Wednesday 10 July 2019

Phong hải, mê bờ - Chương bảy



Không lâu sau ngày hạ chí, Teiei tới để đưa Taiki đến cung Hoto.

Vậy là ngày hôm nay đây, Taiki vừa nghĩ vừa đặt đũa xuống bàn sau bữa sáng.

Hôm nay cậu đã được đánh thức sớm hơn thường lệ, những phục sức Sanshi chuẩn bị cho cậu cũng xa hoa hơn rất nhiều so với mọi ngày, bởi vậy cậu cũng không hoàn toàn bị bất ngờ.


Youka vỗ nhẹ lên vai cậu. “Xin ngài đừng lo lắng.”

“Chị có đi cùng với em không, Youka?”

Vị tiên nữ mỉm cười. “Có. Hôm nay tôi sẽ luôn ở bên ngài.”

“Còn Sanshi ạ?” Taiki hỏi, lòng tưởng rằng sẽ bị từ chối, nhưng ngạc nhiên thay, Teiei lại gật đầu.

“Tất nhiên ạ. Nhưng cô ấy sẽ phải giấu mình. Tuy ngài sẽ không nhìn thấy cô, cô ấy sẽ ở bên cạnh ngài.”

Taiki chán nản thở dài. Nếu Teiei nói “giấu mình” là có ý chỉ Sanshi sẽ ở trạng thái vô hình, cậu sẽ không thể nắm tay cô, và cô cũng không thể vỗ về xoa lưng cậu mỗi khi cậu cần.

“Được rồi,” cậu nói sau hồi lâu, “Em sẵn sàng rồi ạ.”

--------------------

Taiki đi theo con đường hẹp, cố gắng bước thật chậm và trang trọng hết mức có thể trong trạng thái hồi hộp hiện tại. Cậu được hộ tống bởi Teiei, Youka, và khoảng mười tiên nữ khác, mỗi người đều bê theo hộp đựng hương trầm. Họ dừng lại trước cánh cổng đánh dấu phạm vi nằm ngoài cung Houro.

Cậu đứng nhìn trong lúc một tiên nữ mở then cổng ra.

Nhớ tới hình ảnh những con đường ngoằn ngoèo hiu quạnh của mê cung cậu đã thấy từ trên cao khi cưỡi trên lưng của Keiki, Taiki tưởng quang cảnh bên ngoài cổng sẽ hết sức hoang vắng, nhưng khi cánh cổng mở ra, những gì chào đón cậu hoàn toàn khác hẳn.

Tại đây, hai bức tường đá màu xanh rêu cao sừng sững hai bên đường dần mở rộng ra, bao quanh một vùng cỏ xanh rất lớn, tạo nên một bối cảnh rực rỡ màu sắc. Nằm chen chúc giữa những toà đình là rất nhiều trại nhỏ đã được dựng trên mặt đất, cùng với muôn vàn lá cờ phất phới trong gió. Rất nhiều cọc gỗ đã được đóng xuống đất để buộc ngựa và những vật cưỡi khác, trong đó có những loài kỳ lạ mà Taiki chưa bao giờ được thấy; những bờ rào nhỏ cũng được dựng lên để phơi chăn chiếu và yên thú. Tuy vậy, đa dạng và rực rỡ nhất vẫn là những người ở đây.

Một thị trấn đã đột ngột xuất hiện, tựa như một bãi nấm đủ màu mọc lên sau mưa.

Taiki giật mình khựng lại; Teiei nắm lấy tay cậu.

“Không có gì phải sợ đâu ạ. Ngài hãy thở đều và đứng thật thẳng.”

Taiki gật đầu. Cậu vươn thẳng người, thở vào một hơi sâu qua mũi, giống như lời Keiki đã dạy.

Khi vị kirin nhỏ tuổi bắt đầu bước tiếp với bàn tay được dẫn đi bởi Teiei, một người đàn ông đứng bên một toà đình gần đó nhận ra họ và lập tức quỳ xuống. Tiếng xôn xao lan qua bãi cỏ, mọi người bắt đầu quỳ xuống ở khắp xung quanh.

Taiki thu chặt nắm tay quanh bàn tay của Teiei và tập trung nhìn vào chiếc trâm cài của vị tiên nữ đi trước, cố gắng lờ đi những ánh mắt đang hướng tới như mũi kiếm.

“Ngài có ổn không ạ? Youka nói thầm từ phía sau.

“Em không sao… chúng ta có được nói chuyện không ạ?”

“Tất nhiên ạ. Xin ngài cứ tự nhiên.”

“Em sẽ cố.”

Nghi lễ này không trang nghiêm như cậu tưởng. Taiki cảm thấy may mắn và khẽ thở ra nhẹ nhõm. “Tất cả mọi người đây ư?”

“Không ạ,” Teiei trả lời. “Vẫn còn từng ấy người nữa đang đợi ở phía ngoài, họ là tuỳ tùng của các đoàn.”

“Ồ…”

Taiki đưa mắt nhìn qua đám đông. Phần lớn những người cậu thấy đều mặc áo giáp. Một số người còn trẻ, thậm chí là trẻ đến kinh ngạc, đồng thời cậu cũng thoáng thấy những gương mặt đã có tuổi. Số đông là nam giới, nhưng cũng có không ít phụ nữ.

“Em không ngờ lại có nhiều phụ nữ đến như vậy.”

Teiei cười, nhưng nét mặt không được thoải mái rạng rỡ như thường ngày, Taiki chợt nhận ra rằng có lẽ cô cũng đang hồi hộp.

“Đó là chuyện rất bình thường, tôi xin đảm bảo với ngài. Taiki, ngài thích phục vụ ai hơn: nam vương hay nữ vương?”

“Em không biết.”

Những tảng đá lớn xếp lại thành con đường đi từ cổng tới cung Hoto. Đã có rất nhiều người tụ lại hai bên đường và khấu đầu trên mặt có. Đó là một trong những cảnh tượng lạ thường nhất mà Taiki từng thấy.

“Vì sao họ đều quỳ xuống như vậy?”

