“Phải thú thực
là lúc đầu tôi cũng lo lắm…”
Youka nói, tay
ngừng đưa kim. Taiki đã lớn lên nhiều kể từ khi trở về núi Hou, các tiên nữ
liên tục bận rộn may quần áo mới và nới dài ống tay cùng gấu áo cho cậu. “Nhưng
xem ra ngài ấy đã trở nên rất thân với Kei Taiho.”
Một trong những
người ngồi bên cạnh cô khẽ bật cười, và Youka mỉm cười đáp lại. Cô không thể
nào quên được gương mặt của Taiki khi cậu chạy vào trong điện, ríu rít kêu lên
rằng Keiki đã biến thân cho cậu xem; đêm đó cậu hưng phấn mong chờ cho chuyến
đi sáng hôm sau tới mức nửa đêm mới ngủ. Hôm sau cậu trở về mà tóc bị gió thổi
loạn lên cả, người thì kích động đến còn khó ngủ hơn.
“Xem ra Genkun
đại nhân đã chọn là không sai được,” một tiên nữ lên tiếng, mọi người cùng bật
cười. “Tôi còn bắt gặp Kei Taiho bắt chước Taiki nói chuyện lịch sự với chúng
ta. Tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ có ngày này được.”
“Đúng lắm. Tuy
rằng vẻ mặt dàu dàu của ngài ấy vẫn như cũ.”
Keiki đã sống
trên núi Hou trong một thời gian dài, các tiên nữ đều không nể nang gì khi bàn
về tật xấu nổi danh của anh nữa.
“Chắc ngài ấy
cũng không tránh khỏi được việc thói quen có tính cố hữu một chút.”
“Một chút thôi ấy
hả?”
Tiếng cười nhẹ
nhàng vang khắp trong sân, sau đó liền có tiếng bước chân nho nhỏ chạy tới trên
một trong những con đường.
“Taiki, ngài đã
trở lại.”
“Chào mọi người
ạ!”
Taiki chạy như
bay vào sân, tóc tai loà xoà bết cả vào nhau, đổ một quầng tối bàng bạc trên
gương mặt trắng trẻo của cậu bé. Vị kirin nhỏ tuổi được hai sinh vật đi theo bảo
vệ ở hai bên. Một bên là Sanshi, bên còn lại là Hankyo, một shirei giống khuyển
rất mạnh của Keiki.
“Hôm nay ngài
đã đi đâu ạ?”
“Keiki đưa em
lên núi Ka! Chúng em thấy bao nhiêu là chim lạ lắm!”
Youka không khỏi
mỉm cười trước gương mặt vui tươi của Taiki. Trái với những lo ngại, xem ra cậu
bé rất hợp tính với vị Taiho lãnh đạm.
“Nghe đúng là rất
vui.”
“Ngài ấy nói
ngày mai ngài ấy sẽ đưa em ra Hoàng Hải. Ngài ấy sẽ chỉ cho em cách thu phục
quái vật đấy!”
“Thế ư!” Youka
thốt lên.
Hankyo trầm giọng
cười. “Cô không cần lo lắng. Chúng tôi sẽ đi cùng họ.”
“A, cũng phải.”
Youka gật đầu,
tuy trong lòng không hoàn toàn yên tâm. Có những shirei mạnh mẽ của Keiki đi
cùng, thực sự không có gì để phải lo sợ, nhưng cô cũng biết rằng đã từng có những
kirin mất mạng trong Hoàng Hải. Quái vật đói khát thì không phân biệt đâu là
người đâu là kirin.
“Được rồi,” cô
nói với Taiki, “Ngài phải đi tắm thôi ạ, sắp đến giờ cơm tối rồi.”
“Vâng,” cậu bé
gập đầu đáp lại. Cậu quay sang với Sanshi và Hankyo, “Đi thôi!”
Youka nhìn theo
bóng Taiki chạy đi bên hai sinh vật nọ trước khi đặt đồ khâu xuống và đứng dậy.
Gương mặt trầm ngâm, cô duỗi vai và bước vào mê cung.
---------------------
“Có chuyện gì
sao?”
Youka tới điện
Shiren vừng đúng lúc Keiki đang đi xuống từ con đường dẫn đến động Shiren. Nước
suối phun lên từ trong động chảy xuống đồi bên cạnh lối đi, dẫn vào một hồ sen
nằm phía trước điện.
“Ngài định đưa
Taiki vào Hoàng Hải ư?”
“À, chuyện đó,”
Keiki đơn giản nói, tay vén mái tóc ướt lên cao. “Sẽ không có gì đáng ngại. Shirei
của ta sẽ bảo vệ ngài ấy.”
“Vâng, nhưng-”
Keiki cười
khan. “Các tiên nữ cưng chiều Taiki hơi quá.”
“Có thể Taiki
đã mười tuổi rồi, nhưng ngài ấy vẫn còn là một kirin rất nhỏ.”
“Tuy nhiên ngài
ấy không còn thời gian nữa,” Keiki nhận xét, dừng chân nhìn xuống hồ sen từ cửa
điện. “Chỉ còn nửa tháng trước ngày hạ chí.”
Youka cúi đầu.
“Ta vừa qua cổng
Reikon,” vị kirin tiếp lời. “Đã có hơn năm mươi người cuỡi ngựa chờ ngày cổng mở
rồi.”
“Đông thế ư?”
Keiki gật đầu.
“Cổng Reikon nằm ở phía bên kia của dãi núi so với Vương quốc Tai, vậy nên ta
cũng không ngờ lại có nhiều người như vậy, thậm chí ta đã tưởng rẳng sẽ không
có ai thăng sơn vào mùa này; nhưng xem ra đã có không ít người đi qua giữa các
cổng để chờ ngày lệnh kỳ của kirin được giương lên.”
Anh đang nói tới
những người dành nhiều tháng, thậm chí là nhiều năm di chuyển ở phía ngoài của
dãi núi Kongou từ cổng này tới cổng khác để mong tiến vào đúng ngày Ankou sau
khi tinh kỳ của kirin được giương. Nếu dùng vật cưỡi thường thì gần như không
thể đi kịp từ cổng này tới cổng tiếp theo trong khoảng thời gian giữa hai ngày
Ankou, nhưng dù thế, vẫn có những người đến được cung Hoto không lâu sau ngày hạ
chí.
“Ta mong có thể
giúp Taiki tự sử dụng được shirei trước ngày hạ chí nếu có thể.”
