Thursday 7 November 2019

Phong hải, mê bờ - Chương mười hai


Tai là vương quốc ở cực bắc. Sau hành trình suốt một ngày đêm, huyền vũ đưa Gyosou và Taiki tới kinh đô, nơi núi Kouki vươn cao tới trời.

Trong mắt Taiki, Huyền Vũ là một con rùa lớn như một hòn đảo nhỏ. Nó đã chờ sẵn ở Vân Hải khi vị vương cùng Taiho của ngài ra khỏi toà miếu trên đỉnh núi Hou. Họ bước trên cần cổ trông như một cây cầu đá của nó, đến bờ bên kia là mai của con vật. Bộ mai khổng lồ của nó mang nhiều điểm nhấp nhô gồ ghề, giống như địa hình đá trên núi Hou vậy. Con vật trôi trên Vân Hải, nhưng cổ và thân nó không hề ẩm ướt, khiến Taiki thắc mắc không biết nó thực sự đến từ đâu hay bơi như thế nào. Ở giữa mai của con vật có một toà điện nhỏ, bên trong có đồ đạc nhưng không có người, ngoài ra còn có đủ thức ăn cho hai người quá giang.


Trong lúc Gyosou và Taiki hành trình trên con rùa khổng lồ, hay nên nói là con thuyền sống này, cung Hakkei đang chuẩn bị chào đón tân chủ.

Đứng ở phía trước của mai rùa, Taiki là người nhìn thấy cung điện trước: một hòn đảo mỏng và nhọn. Khi họ tới gần, cậu nhận ra hòn đảo này có hình như móng ngựa; phần miệng móng mở rộng với vô số toà nhà quay về phía mặt nước. Cậu thấy những bức tường trơn tru, những lan can hoa lệ, cột trắng và ngói màu xanh đậm, sẫm màu hơn so với ở cung Houro. Mặt nước phẳng lặng trong vịnh phản chiếu như một tấm gương. Taiki chưa từng được thấy một cảnh sắc nào đẹp đến như thế.

“Đó là cung Hakkei. Rất đẹp đúng không?”

Taiki gật đầu, bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc.

“Hòn đào này thực ra chính là đỉnh núi Kouki. Những toà nhà kia là khu vực Ngoại cung, nơi dành cho các quan lại.” Gyosou đưa tay chỉ trong khi nói. “Khu vực trên kia là Nội Cung. Còn bên kia là điện Jinju, đó sẽ là nơi em ở, Kouri.” Vị vương chỉ về phía một toà kiến trúc bên mặt nước.

“Thần cũng sống trong cung ư? Thần chẳng phải chỉ là một thần tử thôi ạ?”

“Em không phải chỉ là một thần tử của ta, Kouri. Nếu vương quốc là một con thuyền thì vương là mái chèo và kirin chính là mỏ neo. Không có cả hai phần đó, con thuyền sẽ chìm.”

Huyền Vũ uy nghi lướt trên mặt nước tĩnh lặng, tiến vào vịnh. Taiki thấy đã có vô số lá cờ được dựng lên trong vương cung. Rất đông người đứng trước toà điện lớn phía trước mặt họ, tất cả đều đang quỳ trên mặt đất. Huyền vũ cập bờ, một lần nữa vươn cần cổ dài của mình ra làm cầu.

Vị vương và kirin của mình cùng nhau bước đi giữa những hàng người đang khấu đầu, leo lên toàn điện hùng vĩ. Gyosou cho Taiki biết rằng đây là Chính điện của Hoàng cung. Được vây quanh bởi tiếng hoan hô chúc mừng, vị kirin cảm thấy hoảng hốt. Cậu tưởng mình đã quen với việc được người khác khấu đầu hành lễ hay phục vụ, cũng đã làm quen được với cuộc sống xa hoa tại cung Houro, nhưng những gì chờ đón cậu tại nơi ở mới này có quy mô lớn hơn nhiều so với những gì cậu từng được trải nghiệm.

Cậu muốn được triệu hồi Sanshi, được gọi tên và nắm tay cô, nhưng Youka đã dặn rằng cậu không được làm điều đó. Giờ đây, khi đã chọn vương và trở về quốc thổ của mình, Taiki được coi như đã trưởng thành và phải cư xử cho phải phép. Sanshi không còn là nhũ mẫu của cậu nữa mà là một shirei, cậu không thể gọi shirei ra trước mặt người khác một cách bừa bãi được.

