Wednesday 2 October 2019

Phong hải, mê bờ - Chương mười


“Đại nhân Risai? Ngài thấy khá hơn chưa ạ?”

Thấy Taiki thò đầu vào qua cửa trướng, Risai ngồi dậy trên giường.

“Đại nhân.”

Mọi thứ trong trướng rất đơn giản tiện dụng, được chuẩn bị cho một hành trình dài với ít người đi. Đồ đạc rất ít, chỉ vừa đủ cho những tiện nghi cơ bản của vị nữ tướng cùng các tuỳ tùng. Khí hậu ôn hoà của núi Hou thực ra cũng chỉ đòi hỏi toà trướng có chức năng chủ yếu là tạo nên không gian cá nhân, vì vậy vải trướng khá nhẹ và mỏng, không gian phía trong cũng rất rộng rãi.


Risai ngồi trên một chiếc giường đơn sơ ở cuối một gian trướng rộng, tay vội kéo áo chực đứng dậy.

Taiki ngăn cô lại. “Không, xin ngài cứ nghỉ đi.” Cậu chuyển một xô nước tẩm hương cho một trong những tuỳ tùng đang đứng bên cửa. “Đây là do một tiên nữ muốn tặng cho ngài.”

Risai chỉnh trang quần áo rồi mỉm cười với vị kirin nhỏ tuổi. “Xin cảm ơn đại nhân.”

Một người tuỳ tùng mời cậu bước vào ngồi trên một cái ghế cạnh cô. Taiki ái ngại nhìn cô. “Vết thương của ngài thế nào rồi ạ?”

“Tiên thuỷ các tiên nữ đã giúp rất nhiều, tôi đã không còn đau nữa.”

“May quá,” Taiki thở ra. “Hi vọng sẽ không để lại sẹo.”

Risai bật cười. “Xin ngài đừng lo cho tôi. Tôi đã được chăm sóc rất nhiều, hơn nữa thực ra tôi cũng là tiên nhân, vậy nên trông vết thương nghiêm trọng như vậy nhưng cũng không đáng lo đâu.”

Taiki ngạc nhiên chớp mắt. “Tiên? Đại nhân Risai, ngài là tiên ư?”

“Đúng vậy, tướng quân của các châu cũng thuộc hàng tướng nên đều đều là tiên. Nếu không làm thế thì chúng tôi không thể thực hiện các nhiệm vụ từ các châu hầu được.”

“Vì sao lại thế?”

“Ngài không biết ư?” Risai tỏ rõ vẻ ngạc nhiên. “Châu hầu không phải là người phàm mà là tiên. Cũng chỉ có các tiên mới được ra vào các châu phủ. Châu hầu thường sẽ sống một thời gian rất dài, vì vậy bề tôi của các ngài ấy cũng không thể là người thường được.”

Taiki ngơ ngác ngồi im, cố nghĩ xem điều này có nghĩa là gì.

Thấy vẻ mặt của cậu, Risai phải dừng lại nghĩ, trong lòng cảm thấy thú vị. Cô có nghe nói rằng cậu đã sống ở Hourai cho tới rất gần đây, nhưng vẫn tưởng rằng cậu đã biết về những điều cơ bản trong cuộc sống. Phải chăng Hourai không có tiên nhân?

“Ngài thực sự không biết rằng thần tiên không bao giờ già đi ư?”

“Thật sao?”

Risai thở dài. “Đại nhân cũng thuộc bậc thần tiên. Ngài biết chứ?”

“Ý ngài là… tôi sẽ không chết ư?”

“Ngài sẽ không chết vì tuổi già. Trở thành vương cũng có nghĩa là được đưa vào Thần Tịch, vì vậy khi một người trở thành vương thì họ cũng không già đi và chỉ có thể chết trong một số trường hợp rất hãn hữu. Chí ít thì không bệnh tật gì có thể cướp mạng một vương.”

“Tôi hoàn toàn không biết những điều này.”

“Kirin cũng được coi là thần. Giống như vương, các ngài cũng sẽ không mắc bệnh hay già đi. Rất khó để có thể đả thương hay sát hại các ngài, tuy rằng có một số căn bệnh siêu nhiên mà chỉ có kirin mới mắc phải.”

Taiki mở to mắt, cậu ngồi im một lúc, chìm trong suy nghĩ. “Vậy… tôi sẽ không già đi?”

“Đúng vậy. Nghe nói rằng sau khi hoàn toàn trưởng thành, cơ thể của các ngài sẽ không thay đổi gì nữa.”

“Nghe thật kỳ quái…”

“Có lẽ các tiên nữ đã quên không cho ngài biết điều này vì họ cũng không già đi hay đổ bệnh nữa; đối với họ, đây là điều đương nhiên. Nhưng nói tóm lại là như vậy đấy.”

