Wednesday 25 November 2020

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 2

Youko tỉnh lại bên mép nước, trong tai rầm rì tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát.

 

Cô nghển cổ nhìn. Một con sóng lớn xô vào, đẩy nước liếm sâu vào bờ, tràn qua bắp chân của cô. Lạ thay, vào mùa này trong năm, nước biển vẫn không hề lạnh, vậy nên cô chỉ nằm yên, để sóng rửa ướt chân.

 

Không gian nặng mùi muối biển. Trong tâm trí đang lơ đãng của Youko chợt nổi lên ý nghĩ rằng mùi này rất giống với mùi máu. Cô chăm chú nghe tiếng mạch đập dồn dập như sóng trong tai mình. Chính nó! Là nước biển đang chảy trong tim mạch của cô chứ không phải máu!

 

Một con sóng lớn lại xô bờ, lần này ngập đến giữa đùi của cô. Cát chảy nhè nhẹ gãi lên hai đầu gối của cô, mùi muối mặn nhuốm đặc không gian.

 

Youko hờ hững nhìn xuống chân và nhận thấy một dải nước đỏ nhạt trôi theo dòng nước đang rút đi. Nhìn ra biển, cô chỉ thấy một màu xám kéo dài từ đất đến trời. Một con sóng nữa kéo vào, khi nó rút đi, cô một lần nữa nhận thấy sắc đỏ chói mắt. Cô tìm kiếm ngọn nguồn của nó, và kêu lên.

 

Nó đến từ chân của cô. Trong lúc nước biển lui đi, dòng nước đỏ ứa ra từ bắp chân của cô như sáp nến nóng chảy. Hoảng hốt, cô nhìn xuống người mình và thấy tay chân của mình cũng sẫm đỏ. Bộ đồng phục của cô đã bị nhuộm sũng màu đỏ ấy.

 

Youko lắp bắp. Máu...                                    

 

Người cô dính đầu máu. Hai bàn tay cô nhuộm đặc máu đến mức đen sẫm, khi cô nắm tay lại, những ngón tay dính vào nhau. Cảm giác ấy khiến cô lạnh toát sống lưng, trong bụng cồn cào. Khi cô đưa tay cào tóc, cô nhận thấy đầu tóc của mình cũng nhớp dính như vậy. Youko ngồi hẳn dậy trong lúc sóng biển tràn đến xung quanh. Dòng nước cuốn vào có màu xám đục, nhưng khi rút đi chúng đều nhuộm đỏ. Cô cuồng loạn nhúng tay xuống đợt sóng vừa tới và chà chúng vào nhau. Màu nước liền chuyển thành đỏ tươi như máu.

 

Theo mỗi đợt sóng, cô lại chụm tay múc nước lên chà, nhưng cho dù có cố đến mấy, cô vẫn không thể rửa sạch. Nước triều đang lên, trong lúc cô ngồi đó, mực nước đã dâng tới ngang hông cô.

 

Máu toả ra xung quanh cô về mọi hướng, dần dần vẽ nên một tiêu điểm đỏ rực giữa nền xám rộng lớn.

 

Youko giật mình nhận ra những ngón tay của mình đã biến đổi. Cô giơ chúng lên trước mắt. Mỗi đầu móng tay đã mọc ra một cái móng sắc nhọn, dài bằng cả một ngón tay.

 

Gì thế này? Cô nhìn hai bàn tay và nhận ra một thay đổi khác: vô số vết rạn chạy ngang hai bàn tay như thể bị một lưỡi dao khía vào.

 

Gió thổi bay những mảnh đỏ li ti từ bàn tay cô xuống mặt nước. Đó là những mảnh da. Từ nơi chúng bong ra, Youko có thể thấy một nhúm lông đỏ nhô lên. Cô nhìn kỹ hơn và thấy một lớp lông ngắn màu đỏ đang mọc dày lên phía dưới làn da trong lòng bàn tay của cô.

 

Cái gì…?

 

Cô nhẹ nhàng xoa xoa tay, vụn da lại rơi xuống như mưa, để lộ thêm nhiều điểm lông đỏ. Mọi cử động của cô đều khiến da bong ra trên khắp tay chân, cho đến khi những nhúm lông đỏ đã nhô ra trên khắp người cô.

 

Bộ đồng phục của cô đã bị sóng đánh tả tơi. Dưới lớp vải, cô có thể thấy nhiều mảng lông đỏ. Trong làn nước xô vào người cô, máu nhuốm ra một vũng loang loáng đỏ sẫm.

 

Móng dài như vũ khí, lông dày màu đỏ, như thể cô đang biến thành một con quái vật.

 

“Không thể nào,” cô thì thầm. Ngay cả giọng của cô nghe cũng rin rít.

 

Không. Tại sao?

 

Tay áo của cô rách rời ra, để lộ một cánh tay với khuỷu tay bẻ quặp kỳ dị. Trông nó giống như chân trước của chó mèo.

 

Máu… Hẳn là do thứ máu đó!

 

Thứ máu phun ra từ con vật cô đã giết đang làm điều này – nó đang thay đổi cô.

 

Mình rồi sẽ giống như chúng.

 

Cô muốn hét lên, nhưng không một lời nào thoát ra. Trong tai cô chỉ có tiếng sóng biển dữ dội cùng tiếng hú đáng thương của một con thú.

 

–––––––––––––––––––––

 

Khi mở mắt ra, Youko thấy mình đang nằm trong một không gian xanh sẫm. Cô ngập ngừng hít vào một hơi, cả người cô ê ẩm. Cơn đau chạy xuyên qua ngực cô. Cô vội giơ tay lên trước mặt, rồi thở ra một cách nhẹ nhõm. Không móng. Không lông đỏ.

 

Trong giây lát, cô không biết được mình đang ở đây hay vì sao lại tới được đây, nhưng rồi ký ức liền ùa về. Cô thử gượng dậy, nhưng người cô tê dại đến khó có thể nhúc nhích. Bắt bản thân phải bình tâm lại, cô hít sâu vài hơi rồi chậm rãi vươn mình. Theo nhịp thở của cô, cơn đau giảm dần. Cô ngồi thẳng dậy, khiến cho vô số gai thông nho nhỏ rơi xuống trên ngực áo.

 

Gai thông?

 

Quả đúng là gai thông. Cô nhìn quanh và nhận ra mình đang ngồi trên một thềm rừng. Ngước nhìn lên, cô thấy những đầu cành cây gãy chìa ra phía trên, để lộ ruột gỗ màu trắng. Cô hiểu ra rằng mình đã rơi từ trên cao xuống, làm gãy những cành cây giờ đang ở dưới thân mình.

 

Bàn tay phải của cô nắm chặn chuôi của thanh kiếm. Cô thấy ngạc nhiên vì mình vẫn còn giữ được vật này, lại càng ngạc nhiên hơn vì cơ thể không chịu chấn thương gì nghiêm trọng. Trên người cô có vô số vết trầy xước và cắt da, nhưng không có gì đến mức phải gọi là một vết thương. Tuyệt vời nhất là cô hoàn toàn bình thường – không có dấu hiệu gì của những thay đổi kinh khủng cô từng thấy trong mơ.

 

Cô ngập ngừng vươn tay ra đằng sau. Sờ thấy bao kiếm vẫn đút sau cạp váy, cô kéo nó ra phía trước và tra kiếm vào.

 

Một tầng sương trắng mỏng manh chầm chậm trôi qua trong cánh rừng. Không gian này có mùi hương như thời điểm ngay trước bình mình. Xa xa, cô có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ.

 

Vậy ra đó là lý do mình lại mơ như vậy.

 

Những ký ức về máu chảy, về trận giao chiến với những con quái vật đã cùng với tiếng sóng biển len lỏi vào giấc ngủ của cô, mang đến cơn ác mộng đó.

 

Youko quan sát xung quanh và cảm thấy khó mà tin vào mắt mình: khu rừng này trông giống như một rừng thông thường gặp bên bờ biển, với những thân cây thấp nhỏ, cành cây vặn xoắn.

 

Trời sắp sắng, cô đang ở gần biển, chưa chết hay bị thương tới mức không di chuyển được, đây là tất cả những gì mà cô biết.

 

Cô không nghĩ trong rừng còn có ai khác. Nếu có kẻ thù nào đang truy tìm cô, chúng chắc chắn không ở gần đây. Và cũng không có một đồng minh nào.

 

Cô đoán rằng mình nằm cô độc như thế này đã được vài giờ đồng hồ. Keiki đâu rồi? Anh ta đã nói rằng nếu bị lạc nhau, cô phải ở yên tại chỗ không đi đâu hết – cho dù chỉ là dịch chuyển một chút ít đi chăng nữa.

 

Chắc anh ta đang đi tìm mình, cô nghĩ.

 

Dù sao thì người này cũng đã nhắc đi nhắc lại rằng mình sẽ bảo vệ cô. Giờ đây, khi anh không có mặt để ra lệnh hay nói những điều chẳng thể hiểu nổi nữa, sự trống trải bắt đầu khiến cô lo lắng. Youko tựa mình vào một cành cây gần đó và nắm lấy viên ngọc treo ở đuôi vỏ kiếm. Cảm giác đau đớn trong người cô nhanh chóng thuyên giảm. Thật kỳ lạ…

 

Cô lại nhìn viên ngọc, nhưng trông nó không khác gì một thứ đá thông thường, mang màu xanh dương đùng đục và phản chiếu ánh sáng như một thứ thuỷ tinh rẻ tiền. Nếu có ngọc bính có thể có màu xanh dương, có lẽ trông nó sẽ như thế này.

 

Youko lại nắm chặt viên ngọc. Rồi cô ngồi im, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

 

–––––––––––––––––––––––

 

Khi cô tỉnh dậy, cây cỏ xung quanh cô đang được chiếu tỏ bởi ánh sáng đầu ngày.

 

Họ muộn quá… có lẽ họ không đến nữa.

 

Họ đang làm gì, nếu không phải là đi tìm cô? Sao họ có thể bỏ mặc cô trong một thời gian dài như thế? Keiki, rồi Kaiko, Hyouki …

 

Youko ngập ngừng hồi lâu, sau đó lặng lẽ gọi cái tên cô từng nghe Keiki nói ra: “Jouyuu?”

 

Thứ đó chắc hẳn vẫn còn nhập trong người cô. Cô gọi lại một lần nữa, nhưng không có lời đáp. Cô xoa xoa lên cánh tay, chân, gáy, nhưng không cẩm nhận thấy Jouyuu ở đâu cả. Không có cách nào để cô có thể biết nó có còn hiện diện hay không, bởi thời điểm duy nhất mà nó lộ diện là khi cô dùng kiếm.

 

“Ngươi có còn ở đây không? Chuyện gì xảy ra với Keiki rồi?” Youko lại hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.

 

Cảm giác bồn chồn lan khắp trong cô. Nhỡ họ muốn tìm cô mà không được thì sao? Những tiếng kêu cô nghe thấy trước khi rơi xuống đang trở về rõ ràng trong tâm trí cô. Hyouki… cô đã để nó lại trong bầy thú ấy. Nó có sao không? Có sống qua được không?

 

Những lo âu khiến cô đứng dậy xem xét xung quanh, gân cốt kêu răng rắc theo từng cử động. Về phía bên phải có một khoảng rừng thưa.

 

Đi về phía đó có lẽ sẽ không nguy hiểm mấy.

 

Youko đi theo hướng rừng thưa cho đến khi ra tới bìa rừng. Qua khỏi hàng cây cuối cùng là một bãi đất trống, điểm vài bụi cây thấp. Xa xa sau một vách đá, mặt biển tối tăm trải rộng. Quang cảnh ấy khiến cô thấy kỳ lạ, bởi mặt nước rất tối màu dù đã có nắng.

 

Bị lôi kéo bởi một cảm giác không tên, cô đi về phía vách đá. Khi tới nơi mặt đất sụt xuống, cô nhận ra độ cao nơi mình đang đứng là rất lớn – ít nhất phải bằng cả trung tâm thương mại cao tầng ở thị trấn nơi cô sống. Cẩn thận hạ mình xuống, cô ngồi vắt chân tại vách đá trong một thời gian dài, thẫn thờ nhìn ra biển. Độ cao này không khiến cô sợ, nhưng cảnh biển trải ra phía dưới kỳ dị đến khó tả. Màu nước xanh dương sẫm tới mức thực sự giống như có màu đen, nhưng khi vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của cô đưa đi men theo bờ biển nơi đất gặp nước, và cô ngạc nhiên nhận ra rằng triền đá còn kéo dài khá xa xuống dưới mặt nước. Nước biển hoàn toàn không đục! Trái lại, nó cực kỳ trong.

 

Lúc này, cô ngộ ra rằng không phải mình đang nhìn vào một đại dương có màu nước tối như mực, mà là đang nhìn xuyên qua muôn vàn tầng nước vô cùng trong xanh, đối diện với một thực thể vĩ đại và sâu thẳm. Có lẽ cô đang nhìn thẳng xuống đáy nước xa xôi không ánh sáng nào có thể soi chiếu nổi.

 

Vậy nhưng, sâu trong bóng tối xa vời ấy, cô cảm thấy như thể đang thấy chút ánh sáng loé lên. Chúng như những hạt cát phát sáng nằm rải rác, có đôi khi quần tụ lại thành mảng, mờ mờ nhấp nháy.

 

Như sao trời…

 

Youko cảm thấy chóng mặt. Cô nhắm mắt lại một chút, bám chặt ngón tay vào hai bụi cỏ mọc hai bên người. Rồi cô lại nhìn.

 

Dường như cô đang nhìn vào một trời sao. Những chòm sao và thiên hà cô từng thấy trong vô số ảnh chụp đang trải ra dưới chân cô.

 

Không. Mình không biết gì về nơi này.

