“Đại nhân
Gyosou!”
Risai gọi từ
trên lưng Hien, ánh lửa từ ngọn đuốc trên tay cô bập bùng rọi lên những cạnh đá
trong lúc con tenba chạy trở về bãi trống.
“Đại nhân
Gyosou, có một hang động tôi nghĩ ngài nên tới xem.”
“Ồ?” Gyosou đứng
dậy.
“Nó ở gần một
bãi lầy cách đây không xa lắm. Có dấu vết ra vào, tôi ngờ là thuộc về suugu.”
“Là tổ của nó
chăng?”
“Có thể vậy.”
“Đi thôi.”
Risai bế Taiki
ngồi lên Hien trong lúc Gyosou nhảy lên lưng Keito. Chỉ chốc lát sau, họ đã lên
đường.
----------------------
Lối vào động mở
ra giữa hai phiến đá cao nằm bên rìa một vùng đầm lầy lớn. Những túm cỏ mọc lên
đây đó trên mặt bằng trải rộng, phân cách bởi mặt nước hoặc có thể là bùn ướt.
Gần tới miệng hang, nền đất nhô cao hơn một chút, đất cũng chắc và khô hơn, cỏ
mọc thưa thớt như lạc lõng giữa cảnh hoang vu này.
Dưới ánh đuốc,
ba người có thể thấy những dấu vết di chuyển vào động rất rõ ràng.
Gyosou dừng
Keito lại và so sánh vết chân của nó với những vết chân có sẵn. Không rõ sinh vật
này là gì, nhưng nó phải lớn hơn con kỵ thú. “Có lẽ đây không phải là một
suugu. Nhưng vậy thì nó là gì?”
Risai hạ xuống
và nhìn vào động. Cửa động chỉ đơn giản gồm vài tảng đá xếp lại một cách tự
nhiên, phần phía trên được chặn bởi một hòn đá lớn hơi ngang, tạo nên lối vào
cao cỡ ngang đầu vị nữ tướng. Thực sự nó không hẳn là hang động mà chỉ là một
khe hở giữa những tảng đá lớn, tạo nên một cái hầm. Đường hầm chạy thẳng vào
khoảng tối giữa những tảng đá, sau một đoạn thì đột ngột rẽ sang, giấu đi mọi
thứ phía sau.
“Lúc trước tôi
đã thử đi vào, nó khá sâu đấy. Chúng ta khám phá chứ?”
“Nhỡ trong đó
có rồng thì sao?”
“Nghe nói long
cung nằm ở đáy Hoàng Hải kia.”
Gyosou nhìn vào
thăm dò. “Nghe nói là vậy. Nhưng nghe nói thì có nhiều kiểu lắm.”
“Trông hơi nhỏ
so với một con đường có thể dẫn tới đáy Hoàng Hải.”
“Tôi đồng ý.
Nhưng vậy thì sẽ là thứ gì?”
Risai nhướn
mày. “Ngài không muốn xem thử ư?”
Gyosou không
đáp lại mà quay sang Taiki. “Đại nhân?”
“Tôi… tôi không
biết.”
“Vậy thì có lẽ
chúng ta nên vào một chút.”
Risai đã bước
vào trong. “Để tôi đi trước. Đại nhân Gyosou, xin ngài để ý Taiki đại nhân.”
“Được.”
Lúc này, Taiki
cảm thấy một cảm giác hơi rùng rợn dần dần chạy dọc sống lưng. Cậu ngước nhìn
Gyosou. “Ưm…”
“Có chuyện gì
sao?”
Risai đã đi qua
khúc quanh.
Gyosou bước
theo. “Chúng ta đi theo ngài ấy thôi. Đại nhân, hãy ở sát phía sau tôi.”
“…Ừm”
------------------------
Có vẻ như đường
hầm này dẫn tới chân núi đá phía trước họ, lối đi từ từ đổ nghiêng xuống, liên
tục uốn lượn. Bên trong không có gió, nhưng Gyosou nhận xét rằng ánh đuốc luôn
chập chờn cho thấy có không khí lưu chuyển. Họ bắt gặp vài hốc đá hõm vào,
nhưng không có cái nào đủ lớn để có thể coi là một nhánh rẽ.
“Dài thật.” Tiếng
của Gyosou vang vọng.
Phía trước họ,
Risai đã dừng lại. “Cụt đường rồi!”
Không xa trước
mặt cô, lối đi mở ra một không gian rộng hơn, không có đường đi tiếp. Nền đất
trước mặt so với nơi họ đang đứng một khoảng cách áng chừng tương đương chiều
cao của Taiki.
Risai nhảy xuống
để xem xét không gian rộng này. Dưới sàn gian động vương vãi sỏi đá nhiều kích
thước.
“Kỳ lạ. Trong
này không có gì cả.”
“Không- có đấy.
Ngài không ngửi thấy gì sao?”
Taiki nhíu mày.
Cậu có thể ngửi thấy một thứ gì đó, giống như Gyosou đã nói. Cậu cảm thấy mình
không thích mùi này chút nào; nó gợi nên trong lòng cậu một cảm giác gì đó như
sợ hãi.
