Chỉ hai ngày
sau, Keiki lại tới thăm Taiki. Có vẻ như anh đã giữ lời và không nói gì – ít nhất
không nói gì với Gyosou. Mỗi tối, khi dùng bữa cùng Gyosou, Taiki lại tìm kiếm
trên nét mặt Gyosou xem có biểu hiện gì rằng anh đã biết về tội lỗi của cậu hay
không, nhưng cậu không thấy sự thay đổi nào. Một phần trong cậu cảm thấy nhẹ
nhõm, phần còn lại thì càng thêm lo sầu khi biết rằng mình vẫn phải tiếp tục sự
giả dối này.
Một buổi chiều
lặng lẽ nữa lại đang trôi đi thì có người từ Nội cung tới, truyền lời để cậu
thay lễ phục và tới sảnh tiếp khách. Vội vào Nội cung, Taiki thấy trong sảnh có
Gyosou và Keiki cùng hai người cậu chưa từng gặp mặt.
Một trong hai
người này cỡ tuổi ngang tầm Gyosou, ngồi ở vị trí chủ toạ trang trọng nhất, xem
ra là vị khách chính. Đứng bên cạnh anh là một cậu bé xem chừng chỉ lớn hơn
Taiki một chút.
Giống như
Keiki, cậu bé này cũng có tóc màu vàng kim; ánh vàng từ mái tóc toả ra như một
quầng sáng nhạt bao quanh người cậu. Đây
hẳn phải là khí chất của kirin mà mình được nghe nói đến, Taiki chợt nhận
ra. Điều đó có nghĩa là cậu bé kia cũng là một kirin đến từ một vương quốc
khác.
Vậy
là giờ mình đã có thể cảm nhận được kirin rồi. Cậu thoáng thấy
hào hứng. Nhưng còn…?
Cúi đầu hành lễ
ở cửa rồi, cậu đưa mắt nhìn kỹ Gyosou một chút. Cậu không nhìn thấy có thứ gì
xung quanh anh có thể coi là vương khí cả.
Sau khi vào
phòng, cậu đi về phía ghế dưới, nhưng Gyosou ra lệnh cho cậu đứng lại trước mặt
Keiki. Cậu vội vàng làm theo.
“Tôi đã mời En
Vương và En Taiho tới,” Keiki nói.
Taiki mở to mắt.
En
Vương…
Lúc này, cậu đã
hiểu được vì sao Gyosou lại ngồi ở vị trí thấp hơn vị khách kia. Cậu cẩn thận
quỳ xuống hành lễ một cách nghiêm trang.
Theo lệ, trong
những dịp như thế này, tất cả mọi người đều phải hành đại lễ với vị vương viếng
thăm. Chỉ có kirin được phép cúi đầu chào, bởi họ chỉ khấu đầu trước chủ thượng.
“Ưm… Hân hạnh
được đón tiếp bệ hạ.” Tuy đã học qua phần lớn các loại lễ nghi, Taiki vẫn chưa
thuộc hết những lời cần nói. Lòng thầm mong rằng lời của mình không quá vụng về,
cậu đứng dậy và bước lùi lại, nhưng Gyosou đã nhẹ giọng nhắc:
“Kouri, phải khấu
đầu.”
“Dạ?” Taiki giật
mình đưa mắt nhìn Gyosou.
“Triều đại của
En Vương dài lâu chỉ kém Sou Vương. Nghi lễ với ngài ấy không thể như với quân
vương thường được, kể cả ở đây.”
“Nhưng…” Taiki
luống cuống liếc nhìn hai vị kirin còn lại. Cậu chưa từng nghe tới yêu cầu này,
nhưng cả Keiki và Enki đều không phủ nhận lời của Gyosou.
“Vâng,” Taiki
nuốt nước bọn. “Xin thứ lỗi.” Cậu lập tức quỳ xuống, đặt hai tay lên sàn và cúi
đầu xuống.
