Saturday 28 May 2022

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 4

 Youko lại lang thang thêm hai ngày với con khỉ là bạn đồng hành duy nhất. Cô không có mục tiêu gì, chỉ muốn rời càng xa Hairou và Kasai càng tốt.

 

Cổng tất cả các thành đều được canh giữ nghiêm ngặt. Người lữ hành bị kiểm tra gắt gao. Hẳn đã có tin tức truyền đi về một kaikyaku chạy trốn từ Hairou và xuất hiện ở Kasai. Tại các thị trấn nhỏ hơn, lưu lượng người qua lại thưa hơn cũng có nghĩa rằng cô sẽ khó có thể trà trộn vào đám đông để qua mặt lính canh.

 

Youko không còn lựa chọn nào ngoài cách bám theo đường cái và ngủ ngoài đồng vào buổi đêm. Đến ngày thứ ba, cô tới một thành phố lớn hơn cả Kasai. Nó được bao bọc bởi một vòng tường thành cao lớn, tường dày được gia cố thêm bờ phòng thủ. “Lâu đài Takkyuu”, biển trên cổng thành viết. Đây hẳn là một châu phủ.

 

Hàng quán mở san sát suốt dọc đường đến cổng. Tại các thành phố khác, bên ngoài tường thành chỉ có ruộng đồng trải dài. Ở Takkyuu, người bán hàng rong lại mở chợ ngay ngoài cổng thành, trên ruộng đồng dựng kín lều. Người mua người bán chen chúc trên con đường quanh thành.

 

Trong những ngôi lều tạm bợ ấy có đủ mọi thứ trên đời. Len qua dòng người trước cổng, Youko liếc thấy một lều bày nhiều chồng quần áo. Cô chợt nảy ý mua một ít quần áo nam giới cũ. Độc hành với dáng vẻ phụ nữ chỉ mang lại rắc rối. Nhờ sự giúp sức của Jouyuu, cô có thể dễ dàng thoát khỏi các tình huống này, nhưng tránh được chuyện xô xát ngay từ đầu vẫn tốt hơn.

 

Cô mua một bộ quần áo làm bẳng vải dày như vải bố, bao gồm một chiếc áo không tay dài đến đầu gối và một chiếc quần ngắn. Đây là loại trang phục cô thấy thường được mặc bởi nông dân, người nghèo, và những nạn dân từ Kei, bao gồm phụ nữ.

 

Cô trốn vào một góc khuất và thay quần áo. Chỉ trong nửa tháng, mỡ trên người cô đã không còn, bởi vậy quần áo đàn ông mặc vào cũng khá vừa.

 

Youko có chút cảm xúc phức tạp khi nhìn thấy cơ thể gầy gò của mình. Tay chân cô đã trải qua sự huấn luyện khắc nghiệt. Khung người mảnh mai của cô chỉ làm rõ nét thêm sự hình thành của cơ bắp. Chế độ ăn kiêng mà trước đây cô không thể nào theo đuổi nổi nay đã được cô áp dụng triệt để. Quả thực khá nực cười.

 

Cô bỗng nghĩ tới màu xanh, màu xanh dương đậm, rồi màu xanh tím sáng. Những màu sắc của quần bò. Cô vẫn luôn muốn được sở hữu một chiếc quần bò.

 

Khi còn học tiểu học, có lần cô phải tham gia ngày hội thể thao. Học sinh nam và học sinh nữ được chia thành hai đội để thi đấu. Vì không thể mặc váy hoạt động như thế được, cô đã thuyết phục mẹ mua vài chiếc quần bò cho mình. Nhưng bố cô đã nổi giận phừng phừng khi thấy chúng.

 

“Bố con nghĩ con gái không nên ăn mặc như thế.”

 

“Nhưng ai cũng mặc thế mà!”

 

“Bố con không thích. Bố nghĩ chỉ có con gái hư hỏng mới ăn mặc như con trai, còn nói năng như con trai. Bố không chấp nhận đâu.”

 

“Nhưng con phải chạy thi. Con mà mặc váy thì thua mất!”

 

“Thua các bạn nam cũng không có gì phải xấu hổ cả.”

 

“Nhưng…”

 

Trước khi Youko kịp đi cãi lại bố, mẹ cô đã xử lý cô trước. Bà cúi thấp người. “Mẹ xin lỗi, Youko, nhưng con phải đi xin lỗi bố con đi.”

 

Vậy là cô xin lỗi bố, quần bò của cô thì bị trả lại cửa hàng.

 

“Thật không công bằng.”

 

“Bình tĩnh nào, Youko.”

 

“Nhưng sao con lại phải xin lỗi bố? Con có làm gì sai đâu!”

 

“Khi nào lấy chồng rồi con sẽ hiểu. Thế này mới là tốt nhất…”

 

Nhớ lại cảnh đó, Youko phá lên cười. Nếu bố cô mà thấy cô bây giờ – mặc quần áo đàn ông, xách theo một thanh kiếm và ngủ ngoài trời khi không thuê được nhà trọ… ôi, mặt ông ấy sẽ thành thế nào đây! Cô có thể tưởng tượng ông sẽ tăng xông vì giận mất.

 

Cha mình là người như thế đấy. Con gái là phải thùy mị đoan trang. Ông chỉ quan tâm đến điều ấy. Phải khiêm nhường, kín đáo, nghe lời đến quá mức cần thiết. Con gái không cần thông minh hay mạnh mẽ. Trong một thời gian dài, cô cũng từng tin vào những quan điểm đó.

 

Cô nói to, “Chả đúng chỗ nào!”

 

Ngoan ngoãn khiêm nhường chịu bắt giữ đã mang lại ích lợi gì cho cô? Ngoan ngoãn khiêm nhường để Takki bán cô vào nhà chứa thì ích gì?

 

Youko siết chặt thanh kiếm quấn vải. Trong tất cả những điều cô nghĩ mình nên làm khác đi, điều cô muốn nhất là tỏ ra cương quyết hơn trong lần đầu gặp mặt Keiki. Ít nhất phải hỏi rõ ngọn ngành chuyện này. Họ đang đi đâu? Đi về hướng nào, tới chỗ nào, bao giờ quay trở lại? Nếu làm thế, cô đã không kẹt trong tình thế bây giờ, cùng đường mà lại chẳng hiểu gì.

 

Yếu đuối thì không thể an toàn. Nếu không ép trí não và cơ thể đến cực hạn, cô sẽ không sống sót được.

 

Sống sót.

 

Cô sẽ sống sót, sẽ về nhà. Đây là những ham muốn duy nhất cô cho phép mình được có.

 

Cô bán bộ quần áo cũ và các đồ đạc khác của Takki cho một người buôn đồ cũ, thu về một khoản tiền. Có tiền rồi, cô hòa mình vào đoàn người đi qua cổng. Không một thủ thành nào gọi cô lại. Sau khi vào thành, cô hướng tới khu vực trong tâm. Cô đã học được từ Takki rằng giá nhà trọ sẽ rẻ hơn khi đi xa các cổng thành.

 

“Cần gì thế, anh bạn trẻ?” Cô được hỏi khi bước chân vào quán trọ. Youko mỉm cười một mình. Phần lớn các nhà trọ có quán ăn, được yêu cầu gọi món ngay khi vào là chuyện bình thường.

 

Youko liếc mắt nhìn quanh. Phòng ăn này nói lên nhiều điều. Quán trọ không cao cấp nhưng cũng không tuềnh toàng.

 

“Còn phòng trống không?” Cô hỏi.

 

Chủ quán săm soi nhìn cô. “Cậu đi một mình à?”

 

Thấy cô gật đầu, người này nói, “Một trăm sen. Cậu có tiền chứ hả?”

 

Youko đáp lại bằng cách mở ví chìa ra. Thường thì khi rời quán mới cần trả tiền.

 

Thế giới này dùng tiền xu, có nhiều loại vuông tròn, trong đó đồng vuông có giá trị cao hơn. Đơn vị tính tiền là sen, giá trị xu được khắc trên mặc xu. Có cả xu vàng và bạc, nhưng tiền giấy thì cô chưa thấy.

 

“Cậu cần gì nữa không?

 

Youko lắc đầu. Tiện nghi miễn phí duy nhất kèm theo tiền phòng là nước giếng. Tất cả nhữngng thứ khác như phòng tắm, đồ ăn thức uống đều tính thêm tiền. Cô đã phát hiện ra điều này trong khi đi đường cùng Takki, do đó đã tự mua đồ ăn ở một xe bán rong ngoài cổng.

 

Chủ quán gật đầu và gọi với vào phòng trong. “Này, có khách đấy. Dẫn người ta lên phòng đi.”

 

Một ông lão lập tức đi ra từ phòng trong và cúi đầu đáp lại. Với một nụ cười cứng nhắc, ông đưa mắt ám chỉ cho Youko đi vào phía trong quán trọ. Cảm thấy nhẹ nhõm vì dễ dàng thuê được phòng, cô đi theo ông.

 

––––––––––––––––––––

 

Họ trèo theo cầu thang phía sau quán trọ lên tầng bốn. Nhà cửa ở đây thường xây bằng gỗ, ở các thành phố lớn thường cao đến ba tầng, vậy mà nhà trọ này lại có đến bốn. Trần nhà thấp đến mức Youko có thể giơ tay chạm vào. Một người cao như Takki sẽ phải cúi.

 

Cô được đưa đến một phòng nhỏ, chỉ chừng 4 mét vuông. Một dãy kệ để đồ được đóng trên bức tường ở cuối phòng, trên có để vài tấm nệm đã phai màu. Phòng không có giường, cô phải trải nệm ngủ trên sàn.

 

Giá đóng nhô ra trên tường khiến cô phải cúi xuống, thậm chí là quỳ xuống. Cô có thể đứng thẳng ở nửa trước của căn phòng, nửa còn lại là để ngủ. Căn phòng cô từng ở cùng Takki có trần cao, có giường, thậm chí có cả một chiếc bàn, giá phòng hình như khoảng 500 sen mỗi đêm.

 

Vì đây không phải là khu vực thực sự an ninh trong thành phố, cô sẽ phải khóa cửa phòng mỗi khi ra vào. Ông lão đưa chìa khóa cho Youko, định rời đi.

 

Youko gọi ông lại. “Xin lỗi ông, nhưng giếng ở đâu vậy?”

 

Ông lão quay phắt lại như một con chó chạy căng xích. Mắt ông mở trừng trừng. Ông nhìn cô hồi lâu.

 

“Ờm…” Youko lên tiếng. Tưởng rằng ông nghe chưa rõ, cô hỏi lại. Mắt ông ta mở lại càng to.


“Tiếng Nhật!” ông kêu lên, bước vội lại như chạy. “Cậu đến từ Nhật sao?”

 

Thấy Youko chưa trả lời, ông túm lấy tay cô. “Cậu là kaikyaku à? Đến từ bao giờ? Từ đâu? Nói tiếng Nhật cho tôi nghe nữa đi.”

 

Youko chỉ có thể đứng trân trân nhìn ông.

 

“Xin cậu đấy, nói cho tôi nghe với. Tôi chưa được nghe tiếng Nhật bao nhiêu năm qua rồi.”

 

“Tôi, ừm…”

 

“Tôi cũng là người Nhật mà. Cho tôi nghe cậu nói tiếng Nhật đi.”

 

Trong đôi mắt chôn sâu giữa những nếp nhăn của ông dâng lên nước mắt ầng ậng, trong suốt, lấp lánh. Youko thấy mà cũng muốn khóc. Một duyên phận quá kỳ khôi; tại mảnh đất xa lạ này, trong góc một thành phố lớn như vậy, mà hai người như bọn họ lại có thể gặp được nhau.

 

“Ông cũng là kaikyaku ư?” Cô hỏi.

 

Ông lão gật đầu hết lần này đến lần khác với vẻ nóng nảy, như thể không thốt nổi nên lời. Ngón tay xương xẩu của ông siết chặt cánh tay Youko, cho cô cảm nhận nỗi cô đơn mà ông đã phải gánh chịu. Cô nắm lại tay ông.

 

“Trà nhé?” Ông run run hỏi. “Cậu dùng trà nhé?”

 

Youko cúi đầu.

 

“Uống trà với tôi được không? Tôi không có nhiều đâu, nhưng là trà xanh đấy. Chờ tôi đi lấy cho.”

 

“Cảm ơn ông.”

 

Ông lão quay lại không lâu sau với hai cốc trà. Youko nhã nhặn cảm ơn. Hương trà xanh chợt gợi lại những ký ức quê nhà. Ông lão chăm chú quan sát Youko thử trà, bản thân mình thì ngồi xuống sàn trước mặt cô.

 

“Gặp được cậu, tôi vui quá. Tôi vừa bảo với chỗ dưới kia là thấy mệt quá, xin nghỉ làm một chút. Kể cho tôi đi, cậu… phải là cô chứ nhỉ, đúng không? Tên cô là gì?

 

“Youko Nakajima.”

 

A, ánh mắt ông như đáp lời. “Tôi tên Seizou Matsuyama. Nghe tiếng Nhật của tôi không lạ tai quá chứ?”

 

Youko định gật đầu, nhưng vẫn lắc đầu. Giọng ông lão mang thổ âm nhưng cô vẫn hiểu được.

 

“Tốt quá.” Trông ông lão mừng đến sắp khóc, thực sự là vừa cười vừa khóc đến nơi. “Cô sinh ra ở đâu” Ông hỏi.

 

“Ở đâu ạ? Ở Tokyo.”

 

Seizou nắm chặt cốc trà. “Tokyo? Không ngờ Tokyo vẫn còn.”

 

“Sao kia ạ?”

 

Ông không màng tới lời này của Youko, chỉ giơ cánh tay lên lau hai má. “Tôi sinh ở Kouchi, Shikoku. Tôi đang sống ở Kure thì tới đây.”

 

“Kure ạ?”

 

“Kure ở Hiroshima ấy. Cô biết không?”

 

Youko gật đầu, lòng cố nhớ lại những bài giảng địa lý từng nghe. “Hình như cháu có nghe tới rồi.”

 

Ông lão cười cay đắng. “Ở đó có một căn cứ công binh hải quân. Tôi làm việc ở cảng.”

 

“Vậy là ông chuyển từ Kouchi đến Hiroshima ư?”

 

“Khi đó mẹ tôi sống cùng cha mẹ ở Kure. Nhà tôi cháy trong một đợt bom, đợt hôm mùng 3 tháng 7 ấy. Thế nên mẹ tôi gửi tôi đến nhà bác. Ông ấy bảo sẽ không nuôi tôi ăn không ngồi rồi cả ngày, nên tôi nhận lấy một công việc. Sau đó chúng tôi bị tấn công, chiếc thuyền chở tôi đang vào bến thì bị đánh gần chìm. Tôi rơi xuống biển trong lúc rối ren."

 

Youko nhận ra rằng ông lão đang nói về Chiến tranh thế giới thứ hai.

 

“Đến khi tỉnh thì tôi đã tới Kyokai. Đang trôi trên biển thì được cứu.”

 

Cách ông phát âm  Hư hải - “Kyokai” - hơi khác cách nói Youko thường nghe, giống với chữ “Kokai” hơn.

 

“…Chuyện là thế ư.”

 

“Trước đó cũng có những đợt ném bom dữ lắm, sau khi xưởng công binh bị phá nát rồi mà vẫn có. Trong căn cứ có thuyền nhưng họ không giúp gì được. Nội hải Sento và biển Suou toàn mìn, thuyền không qua nổi.”

 

“Ồ,” Youko nói.

 

“Tháng ba thì Tokyo bị bom đánh thành tro bụi. Tháng sáu đến lượt Osaka, một trận lớn thiêu hết luôn thành phố. Luzon và Okina đầu hàng. Thật tình tôi còn không nghĩ là chúng ta sẽ thắng nổi. Chúng ta thua rồi đúng không?”

 

“À… vâng.”

 

Ông lão thở dài. “Đoán thế mà. Từ lâu tôi đã thấy mọi chuyện đi theo chiều hướng ấy rồi.”

 

Youko không thực sự hiểu được cảm giác ấy. Cha mẹ cô sinh ra sau chiến tranh. Các họ hàng lớn tuổi của cô không bao giờ nói gì về thời kỳ đó. Đối với cô, nó không khác gì lịch sử từ thời cổ đại, chỉ đến với cô qua sách vở hay phim ảnh.

