Sunday 26 November 2023

Nguyệt ảnh, ảnh hải - Chương 5

 

Mưa vẫn rơi không dứt, như những sợi tơ mảnh buông xuống từ trời cao.

 

Youko nằm nghiêng, mặt áp xuống bùn, không dậy nổi cũng không khóc nổi. Nhưng bỗng nhiên, cô nghe thấy một tiếng sột soạt trong rừng. Bản năng báo động muốn cô tìm chỗ trốn, nhưng cô thậm chí không thể ngẩng đầu lên để xem thứ gì đang tới.

 

Một người dân làng ư? Một con thú hoang? Một thứ quái vật?

 

Lẽ dĩ nhiên, cô cho rằng thứ đó có là gì thì kết cục của cô cũng như nhau thôi. Dù là bị bắt giữ, tấn công, hay để mặc lại đây giữa bùn lầy, cô đều sẽ thế cả. Chết.

 

Cuối cùng, thứ xuất hiện trước mắt cô lại chẳng phải một trong những loại ấy. Thậm chí chẳng phải là một người. Đây là một sinh vật kỳ lạ mà cô chưa từng thấy.

 

Trông nó tựa như một con chuột, đang đứng trên hai chân sau giống như nhiều loài gặm nhấm khác, chi trước còn vuốt vuốt cái râu giống chuột của mình. Trên thực tế, điều khác biệt duy nhất so với chuột của nó là kích thước lớn đến ngang tầm một đứa trẻ khi nó đứng trên hai chân như vậy. Không phải là một động vật hoang thông thường, cũng không phải là một quái vật. Youko đã gặp hai loại đó đủ nhiều để có thể phân biệt.

 

Nó đang cầm một cái lá lớn như che ô trên đầu, khiến mưa đọng thành những giọt bạc trên sắc xanh trong vắt. Đẹp nhỉ, Youko lơ đãng nghĩ.

 

Con chuột đứng đó, nhìn cô chằm chằm và có vẻ sửng sốt, tuy không hẳn là mang ý cảnh giác. Thân hình nó mũm mĩm hơn so với loài chuột cô từng thấy ở nhà, bộ lông pha giữa xám và nâu, trông có vẻ khá dày, thậm chí là bông xù. Youko nghĩ chắc sờ vào sẽ thích lắm. Nước mưa bám trên lớp lông thành giọt nhỏ. Cả người con vật phủ lông từ đầu tới đuôi – Youko thấy may là như thế, vì cô nghĩ ít có thứ gì trông khó coi hơn là đuôi chuột trọc.

 

Con vật dạng chuột này vuốt râu vài lần, sau đó tiến lại gần trên hai chân sau. Nó cúi người nhìn. Một bàn móng nhỏ chạm lên vai cô.

 

“Cô ổn chứ?”

 

Youko chớp mắt. Giọng nói như giọng trẻ con, nhưng rõ ràng là phát ra từ phía con chuột đang đứng phía trên. Nó nghiêng đầu, biểu cảm có vẻ kỳ lạ. “Sao thế? Không nhúc nhích được ư?”

 

Gom góp chút sức lực còn lại, Youko nghển cổ nhìn thẳng vào mặt con vật. Cô gật đầu. Vì một lý do nào đó, việc nó không phải là con người khiến cô thả lỏng hơn.

 

Con chuột thở ra và vươn ra một bàn móng nhỏ như tay trẻ con. “Cố dậy nào. Nhà tôi ở ngay đây thôi.”

 

Youko thở dài đáp lại, dù cô cũng chẳng biết mình thở dài vì nhẹ nhõm hay tuyệt vọng nữa.

 

Cô cố nắm lấy bàn tay đang chìa ra, nhưng chỉ nhúc nhích được đầu ngón tay một chút. Con chuột liền vươn tay tới, những ngón tay nhỏ ấm áp bao bọc lấy bàn tay lạnh như băng của cô.

 

Con chuột khỏe tới đáng ngạc nhiên, đỡ được cô dậy. Cô để nó dìu mình tới một căn nhà nhỏ trong rừng, trong trí nhớ của cô chỉ lưu lại được hình ảnh một cánh cửa mở ra, bản thân mình bước chân qua đó, rồi mọi thứ tan rã đi.