Đầu cậu đột ngột
khựng lại trước khi cậu chạm được trán xuống sàn.
“Có chuyện gì
sao?” En Vương hỏi.
“Không…” Taiki
đáp lại, bản thân không rõ điều gì vừa xảy ra. Dùng sức cúi xuống, cậu thử khấu
đầu, nhưng cơ thể một lần nữa lại dừng lại giữa chừng.
Mình
không làm được!
“Sao thế này? Tai
Taiho có điều gì bất mãn với En chăng?”
“Không, không hề-”
cậu ngước nhìn về phía Gyosou để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng anh chỉ trừng mắt
nhìn cậu, nét mặt đanh lại.
“Taiki, ngươi
đang làm gì vậy?”
Càng thêm cuống
quýt, cậu lại cúi xuống sàn. Cơ thể một lần nữa chống lại cậu, mặc cho cậu nhìn
vào gương mặt tái xám của mình đang phản chiếu trên sàn nhà sáng bóng. Cho dù
có cố đến mấy, cậu cũng không hạ đầu được quá khuỷu tay – một khoảng cách rất
nhỏ, nhưng dường như không khí giữa trán cậu và mặt sàn đã đông cứng thành một
thứ chắc như cẩm thạch, không thể vượt qua. Cho dù có dùng hết sức bình sinh, cậu
cũng không thể hạ đầu hay gập khuỷu tay xuống thấp hơn.
“A… Xem ra là
có bất mãn thật rồi.” Giọng của En Vương lạnh như băng.
Taiki kinh hoảng
ngước lên. “Không, xin thề!”
“Có khi chẳng
qua là không biết lễ tiết thôi,” vị kirin thấp hơn đứng bên cạnh, Enki, chợt
nói. “En Vương đã nhận lời mời của đích thân Kei Taiho, đến đây là vì tin tưởng
và giao tình. Vậy mà lễ nghi cơ bản này cũng không có là thế nào?”
Một nụ cười giễu
cợt lướt qua trên mặt En Vương. “Lần đầu tiên trẫm bị đối xử như thế này bởi một
kirin còn nhỏ tuổi như ngươi đấy. Taiki đây hẳn phải ghét En lắm. Hay là ngươi
được lệnh cho làm thế này? Ngươi được lệnh không được hành lễ với En hả?”
“Không, không hề!”
Taiki nhìn những gương mặt đang nghiêm trọng dõi theo mình, cố tìm một đường
thoát, thậm chí là chỉ một nét cười thông cảm thôi. Nhưng không có gì cả.
“Vậy thì cho trẫm
một lý do đi. Nếu ngươi không nói nổi một lý do mà vẫn không chịu hành lễ, trẫm
chỉ còn cách coi như Tai có địch ý với vương quốc của trẫm.”
“Taiki!” Gyosou
quát.
Một lần nữa,
Taiki phủ phục xuống, nhưng đầu cậu không nhích gần xuống sàn thêm chút nào. Cậu
tìm mọi đường vượt qua khoảng cách cuối cùng ấy, nhưng dường như cơ thể của cậu
đã nổi loạn, hoàn toàn không nghe theo ý cậu. Cậu bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa,
không phải là vì căng thẳng mà vì cố gắng đến đau đớn. Cậu muốn nôn ra; chỉ có
nhận thức rõ ràng rằng điều này sẽ chỉ khiến họ thêm mất thể diện mới giúp cậu
chặn lại được cơn choáng váng.
Trong lúc gắng
sức, cậu nghe tiếng En Vương đứng dậy tiến về phía mình. “Thế nào? Ngươi quyết
không làm hả?” Giọng nói phát ra từ ngay phía trên đầu cậu. Một khắc sâu, cậu cảm
thấy một bàn tay thô bạo nắm lấy tóc mình, một sức mạnh khủng khiếp bắt đầu ấn
đầu cậu xuống. “Đơn giản lắm,” vị vương nói, gằn từng tiếng theo sức tay.
“Ngươi chỉ cần… khấu…đầu.”
