Saturday 21 December 2019

Đông vinh



Đông vinh (Sự tráng lệ của mùa đông) là một trong những truyện ngắn có mốc thời gian ở ngay sau thời điểm kết thúc "Phong hải, mê bờ"

Khi Taiki bước khỏi toà điện, vương cung đã đổi sang diện mạo hoàn toàn mới.

Cậu đứng lại trong hành lang, chớp chớp mắt nhìn quanh vài lần. Bản thân các toà nhà không có gì thay đổi, những đình viện sân vườn tráng lệ cũng như xưa. Những bức tường trắng, những mái ngói xanh đen, những quan viên qua lại - vẫn là quang cảnh đó.

Nhưng hôm nay dường như mọi vật đều đang toả ra một quầng sáng êm dịu. Tất cả quấn quanh mình một vầng quang nhè nhẹ, tựa như một lớp sa mỏng đang vắt qua một nền trời trong xanh lạ lùng. Sắc xanh ấy giờ bị che mờ đi, mặt trời trở thành một vệt trắng, ngay cả cái bóng đổ dưới chân Taiki cũng chỉ còn một màu xám nhạt.

Còn quang cảnh trước mắt cậu lại bừng sáng hơn cả thời điểm ban trưa.


Thứ này không phải là sương mù, nhưng có thể lên lỏi bao bọc mọi nơi. Trong luồng sáng còn có gì đó quá mờ và quá nhỏ để cậu có thể xác định - ấy là Taiki cảm thấy như vậy.

Sau lưng cậu, Seirai hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Anh đang cùng Taiki vào cung. Cậu đưa mắt nhìn lại, chỉ tay về hoa viên rộng lớn trước mặt như muốn hỏi Đây là gì vậy?

“Ai da.” Seirai mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trời. “Là bạch dương. Rất hiếm đó.”

Seirai là quan Phụ chính của Taiki, đồng thời cũng là Lệnh doãn của châu Zui, thủ phủ của Vương quốc Tai. Những tể phụ còn nhỏ như Taiki thường được phân cho một quan phụ chính. Vị này luôn đi theo xử lý mọi việc cùng tể phụ của mình, từ những điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt hàng ngày cho đến quyết định chính sự, đồng thời cũng là thầy dạy học.

“Bạch dương ạ?”

“Đó là tên gọi cho thời tiết như thế này. Ở Hạ Giới chắc chắn cũng nắng.”

Taiki có vẻ vẫn chưa hiểu được.

“Mây bão phía dưới Vân Hải đã tạm tan đi. Đây là ánh mặt trời đang phản chiếu lại trên nền tuyết ở Hạ Giới.”

“Oa.”

Taiki lại quay nhìn không gian chìm trong ánh sáng trắng quanh mình. Cảm giác giống như những luồng nắng đang chiếu qua những ô cửa giấy vậy, nó gợi cậu nhớ về mỗi khi thức dậy vào một buổi sớm trời quang tại Hourai – nơi giờ đã trở thành một thế giới xa lạ và cách trở đối với cậu. Cậu không khỏi cảm thấy có chút nhớ nhà.

“Trời phải hoàn toàn không có mây và thời tiết cũng phải hoàn hảo. Một năm không được mấy ngày như vậy, hôm nay chúng ta đúng là may quá.”

“Không biết có thể nhìn được xuống Hạ Giới không ạ?”

“Chúng ta đi xem thử nhé?”

Taiki hào hứng gật đầu. Vương cung trôi nổi giữa Vân Hải như một hòn đảo nhỏ. Theo lý, họ có thể nhìn xuyên qua Vân Hải trong suốt để thấy Hạ Giới, nhưng vào mùa đông, mây tuyết phía dưới thường chắn hết tầm nhìn.

Seirai bật cười vươn tay. Taiki nắm lấy bàn tay ấm áp của vị quan và ngẩng đầu nhìn anh. “Nếu chúng ta không đi mau, có khi mây sẽ lại kéo đến mất.”

Seirei tỏ vẻ tiếp thu, môi mỉm cười. “Nếu vậy, hạ quan biết một đường tắt. Đi nào.”

Taiki vui vẻ đồng ý. Cậu đặc biệt thích những cung “đường tắt” của Seirai. Anh thường dùng những lối ngõ dành riêng cho các hạ quan, đôi khi còn luồn qua những cung điện đã bị khoá lại hay phủ đệ của các quan.

Taiki luôn cảm thấy tò mò và ấn tượng rằng trong vương cung lại có những nơi như thế. Cậu thích nhất là những lúc phải trốn thật nhanh mỗi khi thấy người để không hù doạ đến những quan viên ấy.

Hôm nay cũng vậy, nắm tay Seirai, cậu rón ra rón rén bước qua những ngóc ngách của các phủ quan, lần theo một “đường tắt” mới. Lúi húi chui dưới ban công của một đình viện, họ tiến vào một sân trong, vừa đúng một nhóm người và kỵ thú vừa đi ra từ một toàn nhà gần đó.

“Taiho-”, có tiếng gọi.

Người vừa nói sửng sốt khựng lại. Taiki vội rụt mình, quay nhìn Seirai.

“Chúng ta bị phát hiện rồi!”

“Ai, vậy chắc chỉ còn cách ngoan ngoãn đầu hàng và chấp nhận chịu phạt thôi.”

Cùng toét miệng cười, Taiki và Seirai chui ra từ bụi rậm. Trên thềm đá đã có vài người mặc giáp trụ đứng chờ bọn họ. Taiki nhận ra Ganchou và Asen trong Cấm quân cùng với kỵ thú của họ. Người phụ nữ duy nhất trong nhóm là Risai, Tướng quân của Châu sư châu Zui. Như thường lệ, cô đi cùng kỵ thú Hien của mình.

Quan Đại tư đồ Senkaku cũng có mặt, cho thấy đây có lẽ không phải là một chuyến đi vì việc quân. Đang mỉm cười đứng ở sau cùng là chủ thượng của Taiki, với mái tóc xám trắng và đôi mắt như hồng ngọc khó ai có thể quên được.

“Taiho luôn xuất hiện một cách thần bí vào những thời điểm thần bí.” Risai đi đầu liền cúi mình hành lễ với Taiki, miệng tươi cười.

Taiki đáp lại: “Tiết trời lạ quá, chúng ta đang tính thử xem có thể nhìn qua Vân Hải xuống Hạ Giới hay không. Ta vuốt lông Hien một chút được không?”

“Tất nhiên rồi,” Risai hoà nhã trả lời. “Taiho, thứ cho hạ quan phải nói lời này, nhưng e rằng ngài sẽ không thấy được gì mấy qua Vân Hải đâu ạ.”

Tay vuốt ve Hien, Taiki nghiêng đầu sang bên. “Nhưng không hề có mây mà, đúng không?”

“Vâng. Chính vì thế nên ánh nắng phản chiếu trên tuyết sẽ quá chói mắt.”

Taiki quay nhìn Seirai với biểu cảm không thể tin nổi. Seirai tránh mắt đi, mắm môi ngăn nụ cười tinh quái lại.

Thân hình cao lớn của Ganchou bỗng rung lên cười bần bật. “Xem ra Seirai lại bày mưu rồi.”

Hien hí nhỏ để vỗ về Taiki trong lúc cậu gãi gãi cổ nó. Cậu thở dài. “Seirai đúng là xấu tính. Có lần ta hỏi ngài ấy ‘lệnh doãn’ có nghĩa là gì, ngài ấy nói đó là người làm nhiệm vụ bảo mẫu trong cung. Ta về nói với Gyosou bệ hạ, liền bị bệ hạ cười quá thể.”

“Nghe lời bệ hạ mắng ngài ấy sau đó thì xem ra Seirai mới là người bị hại đấy,” Asen cười.

Taiki cũng mỉm cười. Seirai thì cười hắc hắc.

Asen đã là một tướng quân trong Cấm quân từ lâu, giống như Gyosou trước khi lên ngôi; hai người có giao tình khá gần gũi. Risai cũng có quan hệ tốt với Gyosou. Ganchou và Seirai thì đều là cánh tay phải của anh. Một bầu không khí thân mật hữu hảo bao phủ lên cả nhóm người.

Seirai vừa cười vừa đẩy đẩy Taiki đi. “Chúng ta nên chạy thôi, trước khi Hoàng thượng lại mắng hạ quan. Có lẽ chúng ta sẽ không nhìn được xuống Hạ Giới, nhưng cảnh sắc sẽ vẫn rất ngoạn mục. Vân Hải sẽ lấp lánh màu trắng đó.”

“Đã đến đây rồi, chúng ta có thể xuống Cấm Môn nhìn xuống dưới không?”

Họ đang trên đường tới Nội Cung. Nếu đi qua toà nhà mà Risai và những người còn lại vừa rời khỏi, họ sẽ xuống tới Cấm Môn.

Seirai nhướn mày. “Ở dưới đó lạnh thấu xương. Taiho còn nhỏ như vậy, chẳng mấy mà đông cứng mất.”

“Chỉ một chút thôi mà,” Taiki nói.

Gyosou bước tới. Anh chính là Tai Vương, cũng là chủ thượng của Taiki. “Để ta đưa em đi.”

Taiki rất vui sướng, đồng thời cũng cảm thấy có chút tội lỗi. Lễ đăng cơ qua chưa bao lâu, Vương thượng hết sức bận rộn. Thực tình anh sao có thể có thời gian đưa cậu đi dạo được.

“Nhưng… Bệ hạ chắc còn nhiều chính sự lắm.”

“Risai và mọi người còn phải đưa kỵ thú về chuồng đã. Dù sao thì ta cũng cần gặp em.”

Được nụ cười của anh động viên, Taiki tươi cười. Được ở bên chủ thượng luôn khiến cậu bất giác cảm thấy vui hơn. Cậu liếc nhìn về phía Seirai.

Hạ quan sẽ chờ ở đây, nụ cười và cái đảo mắt của anh đáp lại cậu.

----------------------

“Xin lỗi vì đã xen vào công việc của bệ hạ,” Taiki nói.

“Không việc gì đâu,” Gyosou liếc mắt nhìn lại, mỉm cười bảo.

Anh bước qua một đôi cánh cổng vừa mở ra. Phía trước là một cửa sổ rất lớn, từ đó nhìn ra liền thấy Vân Hải trải dài tới chân trời. Đối với một người sinh ra và lớn lên ở một thế giới khác như Taiki, đại dương nằm giữa bầu trời này vẫn là một hiện tượng quá kỳ lạ và khó hiểu.

Cậu nghe thấy tiếng sóng rầm rì. Ngày thường, mặt biển chỉ âm u xám xịt, nhưng hôm nay nó sáng rực sắc trắng. Mặt nước như ngọc trai, êm ái toả sáng như được chiếu sáng bởi đáy biển.

Taiki hưng phấn kêu lên, chạy vội về phía cửa sổ. Một tấm áo bông rất dày được khoác lên vai cậu.

“Em mặc cái này vào. Bên ngoài rất giá.”

“Nhưng bệ hạ không sợ lạnh ư?”

“Lạnh này đối với ta không là gì cả.”

Taiki lại không thể không cảm thấy tội lỗi, nhưng niềm vui từ sự quan tâm của Gyosou vẫn lớn hơn cả. Chạy theo Gyosou trong lúc anh bước về phía những bậc thang, cậu giẫm phải vạt áo dài, suýt ngã. Gyosou dừng lại, quấn áo quanh người cậu  và bế cậu lên.