 

Ý nghĩ ấy đột ngột hiện lên trong cô. Cô nhận ra rằng mắt mình đã thấy những ánh sao ấy ngay từ giây phút đầu tiên nhìn xuống đại dương tăm tối kỳ lạ này, nhưng ý thức của cô vẫn luôn lẩn tránh suy nghĩ đó, không cam tâm đối mặt với sự thật. Đến tận bây giờ, nhận thức mới ấy mới đang chiếm lấy tâm trí cô, khiến cô mất phương hướng.

 

Đây không phải là thế giới của cô. Cô chưa bao giờ thấy một đại dương như thế này. Tất cả mọi thứ – khu rừng, bờ đá, những con sóng sẫm màu – tất cả đều thuộc về một thế giới khác.

 

Mình không tin.

 

Youko nhắm mắt và nói to: “Jouyuu! Xin mày đấy, trả lời đi!”

 

Nhưng trong tai cô chỉ có tiếng sóng xô. Thứ kia chắc chắn vẫn còn ở đây, nhưng nó không trả lời.

 

“Mọi người đi đâu rồi?! Ai đó giúp tôi với!”

 

Cô đang ở đâu, nơi này là như thế nào? Cô đã được an toàn hay vẫn còn ở trong vòng nguy hiểm? Một ngày trời đã trôi qua kể từ khi cô ra khỏi nhà đi học. Chắc mẹ cô đã lo lắng tới phát ốm rồi. Biết tính cha, cô biết chắc rằng ông đang hết sức giận dữ, nhưng giờ cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được thấy cha mình.

 

“Tôi muốn về nhà,” cô thì thầm, nước mắt bắt đầu rơi. “Tôi muốn về nhà.”

 

Một khi đã khóc, cô không thể dừng được nữa. Cô co gối lên và vùi mặt vào đó. Rồi cô khóc lên thành tiếng.

 

Youko khóc to hồi lâu, cho tới khi hai mắt nóng bừng và nặng trĩu. Cuối cùng, cả người kiệt lực, cô ngẩng đầu lên. Khóc nhiều đã giúp cô bình tâm lại. Cô chầm chậm mở mắt và nhìn ra biển.

 

Cảnh sắc thực sự giống như một bầu trời đêm đầy sao. Quan sát kỹ càng hơn, cô thấy những thiên hà trong mặt nước đang từ từ xoay tròn.

 

Kỳ lạ… và tuyệt đẹp.

 

Youko thở thật chậm. Vẫn còn nhiều chuyện có thể tệ hơn thế này, cô nghĩ. Vậy là cô cứ ngồi đó, ngắm nhìn hàng giờ liền những ánh sao xa xôi trong lòng nước thăm thẳm.

 

––––––––––––––––––––––––

 

Youko ngắm biển cho tới khi mặt trời đã lên cao. Đây là thế giới nào? Mọi thứ ở đây đều lạ lẫm, đặc biệt là hành trình xuyên qua bóng trăng đã đưa cô tới nơi này. Cô là một thanh niên được học hành đầy đủ. Cô toàn tâm tin tưởng rằng bóng trăng phản chiếu không thể là thứ gì người ta có thể đi xuyên qua hay nắm bắt trong tay được, như vậy chẳng khác gì thu gặt ánh nắng.

 

Lại còn Keiki và những con quái vật kỳ lạ mà anh ta điều khiển nữa. Trong thế giới của cô không có giống thú nào giống như vậy. Hẳn rằng anh ta, những sinh vật ấy, cũng như tất cả những quái vật đuổi bắt họ đều xuất thân từ thế giới này. Nhưng điều ấy có ý nghĩa gì?

 

Vì sao Keiki lại đưa mình tới đây? Anh ta nghĩ gì vậy?

 

Keiki đã nói rằng cô đang gặp nguy hiểm, rằng anh sẽ bảo vệ cô – nhưng bây giờ anh ta đang ở đâu? Còn thứ chim lớn đã tấn công họ – nó là thứ gì, vì sao lại tràn ngập sát tâm đối với một cô gái bình thường như cô? Và tại sao mọi thứ diễn ra đều giống với giấc mơ lặp đi lặp lại của cô như vậy?

 

Càng nghĩ, Youko càng thấy không hiểu nổi. Tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi cô gặp Keiki chỉ là một dấu hỏi lớn. Cô cảm thấy cán cân giữa những gì cô nắm bắt được trong cuộc sống của mình so với những điều cô không biết đã đảo lộn cả.

 

Youko thấy trong lòng tràn ngập cảm giác phẫn uất đối với Keiki. Anh ta xuất hiện không một lời báo trước hay một lời giải thích nào, làm tất cả chỉ để kéo cô vào thế giới kỳ dị và đáng sợ này. Nếu không gặp anh, cô đã không bao giờ phải tới đây, không bao giờ phải giết một sinh vật sống nào, cho dù đó là quái vật hay đi chăng nữa.

 

Vậy nhưng dường như Keiki là đầu mối duy nhất cô có thể bám víu vào ở nơi xa lạ này. Anh ta ở đâu rồi? Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra? Có phải anh ta muốn tìm đến nhưng không thể? Hay vẫn còn lý do nào khác?

 

Youko thở dài. Tuy rất khó để tin, nhưng vấn đề của cô đang ngày càng phức tạp hơn.

 

Mình đã làm gì mà phải nên nông nỗi này?

 

Cô không làm gì cả. Ít nhất thì cô không thể nghĩ ra là mình có làm gì đặc biệt. Tất cả đều là lỗi của Keiki. Ngay cả con chim đã tấn công cô đó có lẽ cũng chỉ làm vậy vì Keiki. Khi đứng trong phòng giáo viên, cô chẳng đã nghe thấy giọng nói nọ nói rằng họ đang bị bám theo hay sao? Keiki có nhắc tới kẻ địch, nhưng làm sao chúng có thể là kẻ địch của cô được? Cô không thể nghĩ ra bất cứ nguyên nhân nào khiến một con quái vật có thể coi cô như một mục tiêu.

 

Cô nhớ tới lời Keiki khẳng định rằng cô là chủ thượng của anh. Có lẽ nào đó là ngọn nguồn vấn đề? Nếu cô là chủ thượng của Keiki, dĩ nhiên kẻ thù của anh sẽ tìm đến cô. Vì thế nên cô mới bị buộc phải sử dụng thanh kiếm này để tự vệ trước kẻ thù của chính anh.

 

Thế nhưng cô không có ký ức gì về việc trở thành chủ nhân của bất cứ ai – chắc chắn cô không thể quên mất một sự kiện như vậy. Cô cũng không thể tưởng tượng ra vì lý do gì mà mình có thể cần một hầu cận hay bề tôi. Hẳn đây phải là một sự hiểu nhầm từ phía Keiki. “Bảo vệ” tôi, ý anh là gì? Bây giờ thì anh ở đâu? Youko thầm mắng. “Toàn là anh ta hại mình.”

 

–––––––––––––––––––––––––––

 

Bóng nắng đổ xuống ngày một dài; cuối cùng Youko cũng đứng dậy. Ngồi đây hậm hực sẽ chẳng ích gì, ít nhất cô có thể nhìn ra điều đó.

 

Cô nhìn theo vách đá về cả hai hướng, nhưng không thấy một điểm dừng nào. Quay lưng về phía biển, cô trở lại trong rừng thông. Cô nhận ra rằng tuy không mặc áo khoác, cô không hề cảm thấy lạnh. Khí hậu ở đây rõ ràng là ấm hơn nhiều so với ở nhà.

 

Khoảnh rừng khá nhỏ. Khi đi, Youko nhận thấy có rất nhiều cành cây gãy rơi trên mặt đất, giống như một cơn bão đã quét qua nơi này, để lại sự tàn phá sau lưng. Cô vượt qua những tàn tích và ra tới một bãi đất trống lớn hơi lầy lội.

 

Sau khi quan sát một chút, cô nhận ra rằng nơi này thực ra không phải là một bãi lầy mà là một cánh đồng đã bị cơn bão dội rất nhiều bùn xuống. Đây đó, những bờ ruộng nhỏ len lỏi vươn lên qua mặt nước. Những mầm cây xanh mỏng manh nhô lên trên mặt bùn ở vài chỗ, nhưng phần lớn cây trồng đã ngã rạp xuống trong bùn.

 

Đồng ruộng bùn lầy này kéo dài khá xa, qua một vài ngôi nhà nhỏ, nơi trông như một ngôi làng. Rất xa phía sau đó, cô thấy một dãy núi cao, bóng dáng hơi mờ mờ do khoảng cách.

 

Mắt cô nhìn lướt qua ngôi làng. Nơi ấy không có gì trông giống như cột dây điện thoại hay bất cứ một công trình hiện đại nào, cũng không có dây điện hay ăng–ten trên mái nhà. Bản thân những mái nhà ở đây đều lợp bằng một thứ ngói đen, tường nhà đắp bùn vàng. Cây thấp được trồng san sát quanh làng như một bức tường rào, nhưng phần lớn đã bị quật đổ.

 

Nhìn chung, trông quang cảnh không khác lạ như Youko tưởng. Cánh đồng và bìa rừng khá giống với vùng thôn quê ở gần nhà cô. Cô lại nhìn quanh đồng ruộng và nhận ra có vài người đứng đằng xa. Diện mạo của những người này không rõ lắm, nhưng xem chừng không có nét gì giống quái vật. Xem cách họ cúi mình qua lại, có vẻ như họ đang làm ruộng

 

Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm. Quanh cảnh khác thường của đại dương đầy sao đã khiến cô thấy bất an, nhưng tới đây thì không gì lạ lẫm. Nếu quên đi việc xung quanh có vẻ như không có điện, cảnh trí ở đây không khác gì một thôn làng ở quê nhà.

 

Youko hít sâu vào một hơi và quyết định sẽ tới gặp những người kia. Bình thường, tính cô quá nhát để có thể nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, nhưng lúc này không còn là thời điểm bình thường nữa. Cô không nghĩ mình có thể đơn độc tồn tại trong một nơi kỳ lạ như thế này.

 

Cô thoáng lo ngại không biết họ có hiểu được lời cô nói hay không, nhưng mối lo ấy nhanh chóng tan đi khi cô xét tới lựa chọn: phải ở lại trong rừng một mình.

 

Để trấn áp nỗi sợ, cô không ngừng lặp đi lặp lại kế hoạch đã vạch ra: “Mình sẽ giải thích với họ chuyện gì đã xảy ra và hỏi xem họ có nhìn thấy Keiki hay không.”

 

Đó là điều duy nhất cô có thể làm.

 

–––––––––––––––––––––

 

Sau khi tìm một bờ ruộng có thể đi được, cô bắt đầu tiến về phía những người đang làm việc. Khi tới gần, cô nhận ra rằng tuy họ đều là con người, họ chắc chắn không phải là người Nhật.

 

Một người phụ nữ có tóc màu nâu, còn có một người đàn ông tóc màu đỏ rực. Cô để ý thấy rằng họ đều có nét rất tương tự với Keiki.

 

Nét mặt và tướng mạo của họ không hẳn là giống người phương Tây, nhưng những mái tóc lạ màu nuôi rất dài khiến họ dường như lạc lõng giữa cảnh ruộng đồng này. Quần áo của họ cũng hơi đặc biệt: trông hơi giống kimono, nhưng rõ ràng là được cắt may theo cách khác. Ngoài những điểm này ra, những người này đều trông rất bình hường. Họ đang dùng những công cụ giống như xẻng để đập vỡ những bờ ruộng còn lại.

 

Một người ngẩng đầu lên. Anh ta nhìn thấy Youko và nói gì đó với những người xung quanh. Rồi anh ta hét to một lời với cô tuy quá xa để nghe rõ nhưng cô không cảm thấy đó là ngoại ngữ. Tổng cộng nơi này có tám người. Lúc này, họ đã ngơi tay và đứng quan sát Youko trong lúc cô đi tới. Khi đã đến khá gần, Youko dừng lại và cúi chào. Cô không biết nên làm gì khác. Một người đàn ông tóc đen chừng ngoài nhanh chóng trèo lên bờ ruộng nơi cô đứng.

 

“Cô đi từ đâu đến đây?” anh hỏi – bằng tiếng Nhật, khiến Youko nhẹ lòng hơn hẳn. Cô nở nụ cười. Có lẽ tình cảnh của cô cũng không tệ lắm.

 

“Từ vách đá…” cô mở lời.

 

Những người còn lại đều dừng tay và đứng im nhìn cô cùng người đàn ông nói chuyện.

 

“Từ vách đá? Quê quán của cô ở đâu?”

 

Youko suýt nói “Tokyo”, nhưng cô nghĩ lại và nuốt lời xuống. Trong thời khắc ấy, cô đã muốn được kể lại mọi chuyện đã xảy ra, nhưng rồi cô nghĩ rằng nếu làm vậy, có thể họ sẽ không tin cô.

 

Trong khi cô ngẫm nghĩ tìm lời, người đàn ông lại hỏi: “Cô ăn mặc rất lạ. Không phải là cô đến từ ngoài biển đấy chứ?”

 

Youko gật đầu. Đó không hẳn là sự thật, nhưng cũng gần thế.

 

Người đàn ông tóc đen mở to mắt. “Ra vậy, ra vậy! Thật đáng ngạc nhiên.” Anh hơi cười nhạo, Youko càng cảm thấy bối rối. Anh chăm chú nhìn cô một lát, ánh mắt có vẻ đáng nghi, rồi anh đưa mắt nhìn xuống phía bên phải của cô.

 

“Cô có thứ gì trông quý quá. Làm sao mà cô có được nó vậy?”

 

Youko nhận ra anh đang nói về thanh kiếm đang đã tra vỏ ở bên hông mình.

 

“Đó là một món quà.”

 

“Từ ai?”

 

“Một người tên là Keiki.”

 

Người đàn ông tiến lại. Cô lùi bước.

 

“Có vẻ hơi nặng. Để tôi cầm hộ cho.”

