Thursday 3 October 2019

Phong hải, mê bờ - Chương mười một


Ra ngài ấy là vương.

Khoảnh khắc Sanshi nhìn thấy Taiki chạm trán lên mũi giày của Gyosou, những thắc mắc vẫn vướng bận trong lòng cô những ngày qua bỗng chốc được hoá giải.

Đã từng có những dấu hiệu khác – ví dụ như sự gần gũi của vị kirin đối với Gyosou – nhưng Taiki cũng hết sức thân thiện với những người khác, bởi vậy cô không cảm thấy điều này đặc biệt kỳ lạ. Nhưng nếu Gyosou chính là vị vương tiếp theo của Tai thì cô hiểu được sự lưu luyến của Taiki khi anh rời khỏi, đặc biệt là khi cậu vốn thân hơn với tướng quân Risai về mọi mặt.


Khi ấy, Sanshi đã đi theo tinh khí của Taiki. Trong mắt cô, cậu luôn toả ra một quầng sáng vàng kim. Vừa theo dấu chân cậu chạy thẳng vào Hoàng Hải, trong lòng cô vừa quay cuồng muôn vàn nghi vấn.

Vì sao cô không thể chạm được vào người cậu? Làm thế nào cậu có thể biến thân một cách đột ngột được như vậy?

Lời giải thích duy nhất cô có thể nghĩ tới là bởi cậu muốn như vậy, rằng năng lực vốn ngủ say của cậu đã thực hiện ý muốn ấy… Nhưng tại sao? Tại sao cậu có thể đột nhiên mạnh lên như vậy, tới mức cả cô và Gouran đều không thể ngăn lại? Chỉ trong một thời khắc, ý chí của cậu đã đông cứng Sanshi trong không trung và giải phóng dạng thức kirin của cậu, mà sức mạnh này chỉ hiển lộ mỗi khi Gyosou có liên quan.

Ý chí của Taiki vẫn không mấy mạnh mẽ, đến mức có vẻ như yếu đuối. Cô không hiểu được nguyên do phía sau điều này, chỉ biết rằng Taiki có thói quen tự hạ thấp bản thân, nhiều khi nghiêm trọng đến mức dường như cậu tự ti hơn là khiêm tốn. Vậy nhưng mỗi lần Gyosou có khả năng gặp nguy hiểm, cậu liền có thể khơi dậy một sức mạnh ý chí khổng lồ, đủ để vượt xa Sanshi và Gouran – những bề tôi luôn coi an nguy của cậu là trên hết – đồng thời giúp cậu lần đầu tiên có thể biến thân.

Vị nyokai vẫn tự hỏi không biết những hiện tượng kỳ lạ này có phải chỉ là sự bộc phát của những năng lượng mà Taiki vẫn ẩn giấu bấy lâu nay hay còn có lý do nào khác. Cô nghiến răng lao xuống núi cùng Gouran, trong lòng hối hận. Nếu khôn ngoan hơn, lúc trước cô nên ẩn mình đi, bám theo cái bóng của cậu tới mọi nơi; vậy nhưng cô lại ngu ngốc thử hiện thân để ngăn cậu lại, bỏ lỡ mất cơ hội duy nhất để theo sát cậu.

Nhưng khi tới nơi, cô đã chứng kiến và hiểu ra.

Taiki liều lĩnh như vậy là điều tất yếu.

Cho dù bản thân Taiki có nhận ra được hay không, chính sự bất chấp đã khiến cậu phát huy một sức mạnh lớn hơn nhiều so với những gì cậu tưởng mình có.

Bởi vì Gyosou là vương.

Sanshi nhảy từ những đỉnh đá xuống bãi cắm trại. Taiki quay lại nhìn cô, trông cậu đầy vẻ hoảng sợ và ngơ ngác.

Cô mỉm cười trước vẻ mặt bối rối của cậu, rồi ẩn thân đi, hoà mình vào cái bóng của chủ nhân. Tuy cô chưa hiểu vì sao Taiki lại sợ Gyosou như vậy nếu anh chính là vương, hay vì sao cậu lại mất nhiều thời gian đến thế để nhận được Thiên Khải, giờ đây cô đã về bên cậu, mọi điều khác đều không cần màng đến nữa. Có gì đâu? Cô đã tìm lại được vị kirin của mình, trên thế gian này không còn gì quan trọng hơn thế.