“Vẫn nhẹ như trước nhỉ.”

“Thần nghĩ là bởi thần là kirin ạ.”

Taiki thực ra không phải là người – một điều mà bản thân cậu vẫn chưa hoàn toàn quen được. Cậu thuộc về một loài linh thú có tên kirin, mái tóc màu thép đặc biệt của cậu thực ra là lông bờm. Là một loài thú có thể bay, cơ thể của cậu sinh ra đã rất nhẹ.

“Hẳn là vậy rồi,” Gyosou đáp.

Để Taiki ngồi lên vai mình, anh bước xuống chiếc cầu thang bằng đá trắng ở góc phòng. Độ dài thực của chiếc cầu thang này rất lớn, nhưng mỗi bậc thang trên đó đều được phù phép để đưa họ đi xa hơn gấp bội lần. Những điều kỳ bí như vậy có mặt ở khắp nơi trong Vương cung. Tuy ban đầu Taiki luôn vô cùng sửng sốt, dần dần cậu đã quen được với những chuyện này. Ví như việc trên trời có những yêu thú không phải là chim đang bay lượn, ví như việc mọi người có thể có đủ loại màu tóc và màu mắt.

Thế giới này chính là như vậy.

Chiếc cầu thang lớn uốn quanh, dẫn đến một gian sảnh rộng. Cuối sảnh có một cánh cổng lớn. Lính gác hai bên nhận ra Gyosou cùng Taiki và mở cổng.  Tới giữa đường bước qua cổng, gió đã táp vào họ như những mũi kim, ánh nắng rọi chói chang.

Cấm Môn nằm ở lưng chừng Lăng Vân Sơn. Nó được đặt trong một hang động khổng lồ ở một mũi đất ngay phía dưới Vân Hải. Khoảng sân hình tam giác phía trước đâm thẳng vào khoảng không như một toà kiến trúc xây dang dở.


Taiki trượt xuống khỏi vòng tay của Gyosou. Cậu nắm chặt lấy tay anh, đầu thò ra khỏi vách đá. Kinh thành Kouki tuyết phủ trải ra dưới tầm mắt họ. Những vách núi dựng đứng xung quanh lấp lánh màu trắng bạc trên nền trời xanh rực rỡ.

“Đẹp quá,” cậu lẩm bẩm.

Vừa hé miệng, gió lạnh buốt đã ùa vào, khiến cậu ho lên theo phản xạ. Chỉ đi từ Cấm Môn ra tới đây mà da cậu đã tê tái. Cậu cảm thấy mi mắt của mình đang đông cứng lại. Ánh sáng chói xung quanh và cái lạnh buốt giá tạo thành một sự kết hợp gần như phải gọi là đau đớn.

“Lạnh thật.” Giá rét khiến cho muốn nói được như thường cũng khó.

 Gyosou gật đầu. “Tai là vương quốc cực bắc. Mùa đông đến sớm, tuyết liền rơi. Các làng mạc thành trấn đều bị tuyết vây phủ, những ngày trong xanh như thế này rất ít. Vương cung ở cao trên Thiên Giới nên không bị thời tiết ảnh hưởng mấy, nhưng những người dân thì đều phải tìm cách sống trong trời đất lạnh lẽo như thế này.”

“Chắc chắn phải rất khó khăn.”

“Không có chỗ trú thân thì chẳng mấy chốc sẽ chết cứng. Một khi tuyết đã rơi xuống các đồi núi thung nhai và mặt đất đã đông lại thì cũng không thể trông mong vào việc đào củ hay rễ cỏ gì được. Nếu lương thực dự trữ vào mùa thu không đủ để ăn hết mùa đông, người ta sẽ chết đói. Việc chuẩn bị cho mùa đông chính là ranh giới quyết định sống chết. Tai là như vậy đấy.”

Taiki im lặng nhìn xuống thành phố lấp lánh trắng tinh và không sự sống.

“Nhìn cảnh này đẹp đẽ không tì vết như vậy, nhưng đồng thời nó cũng nhẫn tâm và vô tình. Đừng bao giờ quên điều đó.”

“Vâng,” Taiki gật đầu đáp lại, một sự nghiêm túc trầm lắng thay thế cho cảm giác hớn hở trong lòng.

Không lâu sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng giục sau lưng cậu; hai người quay trở lại Cấm Môn. Không khí trầm mặc vẫn không tan đi dù gió lạnh đã bị chặn lại phía sau. Giá buốt vẫn còn lưu lại trên tay chân Taiki, những ngón tay ngón chân tê cứng đau đớn, nhưng đó không phải là ngọn nguồn duy nhất cho cảm giác lạnh lẽo như băng đang ngự trị trong lòng cậu.

“Lạnh lắm đúng không?” Gyosou nói với giọng vui vẻ hơn, “Em có muốn tới một nơi ấm hơn không?”

“Một nơi ấm hơn ạ?” Taiki thắc mắc hỏi lại.

“Một nơi ấm áp không có tuyết rơi, hoa đang nở rộ.”

“Nhưng đang là mùa đông mà, đúng không ạ?”

Gyosou cúi xuống, đặt tay lên hai vai Taiki và mỉm cười trấn an. “Ta muốn nhờ em giúp một việc.”

Lời này khiến Taiki càng thêm bối rối. Cậu không hiểu “một nơi ấm áp” thì có liên hệ gì với “giúp một việc”.

“Ta muốn em tới Ren.”

“Ren? Vương quốc Ren? Là xuống cực nam ư?”

Gyosou gật đầu. “Ren Taiho đã giúp em rất nhiều trên núi Hou. Ta nghĩ chúng ta nên tới cảm tạ ngài ấy, báo cho triều đình của họ biết rằng Tai đã ổn định trở lại. Tiếc rằng ta không có thời gian để làm việc đó.”

“Vậy nên bệ hạ muốn thần đi ạ?”

“Nếu là bình thường, chúng ta sẽ gửi đoàn đại sứ đi ngay sau khi đăng cơ, nhưng khi ta gửi lời hỏi thăm, có vẻ như Ren vừa gặp chút chính biến. Tuy việc sóng gió đã được giải quyết, họ cảm thấy còn nhiều vấn đề ngổn ngang nên đã đề nghị gác lại chuyện này một thời gian. Giờ tình hình có vẻ như đã yên ổn, vậy nên ta muốn em thay ta tới bái phỏng Ren Vương.”

“Một mình thần ạ?” Taiki ngập ngừng hỏi.

“Tất nhiên sẽ có nhiều người đi cùng em. Ta biết đây là một nhiệm vụ rất lớn, nhưng em nghĩ xem?”

Lăng Vân Sơn là tên gọi cho tất cả các ngọn núi có đỉnh vươn lên phía trên Vân Hải thành Châu cung hay Vương cung

-----------------------

Trong khi Gyosou tiếp tục xử lý công việc của mình, Taiki chầm chậm bước trở về khoảnh sân nơi Seirai đang đợi cậu. Thấy cậu, anh vội bước lại. Anh lập tức nhận thấy tâm trạng của cậu đã thay đổi.

“Sao vậy?”

“Xem ra ta sẽ được cử tới Ren.”

Seirai gật đầu thấu hiểu. “A, hạ quan đang nghĩ không biết bao giờ thì chuyện đó sẽ được nhắc đến.”

“Ngài biết trước rồi ư?”

“Hoàng thượng đã bàn việc này với hạ quan rồi. Bệ hạ sợ trọng trách ấy quá lớn đối với ngài. Hạ quan đã nói rằng Taiho chắc chắn sẽ làm được.” Seirai cúi gần lại trước mặt Taiki. “Hay phải chăng đại nhân có điều gì khiến ngài ngần ngại không muốn đến Ren?”

Taiki lắc đầu. Cậu hoàn toàn không có vấn đề gì với Ren, cũng không muốn ai nghĩ rằng đó là một khả năng.

“Nhưng hẳn ngài phải có lo lắng phiền não nào đó.”

Taiki cúi đầu nhìn xuống chấn. “Không, không phải thế.”

“Đây là một trách nhiệm lớn, mà ngài lại không có Gyosou đi cùng.”

Seirai từng là quân dưới trướng Gyosou trong Cấm quân, bởi vậy đôi khi anh vẫn có thể gọi thẳng tên Vương.

“Ren rất xa. Đi đến đó sẽ mất rất nhiều thời gian, đúng không?”

“Đúng vậy. Nếu dùng kỵ thú, cả chuyến đi cũng cần ít nhất một tháng. Cho dù có đi với tốc độ nhanh nhất, đại nhân cũng sẽ không kịp về trước lễ tế mừng năm mới.”

“Ta không có mặt trong lễ tế cũng không sao chứ?”

“Quả thực, vương và taiho thường đều cùng có mặt trong lễ tế. Dù vậy, bệ hạ vẫn cho rằng đây là thời gian tốt nhất để phái ngài làm đại sứ đi bái phỏng. Bây giờ đang là thời gian chuẩn bị cho lễ tế, đại nhân sẽ không có nhiều việc cấp bách phải quan tâm. Đối với các vị ở Ren cũng vậy. Nếu chọn đi vào lúc khác, chúng ta sẽ làm phiền đến họ.”

“Có lẽ thế.”

“Hay là vì đại nhân đang nghĩ tới việc không thể ở gần Gyosou nên cảm thấy buồn?”

Taiki ngẩng đầu nhìn Seirai, Seirai cũng gật đầu tự nhủ: “Phải rồi, gần đây Gyosou đúng là rất bận.”

Trên thực tế, trong thời gian này Gyosou việc nhiều đến quay cuồng. Từ trước đông chí tới giờ anh vẫn bận như vậy, tình hình chưa hể cải thiện. Sau khi Seirai được bổ nhiệm làm quan Phụ chính cho Taiki, anh không còn tham gia vào những buổi xử lý chính sự vào buổi chiều cùng cậu nữa, cũng không phải lúc nào cũng có thể dùng bữa tối cùng cậu. Vài lời ít ỏi trước lúc thượng triều thường là tất cả những gì Taiki có thể mong đợi.

“Hai người chẳng còn thời gian để ngồi nói chuyện phiếm nữa. Bây giờ đại nhân lại phải đi xa lâu như vậy, ngài cảm thấy chán nản đúng không?”

“Ừm…”

Taiki biết rất rõ rằng Gyosou vô cùng bận, nhưng cậu không thể ngăn được cảm giác bứt rứt, lo lắng không biết có phải mình đã làm gì khiến anh buồn bực hay không. Khi còn ở Hourai, dường như cậu luôn khiến tất cả mọi người xung quanh cảm thấy thế.

Cậu từng là một đứa trẻ không thể đáp ứng được kỳ vọng của bất cứ ai. Cậu biết mọi người muốn điều gì ở cậu, nhưng cậu không biết làm sao để đạt được điều đó. Những việc cậu cảm thấy đúng luôn khiến cho họ thất vọng. Sự hiện diện của cậu dường như khiến cho mọi việc đều không xong. Cậu có một ý thức rõ ràng rằng giờ đây điều này vẫn chưa thay đổi.

“Ngài có nghĩ ta ở đây thì sẽ làm phiền đến mọi người không? Có phải vì thế mà ta bị phái tới Ren không?”

“Làm gì có chuyện,” Seirai phì cười. “Đại nhân ủ rũ là vì thế ư? Hoàn toàn không thể nào. Taiho là không thể thay thế.”