“Đó là lễ nghi,” Teiei giải thích, trong lòng biết trước rằng vị chủ công của mình chưa hiểu được khái niệm thân phận và địa vị.

“Vậy em có thể nói chuyện với họ không?”

“Sau khi chúng ta đã dâng hương thì được. Chắc chắn ngài sẽ được nghe nhiều câu chuyện kỳ khôi.”

“Những con vật lớn kia là gì ạ?”

“Là yêu thú. Những người thăng sơn cưỡi chúng đến đây.”

Taiki sửng sốt nhìn. Những sinh vật này có đủ mọi hình dạng, một số hao hao giống hổ, sư tử, ngựa, hay bò, số khác lại kỳ lạ đến mức không thể so sánh với hoài động vật thường nào.

“Người ta phải thu phục chúng ạ?”

“Không, chúng bị bắt khi còn nhỏ, sau đó người ta nuôi lớn và huấn luyện chúng thành kỵ thú. Xin ngài cẩn thận bước chân ạ. Sau khi vào trong, ngài hãy hành lễ một lần.”

Taiki quay đầu nhìn thẳng. Họ đã đến cung Hoto.

Không giống như đa số những kiến trúc trong cung Houro, hành cung này có bốn tường kín. Khi Taiki bước vào trong, muôn vàn ánh mắt đang dõi theo liền bị chặn lại. Cậu thở ra một hơi.

Cung chỉ có một gian với trần cao. Chính giữa cung là một bàn thờ. Nó khiến cậu nhớ tới bàn thờ tại những ngôi đền lớn ở Hourai.

Cậu cúi đầu hành lễ một lần theo lời dặn của Teiei, sau đó cậu bước tới cắm một nén hương lên bàn thờ. Các tiên nữ dẫn cậu tới một cái đài được xây cao lên ở phía bên phải toà cung. Với tường ở sau lưng và mành trúc thả rủ ở ba hướng còn lại, chiếc đài này đã được quay lại thành một gian phòng riêng biệt. Lúc này, tấm màn ở phía chính diện đã được kéo lên, mở tầm nhìn ra bao quát cả ban thờ và lối vào cung cho Taiki khi cậu ngồi ở giữa.

Cậu ngồi đó, ngắm nhìn các tiên nữ dâng hương và đường khói lượn lờ trong không gian tĩnh mịch, sau đó liền cảm thấy lại có những ánh nhìn đang hướng về phía mình. Liếc về phía lối vào, cậu thấy đã có nhiều người đứng ở phía ngoài, chen gần tới cửa để nhìn cậu. Sau khi lễ dâng hương được hoàn thành và các tiên nữ tới kéo tấm mành trước đài xuống, cậu mới thở ra một hơi dài.

“Ngài có thể thả lỏng rồi ạ,” Teiei mỉm cười nói.

“Bị nhiều người nhìn như vậy thấy thiếu tự nhiên quá ạ.”

“Ngài sẽ mau quen thôi mà.”

“Em gọi Sanshi ra có được không.”

“Trong lúc màn rủ thì được.”

Taiki gọi Sanshi, và cô vươn lên từ sàn nhà dưới chân cậu, như thể thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Cậu vòng tay ôm lấy thân báo của cô và để những lo lắng dần lắng xuống. Đôi tay cô ôm quanh đầu cậu rất ấm và dễ chịu.

“Xem ra ngài rất căng thẳng. Ngài không cần phải lo đến thế đâu.” Teiei khẽ cười khan.

“Em biết là không nên, nhưng khó quá. Sau đây thì sao ạ?”

“Những người thăng sơn sẽ vào thắp hương. Nếu muốn, ngài có thể ở lại đây nhìn họ hết sáng hôm nay; nếu thấy chán thì ngài có thể ra khỏi cung và nói chuyện với họ.”

Trong lúc Teiei giảng giải lại quá trình tiép theo, một người đàn ông bước vào cung và thắp hương ở bàn thờ. Những tấm mành rủ quanh đài được thiết kế để người ngồi giấu mặt bên trong có thể nhìn thấy rõ những người tiến vào cung. Người mới vào nọ bước đi một cách đặc biệt cứng nhắc, tư thế cúi đầu khi dâng hương cũng ngượng nghịu.

“Taiki, khí chất của người này thế nào ạ?” Teiei hỏi thầm vào tai cậu. Cậu lắc đầu, ý rằng mình không biết, nhưng dường như với Teiei chỉ thế là đã đủ.

“Hôm nay, ngài sẽ phải ở lại trong đây hoặc gần quanh cung một chút.”

“Vậy là em phải xem xem có ai là vương không ư?”

“Đúng thế. Taiki, nếu ngài nhận ra vương, xin hãy thì thầm vào tai tôi.”

“Vâng.”

Người đàn ông dâng hương xong và bước tới trước đài, cúi đầu một lần trước khi quỳ xuống.

Ông ấy cũng phải bằng cỡ tuổi của cha rồi, lại còn béo như một võ sĩ sumo vậy.

Taiki lắng nghe người này nói chuyện với các tiên nữ đứng dưới đài, cố tập trung tâm trí vào ông ta. Cậu chờ đợi xem liệu Thiên Khải có xảy ra hay không, tuy bản thân cậu vẫn chưa dám chắc nó là như thế nào.

Sau một lát, Teiei đưa mắt hỏi cậu bé. Taiki đáp lại bằng một cái lắc đầu.

 Cậu không cảm nhận thấy gì cả.

--------------------

Sau hai ngày trời, Taiki mới bắt đầu thấy buồn chán trước cảnh những người thăng sơn đến thắp hương, rồi lại thêm hai ngày nữa trước khi cậu đủ quyết tâp để mạo hiểm ra ngoài.

Việc dâng hương chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn vào buổi sáng. Taiki cứ ngồi trên đài, ngắm nhìn mọi người vào rồi ra. Ban đầu, cậu rất thích thú khi được thấy những người mới ngoài các tiên nữ, với những khuôn mặt xa lạ và trang phục khác thường; nhưng sau một thời gian, việc ngồi một cách tù túng trong bóng phủ của những tấm mành không còn hấp dẫn nữa. Tới ngày thứ tư, ý nghĩ rằng mình sẽ phải ngồi tại đây cho tới trưa để chờ trở về cung Houro khiến cậu cảm thấy khó có thể chịu thêm nổi.