 

Cho dù vậy, những gì ông lão đang kể còn không xa lạ với cô bằng thế giới này. Tuy cô không thể hình dung trong đầu về những gì ông đang miêu tả, cô vẫn cảm thấy thỏa mãn khi được nghe nhắc về những địa danh và sự kiện thân thuộc như vậy.

 

“Vậy là Tokyo vẫn còn. Ha, tôi đoán giờ Nhật Bản thuộc về Mỹ rồi nhỉ.”

 

“Không hề mà!” Youko kêu lên.

 

Đôi mắt ông lão mở to. “Vậy à, vậy à. Thế… cô à, mắt cô thế nào vậy?”

 

Sau một thoáng ngơ ngác, cô nhận ra ông đang nói về màu mắt của mình – mắt cô đã đổi sang màu xanh ngọc kể từ khi cô tới đây. Cô ngập ngừng bảo, “Không liên quan gì đến chuyện đó đâu ạ.”

 

Ông lão cúi người và lắc đầu. “Thôi thôi, xin quên lời tôi đi. Chẳng qua là tôi cứ đoan chắc rằng nước mình đã thành thuộc địa của Mỹ rồi cơ. Không phải thì cô đừng để tâm.”

 

Ở nơi xa xôi lạ lẫm này, ông lão vẫn còn đau đáu về đất mẹ, về một số phận ông không thể nắm được tin tức gì. Sau này Nhật Bản sẽ ra sao, cả ông lẫn Youko đều không thể biết được nữa. Những cảm xúc này sẽ ngày một sâu đậm theo thời gian. Bị ném vào thế giới hỗn loạn này đã khổ sở vô cùng rồi, mà ông lão còn ôm trong lòng những tâm sự suốt nửa thế kỷ.

 

“Bệ hạ vẫn tốt chứ?” Ông hỏi.

 

“Ý ông là Chiêu Hòa Bệ hạ ạ? Nếu đúng là ngài thì, ừm, khi chiến tranh kết thúc ngài vẫn ổn, nhưng bệ hạ…”

 

Chết rồi, cô định nói, rồi sửa lời cho trang trọng hơn. “Ngài đã không may qua đời.”

 

Ông lão giật mình ngẩng lên, rồi ông cúi thấp người, ấn hai tay áo vào mắt. Sau một thoáng ngần ngại, Youko đưa tay vỗ vỗ đôi vai xuôi của ông. Thấy ông không phật lòng, cô tiếp tục xoa tấm lưng xương xẩu của ông cho đến khi ông ngơi khóc.

 

*Series Thập nhị quốc được bắt đầu viết vào đầu những năm 90 nên mới nói ông lão đã ôm nỗi lo về Nhật Bản trong khoảng 50 năm.

 

–––––––––––––––––––––

 

“Xin lỗi cô. Già rồi mau nước mắt quá.”

 

Youko gật đầu.

 

Một lát sau, ông lão khẽ hắng giọng. “Thế… Thế khi ấy là năm bao nhiêu?”

 

“Dạ?”

 

Ông lão nhìn cô chăm chú, ánh mắt ẩn giấu một biểu cảm khó đoán. “Chiến tranh Thái Bình Dương ấy. Nó kết thúc vào năm nào?”

 

“A… Cháu nhớ là năm 1945.”

 

“1945? Cô chắc chứ?” Ánh mắt của ông càng thêm nóng cháy. “Đó cũng là năm tôi tới đây. Lúc nào trong năm? Tháng mấy?”

 

“Tháng tám… Tháng tám năm 1945.”

 

Seizo nắm chặt hai tay. “15 tháng 8 năm 1945?”

 

“Vâng…”

 

“Tôi rơi xuống biển vào ngày 28 tháng bảy.” Ông trừng mắt nhìn cô như thể cô chính là kẻ có tội. “Chỉ trước đó có nửa tháng!”

 

Youko chỉ có thể gật đầu. Cô không biết mình nên nói gì, vậy nên cô chỉ lặng thinh trong khi ông lão Seizo bắt đầu liệt kê một tràng dài những gì ông đã phải hi sinh cho cuộc chiến. Dần dần, những lời uất ức của ông chuyển thành những lời hồi tưởng lê thê.

 

Cuộc trao đổi kéo dài về đêm; đến gần nửa đêm, ông lão bắt đầu hỏi han Youko nhiều hơn. Ông muốn biết về gia đình của cô, về những chi tiết như ngôi nhà cô ở, công việc của bố mẹ cô, hay nơi gia đình dùng bữa. Có những câu hỏi khiến cô khó lòng trả lời – những ký ức về chúng vẫn còn rớm máu. Đồng thời, một suy nghĩ khác cũng nổi lên trong tâm thức của cô: trước mặt cô đây là một người đã bị xô đẩy tới thế giới này thì rất lâu trước khi cô sinh ra đời, cho đến nay ông vẫn chưa tìm được đường trở về. Vậy thì cô còn có cơ hội gì?

 

Đây có phải sẽ là hình ảnh của chính cô sau nhiều năm nữa không? Liệu có phải cô sẽ sống mãi ở nơi lạ lùng này, không bao giờ được về nhà? Ông lão này thật cô độc, ông đã mắc kẹt tại đây bao năm qua mà không có ai để cùng trò chuyện. Cô cảm thấy việc họ gặp được nhau thực là một mối duyên phi thường.

 

“Tôi không biết nên nghĩ sao nữa.” Seizo ngồi khoanh chân trên sàn nhà, chống tay lên gối, mặt úp vào hai bàn tay. Tôi đã để lại tất cả gia đình bạn bè, tôi đến đây chỉ có một mình. Tôi cứ nghĩ họ chắc sẽ chết hết trong những đợt đánh bom mất rồi… nhưng cô lại nói chỉ nửa tháng sau là mọi chuyện kết thúc. Chỉ nửa tháng sau.”

 

Youko lặng ngồi.

 

“Nếu tôi có thể ở lại khi chiến tranh qua đi, tôi đã có thể vui sống. Có thể ăn uống thỏa thích, có thể ở bên người thân, thế mà…”

 

“Đó không phải lỗi của ông–” Youko cất lời.

 

“Thà bị bom ném chết còn hơn. Thà thế còn hơn là sống trong cơn ác mộng này, tôi chẳng biết vùng đất này, chẳng biết tiếng của họ…”

 

Mắt Youko mở to. “Ông không nói được tiếng của họ ư?”

 

“Cái tiếng líu lo ấy ư? Ừ thì tôi cũng học mót được vài từ rồi, nhưng chỉ thế thôi. Cô nghĩ tôi muốn làm công việc này lắm sao? Ấy là tôi chỉ làm được thế này thôi.” Ông dừng lời và nhìn cô với vẻ nghi ngờ. “Chờ đã… Cô hiểu lời họ nói à?”

 

“V–vâng,” Youko lắp bắp, “Nhưng– nhưng cháu cũng không biết vì sao.” Cô ngước nhìn ông. “Cháu vẫn tưởng họ đang nói tiếng Nhật.”

 

“Vớ vẩn!” Seizo thốt lên, sững sờ. “Cô gọi đó tiếng Nhật? Tôi đây ngoại trừ nói cho bản thân nghe thì hôm nay mới được nghe câu tiếng Nhật đầu tiên trong suốt năm mươi năm, chính là từ cô. Tôi không biết họ đang nói tiếng gì. Nghe hơi giống tiếng Trung Quốc đấy, nhưng…”

 

“Họ dùng bảng chữ tiếng Trung mà, đúng không ạ?”

 

“Ừ, nhưng mà tiếng họ nói thì không phải đâu. Có mấy người Trung Quốc bị cuốn sang làm việc ở chỗ cảng đấy, họ cũng không nói chuyện thế này đâu.”

 

“Thế thì vô lý!” Youko nói với vẻ bối rối. “Từ lúc tới đây cháu đã nói chuyện được rồi, nhưng cháu không nói gì ngoài tiếng Nhật cả. Mọi người phải nói tiếng Nhật chứ.”

 

“Cô hiểu người ta nói gì ư?”

 

“Vâng!”

 

Seizo lắc đầu. “Hừm, những gì cô nghe được không phải… không phải tiếng Nhật đâu. Ở đây không ai nói tiếng Nhật cả. Tôi đảm bảo với cô.”

 

Không phải tiếng Nhật… chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng ngôn ngữ mình nghe thấy lại không phải là tiếng Nhật, vậy nhưng ông lão này lại quả quyết như vậy. Ngoại trừ chút thổ âm, cô không nhận thấy có sự khác biệt nào giữa thứ ngôn ngữ cô đã nghe thấy tại Kou và những lời họ đang dùng để trò chuyện.

 

“Quốc gia này tên là Kou đúng không ạ? Viết bằng chữ Xảo?” Youko vạch ký tự ấy lên bàn.

 

 

“Đúng rồi.”

 

“Chúng ta là các kaiyaku, đến từ Kyokai… nghĩa là Hư Hải?”

“Đúng,” ông lão nhướn mày, nói.

 

“Thị trấn này là một phủ gochou, đúng không?”

 

Gochou? Ta chừa từng nghe tới. Ý cô là goujou à?

 

“Ý cháu là nó như một phủ địa phương ở Nhật vậy, do tổng trấn (kenchou) quản lý đó?”

 

“Hừm, nếu cô đang nói về người đứng đầu ở đây thì họ gọi là kensei.

 

“Sao kia?” Youko lắp bắp. “Nhưng những người đó… họ nói là họ sẽ đưa cháu đến gặp tổng trấn.”

 

“Thế chắc cô nghe nhầm rồi.”

 

“Được rồi, “Youko nói và hít vào thật sâu. “Vào mùa đông, người ta sống ở các thị trấn, đến mùa hè thì về các làng.”

 

“Mùa đông người ta sống ở các ri và đến hè thì về các roh.”

 

“Nhưng cháu nghe thấy…” Youko lắc đầu.

 

Ông lão nhìn cô chằm chằm. “Cô là ai?”

 

“Cháu…”

 

“Cô chẳng phải là kaiyaku gì hết – ít nhất là chẳng như tôi. Nghe này cô bé, tôi đã phải một mình lùi lũi từ ngày đầu tới cái đất này. Tôi rời Nhật, rời chiến tranh giữa cảnh thảm họa, bị ném vào một chốn tôi chẳng hiểu cả tiếng nói lẫn hành vi. Rồi sao, giờ tôi là lão già rồi, chẳng vợ con bao giờ. Cô độc đến mấy cũng không hơn được thế này nữa.”

 

Chuyện này là sao? Youko chỉ dành nửa tai để lắng nghe lời ông lão trong khi tâm trí lục lọi tìm một đầu mối giải đáp, một lý do cho việc cô có những năng lực mà ông không có. Tới giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra gì. Seizo thì tiếp tục nói.

 

“Tôi đã rơi xuống một đáy vực để rồi tới một đáy vực khác. Còn cô! Cô được sống sung sướng ở nhà vì sự hi sinh của chúng tôi! Rồi sang đây cô lại được sung sướng nữa sao? Bất công! Tại sao chứ?!”

 

“Làm sao cháu biết?” Youko kêu lên, hỗn loạn giữa những dòng suy nghĩ. Rồi cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng người.

 

“Trong kia có sao không thế?”

 

Seizo vội đưa tay lên môi; Youko lo lắng nhìn ra cửa. “Xin lỗi, không có gì đâu.”

 

“Ờ, nếu cô có thể khiến cái ‘không có gì’ ấy nhẹ tiếng hơn nữa thì tốt. Ở đây còn có những khách khác nữa đấy.”

 

“Tôi sẽ cố giữ yên lặng.”

 

Cô chờ tới khi nghe thấy tiếng chân rời đi, sau đó thở ra nhẹ nhõm. Quay đầu lại, cô thấy ánh mắt ông lão nhìn mình đầy vẻ ngờ vực.

 

“Cô nghe hiểu hết đúng không?”

 

Youko gật đầu. “Vâng.”

 

“Ông ta nói tiếng địa phương đấy.”

 

“Vậy… cháu nói tiếng gì.”

 

“Nghe giống tiếng Nhật.”

 

“Nhưng ông ta lại hiểu được…”

 

“Có vẻ thế.”

 

Youko vẫn cảm thấy rằng mình trước giờ vẫn chỉ nói một ngôn ngữ. Cô cũng vẫn chỉ nghe thấy một thứ ngôn ngữ – chính là thứ cô nói, chỉ trừ một vài từ hay cách phát âm lạ. Cô nên lý giải điều này ra sao?

 

Nét mặt của ông lão dịu đi. “Xem ra kaikyaku cũng có nhiều loại.”

 

Khi ông nói chữ kaiyaku, Youko nhận thấy có chút khác biệt trong cách phát âm so với những người dân Kou. Cách luyến âm của nó khiến từ này nghe giống tiếng Nhật hơn ngôn ngữ địa phương.

 

“Cô làm sao mà được như thế vậy?”

 

“Đó chính là điều cháu không hiểu được.”

 

“Cả hai ta đều thế,” Seizo nói mà thở dài.

 

“Vì sao cháu lại phải tới đây? Vì sao hai ta lại khác nhau như vậy?”

 

Vì sao ngoại hình của mình khác biệt đến thế?

 

Youko vươn một tay và nhẹ vuốt mái tóc nhuộm màu, thô sợi của mình. “Phải làm sao để trở về đây?”

 

“Ôi, ta cũng tìm cách nhiều rồi. Câu trả lời là: không có con đường nào hết.” Seizo cười khan. “Nếu có thì cứ tin tôi đã về từ lâu rồi đi. Tuy giờ mà về thì tôi cũng chỉ như cái cậu bé gì mà tỉnh dậy đã thành ông già rồi ấy nhỉ… Urashima Taro thì phải?” Ông đưa mắt nhìn Youko, cô cảm thấy nỗi buồn trong ánh mắt ấy càng thêm sâu nặng. “Cô gái, cô định sẽ đi đâu?”

 

“Cháu thực ra không có nơi nào để đi cả. Cháu… cháu hỏi ông câu này được không?”

“Sao?”

 

“Lúc ông đến đây, người ta có bắt ông lại không?”

 

“Bắt tôi sao?” Seizo nhíu mày, sau đó mở to mắt như chợt hiểu ra điều gì. “A, phải rồi, ở Kou người ta không thích kaiyaku lắm phải không? Tôi thì không bị bắt, tôi khác, vì tôi bị cuốn tới Kei trước.”

 

“Kei? Là nước láng giềng đúng không ạ?”

 

“Đúng rồi. Có vẻ như mỗi nước đối xử với kaiyaku một kiểu. Khi tôi đến Kei, họ nhập tịch cho tôi luôn. Đến năm ngoái tôi vẫn còn sống tại ở Kei, sau đó Kei vương qua đời, tình hình bất ổn. Sống ở đó quá rắc rối, vậy nên tôi chạy tới đây.”

 

Youko nhớ tới những nạn dân cô đã thấy quanh thị trấn. “Vậy là nếu cháu tới đó thì họ sẽ không đuổi bắt cháu đúng không?”

 

Seizo gật đầu. “Họ sẽ không làm vậy chỉ vì cô là kaiyaku. Tất nhiên ở Kei tình hình giờ cũng tệ hơn rồi. Chiến tranh nổ ra, đất nước loạn lạc. Ngôi làng tôi ở bị quái vật tấn công, chết mất một nửa rồi.”

 

“Họ bị giết bởi quái vật chứ không phải vì chiến tranh ư?”

 

“Như nhau cả thôi. Khi đất nước sa sút thì quái vật xuất hiện, rồi còn cả những thứ kinh khủng hơn. Hạn hán, ngập lụt, động đất. Hết thứ này tới thứ khác, vì vậy tôi mới bỏ đi.”

 

Youko đưa tay lên che mắt. Cô đã từng nghĩ Kei sẽ là câu trả lời cho mình, nhưng giờ lựa chọn ấy ngày một kém hấp dẫn hơn: cô có thể chọn làm một kẻ lang thang ở Kou, hoặc chạy tới Kei và có khả năng bị cuốn vào chiến loạn.