 

Youko không thích ánh mắt của anh ta. Có điều gì đó trong nét mặt của anh ta khiến cô nghĩ rằng anh ta không có ý tốt. Cô ôm chặt thanh kiếm vào ngực và lắc đầu.

 

“Không, không cần đâu. Thực tình thì… không biết anh có thể nói cho tôi biết tôi đang ở đâu không?”

 

“Ở Hairou. Mà cô cũng không cần mang theo một vũ khí như thế chỉ để hỏi đường đâu. Đưa cho tôi đi.”

 

Youko lùi thêm một bước. “Tôi đã được dặn không được rời khỏi nó.”

 

“Đưa đây xem nào!” người đàn ông quát. Youko giật mình, không còn can đảm để phản kháng thêm, cô ngập ngừng giơ thanh kiếm ra. Người kia giật nó từ tay cô và xoay xoay nó trong tay xem xét. “Rất đẹp. Người cho cô thứ này chắc là giàu lắm.”

 

Trong lúc họ nói chuyện, những người khác đã lên bờ ruộng và tụ tập xung quanh. Họ thì thầm với nhau, nghi ngờ nhìn Youko.

 

“Cô ta là ai? Kaikyaku à?”

 

“Xem ra là thế,” người đàn ông tóc đen nói. “Nhìn thanh kiếm này này!” Anh ta mỉm cười, thử rút kiếm ra, nhưng có vẻ như nước biển đã khiến nó rỉ sét, thanh kiếm không chịu rời vỏ. Người này thất vọng hầm hừ. “Đúng như tôi nghĩ, chỉ được cái đẹp mắt. Trang trí là nhiều chứ có để dùng đâu. Cũng chẳng quan trọng.” Anh ta phá lên cười và gài nó vào thắt lưng. Rồi anh ta đột nhiên bước tới nắm chặt hai cánh tay của Youko. Mặc cho cô hét lên, anh tay bẻ quặt tay cô ra phía sau và giữ chặt.

 

“Này! Buông tôi ra. Đau quá!”

 

“Xin lỗi nhé, nhưng bọn tôi phải làm thế thôi. Tất cả kaikyaku đều phải được đưa lên gặp huyện trưởng. Luật mà,” anh ta nói, môi vẫn mỉm cười. “Rồi, đi đi, đi theo đường đó. Yên tâm, chúng tôi không định hại cô đâu.”

 

Anh ta đẩy Youko về phía trước rồi gọi những người xung quanh. “Ai đó giúp tôi đi. Chúng ta giải cô ta lên huyện.”

 

Cánh tay nơi Youko bị anh ta nắm giờ ê ẩm đau. Ai cho anh ta quyền bạo lực với cô? Cô không biết người huyện trưởng kia là ai, nhưng cô không có ý định để bị “giải lên” gặp họ.

 

Mình chỉ muốn được để yên… được thoát đi! Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, cô cảm thấy một cơn lạnh toát chạy xuống khắp tay chân. Trong thời khắc, hai tay cô co lên giật vòng lại và dễ dàng thoát khỏi lực giữ của người đàn ông. Bàn tay cô tự ý phóng tới giành lại thanh kiếm từ bên hông anh ta, cô nhảy bật lại.

 

“Này!” Người đàn ông sấn tới. Ai đó kêu lên: “Cẩn thận thanh kiếm!”

 

“Làm sao? Trang sức thôi. Nào nào cô gái, đi theo tôi, đừng giở trò nữa.”

 

Youko lắc đầu. “Không.”

 

“Lại bắt tôi phải dùng sức sao? Đừng có làm chuyện ngớ ngẩn nữa. Đi ra đây.”

 

“Tôi từ chối.”

 

Người đàn ông bước tới. Youko đưa tay lưu loát rút kiếm.

 

“Cái gì?!”

 

“Xin đừng tiến lại đây.” Cô lùi bước. Trong khi hai bên đối mặt nhau, nhiều người bắt đầu xuất hiện từ trong làng. Nhóm nông dân ban đầu vẫn đứng im, nhìn cô như thể nhìn một thứ rắn độc.

 

Youko quay phắt lại và bắt đầu chạy. Tai cô lập tức nghe thấy tiếng chân đuổi theo sau.

 

“Tránh xa tôi ra!” Cô liếc lại phía sau xem người đàn ông có đuổi theo mình hay không. Trong giây lát, cả người cô khựng lại, quay ngoắt và đứng trong tư thế chiến đấu, tay giơ kiếm. Cô cảm thấy như trong tai có thể nghe thấy máu đang rần rật rút khỏi mặt mình. “Không, dừng lại!” cô hét vào không gian.

 

Thanh kiếm hung dữ vung về phía người đàn ông lạ mặt đang chạy tới.

 

“Dừng lại, Jouyuu, không!” Cô không thể để chuyện này xả ra. Mũi kiếm chém xuống sắc bén. “Tôi sẽ không giết người!” cô hét, nhắm chặt mắt lại. Lưỡi kiếm dừng lại giữa đường.

 

Ngay sau đó, cô bị xô mạnh vào bên hông. Ai đó đã đè cô xuống và giằng thanh kiếm ra khỏi tay cô. Cô bắt đầu khóc, phần nhiều vì cảm thấy nhẹ nhõm hơn là đau đớn.

 

“Con bé càn quấy!”

 

Sau đó, cô bị đấm đá tàn bạo, nhưng cô không cảm thấy đau. Cuối cùng, cô bị lôi đứng dậy, hai cánh tay khoẻ mạnh một lần nữa bẻ tay cô ra phía sau.

 

Youko không có ý định chống lại. Cả tâm trí cô tràn ngập nỗi lo sợ đối với việc Jouyuu có thể tái xuất và khiến cô làm một việc không bao giờ có thể được tha thứ.

 

Không phải ở đây, cô nghĩ. Không phải đối với những người này.

 

“Mang cô ta và thanh kiếm quỷ quái đó vào trấn. Chúng ta sẽ đưa cả hai lên huyện.”

 

Hai mắt nhắm chặt, Youko không biết người vừa nói là ai. Cô nhận ra mình chẳng quan tâm nữa.

 

––––––––––––––––––––

 

Hai người đàn ông đẩy cô đi tới, bắt cô bước trên bờ ruộng nhỏ hẹp xuyên qua cánh đồng. Theo cách này, họ đi ngang qua làng mà không dừng lại. Sau chừng mười lăm phút đường đất khó khăn, họ tới một thị trấn nhỏ có tường bao quanh. Ở đây cũng chỉ có một vài ngôi nhà, giống như ngôi làng nhỏ bên cánh đồng, nhưng bức tường bao quanh phải cao chừng bốn mét.

 

Họ đi về phía một cánh cổng lớn kiên cố mở hướng vào trong. Qua đây, Youko có thể thấy một bức trấn phong màu đỏ được sơn vẽ thành tranh. Trước bức trấn phong kê một chiếc ghế gỗ bỏ không.

 

Youko bị đẩy vào trong. Những người xung quanh dẫn cô đi vòng qua bức trấn phong; ở phía bên kia, cô thấy một con đường xuyên thẳng qua thị trấn nhỏ.

 

Thị trấn này cho cô cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ; đồng thời, cô cũng biết chắc chắn rằng mình chưa bao giờ thấy một nơi nào như vậy. Có lẽ cảm giác quen thuộc đến từ những toà nhà có kiến trúc phương đông. Những bức tường đều quét vôi trắng, mái nhà lợp ngói đen, cây cối được cắt tỉa cẩn thận, cành cây đôi khi được chống đỡ bởi khung gỗ. Thế nhưng nơi này lại rất kỳ dị, bởi nó hoàn toàn vắng bóng người.

 

Con đường rộng dẫn vào từ cổng tách ra thêm hai lối đi nhỏ hơn. Youko ngó nghiêng cả hai bên, nhưng cô không thấy người nào cả. Những toà nhà ở đây đều chỉ cao một tầng và nằm tách con đường lớn, núp sau những bức tường dài màu trắng. Bản thân những bức trấn phong này đều cao tới tận đầu mái nhà. Những khoảng không được chừa ra giữa chúng tạo thành lối đi, qua đây cô có thể nhìn thấy những khung cửa nhà và những khu vườn nhỏ.

 

Những ngôi nhà có quy mô tương tự nhau và rất đồng đều về vẻ ngoài, tuy vẫn có những điểm hơi khác biệt. Trông chúng cũng rất thiếu sức sống.

 

Một số nhà để cửa sổ mở, tấm che cửa sổ được đẩy ra và đỡ bằng cọc tre, nhưng vì một lý do nào đó, quanh cảnh này lại khiến nơi đây trông càng thêm hoang vu. Không một tiếng chó sủa, cũng không có một âm thanh nào mà một thị trấn lớn tới chừng này nên có.

 

Con đường chính dài khoảng một trăm mét, dừng lại trước khoảng sân rộng của một toà nhà lớn. Các cột nhà và đầu mái của toà nhà này được sơn với màu sắc tươi sáng, tạo nên cảm giác giả tạo đối với Youko. Cô tưởng như mình đang nhìn vào một hoạt cảnh kịch chứ không phải đời thực. Tất cả mọi thứ đều sáng sủa sắc nét đến độ vô thực. Hai con đường nhỏ chạy hai bên khoảng chừng ba mươi mét, sau đó bẻ quặt ra ngoài bức tường bao quanh trấn. Các góc đường đều không một bóng người.

 

Nhìn ra xung quanh, cô nhận ra rằng kích cỡ của các ngôi nhà đều giống hệt nhau. Trên thực tế, từ vị trí gần ngã ba nơi cô đứng, cô có thể nhìn qua nóc của tất cả các mái nhà màu đen và thấy đầu tường xa xa bên ngoài. Sau khi quan sát đủ ba trăm sáu mươi độ, cô liền định hình được bức tường đó: một hình chữ nhật dài và hẹp.

 

Quây trong vòng tường, thị trấn nhỏ hẹp và những con đường san sát nhau khiến Youko thấy rất bí bách. Chiều dài của cả thị trấn chỉ bằng hơn nửa ngôi trường cô. Một nơi rất nhỏ mà lại cần bức tường cao như vậy… Sự kết hợp này cho cô cảm giác như mình đang đi qua mô hình bằng nhựa của một thị trấn bỏ hoang nằm dưới đáy một bể cá.

 

Youko bị đưa vào toà nhà ở cuối sân. Kiến trúc của nó làm cô nhớ tới một toà nhà cô từng tới thăm ở khu phố người Hoa. Những cột kèo được sơn đỏ và có nhiều chi tiết trang trí rực rỡ. Trông nó cũng giả tạo như tất cả những thứ khác cô đã thấy.

 

Bên trong nhà có một hành lang hẹp dài chạy thẳng, tối tăm và không người qua lại. Những người bắt giữ cô hơi dừng lại ở lối vào, hạ giọng thảo luận cùng nhau, sau đó đưa cô đi theo hành lang tới một căn phòng nhỏ. Họ đẩy cô vào trong và đóng cửa lại. Mục đích của căn phòng lập tức trở nên rõ ràng: nó là một phòng giam.

 

Sàn phòng lát gạch, nhiều viên nứt vỡ hoặc mẻ góc. Tường phòng là vách đất, đã nứt nẻ. Trên bức tường hướng ra ngoài có một ô cửa sổ đặt gần trần nhà, chắn bằng song sắt. Trên cửa vào phòng cũng có một ô cửa nhỏ với song chắn. Qua đó, Youko có thể thấy một người đàn ông đứng bên ngoài.

 

Trong phòng giam có một cái ghế gỗ nhỏ, một cái bàn gỗ, và một chiếc đài được xây nhô lên vừa đủ để cô nằm. Ngoài những vật này ra thì không còn gì khác. Một chiếc chăn dày được đặt trên mô đất phẳng kia, cô đoán rằng đây chính là giường.

 

Youko có vô số thắc mắc. Cô đang ở đâu? Nơi này là thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra với cô. Cô nhìn người đàn ông đứng ngoài, nhưng anh ta không có vẻ thân thiện hay muốn nói chuyện. Cuối cùng, cô ngồi xuống giường và im lặng cúi đầu. Chẳng còn cách nào khác.

 

––––––––––––––––––––––

 

Một thời gian dài trôi qua, sau đó Youko nhận ra đã có thêm nhiều người đi vào toà nhà. Cô nghe thấy có tiếng bước chân tới trước cửa phòng giam và lính gác đổi ca. Họ gồm hai người đàn ông mặc áo giáp da màu xanh dương, khiến cô liên tưởng đến cảnh vệ hay quân lính gì đó của thị trấn. Cô nín thở, sợ hãi chờ đợi, nhưng hai người này chỉ im lặng trừng mắt nhìn cô.

 

Sau một lát, lòng bớt hoảng hốt hơn, cô thấy thực ra lúc này bản thân cảm thấy yên lòng hơn vì có người đang canh gác ngoài cửa. Tình hình này không lý tưởng, nhưng cô nghĩ nếu bị bỏ mặc đơn độc triền miên hàng giờ liền thì mình đã bồn chồn đến phát điên rồi. Cô tự đấu tranh cân chắc việc hỏi chuyện những người lính gác bên ngoài, nhưng không đủ can đảm mở miệng.

 

Khi mặt trời đã lặn, trong phòng tối sầm, có ba người phụ nữ đi tới gõ cửa. Người đầu tiên tiến vào là một bà lão tóc bạc, trong tay cầm một chiếc đèn lồng nhỏ. Phục sức của bà giống như một kiểu trang phục Trung Quốc cổ mà Youko từng thấy trong phim.

 

Cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi được gặp một nhân vật mới, đặc biệt là khi đây không phải là một người đàn ông nghiêm nghị. Cô im lặng chờ đợi, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra.

 

“Hai vị lui ra đi,” bà lão nói với hai người phụ nữ đi cùng. Hai người này đều ôm trong tay những gói đồ lớn. Họ cẩn thận đặt chúng xuống sàn phòng giam, sau đó cúi người chào thật thấp và đi ra ngoài. Bà lão nhìn họ rời đi rồi mới kéo chiếc bàn gỗ lại bên giường. Bà để chiếc đèn lồng lên mặt bàn, bên cạnh đặt thêm một chậu nước đầy.