Taiki gật đầu, tuy những suy nghĩ vẫn quay cuồng trong đầu.

“Các tiên nhân được nhập Tiên Tịch bởi vương,” Risai tiếp tục giải thích. “Thông thường, những người trực tiếp phục vụ vương thượng, bao gồm cả các châu hầu cùng người của họ đều là tiên.”

“Đúng là nếu vương cứ sống thọ hơn tất cả các thần tử thì cũng không xong nhỉ.”

Risai bật cười. “Tôi thì không dám đoán nguyên nhân của việc ấy. Các tiên cũng không già hay chết đi, nhưng điều này chỉ đúng trong thời gian họ vẫn là tiên. Một người thuộc Thần Tịch sẽ luôn là thần, còn tên trong Tiên Tịch thì có thể được xoá đi, đồng thời kết thúc những phúc lợi đi cùng địa vị đó. Có những người trở thành tiên, sau đó trở lại làm người thường, rồi cuối cùng lại thành tiên một lần nữa.”

“Vậy khi không còn là tiên nữa thì họ có già đi như bình thường hay không?”

“Có. Tất nhiên là không có nhiều người lựa chọn rời khỏi Tiên Tịch. Ví dụ như tôi là một tướng quân, tôi có tên trong Tiên Tịch, nhưng chỉ được như vậy cho đến khi tôi từ bỏ chức vụ hay bị khai trừ mà thôi. Những người được phong tiên bởi vương thượng và phục vụ cho ngài được gọi là địa tiên.”

“Ra thế.”

“Còn có những người trở thành tiên qua việc phát thề, hoặc những người được vương phong tiên nhưng không trực tiếp phục vụ triều đìnhmthì được gọi là phi tiên. Các tiên nữ trên núi Hou đều thuộc hàng phi tiên.”

“Hoá ra là vậy…” Taiki trầm ngâm nói, “Có lần, tôi hỏi Teiei chị ấy bao nhiêu tuổi, chị ấy liền nói mình không nhỡ nữa. Tôi cứ tưởng là chị ấy đùa, nhưng có lẽ chị ấy thực sực đã sống lâu quá rồi nên không nhớ được năm sinh nữa.”

“Đúng là có khả năng đó,” Risai bật cười nhận xét. “Dù sao thì đại nhân cũng không phải lo cho tôi nữa. Tôi vững chắc hơn những binh lính thông thường nhiều.”

“Thật tốt quá.”

“Nhưng chúng ta đừng nó về tôi nữa. Đại nhân, ngài cảm thấy thế nào? Ngài đã khoẻ hơn chưa?”

“Cảm ơn ngài. Tôi chỉ bị mệt thôi, có lẽ là choáng một chút vì… thấy máu. Tôi đã định tới thăm ngài sớm hơn, nhưng các tiên nữ không cho tôi ra khỏi điện.”

“Đại nhân bị choáng là vì tôi,” Risai nói, cúi đầu tự trách.

Taiki cúi gần lại, nhìn vào mắt cô, “Đó không phải là lỗi của ngài, đại nhân Risai; đó là vì tôi là một kirin.”

“Không,” Risai lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.

Cô đã đánh giá thấp Hoàng Hải và quên rằng tại đây có những loài quái vật mà cô không bao giờ có thể đối mặt rồi sống sót trở về. Cô tin vào mũi kiếm và tưởng rằng mình có thể đánh bại hầu hết mọi kẻ địch, nhưng thực ra cô đã quá khinh suất. Cô cũng phải ngầm thừa nhận rằng mình đã quá để ý đến sự đánh giá của Gyosou. Tuy biết rõ rằng họ đang đi vào khu vực nguy hiểm, cô đã dành nhiều phần chú ý đến việc tỏ ra can đảm không do dự.

“Tôi xin lỗi.”

“Không… không phải là lỗi của ngài mà, đại nhân Risai. Không ai biết có một con toutetsu ở dưới đó, khi ngài nhận ra, ngài cũng đã cố dùng thân chắn để tôi có thể chạy trốn. Mà cũng nhờ có sự dũng cảm của đại nhân nên tôi mới thu phục được shirei đầu tiên.”

Risai ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt chân thành của đứa bé. “Đại nhân, ngài rất tốt.”

“Tôi nói sự thật mà,” Taiki nói hết sức nghiêm túc.

Risai mỉm cười. “Tiên thuỷ có tác dụng phi thường. Nhờ ơn ngài và các tiên nữ, tôi nghĩ mình sẽ kịp xuống núi trước ngày thu phân.”

Taiki giật mình. “Xuống núi…?”

Dĩ nhiên rồi, cậu nhớ ra. Ngài ấy không phải là tiên nữ, không sống trên núi Hou này.

