"Đại nhân
Gyokuyou!"
Vị thiên tiên tới
thăm khi Taiki vừa dùng xong bữa trưa tại điện Rosen.
Gyokuyou nhẹ bước
tiến vào toà điện năm gian nhỏ xinh, theo sau là một người đàn ông trẻ có mái
tóc vàng. Teiei giật mình quỳ xuống, khấu đầu trên mặt đất.
Genkun
đã nhìn thấu điều chúng ta cần. Ngài biết rõ!
“Mới gặp ngài
trước đây có không lâu thôi, vậy mà nay ngài đã lớn lên nhiều rồi!” Gyokuyou mỉm
cười vuốt tóc Taiki. “Tóc của ngài cũng đã dài thêm nhiều. Ta hi vọng ngài
không gặp khó khăn gì khi sinh hoạt tại đây chứ?”
“Dạ không có gì
hết ạ,” Taiki trả lời, ánh mắt hơi hướng về phía người đàn ông đứng phía sau vị
tiên. Nam giới rất hiếm gặp trên núi Hou, Taiki chưa gặp thêm ai kể từ sau khi
Goson tấn công cậu.
“Vị đây là
Taiho của Kei. Ngài có thể gọi ngài ấy là Keiki.”
Taiki mở to mắt.
“Ngài ấy… là một kirin ạ?”
Gyokuyou gật đầu.
Taiki ngước
nhìn, chăm chú ngắm người được xưng là Keiki. Anh ta hơi cúi đầu, nét mặt vô cảm
như một tấm mặt nạ.
Tuy người này
có vẻ lãnh đạm, Taiki vẫn hết sức hào hứng vì cuối cùng cũng được gặp một kirin
khác. Tuy biết bản thân mình là một kirin, khái niệm của cậu bé về sinh vật này
vẫn còn quá mơ hồ.
Gyokuyou đưa mắt
quanh gian điện, nhìn nhóm tiên nữ đã tụ tập lại đây.
“Xem ra điện
Rosen đã trở nên đông vui lắm rồi.”
Youka vội cúi đầu.
“Xin ngài thứ lỗi, thưa Genkun, nhưng Taiki đại nhân không thích dùng bữa một
mình…”
Vị thiên tiên
cười lớn. “Không sao hết. Chủ nhân của núi Hou này không phải ai khác ngoài
Taiki. Chỉ cần theo ý ngài ấy là được rồi.”
“Vâng, thưa
Genkun.”
Ánh mắt của
Gyokuyou lướt qua các tiên nữ trong lúc họ cúi đầu; rồi ngài cầm lấy bàn tay của
Taiki. “Ta nghe nói ngài đã bị tấn công bởi một kẻ xâm nhập thiếu hiểu biết. Thực
là một điều bất hạnh. Ngài có bị thương không?”
“Dạ không nặng
lắm đâu ạ.”
“Vậy thì ta rất
mừng.” Gyokuyou mỉm cười, ra hiệu mời Taiki ngồi. Ngài dùng ánh mắt tỏ ý bảo
Keiki cũng làm theo.
“Kei Taiho đã sống
với chúng tôi trên núi Hou này trước khi ngài tới, Taiki.”
“Thật ạ?”
Taiki nhìn sang
Keiki, nhưng vị này chỉ chớp đôi mắt lạnh nhạt để đáp lại.
“Hai ngài đều
được sinh ra trên núi Hou nên có thể coi như anh em vậy. Trong giai đoạn này,
Kei Taiho sẽ lại tới ngụ tại đây. Ngài hãy coi ngài ấy như huynh trưởng của
mình, cố gắng thỉnh giáo từ ngài ấy.”
“Vâng,” Taiki mỉm
cười và quay sang Keiki. “Kei Taiho đã dùng bữa chưa ạ?”
“Rồi.”
“Ngài có muốn dùng
chút trà không?”
“Đa tạ, tôi
không cần.”
Taiki gãi đầu.
“Ưm, ngài muốn ở tại toà điện nào ạ?”
“Lúc trước khi
sống ở đây, tôi ở điện Shiren.”
“Dạ, vậy ngài
có muốn sang đó không? Tôi đi cùng có được không?”
“Tất nhiên.”
Keiki đứng dậy,
Taiki cũng làm theo. Theo sau vị kirin hơn tuổi được vài bước, cậu quay lại nói
với Gyokuyou: “Đại nhân Gyokuyou, ngài có ở lại đây một thời gian không? Hay là
ngài có việc bận rồi ạ?”
Gyokuyou mỉm cười:
“Ta không có việc gì gấp. Nếu ngài muốn, ta có thể dùng bữa tối với ngài,
Taiki.”
“Có ạ!”
Gyokuyou và các
tiên nữ đều cười.
Khi hai vị
kirin đã khuất dạng, Teiei mới ngập ngừng quay sang Gyokuyou. “Xin ngài thứ lỗi
cho tôi nói lời quá phận, nhưng-“
“Cô cứ nói thẳng
ra đi.”
“Chỉ là… Kei
Taiho thực không thể gọi là ‘thân thiện’ lắm. Tôi nghĩ, có lẽ với Taiki…”
Không cần cô
nói hết lời, Gyokuyou cũng hiểu. Vị thiên tiên cười thành tiếng. “Kei Taiho có
nhiều lúc quá câu nệ và cứng nhắc.”
Teiei im lặng.
Keiki đã sinh ra và lớn lên tại núi Hou cho tới cách đây không lâu, vậy nên các
tiên nữ đều hiểu tính cách của ngài. Theo phép lịch sự, cô nên phủ nhận những lời
vừa xong của Gyokuyou, nhưng cô không làm vậy nổi. Thay vào đó, cô chỉ chờ đợi
vị Genkun nói tiếp.
“Lúc đầu ta đã
định hỏi nhờ Ren Taiho bởi hai vị kirin đã biết nhau từ trước rồi, nhưng vương
quốc của ngài ấy đang gặp biến động, ta không thể mượn ngài ấy đi trong lúc này
được.”
Teiei đã nghe đồn
về những chuyện nhiễu nhương đang xảy ra tại vương quốc của Renrin. Cô gật đầu.