---------------------

Đoàn người của Gyosou hân hoan trở về núi Hou. Tới cung Hoto, họ liền gặp một nhóm tiên nữ đang đứng chờ, ai nấy đều tái nhợt vì lo lắng.

“Taiki!” Youka chạy tới trước khi thấy vị tướng quân bế cậu bé xuống yên. “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Đại nhân Gyosou?”

Gyosou chỉ mỉm cười đứng đó. Một người tuỳ tùng của anh bước tới, nói: “Đơn giản là chủ công của núi Hou đã đi theo chủ thượng của ngài ấy!”

Tiếng ồn ào rộ lên trong đám đông đã tụ lại, cuối cùng trở thành từng tràng hoan hô rung trời.

Youka đưa mắt nhìn giữa gương mặt vui cười của Gyosou và biểu cảm rụt rè, có phần kinh sợ của vị kirin anh giữ bên mình.

“Chủ thượng của ngài ư? Vậy là…” Cô quỳ xuống. “Thiên Khải!”

Taiki im lặng, nhưng tiếng khẳng định đã ầm ầm vang lên từ những người tuỳ tùng của Gyosou. Trong không trung cũng vang lên một giọng nói mạnh mẽ: “Lời thề đã định, khế ước đã thành.”

Đó là Sanshi. Youka há miệng sửng sốt. Cô đưa mắt nhìn Teiei. Vị tiên nữ trưởng bối nghiêm trang gật đầu, sau đó quỳ xuống khấu đầu. Tất cả các tiên nữ đều lập tức làm theo.

“Chúc mừng đại nhân, Tướng quân Saku.”

Một tay đặt trên vai Taiki, vị tướng quân gật đầu, môi vẫn mỉm cười.

“Chúc ngài vạn thọ vô cương,” Teiei nói trong khi vẫn khấu đầu. Giọng cô hơi run run. “Tai Vương, Tai Taiho.”

Tội ác của Taiki đã được ấn định.

------------------------

Đoàn người của Gyosou nhanh chóng được đưa vào cung Houro. Gyosou được sắp xếp ở tại điện Tankei, gần phía ngoài cung. Đây là toà điện lớn nhất trong cung, luôn dành cho các tân vương trong khi chờ tới ngày lành để tiếp nhận Thiên Mệnh.

Từ ngày đó trở đi, thái độ của các tiên nữ đối với Gyosou hoàn toàn thay đổi. Suy cho cùng, anh đã trở thành chủ thượng của chủ công của họ. Thái độ uy quyền thường nhật của họ đối với anh đã không còn phù hợp nữa, mọi lễ tiết đều luôn được tuân thủ. Phần lớn các tiên nữ đã được phái đến điện Tankei để phục vụ Gyosou cùng người của anh. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho mọi điều anh cần từ lúc rời giường cho tới khi đi ngủ.

Đây là một sự đảo lộn đối với những tiên nhân của núi Hou. Mới đây, Gyosou vẫn còn phải bày tỏ kính ý với họ, còn hiện nay họ lại trở thành người phải hạ mình với anh. Về phần mình, Gyosou không cần phải cúi đầu hành lễ với họ hay Taiki nữa. Khi anh bước ra khỏi cung Houro, những người gần đây còn ngang hàng với anh nay đều phải hành lễ với nghi lễ trang trọng nhất. Gyosou đã vươn tới địa vị tối cao. Trong vương quốc Tai không còn ai hơn được thế nữa.

------------------------

“Chúc mừng đại nhân.”

Gần tới ngày đại lễ, Risai rời trướng vào cung Houro để chúc mừng.

“Vậy là ngài đã đi lại như thường được rồi.”

“Được ngài quan tâm rồi,” Risai nói, cúi người hành lễ. Cô quay sang Taiki. “Chúc mừng Taiho.”

“Cảm ơn ngài.”

Risai nhướn mày khi nghe thấy sự hờ hững trong giọng của Taiki. “Xin thứ tội cho tôi thất lễ, Taiho không khoẻ ư?”

“A… không, tôi bình thường mà,” Taiki nói, miệng hơi nở nụ cười ngây thơ. “Tôi chỉ không quen được mọi người gọi là ‘Taiho’.”

Risai bật cười. “Đại nhân sẽ sớm quen thôi.”

Taiki ngập ngừng cười cười; Risai ngẩng đầu nhìn Gyosou.

“Thực ra tôi đến để gửi lời chúc, đồng thời cũng là từ biệt.”

