Monday 17 June 2019

Phong hải, mê bờ - Chương bốn


Taiki chầm chậm leo xuống con đường phủ rêu. Cậu không có đích đến cụ thể nào nên cũng không để ý lắm khi bước đi, chỉ cần có Sanshi theo cùng, cậu biết mình sẽ không bao giờ bị lạc. Hơn nữa, có cố ghi nhớ con đường họ đi thì cũng không ích gì – ngòai khu vực quanh điện Rosen, vị kirin nhỏ tuổi không hề nắm được sơ đồ của mê cung.

Tâm trí cậu đang lơ đãng trôi đi thì họ leo lên một con dốc nhỏ và đột nhiên gặp một cánh cổng nằm giữa đường. Cách cổng được đóng chặt, chặn lại mọi lối qua.


Họ đã tới rìa ngoài cùng của cung Houro. Nơi này nằm khá xa điện Rosen nơi họ xuất phát, Taiki đã chìm đắm trong suy nghĩ của mình đến mức không nhận ra họ đã đi xa đến mức nào.

Cậu thở dài. Cánh cổng chỉ có một then cài, nếu muốn cậu có thể dễ dàng mở nó ra, nhưng các tiên nữ đã dặn rằng cậu không bao giờ được rời khỏi phạm vi của cung.

Cho dù vậy, cậu chưa muốn quay về. Cậu quay người lại và gọi Sanshi, cô vẫn đi theo phía sau cậu như thường lệ.

“Sanshi, chị đưa em lên trên đi.”

Vị nyokai gật đầu và bế cậu lên. Taiki đã lớn, nếu cậu là một cậu bé bình thường, việc này sẽ khá khó khăn, nhưng cậu đã nhận ra rằng kể từ khi trở về núi Hou, người cậu liền nhẹ hơn nhiều. Các tiên nữ nói rằng đây là một biểu hiện về tiên cốt trong người cậu. Cho dù cậu có lớn lên thêm nữa, trọng lượng của cậu sẽ vẫn rất nhẹ vì cậu có tiên cốt. Vì vậy, việc bế cậu lên không phải là vấn đề cho Sanshi, và với một cú bật, cô đã lên tới trên đỉnh bức tường đá cong cong.

Từ vị trí trên cao này, cung Houro hiện rõ hình dáng của một mê cung. Đây đó lấp ló màu ngói xanh của các toà điện len giữa những tảng đá; đứng nổi bật trong mê cung này là thân cây trắng, những cành cây lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Ngồi một cách thoải mái trong vòng tay của Sanshi, cậu ngắm nhìn cái cây hồi lâu.

Nhìn từ bên trên, cung Houro trải ra như một phiến quạt lớn. Cây shashinboku nằm tại phần rìa phía đông, qua đó liền không có gì nữa – vách đá đâm thẳng xuống nền mây phía dưới. Xa xa qua rìa đá với độ cao không tưởng ấy, một miền đất phủ đầy đá trải dài tới chân trời mờ ảo, gần như không thể vượt qua.

Phía dưới vùng đất cao nơi cái cây mọc lên, phần chính của mê cung nằm trên một sườn dốc thoải. Những lối đi rẽ nhánh của nó đan xen lẫn nhau, cuối cùng mới hợp lại thành một con đường duy nhất, được chặn lại tại một cánh cổng. Đây đã là điểm cuối của mê cung.

Về phía bắc là đỉnh của núi Hou. Nó gần như mọc lên thẳng đứng, rất khó để có thể leo lên đỉnh núi nhọn như mũi tháp ấy, kể cả đối với một sinh vật như Sanshi.

Với bờ vực phía đông và đỉnh núi chắn tại phía bắc, tất cả những người muốn viếng thăm cung Houro đều bắt buộc phải đi qua cổng, sau đó tìm cách vượt qua những con đường rối mù của mê cung.

Taiki ngọ nguậy chui ra khỏi cánh tay của Sanshi và tự mình đứng trên chóp của một tảng đá. Cậu quay người nhìn về phía ngược lại.

Bên ngòai mê cung, những đường đi khó lường tiếp tục vươn xa tới hút tầm mắt. Phần đường bên ngoài này hoà lẫn với phần mê cung chính, tới mức khó có thể xác định được ranh giới giữa chúng. Tuy vậy, phần mê cung ngoài dễ đi hơn – lối đi rộng hơn, đây đó có những nhánh rẽ dẫn đến các bãi đất trống rộng hơn nhiều so với những bãi trống ở trong cung. Một người lữ hành có thể di chuyển ở phía ngoài mà không cần bản đồ, chỉ cần để ý tới vị trí của mặt trời là họ sẽ tìm được đường đi tới cổng vào cung.

Taiki nhìn khắp những con đường rộng của phần ngoài mê cung, cho tới khi cậu thoáng thấy ánh ngói xanh của một toàn điện nằm dưới chân một bức tường đá.

“Sanshi, kia là gì vậy?” Cậu chỉ tay. Đôi mắt tròn to của Sanshi liền nhìn theo.

“Đó là hành cung Hoto.”

“Nó nằm ở ngoài cổng ạ?”

Sanshi gật đầu. “Vì vậy nên nó được gọi là một hành cung, nó nằm tách biệt khỏi cung Houro.”

“Ồ.” Taiki ngồi xổm xuống trên tảng đá.

Trong một lát, ánh mắt của cậu quét qua những bức tường xanh lẫn xám của mê cung. Gió thổi mạnh trên những đỉnh đá này. Trong tầm mắt không có một vùng biển nào, nhưng cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi mặn trong không khí.

“Có… chuyện gì sao?” Sanshi khẽ hỏi. Cô đứng thẳng, nghiêm trang như một tác phẩm điêu khắc, mãi tóc được gió thổi bạt ra sau vai. Rất hiếm khi vị nyokai lại là người mở lời như thế này.

Taiki dừng lại ánh nhìn đang đuổi theo những con đường bên ngoài mê cung, ngước đầu nhìn thẳng vào mắt cô. “Sanshi, chị có biến thân để trở thành hình dạng như bây giờ không? Hay là xưa nay chị vẫn luôn như thế này ạ?”

Sanshi nhẹ nhàng vuốt ve má của Taiki. “Nyoka không thể biến thân. Việc đó đòi hỏi một năng lượng vô cùng lớn, chúng ta không có sức mạnh ấy.”

“Thật ạ?”

“Ừ. Muốn biến thân rất khó. Có những quái vật có thể làm được điều này, nhưng đó là những loài quái vật mạnh nhất, có thể chống lại cả các vị vương.”

“Quái vật ư?”

“Đó là những loài vật có yêu thuật nhưng không chịu sự trói buộc của luật trời.”

“Nyokai… có phải là quái vật không ạ?”

Sanshi lắc đầu. “Nyokai là loài nằm giữa con người và yêu thú. Có đôi khi chúng ta được gọi là nhân yêu hay yêu nhân. Chỉ có những sinh vật giống cái sinh ra trên núi Hou được gọi là nyokai.

“Vậy nếu như chị là một nhân yêu, có phải em là… một yêu thú không ạ?”