Bởi vậy, phải chờ tới khi những nghi thức trong ngày đã xong xuôi, cậu đã trở về tẩm phòng và kéo kín màn quanh giường lại, Taiki mới có thể thả lỏng mình.

“Sanshi…” cậu thì thầm để không đánh động đến tám vị thị nữ luôn túc trực ở gian bên cạnh chờ hầu hạ cậu.

“Làm sao vậy?”

Bình thường, Sanshi sẽ lập tức hiện thân khi cậu gọi cô, nhưng hôm nay cậu chỉ nghe thấy tiếng cô trả lời.

“Chị Sanshi?”

“Ngài đã là người lớn rồi, tôi không thể ngủ cùng ngài nữa.”

“Không được thật ạ?”

Taiki ngồi dậy giữa chiếc giường lớn – lớn hơn nhiều so với giường cũ của cậu tại điện Rosen.

“Dù ngài không thể thấy tôi, tôi sẽ luôn luôn ở bên ngài.”

“Nhưng-”

“Chúc ngủ ngon, Taiki.”

Taiki thở dài, nằm lăn xuống, nhưng cậu chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Rồi đột nhiên cậu cảm thấy như có ai bật cười, tuy không nghe thành tiếng được, và những ngón tay chạm vào tay cậu dưới lớp chăn.

Sanshi…

Những ngón tay ấy nắm chặt tăy cậu.

“Chúc ngủ ngon, Taiki.”

“Dạ… chúc chị ngủ ngon.”

Cảm thấy dễ thở hơn, Taiki nhắm mắt lại, dù cậu biến rằng giấc ngủ của mình sẽ không mấy an lành và những giấc mơ của cậu sẽ là ác mộng tối tăm.

-----------------------

Khi về lại vương quốc của mình, kirin đảm nhiệm chức vị tể phụ, phụ tá vương thượng trong việc triều chính. Đây là trách nhiệm của mọi kirin, bất kể tuổi tác. Vừa mới bắt đầu làm quen được với thân phận kirin, cậu lại phải học cách sinh hoạt của một tể phụ. Đúng giờ thì rời giường, mang sắc phục phù hợp, đúng giờ thì ra Nội cung, tham gia vào buổi chầu sớm. Sau đó, cậu sẽ ngồi ở phía tay phải của vương cho tới trưa, tham mưu chính sự cùng ngài. Tuy bản thân cậu chỉ có thể ngồi đó nhìn, với tư cách là kirin, sự hiện diện của cậu vẫn là bắt buộc.

Việc đầu tiên chủ thượng của Taiki cần phải xử lý chính là sắp xếp đại lễ đăng cơ của chính mình. Triều đình mới cũng cần được lập tức định hình. Gyosou cần phải rà soát tất cả những gì còn lại, quyết định xem bỏ gì và giữ gì. Phân bổ quan viên và thiết lập thể chế là những vấn đề trọng đại hàng đầu của một vị vương.

“Hoàng thượng nghĩ sao về lời tấu của quan Đại sư?”

Gyosou đang ngồi trên trường kỷ trong tẩm phòng, mắt nhìn một chồng tấu chương. Taiki ngồi dưới sàn nhà gần bên.

“Bỏ qua.”

Tiên vương đã chìm đắm trong xa hoa suốt nhiều năm, cuối cùng dẫn đến thất đạo. Biết rõ điều này, Gyosou đã giảm thiểu nhân số trong cung xuống số lượng tối thiểu ngay sau khi lên ngôi, khiến phần lớn các người hầu và nữ quan cũng được cho tạm nghỉ. Những khu vực trong cung không cần dùng ngay được khoá lại, những người trông coi chăm sóc bị lược bỏ.

Quan Đại sư quản lý các nhạc công hoàng gia. Ngài có lời dị nghị rằng vương đã cho bãi miễn quá nhiều nhạc công.

“Nói với ngài ấy rằng ta là một quân nhân, không hiểu được âm nhạc.”

“Vâng, nhưng còn những người không còn việc làm kia thì sao?”

“Em có biết tiên vương để lại cho chúng ta bao nhiêu nhạc công không?”

Taiki lắc đầu.