 

“À, lại còn chuyện cô là con gái nữa, dù cô mặc quần áo thế này giả dạng giống nam giới lắm. Cô biết không, phụ nữ còn bỏ Kei mà đi từ lâu trước khi tôi đi nữa. Trước khi qua đời, ờm, Kei nữ vương có hơi phát điên. Cô ta tìm cách đuổi hết phụ nữ khỏi vương quốc, cô tin nổi không?”

 

“Thế thì lạ quá.”

 

“Thật đấy. Tôi nghe nói họ còn sát hại phụ nữ ở Gyoten kia – đó là kinh đô. Tình trạng vốn đã không sáng sủa mấy, đến khi nữ vương bắt đầu đuổi phụ nữ đi thì mọi người đều thấy cần chạy nạn cả. Giờ thì nên tránh Kei càng xa càng tốt. Tôi nghĩ nơi đó thành ổ yêu quái rồi. Hồi xưa tôi thấy người ta chạy ra từ Kei đông lắm, nhưng giờ ngày càng thưa. Có khi họ không chạy qua nổi biên giới nữa.”

 

“Ra vậy,” Youko lẩm bẩm.

 

“So với Kei thì Kou là thiên đường rồi. Nhưng tứ cố vô thân thì tôi đoán ở đâu cũng chẳng được dễ chịu.” Seizo nhếch miệng cười. “Tôi không biết nhiều về Nhật Bản bây giờ, nhưng nơi này thì tôi hiểu rõ lắm. Tôi như thành người ở đây rồi, chỉ trừ khoản tiếng nói ra.”

 

“Cháu thấy ông vẫn giống người Nhật lắm.”

 

Seizo cười lớn và giơ hai tay lên. “Có thể, có thể lắm…”

 

“Ông Matsuyama, cháu…” Youko muốn giãi bày về tình cảnh của mình, nhưng cô vấp váp mà không tìm được lời.

 

Seizo mỉm cười, dù cô có thể thấy khóe mắt ông thoáng ánh nước. “Tôi biết, không phải là lỗi của cô,” ông nói. “Ở một nơi như thế này đã là khổ lắm rồi, chưa kể đến phải chạy trốn. Về mặt nào đó, tôi nghĩ cô còn khổ hơn tôi.”

 

Youko chỉ lắc đầu.

 

“Thôi, tôi phải xuống làm việc đây. Bảo trọng nhé, cô gái.”

 

Để lại những lời ấy, ông lão đứng dậy và loạng choạng đi ra ngoài, tay lặng lẽ khép cạnh cửa lại sau lưng.

 

Youko định gọi ông, nhưng cuối cùng quyết định chỉ lẩm bẩm. “Chúc ông ngủ ngon.”

 

 

––––––––––––––––––––

 

Youko giở một tấm nệm mỏng từ trên giá và ném xuống sàn, vừa nằm vật xuống vừa thở dài. Đêm đã sắp tàn, cô cũng đã trải qua nhiều ngày không được ngủ trên bất cứ thứ gì ra vẻ giống giường, vậy nhưng mắt cô vẫn mở thao láo. Cô cảm thấy những dòng suy nghĩ như đang chạy đua trong đầu.

 

Người dân Kou không nói tiếng Nhật. Vậy thì vì sao cô hiểu được họ? Cô tưởng tượng đến cảnh mình không có được khả năng này – một tình cảnh khá dễ mường tượng. Dù vậy, cô vẫn không sao đoán được vì sao việc cô hiểu tiếng lại có thể xảy ra.

 

Mà cô đã nói thứ ngôn ngữ gì với người đàn ông bên ngoài cửa? Vì sao ông lão thấy nó giống tiếng Nhật nhưng người khác thì không?

 

Hơn nữa, mỗi khi ông lão dùng từ địa phương, cách phát âm của ông nghe hơi khác so với cách nói của những người ở thế giới này. Đây là điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ nhất. Rồi còn chuyện cô và Seizo dùng những từ khác nhau để chỉ cùng một khái niệm nữa. Những từ cô nói là từ đâu mà đến? Vì sao ông lão lại chưa bao giờ nghe tới kenchiji?

 

Youko nhìn trần nhà chòng chọc.

 

Mình đang được dịch lại.

 

Một thứ nào đó ở đâu đó, bằng cách nào đó đang dịch lại mọi lời lẽ trước khi chúng đến được tai cô, sau đó dịch những gì cô nói để bất cứ ai cũng hiểu được – cho dù họ có dùng các ngôn ngữ khác nhau đi chăng nữa.

 

“Joyu? Có phải mày làm không?” cô nói thành tiếng và ngoảnh đầu lại để hướng về phía lưng mình. Như thường lệ, không có tiếng đáp lại cô.

 

Khi giấc ngủ đến trong muộn mằn, Youko ngủ theo cách thường lệ, tay ôm kiếm vào lòng.

 

Lúc cô tỉnh lại, góc phòng nơi cô để cái túi của Takki giờ trống không.

 

Youko bật dậy và thử mở cửa.

 

Vẫn khóa trong.

 

Cô chạy ra hành lang và tìm một người làm thuê, cô giải thích tình hình với họ. Người này cùng một người làm thuê khác tới kiểm tra phòng, họ kiểm tra khóa với vẻ nghi ngờ. Rồi họ đưa mắt nhìn Youko.

 

“Cô chắc chắn là vốn có cái túi đó chứ?”

 

“Chắc chắn tuyệt đối. Trong đó có túi tiền của tôi. Tôi đã bị trộm.”

 

“Nhưng cửa khóa mà.

 

“Ở đây các anh không có chìa khóa tổng à?”

 

Nét ngờ ngợ trong mắt người nọ càng thêm sâu. “Ý cô là người của chúng tôi trộm của cô?”

 

“Tôi thì cho là vốn chả có túi gì đâu,” người còn lại nói. “Cô này vẽ ra thế để ở không của chúng ta thôi.”

 

Người đàn ông bước lại gần Youko. Cô khẽ đặt tay phải lên thứ treo bên trái hông mình, cảm nhận chuôi kiếm qua lần vải.

 

“Không phải như vậy.”

 

Người kia mỉm cười lắc đầu. “Có lẽ chúng tôi nên bảo cô trả tiền luôn.”

 

“Tôi vừa bảo anh là tiền của tôi bị đánh cắp.”

 

“Thế thì chúng tôi phải đưa cô tới gặp tổng trấn thôi. Ngài ấy sẽ giải quyết cho cô.”

 

“Chờ đã…” Youko nói. Cô vốn định kéo dài thời gian để tháo vải quấn kiếm, nhưng rồi lại nhớ tới Seizo. “Các anh hãy gọi ông lão ở đây tối qua đi.”

 

Ông ấy sẽ giúp mình. Sẽ làm chứng cho mình.

 

“Ông lão ấy hả?”

 

“Đúng vậy, người đến từ Kei. Ông Matsuyama.”

 

Hai người này nhìn nhau. “Ông ta thì liên quan gì?”

 

“Cứ gọi ông ấy đến. Tối qua ông ấy đã vào đây. Ông ấy đã thấy tôi có túi.”

 

Người đàn ông đứng ở cửa liền hất cằm với người thành niên sau lưng mình. Người kia liền chạy đi, còn ông ta thì quay lại nhìn Youko. “Tay cô ôm gì thế?”

 

“Không có gì đáng giá hết.”

 

“Ồ? Chuyện đó thì để tôi quyết định chứ.”

 

“Bao giờ ông lão kia đến đây thì được thôi,” cô giật giọng đáp.

 

Người này nhíu mày nghi ngờ. Không lâu sau, Youko nghe thấy tiếng chân rảo bước từ hành lanh. Người thanh niên đã trở lại. “Không thấy ông ta.”

 

“Không thấy?”

 

“Đi mất rồi. Dọn sạch hết đồ. Tôi nghĩ ông già Matsuyama đã lượn thẳng.”

 

Youko nghiến răng. Sao có thể?

 

Ông lão Seizo buồn khổ trông tử tế vô hại như vậy, đáng thương như vậy, thế nhưng lại lấy cắp đồ của cô. Youko nhắm mắt lại.

 

Phản bội. Bị phản bội bởi một kaikyaku đồng hội đồng thuyền.

 

Có lẽ ông không tha thứ nổi cho việc cô được lớn lên sau chiến tranh, hoặc có thể vì cô hiểu được ngôn ngữ ở đây. Cũng có thể ông đã có ý định ăn cắp từ trước khi nghe được câu chuyện của cô. Ông trò chuyện là để khiên cô tin tưởng, đồng cảm với ông, để rồi lấy đồ trong lúc cô ngủ.

 

Cô cứ tưởng cuối cùng mình cũng tìm được một người bạn, một người tha hương cùng cảnh ngộ. Sau sự phản bội của Takki, cô vốn không dám tin ai ở thế giới này nữa, nhưng ông lại là một kaikyaku, một người đồng hương với cô. Trông ông đã vui mừng biết bao khi gặp được cô….

 

Dĩ nhiên là ông ta phải vui rồi. Mình là con mồi ngon quá mà.

 

Youko thấy miệng đắng ngắt. Cơn giận cuộn lên trong lòng cô như mặt biển bão dông. Cô cảm thấy như sắp biến thành một thứ sinh vật khác, một con thú hoang hung dữ mất kiểm soát.

 

“Ông ta đã ăn trộm cái túi,” cô nhổ ra một câu trong cơn giận sóng trào.

 

“Chả thế đâu, ông ta là dân lang bạt, chắc chỉ không thích ở đây thôi,” người đàn ông phủi đi. “Không nói linh tinh nữa. Cô đưa cái thứ kia của cô đây. Tôi sẽ xem nó có đáng giá gì không.”

 

Youko nắm lấy chuôi kiếm, không nhích một phân. “Tôi là người bị trộm. Tôi là nạn nhân.”

 

“Còn chúng tôi thì làm kinh doanh, không thể cho cô ở không được, bất kể cô kể chuyện có hay nhường nào đi nữa.”

 

“Chuyện các ông thuê một tên trộm cắp làm nhân công không phải lỗi của tôi.”

 

“Nói đủ rồi đấy cô gái. Đưa đồ đây.” Người đàn ông bắt đầu tiến sát lại. Youko lập tức khuỵu xuống, tay trái vung lên xé toạc lớp vảy bọc lưỡi kiếm. Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ nhỏ rơi trên mặt kim loại lạnh lẽo, phản chiếu ra những vệt sáng quanh phòng.


“C–cái gì thế này?!” Ông ta giật lùi lại.

 

“Tránh đường cho tôi. Tôi đã là người bị hãm hại, tôi sẽ không để ai hại mình thêm nữa.”

 

Người thanh niên đã chạy mất. Cô nghe thấy tiếng cậu ta lao đi trong hành lang, miệng hét lớn, chỉ để lại người đàn ông sững sờ đứng dưới khung cửa.

 

“Tôi đã bảo là tránh ra. Nếu muốn tiền thì đi mà tìm ông già kia.”

 

“Cô đã sắp đặt từ trước rồi đúng không?” Người này hỏi.

 

“Không. Ông tìm được ông già đó thì ông sẽ lấy được tiền từ túi của tôi.”

 

Youko giơ kiếm lên, người đàn ông nhích về phía sau. Cô tiến thêm ba bước và chĩa kiếm. Ông ta vội nghiêng người bỏ chạy.

 

Youko chạy theo phía sau.

 

Đến cầu thang, cô gặp một vài người đàn ông khác đang chạy lên, có lẽ là được người thanh niên gọi tới. Cô vung kiếm về phía họ, khiến họ lùi vào một lối rẽ và mở đường cho cô chạy xuống sảnh rồi qua cửa chính. Cô xông ra khỏi quán trọ, lao vào đám đông bên ngoài và nhanh chóng hòa mình vào dòng người.

 

Trong lúc chạy, cô cảm thấy một điểm đau ê ẩm trên cô tay phải – nơi Seizo đã nắm lấy cô và nhìn cô với ánh mắt cô đơn muôn phần ấy.

 

Cái đau này chính là bài học, cô vừa chạy vừa nghĩ.

 

Không bao giờ được tin ai nữa.

 

––––––––––––––––––––

 

Youko lại trở về những ngày lang thang vô mục đích và ngủ trong hoang dã.

 

Ban đầu, cô còn đại khái đi theo hướng của những con đường đường cái với hi vọng tới được những thị trấn kế tiếp. Cô không có tiền nên chẳng thể trông đợi tới thức ăn hay chốn ở tại những nơi ấy, nhưng cô vẫn cho rằng tối thiểu mình nên bước qua cổng trấn và ngủ cùng những lưu dân khác trong vòng tường bảo vệ của thị trấn. Tuy nhiên, càng nghĩ cô lại càng hãi hùng cái viễn cảnh phải xuất hiện giữa đám đông, cũng như việc phải thấy các lính gác lạnh lùng chăm chăm cảnh giác đề phòng kaiyaku tại tất cả các cổng trấn.

 

Mình không có đồng minh ở nơi này. Không một người bạn.

 

Xem ra cô sẽ không thể có được niềm an ủi từ một người đồng hành hay thậm chí là  có được thức ăn.  Nếu việc đi vào các thị trấn có thể mang tới sự phản bội, Youko thà chọn đánh nhau với quái vật và ngủ ngoài trời.

 

Thay đổi phục trang không chỉ khiến cô bớt vẻ nữ tính mà còn khiến cô trông trẻ hơn. Thi thoảng, Youko sẽ bị bao vây bởi những nhóm du dân khá sấn sổ, họ thường tỏ vẻ khinh thường cô và đôi khi còn đe dọa cô – nhưng cô không hề ngần ngại rút kiếm khi thấy có dấu hiệu nguy hiểm, dù là gặp quái vật hay con người.

 

Ban ngày, cô cẩn thận giữ khoảng cách với người khác hơn bao giờ hết; đến đêm, cô luôn nắm kiếm sẵn sàng xử lý quái vật. Nếu ngủ vào buổi đêm, cô có thể bị tấn công, vì vậy cô đi đường chủ yếu sau khi mặt trời lặn và ngủ chủ yếu khi mặt trời đã lên cao.

 

Trong những ngôi làng dọc hai bên đường có những gia đình bán thức ăn, nhưng những nơi ấy chỉ mở cửa vào ban ngày; hơn nữa cô cũng không có tiền, vì vậy cô đã bỏ hẳn việc ăn. Có đôi lần, bị thôi thúc bởi cơn đói dữ dội không ngơi nghỉ, cô đã tính cố nuốt trôi những mối nghi ngờ trong mình và đi tìm việc làm, nhưng các thị trấn đều đầy ắp lưu dân, công việc rất hiếm hoi. Một người trông gầy gò lại trẻ măng như cô là đối tượng ít được lựa chọn nhất.

 

Quái vật xuất hiện hàng đêm và đôi khi tấn công cả vào ban ngày. Nỗi sợ hãi, kiệt quệ và đói lả khiến những ngày này như một vòng xoáy khốn khổ vô tận. Tệ hơn nữa, con khỉ xanh vẫn tiếp tục ám ảnh cô với những lời thì thầm móc mỉa không ngừng nghỉ.

 

“Chết có phải sướng hơn không, nhở?”

 

Rồi lại còn có những ảo ảnh của nó.

 

Phải thấy mẹ cô khóc là một việc khó khăn biết bao, vậy nhưng cô không thể quay đi không nhìn mỗi khi mặt kiếm bắt đầu phát sáng, lòng cô chỉ mong được nhìn thấy một đường nét thân thuộc nào đó. Hơn hết thảy, cô muốn được cuộn mình trên giường ở nhà và nói chuyện với đó, bất cứ ai, chỉ cần họ không có ý định phản bội cô.

 

Thanh kiếm chiếu ảo ảnh cho cô xem hàng đêm, như thể đáp lại khát vọng được về nhà của cô. Cô không dám chắc là sức mạnh này của thanh kiếm chỉ hiện hữu vào ban đêm hay đơn giản rằng đây là thời điểm duy nhất trong ngày cô nhận thấy nó đang làm vậy. Những giờ phút tăm tối đối phó với quái vật khiến cô chẳng có tâm trí để nhớ nhà và khiến cơ thể cô suy kiệt, còn đến những khoảng thời gian bình lặng hơn, nỗi nhớ đau đớn ấy sẽ giằng xé cô gấp bội, đục khoét tâm can cô cho tới khi cô chỉ còn thấy trống rỗng. Cô biết mình có thể tảng lờ thanh kiếm ấy mỗi khi nó bắt đầu phát sáng, nhưng cô không đủ kiên định.