Taiki không biết
làm sau cậu chống lại nổi sức mạnh như thế, nhưng cả cơ thể và linh hồn của cậu
đều căng lên – và cậu chống lại nó.
“Cứng đầu…” En
Vương nghiến răng, dồn sức xuống.
Rồi sức nặng ấy
đột ngột biến mất
“Ngươi không thấy
hơi quá hả?”
Một tiếng tát
chát chúa vang lên phía trên, những ngón tay nắm tóc cậu rời đi. Cậu ngước lên
và thấy Enki đã gạt tay vị chủ thượng của mình sang một bên. “Người ta còn là một
đứa trẻ mà!” Cậu quay sang nói với Taiki: “Này, em ổn cả chứ?”
Taiki thở hổn hển.
Ánh mắt ngơ ngác của cậu nhìn vào đôi mắt đầy vẻ lo lắng của Enki.
“Trời, nhìn cậu
nhóc kìa. Tái mét cả rồi! Em có đứng dậy được không? Có muốn nằm xuống nghỉ
không?”
Enki lấy tay áo
lau mồ hôi cho cậu. Taiki được đỡ ngồi dậy; cậu nhận ra mình đang dựa vào
Keiki.
“Em có sao
không? Để anh đưa em lên ghế ngồi….”
Trong suốt thời
gian đó, En Vương chỉ đứng cách đó không xa, nhìn ba vị kirin với ánh mắt vừa bất
đắc dĩ vừa đầy hứng thú. “Ây, tình cảm đồng tộc thật là ấm lòng quá.”
“Tên ngốc!”
Enki mắng. “Ngươi làm gì cũng thái quá! Đây là lần cuối cùng ta cho ngươi đóng
vai kẻ xấu đấy!”
Taiki sửng sốt
ngồi, miệng há hốc, nhìn qua nhìn lại giữa ba người xung quanh.
“Hạ quan vẫn
nghe tiếng bệ hạ là người hành sự liều lĩnh,” Keiki thở dài, cau mày nhìn En
Vương. “Chỉ không ngờ lại liều lĩnh đến vậy.”
“Đây chẳng phải
là ý tưởng của ngươi sao?”
“Hạ quan đâu có
nhờ ngài phải tàn nhẫn như vậy!”
“Đúng rồi,”
Enki hoà vào. “Có thứ này gọi là ‘giới hạn’ đấy, để bao giờ ta phải dạy cho
ngươi biết mới được.”
En Vương nhún
vai hứng chịu cơn mưa chỉ trích từ hai vị kirin.
“Ưm…” Taiki mở
miệng, thấy trong cổ họng vẫn còn đắng ngắt.
En Vương quay
sang cười lớn với cậu. “Bây giờ thì nhóc hiểu rồi chứ?” Ánh mắt của ngài dịu xuống.
“Nhóc không thể phản bội ai được, đó là chuyện bất khả thi. Không kirin nào có
thể lập khế ước sai người được. Hoàn toàn không thể.”
Enki đánh một
đòn rất kêu lên đầu chủ thượng của mình. “Ngươi thì biết gì mà nói, lão già.”
----------------------
Taiki được đỡ
ra ngoài hiên và nhẹ nhàmg đặt ngồi xuống một chiếc ghế thoải mái. Keiki quỳ xuống
ngang tầm mắt với cậu. “Xin lỗi vì hồi xưa khi có cơ hội, anh lại không giải
thích với em.” Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu. “Khi em hỏi anh Thiên Khải là gì,
đáng ra anh nên nói kỹ hơn. E rằng anh đã làm sai, để rồi em phải khổ sở nhiều
như vậy.”
“Taiho, em… em
chỉ tưởng nó phải khác cơ.”
“Thiên Khải
không có hình dạng,” Keiki nói tiếp. “Cũng sẽ không có gì xảy ra để chúng ta có
thể chỉ vào mà bảo ‘Đó, đó là Thiên Khải’.”