“Vì ta là một kirin ư?”

“Về mặt đó thì đúng.”

“Nhưng…” Taiki định nói, nhưng Seirai đã rướn tới chờ đợi. Cậu lắc đầu, ngậm miệng lại.

Seirai cười buồn. “Những việc thế này đúng là đáng chán thật. Vậy thì đại nhân lại càng cần phải nắm lấy cơ hội và hoàn thành việc này mới được, hạ quan có linh cảm rằng sẽ có một chuyện tốt xuất hiện khi ngài trở về.”

“Chuyện tốt ư?”

“Đúng vậy.” Seirai, giơ tay lên một cách khoa trương. “Mọi chi tiết đều tuyệt mật.”

“Là gì vậy?” Taiki vô thức bám lấy tay áo của Seirai. “Seirai…”

“Không không không. Đại nhân mà cứ nhìn hạ quan như vậy thì hạ quan sẽ lỡ lời mất. Nếu nhỡ để lộ ra, chắc chắn Gyosou sẽ mắng hạ quan.”

--------------------------

Sau đó, Quốc phủ của Tai và Ren liên tục gửi thanh điểu liên lạc, quyết định lịch trình và các thành viên trong đoàn.

Taiki là trưởng đoàn, tuỳ tùng của cậu gồm có hộ vệ Tansui và Phụ chính Seirai. Phó đoàn gồm Hữu tướng quân Sougen và Tả tướng quân Asen của Cấm quân. Bốn vị quan mỗi người đều mang theo một thuộc hạ, cả đoàn tổng cộng liền có chín người.

Họ không giương cờ hiệu, chỉ mặc trang phục thường dân. Tuy mang tiếng là nhiệm vụ ngoại giao, thực chất Taiki là phái viên cá nhân của Tai Vương tới thăm theo lời mời cá nhân của Ren Vương.

Vương quốc Ren là một hòn đảo được ngăn cách với đại lục chính bởi Hư Hải, giống như Tai và hai quốc gia khác ở phía đông và tây. Nằm ở vị trí đối xứng bên kia thế giới, nó là vương quốc xa nhất so với Tai. Trên thực tế, Tai và Ren không có quan hệ ngoại giao chính thức nào. Cho đến nay, hai nước chưa từng trao đổi sứ giả - họ chưa bao giờ có tình huống nào cần làm vậy.

Thay đổi duy nhất cho tới nay là Renrin đã đích thân giúp đỡ Taiki. Nàng là người đã đưa Taiki trở về thế giới này sau khi cậu bị cuốn tới Hourai – quê hương cũ của cậu.

“Ren Taiho là người như thế nào ạ?” Taiki hỏi Seirai không lâu sau khi họ rời khỏi Kouki.

Cả đoàn dùng kỵ thú để tới Ren, nhưng do Taiki chưa thể điều khiển kỵ thú, họ ngồi trong một cỗ xe thoải mái buộc vào lưng hai kỵ thú giống bò.

Seirei nhướn mày, ngạc nhiên hỏi: “Hạ quan tưởng Taiho phải biết chứ ạ?”

“Ta cũng chưa gặp ngài ấy. Ý ta là chúng ta đã gặp mặt, nhưng ngài ấy chỉ đưa ta về đây thôi. Khi đó ta rất hoang mang, chỉ kịp nhớ mặt ngài ấy.” Cậu xấu hổ thú thực: “Thật ra lúc ấy ta chỉ toàn khóc là khóc. Ta cũng không hiểu tại sao lại thế. Khóc rồi thì ta ngủ thiếp mất. Đến khi ta tỉnh dậy, Ren Taiho đã về Ren rồi.”

“Ra là thế. Hạ quan cũng không biết ngài ấy. Ở Tai cũng không ai thực sự quen biết Ren Taiho hay Ren Vương.”

“Chỉ có mười hai vương quốc như vậy, nếu chúng ta đều có thể thân quen thì hay quá.”

Seirai toét miệng cười. “Chắc chắn rồi, nhưng cũng dễ hiểu vì sao muốn làm quen lại không thể đơn giản được như vậy.”

Taiki mờ mịt nhìn anh. Suy nghĩ một chút rồi, cậu không thể không đồng tình. Ren ở cách Tai quá xa để hai bên có thể thường xuyên thăm viếng nhau.

Ngay cả khi dùng những kỵ thú chạy rất nhanh này, việc ra khỏi lãnh thổ của Tai cũng mất một ngày đêm. Thêm một ngày đêm nữa để qua Hư Hải. Sau đó, xuất phát từ một thành phố cảng ở Ryuu, họ sẽ men theo ven biển tới Kyou. Đến Han, họ sẽ rẽ về phương nam, vượt biển một lần nữa. Sau hai tuần bay, bờ biển của Ren mới xuất hiện trong tầm nhìn.

“Phải, giờ thì ta hiểu rồi,” Taiki nói khi họ đáp xuống Juurei, kinh đô của Ren. “Mọi người ở xa nhau như vậy thì rất khó làm quen với nhau được. Di chuyển xong thì cũng không còn mấy thời gian cho việc gì khác nữa.”

“Chính xác,” Seirai mỉm cười. “Đi đường vất vả, đại nhân cảm thấy sao rồi?”

Họ đang ở một bãi đất trống tại ngoại ô Juurei, kinh thành trước mắt họ vẫn còn những nét trang hoàng của dịp năm mới.

“Hôm nay chúng ta chỉ phải bay nửa ngày thôi mà.”

“A, phải.” Seirai thở dài với vẻ uể oải. “Đại nhân bền bỉ hơn hạ quan nhiều. Một lão già như hạ quan chỉ là gánh nặng mà thôi.”

Taiki ngước nhìn Seirai. “Ngài nghĩ mình chỉ là gánh nặng thôi ư?”

“Đáng tiếc là vậy. Chuyên môn của hạ quan chỉ có đi tóm mấy đứa trẻ phá phách để lải nhải mắng mỏ.” Anh tinh nghịch nhăn mặt, “Nếu thỉnh thoảng lão già này không có dịp được tét mông đại nhân vì tội nghịch ngợm thì cuộc sống này đúng là không còn lạc thú gì nữa.”

Taiki cười khúc khích. “Ta phải cố thêm mới được.”

“Nếu đại nhân thấy không phiền,” Seirai cười.

Hai quan viên cấp dưới đã tới Juurei trước họ nay tiến ra từ cửa phụ của Ngọ Môn. Hai người còn lại đã đi sắp xếp chỗ nghỉ cho đêm nay.

“A, họ tới đón chúng ta kìa. Lữ quán tối nay sẽ khá hơn đây.”

---------------------

Juurei nóng không tưởng tượng nổi. Trong lúc họ đi qua Ryuu, Kyou, rồi Han, nhiệt độ đã ngày một tăng. Tới biên giới phía nam Ryuu, cả đoàn đã thôi không mặt áo lót lông nữa, trong khi đây là một phần thiết yếu cho mùa đông ở Tai.

Từ khi rời cung Hakkei tới giờ, ngày vào lữ quán này cũng là lần đầu tiên họ đổi sang mặc lễ phục, mà chỉ vậy thôi đã đủ khiến Seirai thấy phát ngốt lên.

“Nóng quá nhỉ?” Taiki nói với Seirai sau khi ra khỏi phòng.

Seirai khốn khổ đồng tình. “Hạ quan có nghe nói rằng Ren khá nóng, nhưng thần không ngờ là đến mức này. Mà đây là khí hậu thường có vào mùa xuân và mùa thu của họ.”

“Công nhận.”

“Dù sao đi nữa thì đây cũng là lễ phục của mùa này rồi. Hạ quan sẽ tới Quốc phủ chào hỏi một chút, báo với họ rằng chúng ta đã tới nơi.”

“Ta có cần đi cùng hay không?”

“Hạ quan chỉ đi báo tin thôi. Sau này rồi sẽ có lúc đại nhân cũng mặc lễ phục tới đó. Bây giờ đại nhân cứ tranh thủ hưởng thụ sự mát mẻ thoải mái đi ạ. Chắc trước chập tối là hạ quan quay lại.”

“Nhưng ai mà biết được ta sẽ gây ra những trò nghịch ngợm gì trước khi ngài trở lại?” Taiki nói rồi tự cười.

Seirai cũng bật cười. “Đại nhân nói phải. Tansui sẽ vất vả đây.”

Anh liếc nhìn vị hộ vệ đang đứng như một bóng đen trong góc phòng. Như thường lệ, Tansui giữ vẻ nghiêm nghị, không hề đáp lại. Tuy thế, trong ánh mắt của anh có loé lên chút gì đó như nét cười.

“Tansui không biết đâu, nhưng thực ra hạ quan vẫn luôn muốn thử khiến cho cậu ta phải hoảng hồn một phen.”

Taiki nói: “Ta phải nghịch cho Tansui dựng tóc gáy mới được.”

“Đại nhân cứ cố gắng đi. Đến lúc về, chắc chắn hạ quan sẽ được thấy ngài bị buộc lủng lẳng trên cây như khỉ ngoài sân cho xem.”

--------------------

Seirai đi cùng hai thuộc hạ cũng mặc lễ phục. Trên đường ra, họ gặp Sougen và Asen đang tới thăm Taiki. Hai người đều đã thay quần áo lữ hành ra.

“Đại nhân chắc là mệt lắm,” Sougen nói.

Trước kia anh là tướng lĩnh dưới trướng Gyosou. Khi triều đình mới được tổ chức, anh được bổ nhiệm làm Tả tướng quân của Châu sư châu Zui. Không cao lớn khổng lồ như Hữu tướng quân Ganchou, nhưng anh vẫn có vóc người hùng dũng, phẩm chất điền đạm, cùng một khí phách khiến Taiki liên tưởng tới khái niệm “hiệp sĩ” mình từng được đọc trong những câu chuyện thời xưa ở Hourai.

“Ta không sao. Mà nhìn kìa-!” Taiki đứng bên của sổ, chỉ tay ra khu vườn bên ngoài lữ quán. Hai vị tướng quân hứng khởi đi tới ô cửa, nhìn theo tay cậu chỉ.

“Trong vườn có hoa kìa.”

Gyosou có nói rằng hoa nở tại Ren vào mùa này, nhưng trong tưởng tượng của cậu lúc ấy, dường như một đất nước như vậy là không thể có thật. Trên mặt đất tại đây không hề có tuyết. Đứng ở sát cửa sổ như thế này, Taiki vẫn không thấy lạnh. Ở Tai, hơi rét len lỏi qua những khe cửa luôn khiến cậu rùng mình.

Sougen nheo mắt suy nghĩ. “Không biết là hoa nào vậy. Trông chúng đều như sắp nở. Trước đây hạ quan còn không tin được có vương quốc nào lại không đổ tuyết vào mùa này.”

“Ta cũng vậy,” Taiki đồng tình, kề cằm lên song cửa. “Tai nơi nơi phủ tuyết như vậy, ta còn tưởng ở đây mọi nơi đều như thế.”

“Ở đây ư?”

“Ừm. Ở Hourai chỉ thỉnh thoảng mới tuyết thôi. Nếu không có tuyết thì cũng hoàn toàn bình thường. Nhưng ở đó chưa bao giờ nóng đến mức này. Còn Tai thì như thế, ta liền đoán rằng tất cả các vương quốc đều giống nhau. Đây là mùa đông đầu tiên của ta ở thế giới này. Có lẽ chỉ có Tai là lạnh như vậy.”