“Em ra ngoài được không ạ?”

Tất cả các tiên nữ trên đài đều quay nhìn khi cậu cất lời hỏi. Cậu nhận ra rằng hẳn họ cũng thấy rất buồn chán.

“Tất nhiên rồi,” Youka nói, miệng nở nụ cười rất tươi.

“Chị vẫn chờ em hỏi thế đúng không?”

“Không hề mà, Taiki.” Youka bật cười. “Tuy phải thú thực rằng chúng tôi bắt đầu thấy hơi mệt với việc này rồi ạ. Không hiểu sao hôm nay chúng ta đã phải thấy vị đại nhân bí ngô đó đến sáu lần rồi!”

Các tiên nữ đều khúc khích cười.

Trong số những người thắp hương, có những người sẽ đến vài lần mỗi ngày. Người đàn ông dẫn đầu trong ngày đầu tiên là một ví dụ, ước chừng phải vào cung ít nhất mười lẫn mỗi ngày trong lúc Taiki có mặt. Nghe nói ông ta là Đại phu tại một địa phương nào đó, nhưng gương mặt to béo đỏ lựng đã mang tới cho ông biệt danh ngầm là “đại nhân bí ngô”.

“Đi ra ngoài thì có sao không ạ?”

“Tất nhiên là không rồi,” Teiei nói. Vừa rồi cô cũng cười. “Chúng tôi sẽ đi cùng ngài, ở quanh đây cũng có rất nhiều người. Nếu có kẻ bất lương nào xuất hiện, những người khác cũng sẽ tranh nhau tới giúp ngài. Dù sao thì họ cũng đều muốn được phô ra biểu hiện tốt nhất trước mặt ngài.”

Tới nay, đã có ít nhất mười kẻ ngu ngốc thử lẻn vào cung Houro vào ban đêm chỉ để lập tức bị bắt lại và đuổi khỏi núi, nhưng Teiei thấy không nhất thiết phải cho vị kirin biết về việc này.

“Ra vậy.”

“Họ sẽ bu lại mong được chúc tụng ngài, nhưng tôi nghĩ ngài sẽ thấy như vậy vẫn đỡ mệt hơn là cứ ngồi ở đây. Tuy nhiên, ngài phải để ý chỉ nói chuyện rất nhanh thôi ạ, sau đó chuyển sang người khác, nếu không ngài có thể sẽ bị bắt phải nghe họ kể lể dài dòng và không thể về cung cho đến tận tối muộn.”

“Nói chuyện với họ ư? Em nên nói gì ạ?”

“À, nếu người ngài gặp là tân vương thì ngài phải hành lễ với họ theo nghi lễ cổ.”

“Ý chị là nói rằng ‘không bao giờ rời khỏi ngài, tuân theo lệnh ngài, thề theo ngài với lòng trung thành thuyện đối’ ấy ạ?”

Teiei gật đầu. “Phải.”

“Nếu người đó không phải là vương thì sao?”

“Ừm, vì hiện tại là hạ chí, ngài có thể chúc họ an lành cho đến thu phân. Nếu đây là dịp thu phân thì họ sẽ chúc họ an lành đến ngày đông chí.”

“Ý chị là tính đến ngày Ankou tiếp theo ư?”

“Đúng thế.”

“Nhưng nhỡ em không biết một người có phải là vương hay không thì sao ạ?”

Teie cười lớn. “Vậy thì người đó không phải là vương.”

“Sanshi đi cùng em có được không?”

“Khi giấu mình thì được. Ngài phải hứa không gọi cô ấy hiện thân khi ngài ở ngoài kia. Cô ấy sẽ khiến ngựa và các kỵ thú hoảng sợ.”

-------------------------

Khi Taiki rời khỏi ghế, các tiên nữ đứng gần liền tụ lại sát bên cậu; họ rời khỏi toà cung cùng nhau, theo sau là ánh nhìn hóm hỉnh của những tiên nữ ở lại quanh đài. Những người ở lại biết họ đã được giao cho nhiệm vụ quan sát những người thắp hương cho đến hết ngày và trả lời câu hỏi của những người thăng sơn, đây là điều không tránh khỏi, nhưng họ cũng không quá thất vọng.

Nếu việc thăng sơn là một sự kiện lớn đối với tất cả những người mong được vươn tới ngai vị thì đây cũng là mùa hội đối với các tiên nữ. Tuy ít có ai đã hạ lời thề thăng tiên lại thực sự hối hận về quyết định này, cuộc sống trường thọ vẫn dễ khiến cho vòng quay công việc trở nên nhàm chán. Kể từ hạ chí, họ đã dành hàng ngày trời để chuẩn bị những phục sức hoa lệ nhất và để ý kỹ việc tóc tai, tuy rằng những nghi lễ không yêu cầu cao đến mức đó - thực ra họ chỉ muốn xuất hiện với ngọai hình đẹp nhất khi đón tiếp những người đàn ông thăng sơn; không có gì vui bằng việc trêu đùa cùng những người này, và cũng không thiếu trường hợp những trò đùa ấy trở thành tình cảm chân thật và vị tiên nữ lựa chọn hạ sơn cùng người nọ.

Khi Taiki cùng các tiên nữ ra khỏi cung, người đầu tiên chạy tới gặp cậu không phải ai khác ngoài vị đại nhân bí ngô nọ. Vị này vốn vẫn quanh quẩn đứng bên cửa; khi nhìn thấy đoàn người đi ra, ông liền tức tốc tới ngay.

Ông ta quỳ thụp xuống và khấu đầu mạnh đến mức trán dập xuống nền đất lấm bùn do mặt cỏ đã bị vô số bước chân giày xéo lên. Tiếng cười khúc khích nổi lên từ các tiên nữ và người chứng kiến xung quanh.

