Sunday 26 November 2023

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 8 [Hết]

 


Youko được ở tại một khu phòng cao rộng đẹp tuyệt trần. Từng chi tiết trang trí, từng vật nội thất, ngay cả chiếc bình nước cùng những ly nước mong manh đặt trên bàn cũng đã đạt tới đỉnh cao của sự tinh tế. Gian phòng chính rất rộng, có nhiều khung của sổ thủy tinh lớn; trong phòng điểm xuyết hoa tươi và mùi hương xông vừa trầm đượm vừa tinh vi. Cô có thể tưởng tượng ra cảm giác choáng ngợp sửng sót mà một người nông dân Kou sẽ cảm thấy khi đứng trước cảnh này; bản thân cô cũng bị choáng ngợp do đã quá quen với cách đi đường rẻ rúng mấy tháng qua. Thậm chí cô cảm thấy không thể thả lỏng được. Cô ngồi thần người ngẫm nghĩ trong căn phòng lớn này một hồi, nhưng chiếc ghế chạm bạc duy nhất ở đây ngồi hơi khó chịu, mà cô thì ngại không muốn để lại dấu vân tay trên mặt bàn sơn mài sáng bóng bên cạnh nên chẳng dám tì lên đó.

 

Sau khi chuyển sang đi qua đi lại trong phòng, cô nhận thấy có một lối dẫn sang một phòng bên nhỏ hơn. Cô đi vào đây, lòng tưởng đây là chỗ ngủ. Cửa phòng là một tấm bình phong ba cánh được vẽ hoa rất tinh xảo, có thể đẩy gập sang một bên để tạo lối vào. Sau cửa có một bậc thang đi lên, phần còn lại của phòng đã bị giấu sau một cánh rèm lụa. Kéo rèm ra, cô thấy một chiếc đệm gấm trải dài từ dưới chân cho tới sát bờ tường phía xa. Nếu cả không gian lớn này chính là giường thì đây đúng là một trò đùa thật tệ. Youko không tưởng tượng nổi mình làm sao mà có thể bình tâm nằm co người nghĩ ngợi được trong một không gian rộng lớn trống trải như vậy, đừng nói đến chuyện ngủ ngon.

 

Cảm thấy vô cùng lạc lõng, cô quay về đứng trước những khung cửa thủy tinh chạy thẳng từ sàn đến trần trong gian chính. Khung viền cửa được trang trí rất cầu kỳ, bản thân cửa kính cũng có màu rực rỡ. Phía sau những ô của, cô có thể nhìn thấy một khoảng sân.

 

Đúng như đã hứa, En Vương đã mời cô nghỉ tại một căn phòng nhìn xuống cảnh sắc Vân Hải.

 

Youko mở một cánh cửa, để làn gió biển tươi mát thổi vào mặt, xua tan bớt mùi hương xông đang bám nặng trên người. Đẩy cửa mở rộng hơn, cô bước ra ban công rộng được xây bằng đá phiến lồng ghép. Mặt trăng treo thấp, tưởng như sắp chìm xuống dưới làn mây.

 

Trong lúc cô đứng ngắm từng đợt sóng xô bờ đá phía dưới, tai cô nghe thấy một tiếng chân nho nhỏ tóc tóc phía sau; cô quay lại và thấy một thân hình phủ lông xám quen thuộc tiến lại.

 

“Anh đi dạo hở?”

 

Rakushun toét miệng cười. “Đại khái vậy. Không ngủ được sao?”

 

“Không ngủ nổi, anh cũng thế ư, Rakushun?”

 

“Ai mà ngủ được trong một cái phòng như thế chứ! Tôi đang ước gì chúng ta vẫn còn ở cái quán trọ tồi tàn kia, nói thật đấy.”

 

“Đúng ý tôi luôn,” Youko gật gù.

 

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 7


 

Youko và Rakushun đi vội trên đường, gần như là chạy bộ tới thị trấn tiếp theo, vừa kịp để nhảy ào qua cổng trấn trước khi cổng đóng. Sáng hôm sau, hai người lại rời đi ngay khi cổng mở.

 

Youko vẫn chưa hoàn toàn mường tượng được tầm cỡ của việc họ đang cố gắng làm, nhưng cô có thể đoán được phần nào từ những vẻ mặt khác nhau của Heki và Rakushun. Lòng cô cũng bắt đầu tràn ngập cảm giác cấp bách.

 

 “Anh thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ được gặp En Vương ư?” cô hỏi trong lúc hai người cùng bước đi.

 

Rakushun vuốt râu trầm ngâm. “Ừm, tôi chẳng dám nói. Tôi đã bao giờ xin diện kiến vị vương nào đâu. Chắc là chúng ta chẳng thể cứ thế đi thẳng tới cổng cung điện rồi đập cửa xin vào đâu nhỉ.”

 

“Vậy chúng ta nên làm như thế nào?”