 

“Mặt của cô,” bà nói, chỉ tay vào chậu nước. “Rửa mặt đi.”

 

Youko chỉ gật đầu. Cô chậm chạp vốc nước xoa lên mặt, lên tay chân mình. Hai tay cô đen đúa vì máu me và bùn đất, nhưng sau khi rửa một chút, chúng đều trắng sạch trở lại.

 

Lúc này, cô mới nhận ra người mình tê cứng. Là do Jouyuu, cô nghĩ. Cơ thể của cô đã phải di chuyển với tốc độ và kỹ năng cao hơn nhiều so với mức độ hoạt động thông thường của chúng, vậy nên giờ đây các cơ bắp của cô đang phải trả giá.

 

Cô lau rửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nước lạnh khiến những vết xây xước rát buốt. Rồi cô quyết định chải tóc. Cô tháo bím tóc ra và nhận thấy một điều dị thường.

 

Gì thế này?! Cô kinh hãi nhìn tóc của mình.

 

Tóc cô đỏ rực. Không phải là màu nâu hơi ánh đỏ vẫn thường khiến cô thấy xấu hổ, mà là tuyền một màu đỏ tươi như bị nhuộm bởi máu của những sinh vật cô từng giáp mặt. Đuôi tóc của cô đặc biệt đậm màu. Không chỉ thế, khi cô tháo hết tóc ra, mái tóc vốn thẳng của cô lại xoã thành nếp sóng.

 

Youko chưa từng thấy màu tóc nào như thế này. Cô đã gặp những người để tóc đỏ, nhưng không gì sánh được với thứ cô đang thấy, một màu sắc không thể tồn tại trong tự nhiên. Nó quá bất thường.

 

“Sao vậy?” bà lão hỏi.

 

Youko buột miệng nói ra tất cả những suy nghĩ của mình, bà lão chăm chú nghe kỹ từng lời.

 

“Lạ ư? Ta không thấy có gì lạ. Đúng là rất hiếm, nhưng cũng rất đẹp.”

 

Youko lắc đầu, cho tay vào túi váy. Cô lấy ra một chiếc gương nhỏ. Trong gương, cô thấy sắc đỏ tuyệt đối trên tóc mình.

 

Và dưới những lọn tóc cuộn sóng là một gương mặt xa lạ.

 

Trong khoảnh khắc, cô không thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Cô ngập ngừng đưa tay chạm vào mặt mình. Người lạ mặt trong gương cũng làm vậy. Đến khi ấy, cô mới nhận thức được rằng mình thực sư đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân.

 

Đây không phải là gương mặt của mình.

 

Cho dù có bỏ qua màu tóc nổi bật kia, đây vẫn không phải là diện mạo của cô. Không phải là chuyện xấu hay đẹp, mà là nó hoàn toàn sai. Cô trân trân nhìn, trong khi đôi mắt xanh lục trên gương mặt rám nắng kia nhìn lại cô.

 

“Đây không phải là tôi,” Youko nói, vô thức cao giọng.

 

Bà lão nhíu mày. “Lại sao nữa?”

 

“Đây… đây đâu phải là tôi!”

 

–––––––––––––––––––––

 

Bà lão cầm lấy chiếc gương từ hai bàn tay đang run rẩy của Youko, bình thản xem xét rồi trả nó lại cho cô. “Trông không có vẻ bị biến dạng.”

 

“Nhưng đây không phải là gương mặt của tôi,” Youko nhắc lại, rồi cảm thấy một cơn sốc khác ập đến – cô nhận ra giọng nói của mình cũng không giống như cô vẫn nhớ.

 

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cô đã biến thành một người hoàn toàn khác rồi ư?

 

Không hẳn là quái vật, nhưng…

 

“Vậy có khi là cô biến dạng rồi,” bà lão nói, miệng hơi cười.

 

Youko nhìn bà rồi lại nhìn vào gương. Cảm giác thật kỳ lạ. Ở vị trí đáng ra phải là hình ảnh của cô, nay lại là một người khác.

 

“Vì sao?”

 

“Nếu biết, tôi sẵn sàng trả lời cô, nhưng đáng tiếng là tôi không có câu trả lời.” Bà lão vẫn mỉm cười. Bà cầm lấy tay Youko và dùng một miếng vải thấm đẫm một dung dịch toả hương nào đó để lau những vết thương trên cánh tay.

 

Nhìn kỹ hơn vào trong gương, Youko ngờ ngợ nhận ra những đường nét quen thuộc, nhưng chúng mờ nhạt đến độ cô tưởng như mình chỉ đang tưởng tượng ra chúng.

 

Cô đặt chiếc gương xuống và quyết tâm không nhìn nữa. Cô không hẳn là ưa thích gì gương mặt của mình, nhưng lúc này cô không đủ sức để đối mặt với ánh mắt xa lạ kia. Chưa phải lúc này. Cô tự nhủ rằng chuyện mình trông ra sao cũng chẳng quan trọng, còn mái tóc đỏ thì cứ coi như đã được nhuộm cũng được.

 

“Ta đoán rằng chuyện như thế này cũng thường xảy ra,” bà lão thản nhiên nói. “Dần dần rồi cô sẽ quen.” Bà nhấc chậu nước khỏi bàn và đặt một chiếc bát lớn vào vị trí đó. Trong bát chan đầy canh, có những miếng trông như bánh gạo trôi lơ lửng.

 

“Ăn đi. Nếu chưa đủ no thì vẫn còn nữa.”

 

Youko lắc đầu. Cô không thiết chuyện ăn uống.

 

“Không đói sao?”

 

“Tôi không muốn ăn.”

 

“Ăn thử đi, có khi lại nhận ra cô đói hơn mình tưởng.”

 

Youko lắc đầu không nói gì. Bà lão thở dài và rót trà từ một chiếc bình cao có vòi dài. Rồi bà kéo ghế lại gần cô gái trẻ.

 

“Vậy là cô tới từ bên kia đúng không?”

 

Youko ngước lên. “Bên kia là sao?”

 

“Ngoài biển. Từ Hư Hải?”

 

“Hư Hải?”

 

“Chính là vùng biển bên ngoài vách đá. Vùng biển tăm tối và trống trải không có gì.”

 

Ra nói được gọi là Hư Hải, Youko nghĩ, ghi nhớ cách gọi tên của nó.

 

Bà lão lấy ra một mảnh giấy và trải ra bàn. Rồi bà đặt một nghiên mực xuống, cầm một chiếc bút lông lên đưa cho Youko.

 

“Tên của cô là gì?”

 

Tuy hơi hoảng sợ, Youko vẫn cầm lấy bút và viết tên mình. 

 

“Youko Nakajima, là tên tiếng Nhật à.”

 

Tiếng Nhật? Bà ấy biết về Nhật Bản ư?”

 

“Có phải tôi đang ở… Trung Quốc không?” Youko hỏi. Bà lão lắc đầu.

 

“Cô đang ở Kou. Có lẽ chính thức phải gọi là Vương quốc Kou.”

 

Vừa nói, bà vừa cầm một chiếc bút khác lên và viết chữ Kou tương ứng lên đầu trang giấy:

 

 

“Lúc này,” bà lão nói tiếp, “chúng ta đang ở thị trấn Hairou:

配浪

 

nằm tại huyện Shin

 

thuộc hương Rokou (江), quận Fuyou (杨), châu Jun (). Ta là một trưởng lão của Hairou.” Bà lão dứt lời, viết hết một chuỗi những tên gọi trước khi đặt bút xuống.

 

Đầu óc của Youko rối lên trước lượng tên gọi và bậc phân cấp. Tuy những nét chữ bà lão viết có đôi chỗ hơi lạ, cô vẫn nhận ngay ra đây là chữ Hán.

 

“Các vị dùng tiếng Há… chữ Hán ở đây ư?”

 

“Nếu đó là cách cô gọi những chữ viết này thì đúng vậy. Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Mười sáu ạ. Chờ đã, vậy có chữ nào cho cái tên đó… cho Hư Hải không?”

 

“Nó được gép từ chữ ‘hư vô’ và chữ ‘hải’,” bà lão nói, tay viết cái tên xuống giấy:

 

虚海

 

 

 

Vùng biển của hư vô… Quả là một cái tên phù hợp với đại dương màu đen đó.

 

“Cô làm nghề gì?”

 

“Tôi là học sinh,” Youko trả lời, và bà lão mỉm cười.

 

“Xem ra cô nói được đọc được tiếng của chúng tôi. Cô có mang theo gì ngoài thanh kiếm kỳ lạ kia không?”

 

Youko cho tay vào túi và lấy ra tài sản của mình: một cái khăn tay, một chiếc kẹp tóc hơi cong, chiếc gương nhỏ, một quyển sổ tay be bé, một chiếc đồng hồ đeo tay đã vỡ… tất cả chỉ có thế.

 

Youko đặt gia sản nhỏ bé của mình lên bàn. Bà lão nhìn chúng, lắc lắc đầu và thở dài cất chúng vào vạt áo.

 

“Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?”

 

“Chuyện đó phải do những người quyền chức hơn ta quyết định.”

 

“Có phải tôi đã làm điều gì sai phạm không?” Youko cảm thấy mình đang bị đối xử như một tội phạm.

 

Bà lão lắc đầu. “Không, cô không làm gì sai. Có điều, chúng tôi có nhiệm vụ phải đưa các kaikyaku lên huyện. Xin cô hiểu cho.”

 

“Kaikyaku?”

 

“Những người tới thế giới này từ biển. Nó được ghép từ chữ ‘hải’ và chữ ‘lữ khách’”.

 

Bà lão dừng lời để viết lên trang giấy đã khá kín chữ:

 

海客

 

“Đây là từ dùng để gọi những người đã vượt qua Hư Hải. Truyện kể rằng xa về phía đông, có một vùng đất tên là Nhật Bản. Ta không biết có ai từng tới được đó, nhưng những kaikyaku từ nơi đó vẫn tới đây, vậy nên nơi ấy hẳn là có tồn tại.” Bà chăm chú nhìn Youko. “Người ở Nhật bản đôi khi bị cuốn vào các trận shouku và đưa đến đây, giống như cô. Những người này được gọi là kaikyaku.”

 

“Các trận shouku ư?”

 

“Đúng vậy. Dùng chữ ‘thực’ (食), thêm một chữ ‘trùng’ (虫) vào , như thế này…” bà lão viết xuống trên giấy:

 

 

“Nó giống như bão, nhưng lại không phải là bão. Đột ngột bắt đầu, đột ngột biến mất. Sau đó có thể có kaikyaku xuất hiện.” Bà lão hơi cười khổ. “Phần lớn họ chỉ còn là cái xác. Nhưng dù còn sống hay đã chết thì chúng ta đều đưa họ về. Các vị quan gia sẽ xử trí.”

 

“Ví dụ là xử trí như thế nào?”

 

“Nói thật là ta cũng không biết. Lần cuối cùng có một kaiyaku sống sót tới được đây, bà của ta hẵng còn là một cô gái trẻ. Người ta nói người đó đã chết trước khi tới được phủ huyện. Cô dạt vào đến đây mà không bị chết đuối. Cô may lắm đấy.”

 

“Ưm…” Youko mở lời hỏi, “đây là nơi nào?”

 

“Châu Jun, như ta đã nói đây.” Bà lão chỉ vào ký tự mình vừa viết cách đây không lâu.

 

“Tôi không hỏi chuyện đó!” Youko kêu lên, cao giọng vì ức chế. “Tôi chưa bao giờ nghe đến cái biển Hư Hải hay Vương quốc Kou này. Tôi không biết gì về thế giới này. Tôi đang ở đâu?!”

 

Bà lão thở dài, nhưng không nói gì.

 

“Tôi muốn biết cách để về nhà.”

 

“Cô không thể quay về.”

 

Youko nắm chặt tay, không cam tâm với những lời vừa nghe được. “Cái gì?”

 

“Không ai có thể vượt qua được Hư Hải. Có thể có nhiều người đã tới được đây, nhưng họ không thể quay lại. Những người từng thử đều không còn tin tức gì nữa.”

 

Mất một lát, Youko mới thấm thía những lời này. “Tôi không thể về nhà? Chuyện vớ vẩn!”

 

“Ta xin lỗi, nhưng đó là sự thật.”

 

“Nhưng tôi…” Một giọt nước mắt lăn dài trên má Youko. “Tôi còn cha mẹ. Tôi… tôi phải đi học. Tối qua tôi không về nhà cả đêm, tôi cũng chưa nói với ai rằng hôm nay sẽ nghỉ học. Chắc chắn họ đều rất lo lắng.”

 

Bà lão quay nhìn ra chỗ khác, rồi đứng dậy bắt đầu dọn dẹp những đồ đạc trên bàn. “Cô phải học cách buông xuôi đi.”

 

“Nhưng tôi nào muốn đến đây!”

 

“Ta nghĩ không kaikyaku nào tới đây vì muốn tới cả. Đặc biệt là những người từng mất mạng.”

 

Youko không nghe. “Tôi đã để lại tất cả mọi thứ. Tôi chẳng có gì trong người. Tôi không được về nhà nữa ư?! Tôi…” Cô luyên thuyên không ngừng cho tới khi không biết nói gì nữa và bắt đầu nức nở khóc. Bà lão không để ý nữa, quay lưng ra khỏi phòng. Hai người phụ nữ còn lại đi vào lấy đi những thứ họ đã mang tới; sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Youko nghe thấy tiếng khoá cửa. Trong phòng giam chỉ còn lại một mình cô. Họ lấy mất cả chiếc đèn rồi, cô nghĩ. Chỉ còn bóng tối đen đặc xung quanh.

