"Chị
Youka, em ra ngoài được không ạ?" Taiki hỏi. Họ vừa bắt đầu một buổi sáng
tại cung Hoto.
Youka nở nụ cười
hiền từ nhất. "Tất nhiên rồi. Tôi đoán rằng ngài muốn quay lại gặp đại nhân
Risai?"
"Em không
nên làm thế hả chị?"
"Không phải,
dĩ nhiên là ngài có thể làm thế. Đại nhân Risai có vẻ là một người rất tốt bụng.
Hơn nữa ngài ấy là một tướng quân, chắc chắn ngài có thể trông cậy vào ngài ấy
khi cần."
Taiki vui vẻ rời
khỏi toà cung, theo sau là Youka và những tiên nữ đã được giao trách nhiệm hộ tống
cậu ngày hôm đó.
Ngày qua, các
tiên nữ đã làm bạn với nhiều người thăng sơn. Đến hôm nay, khi Taiki đi qua bãi
trống và dừng lại thăm trại này trại khác, bầu đoàn của cậu cũng rơi rớt lại dần.
Tới gần toà đình nơi Risai ở, ngay cả Youka cũng quay sang bắt đầu nói chuyện với
một vị tướng khác mà cô mới làm quen. Taiki chạy qua khoảng cách ngắn ngủ còn lại
một mình.
Tuy số người tới
chào hỏi trang trọng đã giảm so với ngày đầu tiên, vẫn có rất nhiều người muốn
nói chuyện với cậu. Cậu đã phát hiện được rằng cách hiệu quả nhất để di chuyển
mà không phải dừng lại nghe họ nói là cứ chạy.
"Ngài
Risai!"
Risai đã bước
ra khỏi trướng trước khi cậu dứt tiếng. "Chào mừng, đại nhân."
"Ngài biết
trước là tôi đến sao?
"E rằng
Hien đã làm lộ ngài rồi." Con tenba được buộc lại bên lối vào đình.
"Nó luôn kêu lên phấn khích khi ngài ở gần."
"Thật
ư?"
"Đúng vậy.
Tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu nếu nó bắt đầu coi ngài là chủ nhân chứ không
phải tôi."
"Sao có thể!"
"Biết đâu
đấy? Yêu thú không nói chuyện nên chúng ta sẽ chẳng bao giờ được nghe sự thật."
Risai cười và vỗ vỗ lên cổ con vật. "Đúng không Hien?"
Con tenba quay
đầu khỏi cô và dụi mõm vào ngực Taiki. Risai bật cười khan. "Ngài thấy
chưa? Tôi đã nói mà."
---------------------
Sau khi chải
lông cho Hien một lát, Taiki và Risai cùng nhau dạo bước quanh khu vực hành
cung cho đến giữa ngày.
Vị kirin nhỏ tuổi
cảm thấy được tản bộ cùng vị nữ tướng này là một điều hết sức thú vị. Cậu thường
có vô số thắc mắc, và cô luôn trả lời một cách rành mạch lịch sự, giải thích
cho cậu về rất nhiều thứ mới lạ hay khác thường mà cậu chỉ cho cô thấy trong
bãi cắm trại. Cô cũng giới thiệu cậu với các bạn bè của mình. Nhiều người trong
số họ mới chỉ gặp cô sau khi bắt đầu hành trình thăng sơn, nhưng họ đều là những
người tốt bụng mà cậu vui lòng được quen biết.
“Tất cả mọi người
ở đâu đều đến từ Tai ạ? Không có người từ các vương quốc khác sao?” cậu cất tiếng
hỏi trong lúc họ đi qua một con suối phát lộ từ chân bức tường đá.
Risai cười. “Tất
nhiên rồi, thưa đại nhân! Vương thượng của Tai thì phải xuất thân từ Tai.”
“Thật sao?”
“Vậy ra ngài
không biết!” cô kêu lên, có chút thảng thốt.
“Tôi lớn lên ở
Hourai cho tới tận gần đây, vậy nên vẫn còn rất nhiều điều tôi không biết.”
Risai gật đầu.
“Cũng phải. Xin ngài thứ lỗi. Quả đúng rằng theo luật, vị vương tương lai của một
vương quốc phải được chọn ra từ thần dân của vương quốc đó.”
“Vậy là mọi người
ở đây đều từ Tai tới.”
“Ừm, cũng không
nhất thiết. Họ chỉ cần sinh ra ở đó thôi.”
“Ra thế…”
Họ tiếp tục dạo
bước; đang nắm tay Risai, Taiki bỗng chợt dừng bước, mắt nhìn chằm chằm vào một
sinh vật mới gặp. “Đại nhân Risai, con thú lạ đó là gì vậy?”
Risai quay người
nhìn theo ánh mắt của cậu và gật đầu với vẻ thán phục. “A, suugu, một loài săn
mồi rất nhanh. Đẹp thật.”
Con vật trông
giống như hổ, khác rằng toàn bộ lông của nó đều lấp loáng ngũ sắc. So ra, tenba
gợi nên cảm giác hiền hoà êm ái, trong khi con vật này toả ra sự hung mãnh.
“Suugu là loài
kỵ thú tốt nhất. Một con suugu có thể bay qua cả một vương quốc trong vòng một
ngày.”
“Giỏi vậy!”