Sanshi nở một nụ cười mà chỉ có Taiki mới nhận ra được. “Phải, kirin là yêu thú có sức mạnh ma thuật; nhưng kirin không được xưng là yêu thú mà là thần thú.”

“Vì sao ạ?”

“Bởi trên thế gian này, chỉ có các thần và các vương là cao quý hơn các kirin. Đối với ngài, những người duy nhất có thân phận cao hơn ngài là Tai Vương, Tây Vương Mẫu, và Thiên Đế.

“À, là… ai ạ?”

Sanshi lấy tay luồn qua tóc Taiki, gỡ chút tóc rối.

“Có lẽ sẽ dễ hơn nếu ngài nhớ theo cách này: Tây Vương Mẫu và Thiên Đế không giáng thế tới mười hai vương quốc. Chắc chắn ngài sẽ không bao giờ gặp các ngài ấy. Vậy nên ngài chỉ cần biết rằng trên đời này chỉ có một người cao quý hơn ngài, đó là Tai Vương.”

“Không có ai khác ạ? Thật ư? Ngài Gyokuyo phải quan trọng hơn em chứ.”

“Chính vì thân phận của ngài nên ngài mới có thể gọi thẳng tên của đại nhân là Gyokuyo. Ngài dùng kính ngữ với ngài ấy không phải bởi ngài ấy là bề trên của ngài mà là vì phép lịch sự thôi.

“Rắc rối quá nhỉ.”

“Ngài cảm thấy rắc rối ư?”

“Vâng, có hơi hơi.” Taiki nhún vai và nhìn xuống quang cảnh trải ra dưới chân mình. Cậu đứng lặng hồi lâu, hít vào bầu không khí mặn mòi, sau đó mới lại cất tiếng.

“Chị nghĩ rồi em có học được cách biến thân hay không?’

Sanshi đưa mắt nhìn gương mặt của Taiki, cô nhận ra nét ưu tư trên biểu cảm của cậu.

“Ngài là một kirin. Biến thân là một khả năng ngài đã sở hữu từ khi sinh ra. Ngài sẽ hiểu mình phải làm gì khi ngài cần đến nó.”

“Em không biết nữa…” Taiki lẩm bẩm, mắt cụp xuống.

Các tiên nữ trên núi đều muốn được thấy một kirin màu đen, họ thường tỏ lòng muốn được cậu biến thân cho xem. Taiki hiểu sự ưu ái các vị tiên dành cho mình, nếu có thể, cậu cũng muốn biến thân để họ được vui lòng. Nhưng cậu không biết phải làm thế nào cả.

“Đừng lo lắng quá nhiều. Mối quan tâm lớn nhất đối với ngài lúc này là làm quen với cách sống ở đây.”

“Có lẽ vậy…”

Cậu đang định ngả đầu lên cánh tay của Sanshi thì thoáng thấy có thứ gì chuyển động trên những con đường phía dưới. Nhìn kỹ hơn, cậu thấy hai người đứng ở ngã rẽ gần cung Hoto.

“Sanshi, có người kìa.”

Đôi mắt của Sanshi liếc về phía cậu đang chỉ, cô gật đầu. “Có lẽ là các tiên nữ dâng hương. Họ mang hoa và hương tới bàn thờ ở hành cung.”

“Có lẽ chúng ta nên xuống dâng hương cùng họ rồi quay về.”

Taiki không thể tự mình trèo xuống khỏi bức tường đá. Sanshi đứng dậy, vươn tay ra để bế cậu; cậu vừa định nắm lấy cánh tay cô thì vị nyokai đột ngột ngẩng phắt đầu lên.

“Sao thế ạ?” cậu hỏi, nhưng Sanshi đã biến mất vào một khe hở đột ngột mở ra trong không gian phía sau cô.

“Sanshi?”

“Taiki, đừng cử động. Hãy đứng lại đây.”

Chỉ có giọng nói của cô truyền đến từ một nơi nào đó rất gần, trong ngữ điệu tràn ngập một sự căng thăng mà cậu chưa từng gặp.

Taiki nằm thấp xuống trên đỉnh tảng đá, người cứng lại. Chưa từng có chuyện nào như thế này xảy ra. Sanshi chưa bao giờ có vẻ lo lắng đến vậy, cũng chưa từng tỏ giọng ra lệnh, chưa từng để lộ một sức mạnh kỳ lạ như thế. Cậu hiểu được rằng, lần đầu tiên từ khi cậu trở về núi Hou, một điều hệ trong đang xảy ra.

Nhìn ra xung quanh, vị kirin nhỏ tuổi vô thức thở nhẹ đi. Cậu nằm càng thấp xuống, bám vào mặt đá nhấp nhô; rồi cậu hơi nghiêng đầu, cố nhìn xem Sanshi đã có thể đi đâu.

Có thứ gì đó sượt qua mặt cậu.

Một khoảnh khắc sau, cậu cảm thấy có thứ gì trói chặt quanh hai bàn tay đang bám trên mặt đá của mình. Cả người cậu xô ra phía trước khi hai cánh tay bị lôi tớ bởi một sức mạnh rất lớn, cậu cảm thấy cơ thể nghiêng tới, nghiêng ra khỏi đỉnh đá.

Trong chớp mắt, Taiki nhận thấy một vòng xích nhỏ đã cuốn quanh cổ tay, những mắt xích đen và rất cứng, ở đầu xích có một quả cân.

Rồi người cậu bị kéo ra giữa không trung.

Có ai đó đang lôi cậu khỏi tảng đá.

---------------------

“Bắt được nó rồi!”

Taiki nghe thấy một giọng trầm trầm hô lên, cậu vội mở mắt ra.

Phải mất một thoáng cậu mới nhớ ra rằng mình đã rơi khỏi tảng đá – ra khỏi mê cung phía trong, tới bên ngoài cung Houro, nơi cậu đã được dặn không được đặt chân tới. Cậu đang cố nhớ xem tại sao mình lại bị ngã thì tai nghe thấy một tiếng kêu đùng đục và hơi nghẹn. Người vẫn nằm nghiêng, cậu quay đầu nhìn và thấy một thứ gì màu đỏ phun lên trên nền trời xám nhạt.

Trông giống máu quá.

Giây phút ý nghĩ ấy vừa hình thành, người cậu đột nhiên lạnh toát. Cậu đã đóng băng trong khoảnh khắc.

Lúc này, cậu mới nhớ đến một vấn đề của mình, điều mà cậu chưa từng phải nghĩ tới kể từ khi tới núi Hou.

Mình không… mình không thể-

Tuy cậu không bao giờ phản ứng quá đà khi bản thân bị đau, cảnh máu chảy lại có thể khiến cậu sợ đến mức không thở nồi. Cậu muốn nhắm chặt mắt lại, nhưng hai mi mắt như đã cứng đờ. Cậu quên cả thở, chỉ còn cảm giác được nhịp tim dồn dập. Cảnh dòng máu phun lên cứ lặp đi lặp lại trong tầm nhìn nay đã nhạt nhoà.

Vừa rồi mình đứng trên đỉnh mỏm đá.

Có thứ gì đó đã cuốn quanh cánh tay cậu, lôi cậu xuống.

