Thursday 19 May 2022

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 3

 

Trong ba ngày trời, Youko chỉ ngủ khi mặt trời đã lên cao, thức dậy khi hoàng hôn, và đi đường vào ban đêm. Cô đi không nghĩ tới đích đến hay phương hướng gì, ngủ trên các bãi cỏ, và ăn những hạt cây hay quả nhỏ có thể tìm được.

 

Hoạt động buổi đêm khiến cô kiệt lực đến mức cô luôn ngủ hết cả ngày hôm sau, cho dù cơn đói cồn cào không ngừng sùng sục trong bụng như một bầy côn trùng. Chừng nào cô còn nắm trong tay viên ngọc xanh, cô sẽ không chết vì đói, nhưng phép thuật của nó không thể khiến cô đầy bụng.

 

Đến ngày thứ tư, cô có được mộ khoảnh khắc tỉnh ngộ. Cô nhận ra mình đang cứ chờ mong gặp được thứ gì đó, trong khi chẳng bao giờ dừng lại để tự hỏi xem mình muốn gặp cái gì.


 

Mình phải đi tìm Keiki, cô quyết định.

 

Vậy có nghĩa là phải đến nơi có người, đến những thôn làng hay thị trấn. Nhưng dù đi đến đâu, cô biết mình cũng sẽ bị nhận mặt kaikyaku. Cô sẽ lại bị bắt giam, bị đẩy trở về điểm xuất phát của cơn ác mộng này.

 

Youko nhìn xuống bộ đồng phục rách nát. Tối thiểu cô cũng cần quần áo mới. Trang phục đồng điệu có thể giúp che giấu thân phận kaikyaku cho cô, khuôn mặt và màu tóc mới lạ của cô khiến cô rất giống người địa phương, vì vậy quần áo là vấn đề tiên quyết. Cô không mang tiền khi tới đây, nơi này có lẽ cũng không sử dụng yên Nhật, tức là lựa chọn của cô khá eo hẹp. Cô sẽ phải dùng thanh kiếm này, hoặc là ăn cắp.

 

Tuy do dự không muốn chấp nhận, cô đã đi đến kết luận này từ vài ngày trước. Trải qua bốn đêm lang thang trong rừng, cô mới có đủ dũng khí để nghĩ đến chuyện hành động. Chung quy chỉ là chuyện sinh tồn mà thôi. Mà cũng không phải cô đang bày mưu để giết ai cướp quần áo. Cô chỉ… đi mượn thôi.


Giấu mình sau một thân cây lớn, Youko quan sát ngôi làng mình đã chọn. Trông nó giống như bao ngôi làng khác cô đã đi qua: những ngôi nhà dột nát quây sát vào nhau dưới bóng núi. Dưới mặt trời treo cao, cô có thể thấy những bóng người trên những cánh đồng trong thung lũng, chắc hẳn là những người dân làng đang làm ruộng.

 

Cô hít vào một hơi thật sâu, trấn định lại và ra khỏi rừng, đi về phía ngôi nhà gần nhất. Sân nhà không có hàng rào, ngôi nhà chỉ được che chắn bởi một khu vườn được chăm sóc cẩn thận. Mái nhà lợp ngói đen, tường nhà trắng đã mang nhiều vết nứt chạy dọc, vôi bong ra nhiều mảng. Một bên tường có một cái lỗ nhỏ đào cửa sổ không kính. Hai cánh cửa gỗ mở rộng đón nắng trưa vào nhà.

 

Youko tiếp cận ngôi nhà, mắt cảnh giác nhìn quanh. Cô đã trở nên quen thuộc với những đợt tấn công hàng đêm tới mức coi chuyện quái vật nhảy ra như một điều đương nhiên, thế nhưng ý nghĩ bị ai đó bắt gặp vẫn khiến cô bồn chồn đến muốn nhảy dựng lên mỗi khi nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

 

Nhòm vào qua cửa sổ, cô thấy một căn phòng đơn giản dường như được dùng làm cả bếp và phòng ăn. Mắt cô thấy một cái bếp nhỏ và một chiếc bàn đặt trên sàn phòng bằng đất. Bên trong không có ai. Căn phòng hoàn toàn yên lặng.

 

Cô đi dọc theo mép tường, nhẹ nhàng hết mức có thể, cho tới khi đến một ô cửa trổ ra đối diện với giếng nước trong sân. Tay cô ngập ngừng đặt lên cánh cửa gỗ, ngón tay lần tới tay nắm và kéo nhẹ. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

 

Cô nín thở nhìn vào trong, không dám vào cho tới khi đã đoan chắc rằng không có ai. Khi đã được thoả lòng, cô thở ra và bước qua cửa.

 

Gian phòng đầu tiên khá nhỏ, nền nhà bằng đất nện dưới chân cô rắn chắc đến ngạc nhiên. Đồ đạc bên trong giản tiện tới thô sơ, tuy vậy nơi này vẫn có không khí gia đình, đủ bốn bức tường và đồ đạc sinh hoạt thường ngày. Nó hoàn toàn khác với nhà của cô, nhưng đồng thời cũng mang một cảm giác quen thuộc đến mức Youko muốn bật khóc.

 

Trên các giá chỉ có một ít bát đĩa, vì vậy Youko đi về phía cánh cửa duy nhất còn lại. Cô lặng lẽ mở ra và thấy một gian như phòng ngủ. Hai chiếc giường được kê sát tường, có phần thoải mái hơn mô đất cô đã nằm ngủ trong phòng giam nọ. Trong phòng có tủ bàn, cùng với một chiếc hòm to bằng một chiếc TV màn hình lớn. Đây có vẻ như là căn phòng duy nhất còn lại trong nhà.


Cô nhận thấy cửa sổ đang mở, đây sẽ là lối thoát cho cô nếu có ai về nhà, vì vậy cô bước vào và đóng cửa phòng lại. Mắt quét qua tủ đồ trước mắt, cô không thấy có gì hữu dụng nên liền mở nắp chiếc hòm.

 

Trong hòm xếp đầy những mảnh vải, nhưng không có gì giống như quần áo. Youko lại xem quanh phòng. Không có tủ quần áo hay thùng rương gì có thể cất quần áo. Cô đoán chúng được xếp dưới những mảnh vải kia, vậy là cô bắt đầu lấy phần vải ở trên ra, bỏ xuống đất.

 

Lấy hết đồ ra, cô thấy vài chiếc hộp nhỏ để vật dụng cá nhân, ga giường nhiều kích cỡ, một chiếc chăn dày, cùng một ít quần áo trẻ em quá nhỏ so với cô.

 

May chưa, vào đúng cái nhà không có quần áo!

 

Cô không thấy có quần áo phơi ngoài sân, nhưng rõ ràng là trong nhà không có gì để mắc quần áo. Vừa bước tới bên chiếc giường gần bên thì có tiếng cửa ra vào mở ra ở phòng bên.

 

Cô giật bắn mình. Chiếc cửa sổ cô đã chọn làm lối thoát bỗng như xa xôi đến không tưởng. Cô không thể chạy được tới đó mà không bị người bên kia nghe thấy.

 

Xin đừng vào đây!

 

Cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bước qua căn phòng kia, tới gần cửa phòng ngủ. Cửa phòng chậm rãi mở ra. Cô đứng trân trân trước chiếc hòm, vải vóc, chăn gối, quần áo trẻ em nằm la liệt dưới sàn. Theo bản năng, cô vươn tay về phía chuôi kiếm, rồi từ từ buộc bản thân rời tay đi.

 

Đúng là cô đã đến đây để ăn trộm, nhưng không thể giết người. Cô có thể đe doạ người ta với thanh kiếm này, nhưng nếu người đó không thấy sợ, cô sẽ buộc phải dùng đến nó – mà cô đã quyết tâm không động gươm với người khác. Đây là số phận. Cô đã đánh cược và thua cuộc.

 

Cơn đau sẽ qua rất nhanh…

 

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào, người khựng lại khi thấy Youko. Trong mắt Youko, người phụ nữ này tuổi chừng trung niên, thân hình cao lớn rắn rỏi – một người nông dân.


Đột nhiên, cô thấy không muốn bỏ chạy nữa. Cô chỉ im lặng đứng đó, bình yên với cảm giác thanh thản chợt có này. Cô đã bị phát hiện. Cô sẽ để họ đưa mình lên huyện và nhận lấy hình phạt thích đáng. Mọi chuyện đã kết thúc. Cô sẽ không chịu đói chịu mệt nữa.

 

Người phụ nữ nhìn xuống đám vải vóc quanh chân Youko, cất giọng run rẩy: “Ở đây không có gì đáng trộm cả.”

 

Youko chờ cô ta cất tiếng hét.

 

“Cô muốn tìm thứ gì để mặc ư? Cô muốn quần áo à?”

 

Lòng bối rối, Youko đứng lặng thinh. Người phụ nữ hẳn đã coi đây như một lời thừa nhận, bước vào phòng và chỉ về phía giường. “Quần áo để ở đây.”

 

Cô ta đi qua trước mặt Youko và quỳ xuống, nhấc mép nệm lên rồi kéo một ngăn đựng đồ ra từ dưới gầm giường.

 

“Tôi không còn dùng đồ gì trong chiếc hòm đó nữa. Đứa trẻ đó mất đã lâu rồi.”

 

“Cô cần quần áo gì? Chỉ có đồ của tôi thôi, e rằng không được nhiều lắm.

 

Người phụ nữ quay nhìn Youko. Lúc này, Youko chỉ biết mở to mắt nhìn. Không nhận được câu trả lời, cô ta bắt đầu lấy quần áo ra đặt lên giường. “Nếu con gái tôi còn sống, có khi chúng ta đã có nhiều lựa chọn hơn. Những thứ này thì đều xuề xoà cả.”

 

“Tại sao?” Youko buột miệng hỏi.

 

Vì sao cô không hoảng loạn? Vì sao không chạy?  

 

Người phụ nữ ngừng tay, ngước nhìn cô, nhưng Youko không tìm được lời để nói tiếp. Người phụ nữ hơi gượng cười, lại tiếp tục bày quần áo.

 

“Cô đi từ Hairou đến đúng không?”

 

Youko gật đầu.

 

“Cô thành chuyện lớn ở đó rồi, kaikyaku gì đó.” Cô ta liếc nhìn và cười nhạt. “Ở đó nhiều người cổ hủ, nghĩ ngợi linh tinh lắm. ‘Kaikyaku khiến vương quốc diệt vong’, ‘kaikyaku là điềm xấu’, hừ, họ sẽ đổ cho là kaikyaku gây ra shouku luôn. Một người làm sau mà gây ra bão như thế được? Vớ vẩn!”

 

Cô ta dừng lại và nhìn Youko từ trên xuống dưới. “A, người cô nhiều máu quá!”

 

“Quái vật trong núi…” giọng của Youko nhỏ dần.

 

“Bị quái vật tấn công đúng không? Bây giờ xảy ra nhiều lắm. May mà cô sống sót được đấy.” Người phụ nữ đứng lên, đột nhiên hoạt bát hơn. “Được rồi. Cô ngồi xuống đi đã. Tôi sẽ không làm gì cô, và nếu tôi có mắt nhìn người thì tôi biết cô cũng sẽ không hại tôi. Thực tình, trông cô xanh yếu quá. Chưa được ăn gì phải không? Da bợt ra cả rồi!”

 

Youko chỉ có thể lắc đầu.

 

“Trước tiên phải cho cô ăn đã. Rồi phải đun nước để tắm nữa. Đến đó rồi chúng ta lo chuyện áo quần sau.”

 

Người phụ nữ đi về phía cửa, rồi quay lại nhìn Youko vẫn đang đứng giữa phòng.

 

“Tên cô là gì?”

 

Youko há miệng, nhưng không có lời nào thoát ra. Cô chỉ đứng cúi đầu, lệ nóng tuôn xuống trên má.