Taiki đã được
nghe từ các tiên nữ rằng lãnh thổ của mỗi vương quốc rộng lớn đến mức nếu đi bằng
ngựa thường thì phải mất một tháng trời.
“Đúng vậy, hơn
nữa chúng cũng rất trung thành với chủ và hết sức thông minh. Khi ra chiến trường,
chúng cũng là loài dũng mãnh không gì bì kịp.”
Risai đi về
phía con suugu, xem chừng đã bị nó cuốn hút. “Tôi chỉ mong sẽ có một ngày may mắn
được sở hữu một con.”
“Ngài muốn một
con suugu ư? Vậy còn Hien thì sao?”
“Đúng là tôi muốn
suugu. Hien cũng rất trung thành và nhanh nhẹn, tôi rất quý nó, nhưng bản tính
ngoan hiền của nó không phù hợp với nơi chiến trường. Thân là võ tướng, đó là vấn
đề ưu tiên đối với tôi.”
“Cũng phải.”
“Có lẽ tôi sẽ gặp
được một con trên đường xuống núi.”
“Nếu gặp được,
ngài có định bắt nó về không?”
Risai bật cười.
“Đó là dự định của tôi. Thật lòng mà nói, đúng là tôi có mong chờ được gặp ngài
khi tới đây, thưa đại nhân, nhưng tôi cũng rất hưng phấn với cơ hội đi săn
suugu.”
Taiki gật đầu,
mắt nhìn vào con vật tuyệt mĩ.
“Nếu bỏ hết tài
sản ra, có lẽ tôi có thể mua được một con. Nhưng yêu thú bị mua về không coi trọng
chủ nhân của chúng mấy. Một người phải tự bắt suugu cho riêng mình mới được.”
“Nói cũng phải.”
Risai mỉm cười
gật đầu rồi cất tiếng về phía lều trại nơi con suugu được buộc vào.
“Xin chào các vị,
cho hỏi con suugu buộc phía trước này thuộc về ai vậy?”
“Nếu ý ngài nói
về Keito thì nó là của tôi,” một giọng nói cất lên phía sau họ. Risai giật mình
quay phắt lại. Trông cô hơi căng thẳng, như đã sẵn sàng hành động.
“Saku Tướng
quân!”
Chính là người
đó. Mái tóc như băng và đôi mắt đỏ rực đã in dấu trong tâm trí của Taiki, không
thể xoá nhoà. Vị tướng quân không còn mặc bộ giáp đen nữa, nhưng ngài vẫn không
quên đeo kiếm bên người.
Risai đưa mắt
nhìn giữa Taiki và Gyosou trong chốc lát, sau đó cô đứng thẳng người và trang
trọng mở lời: “Hân hạnh được gặp mặt ngài. Tôi là-“
“Tướng quân
Risai của châu Jou, tôi xin đoán vậy,” Gyosou khẽ cười bảo.
Hai mắt Risai mở
to. “Làm sao ngài lại biết?”
“Quả nhiên mà!”
Taiki buột miệng kêu. Hai vị tướng quân đều ngạc nhiên cúi nhìn cậu.
“A… Xin lỗi hai vị.”
“Quả nhiên ư?”
Gyosou nhắc lại, mỉm cười với vẻ thú vị.
“Không, chỉ là…
Tôi chỉ biết chắc ngài Risai không phải là một tướng quân tầm thường đâu mà. Chỉ
thế thôi, nên tôi nghĩ…”
Risai hơi đỏ mặt,
nhìn về phía Gyosou. “Đại nhân đánh giá tôi quá cao.”
“Ồ, ngược lại đấy,”
Gyosou bật cười đáp lại. “Đại nhân rất tinh mắt. Ngài đúng là một tướng quân nổi
danh, ít ai lại không biết tới đại nhân Risai của châu Jou.”
“Taiki đại nhân
đừng nghe lời ngài ấy,” Risai quả quyết nói, rõ ràng là đang xấu hổ.
Gyosou đưa mắt
nhìn cô, lại hơi bật cười.
Thực
ra, Taiki
nghĩ, khi mỉm cười, trông ngài ấy cũng
không đáng sợ đến vậy.
--------------------
“Nói lại, không
biết vị nào vừa muốn hỏi về Keito?” Ánh mắt của Gyosou đưa giữa hai vị khách. “Đại
nhân Taiki hay là Risai Tướng quân?”
“Đại nhân muốn
được xem nó một chút.
“Tôi chắc chắn
là Keito sẽ không phản đối,” Gyosou nói, đưa tay mời mọi người đến gần con
suugu.
Nhìn gần lại,
đôi mắt của con vật còn đặc biệt hơn cả thân hình của nó. Chúng giống như hai hồ
nước sâu thẳm, tràn đầy màu sắc hoà quyện rực rỡ và lấp lánh như opal.
“Ngài… ngài đã
bắt con suugu này ư, đại nhân Gyosou?”
“Đúng vậy. Tôi
không có thói quen mua kỵ thú.”
“Nhưng làm vậy
chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Hai khoé miệng
của Gyosou nhếch lên. Taiki rụt người lại. Biểu cảm trước mắt cậu hoàn toàn
khác với nụ cười thân thiện của vị tướng quân một thoáng trước; có nét gì trong
đó khiến cậu cảm thấy cảnh giác. Tâm trí cậu bị gợi nhớ về hình ảnh một con dã
thú nhe răng ra khi ngửi thấy mùi của con mồi.