Risai trèo qua
bãi đá trên nền gian động, cúi xuống bên một tảng đá phẳng chìa ngang ra từ tường
động phía bên kia. Nhìn cô đi càng ngày càng xa, Taiki cảm thấy hết sức bất an.
“A, xem này. Ở
dưới đây có một cái hõm nữa.”
“Chính nó rồi.”
Gyosou bế Taiki
lên và nhảy xuống phía dưới. Họ trèo lên trên một tảng đá lớn nằm nghiêng cho tới
khi có thể nhìn xuống cái hố mà Risai đang ngó vào.
Trong hố tối, rất
tối.
“Có thứ gì… ở
trong đó,” Taiki thầm nói.
“Sao?”
Gyosou và Risai
quay nhìn vị kirin. Taiki cảm thấy chân mình run lên. Tim cậu đập nhanh, nhảy
lên trong lồng ngực.
“Quay… quay lại
thôi. Không được. Cái hố đó không ổn.”
“Có vấn đề gì
ư?”
Taiki kéo tay Gyosou và vươn tay còn lại về phía Risai. “Tôi không thích nó.”
Risai và Gyosou
đưa mắt nhìn nhau, rồi Risai mỉm cười, đặt tay lên miệng hố. “Tôi chỉ muốn xem
dưới đó trông như thế nào.”
“Không. Đừng, đừng!”
Taiki chạy về phía
Risai để ngăn cô lại, nhưng ngay giây phút cậu bước chân tới, một thứ gì đó liền
xuất hiện trên nền đất đá và cản đường cậu.
“Ngài không thể
đi tiếp!”
“Sanshi!”
Gyosou nhanh
chóng đưa tay lên chuôi kiếm, nhưng khi nhìn thấy Taiki chạy vào vòng tay của
sinh vật nọ, anh liền thả lỏng. Anh quan sát hình dạng của cô: nửa người nửa
thú, đuôi bò sát. Đây là vị nyokai mà Taiki đã nhắc tới.
Đôi mắt của
Risai cũng mở to khi vị nyokai đột ngột hiện thân giữa gian động. Tay vẫn bám
bên rìa hố, cô quay lại định nói gì đó với Taiki – nhưng có một thứ đã vọt ra từ
hố đen và quấn quanh cánh tay của cô.
Risai không
phát ra một tiếng động nào. Tiếng kêu thuộc về Gyosou và vị kirin nhỏ tuổi.
“Risai!”
Miệng vẫn há ra
sửng sốt, vị nữ tướng bị lôi ngược xuống cái hố. Trong thoáng chốc, chỉ còn thấy
hai chân cô giãy giụa trong không trung; tới khi Taiki nhận ra điều gì vừa xảy
ra, cô đã biến mất.
“Risai!”
Đáp lại cậu là
một tiếng thét vọng sâu từ phía dưới.
---------------------
Tuy thân hình
to lớn, Gyosou di chuyển nhanh như gió. Chỉ trong một khắc, anh đã vượt qua nền
đá còn lại, đến cái hố nơi Risai bị bắt vào. Dưới bờ đá lởm chởm chỉ có bóng tối.
“Đại nhân
Gyosou!”
“Sanshi đúng
không? Đưa đại nhân chạy đi. Dùng Keito đưa ngài ấy về núi Hou.”
Sanshi gật đầu,
nhưng Taiki đã tránh khỏi cô và chạy về phía vị tướng quân.
“Đừng, Taiki!”
Sanshi nhảy theo ôm lại cậu bé trong tay.
“Nhưng đại nhân
Risai-” Taiki chỉ về phía miệng hố, nhưng ánh mắt của Gyosou khiến cậu phải dừng
lời.
“Cứ để đại nhân Risai cho tôi. Ngài phải ra
ngoài ngay.”
“Không được!”
Gyosou không
đáp lại và nhảy xuống hố. Taiki chui ra khỏi vòng tay của Sanshi.
“Taiki!”
Cậu bé dùng hết
sức bình sinh mà chạy, đến mức vừa chạy vừa loạng choạng vấp. Sanshi vươn tay
muốn bắt lây cậu, nhưng cậu gạt tay cô đi. Với cú bật cuối cùng, cậu nhảy vào
miệng hố đen ngòm theo vị tướng quân.
Mình
không thể để ngài ấy đi được, không thể là Gyosou.
-------------------------
Chiếc hố đâm xuống
khá sâu, nhưng cuối cùng Sanshi cũng chạy tới được phía trước Taiki để chặn cậu
lại.
“Taiki.”
“Không! Em sẽ không bỏ chạy!”
“Không! Em sẽ không bỏ chạy!”
Sanshi đang
vươn tay ra ngăn cậu liền đột ngột rụt tay lại.
Cái
gì? Tại sao mình không thể bất tuân ngài ấy?