“Ngẫm lại,”
Gyokuyou tiếp lời, “Ta thấy Kei Taiho là người gần tuổi nhất với vị kirin nhỏ
bé của chúng ta. Tuy ngài ấy cũng đang có vấn đề phải để tâm tới trong triều,
ta nghĩ sẽ có lợi cho ngài ấy nếu được sống cùng Taiki một thời gian. Có thể sự
hoà đồng của Taiki sẽ giúp cải thiện ngài ấy một chút.”
Teiei cố nín cười.
“Vâng, thưa Genkun.”
Gyokuyou khẽ cười;
sau đó, vẻ mặt của ngài trở nên nghiêm túc. “Nữ vương của Kei có thói quen tự
chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân. Taiho của ngài ấy lại lạnh lùng như
vậy, ta e rằng ngài ấy sẽ ngày càng lạc lối. Sẽ rất tốt nếu Keiki có thể học được
sự nhẹ nhàng của Taiki.”
Teiei trầm mặc
cúi đầu hành lễ.
Xem ra núi Hou
không phải là nơi duy nhất đang gặp phải những điều phiền não.
---------------------------------
Taiki vội vã bước
theo Keiki, phía sau là bầu đoàn tiên nữ như thường lệ.
Muốn bắt kịp được
sải chân dài của vị kirin hơn tuổi không phải là dễ đối với cậu bé, trong khi
Keiki không ngơi bước chút nào. Vì vậy, khi tới được điện Shiren, Taiki đã thở
hổn hển.
Toà điện này có
cấu trúc khá giống với điện Rosen. Keiki tiến vào, chầm chậm đi dạo xung quanh
một hồi. Taiki cho rằng ngài đang hồi tưởng lại quãng thời gian trước đây, vì vậy
cậu chỉ im lặng đứng và chờ đợi.
Sau khi đi hết
một vòng trong điện, Keiki tìm đến một chiếc ghế ở gian giữa và ngồi xuống.
Taiki không biết làm sao, liền lẳng lặng đứng sang bên cạnh.
Trong điện có một
bộ bàn ghế đơn giản, nhưng những vải vóc trang hoàng và đệm lót đều đã bị cất
đi từ lâu. Keiki ngồi đó, dường như đắm chìm trong suy tưởng, khoé mắt chỉ hơi
dõi theo các tiên nữ khi họ bận rộn bài trí những đồ vật cần thiết cho thời
gian ngài sẽ sống tại đây.
Dần dần, Taiki
càng lúc càng cảm thấy bối rối; có vẻ như Kei Taiho đã hoàn toàn quên mất sự hiện
diện của cậu. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ngài, Taiki không dám phá vỡ sự yên lặng.
Cậu cảm thấy như thể mình đang quấy rầy đến vị này chỉ bằng việc đứng gần ngài.
Vì vậy cậu cứ đứng đó, không biết làm sao, cho đến khi các tiên nữ mang trà tới
đặt trên một chiếc bàn nhỏ trong phòng.
“Xin thứ lỗi vì
đã ồn ào đến hai vị,” một người nói. “Ngài dùng trà chứ ạ?” Cô đưa tới cho
Keiki một trản trà nóng. “Ngài xem, nếu ngài cứ im lặng ngồi như vậy, Taiki đại
nhân sẽ không biết phải nghĩ thế nào về ngài.”
“A…” Keiki ngẩng
đầu nhìn Taiki, cuối cùng cũng nhận thấy sự có mặt của cậu. “Thật thất lễ quá.”
Vẫn với vẻ mặt lãnh đạm như cũ, vị này khẽ gật đầu một cái.
“Ưm… Nếu tôi quấy
rầy đến ngài, có lẽ tôi nên quay về,” Taiki ngập ngừng nói.
Người trả lời cậu
là một tiên nữ chứ không phải là Keiki: “Nào có chuyện đó. Đây, Taiki đại nhân,
ngài cũng dùng chút trà đi.”
Vị tiên mang đến
một chiếc ghế cho cậu; sau một chút do dự, cậu ngồi xuống, cảm thấy hết sức khó
nghĩ.
“Ừm…” cậu mở lời
sau một lúc lâu. “Kei Taiho sống ở đâu ạ?” Xưng hô với Keiki bằng ngôi thứ ba
như thể đang nói chuyện về một người không có mặt khiến cậu cảm thấy thiếu tự
nhiên, nhưng cậu đã nghe các tiên nữ nói chuyện như vậy nên liền rập khuôn
theo.
“Ở Kei.”
“Vương quốc Kei
thì như thế nào ạ?”
“Là một vương
quốc ở phía đông,” Keiki trả lời bằng giọng đều đều.
Vị này không
nói gì thêm, Taiki liền vẫn không hiểu thêm chút nào về vương quốc này.
“Vậy là trước
đây ngài cũng sống trên núi Hou ư, thưa Taiho?”
“Đúng vậy.”
“Từ lúc ngài
sinh ra ạ? Tôi chỉ mới đến thôi.”
“Từ lúc tôi
sinh ra.”
“Ngài đã ở đây
trong bao lâu?”
“Cho tới cách
đây hai năm.”
“A, vậy là ngài
đã chọn được vương cách đây hai năm.”
“Tôi gặp vương
năm ngoái thôi.”
“Ồ,” Taiki thầm
nhẩm. “Tức là hai năm trước ngài đã rời núi Hou để đi tìm vương ư?”
“Đúng thế.”
“Ưm…” Taiki
nhìn chằm chằm xuống chén trà của mình. Hương hoa dâng lên tràn vào hai khoang
mũi. “Tôi vẫn tự hỏi không biết cảm giác chọn vương là như thế nào. Youka có giảng
với tôi về việc Thiên Khải xuất hiện gì đó, nhưng tôi vẫn không dám chắc nó sẽ
ra sao.”
“Ngài sẽ biết
khi nó đến,” Keiki trả lời thẳng băng.
“Ngài có chằc rằng
tôi có thể chọn vương nổi không?”
“Chắc chắn. Đó
là bản chất của kirin.”
“Cho dù tôi
không biết Thiên Khải là thế nào ư?”
“Rất khó để
miêu tả Thiên Khải bằng lời, nhưng khi ngài gặp vương, ngài sẽ nhận ra người đó
phải là vương.”