“Bắt một kỵ thú
có nghĩa là khuất phục một con vật tự do và hoang dã. Nếu tôi không mạo hiểm một
cách tương xứng thì không công bằng cho nó.”
“Ồ… Phải.”
Gyosou thân mật
vỗ về Keito. Nụ cười đáng sợ của anh đã nhạt đi. “Tôi đã bắt và huấn luyện nó.
Nó và kiếm là hai báu vật duy nhất của tôi trên đời này.”
Risai tỏ vẻ ngạc
nhiên. “Ngài tự mình huấn luyện nó ư?”
“Tôi phải cố lắm
mới làm được, e rằng kỹ thuật của tôi vẫn chưa tốt,” Gyosou cười nói, “Nó vẫn
không chịu nghe lời người nào khác.” Anh nhìn về phía Taiki. “Xin ngài đừng đột
ngột chạm vào nó. Tôi vẫn thường xuyên nhắc nhở nó, nhưng vạn nhất có điều gì…”
Taiki nuốt nước
bọt. “Tôi hiểu.”
“Ngài nhắc tôi
mới nhớ.” Risai nhìn lên Gyosou. “Thanh kiếm của ngài là do tiên vương ban cho
có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Nghe nói đó là
một thanh kiếm rất nổi danh.”
“Tôi chỉ biết rằng
nó đúng là rất sắc.”
Rõ ràng thanh
kiếm đeo bên hông người đàn ông này không phải là một vật để trang trí mà là một
vũ khí được bảo quản cẩn thận và sử dụng thường xuyên. Gyosou là một quân nhân.
Anh được ban cho thanh kiếm này để chém, anh mang nó theo mình để chém ra khi cần.
Taiki bất giác lùi lại một bước.
“Nó là… phần
thưởng cho một chiến tích gì chăng?” Cậu hỏi, nhưng Gyosou lắc đầu.
“Không phải là
chiến tích gì. Tôi từng có cơ hội giao đấu với En Vương trước sự chứng kiến của
tiên vương.”
“Ngài đã thắng
ư?”
“Tôi thua,”
Gyosou vui vẻ tiết lộ. “Trong ba trận, tôi chỉ thắng một, nhưng tiên vương vẫn
rất vui lòng nên đã ban cho tôi thanh kiếm này. Tôi có được nó không phải qua một
việc giết chóc, vì vậy tôi càng coi trọng nó hơn.”
“Vậy ra En
Vương quả thự là một kiếm thủ lợi hại như người ta vẫn đồn.”
“Nếu có thể
dùng lời tự phụ một chút,” Gyosou nói với cậu, nụ cười đáng sợ lại xuất hiện
như một cơn dông bất chợt, “nếu cho tôi thêm năm trăm năm luyện kiếm, nhất định
ngài ấy sẽ không đánh bại được tôi nữa.”
Taiki một lần nữa
cảm nhận được một sự tự tin gần như hoang dã trong lời vì tướng quân. Tuy những
lời chuyện phiếm đơn giản này rõ ràng không có gì đáng sợ, biểu cảm của anh đôi
lúc khiến Taiki lạnh cả xương sống.
“Tôi cũng mong
có ngày sở hữu một con suugu,” Risai nói, lại nhìn về phía Keito.
“Tôi biết có một
khu vực săn rất tốt, để tôi đưa ngài tới đó,” Gyosou thoải mái nói.
“Ngài nói thật
ư?”
“Việc của tôi ở
đây cũng xong rồi. Thực ra tôi dự định sẽ đi săn suugu cho tới ngày Ankou tiếp
theo.”
“Nhưng ngài đã
có một con suugu rồi mà!”
“Nếu có thêm một
con nữa, tôi có thể để Keito nghỉ một nửa thời gian. Tôi không cần tới ba con,
nhưng hai thì rất vừa.”
“Cũng có lý.
Nhưng ngài không muốn giữ bí mật về nơi săn sao?”
“Tôi không thấy
có vấn đề gì phải làm vậy. Ai muốn có thì nên đi săn thôi.”
“Nếu chúng bị bắt
hết mất thì sao?”
Gyosou nở nụ cười
nguy hiểm. “Ồ tôi không nghĩ chuyện ấy sẽ xảy ra đâu. Suy cho cùng, không có mấy
người xứng đáng được cưỡi suugu.”
---------------------
Sau khi hai người
tạm biệt Gyosou, Taiki thở phào một hơi dài. Đến lúc này, cậu mới nhận ra rằng
mình đã vô cùng bồn chồn trong suốt cuộc trao đổi.
“Có chuyện gì
sao, thưa ngài?”
“Không…”
Risai nhìn vào
mắt Taiki. “Gyosou đại nhân khiến ngài cảm thấy sợ ư?”
“Ngài ấy không
khiến ngài thấy sợ sao?”
“Có chứ, nếu
ngài ấy là kẻ địch của tôi. Phải thú thực rằng ngài ấy gây nên một cảm giác
tương đối căng thẳng.”
“Cả ngài cũng
thấy vậy ư?”
“Ngài ấy có khí
thế đáng sợ, đúng không? Có những lúc ngài cảm thấy bị ru ngủ bởi cảm giác rằng
ngài ấy chỉ là một con chó săn thân thiện, nhưng rồi một điều gì đó thay đổi,
và ngài nhớ ra rằng ngài ấy thực chất là một con sói.”
