Thursday 2 May 2019

Phong hải, mê bờ - Chương ba


"Ngài đã tỉnh chưa ạ?"

Đó là giọng của Sanshi. Taiki dụi mắt, chầm chậm hé nhìn. Trong một lát, cậu chỉ im lặng nằm đó, nhìn lên trần nhà trạm trổ.

Trần nhà trong phòng được tạc từ đá trắng, với những chi tiết cầu kỳ khắc trên toàn bộ nền đá màu sữa. Nằm ở bốn góc là hình chim chạm nổi, hoa cỏ đan quyện cùng nhau phủ hết diện tích còn lại, tập trung xoay quanh một hoa văn hình tròn ở chính giữa. Mặt đá không được sơn, nhưng nhiều hòn đá đa sắc được khảm vào để tô điểm.


"Loài chim đó tên là gì ạ?" Cậu chỉ vào một trong những con chim được chạm nổi trong góc.

"Tôi... không biết," Sanshi trả lời, có vẻ bối rối.

Thực ra Taiki không quan tâm tới việc đó là loài chim gì. Cậu chỉ cảm thấy có lỗi vì ngày hôm qua mình khóc nhiều quá, mặc dù cậu tự nhận rằng mình đã lớn và muốn cải thiện ấn tượng của mọi người về mình.

"Mấy giờ rồi ạ?" Cậu vội liếc về phía Sanshi vừa lên tiếng. Căn phòng này khá nhỏ, tuy cũng chỉ nhỏ hơn phòng học của cậu ở nhà một chút. Trên sàn trải chăn thảm rất đẹp, ba phía tường phòng cũng được kê đầy gối đệm. Phần phía trên của mỗi bức tường được khảm vô vàn những viên đá nhỏ, tạo nên một bức tranh phong cảnh rừng bao hết ba mặt quanh cậu.

Mặt thứ tư của phòng không có tường, thay vào đó là nhiều lớp màn vải rủ xuống từ trần nhà. Trong lúc Taiki nhìn, những lớp màn được Sanshi vén lên từ phía bên kia. Cô nghiêng nghiêng đầu, mày hơi nhíu lại.

"Bây giờ em phải làm gì ạ? cậu bé hỏi. "Em không phải đi học ư?"

Taiki hiểu rằng mọi điều cơ bản trong cuộc sống của cậu đã thay đổi. Hiểu rằng mình đã được giải phóng khỏi thời gian biểu hàng ngày, bắt đầu từ rời giường, thay quần áo, rửa mặt, ăn bữa sáng, cho đến khi tới trường. Nhưng điều gì sẽ thay thế những việc đó?

"Em nên làm gì hả chị?"

"Ngài không phải làm gì cả," Sanshi trả lời, đầu khẽ lắc. "Ngài có muốn dậy không?"

Taiki nhận ra rằng mình có thể nằm trên giường cả ngày nếu muốn, hoặc cũng có thể dậy ngay bây giờ, thế nào cũng được. Không có ai bắt cậu phải làm gì. Cậu tự hỏi không biết sự tự do này có phải sẽ kết thúc sau một thời gian nữa thôi, hay nó sẽ là mãi mãi.

"Chắc là em dậy ạ." Cậu trượt xuống khỏi giường và thoải mái ngồi trên sàn nhà mềm mại.

Sanshi bước qua lối vào và đến bên cậu.

Vậy ra nền căn phòng này cao hơn những phòng còn lại ở đây một bậc.

Qua lớp màn, cậu mờ mờ thấy một vài lối đi. Những lối này không rủ rèm, dường như dẫn đến các phòng khác.

Cậu hết sức tò mò ngắm nghía căn phòng mình đang ngồi và không gian cậu có thể nhìn thấy ở bên ngoài nó. Ngày hôm qua, cậu đứng khóc ở dưới cái cây lớn đến khi thiếp đi, sau đó lại được bế về đây trong lúc còn ngủ, vậy nên cậu không biết chút gì về nơi này.

Căn phòng hiện tại rõ ràng là hết sức tiện nghi. Căn phòng bên ngoài lớp màn trông cũng có vẻ rất thoải mái. Những căn phòng xa hơn không có tường chắn mà dường như có lan can bằng đá trắng chạy quanh. Xa thêm nữa, cậu có thể thấy những tảng đá hình thù kỳ dị, trên mặt phủ rêu. Chúng đâm thẳng đứng lên trời, gần tới mức dường như chỉ cần vươn tay khỏi lan can trắng kia là có thể chạm tới. Ánh nắn len vào giữa toà nhà và những tảng đá khiến lớp rêu ánh lên lấp lánh. Đây đó có vài lùm cỏ và bụi cây nhỏ bám trên đá mọc xen vào phần lan can, khiến Taiki cảm thấy khá thích thú. Trông chúng cứ như thể người làm vườn đã để khu vườn lan cả vào nhà.