Mỗi kẻ đứng chờ
dưới bốn cổng kia đều tin mình đã được trời định làm vương, không ít có tính
cách ngạo nghễ. Nếu tất cả những người thăng sơn đều thông hiểu đạo lý thì chẳng
đáng lo, nhưng có nhiều người lên đường tới núi Hou chính bởi họ không thông
minh hay hiểu lý lẽ, vậy nên vị tiên nữ mới canh cánh trong lòng.
“Ta không thể rời
khỏi vương quốc quá lâu,” Keiki nói thêm “Không còn nhiều thời gian trước ngày
đăng cơ nữa, tình hình tại Kei cũng không yên bình.”
“Ngài rất tốt với
Taiki, thưa Kei Taiho,” Youka nói, chuyển sang chủ đề khác.
Keiki nhíu mày.
“Ta phải làm vậy, nếu không các vị lại nói là ta ức hiếp đứa bé.”
“Ôi ngài lo là
chuyện ấy ạ?” Youka bật cười và hơi cúi mình hành lễ. “Xin nhờ cậy ngài.”
“Ta sẽ không để
có gì xảy đến với ngài ấy, nếu không các tiên nữ sẽ không bao giờ thôi trách mắng
ta mất.”
“Tôi sẽ coi như
đó là một lời hứa của ngài vậy.”
----------------------
“Em thấy thế
nào?” Keiki hỏi, chìa một con vật nhỏ ra cho Taiki xem.
Họ đang ở gần
rìa của Hoàng Hải, không rõ là vẫn còn thuộc vùng chân núi phía dưới Ngũ Sơn
hay đã vào tới phần đất hoang vu, chỉ có lốm đốm sắc xanh ở những bụi cây lá kim
mọc thấp trên mặt đất. Con quái vật Keiki ôm trong hai lòng bàn tay trông giống
như một loài thỏ tai ngắn, hoặc là một con chuột lớn hơi dài.
“Anh vừa nói
tên của nó là gì ạ?” Taiki hỏi, ngập ngừng nhận lấy con vật. “Jakko ạ? Hay
Hiso?” Con quái vật nhỏ nằm im trong vòng tay của cậu. Cậu có thể cảm thấy tim
nó đang đập nhanh dưới làn lông mềm.
“Jakko.” Không
phải là Keiki mà chính con quái vật đã trả lời lại, giọng hơi lắp bắp. Keiki vừa
thu phục nó thành một shirei mới của mình.
“Hiso là tên
chung của một nhóm quái vật,” Keiki nói, “nó có nghĩa là chuột bay.”
飛鼠
Anh viết cái tên vào không khí.
“Tên của con
hiso này là Jakko.”
Taiki gật đầu,
gãi gãi dưới cằm của Jakko. “Rất vui được gặp mày.”
Con vật chiêm
chiếp đáp lại.
“Hình như nó
nói không tốt lắm.”
“À,” Keiki giải
thích, “Những con nhỏ như thế này không nói được mấy. Chúng chỉ có thể nhớ được
một số từ đơn giản thôi.”
Taiki là người
đã thấy Jakko giấu mình dưới bụi cây gai trước. Khi con vật nhỏ định chạy,
Keiki lẩm nhẩm gì đó và nhìn vào mắt nó khi nó quay lại đối mặt với anh. Lúc
này, anh lại lẩm nhẩm thêm mấy câu. Sau một khoảnh khắc, anh gọi tên con vật,
và Jakko ngoan ngoãn chạy tới bên chân anh.
Đó chính là thu
phục. Nó khiến Taiki hơi thất vọng; cậu cứ tưởng phải có một nghi lễ phức tạp
và hoành tráng lắm.
“Có phải lần
nào cũng đơn giản như thế này không ạ?”
Keiki lắc đầu. “Với một con vật nhỏ như thế này thì dễ. Những quái vật lớn hơn không dễ thu phục. Anh từng phải đấu với một con suốt nửa ngày.”
“Nửa ngày cơ ạ?”
Taiki ngạc nhiên hỏi. Keiki gật đầu và bế Jakko lên. Sau khi vỗ nhẹ lên người
nó, anh đặt nó lên lưng Hankyo, Jakko lập tức nằm xuống trên bộ lông của Hankyo
và bắt đầu giật giật một tai của con vật lớn.
“Thực ra đó
chính là Hankyo. Thu phục được nó không dễ chút nào.”
“Thật ạ?”
Hankyo bình thản nằm bên một đống đá lớn, hoàn toàn không để tâm trong khi con quái vật nhỏ đùa giỡn bứt cắn hai tai nó.
“Lúc thu phục
Jakko, trông thì như anh chỉ nhìn vào nó.”
Keiki cười nhạt.
“Trông đơn giản, đúng không? Nhưng lúc nhìn ấy chính là lúc khó nhất. Đó là một
trận đấu trí. Nếu em mất tập trung, con quái vật sẽ rời đường nhìn và bỏ chạy,
hoặc có thể nó sẽ tấn công em.”
Taiki chăm chú
nghe.
“Ai dao động
trước sẽ thua. Nếu em đối mặt với một quái vật nhỏ, nó sẽ chỉ bỏ chạy, không
gây nên vấn đề gì; nhưng nếu em đấu với một quái vật lớn, thời điểm em mất tập
trung thì em cũng có thể mất mạng. Nếu hai ánh mắt gặp nhau và em nhận ra rằng
mình không thể thắng, tốt nhất là em phải bỏ chạy ngay lập tức trước khi cuộc đấu
bắt đầu. Tất nhiên là cũng khó để chạy thoát khỏi một quái vật lớn mà không biến
hình.”
“A,” Taiki nói,
mắt nhìn xuống đất.
“Đừng lo,”
Keiki vội nói thêm. “Nyokai của em sẽ giúp em tranh thủ thời gian.”
“Như thế chẳng phải là nguy hiểm cho chị ấy ạ?”
“Như thế chẳng phải là nguy hiểm cho chị ấy ạ?”
Keiki bật cười.
“Nếu gặp phải loại quái vật mà nyokai của em không chống lại được, cô ấy sẽ nói
với em trước khi em bắt đầu thu phục. Hãy chú tâm để ý, rồi em sẽ tự ước lượng
được. Dù sao em cũng là một loài yêu thú, hãy tin rằng bản năng sẽ cảnh báo mối
nguy cho mình.”