“Ra thế,” Sougen trầm ngâm suy nghĩ.

“Thế giới này chắc là lớn lắm.”

“Ở ngoại thành vẫn còn ruộng đồng đang chờ thu hoạch nữa.”

“Xem ra các vương quốc phía nam này đều không cần bỏ trống ruộng đồng vào mùa đông,” Asen nhận xét.

“Tôi cũng nghe nói rằng họ có thể canh tác nhiều loại lương thực khác nhau.”

“Oa,” Taiki cảm thán. “Mùa đông mà vẫn trồng được. Vậy là trong mùa này họ vẫn có thể ra ruộng thu hoạch rau quả.”

“Có vẻ như vậy.”

“Nếu Tai cũng được như vậy thì tốt quá,” Taiki tự lẩm bẩm.

Hai người còn lại đều đồng tình sâu sắc.

“Trẻ em cũng có thể chạy chơi ở ngoài. Còn có thể thả rông gia cầm.”

Cuộc sống ở những vương quốc ấm áp như thế này ra sao? Taiki chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể ngắm mãi không đủ chút quang cảnh ngoài kia.

“Hay là chúng ta đi dạo một chút?” Asen hỏi. “Hạ quan đã hồi sức chút rồi, hạ quan sẽ rất vui nếu được đưa ngài đi.”

“Thật sao? Có được không?” Taiki nhảy lên.

Asen mỉm cười gật đầu. Cả anh và Gyosou đều là Tướng quân trong Cấm quân dưới thời tiên vương. Taiki nghe nói hai người được coi là song bích của ngôi báu. Asen nổi danh là một võ tướng uy dũng, có lẽ vì vậy mà cũng thường được so sánh với Gyosou về mặt tướng mạo. Tuy nhiên có đôi lúc Gyosou có thể tỏa ra một khí phách vương giả đáng sợ đến nghẹt thở, trong khi Asen không hề có điều này. Vì vậy, Taiki chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi trước mặt anh.

Taiki nhìn Sougen với ánh mắt kỳ vọng. Trong lúc vị tướng quân suy xét, Asen liền xen vào: “Tham quan Juurei một chút không thể hại gì được, đúng không? Tôi thấy mở mang tầm nhìn cho Taiho cũng là điều tốt.”

Sougen gật đầu. “Ừm, có Tansui và mọi người ở đây, tôi nghĩ không sao cả.”

----------------------

Cũng như Kouki, Juurei toả ra dưới chân một ngọn Lăng Vân Sơn. Tuy đang vào giữa mùa đông, trên phố tấp nập người qua. Cả kinh thành như được bao bọc bởi một bầu không khí tươi sáng cởi mở. Taiki cảm thấy rất kỳ lạ.

Kouki gần như hoàn toàn trái ngược. Dân chúng sống dưới những mái nhà phủ tuyết, phải dựa vào những bức tường dày để giữ ấm trong nhà. Núi non đồng bằng đều trùm một màu trắng, vật nuôi cũng không thể để ngoài trời. Không ai tơ tưởng đến chuyện thu hoạch gì từ thiên nhiên bên ngoài.

Họ chỉ rời nhà đi xa trong trường hợp bắt buộc. Khi ấy, người lữ hành sẽ mặc loại áo choàng độn dày cao cổ, đầu quấn khăn hay lông thú, thân mình chúi tới trong gió lạnh, bước đi càng nhanh càng tốt và dùng ý chí sắt đá để tới được nơi tránh rét tiếp theo. Đó chính là Tai.

Ren đối lập lại. Ngay cả vào thời điểm này trong năm, gần như cả thành phố đều mở toang. Các cửa sổ đều mở, cậu có thể nhìn thẳng vào trong nhà. Các cửa hàng trên mố lớn mở rộng, người qua lại đông đúc. Người ta dừng lại trên phố nói chuyện, trẻ em chạy đùa khắp nơi. Trên những cánh đồng, vật nuôi đang ăn cỏ khô mọc trên mặt đồng.

“Đúng là đặc biệt quá…”, Taiki cảm thán.

“Phải,” Asen đáp lại, miệng khẽ mỉm cười. “Nếu mùa đông ở Tai ôn hoà được bằng nửa thế này thôi, cuộc sống của người dân đã khác đi nhiều rồi.”

Taiki cũng nghĩ tới điều này. Vương quốc Ryuu không cho cảm giác đặc biệt phồn thịnh – Kyou và Han có vẻ giàu có hơn nhiều – nhưng cảnh vật và người dân tại đây dường như đều chìm trong một không khí thảnh thơi vô tư lự. Ren vừa chịu cảnh nội loạn gần đây, vậy nhưng họ không cho thấy một dấu hiệu căng thẳng nào.

Tai không bao giờ được như vậy. Triều đại thay đổi chưa lâu, ở các thành phố như Kouki vẫn có không ít người chết cóng ngoài đường. Cũng có những thành trấn cạn lương, người dân phải chết đói. Mặc cho hiểm nguy khủng khiếp, vẫn có hàng đoàn người rời quê chạy nạn tới các thành trấn bên cạnh giữa băng tuyết rất dầy.

Song song với việc cố giành giữ lấy mọi nguồn thực phẩm từ việc canh tác, người dân Tai cũng phải dành toàn bộ thời gian và sức lực còn lại để đào đãi vàng bạc ngọc ngà. Tiên vương đã cướp đoạt tất cả các loại tài sản này làm của riêng, đặt gánh nặng lớn lên lưng người dân Tai trong một thời gian dài. Tuy một vị vương mới đã đăng vị, tình hình chưa cải thiện mấy.

“Ước gì thần linh có thể ban cho Tai khí hậu ấm hơn,” Taiki nói.

Sougen mỉm cười. “Thay và đó, Thiên Đế đã ban cho chúng ta một vị vương mới rồi.”

“…Phải,” Taiki hạ giọng nói, cúi đầu xuống.

“Chỉ cần có bậc minh quân, triều đình và bách tính sẽ có thể đồng lòng vượt qua mọi khó khăn.”

“Chắc chắn rồi.”

“Đại nhân còn khúc mắc điều gì ư?”

Taiki lắc đầu, không nói gì thêm. Cậu tránh khỏi ánh mắt dò hỏi của Sougen và quay nhìn những cánh đồng xanh trải dài, nơi những người nông dân đang thong dong cày cuốc.

Nếu Tai ấm như thế này thì tốt biết mấy, cậu không ngăn được suy nghĩ ấy.

-------------------------

Họ gặp Seirai khi trở về lữ quán. Sau khi về phòng để chuẩn bị cho ngày hôm sau, suy nghĩ ban chiều vẫn quanh quẩn trong tâm trí Taiki.

Nếu Tai giàu có được như Kyou hay Han. Hoặc được ban cho khí hậu ấm như Ren.

Từ hôm Gyosou đưa cậu tới Cấm Môn, trong ngực cậu vẫn như có một khối băng kết cứng lại. Người dân Tai phải sống trong cái rét mà cậu đã thấy. Nghe các quan nói rằng cuộc sống của thường dân nhìn chung không tốt lắm. Chỉ nghĩ tới những chuyện người chết vì lạnh hay đói, Taiki đã thấy lạnh người.

Rất nhiều người đang ở trong cảnh khốn cùng như vậy.

Giữa sắc trắng tinh khiết mà tàn khốc ấy.

Nhưng cậu không làm gì được.

Cậu là một kirin, một sinh vật được Thiên Giới tạo ra để phục vụ bách tính, lắng nghe Thiên Ý, tuân theo Thiên Mệnh. Truyền thuyết kể rằng kirin là con của Thiên Đế, sứ giả của Thiên Đình, nhưng Taiki không có khả năng cứu giúp một ai cả, chưa nói đến thay đổi thời tiết.

Kirin chọn ra vương, tất cả chỉ có vậy. Taiki đã chọn Gyosou và đưa anh lên ngai vị, cậu cảm thấy dường như mình đã dùng hết những kỳ tích được ban cho rồi.

Mình không có năng lực gì cả.

Cậu thậm chí không thể làm được điều mình đáng ra phải làm. Cậu có trách nhiệm của một tể phụ và châu hầu, nhưng không có khả năng xử lý công việc cho tới khi lớn hơn. Trên thực tế, Seirai và Gyosou quyết mọi việc cho cậu. Cậu chỉ làm những gì được bảo làm, trong khi Seirai và những người xung quanh giải thích lại việc này cho cậu hiểu.

Sau khi chọn vương, kirin tồn tại vì cái gì?

Cậu biết mọi người có kỳ vọng cao về mình. Cậu hiểu điều này thông qua việc quan sát Seirai, Asen, và Sougen. Họ cư xử với cậu một cách kính trọng, nhưng cũng coi cậu là một đứa trẻ. Theo đúng như cách nói của Seirai, đây chỉ là sự kính trọng dành cho một thứ không thể thay thế.

Nhưng cái sự “duy nhất” ấy thực sự nằm ở đâu? Có lẽ Taiki đã từng có điều gì đó như thế. Trong tương lai, Gyosou có thể sẽ lạc lối, một vị vương mới sẽ cần được chọn ra, và có thể điều ấy sẽ lại hiển lộ, nhưng lúc này đây thì Taiki chỉ là một đứa bé mười một tuổi. Cậu không làm được gì, cũng không hiểu gì. Cậu chỉ là một gánh nặng.

Đây chính là ngọn nguồn của sự bất an trong cậu.

Taiki biết có những kỳ vọng được đặt lên vai mình, nhưng không có cách nào để thoả mãn chúng. Cậu chỉ có thể đứng đó nhìn, không thể rũ bỏ được cảm giác rằng sự tồn tại của mình là vô dụng và bất tiện. Mọi người không nghĩ như vậy sao? Đó chẳng phải là một kết luận hiển nhiên ư? Seirai?

Gyosou?

---------------------

Ngày hôm sau, Taiki đổi sang lễ phục. Cả đoàn tới mạn bắc của Juurei, qua cổng Kou để tiến vào khu vực Vương cung, sau đó tới cung Urou, nơi Ren Vương ngự. Quan Đại hành nhân cùng thuộc cấp tới đón họ, đưa mọi người lần lượt đi qua hệ thống Ngũ Môn. Qua mỗi cánh cổng, đường hầm, cầu thang, họ tiến vào càng sâu, đi lên cầng cao, từ trạm thứ ba đến trạm thứ năm, rồi thứ bảy của ngọn núi hùng vĩ vươn qua Vân Hải này. Tới cổng Ro – cánh cổng cuối cùng, họ đã lên trên Vân Hải, nơi đỉnh núi trở thành một hòn đảo lững lờ trôi. Cùng cách quy hoạch Yến triều, cung Urou khá tương tự với cung Hakkei.

Không khí trên Thiên Giới còn nóng hơn Hạ Giới. So với núi Kouki, các vách đá phía trên của núi Juurei đỡ dốc hơn, đỉnh núi trên mặt nước rất rộng. Vương cung cũng lớn hơn so với ở Tai, các toà cung điện được xây dựng sắp xếp một cách thoáng đãng thoải mái. Dù là vào mùa này, không gian trong các toà nhà đều xanh tươi rậm rạp. Nhìn cảnh ấy, lòng Taiki lại nhói nên nỗi nhớ nhà.

Giữa cỏ cây xanh biếc, phần lớn các toà cung điện đều mở rộng cửa, nhiều hành lang và đình đài cũng không có lan can hay tường bao. Nhìn chung, chúng khá giống với những gì Taiki từng thấy trên núi Hou trong thời gian ngắn ngủi cậu sống tại đây.