Cậu vẫn có thể cảm thấy nó quanh bàn tay mình vào lúc này – đó là một sợi xích mảnh như rắn, thít vào da thịt cậu như một cái vòng đầy gai nhọn.

Được rồi, vậy là mình ngã xuống. Rồi sao?

Cậu đang nằm nghiêng người trên mặt đất đầy đá, cơ thể ngả ra trên một tảng đá trong tư thế rất khó chịu.

Chắc rằng cậu đã rơi xuống từ một mỏm đá ở ngay phía trên đầu. Trông từ dưới lên, nhữung bức tường của mê cung có dáng vẻ rất khác. Độ cao của chúng khiến cậu nghĩ theo lý mình phải bị thương rồi. Nhưng cơ thể đang run lên bần bật khiến cậu không thể đoán được liệu mình có bị thương hay đã an toàn thoát được thương tích.

Cậu chỉ biết đến tiếng tim đập thùm thụp trong tai cùng cảm giác tê dại ở bàn tay bàn chân. Chỉ có đầu cậu lại cảm thấy rất nóng, như thể đang bị lửa thiêu, màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ tm mắt không chịu tan đi. Nó rõ ràng tới mức cậu không rõ mình đang nhìn thấy gì nữa – tuy biết rằng có điều gì đó đang diễn ra ngay trước mắt, cậu chỉ có thể nhận thấy những hình khối di chuyển trong một màn sương đỏ.

Chỉ cần cậu có thể lắc lắc đầu, xua đuổi đám mây mù ấy đi là được rồi, nhưng cậu thậm chí còn không thể chớp mắt. Chấn thương đã khiến cậu tê liệt rồi ư? Hay chính là sắc máu đỏ kinh hoàng ấy đang khiến cậu cứng lại như đá dưới đất này?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Grừừừ! Thứ yêu vật!

Giọng nói trầm kia lại gầm lên; cuối cùng Taki cũng có thể tập trung nhìn được những gì đang xảy ra: Đó là một người đàn ông cao lớn. Trong tay ông ta nắm một thanh đại đao.

Lưỡi đao ấy đang vung về phía Sanshi.

“Một thứ nhân yêu thì đừng hòng ngăn được ta! Cút về Hoàng Hải đi, đồ quỷ!”

Thanh đao ấy giơ lên và đang chém xuống với tốc độ khủng khiếp.

Sanshi!

Cậu muốn hét lên, nhưng không một âm thanh nào bật ra khỏi đôi môi cứng đờ của cậu.



Lưỡi đao sáng quắc vẽ nên một vòng cung trong không trung, sượt qua Sanshi trên đường hạ. Cánh tay của vị nyokai phóng ra, cắm vào cổ họng của người đàn ông. Một thứ gì đó màu đỏ thấm ướt những ngón tay thuần trắng của cô. Một giây sau, màu đỏ lại phun ra từ cánh tay cô, nơi lưỡi đao đã chém vào.

Không, dừng lại đi!

Mi mắt của Taiki nhắm lại theo bản năng; sau cảnh tượng khủng khiếp ấy, cậu lấy hết sức bình sinh để giữ mắt nhắm chặt, tới mức cậu mong rằng chúng sẽ không bao giờ mở ra nữa. Đầu cậu quay cuồng, không nhận biết được gì, kể cả việc phổi có còn thở, tim có còn đập hay không. Cậu muốn ở lại trong bóng tối này mãi mãi; nhưng có thứ gì đó đã nắm tay cậu lôi dậy, đôi mắt cậu mở ra trong ngạc nhiên. Trước khi hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, cậu đã bị kéo khỏi tảng đá mình vừa nằm trên.

Lưng cậu va xuống đất. Trước khi cậu kịp kêu lên, cánh tay của Taiki lại bị kéo lên. Lần này, khi mở mắt, cậu thấy hai tay mình đang bị trói trước mặt, vẫn nằm trong vòng thắt của sợi xích nhỏ và sắc.  Một người đàn ông đang đứng cách đó vài bước, tay trái nắm lấy một đầu xích. Mỗi khi ông ta di chuyển, Taiki cảm thấy hai vai và khuỷu tay của mình như vị vặn vỡ, người cậu xô vào những tảng đá xung quanh, khiến người cậu trầy xước thâm tím.

“Gì thế này?”

Giữ mũi đao chĩa vào Sanshi, ông ta liếc nhìn Taiki. Vẻ giận dữ trên mặt của ông ta càng thêm hung tợn. “Màu tóc! Màu tóc này là thế nào?” ông ta gầm lên truy hỏi, nhưng Taiki không có lời nào.

Sanshi bổ tới, nhưng người đàn ông dễ dàng lấy sống đao gạt cô ra, chân tung ra đạp vào người cô. Lại thêm những giọt đỏ vẩy lên vùng ngực trắng của vị nyokai.

Người đàn ông lại nhìn Taiki, khuôn mặt vặn lại cùng với tiếng rống: “Nhãi con! Đừng nói mi không phải là kirin!”

Kirin? Dĩ nhiên tôi là kirin. Mọi người đều bảo vậy.

Chờ đã, mình có nên cho ông ta biết hay không?

Còn Sanshi thì sao?

Còn máu…

Máu…

Mỗi khi ông ta di chuyển, Taiki lại bị kéo lê đi, cả người lảo đảo trong đau đớn. Cậu cảm thấy bụng cồn lên, dường như có thứ gì đó trong cơ thể mình sắp vụn vỡ.

“Ta cứ chắc mi là kirin! Ta cứ chắc! Bao nhiêu công sức thế mà bây giờ thành cái gì? Một thằng nhãi với một con nhân yêu hoang dại! Khỉ!”

Lưỡi đao sắc lại chém xuống cánh tay đang vươn ra của Sanshi, máu lại phun. Sanshi bật lại phía sau. Người đàn ông bước tới, kéo Taiki đập ngực vào một tảng đá nhọn.

“Một thứ nhân yêu như mày sao lại lên được núi Hou? Lính tuần trên núi bỏ bê nhiệm vụ đến thế sao?” Ông ta cau mặt nhổ nước bọn. “Không quan trọng, tao sẽ tự mình xử lý mày.”

Cây đao chém xuống. Sanshi lại tránh đi, suýt kịp – nhưng lưỡi đao đã kịp cắt vào da thịt cô trước khi cắm vào tảng đá bên cạnh.

Sanshi-

Cơ thể trắng muốt của cô vẩn đầy sắc đỏ.

Sanshi, chạy mau!

Giá như cậu có thể hét lên…

---------------------

“Dừng lại ngay!”

Taiki nghe thấy một giọng cao vút hét lên, cậu mở mắt ra.

“Thế này là thế nào?”

“Taiki!”

Cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã tới gần. Gương mặt của một vị tiên nữ hiện lên trong tầm mắt, sắc mặt cô đã tái trắng đi vì lo sợ.

“Taiki! Ngài có sao không ạ!”