Gyosou nhíu mày. “Ngài đủ khoẻ để xuống núi rồi chứ?”

“Vâng, tôi khá nhiều rồi. Hơn nữa tôi cũng không thể ở đây lâu thêm nữa. Tôi và đoàn sẽ hạ sơn ngày mai.”

Gyosou gật đầu. “Vậy thì tốt. Xin ngài bảo trọng. Hẹn tái ngộ tại Tai.”

“Cảm ơn ngài.”

Xong việc rồi, Risai liền chuẩn bị rời điện. Taiki quay sang Gyosou. “Thần tiễn đại nhân Risai có được không?”

Gyosou mỉm cười. “Đi đi.” Rồi anh giơ một tay lên. “A, Risai.”

“Vâng?”

“Sau khi ta lên ngôi, Vương sư sẽ trống một vị trí tướng quân. Ngài nghĩ sao?”

“Chức trách không thể vắng người,” Risai cười đáp. “Tôi tin chắc đại nhân sẽ xét qua năng lực và công trạng của rất nhiều tướng quân để lựa chọn mà không cần màng tới cảm tình.”

“Nói hay lắm,” Gyosou khẽ cười bảo. Anh dùng mắt ra hiệu để cô đi.

Vị nữ tướng cúi mình hành lễ rồi bước ra, Taiki đi theo phía sau.

“Ngài không muốn trở thành một tướng quân trong Cấm quân ư, đại nhân Risai?” Taiki hỏi trong lúc hai người bước đi trên một con đường nhỏ uốn lượn trong mê cung.

“Không phải là chuyện muốn hay không, mà là nếu có một người xứng đáng với vị trí đó hơn tôi, tôi mong rằng họ sẽ được chọn trước.”

“Ngài… rất tốt, đại nhân Risai,” Taiki lẩm bẩm.

Risai cúi xuống nhìn vào mắt cậu. “Đại nhân thực sự ổn chứ? Ngài có vẻ mệt mỏi quá.”

“Không có gì đâu,” Taiki nói với vẻ trống rỗng, trong lòng tự biết tâm tình của mình hiện ra ngoài rất rõ.

“Có điều gì khiến ngài phiền lòng chăng?”

Taiki ngước lên. “Đại nhân Risai… ngài có vui khi đại nhân Gyosou trở thành vương không?”

Risai chớp mắt, rồi trên mặt cô lộ vẻ hiểu ý. “Dĩ nhiên là tôi rất mừng. Đại nhân Gyosou sẽ là một vị vương tốt… tôi tin là mình đã từng nói vậy rồi.”

“Phải.”

“Nếu người được chọn là tôi chứ không phải là đại nhân Gyosou, tôi mới không thể chấp nhận được. Tôi mong rằng vương thượng phải là người tôi có thể hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Đại nhân đã chọn rất tốt, Taiho. Cả vương quốc Tai phải tạ ơn ngài.”

Taiki gượng cười mà không được.

“Đại nhân đừng lo về điều gì cả. Suy cho cùng, vương là do Thiên Giới chọn ra. Đại nhân chỉ làm việc phải làm mà thôi.”

Việc mình phải làm…

Những lời của Risai như xát muối lên vết thương trong lương tâm cậu.

------------------------

“Ta phải nói rằng trông em có vẻ không vui lắm, Taiki,” Gyosou nói với vị kirin khi cậu trở về sau khi tiễn Risai.

“Nhưng thần vui mà.”

“Thật sao? Ngay cả Risai cũng phải thắc mắc. Nhìn em, ta có cảm giác cứ như ta vừa lừa bắt về một kirin vậy. Trông em tệ quá.”

“Lừa bắt ư?” Youka đang ngồi gần đó liền nhã nhặn bật cười. “Không phải là lừa bắt đâu ạ, thưa đại nhân, chỉ là việc chia lìa theo lẽ tự nhiên mà thôi. Taiho chẳng qua đang cảm thấy buồn khi nghĩ về việc rời khỏi núi Hou. Đại nhân mới rời cố hương ở Hourai chưa được bao lâu, mà ngài ấy cũng còn nhỏ quá. Giờ đây, ngài ấy vừa mới quen với cuộc sống mới thì lại phải đi.”

Gyosou trầm ngâm gật đầu, nhưng những lời của Youka đã đâm vào tim Taiki.

Cậu chưa từng lo nghĩ về việc sẽ phải rời khỏi núi Hou hay các tiên nữ.