Trong khoảnh khắc,
cô quên đi mọi chuyện đang diễn ra xung quanh và nhìn xuống đôi tay mình. Taiki
là chủ nhân của cô, nhưng lúc này sự an toàn của cậu là trên hết. Cô phải đưa cậu
ra khỏi nơi này, rời xa nguy hiểm, cho dù họ không biết mối nguy đó là gì, cho
dù có phải phớt lờ những lời thỉnh cầu của cậu, cho dù cô có phải dùng vũ lực.
Lấy lại quyết
tâm, cô lại đưa tay nắm lấy cậu, nhưng Taiki một lần nữa dễ dàng thoát khỏi bàn
tay cô. Cô kinh ngạc rụt tay về.
Tại
sao?
Taiki chạy đi không
ngoái nhìn. Không gian họ rơi xuống rất lớn – một hang động thực sự. Nguồn sáng
duy nhất là ngọn đuốc Gyosou mang theo; anh đã ném nó xuống sàn, ngọn lửa lập
loè chỉ khiến những góc tối trông càng sâu hun hút, khiến cho Taiki không thể ước
lượng được kích thước của hang.
Gyosou đang đứng
ngay trước mặt cậu, lưng quay về cái hố họ đã nhảy xuống. Anh đã rút kiếm trong
tay. Risai nằm trên mặt đất cách đó không xa.
Có thứ gì đó
đang bao trùm lên cô: một cái bóng khổng lồ vô định dạng.
Taiki chăm chú
nhìn nó. Nó chỉ giống như một cái bóng, không gì hơn – một cái bóng đen rất lớn.
Sau đó một phần của cái bóng ấy ngước lên, nhắm về phía Risai.
“Toutetsu!”
Sanshi thét
lên.
Sao
có thể?
Vị nyokai căng
thẳng đứng im, nhìn con quái vật không chớp mắt. Đây không phải là một kẻ địch
thông thường; sức mạch của toutetsu lớn không thể lường, chúng hiếm gặp đến mức
chỉ được coi như một thứ truyền thuyết. Sanshi không thể bảo vệ chủ nhân trước
thứ này, cô không nghĩ trên thế gian này có bất cứ ai có thể chống lại được nó.
Risai gắng gượng
ngước lên. “Đại nhân, ngài phải chạy mau!”
“Tôi không thể!”
“Đại nhân, Tai
cần ngài!” Gyosou gầm lên. “Ngài không thể chết ở đây!”
“Tôi không thể bỏ chạy! Tôi sẽ không bỏ hai vị lại!”
Một tiếng hét lại
vang vọng.
Cái cổ của con
vật đen tối phóng về phía Risai đang nằm, sau đó quật trở lại phía Gyosou.
Gyosou bay người
sang bên để tránh đòn tất công này, cần cổ của con vật quét qua trên đầu anh,
vươn cao về phía trần hang.
Những suy nghĩ
liên tục chạy qua trong đầu Taiki.
Mình
phải dừng nó lại. Thứ kinh khủng này... Phải dừng bằng được nó lại.
Nhưng
bằng cách nào?
Trước khi cậu kịp
nhận thức hết, cơ thể của cậu đã tự cử động.
Làm
dấu ấn kiếm.
“Rin-Byou-Tou-Sha-Kai-Jin-Retsu-Zen-Kyou”
Chỉ
cần khiến nó ngừng lại thôi.
Bóng đen ấy lập
tức đứng yên.
Được
rồi… sau đó thì sao?
Cậu cần phải gõ
răng, nhưng răng cậu đang run lên lập cập tới mức cậu sợ sẽ tự cắn phải lưỡi mất.
Một cái lõi đen
trong bóng tối trước mặt xoay mình nhìn về phía cậu. Rồi cậu nhận thấy hai con
mắt đang lơ lửng phía trên mặt đất một chút, phản chiếu lại ánh lửa từ ngọn đuốc.
Đôi mắt lạnh lẽo
ấy khoá chặt ánh nhìn cùng cậu.
A.
“Mọi người, chạy
đi! Mau!” Cậu không biết mình có thể đấu lại ánh mắt khủng khiếp ấy và giữ chân
nó trong bao lâu. “Sanshi, đưa đại nhân Risai đi.”
“Taiki.”
“Em nói là hãy đưa
ngài ấy đi!”
Sanshi cắn chặt
răng. Một lần nữa, cô lại không thể làm gì ngoài tuân lệnh. Cô không thể chống
lại được lời của chủ nhân. Vị nyoka nhanh chóng chạy tới bên Risai, bế vị tướng
quân đang đầm đìa máu lên và chạy trở lại. Cô nhìn Taiki một lần cuối, sau đó
nhảy lên khỏi hố, chạy ra khỏi động.
“Đại nhân
Gyosou, ngài cũng phải chạy đi ngay.”
Cậu biết Gyosou
vẫn đang nằm ở đâu đó trên nền đất sau lưng mình, nhưng cậu không thể nhìn thấy
anh. Cậu không thể quay lại kiểm tra xem anh có bị thương hay không. Tất cả những
gì cậu có thể làm là nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ sẫm như máu tụ kia.
“Xin ngài!”