“Nếu như tôi chọn
nhầm người thì sao? Hoặc là để lỡ mất vị đó?”
“Chuyện đó
không thể xảy ra, ngài sẽ nhận được vương nhờ vương khí.”
“Vương khí ư?”
Keiki gật đầu,
nét mặt không đổi. “Vương có tính vương giả của riêng họ. Ngài có thể gọi đó là
một thứ khí chất. Nó rất khác với người thường, ngài sẽ nhận được.”
“Nhưng dường
như tôi không giống với một kirin thông thường, không biết rồi tôi có làm được
không. Có thể cách chọn vương của tôi sẽ khác với các kirin khác.”
“Tôi không biết
gì về kirin màu đen, tôi không có câu trả lời.”
“Ồ.” Taiki lại
càng thêm loạn trí. Cậu đã vô cùng mong mỏi được gặp một kirin khác, nhưng đến
khi gặp rồi, cậu lại thấy bức bối như chưa hiểu thêm được gì. Trên trán cậu đã
vã ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Khi rời khỏi
núi Hou, ngài đã đi tìm vương như thế nào ạ?”
Taiki cảm thấy việc
chọn vương từ những người đứng trước mặt mình phải khác so với khi tự mình đi
tìm, không biết vương ở đâu trong khắp trời đất này.
“Tôi đi theo
vương khí.”
“Ý ngài là ngài
đi gặp rất nhiều người xem họ có vương khí hay không ư?”
“Vương khí
không phải là như vậy. Cho dù vương không đứng ở ngay trước mặt ngài, ngài sẽ vẫn
cảm nhận được phương hướng dẫn đến ngài ấy. Ngài chỉ cần đi theo cảm giác ấy
thôi.”
“Ra vậy…” Taiki
nói mà trong lòng không thông chút nào. “Ngài… Kei Taiho có thể biến thân được
chứ ạ?”
“Không kirin
nào không biết biến thân.”
“Tôi không biết
biến thân. Tôi không rõ mình phải làm gì.”
Keiki ngẩng lên
nhìn Taiki. Đôi mắt của ngài sáng một sắc tím. “Vậy ngài có phải hỏi tôi cách
giơ tay lên không? Ngài có phải học cách đi hay không?”
“Không-”
“Cũng giống như
những việc đó. Ngài có thể hỏi tôi biến thân như thế nào, nhưng tôi không thể
nói cho ngài biết được; cho dù tôi có cố giảng giải, ngài cũng sẽ không hiểu
hơn được gì.”
“Vâng…” Taiki
cúi đầu.
Có
lẽ mình sẽ không bao giờ biến thân được.
Sự yên lặng kéo
dài hồi lâu. Thấy Keiki không có ý nói chuyện, Taiki liền đứng dậy. Lúc này, cậu
muốn được gặp Sanshi hơn bao giờ hết.
“Xin lỗi vì đã
làm phiền ngài.” Cậu cúi đầu; đáp lại cậu chỉ là một cái gật đầu trong im lặng.
“Chúng ta còn tái kiến vào bữa tối chứ ạ?”
“Xem ra
Gyokuyou đại nhân đã quyết rằng chúng ta phải cùng nhau dùng bữa.”
“Vâng… Tôi rất
xin lỗi vì đã quấy rầy. Tôi xin đi trước.”
“Chào.”
Taiki lại cúi đầu
và quay người ra ngoài. Cậu bước nhanh hết mức có thể, nhưng chưa kịp ra đến thềm
thì nước mắt đã bắt đầu rơi. Hai bàn chân cậu đột nhiên dừng lại, sự buồn tủi
vây chặt quanh người. Cậu nghe thấy tiếng một tiên nữ chạy tới phía sau.
“Taiki…”
Một bàn tay chạm
lên vai cậu; sức nặng và hơi ấm của nó khiến nỗi buồn lại dâng lên.
“Nhỡ em không
phải là một kirin thì sao?”
“Chắc chắn ngài
là kirin mà.”
Vòng tay mềm mại
ôm lấy cậu.
“Nếu đúng là
kirin thì em chỉ là một kirin vô dụng.”
“Hoàn toàn
không phải vậy đâu, thưa Taiki.”
“Chính là vậy
mà,” Taiki bám lấy vị tiên nữ. “Em xin lỗi…”
Xin
lỗi vì em lại vô dụng như vậy.
Xin
lỗi vị mọi người lại ưu ái em như thế.
Em
không thể đạt được kỳ vọng nào của mọi người.
----------------------
“Làm sao mà nó
lại thành một đứa mít ướt như vậy chứ?”
Taiki nhớ tới lời
mắng thường xuyên nhất của bà nội.
“Không
sao đâu con,” mẹ sẽ nói vậy. Bàn tay mẹ xoa trên lưng cậu cũng giống như
bàn tay của vị tiên nữ vậy.
“Đừng
nghĩ về lời bà nói. Con trai của mẹ rất hiền, mẹ thích thế.”
Vậy thì tại sao
mẹ lại phải khóc nhiều như vậy?
Khi cậu nói xin
lỗi, mẹ bảo rằng cậu không cần phải thấy có lỗi. Mẹ sẽ mỉm cười, đôi mắt nhoà lệ,
và nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
“Xin ngài đừng
phiền lòng vì những lời ấy,” vị tiên nữ nói, tay vỗ về lưng cậu. Cô nắm tay cậu
trong bàn tay ấm áp của mình và dắt cậu về điện Rosen. Về đến nơi, Youka và
Teiei cũng dỗ dành cậu như vậy.
“Không cần phải
vội đâu thưa ngài.”
“Đúng vậy. Cho
dù ngài có biến thân được hay chưa, chắc chắn ngài cũng vẫn là một kirin. Ngài
hoàn toàn đừng bận tâm về điều đó.”
“Đừng
nghĩ về lời bà nói.”
“Là do Kei
Taiho đấy ạ, ngài ấy lúc nào cũng ủ dột như vậy.”
“Chỉ
là bà hơi nóng tính thôi.”
“Xin ngài đừng
khóc. Nếu ngài không biến thân được, chúng tôi cũng chẳng để ý chút nào đâu.”
“Con
không cần phải xin lỗi mẹ.”
“Đúng vậy đấy,
Taiki. Không có gì phải khiến ngài bận tâm đâu mà.”