 

“Khổ thân,” cô nghe người phụ nữ nói nhỏ, cảm thấy hai bàn tay ấm áo xoa xoa lưng mình. “Phải thấy nhiều chuyện khiếp quá, khiếp quá…”

 

Tất cả những gì ở trong lòng Youko – những sợ hãi, mệt mỏi, tuyệt vọng, đều sôi trào lên, buốt rát trong cổ họng cô. Cô quỵ xuống nền đất, co mình như một đứa trẻ và khóc lớn.

 

––––––––––––––––––––––––

 

“Cô mặc tạm cái này đi.” Người phụ nữ đưa cho cô vài món đồ trắng qua bình phong. “Đừng ngại, cô không phải đi ra khỏi nhà đâu. Đây chỉ là đồ ngủ thôi. Cô sẽ ở lại đêm nay chứ?”

 

Youko cúi đầu, lòng  ngợp trong cảm giác cảm kích lẫn tội lỗi. Cô đã đến đây để ăn trộm từ người phụ nữ này, nhưng cuối cùng lại suy sụp khóc lóc như một đứa trẻ, người phụ nữ đáng ra phải chạy đi tìm người đến cứu thì lại an ủi cô, cho cô một bát cháo ấm và nấu một bồn nước nóng lớn cho cô tắm.

 

Giờ đây, cơn đói của cô đã qua, những bẩn thỉu từ bao đêm chiến đấu đã được rửa trôi bằng nước ấm sạch sẽ. Khi cô tra tay vào chiếc áo ngủ sạch, cô cảm thấy như  được trở lại làm người sau một thời gian đằng đẵng.

 

“Xin cảm tạ rất nhiều.” Cô ra khỏi bình phong và cúi đầu. “Tôi xin lỗi. Tôi…”

 

“Không sao đâu, tôi nhìn là biết ai đang cần được ăn một bữa nóng hổi mà. Đây, cô uống đi.” Cô ta đưa cho Youko một chén trà lạnh. “Đến giờ cô nên đi ngủ thôi. Để tôi trải giường cho cô.”

 

“Cảm ơn cô.”

 

Người phụ nữ ngừng tay. “Thứ lỗi cho tôi tự tiện, nhưng tôi phải cất thanh kiếm của cô đi rồi. Không nên để những thứ như thế ở ngoài.”

 

“Vâng, tôi xin lỗi.”

 

“Cô có vẻ thích xin lỗi,” người phụ nữ nói và mỉm cười. “Mà cô cũng chưa cho tôi biết tên cô.”

 

“Tên tôi là Youko. Youko Nakajima.”

 

“Tên của các kaikyaku đúng là lạ nhỉ? Tên tôi là Takki, hay chí ít thì mọi người đều gọi tôi như vậy.”

 

“Takki ư? Chữ đó viết như thế nào?”

 

Người phụ nữ dùng ngón tay viết hai chữ 达姐 xuống mặt bàn hơi phủ bụi.

 

Youko mỉm cười.

 

“Vậy Youko này, sắp tới cô định đi đâu?”

 

Youko lắc đầu. “Không hẳn… Takki, cô có biết người nào tên là Keiki không?”

 

“Keiki à? Không… Tôi không biết ai có tên như vậy. Cô đang tìm anh ta ư?”

 

“Vâng.”

 

“Anh ta ở đâu? Có phải là người từ Kou không?”

 

“Tôi chỉ biết rằng anh ta đến từ thế giới này…”

 

Takki mỉm cười. “Thế thì hơi ít thông tin nhỉ. Tối thiểu cô cũng sẽ cần biết anh ta tới từ vương quốc nào, rồi từ vùng nào nữa thì càng tốt.”

 

Youko nhìn xuống sàn. “Tôi không biết gì về thế giới này.”

 

“Có vẻ là vậy.” Takki đặt chén xuống. “Thế này nhé, thế giới này gồm mười hai vương quốc. Đây là vương quốc ở cực đông nam, tên là Kou.”

 

Youko gật đầu. Bà lão ở Hairou cũng đã nói vậy. “Mặt trời vẫn mọc ở phương đông chứ?”

 

“Tất nhiên. Nơi chúng ta đang ở nằm về bờ đông của Kou, thuộc vùng Goso. Theo mười ngày đường về phía bắc có một dãy núi cao, qua đó là tới Vương quốc Kei.” Vừa nói, người phụ nữ vừa vạch chữ trên bàn: .

 

“Hairou, nơi cô xuất phát, nằm trên bờ biển về phía đông so với chỗ này, cách khoảng năm ngày đường nếu đi theo đường cái.”


Cho đến lúc này, những địa danh ít ỏi Youko đã từng thấy đều như tồn tại trong một màn sương, không rõ phương hướng và khoảng cách. Giờ đây, trong đầu cô ít nhất đã có một hình ảnh đại khái về thế giới mà cô vừa rơi vào. “Vương quốc Kou lớn đến mức nào?”

 

Takki hơi nghiêng đầu. “Tôi không rõ. Áng chừng nếu đi bằng đường bộ từ tây sang đông thì sẽ mất ba tháng.”

 

“Lâu vậy ư?” Youko mở to mắt. Rất khó để ước lượng khoảng cách bằng thời gian đi bộ, nhưng cô đoan chắc rằng đi qua khu vực đô thị của Tokyo cũng chỉ mất vài ngày.

 

“Tôi tính là vậy. Cả một vương quốc cơ mà. Nếu đi từ bắc xuống nam cũng sẽ như vậy. Sau cùng thì phải vượt núi hoặc biển để tới một nước khác. Tôi đoán tổng cộng sẽ đến cỡ bốn tháng.”

 

“Có mười hai vương quốc như thế này ư?”


Takki gật đầu.

 

Youko nhắm mắt. Một phần trong cô vẫn tưởng tượng rằng nơi này chỉ như một tiểu cảnh cầu kỳ, một không gian hạn hẹp, một vương quốc trong bồn cát. Nhưng bốn tháng để đi qua một quốc gia ư? Chẳng có hi vọng để tìm được một người trong vùng đất bát ngát này, khi cô không có một manh mối nào ngoài cái tên và mái tóc dài màu vàng. Cô có thể phải tìm kiếm khắp cả thế giới, phải mất nhiều năm hay nhiều thập kỷ.

 

“Thế người tên Keiki đó là ai?” Takki hỏi.

 

“Tôi cũng không biết rõ lắm. Tôi chỉ biết rằng anh ta đến từ đây. Anh ta…” Youko dừng lại tìm lời. “Anh ta đã mang tôi đến đây.”

 

“Mang cô đến đây?”

 

Youko gật đầu.

 

“Thật sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện nào như vậy!” Takki tỏ rõ sự tò mò.

 

“Chuyện lạ lắm ư?”

 

“Hừm, tôi cũng chẳng phải người học rộng nên có khi chỉ có tôi thấy vậy thôi.” Takki cười khổ. “Tôi cũng không biết nhiều kaikyaku. Chúng tôi hiếm khi gặp họ.”

 

“Ra vậy…”

 

“Nhưng nếu người kia mang được cô tới đây, vậy anh ta không thể là người tầm thường. Không phải ai cũng có thể sang bên đó. Tôi sẽ không ngạc nhiên đâu nếu cuối cùng hoá ra anh ta lại là một vị thần, đại tiên, hay thậm chí là yêu nhân gì đó.”

Youko ngẩng đầu nhìn Takki. Người phụ nữ mỉm cười. “Người bình thường chúng tôi không thể sang bên đó, chẳng nói đến là đưa ai đó trở về. Tôi dám chắc rằng người bạn này của cô thực sự đặc biệt. Là một đại tiên chăng?”

 

“Anh ta không phải là bạn của tôi…” Youko nói dở lời, rồi lắc đầu. “Tôi biết là có quái vật… nhưng ở đây có cả thần thánh tiên nhân ư?’

 

“Dĩ nhiên. Có điều họ sống trên Thiên Giới, cách biệt khỏi chúng ta. Các thần thánh tiên nhân đều ở trên đó. Họ hiếm khi hạ phàm.

 

“Trên đó là sao?”

 

“Trên trời. Cố nhiên cũng có một vài người ở dưới mặt đất, ví dụ như các châu hầu.”

 

Takki bật cười khi thấy vẻ mặt của Youko. “Mỗi châu có một vị châu hầu. Đây là châu Jun, cai trị chúng tôi là Châu hầu của Jun. Đây là chức vụ Vương thượng đã ban cho ngài ấy để cai trị châu Jun thay Vương. Châu hầu không phải là người tầm thường. Ngài ấy không già hay chết đi, có thể giao tiếp với các thần. Ngài ấy không thuộc về thế giới này… có phần giống cô nhỉ?”


“Vậy Keiki… anh ta cũng thuộc về một thế giới khác ư?”

 

“Có thể lắm.” Takki lại cười. “Biết đâu anh ta lại là một quý nhân nào đó? Phần lớn những người đức cao vọng trọng đều là tiên nhân. Trong vương cung ở trên trời kia, ngay cả tiểu quan cung nữ cũng là tiên nhân. Họ trở thành tiên nhân chỉ để làm chức phận của mình thôi!”

 

Takki mỉm cười. “Vương thượng là người trời. Ngài chính là người ban chức cho các đại tiên. Tôi từng nghe có người tự lực mà thăng tiên được, nhưng đó thường là những người xa lánh trần đời, những người tu hành hay sống cô độc trên núi. Chung quy lại, những vị kia thuộc về một thế giới khác hẳn, những người như chúng tôi không bao giờ gặp họ… xem ra như vậy thì cô cũng là người đặc biệt.”

 

Youko nuốt vào từng lời của Takki, tóm giữ lấy chúng và cất vào tâm trí để dành về sau. Từng mẩu thông tin đều như chất chứa một điều gì đó quan trọng.

“Tương truyền rằng ngoài biển còn có Long Vương, có thể là thật mà cũng có thể là giả. Cho dù có Long Quốc thật, tôi ngờ rằng người dân ở đó cũng không phải người thường, họ phải sống dưới nước mà.”

 

“Thế còn yêu nhân thì sao?” Youko hỏi. “Họ là thế nào?’

 

“À,” Takki nói, gật đầu. “Chúng là những thứ nguy hiểm nhất. Chúng tôi gọi những quái vật có thể biến thành hình người là yêu nhân. Chúng trông không khác gì tôi hay cô vậy. Có một số nhìn bình thường đến mức không ai có thể phân biệt nổi.”

 

Takki rót thêm trà nguội cho Youko từ ấm. “Nghe đồn rằng ở đâu đó có một vương quốc toàn quái vật, nhưng tôi không biết đó có phải là chuyện thật không. Nếu nó tồn tại thật thì đó cũng là một thế giới khác rồi… cũng là chuyện may đấy!”

 

Youko thở dài trong hoang mang. Chỉ qua vài phút, hiểu biết của cô về thế giới này đã tăng lên nhiều lần, cùng với đó là sự hỗn loạn. Nếu Keiki không phải là người thì anh ta là gì? Khi cô lần đầu thấy anh ở trường, trông anh đúng là rất kỳ lạ, nhưng những người “bình thường” ở Kou này cũng vậy. Keiki có phải là một yêu nhân hay không? Còn Hankyo và Kaiko… chúng là quái vật ư?

 

Youko nhíu mày. “Cô đã bao giờ nghe đến những quái vật có tên gì như Hyouki hay Kaiko chưa? Hay là Jouyuu?”

 

Takki nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. “Tôi chưa từng. Vì sao cô lại hỏi?”

 

“Thế còn hinman thì sao?”

 

Ánh mắt của Takki càng thêm ngờ vực. “Có, hinman là một loài yêu ma “ám tràn” phổ biến trên chiến trường, không có thân thể, hai mắt đỏ như máu. Làm sao cô lại biết về chúng?” Takki hỏi, tay vạch chữ 宾 満 trên bàn.