 

Trong những giờ phút dài đằng đẵng sau đó, tâm trí cô nửa tỉnh nửa mê, cho cô nhìn thấy vô số thứ nhưng chẳng thể hiểu gì. Cô không biết mình đang ở đâu, liệu có ai ở bên không, hay thậm chí là liệu mình có bao giờ tỉnh dậy được nữa hay không. Cô đi qua những khoảng thời gian ngủ sâu xen kẽ với chợp chờn sốt. Cuối cùng, khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn nhà đơn giản, nằm trên một cái giường thấp đơn sơ.

 

Cô ngẩn ngơ nhìn trần nhà một lát rồi ngồi bật dậy. Nhảy xuống khỏi giường, cô chạm tới sàn gỗ và lập tức ngã sụp xuống. Hai chân cô đều vô dụng.

 

Xem ra trong căn phòng nhỏ không có ai. Youko nhìn quanh trong cơn chóng mặt, sau đó bò qua kiểm tra phía bên kia giường, nhưng không thấy có mối nguy hiển hiện nào. Chỉ thấy một cái bàn nhỏ và một giá gỗ đơn giản gồm mấy tấm ván ghép lại, phía trên có vài món đồ bằng vải đã được gấp, trên nữa đặt ngay ngắn thanh kiếm và viên ngọc xanh của cô.

 

Youko thở phào. Xoa xoa chân để tăng tuần hoàn máu một hồi, cô cuối cùng cũng đứng lên được và tới bên giá đồ. Cô buộc viên ngọc quanh cổ, cầm kiếm và tấm vải được dùng tạm làm vỏ kiếm lên, sau đó nằm ngã xuống giường. Cô bọc kiếm lại rồi ôm nó xuống dưới chăn. Giờ thì cô đã có thể thả lỏng.

 

Lần đầu tiên cô nhận ra rằng mình đang mặc đồ ngủ – ai đó đã giúp cô thay bỏ mấy món quần áo rách rưới.

 

Vết thương của cô cũng đã được chăm sóc. Cô vươn tay ra sau lưng và chạm tới một miếng vải ướt. Hẳn là nó đã rơi khỏi trán cô khi cô ngồi dậy. Đặt nó trở lại chỗ cũ, cảm giác mát lạnh của miếng vải rất dễ chịu. Youko kéo cao tấm chăn dày lên quá cổ, nắm chặt viên ngọc, nhắm mắt lại và thở phào một lần nữa. Dù cái mạng này có lẽ chẳng còn giá trị mấy, ngẫm lại một chút thì cô vẫn thấy may là mình đã được cứu.

 

“A, cô tỉnh rồi à.”

 

Youko lại bật dậy, quay nhìn về phía người nói, và thấy con vật giống chuột lớn với bộ lông xám kia bước vào phòng. Một tay nó cầm một cái khay, tay kia cầm một cái xô gỗ.

 

Trong đầu Youko vang lên tiếng báo động. Nếu nó sống như người và nói chuyện như người thì vẻ ngoài vô hại kia không thể đảm bảo rằng nó có ý tốt.

 

Con vật bước tới với vẻ thoải mái, có vẻ không nhận thấy ánh mắt ngờ vực của Youko. Nó đặt cái khay xuống trên bàn và để cái xô xuống chân giường.

 

“Cơn sốt của cô thế nào rồi?”

 

Một bàn móng nhỏ bông xù vươn ra. Youko giật mình tránh đi. Con chuột rụt tay lại, vuốt vuốt râu, sau đó nhặt chiếc khăn lại vừa rơi xuống từ trán Youko. Nó không nói gì về cái gói mà cô ôm chặt trước ngực, chỉ thả chiếc khăn vào cái xô rồi nhìn vào mắt Youjo.

 

“Cô cảm thấy thế nào? Có thể ăn được không?”

 

Youko lắc đầu. Con chuột lại vuốt râu, sau đó cầm một cái cốc trên bàn lên. “Thuốc đây. Cô có uống được không?”