“Ta cũng không biết chính xác, nhưng chắc chắn là rất nhiều. Trước đây, mỗi khi tiến cung, ta thấy ở gian nào cũng có tiếng nhạc, mỗi gian một bản khác nhau, ròng rã cả ngày. Họ chơi nhạc bất kể vương có ở đó hay không; trong buổi thượng triều chúng ta cũng có thể nghe rõ.

Taiki há hốc mồm.

“Ta không thấy thương cảm gì đối với những người bị bãi miễn. Sau này đi đâu thì họ cũng mang danh đã từng phục vụ trong hoàng cung, chắc chắn họ sẽ tìm được việc. Lúc này chúng ta chỉ cần vừa đủ người để chào đón quan khách, không hơn.”

“Thần nghĩ quan Đại sư lo ngại rằng số người còn lại là quá ít cho lễ đăng cơ…”

“Vậy là đủ rồi. Tai đang nghèo khó. Ta thấy không có lý gì lại làm quốc khố thêm thâm hụt trong khi còn chưa chính thức lên ngôi.”

“Nhưng quan Đại tông bá cũng có lời rằng như hiện nay sẽ khiến cho lễ đăng cơ quá đơn giản.” Trong Lục Quan, Xuân Quan quản lý những việc lễ tiết trong cung, có Đại tông bá làm trưởng quản

“Ai muốn cười nhạo thì cứ cho họ cười nhạo, còn hơn là bị cười vào mặt vì tội lãng phí. Tiên vương tiêu xài vô độ, quốc khố cạn kiệt, giờ chỉ còn toàn công văn vay nợ.”

“Vâng, thưa hoàng thượng.”

Taiki còn quá nhỏ, mới hiểu được loáng thoáng về cách vận hành của triều đình, chưa nói gì đến các quan hệ chính trị. Cậu biết rất ít về tình hình tại Tai. Trái lại, Gyosou là một trọng thần của tiên vương, có thể ra vào Nội cung. Anh không cần Taiki phải tham mưu, Taiki cũng biết điều đó.

“Có lẽ ta nên cải tổ Xuân Quan,” Gyosou nhìn xuống những tấu chương, miệng lẩm bẩm, sau đó lại ngẩng lên. “Tiên vương ham thích lễ lạc phô trương, ta e là các quan cũng bị ảnh hưởng, thích những thứ loè loẹt rồi.”

“Nhưng có lẽ vẫn còn những điều cần cân nhắc thêm. Chúng ta không nên vội vã như vậy…”

Gyosou mỉm cười với cậu. “Em nói cũng phải. Ta sẽ giám sát quan Đại tông bá. Biết đâu còn cứu vãn được.”

Taiki cụp mắt nhìn xuống. Nhìn nụ cười của Gyosou, cậu biết rằng anh chỉ nói thế cho mình vui lòng mà thôi.

“Thần xin lỗi. Đó không phải là việc của thần, và-”

“Không, Kouri. Đó là việc của em. Không có em bàn việc cùng ta thì ta sao giữ cho mình tình táo được?”

Ngài ấy lại dỗ dành mình.

“Thần rất xin lỗi…”

Gyosou đưa mắt nhìn Taiki. Mặt cậu bé cúi gằm. Anh đứng dậy. “Kouri. Em không thể cho ta biết điều gì đang khiến em phiền lòng ư?”

Taiki vội lắc đầu. “Không có gì, bệ hạ. Không có gì.”

Gyosou đặt cuốn tấu trong tay xuống, tới bế cậu lên. “Em nhớ mọi người ở núi Hou ư?”

“Không mà,” Taiki vẫn khăng khăng lắc đầu.

“Nếu em nhớ các tiên nữ thì cứ nói ra, đó không phải là điều gì đáng thẹn. Ta sợ em đặt nhiều áp lực lên bản thân quá.”

“Không đâu, thưa bệ hạ.”

“Vậy em hãy cho ta biết mối phiền của em đi!” Trong giọng của Gyosou ngầm có vẻ buồn bực. “Em nói không có chuyện gì, nhưng rõ ràng là có chuyện. Em vẫn còn nhỏ, không việc gì phải một mình đối mặt với mọi việc như thế.”

Taiki im lặng ngồi yên.

“Sau lễ đăng cơ, ta định phái em tới Kei. Đến chơi với Kei Taiho một chút cũng tốt.”