Ngày Ankou tiếp theo nhằm vào thu phân, khi cổng Reison ở đông nam Hoàng Hải mở.

Cậu tính ngược thời gian và nhận ra Risai sẽ chỉ còn ở lại trên núi thêm hai tuần nữa.

Sau đó…

Cậu bước ra khỏi trướng, lặng lẽ gật đầu chào những người thăm hỏi mình. Cậu trầm mặc đưa chân về phía cổng cung, nhưng chưa đi được bao xa thì đã dừng sững lại.

Sau đó…

-------------------

“Điều gì đưa ngài đến đây hôm nay, đại nhân?”

Taiki cảm thấy một bàn tay đặt lên vai. Giật mình rời dòng suy tưởng, cậu thấy Gyosou đang cúi nhìn mình, xem ra cậu đã đi theo lộ trình quen thuộc trong bãi trống một cách vô thức.

“A… Đại nhân Gyosou.”

Ngài ấy cũng sắp xuống núi rồi.

Nghĩ đến việc Gyosou và Risai sắp đi khỏi khiến Taiki buồn lòng hơn cậu tưởng.

Xấu hổ vì sự lơ đễnh của mình, cậu cố gượng cười. Rồi mày cậu chau lại. Gyosou đang mặc bộ giáp đen – bộ giáp mà anh chỉ mặc trong ngày đầu tiên lên núi và khi đi săn suugu, chưa từng vào những lúc khác.

“Hi vọng là ngài đã khoẻ hẳn rồi?”

“Vâng.”

“Có chuyện gì sao? Sao đại nhân phải trầm tư như vậy?”

Taiki mở miệng lẩm bẩm một lý do nào đó, nhưng rồi cậu dừng lại và hít vào một hơi. “Chỉ là tôi đang nghĩ rằng từ nay đến thu phân còn không đầy một tháng nữa.”

“À.” Gyosou gật đầu. “Đã đến lúc chúng tôi hạ sơn. Tôi nghe nói những người không có hộ vệ đã bắt đầu chuẩn bị cho hành trình xuống núi rồi. Họ sẽ đi cùng nhau, lấy an toàn dựa vào số đông.”

“Ra vậy.” Taiki lại nhìn vị tướng quân từ đầu đến chân. “Tại sao ngài lại mặc áo giáp, đại nhân Gyosou?”

“A, chuyện này-” Đột nhiên, Gyosou quỳ một chân xuống trước mặt cậu. “Thực ra tôi rất mừng vì sáng nay đại nhân đến đây. Hôm nay tôi sẽ xuống núi.”

“Sao? Sớm vậy ư?” Taiki sửng sốt nhìn vị tướng quân chằm chằm. Cậu cảm thấy máu như rút hết khỏi mặt mình sau khi nghe những lời của anh.

“Phải, tôi đang định tới tạm biệt đại nhân Risai.”

“Sau đó…”

Gyosou cười thoải mái. “À, dĩ nhiên tôi cũng sẽ đi săn suugu trên đường hạ sơn. Có vài người đã ngỏ lời muốn đi cùng tôi rồi, tôi còn đang sợ sẽ phải đi mà không kịp từ biệt ngài, Taiki đại nhân.”

Taiki nhìn quanh. Trướng của Gyosou đã được hạ hết, cọc móng cũng đã nhổ, hành lý được buộc gọn, chỉ còn một khoảng đất trống.

“Nhưng hãy còn sớm quá!”

“Lần này tôi sẽ đi bằng ngựa. Nếu chúng tôi không rời đi ngay bây giờ thì sẽ không kịp tới Hoàng Hải trước khi trời tối.”

“Nhưng… ban đêm trong Hoảng Hải chẳng phải đáng sợ sao?”

Gyosou cười đứng dậy. “Nếu không đi vào buổi tối thì suugu sẽ ngủ hết. Nếu muốn bắt chúng, phải đi săn khi mặt trời đã lặn mới được.”

Taiki nhớ ra rằng Gyosou là một thợ săn suugu lão luyện, biết những hiểm nguy và cách đối phó với chúng. Anh đã vào Hoàng Hải nhiều lần, vì vậy mới bắt được Keito.

“Vậy là đại nhân chưa bỏ cuộc ư?”

“Không bao giờ.”

“Đến ngày Ankou, ngài còn quay lại không?”

“Có thể lắm, nếu tôi không bắt được con suugu nào trên đường xuống.”

Taiki do dự, rồi miệng buột nói ra: “Vậy ngài sẽ lại lên núi Hou chứ?”

