Youko được ở tại một khu phòng cao rộng đẹp tuyệt trần. Từng chi tiết trang trí, từng vật nội thất, ngay cả chiếc bình nước cùng những ly nước mong manh đặt trên bàn cũng đã đạt tới đỉnh cao của sự tinh tế. Gian phòng chính rất rộng, có nhiều khung của sổ thủy tinh lớn; trong phòng điểm xuyết hoa tươi và mùi hương xông vừa trầm đượm vừa tinh vi. Cô có thể tưởng tượng ra cảm giác choáng ngợp sửng sót mà một người nông dân Kou sẽ cảm thấy khi đứng trước cảnh này; bản thân cô cũng bị choáng ngợp do đã quá quen với cách đi đường rẻ rúng mấy tháng qua. Thậm chí cô cảm thấy không thể thả lỏng được. Cô ngồi thần người ngẫm nghĩ trong căn phòng lớn này một hồi, nhưng chiếc ghế chạm bạc duy nhất ở đây ngồi hơi khó chịu, mà cô thì ngại không muốn để lại dấu vân tay trên mặt bàn sơn mài sáng bóng bên cạnh nên chẳng dám tì lên đó.
Sau khi chuyển sang đi qua đi lại trong phòng, cô nhận thấy
có một lối dẫn sang một phòng bên nhỏ hơn. Cô đi vào đây, lòng tưởng đây là chỗ
ngủ. Cửa phòng là một tấm bình phong ba cánh được vẽ hoa rất tinh xảo, có thể đẩy
gập sang một bên để tạo lối vào. Sau cửa có một bậc thang đi lên, phần còn lại
của phòng đã bị giấu sau một cánh rèm lụa. Kéo rèm ra, cô thấy một chiếc đệm gấm
trải dài từ dưới chân cho tới sát bờ tường phía xa. Nếu cả không gian lớn này
chính là giường thì đây đúng là một trò đùa thật tệ. Youko không tưởng tượng nổi
mình làm sao mà có thể bình tâm nằm co người nghĩ ngợi được trong một không
gian rộng lớn trống trải như vậy, đừng nói đến chuyện ngủ ngon.
Cảm thấy vô cùng lạc lõng, cô quay về đứng trước những
khung cửa thủy tinh chạy thẳng từ sàn đến trần trong gian chính. Khung viền cửa
được trang trí rất cầu kỳ, bản thân cửa kính cũng có màu rực rỡ. Phía sau những
ô của, cô có thể nhìn thấy một khoảng sân.
Đúng như đã hứa, En Vương đã mời cô nghỉ tại một căn
phòng nhìn xuống cảnh sắc Vân Hải.
Youko mở một cánh cửa, để làn gió biển tươi mát thổi vào
mặt, xua tan bớt mùi hương xông đang bám nặng trên người. Đẩy cửa mở rộng hơn,
cô bước ra ban công rộng được xây bằng đá phiến lồng ghép. Mặt trăng treo thấp,
tưởng như sắp chìm xuống dưới làn mây.
Trong lúc cô đứng ngắm từng đợt sóng xô bờ đá phía dưới,
tai cô nghe thấy một tiếng chân nho nhỏ tóc tóc phía sau; cô quay lại và
thấy một thân hình phủ lông xám quen thuộc tiến lại.
“Anh đi dạo hở?”
Rakushun toét miệng cười. “Đại khái vậy. Không ngủ được
sao?”
“Không ngủ nổi, anh cũng thế ư, Rakushun?”
“Ai mà ngủ được trong một cái phòng như thế chứ! Tôi đang
ước gì chúng ta vẫn còn ở cái quán trọ tồi tàn kia, nói thật đấy.”
“Đúng ý tôi luôn,” Youko gật gù.