“Tôi nghĩ tôi
hiểu chính xác ý của ngài.”
“Ngài ấy giống hệt
như lời đồn,” Risai lẩm bẩm. “Khí thế hết sức dữ dội, điều đó rất rõ ràng. Thật
tiếc rằng ngài ấy không phải là vương.”
“Ngài thực sự
nghĩ vậy ư?” Taiki biết Gyosou là người rất mạnh mẽ, nhưng dường như ngài ta
quá đáng sợ để được người khác hi vọng trở thành bậc quân vương.
Risai gật đầu.
“Vương không thể chỉ là một người tốt bụng thôi được. Một vương thượng quá hiền
từ sẽ dẫn vương quốc lạc lối, còn một vương thượng tàn ác sẽ đẩy vương quốc vào
loạn lạc. Gyosou đại nhân không rơi vào hai trường hợp ấy. Giá như… nhưng đành
rồi.”
“Vậy ngài thì
như thế nào, đại nhân Risai?” Taiki ngước nhìn vị nữ tướng.
Risai cười nhạt.
“Khi gặp mặt đại nhân Gyosou, tôi thấy hối hận vì đã thăng sơn mà không biết tự
lượng sức mình. Ngài ấy và tôi thuộc về hai đẳng cấp khác nhau, mà đẳng cấp của
ngài ấy là bậc vương giả.
---------------------
“Xem ra vương
không có mặt trong số những người thăng sơn lần này,” Taiki nói với Youka một tối
nọ. Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày hạ chí.
“Có vẻ là vậy.”
Đêm nay trăng
treo cao, từ cách đó không xa, họ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
“Như vậy có phải
là ngày mai em không đến cung Hoto cũng được hay không?”
Youka vừa gấp
những tấm chăn trong tẩm phòng của cậu vừa gật đầu. Sanshi im lặng giúp cậu
thay quần áo.
“Phải. Chúng
tôi sẽ đóng cả cổng dẫn vào cung. Điều đó sẽ báo hiệu cho những người thăng sơn
biết rằng họ không cần hi vọng nữa.”
“Sau đó thì sao
ạ?”
“Sau đó ư,
không gì hết ạ. Nếu ngài muốn ra ngoài chơi thì cứ tự nhiên.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên. Sẽ
vẫn có người ở xung quanh để để tâm tới ngài. Chắc là ngài muốn tới nói chuyện
với đại nhân Gyosou và đại nhân Risai đúng không ạ? Nếu ngài ở cùng họ thì
không có gì đáng lo cả. Và dĩ nhiên là Saishi sẽ luôn ở bên ngài.”
Kể từ khi Risai
đưa cậu tới xem con suugu của Gyosou, Taiki đã tới thăm vị tướng quân vài lần,
gần như không hôm nào là hai người không gặp mặt. Sau mỗi lần tới thăm Risai và
chơi cùng Hien, cậu thường tới toà đình của Gyosou. Sau một thời gian, lộ trình
này đã trở thành một thói quen. Vẫn như trước, có đôi khi phong thái của người
này khiến cho cậu phải lạnh lưng, nhưng rồi cậu cũng quen luôn với cảm giác ấy.
Khi đã trở thân quen với Gyosou rồi, cậu lại cảm thấy dường như mình nhất định
phải đến gặp anh. Về một góc độ nào đó, vị tướng quân đáng kính đã thay thế vai
trò của người cha cậu đã rời xa ở Hourai; cậu bé thường bất giác tự hỏi không
biết Gyosou sẽ ở lại đây bao lâu.
“Thực ra…”
Taiki ngước nhìn Youka. “Ngày mai, ngài Risai và ngài Gyosou dự định vào Hoàng
Hải để săn suugu.
Youka nhướn một
đường mày thanh tú. “Và sao ạ?”
“Em… chắc không
là được đi đâu, đúng không?”
Risai đã có lời
mời, nhưng cậu đã nói với cô rằng các tiên nữ sẽ không đời nào đồng ý. Youka
dùng ánh mắt trao đổi với Teiei đang ngồi tại góc phòng, sau đó thở dài. “Nếu
ngài muốn thì cũng được. Ngài hiếm khi lại hỏi xin điều gì. Nhưng chúng tôi
không thể để ngài gặp phải chuyện gì rồi lại cho chúng tôi chết khiếp được.”
Taiki tươi cười.
“Dạ!”
-----------------------
Sáng sớm hôm
sau, từ khi trời còn tối đen, Taishi đã hào hứng chạy thẳng từ cung Hoto tới
đình của Risai.
Không gian mập
mờ, xung quanh cũng ít người qua lại, nhưng đây đó vẫn có những cây đuốc sáng,
nhè nhẹ đổ bóng xuống bãi trống.
“Ngài Risai!”
“Đại nhân.”
Cậu nhìn thấy
Gyosou đang ngồi cạnh trước, giáp đã mặc sẵn, tay dắt Keito ở phía sau. Risai đang
đặt yên lên cho Hien liền quay lại. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô mặc áo
giáp. Thấy đoàn tiên nữ đứng sau lưng cậu, cô gật đầu chào họ.
“Họ nói tôi có
thể đi!”
Risai mỉm cười.
“Rất vui vì ngài có thể đi cùng chúng tôi.”