Taiki nhìn vào
mắt anh. “Không có gì ạ?”
Keiki đáp lại
ánh mắt của cậu và lắc đầu. “Không. Vương có vương khí không có nghĩa là chúng
ta có thể nhìn thấy nó.”
“Ý anh là ngài ấy
sẽ không toả sáng như anh ạ?”
Khi Keiki nói rằng
kirin có một quầng sáng bao quanh mình, cậu liền tưởng rằng vị vương của cậu
cũng sẽ giống như thế.
“Em có thể nhìn
thấy vương khí như ánh sáng, cũng có thể như bóng tối. Hoặc có thể nó chỉ là một
sự hiện diện rất mạnh mẽ, hay một cảm giác an toàn không thể giải thích nổi.”
“Tức là nó
không phải lúc nào cũng giống nhau ư?”
“Mỗi người được
chọn sẽ khác nhau. Nó cũng không phải là thứ gì chúng ta có thể miêu tả một
cách chắc chắn được.”
“Nhưng anh nói
anh đã tìm được Kei Vương bằng cách đi theo vương khí của ngài ấy…”
“Đúng là anh đã
đi tìm. Nếu vương thượng không cách quá xa, em sẽ cảm nhận được, giống như ngửi
thấy vậy. Đây không phải là cảm giác tìm kiếm, mà là cảm giác em bị lôi kéo tới
một nơi nào đó, một cảm giác về phương hướng.”
“Một cảm giác
phương hướng…”
Taiki hồi tưởng
lại những tháng vừa qua. Cậu nhớ tới một cảm giác trước khi đoàn người thăng
sơn đến cung Hoto: cảm giác rằng có thứ gì đó đang đuổi đến, nhắm vào cậu, thậm
chí khiến cậu sợ hãi.
“Khi gặp vị
vương của mình, em sẽ biết rằng ngài ấy là ngọn nguồn của cảm giác kia. Em đã cảm
nhận được ngài ấy từ rất xa.”
“Đó là vương
khí ạ?”
“Đúng vậy. Đó
chỉ là một cảm giác, nhưng nó rất cụ thể, hoàn toàn tách biệt so với mọi người
khác, tuy em có thể không nhìn thấy hay diễn tả lại được bằng lời.”
“Thiên Khải
cũng như vậy: không có điều gì đặc biệt xảy ra, không có thay đổi nào cả. Có
chăng thì nó là một linh cảm, một sự xác định người này là vương.”
Keiki ngưng lại,
liếc mắt nhìn xuống hai bàn tay đã nắm chặt của Taiki rồi nói tiếp. “Để anh nói
thẳng thế này. Khi gặp Kei Vương, đúng là anh đã nghĩ ‘Chính là người này’.
Nhưng đồng thời, anh cũng biết rằng ngài ấy không thích hợp để làm một quân
vương, rằng ngài ấy thiếu một số phẩm chất cần thiết để có thể cai trị một cách
hiệu quả, và rằng nếu ngài ấy chấp nhận lên ngôi, phục vụ cho sự phát triển tốt
đẹp của Kei, thì cả vương quốc sẽ phải hi sinh không nhỏ và quyết tâm của hoàng
thượng sẽ phải rất chân thật vững vàng.
“Anh… nhận ra tất
cả những điều đó ư?”
“Anh biết ngài ấy
khó có thể trở thành một vị vương tốt được, nhưng anh không thể phủ nhận Thiên
Khải. Đó là một cảm giác mạnh mẽ không thể cưỡng lại được, cho dù em có cố đến
đâu. Anh nghĩ rằng ngay cả khi một kirin căm hận người mà vị ấy chọn, vị ấy sẽ vẫn
không thể không chọn, bởi đó là ý trời. Đây chính là lý do mà người ta nói rằng
chính Thiên Giới chọn vương chứ không phải kirin.”
Cảm thấy một
bàn tay đặt lên vai mình, Taiki ngước lên và thấy Gyosou đang mỉm cười.