Sanshi cũng dỗ
cậu. Cô vuốt tóc cậu rồi bế cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu. “Chúng ta ra ngoài
một chút nhé? Gió đêm rất dễ chịu.”
Sự dịu dàng của
mọi người làm cậu càng thấy đau đớn. Mỗi bàn tay ấm, mỗi lời nói nhẹ nhàng giống
như đang đâm vào tim cậu.
“Ngài đi dạo
đi, thưa Taiki,” Youka nói, tay choàng một tấm khăn lên vai cậu. “Nhưng xin hãy
về đúng giờ cơm tối. Có Genkun dùng bữa cùng chúng ta chắc chắn sẽ rất vui.”
Youka tiễn họ
ra ngoài, Sanshi đưa cậu rời khỏi điện. Cho dù thế, nước mắt vẫn cứ rơi.
--------------------
“Chúng tôi phải
làm thế nào với ngài đây, Taiho?” Gyokuyou thở ra một hơi dài. Ngài ngồi tại điện
Shiren, Keiki ngồi bên với vẻ mặt mờ mịt. “Taiki vẫn còn nhỏ tuổi, chúng tôi
không thể để ngài khiến cho ngài ấy khóc thế này được.”
“Tôi phản đối ý
ngài cho rằng tôi cố tình khiến ngài ấy khóc.”
“Hẳn là ngài
không. Nhưng có lẽ ngài nên sửa đổi cách nói chuyện với ngài ấy một chút.”
“Ngài ấy hỏi
tôi cách biến thân, nhưng đó không phải là một câu hỏi mà tôi có thể trả lời.
Làm sao tôi có thể sửa đổi sự thật được?”
Gyokuyou lại thở
dài. “Có lẽ không, nhưng nói ra sự thật một cách quá trần trụi có thể hơi tàn
nhẫn. Ngài cũng biết rằng Taiki không may đã phải dành nhiều năm sống tại
Hourai. Mọi chuyện không dễ dàng cho ngài ấy như đối với ngài, Kei Taiho. Ngài ấy
cần-”
“Vậy tại sao
ngài không nhờ En Taiho giúp đỡ. Ngài ấy được sinh ra ở Hourai. Tôi không phù hợp
với vai trò này.”
“Keiki,”
Gyokuyou nói, giọng đanh lại, “Cho dù vậy, tôi đã chọn nhờ ngài. Tôi làm vậy vì
tôi nghĩ chuyện này sẽ tốt cho cả ngài và Taiki.”
“Nhưng tôi-”
“Hẳn ngài không
nghĩ rằng tôi lại không biết vấn đề ngài đang gặp phải chứ, Keiki?”
Đến lượt Keiki
thở dài; gương mặt lãnh đạm của anh càng tỏ nét âu lo khi anh nghĩ về vị vương
mình đã để lại tại vương quốc của mình.
Chủ thượng của
Keiki sinh ra và lớn lên là con gái của một thương nhân bình thường. Nói theo
cách nhẹ nhàng, ngài là một người mong manh. Nói khó nghe hơn, ngài là một người
yếu đuối. Ngài không gánh vác nổi những trách nhiệm của ngôi báu. Ngày qua ngày,
quyền uy của ngài đang thu hẹp dần, và sau khi mất đi sức ảnh hưởng, ngài liền
bỏ bê chuyện triều chính, chọn giấu mình trong cung và không bao giờ ra ngoài.
Cho dù Keiki có trách mắng hay van xin ngài như thế nào, tình hình cũng không
khá hơn. Thay vào đó, vương thượng rõ ràng muốn tránh mặt anh.
“Kei Taiho
không nói gì sai, quả thế, nhưng ngài phải hiểu rằng có những lúc không phải cứ
nói đúng đã là cách tốt nhất.”
Giờ thì Keiki
không biết phải thế nào. Làm sao mà nói đúng lại có thể không phải là cách tốt
nhất được?
“Trước tiên,
ngài phải để ý tới tâm tình của người ngài đang đối thoại cùng. Taiki tính rất
đơn giản và thẳn thắn, ngài ấy cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nếu sự thẳng thừng
của ngài có thể khiến một người như ngài ấy sợ được, tôi e rằng ngài hoàn toàn
không có khả năng xoa dịu những vấn đề Kei Vương đang gặp phải, bởi vương thượng
là người phức tạp hơn nhiều.”
Keiki lại thở
dài.
--------------------
“Taiki đang ở
đâu?”
Keiki dừng bước,
cất lời hỏi một vị tiên nữ trên một con đường nhỏ trong mê cung. Vị này liền chỉ
về một bãi trống hơi lộ ra giữa những tảng đá lớn gần rìa cung Houro.
“Ngài ấy ở
trong vườn hoa hiên ạ. Xin ngài hãy nhẹ nhàng với ngài ấy.”
“Tôi không hề
có ý nào khác mà.”
Trên đường tới
đây, mọi người anh gặp trên đường đều nhắc nhở anh như vậy; tới lúc này, Keiki
đã thấy sầu lòng lắm rồi.
Vị tiên nữ lắc
đầu. “Kei Taiho có lẽ không cố ý, nhưng lời nói của ngài đôi lúc quá lạnh
lùng.”
“Tôi sẽ cẩn thận
lựa lời.”
Đó là câu trả lời
duy nhất anh có thể đưa ra trong tình cảnh này.
Chậm rãi bước với
tấm lòng nặng trĩu, Keiki tiếp tục đi theo con đường, hứng chịu những lời
khuyên nhủ và nhận xét đầy tính hoài nghi của các tiên nữ anh gặp mặt cho tới
khi bước vào bãi trống nơi có vườn hoa hiên.
Vị kirin dừng lại
tại góc vườn, ngắm nhìn quang cảnh trước mắt. Vị nyokai màu trắng đang ngồi
trên bốn chân giữa bải cỏ vàng, Taiki nằm cuộn mình bên cạnh, hai cánh tay nhỏ
bé ôm quanh thân báo của cô.
Một
kirin kỳ lạ.
