Wednesday 13 March 2019

Phong hải, mê bờ - Chương một



Không ai biết sự sống từ đâu mà đến, nhất là đối với những giống loài không phải là người, nhưng chung quy thì nó đã đến với cô, mang theo ý thức cùng tới.

Cô thức tỉnh dưới những tán cây trắng, trong thâm tâm chỉ có một chữ: Taiki.

Phong hải, mê bờ - Chương mở đầu



Tuyết hạ.

Những bông tuyết lớn nặng nề rơi. Cậu bé ngước đầu nhìn chúng: muôn vàn bóng xám nhỏ xuyên nhanh qua không trung như sắp hoà vào lẫn nhau. Dõi theo hướng rơi của chúng ngược lên trên, mắt cậu dần chỉ còn thấy một màn trời trắng xoá.

Một bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống trên vai cậu - một bông tuyết đủ lớn để cậu thấy những góc cạnh, như miếng bông gòn đã kết tủa. Từng bông từng bông một, tuyết rơi xuống xung quanh, và cậu ngắm chúng đọng lại trên vai, trên tay áo, rồi vào lòng bàn tay đỏ hồng của mình, nơi chúng tan thành những giọt nước trong suốt.

Chẳng phải tuyết mà chính làn hơi trắng bản thân đang thở ra trước mắt khiến cậu cảm thấy rất lạnh. Cậu quay đầu trên chiếc cổ trẻ con mảnh khảnh, nhìn theo làn khói trắng uốn lượn trong không trung.