Bệ
hạ biết. Ngài ấy đã nghe được lời thú nhận của mình lúc trước-
“Sự lựa chọn của
em chính là Thiên Khải, Taiki ạ.”
---------------------
Lần đầu tiên
sau một thời gian dài, Taiki có thể thả lỏng. Có cơ hội giải thích mọi chuyện
cho Gyosou giúp cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“Lần đầu tiên
thần gặp ngài, thưa bệ hạ, thần rất sợ…”
“Ta biết.”
“Ngay từ trước
khi bệ hạ thăng sơn, thần đã cảm thấy có thứ gì đó đang tiến đến từ cổng
Reikon, thần cho là thứ đó rất khủng khiếp.” Nếu như đó không phải là sự sợ hãi
mà là một cảm giác khác, như ánh sáng, hi vọng, hay thứ gì đó tích cực, có lẽ
Taiki đã không cảm thấy khó khăn như vậy.
“Thần cảm thấy
sợ ngay cả khi đã biết rằng bệ hạ không phải là người đáng sợ. Sau này, khi đã
biết rõ rằng ngài rất tài ba, rất dịu dàng, thần vẫn thấy sợ.”
“Vậy sao…”
“Nhưng dù có sợ,
thần vẫn thấy rất vui mỗi khi được gặp ngài, nếu biết rằng không thể gặp ngài,
thần sẽ thấy buồn. Khi nghe tin ngài sắp rời núi Hou, thần cảm thấy không thể
chịu nổi.”
Keiki gật đầu.
“Đó là lẽ thường. Không có kirin nào không muốn được ở bên vương thượng của
mình, cũng không có kirin nào vui vẻ khi phải rời xa chủ thượng. Vương và kirin
của ngài ấy là không thể tách rời.”
“Vâng…”
“Kirin chỉ là một
phương tiện cho Thiên Ý,” Keiki nói. “Hiểu theo một cách nào đó, kirin không có
ý chí của riêng mình. Chúng ta chỉ truyền đạt lại ý nguyện của Thiên Giới mà
thôi.”
Taiki gật đầu.
Keiki xoa xoa đầu cậu như bao lần trước. Bàn tay của anh rất ấm áp và nhẹ
nhàng. Khi đã biết rằng mình không còn phải
lo lắng nữa, cảm giác này lại càng dễ chịu hơn, Taiki nghĩ.
“Em nói em cảm
thấy sợ Gyosou bệ hạ,” Keiki nhận xét. “Anh nghĩ là anh hiểu được tại sao.”
“Dạ?”
“Em thường cảm
thấy rụt rè trước ngài ấy, đúng không? Có thể đó không hẳn là sợ hãi, mà là kính
phục.”
“Có lẽ… có lẽ
là vậy ạ.”
“Điều đó cũng dễ
hiểu. Em đang phải đối mặt với vận mệnh của mình mà.”
Taiki ngước
nhìn Gyosou, lòng thắc mắc. Khi nhìn vào ánh mắt toả ra khí chất vương giả của
anh, cậu cho rằng Keiki đã đúng. Có lẽ cậu đã bị choáng ngợp.
“Em chưa bao giờ
lừa dối ai, Taiki. Em cũng không thể khấu đầu trước ai ngoài vương thượng của
em. Em đã chọn đúng.”
Taiki gật đầu,
và Keiki nhìn sâu vào đôi mắt đen của cậu. “Khi anh thấy em đau khổ như vậy,
anh đã hiểu rằng cái anh cần là hành động chứ không phải lời nói. Anh muốn em bị
thuyết phục hoàn toàn, để em có thể tin vào bản thân hơn. Anh chỉ tiếc rằng
mình không thể ở lại trên núi Hou lâu hơn trong thời gian em vẫn còn đang tìm
hiểu về mọi thứ. Nếu được thế, có lẽ em đã không phải phiền não. Anh rất xin lỗi.”
“Không mà. Đáng
ra em không nên vội vã kết luận như vậy. Em nên lắng nghe thêm hoặc hỏi lại ai
đó.”