Gyosou nhìn cậu giây lát rồi mới trả lời: “Tôi e là không thể. Mỗi người chỉ được thăng sơn một lần trong đời.” Rồi anh mỉm cười. “Hơn nữa, nếu lên núi Hou, tôi sẽ không thể vào Hoàng Hải rồi kịp trở ra trong cùng ngày Ankou.”

Điều này hoàn toàn đúng. Dù có cưỡi trên đôi chân thần tốc của Keito, anh cũng khó có thể ra vào trung tâm Hoàng Hải trong một ngày. Làm vậy, anh sẽ phải lao qua cổng ngay khi nó mở ra vào giữa trưa, săn suốt đêm, sau đó phi nhanh trở về để kịp vượt cổng vào trưa hôm sau.

“Nhưng đại nhân là người của Vương sư, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại rồi.” Taiki ngước nhìn anh, cố gượng cười – nhưng vị tướng quân chỉ nhíu mày.

“Đáng tiếc là không.”

“Sao kia?”

“Tôi sẽ không trở về Vương sư nữa. Tôi dự định từ bỏ Tiên Tịch và rời khỏi Tai.”

Taiki vô thức nắm chặt tay. “Vì sao? Vì sao ngài lại làm thế?”

“Tôi… không quen với sự hổ thẹn.”

Hai mắt Taiki mở to; rồi cậu chợt hiểu rõ.

“Không phải là tôi trách ngài, đại nhân. Nếu tôi không có đức làm vương thì cũng không có cách nào.”

“Nhưng…”

“Xin đại nhân đừng lo phần tôi. Còn nhiều vương quốc khác có thể dùng một người như tôi. Tuy rằng tôi nghĩ chắc mình sẽ vẫn làm một binh sĩ, đã quá muộn để tôi tính đến việc đếm tiền bán hàng rồi.”

Taiki nhìn vị tướng. “Vậy là… tôi sẽ không còn gặp lại ngài nữa.”

“Khả năng là không,” Gyosou nói, miệng vẫn mỉm cười.

Ngài ấy không hề lưu luyến, Taiki nghĩ. Nếu nhỡ mình ngủ muộn, ngài ấy cũng sẽ xuống núi mà không lời từ biệt.

“Tôi… tôi biết đêm nay ngài định đi săn, nhưng từ nay đến trưa còn nhiều thời gian. Còn nhiều thời gian mà,” Taiki lí nhí nói.

Gyosou trầm giọng bật cười. “Tôi không dám lai vãng trên núi thêm nữa. Tôi đã không được chọn. Nếu còn ở lại đây, người ta sẽ tưởng rằng tôi không biết chấp nhận thất bại, tôi sẽ trở thành trò cười cho người dân Tai mất.” Anh đặt một bàn tay to lớn lên vai Taiki. “Xin đại nhân đừng tỏ ra buồn bã như vậy. Đại nhân không cần phải để tâm đến điều này. Thực ra, thời gian qua chính là liều thuốc tốt cho một kẻ kiêu căng như tôi. Có lẽ nó sẽ dạy cho tôi biết khiêm tốn hơn một chút.”

Gyosou cười lớn, Taiki cũng cố cười theo, nhưng cậu nhận thấy mình không thể.

Một người tuỳ tùng chạy tới gọi tên Gyosou. Vị tướng quân giơ tay đáp lại rồi quay người cúi mình trước Taiki. “Tôi xin đi chào đại nhân Risai.”

“Ừ…”

Gyosou bước đi, tiến vào trướng của Risai sau đó nhanh chóng trở ra. Trong suốt thời gian đó, Taiki vẫn thần người đứng yên, như đã hoá đá.

“Xin ngài bảo trọng,” Gyosou nói. Anh quay lại chuẩn bị yên cương cho Keito. “Chúc ngài vạn thọ vô cương.”

Đại nhân nói lời vĩnh biệt rồi.

Chỉ cần Taiki gật đầu chào lại, Gyosou sẽ cầm cương, nhảy lên lưng Keito và rời khỏi đây.

Sau đó, mình sẽ không bao giờ gặp lại ngài ấy nữa.

Ý nghĩ ấy khiến cậu đau đớn đến không gượng nổi. Vậy nhưng cậu tìm không được một cách nào để giữ người này lại.

“Cáo từ.” Gyosou hành lễ rồi quay lưng lại. Taiki đứng đó, nhìn anh bước đi, mong mỏi trong vô vọng rằng anh sẽ quay lại dù chỉ để liếc một cái thôi, đồng thời cũng biết rằng anh sẽ không bao giờ làm vậy.

Nếu là Risai, cô sẽ không thể rời bỏ vị kirin mình đã làm bạn một cách dễ dàng như vậy. Cô sẽ ở lại thêm một hai ngày vì cậu, nán lại trên núi Hou lâu hết sức có thể trước khi ngày Ankou đến.