 

Youko lại lắc đầu. Cô đã quyết tâm phải cảnh giác, không thể để mình rơi vào nguy hiểm một lần nữa. Con chuột nhìn cô với vẻ thắc mắc, sau đó tự đưa cốc lên miệng mình, uống thứ dung dịch bên trong trong lúc cô quan sát. “Chỉ là thuốc thôi. Hơi đắng tí, nhưng không đến nỗi không uống nổi. Được chứ?”

 

Nó lại chìa cái cốc ra, nhưng Youko vẫn không chịu cầm lấy. Con chuột nhíu mày và gãi gãi sau tai. “Tôi đoán cô cũng sắp hết sốt rồi. Thế cô muốn ăn gì? Phải ăn uống gì đấy chứ, không cô sẽ kiệt sức mất. Trà thì sao? Sữa dê? Cháo nhé?”

 

Youko không trả lời, để con chuột khịt khịt mũi bối rối. “Cô ngủ thẳng ba ngày trời rồi. Nếu có ý định hại cô, tôi đã làm rồi.” Nó hất cằm về phía cái gói Youko ôm trong tay. “Cô có một thanh kiếm trong đó. Cô không tin ai phải không”

 

Youko nhìn vào đôi mắt tròn đen láy đang thẳng thắn đối mặt với mình, cuối cùng cũng buông lỏng tay và để thanh kiếm xuống giường, bên cạnh đôi chân đang duỗi thẳng.

 

“Có thế chứ!” con chuột nói với vẻ hài lòng. Anh ta – Youko cho rằng đây là một nam giới – vươn bàn móng ra, và lần này cô không giật mình nữa. Bàn tay nhỏ đó thoáng chạm lên trán cô.

 

“Vẫn hơi ấm, nhưng khá hơn nhiều rồi. Cô cần ngủ thêm. Có muốn gì không?”

 

Youko ngập ngừng, sau đó khàn khàn nói nhỏ. “Nước.”

 

Đôi tai chuột khẽ động. “Nước! Tốt rồi, cô nói được rồi. Tôi sẽ đi lấy nước. Nếu ngồi dậy thì nhớ giữ chăn đắp trên người.”

 

Youko gật đầu, nhưng con chuột đã quay người đi khỏi phòng, chiếc đuôi ngắn phủ lông lúc lắc sau lưng. Anh ta nhanh chóng quay lại với một bình nước, một cái cốc, và một cái chén nhỏ. Nước đã được đun sôi, còn hơi ấm, rất ngọt lành. Youko uống vài cốc đầy rồi nhìn vào trong cái chén. Trong chén có một hỗn hợp màu hồng cam, nặng mùi cồn.

 

“Đây… đây là gì?”

 

“Đào đấy! Lên men trong rượu rồi ngào đường. Hẳn là cô sẽ ăn được.”

 

Youko gật đầu và nhìn lên. “Cảm ơn.”

 

Anh ta vuốt suốt một sợi râu dài. Mảng lông trên má chuột phồng ra, hai mắt híp lại. Anh ta đang cười.

 

“Tôi tên là Rakushun. Cô thì sao?”

 

Youko ngập ngừng rồi trả lời. “Youko.”

 

“Youko? Viết như thế nào vậy?”

 

Youko phải dùng sức để kiềm chế để khỏi há hốc miệng. Có lẽ mình cũng chẳng nên thấy ngạc nhiên, cô nghĩ. Nếu biết nói thì chẳng lý gì lại không biết viết. “Ừm, chữ ‘you’ trong ‘mặt trời’, chữ ‘ko’ trong ‘con trẻ’”, cô giải thích và vạch ngón tay.

 

陽子

 

“Youko à?” Rakushun nghiêng đầu sang một bên, có vẻ thắc mắc, sau đó cười. “Tên đặc biệt ghê. Cô đến từ đâu thế?”

 

Youko nghĩ mình nên đưa một câu trả lời, vì vậy cô chần chừ nói, “Kei. Vương quốc Kei.”



 

“Kei à? Chỗ nào ở Kei thế?”

 

Dĩ nhiên cô không biết nơi nào của Kei, vì vậy cô nói địa danh đầu tiên mình có thể nghĩ tới. “Hairou.”