Tuy biết chắc rằng
cậu bé này là một kirin, anh vẫn chưa quen được với màu tóc kỳ lạ của cậu. Hơn
nữa, còn có nhiều lý do khác khiến Keiki cảm thấy ngần ngại. Đầu tiên là anh
không quen tiếp xúc với trẻ con. Cơ thể nhỏ bé và đôi tay đôi chân mảnh khảnh của
Taiki khiến cậu trông như một thứ gì khác lạ, một giống loài hoàn toàn tách biệt
– đặc biệt là vào lúc này, khi cậu nằm co người lại, hai vai rũ xuống và tay
bám vào bộ lông của Sanshi. Vẻ ngoài xa lạ và dễ vỡ của cậu bé khiến trong lòng
anh như có thứ gì xao động, cả người bồn chồn.
Keiki còn đang
ngần ngừ không biết có nên cất tiếng gọi hay không thì vị nyokai đã ngẩng đầu
lên. Taiki cảm nhận được sự cảnh giác của cô – chỉ một khắc sau, cậu đã tỉnh giấc
và lo lắng nhìn quanh. Khi thấy Keiki, đôi mắt tối màu của cậu mở to. Cậu vội
vãy lấy tay áo lau mặt và đứng dậy cúi đầu hành lễ thật thấp.
“Xin ngài thứ lỗi
cho việc lúc trước.”
“Không phải-”
Keiki nói, sau đó vội thêm vào. “Thực ra tôi mới là người nên xin lỗi. Dường
như cách nói chuyện của tôi quá vô tình…”
“Không,” Taiki
nói và lắc đầu, Keiki tự hỏi không biết làm thế nào một cái cổ nhỏ nhắn như vậy
lại có thể đỡ được đầu của cậu. “Tôi chỉ không… không giỏi chuyện này lắm, ý
tôi là chuyện làm kirin. Tôi rất xin lỗi.”
“Không, tôi-
Tôi có thể ngồi xuống cùng ngài được không?”
“Dĩ nhiên, mời
ngài.”
Keiki bước tới
và ngồi xuống gần một đám hoa hiên, Taiki liền ngồi bên cạnh anh. Keiki nhìn vị
nyokai bước lùi lại vài bước và cúi đầu với hai người.
“Đây là nyokai
của ngài ư?”
“Vâng. Tên của
cô ấy là Sanshi.”
“Một nyokai rất
tốt.”
Taiki chớp mắt.
“Nyokai có phân hơn kém ạ?”
“Đúng vậy. Những
nyokai có nhiều loài thú pha trộn vào như Sanshi được coi là tốt hơn.” Anh quay
về phía Sanshi, “Sanshi, cô có thể lui. Tôi sẽ ở bên Taiki.”
Sanshi cúi thấp
người rồi bước theo một con đường nhỏ ra khỏi vườn.
Keiki hơi chau
mày. Vì sao cô ta lại đi ra thay vì đơn
giản là biến mất?
“Một nyokai tốt,
nhưng năng lượng vẫn chưa hoàn toàn được giải phóng. Tại sao vậy?” anh lẩm bẩm.
Bên cạnh anh, Taiki hơi nghiêng đầu. Mái tóc của cậu vuốt qua những cành hoa
hiên vươn cao, khiến chúng rung rinh.
“Hừm…” giọng của
Keiki tỏ vẻ suy tư. “Đó là vì năng lượng của ngài cũng chưa được giải phóng hết.
Mối liên hệ giữa nyokai và chủ nhân rất sâu nặng. Nếu một kirin ngã bệnh,
nyokai của ngài cũng sẽ lâm bệnh.”
“Tôi… có bệnh
ư?”
“Đó chỉ là một
ví dụ. Nhưng có lẽ sự thật cũng không khác xa lắm.”
“A…”
Nhìn đứa trẻ ủ
rũ xịu xuống, Keiki thở dài. Chuyện này khó khăn hơn anh tưởng.
---------------------
Trong hồi lâu,
Keiki không nói thêm gì nữa, yên lặng nghĩ cách gợi chuyện. Bên cạnh anh, Taiki
ngồi im nhìn xuống đất.
“Tôi có thể hỏi,”
vị taiho nói sau khi im lặng hồi lâu, “vì sao lúc trước ngài lại khóc hay
không?” Đây có lẽ không phải là một cách hỏi tế nhị, nhưng Gyokuyou đã nhắc anh
phải tìm cách hiểu được vị kirin nhỏ tuổi.
“Xin ngài thứ lỗi,”
Taiki trả lời, người càng co lại.
“Tôi không mong
ngài xin lỗi – ngài không cần làm vậy. Tôi chỉ mong được nghe lý do từ ngài.”
Taiki nhìn xuống. “Vì tôi thấy buồn.”
“Tại sao?”
“Tôi cứ nghĩ
‘Nhỡ mình không bao giờ biết biến thân thì sao,’ trong khi các tiên nữ luôn
trông chờ tôi làm vậy.”
“Ngài để tâm đến
suy nghĩ của các tiên nữ đến vậy ư?”
Taiki ngước
lên, vẻ mặt hết sức băn khoăn. “Vâng. Họ rất tốt với tôi. Tôi biết họ để tôi sống
tại đây là vì tôi là một kirin, cũng vì thế nên họ mới săn sóc cho tôi như vậy,
nhưng tôi không thể làm được điều gì mà kirin đáng ra phải làm được cả. Tôi muốn
làm gì đó để cảm ơn họ vì tất cả… nhưng cứ nghĩ tới khả năng ngày ấy sẽ không
bao giờ tới, tôi lại thấy buồn.”
Nói đến những lời
này, nước mắt lại ứa ra từ khoé mắt cậu và rơm rớm trên hàng mi.
“Ngài khóc rồi.
Các tiên nữ sẽ lại trách mắng tôi thôi.”
Taiki chớp mắt.
“Kei Taiho bị các tiên nữ trách cứ ạ?”
“Đúng vậy, liên
tục nữa kia. Chuyện có liên quan tới kirin là họ không nể nang đâu.”
Nghe vậy, Taiki
hơi mỉm cười.
“Ngài suy nghĩ
cho các tiên nữ. Nhưng họ ở đây chỉ để chăm sóc cho ngài, Taiki. Ngài là chủ
nhân của họ.”
“Nhưng,” Taiki
lẩm bẩm, mắt lại nhìn xuống, “Tôi không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của
các tiên nữ. Họ chăm sóc cho tôi từ sáng tới tối, tôi sao có thể coi là chủ
nhân của họ được?”