 

Đêm nay, Youko lại nhìn vào hình ảnh mờ mờ trên mặt kiếm. Cô vừa chạy thoát khỏi một bầy quái vật, vượt qua nhiều con đường và bãi cỏ cho tới khi đã vào sâu trong núi. Giờ cô ngồi đây, người mệt lử, lưng dựa vào một thân cây trắng lùn.

 

Tới thời điểm này, cảnh rừng rậm thông thường đã trở nên quen mắt với cô, nhưng những thân cây trắng này thì vẫn rất khác lạ, cô chỉ thi thoảng thấy chúng ở những khu vực sâu trong núi. Vỏ cây gần như thuần trắng, tán cây mở rộng tới mức có thể che được cả một ngôi nhà – tuy chỉ là một ngôi nhà rất thấp, bởi ngay cả cành cây cao nhất cũng chỉ vươn tới chừng hai mét.

 

Dưới tán cây ấy, những cành cây không lá lan thấp xuống, đôi khi có thể chạm tới mặt đất. Cành cây mảnh nhưng dẻo dai một cách khó tưởng tượng nổi – tới mức ngay cả lưỡi kiếm sắc của Youko cũng không thể để lại dù chỉ một vết xước. Những thân cây này tựa như những tác phẩm điêu khắc tráng lệ làm từ một loại kim loại màu trắng sứ. Trên cây có thể có những quả tròn màu vàng kim, có điều khi Youko thử hái chúng, chúng dường như được gắn liền vào thân gỗ của cây mẹ và không bao giờ rụng, bất kể cô có cố gắng đến mấy.

 

Bóng cây trắng rất nổi bật trên nền rừng tăm tối và có thể dễ dàng nhận thấy từ xa ngay cả vào buổi đêm. Chúng đặc biệt tỏa sáng vào những đêm có trăng, Youko đã dần trở nên yêu thích quang cảnh này. Tuy những cành cây rủ khá gần mặt đất ở phần rìa tán cây nhưng nếu cô chui xuống, bên trong luôn có đủ không gian để cô ngồi dựa vào thân cây. Trú ngụ dưới những tán cây này cho cô cảm giác như được ở trong một lãnh địa riêng, quái vật ít tìm tới hơn, và thú hoang không bao giờ xuất hiện.

 

Thế là cô lại ngồi đây, lưng dựa cây, mắt nhìn kiếm. Mười ngày đã trôi qua kể từ khi cô gặp ông lão kaikyaku già tại Takkyu.

 

Thanh kiếm đang tỏa ra một quầng sáng hơi ngả sắc lửa, ánh lên những cành cây, phản chiếu thành một vầng sáng trên đầu cô và khiến những chùm quả ánh lên vàng óng. Youko tưởng mình sẽ lại thấy mẹ như những lần trước, nhưng hôm nay, cô thấy rất nhiều bóng người đang di chuyển trong ảo ảnh.

 

Một người đàn ông cao lớn. Những bộ trang phục đen. Một thiếu nữ. Một căn phòng lớn với những dãy bàn ghế.

 

Đó là lớp học của cô.

 

Khi quang cảnh trở nên rõ nét hơn, cô thấy một vài người bạn đang ở trong một căn phòng trông như phòng học nhóm. Cô ngắm nhìn những cô bạn ấy: những mái tóc được sấy và xịt keo hoàn hảo, những bộ đồng phục được là phẳng phiu, những làn da trắng trẻo nom sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì Youko từng được thấy. Cô không khỏi nghĩ tới diện mạo của mình bây giờ và bật cười cay đắng.

 

“Ấy nghe chuyện Nakajima trốn nhà bỏ đi chưa?”

 

Giọng nói đầu tiên phá vỡ im lặng, dẫn theo vô số giọng nói khác hùa theo.

 

“Nakajima á? Không đời nào!”

 

“Đâu, thật trăm phần trăm đấy! Hôm qua bạn ấy không đi học mà, nhớ không? Trốn đi từ hôm qua rồi. Tối qua mẹ cậu ấy gọi điện sang nhà tớ hỏi! Trời, tớ kinh ngạc luôn.”

 

Youko nhận ra mình đang nhìn thấy một quang cảnh diễn ra cách đây đã lâu.

 

“Nakajima thật à? Ai mà nghĩ nổi đấy nhở!”

 

“Ờ, lớp trưởng rồi đủ các thứ cơ mà!”

 

Để tớ nói cho mà biết, cứ ai mà trông càng đạo mạo thì là càng có nhiều thứ tẩm ngẩm tầm ngầm đấy.”

 

“Chính xác.”

 

Youko lại bật cười. Cô cảm thấy như thể đang ngắm nhìn một nhóm người ngoài hành tinh, sự tương phản giữa hai quang cảnh thật quá khủng khiếp.

 

“Cậu nghe chuyện có một đám người lạ tới trường gặp bạn ấy chưa? Nghe đồn có một thanh niên trông rất nguy hiểm.”

 

“Con trai à? Giỏi lắm, Nakajima!”

 

“Ô, thế là họ trốn đi với nhau à?”

 

“Cũng có thể. Rồi còn bao nhiêu cửa kính vỡ trong phòng giáo vụ nữa! Thấy bảo là một người bạn của Nakajima làm đấy.”

 

“Thật á?”

 

“Thế anh kia thì sao? Có đẹp trai không?”

 

“Ôi tớ chẳng biết, nhưng nghe tả là tóc rất dài, chắc phải tẩy tóc hay gì đó nữa vì màu vàng kim luôn. Trang phục anh ta mặc cũng rất kỳ cục.”

 

Youko ngồi im nhìn ảo ảnh trên lưỡi kiếm trong khi những người nọ bàn tán về Keiki.

 

“Tớ cá Nakajima là fan heavy metal rồi.”

 

“Đúng đúng!”

 

“Biết ngay mà! Mà bạn ấy còn chối là không nhuộm tóc đấy. Nói thế mà hồi xưa tớ vẫn tin được.”

 

“Ờ, tóc tự nhiên đời nào có màu đấy.”

 

“Nói dối rõ luôn, chẳng ai sinh ra tóc lại màu như thế cả.”

 

“Thấy bảo bạn ấy còn bỏ cả áo khóac và cặp lại lớp.”

 

“Hử, thế thì lạ nhỉ! Sao lại bỏ đồ lại thế?”

 

“Thật đấy! Sáng hôm qua Moritsuka có thấy.”

 

“Nakajima trốn hẳn rồi. Cái kiểu chuẩn lãng mạn ấy, chỉ có một bộ quần áo trên người và vân vân…”

 

“Tớ cũng không chắc lắm. Nếu không mang gì theo thì có thật là bỏ nhà đi không? Nghe giống như mất tích hay bị bắt cóc hơn!”

 

“Sợ thế!”

 

“Thể nào ngày mai ra ga tàu cũng sẽ thấy dán giấy tìm bạn ấy.”

 

“Ừ, rồi mẹ bạn ấy sẽ dán ảnh bạn ấy khắp nơi.”

 

“Bác có từng nhìn thấy cô bé này không? Bác có thấy không ạ?”

 

“Ây, thôi đừng thế, đùa thế không hay mà. Nhỡ có chuyện gì xảy ra với bạn ấy thật thì sao?”

 

“Này, đừng có nhìn tớ! Tớ chẳng làm gì bạn ấy hết.”

 

“Tớ cá là chỉ bỏ trốn thôi…”

 

“Đúng rồi. Bao giờ mấy người nổi loạn chẳng xuất phát là học sinh gương mẫu, nhớ không?”

 

“Tớ sẽ đặt tiền vào cửa thoát ly vì tình. Phía dưới bề ngoài toàn thành tích tốt ấy là ngọn lửa tình yêu đang bốc cháy hừng hực!”

 

“Cậu mang bạn ấy ra để nhạo à. Tớ cứ tưởng các cậu là bạn!”

 

“Bạn hở? Ôi thôi! Bọn tớ nói chuyện nhưng mà tớ chẳng phải là thích thú gì Nakajima đâu.”

 

“Ừ, kênh kiệu bỏ xừ ấy.”

 

“Chuẩn!”

 

“Lúc nào cũng là kể chuyện bố mẹ nghiêm khắc thế này thế nọ. Cứ như thể mình là công chúa ấy, cậu hiểu không? Thế những người khác thì được sung sướng dễ dàng à?”

 

“Đúng đấy! Nhưng mà tớ cũng chẳng phàn nàn gì đâu. Nói chung ít nhất là lúc nào cũng có người cho mình chép bài tập về nhà.”

 

“Phải rồi, nói thế mới nhớ, tớ chưa làm bài tập toán hôm nay.”

 

“Tớ cũng thế!”

 

“Ê, thế chưa ai làm bài à?”

 

“Nhìn gì tớ? Tớ có mang họ Nakajima đâu?”

 

“Youko! Về đi mà, Youko!”

 

Tiếng cười đùa lan ra khắp phòng học. Cuối cùng, quang cảnh ấy mờ dần. Youko nhìn những bóng người uốn éo vặn xoắn trên mặt kiếm cho tới khi chúng mất đi dáng hình. Cô chớp mắt một cái, và tất cả đã biến mất. Mặt kim loại trước mắt cô lại trở về vẻ mờ đục.

 

––––––––––––––––––––

 

Youko đột nhiên cảm thấy thanh kiếm này nặng vô cùng; cô để nó xuống bên cạnh.

 

Một phần trong cô biết – xưa nay vẫn biết – rằng những người cô gọi là bạn bè thực chất không phải là bạn của mình. Họ chỉ là những người cùng lứa, bị nhồi nhét vào một cái lồng hẹp giống như cô, bị buộc phải chen vai thích cánh trong một thời gian. Ngay khi lên lớp hoặc bị đổi lớp, họ sẽ quên nhau ngay. Sau khi tốt nghiệp, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Cô có thể đoan chắc rằng quy luật chính là như vậy.

 

Nhưng cô vẫn không ngăn nổi dòng nước mắt.

 

Phải lắm, đúng là tình bạn của họ chỉ toàn lợi dụng, nhưng biết đâu, chỉ biết đâu thôi, cô vẫn cho mình được phép hi vọng rằng bên dưới vỏ bọc đó có một thứ gì sâu sắc hơn, rằng một ngày nào đó cô sẽ tìm thấy một mối liên hệ chân thành và trường tồn với ai đó.

 

Cô muốn chạy ào vào căn phòng học ấy và kể cho họ nghe cô đã thực sự phải qua những chuyện như thế nào. Phản ứng của họ sẽ là một hình ảnh có một không hai.

 

Thế giới của họ khác biệt biết bao, thanh bình và xa xôi biết bao. Ôi, rồi họ cũng sẽ gặp khó khăn trắc trở thôi, cũng như Youko đã phải chịu đựng trong cuộc sống trước đây. Thậm chí có thể họ cũng sẽ biết đến thế nào là đau đớn. Chỉ riêng ý nghĩ này đã khiến Youko nở một nụ cười nhạt trong lúc ngả lưng xuống đất nằm nghỉ.

 

Cô đã hoàn toàn bị cắt đứt khỏi thế giới ấy, hoàn toàn trở nên cô độc. Cô cuộn mình lại và nhắm mắt.

 

Ừ thì cô cũng từng cho rằng mình cô đơn, có khi là sau một lần cãi nhau với cha mẹ hay những người bạn kia, cũng có khi bị ai đó làm tổn thương. Nhưng cô đã sai lầm biết bao. Khi ấy cô vẫn luôn có một mái nhà để trở về, có những người cô tin tưởng và không có ý làm hại cô, có những những thứ để tự xoa dịu nỗi lo âu. Mà ngay cả nếu cô có mất đi tất cả những thứ ấy, cô vẫn luôn biết rằng mình còn có thể kết giao với những người bạn mới.

 

Cơ mà toàn bạn bè vụ lợi thôi nhể.

 

Giọng nói kia lại vang lên, vẫn chát chúa trong tai bất kể cô đã nghe thấy nó đã bao nhiêu lần. Cô nằm đó, nhíu mày.

 

“Không về nhà đâu! E he he! Có về nhà được đâu! Ô hô hô!

 

“Im đi.”

 

“Mày vẫn tưởng là có thể về nhà hử? Thế sao không thử đi? Nhở? Mỗi tội chẳng có ai chờ mong mày về đâu he he! Tội quá, tội quá. Xem chừng mày chẳng đáng cho ai mong ngóng.”

 

Con khỉ xanh này chắc hẳn phải có liên quan đến những hình ảnh hiện lên trên thanh kiếm, Youko nghiệm ra. Nó luôn xuất hiện trước hoặc ngay sau khi cô nhìn thấy những ảo ảnh ấy. Chính xác thì nó không bao giờ gây hại cho cô, chỉ gây ức chế vô cùng. Cái giọng nhừa nhựa đáng tởm ấy luôn nói những lời cô chẳng muốn nghe, còn bản thân con vật thì không bao giờ có ý sử dụng vũ lực. Đây có lẽ là lý do vì sao Joyu không có phản ứng gì mỗi khi con vật hiện lên.

 

“Vẫn còn mẹ tôi. Mẹ vẫn đang chờ tôi.”

 

Youko hồi tưởng lại hình ảnh mẹ vừa khóc vừa sắp xếp lại những con thú bông của cô. Dù cô không có một người bạn thực sự nào trong đám con gái ở lớp, cô vẫn biết rằng dù có ra sao đi chăng nữa thì mẹ luôn đứng về phía cô. Một lần nữa, cảm giác nhớ nhà kinh khủng lại dâng lên đau đớn trong lồng ngực.

 

“Mẹ tôi đang khóc. Vì vậy tôi phải về nhà.”

 

Con khỉ cười càng to. “Rồi, rồi, ờ, mẹ nào chả thế. Ai thấy con đi chẳng buồn. Chẳng liên quan gì đến giá trị của chính mày hết, mày hiểu không.”

 

“Ý mày là gì?” Youko ngước mắt nhìn vào khuôn mặt màu xanh phát sáng của nó, cái cằm nhọn nhô lên trên những ngọn cỏ thấp, cách cô không đến một cánh tay.

 

“Thế này nhé, thực ra thì bà ấy buồn chẳng phải vì mất đi đứa con như mày đâu. Bà ấy chỉ thấy bản thân mình đáng thương vì là một người mẹ mất con thôi. Sao? Mày chưa từng nghĩ tới hở…”

 

Những lời ấy đâm nghiến vào ngực Youko. Cô muốn thét vào mặt con vật, muốn xả ra mọi nỗi phẫn nộ và ấm ức, nhưng hơi thở đã nghẹn lại trong họng cô.

 

“Chả quan trọng là đứa trẻ nào đâu. Cho dù cô có là một đứa nhóc ngỗ nghịch láo lếu nhất trên đời này đi nữa thì bà ấy sẽ vẫn buồn thôi, tin tao đi. Tất cả mẹ trên đời đều như vậy.”

 

“Mày im đi.”

 

“Làm gì mà kích động thế. Tao chỉ nói sự thật thôi mà.” Con khỉ cười khùng khục. “Như lúc nuôi con bê thành con bò, nuôi con lợn từ bé tí đến to xác thôi! Ở chung lâu ngày, dõi mắt nhìn nó lớn lên, chẳng mấy chốc mà thấy gắn bó bịn rịn, hiểu chưa?”

 

“Câm mồm!” Youko nhổm dậy nắm lấy kiếm.

 

“Ôi tao sợ quá đi! Xem đây này, tao run như cầy sấy rồi này!” Con khỉ cười phá. “Biết hết sự thật rồi, còn muốn gặp lại cha mẹ không hử?”

 

“Tao không nghe gì hết.”

 

“Thôi, chả cần nói ra đâu. Tao hiểu ấy mà. Mày chỉ muốn về nhà thôi. Thực ra mày cũng chả nhớ bố mẹ mấy đâu. Mày chỉ nhớ cái giường êm êm thôi đúng không? Nhớ đồ ăn nóng hổi bày sẵn lắm nhở? Chứ mày quan tâm đến người khác làm gì. Giá trị gì đâu?”

 

“Mày nói gì?!”

 

Con khỉ cười phì. “Cha mẹ sẽ chẳng phản bội mình đâu. Mày nghĩ thế chứ gì? Thế có dám chắc không? Ôi không không, không thể phản bội mày được. Làm sao mà họ nỡ?! Heo con nhỏ xinh của họ mà!”