Sanshi thoáng đi ra ngoài rồi trở lại với cái xô nhỏ và một chậu nước. Cô đến một góc phòng nơi sàn nhà hạ thấp xuống và đặt cái xô lên một mặt bàn thấp. Sau đó cô gọi Taiki đến bên mình. Cậu lăn lăn trên mặt đệm để đến bên cô.

“Chào buổi sáng ạ!”

Sanshi mỉm cười và ra hiệu cho cậu ngồi dậy trên một góc thảm. Cậu làm theo. Lúc trước cậu đã nhận ra trên người mình không mặc quần áo, nhưng cậu cảm thấy rất tự nhiên. Youka và các tiên nữ khác đều mặc những loại quần áo mà cậu chưa bao giờ có, vậy nên cậu cũng đoán rằng phục trang của mình sẽ thay đổi. Hơn nữa, cậu cũng không thấy quá lạnh hay quá nóng.

Thời tiết như hiện tại đúng là hoàn hảo vào mùa này.

Sanshi rửa mặt cho cậu. Cậu có hơi ngượng, cảm thấy mình như một đứa bé, nhưng không phản đối lại. Sau đó, vị nyokai xách xô nước ra ngoài; khi quay lại, cô ôm trong tay một bộ quần áo, trông có hơi giống loại quần áo truyền thống mà bà nội hay mặc.

Trong lúc mặc quần áo cho cậu, Sanshi không nói lời nào, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu khi cô im lặng. Cậu đã nhận thấy rằng cô rất kiệm lời. Sau khi thay đồ, cô dắt tay cậu vào căn phòng bên cạnh, nơi đã có bữa sáng bày sẵn trên bàn. Youka đang đứng bên cạnh.

“Chào buổi sáng, chị Youka,” cậu nói với cô. Youka mỉm cười vui vẻ.

“Chào buổi sáng, ngài Taiki. Ngài ngủ có ngon không?”

“Dạ có. Chị nấu đồ ăn sáng đây ạ?”

“Thưa không. Có những người có nhiệm vụ làm bếp riêng thưa ngài.”

Taiki ngẫm nghĩ một lát. “Vậy là có cả những người có nhiệm vụ quét dọn ạ?”

“Đúng vậy. Xin ngài mau dùng bữa, kẻo đồ ăn nguội mất.”

Cứ như là mình giàu rồi vậy, cậu nghĩ – cũng không phải là cậu có quen biết con cái nhà giàu có nào, nhưng cậu đã tưởng tượng rằng cuộc sống của chúng chắc sẽ phải như thế này.

Youka đưa cho cậu một đôi đũa dài màu trắng, cậu nắm nó vào trong tay. Nhìn xuống những thức ăn xa lạ bày trên bàn, cậu ngước lên với hai cô gái. “Còn các chị thì sao ạ? Các chị không ăn ư?”

“Sanshi không cần ăn, còn tôi đã dùng bữa rồi ạ.”

“Nhưng em đâu thể ăn hết chỗ này được.”

Trên bàn bày tới vài món, lớn nhỏ đều có.

“Ngài không muốn ăn thức gì thì xin cứ để lại.”

“Từ từ,” Taiki gãi gãi đầu. “Có phải vì em dậy muộn quá nên mọi người ăn sáng hết rồi không ạ?”

Youka bật cười. “Sanshi không bao giờ ăn. Cô ấy là như vậy. Nhưng nếu có ăn thì thân phận của cô ấy cũng không thể đặt cùng mâm với cùng ngài, thưa Taiki.”

Taiki nghiêng đầu thắc mắc. Cậu đã từng nghe thấy từ “thân phận”, nhưng không chắc nó có nghĩa như thế nào trong hoàn cảnh này.

“Vậy là các chị sẽ không cùng ăn với em… cho dù em không dậy muộn ạ?”

“Không, thưa ngài.”

Taiki nhíu mày nhìn xuống bàn.

“Có gì không ổn ạ?”

“Ưm, cũng không phải, nếu đó là quy củ ở đây, chắc là…”

“Vâng?”

Taiki ngước nhìn Youka đang đứng bên mình. “Chỉ là… em thấy ngồi ăn một mình thì lạ lắm. Ừm…” Cậu gãi đầu tìm lời. “Ý em là, nếu em ngủ nướng nên bị phạt phải ăn một mình thì em hiểu. Nhưng nếu mọi người đều ở đây mà chỉ mình em ăn thì kỳ quá ạ. Em nghĩ mọi người cùng ăn sẽ ngon hơn mà.”

Youka lấy tay che miệng, hơi cười hắt ra. Rồi cô cười lên thành tiếng. Cô gật đầu và quay về phía tấm bình phong ngăn tại một phía của căn phòng, cất tiếng: “Mọi người ngừng tay, vào đây đi. Taiki mời chúng ta cùng dùng bữa với ngài rồi.”

Xem ra phía bên kia bình phong còn có một căn phòng nữa.