 

“Đó là đâu?” Rakushun gãi tai, lại tỏ vẻ bối rối.  “Thôi cũng chẳng quan trọng nhỉ. Cô ngủ chút đi. Cô có uống thuốc được không?”

 

Lần này thì Youko gật đầu. “Anh viết chữ Rakushun như thế nào vậy?”

 

“Giống y như tính cách của tôi thôi! Vui vẻ và nhanh nhẹn!” Anh ta vẽ lên không trung

楽俊

“Hân hạnh được làm quen!” Anh  mỉm cười và cúi chào.




 

––––––––––––––––––––––

Youko ngủ hết cả ngày, thi thoảng khi tỉnh dậy sẽ thấy Rakushun đi qua đi lại, dọn dẹp hoặc mang thuốc đến cho cô. Cô nhận ra anh sống một mình.


“Nó có đuôi, đâm ra lại chấp nhận được nhỉ?”

 

Đêm đã về khuya, con khỉ xanh thò đầu lên từ dưới chân giường. “Rồi mày sẽ lại bị phản bội mà thôi!”

 

Cô nhìn quanh, lòng mất vui. Rakushun không có trong nhà. Trong phòng có hai chiếc giường, nhưng anh không ngủ lại đây, mà cô không nghĩ trong nhà còn có phòng nào khác.

 

“Mày không thấy rằng mình nên đi rồi à? Tốt nhất là lén lút trốn đi, không nhỡ phải để lại mạng dưới mái nhà rơm này thì sao?”

 

Youko không trả lời. Cô nằm im, để mặc cho con khỉ lải nhải. Tao biết mày là loại gì rồi! Nó là hiện thân của những lo âu trong tiềm thức của cô, cất lời thay cho những nỗi sợ trong cô và lấy cảm giác bất an không ngừng nảy nở của cô làm nguồn sống.

 

Cô nghe thấy một tiếng sột soạt. Con khỉ đã bò lên trên lớp chăn, tới bên gối của cô. Cái mặt nhỏ quắt queo khinh khỉnh của nó nhìn thẳng vào Youko. “Phải hành động trước khi bất cứ chuyện gì có thể xảy ra! Đánh nhanh, đánh trước. Đó là cách sinh tồn duy nhất, đúng không?”

 

Youko quay người nằm ngửa ra và nhìn trần. “Ai nói là tôi tin Rakushun?”

 

“Ồ?”

 

“Tôi không cử động được, thế thì còn làm gì được nữa? Tôi cần ở lại đây ít nhất là cho tới khi có thể dùng được kiếm, nếu không thì chỉ làm thứ giắt răng cho bọn quái vật thôi.” Vết thương trên tay phải của cô rất sâu. Cô đã nắm viên ngọc suốt cả ngày, kể từ lần đầu tỉnh dậy, nhưng vẫn không đủ sức để nắm chặt tay.

 

“Nhưng nếu nó nhận ra mày là một kaiyaku thì sao? Mà mày thì nằm đây một cách bất cẩn như thế. Quan quân có thể đến gõ cửa bất cứ lúc nào đấy.”

 

“Khi ấy tôi sẽ dùng kiếm. Chắc chắn tôi có thể xử lý được một nhóm bốn năm người. Từ nay đến đó, tôi sẽ… tận dụng người... chuột này.”

 

Mình không có bạn ở nơi này.

 

Nhưng cô chưa bao giờ cần được trợ giúp như bây giờ. Ít nhất thì cho tới khi có thể vung kiếm, khi sức lực đã hồi phục, cô sẽ cần ở lại đây. Cô cần được nghỉ ngơi, được ăn uống, cần thuốc.

 

Youko không biết Rakushun là bạn hay thù, nhưng ngay lúc này thì điều đó không quan trọng, anh ta đang cho cô những gì cô cần. Cô sẽ vui lòng tiếp nhận cho đến khi động cơ thực sự lộ diện.

 

“Mày có chắc là thức ăn không có độc không? Lại còn thứ thuốc đó… đáng nghi lắm đấy.”