Nhưng Gyosou sẽ không làm thế.

Gương mặt nghiêm trang, vị tướng quân leo lên lưng Keito. Anh cúi đầu hành lễ với những người còn ở lại, sau đó lặc cương xuống núi. Keito bước đi chậm rãi, bắt nhịp cùng đoàn cưỡi ngựa đông đảo đi cùng họ.

Gyosou không nhìn lại một lần nào.

-------------------

Vầng trăng đã lên. Ánh trăng chiếu rọi qua tấm màn mỏng rủ quanh giường Taiki.

Giờ này hẳn đoàn của Gyosou đã xuống tới chân núi Hou. Taiki tưởng tượng tới những lều trại họ sẽ dựng lên, liệu xem chúng có an toàn hay không. Hay có lẽ họ sẽ săn suugu trong đêm, chờ đến sáng mới dựng trại.

“Ngài không ngủ được ư?”

Taiki ngừng tay. Nãy giờ cậu vẫn vuốt ve làn lông của Sanshi trong vô thức.

“Đại nhân Risai sẽ còn ở lại cùng chúng ta thêm một thời gian nữa,” vị nyokai nói.

“Em biết.”

Những lời của cô không xoa dịu được sự bồn chồn trong lòng cậu. Cậu lăn qua lăn lại, cuối cùng liền ngồi dậy.

“Em… đi dạo một chút được không?”

“Ban đêm thì không được, nếu là ban đêm ở Hoàng Hải,” cô nói, xem ra đã nhìn thấu cậu.

Hai vai Taiki xịu xuống. “Ý chị là quá nguy hiểm – tức là họ đang gặp nguy hiểm ở dưới đó.”

“Đều là những việc họ đã chuẩn bị để đối mặt.”

Nhưng nếu họ gặp phải một con quái vật khác như toutetsu thì sao? Cậu biết nhiều người đã phải mất mạng trên hành trình vượt qua Hoàng Hải. Mà Gyosou thì đang đi cùng một nhóm nhỏ.

“Gouran.”

“Ừm?” một tiến rền vọng lên từ dưới gầm giường. Giọng của Gouran rất dày và trầm. Tuy lúc đầu nó hiện thân dưới dạng một con chó con, gần đây, nếu Taiki không có yêu cầu gì đặc biệt, con vật liền giữ hình dạng của một con chó săn lớn màu đỏ.

“Ngươi có thể hộ tống đại nhân Gyosou tới cổng Reison, đảm bảo an toàn cho ngài ấy không?”

“Không,” con shirei lãnh đạm đáp. “Ta không thể rời xa khỏi ngài.”

“Van ngươi đấy cũng không được ư?”

“An nguy của ngài là trên hết. Dĩ nhiên trừ phi Gyosou là vương.”

Mình lại vô dụng. Taiki cắn môi. Không có cách nào để dừng chân Gyosou, không có cách nào để khiến anh quay lại trừ khi anh muốn thế, không có cách nào để giúp anh an toàn qua cổng rời Hoàng Hải.

Trừ phi ngài ấy là vương.

Ước gì ngài ấy là vương.

Tại sao Thiên Khải lại không đến? Ngay cả khi Taiki, ngay cả khi tất cả mọi người đều muốn thế?

Giá mà mình biết được.

Ngay khi cậu chực khóc ra, một ý nghĩ len lỏi vào đầu cậu, vào trong tim cậu.

Chỉ có kirin mới biết sự thật.

Taiki mở bừng mắt, rồi vội vã nhắm chúng lại. Tim cậu đập dồn dập.

Tại sao, cậu tự hỏi, tại sao mình lại nghĩ đến điều này?

Phải chia xa với Gyosou đau đớn đến mức cậu dám nghĩ tới điều không tưởng này ư?

Cậu quý Risai. Cậu cũng nghĩ rằng cô sẽ là một vị vương tốt, nhưng việc cô xuống núi không khiến cậu bận tâm mấy – hoàn toàn không đến mức này.

Taiki rũ chăn, loạng choạng xuốn giường. Cậu cảm thấy như có thứ gì đang ẩn mình tới, bắt mình phải di chuyển; chỉ nghĩ đến nằm xuống là cậu đã không chịu nổi.

“Taiki?”

“Em chỉ đi ra đằng trước thôi.”

Mình vẫn mặc áo ngủ, cậu ngồi xuống trên bậc thềm bằng đá trước điện.

Tuy chỉ có một con đường đi lên từ chân núi Hou, một khi đã xuống Hoàng Hải, số ngã rẽ toả ra là vô cùng. Cưỡi ngựa đi săn như vậy, khả năng lớn là đoàn của Gyosou sẽ rời xa các trục đường. Một khi họ tiến vào Hoàng Hải, việc tìm thấy họ sẽ rất khó khăn, nếu không nói là không thể.