Mình vô tâm với họ đến thế ư?

Gyosou đưa tay gọi cậu đến. “Nếu em lớn lên ở Hourai, vậy em phải có một tên gọi khác ở thế giới đó. Em được gọi là gì?” Taiki chầm chậm đi đến bên người anh. “Lúc nào cũng xưng em là ‘Taiho’ thì cứng nhắc quá, cứ như chúng ta đang dồn trọng trách lên người em vậy. Nói xem, tên kia của em là gì?”

“Là Kaname… Kaname Takasato.”

Gyosou chìa tay ra, Taiki liền dùng ngón tay vạch lại những ký tự trong tên cũ của mình lên bàn tay to lớn ấy.

高里 

“A, tên gọi của em có nghĩ là ‘thiết yếu.’ Rất hợp đấy,” Gyosou cười. “Chắc chắn là em rất thiết yếu với Tai rồi.”

Taiki cụp mắt xuống.

“Họ của em cũng đặc biệt. Em có biết rằng khu núi Hou có một đỉnh núi tên là Kouri không? Cách viết của nó cũng giống như vậy.”

高里


“Thần không biết.”

“Kouri được cho là nơi linh hồn của những người đã chết sẽ trở về. Còn có một đỉnh núi khác, nơi người chết cư ngụ. Nó cũng có tên Kouri, nhưng dùng một chữ khác. Chỉ cần thêm nét đầu của chữ thảo () phía trên thôi:

蒿里

“Chúng ta sẽ dùng chữ này làm tên mới của em. Kouri, một điềm lành tuyệt vời, không thể tốt hơn được nữa.”

“Nơi người chết cư ngụ ư…” Taiki lẩm bẩm, Gyosou gật đầu.

“Những linh hồn đã chết rồi sẽ đầu thai trở lại. Những người đã chết đều sẽ quay về. Kouri, em là điềm báo của sự hồi sinh và một sự sống mới cho vương quốc Tai.”

Taiki cúi đầu. Sự trừng phạt cho tội lỗi của cậu dường như không dứt. Nhưng cậu không còn cách nào để vãn hồi nữa.

----------------------

Ngày lành đến.

Taiki được tắm rửa và thay y phục đại lễ. Youka tới gặp cậu trong trang phục đen tuyền.

Cậu đã được dạy rằng màu sắc dùng trong cách dịp lễ có ý nghĩa khác so với ở Hourai: trong thế giới này, màu đen được dùng cho những dịp lành, còn trắng là dành cho tang sự. Cho dù thế, cậu vẫn không thể xua đuổi được cảm giác rằng màu đen áo lễ của các vị tiên là một điềm xấu.

Họ đang để tang mình – Kouri, nơi của cái chết.

Youka khấu đầu hành đại lễ. “Tai Taiho, đã đến giờ rồi ạ.”

“Tôi biết…”

Tang lễ bắt đầu.

Youka ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt tỏ vẻ lo lắng. “Có điều gì không phải ư thưa ngài? Đêm qua đại nhân không được ngon giấc ạ?”

Taiki chỉ im lặng. Làm sao cậu có thể ngủ được? Không bao lâu nữa, cậu sẽ trèo lên đỉnh núi Hou cùng Gyosou, nơi anh tiếp nhận Thiên Mệnh và vương mệnh của anh sẽ được Thiên Giới xác nhận.

Lời dối trá của mình sẽ bị lật tẩy.

Cậu không biết nghi thức gì đang chờ đón mình trên đỉnh núi, nhưng cậu biết chắc chắn Thiên Đình sẽ không bỏ qua cho tội ác của cậu. Gyosou sẽ bị phán là kẻ nguỵ tạo, Taiki sẽ bị giáng tội vì thề ước với kẻ không phải là chủ thượng của mình. Cậu cũng không tưởng tượng nổi hình phạt của mình sẽ là gì – cậu chỉ biết tội nghiệt chắc chắn thuộc về mình. Gyosou không đáng phải chịu bất cứ trách nhiệm nào về điều mà cậu đã làm. Giá như có cách nào đó để đảm bảo rằng hậu quả sẽ không giáng xuống người mà cậu đã chọn, cậu sẽ cảm thấy được an ủi phần nào khi nghĩ rằng sự việc giả dối này sẽ sớm kết thúc; nhưng cậu không tìm được cách nào để bảo vệ vị tướng quân, vì vậy cậu dành cả đêm thao thức, bao trăn trở khiến cậu không ngủ được hay nghĩ tới bất cứ điều gì khác.

