Wednesday 25 November 2020

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 2

Youko tỉnh lại bên mép nước, trong tai rầm rì tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát.

 

Cô nghển cổ nhìn. Một con sóng lớn xô vào, đẩy nước liếm sâu vào bờ, tràn qua bắp chân của cô. Lạ thay, vào mùa này trong năm, nước biển vẫn không hề lạnh, vậy nên cô chỉ nằm yên, để sóng rửa ướt chân.

 

Không gian nặng mùi muối biển. Trong tâm trí đang lơ đãng của Youko chợt nổi lên ý nghĩ rằng mùi này rất giống với mùi máu. Cô chăm chú nghe tiếng mạch đập dồn dập như sóng trong tai mình. Chính nó! Là nước biển đang chảy trong tim mạch của cô chứ không phải máu!

 

Một con sóng lớn lại xô bờ, lần này ngập đến giữa đùi của cô. Cát chảy nhè nhẹ gãi lên hai đầu gối của cô, mùi muối mặn nhuốm đặc không gian.

 

Tuesday 20 October 2020

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 1

 




Chương 1

 

Đen hơn mực, sâu hơn đêm.

 

Cô gái đứng đó, cứng người sững sờ, bị vây bủa trong không gian thăm thẳm không gì có thể xâm nhập.

 

Từ đâu đó, âm thanh trong vắt của tiếng nước nhỏ giọt xuống một mặt chất lỏng đương đều đều truyền tới tai cô, nhưng cô không lượng được nó vọng tới từ hướng nào, cách đây bao xa. Những âm thanh ấy cho cô cảm giác như đang đứng trong một khoang động kín, nhưng linh tinh cũng mách bảo cô rằng chắc chắn không phải như vậy.

 

Bóng tối này quá sâu, quá lớn, khái niệm bầu trời hay mặt đất đều không còn tồn tại bên trong nó.

 

Thốt nhiên, ở phía xa xa có thứ gì chợt bùng cháy lên, không ngừng lay động – một ngọn lửa liên tục nhảy nhót biến ảo.

 

Trên nền ánh sáng đỏ ấy, muôn vàn cái bóng hiện thân, là dáng hình của vô số quái vật dị thú đang chạy tới theo bầy. Cũng như ngọn lửa, chúng nhấp nhô biến động, tất cả đều phi thân về phía cô. Trong bây đoàn ấy đông đủ các loại thú, từ linh trưởng đến chim chuột, tất cả đều ngờ ngợ quen thuộc mà cũng cực kỳ dị thường. Có con màu đỏ, màu vàng,  cócon lại xanh dương; rất nhiều con dị dạng, toàn bộ đều lớn hơn muông thú thông thường tới vài lần. Chúng lao tới, chi trước trảo vào không trung, một số vừa chạy vừa bật nhảy uốn mình, tất như một đoàn rước lễ hừng hực náo nhiệt, mà cô chính là vật tế lễ. Những con vật rầm rập chạy, mõm há rộng, kích động chờ dòng máu tế sắp đổ.

 

Cô gái cảm thấy sát ý ập xuống quanh người, mũi đã ngửi thấy được cơn khát máu của những con vật. Những con thú đầu đàn chỉ còn cách cô chưa đầy bốn trăm mét, ngày một áp sát. Từ khoảng cách này, cô đã có thể nhận thấy ánh nhìn đói khát trong mắt chúng, nhưng cô vẫn không nghe thấy gì cả – không một tiếng kêu, không tiếng móng chạy – chỉ trừ những tiếng nước tong tong nhỏ giữa khoang động. Cô cũng không thể làm gì ngoài trân trân nhìn.

 

Chúng sẽ giết mình mất.