 

Youko rùng mình. Vậy ra Jouyuu là một quái vật! Cô không biết “ám tràn” thực sự nghĩa là gì, nhưng nghe chừng có vẻ phù hợp với thứ lỏng lẻo như thạch trồi lên từ mặt đất kia, cùng với cảm giác lạnh lẽo sau gáy cô vẫn còn nhớ rõ.

 

Cô lắc đầu. Cô không thể kể gì về trải nghiệm của mình với Jouyuu, Takki sẽ không hiểu được. Ngay cả Youko cũng không dám nói rằng mình hiểu. Cô lục lọi trong ký ức để tìm những từ khác mình đã nghe được những ngày qua.

 

“Kochou thì sao…”

 

“À, kochou.” Youko nhìn Takki vạch ra hai chữ cô có thể đọc được là “cổ” và “điêu” trên bàn: 蛊雕.

 

“Là loài chim có sừng đúng không. Rất hung dữ, nghe nói có ăn thịt người. Chúng thì sao?”

 

“Có một con tấn công tôi.”

 

“Sao kia! Ở đâu?”

 

“Ở… bên đó. Tôi bị một con kochou tấn công, sau đó tôi bỏ chạy tới đây. Nó sang đó tìm tôi, hoặc cũng có thể là tìm Keiki. Keiki nói cách duy nhất để anh ta có thể bảo vệ tôi là tôi phải tới đây, tới thế giới này.”

 

“Hừm, hừm, hừm.” Takki tự lẩm bẩm.

 

Youko thở dài nhìn cô. “Loài kochou đó có phổ biến không? Có khi nếu tìm được nơi chúng sống, tôi sẽ đoán được Keiki đến từ đâu và vì sao chúng lại săn đuổi anh ta.”

 

Takki lắc đầu. “Tôi không thể gọi chúng là loài thường thấy được… Quanh đây, nếu có quái vật xuất hiện thì cả vùng đã xôn xao cả lên rồi. Quái vật thường không có mặt ở quanh nơi người sống.

 

“Vậy ư?”

 

Takki gật đầu. “Nhưng thực ra gần đây chúng đã xuất hiện nhiều hơn rồi. Thời thế bây giờ nguy hiểm. Mặt trời lặn là chúng tôi đều ở trong nhà. Nếu có thứ gì nguy hiểm như kochou ngoài kia thì đó là tin lớn đấy. Nhưng có điểm này khiến tôi phải ngẫm nghĩ.” Takki cau mày suy tư. “Quái vật cũng giống như thú hoang. Chúng có thể đuổi bắt con người để ăn thịt hay làm những chuyện kinh khủng nào đó, nhưng chúng không có lý do gì để phải săn đuổi một người cụ thể cả. Lại còn sang hẳn bên kia… Đây là lần đầu tiên tôi nghe một chuyện như vậy.” Cô lắc đầu. “Youko à, cô đã dính vào chuyện gì vậy?”

 

“Giá mà tôi biết được.”

 

Nhìn vẻ mặt quan tâm của Takki, Youko càng thấy lo âu hơn cho bản thân mình, nhất là sau khi suy xét những gì vừa nghe. Cô vẫn nghĩ chuyện bị quái vật tấn công trong rừng là điều thường nhật ở đây. Xem ra điều này không đúng, chúng đã coi cô là con mồi cố định.

 

Chuyện gì đang xảy ra với mình thế này?


“Thôi,” Takki vui vẻ nói, “ngồi đây nói chuyện quái vật cũng chẳng ích gì. Youko, cô có định đến nơi nào không?”

 

Youko ngập ngừng nhìn Takki và lắc đầu. “Tôi chỉ biết đi tìm Keiki. Tôi không nghĩ ra điều gì khác.”

 

Có thể Keiki và những con thú nghe theo lệnh anh là quái vật yêu nhân hay thậm chí thứ gì đó còn tồi tệ hơn, nhưng cô tin rằng họ sẽ không làm hại cô.

 

“Sẽ mất thời gian đấy. Tôi e rằng chuyện sẽ không dễ đâu.”

 

Youko gật đầu.

 

“Trong lúc đó thì cô vẫn phải sống. Cô có thể ở lại đây, nhưng nếu những người khác phát hiện ra, có thể họ sẽ đưa cô lên phủ huyện. Tôi có thể nói rằng cô là họ hàng của tôi, nhưng chỉ e che đậy cũng không được lâu.”

 

“Tôi không thể làm phiền cô như thế được.”

 

Takki lắc đầu và mỉm cười. “Nếu đi chừng ba ngày về phía tây nam, sẽ có một thị trấn tên là Kasai. Mẹ tôi có một khách điếm tại đó. Nếu cô đến giúp việc, chắc mẹ sẽ không bắt cô lên huyện dù có biết cô là kaikyaku đâu. Cô cũng muốn làm việc mà, đúng không?”

 

“Vâng,” Youko đáp lại không do dự. Đi tìm Keiki sẽ không dễ dàng, nhưng cô đã bắt đầu nhận ra rằng để có được cơ hội thành công, trước tiên cô cần tìm một nơi ở. Những đêm dài đánh trả quái vật rồi ngủ gục trên đất cứng cần phải chấm dứt càng sớm càng tốt.

 

Takki bật cười gật đầu. “Tốt rồi. Mà cô đừng lo, việc không nhọc lắm đâu. Những người làm khác đều rất chăm rất tốt. Tôi tin cô sẽ hoà nhập ổn thôi. Mai chúng ta đi nhé.”

 

“Vâng!”

 

Takki vui vẻ cười. “Vậy cô nghỉ đi. Ngủ ngon nhé, nếu sáng mai dậy mà thấy chưa khoẻ hẳn thì cứ ở lại thêm ở đây.”

 

Youko mỉm cười và cúi đầu, vừa tỏ lòng cảm ơn vừa để giấu đi những giọt nước mắt cảm kích.

 

 

–––––––––––––––––––

 

Được ngủ trên giường tử tế khiến Youko thoải mái đến ngủ thiếp đi ngay lập tức – để rồi tỉnh dậy vào giữa đêm.

 

Cô nhìn qua phòng sang giường bên kia và thấy người phụ nữ tốt bụng đã thu nạp cô đang ngủ say. Cô ngồi dậy và co hai chân lên, cảm nhận làn vải thô sơ của chiếc áo ngủ trên da mình.

 

Cửa sổ đã đóng, trong phòng im lặng như tờ và gần như tối đen. Lớp ngói và bức tường dày vây bốn phía đã chặn lại những âm thanh ban đêm mà cô đã trở nên quen thuộc.

 

Cô quơ chân xuống giường và nhẹ nhàng đi từ phòng ngủ ra bếp. Tìm được thanh kiếm trên một giá tủ cao, cô lấy nó xuống và nắm nó trong tay, thở ra một hơi nhẹ lòng. Những ngày qua, bóng tối vẫn đồng nghĩa với hiểm nguy, cô luôn cảm thấy bứt rứt nếu không nắm chuôi kiếm trong tay. Cô ngồi xuống một chiếc ghế và xem xét mảnh vải Takki quấn quanh lưỡi kiếm.

 

Youko suýt đã mơ mộng đến cảnh không phải dùng thanh kiếm này nữa. Chỉ ba ngày đường để tới thị trấn Kasai, đến khách điếm của mẹ Takki, rồi cô sẽ có được không chỉ một công việc mà cả một chỗ đứng trong thế giới này. Mẹ của Takki là người như thế nào? Cô chưa bao giờ làm việc, nhưng cô cảm thấy hào hứng hơn là lo lắng khi nghĩ tới điều này.

 

Cô sẽ ngủ dưới một mái nhà, thức dậy vào buổi sáng, làm việc cả ngày và ngủ vào buổi tối. Có thể cô sẽ về được nhà hoặc tìm thấy Keiki. Biết đâu cô sẽ bận bịu tới mức không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện đó nữa.

 

Lần đầu tiên, Youko cảm thấy mình tìm lại được thăng bằng ở giữa nơi xa lạ này. Cùng với cảm giác nhẹ nhõm, một cơn mệt mỏi bỗng tràn đến. Cô nhắm mắt lại.

 

Đó là lúc cô nghe thấy âm thanh ấy: tong, tong, tong, tiếng nước thánh thót đằng xa.

 

Youko mở mắt nhìn thanh kiếm. Ánh sáng mờ mờ le lói qua mảnh vải quấn. Cô ngập ngừng tháo vải ra và thấy thanh kiếm đang phát sáng như cách đây vài đêm. Cũng như tối đó, cô thấy những thân ảnh nhàn nhạt hiện lên trên lưỡi thép lạnh.

 

Dần dà, khung cảnh tăng thêm chiều sâu, những dáng người trở nên rõ nét. Một lần nữa, Youko lại thấy căn phòng của mình ở nhà, không khác gì như đang xem phim. Trông nó thực đến độ cô tưởng có thể vươn tay ra mà chạm tới được, nhưng cô biết đây không phải là thực tế – tiếng nước nhỏ kia là minh chứng rằng đây cũng chỉ là một trong những ảo ảnh nọ.

 

Cô lại thấy mẹ. Mẹ đi qua đi lại trong phòng cô, kéo ngăn tủ, sắp xếp tủ quần áo. Trông mẹ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Đến khi mẹ đã kéo ngăn tủ tới vài lần rồi thì cửa phòng mở ra. Bố cô đứng dưới khung cửa.

 

“Đến giờ tắm chưa?” Cô nghe thấy giọng bố rất rõ ràng.

 

Mẹ cô liếc nhanh lên rồi lại quay về với ngăn tủ. “Anh đi tắm đi. Trong bồn vặn nước rồi đấy.”

 

“Em thấy đồ ngủ của anh ở đâu không?”

 

“Anh tự tìm đi không được à?”

 

Giọng mẹ cô hơi đanh sắc. Bố cô nhíu mày, có vẻ còn cáu bẳn hơn mẹ.

 

“Em cứ cuống lên về chuyện của con thì ích gì?”

 

“Em không cuống. Em có việc phải làm. Anh tự tìm đồ đi.”

 

Khi cất lời, giọng của cha cô trầm xuống. “Youko bỏ đi rồi, em hiểu không? Cứ vấn vương trong này cũng không được mang con về đâu.”

 

Bỏ đi ư? Youko nghĩ.

 

“Con mình không bỏ đi, con…”

 

“Con bỏ nhà rồi. Em nghe chuyện có đứa thanh niên đến trường con, rồi bạn bè của chúng đứng ngoài ném vỡ cửa sổ rồi đúng không? Rõ ràng là Youko đã lén mình chơi với bọn chúng.”

 

“Con mình không phải như thế. Youko không phải thế.”

 

“Là em không biết mà thôi. Anh vẫn nghĩ lâu nay con bé đi nhuộm tóc đấy.”

 

“Anh sai rồi.”

 

“Chuyện trẻ con chơi với bạn xấu rồi bỏ nhà đi nhiều lắm. Con nó sẽ chóng chán rồi về thôi. Em đừng lo.”

 

“Youko không giống như thế. Em có dạy con thành như thế đâu,” mẹ cô kiên quyết khẳng định, nhìn bố cô với ánh mắt hằn học. Bố cô cũng nhìn lại.

 

“Cha mẹ ai chẳng nói thế. Nghe này, hình như thằng thanh niên đến trường kia cũng nhuộm tóc. Có khi là băng nhóm rồi? Gì thì gì, con nó cũng chơi với bọn không đứng đắn. Nó là thế đấy.”

 

“Sao anh dám nói thế?” mẹ cô hét lên, bao năm ẩn ức dồn nén cuối cùng cũng bật thành lời. “Anh thì biết gì? Anh chỉ biết làm với làm. Là tôi nuôi lớn Youko! Con gái của tôi là tôi biết.”