“Tôi không thể,”
Gyosou trầm giọng đáp lại.
Taiki không còn
sức lực để hỏi tiếp nữa.
Lần đầu tiên cậu
hiểu được rằng ánh mắt cũng có thể có sức mạnh: sức mạnh từ ánh mắt cậu đang đẩy
tới, sức mạnh đang đẩy ánh mắt cậu ngược lại.
Sức mạnh đối
nghịch trong ánh mắt của vị kirin và con toutetsu lan tràn khắp động. Thời gian
đông cứng.
---------------------
Mồ
hôi…
Taiki không biết
bao lâu đã trôi qua trong lúc cậu nhìn vào đôi mắt kia. Cậu có thể cảm thấy mồ
hôi ứa ra trên trán, chảy xuống theo hai bên gò má và đọng lại ở cổ áo.
Cậu thở nhẹ vào
bằng mũi
Thở
ra bằng miệng. Lặp lại.
Trán
mình…
Một cơn đau đã
bắt đầu ngầm giần giật giữa hai đầu lông mày của cậu. Cậu cảm thấy như có thứ
gì cứng và nóng như bị chôn vùi trong xương sọ mình ở điểm đó. Thời gian trôi
đi, cơn đau càng mạnh, giống như bị một thanh sắt nung áp vào. Cậu hi vọng thứ
đang trôi xuống trên mặt mình thực sự là mồ hôi chứ không phải là…
Còn
mắt mình…
Cậu đã không
còn nhìn thấy gì từ lâu. Lý trí giúp cậu hướng về phía sức mạnh kinh hoàng ấy,
đoán rằng đó là nơi đôi mắt của kẻ địch đang nhìn ra, nhưng giờ cậu cũng đang dần
mất đi cảm giác về phương hương này.
Thời
gian…
Cậu đã đứng đây
bao nhiêu lâu rồi? Câu hỏi này đã xuất hiện trong tâm trí cậu từ lâu, tuy cậu
không thể nhớ nổi tại sao mình lại quan tâm đến điều này.
Phải…
bao lâu nữa?
Cậu đã ở đây được
bao lâu thì có ý nghĩa gì hay không? Chuyện cậu có thể trụ được bao lâu nữa thì
làm sao?
Đột nhiên, cậu
cảm nhận được một lực cản khác. Có thứ gì đó đã xen vào giữa cậu và sức mạnh mà
con quái vật đang dấn về phía cậu – một thứ gì đó như một tấm màn, hay có thể
đó là không khí đang quyện lại quanh dòng năng lượng giữa đôi mắt của hai bên.
Thời
gian…
Sức cản lại càng
tăng. Tâm trí đang bị dày vò của Taiki cố gắng suy nghĩ. Từ trong ký ức, cậu như
nghe thấy những lời của Keiki: Giống như
mọi sinh vật đều có sống chết, tinh khí cũng vậy…
Chính
là vì thế!
Giây phút cậu
nhận ra điều này, cậu cảm thấy trán mình như nứt toác ra. Trong hang như có một
màn hơi nóng bỏng, không khí cậu hít vào thiêu đốt trong cổ họng của cậu. Ánh mắt
của con toutetsu dộng vào người cậu như một nắm đấm lớn. Cậu không thể đẩy lui
sức mạnh của cái nhìn khủng khiếp này thêm nữa, giây phút mà cậu vẫn sợ hãi
đang đến gần.
Khi
sinh khí suy giảm…
“Đại nhân
Gyosou...” Cậu thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của Gyosou nữa. Nếu
anh vẫn còn đây, cậu cũng không biết anh đang ở vị trí nào. “Van ngài, chạy
đi.”
Tôi
không thể ngăn nó thêm được bao lâu nữa.
“Tôi sợ là tôi
không thể,” tiếng vị tướng quân vang lên rất nhẹ phía sau cậu. “Chân tôi không
cử động được.”
Đôi mắt của vị
kirin mở to.
Sự tập trung của
cậu thoáng dao động.
Đến
giờ mất rồi. Là lúc này đây, sinh khí biến thành tử khí!
“Tôi bị thương
rồi, không di chuyển được. Xin ngài hãy cứu tôi!”
Đột nhiên,
Taiki tập trung trở lại, lòng quyết tâm bùng lên như một ngọn lửa rực sáng bên
trong.
----------------------
Trận đấu sức
trong hang một lần nữa trở về thế cân bằng, tuy đó là một sự cân bằng mong manh
hơn nhiều.
Là
mồ hôi đó ư?
Có thứ gì đó
nóng bỏng đang chảy xuống trên trán cậu.
Cậu cảm thấy
Gyosou nằm yên phía sau mình.
Không
còn… cách nào khác.
Kẻ thù tăm tối
của cậu không cử động, nhưng ánh nhìn của nó đã tràn tới xung quanh, tiến vào
bên trong, xâm chiếm đầu óc cậu.
Nó
sẽ tiêu diệt mình mất.
Gyosou không động
đậy, Taiki cũng không thể.