Vị tiên chạy tới bên cậu, hai tay vươn ra. Cậu cảm nhận được một giọt nước lơi xuống trên má mình. Những vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, bế cậu lên khỏi nền đá. Trong vòng bảo vệ ngát hương ấy, những cảm xúc hoàn toàn khiến cậu choáng ngợp; từ một nơi tối tăm sâu thẳm bên trong, cậu có một xung động mãnh liệt muốn được chết đi.

“Chuyện điên cuồng gì thế này? Sanshi, dừng lại ngay!”

Đó là giọng của Teiei, đầy vẻ phẫn nộ.

“Nó là con chó của cô hả? Bảo nó cút đi mau!”

“Chính ngươi phải cút đi, tên xấc xược!”

Taiki chưa bao giờ nghe thấy vị tiên nữ trưởng bối nói với giọng hung dữ như vậy. Người đàn ông lạ mặt há hốc mồm nhìn cô. Sanshi vẫn run rẩy đứng chặn giữa ông ta và vị kirin nhỏ tuổi, ánh mắt toả đầy sát khí.

“Không, Sanshi,” Teiei lại nói. “Nếu người cô vấy máu, cô sẽ không được lại gần Taiki. Cô phải kiềm cơn giận lại.” Vị tiên lạnh lùng nhìn thẳng vào người đàn ông. “Còn ngươi, ngươi dám ngu xuẩn gây nên tội lớn như vậy với đại nhân Taiki, ngay trên núi Hou này!”

“Taiki hả?” Người đàn ông nhìn đứa trẻ đang bám vào một vị tiên nữ. “Vậy ra thằng nhãi- ờm, vị thiếu gia này là Taiki thật sao?”

Ông ta đột nhiên trở nên hào hứng. “Taiki, đúng thật rồi! Ta bắt được nó rồi!”

Thấy ông ta bước tới, Teiei giơ tay ngăn lại. “Trả lời ngay! Ta sẽ không cho ngươi bước thêm một bước nào nữa cho đến khi ta nghe được lý do.”

“Tôi bắt được nó! Chính tôi làm!”

“Trả lời! Ngay lập tức! Nếu không ta sẽ cho ngươi biết vì sao các tiên nữ núi Hou được mệnh danh là những vị tiên đáng sợ nhất!”

Ông ta nhe rằng cười với Teiei. “Tôi tên là Goson, giữ chức Tư khấu Đại phu của châu Ba tại Tai.” Ông ta cố bẻ giọng nói bỗ bã của mình cho mang nét nhã nhạn. “Tôi nghe tin Taiki đã trở về núi Hou nên mới tới bái phỏng.”

“Cung Hoto chưa đồng ý cho người nào tên Goson tới bái phỏng hết.”

“A... xin ngài tha lỗi, thưa đại nhân. Tôi quá mong mỏi được diện kiến cung Houro nên đã quên mất lễ nghi thường tình. Nhưng ngài xem- tôi đã bắt được cậu ta!”

“Bắt thì sao?”

Ông ta tròn mắt nhìn. “Là tôi đã bắt được kirin! Tôi xin thứ lỗi vì đã thất lễ, lại tới đây mà không hiểu những quy củ, ờm, thiêng liêng của núi Hou. Nhưng tôi xin được mang phần thưởng của mình trở về, chính là Taiki đó.” Ông ta toét miệng cười. “Tôi là Tai Vương tiếp theo rồi!”

Taiki cảm thấy vị tiên nữ đang bế mình run lên giận dữ. Ở bên họ, hai bả vai của Teiei cũng run lên bần bật.

“Ngươi… Ngu xuẩn!”

Giọng cô vang lên đe doạ tới mức người đàn ông hơi lùi lại.

“Châu Ba khốn cùng đến mức nào mà lại để cái loại như ngươi làm Tư khấu Đại phu?!”

Người đàn ông lại lùi thêm nửa bước.

“Ngươi nghĩ Taiki là ai? Chủ công của núi Hou này không phải là một yêu thú tầm thường để bọn thợ săn lỗ mãng bắt trong Hoàng Hải. Đừng bao giờ nhắc tới những lời vớ vẩn như thế trước mặt ta! Ngươi làm Tai Vương hả? Nếu không phải ta đang muốn khóc thì ta đã phải đau bụng vì cười đây! Cút ngay! Cút đi trước khi trời cao giáng sét trừng phạt ngươi!’

“Nhưng-!”

“Câm lại! Ta không muốn nghe một lời nào từ cái miệng bẩn thỉu của ngươi! Hay là ngươi muốn chúng ta thực thi lẽ trời, cho môi ngươi không bao giờ còn bật lên tiếng nữa?”

Mồm ông ta há hốc, rồi chẳng nói nên lời nào, lại ngậm chặt lại.

Vị tiên nữ đang ôm Taiki nhẹ nhàng đỡ cậu đứng thẳng. Cô hết sức cẩn thận gỡ bỏ sợi xích trói quanh cổ tay cậu. Rồi cô xoa lên những vết xích hằn trên da, xoa má cậu, vuốt lại tóc, và nhìn vào gương mặt cậu bé. Đôi mắt cô như đã chực khóc. “Ngài đã phải thấy chuyện kinh khủng biết bao. Đại nhân Taiki, chắc ngài bị kinh sợ lắm. Đi thôi, ngài hãy theo tôi về điện.”

“Nhưng Sanshi…” Taiki hơi thẫn thờ nhìn vị nyokai đang đơn độc đứng cách đó không xa.

Vị tiên lắc đầu. “Không phải lúc này ạ. Chúng ta phải để Sanshi lại. Đi nào-“

Tuy không nắm chắc những gì xảy ra, Taiki biết chắc rằng Sanshi đã bị thương nặng vì bảo vệ cậu. Cậu muốn hỏi xem cô có đau không. Muốn cảm tạ cô. Muốn chăm sóc cho vết thương của cô… nhưng chỉ màu máu trên cơ thể của cô thôi đã đủ khiến cho tim cậu thắt chặt lại trong lồng ngực. Mùi máu nồng nặc lan qua không trung về phía cậu, khiến cậu nhăn mũi. Cậu không thể đến gần cô cho dùng trong tâm rất muốn.

Vị tiên nữ dịu dàng kéo cậu lại và bế cậu lên. Cùng lúc ấy, cậu nhận ra khắp người mình đau đớn đến nhường nào. Cơ thể cậu ê ẩm, và với mỗi bước đi chầm chậm của vị tiên, cậu phải cố ngăn cho mình khỏi khóc.

--------------------

Họ đi qua cổng để trở lại bên trong mê cung, được một lát thì gặp Youka và vài vị tiên nữ đang vội vã đi tới.

Các vị tiên hoảng hốt kêu lên khi thấy những vết trầy xước khắp người Taiki. Vị tiên đang bế cậu kể lại những gì đã xảy ra, và một nửa trong số họ nhanh chóng đi ra cổng để xử lý kẻ xâm nhập.

“Kẻ hèn hạ nào có thể làm một việc như thế?” Youka thầm nhổ ra một lời, trừng mắt nhìn về phía ngoài cung. Với vẻ mặt hết sức thương cảm, cô đưa tay về phía Taiki. “Khổ thân đại nhân. Hắn là ngài sợ lắm. Ngài thấy đỡ chưa ạ?”