 

“Bình tĩnh nào. Anh cũng hiểu con mà. Dù sao anh cũng là bố.”

 

“Bố hả? Anh ấy hả?”

 

“Ritsuko à…”

 

Youko không nhớ nổi lần cuối cùng được nghe bố gọi tên mẹ là khi nào. Xưa nay lúc nào cũng là “Mẹ nó”.

 

“Đi làm kiếm tiền thì biến anh thành bố của con nó chắc? Từ khi con mất tích tới giờ anh có nghỉ việc ngày nào không? Anh chả làm gì hết? Như thế mà là bố hả?! ‘Nó là thế đấy’ hả? Anh còn chẳng biết hồi xưa con thế nào. Bây giờ con thế nào!”

 

Bố cô có vẻ chột dạ hơn là giận dữ. Ông khoa tay giảng hoà. “Nào, em bình tĩnh đi…”

 

“Ôi tôi bình tĩnh lắm. Chưa bao giờ thấy bình tĩnh như bây giờ. Con gái đang gặp nguy. Tôi phải điềm tĩnh chứ. Tôi không đi tìm con về thì còn ai thèm tìm nữa?”

 

“Ai cũng có việc của người đó. Nếu em bình tĩnh thật thì em cũng biết phải làm gì rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

 

“Tôi phải làm gì ấy hả? Như là đi tìm đồ ngủ cho anh hả? Chuyện ấy thì quan trọng hơn đi tìm con sao? Anh có bao giờ nghĩ đến ai ngoài bản thân mình chưa?”

 

Gương mặt của bố cô tối đi vì giận. Mẹ chòng chọc nhìn bố với ánh mắt lạnh lùng. “Con mình rất ngoan. Chưa bao giờ chống đối, chưa bao giờ thắc mắc, chưa bao giờ nổi loạn. Lúc nào cũng nhẹ nhàng và tuần tự. Con có bao giờ khiến mình phải lo lắng đâu. Rồi… rồi chuyện gì con cũng kể cho em nghe. Con không phải là loại bỏ nhà trốn đi như thế. Con nó vẫn vui vẻ mà…” Lời của mẹ nghẹn lại trong tiếng nấc.

 

Bên cửa, bố cô đứng lặng thinh, ánh mắt trốn tránh. Cuối cùng, khi ông cất lời, giọng của ông trầm và chẳng còn hơi ấm. “Em biết con để lại cặp ở trường rồi. Để lại cả áo. Nào có chuyện bỏ nhà trốn đi mà lại như thế? Là có chuyện gì xảy ra với con rồi. Anh chỉ có thể lý giải như thế.”

 

“Là sao?” Mẹ ngước nhìn bố. “Anh có ý gì?”

 

Sau một thoáng, bố cô đáp lời, có chút khó khăn: “Em bảo mình nên làm gì đó… nhưng nếu con nó bị cuốn vào sự vụ gì, chúng ta còn biết làm sao ngoài những việc đã làm nữa? Mình đã báo cảnh sát rồi. Cứ ngồi đây quờ quạng trong bóng tối có mang con về được không?”

 

“Sao anh lại có thể bỏ cuộc như thế?”

 

 “Không phải anh bỏ cuộc mà đây là sự thật! Chẳng lẽ mình đi dán ảnh con lên các cột điện? Làm thế con có về được không? Anh không muốn ác khẩu, nhưng…”

 

“Anh ác khẩu rồi đấy.”

 

“Nếu con không bỏ đi, nếu con bị dính vào việc gì ngoài ý muốn, thì có khi con nó chết rồi đấy.”

 

“Không đời nào!”

 

“Thôi đi, em vẫn nghe tin tức trên tivi. Chúng mình đều biết con gái mất tích như thế này thì là chuyện gì xảy ra. Anh chỉ nói có khi là con bỏ đi để em thấy khá hơn thôi, không phải là vì anh nghĩ thế thật!

 

Youko nhìn mẹ quỵ xuống khóc. Bố cô đứng trừng mắt nhìn mẹ rồi cộc cằn bỏ đi.

 

Mẹ ơi… bố ơi…

 

Cảnh ấy quá đau đớn để nhìn vào. Hình ảnh nhoà đi, Youko nhắm mắt và cảm thấy một dòng nước mắt nóng hổi chạy xuống bên má. Khi cô nhìn lại, hình ảnh đã biến mất.

 

Lưỡi thép lạnh trong tay cô đã tắt sáng. Bỗng cảm thấy nó sao quá nặng nề, Youko đặt nó xuống sàn. Rồi cô cúi đầu, mặc cho nước mắt chảy tràn.

 

––––––––––––––––––––––––

 

Con chưa chết!

 

Youko biết mình còn sống, dù cô không có bằng chứng gì để chứng minh với mẹ; theo một vài khía cạnh, cái chết có lẽ còn tốt hơn cho cô trong tình cảnh này.

 

Con không hề bỏ nhà trốn đi.

 

Cô muốn về nhà hơn hết thảy trên đời. Cô muốn được gặp bố mẹ và cam đoan rằng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ nhà đi.

 

Đây là lần đầu tiên mình thấy bố mẹ cãi nhau….

 

Cô tì đầu xuống mặt bàn và nhắm mắt. Nước mắt cứ chảy, cho dù một phần trong cô biết rằng những ảo ảnh mình thấy có khi không hề có thật.

 

Cô ngồi dậy, lau nước mắt và lấy vải gói thanh kiếm lại. Đối nghịch với suy nghĩ của cô, nó chỉ đang chiếu lại những chuyện bịa, chỉ có thế. Cho dù vậy, tận trong xương tuỷ, cô vẫn cảm nhận được rằng trong đó có sự thật.

 

Tim cô trĩu nặng trong lồng ngực. Cô mở cửa sau của ngôi nhà và bước vào màn đêm.

 

Bầu trời đầy sao, nhưng không một chòm sao nào quen thuộc. Mà dù sao cô cũng chưa bao giờ có hứng thú với thiên văn học. Có khi mình chỉ không biết chúng thôi thì sao?

 

Cô ngồi xuống bên bờ giếng và co chân ôm gối. Nền đá lạnh và làn gió mát khiến cô bình tĩnh hơn. Hơi ẩm trên mặt cô mới bắt đầu khô thì cô nghe thấy một tiếng nói sau lưng mình – giọng nói líu lo đầy ác ý như đâm gai vào tai.

 

“Ôi, thế là mi không được về nhaaàaa.”

 

Cô chầm chậm quay lại nhìn gương mặt cười khẩy quen mắt thò ra từ bức tường đá ở bên kia giếng. Cái đầu của con khỉ màu xanh trông như đã bị cắt ra đặt lên bờ đá – một cái đầu đang nhe răng cười mà không có cơ thể.

 

“Vẫn chưa bỏ cuộc hử? Mi biết mi không về được mà. Nhưng mi vẫn muốn về, đúng không? Muốn gặp mẹ? Cứ khóc chán đi, mi không bao giờ về được đâu.”

 

Bàn tay của Youko đưa sang bên và nắm vào không khí – cô đã để quên thanh kiếm trong nhà.

 

“Lần trước đây đã nói cho biết rồi nhở? Thôi khía cổ một cái cho xong đi. Dễ lắm mà. Không hi vọng, không đau khổ, bay hết, biến hết!”

 

“Mày nói đúng,” Youko nói. “Nhưng tao chưa từ bỏ đâu. Tao sẽ về nhà. Tao không cần quan tâm sẽ phải mất bao nhiêu thời gian.”

 

Con khỉ cười khùng khục. “Thích thì làm đi, làm đi! Ờ, nhưng ta có mẩu tin này cho mi đây, cá con ơi!”

 

“Tao không nghe,” cô đáp, đứng dậy.

 

“Nhưng mà nên nghe chứ! Tin về cô ta đó, kẻ ở trong nhà kia đó.”

 

“Takki ư?”

 

Youko ngẩng lên và thấy con khỉ đang nhe răng với mình.

 

“Mi không nên tin cô ta đâu.”

 

“Cái gì? Ý mày là gì?”

 

“Ồi, mi cứ nghĩ cô ta như thiên tiên giáng thế, nhưng cô ta chẳng tốt đẹp được bằng một nửa mi nghĩ đâu, chẳng bằng một phần tư ấy chứ! May ghê, may ghê, cháo hôm nay không có độc nhỉ?”

 

“Tao đã biết là tao không thể nghe mày được mà.”

 

“Xả thịt lột da nhồi bông mi để treo trên tường hay bán mi đi làm nô lệ đối với cô ta cũng những như nhau cả thôi, còn mi thì sẽ vẫn mang ơn cô ta, vẫn cảm ơn cảm tạ thôi! Con bé ngốc, ngốc lắm.”

 

“Tao không biết mày đang nói gì hết.”

 

“Tao nói với lòng tốt mà! Mi không nhìn ra được đúng không? Ở đây mi không có bạn đâu. Không ai quan tâm nếu mi chết hết. Thực ra phần lớn bọn họ đều thích mi chết đi là hơn.”

 

Youko trừng mắt với con khỉ, khiến cái miệng ngoác rộng của nó lại cười khùng khục. “Đúng rồi, cơn đau sẽ qua mau lắm! Đáng ra mi đã có thể chấm dứt nó từ khi ở trong rừng rồi. Chắc chắn đàn chó đó sẽ sẵn sàng giúp sức.” Con vật cười càng lớn, sau đó hướng nụ cười độc địa về phía cô. “Nghe tao khuyên đi: cho cô ta biết mùi thanh kiếm đi!”

 

“Cái gì…?”

 

“Chém chết cô ta, cướp tiền và bỏ trốn đi cô nhóc. Bỏ trốn! Nếu còn muốn bấu víu vào ảo tưởng rằng mi sẽ sống sót qua cơn này, mi nên mau chân lên khi vẫn còn cơ hội.”

 

“Đủ rồi!”

 

Miệng cười như điên loạn, con khỉ đột ngột biến mất vào bóng đêm. Cũng như đêm nọ khi cô mới gặp nó, thứ duy nhất còn vương lại chỉ là tiếng cười the thé vang vọng ám ảnh cô. Sau cùng, ngay cả âm thanh đó cũng mờ đi.

 

Youko trừng mắn nhìn về hướng con vật đã biến mất. Vì lý gì mà nó phải nói thế? Mình không tin một lời nào.”

 

Cho dù có là thứ gì đi chăng nữa, nó cũng chỉ toàn là bịp bợm.

 

–––––––––––––––––––––––––––

 

Sáng hôm sau, Youko tỉnh dậy khi được lay nhẹ.

 

Cô mở mắt và thấy mình đang ở trong phòng ngủ, người phụ nữ cao lớn lo lắng cúi nhìn cô.

 

“Takki à?”

 

“Cô tỉnh rồi! Trông cô mệt quá. Dậy đi, ăn một chút.”

 

“Tôi– Tôi xin lỗi. Tôi ngủ trưa quá.” Youko vội ngồi dậy. Xem vẻ mặt của Takki, hẳn cô đã ngủ lâu lắm.

 

“Không việc gì phải xin lỗi. Thế nào? Cô có đi được không? Hay để ngày mai nhé?”

 

“Không sao đâu. Hôm nay tôi đi được,” Youko nói, trượt chân ra khỏi chăn. Takki cười và chỉ đến chiếc bàn đặt bên giường.

 

“Có mấy món quần áo kia cho cô đấy. Cô có biết mặc chúng không?”

 

“Chắc là có…”

 

“Nếu không được thì cứ bảo tôi.”

 

Takki đi khuất sang phòng bên. Youko xuống giường và cầm những quần áo Takki đã sắp cho mình. Có chiếc váy dài đến mắt cá buộc dây đơn giản, một chiếc áo giống như kimono ngắn, và một chiếc áo ngoài với độ dài tương tự. Cô mặc chúng vào, có chút khó chịu vì cách may khác lạ. Trong đầu vẫn đang nghĩ không biết mình mặc có đúng hay không, cô sang phòng bên và thấy bữa sáng đã bày trên bàn.