--------------------
Sau khi dùng bữa, Youka và Sanshi dẫn Taiki ra ngoài đi dạo.

Cậu bước ra khỏi toà điện, tay nắm chặt bàn tay của Sanshi. Trong một thoáng đầu, cậu chỉ có thể đứng yên nhìn khắp xung quanh. Toà điện này không có tường bao bọc bên ngoài, kể cả lối vào cũng chỉ được đánh dấu bởi hai cây cột chứ không có tường; nó cũng không cần cửa hay cửa sổ. Ba bậc thềm dẫn xuống một lối đi nhỏ len lỏi giữa những tảng đá. Đây không phải là vườn, cũng không phải là một khoảng sân có cửa đi vào. Tuy có một khoảng trống nhỏ trước khi dẫn tới ba bậc thềm này, những tảng đá sừng sững nọ thực sự chỉ cách cậu một vài bước chân.

Những tảng đá ấy rất lớn, cậu gần như phải ngửa hết đầu ra phía sau mới có thể nhìn thấy bầu trời. Những lối đi nằm giữa chúng toả đi theo ba hướng. Trông giống như ngõ hẻm hơn là đường xá nhỉ, cậu nghĩ. Cảm giác khi đứng giữa hai toà nhà trọc trời chắc là sẽ giống thế này. Quay đầu nhìn lại, cậu thấy toàn điện mà mình vừa bước khỏi so ra thì trông rất thấp, như một ốc đảo nhỏ giữa một đô thị của đá.

“Đúng là kỳ khôi,” Taiki lẩm bẩm.

Youka bật cười. “Ngài thấy lạ lắm ạ?”

“Ừm, dạ… Em xin lỗi nếu câu hỏi hơi ngớ ngẩn… nhưng chúng ta đang ở đâu ạ?”

Youka nghiêng đầu. “Chúng ta đang ở trên núi Hou, thưa ngài.”

“Ưm,” Taika cố lựa lời, “Ý em không phải là- Em muốn nói là em biết em không còn ở gần nhà nữa, nhưng em đang tự hỏi mình đã đi xa đến đâu rồi ạ. Chúng ta có còn ở Nhật Bản nữa không ạ?” Không ai trong số những người cậu mới gặp sử dụng một ngôn ngữ lạ nào, nhưng những điều đang diễn ra xung quanh cậu khác biệt tới mức rất khó để cậu có thể tin rằng mình vẫn còn ở đâu đó gần với quê nhà. “Hay là…” cậu nuốt nước bọt, “em đã sang một thế giới khác rồi ạ?”

Youka có vẻ hơi bối rối. “Vâng… vâng, tôi đoán là vậy.”

“Oa,” Taiki cảm thấy rất kỳ diệu. Mọi thứ trước mắt cậu đều trông rất thật, nhưng đồng thời chúng cũng hoàn toàn khác với hiện thực mà cậu từng biết. Phải chăng cậu đã bước vào một chiếc tủ thần kỳ? Cậu bắt đầu sợ rằng nếu nghĩ ngợi quá nhiều về tình hình hiện tại, cậu sẽ dần quên mất “hiện thực” chính xác là như thế nào, vì vậy cậu hít sâu vào một hơi và quyết định không cần lo về chuyện đó nữa.

“Ở đây có chỗ nào, ừm, thoáng đãng hơn không ạ?”

“Có chứ ạ. Tôi sẽ đưa ngài tới đó.” Youka bắt đầu đi vào một con đường hẹp; sau đó cô dừng chân quay lại, dùng mắt ra hiệu về phía toàn điện phía sau lưng họ. “Nhân đây, thưa ngài, toà điện này là điện Rosen. Chúng tôi đã chuẩn bị nó làm chỗ ở cho ngài.”

“Tức là đây là nhà của em ạ?”

“Vâng. Đến khi ngài đã làm quen hơn với cuộc sống ở đây rồi, ngài có thể chuyển tới một toàn điện khác theo ý thích.”

“Em có thể đến ở đâu cũng được ạ?”

Youka cười nhẹ trong lúc dẫn họ rời khỏi bãi trống nhỏ. “Taiki đại nhân là chủ nhân của cung Houro. Ngài có thể sử dụng mọi thứ ở đây theo ý mình.”

Cậu bé gãi đầu. Con đường họ đang đi theo uốn lượn giữa những tảng đá; sau một lát, họ tới điểm giao nhau với một con dốc thấp và một miệng đường hầm.

“Em nghĩ là em không hiểu lắm.”

“Vâng?”

“Chỗ này, tất cả chỗ này, là cung Houro ạ?”

“Đúng vậy.”

“Làm sao em lại là chủ nhân được ạ?” Taiki hoàn toàn ngỡ ngàng. Youka, Sanshi và các tiên nữ khác đều lớn hơn cậu nhiều; ngoài ra còn có ngài Gyokuyo với sự uy nghiêm và phong thái hoàng gia như vậy. Cậu không thể hiểu một người như mình làm thế nào mà lại có thể làm chủ bất cứ thứ gì tại đây. Nghe ra chẳng phù hợp chút nào.