“Tôi có thể cưỡi
Hien được không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Teiei bước tới,
hơi gật đầu chào hai vị tướng quân. “Đại nhân Risai, đại nhân Gyosou. Chủ công
của chúng tôi ở trong tay hai vị, xin hai vị chiếu cố.”
Risai và Gyosou
nghiêm túc gật đầu.
“Chúng tôi để đại
nhân cho hai vị với niềm tin rằng ngài ấy sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Hơn nữa,
tuy thế này sẽ hơi gấp gáp, nhất định ngài ấy vẫn phải trở về trước buổi trưa.”
“Được.”
Teiei gật đầu.
Sau đó cô nhận thấy chỉ có một con tenba và một con suugu được thắng yên. “Hai
vị không mang theo tuỳ tùng nào ư?”
“Nếu những người
khác cưỡi ngựa đi theo, chúng tôi sẽ không thể trở về trước buổi trưa được,”
Risai giải thích.
Teiei nhíu mày.
Hoàng Hài nổi tiếng nguy hiểm. Tuy khu vực Ngũ Sơn được bảo vệ bởi nhiều tầng
phép thuật ký bí, vùng đất hoang dã trong Hoàng Hải không hiền hoà như vậy, phạm
vi rộng lớn của nó cũng là nơi cư ngụ của vô số quái vật không hề thân thiện với
con người. Trong khu vực này cũng có nhiều mối nguy khác. Hố cát lún, hồ khí độc,
hay những sườn núi lở theo mỗi trận mưa luôn đe doạ bất cứ ai di chuyển tại
đây.
“Xin ngài hãy hứa
rằng đại nhân sẽ trở về không chút thương tổn.”
Risai lại cúi
mình, thấp hơn lần trước. “Đại nhân sẽ không gặp một nguy hiểm gì.”
“Nếu có thể, chúng
tôi sẽ chọn đi cùng các ngài, nhưng các tiên nữ không được phép rời khỏi Ngũ
Sơn khi chưa được sự chấp thuận của Genkun. Vì vậy, tôi phải yêu cầu các ngài
tránh xa mọi nơi nguy hiểm. Tuy là đi săn, xin hãy đặt an toàn của đại nhân
Taiki lên trên hết. Ngài cũng không thể để việc đổ máu xảy ra gần đại nhân.
Ngài hiểu chứ?”
“Được… Tôi hiểu
rõ,” Risai lại nói, gương mặt có phần bất đắc dĩ.
Teiei lờ đi,
nói tiếp: “Nếu các ngài bắt buộc phải đánh nhau với quái vật, tôi phải yêu cầu
một trong hai ngài đưa đại nhân ra nơi khác, cho dù điều này có dẫn đến việc phải
bỏ một người lại phía sau đi chăng nữa.”
“Teiei.” Taiki
khẽ kéo vạt áo của vị tiên nữ. Cậu chưa bao giờ thấy cô tỏ ra độc đoán đến vậy.
“Chúng tôi
không đi du sơn ngoạn thuỷ.” Gyosou lên tiếng, ánh mắt áp đảo. “Cũng không thể
chỉ dạo quanh ngoài rìa Hoàng Hải nếu muốn săn yêu thú lớn. Tôi không thể hứa rằng
sẽ không có nguy hiểm, nhưng chúng tôi cũng sẽ không mời đại nhân đi cùng nếu
không tin tưởng rằng bản thân sẽ bảo vệ được cho đại nhân. Ngài yêu cầu những
điều mà những người dân Tai trung thành như chúng tôi luôn khắc ghi, như vậy là
có phần thiếu tôn trọng, cho dù ngài là một tiên nữ đi chăng nữa.”
Teiei trừng mắt
với Gyosou. “Lòng tự tin của ngài rất lớn. Tôi hi vọng đó không phải là sự tự
phụ, cũng vì tốt cho ngài thôi.”
Gyosou đáp trả
ánh mắt của cô với khí thế mãnh liệt hơn nhiều. “Đó không phải là điều ngài cần
bận tâm. Đại nhân là kirin của Tai, của tổ quốc mà tôi đã thề trung thành. Ngài
cho rằng ngài lo cho sự an nguy của đại nhân hơn được một người dân Tai ư? Như
vậy không phải là quá tự phụ sao?”
Hai người đối mắt
trong chốc lát, sau đó Teiei rời mắt đi. “Xin để đại nhân trong tay ngài.”
“Vậy là được rồi.”
Gyosou nhìn
Teiei quay người rời đi trước khi nắm lấy cương của con suugu.
“Chúng ta xuất
phát thôi, đại nhân Risai, trước khi mặt trời lên.”
----------------------
Con tenba di
chuyển với tốc độ đáng sửng sốt, nhưng hành trình cùng nó rất êm ái.
Dù là nhảy trên
những tảng đá, phóng nước đại trên đồng cỏ, hay tung vó trên những thân cây đổ,
Hien luôn cử động hết sức uyển chuyển, tới mức Taiki phải ngạc nhiên khi không
cảm nhận được một chút xóc nảy nào. Thỉnh thoảng, khi họ bay trên không trung,
những cái đẫp cánh của con vật cũng hết sức nhẹ nhàng và vững vàng, khiến cậu
khó có thể tin được rằng mình đang cưỡi trên lưng một sinh vật sống.
Xem ra Hien có
thể nhìn rõ trong bóng tối, bởi tốc độ của nó không bao giờ suy giảm, kể cả ở
những nơi ánh trăng bị đá lớn hay câu cao che mất.