 

“Ai! Trông hợp đấy,” Takki nhận xét, vừa mỉm cười vừa đặt một bát canh lớn xuống bàn. “Hi vọng trông không đơn giản quá. Nếu tôi còn quần áo từ hồi còn trẻ…”

 

“Không sao đâu mà! Xin cảm ơn cô nhiều.”

 

“Mấy món ấy đều sặc sỡ quá, tôi còn đang định cho đi đây. Thôi, chúng ta ăn. Cứ ăn cho no nhé! Hôm nay sẽ phải đi bộ xa.”

 

“Vâng, cảm ơn cô.”

 

Youko cảm kích gật đầu và ngồi xuống bàn. Tay cầm đũa lên, trong đầu cô thoáng hiện lên những lời của con khỉ đã nói đêm qua, nhưng cô nhanh chóng gạt đi chút sợ hãi vừa nhen nhóm.

 

Takki là người tốt.

 

Cô chỉ cần nghĩ tới những gì Takki đang phải mạo hiểm làm ra để bảo vệ cô như thế này.

 

Cô ấy là người tốt. Nghi ngờ cô ấy thì thật không phải.

 

––––––––––––––––––––––––

 

Qua trưa thì họ xuất phát từ nhà Takki. Hành trình tới Kasai vô sự và thoải mái đến đáng ngạc nhiên. Lúc đầu, Youko còn giật mình thon thót mỗi khi gặp ai đó trên đường, nhưng có lẽ bởi cô đã nghe theo lời Takki và nhuộm đen tóc, dần dà cô thấy quen hơn với việc không ai nghi ngờ mình và bắt đầu có chút chờ mong được gặp những người lữ hành khác.

 

Nhìn cảnh những mái nhà quần tụ và những ngọn đồi được cắt xẻ thành ruộng bậc thang, cô cảm tưởng như mình đang ở Trung Hoa cổ đại. Tuy vậy, ý nghĩ đó bị đánh tan ngay khi cô ngắm kỹ những người ở đây. Gương mặt của họ vẫn mang nét Á Đông, nhưng màu tóc, màu mắt, màu da thì đa dạng sắc màu đến mức có lúc cô tưởng mình đang lạc trong một công viên kỳ lạ nào đó.

 

Cô nhìn thấy màu da từ trắng ngần tới đen bóng, màu mắt có thể như than mà cũng có thể xanh thuần trong đến kinh ngạc. Những màu tóc tạo nên dải sắc mầu còn đặc sắc hơn cả. Cô đã thấy những mái đầu đỏ xen lọn tím hay những người già với mái tóc dài màu xanh trắng. Có đôi khi, cô thấy những người có tóc pha nhiều màu như thể được nhuộm từng phần.

 

Phải mất một thời gian, cô mới làm quen được với những biến thể vô tận về ngoại hình này, nhưng một khi đã quen rồi thì cô cảm thấy khá thích điều đó. Ngoài ra, mặc dù đã cẩn thận quan sát, cô vẫn chưa thấy ai có mái tóc tuyền sắc vàng như của Keiki.

 

Cũng như cảnh quan, những phục sức mọi người mặc đều gợi cho cô nhớ đến Trung Hoa cổ. Đàn ông mặc áo ngắn quần ngắn, trong khi phần lớn phụ nữ mặc váy dài. Thi thoảng, cô thấy những nhóm người mặc quần áo rất nổi bật, tuy có nét phương đông nhưng cô không thể xác định được là của quốc gia hay thời đại nào. Takki nói với cô rằng đó là những người hát rong.

 

Chỉ đi đường thôi cũng đã khiến Youko thấy vui vẻ. Takki nắm rõ hành trình và sắp xếp tất cả từ ăn uống đến ngủ nghỉ. Tất nhiên là Youko không có tiền, vậy nên Takki chi trả cho mọi thứ.

 

“Tôi không biết cảm ơn cô thế nào cho đủ,” Youko nói trong lúc họ đi trên đường.

Takki bật cười. “Tôi vẫn hay cưu mang người khác mà. Cô chẳng cần để ý đâu.”

 

“Tôi biết đền ơn cô thế nào đây?”

 

“Đền ơn sao? Có gì đâu, nếu không có cô thì tôi đã chẳng có lý do để đi thăm mẹ. Thế là đủ rồi”

 

Youko mỉm cười. “Takki, cô chuyển đến Goso vì lập gia đình ư?”

 

“Không không, tôi được phân về đây.”

 

“Phân về sao?”

 

Takki gật đầu. “Khi đến tuổi hai mươi, mỗi người sẽ được phân cho một mảnh ruộng. Ruộng của tôi nằm ở Goso.”

 

“Vậy là ai cũng có ruộng khi hai mươi tuổi ư?”

 

“Tất cả mọi người. Chồng tôi là người hơi già ở nhà bên đó. Chúng tôi đã chia tay sau khi con mất.”

 

Youko nhìn gương mặt mỉm cười của Takki. Cô nhớ tới những quần áo trẻ em mình thấy ngày hôm trước. “Tôi rất lấy làm tiếc.”

 

“Cô đừng nghĩ nhiều. Là tôi không có duyên làm mẹ, tôi nghĩ vậy. Tôi đã được ban cho một đứa con, vậy mà lại để nó mất đi.”

 

Youko không biết nói sao cho phải.

 

“Con trẻ là của trời ban. Nếu trời cao đã mang con về thì có nghĩa là tôi không xứng đáng. Có lẽ tôi chưa sẵn sàng. Chỉ thương thay cho nó.”

 

Youko gãi gãi đầu và cười nhẹ. Takki nhìn cô, có nét cô đơn. “Mẹ cô chắc là lo lắm. Tôi hi vọng cô sẽ sớm về được nhà.”

 

Youko gật đầu. “Vâng. Nhưng không biết tôi có về được không? Bà lão ở Hairou nói rằng tôi không thể.”

 

“Nếu đã sang tới đây, tôi nghĩ cô sẽ vẫn về được. Cô không nghĩ thế ư?”

 

Youko chớp mắt. Takki nói đến chuyện về như thể nó rất dễ dàng vậy. “Ừ,” cô nói, đột nhiên lại mỉm cười. “Chắc là cô nói đúng.”

 

“Tất nhiên rồi… A, rẽ bên này.” Takki chỉ về bên trái. Họ đã tới một ngã ba. Ở mỗi ngã rẽ họ đã đi qua đều có một bia đá nhỏ khắc tên của những ngôi làng gần đó và khoảng cách tới đó. Youko nhận thấy đơn vị khoảng cách ở đây là dặm. Trên tấm bia no khắc “Sei – năm dặm”.

 

Cô lờ mờ nhớ ra từ sách giáo khoa sử rằng dặm được dùng ở Trung Hoa cổ đại, tương đương khoảng bốn cây số, nhưng một dặm ở đây dường như ngắn hơn nhiều, cùng lắm chỉ cỡ vài trăm mét, vì vậy năm dặm không xa chút nào.

 

Xung quanh đây không có vẻ giàu có, nhưng rất đẹp và thanh bình. Những sườn núi trập trùng nối nhau về xa. Không gian trong sáng, cô có thể nhìn tới tận cùng những đỉnh núi cao như có thể xuyên thủng mây trời. Khoảng trời quanh núi có vẻ rất trong, tuy không rõ vì sao mà Youko cảm thấy vòm trời rất thấp,  như có thể trèo lên những ngọn núi kia để chạm tới.

 

Trên một vài cánh đồng họ đi qua, họ đã thấy những nhóm nhà nhỏ xây túm tụm lại. Takki cho cô biết rằng đây là làng tạm của những người làm việc trên những cánh đồng đó. Đôi khi, họ sẽ gặp một cộng đồng lớn hơn, có tường cao xây quanh. Đây là các thị trấn, người dân xung quanh chỉ vào đây ở khi mùa đông đến.

 

“Vậy là người ta sống ở một nơi tách biệt vào mùa đông so với những lúc khác trong năm ư?”

 

“Ừ, vào đông thì chẳng có lý gì lại ra đồng. Cũng có vài người tính tình kỳ lạ, thích ở lại làng vào mùa đông, nhưng về thị trấn ở sẽ dễ chịu hơn nhiều vì có nhiều người sống ở đó. Các thị trấn cũng an toàn hơn.”

 

“Những nơi đó đều có tường cao như thế kia, đúng không? Là vì quái vật ư?”

 

“Hừm, quái vật không tự tiện tấn công một thị trấn đâu. Những bức tường đó là để phòng lúc chiến tranh và để chặn thú hoang ở ngoài.”


“Thú hoang ư?”

 

“Ừ, sói và gấu các thứ. Cũng có hổ báo nữa, nhưng hiếm hơn. Mùa đông trên núi hiếm thức ăn, chúng liền xuống làng để tìm.”

 

“Vậy làm thế nào để có được một ngôi nhà trong thị trấn để ở vào mùa đông? Mọi người đi thuê ư?”

 

“Đúng mà cũng không. Mỗi người được cấp cho một căn nhà khi họ đến tuổi hai mươi, nhưng thường mọi người sẽ bán căn nhà đó cho các thương lái dùng trong khi bản thân họ vẫn sống ở làng. Đến đông, họ thuê một chỗ ở nhỏ hơn trong thị trấn và chuyển đến.”

 

Youko gật đầu. Tất cả các thị trấn họ đi qua đều được bảo vệ bằng tường cao, chỉ có một lối vào với cổng kiên cố, có lính canh để quản lý người ra vào. Takki nói rằng ở đây lúc nào cũng có lính canh, nhưng Youko để ý thấy họ ngăn lại tra hỏi những người phụ nữ tóc đỏ nhiều hơn hẳn những người khác. Tin về người kaikyaku bỏ trốn hẳn đã truyền tới từ Hairou.

 

Đi qua cổng trấn, các ngôi nhà bên trong đều xây san sát. Ở chính giữa bao giờ cũng có một con đường chính, hai bên là cửa hàng. Người vô gia cư có vẻ cũng rất nhiều. Youko đã thấy vài người sống trong những túp lều dựng dựa vào bức tường lớn.

 

“Không phải mọi người đều được phân đất sao? Tại sao những người kia lại ở trong lều?” cô hỏi, tai chỉ vào những mái che tạm bợ.

 

Takki nhíu mày. “Là người tị nạn từ Kei đấy. Khổ thân.”

 

“Người tị nạn ư?”

 

“Đúng rồi. Gần đây Kei rối loạn, dân tị nạn sang đây để tránh nội loạn và quái vật. Trời đang ấm lên, số lượng của họ cũng tăng.”

 

“Vậy là ở đây cũng có nội loạn sao?”

 

“Dĩ nhiên. Không chỉ ở Kei đâu, Vương quốc Tai phía bắc cũng tương tự. Có người nói Tai còn tệ hơn nhiều.” Vừa nói, Takki vừa đưa tay vẽ vào không trung chữ phức tạp.

 

Youko chỉ có thể gật đầu. Xem ra nước Nhật có thể coi như bình yên và an toàn hơn nơi này. Cô thường thấy Takki kiểm tra lại hành lý và hai người cũng không bao giờ rời mắt khỏi đồ đạc. Đã ba lần có những kẻ đáng ngờ đến làm phiền họ, có một lần họ còn bị vây lại giữa đường. Lần nào Takki cũng mắng chửi đe doạ những kẻ đó không ngớt, cho đến khi chúng nhụt chí bỏ đi.

 

Không ai đi đường vào ban đêm. Màn đêm mang mối nguy quái vật cùng thảo khấu, cổng các thị trấn cũng đóng vào buổi đêm. Hai người luôn đi sao để vào kịp thị trấn họ muốn trước khi trời tối.