“Ngài… rất lạ, Taiki.”
“Tôi biết…”
V kirin nhỏ nói
nghe đáng thương đến mức Keiki cuống cả lên. Không biết Gyokuyou nghĩ thế nào vậy? Mình đã nói là mình không thích hợp
với vai trò này mà.
“Tôi không có ý
phê phán ngài.”
“Tôi biết,”
Taiki lại nói, gật đầu cam chịu. Một giọt nước mắt lại trượt xuống trên má cậu,
lấp lánh rơi xuống đất. “Ở nhà cũng thế này.”
“Ở nhà ư?”
“Ý tôi là nhà của
tôi ở Hourai. Tôi không bao giờ khiến cho bà nội hay mẹ được vui lòng. Tôi lúc
nào cũng mắc lỗi, bà nội sẽ nổi giận, còn bố mẹ chỉ thở dài.”
Taiki đã bị cuốn
tới Hourai. Keiki nhớ rất rõ cơn shoku ấy, nó xảy ra khi anh vẫn còn ở trên núi
Hou.
“Khi Sanshi tới
đón tôi, tôi mới trở về đây, biết được rằng cung Houro mới là mái nhà thật sự của
mình. Lúc ấy mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Tôi không thuộc về Hourai, vì vậy mọi
điều tôi làm trước đây đều không được tốt. Nhưng giờ dường như mọi chuyện lại
diễn ra như cũ trong cung Houro. Dĩ nhiên ở đây không ai trách mắng tôi hay phải
khóc vì tôi, nhưng tôi không thể khiến ai vui lòng. Có những lúc tôi sợ rằng có
lẽ mình hoàn toàn không phải là một kirin. Nếu không phải là một kirin, tôi
không thuộc về cung Houro, đúng không ạ? Cũng giống như tôi không thuộc về nhà
cũ vậy.”
Lần đầu tiên,
Keiki hiểu được những biếng động cậu bé này hẳn đã phải trải qua khi rời khỏi
nơi mình sinh sống suốt mười năm đầu đời. Ngay cả với anh, thời điểm phải rời
khỏi núi Hou khi xưa cũng không dễ dàng gì. Nếu vậy thì mọi chuyện còn khó khăn
đến mức nào cho một đứa trẻ, một kirin đơn độc và đa cảm như thế này?
“Nhưng chắc chắn
ngài là một kirin, Taiki.”
“Vì sao ngài lại
chắc chắn như vậy?”
“Kirin có thể cảm
nhận được đồng loại của mình, ngài có khí chất của kirin.”
Taiki ngước
nhìn Keiki.
“Nó giống như một
quầng sáng vàng. Tôi có thể nhìn thấy rất rõ.”
Taiki nhìn xung
quanh mình, sau đó chăm chú nhìn vào không gian xung quanh Keiki. “Nhưng tôi
không thấy gì cả.”
“Đó là vì sức mạnh
của ngài chưa được giải phóng. Nhưng xin ngài đừng lo lắng, ngài thực sự là một
kirin.”
“Vậy nên… tôi vẫn
thuộc về núi Hou, cho dù tôi chưa thể thực hiện những điều mà kirin đáng ra phải
làm được?”
“Hoàn toàn
đúng.”
Taiki thở ra nhẹ
nhõm và chớp chớp đôi mắt mang lệ.
“Có lẽ,” Keiki
nói sau một thoáng, “ngài vẫn còn nhớ về nhà của mình ở Hourai chăng?”
“Vâng, thỉnh
thoảng tôi có nhớ tới, tuy rằng có lẽ tôi không nên làm vậy. Như thế là không tốt
đối với các tiên nữ.”
“Tôi… không có
mẹ, nên tôi không biết được, nhưng phải chăng ngài nhớ mẹ mình ở thế giới đó?”
Keiki biết vương thượng của mình rất nhớ mẹ. Ngài thường nhớ tới cuộc sống trước
đây của mình, có nhiều lúc ngài đòi anh phải trả ngài về và biến ngài trở lại
thành một cô gái bình thường.
“Kei Taiho
không có mẹ ạ?”
“Kirin thường
không có mẹ, chúng tôi chỉ sinh ra từ cây.”
“Vậy có lẽ là
tôi may mắn.”
“Tôi cũng có một
vị nyokai, và dĩ nhiên là có các tiên nữ. Nhưng… không có mẹ. Ngài muốn gặp lại
mẹ ư?”
Taiki không trả
lời. Cậu chỉ gật đầu.
“Ngài cũng
không nên quá lo lắng về cảm nghĩ của các tiên nữ,” Keiki nói, và vị kirin nhỏ
bé lại gật đầu.
“Nhưng đằng nào
thì tôi cũng không thuộc về thế giới đó, muốn được gặp lại mẹ có lẽ là ngớ ngẩn.”
“Tôi không biết
được.”
“Mà các tiên nữ
thì rất tốt với tôi, sao tôi lại có thể thấy trống trải được?”
“Tôi nghĩ là có
chứ.”
“Thật ạ?”
“Tất nhiên.”
Taiki lại bắt đầu
im lặng khóc. Hai tay ôm lấy gối, cậu cúi đầu và giấu mình vào vạt áo bị vò lại.
Keiki nhìn mà
thấy vô vọng, lòng chùng xuống. Hay lắm.
Mình lại khiến cậu bé khóc rồi.
“Ừm… Taiki à?”
“Tôi xin lỗi.”
Cậu bé rụt cổ
xuống thấp hơn nữa, như muốn khiến cho mình bé lại. Mái tóc ánh kim rủ xuống
trước mặt cậu, để lộ cái gáy nhỏ trong không khí mát lạnh. Đôi vai run rẩy của
cậu dường như cũng rất lạnh, bởi vậy, sau một hồi bồn chồn không yên, Keiki liền
đặt tay lên vai cậu bé.
“Tôi xin lỗi.”
Giọng nói nghèn nghẹn của Taiki vang lên giữa những tiếng nấc.
Giờ
thì cậu ta lại xin lỗi nữa!
“Ngài không việc
gì phải xin lỗi cả.”