Vị tướng quân sẽ vượt qua những mối đe doạ của Hoàng Hải, tới cánh cổng phía đông nam, và vào ngày Ankou, sẽ vượt qua dãy núi Kongou, mãi mãi rời xa tầm với của Taiki.

Khi về tới Tai, Gyosou sẽ từ bỏ chức vụ tướng quân của Vương sư, rời khỏi vương quốc.

Rồi mình có biết được ngài ấy sẽ đi đâu hay không? Liệu có bao giờ mình biết được? Nếu tìm được ngài ấy, mình biết nói gì đây?

Cậu đã không chọn Gyosou. Anh sẽ rời Tai, rồi sau đó anh sẽ chỉ nhớ rằng Taiki là một đứa trẻ - một đứa trẻ chỉ hơn mười tuổi và vô giá trị. Một người luôn tự vạch ra số phận cho chính mình như Gyosou chắc chắn không cần một thứ vô giá trị.

Taiki coi như đã chết.

Theo mỗi bước chân Gyosou rời núi, cậu có thể cảm thấy anh đang dần lãng quên mình. Sợi dây gắn kết họ sẽ mỏng đi từng ngày, để rồi đứt đoạn khi cánh cổng đóng lại giữa họ.

Taiki đứng dậy

---------------------

Nhìn thấy cậu đứng bật dậy, Sanshi vội vã vươn tay ra. Khi cậu bắt đầu chạy đi, cô giữ cậu lại và ôm chặt cậu. “Không, không thể vào buổi đêm-”

Trong đêm tối, vạn vật trong Hoàng Hải đều khác xa lúc ban trưa hay thậm chí là khi sáng sớm. Qua nửa đêm, tinh khí hồi sinh, mọi quái vật đều ở trong trạng thái hùng mạnh nhất. “Taiki, dừng lại!”

Vị kirin trượt ra khỏi vòng tay cô. Cậu không thể chịu nổi. Cậu có thể gánh chịu mọi thứ, chỉ trừ điều này. Cậu không thể rời xa Gyosou.

“Sao vậy, Sanshi?” Youka gọi, ló mặt nhìn ra từ cung Rosen. Vài tiên nữ khác xuất hiện sau lưng cô, mặt lộ vẻ lo lắng.

Các tiên nữ, Sanshi, Gouran… cho dù cậu có chạy nhanh đến mức nào đi nữa, chắc chắn một trong số họ sẽ bắt kịp được cậu. Nhưng Taiki phải chạy.

Nhảy bật lên với tốc độ phi thường, Sanshi đáp xuống ngay trước mặt đứa trẻ đang bỏ chạy. Cô sẽ dùng vũ lực để ngăn cậu vào Hoàng Hải vào ban đêm nếu điều đó là cần thiết. Những vết thương của Risai và mùi máu bám trên Gouran đã khiến Taiki phải nằm trên giường nhiều ngày liền; cậu mới bắt đầu ra ngoài được cách đây không lâu. Cơ thể còn yếu, tinh khí cũng không thể mạnh. Nếu gặp phải một quái vật vào vào lúc này, cậu sẽ không thể tìm cách thu phục. Mà khi chủ nhân còn yếu, các shirei cũng bị ảnh hưởng. Sanshi và Gouran đã bị trói chặt vào số mệnh của Taiki, vị nyokai có thể cảm nhận rõ điều đó trong từng thớ thịt: chỉ cần họ chạm mặt một quái vật hơi mạnh một chút, cô cũng không biết mình có thể mở đường cho chủ nhân thoát thân được hay không. Vì vậy cô chỉ có thể liều mạng ngăn cậu lại.

“Taiki!”

Hai tay cô quơ vào thinh không.

Ngài ấy tránh được ư?

Sanshi nhìn xuống tay. Cô đã đoan chắn sẽ bắt được cậu. Trong khoảnh khắc, cô hoang mang đứng đó, rồi quay phắt lại và vươn tay ra một lần nữa. Bàn tay cô chuẩn xác nhắm tới cánh tay của Taiki, nhưng chỉ nắm được không khí.

Sao có thể? Ngài ấy chỉ đang chạy mà thôi, đúng là rất thẳng và nhanh, nhưng không hề có hiểu biết hay kỹ thuật tránh né gì.

Điều này giống hệt như khi cậu đụng độ Gouran. Khi ấy, cô cũng đã cố ngăn cậu lại nhưng không thể, như thể đã bị trói lại trong một vòng bẫy vô hình.

Tại sao?

Làm sao một kirin nhỏ bé, gần như không có sức mạnh và chỉ mới phát hiện ra năng lực của mình có thể làm được điều này?