“Ngài chủ công của núi Hou hôm nay có khoẻ không ạ?” người đàn ông to béo nói, giọng cao vút và hơi run rẩy. Tiếng cười càng rộ lên trong đám đông. “Tiểu nhân tên là Rohaku, hiện là Tư mã châu Sui tại Vương quốc Tai. Tuy- tuy rằng tiểu nhân vốn xuất thân từ hương Nanyou của châu Ba…”

Người đàn ông cứ nói không ngừng, mặt vẫn dí sát xuống đất, lắp bắp thốt lên thành tràng dài một cách cuống quýt đến mức Taiki gần như không hiểu những lời dài dòng ấy được mấy phần.

“Được bái kiến đại nhân hôm nay thực là vinh hạnh muôn phần. Xin thành tâm mong ngài được vạn thọ vô cương!” Cuối cùng Rohaku cũng kết thúc.

Không biết phải làm sao, Taiki ngước nhìn lên Youka, cô nhướn mày đáp lại. Đọc được ý trong mắt cô, cậu quay lại nói với người đàn ông đang quỳ rạp:

“Chúc ngài an lành cho đến thu phân.”

“Dạ?” Người đàn ông giật mình ngẩng lên, rồi đôi vai to nặng của ông xịu xuống. Gương mặt của ông lại cúi gằm xuống đất. “Vâng… Vâng, tôi biết ạ. Tất nhiên rồi,” ông lẩm bẩm.

Youka phải cắn chặt răng để nín cười, cô nhẹ nhàng đẩy Taiki từ phía sau. “Có lẽ chúng ta nên đi vòng quanh một chút.”

Taiki để mình được dẫn đi, tuy cậu vẫn liếc mắt nhìn lại người đàn ông nọ vài lần. Khi họ đã rời xa được một chút, một tiên nữ liền thì thầm vào tai Taiki: “Đại nhân, ngài đứng nghe ông ta nói lâu quá, chúng tôi cũng bắt đầu thấy hơi lo đấy ạ.”

“Em chỉ không biết phải xen lời vào đâu.”

“Ngài quá nhân từ. Tôi nghĩ nếu phải đi theo một vị vương như thế thì chắc sẽ không hay gì cả,” vị tiên nữ lại thầm thì, có vẻ rất nhẹ nhõm.

Taiki thắc mắc nhìn cô. “Ông ấy làm vương thì không tốt ạ?”

“Nếu ngài nhận được Thiên Khải thì dù tốt xấu ra sao, ông ấy cũng sẽ trở thành vương. Nhưng nếu đại nhân bí ngô đó trở thành vương, e rằng thể diện của Tai sẽ mất hết. Vương thượng không cần phải tuấn mỹ gì, nhưng vẻ ngoài cũng tốt một chút vẫn hơn… Ít nhất chúng tôi cũng hi vọng rằng tân vương sẽ là một người có học hơn.”

“Thế ạ...”

Youka bật cười. “Ngài đừng nghĩ nhiều về lời của cô ấy. Điều quan trọng duy nhất là Thiên Khải xuất hiện.”

“Thật không, Youka?” một tiên nữ khác lên tiếng. “Có thể vương thượng sẽ không mang mỹ mạo gì, nhưng từ cổ chí kim cô đã thấy vị vương nào có tướng mạo xấu xi chưa?”

“Cô ấy nói có lý đấy,” một vị tiên khác lại nói. “Nhân phẩm của một vị vương cũng thể hiện phần nào qua tướng mạo. Tôi không hiểu tại sao nó lại không được coi là một phẩm chất của bậc vương giả.”

“Hãy nhớ là chúng ta không có một mình,” Youka nói thầm, những người còn lại lập tức trở nên im lặng. Youka mỉm cười với họ, sau đó cúi đầu ghé môi vào bên tai cậu bé. “Ngài đừng để tâm tới lời các cô ấy huyên thuyên. Taiki, ngài chỉ cần chờ Thiên Khải thôi ạ.”

“Em hiểu rồi.”

-----------------------

Họ đi tới đâu, đám đông liền quây lại tại đó. Nhiều người tiến lên tự giới thiệu bản thân, nhưng Taiki không cảm nhận được gì khi nhìn vào những gương mặt mong mỏi ấy.

Hơn ba trăm người đã lên núi, tính cả những đoàn tuỳ tùng; tuy chủ đoàn là những người tới với mục đích thử tìm Thiên Ý, những người đi theo họ cũng có cơ hội diện kiến kirin.

Khi thấy Taiki, một số người liền chạy tới khấu đầu, nhưng có những người thì chỉ liếc nhìn chứ không tới tiếp xúc hay thăm hỏi. Tuy các tiên nữ đều khẳng định với cậu rằng cho dù một người không nói chuyện với cậu, cậu sẽ vẫn biết liệu người này có phải là vương hay không, nhưng Taiki không bao giờ thực sự thấy ‘biết’. Cậu cảm thấy buồn khi phải khước từ những ánh nhìn khấp khởi ấy, bất kể họ có nói chuyện với cậu hay không.

Cuối cùng, khi những đợt chào hỏi đã hơi thư thư, Taiki liền quay lưng lại với đám đông, thở dài một hơi. Youka nhìn vào mắt cậu.

“Ngài mệt rồi ạ?”

“Không ạ. Chỉ là… em không quen tiếp xúc với nhiều người cùng một lúc thế này.”

“Đã qua trưa rồi, ngài có muốn trở về cung Hoto không? Chắc ngài muốn nghỉ một chút đã. Hay là chúng ta về cung Houro luôn ạ?”

“Dạ, mình về cung Houro đi ạ,” Taiki gật đầu, thấm mệt nhìn quanh, nhưng cậu lập tức trở nên phấn khích khi ánh mắt bắt gặp một thứ chưa từng thấy bao giờ. Cậu kéo tay Youka.

“Chị Youka, nhìn kìa! Con chó kia có cánh kìa!”

Phía ngoài một toà đình gần đó, con thú đang được buộc giữa một nhóm ngựa, xung quanh có vài người nam nữ đang chăm sóc bầy thú.

“Đó là tenba, là một loài có thể bay. Ngài có muốn lại xem không?”