 

“Tôi muốn về nhà.” Quá mệt mỏi và ê ẩm để có thể đứng tiếp, cô lên giường nằm cuộn mình lại, khóc to hồi lâu. Cuối cùng, cô kiệt sức thiếp đi.

 

Cô ngủ không mộng mị.

 

––––––––––––––––––––

 

“Dậy đi!”

 

Youko tỉnh giấc cùng cảm giác đau đớn trên vai. Có ai đó đang đánh mạnh vào người cô.

 

Mi mắt cô nặng trĩu vì khóc nhiều, khi cô nâng được mi lên, ánh sáng chiếu vào rất chói mắt. Cảm giác mệt nhọc khiến cô thấy rất yếu, tuy rằng cô vẫn không hề cảm thấy đói.

 

Một người đàn ông đã đi vào đánh thức cô. Anh ta trói sơ hai bàn tay cô lại bằng một sợi thừng thô, sau đó đẩy cô ra ngoài hành lang và bắt cô đi trước mặt mình cho đến khi ra tới sân rộng bên ngoài, nơi có một chiếc xe đang chờ sẵn.

 

Đó là một chiếc xe mui trần có hai ngựa kéo. Cô bị dẫn tới sau xe và đẩy đi lên. Khi đã ngồi xuống rồi, cô mới ngẩng đầu nhìn lên và nhận thấy vô số người đang đứng đầy quanh sân quan sát cô. Những người này vẫn ở trong thị trấn khi cô đi vào hôm qua đó ư?

 

Cô nhìn họ: diện mạo của họ đều đậm nét đông phương, nhưng màu tóc thì rất bất thường. Thay vào màu đen là những sắc nâu, đỏ, vàng, tất cả đều rực rỡ thiếu tự nhiên. Rất đông người đứng tụ lại đây, tạo nên một cảnh sắc kỳ khôi. Mỗi gương mặt đều mang biểu cảm lẫn lộn giữa tò mò và căm ghét. Youko cảm thấy như một phạm nhân đang bị giải tới pháp trường.

 

Khi mở mắt ra trong phòng giam mờ sáng, cô từng cố thuyết phục bản thân rằng những chuyện bất hạnh xảy đến với cô trong hai ngày qua chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ. Nhưng những bàn tay thô bạo đang nắm lấy cô và đẩy cô đi trước đám đông đầy thù địch này đã đánh tan ảo tưởng đó. Cô thậm chí còn không được rửa mặt hay chỉnh trang quần áo cho tử tế. Bộ đồng phục của cô vẫn hôi nồng mùi nước biển.

 

Một người đàn ông trèo lên xe và ngồi xuống cạnh Youko. Người đánh xe vung roi. Cô thẫn thờ nhìn thị trấn chạy qua trước mắt mình. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện được tắm. Cô mơ được đắm mình vào một bồn nước nóng và gột rửa khắp người với xà phòng thơm. Rồi sau đó cô sẽ thay quần lót mới, mặc áo ngủ và leo lên giường của mình.

 

Khi thức giấc, cô sẽ ăn bữa sáng mẹ nấu rồi tới trường. Cô sẽ chào các bạn và nói những chuyện vu vơ. Nghĩ lại, cô làm con chưa xong được nửa đống bài tập hoá… Và cô vẫn còn sách mượn thư viện chưa trả. Hôm qua chiếu tập cuối của một bộ phim nhỏ cô đang theo dõi. Cô hi vọng mẹ nhớ ra và thu băng lại hộ mình.

 

“Buông xuôi đi,” bà lão đó đã nói thế.

 

Cô không thể tin vào chuyện này. Keiki chưa từng nói bất cứ lời nào về chuyện cô không thể về nhà. Cô không thể mắc kẹt ở đây như thế này – không thể là mãi mãi! Bị lôi đến một nơi chẳng biết, không được rửa mặt hay thay quần áo, bị trói lại như tội phạm, rồi bị chở đi trong một chiếc xe bẩn thỉu. Youko chẳng phải thánh thần, nhưng cô tin chắc mình chưa làm gì đến nỗi xứng đáng bị đối xử một cách khốn nạn như thế này.

 

Nhìn cổng trấn lướt qua trên đầu, Youko nghiêng đầu quệt nước mắt vào vai áo do hai tay bị trói. Người đàn ông ngồi bên cô có một chiếc túi trên đùi, hai mắt anh ta nhìn thẳng vào cảnh vật bên đường, gương mặt vô cảm.

 

“Xin hỏi, chúng ta đang đi đâu đây?” Youko ngập ngừng hỏi.

 

Anh ta trừng mắt nhìn cô với vẻ nghi ngờ. “Cô nói được à?”

 

“Tất nhiên ạ. Các vị đang đưa tôi đi đâu?”

 

“Tới phủ huyện. Cô sẽ gặp huyện trưởng.”

 

“Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi ở đó? Tôi có bị mang ra xét xử không?” Youko không thể rũ bỏ được cảm giác rằng mình đang bị coi như một phạm nhân.

 

“Cô sẽ bị giữ lại đó cho tới khi chúng ta xác định được cô là loại kaikyaku tốt hay xấu,” anh ta nói như thể đây là điều đương nhiên nhất trên đời.

 

Youko lắc lắc đầu. “Kaikyaku tốt hay xấu ư?”

 

“Đúng thế. Nếu cô là người tốt, chúng ta sẽ tìm cho cô một người giám hộ để đưa cô đến sống ở một nơi phù hợp. Nếu cô là người xấu, cô sẽ bị đày đi hoặc xử tử.”

 

Youko co người. Một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng cô. “Xử tử sao?”

 

“Kaikyaku xấu sẽ gây hoạ cho vương quốc. Nếu cô là điềm xấu, cô sẽ bị chặt đầu.”

 

“Điềm xấu là sao?”

 

Người đàn ông đảo mắt trước những câu hỏi dai dẳng của cô. “Rõ quá còn gì! Kaikyaku thường mang tới chiến tranh hoặc bệnh dịch. Trong những trường hợp đó, chúng ta phải mau giết kẻ đó đi, nếu không vương quốc sẽ suy tàn.”

 

“Làm sao các vị biết được ai tốt ai xấu?”

 

Anh ta cười nhạt. “Sau một thời gian là biết thôi. Nếu chuyện xấu bắt đầu xảy ra, đó là dấu hiệu cô là điềm xấu, không cần nghi ngờ nữa.” Anh liếc nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo. “E rằng sự đã rõ, cô là loại xấu.”

 

“Cái gì? Sao anh có thể nói thế?”

 

“Cơn shoku đưa cô tới đây… cô có biết nó đã biến bao nhiêu ruộng đồng thành bãi lầy không? Mùa màng của Hairou năm nay đã hỏng cả.”

 

Youko nhắm mắt. Giờ thì mọi việc đã sáng tỏ. Đây là lý do cô bị đối xử như thế này. Đối với những người dân này, cô đã mang vết đen của tai ương, cũng là tâm bão đang kéo hiểm hoạ tới.

 

Cô chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi. Cô không muốn chết, bị xử tử thì còn kinh hủng hơn cái chết bình thường. Nếu cô chết đi ở nơi xa lạ này, rồi ai sẽ khóc thương cho cô? Cô ngờ rằng sẽ chẳng ai thèm gửi xác cô về nhà.

 

Sao chuyện này lại xảy đến với mình?

 

Cô không thể tin cuộc đời mình lại có một bước ngoặt như thế. Là số phận ư? Mới hôm kia – cô nhớ rõ rành rành – cô vẫn còn đi từ trường về nhà như xưa nay không đổi. Ở trường, hôm ấy đã bắt đầu như mọi ngày. Đáng ra nó cũng phải kết thúc như vậy. Cô đã làm gì sai?

 

Cô nghĩ lại về những lựa chọn của mình kể từ khi chuỗi lưu lạc này bắt đầu. Có lẽ cô không nên tới gặp những người nông dân. Có lẽ đáng ra cô nên ngồi lại trên vách đá bên bờ biển. Cô nên đợi những người đã đưa mình tới đây. Cũng có thể cô đã sai lầm ngay từ khi đi theo họ.

 

Nhưng thực ra cô chưa từng có một lựa chọn nào. Keiki chẳng đã nói sẽ bắt cô phải đi bằng mọi giá đó ư? Bị bầy quái thú đó truy đuổi, cô bị buộc phải làm gì đó.

 

Mọi chuyện cứ như thể cô đã bước vào một cái bẫy. Khi cô thức dậy vào buổi sáng dường như bình thường ấy, cô đã sa chân rồi. Mỗi giây phút trôi qua, răng bẫy thêm khép chặt. Đến khi cô nhận ra có điều gì không đúng, tất cả đã quá muộn.

 

Phải trốn đi.

 

Youko phải gồng hết người lên để khỏi hoảng loạn. Có lẽ cô sẽ chỉ có một cơ hội để thoát khỏi tình cảnh rối ren này, và cô không thể bỏ phí. Cô không biết nếu bị những người lạ mặt này bắt lại sau khi bỏ chạy, cô sẽ phải chịu sự trừng phạt như thế nào. Phải chờ tới thời điểm phù hợp, đó là điều quyết định.

 

Cô bắt đầu tập trung phân tích quang cảnh xung quanh, lật lại từng chi tiết với tốc độ rất nhanh. Cô cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ dùng đến trí não nhiều đến thế.

 

“Còn bao lâu nữa thì chúng ta tới huyện?” cô hỏi sau một lát.

 

“Chừng nửa ngày xe.”

 

Cô ngẩng đầu lên. Bầu trời mang sắc trong xanh của một ngày sau bão, mặt trời đã lên cao. Cô phải tìm được cách chạy đi trước khi mặt trời lặn. Cô không biết phủ huyện là nơi như thế nào, nhưng cô chắc chắn rằng khi đã tới nơi, cơ hội thoát đi của cô sẽ thấp hơn lúc này.

 

“Chuyện gì sẽ xảy ra với đồ đạc của tôi?”

 

Người đàn ông ngờ vực nhìn cô. “Tất cả đồ đạc của kaikyaku đều phải được mang lên phủ.”

 

“Cả thanh kiếm ư?”

 

Anh ta càng ngờ vực hơn. “Vì sao cô phải hỏi?”

 

Cẩn thận nào, Youko…

 

“Nó rất quan trọng với tôi.” Cô siết chặt hai tay lại sau lưng để gằn cơn ức chế. “Người đàn ông bắt tôi khi trước… anh ta có vẻ rất muốn có nó. Tôi sợ anh ta sẽ trộm nó mất.”

 

Người đàn ông cười khẩy. “Vớ vẩn. Nó sẽ được đưa tới nơi.”

 

“Thật chứ? Nó chỉ là vật trang trí thôi, nhưng rất có giá trị.”

 

Anh ta nhìn vào mặt cô rồi nhìn xuống cái túi vải trên đùi mình. Youko nhìn thấy có thứ gì lấp lánh bên trong; người đàn ông chậm rãi đưa tay vào túi và lấy thanh kiếm ra.

 

“Cô bảo là chỉ để trang trí thôi hả?”

 

“Vâng.”

 

Youko cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn khi thấy thanh kiếm ở gần đến vậy, cho dù cô không thể cầm nó vì tay bị trói. Người đàn ông cầm lấy chuôi kiếm.

 

Mong là đừng rút được.

 

Người đàn ông ở đồng ruộng lúc trước đã không rút được thanh kiếm ra. Keiki có nói cô là người duy nhất có thể sử dụng nó, cô đoán rằng điều này ám chỉ cô là người duy nhất có thể rút kiếm. Giờ đây, khi mạng sống của cô có thể phụ thuộc vào điều này, cô không dám chắc nữa.

 

Cánh tay của người đàn ông căng lên. Thanh kiếm không nhúc nhích.

 

“Hử.” Anh ta gầm gừ bực bội. “Tưởng là kiếm thật.”

 

“Xin hãy trả nó lại cho tôi,” Youko đề nghị.

 

“Phải mang lên huyện mới được,” anh ta cười nhạt và đáp. “Nếu đằng nào cô cũng mất đầu thì cô đâu có cần nó nữa. Tập không nhìn thấy nó từ bây giờ đi.”

 

Youko cắn môi. Giá như không bị trói lại, cô có thể giành lấy thanh kiếm. Trong một khoảnh khắc, cô đã nghĩ có thể Jouyuu sẽ giúp mình, nhưng khi cô căng tay trong vòng dây trói, sợi dây vẫn rất cứng và chắc. Tuy thứ đang trú ngụ trong người cô có kỹ thuật phi thường, sức lực của cô chung quy vẫn chỉ là của một thiếu nữ.

 

Cô bắt đầu ngầm tìm cách cắt sợi dây trói. Rồi, một cách bất ngờ, cô nhận thấy ánh vàng loang loáng ẩn hiện trong khung cảnh xung quanh.

 

Chiếc xe vừa bắt đầu đi lên một sơn đạo. Giữa những thân gỗ tối màu mọc đồng đều, cô nhác thấy sắc vàng quen thuộc và mở to mắt. Cùng giây phút đó, cảm giác lạnh lẽo của Jouyuu trào lên dưới da cô.

 

Có ai đó đang đứng trong rừng, cách con đường một quãng: một người có nước da trắng, mái tóc vàng rất dài, mặc một chiếc áo dài tay giống như kimono.

 

Keiki.

 

Ngay khi tiếng ấy xuất hiện trong suy nghĩ của cô, cô nghe thấy một âm thanh khác từ bên trong không thuộc về mình.

 

Taiho.

 

–––––––––––––––––––––

 

“Dừng lại!” Youko nhoài người qua thành xe và hét lên. “Keiki! Tôi ở dây!”

 

Người đàn ông mạnh tay tóm lấy vai cô và đẩy cô trở lại ghế. “Ngồi xuống!”

 

Youko quay lại nhìn anh ta. “Dừng xe lại! Tôi thấy một người quen.”

 

“Cô không có ai quen biết ở đây hết,” anh ta nghiến răng.