“Ngài thấy sao ạ?”
Risai cất tiếng hỏi sau lưng cậu. Một tay cô vòng trước ngực Taiki, tay kia nắm
dây cương.
“Cảm giác giống
như đang cưỡi một kirin vậy.
Đối mắt của vị
tướng quân mở to. “Ngài đã cưỡi một kirin rồi ư?”
“Phải. Như vậy
là bất thường sao?”
Tiếng cười khan
của Risai bị át đi trong tiếng gió lồng lộng. “Là rất đặc biệt. Tôi e rằng Hien
sẽ cảm thấy hết sức thấp kém khi bị so sánh với kirin như vậy.”
“Tôi không thấy
thế đâu mà.”
“Nhưng đúng là
thế đấy. Ngài có thể không cảm nhận thấy choáng ngợp trước sự hiện diện của một
kirin bởi ngài cũng là một kirin, nhưng đối với tôi, chỉ nghĩ đến việc ngồi
trên lưng một kirin thôi cũng đủ để khiến tôi phải rùng mình.”
Taiki không biết
rằng kirin lại được coi trọng đến vậy. Tuy ý nghĩ cưỡi trên lưng Keiki có khiến
cậu phải đắn đo, xét từ khía cạnh coi anh là người chứ không phải kirin, đây
cũng không phải là việc gì đòi hỏi lòng dũng cảm.
“Ngồi chung yên
với ngài như thế này cũng là một việc hơi đáng sợ rồi, thưa đại nhân.”
Taiki ngước
nhìn vị tướng quân đang mỉm cười.
Ngài
ấy nói thật ư?
Gyosou đã phi tới
gần bên cạnh họ để hỏi Risai điều gì đó, nhưng có vẻ như anh không để ý đến lời
trò chuyện của hai người. Taiki thoáng thấy nét mặt nhìn nghiêng của anh trong
ánh trăng lướt qua. Xung quanh anh lại toả ra khí thế đáng sợ nọ.
Hẳn
Teiei đã khiến ngài ấy tức giận.
Và
đó là lỗi của mình.
Cảm giác hưng
phấn khi được cưỡi tenba nhanh chóng tàn lụi bên trong cậu.
--------------------
Hien và Keito
đưa ba người tiến sâu vào Hoàng Hải, nhanh chóng hướng về phía bắc rồi đông của
Ngũ Sơn, cho đến khi họ vượt qua một dãy đồi thấp nhấp nhô xếp thành vòng cung
dưới chân núi Kou.
“Là ở đây ư, đại
nhân Gyosou?” Risai hỏi, kéo cương dừng Hien lại. Gyosou im lặng gật đầu. Risai
bế Taiki xuống khỏi yên, và cậu bé đứng đó ngắm Gyosou, kinh ngạc trước hung
tính của người này. Từ khi họ rời khỏi núi Hou, cảm giác ấy dường như không hề
thuyên giảm.
“Đại nhân
Gyosou?”
“Có việc gì ư,
đại nhân?” Tiếng của Gyosou như mũi kiếm xuyên qua màn đêm. Ngài chỉ tập trung
dỡ túi đồ xuống, thậm chí còn không quay người lại.
Taiki cúi đầu.
“Tôi xin lỗi về sự thất lễ của các tiên nữ.”
Gyosou dừng
tay, hít vào một hơi. Trong thoáng chốc, sự quyết liệt trong anh dường như dao
động. “Đó không là điều gì để đại nhân phải xin lỗi cả.”
“Không, thực sự,
tôi thực sự xin lỗi ngài và đại nhân Risai.”
Risai cất tiếng
cười từ trong bóng tối dưới một tảng đá lớn, nơi cô đang chuẩn bị nhóm lửa. “Đại
nhân đừng để tâm. Các tiên nữ lo lắng cho sự an nguy của ngài cũng là điều bình
thường.”
“Không phải vậy.”
Taiki nhìn hai vị tướng quân. “Tôi không bình thường. Tôi có bệnh.” Hai người đều
quay lại nhìn cậu, Taiki cảm thấy hai má nóng lên. “Đó là một cách nói thôi…” Cậu
cố tìm lời. “Tôi không nghĩ Teiei có ý khinh thị hai vị. Cô ấy chỉ biết là…là
tôi rất vô dụng… nên cô ấy không thể yên lòng.”
Risai cười nhẹ.
“Đại nhân, ngài là người vô cùng quan trọng, chắc chắn ngài không phải là người
vô dụng. Ngài không nên xem nhẹ bản thân như vậy. Ngài là một kirin.”
Taiki lắc đầu.
“Không. Các tiên nữ lo lắng là vì tôi không có những khả năng mà kirin đáng ra
phải có. Ít nhất là tôi đoán vậy. Tôi… không có shirei.”
Hai vị tướng
quân đều mở to mắt. Họ nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.
Việc kirin kỵ
máu đồng nghĩa với việc họ không bao giờ sử dụng binh khí hay chiến đấu tự vệ.
Điều này luôn áp dụng cho dù là khi họ đối mặt với quái vật, con người, hay động
vật đi chăng nữa. Thay vào đó, họ dựa vào sự hộ vệ của shirei. Theo thường
tình, một kirin sẽ có nhiều shirei, đôi khi lên tới hàng trăm. Một kirin không
có shirei cũng không có cách nào để bảo vệ bản thân.