 

“Sao mày…”

 

“Hoặc có thể mày giống chó mèo họ nuôi hơn. Một con thú cưng, nhỉ? Rất đáng yêu lúc còn nhỏ và để yên cho người khác vuốt ve, nhưng sẽ nhanh chóng bị ném ra khỏi cửa ngay khi bắt đầu cắn người hay làm đồ đạc lộn xộn. Lẽ dĩ nhiên, cha mẹ mày không thể cứ thế mà tống mày đi được. Phải để tâm tới ánh mắt hàng xóm chứ. Nhưng giả sử mà không bị để ý thì chắc khối cha mẹ rất vui lòng vặn ngay cổ con mình!”

 

“Mày nói vớ vẩn.”

 

“Vớ vẩn hả? Ờ, tao đồng ý hai tay luôn.” Đôi mắt con vật loáng lên sự tinh ranh. “Mày biết không, những người ấy thích là chỉ thích cái cảm giác mình là người chăm sóc cho bọn trẻ con thôi. Họ thích được đóng vai những ông bố bà mẹ tốt đẹp. Vớ vẩn nhỉ!” Tiếng cười khục khặc của nó vang vọng trong tai Youko. “Mày thì có khác gì họ đâu, cô bé?”

 

Youko dừng tay trên chuôi kiếm.

 

“Mày cũng diễn kịch đấy: một đứa con gái rất ngoan, nhở? Mày nghe lời cha mẹ có phải vì thấy họ dạy đúng không? Làm gì có, mày chỉ như con cún thôi, lúc nào cũng dõi nhìn tay chủ, ngứa ngáy muốn cắn cho một phát thật đau đấy, nhưng mà cũng sợ bị đánh lắm.”

 

Youko cắn môi. Dù có nhiều khuyết điểm thì cha mẹ cô vẫn là những người hiền lành. Không, cô chưa bao giờ phải lo chuyện bị đuổi khỏi nhà; chỉ có điều cô nhận ra mình đã từng e ngại những hình phạt nhẹ hơn: bị mắng mỏ, phải thấy mẹ buồn lòng, không được cho mua những thứ mình thích. Cô biết rằng mình luôn quan sát sắc mặt cha mẹ để tìm đọc sự hài lòng và bất mãn.

 

“Con gái ngoan! Rất hiếu thảo! Dối trá, toàn là dối trá, lừa lọc trong mọi gia đình ở mọi miền đất! Mà chính những đứa trẻ ngoan ấy là những đứa sợ bị đuổi ra khỏi nhà nhất, mày hiểu không, vì sợ nên ngày nào cũng phải làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt cha mẹ. Mà cha mẹ ‘tốt’ ư, cũng là vỏ bọc thôi. Chẳng có thứ gì như thế hết. Chỉ có những kẻ hèn nhát luôn lo sợ hàng xóm nói ra nói vào. Có điều như vậy cũng tiện lắm đấy: như thế là mày đã biết trước là sẽ có sự phản bội rồi. Mày sẽ phản bội cha mẹ mày. Cha mẹ sẽ phản bội mày. Người nào trên đời cũng vậy, và mày cũng giống như họ thôi! Phản bội và bị phải bội, đúng chứ?”

 

“Súc sinh!”

 

Con khỉ cười càng to. “Có tinh thần ghê cơ! Đúng rồi, tao là súc sinh đấy. Nhưng súc sinh này rất thành thật. Chẳng nói dối tí gì nhé. Chẳng phản bội ai đâu nhé. Ôi, mày không chịu nghe tao làm tao buồn quá.”

 

“Mày câm đi!”

 

“Mày không về nhà được nữa, mày hiểu không? Thà chết còn hơn, nhỉ? Sao thế, không dám chết à? Thế thì cố mà chọn một cuộc sống tử tế hơn cùng với thứ đó đi.” Nó chĩa một ngón tay gầy đét về phía thanh kiếm trong tay Youko. “Mày sống với nhiều dối trá quá, đến mức tự lừa dối mình rồi. Mày chẳng có bạn bè nào hết! Chỉ có kẻ thù. Ngay cả Keiki cũng là kẻ thù của mày đấy. Mày đói à? Muốn sống tốt hơn, có mái nhà che nắng mưa à? Thế thì dùng kiếm đi. Đi giết và cướp lấy những thứ mày muốn.”

 

“Tao đã bảo mày câm đi rồi mà!”

 

“Mày còn cố đạo đức làm gì? Mày cướp cũng là cướp tiền bẩn. Mà chỉ lấy có tí tẹo thôi. Đâm cho một nhát rồi thả người đi, thế là kiếm được tiền cho một mái nhà rồi.”

 

Bất chợt xoay người, Youko chém về phía giọng nói gai người ấy, nhưng ở đó chẳng còn gì. Tiếng cười của con khỉ vang vọng trong đêm, tan dần về phương xa.

 

Youko cào xuống bùn đất dưới thân. Những ngón tay của cô co lại như móng vuốt, cắm sâu vào đất. Trong giây lát, cô tưởng như có thể cảm thấy da tay của mình tróc ra, rơi vụn xuống.

 

––––––––––––––––––––

 

Youko đã lạc đường. Cô không biết mình ở Takkyu đã bao lâu, càng không biết đã bao ngày trôi qua kể từ khi rời nhà. Cô không biết mình ở đâu hay đang đi tới đâu, mà càng ngày cô càng chẳng thiết.

 

Mặt trời lặn, cô liền rút kiếm. Kẻ địch đến, cô chiến đấu. Trời tảng sáng, cô tìm chỗ ngủ. Một vòng lặp lại không ngừng, Youko không thấy có lý gì để mơ về một ngày khác biệt.

 

Cô đã hình thành thói quen vừa đi vừa chống kiếm như thể dùng một cây gậy đi đường, tay thì nắm viên ngọc. Nếu không phải đánh nhau, cô sẽ ngồi xuống nghỉ. Nếu số lần bị tấn công không nhiều, cô sẽ đi chậm lại, lê chân trên mặt đất. Cô bắt đầu tự lẩm bẩm mỗi khi chỉ có một mình, lời nói hỗn độn trong tiếng thở.

 

Cái đói đã trở thành một phần của cô, như một cơ quan nội tạng mới mọc lên của cơ thể. Có một lần, chìm trong cảm giác quẫn bách, cô đã xẻ thịt một con quái vật mình vừa giết hạ và đưa miếng thịt lên môi, nhưng mùi hôi thối của nó khiến cô nôn khan. Cô cũng đi săn, nhưng đến khi bắt được con vật gì đó thì cơ thể của cô đã chịu đói quá lâu, không tiêu hóa nổi thức ăn dạng rắn nữa.

 

Sau rất nhiều ngày đêm, một buổi sáng, cô thức dậy và quyết định rời khỏi đường cái để vào núi thử vận may một lần nữa. Nhưng sức cùng lực kiệt khiến việc di chuyển trong rừng trở nên rất khó khăn. Rễ cây ngáng chân cô khắp nơi, cuối cùng thì cô cũng vấp một cái, ngã lộn xuống một sườn dốc. Lăn xuống cuối dốc rồi, cô ngủ luôn tại chỗ, chẳng quan tâm gì nữa. Cô thậm chí chẳng thèm liếc nhìn xung quanh trước khi chìm vào giấc ngủ mê muội.

 

Cô ngủ không mộng mị, khi tỉnh dậy thì nhận thấy mình không gượng dậy nổi. Bản thân cô đang ở trong một khe nước nông, vây quanh là cây bụi mỏng và thấp. Mặt trời đã xuống thấp, ban đêm sắp tới. Nếu cứ nằm đây, cô sẽ trở thành mồi ngon cho quái vật. Ừ thì Joyu chắc sẽ buộc tay chân cô phải vùng lên và cô sẽ đối phó được với đợt tấn công đầu tiên, nhưng cô không nghĩ cơ thể mình có thể gắng gượng được lâu hơn.

 

Youko cào tay vào đất. Cô phải trở về đường lớn, ở đó có lẽ cô sẽ cầu xin được ai đó giúp đỡ. Chỉ còn cách đó, hoặc là phải chết ở đây. Hai tay cô mò mẫm tìm lên, nắm chặt viên ngọc quanh cổ như thể bấu víu vào nguồn sống, nhưng cô vẫn không thể vận sức ngồi dậy nổi, ngay cả khi dùng thanh kiếm để chống đỡ.

 

“Không ai đến giúp mày đâu.”

 

Youko liếc mắt về phía âm thanh vừa đột ngột vang lên. Đây là lần đâu tiên cô nghe thấy con khỉ lên tiếng vào ban ngày.

 

“Cuối cùng thì mày cũng được nghỉ ngơi rồi nhỉ?”

 

Youko chỉ lơ đãng nhìn bộ lông xù của con vật, trông nó như phủ một lớp bột ánh bạc. Lòng cô tự hỏi vì sao nó lại xuất hiện trước hoàng hôn, khi còn lâu mới đến thời điểm thanh kiếm có khả năng lại chiếu ra ảo ảnh.

 

“Cứ bò ra đường lớn nếu mày muốn, rồi mày sẽ lại bị tóm thôi. Cũng là một kiểu giúp đỡ đấy. Giúp mày giải thoát luôn! Nhanh gọn!”

 

Nói cũng đúng, Youko đờ đẫn nghĩ. Nhưng cô phải đi tìm sự giúp đỡ. Cô thèm muốn điều ấy vô cùng, dù trong lòng cô ngờ rằng mình sẽ không bao giờ được giúp. Khả năng lớn là cô bò về đường rồi thì cũng chẳng ai đi qua. Nếu có ai tới, họ cũng sẽ không để tâm tới cô. Trên đường có rất nhiều nạn dân gục ngã, chẳng ai khóc thương cho họ cả. Cô sẽ trở thành một trong số đó – một kẻ lang thang bẩn thỉu bị lãng quên. Không hơn.

 

Nếu gặp may, người bắt gặp cô có thể sẽ tiễn cô xuống địa phủ. Người đó đầu tiên sẽ tới xem xem trên người cô có gì đáng trộm đi hay không. Họ sẽ lấy thanh kiếm. Họ thậm chí có thể sẽ thương tình mà đâm cho cô một nhát trước khi đi. Thế giới này là như vậy.

 

Bỗng nhiên, sự giác ngộ nảy nở trong tâm trí Youko, tựa như một giây phút thanh tỉnh giữa cơn sốt mê man. Trong những giờ phút ngắn ngủi khi cô không đánh nhau với quái vật hay ngủ như chết, cô vẫn thường nghĩ xem vì sao con khỉ xanh lại bám riết lấy mình. Giờ thì lời giải thích dường như rất hiển nhiên. Nó lấy sự tuyệt vọng của cô làm nguồn sống. Như một nhà tiên tri nho nhỏ đầy mưu mô, nó nói lên những suy nghĩ bất an trong trái tim cô hòng khiến cô gục ngã. Đó là lý do nó xuất hiện.

 

Youko mỉm cười, hài lòng vì đã lý giải được bí ẩn này. Thành tựu ấy tiếp sức để cô vặn người. Hai tay gồng lên, cô kéo mình ngồi dậy.

 

“Mày không thấy mình nên bỏ cuộc luôn đi à?”

 

“Im.”

 

“Dễ hơn biết bao–”

 

“Im!”

 

Youko đâm kiếm xuống đất. Cố giữ vững đôi đầu gối đang chực chuội xuôi, cô siết chuôi kiếm, từng khớp ngón tay rền rĩ phản đối. Cô thử đứng dậy, nhưng mất thăng bằng và ngã sụp xuống. Sức nặng của cơ thể khiến cô thấy ngỡ ngàng. Cô như thể một sinh vật vốn sinh ra để bò trên mặt đất chứ không thể đứng, một phế phẩm kinh khủng của quá trình tiến hóa.

 

“Mày muốn sống đến thế ư? Ích gì chứ?”

 

“Tao sẽ về.”

 

“Trải qua bao nhiêu thứ như thế, mày vẫn nghĩ là mình về được?”

 

“Tao sẽ về nhà.”

 

“Mày không về được. Mày không thể vượt Hư Hải. Mày sẽ bị phản bội và chết ở nơi này.”

 

“Mi nói dối.”

 

Cô có một đồng minh. Thanh kiếm này. Cô nắm lấy chuôi kiếm và dồn sức. Không còn gì khác để dựa dẫm hay bám víu, chỉ còn thanh kiếm chống đỡ cho cô.

 

Hơn nữa, thanh kiếm này mang cho cô hi vọng.

 

Keiki đã đưa nó cho cô, anh ta cũng chưa bao giờ nói rằng cô sẽ không thể về nhà. Nếu có thể gặp được anh, biết đâu cô sẽ tìm thấy đường về.

 

“Mày dám chắc là Keiki không phải kẻ thù của mày?”

 

Không. Không được nghĩ đến điều đó.

 

“Mày cho rằng anh ta sẽ tới cứu mày sao?”

 

Mình sẽ không nghĩ đến chuyện đó.

 

Thà đi tìm Keiki còn hơn là lang thang vô định mãi. Là kẻ thù hay là bạn thì cô cũng phải gặp lại anh. Cô không nghĩ ra được mục tiêu nào khác. Cô sẽ tìm anh và hỏi vì sao anh lại mang cô tới đây, liệu có cách nào để cô về nhà hay không. Thực ra, cô sẽ hỏi anh tất cả những câu hỏi mà cô từng tìm kiếm lời giải.

 

“Ờ thì mày sẽ về nhà – cứ cho là mày sẽ về được đi. Về rồi thì mọi chuyện đều ổn hết nhỉ? Tao thì tao chẳng nghĩ thế đâu.

 

“Im đi.” Mình biết thừa điều đó.

 

Youko sẽ không bao giờ quên được nơi này, cho dù có về nhà được đi chăng nữa. Cô sẽ không thể quay về nếp sống cũ, vờ như mọi việc chưa từng xảy ra. Cô cũng không dám chắc là con người mình có thể cư xử như cũ, cho dù là về nội tâm hay thể hiện ra ngoài. Chỉ có một điều chắc chắn: nếu bề ngoài của cô vẫn khác thường như bây giờ, cô sẽ không bao giờ có thể trở về làm Youko Nakajima.

 

“Ôi, heo con ngu ngốc đáng thương.”

 

Tiếng cười khò khè của con khỉ mờ dần. Youko lại ngồi dậy. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại muốn về nhà. Phải, mục tiêu đúng là ngu ngốc. Một mục tiêu nông nổi, tạm bợ, nhưng cô cho rằng nếu thực sự định bỏ cuộc thì cô nên bỏ cuộc từ lâu rồi. Chờ đến bây giờ đã là quá muộn.

 

Cô nghĩ về cơ thể của mình. Người cô dọc ngang vết thương, máu me bùn đất bám cứng thành mảng. Quần áo của cô đã rách rưới thành giẻ nát, mỗi khi cô di chuyển là mùi hôi kinh khủng xộc lên mũi. Nhưng bất kể bộ dạng ấy, cô đã chiến đấu vì sinh mạng của mình qua từng giây từng phút. Cô sẽ không vứt bỏ nó vào thời khắc này. Nếu cái chết thực sự là tốt hơn, vậy thì đáng ra cô nên chết ngay từ khi con kochou đó tấn công cô trên sân thượng trường học. Nhưng không hiểu sao, suy nghĩ này đi ngược lại với bản năng của cô.

 

Cô chẳng phải là không muốn chết, cũng không phải là muốn sống, cô đơn giản chỉ không muốn bỏ cuộc.

 

Về nhà. Cô muốn về nhà, cho dù nơi ấy chẳng còn là nhà của cô nữa. Về rồi thì cô sẽ có thời gian suy tính chuyện đó. Cho tới khi làm được điều này, cô phải bảo vệ bản thân. Phải sống – chỉ cần sống sót thôi. Cô không muốn chết ở nơi này.

 

Youko đứng dậy, dồn hết sức vịn xuống thanh kiếm. Cô cắm nó vào sườn đất và bắt đầu bò lên. Cô chưa bao giờ thấy một cái dốc thoải và thấp mà lại khó leo lên đến vậy.

 

Cô chuệnh choạng vô số lần, phải cố động viên mình cho đến khi bò tới đỉnh dốc và nằm gục xuống. Cô ngước mắt nhìn, hai tay dang rộng. Cách đó không xa là rìa đường.