Taiki ngẫm nghĩ
trong chốc lát rồi mỉm cười. “Dạ đúng nhỉ. Em cứ quên mất.”
“Đó cũng không
phải chuyện gì mà em phải cố ghi nhớ.”
“Dạ. Vậy anh đặt
tên cho nó là Jakko như thế nào ạ?”
Keiki liếc nhìn
con vật đang nằm trên lưng Hankyo. Một quái vật cỡ này gần như là một shirei vô
dụng. Có lẽ anh sẽ thả nó ra làm vật nuôi trong cung. “Anh không đặt tên cho
nó. Anh nghĩ… nó vốn có tên như vậy.”
Taiki nhướn mày.
“Sau khi đấu mắt
và con quái vật thua, nó sẽ giảm bớt khí thế. Đó là lúc em có thể đọc tên nó.
Cũng khó giải thích, nhưng cái tên gần như sẽ đột ngột xuất hiện trong tâm trí
em, như một cái bong bóng nổi lên trên mặt một hồ nước tối vậy. Gọi tên nó, và
con vật sẽ chạy đến với em. Kể từ giây phút ấy, nó sẽ không bao giờ chống lại
kirin của mình. Nó sẽ là một bề tôi trung thành cho tới khi được giải thoát bởi
cái chết của chủ nhân.” Keiki hơi cười nhạt. “Cách viết chữ Jakko thì anh tự
nghĩ ra thôi.”
“Nhưng không phải
anh còn nói câu gì nữa ạ, như lời chú ấy?”
“Có, nhưng nó
không phải là bắt buộc, nó chỉ là một thứ có ích để biết thôi.”
“Dạ…” Taiki
nói, ngồi xuống trên một tảng đá khô và gãi đầu. Keiki ngồi xuống bên cậu.
“Để biến một
quái vật thành shirei của mình, em định ra một khế ước với nó, nói cách khác là
em ràng buộc nó lại.”
“Ràng buộc ạ?”
Keiki gật đầu.
“Quái vật tồn tại
bên ngoài luật trời. Khi rằng buộc chúng, em đã đưa chúng trở về trong vòng thiên
đạo. Khi chấp nhận điều này, những quái vật ấy liền trở thành shirei của em.”
“Em không hiểu ạ.”
Keiki thở dài.
“Em xin lỗi…”
“Không có gì phải
xin lỗi,” Keiki vội nói. “Đây không phải là điều anh nghĩ là em đã biết.”
Lại đến lượt
Taiki thở dài.
“Để anh giải
thích. Thiên Đế tạo nên thế giới này. Ngài định ra quy luật của trời đất để
loài người có thể sống trong hạnh phúc. Ta có thế hỏi rằng thế thì tại sao con
người lại đổ bệnh và chết đi? Vì sao lại có quái vật tấn công con người, có
thiên tai cướp đi bao nhiêu mạng sống? Hoặc là Thiên Giới còn có điều gì chúng
ta chưa hiểu, hoặc là những điều này vượt ra ngoài Thiên Ý. Dù thế nào thì những
điều này cũng đi ngược lại những việc Thiên Đế cho là tốt lành và công bằng.”
Taiki suy nghĩ
một lát rồi mới gật đầu.
“Bất kể ra sao,
chúng ta cũng không thể suy đoán được về Thiên Giới. Chung quy chỉ có thể hiểu
rằng cũng như cái chết tồn tại đối lập với sự sống, có những thứ tồn tại đối lập
với luật trời.”
“Giống như ánh
sáng và bóng tối ạ.”
“Phải, đó là một
cách so sánh rất chính xác. Kirin chúng ta phò tá cho việc giúp đỡ dân chúng của
các vương quốc, cũng có nhiều yêu thú khác tồn tại cho những mục đích tốt như vậy
– ví dụ như các nyokai. Nhưng cũng có những sinh vật gây hại trên thế giới
này.”
“Ý anh là các quái vật. Vậy là chúng tồn tại ngoài vòng kiềm toả của luật trời.”
“Đúng thế,”
Keiki nói, miệng lại mỉm cười.
“Vậy là qua việc
thu phục, chúng ta đưa những sinh vật ấy vào chính đạo ạ?”
“Phải. Dùng
cách so sánh của em, quái vật là những sinh vật của bóng tối. Để dùng chúng cho
mục đích tốt, chúng ta phải dẫn chúng ra ánh sáng, ràng buộc chúng để chúng
không trở về bóng tối khi xưa nữa.”
“Em hiểu rồi…
nhưng phải làm thế nào ạ?”
Keiki lại thở
dài. “Thật khó để giải tích bằng lời. Thực tình anh cũng không tường tận cách
điều này diễn ra. Một phần của nó thuộc về ý chí. Trước tiên em phải có quyết
tâm tuyệt đối rằng em sẽ đặt con vật em đang thu phục vào vòng kiểm soát của
mình. Nhưng chỉ muốn kiểm soát nó thôi thì chưa đủ.”
Taiki cảm thấy
mình đã theo được lời diễn giải của vị kirin khá tốt cho đến lúc này, nhưng giờ
đây đôi mày của cậu hơi cau lại.
“Em hãy nghĩ thế này: kirin có sức mạnh. Sức mạnh ấy lớn đến đâu thì phụ thuộc vào từng kirin. Tuy nhiên chắc chắn là mọi kirin đều có nó.”
“Có phải là sức
mạnh để biến thân không ạ?”
“Đúng. Bởi vì
đây là sức mạnh, nó không can hệ mấy tới ý muốn. Cho dù em có muốn một thứ đến
mức nào, nếu không đủ khả năng để đạt được nó, em sẽ không thể làm nên chuyện.
Ý anh là vậy.”
“Tức là nó cũng
hơi giống như tay mình khoẻ đến đâu hay chân mình chạy nhanh tới mức nào ạ?”
“Ừ. Đúng, đúng
thế,” Keiki nói, lòng nhẹ nhõm vì cậu bé đã hiểu.
“Nhưng liên tục
dùng sức mạnh để giữ quái vật ở trong ánh sáng thì không khó ạ? Ý em là, chúng
ta có phải liên tục để tâm tới chúng không ạ? Nếu sức mạnh của chúng ta giảm
sút thì sao ạ?”
Keiki lại thở dài.
“Em xin lỗi,” cậu bé nói vội.