Youka nhìn cậu hồi lâu; người vẫn quỳ, cô vươn hai cánh tay ra. Taiki lặng lẽ lê bước lại.

Cô nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. “Vẫn hơi ngắn nhỉ?”

“Hưm?”

“Tóc của đại nhân, nó vẫn còn ngắn quá ạ. Đại nhân đừng mơ tưởng đến chuyện cắt nhé, chúng tôi sẽ không còn ở bên để cản ngài đâu. Ngài là một vị kirin rất đẹp, ngài nên có một bộ bờm tương xứng.”

A, ý chị ấy là nó vẫn còn ngắn khi mình biến thân.

Taiki ngước lên. “Chị thấy em ư?”

Vào cái đêm cậu biến thân, cậu không hề nghĩ đến việc các tiên nữ đang nhìn thấy mình, cho dù họ đã kiên nhẫn chờ đợi rất lâu để được thấy vị kirin đen của họ.

“Vâng. Chúng tôi rất vui,” Youka trả lời, cẩn thận chải thẳng những lọn tóc màu thép để chúng rủ xuống vai cậu. “Nhưng không vui bằng khi ngài trở về. Đại nhân Gyosou sẽ là một vị vương tốt.”

“Chị… vui ư?”

Youka chớp mắt. “Vâng, tuy thực tình tôi cũng thấy có chút trống vắng.”

Trong các tiên nữ, Youka là người gần gũi với cậu nhất, cũng là người dịu dàng nhất.

“Chị Youka…” Taiki ôm lấy vị tiên nữ đang quỳ.

Vĩnh biệt.

“Taiki, xin hãy bảo trọng.”

Em xin lỗi, Taiki thầm nhẩm trong đầu đến lần thứ hàng trăm.

Tất cả những gì cậu làm kể từ khi đến núi Hou là xin lỗi các tiên nữ. Khi cậu không thể biến thân, không thể thu phục shirei, và cả bây giờ, khi cậu phản bội họ. Sẽ tốt biết bao nếu cậu có thể quay lại thuở ban đầu và yên lặng tiễn biệt Gyosou. Như thế, cậu sẽ không phải đeo theo tội lỗi nặng nề này trong từng bước đi; cậu cũng không cần phải rời xa núi Hou nữa.

Cậu tơ tưởng đến cảnh đó: vào buổi sáng, cậu sẽ được đánh thức bằng giọng nói thánh thót của Youka như thường lệ, rồi cậu sẽ vui vẻ quây quần bên bữa sáng cùng những vị tiên nữ tươi cười, sau đó vào mê cung chơi với Sanshi trong moyoj ngày nắng đẹp - cậu sẽ có thể tiếp tục tất cả những việc ấy.

Youka vỗ về lên lưng vị kirin bé nhỏ, rồi gắng tỏ vẻ kiên quyết, cô thu tay lại. “Được rồi, chúng ta phải đi thôi ạ.”

--------------------------

Taiki được đưa tới điện Untei ở phía bắc cung Houro, dưới chân một vách đá cao.

Ở sâu trong điện là những cánh cổng lớn sơn son. Trong lúc lang thang đi dạo xưa kia, cậu từng thử vào toà điện này và nhìn ra sau những cánh cổng. Phía sau chỉ có những vách đá rêu xanh, không thêm gì khác. Nhưng lúc này, những cánh cổng mở rộng lại để lộ một cầu thang lớn dẫn lên trên.

Những bậc thang như được tạc từ pha lê trong suốt, ánh sáng toả ra từ bên trong chúng khiến không gian xung quanh bừng sáng. Trên đầu một bậc thang có một con chim dáng như quạ, chỉ khác rằng lông của nó thuần trắng.

Tất cả các tiên nữ có mặt đều quỳ xuống trên sàn. Gyosou và Taiki chầm chậm bước lên thềm điện, dừng lại trước những cánh cổng. Gyokuyo cúi thấp mình hành lễ trước họ.

“Chúc Tai Vương cùng Taiho vĩnh hưởng an khang.”

Gyosou và Taiki hành lễ đáp lại.

Con chim xù lông và nhảy lên một bước; Gyosou đi về phía nó, đặt một chân lên bậc thang. Đột nhiên, lưng anh cứng lại.