“Chị Sanshi…”

Youka gật đầu, hiểu được mối lo của cậu mà không cần cậu nói ra. “Sanshi sẽ không sao cả. Vết thương của cô ấy trông có vẻ sâu, nhưng cô ấy sẽ hồi phục rất nhanh. Tôi lo lắng về thương thế của ngài hơn, thưa Taiki.”

“Em… em nghĩ là em không sao cả.”

“Rất có thể là vậy, nhưng chúng ta phải lập tức đưa ngài trở về điện. Sanshi sẽ về theo sau khi đã tẩy rửa. Xin ngài đừng lo.”

Taiki ngẫm nghĩ trong giây lát rồi ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi có thể nhìn ra được biểu cảm của ngài, xin ngài đừng bứt rứt vì những gì vừa xảy ra,” Youka nói. “Bản chất của kirin là kỵ máu. Có những kirin chỉ cần ngửi thấy mùi máu là đổ bệnh.”

“Th-thật ạ? Có những kirin khác cũng giống như em sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Vậy nên ngài đừng buồn như vậy. Khi Sanshi trở lại, chúng tôi sẽ trị thương cho cô ấy.”

Taiki gật đầu; cậu vươn tay ra để Youka bế mình lên trong vòng tay êm ái của cô.

Các tiên nữ thay phiên nhau bế cậu trên hành trình lặng lẽ trở về cung Rosen.

--------------------

Tại tẩm phòng trong cung, Youka đặt vị kirin nhỏ bé vào một bồn nước thảo dược.

Cô kiểm tra khắp người cậu, gột rửa bùn đất, nghe cậu kể lại cuộc tấn công của người đàn ông bạo lực nọ. Nghe cậu kể lại những gì cậu nhớ, cô thầm nguyền rủa kẻ thăng sơn dám to gan thâm nhập lên núi.

“Em vẫn không dám chắc là chuyện gì đã xảy ra,” Taiki thú nhận.

Youka mỉm cười với cậu. “Tôi đã bất cẩn, đó là điều đã xảy ra. Tôi cứ tưởng rằng chúng ta đã được an toàn vì ngày xuân phân đã qua. Xin ngài hãy thứ lỗi cho tôi.”

“Em nghĩ đó không phải là lỗi của chị mà, chị Youka.”

“Không, đó chính là lỗi của tôi. Hơn nữa đáng ra tôi phải cảnh báo với ngài về nguy cơ gặp phải những kẻ thô lỗ như vậy. Tôi mừng rằng ngài đã không phải chịu thương tổn nghiêm trọng nào. Sanshi chắc chắn đã chiến đấu rất dũng cảm để bảo vệ ngài sau khi ngài rơi khỏi mỏm đá. Chúng ta đều phải tạ ơn cô ấy khi cô ấy quay lại.”

“Em cũng nghĩ vậy.”

“Ngài cũng phải hứa với tôi rằng ngài sẽ không bao giờ ra khỏi phạm vi cung Houro khi không có tiên nữ đồng hành, dù là một mình hay có Sanshi theo cùng đi chăng nữa. Không, xin hãy hứa với tôi rằng ngài sẽ không đến gần rìa cung.”

“Em sẽ tránh xa khỏi cổng,” Taiki nhỏ giọng nói.

Youka gật đầu. Cô giở một chiếc khăn tắm sạch và quấn nó quanh người Taiki khi cậu bước ra khỏi bồn; rồi cô bế cậu tới phần sàn được xây cao lên thành chỗ ngủ. Đặt cậu ngồi xuống trên những lớp chăn, cô cẩn thận lau khô cơ thể non nớt của cậu.

“Mọi kirin đều phải chọn vương.”

Cô nói sau hồi lâu.

“A, dạ? Nhưng vì sao ạ? Con trai của vương không phải là người nối ngôi ư?”

“Không. Một người chỉ trở thành vương khi kirin chọn ngài.”

“Em… không hiểu.”

“Bản thân tôi cũng không biết rõ điều đó diễn ra như thế nào, bởi tôi không phải là một kirin. Nhưng tôi xin kể lại với ngài những gì tôi đã được dạy: Người ta nói rằng Thiên Đế đã chọn ra người sẽ trở thành vương. Là bậc chí tôn trên Thiên Giới, ngài cân nhắc phẩm chất của mọi người và chọn ra người thích hợp nhất để mang lại trật tự cho một vương quốc.”

“Nhưng em tưởng người chọn là kirin?”

“Đúng vậy… nhưng thực ra Thiên Đế là người cho kirin biết rằng ai sẽ được chọn. Tôi không nghĩ rằng Thiên Đế sẽ thực tiếp nói thầm vào tai ngài. Thay vào đó, khi ngài gặp vị vương kế vị, đơn giản là ngài sẽ biết ngay. Ngài sẽ nhận được Thiên Khải.”

“Thiên Khải là cái gì ạ?” Đôi mày của cậu bé chau lại.

“Đó là một sự giác ngộ đột ngột xuất hiện đối với ngài. Chỉ có một kirin mới hiểu nó xảy ra như thế nào. Tôi tin chắc là ngài sẽ nhận ra khi nó tới. Hãy nhớ rằng ngay cả một kirin rất nhỏ tuổi cũng có thể chọn được vương.”

“Dạ,” Taiki nói, lòng vẫn không chắc.

“Sau này, sẽ có nhiều người mong được trở thành Tai Vương kế vị lên núi Hou. Họ sẽ diện kiến ngài, và ngài sẽ chọn.”

“Ý chị là họ sẽ đến đây, giống như người đàn ông hôm nay ư?”

Youka nghiêm trang gật đầu. Đặt tấm khăn cô vừa dùng để lau tóc cho cậu sang một bên, cô giúp cậu mặc lớp áo lót vào. “Đúng vậy, giống như ông ta, nhưng đông hơn rất nhiều. Họ sẽ đến sau ngày hạ chí.”

“Tại sao lại là vào ngày đó ạ?”

“Núi Hou nằm ở giữa Hoàng Hải. Đây không phải là một vùng đất con người có thể dễ dàng vượt qua. Họ chỉ có thể tiến vào nơi hoang dã này khi một trong bốn cánh cổng mở ra; những cánh cổng ấy chỉ mở ra vào xuân phân, thu phân, hạ chí, đông chí, và mỗi ngày ấy cũng chỉ có một cổng được mở. Mỗi ngày có cổng mở được gọi là ngày Ankou. Trong mọi thời điểm khác, những cánh cổng này đều được canh gác nghiêm ngặt.”

“Cổng chỉ mở trong một ngày thôi ạ?”

“Vâng, chỉ đúng một ngày – từ trưa ngày hôm trước tới trưa ngày hôm sau. Khi ngài trở về với chúng tôi, thưa Taiki, thời điểm rơi vào ngay trước xuân phân, tôi cứ tưởng rằng không người thăng sơn nào đã kịp tới để qua cổng. Đó là sơ suất của tôi. Xin ngài, hãy thứ lỗi cho tôi.”

“Được- được mà, chị Youka.”