Youka cười và nhướn mày. “Đó là vì ngài là một kirin.”

“Đó là gì ạ?”

“Ngài có nhớ cái cây mà từ đó ngài đã trở về với chúng tôi hôm qua không ạ? Tất cả những vị đại nhân được kết quả trên cái cây ấy đều là kirin.”

Một tia sáng loé lên giữa bầu không khí tăm tối đang nhen nhóm trong lòng cậu.

“Ý chị là còn có những đứa trẻ khác như em ạ?”

“Vâng. Còn có mười một vị khác giống như ngài nữa.”

“Tổng cộng là mười hai người ạ?”

“Đúng vậy. Taiho của Ren mà ngài gặp ngày hôm qua cũng là một kirin như ngài.

“Là chị gái có cái vòng tay ạ?”

“Vâng, là ngài ấy.”

“Em có còn được gặp chị ấy nữa không?”

Youka lắc đầu. “Sẽ không phải ở đây ạ. Ren Taiho đã rời núi về nhà rồi.”

Một cảm giác lạnh lẽo và cô đơn thoáng qua trong tim cậu. Sao hôm qua cậu lại khóc nhiều như vậy làm gì? Đáng ra cậu nên hỏi những gì mình thắc mắc mới phải. Vẫn còn quá nhiều điều mà cậu cần phải học.

“Vậy còn những người khác thì sao? Họ ở đâu ạ? Em có cơ hội để gặp họ không?”

You cười. “Các ngài ấy đều bận việc ở vương quốc của mình. Đến khi ngài xuống núi, tôi tin chắc dần dần rồi ngài cũng sẽ gặp hết các ngài ấy thôi.”

“Xuống núi ạ?”

“Vâng, sau khi ngài đã chọn vương và rời hỏi núi Hou.”

“Vương… ý chị là ở đây có quốc vương ạ?”

“Đúng thế, sau này ngài cũng sẽ phục vụ một vị vương, thưa Taiki.”

“Phục vụ một vương sao?”

“Mỗi kirin chọn ra một vị vương và phục vụ vị vương đó. Cho đến thời điểm ngài thực hiện điều này, nhiệm vụ của toàn bộ núi Hou là làm sao để ngài được an toàn và khoẻ mạnh.

Vậy là mình sẽ phục vụ một quốc vương, Taiki nghĩ. Vì một lý do nào đó, điều này nghe ra cũng có lý. Xem ra chắc là sẽ có những điều cậu phải học và luyện tập trước khi quyết định vị vương mà cậu sẽ thần phục.

Cảm giác nặng nề xuất hiện trong lòng cậu từ hôm qua liền nhẹ đi đôi chút. “Chị nghĩ em có thể phục vụ một quốc vương cơ ạ? Không phải làm thế khó lắm ư?”

Tiếng thở hắt của Youka chuyển thành tiếng cười khanh khách. “Tất nhiên là ngài sẽ làm được. Ngài là kirin mà ạ.”

“Và cứ là kirin thì sẽ đi theo một vị vương.”

“Đúng là vậy.”

“Thế thì… những kirin khác cũng là thần tử của các quốc vương ạ?”

Youka gật đầu và giơ ngón tay lên đếm. “Thế giới này có mười hai vương quốc, mỗi quốc thổ có một vị vương thượng. Đồng thời cũng có mười hai vị kirin, mỗi vị cho một quốc vương. Đó là đạo lý ở đây ạ.”

“Ra thế…”

“Nhưng hiện tại chỉ có mười một quốc vương thôi ạ. Vương quốc Tai ở phía đông bắc đã trống ngôi chủ vị kể từ khi tiên vương bằng hà cách đây mười năm. Vương thượng kế nhiệm vẫn chưa được chọn.”

“Nhưng nếu không có vương thượng thì vị kirin của Tai ra sao ạ? Ngài đấy đang ở đâu?”

Youka cười và nhìn vào mắt cậu. “Ngài ấy đang đứng ngay trước mắt tôi đây mà.”

“Là em ư?”

“Chính xác. Tên của ngài là Taiki mà, đúng không ạ? Cái tên đó có nghĩa là ‘kirin của Tai’. Ngài sẽ là người chọn ra vị vương thượng tiếp theo, vì vậy ngài mới có mặt ở đây.

Taiki chớp mắt. “A? Việc ấy hệ trọng lắm phải không ạ? Em không đủ khả năng quyết định mất.”

Youka cúi người thật sâu. “Trái lại, thưa đại nhân, ngài là người duy nhất có thể quyết định điều này. Đây, chúng ta đã đến vườn dâu rồi ạ.