Keiki mỉm cười.
“Em thấy yên lòng là tốt rồi.”
“Em cảm ơn
anh,” Taiki nói, cuối cùng cũng có thể tươi cười.
Keiki chuyển mắt
nhìn sang Gyosou. Khi anh kể lại với vị vương về lời thú nhận của Taiki, Gyosou
không để lộ một nét hoang mang hay thất vọng nào, cũng không hề trách móc vị
kirin của mình. Ngài chỉ nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt mãnh liệt và hỏi rằng mình
có đúng là vương hay không.
“Chúc Tai Vương
an phúc dài lâu.”
“Cảm ơn, Kei
Taiho,” Gyosou đáp lại, nở nụ cười rất tươi.
“Vương quốc En
cũng chúc mừng bệ hạ,” En Vương cất tiếng, bước ra từ phía trong sảnh đón
khách.
“Cảm tạ bệ hạ.”
“Chúng ta từng
so chiêu rồi đúng không?”
“A, bệ hạ còn
nhớ.”
“Ta quên sao được?
Lâu lắm rồi ta mới thua một trận. Lúc ấy ta đã biết ngài không thể là một quân
nhân bình thường được, nhưng phải công nhận rằng ta không ngờ sẽ có ngày được
thấy ngài leo lên ngôi vương.”
Gyosou cười.
“Biết đâu sau này chúng ta lại có dịp thử lại lần nữa.”
“Không lý gì lại
không được, bây giờ chúng ta coi như cùng hội cùng thuyền rồi.”
“Tai Vương,”
Enki cất tiếng gọi từ vị trí ngồi trên lan can của hiên điện, mắt nhìn xuống
thành phố phía dưới. “Tôi đang thắc mắc không biết cái thứ lố lăng dưới kia là
cái gì vậy?”
En Vương nhăn
mày. “Kirin của ta không biết lễ tiết, mong bệ hạ thông cảm.”
Gyosou bật cười,
nhìn theo ánh mắt tinh nghịch của vị kirin. “Là đống đá vụn tiên vương để lại
mà thôi,” anh nói. “Ta đang tính cho phá hết để xây kho lương thực… Không biết
En có dư thừa ít lương thực nào không?”
“Tai Vương tốt
số rồi,” Enki cười. “Năm nay thu hoạch của En rất tốt, còn đang phải bán ra với
giá quá thấp đây.”
Taiki ngắm nhìn
họ nói chuyện, trong lòng cảm thấy một loại niềm vui chỉ có thể xuất hiện sau một
nỗi đau dài. Keiki bắt gặp ánh mắt của cậu và vẫy cậu tới. “Hôm nay em có muốn
dẫn anh đi thăm vườn không? Hôm trước anh chưa đi được nhiều lắm.”
“Dạ. Nhưng đúng
là em không biết gì đâu ạ.”
Vị kirin hiếu động
trên lan can liền nhảy ào xuống hiên. “Vậy thì chúng ta đi thám hiểm thôi!”
Taiki ngước
nhìn Gyosou. “Thần đi có được không?”
“Đi đi, nhưng
nhớ về trước khi trời tối. Ta đã cho chuẩn bị một yến tiệc nhỏ.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Keiki chìa tay
ra, Taiki liền nắm lấy.
“Anh gọi Hankyo
và Jakko ra nhé?”
“Được hả anh?”
Cậu bé ngẩng đầu lên, nét mặt lộ rõ vẻ mong chờ. Keiki bật cười.
“Chúng ta đều
là kirin, không có vấn đề gì cả. Anh cũng muốn gặp shirei của em nữa, Taiki, nếu
em đồng ý.”
“Chắc chắn rồi ạ!”
Tán nhảm cuối ngày: hoan hô
cameo của Shouryuu và Rokuta nhà anh… Về câu chuyện của họ, xin xem Đông hải thần,
Tây trường dương
No comments:
Post a Comment