 

“Cô nói muốn đi từ nước này sang nước khác phải mất chừng bốn tháng đúng không?”

 

“Đúng, khoảng vậy.”

 

“Không có cách di chuyển nào khác ngoài đi bộ ư?”

 

“Có người dùng ngựa hoặc xe kéo, nhưng chỉ người giàu mới thế thôi. Đời tôi chắc chắn không bao giờ đi như thế được.”

 

Đất nước Kou nghèo hơn nhiều so với thế giới mà Youko từng biết đến. Cô chưa thấy một hệ thống bơm hay điều tiết nước nào. Ban đầu, cô tưởng rằng văn minh ở đây có mặt còn tụt lại so với thế giới của mình, nhưng sau khi nói chuyện với Takki, cô hiểu ra rằng sự thật không phải như vậy. Xem ra họ đơn giản là chỉ thiếu những tài nguyên như dầu mỏ hay than đá để tạo điều kiện cho công nghiệp phát triển như ở quê hương cô.

 

“Vậy thì,” cô hỏi, “làm sao mà cô biết được nhiều về những nước khác như vậy? Cô đã bao giờ tới Kei hay Tai chưa, Takki?”

 

Takki bật cười. “Bản thân tôi chưa bao giờ ra khỏi đất Kou. Nông dân không có lý do gì để đi lại nhiều. Chúng tôi phải chăm sóc ruộng đồng. Nhưng chúng tôi biết được tin tức từ các nơi khác thông qua những người hát rong.”

 

“Hát rong? Ý cô là những người chúng ta đã gặp trên đường đó ư?”

 

“Chính họ. Có những người đã đi hết cả thế giới này rồi đấy. Họ bán những quyển sách nhỏ, đọc là biết những chuyện đã xảy ra ở những nơi khác. Trong ấy toàn chuyện về các châu các nước khác.”

 

Vậy thì cũng giống như mục tin vắn họ chiếu trước khi phim lên màn trong rạp chiếu phim, Youko nghĩ, tuy đó là một công nghệ cao hơn nhiều so với những gì cô thấy ở đây.

 

Sau mỗi cuộc trò chuyện, cô lại thấy hoang mang hơn. Cô tự khẳng định với bản thân rằng mình sẽ không bao giờ hiểu được thế giới này. Tuy vậy, có một người để trả lời những câu hỏi của cô cũng là một điều tuyệt vời rồi. Cô nhận ra khoảng trống trong hiểu biết của mình về đời sống cơ bản tại đây đã từng khiến cô sợ hãi hơn cần thiết, cảm giác lúc trước của cô như thể đang lang thang trong màn đêm. Giờ đây, với một người bạn đường tốt bụng ở bên, mọi chuyện đều đã khác. Cô thậm chí còn bắt đầu thấy thú vị.

 

Trong ba ngày, chuyến đi của cô cùng Takki đã biến thế giới xung quanh từ khó khăn hung hiểm thành kỳ diệu lý thú. Tuy những lời của con khỉ xanh còn đọng lại khiến cô bất an và những ảo ảnh cô thấy hàng đêm khiến cô nhớ nhà, mỗi sáng thức dậy, cô lại hào hứng muốn được nhìn thấy nhiều mặt hơn của thế giới này. Mỗi ngôi làng họ đến đều có những điều mới lạ tuyệt vời để xem, còn Takki thì luôn đi cùng cô, vui vẻ và rộng lượng. Nhờ có viên ngọc nọ, những ngày dài đi đường không khiến cô mệt như nếu như cô còn ở nhà, hàng đêm cô cũng có thể trông ngóng được ăn ngon ngủ yên dưới một mái nhà.

 

Youko không biết thần thánh phương nào phù hộ vận may ở thế giới này, nhưng dù các ngài có là ai thì cô cũng có lòng cảm tạ.

 

––––––––––––––––––––––

 

Đối với Youko, ba ngày đã trôi qua quá nhanh, khiến cô vẫn còn thèm muốn. Tuy vật, xét về đích đến, cô không thể trông mong một nơi nào khá hơn Kansai nữa, dù diện mạo của nơi này có phần đáng sợ. Nhìn từ xa, thị trấn này giống như một toà thành khổng lồ, vuông vức và lạnh lùng, sừng sững dựng bên bờ một dòng sông rộng và bình lặng. Nó lớn hơn bất cứ nơi nào họ từng thấy – gần như là một thành phố.

 

“Oa, lớn quá!” Youko kêu lên khi họ đi qua cổng. Cô dừng chân và nhìn quanh trong choáng ngợp.

 

Takki mỉm cười. “Ở vùng này chỉ có Takkyuu là lớn hơn Kasai thôi. Phủ hương nằm ở đó.”

 

Youko đã học được rằng hương thì lớn hơn huyện – cô đoán rằng huyện ở đây kích cỡ cũng tương đương với huyện ở nhà, nhưng cô thực sự không đoán được những vùng này có kích thước như thế nào so với cả vương quốc. Tất cả mọi thứ đều rất lẫn lộn. Cô đã hỏi Takki, nhưng người phụ nữ dường như cũng không biết. Về mặt hành chính, mỗi trấn có một quan trưởng quản xử lý sự vụ thường ngày, nếu việc to hơn thì đưa tới quan huyện, đến đây là đã đủ giải quyết những mối lo của người dân bình thường rồi.

 

Bên đường cái của Kasai la liệt cửa hàng đủ chủng loại. Trái ngược với ở những thị trấn họ đã ghé qua trước đó, những cửa hàng này đều khá lớn và được trang hoàng kỹ càng. Lần đầu tiên, Youko thấy những cửa sổ có kính; lối trang trí kiến trúc sặc sỡ khiến cô có cảm giác như đã bước vào một khu phố người Hoa kỳ lạ. Nắng chiều đã bắt đầu nhạt, trên đường thưa người, nhưng cô có thể tưởng tượng được rằng xung quanh phải rất đông đúc khi các đoàn lữ khách tiến vào trấn mỗi buổi sáng.

 

Ý nghĩ về việc bắt đầu một cuộc sống mới ở đây, trong một thành phố, khiến cô có chút nhẹ nhõm. Cô không khó chiều gì – đến nước này, cô đã sẵn sàng vừa lòng với một túp lều tại một ngôi làng sâu xa nào đó – nhưng một thành phố sôi động với nhiều mối quan hệ mới và những cuộc phiêu lưu tiềm năng thì hấp dẫn hơn nhiều.

 

Takki dẫn cô đi theo phố chính rồi rẽ vào một đường nhỏ uốn lượn giữa những cửa hàng nhỏ hơn. Những toà nhà trên con đường này có phần xập xệ hơn những nhà ở đường cái, nhưng chúng cũng náo nhiệt không kém. Thực ra, ở đây còn có nhiều người đứng dưới đường hơn. Takki cứ đi mãi, cho tới khi đến toà nhà lớn nhất trong khu – một nơi có lối vào mở rộng, hai bên cột cổng sơn xanh biếc.

 

Youko theo cô đi qua khung cổng rộng, tới một khu ăn uống rất lớn. Cô đứng nhìn những kiến trung hoa lệ tại đây, trong khi Takki nói chuyện với vẻ thân thuộc cùng một người đàn ông vừa ra đón họ.

 

“Nhờ anh gọi bà chủ hộ tôi. Cứ nói là Takki đến, bà chủ biết đấy.”

 

Người đàn ông cười tươi và khuất bóng sau một trong những cánh cửa cuối phòng. Takki nhìn anh ta đi, sau đó dẫn Youko tới chiếc bàn gần nhất. “Cô ngồi đi. Chúng ta ăn một chút. Đồ ăn ở đây ngon lắm!”

 

“Có sao không?”

 

Nhà hàng này lớn hơn tất cả những khách điếm hay quán ăn mà họ đã dừng chân lại trên đường đi.

 

“Ổn hết mà! Mẹ tôi sẽ đãi. Cô thích gì thì cứ gọi.”

 

Youko do dự, không biết ở một nơi như thế này thì có đồ ăn gì. Takki bật cười khi nhận ra vấn đề của cô và gọi một người phục vụ tới, gọi hai ba món ăn. Người này cúi chào và đi vào bếp. Một lát sau, Youko thấy một người phụ nữ rất già cả xuất hiện qua một cánh cửa nhỏ ở cuối phòng.

 

“Mẹ ơi!” Takki gọi, cười đứng dậy.

 

Bà lão nở nụ cười đáp lại. Youko cũng mỉm cười. Vẻ ngoài của bà còn hiền dịu hơn cả Takki. Nếu bà là chủ, công việc ở đây hẳn không thể quá vất vả.

 

“Youko, cô chờ ở đây nhé. Để tôi ra nói chuyện với mẹ.”

 

“Tất nhiên rồi,” Youko nói và gật đầu. Takki cười rồi vội bước tới gặp mẹ. Họ vui cười, vỗ lưng nhau và đi qua cánh cửa nhỏ. Tự cười một mình, Youko nhìn họ đi. Cô kéo túi đi đường của Takki gần về phía mình, sau đó nhìn quanh gian phòng mình đang ngồi.

 

Theo quan sát của cô, ở đây không có nhân viên nữ nào. Tất cả những người phục vụ đang qua lại giữa các bàn ăn đều là nam, phần lớn những khách ăn đang đi vào cũng vậy. Cô nhận thấy có vài người nhìn mình với ánh mắt là lạ, cô cố gắng tảng lờ, nhưng vẫn không thể nào thả lỏng được.

 

Một lát sau, bốn người đàn ông vào ngồi xuống chiếc bàn gần với cô. Cô tình cờ liếc qua và thấy một người đang nhìn mình với ánh mắt lỗ mãng. Những người còn lại thì thầm cười cợt với nhau, tuy không nghe được họ nói gì, cô không thể rũ bỏ cảm giác khó chịu rằng họ đang bàn tán về mình.

 

Cô nhìn về phía cuối phòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Takki. Cô chịu đựng ngồi đó, nhưng khi một trong những người đàn ông kia đứng lên và bắt đầu đi về phía cô, quyết tâm trong cô sụp đổ. Cô đứng dậy.

 

Mặc kệ người đàn ông vừa cất tiếng gọi mình, cô ra hiệu với một người phục vụ.

 

“Ừm, anh có biết Takki đi đâu rồi không?”


Người này chỉ tay về cuối phòng. Cho rằng điều này ám chỉ rằng cô thể đi vào đó, cô cầm túi của Takki lên và rảo bước vể phía cánh cửa nhỏ. Không ai cản bước cô.

 

Qua cửa, cô thấy mình đang đứng trong một hành lang hẹp, rõ ràng là dẫn vào khu nhà dành cho người làm. Cô cảm thấy hơi sai vì đã lẻn vào đây, nhưng đã vào tới đây rồi thì cô sẽ không quay lại cho tới khi gặp được Takki. Vậy là cô cứ đi cho đến khi bắt gặp một cánh cửa gỗ chạm khắc trang nhã. Cô đẩy cửa và nghe thấy giọng của Takki vang lên từ sau một tấm bình phong chắn lại gần như toàn bộ căn phòng phía trong.

 

“Có gì phải ngại chứ?”

 

“Mẹ con mình đều biết cô ta có thể gây ra rắc rối mà! Cô ta là kaikyaku, lại còn bị truy nã!”

 

Youko dừng chân. Họ đang nói về cô, trong giọng nói của người chắc là mẹ của Takki mang sự ngần ngại rõ ràng. Cảm giác bất an mà cô đã cố chôn sâu đột ngột lại trào lên. Đây là điều mà cô đã sợ – sợ rằng họ sẽ không nhận thuê cô vì cô là một kaikyaku.