-----------------------

Chẳng mấy chốc, Taiki đã thích ứng được với cuộc sống trên núi Hou. Có rất nhiều điều mới lạ: cách phục sức khác biệt, kiến trúc xa lạ, những bữa ăn chỉ có món chay; nhưng may thay, cậu vẫn chỉ là một cậu bé, chưa khuôn mẫu tới mức cảm thấy thay đổi là một điều khó khăn. Chấp nhận những điều này là một việc khá dễ dàng đối với cậu.

Nhưng điều khiến cậu cảm thấy khó mà quen được với nhất chính là những thay đổi trên diện mạo của mình. Gương soi tại đây không rõ nét như gương ở nhà, nhưng dù tính cả điều đó vào, mỗi khi thấy bóng mình trong gương, cậu vẫn cảm thấy rất rõ rằng có gì đó đã thay đổi so với trước đây. Cậu chưa từng dành nhiều thời gian ngắm mình trong gương nên cũng không thể nói rõ rằng thay đổi nằm ở đâu, nhưng cậu dám chắc rằng đây không phải gương mặt mình từng biết.

Có lẽ nó đã thay đổi khi mình đi qua đường hầm đầy sương trắng ấy.

Địa vị được nâng cao của cậu tại nơi ở mới này thì dễ chấp nhận hơn. Các tiên nữ chăm sóc cho cậu về mọi mặt. Cậu rời giường hay đi ngủ đều theo ý thích, trong ngày, cậu hầu như không có việc gì phải làm nên chỉ dạo chơi quanh núi Hou, chia sẻ những thắc mắc với Sanshi và các tiên nữ để học về mọi điều mình cần khi sống tại thế giới mới này.

Tuy lúc đầu các tiên nữ cũng cảm thấy căng thẳng, chẳng mấy chốc họ đã quen với việc có Taiki như một thành viên mới trong cuộc sống của mình.

“Thật tình là lúc trước tôi lo lắm.” Một vị vừa nói vừa phơi một tấm áo lên cành hoa nhài cho khô. Hương nhài nồng nàn thơm ngát không gian. “Mười năm! Chưa từng có một vị kirin nào bị mất tích khỏi núi Hou lâu như vậy.”

Bên cạnh cô, Youka cũng đang phất duỗi một tấm áo khác. “Bao nhiêu năm thì có can hệ gì, một vị kirin luôn là một vị kirin. Khác biệt ở chỗ nào chứ?”

“Ừ thì không khác gì.”

Một tiên nữ khác đang bận rộn bên cạnh liền ngước lên khỏi chồng quần áo vừa gấp, khúc khích cười. Những món đồ cô đang ôm trong tay đều ngậm hương hoa nhài. “Tôi không phủ nhận là ngài ấy hơi khác người đâu, vì ngài lớn lên ở Hourai mà. Sao nào? Đừng cau mày thế, có phải là điều gì không tốt đâu.”

Youka đặt một bộ quần áo đã gập lên chồng quần áo và đứng thẳng người, hai tay chống hông. “Tôi không đồng ý với việc cô nói ngài ấy là ‘khác người.” Nếu có gì thì chẳng qua là ngài ấy thân thiện với chúng ta hơn so với các kirin lớn lên ở núi Hou. Nhưng đó không phải là khác người, đó là một điều đáng quý.”

Các tiên nữ còn lại đều cười.

“Ai, Youka đúng là thiên vị Taiki.”

Youka trừng mắt. “Tôi thấy như thế chẳng có gì sai cả.”

Các tiên nữ tụ lại quanh cô thành vòng tròn, nhún nhảy bước tới đặt bộ quần áo đã gập dưới chân cô rồi lại vừa nhảy múa vừa tản ra.

Teiei đứng gần đó cũng cười, “Không nên trêu chọc Youka như vậy.”

Các tiên nữ trên núi Hou vốn đều rất hiền lành và vui tươi, nhưng sự trở về của Taiki đã mang tới cho họ một niềm vui lớn, đôi lúc trào dâng lên không thể kiềm được, nhất là khi họ bỏ lại quãng thời gian tĩnh lặng trước đó. Mục đích sống của họ tại đây là chăm sóc cho các kirin, vì vậy, khi không có kirin nào ở trên núi, họ cảm thấy bồn chồn. Và khi một kirin bị mất tích, như tình hình vừa kéo dài tới mới đây thôi, nhiều người đã buồn rầu trong thời gian dài.

Trên núi Hou không phải lúc nào cũng có kirin, trên thực tế, thời gian họ có mặt tại đây ngắn hơn so thời gian họ không sống trên núi. Khi không có các kirin, các tiên nữ vẫn đi lấy nước, giặt giũ, hay may quần áo cho bản thân, từng ngày trôi qua trong nhàn nhã. Nhưng giờ đây, tất cả đã khác: một kirin đã tới.

Không chỉ có Youka là vui mừng tột độ. Không một tiên nữ nào không cảm thấy ưu ái vị kirin nhỏ tuổi. Họ coi mọi kirin là những sinh vật kỳ diệu, nhưng vị chủ nhân hiện tại của cung Houro có lẽ là vị kirin tuyệt vời nhất. Thực sự thì không một tiên nữ nào có thể trêu chọc Youka mà không tự cười bản thân mình. Trên núi có gần năm mươi tiên nữ, mỗi người đều yêu quý Taiki hơn cả tính mạng mình.

