Saturday 21 December 2019

Đông vinh



Đông vinh (Sự tráng lệ của mùa đông) là một trong những truyện ngắn có mốc thời gian ở ngay sau thời điểm kết thúc "Phong hải, mê bờ"

Khi Taiki bước khỏi toà điện, vương cung đã đổi sang diện mạo hoàn toàn mới.

Cậu đứng lại trong hành lang, chớp chớp mắt nhìn quanh vài lần. Bản thân các toà nhà không có gì thay đổi, những đình viện sân vườn tráng lệ cũng như xưa. Những bức tường trắng, những mái ngói xanh đen, những quan viên qua lại - vẫn là quang cảnh đó.

Nhưng hôm nay dường như mọi vật đều đang toả ra một quầng sáng êm dịu. Tất cả quấn quanh mình một vầng quang nhè nhẹ, tựa như một lớp sa mỏng đang vắt qua một nền trời trong xanh lạ lùng. Sắc xanh ấy giờ bị che mờ đi, mặt trời trở thành một vệt trắng, ngay cả cái bóng đổ dưới chân Taiki cũng chỉ còn một màu xám nhạt.

Còn quang cảnh trước mắt cậu lại bừng sáng hơn cả thời điểm ban trưa.

Thursday 7 November 2019

Phong hải, mê bờ - Chung chương





“Sau khi bệ hạ đã ngồi lên ngọc toà, đại nhân sẽ khấu đầu. Nghi lễ là như vậy.” Quan Đại tông bá giải thích.

Taiki gật đầu. “Ta hiểu rồi.”

Ngày lành đăng cơ đã tới. Đại lễ được cử hành tại chính điện của kinh thành Kouki dưới chân núi.

Phong hải, mê bờ - Chương mười ba


Chỉ hai ngày sau, Keiki lại tới thăm Taiki. Có vẻ như anh đã giữ lời và không nói gì – ít nhất không nói gì với Gyosou. Mỗi tối, khi dùng bữa cùng Gyosou, Taiki lại tìm kiếm trên nét mặt Gyosou xem có biểu hiện gì rằng anh đã biết về tội lỗi của cậu hay không, nhưng cậu không thấy sự thay đổi nào. Một phần trong cậu cảm thấy nhẹ nhõm, phần còn lại thì càng thêm lo sầu khi biết rằng mình vẫn phải tiếp tục sự giả dối này.

Một buổi chiều lặng lẽ nữa lại đang trôi đi thì có người từ Nội cung tới, truyền lời để cậu thay lễ phục và tới sảnh tiếp khách. Vội vào Nội cung, Taiki thấy trong sảnh có Gyosou và Keiki cùng hai người cậu chưa từng gặp mặt.

Phong hải, mê bờ - Chương mười hai


Tai là vương quốc ở cực bắc. Sau hành trình suốt một ngày đêm, huyền vũ đưa Gyosou và Taiki tới kinh đô, nơi núi Kouki vươn cao tới trời.

Trong mắt Taiki, Huyền Vũ là một con rùa lớn như một hòn đảo nhỏ. Nó đã chờ sẵn ở Vân Hải khi vị vương cùng Taiho của ngài ra khỏi toà miếu trên đỉnh núi Hou. Họ bước trên cần cổ trông như một cây cầu đá của nó, đến bờ bên kia là mai của con vật. Bộ mai khổng lồ của nó mang nhiều điểm nhấp nhô gồ ghề, giống như địa hình đá trên núi Hou vậy. Con vật trôi trên Vân Hải, nhưng cổ và thân nó không hề ẩm ướt, khiến Taiki thắc mắc không biết nó thực sự đến từ đâu hay bơi như thế nào. Ở giữa mai của con vật có một toà điện nhỏ, bên trong có đồ đạc nhưng không có người, ngoài ra còn có đủ thức ăn cho hai người quá giang.

Thursday 3 October 2019

Phong hải, mê bờ - Chương mười một


Ra ngài ấy là vương.

Khoảnh khắc Sanshi nhìn thấy Taiki chạm trán lên mũi giày của Gyosou, những thắc mắc vẫn vướng bận trong lòng cô những ngày qua bỗng chốc được hoá giải.