Nghe những lời ấy,
vị kirin bé nhỏ bắt đầu khóc lên thành tiếng. Keiki ôm cơ thể nhỏ nhắn của cậu
sát lại mình, giống như anh đã thấy các tiên nữ làm, và Taiki ôm lấy anh. Keiki
cảm thấy thương cảm cho đứa bé, cùng với một cảm giác gì đó khác – một sự dịu dàng
đối với hơi ấm toả ra từ cậu. Anh nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, Taiki liền ôm anh càng
chặt.
“Em…” Taiki nói
qua làn nước mắt, “Em muốn… muốn về nhà.
“Ừm, chắc chắn
rồi.”
“Em muốn… được
gặp mẹ.”
A,
Keiki
nghĩ, ra là cậu bé nhớ nhà.
----------------------
Sắc trời ngả hồng.
Vầng lửa phương tây phản chiếu ánh nắng lên màn mây, vẽ nên những đường sáng đủ
dạng.
Taiki bước đi,
tâm tư hướng về nhà. Keiki đang dắt cậu đi trong lòng mê cung sáng tối đan xen ở
buổi chiều tà.
Chơi đùa trong
mê cung này rất thú vị. Cậu đã nhanh chóng thích ứng với cuộc sống không phải đến
trường. Hơn nữa, cậu cũng chưa từng có bạn bè nào thân thiết, bởi vậy cậu không
mất mấy thời gian để quen với việc không có đứa trẻ nào ở gần bên.
Sanshi và các
tiên nữ lúc nào cũng có mặt bên cậu. Ở đây không có bà nội giận giữ trách mắng
hay tranh cãi với mẹ về cậu. Cậu không phải thấy mẹ khóc hay cãi nhau với cha
sau mỗi lần như thế. Cha cậu cũng sẽ không gọi cậu vào để giảng lí lẽ, vừa nói
vừa liên tục thở dài.
Các tiên nữ đã
nói rằng núi Hou mới là gia đình thực sự của cậu, cậu cũng không hề nghi ngờ việc
đây là nơi mình thực sự thuộc về. Mọi người ở đây đều nồng hậu và vị tha; họ đã
chào đón cậu với vòng tay mở rộng, đã dành mọi tình cảm dịu dàng cho cậu. Taiki
biết các tiên nữ đều vô cùng vui mừng vì cậu đã trở về.
Vì
vậy nên mình luôn thấy rất tệ khi nghĩ về nhà.
Nhưng cho dù thế,
có đôi lúc, một điều gì đó sẽ gợi cho cậu nhớ về một kỷ niệm đẹp ở thế giới cũ;
và khi cậu nhớ lại, những hành lang trong căn nhà cũ dường như trở nên gần gũi
hơn so với những con đường cong cong vô tận của mê cung, khoảng vườn cũ lại hiện
lên đẹp hơn mọi bãi cỏ trên núi. Thay vì dành thời gian cùng các tiên nữ, cậu
nghĩ có lẽ đi học sẽ vui hơn nhiều, cho dù các bạn trong lớp không chịu chơi với
cậu; chỉ cần xem mọi người chơi đồ cứu hay đá bóng là đủ rồi. Gia đình cậu dường
như cũng trở nên dịu dàng và ấm áp hơn các tiên nữ - thậm chí hơn cả Sanshi.
Cậu tưởng tượng
xem cả nhà đang làm gì vào lúc này. Có lẽ mọi người đang ăn tối; mẹ, bà, và em
trai đều ngồi quanh bàn. Cậu tự hỏi không biết mấy giờ cha sẽ về đến nhà – có lẽ
tối nay cha sẽ xong việc sớm, và mọi người có thể tắm cùng nhau.
Qua màn sương
ký ức, mọi thứ đều trở nên tuyệt vời.
Cậu tưởng tượng
không biết những khóm tú cầu trong vườn đã nở hoa hay chưa. Có lẽ bà nội đang
đi dạo quanh vườn dưới tán dù. Hay là bà và mẹ lại tranh cãi, và mẹ lại vào cọ
rửa nhà tắm. Không biết em trai có phải đi vệ sinh một mình vào buổi tối hay
không.
Họ
có còn nhớ tới mình không?
Nếu có thì chắc
chắn là rất buồn. Nếu họ nhớ cậu nhưng cũng mừng vì cậu không còn ở đó nữa thì
còn buồn hơn, còn nếu họ thấy buồn vì cậu mất tích thì đúng là tệ hơn cả.
“Taiki à?”
Taiki nhận ra
mình lại sắp khóc tới nơi; cậu vội vã chớp mắt để ngăn dòng nước mắt. “Dạ?”
“Em đến điện
Shiren với anh được không?”
Cậu ngước nhìn
Keiki. Gương mặt của anh vẫn lãnh đạm như thường, nhưng bàn tay anh đang nắm
tay cậu thì rất ấm.
“Nhưng ngài
Gyokuyou-”
“Chỉ một lát
thôi.”
“Dạ.”
Keiki dắt cậu tới
toà điện, cho các tiên nữ ra đón họ lui đi, sau đó đưa cậu vào tẩm phòng phía
trong. Mặt trời sắp lặn chiếu lên bức tường đá bao quanh khu vườn nhỏ ở phía
đông toà điện ngay bên ngoài cửa sổ của căn phòng, khiến cho lớp rêu ánh lên
muôn vàn sắc xanh. Những sắc màu ấy phản chiếu vào căn phòng, khiến nó sáng lên
như một khu rừng trong buổi cuối ngày.
Keiki nhẹ nhàng
vỗ về bàn tay của cậu bé rồi thả nó ra và đi tới giữa phòng. Anh đứng yên trong
một thoáng, giương mặt hơi ngửa lên, hai mắt nhắm lại. Taiki vừa nghĩ xem không
biết liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không thì nó đến.
Tất cả giống
như cậu đang xem một bộ phim kỳ lạ. Không cần một dấu hiệu báo trước nào, thân ảnh
của Keiki bỗng dao động và tan đi ngay trước mắt cậu. Nó tương tự như một đoạn
phim chiếu cảnh thuỷ tinh và kim loại bị nung chảy ra trong lò mà cậu đã được
xem, tuy rằng cậu không cảm thấy sức nóng nào. Trong chớp mắt, thân ảnh đã tan
ra ấy toả ra một quầng sáng vàng rực rỡ. Sau đó, nó dường như giãn ra theo mọi
hướng, và trước mắt Taiki, thân hình vàng kim này như được lộn từ trong ra tựa
một chiếc áo khoác hai mặt; trước khi cậu bé kịp thốt nên lời, một sinh vật kỳ
diệu đã hiện hình trước cậu.