“Thần không buồn, thưa bệ hạ.”

“Em cho rằng ta không đáng tin thế ư? Em cảm thấy khó có thể nói với ta những điều em băn khoăn sao?”

Taiki lắc đầu lần thứ ba. Chắc chắn cậu không nghĩ rằng Gyosou không đáng tin cậy.

Nhưng mình phải theo sát ngài ấy.

Cậu không thiếu niềm tin vào con người của Gyosou, nhưng cậu phải ở đây đề phòng vạn nhất có điều gì khiến anh thất đạo. Chỉ còn một mình cậu ở đây để giữ Gyosou đi theo chính đạo, bởi Thiên Giới rõ ràng đã không thèm để mắt.

Suy cho cùng thì Thiên Khải vẫn không xuất hiện.

Nhìn vẻ mặt ngoan cố của đứa trẻ, Gyosou thầy bất đắc dĩ trong lòng. Chuyện gì có thể khiến Taiki phiền muộn đến thế? Anh không nghĩ rằng đó chỉ là nhớ bạn. Có lẽ cậu cảm thấy choáng ngợp trước những trách nhiệm mới. Hay có thể…

Có thể, Gyosou không biết có phải mình đang tưởng tượng hay không, nhưng dường như Taiki ngày càng trở nên bứt rứt kể từ khi họ gặp nhau trên núi Hou. Anh đặt cậu xuống, vẫy tay về phía cửa điện.

“Em về nghỉ đi. Không cần phải thức theo ta đến đêm muộn đâu.”

“Không sao đâu ạ. Thần không mệt.”

“Nào có chuyện không sao. Em có biết trông em thế nào không? Sắc mặt em tái đến mức nào?”

“Không, thần…”

Gyosou đặt một bàn tay lên đầu Taiki, ngăn lại lời cậu. “Đây là lệnh. Em về điện nghỉ ngơi đi. Trong thời gian tới, ta yêu cầu em không đi theo ta qua buổi trưa.”

“Nhưng, bệ hạ-”

“Ta hứa sẽ không ra quyết định gì mà không hỏi ý em trước. Bây giờ, điều quan trọng nhất là em phải nghỉ cho khoẻ. Em nói sao?”

Taiki cúi mắt nhìn xuống. “Vâng, thưa bệ hạ.”

----------------------

Ngoài vị trí tể phụ, Taiki còn giữ một chức vụ khác, đó là châu hầu của châu Zui – nơi định đô của Tai. Điện Jinju là nơi cậu sinh hoạt, đồng thời cũng là nơi xử lý chính sự của châu hầu của Zui. Theo lý, cậu sẽ dùng một phần thời gian trong buổi chiều để làm việc này, nhưng trên thực tế, kirin chỉ là người thực hiện mệnh lệnh của vương, vì vậy Tai Vương cũng là người quản lý châu Zui, đặc biệt là trong trường hợp của Taiki, bởi cậu mới chỉ được học những điều dạy trong Thiên Mệnh, không biết gì hơn về việc cai trị. Tạm thời, việc xử lý chính sự của cậu chỉ bao gồm ngồi im nghe các quan tấu lên, sau đó hỏi những điều bản thân chưa hiểu. Về cơ bản đây chỉ là thời gian học tập. Thi thoảng Gyosou sẽ đến quan sát những buổi này, có thể cho lời khuyên hay ý kiến của mình về việc này việc kia. Sau đó, anh sẽ quay lại Nội cung để tiếp tục việc chính sự, lần nào cũng kiên quyết không cho Taiki đi theo mình.

Không có việc nào khác để làm, Taiki dành phần lớn những buổi chiều chỉ ngồi yên trong điện, không làm gì cả.

Tuy ban đầu cậu có tám người hầu hạ, con số đã giảm đi nhiều theo sự cắt giảm chung của toàn vương cung, tới nay chỉ còn lại hai. Gyosou cố ý để lại cho cậu hai vị cung nữ vì nghĩ đến việc cậu đã quen sống với các tiên nữ. Anh cũng luôn luôn mời cậu dùng bữa tối cùng mình, theo thói quen trước kia của cậu tại cung Houro. Được săn sóc như vậy lại khiến Taiki không thể nào bình yên nổi. Gyosou càng lo nhiều cho cậu, cậu càng cảm thấy như bị dồn vào đường cùng.