 

“Tôi đã cẩn thận rồi.”

 

“Kiểm tra được hết mọi khía cạnh rồi cơ à?”

 

Con khỉ tiếp tục ngồi liệt kê những mối nguy, kể ra những lo nghĩ của chính cô. Trả lời lại nó cũng giống như nói chuyện với bản thân và cố gắng xua tan những nỗi sợ.

 

“Nếu thực sự muốn làm gì tôi, anh ta đã hành động khi tôi còn bất tỉnh. Không cần bỏ thuốc vào thức ăn vào lúc này. Anh ta đã có đủ mọi cơ hội để giết tôi rồi.”

 

“Có khi nó đang chờ đợi điều gì đó thì sao? Tiếp viện chẳng hạn?”

 

“Thế thì tốt nhất là cố hồi sức càng nhanh càng tốt.”

 

“Có thể nó muốn giành được sự tín nhiệm của mày, sau đó mới phản bội.”

 

“Thế thì tôi sẽ vờ tin tưởng anh ta cho đến khi nhìn thấy bộ mặt thật của người này.”

 

Con khỉ chợt bật cười khùng khục. “Mày cứng rắn ra phết đấy nhỉ?”

 

Mình không có bạn ở đây, không có một nơi để hướng tới, cũng không có nơi để trở về. Mình cô độc, nhưng mình phải sống sót.

 

Vì một lý do nào đó, việc không có gì cả lại khiến mạng sống dường như đáng giá hơn. Nếu mọi thứ xung quanh đều muốn dồn cô vào chỗ chết, vậy thì cô phải sống, dù chỉ là để phản bác lại chúng. Nếu mọi thứ ở quê hương không muốn cho cô trở về, cô sẽ tìm đường về.

 

Mình không muốn từ bỏ. Không được từ bỏ. Mình sẽ sống, tìm được Keiki, và trở về nhà. Cho dù anh ta có là kẻ thù của mình, mình cũng sẽ khiến anh ta đưa mình về nhà.

 

“Mày về nhà vì cái gì chứ?”

 

“Tôi sẽ nghĩ chuyện đó sau khi đã về.”

 

“Mày không thấy nên chết quách đi cho rảnh à?”

 

“Nếu không ai thèm quan tâm đến chuyện tôi sống hay chết, vậy tôi càng phải tự quan tâm.”

 

“Con chuột đó sẽ phản bội mày. Tao biết chắc.”

 

Youko lườm nó. “Làm sao anh ta phản bội tôi được, khi mà tôi vốn không tin anh ta?”

 

Đáng ra cô phải nhận ra điều này từ trước. Cô là một kaikyaku, vì vậy mà cô bị săn lùng. Kaiyaku không có bạn bè, đồng minh, cũng không có nơi nào để trú ngụ trong thế giới này. Cô đã biết thế mà vẫn để Takki và Matsuyama lừa mình dễ dàng đến vậy. Thay vì tin tưởng để rồi bị phản bội, cô nên giả vờ tin và lợi dụng họ – lợi dụng tất cả mọi người để sống sót.

 

Cứ tận dụng tất cả những gì có thể, làm vậy có gì sai đâu?

 

Cả Takki và Matsuyama đều lợi dụng cô để kiếm tiền, vậy thì cô sẽ lợi dụng Rakushun để hồi phục. Rất đơn giản.

 

“Tao thấy mày bắt đầu manh nha biến bản thân thành một ác nhân hoàn hảo rồi đấy nhé.”

 

“Chẳng sao cả,” Youko lầm bầm, phất tay vào mặt con khỉ như thể xua đi một con ruồi vo ve. “Mệt lắm rồi, biến đi.”

 

Con khỉ nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, như thể vừa phải nuốt trái đắng. Nó quay người và chui xuống dưới giường, biến mất.

 

Youko nhìn nó bỏ đi và cười nhạt.

 

Nói chuyện với con khỉ giúp cô sắp xếp lại cảm xúc và suy nghĩ của mình khá gọn ghẽ.

 

Mình cũng có thể lợi dung nó.

 

“Ác nhân!”