“Không, em đừng
xin lỗi. Có lời giải thích cả… tuy có lẽ nghe nó tàn bạo hơn em tưởng.” Keiki hạ
giọng. “Đừng sợ khi nghe anh nói nhé: các shirei sẽ ăn thịt kirin của chúng.”
Taiki giật
mình. “Cái gì ạ?”
“Chúng sẽ ăn
xác của kirin khi kirin chết đi. Các shirei ăn thịt kirin và hấp thụ sức mạnh của
kirin.”
Taiki quay sang
nhìn Hankyo. Con quái vật dạng khuyển lười biếng tựa đầu trên hai chân trước.
Khi hai ánh nhìn gặp nhau, con vật quay đầu đi, tuy cậu khó có thể nhận được liệu
có cảm xúc gì đằng sau cử động ấy hay không.
Keiki cười khan.
“Đừng lo, Hankyo sẽ không tấn công em đâu. Kirin là sinh vật của ánh sáng. Quái
vật thuộc về bóng tối. Nếu kirin không ra lệnh, shirei không thể dùng sức mạnh
của chủ.”
“A… dạ.”
“Kirin dùng sức
mạnh để thu phục quái vật. Em có thể nói là kirin kéo quái vật từ bóng tối ra
ánh sáng. Nhưng quái vật cũng có sức mạnh của chúng, nên muốn thu phục một quái
vật mạnh thì phải sử dụng một sức mạnh tương đương. Quái vật có thể đánh giá được
sức mạnh của một kirin bằng lực kéo của kirin đó.”
“Vậy ạ?”
“Ừ. Và quái vật đó cũng biết rằng nếu nó chấp nhận chịu bị thu phục, khi kirin chết đi, sức mạnh kia sẽ thuộc về nó. Vì vậy nó có thể quyết định rằng trở thành shirei là có lợi cho nó.”
“Chuyện này…
cũng có lý.”
“Không một quái
vật nào đã bị kéo ra khỏi bóng tối lại từ chối chịu thu phục. Nó biết rằng cuối
cùng nó sẽ nhận được sức mạnh của kirin.”
“Bởi thế nên nó
được gọi là một khế ước.”
“Đúng vậy. Thế
này nhé, để giữ một sinh vật bóng đêm trong ánh sáng và đảm bảo rằng nó không
bao giờ quay về chốn cũ, em cần phải có một sự ràng buộc lẫn một sự bảo vệ.”
“Bảo vệ để nó có thể sống trong ánh sáng ạ?”
“Chính xác, em
học rất nhanh đấy. Tên gọi chính là sự ràng buộc và bảo vệ của kirin đối với
shirei. Khi một kirin dùng sức mạnh tinh thần kéo một con quái vật ra và thấy
được tên nó, vị này liền gọi to cái tên ấy, biến con quái vật thành thuộc hạ của
mình. Về phần con quái vật, nó đánh giá sức mạnh của kirin, sau khi nhận tên
thì nó cũng nhận quyền lợi của mình đối với xác của kirin sau này. Đó là quá
trình thu phục.”
“Vậy là khi
kirin chết đi và bị shirei ăn xác, những quái vật ấy sẽ lại trở nên hoang dã,
nhưng là với nhiều sức mạnh hơn ạ?”
“Đúng. Đổi lại,
trong thời gian phục vụ kirin, chúng sẽ không bao giờ chống lại chủ nhân. Chúng
sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ kirin và tránh tổn hại đến ngài.”
Taiki ngại
ngùng nhìn Hankyo. Cho dù lúc này con vật chỉ đang nằm ườn dưới nắng, cậu bé vẫn
thấy con quái vật dễ tính này mạnh kinh khủng. Cậu sao có thể kiểm soát nổi một
con vật như thế? Hankyo liếc vế phía Taiki rồi bỗng há rộng mõm.
“Á!”
Taiki nhảy bật
về sau, trong khi Hankyo ngáp dài, phô diễn hàm răng đáng sợ rồi khàn giọng bật
cười.
“Hankyo!” Keiki
mắng con vật nhưng môi vẫn nở nụ cười. Anh quay về phía vị kirin nhỏ tuổi. “Thực
ra một kirin trưởng thành có nhiều năng lực hơn sức mạnh đơn thuần. Em có biết
đến bói toán không, Taiki?”
“Ý anh là bói
tương lai ấy ạ?”
“Đó là một dạng bói toán. Khi tìm bắt những quái vật lớn, các kirin có thể dùng thêm sức mạnh của bói toán, pháp thuật, và phong thuỷ. Nhưng muốn học những môn này phải có quá trình dài. Nếu em hỏi các tiên nữ, họ sẽ dạy cho em, có điều em sẽ không thể nắm chắc được những môn ấy trong thời gian vài ngày hay thậm chí là sau cả một năm.”
“Em hiểu ạ.”
“Khi sử dụng
bói toán để săn, em chọn ngày, chọn một địa điểm phù hợp, chọn phương hướng thuận
lợi, sau đó chọn quái vật. Nói cách khác, em chuẩn bị mọi việc để đảm bảo rằng
con quái vật em muốn thu phục đang ở trạng thái yếu nhất, trong khi sức mạnh của
em đang ở mức độ cao nhất. Điều này không có nghĩa là không chuẩn bị như vậy
thì không thể thu phục quái vật được. Chúng cũng giống như những lời em nghe
anh lẩm nhẩm với Jakko vậy, nhưng những lời ấy không hữu dụng bằng bói toán hay
pháp thuật, bỏ đi cũng không hại gì. Tuy vậy, đôi lúc có chú ngữ thì cũng tốt.
Khi đã quen dùng rồi, em sẽ thấy thích có chúng trong quá trình thu phục, nếu
không dùng thì thấy hơi lạ. Có thế thôi.”
“Vậy là… em
không nhất thiết phải biết chú ngữ ạ?”
“Không. Nếu muốn thì em có thể học; ích lợi của nó không lớn lắm, nhưng có còn hơn không. Ngoài ra cũng có những điều khác em có thể làm để chuẩn bị.”
Keiki đặt tay lên hai vai của Taiki, khiến cậu đứng thẳng dậy. “Đầu tiên em phải đứng thẳng. Hãy luôn nhớ điều này.”
“Dạ.”