Đã từng có những dấu hiệu khác – ví dụ như sự gần gũi của vị kirin đối với Gyosou – nhưng Taiki cũng hết sức thân thiện với những người khác, bởi vậy cô không cảm thấy điều này đặc biệt kỳ lạ. Nhưng nếu Gyosou chính là vị vương tiếp theo của Tai thì cô hiểu được sự lưu luyến của Taiki khi anh rời khỏi, đặc biệt là khi cậu vốn thân hơn với tướng quân Risai về mọi mặt.

Wednesday 2 October 2019

Phong hải, mê bờ - Chương mười


“Đại nhân Risai? Ngài thấy khá hơn chưa ạ?”

Thấy Taiki thò đầu vào qua cửa trướng, Risai ngồi dậy trên giường.

“Đại nhân.”

Mọi thứ trong trướng rất đơn giản tiện dụng, được chuẩn bị cho một hành trình dài với ít người đi. Đồ đạc rất ít, chỉ vừa đủ cho những tiện nghi cơ bản của vị nữ tướng cùng các tuỳ tùng. Khí hậu ôn hoà của núi Hou thực ra cũng chỉ đòi hỏi toà trướng có chức năng chủ yếu là tạo nên không gian cá nhân, vì vậy vải trướng khá nhẹ và mỏng, không gian phía trong cũng rất rộng rãi.

Sunday 11 August 2019

Phong hải, mê bờ - Chương chín


“Đại nhân Gyosou!”

Risai gọi từ trên lưng Hien, ánh lửa từ ngọn đuốc trên tay cô bập bùng rọi lên những cạnh đá trong lúc con tenba chạy trở về bãi trống.

“Đại nhân Gyosou, có một hang động tôi nghĩ ngài nên tới xem.”

“Ồ?” Gyosou đứng dậy.

“Nó ở gần một bãi lầy cách đây không xa lắm. Có dấu vết ra vào, tôi ngờ là thuộc về suugu.”

Phong hải, mê bờ - Chương tám


"Chị Youka, em ra ngoài được không ạ?" Taiki hỏi. Họ vừa bắt đầu một buổi sáng tại cung Hoto.

Youka nở nụ cười hiền từ nhất. "Tất nhiên rồi. Tôi đoán rằng ngài muốn quay lại gặp đại nhân Risai?"

"Em không nên làm thế hả chị?"

"Không phải, dĩ nhiên là ngài có thể làm thế. Đại nhân Risai có vẻ là một người rất tốt bụng. Hơn nữa ngài ấy là một tướng quân, chắc chắn ngài có thể trông cậy vào ngài ấy khi cần."

Wednesday 10 July 2019

Phong hải, mê bờ - Chương bảy



Không lâu sau ngày hạ chí, Teiei tới để đưa Taiki đến cung Hoto.

Vậy là ngày hôm nay đây, Taiki vừa nghĩ vừa đặt đũa xuống bàn sau bữa sáng.

Hôm nay cậu đã được đánh thức sớm hơn thường lệ, những phục sức Sanshi chuẩn bị cho cậu cũng xa hoa hơn rất nhiều so với mọi ngày, bởi vậy cậu cũng không hoàn toàn bị bất ngờ.

Phong hải, mê bờ - Chương sáu




“Phải thú thực là lúc đầu tôi cũng lo lắm…”

Youka nói, tay ngừng đưa kim. Taiki đã lớn lên nhiều kể từ khi trở về núi Hou, các tiên nữ liên tục bận rộn may quần áo mới và nới dài ống tay cùng gấu áo cho cậu. “Nhưng xem ra ngài ấy đã trở nên rất thân với Kei Taiho.”

Một trong những người ngồi bên cạnh cô khẽ bật cười, và Youka mỉm cười đáp lại. Cô không thể nào quên được gương mặt của Taiki khi cậu chạy vào trong điện, ríu rít kêu lên rằng Keiki đã biến thân cho cậu xem; đêm đó cậu hưng phấn mong chờ cho chuyến đi sáng hôm sau tới mức nửa đêm mới ngủ. Hôm sau cậu trở về mà tóc bị gió thổi loạn lên cả, người thì kích động đến còn khó ngủ hơn.