 

“Có mà! Tôi vừa thấy anh ta. Là Keiki! Xin hãy dừng xe!”

 

Chiếc xe chạy chậm lại, nhưng khi cô quay người nhìn, ánh vàng kia đã đi khá xa. Tuy vậy, cô vẫn có thể thấy anh đang đứng đó, bên cạnh có một người khác: một thân hình mặc áo đen trùm đầu, như một tử thần. Phía sau họ có một vài con thú.

 

“Keiki!” Youko hét, nhoài người ra xa hơn khỏi thành xe. Cô mất thăng bằng và ngã ra ghế. Đến khi nhổm dậy nhìn một lần nữa, bóng người tóc vàng ấy đã biến mất. Cô vẫn thấy vị trí họ vừa đứng, nhưng không còn ai nữa.

 

“Keiki?”

 

“Im ngay!” Người đàn ông thô bạo kéo cô ngồi bệt xuống. “Không có ai hết! Đừng hòng lừa tao. Tao không ngu đâu.”

 

“Anh ta đứng ở ngay đây mà!”

 

“Đủ rồi!”

 

Youko rúm lại trước tiếng quát. Cô ngoái nhìn con đường, mong rằng mình đã không nhìn nhầm, nhưng không nhận thấy gì cả. Xung quanh không còn ai.

 

Tại sao?

 

Tiếng gọi cô nghe thấy khi nhác thấy người trông giống Keiki đó chắc hẳn phải thuộc về Jouyuu. Điều đó càng khẳng định Keiki đã có mặt ở đây, cùng những con quái thú của anh ta. Anh ta vẫn còn sống.

 

Vì sao anh ta không cứu mình?

 

Cô tuyệt vọng tìm kiếm khắp xung quanh, hi vọng lại bắt gặp ánh vàng đặc trưng ấy. Cùng lúc ấy, cô nghe thấy một tiếng động khác vang lên từ khoảnh rừng mình đang săm soi. Lần này, người đàn ông ngồi cạnh cô cũng quay nhìn.

 

Đó là tiếng trẻ con khóc. Có một đứa trẻ đang gào khóc thảm thiết trong rừng.

 

Người đàn ông chỉ vào rừng. “Tiếng gì thế?” anh ta hỏi người lái xe. Từ khi rời thị trấn tới nay, người nay vẫn chưa nói lời nào. Người lái xe quay lại nhìn hai hành khách của mình và ghìm cương. Hai con ngựa dừng bước.

 

“Đó là tiếng trẻ con!” người đàn ông đang canh Youko kêu lên và đứng dậy.

 

“Đừng để ý,” người lái xe cộc cằn đáp. “Nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở đây thì tốt nhất là tránh xa ra.”

 

“Nhưng– nhưng…” người đàn ông khó hiểu lắp bắp.

 

Đứa trẻ khóc càng to. Tiếng khóc dai dẳng, cấp bách, như cầu xin người nghe đừng bỏ nó lại. Người đàn ông tựa mình vào thành xe, nhìn ra ngoài để tìm kiếm vị trí của nó.

 

Người lái xe to tiếng mắng anh ta: “Đã bảo là lờ nó đi! Có chuyện quái vật ăn thịt người trong rừng phát ra tiếng khóc trẻ con đấy.”

 

Youko căng cứng người khi nghe thấy hai chữ “quái vật”.

 

Như chưa cam lòng với lời giải thích này, người đàn ông nhìn người đánh xe rồi lại hướng mắt vào rừng. Người đánh xe đanh mặt vung roi. Chiếc xe lắc lư leo vội trên con dốc, vượt nhanh qua những bóng cây hay bên đường.

 

Trong khoảnh khắc, Youko đã tưởng tiếng khóc này là một kế của Keiki để cứu mình. Nếu không phải là Jouyuu đang kích động rất mãnh liệt trong người cô, có lẽ cô đã kêu lên sung sướng. Giờ đây, cả người cô đều căng thẳng, sẵn sàng hành động.

 

Cô lại nghe thấy tiếng khóc, lần này ở gần hơn.

 

Nó đang đến gần!

 

Như thể đáp lời, một tiếng khóc ré lại bắt đầu vang lên từ một hướng khác, rồi lại một hướng khác nữa, cho tới khi những tiếng khóc đã bao vây chiếc xe đang lao đi.

 

“Ha!” Người đàn ông gầm lên với nét sợ hãi, tư thế bồn chồn, hai mắt lo âu quét qua hai bên rừng. Tuy chiếc xe đang chạy rất nhanh, tiếng khóc vẫn ngày một áp sát. Đây không phải là trẻ con. Không thể là trẻ con. Youko ngọ nguậy. Tim cô đang đập dồn dập. Có thứ gì đó đang dâng lên trong cô, không phải là Jouyuu mà là một nguồn năng lượng sôi trào, ù ù trong tai cô như sóng triều.

 

“Cởi trói cho tôi!”

 

Người đàn ông mở to mắt nhìn cô, lắc lắc đầu.

 

“Anh có cách nào để bảo vệ chúng ta nếu chúng tấn công hay không?”

 

Anh ta lại lắc đầu, mặt hoảng hốt.

 

“Thế thì cởi trói cho tôi! Đưa cho tôi thanh kiếm!”

 

Cô đã có thể nghe thấy những tiếng khóc ở rất gần, đến từ mọi phía. Vòng vây đang thắt chặt. Hai con ngựa phi nước đại, chiếc xe bật lắc mạnh đến mức cô sợ họ sẽ bị ném hết ra khỏi xe.

 

“Mau lên!” Youko thét lên. Ngay sau đó, cô thấy người đàn ông đổ gục sang một bên như vừa bị thứ gì đó đánh vào, còn cô bị một cơn chấn động mạnh hất văng lên không trung.

 

Trong một khoảnh khắc tưởng chừng vô tận, cô trôi như không trọng lượng dưới những bóng cây, rồi ngã xuống đất với sức đập kinh khủng. Khi ý thức dần dần tỉnh táo lại, cô nhận thấy chiếc xe đã đổ nghiêng sang một bên.

 

Người đàn ông nằm cách cô không xa. Anh ta vừa đứng lên, lắc lắc đầu như choáng váng. Hai tay của anh ta vẫn bấu chặt lấy chiếc túi vải. Tiếng kêu quỷ dị như tiếng trẻ em khóc vang đến từ khoảng rừng ngay bên cạnh họ.

 

“Xin hãy cởi trói cho tôi!” Youko cầu xin. Cô nghe thấy tiếng một con ngựa hí lên đau đớn; nhìn về phía con vật, cô thấy có thứ gì giống như một con chó lớn vừa nhảy lên lưng nó. Sinh vật này toàn thân phủ lông đen, khi nó há mõm, cả mặt nó như vừa tách ra làm đôi. Mũi của con vật có màu trắng, nhưng nó đã được nhuộm đỏ máu ngay trước mắt Youko. Người đàn ông chôn chân đứng một chỗ, hét lên hãi hùng.

 

“Không có thời gian đâu! Tháo dây và đưa thanh kiếm cho tôi!”

 

Anh ta như không nghe được tiếng cô. Gương mặt vặn vẹo vì kinh hoảng, anh ta quay phắt người bỏ chạy xuống dốc, hay tay tóm chặt chiếc túi.

 

Một vài con thú màu đen gầm gừ lập tức lao ra đuổi sát. Trong giây lát, chúng đã nhảy lên ngoạm lấy anh ta với những hàm răng lớn. Khi chúng đáp xuống, Youko thấy người này đã cúi xuống.

 

Không, cô nghĩ, không phải là cúi xuống. Là người anh ta đã ngắn đi.

 

Nơi vốn có đầu và một cánh tay của anh ta nay chỉ còn trống không. Cơ thể của anh  treo đứng trong không trung vài giây rồi đổ gục xuống đất, máu phun như suối, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh. Youko nghe thấy con ngựa còn lại hí lên sau lưng mình.

 

Không biết phải làm sao, cô nép mình vào bên chiếc xe đổ. Có thứ gì chạm vào vai cô. Quay phắt lại, cô nhận ra đó là người đánh xe. Anh ta đưa tay ra sau lưng cô và cầm lấy hai tay cô. Trong tay anh cầm một con dao nhỏ.

 

“Chạy đi cô gái,” anh ta gằn giọng. “Chúng bị đánh lạc hướng rồi, cô sẽ trốn được.” Anh ta đứng lên; Youko cảm thấy dây trói ở cổ tay đã lỏng ra.

 

Anh kéo cô đứng dậy và đẩy cô về phía người đàn ông nọ vừa chạy, ngược lại con đường họ đi tới đây. Ngước lên trên đồi, cô thấy bầy chó quái vật đang bu lại như ruồi trên hai con ngựa chết. Nhìn xuống dốc, cô thấy đám chó còn lại vây quanh xác người đàn ông, cái đầu nằm lăn  lóc.

 

Dù Youko đã tái mét trước cảnh máu me này, cô vẫn cảm thấy cơ thể của mình đang sẵn sàng chiến đấu. Cô ngồi thụp xuống và bắt đầu nhặt sỏi.

 

Mình có thể làm được gì với đám này?

 

Chẳng mấy chốc, cô đã thu thập được một nắm đá nhỏ. Những tiếng răng rắc kinh tởm vang lên từ đám quái thú lông lá phía dưới, truyền tới tai cô cùng những đợt co giật của hai chân trên xác chết. Mắt cô đếm những con thú: một, hai,…. năm – sáu con thú tất cả. 


Youko rảo bước về phía bầy thú. Một phần trong cô nhận ra những tiếng khóc trẻ con đã dừng lại, bị thay thế hoàn toàn bằng những tiếng bẻ xương xé thịt.

 

Khi cô tới gần, một con thú ngẩng đầu nhìn cô, đầu mũi trắng tong tỏng máu. Như nhận được một tín hiệu không lời, những con chó còn lại cũng đồng loạt quay lên.

 

Làm gì bây giờ?

 

Youko thấy chân mình bắt đầu chạy. Con chó đầu tiên lao theo cô nhận ngay một viên sỏi thẳng vào mũi – dĩ nhiên là không đủ để hạ gục nó, nhưng làm chậm được đòn tất công đôi chút. Con vật giận dữ gầm gừ, đáp xuống một bên.

 

Không thể thắng lại được.

 

Bầy chó tản ra, để lộ đống thịt tàn không còn mấy nét người.

 

Mình sẽ bỏ mạng ở đây.

 

Một cú táp của những cái hàm khủng khiếp ấy có thể biến cô thành một đống thịt giãy giụa chỉ trong giây lát, một bữa ăn máu me để chúng vét sạch. Những con vật này có thể ăn cô như ăn người đàn ông kia, nhưng ngay cả khi lòng cô chìm trong tuyệt vọng, cơ thể của cô vẫn chạy, phản kích lại những con chó bằng những viên đá ngắm rất chính xác. Lần này, cô không thể ngăn Jouyuu. Cô thả lỏng mình để không gây cản trở cho nó, thầm hi vọng rằng kết thúc của mình sẽ ngắn ngủi. Và không đau đớn.

 

Cảm thấy một cú va sắc bén vào sau lưng, kèm theo là một cơn đau rát chạy dọc lưng, Youko vô vọng quay đầu nhìn quanh để tìm kiếm một sự hỗ trợ. Cô thấy người đánh xe đang chạy về hướng ngượng lại, dùng dao chém vào bụi rậm, hướng vào cánh rừng bên đường. Anh ta vừa chui xuống dưới một bụi cây thì bị thứ gì đó tóm được và lôi tuột ra sau một thân cây.

 

Youko tự hỏi vì sao anh lại chạy về phía đó – rồi lập tức nhận ra anh ta đã dùng cô như một mồi dụ. Anh ta định chạy vào rừng trong lúc bầy chó giết cô, nhưng kế hoạch ấy đã thất bại. Youko nuốt nước bọt. Cô sẽ là nạn nhân tiếp theo.

 

Chạy qua xác của người đàn ông đã áp giải cô được ba bước thì Youko hết sỏi. Một cái móm chó nhằm về phía cô từ bên phải. Cô dùng tay không nắm lấy nó và đẩy nó ra. Cùng lúc, cô cảm thấy có thứ gì sượt qua cổ mình, cô dúi người ra phía trước để tránh. Ngay sau đó, lại có thứ gì đó rất nặng đánh vào dưới xương bả vai của cô, khiến cô ngã sấp mặt vào cái xác.

 

Cô không hét nổi. Phần ý thức có thể nghĩ đến cảm giác kinh tởm trong cô đã tê dại. Thay vào đó, cô bật dậy và quay ngoắt lại. Cô không nghĩ trừng mắt nhìn đám thú kia thì có thể mang có tác dụng gì, vì vậy cô rất ngạc nhiên khi chúng ngừng tấn công và cảnh giác cúi đầu xuống. Rồi cô nhanh chóng nhận ra rằng chúng chỉ đang tìm kiếm một kẽ hở. Chúng sẽ không đợi lâu. Cho dù vậy, ít nhất những viên sỏi kia đã dạy cho chúng biết cô không hề vô hại.

 

Youko quỳ xuống và thọc tay xuống dưới cái xác tả tơi bên cạnh mình. Cái chết của người đàn ông loáng qua trước mắt cô. Cô đang làm gì ở đây? Cô không có thời gian. Bây chó sẽ tấn công, trận chiến sẽ kết thúc trong khoảnh khắc.  

 

Đầu ngón tay đang tìm kiếm của cô chạm vào một vật cưng cứng.

 

Thanh kiếm!

 

Bàn tay cô chạm thấy chuôi kiếm, như thể thanh kiếm cảm nhận được ý tìm của cô và tự di chuyển vào tay cô. Như một người chết vớ được cọc, cô cố kéo thanh kiếm và bao kiếm ra từ dưới cái xác, nhưng vì một lý do nào đó, chiếc bao kiếm bị kẹt lại giữa đường, không nhúc nhích được nữa. Cô đã được dặn không để thanh kiếm tách rời khỏi bao kiếm, nhưng bây giờ không phải là thời điểm để bận tâm tới lời khuyên của một người xa lạ vắng mặt.