“Có được không ạ?”

“Tất nhiên rồi,” Youka nói, nắm tay cậu dắt đến chỗ con thú.

Đó là một con vật to cao rất đẹp, thân trắng, đầu đen, đôi cánh ngắn xếp lại trên lưng đầy hoàn mỹ.

“A! Chủ công đại nhân! Rất hân hạnh được ngài đến thăm!”

Người lên tiếng là một phụ nữ cao lớn đang chăm sóc các con vật. Cô là người đầu tiên để ý thấy khi Taiki tiến lại và nhanh chóng quỳ xuống trước cậu.

“Con tenba này thuộc về ngài ư?”

“Đúng vậy, thưa đại nhân.”

“Có thể… cho tôi xem nó một chút không?”

“Dĩ nhiên ạ.”

Người phụ nữ mỉm cười và mời nhóm người tiến gần lại bên con Tenba. Taiki do dự bước tới, để Youka đẩy mình đi từ phía sau. Nhìn gần, con vật trông còn to hơn nhiều.

“Nó lớn quá,” Taiki thầm thì.

“Đối với tenba thì nó vẫn còn khá nhỏ,” người phụ nữ đáp lại và quỳ xuống bên con yêu thú. Xem ra cô là người dẫn đầu những người chăm sóc thú ở đây.

“Xin ngài đứng lên đi. Tôi có thể chạm vào nó không?”

“Cảm ơn đại nhân. Vâng, nó rất thích được vuốt ve. Xin ngài đừng lo, nó rất hiền lành.”

Taiki ngập ngừng đưa một tay ra. Bộ lông sáng bóng của con vật cứng hơn so với tưởng tượng khi nhìn từ bên ngoài. Cậu gãi gãi dưới cằm nó, con vật nhắm mắt lại, mặt lộ vẻ thoả mãn.





“Nó ngoan quá. Ngài cho tôi biết tên của nó được không?”

“Tên nó là Hien.”

Taiki thầm gọi “Hien”. Mắt vẫn nhắm, con vật nghiêng đầu để tay cậu gãi dưới tai nó.

“Nó không cắn sao?”

“Nó không làm gì quá phận đâu, thưa đại nhân. Trong các loài yêu thú, tenba bản chất là loài ôn hoà. Hien cũng đặc biệt dễ gần, nó biết người nào không được cắn.”

“Chắc nó thông minh lắm.”

Taiki dành một lát để nói chuyện với người phụ nữ về con tenba, hỏi cô đủ loại câu hỏi về cách cô bắt được nó, thức ăn cho con vật, và cảm giác khi cưỡi. Người phụ nữ trả lời tất cả những câu hỏi của cậu một cách rõ ràng và đơn giản. Giọng cô rất nhẹ nhàng, cách dùng lời cũng êm dịu, nhưng phong thái vững vàng của cô gợi cho cậu ấn tượng về một cá tính mạnh mẽ.

Taiki vẫn còn quá nhỏ để biết ước lượng tuổi của những người trưởng thành. Cậu không dám chắc về tuổi của người phụ nữ này, nhưng từ ngoại hình, cậu cho rằng cô phải lớn tuổi hơn nhiều so với Youka hay Teiei. Hoặc cũng có thể không phải là do vẻ ngoài của cô mà là do ấn tượng về khí chất; mọi đặc điểm về cô đều rất khác biệt so với các tiên nữ, khiến cho họ dường như trở nên trẻ hơn so với cô.

Đa số các tiên nữ có thân hình mảnh dẻ, đường nét thanh tú. Lúc này, họ trông đặc biệt nữ tính, với những trang phục hoa lệ và trâm cài tinh xảo tô điểm cho nét đẹp của mình. Đối lập lại, người phụ nữ này mặc trang phục nam tính đơn giản, mái tóc dày của cô không được tết lại mà thả xuôi xuống vai, trên người cô cũng không có một vật phẩm trang sức nào. Taiki không có ý nghĩ rằng cô không xinh đẹp, nhưng nét đẹp của cô hoàn toàn khác với Gyokuyou và các tiên nữ.

“Cảm ơn ngài,” cuối cùng cậu nói, tiếc nuối rời tay khỏi bộ lông tuyệt đẹp của Hien.

“Không có gì, thưa ngài. Tôi nghĩ Hien cũng rất vui mừng được làm quen với ngài.”

“Xin hỏi ngài đến từ đâu?”

“Tôi đến từ châu Jou, thưa đại nhân. Tôi là Tướng quân của Châu sư tại Jou, họ Risai tên Ryuushi.”

Taiki mở to mắt.

Cậu đã được dạy rằng mỗi vương quốc có chín châu, quản lý bởi các châu hầu. Mỗi châu hầu có một đội quân địa phương tên là Châu hầu sư, gọi tắt là Châu sư. Số quân của mỗi châu sư phụ thuộc vào số nhân khẩu của châu, nhưng không bao giờ ít hơn hai quân và không bao giờ nhiều hơn bốn quân, như vậy có nghĩa là mỗi châu chỉ có từ ai đến bốn tướng quân.

“Ngài là một tướng quân ư?” Điều này lý giải khí chất đặc biệt của cô.

“Vâng, tôi mang danh là vậy.”

Risai rất tốt bụng, khiến Taiki cảm thấy khó khăn khi thực hiện điều mình phải làm. Trong suốt thời gian hai người nói chuyện, cậu không cảm nhận thấy có gì giống như Thiên Khải cả.

“Tướng quân Risai… Chúc ngài an lành cho tới thu phân.”

Risai mỉm cười tự giễu trong thoáng chốc, nhưng chỉ có vậy. Nụ cười bình thường nhanh chóng trở lại trên gương mặt cô. “Xin cảm tạ đại nhân. Mong ngài bảo trọng.”

“Cảm ơn.”

Chọn lựa đã là khó, việc Thiên Khải sẽ không màng đến suy nghĩ hay cảm nhận của cậu còn tàn nhẫn hơn.

“Ta… có thể tới thăm Hien tiếp không?”

Risai bật cười.