----------------------

Một buổi chiều, trong lúc ủ dột ngồi trong điện, Taiki nhận được lời Gyosou triệu tới Nội cung. Cậu vội vã chuẩn bị tiến cung. Chỉ còn vài ngày nữa là tới ngày lành để tiến hành đại lễ đăng cơ, trong cung rộn rã người hầu và cung nhân đang chuẩn bị cho dịp đại điển.

“Taiho, chúng ta có khách.”

Được đưa tới sảnh tiếp khách dành riêng cho các vương quốc khác, Taiki thấy Gyosou đang đứng sau ô cửa mở rộng, cất lời nói với mình từ khi cậu ở cách cửa còn xa.

Gyosou rất hiếm khi gọi cậu bằng danh xưng chính thức như vậy, hơn nữa cậu cảm thấy trong nụ cười của anh hình như có chút tinh quái.

“Khách… ạ?”

Cậu không nghĩ ra nổi đó có thể là ai. Vừa bước lại, cậu vừa nghiêng đầu, ngờ ngợ cảm thấy như có thứ gì đó trong không trung. Đó là một thứ hữu hình – một ánh sáng mờ mờ như váng bọt màu vàng kim lập lờ trôi trong gió nhẹ. Nó rung rinh uốn lượn tựa một dải lụa mỏng vòng qua cửa, tiến vào sảnh.

Không thể nào. Tim cậu đập rộn lên.

Cậu chạy vào trong sảnh, hai mắt mở to khi nhận ra người đang đứng đó.

“Kei Taiho…”

Keiki cười nhẹ và nhã nhặn gật đầu chào. “Chúc mừng ngài đã bình an về Tai.”

Taiki định chạy về phía anh nhưng khựng lại. Cậu không nhìn thẳng được vào mắt anh. “Cảm tạ ngài,” cậu nói nhỏ, đầu cúi gằm.

Keiki ngạc nhiên nhướn mày, lúc này mới hiểu được vì sao Gyosou phải gửi sứ giả mời mình tới.

Theo lễ nghi, triều đình các vương quốc khác phải tránh bái phỏng tân vương trước lễ đăng cơ; ngay cả trong thời gian thông thường, vương và kirin của một nước cũng không có giao tình sâu sắc với các vương và kirin khác. Đối với Keiki, những người duy nhất bên ngoài Kei mà anh có thể gọi là bạn chỉ gồm En Vương và kirin của ngài – những người đã giúp anh tìm kiếm vị vương của mình.

Gyosou là một trọng thần của tiên vương, chắc chắn phải hiểu quy củ, nhưng anh vẫn phá lệ mời đích danh Keiki. Giờ đây, Keiki đã thấy được nguyên do.

“Tôi đã đến thăm ngài theo đúng ước định đây.” Anh hiền hoà nói với vị kirin nhỏ tuổi. “Rất mừng được gặp lại. Ngài có khoẻ không?”

“Tôi tốt cả,” Taiki nói thầm, mắt hướng xuống sàn nhà, nét mặt cứng đờ.

Keiki cố tìm kiếm một nét tươi vui nào đó trên khuôn mặt cậu mà không được. “Ngài có vẻ không khoẻ. Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Gyosou vẫn đứng bên nhíu mày nhìn hai người liền xen vào: “Trẫm tin hai người đều có nhiều điều muốn nói. Trẫm tạm thời đi trước.”

Keiki hành lễ với Gyosou, Taiki cũng răm rắp làm theo. Cậu thấy trong lòng muốn được trốn đi theo anh, nhưng tiếp khách rõ ràng là nhiệm vụ của cậu ngày hôm nay.

“Em dẫn anh đi thăm vườn được không?”

“Được ạ… Nhưng thực ra em cũng không biết rõ nơi này lắm.”

“Nhiều việc quá nên không tìm được lúc nào dạo chơi yên tĩnh một chút sao?”

Taiki sững người, bàn tay đang đẩy mở cánh cửa ra vườn cũng cứng đờ.

Nhưng cậu không tìm được lời nào để đáp lại.

---------------------

“Tai đúng là vẫn lạnh như mọi khi,” Keiki nói, đưa mắt nhìn ao nước lớn nằm ở tâm điểm của khu vườn. “Em ngồi với anh chút đi?”