“Em nên đi săn lúc tinh khí mạnh nhất. Giống như mọi sinh vật đều có sống chết, tinh khí cũng vậy. Vào sáng sớm trước khi mặt trời mọc, tinh khí được hồi sinh, đến khi mặt trời bắt đầu hạ xuống từ đỉnh vào buổi trưa thì tinh khí cũng giảm. Việc thu phục tốt nhất nên được thực hiện vào buổi sáng, khi tinh khí giàu sức sống nhất. Hơi thở em hít vào qua mũi là sinh khí, hơi thở em đưa ra từ miệng là tử khí. Em phải nhớ luôn thở theo cách này, không bao giờ được đảo lại. Khi thở ra, hãy thở thật nhẹ. Em nên liên tục tập luyện hàng ngày. Đó là cách duy nhất để học.”
“Thở vào bằng
mũi, thở ra bằng miệng. Em nhớ rồi ạ.”
“Bây giờ, để
tránh một quái vật, chúng ta phải di chuyển theo một bộ bước chân gọi là
‘uho’.”
禹歩
“Đây là bộ bước chân của bậc vương công quý tộc.” Keiki di
chuyển đi trên mặt đất với những bước đi kỳ lạ như nhảy múa, minh hoạ bộ bước
này cho Taiki xem.
Vị kirin tiếp túc giảng giải cho cậu những cách cậu có thể
dùng để tránh khỏi con quái vật trước khi cuộc đối đầu xảy ra: để tránh nhìn
vào ánh mắt của con vật, cậu có thể gõ hai hàm răng vào nhau, đặc biệt là phần
hàm răng bên phải, còn gọi là tsuitenban. Nếu muốn tập trung tinh khí, cậu sẽ
gó phần răng cửa, tạo thành meitenko.
Taiki thở dài. “Em sợ không nhớ được hết mất.”
“Nó không khó như em nghĩ đâu, tuy rằng em vẫn phải luyện tập
để cảm thấy thuần thục; nếu em hỏi, các tiên nữ sẽ chỉ cho em.”
“Vâng ạ.”
“Anh đã dùng một chú ngữ gồm chín từ để khiến Jakko dừng lại.
Đầu tiên em đặt tay như thế này.”
Taiki đặt hai ngón tay thành hình chữ thập như Keiki hướng dẫn.
“Đây là ấn kiếm. Tưởng tượng nhé, thanh kiếm bắt đầu ở hông
của em, khi rút lên, em chém nó bốn lần dọc và năm lần ngang.”
Anh nắm lấy tay cậu, đưa cậu làm theo động tác.
“Sau đó em niệm là Rin-Byou-Tou-Sha-Kai-Jin-Retsu-Zen-kyou.”
“Oa! Chắc chắn em sẽ không nhớ được đâu.”
“Em sẽ nhớ. Vẫn còn nữa, nhưng chỉ cần tập một chút là em sẽ
nhớ thôi. Khi làm ấn, hãy đưa tay thật thẳng. Khi đối phương nao núng, em sẽ niệm
một lời chú nữa, nhưng để nắm bắt đúng thời điểm thì em sẽ phải biết một chút
kiến thức về bói toán. Bây giờ tạm thời em cứ nhớ lời chú đã…”
Shinchoku meichoku, tensei chisei
Jinkun seikun, fuo fudaku
Kimi koubuku, onmyou wagou
Kyuukyuu nyoritsurei
(Dịch
nghĩa:
Thần
lệnh quang minh, trời xanh đất xanh
Thân
quân thanh bạch, không nhơ không bẩn
Quỷ
chịu hàng phục, âm dương hoà hợp
Mau
mau tuân lệnh)
Taiki ngước lên
nhìn với vẻ mặt hoảng hốt. Keiki cười nhẹ. “Làm thế có nghĩa là em bắt quỷ chịu
hàng phục trong lúc đưa âm dương về trạng thái hoà hợp. Và em phải làm thật
nhanh, như thể đây là điều lệnh từ chính Thiên Đế vậy, thế nên mới có ý trong
câu cuối cùng đó, em hiểu không?”
“Ừm… được rồi ạ.
“Sau đó,” Keiki
tiếp tục giảng, không để ý thấy sự ngơ ngác trên mặt học trò của mình. “Em phải
giơ tay phải lên quá đầu, bàn tay ngửa lên để đón Thiên Ý, tay trái chĩa ngón
xuống chân, miệng gọi tên con quái vật. Có những lúc sẽ chỉ có từng tiếng vang
lên trong đầu em, có lúc thì cả cái tên sẽ vang lên, thậm chí cách viết cũng xuất
hiện. Là một kirin, em sẽ tự biết được những thông tin này theo bản năng.”
“Theo bản năng…
giống như biến thân, được rồi ạ,” Taiki nói, hơi thở dài, vai xịu xuống.
Keiki vỗ lên
lưng cậu. “Vẫn còn một chút thời gian trước khi tinh khí giảm xuống. Chúng ta
tìm một quái vật nhỏ và tập cho em đi.”
Taiki gật đầu.
Nhưng tới khi mặt
trời đã lên đỉnh đầu, vẫn chưa có một quái vật nào chịu bị ràng buộc bởi lời
chú của cậu.
-----------------------
Ngày hạ chí đã
tới.
Sanshi cố lay tỉnh
cậu bé đang nằm trên giường. Taiki đã ở Hoàng Hải tới đêm muộn, sáng sớm mới trở
về; giờ cậu đang ngủ với một cánh tay choàng qua người cô, hoàn toàn không hay
biết gì về xung quanh. Tuy không muốn phải đánh thức đứa trẻ đang say ngủ, nếu
cô không làm vậy thì cậu bé sẽ là người thấy hối hận.
“Taiki, ngài đã
tỉnh chưa ạ?” Tiếng của Youka vang lên từ gian ngoài, tấm rèm được vén lên. Vị
tiên nữ ngó vào và bật cười. “Câu trả lời đã rõ rồi.” Cô mỉm cười với Sanshi.
“Đêm qua ngài ấy về muộn đúng không? Thế nào rồi?”
Sanshi lắc đầu.
Vị kirin nhỏ đã
lang thang trong Hoàng Hải suốt đêm, vậy nhưng cậu vẫn chưa thu phục được một
quái vật nào. Dù Keiki và các tiên nữ đã dùng phép thuật hỗ trợ cậu phần chuẩn
bị, những quái vật đối mắt với cậu đều nhanh chóng bỏ chạy. Tuy không ai nói
ra, cả Keiki và Sanshi đều biết rằng cậu bé thiếu sức trấn áp.