Tuy vậy, Youka vẫn cảm thấy thân thiết với Taiki hơn những người còn lại. Cô được thôi thúc mãnh liệt bởi một khát khao được chăm sóc cho cậu, thứ nay đã biến thành một cảm giác về trách nhiệm.

“Chị Youka!”

Giọng nói non nớt của Taiki vang vọng giữa những tảng đá.

Các tiên nữ đều dừng tay, quay nhìn về phía tiếng gọi vừa vang tới. Một thoáng sau, Taiki liền chạy ra từ một trong những lối đi hẹp, tới giữa bãi trống.

“Giấu em với! Giấu em với!” Cậu vui vẻ kêu lên, miệng thở dốc. Cậu bé lao về phía Youka và quỳ rạp xuống trốn sau lưng cô.

“Xem ra Taiki cũng thiên vị Youka rồi.”

“Chính xác!”

Các tiên nữ ríu rít bàn. Họ ôm những chồng quần áo đã gấp gọn đặt lên phía trên Taiki. Trong chốc lát, cậu đã được giấu dưới những lớp quần áo thơm hương, ngay giữa Youka và những gốc nhài.

Các tiên nữ thầm cười. Mặt trời toả xuống những dải nắng nghiêng nghiêng trên khoảng trống. Ngay sau đó, một thân hình màu trắng hiện lên phía trên những tảng đá, và vị nyokai nhảy xuống phía dưới. Các tiên nữ đồng loạt quay về phía cô và chỉ về phía con đường nhỏ dẫn về hướng đông.

“Lối đó, Sanshi. Ngài ấy chạy về lối đó rồi.”

“Cô tìm đại nhân sao? Về phía đông ấy.”

“Ngài ấy chạy nhanh quá, suýt nữa đụng tôi ngã.”

Các tiên nữ cùng mở miệng, đánh lạc hướng cô. Nhưng không ai có thể lừa Sanshi: cô đi thẳng ra phía sau Youka và nhấc chồng quần áo sau lưng cô lên.

Taiki đang nằm cuộn phía dưới như một quả bóng. Cậu ngước lên và hít vào một hơi dài. “Chị tìm thấy em rồi.”

Cậu đứng dậy ôm lấy hai chân trước của cô, sau đó lại thở xuống. Cậu bé vẫn còn thở dốc.

Sanshi xoa đầu cậu rồi đưa trả chồng quần áo cho hai vị tiên nữ.

Các vị tiên lại cười.

“Không thể qua mắt nổi cô.”

“Rõ quá.”

Má họ đỏ hồng lên vì cười. Họ quay lại tập trung vào cậu bé. Một người đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu trong lúc cậu ngồi dựa vào hai chân trước của Sanshi. Có lẽ họ cảm thấy Taiki đáng yêu hơn tất cả những kirin khác từng sống trên núi chính vì họ quá yêu quý cậu.

Youka cười và vuốt tốc Taiki; mái tóc đã dài hơn so với khi cậu quay lại đây, phần mái dính bết vào trán cậu bé vì mồ hôi. Cô vén một lọn tóc cho khỏi che trước mắt cậu.

Kirin thường có màu tóc, hay chính xác hơn là màu lông, mang sắc vàng kim, nhưng tóc của Taiki lại có màu đen như thép. Màu tóc ấy khiến cậu khác hẳn các kirin thông thường, mọi người trong cung Houro đều cho rằng đây là một điềm lành.

“Ngài nên đi tắm thôi. Bữa tối sắp xong rồi.”

Trong trật tự xã hội của mười hai vương quốc, kirin có địa vị cao hơn tiên nữ rất nhiều. Nhưng chăm sóc cho Taiki càng lâu, các tiên càng cảm thấy cậu giống như con đẻ của mình vậy; chỉ sau một thời gian ngắn, họ đã không xưng cậu là đại nhân nữa. Ngay cả Genkun cũng đã bỏ qua phần lớn các loại lễ nghĩa, vì vậy không còn ai nhắc nhở các tiên nữ trẻ khi họ xưng hô thoải mái.

“Cũng tiện, chúng tôi có quần áo cho ngài thay ngây đây rồi. Khi nào ngài thay xong, chúng tôi sẽ đón ngài.”

“Dạ,” Taiki nói và đứng dậy. “Đi nào, chị Sanshi.”

Sanshi đi về phía ao tắm, tay dắt Taiki. Các tiên nữ dịu dàng đứng ngắm cậu bước đi.

“Tôi nghĩ Sanshi mới chính là người thiên vị nhất.”

“Chắc chắn rồi.”