“Chúng tôi luôn chào đón đại nhân!”

---------------------

Taiki và các tiên nữ tạm biệt Risai cùng con tenba, sau đó vừa kết thúc hết vòng dạo quanh bãi trống thì bắt gặp một trận ẩu đả.

Dấu hiệu đầu tiên của rắc rối này là vòng người tụ lại phía trước họ. Các tiên nữ vừa bắt đầu thì thầm với nhau đoán xem chuyện gì đang xảy ra thì có tiếng người kêu lên: “Đánh nhau rồi!” Taiki vội nắm lấy tay áo của Youka.

Cho dù có hoàn cảnh và nguyên do như thế nào, bạo lực luôn khiến cho cậu hết sức khiếp đảm. Nó gợi nên trong cậu một nỗi sợ giống như với máu vậy. Cậu không sợ bị đánh, chỉ có hành động đánh ra khiến cậu thấy sợ, và người đánh chính là điều cậu sợ nhất.

“Chuyện gì thế này?” Một tiên nữ lớn tiếng cất giọng từ bên ngoài vòng vây. Nghe thấy cô, một người đàn ông trong đám đông liếc nhìn lại. Sửng sốt nhận ra nhóm tuỳ tùng cùng kirin, anh ta vội quỳ xuống.

“Đại- đại nhân…”

Mọi người đều biết rằng các chủ công của núi Hou có bản chất căm ghét vũ lực và máu, vì vậy việc đổ máu trên núi bị cấm tuyệt đối. Những kẻ phá luật đều lập tức bị đuổi đi, gần như không có ngoại lệ.

“Vì thế này nên tôi mới lo khi đến mùa lễ năm nay,” một tiên nữ thầm mắng. “Người từ Tai lúc nào cũng thích đánh nhau.”

Mỗi vương quốc thường được cho là có một số đặc điểm nhất định, người dân của mỗi nơi thường bị gắn cho một số định kiến về tính cách. Người dân Tai mang tiếng nóng nảy. Theo lẽ thường, kirin của mỗi vương quốc sẽ phần nào có thiên hướng tương tự như người dân của họ, nhưng xem tính cách hiền hoà của Taiki, bao giờ cũng có thể có trường hợp trái lại.

“Dừng ngay lập tức! Các ngươi nghĩ mình đang ở đâu hả?” Lời vị tiên nữ xuyên qua vòng người vây xem, và họ bước dạt ra hai bên, để lộ ra hai người đàn ông đang đối mặt ở tâm vòng tròn.

Một người cao lớn khổng lồ, cơ thể chắc nịch như đá, trong tay nắm một thanh trường kiếm. Người còn lại thấp hơn, nhưng cũng tỏ rõ là một đấu sĩ, hai nắm tay đều giương lên. Anh ta cũng đeo bên mình một thanh kiếm nhưng không rút nó ra. Mặc dù vậy, chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận thấy người này chiếm ưu thế.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía anh ta. Mái tóc dài màu trắng tương phản rõ rệt với bộ áo giáp đen, làn da nâu sậm qua nhiều năm phơi dưới nắng. Anh có đôi vai rộng và vạm vỡ, từng động tác di chuyển đều nhanh nhẹn mạch lạc, cả người trông giống như một con thú hoang hơn là người.

Khi các tiên nữ vừa bước qua vòng người thì trận đấu cũng kết thúc. Một cú đấm được tung ra một cách chuẩn xác phía dưới đường kiếm vừa vung của người đàn ông khổng lồ, khiến cho người này hụt hơi. Ông ta kêu “Ối” một tiếng ồm ồm và ngã nhào ra đất, quờ quạng một hồi nhưng không gượng dậy nổi.

“Trong địa phận của chủ công núi Hou cấm rút kiếm. Ngươi nên tạ lỗi với ngài ấy đi,” người đàn ông còn lại lãnh đạm nói, thản nhiên quay người đi khỏi nơi đối thủ của mình vừa ngã xuống.

Đôi mắt của anh bắt gặp ánh mắt của Taiki.

Đôi mắt ánh đỏ, tươi như máu.

Taiki siết chặt nắm tay quanh tay áo của Youka. Là anh ta. Người đàn ông này là ngọn nguồn của dự cảm bất lành trong cậu, là sức mạnh dần cứ dần tiếp cận mà cậu đã thấy sợ hãi.

Nhưng trước khi cậu kịp kéo Youka rời đi, người đàn ông này đã bước về phía họ và quỳ xuống.

“Tôi không biết ngài lại ở đây, thưa đại nhân.”

Ánh mắt của anh ta dịu xuống, nét mặt chợt toả ra sự ấm áp. Bằng một cách nào đó, Taiki đã nhìn thẳng được vào gương mặt anh mà không run rẩy cả người; cậu chỉ giữ bàn tay nắm chặt tay áo Youka.

“Tôi hết sức xin lỗi vì lại để chuyện thất lễ như thế này phát sinh. Mong đại nhân tha thứ.”

Taiki không đáp lời nổi, vì vậy Youka liền nói thay cậu.

“Xin hãy tránh việc đánh nhau khi ở trên núi Hou.”

“Tôi rất xin lỗi.”

Vị tiên nữ xoa xoa lưng Taiki, sau đó cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra phía trước. “Không sao rồi ạ. Trận đánh đã kết thúc, cũng không ai bị thương cả.”

Taiki nuốt nước bọt và gật đầu. Cậu muốn nói với cô về nỗi sợ của mình trước người đàn ông này, nhưng cậu không thốt nên lời khi anh ta đang đứng ở ngay đây.

Người binh sĩ đang quỳ này trông còn lớn tuổi hơn Risai. Ở gần như thế này, cậu mới thấy rằng mái tóc được tết lỏng dưới gáy anh ta không phải màu trắng thuần mà là màu bạc với ánh xanh dương. Có lẽ đây là lý do trông anh ấy nhìn già hơn, Taiki nghĩ. Tướng mạo của anh sắc sảo, đôi mắt tràn ngập sự tinh anh, hoặc có lẽ là sự uyên thâm, mãnh liệt đến mức cậu không dám nhìn thẳng vào. 