“Không chỉ vậy,”
Taiki nói tiêp. “Tôi cũng không thể biến thân.”
Đến đây thì hai
vị tướng đều há mồm sửng sốt.
“Tôi biết đáng
ra mình phải có rất nhiều shirei và chúng sẽ bảo vệ tôi, nhưng tôi không thể
làm được. Tôi không thể thu phục được chúng. Tôi cũng biết mình phải hiểu cách
biến thân để có thể chạy trốn nguy hiểm, nhưng tôi cũng không làm được việc
đó.”
Cậu cảm thấy rất
hổ thẹn khi phải thú nhận những nhược điểm của mình. Theo mỗi lời thốt ra,
Taiki dần dần co người lại, đôi vai võng xuống, đầu cúi gằm. “Vì vậy nên các
tiên nữ mới luôn canh cánh vì tôi. Họ đã cố cứu giúp tôi rồi, thậm chí họ còn mời
cả Kei Taiho tới.”
Taiki biết rằng
mình đã gây ra rất nhiều rắc rối cho những người xung quanh, rằng cậu là là vấn
đề luôn đè nặng trong tim họ. Vậy mà họ luôn yêu thương cậu. Chỉ nghĩ đến đây
thôi cũng đủ khiến lòng cậu cồn lên.
“Kei Taiho đã dạy
tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn không làm được gì cả, không hề. Cho nên-”
Với sự dịu dàng
vô ngần, Gyosou vươn một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ lên đầu Taiki. Khi cậu ngước
nhìn lên, ánh mắt anh nhìn cậu mang sự nhu hoà. Đây không phải đôi mắt của một
vị tướng đáng sợ, mà là của một người trị vì nhân đức.
“Tôi không định
phải nhờ đến shirei bảo vệ ngài trong chuyến đi này, xin ngài đừng lo lắng.”
“Tôi… có một vị
nyokai.”
Gyosou mỉm cười.
“Vậy thì chúng ta đã có một đồng minh rất mạnh rồi.” Bàn tay anh mạnh mẽ hơn
tay Keiki rất nhiều, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Vị kirin nhỏ bé
gật đầu im lặng.
--------------------
“Các ngài dùng
gì làm mồi?” Taiki hỏi. Cậu đang nhìn Risai bày ra cái bẫy mà hai vị tướng đã
chuẩn bị.
“Chúng tôi dùng
ngọc. Suugu đặt biệt thích mã não.” Cô lấy một viên đá to cỡ quả trứng gà ra từ
túi đeo.
“Chú-chúng ăn
ngọc ư?”
Risai cười.
“Không. Ngài cứ tưởng tượng như mèo khi gặp cỏ bạc hà vậy. Ngài cầm nó một chút
được không?” Cô đặt hòn ngọc vào tay Taiki, sau đó quay về phía Gyosou. “Tôi sẽ
rải thêm vài đường dẫn để mở rộng phạm vi,” cô nói, chân rảo bước về phía con
tenba.
“Dẫn bằng gì vậy?”
“Bằng vụn đá mã
não. Ngài Gyosou, xin để đại nhân cho ngài.”
“Được.”
Hien nhảy khỏi
mặt đất và phóng đi trên những bước cánh nhanh gọn. Bầu trời phương đông đã hơi
chuyển sáng.
Gyosou giải
thích rằng ban đêm là thời điểm đi săn tốt nhất. Khi mặt trời lên, yêu thú thường
không xuất hiện trên mặt đất. Nếu là bình thường, hai vị tướng quân sẽ chọn đi
săn từ sớm hơn nhiều để có nhiều thời gian trước khi trời sáng. Taiki nhận ra họ
đã đẩy lùi thời điểm xuất phát lại vì sự an toàn của cậu.
Gyosou cẩn thận
thắt chặt sợi thừng cuối cùng của cái bẫy vào một cây cọc lớn đóng giữa hai tảng
đá. Sau đó anh đứng dậy, phủi phủi tay và bước về phía Keito đang nằm dài trên
một tảng đá phẳng cạnh đống lửa.
“Mời đại nhân
nghỉ ngơi một chút.”
“Ừm.”
Gyosou dựa lưng
vào con vật đang mơ màng, chìa tay ra hiệu về phía khoảng trống bên cạnh mình.
Taiki lẳng lặng tới ngồi bên anh.
“Tướng quân
nghĩ chúng ta có bắt được một con suugu hay không?”
“Có ai lường được?
Tôi nghĩ chủ yếu đều là vận may mà thôi.”
“Ngài đã bắt được
Keito như vậy ư?”
Gyosou gật đầu.
“Phải. Tôi nhớ đó là ngày Ankou thứ sáu tôi thử vào đây.”
“Việc này có
khó lắm không?”
“Có. Đưa được
nó vào bẫy là chuyện dễ, phần sau đó mới không đơn giản.”
Taiki nhìn cái
bẫy, đoán xem những vòng xích cùng dây thừng phức tạp này phải chuyển động như
thế nào để bắt được con thú dữ.
“Ngài sợ tôi ư,
đại nhân?”
Taiki ngước
lên, giật mình trước câu hỏi đột ngột. “Không… Tôi…”
“Có đôi khi,
tôi nhận thấy ngài lùi người tránh khỏi tôi. Tôi nghĩ có lẽ mùi tử khí đã bám
quá chặt vào mình rồi chăng.”