Bỗng, một ý
nghĩ mới xuất hiện trong đầu cậu.
Khuất
phục…
Khuất
phục trước ta…
Bóng tối ấy đột
nhiên di chuyển. Cậu không nhìn thấy được, chỉ cảm nhận.
Sức mạnh đang
đè nén quanh cậu giảm bớt. Cậu hít vào một hơi dài đầu tiên kể từ khi trận đấu
bắt đầu.
Khuất
phục trước ta.
Cậu có thể cảm
thấy con vật yếu đi. Rồi tự nhiên cậu nhận ra rằng mình đã có thể chớp được mắt,
gạt đi những giọt mồ hôi đang che mờ tầm nhìn. Cậu nhìn thấy toàn bộ hình dáng
của đối thủ, với một cẳng chân đang giơ cao như vũ khí. Trước mắt cậu, thân
hình tối đen ấy run lên và rút nhỏ lại, cho tới khi sự vô định của nó cô đặc
thành một hình khối màu tối, vẫn đủ lớn để choán lấy hầu hết gian động.
Taiki không hề
thấy sợ nữa. Sự căng thẳng rút khỏi cơ thể cậu. Cậu cảm thấy như đang trải qua nhận
thức được hai tay hai chân lần đầu tiên trong đời.
“Khuất phục.”
Bóng tối ấy lại
càng co lại, tạo thành hình một con bò lớn.
Rồi một con hổ.
Một con chim
ưng vĩ đại.
Một con rắn khổng
lồ.
Sinh vật ấy
chuyển từ dạng này sang dạng khác, thể hiện sức mạnh phi thường của nó.
Cuối cùng, nó đứng
trước mặt cậu trong hình hài một con chó nhỏ.
“Đầu hàng, trở
thành shirei của ta.”
Taiki đưa một
tay ngửa lên trần động để nhận Thiên Ý. Cùng lúc ấy, sức mạnh chống lại ánh mắt
cậu cũng biến mất. Lực cản trong không gian tan đi, và một thứ gì đó chạy về
phía cậu. Từ bàn tay cậu toả ra một sức mạnh vô hình vô lượng, kéo vật nọ về
phía cậu, trói buộc nó.
“Quỷ chịu hàng phục, âm dương hoà hợp.”
Một loạt tiếng
động tràn từ lòng bàn lên sau gáy cậu.
Gou…gou gou gou
gou gou gou gou…
郷、剛、噛、号、業、豪、強
Âm thanh xoắn quyện bên trong cậu, tạo nên những hình ảnh chạy
qua tâm trí.
Người. Chơi. Hiện lên. Trong gió. Cờ
bay. Roi quật, nước tát. Tràn bờ.
“Mau mau tuân lệnh!”
Tất cả mọi cảm giác tụ về một ý niệm duy nhất, một chữ duy
nhất:
傲濫
“Lại đây, Gouran!”
Con chó nhỏ chạy
về phía cậu, hình dạng mờ nhạt và biến đổi theo từng chuyển động. Khi tới gần,
bóng tói quanh nó giảm đi, trở thành một lớp lông nâu mượt.
Mình
muốn một con chó con. Có chân trắng nữa.
Sinh vật nọ biến
thành đúng hình dạng ấy.
Tới khi nó đến
bên chân Taiki và ngồi xuống ngước đầu nhìn cậu, trông con vật không khác gì một
trong những con chó cậu thường thấy ở quê nhà tại Hourai.
“Gouran.”
Cậu cúi xuống
chạm vào nó, và con chó nhỏ nhổm dậy đón cậu, vẫy vẫy đuôi. Khi cậu đưa tay ra,
cái lưỡi ấm áp của nó liếm lấy đầu ngón tay cậu. Rồi cậu bế nó lên ôm vào lòng,
đôi chân cứng còng giờ bủn rủn cả ra. Taiki kiệt sức ngồi xuống sàn hang.
Chú thích: Hàng 8 chữ gou xuất hiện trong tâm trí Taiki bắt
đầu bằng ký âm của tiếng gou (ゴウ), theo sau là 7 từ khác nhau cùng có cách phát
âm gou, xuất hiện cho tới khi Taiki thấy đúng chữ Gou cần tìm.
Tên của Gouran có thể tạm hiểu như “đợt sóng tràn kiêu hãnh”
-------------------------
“Mình không…
Mình không…” Mình không phải là người.
Cậu không phải
là người hay thú, mà là một thứ gì đó rất lớn, một nguồn năng lượng vượt qua giới
hạn thông thường. Cậu có thể cảm nhận nó bằng cả cơ thể mình.
Không
phải là người.
Lần đầu tiên cậu
xác thực rằng bản thân là một kirin
Mình…
không còn là chính mình nữa.
Cuối cùng cậu
cũng hiểu kirin là như thế nào – họ là một phần của chính Thiên Giới. Nếu
không, làm sao cậu có thể hiểu nổi Thiên Ý? Làm sao cậu có thể tiếp thu được
nó? Cậu nhận ra rằng cho đến tận lúc này, một phần trong mình vẫn chưa muốn tin
vào điều đó. Nó không muốn chấp nhận rằng bản thân không phải là một đứa bé tầm
thường như nó vẫn tưởng.