“Gouran!” Sanshi hét lên. Con quái vật khổng lồ lao ra từ bóng tối giữa những tảng đá, cắt ngang đường chạy của Taiki, nhưng bằng một cách nào đó mà vị kirin vẫn lướt qua được bên con vật, mặc cho cơ thể của nó đã chặn hết không gian hẹp giữa hai bên vách đá.

Sanshi lại nhảy ra phía trước Taiki. Cô cố gắng bắt lấy cậu. Cậu lại tránh được. Cô tuyệt vọng vung tay nắm cánh tay của cậu, tóm được một phần vạt áo giữa những đầu ngón tay. “Taiki, xin ngài, buổi đêm-”

Những lời còn lại tan đi. Cô cảm thấy tà áo trong tay mình lỏng ra, rơi khỏi cơ thể phía dưới nó, cho đến khi chỉ còn rủ xuống trên tay cô. Các vị tiên nữ chạy phía sau đứng sững lại, miệng há to.

“A…” Sanshi thở hắt ra, ngửa mặt nhìn lên cùng các vị tiên. Họ đều hướng lên trời.

Trong bóng tối của đêm trăng đang tàn, những bức tường đá bao xung quanh họ đã hòa thành một khối đen vô dạng và sâu thẳm, chỉ có những đỉnh đá là loang loáng ánh bạc.

Cùng một nguồn sáng khác: một sinh vật thân tỏa hào quang đang lao đi trên nền trời đêm.

“Taiki…”

Mắt cô đã thoáng thấy được cái bờm ấy, ngắn và rất nhẹ, màu sắc như thép; cơ thể dẻo dai lấp loáng đan xen giữa sắc đen và bạc như vân mẫu; những cẳng chân nhanh nhẹ sẫm màu, cùng cái đầu đen nhánh. Trên trán con vật là một chiếc sừng ngắn màu ngọc trai.

Sanshi nắm chặt tấm áo bị bỏ lại trong lòng bàn tay.

Phản cản ngài ấy lại.

Nhưng cô biết rằng không gì trên thế gian có thể đuổi kịp một kirin đang tung vó.

---------------------

Trong đầu Taiki chỉ nghĩ đến chạy.

Cậu cúi mình tránh Gouran, lướt khỏi vòng tay của Sanshi, cứ chạy cho đến khi cảm thấy cơ thể nhẹ hơn. Mượn lực từ sự biến đổi ấy, cậu chạy ngày càng nhanh, cho đến khi nhận ra rằng mình đang ở trên không trung.

Vài ba bước sau, cậu mới nhận ra rằng mình đã biến thân. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy điện Rosen đã lùi xa.

Cậu không cảm hề cảm thấy lạ lẫm hay đau đớn. Cậu chỉ cần bảo cơ thể tiến lên, bốn chân liền theo lệnh. Cậu đang đi rất nhanh; thêm vài bước nữa là cậu đã lướt qua trên cung Hoto, ánh đuốc của những trướng trại còn tại đây nhoè thành những vệt sáng.

---------------------

Keito nhận ra trước tiên.

Gyosou chăm chú nhìn vào con vật. Anh đang thắt chặt lại phần yên, chuẩn bị để bắt đầu cuộc săn trước khi mặt trăng kịp lặn, nhưng giờ thì anh đã ngừng tay.

“Sao thế?”

Đôi mắt của con suugu dõi tới một góc trời. Trong cổ họng con vật vang lên tiếng gầm gừ nho nhỏ.

Lúc đầu, anh tưởng rằng có quái vật đang đi săn đêm, nhưng điều đó không giải thích được sự bình tĩnh đến khác thường của Keito.

Đôi mắt nheo lại, vị tướng quân nhìn theo ánh mắt của con suugu cho đến khi tìm thấy thứ mà con vật đã nhận ra: một sinh vật đẹp vô ngần in bóng trên vầng trăng.

Kirin đen.



Nỗi hân hoan dâng tràn trong lòng anh, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác tiếc hận ngày một lớn. Anh đã cố tình hạ sơn thật sớm để có thể rời xa thất bại của mình càng nhanh càng tốt. Giờ đây, nó lại đã đuổi theo tới nơi.

Địa điểm Gyosou chọn hạ trại là một vạt đất hõm xuống trên sườn đồi, xung quanh được bao bọc bởi bụi rậm và đá lớn. Giữa vòng tròn được quây lại bởi năm ngọn đuốc rực sáng, những người đi cùng anh đứng giữa những lều trại và thú cưỡi mà ngây ngẩn nhìn trời. Vị kirin đứng lại trên một đỉnh đá trên đầu bãi đất, sau đuôi lấp lánh ánh sáng như một dải đom đóm.

“Một kirin… rất lộng lẫy.”