Monday 17 June 2019

Phong hải, mê bờ - Chương năm


"Đại nhân Gyokuyou!"

Vị thiên tiên tới thăm khi Taiki vừa dùng xong bữa trưa tại điện Rosen.

Gyokuyou nhẹ bước tiến vào toà điện năm gian nhỏ xinh, theo sau là một người đàn ông trẻ có mái tóc vàng. Teiei giật mình quỳ xuống, khấu đầu trên mặt đất.

Genkun đã nhìn thấu điều chúng ta cần. Ngài biết rõ!

Phong hải, mê bờ - Chương bốn


Taiki chầm chậm leo xuống con đường phủ rêu. Cậu không có đích đến cụ thể nào nên cũng không để ý lắm khi bước đi, chỉ cần có Sanshi theo cùng, cậu biết mình sẽ không bao giờ bị lạc. Hơn nữa, có cố ghi nhớ con đường họ đi thì cũng không ích gì – ngòai khu vực quanh điện Rosen, vị kirin nhỏ tuổi không hề nắm được sơ đồ của mê cung.

Tâm trí cậu đang lơ đãng trôi đi thì họ leo lên một con dốc nhỏ và đột nhiên gặp một cánh cổng nằm giữa đường. Cách cổng được đóng chặt, chặn lại mọi lối qua.

Thursday 2 May 2019

Phong hải, mê bờ - Chương ba


"Ngài đã tỉnh chưa ạ?"

Đó là giọng của Sanshi. Taiki dụi mắt, chầm chậm hé nhìn. Trong một lát, cậu chỉ im lặng nằm đó, nhìn lên trần nhà trạm trổ.

Trần nhà trong phòng được tạc từ đá trắng, với những chi tiết cầu kỳ khắc trên toàn bộ nền đá màu sữa. Nằm ở bốn góc là hình chim chạm nổi, hoa cỏ đan quyện cùng nhau phủ hết diện tích còn lại, tập trung xoay quanh một hoa văn hình tròn ở chính giữa. Mặt đá không được sơn, nhưng nhiều hòn đá đa sắc được khảm vào để tô điểm.

Phong hải, mê bờ - Chương hai




Youka vừa bước khỏi đường hầm phủ hoa mơ trân châu thì bắt gặp Sanshi.

Cửa đường hầm này mở ra một thảm cỏ nhỏ xanh mượt, trên những khe đá xung quanh mọc đầy mơ trân châu. Một bụi cây ở ngay phía trên cửa hầm rủ xuống đây những cành hoa trắng mảnh, tựa như một bức mành châu che lại lối ra.

Wednesday 13 March 2019

Phong hải, mê bờ - Chương một



Không ai biết sự sống từ đâu mà đến, nhất là đối với những giống loài không phải là người, nhưng chung quy thì nó đã đến với cô, mang theo ý thức cùng tới.

Cô thức tỉnh dưới những tán cây trắng, trong thâm tâm chỉ có một chữ: Taiki.

Phong hải, mê bờ - Chương mở đầu



Tuyết hạ.

Những bông tuyết lớn nặng nề rơi. Cậu bé ngước đầu nhìn chúng: muôn vàn bóng xám nhỏ xuyên nhanh qua không trung như sắp hoà vào lẫn nhau. Dõi theo hướng rơi của chúng ngược lên trên, mắt cậu dần chỉ còn thấy một màn trời trắng xoá.

Một bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống trên vai cậu - một bông tuyết đủ lớn để cậu thấy những góc cạnh, như miếng bông gòn đã kết tủa. Từng bông từng bông một, tuyết rơi xuống xung quanh, và cậu ngắm chúng đọng lại trên vai, trên tay áo, rồi vào lòng bàn tay đỏ hồng của mình, nơi chúng tan thành những giọt nước trong suốt.

Chẳng phải tuyết mà chính làn hơi trắng bản thân đang thở ra trước mắt khiến cậu cảm thấy rất lạnh. Cậu quay đầu trên chiếc cổ trẻ con mảnh khảnh, nhìn theo làn khói trắng uốn lượn trong không trung.