Nhưng
giờ thì mình đã biết.
Bản thể chân
chính của cậu vượt xa khỏi phạm vi “bản thân” mà cậu vốn hiểu xưa nay. Cậu là một
phần trực tiếp của Thiên Giới – qua mối liên hệ ấy, một năng lượng rất lớn đã
được đưa vào vỏ bọc nhỏ bé là cơ thể của cậu.
“Không thể tin
được…” Một giọng khàn khàn vang lên phía sau, kéo Taiki trở về thực tại. Cậu
không phải là người duy nhất ở trong hang động này.
Vị kirin vội quay
người. Gyosou đang ngồi trên một tảng đá lớn, không nói nên lời.
“Tôi từng nghĩ
ngay cả một kirin cũng không thể khuất phục được toutetsu.”
Taiki khó khăn
đứng lên. Hai chân của cậu vẫn còn run đến mức bước đi không vững. “Ngài có sao
không? Ngài bị thương…”
“Không, tôi ổn.”
Tay vẫn ôm
Gouran, Taiki ngồi xuống trước mặt Gyosou. Ngọn đuốc đã lịm đi từ lâu, nhưng một
luồng sáng mờ chiếu qua một khe nứt trên vách đá phía trên đã giải phóng hang động
khỏi bóng tốt tuyệt đối.
Taiki chăm chú
nhìn khắp vị tướng quân, cố ước lượng thương thế của anh, nhưng cậu không nhận
thấy có gì bất ổn. “Ngài không sao ư? Hay là ngài bị gãy xương ở đâu?”
Gyosou lắc đầu.
“Không, tôi không hề bị thương.” Ánh mắt màu đỏ máu của anh tĩnh lặng và đầy
suy tư. “Tôi xin lỗi vì đã nói dối.”
Taiki há hốc mồm
khi cậu nhận ra Gyosou đã làm gì.
---------------------
Khi Taiki bảo
anh bỏ chạy, Gyosou đã đánh giá được tình thế chỉ trong khoảnh khắc.
Mình
không được phép rời khỏi vị trí này.
Nếu di chuyển,
anh có thể sẽ khiến Taiki mất tập trung – khi điều đó xảy ra, mọi hi vọng cũng
tắt. Anh không thể để vị kirin có bất cứ một chút phân tâm hay lơi lỏng nào
trong khi toàn bộ cơ thể và tâm trí của cậu đang đối mặt với con toutetsu.
Vì vậy Gyosou
đã ở yên tại chỗ, tĩnh lặng như một xác chết, và quan sát.
Khi anh ngồi
đó, mắt nhìn đứa trẻ trước mặt mình, đầu tự hỏi làm sao cậu có thể đẩy lui được
con quái vật trong bóng tối kia, Gyosou đã hiểu được Taiki muốn ám chỉ điều gì
khi cậu nhắc đến “khí thế”. Không còn cách nào khác để gọi tên thứ sức mạnh
đang nhấn chìm gian động này trong lúc vị kirin và con quái vật gồng mình đấu sức.
Anh kinh ngạc
nhận ra rằng bản thân đang kinh sợ. Nếu không có cậu bé kia đứng chắn giữa anh
và con toutetsu, chỉ khí thế của Gouran thôi cũng đủ ăn tươi nuốt sống anh. Nếu
Taiki có chút lung lay nào, chắc chắn Gyosou cũng sẽ mất mạng cùng cậu. Khi ngộ
ra điều ấy, anh bị choáng ngợp đến không thể bỏ chạy hay nhúc nhích nổi – cuối
cùng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc phô diễn sức mạnh trước mặt mình.
“Cảm tạ ngài đã
cứu mạng tôi.”
Taiki lắc đầu.
“Không, cảm ơn ngài, đại nhân Gyosou. Làm- Làm sao mà ngài có thể giữ vững lòng
để không bỏ chạy được?”
“Xin đại nhân
hãy giữ những lời khen ấy cho bản thân, ngài mới là người xứng đáng với chúng.”
Gyosou mỉm cười đáp lại. Anh xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hồi của cậu như một người
cha. “Thực sự rất đáng khâm phục. Phúc đức cho Tai khi được có một vị kirin như
ngài.”
Taiki ngước lên
vị tướng đang hiền hoà nhìn mình.
Kirin.
Mình là một kirin.
Bàn tay của
Gyosou đặt trên đầu cậu rất dịu dàng, cậu cảm thấy rất an tâm khi có anh bên
mình.
Giá
như Gyosou có thể là vương…
----------------------
“Lạy Thiên Đế,
chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Teiei hốt hoảng đi qua đi lại, bồn chồn cắn móng tay. Youka đứng gần cô, mặt tái trắng.
“Risai đại nhân
chưa tỉnh ư?”
Người tuỳ tùng
của vị tướng chỉ lắc đầu, im lặng đứng đó. Anh không thể làm gì hơn.