Qua khỏi cổng Ro, đoàn khách tới khu Ngoại điện. Giữa Chính điện đặt một ngọc toà, nhưng không một bóng người.

Ngai vị trống không hiển nhiên khiến Taiki phải ngạc nhiên, Seirai và mọi người trong đoàn cũng hết sức hoang mang. Nhưng tỏ ra kinh hãi nhất lại chính là những quan viên dẫn đường. Họ liếc nhau với ánh mắt cáu giận rồi sốt ruột nhìn quanh toà đại điện.

Một quan viên chạy vội tới qua mấy gian trống của Chính điện, thì thầm gì đó vào tai quan Đại hành nhân. Vị đại nhân này ngạc nhiên mở to mắt, vội vã trao đổi mấy điều với người này. Cuối cùng, ngài bối rối tới trước mặt Taiki và quỳ xuống.

“Thỉnh các vị đại nhân bỏ quá trước cho việc thất lễ này. Mong các vị không cảm thấy phật lòng, nếu có gì mạo phạm, chúng tôi cũng hết sức tạ lỗi. Nếu không phiền, xin các vị đi vào sâu hơn.”

“Vào sâu hơn ư?” Seirai hỏi lại.

Asen và Sougen nhìn nhau. Khách từ ngoại quốc thường được tiếp ở điện đón khách nằm tại phía tây Ngoại điện. Đi sâu vào tức là đã tới Nội điện. Cho dù quan hệ hai nước có thân mật đến mấy, ngay cả một vương tới làm khách cũng không thể cứ thế mà vào Nội điện như thế này được.

“Chúng tôi được lệnh đưa các vị tới nơi bệ hạ đang ở vào lúc này,” quan Đại hành nhân giải thích, lông mày lấm tấm mồ hôi.

Kiệu khiêng nhanh chóng được triệu tới, Taiki và mọi người được nghiêm trang kiệu đi, qua tường bao ngoài, vào Nội Điện một đoạn khá xa. Cuối cùng, một bức tường thành hai tầng cao lớn kiên cố hơn nhiều liền xuất hiện trước mắt.

“Seirai này?” Taiki thì thầm với vị Phụ chính ngồi trong cỗ kiệu bên cạnh.

“Vâng?”

“Vừa rồi không phải chúng ta đã đi qua điện Jinjuu sao?”

“Hừm…”, Seirai đáp lại với giọng bối rối, “Thực tình hạ quan cũng đang nghĩ vậy.”

“Vậy thì đây chẳng phải là Roshin ư?”

“Ừm, phải, chắc vậy.”

“Nếu cứ đi tiếp qua cổng của Roshi, chúng ta sẽ vào đến Hậu cung đúng không?”

“Vâng, đúng thế. Nhưng hạ quan không nghĩ rằng-” Seirai nhăn mặt nói. Trán anh cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, không phải chỉ vì trời nóng.

Trong mỗi vương cung nằm trên Vân Hải này, Yến triều là địa phận sâu xa nhất, được tách biệt bởi nhiều lớp cổng và tường bao. Bên trong bao gồm nhiều cung điện, như một thành phố nhỏ. Sâu nhất ở phía trong là Bắc cung dành cho Vương và Hậu, hợp cùng Vương tẩm ở phía trước thành Hậu cung. Đông cung bao gồm cung Choumei và cung Kaei dành cho hoàng thân quốc thích. Quần thể Tây cung bao quát cung Godou, nơi ở của năm loại thần điểu, trong đó có cả Phượng và Bạch Trĩ. Ở đây còn có Thái miếu nơi Vương thờ cúng. Trong miếu có điện Fukuju, nơi cây Roboku sinh sôi nảy nở.

Hậu cung, Đông cung và Tây cung hợp lại thành Yến tẩm. Do Hậu cung nằm ở trung tâm của khu vực này, Yến tẩm đôi khi được gọi tắt qua tên Hậu cung.

Tuy nhiên, ở Tai, ngoài Tây cung ra, phần lớn Hậu cung của cung Hakkei đều đóng chặt. Mà cho dù chúng có được đưa vào sử dụng, những bộ phận bên ngoài Tây cung của Hậu cung đều không phải là nơi có thể tuỳ tiện ra vào, ngay cả Taiki cũng biết điều này.

Thế nhưng quan Đại hành nhân cùng các quan viên tiếp đãi lại dừng kiệu ngay trước cánh cổng dẫn tới Hậu cung. Họ thỉnh cách vị khách xuống kiệu và quỳ xuống khấu đầu.

“Xin lỗi vì phải mạo phạm nói lên điều này, nhưng xin các vị tiếp tục đi vào. Chúng tôi không thể cùng vào sâu hơn.”

“Ây-” Seirai luống cuống nói.

Quan Đại hành nhân đã ngắt lời anh. “Chúng tôi đã được lệnh mời các vị đi tiếp như vậy. Xin các vị đại nhân cứ theo. Chắc chắn ở trong sẽ có các hộ vệ chỉ đường cho các vị.”

“Ý đại nhân là chúng tôi phải tự đi tiếp sao?”

Vị Đại hành nhân liên tục cúi đầu xin lỗi, mồ hôi đổ như thác, rõ ràng là hết sức khổ sở.

Taiki quay sang cố động viên những người đi cùng: “Ngài ấy nói không sao cả, dù sao chúng ta cũng đã được mời rồi.”

“Có lẽ vậy, nhưng-” Seirai liếc qua liếc lại từ trong cổng ra ngoài cổng.

“Thôi được rồi,” cuối cùng Asen khẽ nói. “Có lẽ tốt hơn cả là để các thuộc hạ của chúng ta ở lại đây. Nếu chúng ta cùng vào thì không khỏi vô lễ.”

“Không hề, thưa đại nhân,” vị Đại hành nhân cao giọng nói, gần như dán mặt xuống nền đá. “Các ngài đều được mời. Hạ quan cũng hiểu rằng điều này thực quá trái ngược với nghi lễ thông thường, nhưng xin các vị cứ đi tiếp.”

 --------------------

Taiki để Seirai nắm tay mình, cùng đi sâu vào khuôn viên cung. Họ đi qua hai sân trong và tới một ngôi miếu, nhưng thấy ở trong trống không, xem đồ đạc thì không thể là nơi ở. Ngôi miếu được quét tước sạch sẽ, trên các bàn thờ có hoa tươi và hương mới cắm.

Chẳng bởi lý do cụ thể gì, Taiki bắt đầu đi về phía tây, sau đó hướng về phía Đông cung. Họ đi qua một hành lang và vào tới một sân trong nữa, nhìn quanh, sau đó đi vào vườn của Đông cung và dừng lại tại đây.

Taiki ngắm nhìn quang cảnh thanh bình trước mắt. Cậu ngước lên Seirai, "Là một cánh đồng kìa!"

"Xem ra là vậy."

"Trong cung Hakkei không có ruộng đồng. A, hay là thường chỉ có các hậu cung mới có ạ?"

"Thường thì không đâu, tôi nghĩ thế."

"Nghe nói trong nước họ có nội loạn gì đó. Không biết có phải là vì tình hình tệ quá đến mức họ phải trồng trọt trong vương cung không nữa."

"Cũng khó mà nói được."

Tay trong tay, họ đi vào một con đường đất len giữa những vườn rau xanh tốt, những luống rau xanh rủ lá như một tấm thảm. Họ đi qua khúc quanh của một căn nhà kho nhỏ. Cảnh ruộng đồng trải ra trước mắt. Đi tiếp trên con đường sạch sẽ chỉn chu, họ tới một khu trồng những cây nhỏ theo từng hàng ngay ngắn, rất giống một vườn cây ăn quả.

"Seirai," Taiki nói, đưa tay chỉ.

Những dấu hiệu của con người cuối cùng cũng xuất hiện. Một người nông dân đang cầm kéo cắt tỉa dưới một tán cây ra quả đỏ.

"Xin hỏi-" Taiki lên tiếng gọi. Cậu rút tay khỏi tay Seirai và chạy về phía những tán cây rực rỡ. "Xin cho hỏi-"

Người nông dân mặc quần áo lao động quay nhìn cậu. Đôi mắt của anh hướng về Taiki, sau đó là Seirai đang đi phía sau. Anh mỉm cười và đưa tay quẹt mồ hôi vào ống tay áo, thả cành cây mình vừa cắt vào đống cành nhỏ dưới chân mình rồi ngước gương mặt trẻ trung về phía hai người.

"Xin lỗi vì chúng tôi đã tự tiện vào đây. Không có ai ở ngoài cổng, chúng tôi cũng không tìm được ai cả.”

Người thanh niên dường như ngạc nhiên trước điều này. “Không có ai ư? Chắc là ngủ gật hết cả rồi đây.”

“Chúng tôi thực không mong phải quấy rầy công việc của ngài, nhưng không biết ở gần đây có ai có thể dẫn đường cho chúng tôi không? Tôi- ưm, chúng tôi... đến từ Tai. Tên tôi là Taiki."

"A," người thanh niên nói, một nụ cười nở trên môi. "Tôi hiểu rồi. Vậy ra ngài là Tai Taiho. Tôi có nghe nói đại nhân vẫn còn nhỏ tuổi. Xem ra tin báo về hoàn toàn chính xác."

"Xin hỏi danh tính của ngài ạ?"

"Tôi họ Ou. Ou Seitaku."

"Khu vườn này tươi tốt quá!"

Người thanh niên toét miệng cười. "Ngài thấy thế ư?"

"Thứ quả đỏ này là gì vậy?"

"Là koukashou (kashou đỏ). Đây, ngài thử đi-"

Seitaku thản nhiên vươn tay ngắt một trái kashou sáng đỏ khỏi cành cây. Anh nhúng nó vào một chậu nước và lấy một chiếu khăn ta ra lau. "Đây, Tai Taiho. Bên trong có hạt, xin ngài cẩn thận."

"Cảm ơn ngài." Taiki ngẩng đầu nhìn anh. "Thế này có sao không? Chẳng phải mọi thứ ở đây đều thuộc về vương ư?"

"Tôi là người trồng nên tôi nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì."

"Nhưng vương sẽ không trách phạt ngài sao?"

Vẻ bối rối thoáng hiện trên gương mặt của Seitaku. "Ừm, tôi chính là vương, nên chuyện đó chắc sẽ không xảy ra." Anh đặt trái cây màu đỏ vào lòng bàn tay của Taiki.

Taiki há hốc mồm. "Ngài... Ngài là Ren Vương?"

"Chính tôi đây."

Không biết phải làm sao với thông tin vừa nhận được này, Taiki ngoái nhìn Seirai. Anh đang đứng chôn chân tại chỗ, mắt mở to. Thấy càng thêm mờ mịt, Taiki lại quay sang Seitaku. Cậu đã học về những lễ nghi khi diện kiến các vương tại Chính điện. Trong đó không có hướng dẫn nào về những tình huống như thế này.

Như đã nhận thấy vẻ hoang mang của Taiki, Seitaku hái một quả nữa, đưa mắt nhìn Seirai, "Vị đây có muốn thử không?"

"Đạ tạ. Àm, ý tôi là không cần..." Seirai lắp bắp.

"A, để các vị cứ phải đứng thế này thì thật không phải. Có một toà đình ở cách đây không xa. Chúng ta qua đó đi."