Gyosou là người đầu tiên lên tiếng. Anh bật cười và đặt chiếc yên xuống đất. “Nhờ đâu mà tôi có được vinh hạnh này đây, thưa đại nhân? Đại nhân đến tận đây chỉ để tiễn tôi sao?”

Taiki ngập ngừng, sau đó từ từ xuống khỏi tảng đá, đứng lại bên ngoài vòng đuốc. Cảm giác tội lỗi về điều mình sắp làm khiến từng bước đi của cậu thêm nặng nề.

“Vậy là đại nhân đã có thể biến thân. Tôi xin được chúc mừng ngài. Nhưng dù tôi rất vui được gặp lại ngài, dù được nhìn thấy một kirin đen là một dịp may hiếm có trong đời, tôi e rằng đại nhân đã có phần bất cẩn khi đến đây.”

Taiki không đáp lại được lời nào.

“Tuy ngài có một shirei rất mạnh, ở đây vẫn quá nguy hiểm. Ngài vẫn còn mệt mỏi từ chuyến đi lần trước. Tôi xin ngài hãy sớm hồi cung.”

Gyosou chờ đợi, nhưng vị kirin vẫn không động đậy. Anh thở dài, lấy một tấm áo ra khỏi túi đi đường. “Hay phải chăng đại nhân có việc gì cần dặn dò?” anh hỏi, tay trải tấm áo xuống đất.

Taiki biến trở về hình người. Cậu có khái niệm đại khái về việc này; đến khi thử, cậu cảm thấy nó cũng đơn giản như hít vào một hơi vậy, chỉ thêm cảm giác kỳ lạ khi cơ thể đột nhiên trở nên nặng hơn.

Quấn tấm áo qua vai mình, cậu ngước nhìn Gyosou. Đôi mắt của anh vẫn mãnh liệt, nhưng chúng không còn đáng sợ như trước nữa.

Chính mình mới là kẻ đáng ghê sợ. Mình đang làm gì thế này?

“Đại nhân Gyosou.”

Không hề có Thiên Khải.

Nhưng không còn cách nào khác. Taiki quỳ xuống.



Hai mắt Gyosou mở to. “Đại nhân-”

Taiki cúi đầu. Thấp xuống, thấp xuống… như cầu xin một sự tha thứ. “Quyết không rời bỏ chủ thượng… không phạm chiếu mệnh… nguyện trung thành tuyệt đối với ngài-”

Đây là một sự phản trắc - chống lại lẽ trời, chống lại các tiên nữ, chống lại vương thượng thực sự, đối nghịch mọi thứ trên thế gian này.

Mình không thể làm thế này được.

“…đây là lời thề của thần.”

Trong khoảnh khắc, Gyosou không nói được lời nào. Taiki cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt của anh trên người mình. Trong cậu nổi lên một hi vọng hoang dại rằng tất cả vẫn chưa quá muộn, rằng cậu vẫn có thể rút lại những lời vừa nói-

“Ta đồng ý.”

Mọi thứ đã kết thúc. Taiki cúi xuống thấp hơn, thống khổ như muốn quỳ rạp.

Tai sao mình lại có thể phản bội lại họ như thê này, những người đã dành cho mình hết tình yêu thương – vương thượng và vương quốc của mình, người dân của mình, cả chính Gyosou? Một lời nói dối của cậu đã thay đổi tất cả.

Trán cậu chạm lên mũi giày của Gyosou. Ý nghĩ về tội ác này chạy dọc suốt người cậu như một mũi gươm, trước mắt cậu tối sầm.

Mình không thể quay đầu được nữa.

Cậu muốn hét lên: “Tất cả đều là dối trá!”

Tiếng hét vừa dâng lên đến họng, Taiki liền cảm thấy cả người mình được nâng lên. Cậu nghẹn lời nuốt xuống.

Gyosou đã bế cậu lên trong tay. Cậu ngạc nhiên mở mắt nhìn nụ cười tự hào của anh.

“Cảm ơn em, Taiki!”

Trước khi cậu kịp nghĩ ra câu trả lời, tiếng hoan hô rung trời đã vang lên quanh họ. Tay vẫn ôm Taiki, Gyosou đưa mắt nhìn khắp những người xung quanh, gương mặt sáng bừng kiêu hãnh. Rồi anh quay nhìn cậu và cười. “Em còn nhỏ, nhưng mắt rất tinh đấy.”

Taiki không thể nhìn vào ánh mắt của anh thêm nữa; cậu quay mặt đi, vừa lúc để thấy Sanshi chạy tới.


Cổng Reison - 令巽 (Lệnh Tốn – “tốn” chỉ quẻ tốn trong bát quái)
Vân mẫu là tên gọi khác của mica :D.


No comments:

Post a Comment