Sanshi trở về
vào rạng sáng, trong tay bế theo vị nữ tướng đã bất tỉnh với nhiều vết thương
khắp người. Cô chỉ đặt Risai xuống rồi biến mất không một lời giải thích. Chỉ
như thế thôi đã là một cơn ác mộng đối với vị tuỳ tùng rồi, nhưng từ trưa đến
giờ các tiên nữ cũng không ngừng quở trách anh. Hiện thì đã là chập tối mà chủ
nhân của anh vẫn chưa tỉnh.
“Chúng ta đã gửi
gắm chủ công cho đại nhân Risai, vậy mà ngài ấy lại trở về trong khi Taiki thì
chưa! Ta còn tưởng đại nhân là người biết giữ lời!”
Vị tuỳ tùng phục
xuống hành lễ trước mặt vị tiên nữ đang trong cơn giận, nhưng sự thịnh nộ của
Teiei không hề thuyên giảm
“Nếu có chuyện
gì xảy ra… cứ biết rằng ngươi và chủ nhân của ngươi đừng hòng sống thêm ngày
nào nữa!”
Những tiên nữ
khác vừa xen vào khuyên can Teiei thì bên ngoài trướng nổi lên tiếng xôn xao.
“Chuyện gì thế?”
Teiei quay phắt
lại, một tiên nữ đang chỉ về phía xa.
“Một con suugu!
Nhìn kìa!”
“Đại nhân
Gyosou!”
Con suugu sải
bước chạy qua bãi trống, lông ánh lên như một luồng nắng, cái đuôi dài quật ra
tựa roi. Theo sát phía sau là một con tenba. Một người tuỳ tùng của Risai kêu
lên: “Hien!”
Hai con thú
tung người nhảy qua phía trên một toà đình gần bên, êm ái đáp xuống mặt cỏ trước
mặt đám đông. Có tiếng hoan hô vang lên khi họ nhìn thấy Gyosou trên lưng Keito
và cậu bé anh bế trong tay.
“Gyosou!” Teiei
tách vòng người ra và chạy về phía con suugu. “Chuyện gì đã xảy ra? Thế này là
thế nào-”
Gyosou vẫy vẫy
tay có ý ngăn lời cô, nhưng ngay khi anh dừng lại, cô lại bắt đầu kêu lên.
“Taiki, ngài ấy-!”
“Đang ngủ thôi.
Tôi không muốn khiến đại nhân thức giấc,” Gyosou nhẹ giọng nói.
Được xoa dịu phần
nào, Teiei tiến đến gần. Không có thương tích nào như cô lo sợ, không một vết
thương nào như đã cô tưởng tượng ra; đứa trẻ chỉ yên lành ngủ trong vòng tay của
Gyosou. Cuối cùng hai bờ vai cô cũng buông lỏng.
“Vậy là… ngài ấy
bình an cả.”
Gyosou xuống
yên, tay vẫn bế vị kirin. “Nếu được, xin hãy để tôi đưa ngài ấy vào cung.”
“Trước hết ngài
phải cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi phải nghe lời giải thích
của ngài rồi mới có thể quyết định liệu ngài có bao giờ được chào đón trên núi
Hou này nữa hay không.”
Gyosou cười cười. “Đừng lo, đại nhân chỉ mệt quá thôi. Ngài ấy ngủ thiếp đi ngay sau khi tôi bế ngài ấy lên lưng Keito.”
“Nhưng hai vị
trở về quá trễ! Tôi đã yêu cầu ngài đưa đại nhân quay về đây trước buổi trưa.
Ngài không thể nghĩ là tôi sẽ hài lòng được.”
“Rất xin lỗi.”
Gyosou đưa mắt nhìn quanh. “Nhưng có lẽ nên để tôi bế đại nhân vào cung đã thì
hơn? Tôi không muốn đánh thức ngài ấy. Tôi có thể vừa đi vừa nói.”
Nghe ra trong
giọng của Gyosou có điều bí ẩn, Teiei nhìn xung quanh. Một vài người từ các trại
khác vừa tới xem xem mọi người hoan hô điều gì nay đã tụ tập lại, đứng nhìn cô
và vị tướng quân. Cô liền gật đầu.
“Được… có lẽ
nên thế.”
Teiei ra hiệu
cho các tiên nữ còn lại, sau đó quay người đi về phía cổng cung. Một lát sau,
cánh cổng mở ra, Gyosou bước vào cung Houro.
“Giờ thì ngài
hãy giải thích đi,” Teiei nói trong khi họ tiến vào những lối đi ngoằn ngoèo của
mê cung.
“Việc thu phục
mất hơi nhiều thời gian.”
Teiei mở to mắt.
Tiếng xôn xao nổi lên trong đoàn tiên nữ đi phía sau.
“Thu phục?
Taiki ư?”
“Đại nhân đã
nói với tôi rằng ngài không có shirei.”