Taiki gật đầu, cậu cũng không nghĩ ra được nên nói gì nữa.

--------------------

Seitaku hái đầy một xô koukashou và dẫn họ qua vườn cây ăn quả. Đi một lát, họ gặp một hồ nước được lát đá xung quanh rất đẹp. Đây đó có những hòn giả sơn và cầu dẫn cong cong trên mặt nước. Những sân đình nhỏ vây quanh hồ được sắp đặt như thể bị hút về phía nước.

Seitaku đi về phía một đình nghỉ chân, tới bên mặt nước và vẫy tay với họ. "Taiho, xin mời ngài ngồi. Mặc lễ phục như vậy chắc phải nóng lắm. Ngài có muốn cởi bớt áo khoác không?

"Ưm, cảm tạ ngài... Nhưng..." Taiki nhìn sang Seirai.

Seirai nở nụ cười run run. "Nếu bệ hạ đã có ý như vậy..."

"Còn ngài thì sao?"

"Ưm, bệ hạ không cần để tâm tới một quan viên nhỏ mọn như tôi đâu..."

"Nhưng mặc thế chắc là khó chịu lắm."

"A, vâng... vâng. Xin vâng theo ý bệ hạ-"

Seitaku dùng ánh mắt sáng ngời nhìn vẻ bối rối của Seirai, xuống hồ rửa tay và rửa những quả vừa hái trong xô. Ngài xếp chúng ra trên một mặt bàn ngồi quay về hồ.

"Tôi ăn mặc thế này thật thất lễ quá, trong khi Taiho đã mất công phục sức nghiêm trang như vậy. Tôi được tin rằng đây chỉ là một chuyến thăm cá nhân, không phải là chính thức."

"A, ưm, xin lỗi bệ hạ về việc đó."

Seitaku cười. "Taiho không việc gì phải xin lỗi. Tôi vẫn hay qua loa như thế đấy. Nếu không có chính sự gì, tôi lại tưởng chúng ta có thể coi đây như là hàng xóm qua uống miếng nước với nhau thôi. Taiho rồi sẽ lại trách mắng tôi cho xem.

"Tôi ư?"

"Không không," Seitaku cười bảo. "Taiho của Ren kia. Đúng là hài mà. Từ xưa đã thế rồi, Renrin chưa bao giờ cho tôi một phút yên bình về cái kiểu nghĩ của tôi." Ren Vương lại cười. "Tôi mải chăm mấy cây koukashou quá, chẳng nghĩ ngợi gì mà lại ra lệnh đưa các ngài vào đây. Đáng ra tôi phải làm theo lời Renrin, mặc lễ phục ra chờ các ngài tại Ngoại điện mới phải."

"Vừa rồi bệ hạ đang làm gì vậy?"

"Tỉa cây thôi. Tỉa những cành không ra quả đi thì cây sẽ lớn tốt hơn nhiều."

"Bệ hạ dường như rất am hiểu về việc này."

"Vì tôi là nông dân mà. Việc của nông dân thôi."

"Việc của ngài không phải là làm vương ư?" Taiki ngạc nhiên hỏi.

Seitaku phản ứng như thể câu hỏi này hoàn toàn khiến ngài bất ngờ. Ngài nghiêng đầu sang một bên. "Có lẽ là trách nghiệm của tôi, nhưng không phải là việc của tôi. Làm vương đâu có no bụng được."

Taiki chớp mắt, chưa hiểu được sự khác biệt tinh tế giữa hai khái niệm này. Seitaku mỉm cười. "Việc của một nông dân là trồng trọt chăn nuôi, ngài bảo có đúng không?"

"Vâng... Tôi đoán thế." Taiki gật đầu. "Nhưng hoàn thành các trách nghiệm lại không giống như làm việc ư?"

"Tôi nghĩ là không hẳn đâu."

"Trách nghiệm khác với việc sao?"

Seitaku mỉm cười. "Việc là thứ tôi chọn làm. Trách nhiệm của tôi là do Thiên Giới ban cho."

Taiki còn đang ngẩn ra suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu. Quay người lại, cậu thấy Seirai vẫn đang im lặng đứng bên, phía sau có một người đang tiến lại. "Sougen," cậu gọi tên anh.

Cùng lúc ấy, một thiếu nữ cất tiếng nói với vẻ như vờ ngạc nhiên: "Bệ hạ sao lại ăn mặc như vậy để đón tiếp Taiho?" Mái tóc vàng rực rỡ của cô ánh lên như nắng. "Lại còn ở nơi như thế này! Cứ coi là việc tư đi nữa thì cũng phải có mức độ chứ!"

"Tất nhiên tất nhiên. Ngài ấy nói phải lắm. Xin các vị thứ lỗi cho thất lễ."

"Rồi còn để các vị đại nhân tuỳ tùng ở ngoài cửa chẳng ai tiếp!"

Seitaku xin lỗi như một đứa trẻ vừa làm trò nghịch ngợm, nhưng trong mắt vẫn hấp háy vui vẻ. Vị thiếu nữ hẳn cũng đã nhận thấy điều này. Vẻ mặt dở khóc dở cười, ngài quỳ xuống trước mặt Taiki để tầm mắt của hai người được ngang nhau.

"Ngài hẳn là Tai Taiho. Xin được chào mừng ngài đã tới thăm Ren, ngài đừng để tâm chuyện vừa qua nhé."

"Ngài là Ren Taiho ư?"

"Đúng vậy. Rất vinh hạnh được gặp ngài."

"Tôi cũng vậy. Ưm... xin vô cùng cảm tạ ngài."

"Vì sao vậy?"

"Đại nhân Gyoukuyou có nói rằng Ren Taiho đại nhân đã cho Sanshi mượn một vật rất quý giá để chị ấy đưa tôi trở về núi Hou."

"À," Renrin mỉm cười. "Ý ngài là chiếc vòng Gogoukanda ư? Bệ hạ đã cho tôi mượn nó. Lời cảm ơn này phải dành cho bệ hạ mới phải. Nhưng tôi cũng nghĩ là bệ hạ nên đi thay quần áo đã."

Thấy vẻ mặt dí dỏm của Renrin, Seitaku lẩm bẩm, "Phải, chắc rồi." Ngài nói: "Tôi xin đi chỉnh trang lại. Nếu các vị không ngại chờ một chút..."

Seitaku vừa cười vui vẻ vừa trở về cùng, trong khi Taiki và những người khác được đưa trở lại Ngoại điện. Tất cả được bắt đầu lại từ đầu, lần này thì theo đúng các loại lễ nghi. 


--------------------

Theo kế hoạch, Taiki sẽ ở lại đây ba ngày. Cậu cùng đoàn tuy tùng được tiếp đón với nghi lễ chính thức và cũng chính thức dự nghị sự một buổi, nhưng ngoài ra thì họ được đối xử như khách của riêng Ren Vương.

Họ được sắp xếp ở lại một điện tiếp khách. Tại đây và trong những đình viện của khu vực Chính tẩm, số lượng quan viên người hầu đều rất ít. Không những vậy, Seitaku cũng đơn giản cho phép họ thoải mái dạo chơi trong Yến triều, chẳng cần nghĩ ngợi sâu xa gì.

"Lúc nào cũng lơi lỏng phòng bị như thế này thì đâu có tốt," Sougen băn khoăn, trong lòng không lý giải được điều mình đang chứng kiến.

Những người lớn trong đoàn nhìn chung đều có vẻ rất bồn chồn trong không khí xuề xoà như vậy, còn Taiki thì lại đang hết mực hưởng thụ. Cậu không thể hiểu được tại sao phải có bao nhiêu lễ nghi quy chế như vậy, cho dùng chúng có lý đi nữa thì cậu cũng không quen nổi, lúc nào cũng thấp thỏm sợ mình phạm lỗi.

Nhưng ở Urou thì cậu chẳng cần để ý nữa.

"Có thể họ dễ dàng thả lỏng như vậy vì vương cung rất an toàn," Asen cười khổ mà đáp.

Seirai thở dài. "Thấy an toàn hay là họ quá lạc quan? Người Ren có vẻ rất thoải mái và hào phóng."

"Như vậy thì không tốt ư?" Taiki hỏi.

Hai vai của Seirai hơi xụ xuống. "Hạ quan không nói là không tốt. Chỉ là bọn người già như chúng hạ quan thì không quen được. Hạ quan theo nhà binh mà lên, chuyên chỉ biết răm rắp nghe theo điều luật thôi. Nếu phải đổi thành ngược lại..."

Cả Sougen và Asen cùng gật đầu đồng tình. "Cảm giác cứ như chúng hạ quan không biết phải đứng vào chỗ nào, cuối cùng thì chẳng dám đứng thẳng. Taiho đừng ngại, mời ngài cứ dạo chơi thoải mái. Nơi này có vẻ rất hợp với đại nhân."

"Không phải là ta không thích cung Hakkei đâu mà."

"Hạ quan biết. Cũng không phải là hạ quan không thích cung Urou. Chỉ là... mới qua hai hôm mà hạ quan đã thấy Tansui đi lạc mất ba lần rồi."

"Đúng nhỉ," Taiki toét miệng cười.

"Hôm qua cậu ta thất kinh đến cứng đờ cả người khi thấy Ren Taiho đích thân mang bữa sáng tới và pha trà cho chúng hạ quan."

"Hạ quan sẽ không mang chuyện này đi rêu rao đâu, nhưng quả thật hạ quan chưa bao giờ thấy cậu ta trông như vậy."

Taiki khúc khích cười. Tansui vẫn đứng bên cửa, vờ như không nghe thấy gì như thường lệ. Tuy vậy, trông anh vẫn có chút ủ dột.

"Vậy ta ra ngoài một chút đây," Taiki nói.

Cậu ra khỏi toà điện cao rộng, Tansui lẳng lặng đi theo. Taiki đi thẳng về phía Bắc cung. Khi Seitaku không bận rộn chính sự, ngài thường có mặt trên những cánh đồng. Khi Taiki tới nơi, quả nhiên Seitaku đã ở đây, người mặc đồ làm ruộng.

"Buổi sáng tốt lành!"

Nụ cười và thái độ trong sáng thoải mái của ngài luôn khiến Taiki rất hứng khởi. Chỉ cần có chút rảnh rỗi giữa những công vụ triều đình hay lễ lạc gì là Seitaku lại tới đây. Taiki cũng "phụ một tay" luôn, tuy không hẳn là làm gì mà chỉ lượn lờ xung quanh, lấy gì đó hộ Seitaku mỗi khi anh nhờ.

Taiki không có kinh nghiệm trồng cây. Cậu thậm chí còn không biết "giúp" thì phải gồm những gì. Chạy tới chạy lui theo lời nhờ của Seitaku cũng không khác mấy so với những gì cậu vẫn làm ở Tai.

"Tôi... chắc làm phiền ngài lắm," cậu nói, đưa tay thu gọn lại một đống cành nhỏ trên mặt đất mà cậu vừa đá phải khi chạy qua.

"Không hề," Seitaku mỉm cười trấn an cậu.

Taiki có cảm giác như vị vương này không bao giờ ngừng cười. "Tôi biết tôi ở đây cũng quấy rầy ngài nhiều, ngày mai chúng tôi xin từ biệt, mong ngài rộng lượng với tôi thêm một ngày nữa thôi."