 

Trong khoảnh khắc, cô đã nghĩ đến việc chạy vào phòng, cúi đầu cầu xin họ cho mình ở lại, nhưng rồi cô nghĩ làm vậy là quá trực tiếp. Dù sao thì Takki cũng có vẻ như đang nói hộ cho cô. Cô nên để Takki nói xong đã. Tuy thế, cô chẳng có tâm trí nào để quay lại phòng ăn, chỉ đứng đó, nhấp nhổm lắng nghe.

 

“Cô ta là kaikyaku thì có làm sao? Đi lạc tới đây không phải là lỗi của cô ta. Mẹ hẳn là không tin vào mấy chuyện mê tín như điềm xấu hay gì đó.”

 

“Tất nhiên là không… nhưng nếu quan quân phát hiện được…”

 

“Không ai nói thì sẽ không ai biết! Cô ta thì chắc chắn sẽ không nói với ai cả. Mẹ nghĩ kỹ đi! Của báu đấy! Ngoại hình tuổi tác đều ổn.”

 

“Ừ, nhưng mà…”

 

“Còn được dạy dỗ tử tế nữa. Uốn nắn cho một chút về cách phục vụ là chẳng mấy chốc mẹ có thể để cô ta làm việc được rồi. Con ra giá phù hợp mà. Mẹ còn do dự gì nữa?”

 

Youko nghiêng đầu. Có điều gì đó trong giọng của Takki hơi khác lạ, hơi đanh thép. Cô còn nghe thấy một âm thanh khác: tiếng sóng triều mơ hồ trong tai mình.

 

“Cô ta là kaikyaku mà, Takki!”

 

“Chính xác, thế mới hoàn hảo! Không có bạn bè thân thích vương víu, không có bậc cha anh nào để xông vào đây đòi mang cô ta về. Có gì đâu, cô ta như chưa bao giờ tồn tại mà. Con tưởng mẹ phải nhìn ra được giá trị trong đó chứ!”

 

“Con nghĩ cô ta thực sự muốn làm việc ở đây sao?”

 

“Chính cô ta nói vậy mà. Con bảo với cô ta đây là một khách điếm. Cô ta nghĩ mình là người giúp việc, lau dọn phòng gì đó. Thật ra, phải nói là cô ta có chút hơi chậm hiểu.”

 

Youko đứng yên, để những lời ấy ngấm vào. Có một điều gì đó rất khác thường. Cô biết Takki đang nói về mình, nhưng cảm giác ấm áp cô vẫn luôn cảm thấy mỗi khi nói chuyện cùng Takki đã hoàn toàn biến mất. Chuyện đang xảy ra? Cứ như thể người đang nói kia không phải là Takki vậy.

 

“Cơ mà…”

 

“Thôi nào, cột sơn xanh thế kia rõ ràng đã đánh dấu đây là lầu xanh rồi, đúng không? Mẹ tỉnh ra đi, mau trả tiền cho con.”

 

Hai mắt của Youko trợn lên. Cô ôm chặt chiếc túi trong tay, cảm thấy cơn choáng đánh thẳng từ đỉnh đầu xuống những đầu ngón chân.

 

Con khỉ đó đã nói gì? Sao mình lại không nghe nó?

 

Máu cô chạy dồn, nửa vì sốc nửa vì phẫn nộ. Cô nín lại hơi thở trong họng cho đến khi cảm thấy cổ bỏng cháy, tiếng sóng triều vỗ bờ rầm rầm trong tai như động đất.

 

Ra là thế nhỉ?

 

Tay cô nắm chặt thanh kiếm quấn vải bên người, cô nhắm mắt, cuối cùng cũng thở ra một hơi. Trong khoảnh khắc sau đó, với một sự hững hờ đến lạ lùng, cô lẳng lặng quay lưng. Bước nhanh theo hành lang hẹp, cô trở lại phòng ăn, đi xuyên qua nhà hàng như chẳng có gì liên can tới mình và nhanh chóng ra ngoài.

 

Quay người nhìn lại toàn nhà, cô thấy những chiếc cột, đầu mái, và cả khung cửa sổ đều được sơn xanh biếc. Đó là lý do vì sao nơi này lại cho cô cảm giác khác biệt so với những chỗ trọ họ đã ở. Tại sao trước đó cô lại không nhận ra? Youko ra đường. Tay cô vẫn cầm túi của Takki, nhưng trong tâm trí cô hoàn toàn không có ý định mang trả.


Như thể một chuyện được sắp đặt trước, một cánh cửa sổ trên tầng hai mở ra ngay khi Youko bước ra đường, một người phụ nữ phục sức rất đẹp nghiêng người nhìn ra, ngắm dòng người qua lại phía dưới. Cổ áo của cô ta mở rộng, để lộ toàn bộ thân trên trên.

 

Youko rùng mình, cảm thấy mật đắng dồn lên họng. Người phụ nữ trong khung cửa để ý thấy ánh mắt trừng trừng của cô; mỉm cười một cách khinh khỉnh, cô ta chầm chậm đóng cửa lại.

 

–––––––––––––––––––––––

 

“Mèo con ơi…”

 

Mất bình tĩnh, Youko chuyển mắt khỏi cánh của sổ tầng hai. Một người đàn ông đã từng nhìn cô khi ở trong toà nhà giờ đang đứng dưới mái hiên, cách đó chỉ vài mét.

 

“Em à… Em làm ở đây nhỉ?”

 

“Không. Muôn lần không,” Youko đáp vội, quay người bỏ đi. Người đàn ông nhanh tay nắm lấy cánh tay cô, bước tới trước chặn đường cô lại.

 

“Không à? Thế là cô em chỉ đến đây để dùng bữa thôi?”

 

“Tôi vào đó… cùng một người bạn.”

 

“Thế bạn của em đâu rồi nhỉ? Không, anh nghĩ là em không đến đây để dùng bữa đâu. Anh nghĩ em đến bán mình đấy.” Anh ta đưa tay lên cằm cô, Youko vội gạt nó sang bên.

 

“Đừng có đụng vào tôi.”

 

“Mèo con nóng tính thế?” Người đàn ông khàn giọng cười, kéo giật cô lại gần. “Đi uống với anh nhé? Làm một chén sữa đi?”

 

“Không. Bỏ ra.”

 

“Em bị bán rồi đúng không? Bây giờ em phải bỏ chạy. Thế thì để anh giúp em chạy! Cứ đi với anh…”

 

Youko lấy hết sức lực giằng tay ra. “Tôi không bị bán. Tôi không làm ở đây. Giờ thì để tôi yên.”

 

Cô bắt đầu bước đi, nhưng người đàn ông lại nắm lấy vai cô. Cô dẻo dai vặn mình tránh đi; không để kẻ này bắt kịp mình một lần nữa, cô giơ thanh kiếm quấn vải lên, trong tai nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

 

Trong đây là một đại dương. Một xoáy nước dữ dội chảy ngược.


Cô muốn đại dương bên trong mình phá vỡ lớp da này và cuốn phăng kẻ trước mặt cùng cả cái lầu xanh, cả thị trấn bẩn thỉu này đi.

 

“Đã bảo là đừng có đụng vào đây!” Cô thành thạo rũ tay một cái, tấm vải quấn kiếm rơi xuống đất. Người đàn ông tái mặt lùi lại.

 

“Này…”

 

“Không muốn ăn đòn thì biến đi.”

 

Anh ta nhìn thanh kiếm, nhìn cô, rồi lại nhìn thanh kiếm. Môi anh ta cong lên đầy thách thức. “Em gái có chắc là biết dùng cái đó không em?”

 

Youko không nói gì. Với một động tác lưu loát, cô nâng kiếm, gí mũi kiếm thẳng tới sát họng anh ta.

 

Rồi, tao là mèo, móng của tao đây. Sắc lắm đấy.

 

“Vào trong đi. Bạn bè của mày gọi kìa.”

 

Youko nghe tiếng ai đó gọi người đàn ông này từ quán ăn phía sau, nhưng cô không muốn quay lại nhìn. Cô vốn không muốn rút kiếm và thu hút sự chú ý trên đường, nhưng giờ thì đã quá muộn để lo rồi.

 

Sau khi nhìn qua nhìn lại giữa Youko và mũi kiếm vài lần, người đàn ông từ từ rút lui. Khi đã ra khỏi tầm chém, anh ta đột nhiên quay ngoắt và chạy thẳng vào trong cổng lầu xanh.

 

Youko đang định quay người chạy đi thì nghe thấy tiếng phụ nữ kêu lên.

 

“Cô ta kìa! Ai đó bắt cô ta lại với!”

 

Youko liếc ra sau và thấy Takki đang đứng hét bên cổng. Cảm giác cay đắng lạnh lẽo lan ra trong cô, khiến cô nhớ tới vũng nước đỏ tươi lan toả trong những con sóng đại dương cô đã từng mơ thấy.

 

“Cô ta bỏ trốn đấy! Mau bắt lại!”

 

Cơn giận điếng người dâng lên trong ngực Youko. Cô không rõ mình phẫn nộ với Takki cùng khuôn mặt dịu dàng dối trá đầy ác độc hơn hay là với sự ngây thơ dễ lừa của mình hơn.

 

Người ta bắt đầu ra khỏi toà nhà và những cửa hàng xung quanh để xem chuyện gì đang xảy ra. Youko giơ kiếm, xoay người lại để có thể dùng báng kiếm đánh nhau một cách dễ dàng hơn. Chuyện điều này có giúp cô thoát được khỏi trận chiến trước mắt mà không phải sát hại ai hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Jouyuu. Cô cảm thấy một cơn thịnh nộ hoang dại trong tim, cô biết rằng mình sẽ không ngần ngại giết người để khỏi bị bắt lại.

 

Ở đây mình không có bạn bè.

 

Cô cứ tưởng mình đã có được một người bạn. Cô đã cảm kích Takki biết bao, cảm kích với cả vận mệnh đã đưa cô đến nhà của người phụ nữ này. Cô đã tạ ơn cô ta từ tận đáy lòng, và giờ đây điều đó khiến cô phát ói.

 

Một nhóm đàn ông chạy về phía cô. Youko cảm thấy cảm giác nhơn nhớt quen thuộc chạy dọc tay chân. Một cách uyển chuyển trôi chảy, cô giương kiếm, phóng tới đối mặt với những người đang chặn đường mình.

 

“Hạ gục cô ta! Tôi không thể để cô ta chạy được!”

 

Youko liếc lại khi nghe thấy tiếng hô hoán điên cuồng của Takki. Kẻ phản bội và kẻ bị phản bội chạm mắt. Mồm Takki chợt ngậm chặt lại. Vẻ mặt kinh hãi, cô ta lùi lại mấy bước, nép vào bóng cổng.

 

Youko lạnh lùng nhìn cô ta trong khoảnh khắc rồi chuẩn bị ứng chiến với những người đang chạy tới. Cô tránh qua một người, rồi một người nữa, lấy sống kiếm đánh ngã người thứ ba.

 

Chẳng mấy chốc một đám đông đã dồn lại, tạo nên một hàng rào người xung quanh cô. Thấy số lượng người ngày một nhiều, Youko cắn lưỡi. Cô không mường tượng được một viễn cảnh chạy thoát ra khỏi đây mà không gây đổ máu.

 

“Lên đi nào! Ai bắt được thì thưởng tiền,” Takki giận dữ kêu.

 

Vừa lúc đó, một tiếng thét vang lên từ bên ngoài đám đông. Người người quay đầu, tiếng ồn ào hỗn độn nổi lên. Youko nghe thấy những tiếng la hét.

 

“Cái gì thế?”

 

“Có đứa bỏ trốn!”

 

“Không, có gì ở bên kia kìa!”

 

Hàng rào người xung quanh cô chuyển mình. Qua đầu những người đứng gần nhất, cô thấy một đợt người đang chạy dồn gần tới trên con đường, vừa hét vừa chạy trối chết.

 

“Quái vật!”

 

Bàn tay của Youko giật giật.

 

“Quái vật à?”