Người này cười khan. “E rằng tôi đã khiến ngài phải chấn kinh. Xin tạ lỗi với ngài, thưa đại nhân.”

“Không…” Cuối cùng Taiki cũng nói được thành tiếng. “Ta… Ta chỉ bất ngờ mà thôi. Ngài đến từ đâu?”

“Từ Kouki, thưa đại nhân. Tôi họ Saku, là Tướng quân của Cấm quân.”

Tiếng xôn xao nổi lên trong đám đông.

Ngài ấy hẳn phải rất nổi danh.

Cấm quân là quân đội thuộc sự chỉ huy trực tiếp của vương, bao gồm ba đội quân. Hợp cùng ba đội quân thuộc Kinh sư luôn nằm dưới quyền của kirin, họ tạo nên Lục quân của mỗi hoàng đế. Danh xưng Lục quân ám chỉ việc các vương nắm trong tay cả sáu đội quân, bởi bản tính của kirin là kỵ giao chiến và không thể dẫn quân ra trận. Cũng vì lý do này, Lục quân còn thường được gọi chung là Vương sư.

“Tên của tôi là Sou, người ta thường gọi tôi là Gyosou.”

Taiki nhìn vào đôi mắt kiên định của người này và cảm thấy nỗi sợ càng lớn. Một cảm giác bồn chồn chạy lan trong cậu, khiến cậu thấy mình phải nói gì đó, vì vậy cậu liền nói lên suy nghĩ đầu tiên trong tâm trí mình.

“Ra ngài… là một tướng quân.”

Phong phạm ác liệt của người này đối lập gần như tuyệt đối với sự nhẹ nhàng của Risai. Taiki không dám chắc đây là sự khác biệt về tính cách giữa hai người hay là một khoảng cách giữa tướng quân của Cấm quân so với các Châu sư.

“Vâng. Tôi cũng không làm được gì hơn ngoài việc vung vẩy kiếm chút ít, tự nhiên liền thành vậy.”

Lòng tự tin cực lớn hiển hiện rõ ra ngoài, tuy lời nói là khiêm tốn. Chỉ khí phách của anh ta thôi đã đủ áp đảo đến mức Taiki thấy như bị chôn chân tại chỗ - muốn quay người chạy đi mà không nhúc nhích nổi. Cậu quyết tâm phải rời đi càng sớm càng tốt.

Tuy vậy, trước tiên, cậu vẫn còn một nhiệm vụ. Gắng sức xoa dịu cảm giác căng thẳng trong lòng, cậu xem xét xem bản thân có thấy tín hiệu gì khác thường hay không. Nhận thấy mọi sự đều như cũ, cậu liền cúi nhìn người này, tay bám vào vạt áo của Youka.

“Xin chúc ngài an lành cho tới thu phân,” cuối cùng cậu bật nên lời, sau đó vội vã tránh mắt đi, cứng nhắc cúi đầu chào. Cậu thậm chí còn không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt vị tướng quân.

Tiếng xì xầm nho nhỏ lại lan ra trong đám đông xung quanh họ.

Taiki nghe có tiếng người lao xao: “Không phải Saku rồi!” Đến lúc ấy, cậu mới biết rằng vị tướng quân này là nhân vật đã được nhiều người ước đoán sẽ trở thành Tai Vương kế nhiệm.

----------------------

“Gyosou ư? A, ý ngài là Tướng quân Saku của Vương sư.”

Ngày hôm sao, Taiki lại ra ngoài nói chuyện với Risai, vị nữ tướng cậu vừa làm quen vào sáng hôm trước.

Trên mặt cô không tỏ nét tiếc nuối nào, thay vào đó, cô đón cậu với một nụ cười ấm áp và để cậu tới vỗ về Hien. Taiki ngồi bên người phụ nữ thân thiện và kỵ thú của cô trong lúc các tiên nữ nói chuyện phiếm với những người đi cùng đoàn này.

“Tướng quân Risai, ngài có quen biết ngài ấy không ạ?”

Risai lắc đầu. “Tuy là tướng quân nhưng tôi chỉ là chỉ huy của một đội quân trong Châu sư. Gyosou đại nhân là một tướng quân trực tiếp dưới quyền vương thượng, địa vị của chúng tôi hoàn toàn khác biệt.”

Bằng giọng nói nhỏ nhẹ của mình, Risai giải thích với cậu rằng giữa một tướng quân Cấm vệ quân và một tướng quân của Châu sư có sự khác biệt rất lớn về cấp bậc và quyền hạn. Các tướng quân của Cấm quân có thể tiến cung diện kiến quân vương và thậm chí tham dự vào mỗi buổi triều sáng, khi phần lớn những vấn đề chính sự được đưa ra thảo luận. Một tướng quân ở bậc Châu sư về cơ bản chỉ là một binh sĩ, trong khi tướng quân thuộc Cấm quân vừa là một binh sĩ lại vừa là một trọng thần bên người vương thượng.

“Ngài ấy nổi tiếng đến vậy ạ?”

“Đúng thế. Kiếm thuật của ngài ấy rất tốt. Quân lính dưới quyền cũng hết sức kính yêu ngài ấy. Tuy có tiếng là thẳng thừng và đòi hỏi cao khi chỉ huy, ngài ấy vẫn nắm rõ những việc lễ nghĩa trong triều đình và khá am hiểu đạo cai trị, tôi nghe nói vậy.”

Risai ngừng lời, ánh mắt nhìn Taiki có ý dò hỏi. “Ngài… để ý tới đại nhân Gyosou ư?”

“Hôm qua có xảy ra xung đột…”

Risai gật đầu. “À, tôi đã nghe kể rằng có kẻ không biết quý mạng, chọc giận tới đại nhân Gyosou. Chắc chắn là lỗi ở người đó. Nghe nói ông ta bôi nhọ đại nhân Gyosou một cách rất trơ tráo, mà hẳn phải như vậy thật nên đại nhân mới đánh lại, ngài ấy không phải là người tự nhiên lại giao đấu với ai.”