“A…”
Mọi việc chỉ diễn
ra trong khoảnh khắc. Có tiếng quần áo của Keiki loạt xoạt rơi từ trên người
sinh vật ấy xuống sàn. Nó hạ đầu xuống và quay sang nhìn vào Taiki.
Đôi mắt màu tím
ấy vẫn không đổi. Mái tóc vàng, hay đúng hơn là bờm, cũng đúng sắc cũ. Xem ra cổ
của con vật này không dài như hươu cao cổ. Phần thân và bốn chân hơi giống ngựa
nhưng mảnh hơn, tựa như của hươu. Thân hình màu vàng ấm áp được phủ một lớp
lông rất đẹp loang loáng theo mỗi chuyển động của cơ thể hay ánh sáng.
“Một kirin…”
Lần đầu tiên cậu
hiểu được kirin là như thế nào. Cậu nhìn vào gương mặt ấy – thon dài và rất đẹp,
giống hươu hơn ngựa, sự tương tự càng được gia tăng bởi chiếc sừng mọc ra từ giữa
trán rồi rẽ nhánh đều sang hai bên. Tuy vậy, chiếc sừng này nhỏ hơn sừng hươu và
chỉ có một. Nó lấp lánh như xà cừ và có màu vàng kim nhàn nhạt, hơi ánh lại sắc
đỏ của nắng chiều.
Lông bờm màu
vàng mọc ra từ cần cổ cong cong dẻo dai, khá ngắn so với mái tóc dài tới tận
sau đầu gối của Keiki khi anh ở hình người. Những sợi lông có vẻ cũng mảnh và
nhẹ hơn; tuy trong điện chỉ có chút gió nhẹ, chúng vẫn bay lên bồng bềnh như một
ngọn lửa vàng rực.
Phần chân của
kirin có móng như ngựa, phần đuôi lớn và dài. Điểm cuống đuôi nhỏ hơn đuôi ngựa,
nhưng về sau nó rủ xuống dày như bộ bờm.
“Kei Taiho…
đây, anh, anh đang là kirin ạ?’
“Đúng vậy. “
Trước sự bất ngờ
của cậu, sinh vật này đáp lại với giọng của Keiki.
“Em tưởng tượng
ra hoàn toàn khác.”
“Thế à?”
Khi vị kirin bước
tới gần hơn, Taiki nhận ra rằng sinh vật này rất lớn. Tuy cảm nhận đầu tiên là
nó khá thanh thoát, thực ra cơ thể này chỉ nhỏ hơn ngựa một chút. Cậu muốn được
chạm vào bộ lông óng mượt trước mắt, nhưng ý nghĩ rằng sinh vật này cũng chính
là Keiki khiến cậu dừng lại.
“Chỉ là, là em
không ngờ kirin lại… đẹp như vậy. “
Taiki ngẩn ngơ
đứng ngắm, cho tới khi Keiki cúi đầu xuống gần cậu.
“Em thích ư?”
“Vâng.” Taiki
thấy hai má nóng lên. “Em cũng sẽ trông như thế này ạ?”
“Màu sắc có thể
sẽ hơi khác vì em là một kirin đen.”
“À nhỉ.”
Cảm
giác được biến thành một sinh vật thần kỳ như thế này không biết sẽ như thế nào?
“Vậy… hai chân
trước của anh có cảm thấy giống tay không ạ?”
“Không, chúng cảm
thấy như chân trước thôi. Khi biến thân, nhận thức của em về bản thân cũng thay
đổi. Đây là một sự biến đổi về bản chất, cũng khó để giải thích.”
“Còn về sừng và
đuôi của anh thì sao ạ?”
“Anh không để
tâm mấy tới đuôi. Nhưng sừng của anh thì rất ấm, giống như có ngọn lửa ở đầu sừng
vậy. Có lẽ đó là nơi nguyên khí tụ lại. Thực ra, đây cũng là một cách tốt để
miêu tả việc biến thân: nó giống như nguyên khí trong người em đều tập trung lại
giữa trán.”
Có
khi mình sẽ biến thân được. Taiki bắt chước anh và nhắm mắt lại, tập
trung vào giữa trán mình. Dĩ nhiên là không có gì xảy ra. Cậu thở dài, “Chắc là
em kỳ vọng quá lớn rồi.”
“Cứ kiên nhẫn.”
“Dạ. Mà ở dạng
này chắc anh phải chạy nhanh lắm ạ?”
“Đúng vậy. Cho
dù là ở giữa Hoàng Hải, kirin vẫn có thể cưỡi gió mà chạy. Trên bầu trời, chúng
ta có thể chạy nhau hơn bất cứ loài chim nào. Nếu muốn, chúng ta có thể chạy khắp
cả thế giới.”
“Kể cả sang
Hourai ạ? Em nghe nói rằng nó nằm ở phía đông, bên ngoài phạm vi của mười hai
vương quốc.”
“Kể cả tới đó,
chỉ cần em muốn.”
Taiki chớp mắt.
Được biến thành một sinh vật hoàn mĩ như thế này và tung vó trên bầu trời thì
tuyệt vời biết bao. Giá như cậu có thể biến thân được, cậu thậm chí có thể về
nhà, chỉ để nhìn một chút vào những lúc thấy trống vắng quá thôi.
“Taiki,” Keiki
nói sau hồi lâu. “Ngài mai, anh có thể cho em cưỡi trên lưng anh, nếu như em
thích.”
“Thật ạ?”
“Ừ. Nhưng giờ
em phải về điện trước. Đại nhân Gyokuyou chắc là đang đợi rồi. Anh sẽ sang sau
một chút.”
“Vâng.”
Taiki cất bước
chuẩn bị đi, rồi cậu quay lại và cúi đầu thật thấp.
“Kei Taiho… Cảm
ơn anh.”
Điện Shiren - 紫莲
(Tử Liên – sen tím)
No comments:
Post a Comment