 

Sau một khắc do dự, Youko giật thanh kiếm ra. Cô tìm sợ dây buộc viên ngọc trên bao kiếm, lấy mũi kiếm cắt nó ra và nắm chặt viên ngọc trong tay. Mắt cô ngước lên vừa kịp để thấy con chó đầu tiên nhảy lên.

 

Trước khi cô dám chắc được mắt mình đang nhìn gì, tay phải của cô đã cử động, lưỡi kiếm vung lên. Miệng cô hét lên không thành tiếng.

 

Vung chém thanh kiếm sang hai bên, cô đánh hạ hai con chó rồi chạy qua lối thoát vừa mở ra. Chỉ thoáng dừng mỗi khi chống cự những con chó ở gần sát, cô bỏ chạy trối chết.

 

–––––––––––––––––––––––

 

Youko dựa lưng vào một thân cây lớn, trượt người xuống cho đến khi ngồi bệt dưới đất. Cô đã chạy xuống đồi, theo hướng vào rừng, cho tới khi hai chân tự dừng lại ở đây.

 

Khi cô giơ cánh tay lên quệt mồ hôi chảy vào mắt, cô nhận ra tay áo đồng phục của mình khá nặng. Vải áo đã thấm đẫm máu.

 

Cô nhăn mặt, cởi áo ra, chỉ mặc chiếc áo phông mỏng trong không khí rừng mát mẻ. Dùng một góc còn sạch của cái áo ngoài, cô lau kiếm, sau đó giơ lưỡi thép sắc lẻm này lên trước mắt.

 

Youko nhớ tới lới giảng trong một tiết Sử rằng mỗi thanh kiếm chỉ có thể chém hạ một số lượng mục tiêu nhất định. Sau một thời gian, dầu trong máu và những vết mẻ nhỏ do va chạm với xương cốt sẽ khiến lưỡi kiếm trở nên vô dụng. Cô nghĩ đáng ra tới thời điểm này, thanh kiếm trong tay cô đã phải xuống cấp một chút, thế mà chỉ cần lau qua một lần bằng một góc vải tạm, nó đã trở lại trạng thái hoàn toàn không tì vết.

 

“Lạ thật…”

 

Một thanh kiếm kỳ lạ, không chỉ bởi cô là người duy nhất có thể rút nó ra – điều này dù sao cũng đã trở nên vô nghĩa khi vỏ kiếm không còn nữa. Lần đầu tiên cầm nó trong tay, cô thấy nó khá nặng, nhưng lúc này, khi đã rời vỏ, thanh kiếm dài này lại nhẹ đến không ngờ.

 

Cô quấn lưỡi kiếm đã được lau sáng vào giữa chiếc áo mình cởi ra. Kẹp nó dưới nách, cô bắt mình hít thở thật sau cho tới khi hai lá phổi mệt mỏi đã hồi phục.

 

Vỏ kiếm vẫn còn nằm đâu đó trên ngọn đồi kia, nếu giả sử những con thú ấy chưa tha nó đi cùng cái xác.

 

Có nên đi lấy nó lại không?

 

Họ đã dặn cô rằng thanh kiếm và vỏ kiếm phải đi cùng nhau, nhưng đó là vì vỏ kiếm có điều gì quan trọng hay chỉ vì nó có viên ngọc?

 

Youko đã thôi đổ mồ hôi, cảm nhận rõ được cái lạnh của rừng, nhưng cô nhất quyết không mặc chiếc áo bẩn thỉu lại nữa. Lúc này, khi đã tương đối bình tĩnh, cô nhận ra cả người mình ê ẩm và trầy xước khắp nơi.

 

Trên chiếc áo phông mặc trong của cô có những vệt đỏ dài nơi móng chó cào rách vải, váy của cô đã rách ở vài nơi, để lộ những vết cắt ngang dọc trên chân. Một vài vết vẫn còn rỉ máu, nhưng so với những gì đã xảy ra với hai người áp giải cô, Youko cảm thấy thương tích của mình nhẹ nhàng đến đáng ngạc nhiên.

 

Quá kỳ quái. Cô không thể tưởng tượng nổi làm sao mình có thể chạy thoát với chút ít thương tích như vậy. Cô nghĩ lại về thời điểm cửa sổ vỡ trong phòng giáo viên, các thầy cô đều bị thương trong khi mình chẳng hề hấn gì. Rồi còn thời điểm khi cô rơi khỏi lưng con quái thú đã đưa mình tới đây – cô đã vượt qua tất cả chỉ với vài vết xước, mặc dù chắc chắn cô đã rơi xuống từ độ cao rất lớn.

 

Tất cả thực kỳ khôi, tuy có lẽ vẫn chưa khó lý giải bằng việc nhìn thấy một con người hoàn toàn lạ lẫm khi soi gương.

 

Youko thở dài. Cô cảm thấy cơn kích động do bản năng sinh tồn đã dần dần giảm bớt. Cơ thể thả lỏng hơn, cô thấy tay trái mình vẫn nắm chặt. Khi cô chậm rãi duỗi những ngón tay cứng còng, viên ngọc rơi ra lăn trên đất. Nhanh chóng bắt lấy nó, Youko cảm thấy cơn đau trong người bắt đầu êm lại. Cô nắm viên ngọc một lát, cho tới khi thấy các vết thương đều không còn chảy máu nữa.

 

“Lạ thật…” Cô nghĩ mình được dặn không được rời xa vỏ kiếm chính là vì năng lượng của viên ngọc này.

 

Cảm giác đau đớn mệt mỏi vốn âm ỉ trong người cô nay đã biến mất. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng không thể để mất viên ngọc này. Nó là đồng minh lớn nhất của cô – thực ra là đồng minh duy nhất.

 

Cô cởi chiếc khăn quàng ở cổ áo đồng phục, dùng kiếm cắt nó thành nhiều dải vải rồi vặn chúng chặt lại làm một dây xỏ cho viên ngọc, vừa phải để đeo lên cổ.

 

Quàng dây ngọc qua cổ rồi, Youko bắt đầu nhìn quanh. Cô vẫn đang ở trên sườn đồi dốc, rừng xung quanh mọc rất dày. Mặt trời đã bắt đầu ngả về phía chân trời, ánh hoàng hôn lờ mờ chiếu qua những tàng cây. Cô nhớ rằng chiếc xe đang lên dốc khi họ bị tấn công, nhưng ngoài điều này ra cô không có khái niệm gì về phương hướng cả.

 

Không quan trọng. Mình chẳng còn chỗ nào để đi nữa.

 

“Jouyuu à?” cô ngập ngừng hỏi, tập trung ý nghĩ vào vùng gáy, nhưng không nhận được câu trả lời. “Xin mày đấy, nói gì đi.”

 

Không lời đáp.

 

“Tôi nên làm gì? Đi đâu?”

 

Cô không nghe thấy gì. Thứ đó hẳn phải còn trong người cô, nhưng cho dù có cố hết sức, cô vẫn không cảm nhận được nó đang ở vị trí nào. Tiếng lá xào xạc nhè nhẹ quanh chân cô khiến khu rừng càng thêm vắng lặng.

 

“Mình lạc đến chẳng biết đâu với đâu nữua,” Youko tự nói một mình. “Nếu tới chỗ có người, họ sẽ lại tìm cách bắt mình lại. Nếu bắt được, họ sẽ giết mình. Có lẽ thế. Nhưng mình không thể cứ trốn chạy, tránh né con người mãi được. Ai, giá như có một chiếc cửa mình chỉ việc mở ra để về nhà… nhưng chắc không thể đơn giản được như thế đâu nhỉ?”

 

Cô biết mình phải làm gì đó, và chắc chắn đó không phải là việc tiếp túc lẩm bẩm một mình như thế này. Ngồi đây cũng chẳng giúp ích, nhưng cô biết đi đâu đây?

 

Trời tối nhanh trong rừng. Cô không có cách nào để nhóm lửa hay tìm nơi để ngủ. Không thức ăn không nước uống. Cô không thể mò đến một thôn trấn, như thế quá nguy hiểm, nhưng ý nghĩ ở lại lang thang trong khu rừng này lại khiến cô hãi hùng.

 

“Nói cho tôi biết đi, tôi phải làm gì? Ít nhất thì hãy cho tôi biết!”

 

Dĩ nhiên không có câu trả lời nào.

 

“Mà rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Keiki và những người còn lại sao rồi? Vừa nãy chính là anh ta đúng không? Tại sao anh ta lại trốn đi? Tại sao anh ta không giúp tôi? Tại sao?!”

 

Nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc.

 

“Xin mà, tôi van đấy, nói gì đi!”

 

Một giọt nước mắt lăn xuống má cô. “Tôi muốn về nhà.”

 

Cô chẳng thể nói là mình yêu thích gì cuộc sống trước đây, nhưng bị giằng ra khỏi cuộc sống ấy và không bao giờ có thể quay lại nữa thì thật quá sức chịu đựng. Cô cảm thấy cảm giác nhớ nhà đổ ập xuống như trời sập. Cô nghĩ mình sẽ chấp nhạn làm mọi thứ để có được một cơ hội trở về, và một khi đã về được, cô sẽ không bao giờ đi đâu nữa.

 

“Tôi muốn… tôi muốn về nhà.” Cô sụt sịt mũi và bắt đầu thút thít như một đứa trẻ. Một phần trong cô nhận ra rằng tự thương hại bản thân là một điều ngu ngốc. Nói cho cùng, cô đã thoát khỏi tất cả những hiểm nguy mình gặp phải hôm nay; cô không phải chịu cảnh bị xử tử hay bị ăn thịt bởi những con chó quái vật kia nữa. Đã sống sót, nhưng cô vẫn đang ngồi đây, bó gối mà khóc.

 

Cô tự hỏi liệu sự tự do có thực sự tuyệt vời đến thế hay không.

 

Làm thế kia thì sẽ rất nhanh thôi…

 

Một ý nghĩ chợt thoáng hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô phải dụng sức chối bỏ nó. Điều ấy quá đáng sợ để xét tới. Cô co lại chặt hơn, cuộn mình như quả bóng.

 

Khi ấy, cô liền nghe thấy một giọng nói.

 

Đó là một giọng nói kỳ lạ, hơi the thé, giống như của một người đàn ông già cả, nói lên suy nghĩ vừa đi qua trong đầu cô.

 

“Cơn đau sẽ trôi qua rất nhanh, còn mọi chuyện thế là xong, đúng chứ?”

 

Youko hớt hải nhìn quanh, tay phải nắm lấy chuôi kiếm. Khu rừng quanh cô đã trở thành màn đêm đen đặc. Cho dù có căng mắt nhìn, cô cũng khó có thể nhận ra được những cành cây gần đó hay những bụi rậm phía dưới.

 

Rồi cô thấy một ánh sáng mờ mờ cách đó khoảng hai mét. Có thứ gì đang thò ra từ dưới những bụi cây, một thứ phát ra ánh sáng xanh nhạt.

 

Youko nhìn nó và há hốc mồm.

 

Đó là một con khỉ với bộ lông như ánh lửa ma trơi chập chờn. Nó thò đầu ra từ giữa hai bụi cây và nhe răng với cô đầy nhạo báng.

 

Con vật phá lên cười với giọng sắc nhọn the thé cào vào tai người nghe. Rồi, trước sự ngạc nhiên của Youko, nó nói: “Cứ để chúng nó ăn thịt mi đi là xong xuôi nhở?”

 

Youko rút thanh kiếm ra khỏi cuộn vải. “Mày… mày là ai?”

 

Con khỉ khùng khục cười càng lớn. “Tao là ai? Tao là tao, thấy không? Con nhóc ngu ngốc, sao lại đi bỏ chạy như thế? Đáng ra mi phải cho bọn nó đánh chén mình đi. Chính thế đấy, cứ ở lại là mi sẽ chẳng phải ở trong tình cảnh bây giờ nữa rồi.”

 

Youko giơ kiếm sẵn sàng. “Tao hỏi mày là ai.”

 

“Và tao đã bảo tao là tao. Bạn của mi ấy mà? Phải rồi, với tư cách là bạn của mi, tao nghĩ tao nên cho mi biết một điều mi sẽ thấy có ích.”

 

“Điều gì?”





Youko thấy mình không thể tiếp thu được sự hiện diện của thứ này. Tuy vậy, cô không cảm thấy căng thẳng trong người, không thấy chút chuyển động trơn trượt nào báo hiệu rằng Jouyuu đang chuyển bị chiến đấu. Có thể con khỉ này không phải là một kẻ địch, tuy nó không hề có vẻ an toàn.

 

“Mi không về được nhà đâu, mi biết rồi đấy.”

 

Youko trừng mắt nhìn nó. “Sao mày biết được? Mày đâu biết tao là ai!”

 

“Tao biết mi không về nhà được mà! Chuyện ấy không tưởng. Chẳng có cách nào để mi về hết. Muốn biết thêm chuyện nữa không?”

 

“Không hẳn,” Youko đáp, mày nhíu lại.

 

“Ai, nhưng tao cứ nói cho mi đấy. Mi bị lừa rồi ha?” Con vật khùng khục cười lớn.

 

“Lừa gì?” Youko cảm thấy như bị một xô nước đá dội xuống đầu.

 

“Con bé ngu ngốc. Đúng đấy, bị lừa rồi! Bắt cóc! Sa bẫy!”

 

Youko nuốt khan.

 

Một cái bẫy. Keiki… anh ta bẫy mình ư? Là anh ta ư?

 

Bàn tay cầm kiếm của cô run lên, nhưng cô không tìm được lời để phủ nhận điều con khỉ vừa nói.

 

“Thấy chưa? Chính mi cũng hoài nghi. Mi bị mang đến đây. Đẩy vào một cái bẫy. Và mi sẽ không bao giờ về nhà nữa.” Giọng nói the thé đâm vào tai cô.