“Không, không hề
có chuyện đó.”
“Vậy thì chắc
chắn tôi phải có điều gì đó có thể khiến một kirin cũng phải ghê sợ.” Gyosou
khan giọng cười. “Kirin là tượng trưng của lòng nhân từ, vậy thì tôi ắt là có
điều gì… đối nghịch với sự nhân từ.”
“Tôi không
nghĩ…”
“Dĩ nhiên, tôi
là một quân nhân, điều đó không thể thay đổi. Nhiệm vụ của quân đội so với nhân
từ thì cách xa vạn dặm. Nếu đại nhân biết tôi đang thiếu sót điều gì, ngài có
thể nói cho tôi biết không? Tôi muốn hiểu tại sao mình lại không xứng đáng.” Giọng
của Gyosou rất nhẹ. Lời của anh tan vào màn đêm.
Taiki nuốt nước bọn. “Tôi… không nghĩ là mọi việc diễn ra theo cách đó.”
Người đàn ông
hướng ánh mắt nghi vấn về phía cậu.
“Hay có thể là
vì màu mắt của ngài. Chúng gợi tôi nhớ đến máu.”
“Tôi trân trọng
ngài đã có lòng không muốn khiến tôi thấy khó chịu, nhưng ngài không nói ra sự
thật thì cũng là tàn nhẫn với tôi,” Gyosou nói, từng chữ lặng lẽ nhưng cũng đầy
quyết tâm.
“Thực thì… điều
này không có liên quan gì tới việc ngài không được chọn làm vương. Dù sao đó
cũng không phải là lựa chọn của tôi, nó chỉ… xảy đến như thế mà thôi. Nhưng
đúng là có điều gì đó về ngài…” Taiki ngước nhìn vị tướng quân. “Xin lỗi. Tôi
không thể giải thích nổi.”
“Ngài không cần
phải giải thích. Đại nhân cứ nói về suy nghĩ hay cảm nhận của mình là đủ rồi.”
Cậu bé suy tư hồi
lâu. “Tôi... Tôi xưa nay vẫn là người nhút nhát. Tôi nghĩ chính là vì vậy. Các
tiên nữ vẫn nói rằng tôi không có khí phách lắm, hoặc rằng tôi nên thấy tự tin
hơn, nhưng tôi không nghĩ đó là điều có thể học là được.”
Gyosou trằm mặc
nhìn cậu.
“Đại nhân
Gyosou, ngài dường như rất tự tin. Người khác vẫn nói về khí phách, tôi chưa từng
hiểu rõ được nó là gì, nhưng đến khi tôi gặp ngài, tôi nghĩ ngài có điều đó. Nó
giống như… một thứ khí thế bao quanh ngài vậy. Nghe vậy có hợp lý không?”
Gyosou gật đầu.
“Khí thế của
ngài… khiến tôi cảm thấy nhỏ bé. Cảm giác như ghen tị, nhưng lại không hẳn.”
Taiki nhìn vào ngọn lửa bên cạnh những bàn chân duỗi dài của con Suugu. “Nó có
hơi giống như lửa vậy. Ấm áp và rất sáng, nhưng khi quá lớn thì cũng rất đáng sợ.
Đó chính là cảm giác của tôi, sợ trước ngọn lửa. Ít nhất… ít nhất là tôi cho rằng
như vậy.” Cậu cảm thấy rất khó khăn để có thể miêu tả lại nỗi sợ của chính mình
với người khác. “Tôi không thấy sợ cho bản thân, không phải nỗi sợ đó, cũng
không phải là sợ sẽ phải chịu đau đớn. Nó cũng khác với cảm giác kinh hãi khi
tôi nhìn thấy máu-”
Lời cứ tuôn ra,
nhưng không từ ngữ nào đúng với ý cậu. Tìm cách nói ra cảm nghĩ thực quá khó
cho cậu, khiến Taiki chực khóc. “Nó cũng không phải là một cảm giác đáng ghét.
Ngọn lửa lớn có thể đáng sợ, nhưng ngài cũng có thể thấy nó đẹp và hùng tráng,
đúng không ạt? Là như vậy. Có lẽ tôi cảm thấy kính sợ nó, đồng thời cũng thấy
mình trở nên tầm thường.”
Gyosou đặt một
bàn tay lên đầu Taiki. “Xin đừng khóc.”
“Tôi xin lỗi…”
“Không, là tôi
không tốt khi gặng hỏi ngài. Xin ngài thứ lỗi.”
Taiki lắc đầu.
Gyosou nhẹ
nhàng bật cười và vuốt tóc cậu. “Đại nhân, ngài là một đứa trẻ rất tốt.”
Taiki lại lắc đầu,
mày nhíu lại.
“Ngài rất chân
thành và hiền hoà. Tôi có rất nhiều hi vọng cho tương lai của Tai.”
“Hi vọng…”
Taiki nếm thử hai tiếng ấy trên đầu lưỡi. “Hi vọng là ngài đúng.”
Gyosou gật đầu,
vòng một tay ôm lấy bờ vai của vị kirin, đưa mắt nhìn đống lửa.
Anh không nói
gì thêm, và vậy là Taiki nghiêng ngừa tựa vào vị tướng quân vĩ đại, trầm tư.
Suugu - 騶虞
Keito -
計都
No comments:
Post a Comment