 

“Bafuku đấy!”

 

“Chạy đi!”

 

Nhận được hiệu lệnh, bức tường người rùng rùng vỡ tan. Youko hoà lẫn vào dòng người tháo chạy. Từ ngay sau lưng cô vang lên một tiếng kêu quỷ quái – một con quái vật kinh khủng đang lao qua đám đông, đánh hạ những người hoảng loạn còn vương lại ở trên đường chạy của nó.

 

Hình dáng của nó như một con hổ khổng lồ, nhưng đây không phải là một con thú hoang bình thường. Gương mặt kỳ dị của nó giống như một khuôn mặt người biến dạng, lúc này đã loang lổ những vết đỏ rực. Vì lý do nào đó, Youko cảm thấy vẻ đói khát bất thường của nó đang đặc biệt hướng về phía mình. Vừa tránh né những người đang lao ra khỏi các cửa hàng, cô vừa chạy hết sức bình sinh.

 

Nhưng như thế vẫn chưa đủ nhanh. Con vật đó đã áp sát họ trong giây lát. Nhận thấy mình không còn cơ hội chạy trốn, Youko quay người, lấy thế.

 

Có chút do dự trước sự khát máu trong đôi mắt như mắt người của con quái vật, Youko thu chặt nắm tay và nâng kiếm. Con vật lao vào cô như bão quật. Vào giây cuối cùng, cô tránh sang bên, vung kiếm thành một đường vòng cung. Tiếng máu túa ộc ra, nhưng Youko không nhìn thấy gì – cô đã học được qua nhiều trận chiến với quái vật rằng có thể tránh khỏi phải thấy khoảnh khắc ghê rợn nhất nếu nhắm mắt lại vào đúng giây phút kiếm chém thịt.

 

Cô cắt lìa cái chân lông vằn lớn của con thú; nó hụt bước trên đường chạy và cắm mặt xuống đất. Tránh khỏi thân thể đang đổ vật xuống, Youko chặt chém và đá vào con vật khi nó có ý vươn dậy. Sau đó cô quay phắt lại và bỏ chạy trên con đường trống trải.




 

Chỉ sau một lát, cô đã ra tới đường cái, nơi vẫn còn những người đang lượn lờ xung quanh, hoang mang vì những thông tin trái chiều của những người vừa chạy ra.

 

“Tránh ra!”

 

Đám đông tản ra sau tiếng hét của cô và sự xuất hiện của con thú đang đuổi theo.

 

Gì kia?!


Có một thứ lọt vào mắt cô: một dải sáng vàng ở rìa đám đông. Có một người đứng đó, quá xa để cô có thể nhận rõ diện mạo; cô cũng không có thời gian để đứng yên nhìn ngó, nhưng từ những gì đã trải qua, cô biết rằng màu tóc vàng đó thực sự rất hiếm ở thế giới này. Đó là anh ta!

 

“Keiki!”

 

Chưa kịp nghĩ, cô đã chạy về phía thân ảnh hơi khuất kia, nhưng bóng tóc vàng đã nhanh chóng bị nuốt chửng bởi đoàn người rối loạn đang cố trốn chạy con quái vật.

 

“Keiki?!”

 

Một bóng đen đổ xuống trên đầu cô. Ngước nhìn, cô thấy một con thú dạng hổ khổng lồ đang lướt qua phía trên.

 

Bốn bàn chân to lớn đáp xuống giữa nhóm người ngay trước mặt cô, khiến vài người thét lên và ngã xuống mặt đường đá. Youko dừng lại.

 

Có phải là Keiki không?

 

Không còn thời gian để nghĩ nữa. Vung kiếm đánh lạc hướng con vật đang lao tới, cô lợi dụng cơ hội này để lẩn vào dòng người đang trốn chạy. Hoang mang tột độ, cô thoát khỏi thị trấn Kasai.

 

Bafuku: 马腹 – dựa trên mã phúc: một loài thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa, mặt người thân hổ, tiếng kêu như tiếng khóc trẻ con, thích ăn thịt người. 


––––––––––––––––––––––––––

 

“Thấy chưa? Tao đã bảo mà,” con khỉ xanh khúc khích cười từ vị trí mới của nó - trên đầu bia đá chỉ hướng của giao lộ, nơi Youko đang đứng đắn đo. Giờ đã là giữa đêm.

 

Bỏ lại Kasai phía sau, Youko một lần nữa lại lang thang theo con đường lớn. Cô chỉ có một mình, nhưng vẫn còn trong tay cái túi của Takki với quần áo và tiền. Trong đây có đủ tiền để cô có thể thuê trọ một thời gian khi đi đường, miễn là cô tiết kiệm và ở tại nơi rẻ tiền nhất có thể tìm được. Cô không cảm thấy chút tội lỗi nào khi dùng số tiền này.

 

“Tao đã nhắc, đã nhắc trước cho rồi đấy. Con bé ngu ngốc!”


Youko phớt lờ nó. Cô bắt đầu đi theo con đường trông to hơn; sinh vật mờ mờ phát sáng kia lướt theo bên cạnh cô, nhưng cô không bao giờ nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cười cợt điên dại của nó. Chuyện bị lừa đã khiến cô cảm thấy ngớ ngẩn lắm rồi, cô không cần con khỉ ở đây để nhắc lại thêm.

 

Ngoài ra, còn có những thứ khác khiến cô suy tư hơn chuyện kẻ đồng hành đáng ghét kia: người có mái tóc vàng mà cô đã thấy ở Kasai cùng con quái vật đuổi giết cô trên đường.

 

Quái vật không vào các thị trấn, đúng không?

 

Takki đã nói thế. Ít nhất là cô ta bảo chuyện ấy rất hiếm.

 

Quái vật không xuất hiện vào ban ngày mà?

 

Trong hành trình khốn khổ của cô trên núi, Youko đã hiểu được rất rõ rằng việc gặp những con quái vật cô từng gặp vào ban ngày hay khi trời chưa tối - con hổ ở Kasai, những con quái vật giống chó tấn công xe kéo, hay con kochou xuất hiện ở trường cô – tất cả đều là những ngoại lệ.

 

Có phải vì Keiki không?

 

Tiếng cười ré lên của con khỉ kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. “Ranh con à, đó là vì mày dễ lừa quá đấy!”

 

Cô không thể tảng lờ nó nổi nữa. “Không phải thế!”

 

“Hẳn phải thế chứ. Mày nghĩ kỹ xem đi. Chính mày cũng thấy lạ rồi, đúng không?”

 

Youko cắn môi. Cô đã quyết tâm phải tin Keiki. Nếu không tin lời anh ta thì cô chẳng còn biết bấu víu vào cái gì nữa; nhưng cho dù vậy, lòng nghi ngờ vẫn cứ lớn dần.

 

“Mày bị nó một tay che mắt rồi. Lừa, lừa hết đấy.”

 

“Không, anh ta không lừa tôi.”

 

“Tao đúng là không thông nổi cái đầu cứng của mày.” Con khỉ nhếch mép, “Trừ phi mày đang cố tránh né sự thật thảm thương của bản thân.”

 

“Keiki đã bảo vệ tôi khỏi con kochou. Keiki là bạn tôi.”

 

“Ô thế à? Bạn mày à? Thế từ lúc mày đến đây thì nó giúp gì được mày rồi? Được có mỗi lần ấy thôi đúng không?”

 

Youko trừng mắt với con khỉ hồi lâu. Làm sao nó biết được những chuyện đã xảy ra trước khi cô đến thế giới này? Giọng điệu của nó khiến cô thấy rợn rợn.

 

“Mày nói một lần đó là lần nào?”

 

“Thì ở bên kia ấy. Lúc mày bị con kochou tấn công.”

 

“Sao mày biết được bên đó đã có chuyện gì?”

 

Con khỉ rít lên. “Tao biết hết về mày mà, ranh con. Tao biết lúc đó mày nghi ngờ Keiki đến mức nào, mày đã cố tránh khỏi hắn ta ra sao. Mày là đang không muốn tin rằng hắn ta đã lợi dụng mày thôi.”

 

Youko tránh mắt đi, nhìn dọc theo con đường tối. “…Không phải thế.”

 

“Thế sao hắn còn chưa đến giúp mày.”

 

“Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi.”

 

“Có gì xảy ra được chứ? Hắn chẳng đã nói sẽ bảo vệ cho mày sao? Nghĩ lại một lượt với tao đi. Bẫy rập cả đấy, mày có hiểu chưa?

 

“Ngoài lần ở trường ra, tôi không thể khẳng định là đã thấy anh ta trong hai lần tấn công còn lại. Không thể là anh ta được!”

 

“Mày thấy ở đây có nhiều người tóc vàng như hắn lắm sao?”

 

Minh không muốn nghe.

 

“Con Jouyuu của mày cũng cho rằng đó là Keiki đó thôi?”

 

Sao nó biết được về Jouyuu? Cô đang vừa nghĩ vừa lơ đãng nhìn về đằng xa thì đôi mắt châm chọc của con khỉ chợt hiện lên trước mắt.

 

“Tao biết hết về mày. Tao đã bảo mà.”

 

Taiho. Lời nói đó chợt hiện lên trong trí nhớ của cô. Cô lắc lắc đầu. Có sẽ không bao giờ quên được vẻ sửng sốt rõ ràng trong giọng nói ấy.

 

“Không. Không đúng. Keiki không phải là kẻ thù của tôi.”

 

“Mày tin chắc? Chắc chắn luôn? Ờ, được thế thì hay quá rồi.”

 

“Im đi!”

 

Con khỉ đảo mắt nhìn trời. Nó thầm thì, “Muốn biết tao nghĩ gì không?”

 

“Không.”

 

“Là Keiki cử mấy con quái vật đến tấn công mày đấy.”

 

Youko không động đậy nổi. Con khỉ nhìn vẻ mặt thảng thốt của cô với ánh mắt bất hảo.

 

“Không thể nào,” cô nói.

 

Con vật phá lên cười, từng tràng cười khùng khục như tiếng kẻ điên.

 

“Không đời nào!”

 

“Sao mày dám chắc thế?”

 

“Anh ta không có lý do gì phải làm thế cả!”

 

“Không có lý do à?” con khỉ hỏi lại, miệng cười méo mó.

 

“Keiki làm vậy nhằm mục đích gì chứ? Anh ấy cứu tôi khỏi con kochou mà? Còn cho tôi thanh kiếm này, đưa con Jouyuu vào người tôi. Nhờ có Keiki mà tôi mới còn sống.”

 

Con khỉ cười khúc khích.

 

“Nếu muốn giết tôi, anh ta đã giết luôn rồi.”

 

“Hắn cố tình tấn công mày để rồi cứu mày, cho mày mang ơn. Mày đã bao giờ nghĩ tới chưa?”

 

Youko cắn môi. “Nghĩ rồi, nhưng giờ tôi đã có Jouyuu, chuyện tấn công không dễ dàng nữa. Nếu muốn giết tôi, anh ta phải lấy Jouyuu ra trước.”

 

“Biết đâu mục đích của hắn không phải là giết mày?”

 

“Thế thì là gì?”

 

“Hừm hừm, tao chả biết. Mày nên nhanh nhanh tìm ra đi, chúng nó đuổi mày sát nút rồi.”

 

Youko sầm mặt với cái đầu khỉ đang gật gù cười và rảo bước. “Mày không về nhà được nữa.” Giọng con khỉ lẽo đẽo bám theo. “Không một đường về, ranh con à. Mày sẽ phải chết ở đây thôi.”

 

“Tôi sẽ không chết.”

 

“Nhưng mà có cách này này, mày biết mà, đúng không? Thấy đau quá thì thà kết liễu mọi chuyện trong một giây luôn đi.”

 

“Câm mồm!” Youko hét lên.

 

Tiếng hét của cô bị màn đêm nuốt trọn.

 

No comments:

Post a Comment