 

“Thôi đi! Tao không tin mày!” Youko vung đại thanh kiếm lên. Nó cắt qua chỏm lá của bụi cây với một âm thanh giòn và sắc. Không có sự giúp sức của Jouyuu, cô thậm chí chẳng chạm được tới con vật kia.

 

“Cứ nhắm mắt bịt tai đi nếu mi muốn, nhưng làm thế cũng không thay đổi được sự thật đâu, hở? Chính vì mi cứ hăng hái vung kiếm như thế nên mi mới gặp rắc rối đấy, cô nhóc ạ. Ném mất kiếm thì chắc mi chỉ có thể chết thôi. Tốt nhất là giải thoát cho bản thân khỏi mọi vấn đề đi.”

 

“Im mồm!”

 

“Nói hay lắm, nhưng mi nên dùng lời ấy vào lúc nào hay ho hơn đi! Hay là tự cắt cổ nhỉ?” Con khỉ ngửa đầu lên trời mà cười.

 

“Im ngay, đồ quỷ!” Youko lại xông tới, nhưng con khỉ đã biến mất. Cô thấy nó thò đầu ra từ một bụi cây khác cách đó vài bước, toét miệng cười

 

“Mi có chắc là mi muốn làm thế không? Chém vào tao có gì vui đâu nhỉ? Vì sao ư? Vì nếu tao đi mất thì mi còn ai để nói chuyện nữa.”

 

Youko thở dốc.

 

“Tao đã làm gì sai ư?” con khỉ xanh phát sáng nói. “Ai, tao đã tốt bụng ra gặp mi như thế cơ mà!”

 

Youko nghiến răng nhắm mắt.

 

“Con bé đáng thương, bị mang đi xa khỏi nhà như thế.”

 

“Thế thì tao nên làm gì?”

 

“Mi chằng làm được gì mấy.”

 

“Tao không muốn chết.”

 

“Thì sống đi! Tao không có phàn nàn gì đâu mà.”

 

“Tao nên đi đâu?”

 

“Ai, không có nhiều chỗ cho mi nhỉ? Tao đoán ở đâu cũng thế thôi. Đi đến đâu, mi cũng sẽ bị đuổi bắt bởi con người… hay quái vật… hay những thứ tệ hơn.”

 

Youko đưa hai tay ôm mặt. Cô khóc.

 

“Cứ khóc khi có thể đi, cô nhóc. Rồi nước mắt sẽ khô và mày sẽ phải tìm việc khác để làm, đúng không?” con khỉ nói móc. Youko nghe thấy tiếng cười dần dần lùi xa và ngẩng đầu lên.

 

“Không, chờ đã!”

 

Cô không muốn chấp nhận, nhưng con vật nói đúng: cô không muốn bị bỏ lại một mình. Cho dù chỉ là một con khỉ kỳ dị, cục súc, cực kỳ bất nhã thì cũng hơn không có ai.

 

Cô tìm kiếm ánh lửa xanh ấy trong rừng nhưng chẳng thấy gì. Tất cả những gì cô còn nghe được chỉ là tiếng cười the thé vang lên đâu đó trong bóng tối, ngày một tắt lịm. Dần dần, nó biến mất, và Youko thực sự chỉ còn đơn độc.

 

––––––––––––––––––––

 

Cơn đau sẽ trôi qua rất nhanh, và mọi chuyện sẽ kết thúc…

 

Những lời ấy cắm vào tim Youko như một lưỡi dao. Dù có cố đến mấy, cô cũng không thể xoá bỏ được dấu vết của chúng.

 

Ý nghĩ của cô lãng đi; một lát sau, cô nhận thấy ánh mắt của mình bị kéo nhìn xuống lưỡi kiếm loang loáng đang đặt ngang gối, tì vào da cô rắn chắc và lạnh lẽo.

 

Cơn đau…

 

Cô lắc lắc đầu, gắng hướng suy nghĩ đến bất cứ thứ nào khác, nhưng chúng như đã rơi vào một vòng luẩn quẩn, không ngừng tìm về những lời con khỉ kia đã nói. Youko lại ngồi nhìn thanh kiếm. Dường như nó đã sáng hơn lúc trước.

 

Đúng như vậy – ánh sáng cô đang thấy không phải là vì mắt đã thích ứng với bóng tối nữa. Thanh kiếm đang thực sự phát sáng. Hai mắt Youko mở to.

 

Bắt đầu từ hai bên vành kiếm, sau đó là cả lưỡi kiếm, vật này đã trở nên trong suốt như thuỷ tinh. Cô giơ thanh kiếm lên, một chấm sáng liền chạy dọc xuống lưỡi thép. Nhìn gần lại, hai mắt cô nhận thấy một bóng người. Cô có thể thấy ai đó đang cử động ở bên trong!

 

Rồi cô nghe thấy một âm thanh: tiếng nước đọng tong, tong, tong cao vút vọng tới từ xa. Dần dần, hình ảnh trong thanh kiếm trở nên rõ ràng hơn, như thể mặt nước phản chiếu đã trở nên lặng sóng.

 

Một người, là một người phụ nữ, đang đi lại trong một căn phòng.

 

Chợt nhận ra người này, hai mắt Youko trào lệ.

 

Mẹ ơi…

 

Là mẹ đang ở trong phòng của cô.

 

Là màu giấy dán tường trắng với những sọc dọc màu ngà ấy. Là những cánh rèm in hình cánh hoa, cái ga giường với hoa văn chắp vá, những con thú bông của cô đặt trên giá, là cuốn sách cô đang đọc dở vẫn đặt trên bàn. Cô thậm chí còn có thể nhìn được tựa sách: Mùa đông rất dài.

 

Mẹ cô đi lại trong phòng, cầm các thứ lên xem. Bà cầm cuốn sách, lật qua vài trang, rồi ngồi xuống giường và thở dài.

 

Mẹ…

 

Trông mẹ cô rất gầy và tiều tuỵ. Gương mặt mẹ tái xanh.

 

Chắc mẹ lo đến phát ốm mất. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cô tới đây. Cô thậm chí còn chưa bao giờ về muộn quá giờ ăn tối, chưa nói đến chẳng nói chẳng rằng mà biến mất như thế này.

 

Mẹ cô quay sang chiếc giá đặt thú bông bên cạnh giường, cầm một con thú lên và bắt đầu khóc, hai vai run bần bật cùng tiếng nấc cố nén.

 

“Mẹ ơi!” Youko kêu lên. Phải nhìn thấy mẹ khóc như vậy thật quá sức chịu đựng của cô.

 

Ngay lập tức, quang cảnh đó biến mất. Hai mắt của Youko điều chỉnh lại, trước mặt cô chỉ còn lưỡi kiếm đang phát sáng mờ mờ, rồi chẳng mấy chốc ánh sáng đó cũng nhoà đi, để cô ở lại trong bóng tối tuyệt đối. Tiếng nước nhỏ đã dừng lại.

 

Chuyện gì đã xảy ra? Những gì cô vừa thấy có phải là thật hay không?

 

Cô đưa thanh kiếm lên, muốn dùng ý nghĩ khiến cho điều gì đó xảy ra, nhưng không có gì xuất hiện trên lưỡi thép, âm thanh tong, tong, tong kia cũng không trở lại.

 

Youko lắc lắc đầu, cố ngăn lại nước mắt. Cơn ác mộng của cô đã trở thành sự thật, chẳng lẽ mẹ cô và nhà của cô giờ chỉ còn là một giấc mơ thôi ư? Nhìn thấy mẹ khiến cô muốn được về nhà hơn bao giờ hết.

 

Nếu cô tin lời con khỉ và bà lão kia đã nói, rằng cô đã bị kẹt lại đây mãi mãi, vậy thì mọi hi vọng của đã tắt lụi.

 

Đây không phải là một cái bẫy, cô tự nhủ. Cô tin rằng Keiki có lý do riêng khi không thể cứu cô khi anh đi qua gần cỗ xe. Cô chưa bị bỏ rơi. Chắc chắn phải có một nguyên do nào đó…

 

Ngẫm lại, cô nhận ra rằng mình chưa nhìn rõ được khuôn mặt của người nọ. Phải chăng cô đã lầm tưởng rằng đó là Keiki. Đúng rồi, hẳn là vì thế! Người kia rất giống Keiki, nhưng hẳng rằng không phải là anh. Ở đây có rất nhiều kiểu diện mạo, rất nhiều màu tóc. Cô chỉ nhìn thấy màu tóc vàng kia và cho rằng đó là Keiki, nhưng cô chưa thực sự nhìn thấy khuôn mặt của người này. Lúc này xét lại, cô tin rằng người đó thấp hơn Keiki.

 

Không phải là anh ta.

 

Không phải là Keiki. Anh ta sẽ không bao giờ bỏ rơi mình. Nếu vì một lý do nào đó mà anh không thể đến tìm cô, vậy cô phải đi tìm anh. Sau đó cô sẽ có thể về nhà.

Cô nắm chặt lấy chuôi kiếm và cảm thấy một cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng.

 

“Jouyuu à?” cô thì thầm.

 

Cơ thể của cô tự động đứng lên và lấy thế chuẩn bị chiến đấu.

 

“Cái gì? Cái gì thế?” cô hỏi, dù không hi vọng được trả lời.

 

Từ phía trước mặt, cô nghe thấy tiếng những bụi rậm bị bẻ gẫy một cách dữ dội, cùng tiếng gầm gừ trầm thấp đầy đe doạ giống như tiếng của một con chó lớn.

 

Có phải là những con chó quái vật đó không?

 

Dù có Jouyuu, cô cũng không thể đánh nhau trong bóng tối này. Cô cần phải tới nơi nào đó có ánh sáng, tới đâu cũng được. Cô ngập ngừng bước đi, rồi cảm thấy sự điều khiển Jouyuu lan ra trong chân mình, đẩy cô tiến tới. Có chút cảm kích với sự giúp đỡ này, Youko bắt đầu chạy. Đằng sau lưng, cô nghe thấy tiếng thứ gì đó đang đuổi theo qua những bụi cây.

 

Youko chạy bạt mạng trong rừng đêm. Thứ đang đuổi theo có vẻ rất nhanh, hoặc ít nhất là cực kỳ dẻo dai. Cô cảm thấy nếu không bị thềm rừng cản trở cử động thì thứ này đã bắt kịp cô rồi. Cô nghe thấy nó rẽ trái quành phải, tránh khỏi cây cối và những cỗ gập gềnh, có lúc còn thấy tiếng nó đâm vào một cành cây lớn.

 

Rồi cô nhìn thấy ánh sáng mờ mờ của một bãi trống đằng xa. Cô tăng tốc, chạy về phía ấy và ra khỏi rừng.

 

Đây là một sườn núi nằm lọt giữa hai đỉnh núi.  Hàng cây lùi hẳn lại phía sau, trong khi sườn núi này chìa ra. Qua bờ vách đá, cô có thể thấy vùng đồi trập trùng phía dưới được chiếu sáng bởi ánh trăng. Youko cau mày, một vùng đất bằng phẳng sẽ dễ cho cô chạy trốn hơn. Thay vào đó, cô quay lại và chuẩn bị đối mặt với kẻ truy đuổi, lúc này đang rầm rập lao ra khỏi rừng.

 

Sinh vật khổng lồ này không phải là giống chó quái vật kia, mà trông như một con bò đáng sợ lông dài, những sợi lông dựng ngược lên mỗi khi con vật gào rống. Khi nhìn thấy Youko, nó hú lên như sói, hừng hực chực giết chóc.

 

Cô cảm thấy bình thản đến lạ lùng. Nhịp tim của cô vẫn đập vội, hơi thở khô cháy trong cổ, nhưng cảm giác sợ hãi trước con vật kỳ lạ trước mặt đang nhanh chóng tan đi trong cô. Cô tập trung vào những việc Jouyuu làm trong lúc cơ thể cảm thấy như có một đợt sóng trào quét qua. Một phần trong cô nhận xét một cách bàng quan rằng bất kể chuyện gì có sắp xảy ra, cô hoàn toàn không muốn lại dính đầy máu lên người thêm một lần nữa.

 

Mặt trăng đã mọc cao, ánh trăng lạnh lùng khiến lưỡi kiếm của cô sáng lên như tuyết. Rồi lưỡi kiếm trắng ấy bị nhuộm đen sau ba nhát chém hạ gục con vật. Khi cô tới gần để hạ đòn kết liễu, Youko nhìn thấy nhiều ánh mắt loáng đỏ trong khoảng rừng tối trước mặt.

 

Đây sẽ là một đêm dài.

 

Không dám ngủ, cô chọn những lối đi sáng nhất và vượt qua rừng, đánh trả từng đợt quái vật kéo tới.

 

Có lẽ câu chuyện về việc quái vật hay xuất hiện vào buổi đêm cũng có một phần sự thật, Youko nghĩ, bởi cô đã bị tấn công nhiều lần trước khi trời sáng. Dù có thời gian để nghỉ giữa những trận chiến và có viên ngọc để chữa thương hồi sức, tay chân cô đã bắt đầu thấy rã rời. Không bao lâu sau, cô phải dồn sức lên chuôi kiếm, chống kiếm xuống đất làm gậy để đi.

 

Những đợt tấn công giảm dần theo đêm tàn và dứt hẳn khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua sườn núi. Youko tìm thấy một con đường có vẻ là do người tạo nên, nhưng cô không muốn gặp phải ai khi trời sáng, vì vậy cô phải chống lại ham muốn được nằm xuống ngủ bên vệ đường lầy bùn. Gò ép cơ thể bước đi xa hơn, cô bò vào sâu trong rừng. Được một quãng, cô bắt gặp một bãi cỏ mềm được cây vây kín, và cô lập tức quỵ xuống ngủ say, tay ôm chặt thanh kiếm bên người.


No comments:

Post a Comment