 

“À chắc chúng ta sẽ đi qua một quy trình giấy tờ nào đó, ở Kankyuu cũng có các quan viên phụ trách việc của các châu và quận, nhưng tôi nghĩ trước tiên chúng ta có thể xin được diện kiến taiho.”

 

“Taiho ư?”

 

Rakushun gật đầu và vạch nên hai ký tự trong không khí: 台輔

 

“Taiho là quan tể phụ của vương. Đây giống như, ừm, giống như một loại danh tước vậy. Kankyuu là Châu phủ của châu Sei, và Châu quan của châu Sei chính là taiho."

 

Youko khựng lại, mắt như nhìn vào khoảng không nơi Rakushun đã viết hai chữ taiho kia .

 

“Tôi… đã từng nghe thấy từ này ở đâu đó rồi.” Nhưng là ở đâu? Nghe quen quá. Taiho.

 

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 6

 

“Anh ấy cao chừng này ạ,” Youko giơ tay ngang tầm chiều cao của một đứa trẻ. “Trông như thuộc giống chuột.”

 

Bà lão nhìn cô với vẻ ngờ vực. “Là sao? Hanjyu à?”

 

“Vâng. Cháu nghe nói anh ấy bị thương ở vụ việc ngoài cổng thành tối qua.”

 

“A… Vụ mấy con kochou!” Bà lão kêu lên, quay người lại nhìn. Thành Goryou nằm trong tầm mắt họ. “Hừm, ta không biết, nhưng nếu cháu đang tìm người bị thương thì họ đều ở trong phủ thành. Mọi người đang được chăm sóc ở đó.”

 

Những người Youko đã gặp sáng nay đều nói như vậy.

 

Cô đã chờ đến sáng rồi mới về Goryou, nhưng sau đó phát hiện thấy vòng phòng thủ của thành giờ đã trở nên rất chặt chẽ, cô không thể lẩn vào được. Mà cho dù có vào được thành, cô cũng không muốn ló mặt ra ở phủ thành.

 

“Cháu đã vào đó tìm chưa?”

 

“Dạ rồi ạ… không thấy anh ấy.”

 

“Thế thì có khi ở sau thành rồi,” bà lão nói và gùi đống đồ nặng bỏ đi.

 

Phía sau thành, người ta đã đặt xác những người chết vào một rãnh nông dưới chân tường thành. Youko đã nhìn từ xa, nhưng ở đây cũng có quan binh canh phòng rất nghiêm ngặt. Cô không thể tới gần để xem trong đó có Rakushun hay không.

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 5

 

Mưa vẫn rơi không dứt, như những sợi tơ mảnh buông xuống từ trời cao.

 

Youko nằm nghiêng, mặt áp xuống bùn, không dậy nổi cũng không khóc nổi. Nhưng bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng sột soạt trong rừng. Bản năng báo động muốn cô tìm chỗ trốn, nhưng cô thậm chí không thể ngẩng đầu lên để xem thứ gì đang tới.

 

Một người dân làng ư? Một con thú hoang? Một thứ quái vật?

 

Lẽ dĩ nhiên, cô cho rằng thứ đó có là gì thì kết cục của cô cũng như nhau thôi. Dù là bị bắt giữ, tấn công, hay để mặc lại đây giữa bùn lầy, cô đều sẽ thế cả. Chết.

 

Cuối cùng, thứ xuất hiện trước mắt cô lại chẳng phải một trong những loại ấy. Thậm chí chẳng phải là một người. Đây là một sinh vật kỳ lạ mà cô chưa từng thấy.

 

Trông nó tựa như một con chuột, đang đứng trên hai chân sau giống như nhiều loài gặm nhấm khác, chi trước còn vuốt vuốt cái râu giống chuột của mình. Trên thực tế, điều khác biệt duy nhất so với chuột của nó là kích thước lớn đến ngang tầm một đứa trẻ khi nó đứng trên hai chân như vậy. Không phải là một động vật hoang thông thường, cũng không phải là một quái vật. Youko đã gặp hai loại đó đủ nhiều để có thể phân biệt.

 

Nó đang cầm một cái lá lớn như che ô trên đầu, khiến mưa đọng thành những giọt bạc trên sắc xanh trong vắt. Đẹp nhỉ, Youko lơ đãng nghĩ.

 

Con chuột đứng đó, nhìn cô chằm chằm và có vẻ sửng sốt, tuy không hẳn là mang ý cảnh giác. Thân hình nó mũm mĩm hơn so với loài chuột cô từng thấy ở nhà, bộ lông pha giữa xám và nâu, trông có vẻ khá dày, thậm chí là bông xù. Youko nghĩ chắc sờ vào sẽ thích lắm. Nước mưa bám trên lớp lông thành giọt nhỏ. Cả người con vật phủ lông từ đầu tới đuôi – Youko thấy may là như thế, vì cô nghĩ ít có thứ gì trông khó coi hơn là đuôi chuột trọc.

 

Con vật dạng chuột này vuốt râu vài lần, sau đó tiến lại gần trên hai chân sau. Nó cúi người nhìn. Một bàn móng nhỏ chạm lên vai cô.