"Ngài không hề quấy rầy gì tôi mà. Khi còn nhỏ, tôi cũng ra đồng cùng mọi người trong làng và học hỏi như ngài bây giờ vậy." Vị vương tươi cười nói. "À, nhưng có lẽ học nghề nông vào lúc này cũng không giúp đỡ được gì nhiều cho ngài, mà tôi thì lại để ngài phải quanh quẩn ở đây thế này."

"Không phải thế đâu. Tôi thấy được giúp đỡ bệ hạ như thế này rất vui."

Cậu đang nói thật. Đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt thấy việc đồng áng, vậy nên cậu cảm thấy rất thú vị. Cảm giác đi lại làm việc trong làn gió ấm áp ở đây rất dễ chịu, nhìn thấy Seitaku luôn làm việc một cách tràn đầy sinh lực cũng khiến cậu vui vẻ.

Hơn hết là thái độ cởi mở của Seitaku khiến cậu cảm thấy rất thân thiết. Taiki chưa hiểu được cách tổ chức vận hành của thế giới này hay cách lý luận của những người lớn. Chỉ ở bên họ suốt cả ngày đã là công việc nhiều áp lực nhất mà cậu có thể tưởng tượng tới rồi.

Taiki nói với vẻ rầu rĩ: "Nhưng tôi vẫn nghĩ nhỡ tôi có làm phiền gì đến ngài, có lẽ tôi nên đi ra chỗ khác chứ..."

Seitaku nghiêng đầu. "Có chuyện gì xảy ra rồi ư?"

"Chuyện gì là sao?" Taiki nhắc lại.

"Nếu tôi đã nhờ ngài giúp, vậy thì chắc chắn là tôi không cho rằng ngài đang làm phiền tôi. Vậy vì sao ngài lại phải nói như vậy?"

"Bởi vì... tôi không làm được gì cả."

"Ngài đã dọn những cành cây kia mà, đúng không? Giúp tôi lấy nước, ôm bó rơm kia đi..."

"Tôi chỉ ôm nó mà thôi."

"Như vậy cũng là giúp đỡ rồi chứ? Nghe cách ngài nói, tôi có cảm giác hình như ngài không tự tin vào bản thân lắm."

Seitaku nhìn cậu bằng đôi mắt sáng và ấm áp. Taiki gật đầu. "Tôi không muốn nghĩ vậy, nhưng tôi e rằng đó là sự thật."

"Tại sao lại thế?"

"Vì tôi thực sự vô dụng. Không chỉ là việc đồng ruộng đâu, mà về tất cả mọi thứ. Gyosou bệ hạ nói rằng đó là vì tôi vẫn còn nhỏ, nhưng tôi có thể nhìn thấy được rằng  tôi đang khiến tất cả mọi người thất vọng."

"Thật ư?" Seitaku hỏi. Taiki gật đầu. Vị vương đưa tay vỗ vỗ lên lưng cậu. "Chúng ta nghỉ một chút nhé?", ngài nói, chỉ tay về phía một đụn rơm.

"Không sao, tôi có thể làm tiếp được."

"Ai, tôi thì mệt quá rồi. Ngài uống trà chứ?" Seitaku quay về phía bờ đất của ruộng lúa bên cạnh, nơi Tansui đã lánh vào để có thể quan sát từ một khoảng cách thuận lợi, miệng hỏi: "Ngài hộ vệ, ngài có muốn dùng trà không?"

Tansui xua tay xin từ chối.

"Suốt ngày ngồi một chỗ vốn không phải là công việc mà tôi muốn làm," Seitaku vừa nói vừa lấy ra một chiếc ấm gốm lớn. "Tôi vẫn nghĩ nghề hộ vệ là khó lắm, vì nó rất nguy hiểm, nhưng vào những khoảng thời gian không có hiểm nguy gì như thế này có lẽ cũng có cái khó riêng không hề kém."

"Vâng," Taiki bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt trên môi cậu. Mắt nhìn xuống chén trà Seitaku vừa rót cho mình, cậu nói: "Vậy là có sự khác biệt giữa công việc và chức trách..."

"Đúng thế."

"Khi nghe ngài nói như vậy, tôi đã tự nhủ rằng ngài nói đúng. Chức trách của kirin là chọn ra vương. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đối với công việc, nếu tôi có thể cố gắng hết sức là làm tốt được thì hay quá rồi, nhưng tôi vẫn còn quá nhỏ để có thể làm những việc của tể phụ hay châu hầu."

"Tôi vẫn luôn cho rằng chức trách của kirin là nhân từ đối với dân chúng."

"Không phải là chọn ra vương ư?"

"Chọn vương chỉ là một khía cạnh thôi, đúng không? Chỉ là việc chọn vị vương sẽ tốt nhất cho dân chúng mà?"

"Vậy là vẫn còn những nhiệm vụ mà tôi cần làm."

"Tôi nghĩ vậy đấy."

"Thế thì công việc của một kirin là gì?"

"Công việc của Taiki là lớn lên thôi." Seitaku mỉm cười. "Đó là công việc của mọi đứa trẻ mà, đúng không?" Ren Vương hái một quả koukashou từ một cành thấp và đặt vào bàn tay của Taiki. "Ngài có rất nhiều suy tư. Đó là một phần trong công việc của ngài, mà ăn ngủ khóc cười cũng là một phần như thế."

Taiki nhìn thức quả màu đỏ tươi trong tay mình. "Nhưng liệu có đủ không? Người dân Tai đang rất khó khăn. Mùa đông của chúng tôi quá rét, rất nhiều người đang bị giá tuyết giày vò. Cho dù là tể phụ và châu hầu, tôi vẫn không thể làm gì cho họ cả. Chỉ lớn lên cũng không làm được gì-"

Seitaku ngắt lời cậu. "Bản thân tôi cũng không phải là một thủ lĩnh vĩ đại, chỉ là một nông dân chẳng biết gì về chuyện chính trị cai quản. Renrin am hiểu những việc đó hơn, vậy nên tôi vẫn để mọi chuyện cho ngài ấy quyết. Chăm sóc súc vật ruộng đồng là điều tốt nhất tôi có thể làm."

"Cho dù ngài là vương ư?"

"Có lẽ vậy," Seitaku bật cười. "Đó là lý do tôi làm ruộng ở đây. Tôi chỉ hữu dụng được đến thế. Dọn dẹp chăm bón vườn tược xong, tôi cũng tính được những thời gian công sức người ta thường phải bỏ vào những việc ấy, mà nếu tôi làm thì dân chúng lại đỡ phải gánh mấy khoản này, hoặc ít nhất thì cũng rẻ và tiện hơn so với mua đồ từ Juurei mang lên."

"Giống như ngài đang tự trả tiền thuê nhà và sinh hoạt vậy."

"Chính xác," Seitaku hăng hái gật đầu. "Không ai có thể sống mà không phải bỏ tiền ra. Tôi là một nông dân, đồng thời tôi cũng cần phải thực hiện nhiệm vụ mà vương quốc đã giao cho mình. Không làm việc thì không thể trả lương cho tất cả các quan viên hay mua lễ phục lụa là, mở tiệc đãi khách các thứ được. Nhưng Renrin cũng nói rằng tôi không thể chỉ vì việc bù tiền mà cứ làm thế này mãi được. Theo ngài ấy, việc này làm xấu thể diện quốc gia."

"Tôi đoán... nói vậy cũng có lý."

"Chung quy thì tôi cũng chẳng hữu dụng lắm, nhưng Thiên Đế trên kia chắc chắn đã biết trước rằng tôi có những nhược điểm như thế rồi."

Taiki ngước nhìn Seitaku, hơi bất ngờ vì những lời này.

"Nếu một người nông dân như tôi được chọn làm vương thì chắc chắn Thiên Giới đã có sắp xếp, làm một vị vương tương đối vô dụng đã là số phận của tôi rồi. Tôi thấy chăm sóc vương quốc cũng khá giống với chăm sóc ruộng đồng."

"Chăm sóc vương quốc-"

"Cây có thể tự lớn nếu chúng ta bỏ mặc nó. Một vương quốc có lẽ cũng như vậy. Cây cỏ tự biết làm thế nào là tốt nhất, điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là phụ giúp nó thôi. Ví dụ như nếu lá héo thì tôi coi đó là dấu hiệu để tưới thêm nước. Một vương quốc cũng rất tương tự. Nói cách khác, đây là cách trị quốc mà Thiên Giới có ý tìm cho Ren, vậy nên Thiên Giới mới lựa chọn một người nông dân."

"Vậy còn Ren Taiho thì sao? Ngài đã chọn cách này, vậy ngài ấy giúp đỡ như thế nào?"

"Ngài ấy không giúp gì cả," Seitaku mỉm cười trả lời. "Renrin không phải là một nông dân. Ngài ấy không thể phân biệt được cỏ với hoa, hay lúc nào nên tưới nước mà lúc nào thì không."

"Cho nên ngài ấy không thể làm gì ư?"

"Gần như không," Seitaku vui vẻ nói. "Lúc nào có thu hoạch thì ngài ấy có thể chia vui thôi."

"Thế thôi ư?" Taiki sửng sốt hỏi.

"Không phải là việc nhỏ đâu. Khi trời lạnh, tôi thấy mệt, không muốn nghĩ tới việc ra đồng làm việc, tôi lại nghĩ tới việc cây cối chết úa và Renrin sẽ thất vọng, thế là tôi liền lấy tinh thần mà gắng sức làm." Seitaku nhìn ra vườn cây. "Tôi đang canh giữ cho vương quốc này. Canh khi trời xấu, canh khi giếng cạn, đó là nhiệm vụ của một hộ vệ. Ren Taiho cũng canh gác tôi như vậy, đảm bảo rằng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình, cảnh giác với những dấu hiệu mục ruỗng bên trong. Có mắt quan sát đã là một điều rất quan trọng rồi."

Canh gác. Taiki lật đi lật lại hai chữ này trong đầu. "Tôi có thể làm vậy. Chỉ như thế."

 “Không hẳn là chỉ như thế. Ngài cũng như một hộ vệ. Canh gác không phải là một nhiệm vụ nhỏ bé.”

Ngài ấy nói đúng, Taiki nghĩ, mắt len lén nhìn về phía Tansui. Vào những thời điểm như thế này, Tansui luôn ở trong khoảng cách an toàn và chăm chú quan sát.

“Luôn tỉnh táo, luôn sẵn sàng – đó là một thành tựu rất ấn tượng rồi, ngài có thấy vậy không?”

“Vâng,” Taiki gật đầu.

“Ngài nghĩ Gyosou bệ hạ có vui lòng nếu tôi chỉ đứng quan sát thôi không?”

“Dĩ nhiên rồi,” Seitaku vui vẻ trả lời. “Tôi không hiểu việc chính sự hay nhiệm vụ của các kirin, nhưng nếu nói về chuyện làm vương hay làm nông thì tôi nắm được. Tôi nghĩ Tai Vương cũng sẽ rất tin tưởng vào những gì ngài quan sát được.”

Thật thế ư, Taiki tự nhủ. Cậu không dám tin rằng Gyosou sẽ đặt lòng tín nhiệm vào một đứa trẻ như mình.

“Nếu tôi là người canh gác cho vương quốc này thì Renrin chính là người đang canh gác tôi. Có lẽ đó là công việc thực sự của một kirin.”

---------------------

Taiki cùng mọi người về tới Kouki hơn một tháng sau khi khởi hành từ Tai. Cả kinh thành đã phủ một lớp tuyết dày. Cậu nhìn xuống những đỉnh núi và thung lũng trắng xoá trong lúc họ bay về phía Cấm Môn.