Họ mỉm cười với nhau, không chút ghen tị. Khác với họ, Sanshi đã thuộc về một mình Taiki ngay từ khi cô sinh ra. Bên cạnh đó, tối nay họ cũng rất may mắn: họ đã gặp Taiki ngay trước giờ cơm tối, mà những ai gặp vị kirin trước giờ ăn đều được mời dùng bữa cùng cậu. Đó là một lệ bất thành văn mới trên núi Hou.

---------------------

Sau khi Sanshi và Taiki rời đi, những vị tiên nữ vui vẻ quay lại làm việc, tiếp tục gấp những món đồ họ đã phơi khô. Sau khi xong việc, họ cầm một bộ quần áo nhỏ vẫn còn đẫm hương hoa và mùi nắng, đi về phía bờ sông.

Lối đi tới ao tắm cạnh điện Rosen nhè nhẹ uốn quanh giữa những tảng đá, tựa như nó cũng đã được tạo nên bởi một dòng chảy. Khi các tiên nữ đi qua khúc quanh cuối cùng, họ nghe thấy một giọng cười lanh lảnh.

Taiki đang chạy đuổi theo đuôi của Sanshi trong nước, có lúc nhảy lên ngụp xuống, có lúc đập tay rẽ nước. Trong lúc Youka và những người còn lại đứng nhìn, cậu nhảy một cú thật lớn… và bắt trượt, cả người rơi tùm xuống chỗ sâu. Khi vươn trở lại mặt nước, cậu nhìn thấy các vị tiên và giơ tay vẫy chào.

“Chúng tôi đến để đưa ngài đi dùng bữa đây ạ.”

“Em cảm ơn.”

Một vị tiên nữ đặt quần áo của cậu xuống bên ao. Taiki trèo lên, tới đứng trước mặt họ. Một người liền quấn quanh cậu một tấm khăn dày mà họ mang tới.

“Em tự lau người được mà.”

“Không được, Taiki, ngài lần nào cũng quên không lau lưng mình,” vị tiên nói, cẩn thận lau những giọt nước khỏi người cậu. Cậu bé cảm thấy hơi không quen khi để người khác lau người cho mình như thế này, nhưng cậu đã phát hiện ra rằng các tiên nữ hiếm khi chịu từ bỏ; họ luôn nhiệt tình muốn được chăm sóc và động vào cậu. Hai vị tiên quả quyết muốn mặc quần áo cho cậu, Youka cũng đến lau tóc cho Taiki.

“Em nghĩ là được rồi mà.”

“Trong tóc ngài vẫn còn nước.”

Taiki nắm lấy một lọn tóc ướt vừa trượt khỏi tấm khăn. Từ khi cậu tới đây, tóc cậu đã dần chuyển thành màu đen lai ánh bạc.

“Tóc em có dài quá không ạ?”

“Tóc ngài vẫn còn ngắn lắm.”

Taika há miệng nhìn Youka. “Ý là chị muốn nó phải dài hơn, như tóc con gái ư?”

“Thường thì nên để tóc dài ra cho đến khi chúng tự dừng lại, có điều chúng ta sẽ tỉa để chúng mọc đều.”

“Tức là em không được cắt ngắn đi ạ?”

“Nếu ngài muốn mình trông kỳ quặc sau khi biến thân thì chúng ta cắt vậy.”

“Biến thân ạ?”

Lau khô tóc cho Taiki rồi, Youka bắt đầu lấy lược chải. “Vâng. Ngài là một kirin, ngài có thể biến thân thành hình dáng kirin khi nào ngài muốn.”

“Hình dáng của kirin ư? Ý chị là như một con vật ấy ạ?”

“Đúng thế.”

Taiki ngẫm nghĩ. Cậu vẫn nghe thấy mọi người gọi mình là kirin, nhưng cậu tưởng đó chỉ là cách họ gọi những người được sinh ra từ trên cây. Giờ đây, xem ra nó còn có hàm ý khác.

“Vậy ra em là một động vật chứ không phải là người sao?” Cậu biết con người cũng là một loài động vật, nhưng cậu có cảm giác rằng họ đang nói về một vấn đề khác.

“Dĩ nhiên rồi ạ.”

“Ren Taiho, chị gái mà em gặp, cũng vậy ư?”

“Vâng.”

Taiki càng thêm bối rối. Liệu cậu có đột ngột biến thành một kirin, giống như khi người sói biến thân hay không? Cậu có thể tưởng tượng nên cảnh một người biến thành sói – cậu đã nhìn thấy chuyện ấy trên phim, nhưng biến thành kirin là chuyện khác. Cậu chỉ biết nó là một loài thú trong truyền thuyết Trung Quốc, ngoài ra không có khái niệm gì hơn. Chẳng phải nó rất lớn, như một con rồng… hay là như hươu cao cổ thì đúng hơn? Ý nghĩ rằng cổ của mình sẽ giãn dài ra khiến cậu cảm thấy hơi cồn cào.