“Tôi tin rằng kẻ thô lậu kia hẳn chỉ kịp đến vào sát nút. Những người khác sẽ không tới được cho tới hạ chí. Ngài nên biết rằng để đi từ một cổng lên đến trên núi phải mất ít nhất nửa tháng; mà sau khi đã bước vào Hoàng Hải, ngài không thể ra ngoài cho đến một ngày mở cổng tiếp theo. Vì vậy, những người thăng sơn khi tới núi Hou sẽ dựng lều trướng tại cung Hoto, đó là nơi được dành cho họ ở cho đến khi xuống núi. Tuy quái vật và yêu thú qua lại trong khắp Hoàng Hải, chúng thường không lên núi Hou, vậy nên ở đây là an toàn. Sẽ có rất nhiều người tới, đôi lúc đông đến mức như một thành trấn nhỏ.”

“Đông đến vậy cơ ạ? Làm sao em có thể biết được ai là vương?”

“Ngài đừng lo. Ngài sẽ nhận được Thiên Khải và ngài sẽ biết ngay. Nếu không có Thiên Khải, cho dù có đông người đến mức nào đi nữa thì trong số họ cũng không có mặt vương.”

“Ồ.”

“Tuy thế, ngài cũng phải để tâm, bởi sẽ có những kẻ ngu xuẩn như tên xuất hiện hôm nay; tôi e rằng không ít những kẻ như vậy tồn tại. Chúng đến bởi nghe được tin đồn rằng ai bắt được kirin sẽ được làm vua, hoặc rằng chỉ cần bắt kirin quỳ xuống trước mặt mình. Đều là tin đồn vớ vẩn, nhưng chúng vẫn tin vào, mà phương pháp của chúng thường khá bạo lực.”

“Có phải vì thế mà cung Houro nằm ở giữa một mê cung không ạ?”

“Đó là một lý do. Dù sao thì khi tin tức một kirin vừa sinh hạ được truyền ra, cũng có những kẻ muốn lẻn vào và bắt cóc các ngài đi.”

Taiki rùng mình.

“Khi đến lúc, chúng tôi sẽ đưa ngài ra ngoài mê cung. Cho tới khi đó, ngài không được một mình ra ngoài. Ngay cả khi đang ở trong phạm vi tường đá, ngài cũng phải luôn luôn cẩn trọng.”

“Em hiểu rồi,” Taiki nói một cách ngần ngừ.

Youka cười và vuốt ve mái tóc của đứa trẻ. “Hãy tin vào bản thân mình, thưa Taiki. Ngài sẽ biết phải làm gì. Khi Thiên Khải tới, kirin sẽ quỳ xuống trước mặt vương. Bản chất của kirin là không quỳ trước mặt ai khác. Ngay cả ở trong miếu Thiên Đế và Tây Vương Mẫu, kirin vẫn là vị duy nhất không cần phải quỳ.”

“Oa.”

“Lúc ấy, ngài sẽ thề không bao giờ rời khỏi vương thượng và luôn nghe theo lệnh ngài. ‘Quyết không rời bỏ chủ thượng, không phạm chiếu mệnh, nguyện trung thành tuyệt đối với ngài, đây là lời thề của thần’ – lời là như vậy.”

Taiki im lặng gật đầu.

“Nếu vị vương nói chấp thuận, ngài sẽ kề trán mình lên đầu mũi giày của ngài ấy, tức là kề sừng của ngài. Khi điều đó xảy ra, người được chọn sẽ trở thành vương. Vì ngài ấy được chọn bởi ngài, mà ngài lại là kirin của Tai, vị ấy sẽ là vương thượng của Tai. Kể từ ngày đó, ngài sẽ được xưng là Tai Taiho.”

“Nghe có vẻ phức tạp quá ạ,” Taiki nói với cô, có vẻ không thoải mái với trọng trách mới này, nhưng Youka chỉ mỉm cười.

“Vậy ư? Vẫn còn nữa đấy. Sau khi ngài đã chọn vương, ngài sẽ leo theo núi Hou lên cao hơn. Ở đó có miếu Tây Vương Mẫu, ngài sẽ đưa vương thượng của ngài lên đó.”

“Nhưng lên thế nào được ạ? Ngay cả chị Sanshi cũng không leo được lên trên ấy.”

Youka lại bật cười. “Khi đến lúc, con đường sẽ tự động mở ra. Các ngài sẽ lên miếu và nhận Thiên Xá, sau đó hai ngài liền về Tai. Nhưng xin đừng hỏi tôi Thiên Xá là cái gì, chỉ có kirin và vương mới biết được.”

“Dạ, em sẽ không hỏi.”

“Tôi chỉ biết rằng một dải mây rất đẹp sẽ xuất hiện trên bầu trời, nối từ núi Hou thẳng tới Tai. Các ngài sẽ cưỡi trên dải mây ấy rồi đáp xuống Tai.”

“Thật ạ? Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó?” Youka nhìn Taiki. Biểu cảm của cậu khi gặng hỏi có vẻ khá lo lắng.

“Ý em là sau đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Em sẽ đến sống ở Tai ư?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

“Chờ đã, vậy là em sẽ không được gặp lại chị nữa sao?” Taiki cảm thấy một nỗi cô đơn tràn tới. “Cả Sanshi? Cả chị Teiei? Không một tiên nữ nào khác ư?”

Youka thở dài và ôm lấy Taiki đang ngồi trên chiếc gối tựa. “Đúng vậy. Các tiên nữ chúng tôi có lẽ sẽ không còn cơ hội được thấy ngài sau ngày đó nữa. Nhưng Sanshi sẽ ở bên cạnh ngài. Cô ấy sẽ luôn hiện diện, thưa Taiki.”

“Nếu em không chọn vương thì sao ạ?”

“Chọn ra vương thượng là nhiệm vụ quan trọng nhất của một kirin.” Youka được Taiki ôm lại trong hai cánh tay nhỏ bé; cô vỗ vỗ lên đầu cậu. “Ngài sẽ trở thành một kirin tuyệt vời, và ngài sẽ chọn một vị vương tuyệt vời. Xin đừng bao giờ lo sợ, chúng tôi sẽ luôn dõi theo ngài từ trên núi Hou này.”

Núi Hou là nơi để chăm sóc kirin lớn lên, nhưng những người đã dạy dỗ cô đều nói điều tốt nhất có thể xảy tới là một kirin không bao giờ phải quay lại sau khi đã rời núi. Những tiên nữ luôn luôn bận rộn để đón chờ một kirin mới sinh ra. Youka có thể giải thích điều này với cậu bé, nhưng cô cảm thấy lúc này không nên nói ra thì hơn.

“Hi vọng lớn nhất của chúng tôi là ngài có thể thực thi được nhiệm vụ của mình, thưa Taiki. Đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây.”

Taiki gật đầu như thể đã hiểu, nhưng ở trong lòng, cậu không thực sự nắm chắc.

---------------------

Nhiều ngày rồi nhiều tuần trôi qua, tuy tiết trời không bao giờ thay đổi, ngày trên lịch báo rằng mùa hạ đang tới với cung Houro. Thời điểm giao mùa cũng đồng nghĩa với ngày hạ chí gần kề, khi cổng Reikon ở tây nam Hoàng Hải sẽ mở ra.