“Đúng, đó là sự
thật. Nhưng chuyện này không nên-”
“Tất nhiên tôi
sẽ không nói với ai cả. Tôi sẽ không để ai đánh giá thấp vương quốc Tai vì bất
cứ lý do gì. Nhưng cũng không cần phải lo nữa, đại nhân đã có shirei rồi.”
Teiei đưa mắt nhìn
giữa người đàn ông đang mỉm cười và vị kirin say ngủ.
“Chuyện đó diễn
ra như thế nào?”
“Đại nhân thách
thức một quái vật và ngài đã thắng, cuộc đấu bắt đầu từ trước bình minh cho đến
cách đây hơn một giờ thôi.”
Teiei thở ra một
hơi dài. Đây là một tin mừng về nhiều mặt. “Ra vậy. Tôi không biết… Xin ngài bỏ
qua nếu tôi có thất lễ.”
“Không sao cả.”
Teiei liếc nhìn
cậu bé nằm trong tay vị tướng. Chắc cậu phải rất mệt mỏi, gương mặt say ngủ của
cậu hơi tái, nhưng đây không phải là một vấn đề lớn. Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm
là cậu sẽ hồi sức.
Nếu
đã có thể thu phục shirei thì chắc chắn đại nhân có thể biến thân.
Cuối cùng vị chủ
công của núi Hou cũng đã hoàn thiện. Taiki sẽ được giải trừ khỏi những mối lo của
bản thân, các tiên nữ cũng sẽ không còn phải dỗ dành cậu mỗi khi cậu thất bại nữa.
“Thực sự quá tốt.”
“Ngài vẫn chưa
nghe hết đầu. Xem ra chúng ta không thể coi thường một kirin đen được. Thu phục
cả toutetsu…”
Teiei đứng sững
lại. “Ngài nói sao?”
“Tôi nói là đại
nhân đã thu phục một con toutetsu.”
“Không thể
nào!” Có tiếng thốt lên từ một tiên nữ ở đằng sau.
Đây quả thực là
điều không tưởng. Toutetsu không thể trở thành shirei, chúng không được liệt
ngang hàng với những quái vật thông thường mà kirin chọn làm shirei.
“Tôi cũng hết sức
kinh ngạc.” Gyosou đưa mắt nhìn xuống cậu bé. Taiki ngủ rất say, gương mặt
không chút vướng bận. “Kể cả nếu có tám phương vị ở vị trí lý tưởng đi chăng nữa
thì đây cũng là việc hiếm kirin nào có thể làm được. Tôi thực có phần lo sợ cho
tương lai của ngài ấy.”
Teiei cười hắt
ra. “Ngài vẫn còn nghi ngờ đại nhân được ư?”
“Tôi xin lỗi nếu
lời đó nghe có phần thô lỗ. Tôi xin cam đoan rằng tôi không có ý gì xấu. Chỉ là
đại nhân sở hữu một sức mạnh lớn đến vậy, nhưng lại chưa hiểu rõ được bản thân
mình, đó là một sự kết hợp nguy hiểm.
Teiei hơi nhíu
mày.
“Có thể thành
quả lần này sẽ đem lại cho ngài ấy sự tự tin cần thiết,” Gyosou nói tiếp. “Tôi
tin rằng sức mạnh của đại nhân là xuất phát từ quyết tâm muốn bảo vệ tôi, vậy nếu
như đại nhân không thể sử dụng sức mạnh này khi không có sự hiện diện của ai đó
cần được bảo vệ, điều này sẽ thành lợi bất cập hại.”
“Phải, ngài rất
sáng suốt,” Teiei nhẹ nhàng đáp.
“Đại nhân có sức
mạnh vô cùng lớn, nhưng ý chí của ngài vẫn còn mềm yếu. Có thể là vì ngài còn
thiếu tự tin, cũng có thể vì những lý do khác nữa… Dù thế nào, tôi cũng vừa
mong chờ mà vừa có phần bất an.”
“Hi vọng những
lo lắng của ngài sẽ không trở thành sự thật.”
“Tôi cũng mong
vậy. Với tư cách là một người dân Tai, có lẽ tôi nói ra điều này thì không
thích hợp lắm, nhưng tôi tin rằng đại nhân ở lại trên núi Hou được càng lâu thì
sẽ càng tốt.”
Teiei nhìn thẳng
vào Gyosou. Đây là một người hết sức thông tuệ. Cô cảm thấy tiếc rằng Thiên Khải
đã không xuất hiện.
Ánh mắt của
Gyosou lại hướng xuống cậu bé.
“Ngài ấy là vị
kirin tuyệt vời. Tiếc rằng tôi sẽ không được thấy tài năng của ngài ấy hiển lộ.”
Toutetsu - 饕餮 (Thao
Thiết). Có thể thấy Toutetsu được dựa trên hình tượng Thao Thiết trong thần thoại
của các nền văn hoá cổ thuộc khu vực Trung Hoa ngày nay. Có nhiều miêu tả về
hình dạng của Thao Thiết, nhưng nhìn chung nó được coi là một loài thần thú cực
kỳ hung ác và hết sức tham ăn.
No comments:
Post a Comment