“Ra vậy. Hẳn là
ngài ấy thất vọng lắm. Nhưng cho dù không muốn thì chúng ta cũng nên gọi ngài ấy
dậy thôi.”
Sanshi gật đầu,
lại lay vai cậu bé. “Taiki…”
Youka vén cao
rèm cửa, để ánh sáng chiếu vào. “Taiki, ngài phải dậy đi ạ. Kei Taiho chuẩn bị lên
đường hồi quốc rồi.”
“Ưm?” Cuối cùng
Taiki cũng nhúc nhích. Cậu quay người nằm ngửa ra, sau đó lập tức bắt đầu ngáy tiếp.
“A, cái sướng của
tuổi trẻ đây,” một giọng nói vang lên ở bên kia màn. Youka và Sanshi vội quay ra.
“Genkun!”
Tiếng cười trầm
ấm của Gyokuyou vang lên. “Không cần phải đánh thức cậu bé tội nghiệp đó làm gì
cả.”
“Đúng vậy, cứ để
ngài ấy ngủ,” thêm một giọng nói vang lên phía sau ngài. “Đêm qua ngài ấy về muộn
đến có thể coi thành sớm.” Đó là Keiki đang theo vị thiên tiên đi vào.
“Không, không
được ạ,” Youka vội nói. “Taiki đại nhân, ngài phải dậy mau ạ!”
“Xin để ngài ấy
nghỉ đi,” Keiki lại nói, nhưng Youka vẫn không đổi ý.
“Nếu làm vậy, e
rằng lúc sau ngài ấy sẽ buồn lắm.”
Ở bên cạnh,
Sanshi gật đầu đồng tình. Cô biết vì sao Taiki cảm thấy khó ngủ sau khi trở về,
tuy lúc ấy cậu rõ ràng đã kiệt sức. Cô lắc mạnh người cậu. “Taiki. Taiki!”
Đến lần thứ ba,
Taiki cuối cùng cũng hé mắt. Cậu chớp mắt trước ánh sáng chói và, sau một
thoáng, bật dậy trên giường. “Taiho, ngài ấy đi mất chưa ạ?”
Sanshi vuốt vuốt
mái tóc rối của cậu. “Ngài ấy vẫn còn ở đây, ở ngay gian bên đó.”
Taiki lại chớp
mắt; cuối cùng cậu cũng nhận ra những người đang nhìn vào tẩm phòng của mình,
ai nấy cố nhịn cười. Hai má cậu đỏ lên, cậu cúi đầu chào.
“Xin lỗi… Chào
buổi sáng ạ!”
----------------------
“Xin Genkun và
Taiho thứ lỗi cho. Bình thường ngài ấy không như vậy đâu ạ.”
Gyokuyou mỉm cười,
nhận chén trà từ Youka và đưa mắt nhìn Keiki. “Xem ra ngài ấy đã trở nên gần
gũi với ngài. Tôi rất hài lòng.”
Keiki nhíu mày,
không nói gì.
“Vậy ngài có
giúp gì được cho ngài ấy không, Kei Taiho?”
Youka ngượng
ngùng cười, Keiki thì thở dài nói: “Năng lực của tôi không đủ. Xin lỗi.”
“Hừm,” Gyokuyou
trầm ngâm. “Tôi cũng hiểu rằng rất khó để có thể dạy lại một điều mà thông thường
người ta bẩm sinh đã biết. Nhưng dù sao thì cũng đã có những tiến bộ. Được nghe
ngài nói chuyện nhẹ nhàng như thế này là một thành tựu lớn rồi đó, Taiho.”
Đôi mày của
Keiki càng chau lại, khiến Gyokuyou cười thành tiếng. Sau lưng anh, Taiki bước
vội vào phòng, Sanshi đi theo chỉnh lại quần áo cho cậu.
“Xin lỗi vì đã
khiến hai ngài phải đợi ạ.”
Keiki đặt chén
trà xuống bàn. Anh đứng dậy và cứng nhắc cúi chào. “Taiki, anh phải tạm biệt em
thôi.”
Cậu bé ngước
nhìn anh với đôi mắt đỏ ướt nước. “Anh phải về thật rồi ạ?”
“Anh không thể
rời vương quốc lâu hơn nữa. Anh xin lỗi vì không giúp thêm gì được cho em.”
“Không ạ, em
xin lỗi- Em không phải là một học sinh tốt.”
Keiki lắc đầu.
“Không hề có chuyện đó.”
“Vậy anh bảo trọng
nhé.”
“Chúc em mọi điều
tốt lành, Taiki.”
“Dạ.”
Taiki nhìn anh
như đang cố kìm nén điều gì. Keiki đặt một bàn tay lên đầu cậu.
“Em hãy kiên nhẫn.
Kirin là do Thiên Giới tạo ra. Thiên Đế sẽ dẫn lối cho em. Anh chúc em sớm gặp
được vương. Khi em xuống núi trở về vương quốc của mình, Kei sẽ ở ngay phía bên
kia Hư Hải. Chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại.”
Taiki nắm chặt
vạt áo của Keiki. “Thật thế ạ?”
Keiki mỉm cười.
Cậu bé rõ ràng là đã bắt đầu mong ngóng đến lần hội ngộ tiếp theo. “Anh hứa.
Khi em xuống núi, anh sẽ đến chúc mừng.”
Một nụ cười nở trên
gương mặt của Taiki. “Tốt quá ạ!”
Keiki cũng mong
được ở lại với vị kirin nhỏ tuổi cho đến khi cậu đã thu phục được ít nhất một
shrirei, hay ít nhất là cho tới khi cậu đã quen với việc tiếp đãi những người
thăng sơn, nhưng điều kiện không cho phép anh. Tin tức về những vấn đề tại Kei
khiến anh nhận ra mình đã vắng mặt quá lâu, hơn nữa anh cũng đã hứa với chủ thượng
sẽ trở về trước hạ chí.
“Anh sẽ rời núi
từ đâu ạ?”
“Từ điện
Hakki.”
“Em theo tiễn
anh đến đó được không?”
Keiki mỉm cười.
“Tất nhiên rồi. Anh gọi Hankyo và Jakko ra nhé?”
“Dạ.”
Gyokuyou đứng dậy,
ngắm nhìn hai vị kirin. “Taiki, ngài đã kết bạn với shirei của Kei Taiho rồi đó
ư?”
“Hankyo thường
chơi đùa cùng tôi.”