 

Bám tay vào đất, cô lết ra đường, những thớ thịt khốn khổ gào thét. Vừa rướn mình ra tới mặt đường đất nện và nằm vật ngửa ra, cô liền nghe thấy một âm thanh.

 

Youko không khỏi bật cười cay đắng. Nơi này hiểu mình quá rõ. Nó hận mình tận xương.

 

Âm thanh đang dồn dập xổ tới ấy là tiếng khóc thét đói ăn của trẻ con. 

 

–––––––––––––––––––

 

Bầy sói quái vật xuất hiện như một cơn lốc, những phần tử bóng đêm trồi lên trong thời điểm tắt nắng. Chúng cũng giống như những con quái vật đã tấn công cô trên con đường núi nọ cách đây không lâu. Đến khi Youko đã xử lý xong cả bầy, hai cánh tay đã tê dại vì kiệt sức và chấn thương năng nề lê thanh kiếm, cả người cô tắm máu.

 

Cô quay người đối mặt với một đối thủ còn sót lại vừa nhảy ra khỏi bụi rậm. Lưỡi kiếm chém vào sườn nó, rồi cô ấn kiếm sâu hơn, hất nó ngã vật vào một khoảng cỏ. Nó giãy giụa một hồi rồi nằm in. Cảm giác tê cứng chạy khắp tay chân Youko. Cô ngã quỵ, đầu óc đờ đẫn. Một vết cắn sâu trên đùi cô đang rỉ máu, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, hai chân cô tựa như hai khối chì.

 

Mắt cô nhìn xuống đôi chân ướt đẫm máu của mình rồi ngước lên, truy tìm kẻ địch trên đường. Vẫn còn một con.

 

Con quái vật cuối cùng này lớn hơn những con Youko đã giết, có vẻ như cũng mạnh hơn. Cô đã giao chưởng với nó hai lần nhưng con vật dường như chẳng tổn hại mảy may.

 

Cô thấy nó chùn xuống, lấy đà định nhảy lên. Cô siết chặt tay nắm kiếm. Theo thời gian, thanh kiếm đã trở thành một phần nối dài của tay cô, nhưng vào giờ phút này, chỉ việc nhấc kiếm lên để chống lại con quái vật sắp lao tới dường như cũng bất khả thi. Youko cảm thấy chóng mặt kinh khủng, suy nghĩ của cô tựa như đang rời rạc trôi trong một dòng nước đục.

 

Cô vung kiếm vào cái bóng mờ vừa đến gần. Động tác chẳng có kỹ thuật gì, cô thậm chí còn chẳng xoay thân kiếm để lưỡi kiếm có thể chém vào con vật. Báng kiếm đánh vào thân nó. Dù có Joyu hỗ trợ, lúc này cô cũng chỉ làm được đến thế.

 

Tuy vật, lực đánh vẫn đẩy lui được con vật. Dáng hình đen đúa ấy lăn mình trên đất rồi nhanh chóng bật dậy và lao ngược lại tấn công. Lần này, cô chĩa thẳng kiếm vào mũi nó.

 

Mũi kiếm cắt một đường bên mặt con vật, nhưng bộ móng sắc của nó cũng đã táp được vào vai Youko. Chấn động khiến Youko suýt làm rơi kiếm, nhưng cuối cùng cô vẫn níu tay giữ lại được. Dồn hết chút sức lực còn sót lại, cô một lần nữa vung kiếm chém vào cái đống đang gào thét lăn lộn trên mặt đất.

 

Đà vung kiếm quá lớn, cả người cô dúi về phía trước theo thế kiếm cắm vào cổ con quái vật. Cô cảm thấy mũi kiếm đâm xuyên qua lớp lông đen dày, cắt vào gân cơ, sau đó tự do lao xuống găm vào mặt đất, một luồng máu tươi đen đặc phun lên.

 

Youko khuỵu xuống và nằm im trên mặt đất hỗn độn, sát bên con vật bị thương. Trong một khoảnh khắc tưởng như vô tận, hai bên tham chiến đều không nhúc nhích. Rồi, đồng thời, cả hai ngẩng đầu nhìn nhau. Thanh kiếm sáng sắc lẻm dựng đứng ở chỗ cũ, múi cắm vào đất, tưởng như ở ngay trong tầm với. Mõm con quái vật hé ra một nụ cười chế nhạo, sủi bọt máu nhễu xuống đất. Hai bên nhổm người quan sát nhau như vậy.

 

Youko chuyển động trước. Cô vất vả dấn người lên nắm chuôi kiếm, đè hết trọng tâm xuống rồi nghiêng người nhổ kiếm lên. Con quái vật lập tức bật dậy, nhưng nó đã bị thương quá nặng không đứng được. Vẫn giữ tư thế quỳ, Youko quan sát nó lảo đảo rồi đổ ập sang một bên. Giơ thanh kiếm nặng lên quá đầu, cô lê gối đến bên nó. Con vật ngẩng đầu, phát ra một tiếng rít òng ọc, dòng máu sủi bọt tràn ra khỏi mõm. Bốn chân nó run run bám vào mặt đất trong nỗ lực tháo chạy tuyệt vọng.

 

Youko dùng cả hai tay chém xuống, nhấn cho sức nặng của thanh kiếm lún sâu vào cổ con vật. Lưỡi kiếm sáng loáng ánh máu. Con quái vật thở hộc ra, tứ chi co giật, móng duỗi thẳng.

 

Nó lại kêu lên òng ọc. Trong khoảnh khắc, Youko có một suy nghĩ kỳ lạ rằng nó đang cố nói gì đó.

 

Ai thèm quan tâm nó muốn nói gì.

 

Gom góp lại chút sức lực cuối cùng, cô lại nâng kiếm chém xuống cái cổ phủ lông đen kia một lần nữa. Giờ thì con vật chẳng còn động đậy.

 

Youko chỉ lơi tay nắm khi biết chắc rằng lưỡi kiếm đã chém lìa đầu nó. Rồi cô ngã ngửa ra đất, nhìn lên nền trời hoàng hôn đầy mây. Một lát sau, cô cố gắng thở sâu hơn. Cạnh sườn cô nóng rát như bị bỏng. Mỗi lần thở, cô cảm thấy cổ họng của mình như sắp nứt nẻ. Chân tay cô đã tê liệt, chặt đứt đi có khi còn tiện hơn.

 

Cô muốn nắm lấy viên ngọc, nhưng ngón tay không nhúc nhích nổi. Cô cứ nằm vậy, cố đẩy lui cơn choáng váng điên đảo như say tàu. Mây trôi qua bầu trời sẩm tối, những vành mây phớt hồng trong ánh nắng tàn.

 

Thốt nhiên, một cơn buồn nôn mãnh liệt xộc lên. Cô xoay nghiên người và bắt đầu nôn ra. Nước ruột tanh chua chảy xuống bên má cô. Cô thở nặng nhọc, ho sặc vì thứ nước chua ấy.

 

Sống rồi.

 

Bằng một cách nào đó, cô đã đánh bại cái chết một lần nữa.

 

Sống sót rồi!

 

Vừa ho, cô vừa lặp đi lặp lại những chữ ấy trong đầu cho đến khi hơi thở ổn định hơn. Rồi cô nghe thấy một âm thanh nhè nhẹ.

 

Là tiếng bước chân tới gần. Cô ngẩng đầu, e sợ kẻ địch lại tới, nhưng ngay cả cử động đó cũng là quá sức. Tầm mắt chao đảo rồi tối sầm. Điều cuối cùng cô nhận thức được là đầu mình ngả ra đập xuống đất.

 

Không cử động được.

 

Ý thức trở lại trong cô trong một vòng xoáy choáng váng. Một hình ảnh chao lượn trong tâm trí cô, một thứ gì đó cô đã nhìn thấy được ngay trước khi ngất đi. Màu vàng kim.

 

“Keiki!”, cô kêu lên, má vẫn áp trên đất. “Keiki!”

 

Là anh. Anh đã điều quái vật đến đây.

 

“Nói cho tôi biết vì sao!”

 

Cô nghe thấy tiếng bước chân tới gần. Youko cẩn thận nhấc đầu, ngước đôi mắt nặng trĩu lên, và thấy một gấu áo bào rất đẹp. Cô cố ngước mắt lên cao hơn, cho đến khi nhìn thấy một mái tóc dài để xõa màu vàng kim.




“Vì sao...?” Giọng cô chuội đi. Gương mặt đó… không phải là Keiki. Youko rên lên. Đó không phải là một người đàn ông.

 

Người phụ nữ có mái tóc vàng như Keiki đứng nhìn cô. Youko cố mở to mắt nhìn lại, “Cô là ai?”

 

Người này thật đẹp. Youko nghĩ cô lớn hơn mình khoảng mười tuổi, nét mặt bi thương không rõ vì sao, chừng như sắp bật khóc tới nơi. Một mảng màu rực rỡ chợt hút mắt cô: trên bờ mai mảnh dẻ của người phụ nữ có một con vẹt rất lớn đang đậu, bộ lông của nó lộng lẫy hơn tất cả những con vẹt Youko từng thấy.

 

“Ai…” Youko thì thầm khàn khàn, nhưng người phụ nữ chỉ đứng yên đó, nhìn cô không nói gì. Nước mắt ứa ra từ đôi mắt trong sáng ấy.

 

Sao…

 

Người phụ nữ chầm chậm chớp mắt, nước mắt chảy dài trên má. Youko ngẩn ra. Trong lòng không hiểu gì, cô nhìn người này quay sang kiểm tra con quái vật dạng sói lớn trên mặt đất. Gương mặt của người phụ nữ có vẻ đau đớn, như thể đã từng quen biết con vật, thậm chí là có phần thân thuộc. Cô ta bước tới quỳ bên xác nó.

 

Youko chỉ có thể mở mắt nhìn chằm chằm. Có muốn thế nào cũng không động đậy được nữa. Cô đã hoàn toàn tê liệt, không nhấc nổi dù chỉ một ngón tay.

 

Người phụ nữ nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào con quái vật đã chết. Một ánh sáng đỏ lóe lên ở đầu ngón tay, cô ta rụt phắt tay lại như thể bị bỏng.

 

“Cô là ai?” Youko khàn giọng hỏi.

 

Người phụ nữ không đáp lời. Cô ta vươn tay rút thanh kiếm đâm ngập trong thân con quái vật ra, đặt xuống một bên rồi nhấc đầu con vật kê lên đùi mình.

 

“Cô… cô ra lệnh cho nó đến giết tôi ư?”

 

Người phụ nữ lẳng lặng vuốt ve đầu con vật, máu thịt bùn đất lấm lên bộ quần áo đắt tiền.

 

 “Cả những quái vật khác ư? Có phải cũng là cô ra lệnh cho chúng đến không? Vì sao? Tôi đã làm gì để cô phải thù hận đến thế?”

 

Người phụ nữ lắc đầu, tay vẫn ôm con quái vật trên đùi. Trên vai cô ta, con vẹt đập cánh.

 

“Giết nó đi.”

 

Youko lia mắt nhìn con chim. Đó là giọng của nó, không nghi ngờ gì. Người phụ nữ cũng quay đầu nhìn con vẹt trên vai.

 

“Kết liễu nó.”

  

Người phụ nữ lần đầu tiên mở miệng nói. “Thần không thể.”

 

“Giết nó. Cho nó chết đi.”

 

“Xin hãy tha tội cho thần! Thần không thể làm điều đó!” người phụ nữ kêu lên, lắc đầu quầy quậy.

 

“Trẫm ra lệnh cho ngươi.”

 

“Thần không thể!”

 

Con vẹt vỗ cánh bay lên, lượn một vòng rồi đáp xuống đất.

 

“Thế thì lấy kiếm của nó đi.”

 

“Thanh kiếm này thuộc về cô ấy, lấy đi cũng không ích gì.” Giọng người phụ nữ buồn rầu.

 

“Thế thì chém đứt tay nó!” Con vẹt rít lên, vỗ vỗ cánh xuống đất. “Ít nhất thì ngươi cũng phải làm được điều đó. Chém tay nó để nó không dùng kiếm được nữa.”

 

“Thần không thể dùng thanh kiếm ấy.”

 

“Thế thì dùng cái này.”

 

Con vẹt há rộng mỏ, từ sâu trong họng nó, từ phía sau cái lưỡi tròn linh động, một thứ màu đen sáng loáng dần hiện ra. Youko mở to mắt. Con vẹt đang nôn dần ra một vật rất dài. Vật này rơi xuống đất sau một lát: một thanh kiếm vỏ đen, ướt đẫm dịch nhầy dạ dày.

 

“Cầm lấy nó.”

 

“Xin đừng bắt thần phải làm điều này,” người phụ nữ van nài, vẻ mặt tuyệt vọng. Con vẹt vỗ cánh thiếu kiên nhẫn.

 

“Làm mau!”

 

Người phụ nữ giơ tay che mặt như thể bị tát.

 

Youko giãy giụa. Cô cần phải gượng dậy và chạy trốn. Nhưng tất cả những gì cô có thể làm là quờ quào ngón tay xuống đất.

 

Người phụ nữ quay nhìn cô, má vương lệ.

 

“Xin đừng,” giọng của Youko đã khản đặc đến mức chính cô cũng không nghe rõ mình nói gì.

 

Người phụ nữ cầm lấy thanh kiếm đen con vẹt vừa nôn ra. Bàn tay vẫn còn đẫm máu con quái vật, cô rút kiếm ra.

 

“Ai… cô là ai? Xin… xin đừng.”

 

Con vẹt đó là ai, là cái gì? Con quái vật là gì? Chuyện gì vậy?

 

Người phụ nữ mấp máy môi không rõ. Youko tưởng như có thể đoán được những chữ rất nhẹ: “Tha tội cho tôi.”

 

“Không… xin cô.”

 

Người phụ nữ chĩa mũi kiếm về phía bàn tay phải còn đang bám xuống đất của Youko, có phần lảo đảo. Trông cô ta như thể sắp ngã quỵ dù không có vẻ chịu thương tích gì; Youko không thể hiểu được.

 

Con vẹt bay tới ghì cánh tay Youko xuống, móng nghiến vào da cô. Sức nặng của nó rất lớn, như thể đá tảng. Cô muốn hất nó ra nhưng đã bị đè cứng.

 

Con vẹt rít lên, “Làm đi!”

 

Người phụ nữ nâng kiếm.

 

“Không!” Youko gồng mình chống lại sức nặng của con chim, nhưng cơ thể cô quá chậm. Ánh kiếm đâm xuống loang loáng.

 

Không có đau đớn, chỉ có một chấn động xa xôi.

 

Số mình đã tận rồi ư?

 

Cho đến khi cô lịm đi, cơn đau vẫn chưa tràn tới.


 


 

––––––––––––––––––

 

 

Cơn đau bỏng rát kéo Youko về với thực tại. Cô nâng mi nhìn tay mình. Thanh kiếm cắm thẳng đứng, xuyên qua bàn tay cô găm xuống đất.

 

Trong một lát, cô chỉ nhìn nó, không hiểu nổi. Rồi cô ngước nhìn bầu trời đầy mây phía trên, sau đó xuống thanh kiếm đứng thẳng như cây cột thu lôi. Một vài dây sau, cái đau mới khiến cô thét đến tỉnh hẳn.

 

Lưỡi kiếm mỏng đã đâm thủng bàn tay, cơn đau từ vết thương cuộn lên từng đợt như sóng truyền theo cánh tay, qua vai giáng vào đầu.

 

Cô thử nhúc nhích tay, nhưng lập tức dừng lại khi cảm giác đau quặn khiến cô phải thở hắt. Phải qua mấy giây cô mới bình tĩnh lại được.

 

Cố gắng không dịch chuyển bàn tay bị thương, cô ngồi dậy, cố gắng xua đi cảm giác đau và chóng mặt, run rẩy vươn bàn tay trái tới nắm chuôi kiếm. Nhắm mắt nghiến răng, cô rút kiếm. Cảm giác đau đớn bùng nổ, cả người cô co giật.

 

Lưỡi kiếm đã được giải phóng. Cô ném nó sang bên, vừa ôm lấy bàn tay phải vừa lăn lộn trên mặt đất bên cạnh xác con quái vật sói, đau hét cho đến khi chỉ có thể khàn khàn nức nở. Cơn đau khiến cô choáng váng kinh khủng.