Nói rồi, anh quay lại nhìn Taiki đang gần như run lên lẩy bẩy sau lưng mình.

Họ đã dừng lại ở một toà đình tráng lệ bên bờ ao. Toà đình này được xây dựng theo lệnh của tiên vương, từ sàn đình cho tới các cột chống đều được làm từ thạch anh trong vắt. Nhiều toà đình khác cũng đã được dự tính xây quanh ao: một toà làm từ thạch anh màu khói, thạch anh vàng, rồi thạch anh đỏ, thạch anh tím, nhưng việc xây dựng bắt đầu chưa được bao lâu thì tiên vương băng hà, việc xây cất bị bỏ dở, để lại nền móng trơ trọi.

Tạm phớt lờ sự kín tiếng của Taiki, Keiki vuốt tay dọc theo một cây cột thạch anh rất lớn. “Tai đúng là rất giàu có về ngọc và đá quý, nhưng thế này… Xem cũng hiểu được vì sao lại nội loạn liên miên.”

Khí hậu tại Tai rất kém, việc đồng áng không bao giờ có thể bội thu, nhưng vương quốc Tai được ban cho rất nhiều suối ngọc, theo lý đáng ra phải là một vương quốc giàu có. Đúng như tên gọi, suối ngọc là những con suối giúp tạo ngọc và những loại đá có giá trị khác. Nếu đặt một mầm ngọc phù hợp vào dòng nước, nó sẽ được bồi đắp thành một khối ngọc khổng lồ. Tai cũng có không ít những suối vàng suối bạc.

“Xét kích cỡ, khối ngọc này phải mất ba mươi năm mới hình thành được.”

Mức độ xa hoa này rõ ràng là nguyên nhân quốc khố cả nước đã cạn kiệt. Điều duy nhất giúp cho tiên vương tại vị được hơn một trăm năm là việc ngài không lẫn lộn việc cai trị và hưởng thụ vào với nhau. Tuy có đưa những người mình ưu ái vào cung làm người hầu và cung nữ, ngài không bao giờ cho họ địa vị hay chức tước nào trong triều.

“Em không muốn ngồi ư?” Keiki đưa mắt nhìn đứa trẻ câm lặng.

“Dạ không, em cảm ơn.”

“Tai Taiho có điều gì phiền não sao?”

“Không có gì ạ…” Taiki thì thầm, vẻ mặt cứng nhắc. Cậu biết Keiki sẽ không tin mình.

“Anh nghe Tai Vương nói rằng em đã thu phục được shirei.”

“Vâng.”

“Cũng đã biết biến thân rồi?”

“Vâng.”

“Thật đáng tiếc.”

Taiki bối rối nhìn anh. Keiki đứng lên, trên môi nở nụ cười châm chọc. “Taiki, anh giữ lời đến thăm em, cứ tưởng em gặp anh thì sẽ vui hơn thế này kia.”

Taiki xịu vai xuống.

“Đúng là… rất đáng tiếc.” Lời nói lặng lẽ của anh đâm sâu vào ngực Taiki. Cậu chợt thấy tủi thân kinh khủng. Được gặp lại người mình đã mong ngóng bao lâu nay, vậy mà cậu chẳng thấy một vui mừng một chút nào. Cậu cảm thấy có lỗi với tất cả mọi người, kể cả với những cung nữ hầu hạ mình. Cậu không dám nhìn thẳng vào mặt ai nữa. Đêm cuối cùng cậu ngủ được ngon giấc là khi nào? Cậu không nhớ nổi. Lần cuối cùng cậu gặp một người cậu dám tin là lúc nào? Lần cuối cùng cậu dám tin vào chính mình là bao giờ?

Đây chính là sự trừng phạt đối với mình, nó sẽ kéo dài vĩnh viễn, cho đến khi tội ác của mình bị lật tẩy.

Cậu biết mình không có quyền được khóc, nhưng nước mắt cứ tràn ra như suối.

“Taiki…”

Keiki quỳ xuống trên một gối, đưa tay ra, và đứa bé cầm lấy nó, quỳ xuống bên anh. Anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu, cậu cúi mình dựa đầu lên đầu gối anh.

“Có chuyện gì?” Tuy giọng anh vẫn lãnh đạm như xưa, nó nhẹ nhàng vô cùng.