“Tốt lắm,” vị
thiên tiên nói, đặt một bàn tay lên vai cậu bé và liếc nhìn Keiki. “Ta cũng rất
vui vì những tiến bộ của ngài, Kei Taiho. Xem ra ngài đã học được cái tinh tế của
sự dịu dàng rồi.”
“Nhưng Kei
Taiho vẫn dịu dàng với tôi ngay từ đầu mà,” Taiki ngước nhìn Gyokuyou.
Gyokuyou và
Youka đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều nghe thấy sự chân thành trong lời nói của cậu.
“Thật vậy sao?”
“Đúng thế ạ.”
Gyokuyou mỉm cười
trước sự quả quyết của cậu, trong khi trên mặt Keiki lướt qua một biểu cảm hết
sức phức tạp. Youka đưa tay lên che miệng, làn sóng sự rúc rích vô thanh ngầm
lan ra khắp phòng, cho đến khi các tiên nữ đều phải cố gắng lắm mới nhịn được
cười.
---------------------
Dĩ nhiên, các
tiên nữ nào và ngay cả vị thiên tiên Gyokuyou đều không thể ngờ được những hậu
quả khủng khiếp bắt nguồn từ nét tính cách mới của Keiki, bởi chính sự dịu dàng
vụng về của anh sẽ khiến Kei Vương Jokaku lạc lối.
Nhưng đó là
chuyện về sau này.
-------------------------
Taiki hết sức ủ
dột kể từ khi Keiki rời đi, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình không có thời
gian để buồn rầu. Kể từ sau ngày hạ chí, con đường dẫn đến cung Hoto bắt đầu nhộn
nhịp các tiên nữ qua lại. Trong cung được dâng hương liên tục, các tiên cũng đều
mặc lên những bộ trang phục rực rỡ nhất. Hình thức trang hoàng tại khắp các
đình điện trong cung cũng như phục sức của Taiki đều trang trọng hơn nhiều.
Mùa hội trên
núi Hou đã bắt đầu.
------------------------
Taiki đứng trên
một trong những bức tường đá gần cây shashiboku. Qua bao lần trải nghiệm, cậu vẫn
cảm thấy lạ khi ngửi thấy mùi hoa trong gió thổi ở mê cung nhưng lại chỉ thấy
mùi biển mặn trong làn gió ở cao trên này.
Có thứ gì đó
đang tới gần từ phía tây nam. Cậu có thể cảm nhận được nó.
Cậu hồi tưởng về
Hoàng Hải qua những cảnh tượng đã được thấy từ trên lưng của Keiki. Núi Hou là
một ngọn núi với kiến tạo đá kỳ lạ, những tảng đá phủ rêu đan xen nhau trải dài
tới tận chân núi. Tuy mê cung được tạo nên bởi những tảng đá này trông có vẻ
khá phức tạp, thực chất chỉ có một con đường tương đối thẳng dẫn từ chân núi
lên tới hành cung Hoto. Qua hàng trăm năm, vô số người đã đi trên con đường ấy,
mài mòn mặt đá thấp hẳn xuống so với vùng bãi đá hai bên cạnh.
Vì chỉ có một con
đường để tới cung Houro, khánh lữ hành chỉ có cách tự tìm đường đến cổng mê
cung ở dưới chân núi. Muôn vàn nẻo đường từ khắp Hoàng Hải đã tụ lại tại đây.
Giống như đường lên núi, những con dường này cũng đã được tạo nên bởi bước chân
của hàng ngàn người. Trên mặt đất đá cứng, chân người bước mòn thành lối; khi
đường đi là dốc cao, những điểm đặt chân được khắc vào đá; tại những vùng lầy lội
hơn, đá được đổ xuống đầm lầy và lòng sông để kê chân; qua những khu vực hoang
vu, những chồng đá nhỏ được dùng để đánh dấu đường đi. Đây đó, cây đổ thành cầu
bắc qua những khe nứt nhỏ; những lối đi hẹp tạo nên bằng cách chặt cây phạt cỏ
uốn lượn xuyên mình qua rừng rậm.
Những con đường
này toả ra trong Hoàng Hải theo bốn hướng, nhắm tới bốn cánh cổng lớn. Một
trong số này – cổng Reikon ở phía tây nam – đã mở ra và đóng lại vào ngày hạ
chí. Taiki tự hỏi không biết những người đã đi qua cổng giờ đang ở đâu.
Hành trình tới
chân núi của họ sẽ không dễ dàng, bởi Hoàng Hải có rất nhiều quái vật và dã
thú. Vì những người thăng sơn đều qua cổng vào cùng một ngày, họ thường tập
trung lại giống như một thương đội, lấy số đông để bảo vệ tập thể khỏi những hiểm
nguy trên đường đi. Taiki thậm chí còn nghe nói có một nghề chuyên phục vụ đoàn
người này – nghề hộ tống đoàn thăng sơn.
“Không thể tin
được là họ đã sắp tới đây rồi,” vị kirin thầm nói. Cậu đang ngồi với hai chân
co lại trước ngực, cằm tựa lên gối.
“Đừng căng thẳng,”
Sanshi lặng lẽ nói.
“Em biết là em
không nên…”
Nhưng
đây không phải là căng thẳng, cậu nghĩ. Nó như một thứ dự cảm vậy.
Mỗi khi ra
ngoài chơi hoặc nghe các tiên nữ dạy một vài thuật bói toán đơn giản, nếu tình
cờ ngẩng đầu nhìn về phía tây nam, cậu lại cảm thấy trong ngực thắt lại. Sau
đó, cậu sẽ nhớ ra rằng đó là phương hướng của cổng Reikon, một cơn ớn lạnh liền
sẽ chạy khắp người cậu và tim cậu lại đập dồn dập.
Đó không phải
là một dự cảm tốt. Cậu không thể rũ bỏ được ý nghĩ rằng thứ đang đến gần kia có
ý hại mình.
“Em không biết
mình có làm được hay không nữa.”
“Chắc chắn là
ngài sẽ làm được.”
Sanshi luôn nói
vậy. Tiếng gió thổi trong tai cậu át đi tiếng của cô.
“Chị nghĩ liệu
vương có mặt trong đoàn người đó không?” cậu hỏi.
“Không ai biết
được.”
“Em nghĩ là
không.”
“Em mong là
không ư?”