Taiki tái đi. Cậu biết sự trừng phạt sẽ đến, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Cậu nín thở, sợ hãi chờ đợi, lòng không biết lẽ trời sẽ hiện hình như thế nào, nhưng rồi Gyosou lại bước tiếp như chưa có gì xảy ra, từng bậc từng bậc một.

Taiki do dự bước theo. Khi bước lên bậc thang, cậu mới hiểu vì sao anh lại khựng lại.

Cậu cảm thấy như có một dòng điện đang chạy qua người mình. Nó phóng từ gan bàn chân lên đỉnh đầu cậu; cậu kinh ngạc khi nhận ra trong đầu như có những tấm sắt nung đang di chuyển, in dấu từng ý niệm vào tâm khảm cậu.

Vào thuở sơ khai, đất trời có chín châu và bốn tộc.

Bách tính không biết lẽ phải, tuy hiểu ý trời nhưng miệt thị bất tuân, khinh thường thánh thần. Những người sơ thuỷ coi nhẹ luật lệ, lơ là đạo nghĩa, tảng lờ lý trí. Khói chiến hoả che mờ mây trời, lửa trận mạc thiêu vạn dặm thành tro. Người ngựa vùi thây, máu chảy thành sông.

Thiên Đế phiền lòng, muốn chỉ cho bách tính đạo lý, dạy lại lý trí, nhưng người người vẫn chỉ nghe theo lòng tham, tìm kiếm hưởng tục trong thọ hạn ngắn ngủi. Trong cơn đau thương, Thượng Đế ra lời tuyên rằng:

“Trẫm sẽ san bằng chín châu bốn tộc, trả đất này về thời thượng cổ. Lấy lý trí làm lưỡi cày, trẫm sẽ tái tạo thiên địa này theo kỷ cương.”

Taiki bước thêm một bước, cảm thấy cơ thể mình như bị kéo tới.

Thế gian tái khởi, Thiên Đế cắt mười ba vương quốc ra từ mảnh đất vừa được cày xới; trên vương quốc ở tâm, ngài tạo nên Hoàng Hải và Ngũ Sơn, giao cho Tây Vương Mẫu bảo vệ thánh địa này.

Với mười hai vương quốc còn lại, ngài ban cho mỗi vùng một vị vương, mỗi vị vương được ban cho một cành cây lập quốc.

Quanh mỗi cành cây có một con rắn cuộn chặt. Các vị vương gỡ chúng ra, dùng chúng để chống đỡ lấy màn trời.

Mỗi cành cây kết tựu ba quả: một quả rơi xuống trở thành ngọc toà, quả thứ hai rơi thành đất đai màu mỡ, và quả cuối cùng rơi xuống biến thành dân chúng của vương quốc.

Sau đó, cành cây ấy biến thành cây bút ngọc. Những cây bút này viết nên thuở khai thiên lập địa.

Taiki không có thời gian để tiếp thu hết các thông tin trước khi luồng chữ tiếp theo ào đến.

Điều thứ nhất trong Thái Cương: Lấy nhân đức trị thiên hạ.

Không được dùng cường bá để gây kinh sợ hay đói kém. Không được bạo ngược hay ham chuyện chinh chiến. Không được đặt thuế khoá luật lệ nặng nề. Không được hiến sinh hay buôn bán người, không được lấy đất công làm tư, không được để cho bất cứ ai làm những điều này trong quốc thổ. Theo đạo lý, lấy đức xây đức. Phúc của một vương quốc được định bởi sự yên ổn phồn thịnh của con dân…

Trong lúc Taiki tiếp tục leo theo phía sau Gyosou, những lời dạy tiếp tục xuất hiện. Với mỗi bước, các khái niệm mới lại in dấu trong tâm trí cậu: trách nhiệm của thiên tử, trách nhiệm của quan chủng tể; sự thiết lập của thiên địa, quốc gia, chế độ; ý nghĩa của đạo đức, nhân văn, lễ nghi; những điều được làm, những điều không được; những việc phải quyết, những việc không được phép quyết.

Cậu trèo lên trong vô thức, bị thôi thúc bởi một sức mạnh siêu nhiên dần cuốn mình đi, trong lúc mọi suy nghĩ đều tập trung vào những lời nhận được. Cuối cùng, khi định thần lại, cậu thấy mình đang đứng trong nắng. Quay người nhìn lại, những cánh cổng màu đỏ đã đóng lại ở xa phía dưới. Cách đó một bậc, con chim trắng đậu tại đỉnh cầu thang, đôi mắt loáng lên trong ánh mặt trời.