 

Cuối cùng, bên bờ vực mê sảng, cô lục tìm viên ngọc trong túi ngực của chiếc áo rách rưới, nắm chặt lấy nó và đặt lên bàn tay phải. Vừa cắn chặt răng, cô vừa nhấn viên ngọc vào vết thương và cuộn người lại.

 

Viên ngọc thần kỳ một lần nữa cứu vớt cô. Cảm giác đau đớn thuyên giảm gần như ngay lập tức. Cô nằm đó một lúc, điều hòa hơi thở, sau đó lại ngồi dậy. Cô nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng người phụ nữ và con vẹt. Vẫn giữ viên ngọc áp lên chỗ bị thương, cô thử nhúc nhích ngón tay của bàn tay phải, nhưng cô không còn cảm giác gì từ cổ tay trở xuống. Trong một lát, cô ngồi đó, dùng tay trái để áp những ngón tay kia quanh viên ngọc. Một cảm giác đen tối lạnh lẽo chạy dọc theo xương sống của cô, rồi trước mắt cô dần dần tối sầm.

 

Youko chớp chớp mở mắt và nhìn lên nền trời đã tối. Tại một phần chân trời, mây vẫn còn vương sắc hoàng hôn. Cô chỉ bất tỉnh có một lát.

 

Người phụ nữ tóc vàng kim đó là ai? Vì sao cô ta lại đâm mình? Cô không nghĩ ra nổi cách giải thích nào cho những gì đã diễn ra – thêm một bí ẩn để nối vào danh sách những bí ẩn dài dằng dặc. Youko đã chán ngấy những bí ẩn. Nằm trên đất, cô lần mò tìm thanh kiếm rồi ôm chặt nó vào ngực, bàn tay trái vẫn ôm bàn tay phải, người thì nằm im.

 

Một vài phút sau, cô nghe thấy một giọng nói.

 

“A?”

 

Một đứa bé đang đứng trên con dường gần đó – một cô bé đang quay người lại gọi mẹ mình. Một người phụ nữ chạy tới, bước chân khựng lại khi thấy Youko nằm trong vũng bùn.

 

Youko nhìn đứa bé chăm chăm. Cô cảm thấy mình đã không thấy một thứ gì trong sáng đến thế đã quá lâu rồi. Người mẹ cũng có vẻ ngoài hàm hậu và thành thật. Cô địu một cái gùi lớn sau lưng, quần áo tồi tàn thô ráp và nhuộm màu bùn đất.

 

Hai người lại gần Youko với vẻ quan tâm. Họ cùng nhăn mặt khi thấy xác của con quái vật. Youko không thể cử động, chỉ quan sát họ tiến lại.

 

Trong một thoáng mỏng manh, cô đã có chút hi vọng. Cuối cùng cô cũng đã được cứu mạng. Nhưng rồi mặt cô sầm xuống, cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực – tình cảnh này quá hoàn hảo. Lúc này cô đã hoàn toàn kiệt sức, có thể sẽ không bao giờ gượng đứng dậy nổi nữa. Viên ngọc đã phần nào chữa thương cho cô, nhưng chưa khỏi hoàn toàn. Nếu bị tấn công, cô sẽ đi đời, mà ban đêm chính là thời điểm quái vật hung mãnh. Việc được hai người đi đường có vẻ hiền lành tìm thấy là may mắn quá lớn.

 

Thứ duyên phận đã đưa mình tới nhà của Takki, cô nghĩ. Thứ duyên phận đã run rủi cho mình gặp phải Seizo. Thứ duyên phận đã đẩy mình tới thế giời này. Duyên xấu.

 

“Anh sao thế? Anh có khỏe không?”

 

Youko cảm thấy bàn tay nhỏ của đứa bé chạm lên má mình. Người phụ nữ cúi xuống dùng tay đỡ Youko dậy. Hơi ấm tỏa ra từ dưới lớp quần áo khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn.

 

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Người mẹ hỏi. “Cậu bị tấn công ư? Cậu có bị thương không?” Nhìn thấy bàn tay của Youko, cô ta kêu khẽ, “Sao thế này? Chờ đã…”

 

Người phụ nữ đưa tay vào ống tay áo và lấy ra một miếng vải mỏng, dường như là khăn tay, rồi dùng nó buộc quanh bàn tay Youko. Đứa bé đặt cái túi nhỏ nó đang cầm xuống và lấy ra một cái ống trúc, chìa tới trước mặt Youko.

 

“Anh uống nước không ạ?”

 

Youko chần chừ. Nó mang theo thứ ấy trong túi, hẳn đây là nước của nó. Nó sẽ không hạ độc trong đó.

 

Cô đã quan sát cẩn thận để đoan chắc rằng đứa bé không bỏ gì vào ống khi đưa tới, giờ liền gật đầu với lòng tin tưởng. Đứa bé rút nút ống và kề miệng ống tới bên môi Youko. Dòng nước âm ấm chảy xuống họng cô. Việc hít thở đột nhiên trở nên dễ dàng hơn nhiều.

 

“Cậu… lâu rồi chưa ăn uống gì có phải không?” người mẹ hỏi.

 

Youko không thấy đói, nhưng cô biết mình sắp chết vì đói. Cô khẽ gật đầu.

 

“Bao lâu rồi?”

 

Cô không đáp. Đếm lại số ngày sẽ quá tốn sức.

 

“Mẹ ơi, con có bánh mì nướng này.”

 

“Không không, thứ đó không được. Anh ấy không ăn được đâu. Lấy kẹo đi.”

 

“Dạ.”

 

Đứa bé bắt đầu lục lọi trong cái gùi mẹ đã tháo xuống. Trong chiếc gùi đan mây nhét đầy bình lọ đủ kích cỡ. Youko đã thấy nhiều người đeo gùi như vậy trên đường đi. Đứa bé lôi ra một thứ trông như que kẹo đường. Họ là người bán kẹo rong.

 

“Cái đó là được,” người phụ nữ gật đầu.

 

Lần này Youko không do dự nữa, cô vươn tay nhận lấy cây kẹo. Vị ngọt sắc như kim châm thiêu đốt trong miệng cô.

 

“Cậu là người lữ hành à? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

 

Youko không trả lời; cô không thể nói sự thật, cũng không có sức tìm một lời nói dối.

 

“Nếu cậu vừa bị quái vật tấn công…” người phụ nữ nhìn quang cảnh tan hoang xung quanh, “Thì cậu may thật đấy. Cậu có đứng dậy được không? Mặt trời sắp lặn hẳn rồi, nhưng từ đây đến làng dưới chân núi rất gần. Cậu có cố đi được không?”

 

Youko lắc đầu. Cô muốn ám chỉ rằng mình không muốn tới ngôi làng nọ, nhưng người phụ nữ tưởng rằng cô không cử động được. Cô ta liền quay sang bảo con mình: “Kuyo, con chạy xuống làng gọi người đến đây. Nhanh lên! Sắp tối rồi.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Không…” Youko lẩm bẩm, gượng dậy. Cô nhìn hai người đang đứng sững lại. “Cảm ơn hai người,” cô khản giọng nói, lảo đảo đứng lên với sức lực phi thường, dồn hết sức bình sinh mới bước được một bước. Cô sấp ngửa lết về phía bên kia đường, nơi mặt đất bắt đầu dốc lên.

 

“Chờ đã. Cậu định đi đâu thế?” người mẹ gọi.

 

Youko không biết. Cô không đáp lại.

 

“Trời sắp tối hẳn rồi. Nếu vào núi, cậu sẽ chết mất.”

 

Youko di chuyển rất chậm. Mỗi bước đều khiến cơn đau nhói chạy dọc lên theo hai chân và tay phải.

 

“Về làng cùng chúng tôi đi.”

 

Sườn núi rất dốc, Youko nhận ra việc trèo lên gần như là không tưởng, nhất là khi không cử động nổi một tay.

 

“Chúng tôi là người buôn bán, bán ở ngay Bakurou thôi. Chúng tôi không phải là sơn tặc, ít nhất thì xin cậu hãy tới làng. Xin cậu đấy.”

 

Youko cúi xuống nhặt một cành cây.

 

“Chờ đã!”

 

“Cô không cần hét lên vậy,” Youko nói, quay lại nhìn người phụ nữ, biểu cảm có phần kỳ lạ. “Cứ mặc tôi. Hay là cô có lý do gì nên mới muốn tôi đi tới làng với cô?”

 

“Cậu nói gì vậy? Chúng tôi có lý do gì đâu, chính là cậu bị thương, mà mặt trời lặn rồi!”

 

“Tôi biết. Cô nên mau về đi, cô có con nhỏ mà.”

 

“Đợi…”

 

“Tôi ở đây là được. Quen rồi. Cảm ơn vì cây kẹo.”

 

Người phụ nữ nhìn Youko với vẻ bối rối, có lẽ đó là ánh mắt khi lòng tốt bị vùi dập, cũng có thể là ý khác. Youko không biết đó là gì, cũng không định suy luận ra.

 

Cô gắng gượng bám viú leo lên được mấy bước trên sườn núi, vừa dừng lại để thở thì nghe tiếng đứa bé gọi mình ở phía dưới. Nhìn xuống, cô thấy nó đã sang bên đường, tay vươn ra, một tay cầm ống trúc đựng nước, tay còn lại cầm một cái cốc gốm. Trong cốc chứa đầy kẹo.

 

“Anh cầm đi. Anh không có mà.”

 

“Nhưng tôi…”

 

“Nào, Kyou, về thôi.”

 

Đứa bé kiễng chân hết cỡ và để ống trúc cùng cái cốc dưới chân Youko. Sau đó, nó chạy trở về chỗ mẹ đang đứng cùng đồ đạc của mình.

 

Youko nhìn hai mẹ con lại đeo đồ lên lưng. Cô không nói nên lời, chỉ đờ đẫn đứng đó, nhìn hai người quay đi và rảo bước xuống núi.

 

Khi không còn thấy họ nữa, cô ngồi xổm xuống để nhặt hai vật kia. Hai chân cô bủn rủn mất sức, đầu gối đập thẳng xuống đất.

 

Mình đã làm đúng. Chắc chắn thế.

 

Cô không dám chắc rằng hai người có ý tốt khi muốn mình về làng cùng họ. Họ có thể trở mặt ngay sau khi bước qua cổng làng. Mà dù vốn không định hại cô, những người dân làng cũng sẽ giải cô tới phủ quan ngay khi lỡ biết rằng cô là một kaiyaku bỏ trốn. Ý nghĩ thật châm chọc, nhưng cô buộc phải cẩn trọng. Cô không thể tin ai, không dám hi vọng. Giây phút cô hạ thấp sự phòng bị, cô sẽ phải trả giá.

 

“Nhỡ đâu họ lại giúp mày thật thì sao, hử?” Giọng nói gai óc quen thuộc lại vang lên.

 

Youko đáp mà không quay đầu. “Có thể là bẫy.”

 

“Cũng có thể là cơ hội duy nhất của mày. Mày nghĩ vận may sẽ đến hai lần ở cái chỗ như thế này à?”

 

“Nếu không phải là vận may thì sao?”

 

“Mày có lựa chọn khác chắc? Bàn tay và thương thế như vậy… Tao thấy là không đâu.”

 

“Tao sẽ vượt qua được.”

 

“Ai ai, đáng ra mày nên đi cùng họ.”

 

“Tao sẽ ổn thôi.”

 

“Mày sẽ chết đó nha! Cô bé vừa vứt bỏ cơ hội đầu tiên và cuối cùng đó, cô bé của tôi. Buồn quá, buồn quá thôi.”

 

“Câm mồm!”

 

Cô quay phắt lại, vung kiếm chém vào nắng chiều, nhưng chẳng thấy con khỉ đâu. Dấu hiệu duy nhất còn lại là tiếng cười khùng khục thường lệ, vang lên dưới tán cây rừng.

 

Youko liếc nhìn con đường mình đã đi qua. Những chấm đen đã bắt đầu xuất hiện, mờ mờ ảo ảo trong buổi chập choạng. Cô giơ bàn tay còn lành lặn ra và cảm thấy một giọt nước đáp xuống. Trời bắt đầu mưa.

 

––––––––––––––––––––

 

Đó là đêm chật vật nhất cô từng phải trải qua.

 

Cô đã kiệt sức. Mưa lạnh lấy đi chút hơi ấm còn sót lại của cơ thể. Quần áo bết dính vào người, cản trở cử động. Hai chân nặng trĩu không chịu nhúc nhích. Bàn tay phải của cô đã bắt đầu có cảm giác trở lại, nhưng chưa thể cầm nắm gì, chẳng nói đến vung kiếm. Hơn nữa, chuôi kiếm cũng trơn vì nước mưa. Cảnh đêm mưa khiến con người muốn tìm nơi trú ẩn, nhưng quái vật lấy đó làm lợi thế. Xung quanh tối như thể đang ở trong lòng đất, che giấu mọi dáng hình, còn chúng thì liên tục đến, nhe răng ríu rít, kích thước đều nhỏ nhưng con số rất lớn.

 

Youko khập khiễng lội trong bùn, giữa xác thịt của kẻ địch, để mặc cho nước mưa chảy xuôi cuốn đi máu rỉ và cả sức lực của mình. Thanh kiếm cô cầm trong tay trái rất nặng, sự điều khiển của Joyu mờ mịt và xa xôi, tựa như không còn hiện hữu. Mỗi khi một quái vật mới xuất hiện, cô cảm thấy thế cầm kiếm của mình càng thấp xuống, đến mức cô e rằng mình sẽ không nhấc nó lên nổi nữa.

 

Cô ngước nhìn trời như thể cầu nguyện, van nài bình minh mau đến. Những đêm chạy trốn trước đây đều có cảm giác ngắn ngủi, nhưng đêm hôm nay là đêm của quái vật không dứt, thực sự dài đến kinh khủng và không tưởng. Cô đánh rơi kiếm hết lần này đến lần khác, rồi lại nhặt nó lên, ngay cả khi móng vuốt quái vật đã cắm vào da thịt. Cuối cùng, khi chân trời mới bắt đầu tảng sáng, cô tìm thấy một gốc cây bạc.

 

Youko lăn mình nằm dưới tán cây, để rễ cây cứng chọc vào bên sườn, cố gắng hít thở. Trong một thời gian dài, cô có thể cảm nhận thấy lũ quái vật lượn lờ gần đó nhiều vòng, sau đó mới biến mất vào màn mưa.

 

Trời sáng dần. Cuối cùng, cô cũng có thể nhìn thấy tán cây phía trên.

 

“Thoát rồi…”

 

Cô thở ra. Hai vai cô cứng còng kiệt quệ, mưa rơi vào miệng đang há rộng của cô.

 

Các vết thương co giật và két bùn bẩn, nhưng chẳng khiến cô bận tâm nổi. Cô cứ nằm vật, thở hồng hộc những luồng khí ẩm ướt, chờ đợi những mảnh trời vụn vỡ giữa những cánh cây trắng trở sáng. Khi phổi cô cuối cùng đã thôi cót két, cô nhận ra người mình rất lạnh. Tán cây này có thể bảo vệ cô khỏi những kẻ săn mồi, nhưng không cản mưa mấy. Cô biết mình sẽ phải bò ra để tìm chỗ trú tạm, nhưng cơ thể không nghe lời.

 

Cô nắm viên ngọc, cố gắng lấy năng lượng từ nó; thứ sức mạnh kỳ lạ làm ấm đầu ngón tay cô. Tốn khá nhiều sức cô mới lật người lại được, từ đó trườn ra khỏi dưới tán cây và dùng cả tứ chi để bò xuống sườn dốc. Mặt đất cỏ cây đều ướt nên việc di chuyển xuống khá dễ dàng.

 

Cô muốn tránh khỏi các con đường, nhưng trận chiến dài trong bóng tối khiến cô không thể biết được mình đang ở nơi nào sâu trong núi.