Ngay khi họ vừa xuống khỏi kỵ thú, các vệ binh gác cổng đã ra đón, từng hơi thở phả ra như sương trắng. Các hộ vệ được gọi tới, kỵ thú được đưa cho binh lính, đại môn trang nghiêm mở ra.

Taiki nói: "Ren đúng là rất khác với Tai, không chỉ về mặt khí hậu."

"Đúng thật."

"Ngài đã thấy yên lòng hơn chưa, Seirai?"

"Có chút đấy."

Họ cùng mỉm cười, đi qua Cấm Môn và vào Nội điện. Tin đoàn phái viên trở về đã truyền đi từ trước, khi tất cả bước vào Nội điện, các quan lại đều đã vào chỗ, Tai Vương ngồi trên ngọc toà.

Taiki không khỏi nhận thấy không khí căng thẳng xung quanh khi cậu tới trước ngai vị. Cậu quỳ xuống và nói, "Thần đã trở về."

Gyousou gật đầu và đưa tay ý bảo cậu tới bên mình. Taiki đứng dậy đến cạnh ngọc toà. Lạ thay, cậu cảm thấy như được trở lại nơi mình thuộc về.

"Ren thế nào?"

"Ở đó đã có hoa nở rồi ạ."

"Thế à?" Gyousou mỉm cười. "Lát nữa em kể cho ta nhé." Anh nói với Chousai: "Các chi tiết cứ viết vào báo cáo. Trẫm biết các ngươi hẳn đều rất mệt, không cần phải lần lữa ở lại đây."

"Tuân lệnh!" Mọi người đều đáp lại theo tác phong nhà binh.

Sau khi báo cáo các công việc chính, Chousai chúc mừng Taiki đã hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại. Sougen và những người khác cũng kể sơ lại hành trình của họ. Đây cũng chỉ là làm cho đúng lệ, vậy nên sau đó Gyosou cho hạ bức mành châu xuống, kết thúc buổi nghị sự.

"Chắc em mệt lắm. Hôm nay chúng ta nên nghỉ thôi. Ta sẽ đưa em về phòng." Gyosou nhẹ nhàng vỗ sau lưng Taiki, rời khỏi Nội điện.

"Không sao ạ, thần không mệt chút nào." Cậu có vô số chuyện muốn kể. "Nhưng có lẽ bệ hạ còn nhiều việc phải xử lý."

Gyosou khẽ cười. "Hôm nay Kouri cuối cùng cũng trở lại, ta nghĩ sẽ không ai có ý kiến gì nếu ta nghỉ một buổi đâu."

Taiki lập tức cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.

"Vậy Ren Vương và Ren Taiho thế nào?"

"Họ tốt lắm ạ." Taiki nắm lấy tay áo của Gyosou trong lúc họ dạo bước, miệng kể ra mọi chuyện một cách nhanh nhất có thể. Chuyện họ xông vào Hậu cung, chuyện ruộng vườn của Seitaku nằm ở ngay giữa Vương cung, chuyện sáng sáng Renrin lại đích thân tới đánh thức họ dậy, mở cửa cho thoáng khí và kéo nước lên cho mọi người rửa mặt, khiến cho Tansui cùng tất cả những người khác đều không biết làm sao.

"Thậm chí Ren Vương còn cho thần giúp ngài ấy việc đồng áng-"

Gyosou hơi đẩy sau lưng cậu, ngắt mạch câu nói đang dở. "Sang bên này, Kouri."

"Dạ?" Taiki nói, đưa mắt nhìn quanh. Cậu vẫn nhớ rõ đường để trở về Điện Jinjuu. Cậu tò mò nhìn Gyosou.

Gyosou mỉm cười. "Bên này."

"Ưm- vâng."

Gyosou rẽ vào một con đường dẫn tới khu Chính tẩm. Cho rằng họ đang đi về đó, Taiki liền không nghĩ ngợi gì nữa. Cậu liến thoắng kể về cung Urou và kinh đô Juurei, về những nơi họ đã nghỉ chân tại Ryuu, Kyou và Han trên đường đi. Một tháng đối với cậu dường như dài vô tận. Kể lại tất cả mọi chuyện là cách để cậu bù đắp lại khoảng thời gian không có mặt ở nhà.

“Sau đó Seirai

Taiki đột nhiên dừng lại. Nãy giờ cậu vẫn để Gyosou đưa mình đi, nay liền thấy mình đã bước vào một không gian hoàn toàn xa lạ. Nhìn khắp xung quanh, cậu có thể trông thấy chính điện của Chính tấm. Về phía tây của chính điện này còn có một toà nhà nữa.

“Sau đó Seirai-?” Gyousou tiếp lời.

Họ đi qua toà nhà này, vào một sân trong. Taiki sững lại, nhìn chằm chằm. Tansui đang đứng trước cánh cửa cậu nghĩ là dẫn vào gian chính. Cậu cứ tưởng sau khi họ chia tay ở Cấm Môn, Tansui đã trở lại điện Jinjuu.

“Sao thế?” Gyousou mỉm cười hỏi, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Taiki bước vội vào điện và ngạc nhiên kêu lên khi thấy tất cả những điều quen thuộc trước mắt, kể cả vị nữ quan trưởng quản.

“Vì sao...?” cậu hỏi, quay nhìn Gyosou. Trước khi khởi hành tời Ren, cậu nhớ Seirai đã hứa rằng ‘một chuyện rất tốt sẽ xảy ra’ khi cậu trở về. “Ý bệ hạ là… thần sẽ chuyển tới đây ư?”

“Nếu như em chưa quá lưu luyến điện Jinjuu.”

Taiki không thể ngăn được cảm giác bừng bừng sung sướng đang dồn lên mặt. Cậu sẽ ở ngay trong Chính tẩm với Gyosou. Gần đến thế. Vương cung rộng lớn quá, mỗi khi muốn nói một lời nào với Gyosou cậu cũng phải đi bộ rất xa. Trước giờ cậu vẫn cảm thấy điều này thật bất tiện.

“Nhưng em đi từ đây tới Châu phủ ở điện Koutoku thì sẽ xa đấy.”

“Không sao đâu ạ. Thần đi thật nhanh là sẽ không vấn đề gì.”

“Dù có đi nhanh thì có thể vẫn không kịp.”

“Thế thì thần sẽ chạy.”

“Ngày nào cũng thế thì phiền quá.”

“Được mà ạ. Làm thế cũng tốt cho sức khoẻ. Thần cũng còn đang lớn, như thế này thần sẽ lớn nhanh hơn. Hơn nữa-”

Gyosou cười. “Em vẫn không thích ngồi kiệu.”

Taiki khẽ gật đầu. Cậu không thể quen được với việc đó. Cậu cảm thấy mình nên xin lỗi những người cứ phải khiêng mình trên vai như vậy, cậu không thể nào thấy thoải mái được.

“Vậy Kouri, em sẽ làm học trò của Tansui.”

“Tansui ạ?”

“Em có một con ngựa nhỏ đã được chuẩn bị sẵn rồi. Tansui sẽ dạy cho em.”

“Thật ạ?” Taiki nhún nhảy. “Bệ hạ nói là thần sẽ được cưỡi ngựa ư?”

“Đúng. Em đã biết cách cưỡi kỵ thú rồi, nhưng vương cung cấm sử dụng kỵ thú, mà em cũng còn quá nhỏ để tự mình cưỡi kỵ thú. Nếu để em ngồi trong kiệu trên lưng ngựa như vừa rồi em đến Ren thì cũng được, nhưng như vậy thì sẽ hơi chán đúng không?”

Taiki sung sướng không nói nên lời.

“Cảm ơn em đã kiên trì theo suốt một hành trình dài như vậy.”

“Không cực đâu ạ. Thật mà. Lại còn có rất nhiều chuyện vui nữa. Thần được bệ hạ thưởng như thế này thì có xứng đáng không?”

Tất nhiên là xứng đáng, Gyosou mỉm cười. Anh bước lên tầng hai. Tầng trên là một gian phòng sáng sủa ấm áp, bốn phía cửa kính. Từ đây có thể nhìn xuống toàn bộ khu vườn phía dưới.

“Việc này không phải là chỉ cho em. Ta cũng muốn có em ở gần bên cạnh.”

Taiki mở to mắt. Lúc này, cậu không khỏi cảm thấy mình đang là một gánh nặng cho Gyosou. Cậu quá cô độc và bất lực, vậy nên Gyosou mới phải làm nhiều như vậy để chăm sóc cho cậu.

“Nhưng-” Cậu không muốn tỏ ra vô ơn. Tuy thế, việc Gyosou phải có quyết định lớn như thế này chỉ để nâng đỡ cậu khiến cậu cảm thấy nặng lòng.

Trong lúc cậu còn đang cố tìm lời để nói ra, Gyosou đã cười khổ, “Ta không phải là kiểu người thích chờ xem mọi chuyện tự hóa giải.”

Gyosou ngồi xuống một chiếc ghế, đưa tay ra hiệu về chỗ bên cạnh. Taiki lẳng lặng ngồi xuống. Anh nói: “Có người nói ta luôn quyết định quá nhanh. Đó chưa hẳn là một nhược điểm, nhưng cai trị một cách độc đoán đến quan liêu cũng không thể là điều tốt. Vậy nên ta nghĩ ta nên gặp em nhiều hơn.”

“Thần ư?”

“Như khi em mới về cung Hakkei và không thể không liên tục hỏi đây là cái gì, dùng cho việc nào… Ta cần ai đó để thường xuyên nói chuyện. Một người để giữ cho ta cân bằng, để nhấc chiếc ấm sắp sôi trào khỏi bếp. Nếu không ta sẽ bỏ hết các quan lại sau lưng, chăm chăm làm theo ý mình mất.”

Taiki ngước nhìn Gyosou, không giấu nổi vẻ sửng sốt.

“Sao vậy?”

Taiki lắc đầu.

“Gì thì gì, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi, để em kể lại cho ta chuyến đi của em. Gashin vẫn bảo dạo này ta căng thẳng buồn bực quá, không ai tiếp cận nổi.”

“Ngài Gashin của Châu sư của Zui ư?” Vị này trước kia là một tướng quân dưới quyền Gyosou, giờ đây chỉ huy tả quân của Châu sư châu Zui.

“Cậu ta bảo đi cùng ta cứ như là đi cùng hổ đói vậy.”

Gyosou cười khổ, Taiki thì không thể nhịn được mà nở nụ cười. Theo một cách nào đó, cậu có thể nhìn nhận được chính xác chuyện đang xảy ra: cậu là người canh gác cho Gyosou, đảm bảo rằng con hổ này không đói.

“Vậy thì thần sẽ làm hết sức để bệ hạ luôn no bụng.”

“Xin nhờ em đấy,” Gyosou bật cười. Rồi anh bỗng chỉ tay. “A, xem em mang gì từ Ren về kìa-”

“Dạ?”

“Mùa xuân.”

Taiki nhìn theo hướng Gyosou đang chỉ. Bên ngoài cửa sổ, một cây mận lớn rủ cành qua lan can, hai đoá hoa trắng nho nhỏ đã nở.

Mùa đông dài tại Tai cuối cùng cũng khép lại. 



Đại tư đồ là trưởng quản Địa quan – quản lý việc hành chính như trị thuỷ, thuế, hộ khẩu, v.v.




No comments:

Post a Comment