Tất cả dường như đều xa xôi cách biệt, cho tới khi tiếng cổng khép lại nhè nhẹ đưa tất cả mọi âm thanh thực ào ào trở về trong hai tai của Taiki. Âm thanh đầu tiên cậu nghe thấy là tiếng sóng vỗ. Cậu nhìn quanh và thấy trước tầm mắt mình là một mặt biển xanh trải dài vô tận về mọi hướng.

“Vân Hải…” cậu khẽ nói. Cậu tự biết tên của nó.

Tại Thiên Giới có một biển mây để phân cách với hạ giới.

Cậu đang đứng trên đỉnh một hòn đảo nhỏ, những bậc thang sau lưng cậu dẫn đến một ngôi đền nhỏ với những cánh cổ đỏ đã đóng chặt. Gyosou đứng cách đó vài bước. Trước mặt anh là một cầu thang bằng đá, dẫn lên một ngôi miếu tráng lệ. Nhìn xa ra xung quanh, Taiki thấy những hòn đảo khác nằm ở các hướng khác nhau, những đoá hoa tựa hoa sen dập dềng trôi trên những gợn sóng.

Cậu biết tiếp theo mình phải làm gì.

Cậu sẽ vào miếu, dâng hương lên Tây Vương Mẫu và Thiên Đế. Sau đó Gyosou sẽ thề giữ chính đạo và dùng đức độ để trì vì. Rồi Huyền Vũ sẽ xuất hiện, đưa họ vượt qua Vân Hải về cung Hakkei tại Kouki, kinh đô của Tai.

Taiki cảm thấy kinh hoàng. Không cần soi gương, cậu cũng biết sắc mặt mình chẳng khác gì tro.

Kết thúc rồi.

Cậu đã đoan chắc rằng sẽ có một lời phán quyết nào đó, một lời tuyên bố về tội ác của cậu, một lời vạch trần sự dối trá của cậu. Cậu hoàn toàn tin rằng mình sẽ phải trả giá cho việc đã làm, bất kể là dưới hình thức nào đi nữa. Nhưng không có gì cả.

Không có gì xảy ra.

Bước lên những bậc thang này và nhận lấy Thiên Ý là toàn bộ quá trình tiếp nhận Thiên Mệnh.

Cảm giác tội lỗi càng thêm nặng nề. Không hề có một sự chỉnh đốn, một giây phút siêu nhiên lật tẩy sự sai trái của cậu. Tồi tệ hơn là giờ cậu đã hiểu thế nào là làm vương.

Gánh nặng ấy vượt xa khả năng tưởng tượng của cậu. Vương thượng không chỉ cai trị đất nước, bản thân sự tồn tại của họ cũng giúp giữ vững cho quốc thổ này. Họ là người giữ cho âm dương hoà hợp, định đoạt bát quái. Vương sẽ định hướng số phận của đất nước và vạn vật trong nó, giữ cho tất cả theo đúng chính đạo.

Taiki ngước nhìn vị chủ thượng mà mình đã chọn. Anh đang im lặng nhìn khắp Vân Hải, biểu cảm hết sức xúc động.

Sự tồn tại của vương giữ cho vương quốc được trật tự, bách tính được an khang.

Taiki cảm thấy choáng váng. Chuyện gì sẽ xảy đến với Tai khi nằm dưới sự cai trị của một vương thượng giả?

----------------------

Trong lòng tràn ngập sự hối hận và tuyệt vọng, Taiki đứng nhìn Gyosou phát lời thề.

Cùng lúc ấy, rất xa về phía đông bắc, một tiếng gáy vang lên trong điện Nisei của vương quốc Tai – một toà điện nhỏ lộng lẫy nằm trong góc cung Hakkei trên đỉnh núi Kouki.

Điện Nisei chỉ có một vị chủ nhân và mười người hầu hạ. Khi tiếng gáy lanh lảnh ấy vang vọng khắp những hành lang, tất cả mọi người trong điện đều bật dậy và chạy vào gian nội điện. Tiếng gáy ấy phát ra từ chính vị chủ nhân của toà điện này: một con chim trĩ màu trắng.