 

Một tay cầm ngọc, tay kia lấy kiếm làm gậy, cô đứng dậy. Đầu gối đau xé đến mức choáng váng. Mỗi bước đi, đầu gối của cô lại chực sụp xuống, cho đến khi cô không chịu nổi nữa và chống cả hai tay xuống đất. Nửa lết nửa bò, cô đến được chân dốc và gặp một lối đi nhỏ. Lối đi này chẳng hơn một lối mòn, không phải là một con đường đích thực – không có dấu bánh xe, cũng chẳng đủ rộng cho một cái xe đi qua. Ngay khi bắt gặp lối đi này, cô biết rằng mình thế là tàn rồi. Cô khuỵu xuống, dù hai tay đã cố bấu vào cái cây bên cạnh nhưng vẫn không gượng đứng được. Cô ngã sấp mặt vào mặt đường bùn lầy và không nhúc nhích.

 

Youko vẫn nắm chặt viên ngọc trong bàn tay bị thương, nhưng hơi ấm mỏng manh không giúp ích mấy. Chút năng lượng viên ngọc truyền cho cô không thấm vào đâu so với những gì mưa lạnh đang bòn rút. Sự thần kỳ của nó đã chạm đến cực hạn.

 

Thế là mình sẽ chết ở đây.

 

Youko mỉm cười. Cô có lẽ sẽ là người duy nhất trong lớp chết vì đói rách nhỉ.

 

Những bạn học của cô đã là người của một thế giới khác. Họ sẽ luôn có mái nhà chờ đón, có gia đình bảo vệ, có một tương lai không đói kém và lo âu.

 

Cô đã làm hết sức mình rồi. Cô không muốn bỏ cuộc, nhưng có nỗ lực đến mấy cô cũng không du di được dù chỉ là một ngón tay. Mà thôi, cô nghĩ nếu phần thưởng của việc cố gắng hết sức sẽ là một cái chết đơn giản thì cũng đáng giá rồi.

 

Một lát sau, cô nghe thấy một tiếng thở dài rõ rệt trong tiếng mưa rơi. Khi ngước mắt lên, cô thấy thanh kiếm nằm kề bên má mình đang phát sáng mờ mờ. Cô không nhìn được mặt kiếm vì đang nằm áp má xuống bùn, nhưng thấy được những hình bóng mờ mờ khi mưa vỗ trên mặt kiếm bắn lên.

 

“Nakajima ư?”

 

Đó là một giọng nam – giọng thầy chủ nhiệm lớp. Cô không nhìn ra được thầy đang ở đâu.

 

“Nakajima là một học sinh giỏi, một trong những học sinh giỏi nhất của tôi. Không học sinh nào có thể khiến tôi yên tâm hơn em ấy, tôi nói thật.”

 

Thầy đang nói chuyện với ai đó.  Cô có thể nghe được giọng người còn lại – một giọng nam lớn tuổi hơn, trầm đục hơn.

 

“Có dấu hiệu gì rằng cô bé có thể qua lại với nhóm người nào đáng nghi không?”

 

“Tôi không biết được.”

 

“Thầy không biết được?”

 

Thầy chủ nhiệm nhún vai. “Em ấy là học sinh xuất sắc, đứng đầu lớp, tôi không bao giờ phải nghĩ đến việc em ấy dùng thời gian cá nhân của mình làm gì. Tôi không bao giờ nghĩ tới việc em ấy có thể gặp rắc rối gì.”

 

“Có một thanh niên lạ đã đến trường thầy đúng không?”

 

“Đúng thế, nhưng… vào thời điểm đó, có vẻ như Nakajima chưa bao giờ gặp anh ta. Tôi không hiểu được chuyện xảy ra, nhưng lúc ấy tôi cũng có một số nghi ngờ.”

 

“Nghi ngờ như thế nào?”

 

Thầy chủ nhiệm cười mỉm. “Có lẽ nói thế này cũng không đúng lắm, nhưng… Tôi biết nói thế nào nhỉ. Anh nhìn theo hướng này nhé, Nakajima là học sinh đứng đầu lớp. Cô bé hòa đồng được với các bạn gái trong lớp. Cũng rất hòa hợp với cha mẹ. Nhưng anh phải hiểu rằng điều này là không khả thi.”

 

“Ô?”

 

“Tôi không biết mình có nên nói ra không, nhưng giáo viên chúng tôi… ừ thì giáo viên đều có những hình mẫu lý tưởng đối với học sinh của mình đúng không? Giữa bàn bè với nhau, cha mẹ với con cái cũng vậy. Ai cũng có những tiêu chuẩn và hình tượng đối với mỗi người mình biết, từ đó muốn áp đặt một lối ứng xử nhất định lên người kia, cho dù có hợp lý hay không. Mà rõ ràng là mỗi người lại có một khung áp đặt khác nhau, nếu thầy cô cha mẹ đều được như ý, vậy chắc chắn học sinh đó sẽ rất khốn khổ. Thế mà Nakajima thì sao, em ấy là có thể hòa đồng với tất cả mọi người, đúng không?”

 

Người nọ gật đầu.

 

“Nếu anh hỏi tôi, tôi sẽ cho rằng cô bé chỉ diễn ra nhân cách mà mỗi người muốn thấy thôi. Nếu em ấy có thể chơi cùng tất cả mọi người được thì thực ra cô bé chẳng thân với ai cả, anh hiểu chứ? Em ấy không có được một mối quan hệ thân cận thực sự nào.”

 

“Kể cả với thầy ư?”

 

Thầy giáo có vẻ hơi cay đắng. “Thành thật mà nói thì tôi thích những học sinh có chút xíu phiền phức hơn, kiểu như muốn được giáo viên chú ý hơn một chút. Tôi biết Nakajima là một học sinh xuất sắc, nhưng khi em ấy tốt nghiệp, tôi sẽ quên em ấy ngay. Tất cả các giáo viên đều sẽ như vậy. Chắc tôi sẽ không thể nhớ ra em ấy khi em ấy về dự kỷ niệm mười năm tốt nghiệp.”

 

“Tôi hiểu rồi…”

 

“Tôi không biết Nakajima làm vậy là có ý thức hay chỉ vô thức trở thành như thế vì muốn làm một cô bé ngoan. Nếu thực sự tất cả chỉ là diễn thì tôi không thể đoán được em ấy đang ngầm làm gì. Còn nếu không phải, tôi nghĩ chắc chắn em ấy sẽ rất buồn khổ khi nhận ra sự thật. Em ấy sẽ nghi ngờ giá trị con người mình, thậm chí có thể muốn biến mất. Điều đó thì sẽ không khiến tôi thấy ngạc nhiên.”

 

Youko nhìn hình chiếu nhòe mưa của thầy chủ nhiệm, sững sờ. Hình ảnh mờ dần, thay vào đó là một cô gái. Một bạn học khá hòa hợp với cô.

 

“Nghe bảo rằng cháu là bạn với Nakajima?” giọng nam lớn tuổi hỏi.

 

Bạn cô trông có vẻ hơi sợ. “Cũng không hẳn ạ. Bọn cháu không thân lắm đâu.”

 

“Vậy sao?”

 

“Ừm, đúng là chúng cháu có nói chuyện lúc ở trường. Nhưng chúng cháu cũng không đi chơi với nhau sau khi tan học, hay là… hay là gọi điện với nhau lúc ở nhà. A, cũng có thể có một hai lần ạ, nhưng mà chỉ là kiểu bạn cùng lớp gọi nhau thôi ạ.”

 

“Tôi hiểu.”

 

“Nên cháu thực ra không biết gì về bạn ấy đâu ạ. Chúng cháu chỉ nói chuyện bình thường ở lớp thôi.”

 

“Cháu không thích bạn ấy lắm nhỉ?”

 

“Không… không phải là không ưa hay gì như thế. Cháu chỉ không cảm thấy gì đặc biệt thôi, kiểu như cháu cũng hơi quảng giao một chút ấy mà, không phải thấy bạn ấy có gì đặc biệt hay thú vị.”

 

“Hừm…”

 

Người bạn tiếp theo thì không hòa nhã như vậy.

 

“Nakajima ấy ạ? Ồi, bạn đấy là kiểu hai mặt chắc chắn luôn.”

 

“Hai mặt à?”

 

“Vâng ạ. Kiểu như… khi chúng cháu hùa nhau nói xấu ai đó nhé? Bạn đấy sẽ gật đầu xuôi theo, cũng nói “Ờ ờ, chuẩn đấy” như ai. Nhưng khi con bé kia nói xấu về chúng cháu, Nakajima cũng sẽ gật đầu theo nó ngay. Với ai cũng ra vẻ tử tế… nên cháu không chịu nổi…”

 

“Bạn bè ấy ạ? Hai đứa cháu á? Không đời nào. Chơi với bạn ấy thì tiện cho mấy chuyện kiểu than vãn về bài tập hay tương tự thôi ạ. Nakajima là một người nghe rất tốt vì bạn ấy chỉ biết gật gật khi người khác nói chuyện. Đến thế là hết.”

 

“Được rồi…”

 

“Cháu cá là chính vì thế nên Nakajima phải trốn nhà đi. Chắc là giao hảo với loại người bất thường nào, nói xấu bạn bè và giáo viên đấy. Cháu không bất ngờ tí nào đâu. Nghe kinh điển mà, đúng không? Một cô bé ngoan ngoãn với một bí mật đen tối.”

 

“Tức là có khả năng bạn ấy có dính dáng tới một xung đột nào đó sao?”

 

“Ừm, chẳng hạn như cãi nhau với những người chơi bí mật đó vậy. Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì tới cháu.”

 

Một người khác thì còn suy luận xa hơn.

 

“Nói thật ý ạ? Nó đi cháu còn thấy vui đấy.”

 

“Cháu bị bắt nạt ở lớp đúng không?”

 

“Vâng.”

 

“Nakajima cũng bắt nạt cháu à?”

 

“Vâng. Nó cũng cô lập cháu như những người khác, thế mà còn cứ giả bộ như tốt đẹp lắm.”

 

“Thế à?”

 

“Mấy đứa kia thì cứ phịa ra toàn chuyện bẩn thỉu về cháu, chú biết không? Còn Nakajima thì sẽ ngồi đó, có vẻ tham gia, nhưng rồi lại không hẳn thế. Giống như là không muốn làm thế lắm đâu, nhưng vẫn gia nhập bọn kia vì không muốn bị ghét. Thà nó cứ theo hẳn một phía đi, đúng không ạ? Chứ thế thì hèn quá.”

 

“Chú nghĩ là chú hiểu.”

 

“Nó cứ như thế đấy, đúng kiểu hiền lành ngoan ngoãn, mắt thì nhìn cháu rất là thương hại, nhưng lại chẳng can ngăn bọn kia tí nào, làm cháu càng ghét.”

 

“Chú hiểu được.”

 

“Thế này nhé ạ, nó bỏ nhà đi hay là bị bắt cóc gì đó thì cũng chẳng dây gì tới cháu. Có gì xảy ra với nó hay giữa nó với cháu thì cháu cũng là nạn nhân. Cháu chẳng… chẳng thương cảm gì với nó. Cháu chỉ hi vọng không phải rơi vào tình cảnh tương tự thôi. Chú thích thì cứ cho cháu vào diện tình nghi. Cháu không thích nó, nó biến mất thì cháu vui, cháu sẽ không nói dối đâu. Sự thật nguyên vẹn đấy.”

 

Chỉ có mẹ cô là bảo vệ cô. Mẹ ngồi trên ghế, gập mình cúi về phía trước, vẻ suy sụp.

 

“Con tôi ngoan lắm. Tính như nó thì đâu thể trốn nhà đi, đâu thể giao hảo với bọn bất hảo được.”

 

“Vâng, nhưng có vẻ như Nakajima cũng không thực sự vui khi ở nhà?”

 

Mẹ cô mở to mắt. “Youko ấy ư? Tôi không hiểu sao lại có thể nói thế?”

 

“Tôi nghe nói cô bé đã phàn nàn kha khá với bạn bè cùng lớp rằng cha mẹ có hơi nghiêm khắc?” Người đàn ông hỏi.

 

“À thì, thi thoảng chúng tôi cũng có răn dạy con, nhưng đó là bổn phận của cha mẹ mà? Không đâu, tôi không tin đâu. Con tôi có bao giờ tỏ vẻ không vui đâu, không bao giờ.”

 

“Vậy là bà không nghĩ có bất cứ lý do nào để con bỏ đi?”

 

“Hoàn toàn không. Đó là một việc mà con tôi không thể làm.”

 

“Thế người thanh niên đã đến trường tìm cô bé thì sao?”

 

“Tôi không biết gì về chuyện đó. Con tôi không phải kiểu giao du với người lạ hay… mấy đứa khác người.”

 

“Bà có suy đoán vì sao cô bé mất tích hay không?”

 

“Có thể là trên đường nó về nhà, ai đó…”

 

“Xin lỗi bà, không có bằng chứng gì cho giả thuyết đó. Youko rời khỏi phòng giáo viên cùng người thanh niên nọ và sau đó không ai nhìn thấy cô bé nữa. Có vẻ như người kia cũng không ép cô bé đi theo. Một số giáo viên nói cô bé cư xử như thể có biết anh ta.”

 

Mẹ cô chỉ gục đầu xuống lắng nghe.

 

“Về lời thì Youko đã nói mình không biết người này, nhưng tôi cho rằng dù hai người họ chưa từng gặp nhau trước đó thì họ cũng đã có một mối liên hệ nào đó. Có thể là một người bạn chung chăng? Chúng tôi đang điều tra.”

 

“Có thật… có thật là Youko phàn nàn về lúc ở nhà không?”

 

“Theo lời kể thì đúng vậy.”

 

Mẹ cô lấy hai tay che mặt. “Tôi có thấy nó khó chịu đâu. Tính tình cũng có phải là bỏ nhà đi hay giấu chúng tôi chơi bời với bọn lêu lổng đâu. Thực sự đấy. Con tôi sẽ không mang khổ về cho bố mẹ.”

 

“Vâng, nhưng con trẻ cũng thường không thể hiện cá tính chân thật với cha mẹ.”

 

“Ôi, tôi còn nhớ lúc nghe nhà người khác nói về con cái họ, tôi nghĩ Youko nhà mình ngoan biết bao. Lẽ ra tôi nên nghi ngờ gì đó ư?”

 

“Ừm, con cái hiếm khi lớn lên theo đúng kỳ vọng của bố mẹ mà. Con tôi gây chuyện thường xuyên.”

 

“Ra thế, đúng thế nhỉ… Nó ngoan quá, khiến chúng tôi tự hào vô cùng. Tôi đoán… có thể chúng tôi đã bị che mắt mất rồi. Có thể chúng tôi không nên tin con mù quáng.”

 

Youko chớp mắt. Không… Mẹ ơi…

 

Cô muốn bật khóc, thế nhưng nước mắt chẳng chảy. Cô mấp máy môi nói “không, không phải mà” vô số lần, nhưng chẳng bật ra được tiếng. Hình ảnh đã tan đi.

 

Cô nằm trong vũng nước mưa, mặt nửa vùi trong bùn, chẳng còn sức nâng người dậy. Không ai trong cuộc sống trước kia có thể đoán nổi giờ này cô đang ở đâu, có mơ cũng không đoán nổi. Cho nên họ mới nói những lời như thế. Họ chẳng biết.

 

Bị ném vào thế giới xa lạ tàn khốc này, chịu đói, chịu cô độc, bị thương, không đứng lên nổi… Thế mà cô vẫn run rẩy nghiến răng và mong ước được về nhà hơn bất cứ thứ gì.

 

Nhà ư?

 

Cái đó chính xác là cái gì?”

 

Sự thật dần dần trở nên rõ rệt. Tất cả những thứ cô còn có ở thế giới kia là một số người – những người như cô đã thấy thanh kiếm chiếu lên.

 

Nhà sao?

 

Chẳng có ai chờ đợi cô ở nơi đó. Cô không có gì, không có ai hiểu cô. Dối trá. Phản bội. Đối với cô, thế giới này và nơi ấy cũng không khác gì nhau.

 

Mình vốn đã biết.

 

Nhưng… mình muốn về nhà.

 

Cô bật cười, lặng lẽ, trào phúng. Cô muốn cười to nhưng gương mặt đã cứng đờ vì mưa lạnh không nhếch môi nổi. Cô cũng muốn khóc, nhưng chẳng còn nước mắt.

 

Đủ rồi.

 

Cô đã chịu đựng quá đủ rổi – quá đủ về mọi mặt. Youko nằm đó, chờ mọi chuyện kết thúc.



*Chương sau là vui rồi : >

 

No comments:

Post a Comment