 

Cô nghe thấy một tiếng khúc khích nhỏ điên loạn vang lên ở đâu đó trong phòng.

 

Youko không để tâm. Thà làm người xấu còn hơn lại bị ai đó lợi dụng. Cô sẽ không để ai gây nguy hiểm cho mình nữa. Cô sẽ bảo vệ bản thân.

 

Lúc đó mình đã làm đúng.

 

Cô nghĩ về hai mẹ con mình đã gặp trên núi. Họ không phản bội được cô, bởi cô đã không cho họ cơ hội làm thế.

 

Mình cũng sẽ không cho Rakushun cơ hội.

 

Cô sẽ tồn tại bằng cách đó.

 

Vẫn còn biết bao câu hỏi chưa được trả lời, tất cả đều ẩn giấu nguy cơ hoặc sự dụ dỗ. Vì sao cô lại bị đưa tới thế giới này? Vì sao Keiki lại gọi cô là chủ thượng? Anh ta nói ‘kẻ địch’ là nói đến ai? Chúng muốn gì? Vì sao lại truy đuổi mình? Còn người phụ nữ có mái tóc vàng kim giống Keiki đó… cô ta là ai? Vì sao lại tấn công mình?

 

Quái vật tấn công con người không từ ai, chúng không săn đuổi một con mồi cụ thể.

 

Vậy thì vì sao chúng luôn tấn công mình? Người phụ nữ tóc vàng đó ôm xác con quái vật sói đen ấy như thể khóc thương nó. Nó là bạn của cô ta ư? Có phải cô ta khống chế được quái vật, giống như Keiki có thể ra lệnh cho những sinh vật đi cùng anh ta không?Có phải cô ta đã khiến cho những con quái vật ấy đến chỗ mình? Khi nói chuyện với con vẹt, cô ta có vẻ chần chừ, tựa như cô ta tấn công là vì phải nghe lệnh… vậy thì ai đang ra lệnh? Có phải Keiki cũng đang nghe lệnh ai đó nên mới đến tìm mình?

 

Cô không hiểu bất cứ chuyện gì, điều này khiến cô tức giận hơn cả. Cô quyết phải tìm được đáp án bằng một cách nào đó.

 

Trong vô thức, Youko nắm chặt hai tay. Những móng tay dài hằn vào bàn tay. Cô giơ tay lên để nhìn chúng – những cái móng sứt sẹo méo mó và rất sắc như móng của một con thú.

 

Chỉ có quái vật và thần tiên mới có thể vượt qua Hư Hải.

 

Cô không phải thần tiên.

 

Thế là quái vật thì sao?

 

Cô nhớ tới giấc mơ mình từng thấy trên bờ Hư Hải, trong mơ cô biến thành một con quái thú lông đỏ. Đó có thật là một giấc mơ hay không?

 

Giấc mơ còn lại, giấc mơ cô đã từng thấy mỗi đêm trước khi tới đây, nay đã thành sự thật. Như vậy liệu giấc mơ kia có trở thành sự thật không?

 

Nhỡ việc tóc mình biến đỏ và mắt mình biến thành màu xanh lá chỉ là những bước đầu trước khi biến thành một thứ khác thì sao? Có lẽ mình không phải là người. Có lẽ mình là một con quái vật.

 

Suy nghĩ ấy quá khủng khiếp, đồng thời lại có chút thú vị.

 

Cô sẽ có thể hò hét, gào thét, có thể rút kiếm vung sáng lòa, khiến cho người người phải run rẩy phủ phục. Hình ảnh ấy mang đến một cảm giác phấn khích. Trong thế giới nơi cô sinh ra, Youko chưa bao giờ lên giọng với ai, chưa bao giờ trừng mắt dọa người khác. Cô vốn vẫn nghĩ những hành vi ấy là xấu xa sai trái. Biết đâu cô sai rồi?

 

Có lẽ tiềm thức của cô vốn hiểu rằng cô là một con quái vật, một con thú hoang. Nó biết cô sẽ không thể sống ở thế giới ấy nên vẫn ẩn mình bấy lâu nay, chờ đợi cơ hội, vờ như vô hại và văn minh trong ngần ấy năm…

 

Vì thế nên không ai biết con người mình là như thế nào. Chính là vì thế.