“Taiki,” Teiei nói với vị kirin một sớm nọ. “Để tôi buộc lại tóc cho ngài nhé?” Cô thấy cậu vừa tìm cách nhặt sỏi ở đáy sông vừa kêu lên tức giận mỗi khi những lọn tóc loà xoà rủ xuống nước.

“Vâng ạ,” Taiki nói rồi ngồi xuống một tảng đá bên bờ sông. Vị tiên nữ tháo một sợi dây trang trí khỏi thắt lưng để buộc mái tóc màu thép của cậu lại. Mái tóc thi thoảng được tỉa đều nay đã dài tới giữa lưng cậu bé. Buộc tóc lên cũng không khiến cậu hài lòng được.

“Em cắt mái thôi cũng không được ạ?”

“Nếu ngài quyết tâm thì tôi sẽ cắt nó theo ý ngài, nhưng ngài phải hứa sau này sẽ không hối tiếc.”

“Em không hiểu tại sao em lại cần nhiều tóc hơn chừng này,” cậu bé khốn khổ nói.

Teiei bật cười. “Ngài nên biết rằng tóc của ngài sẽ không dài như thế này sau khi ngài đã biến thân. Nó sẽ thay đổi cho phù hợp với hình dáng mới của ngài. Nhưng trước tiên nó phải có độ dài nhất định đã, nếu không trong ngài sẽ… rất kỳ quái. Vậy nên nếu tóc ngài vẫn đang dài ra, tôi e rằng thực ra nó vẫn còn ngắn hơn cần thiết.”

“Thế thì chắc là em chỉ biết được sau khi đã biến thân.”

“Dù sao thì tôi cũng xin đoan chắc về việc để tóc, thưa ngài. Đây, xong rồi ạ.”

Cô ngắm cậu nhảy tùm trở lại xuống nước.

“Ngài đã nghe câu chuyện về Sairin chưa?” Cô hỏi với theo.

“Sairin là ai ạ?”

“Trước đây rất lâu có một vị kirin được xưng là Sairin, ngài ấy rất coi trọng việc phục sức.”

“Chữ ‘rin’ trong tên của ngài ấy ám chỉ ngài ấy là nữ, có đúng không ạ? Là kirin của Sai ạ?”

“Chính xác. Vị Sairin này rất ghen tị với kiểu tóc của các tiên nữ và yêu cầu được bới tóc lên như họ.”

“Giống như kiểu tóc của các tiên nữ ư? Là dùng trâm cài đầu ạ?”

Teiei gật đầu. Cô kể chuyện trong khi hai tay vẫn thuần thục xuyên kim trên tấm vải đang thêu dở. “Vâng. Ngài ấy chải dầu vào tóc, buộc thật chặt và dùng nhiều cây trâm các màu. Mọi chuyện đều ổn cho tới một hôm mây mưa đột ngột kéo tới. Chưa kịp suy nghĩ, Sarin đã biến thân để chạy về cung trước khi tháo tóc xuống. Sau khi biến thân, phần bờm bị ghim lại đã khiến cổ của ngài ấy bị vặn lệch, không bao giờ có thể duỗi thẳng ra nữa, ấy là chuyện kể lại như vậy.”

Taiki khịt mũi bật cười. “Nghe đau quá ạ.”

“Chắc chắn rồi. Taiki, ngài cũng phải cẩn thận đấy. Ngài không được biến thân trong lúc vẫn còn buộc tóc, nếu không ngài sẽ phải chịu số phận tương tự.”

“Em sẽ cẩn thận ạ,” Taiki cười trả lời.

Teiei mỉm môi và chuyển mắt nhìn xuống.

Kể từ lúc kẻ tự xưng là “Goson từ châu Ba” xuất hiện, luôn luôn có hai ba tiên nữ túc trực bên Taiki. Không thể trông cậy vào sự bảo vệ từ một mình vị nyokai, bởi tuy cô sẽ đánh trả lại mọi mối nguy cho đến cùng, cô không biết cách kiềm chế, đôi khi có thể gây đổ máu một cách không cần thiết và vô tình gây hại đến vị kirin nhạy cảm.

Quả thực, vào ngày Goson tấn công, một lần tắm rửa vẫn không đủ để gột bỏ mùi máu khỏi người Sanshi. Taiki đã để cô ngủ cùng giường với mình như thường lệ mà không nói trước với các tiên nữ. Ngày hôm sau, vị kirin liền tỉnh dậy với cơn sốt hầm hập.

Những thời điểm như thế này khiến Teiei cảm thấy nuối tiếc thời gian Taiki mất tích khỏi núi nhất. Giá như ngài ấy có được một hai shirei, cô nghĩ.

Hoàng Hải bao quanh Ngũ Sơn có rất nhiều quái vật thuộc đủ mọi chủng loại. Thông thường, một kirin nhỏ tuổi sẽ tiến ra Hoàng Hải, tìm yêu quái để thuần phục, biến chúng thành shirei của mình. Ngài sẽ bắt đầu tập từ dưới chân núi, thử thuần phục những loài nhỏ yếu hay tụ tập trong bóng râm. Những shirei đầu tiên này sẽ không có giá trị mấy, nhưng chúng cũng vô hại.

Giá mà ngài ấy có thêm thời gian…

Cho dù Taiki có xuống Hoàng Hải bây giờ, liệu cậu có biết cách thuần phục quái vật hay không? Teiei không dám chắc; nếu cậu không biết làm thì cô cũng không thể dạy cho cậu. Thông thường, đây là một điều kirin sẽ tự ngộ được ngay từ khi sinh ra.

Ước gì thời gian mất tích của ngài ấy chỉ là năm năm chứ không phải mười năm.

Kirin được sinh ra trong dạng thú. Trong năm năm đầu tiên, họ giữ nguyên hình dáng ấy, trước khi sừng mọc ra. Trong thời gian này, họ không thể nói chuyện, cũng không thể hiểu được lời nói của các tiên nữ. Họ giống như những con chim non vẫn đang học hỏi.

Tuy nhiên, trong khi một cánh chim non không thể bay, kirin có thể phi đi trên gió ngay từ khi mới sinh. Một kirin còn nhỏ có thể chạy khắp Ngũ Sơn chỉ với nyokai của mình ở bên, thuần phục các quái vật và chơi với chúng. Các kirin nhỏ chỉ bú sữa từ nyokai; trong những năm đầu đời này, họ cũng có khả năng đề kháng lớn với các thương tích và mùi máu.

Sau khoảng năm năm, thời gian cụ thể dao động tuỳ theo từng kirin, một ngày nọ họ sẽ biến thành hình người và nói tiếng người. Một thời gian ngắn sau đó, họ sẽ có thể biến thân giữa dạng người và dạng thú theo ý muốn. Trong khoảng thời gian này, đầu sừng của họ sẽ xuất hiện. Sau đó họ sẽ cai sữa và thực sự hoàn chỉnh.

Theo thông lệ, tới lúc cai sữa thì một kirin cũng đã thành thạo việc biến hình và thuần phục shirei. Không cần ai dạy bảo cho họ. Tuy họ không được coi là trưởng thành cho tới khi mọc hết sừng, những kirin nhỏ tuổi này đã có đủ những năng lực thuộc về giống loài của mình.