 

“Cô ổn chứ?”

 

Youko chớp mắt. Giọng nói như giọng trẻ con, nhưng rõ ràng là phát ra từ phía con chuột đang đứng phía trên. Nó nghiêng đầu, biểu cảm có vẻ kỳ lạ. “Sao thế? Không nhúc nhích được ư?”

 

Gom góp chút sức lực còn lại, Youko nghển cổ nhìn thẳng vào mặt con vật. Cô gật đầu. Vì một lý do nào đó, việc nó không phải là con người khiến cô thả lỏng hơn.

 

Con chuột thở ra và vươn ra một bàn móng nhỏ như tay trẻ con. “Cố dậy nào. Nhà tôi ở ngay đây thôi.”

Saturday 28 May 2022

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 4

 Youko lại lang thang thêm hai ngày với con khỉ là bạn đồng hành duy nhất. Cô không có mục tiêu gì, chỉ muốn rời càng xa Hairou và Kasai càng tốt.

 

Cổng tất cả các thành đều được canh giữ nghiêm ngặt. Người lữ hành bị kiểm tra gắt gao. Hẳn đã có tin tức truyền đi về một kaikyaku chạy trốn từ Hairou và xuất hiện ở Kasai. Tại các thị trấn nhỏ hơn, lưu lượng người qua lại thưa hơn cũng có nghĩa rằng cô sẽ khó có thể trà trộn vào đám đông để qua mặt lính canh.

 

Youko không còn lựa chọn nào ngoài cách bám theo đường cái và ngủ ngoài đồng vào buổi đêm. Đến ngày thứ ba, cô tới một thành phố lớn hơn cả Kasai. Nó được bao bọc bởi một vòng tường thành cao lớn, tường dày được gia cố thêm bờ phòng thủ. “Lâu đài Takkyuu”, biển trên cổng thành viết. Đây hẳn là một châu phủ.

 

Hàng quán mở san sát suốt dọc đường đến cổng. Tại các thành phố khác, bên ngoài tường thành chỉ có ruộng đồng trải dài. Ở Takkyuu, người bán hàng rong lại mở chợ ngay ngoài cổng thành, trên ruộng đồng dựng kín lều. Người mua người bán chen chúc trên con đường quanh thành.

 

Trong những ngôi lều tạm bợ ấy có đủ mọi thứ trên đời. Len qua dòng người trước cổng, Youko liếc thấy một lều bày nhiều chồng quần áo. Cô chợt nảy ý mua một ít quần áo nam giới cũ. Độc hành với dáng vẻ phụ nữ chỉ mang lại rắc rối. Nhờ sự giúp sức của Jouyuu, cô có thể dễ dàng thoát khỏi các tình huống này, nhưng tránh được chuyện xô xát ngay từ đầu vẫn tốt hơn.

 

Thursday 19 May 2022

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 3

 

Trong ba ngày trời, Youko chỉ ngủ khi mặt trời đã lên cao, thức dậy khi hoàng hôn, và đi đường vào ban đêm. Cô đi không nghĩ tới đích đến hay phương hướng gì, ngủ trên các bãi cỏ, và ăn những hạt cây hay quả nhỏ có thể tìm được.

 

Hoạt động buổi đêm khiến cô kiệt lực đến mức cô luôn ngủ hết cả ngày hôm sau, cho dù cơn đói cồn cào không ngừng sùng sục trong bụng như một bầy côn trùng. Chừng nào cô còn nắm trong tay viên ngọc xanh, cô sẽ không chết vì đói, nhưng phép thuật của nó không thể khiến cô đầy bụng.

 

Đến ngày thứ tư, cô có được mộ khoảnh khắc tỉnh ngộ. Cô nhận ra mình đang cứ chờ mong gặp được thứ gì đó, trong khi chẳng bao giờ dừng lại để tự hỏi xem mình muốn gặp cái gì.

Wednesday 25 November 2020

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 2

Youko tỉnh lại bên mép nước, trong tai rầm rì tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát.

 

Cô nghển cổ nhìn. Một con sóng lớn xô vào, đẩy nước liếm sâu vào bờ, tràn qua bắp chân của cô. Lạ thay, vào mùa này trong năm, nước biển vẫn không hề lạnh, vậy nên cô chỉ nằm yên, để sóng rửa ướt chân.

 

Không gian nặng mùi muối biển. Trong tâm trí đang lơ đãng của Youko chợt nổi lên ý nghĩ rằng mùi này rất giống với mùi máu. Cô chăm chú nghe tiếng mạch đập dồn dập như sóng trong tai mình. Chính nó! Là nước biển đang chảy trong tim mạch của cô chứ không phải máu!

 

Một con sóng lớn lại xô bờ, lần này ngập đến giữa đùi của cô. Cát chảy nhè nhẹ gãi lên hai đầu gối của cô, mùi muối mặn nhuốm đặc không gian.