“Ra là thế…”

Risai nhìn thẳng vào mắt Taiki. “Đại nhân Gyosou có phải là vương không thưa ngài?”

Taiki vội vã lắc đầu. “Không, không phải. Chỉ là… ngài ấy làm tôi thấy hơi sợ…”

Bất ngờ thay, Risai lại có vẻ thất vọng. “A, vậy ra không phải là ngài ấy sao.”

“Hôm qua tôi cũng nghe thấy có người thở dài bảo vậy.”

Risai bật cười. “Đại nhân Gyosou có lẽ không phải là một người đặc biệt ôn hoà, nhưng tôi nghe nói ngài ấy cũng không đáng sợ đâu ạ. Tôi tin rằng ngài ấy là một người vĩ đại. Rất hiếm có vị tướng nào lại có được sự tôn kính từ cả mười hai ngàn quân dưới trướng mình.”

“Tuy ngài ấy không thiếu kẻ thù, những đồng minh của ngài ấy đều hết sức trung thành. Có chút đáng tiếc rằng ngài ấy không phải là vương.”

“Vậy là ngài cũng ủng hộ đại nhân Gyosou ư?”

Risai luồn tay qua bộ lông hơi cứng của Hien. “Có. Tuy tôi chưa từng gặp mặt ngài ấy, có thể nói rằng tôi cũng kính trọng đại nhân Gyosou. Nếu ngài ấy trở thành vương, tôi sẽ rất vui.”

“Ngài ấy mạnh đến thế sao?”

Risai gật đầu. “Trong mười hai vương quốc, người ta nói rằng ngài ấy chỉ đứng sau En Vương.”

“Oa.”

“Tuy có thể có những người khác cũng hết sức xuất sắc, ít ai lại được tôn kính bằng ngài ấy. Rất hiếm thấy người nào lại văn võ toàn tài như vậy.”

Taiki gật đầu.

Vậy nhưng Thiên Khải lại không xuất hiện. Không hề.

“Đáng tiếc.”

Taiki có thể cảm nhận được rằng vị nữ tướng quân đang cảm thán một cách chân thành. Nếu như cậu quen biết nhiều người sống bên ngoài núi Hou hơn, cậu sẽ hiểu được rằng không ai có liên hệ với quân đội của Tai lại không biết tới những phẩm chất ưu tú của Tướng quân Saku trong Cấm quân. Tuy Gyosou gia nhập Cấm quân khi đã trưởng thành, độ tuổi của ngài khi đó vẫn là trẻ chưa từng có. Khi ngài dẫn đội quân của mình dẹp tan một cuộc nổi loạn, chính những người dân từng phản loạn ấy đã dành cho ngài những lời khen không ngớt trong những ngày sau đó. Tuy các vương quốc khác đều có rất nhiều vị tướng uy vũ hay thông tuệ, quả thực chỉ có một số ít vừa dung hoà cả hai tài năng ấy lại vừa có danh tiếng vượt qua khỏi cả biên giới tổ quốc.

Trên thực tế, Risai phải thú nhận với vị kirin trẻ tuổi rằng khi cô vượt qua cổng Geikon và nghe tin Gyosou có mặt trong đoàn thăng sơn, cô đã từ bỏ hi vọng đối với ngai vị. Tuy những người xung quanh đều ca tụng cô là một tướng quân hiền hoà, khen ngợi những thành tựu của cô và đưa cô lên núi như một vị anh hùng, cô cảm thấy nếu những điều cô nghe nói về Gyosou là thật thì cô không bao giờ có thể bằng được một người như anh.

“Ngài ấy không phải là vương thì quả là đáng tiếc,” Risai nhẹ giọng lặp lại.

“Tôi…” Taiki lắp bắp, “Tôi lại nghĩ nếu ngài là vương thì tốt rồi, đại nhân Risai.”

Vị tướng quân toét miệng cười. “Nghe ngài nói vậy thật là một vinh hạnh lớn. Xin cảm tạ, đại nhân Taiki.”

“Tôi nói thật mà.”

“Và tôi thực sự thấy vinh hạnh. Nhưng nếu ngài cho phép tôi khuyên một lời, tôi mong ngài đừng dễ dàng thân thiết với ai quá. Suy cho cùng, rất có thể tôi cũng chỉ đến đây để lấy lòng ngài, mong trục lợi từ vương thượng khi tân vương được chọn ra.”

Risai mỉm cười ranh mãnh, Taiki há hốc mồm.

“Ngài sẽ không làm vậy đâu mà!”

“Ồ, ngài đừng đoan chắc như vậy. Ở đây có nhiều người như vậy đấy. Có những người thăng sơn nhưng không hề kỳ vọng chạm tới ngọc toà, họ chỉ tìm kiếm cơ hội để xun xoe với đại nhân và vương thượng tương lai thôi.”

“Thật ư?”

“Không may thay, đúng là như thế. Vì vậy ngài phải luôn nghi ngờ rằng tất cả mọi người, kể cả tôi, đang có tham vọng mong được ngài mời vào Vương sư khi ngài hạ sơn về Tai”

Taiki nhướn một bên mày. “Ngài không phải là người như vậy, đại nhân Risai… Ít nhất thì tôi tin ngài không phải thế.”

Risin cười càng tươi. “Đại nhân nói nhiều lời khiến tôi cũng phải nổi lòng tham đó.”

“Ưm, thật thế sao?”

“Thật.”

Risai cười, đứng dậy. Đôi bàn tay to lớn của cô nhẹ nhàng phủi đi những cọng rơm bám trên quần áo. “Xem chừng các tiên nữ đã không còn chuyện để nói với các đồng bạn của tôi nữa. Ngài có muốn đi dạo quanh đây với tôi không, thưa đại nhân?”



Gyosou - 驍宗 (Kiêu Tông, ‘kiêu’ là hùng dũng, giống như trong ‘kiêu hùng’)
Về tổ chức quân đội của các vương quốc, xin xem phụ lục tại:
Tenba - 天馬 (thiên mã).
Hien  - 飛燕 (Phi Yến). 



No comments:

Post a Comment