Teiei vốn vẫn mỉm cười đứng ngắm Taiki cùng các tiên nữ nay nhận ra vẻ mặt hoang mang của cậu bé. “A,” cô chợt nhật ra, “Taiki, ngài chưa bao giờ biến thân, vì vậy ngài không hiểu được. Khi biến thân rồi, ngài sẽ biết rằng tóc của ngài không giống với chúng tôi, nó là lông bờm của ngài.”

Vậy là kirin có lông bờm.

“Rồi ngài cũng sẽ phát hiện ra nhiều điều khác về bản thân.” Teiei vẫy cậu tới gần; khi cậu đến trước mặt cô, cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa lên trán cậu, dưới đường chân tóc. Cảm giác ấy đặc biệt khó chịu, Taiki không thấy thoải mái chút nào.

“Ngài có cảm thấy một phần nổi lên ở đây không ạ?”

Taiki vội đưa tay lên sờ. Ở nơi cô nhắc tới có một chỗ nhô lên.

“Đó là sừng của ngài. Sừng của kirin rất quan trọng, ngài phải bảo vệ nó. Vừa rồi khi tôi chạm vào, có phải ngài cảm thấy rất lạ, giống như không thích bị chạm vào đó không?”

“Vâng, đúng là có một chút ạ.”

“Sau này tôi sẽ không chạm vào nó nữa. Kirin nổi tiếng là ghét cảm giác đó. Khi lớn lên, ngài sẽ càng ngày càng ghét cảm giác ấy và sẽ tránh không muốn cho bất cứ ai động vào vị trí này, kể cả với Sanshi.”

Thật ra, Taiki nghĩ, mình chưa bao giờ thoải mái khi bị ai đó chạm vào trán. Cho dù người đó là mẹ, cậu vẫn có xung độc muốn bỏ chạy.

“Xem ra… xem ra em đúng là một kirin thật.

“Tất nhiên rồi,” Youka nói, mắt hơi đảo nhẹ. “Sau khi biến thân, ngài sẽ tự tin thôi. Tôi dám chắc rằng nếu được lớn lên trên núi Hou, ngài hẳn đã biết biến thân rồi. Tại đây, kirin được sinh ra trong dạng thú và giữ nguyên hình dáng ấy cho tới một độ tuổi nhất định. Có lẽ tại Hourai, ngài đã ở trong dạng người từ khi còn nhỏ chăng?”

Youka không biết nhiều về Hourai, nhưng đã có những tiền lệ về kirin trở về từ Hourai nên cô cũng nghe kể phần nào.

“Không biết lúc biến thân thành kirin thì cảm giác có kỳ quái không ạ?”

“Tôi không biết có kirin nào lại không thích việc biến thân, nên tôi nghĩ cảm giác sẽ không khác lạ đâu.”

“Chị chắc chứ ạ?”

“Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu việc đó lại gây khó chịu,” Youka nói, đưa ngón tay luồn qua tóc Taiki. “Nhưng ngài cũng rất khác với kirin thông thường, thưa Taiki. Hầu hết các kirin đều có bờm màu vàng kim, như Ren Taiho vậy. Ngài lại là một kirin màu đen. Kirin đen rất hiếm… Tôi rất mong có thể được thấy ngài trong hình dáng thật của mình. Nếu màu tóc của ngài đẹp như thế này, chắc chắn ngài là một kirin tuyệt mĩ.”

“Nhưng em không biết biến thân như thế nào cả!”

“Vâng, có lẽ là ngài không…” Youka thở dài. “Tôi e rằng tôi cũng không biết được. Dù sao thì tôi cũng không phải là một kirin, bản thân tôi không thể biến hình. Nếu có cơ hội, ngài nên hỏi Genkun đại nhân.”

“Vâng.” Taiki gật đầu, lòng vẫn băn khoăn.

Teiei nghe mà thầm suy tư. Có khả năng nào một kirin đã sống với người thường suốt mười năm như Taiki sẽ không thể biến về hình dạng thật hay không? Cô chưa từng nghe tới một kirin không thể biến thân, nhưng nếu Taiki trở thành ngoại lệ đầu tiên thì sẽ đáng buồn biết bao. Cô muốn hỏi ý kiến của Gyokuyou, nhưng Gyokuyou có thể sẽ không trở lại trong một thời gian dài nữa; đại nhân là người không phải cứ muốn là sẽ gặp được, trong khi thời gian cho Taiki đang rút ngắn dần.

Trong lúc Taiki và Youka bắt đầu nói sang chuyện khác, cô quay lưng lại với tiếng cười nói và ngước nhìn bầu trời đang tối dần, khắp người dâng lên cảm giác bồn chồn.

May thay, ngày xuân phân đã qua, nhưng khi hạ chí tới, những người hướng tới ngôi vị của Tai chắc chắn sẽ bắt đầu thăng sơn.

Liệu một kirin không hoàn chỉnh, không biết biến thân có thể chọn được tân vương hay không?

No comments:

Post a Comment