“Bạch Trĩ gáy rồi!” một người kêu lên, gương mặt ửng hồng vì sung sướng; anh chạy ra khỏi điện, hân hoan hô to. “Tiếng gáy đầu tiên! Tiếng gáy đầu tiên đã vang!”

Tiếng hoan hô rộ lên theo mỗi nơi anh chạy qua. Không bao lâu sau, toàn bộ vương cung đã đắm chìm trong vui mừng.

Mỗi con Bạch Trĩ chỉ gáy lên hai lần trong đời, bởi vậy nó còn được xưng là Nisei – Nhị Thanh. Sau khi ra đời, có thể phải rất nhiều năm trôi qua trước khi nó gáy lên tiếng kêu đầu tiên – “Đăng vị”. Sau khi gáy tiếng thứ hai, con bạch trĩ sẽ chết, tiếng gáy này được gọi là “Băng hà”.

Tiếng gáy đầu tiên báo hiệu tân vương lên ngôi, tiếng thứ hai kết thúc triều đại của ngài. Bạch Trĩ của Tai sống suốt mười năm nay, chưa từng phát ra một tiếng nào cho tới hôm nay.

“Bạch Trĩ gáy! Tiếng đầu tiên, tiếng đầu tiên!”

Tiếng hò hét truyền từ Nội cung ra Ngoại cung, nơi các phủ quan xử lý chính sự, từ đó lan đi mãi như những đợt sóng mừng vui.

“Tai vương cuối cùng cũng đăng vị!”

----------------------

Trong lúc đó, xuôi về phía nam, một tiếng hót khác vang lên trong điện Kinpa tại Gyouten, kinh đô của vương quốc Kei.

“Điện Godou khai cổng!”

Keiki ngước nhìn khỏi cuốn thư trong tay. Bên cạnh anh, Kei Vương giật mình tỉnh từ cơn mơ màng ngài thường rơi vào mỗi khi vị kirin đọc cho ngài nghe những lời tấu từ sáu vị đại quan. Một vị nữ quan vội chạy tới mở tung cửa sổ. Một lát sau, một con chim bay qua ô cửa, đậu lên cành cây bằng vàng dành riêng cho nó trong gian phòng này.

“Bạch Trĩ đã gáy,” con chim tuyên bố bằng giọng vang dội.

Đây là Phượng, một trong hai chủ nhân của cung Godou. Trong cung Godou có một đôi Phượng Hoàng. Hoàng biết mọi điều mà những con Hoàng của các vương quốc khác biết được, trong khi Phượng có nhiệm vụ dùng tiếng truyền lại những tin tức này cho triều đình.

“Tiếng gáy đã vang lên tại Tai. Tai Vương đăng vị.”

Keiki nhìn con Phưọng trong giây lát, hai khoé môi từ từ cong lên.

Bên cạnh anh, Kei Vương Jokaku ngẩn ngơ nhìn vị kirin của mình. Đây là lần đầu tiên ngài thấy anh cười.

------------------------

Trên núi Hou, Youka đứng trên một con đường nhỏ của cung Houro, ngước đầu nhìn trời.

Bầu trời trong xanh tuyệt đẹp, chỉ có một dải mây kéo dài từ đỉnh núi trên cao về phía đông bắc cho tới khi mất dạng vào đường chân trời. Tuy bản thân Youka không biết, cô đang nhìn thấy những dấu vết còn lưu lại trên Vân Hải khi Huyền Vũ đưa Tai Vương và Taiki rời đi. Cô ngắm nhìn dải mây kỳ lạ ấy trong hồi lâu, bên cạnh là những tiên nữ cũng cùng lưu luyến ngước lên trời cao.

“Taiki…”

Cậu bé của họ đã đi rồi. Mùa hội quá ngắn ngủi, núi Hou lại trở về thời gian tĩnh mịch.

Sẽ còn nhiều năm nữa trước khi kirin tiếp theo kết quả.



Anh Gyosou đặt tên cho Taiki goth quá làm em nó sợ =))

Tankei - 丹桂 (Đan Quế - chỉ cây quế đỏ)
Untei - 雲悌 (Vân Đễ - đưa lên trên cao)
Hakkei - 白圭 (Bạch Khuê – khuê ở đây chỉ một trong các loại ngọc khí thời xưa.)
Kouki - 鴻基 (Hồng Cơ – nền tảng lớn)
Kinpa - 金波 (Kim Ba – sóng vàng)
Điện Godou - 梧桐 (Ngô Đồng xD)

No comments:

Post a Comment