“Taiho… Anh có bao giờ… hối tiếc vì được sinh ra là kirin không?”

“Không.”

“Anh có hối hận khi chọn vương không?”

“Chưa bao giờ.”

Taiki ngước lên. “Nhưng em nghe nói anh và Kei Vương không hoà hợp lắm.”

“Ai nói với em như vậy?”

“Các tiên nữ ạ, em…”

Keiki thở dài. Các tiên nữ nhận xét tình cảnh của anh như vậy là còn nhẹ. Kei Vương đã hoàn toàn bỏ bê chính sự. Thiếu đi chủ thượng vững vàng, vương quốc đã bắt đầu lung lay, như một con thuyền lạc trong giông bão. Các châu hầu coi thường vương thượng, quan lại đổ đốn khắp nơi.

“Anh đã thề sẽ không rời khỏi ngài ấy và tuân theo mọi mệnh lệnh. Bất kể bệ hạ đi đâu, nếu ngài không ra lệnh cho anh ở lại phía sau, anh cũng đi theo “

Cho dù sau đó có là bao nhiêu khổ ải.

Đôi mắt đen của Taiki nhìn thẳng vào Keiki, sau đó cậu cụp mắt nhìn xuống. “Em ước gì… mình cũng có thể nói được như vậy.”

“Em hối hận ư, Taiki?” Keiki đơn giản hỏi.

Taiki do dự chốc lát rồi nói: “Vâng.”

Keiki hơi nghiêng đầu, nét mặt không thay đổi.

“Em đã làm một việc không thể vãn hồi…”  Đã mở miệng bắt đầu lời thú tội rồi, cậu không thể ngăn được những lời còn lại nữa. “Em đã phản bội tất cả mọi người.”

Cậu bé ngước lên, trong mắt tràn ngập sự thống khổ. “Hoàng thượng… ngài ấy không có Thiên Khải… không hề.”

Keiki câm lặng. Điều này hoàn toàn vượt quá khả năng tưởng tượng của anh. “Em nói là không có… Thiên Khải?”

Taiki gật đầu. “Không có gì hết. Em không nhìn thấy vương khí. Em thậm chí đã từ biệt ngài ấy rồi…”

“Vậy tại sao…”

“Em chỉ… Em chỉ không muốn ngài ấy rời khỏi mà thôi.” Đứa bé đưa mắt lên nhìn Keiki. “Làm sao… Em phải làm sao bây giờ?” Bàn tay cậu đặt trên đầu gối anh run rẩy. “Em phải làm sao để thay đổi chuyện này? Phải làm sao để sửa sai?”

“Taiki…”

“Dối trá, tất cả là dối trá. Rồi em sẽ biến thành thế nào? Tai có chịu diệt vong hay không? Hoàng thượng có bị trừng phạt hay không? Bách tính sẽ ra sao khi Thiên Đế phát hiện ra?”

Nước mắt không ngừng rơi.

Keiki mở miệng định nói, nhưng rồi lại dừng lại. Anh vỗ nhẹ lên bàn tay cậu bé đặt trên đầu gối mình và đứng dậy. Anh cúi đầu hành lễ với cậu bé đang trơ trọi ngồi giữa đình và ngước nhìn mình. “Anh sẽ không nói gì về việc này… Anh nghĩ tốt nhất là hôm nay anh nên tạm cáo lui tước.”

---------------------

Taiki bần thần ngồi trong một góc đình, hai tay ôm gối, mắt dõi theo thân ảnh ánh vàng của vị taiho dần đi xa. So với xưa kia, chắc chắn Keiki đã nghĩ tệ hơn về cậu nhiều rồi. Cậu tự hỏi không biết đây có phải là lần cuối cùng hai người còn gặp lại nhau hay không.

Không bao lâu nữa, lời đồn sẽ lan ra. Sự giả dối của cậu sẽ bị vạch trần.

Gyosou sẽ làm gì khi anh biết được sự phản trắc của cậu?

Ở bản gốc của cuốn này, tác giả chỉ gọi người đứng đầu Xuân Quan là “Xuân quan trưởng”, nhưng trong các cuốn về sau thì chức vụ của người đứng đầu các phủ quan đều rõ ràng, vì vậy ở đây mình xin dùng chức Đại tông bá để chỉ người này khi phù hợp.

No comments:

Post a Comment