Vì vậy, khi một kirin bỏ sữa thì tin cũng được truyền về vương quốc của ngài, nơi số phận đã xác định rằng ngài sẽ trở thành một thần tử - dù không một kirin nào lại được sinh ra bên ngoài núi Hou - và tinh kỳ kirin sẽ được giương lên tại tất cả các toà miếu trong vương quốc đó. Những tinh kỳ này được giương lên đồng nghĩa với việc một kirin hoàn chỉnh đã ở trên núi, việc tìm kiếm tân vương đã bắt đầu. Những người nhìn thấy cờ giương và cảm thấy bản thân xứng đáng với ngai vị hơn mọi người khác sẽ chuẩn bị cho hành trình thăng sơn tới núi Hou.

Teiei thở dài.

Taiki không còn là một kirin non trẻ nữa. Từ ngày cậu trở về trên núi, tinh kỳ của kirin đã được giương lên tại Tai. Không thể lấy cớ rằng cậu chưa sẵn sàng nữa; cậu sẽ buộc phải chọn vương. Tất mọi người đều sẽ cho rằng cậu có thể biến thân, rằng cậu có một nhóm shirei của mình.

“Rồi ngài ấy sẽ ra sao?”

Có lẽ Taiki đã nghe thấy lời lẩm bẩm đầy lo lắng của Teiei, bởi khi cậu ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt cậu mang ý hỏi. Nhưng Teiei chỉ lắc đầu.

Tốt nhất là không nên cho cậu biết. Cũng như với vấn đề biến thân, chuyện này sẽ chỉ khiến đứa trẻ lo âu vô ích. Dù sao các tiên nữ cũng không thể dạy được gì cho cậu.

Bên cạnh đó, Taiki mới lấy lại được tinh thần gần đây, cô không muốn lại phải thấy cậu nhăn mày vào lúc này.

Từ sau khi Youka nói rằng cậu sẽ không thể quay về núi Hou sau khi chọn vương, Taiki đã hết sức buồn rầu. Dường như cậu rất sợ ngày hạ chí, những tiên nữ chăm sóc cho cậu đều rất lo lắng.

Chỉ đến khi họ nói rằng chưa chắc tân vương sẽ có mặt trong những người thăng sơn đợt này, rằng có thể cậu sẽ phải chờ đợi qua nhiều mùa nữa, gặp rất nhiều người đến mà không có ai là tân vương, rốt cuộc cậu mới bình tâm lại. Thực ra, có những kirin lại trở nên mệt mỏi với việc chờ đợi một chủ thượng dường như sẽ không bao giờ tới và quyết định rời khỏi núi Hou để tự mình đi tìm. Nhưng nếu tân vương có mặt trong những người sắp đến đây thật thì sao?

Nếu có thể giải quyết chuyện này được phần nào thì phải làm từ lúc này.

May thay, vẫn chưa có người thăng sơn nào tới đợi tại bãi đá xung quanh cung Hoto. Có vẻ như người duy nhất kịp vượt qua cổng vào ngày Ankou của dịp xuân phân là Goson.

Về phần người đàn ông đó… sau khi bị tất cả các tiên nữ trách mắng, ông ta đã bị đuổi xuống núi mà không được cấp một phần nước hay lương thực nào, chịu phó mặc cho số phận. Ông ta sẽ phải tới cổng Reikon đợi ngày Ankou để có thể về nhà, nhưng việc di chuyển ở bên ngoài cung Houro đồng thời chống trả lại cả quái vật lẫn yêu thú trong thời gian dài như vậy không phải dễ dàng. Ngay cả trong trường hợp sống sót được, ông ta cũng sẽ trở thành trò cười cho những người qua cổng vào dịp hạ chí. Dù vậy, Teiei không có chút thương xót nào cho kẻ này.

Vị tiên nữ trưởng bối biết rằng thời gian bình yên không khách lỗ mãng này sẽ chỉ kéo dài được tới hạ chí. Sau ngày đó, sẽ luôn có người ở hành cung Hoto. Nếu đưa Taiki xuống Hoàng Hải thu phục quái vật vào lúc này, có lẽ cậu sẽ nhớ được cách làm. Nhưng so với một kirin được lớn lên từ khi còn non trên núi Hou, cậu thiếu đi dã tính cần có để sống sót được trong những cuộc đụng độ. Nghĩ đến cảnh nhỡ có chuyện gì xảy ra, Teiei liền biết rằng không thể mạo hiểm được.

“Teiei, chị lo lắng chuyện gì ư?”

Vị tiên nữ ngước mắt lên, liền thấy cậu bé đang nhìn mình.

“Không đâu,” cô trả lời sau một thoáng.

“Chị đang lo lắng vì em, đúng không?”

Teiei bật cười. Taiki đã biết tự linh tính rằng điều duy nhất có thể khiến một tiên nữ phiền lòng là kirin rồi. Cô thấy hài lòng với sự thông minh của cậu, việc cậu có lòng quan tâm tới tâm trạng của cô cũng khiến cô vui vẻ hơn nhiều.

“Không hề,” cô nói dối.

“Nhưng-“

“Tôi chỉ buồn bực vì chỗ thêu này thôi. Tôi không bao giờ nói chuyện này ra ngoài đâu, nhưng thực tình là tôi thêu thùa không tốt lắm.”

“Em có giúp được gì không ạ?”

“Ngài có lòng quá. Nhưng nếu ngài mà thêu tốt hơn tôi, tôi sẽ phải trốn khỏi núi, không dám nhìn mặt các tiên nữ khác nữa. Thôi, ngài đi chơi đi, xin đừng để tâm đến kẻ già này nữa.” Teiei toét miệng cười và xoa xoa đầu cậu bé.

Giá như có một kirin khác để ngài ấy được gặp gỡ.

Một kirin có thể sẽ chỉ bảo được cho cậu những điều mà Sanshi và các tiên nữ không thể dạy lại.


*Trong tiếng Nhật, kirin nghĩa là hươu cao cổ, vậy nên Taiki không biết các tiên nữ đang nói về kỳ lân hay hươu cao cổ
Ngày Ankou - (An Hạp – an toàn tiến vào)
Cổng Reikon  - 令坤 (Lệnh Khôn – Khôn là một quẻ bát quái)
Có một điều mình cảm thấy khó thể hiện trong bản dịch này nên xin bỏ qua, đó là một cách gọi khác dành cho Taiki – Houzan Kou (vị Công của núi Hou). Trong các cấp bậc Vương – Công – Bá – Khanh – Đại phu – Sĩ trong xã hội của thế giới thập nhị quốc, kirin là những người người duy nhất được đứng ở hàng Công. Khi một người bày tỏ đặc biệt kính trọng, đặc biệt nếu người này không thân quen với kirin,  họ có thể xung kirin là Công. Ngày nay ít khi thấy cách gọi như vậy trong tiếng Việt nữa, dịch ra thấy ngượng ngượng nên mình xin đi đường vòng =))  



No comments:

Post a Comment