“Vâng…”
Sanshi đưa mắt
nhìn chủ nhân của mình đang ngồi cứng đờ trên tảng đá, đầu gối co chặt lại trước
ngực. Cậu thấy buồn vì sẽ phải rời khỏi núi Hou nếu nhận được vương ư? Hay là cậu
sợ rằng năng lực kirin của cậu sẽ chịu thử thách và cậu sẽ thất bại? Dù là vì
lý do nào, Sanshi cũng đã cảm nhận được sự lo âu của Taiki kể từ hạ chí. Có đôi
lúc, cảm giác ấy chân thực đến mức ở gần bên cậu thôi cũng khiến cô thấy đau đớn.
Những người
thăng sơn thực hiện hành trình này bởi họ tin rằng bản thân có những phẩm chất
cần thiết để trở thành vương, hoặc rằng những người xung quanh họ nói rằng họ
có những phẩm chất ấy, vì vậy vương thượng tương lai thường có mặt trong số những
người lên núi. Tuy vậy, có những lúc không ai trong số những người lên núi phù
hợp để trở thành vương, và cũng có những trường hợp vị vương được chọn không xứng
đáng với ngôi vị, hoặc có khuyết điểm lớn.
Có
lẽ không phải là ngài ấy sợ việc chọn vương mà là sợ việc có một chủ thượng, vị nyokai nghĩ.
Chọn một vương
thượng đồng nghĩa với quyết định vận mệnh của cả một vương quốc, cách sống của
vị vương đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của kirin. Nếu chủ thượng lệch
khỏi vương đạo, kirin là người chịu hậu quả lớn nhất. Khi một quốc vương lạc lối,
kirin của ngài sẽ đổ bệnh, thứ bệnh này được gọi là shitsudou – thất đạo. Đến
lúc này, khó còn cách nào để cứu chữa cho vị kirin nữa. Vương thượng nắm mạng sống
của kirin trong bàn tay mình – lý do này đã là đủ để khiến một kirin phải thấy
bất an.
“Đằng nào Tai
Vương cũng sẽ không lên núi sớm như vậy đâu…” Taiki nói, chủ yếu tự nhủ. Sanshi
chỉ giữ im lặng.
Ngài
ấy không có shirei và không thể biến thân. Ngài ấy thậm chí còn không hoàn toàn
tin rằng mình là một kirin. Rất dễ để cảm thông cho tự tin của
Taiki và rất khó để trách cứ khi cậu muốn trốn tránh trách nhiệm.
“Xin hãy nhớ những
lời Kei Taiho đã nói với ngài.”
Taiki rời mắt
khỏi hướng tây nam và nhìn Sanshi.
“Thiên Đế sẽ dẫn
lối.”
Taiki quay người
ngước nhìn trời, nét mặt nghiêm lại.
“Vâng.”
Ngọn gió ấm thổi
mạnh trên đỉnh đá.
Hankyo - 班渠
Tsuitenban - 槌天盤
(búa trời :-?)
Meitenko - 鳴天鼓 (trống
vang trời)
Rin-Byou-Tou-Sha-Kai-Jin-Retsu-Zen-Kyou: 臨兵闘者皆陳烈前行
(dịch ý: người tham chiến tiến ra phía
trước)
Bốn dòng chú lệnh là như sau:
神勅明勅、天清地清。
神君清君、不汚不濁。
鬼魅降伏、陰陽和合。
急急如律令
Jokaku - 舒覚
Khi
được xuất bản bởi White Heart, Phong Hải, Mê Bờ được tách làm hai tập. Sau đây
là lời cuối sách của tập một:
Xin chào mọi người,
Tôi không biết là xuất phát từ đâu,
nhưng gần đây Tam Quốc Diễn Nghĩa bỗng nhiên lại nổi, vì vậy dòng văn viễn tưởng
theo phong cách Trung Quốc bắt đầu được ưa chuộng. Tôi có hơi run vì tôi sợ độc
giả sẽ lập tức nhìn thấu nền tảng kiến thức nông cạn của tôi về Trung Hoa mất.
Cây chuyện này là phần tiếp theo cho
một câu chuyện tôi đã viết cho White Heart khi trước – Nguyệt Ảnh, Ảnh Hải. Đây
là hai câu chuyện khác nhau và cậu chuyện lần này xảy ra trước phần kia, tuy
nhiên về cơ bản nó vẫn là phần tiếp theo.
Tiếp theo đây là những lời tôi muốn
nói với những độc giả đã đọc phần trước.
Đọc thì có vẻ như mọi lời Taiki nói
ra đều được hiểu rõ, nhưng thực ra mọi người trên núi Hou không hiểu được ngôn
ngữ mà cậu nói. Đúng vậy, cũng giống như trong phần truyện trước, mọi thứ đều
được phiên dịch lại. Vì câu chuyện lần này phức tạp hơn (có rất nhiều từ kanji
mà Taiki không thể hiểu được), và việc tôi có đề cập tới chủ đề dịch thuật hay
không cũng không quan trọng lắm, nên tôi không viết về chi tiết đó nữa. Tuy vậy,
ở trong đầu thì tôi vẫn thiết lập rằng tất cả những lời họ nói đều được dịch lại.
Thế nên xin các độc giả cũng để tâm tới điều này. (Thật tình, tôi lại phải nhờ
các độc giả rộng lượng với mình thế này…) *cúi đầu*
Câu chuyện lần trước đã nhận được
nhiều phản hồi tích cực từ độc giả, chính nhờ các vị nên phần tiếp theo này mới
được viết ra. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều! Tôi hi vọng được viết một phần tiếp
theo nữa. Tuy nhiên… tôi phải từ bỏ thói quen phải tách mỗi phần ra làm hai tập
thế này mới được… Tohoho…
Rất mong mọi người sẽ tiếp tục đón đọc
tập tiếp theo.
-Ono Fuyumi-
*Ở
đây tác giả nhắc đến việc những người lớn lên ở Hourai như Taiki thực ra không
nói hay hiểu được ngôn ngữ của thế giới thập nhị quốc, nhưng vì Taiki là thánh
thú nên trong đầu cậu tự động có năng lực dịch lại ngôn ngữ tại thế giới này. Đổi
lại, những người nói chuyện cùng cậu (ngoài kirin) là các tiên, sau này thì là
các tướng quân, v..v.. đều là người đã gia nhập Tiên Tịch và được ban cho khả
năng dịch đó, nên họ cũng không gặp vấn đề gì khi giao tiếp với cậu.
No comments:
Post a Comment