 

Youko chìm vào giấc ngủ sâu.

 

––––––––––––––––––––––

 

Nhà của Rakushun đơn giản, khá giống với hình mẫu Youko thường thấy tại các làng nông nghiệp cô đã lang thang ngang qua. Phần lớn các nơi cô đã gặp đều khá nghèo, nhưng ngôi nhà này hẳn là nghèo nàn nhất. Các hộ nông nghiệp thường quây quần thành cụm trong các làng, nhưng ngôi nhà này cô độc đến kỳ lạ, chỉ đứng riêng trên sườn đồi này, trong tầm mắt không còn nhà nào khác.

 

Mà tuy trong nhà khá nghèo nàn, bản thân không gian lại không chật hẹp – không nhỏ hơn mấy so với một ngôi nhà người ở thông thường. Nó dường như hơi quá khổ so với vị chủ nhân nho nhỏ. Không chỉ ngôi nhà mà cả vật dụng và bàn ghế đều theo kích thước con người. Lạ ghê, Youko nghĩ.

 

“Rakushun này, cha mẹ anh sống ở đâu thế?”

 

Từ khi đủ sức đứng dậy đi lại, Youko bắt đầu giúp đỡ việc nhà. Lúc này, cô đang đổ nước vào một cái bát gang để đẩy vào tầng đáy của cái lò nấu bằng gạch. Bàn tay phải đỡ xô của cô vẫn còn quấn băng, nhưng vết thương gần như đã khép miệng hoàn toàn.

 

Rakushun tạm ngừng bỏ củi vào lò, vươn dậy nhìn Youko. “Tôi không có cha. Mẹ tôi thì đi có việc rồi.”

 

“…Đi xa ư? Tôi chưa thấy bà ấy từ khi đến đây. Có xa lắm không?”

 

“Không không. Mẹ tôi đến thị trấn ở gần đây thôi, có chút công việc ở đó. Tôi vốn tưởng mẹ sẽ về từ hôm kia, nhưng giờ mẹ còn chưa về thì chắc là người ta lại thuê làm thêm việc gì khác rồi.”

 

Tức là bà ấy có thể trở lại bất cứ lúc nào.

 

“Mẹ anh làm công việc gì vậy?”

 

“Mùa đông thì mẹ tôi làm phục dịch trong các gia đình, mùa hè thì cũng ra đồng như mọi người. Tuy thế nếu có ai gọi đi làm vào mùa hè thì mẹ tôi cũng sẽ đến thị trấn.”

 

“Ra vậy…”

 

“Cô đang trên đường đi đâu à, Youko?”

 

Youko phải nghĩ mất một lúc. Thực sự cô không có nơi nhất định để tới, nhưng cô cũng không muốn thừa nhận rằng mình đang lang bạt vô định. Cô nhìn vị chủ nhà của mình. “Anh… anh có biết ai tên là Keiki không?”

 

Rakushun phủi phủi ít vụn gỗ bám trên lông. “Cô đang đi tìm người à? Anh ta ở quanh đây ư?”

 

“Tôi không biết anh ta gốc ở đâu.”

 

“Hừm, rất tiếc. Tôi chưa từng nghe tới ai tên là Keiki cả.”

 

“Tôi cũng đoán là khó.” Youko quay lại về phía lò. “Tôi có thể giúp gì thêm không?”

 

“Không, thôi, tôi chăm sóc cho cô khỏe lại có phải là để cô nai lưng ra làm đâu. Cô nên nghỉ ngơi đi.”

 

Youko không để anh phải nhắc lại. Cô tìm đến cái ghế cũ cọt kẹt, ngồi thụp xuống, để bàn chân cảm nhận mặt đất mát lạnh.

 

Cô liếc nhìn cái ghế bên cạnh mình, nơi cô đang để thanh kiếm bọc vải. Cô không bao giờ rời xa nó, Rakushun thì không bao giờ nhắc tới điều này.

 

“Tôi vẫn thắc mắc…” Vị người chuột này nói bằng một giọng như của trẻ con, tấm lưng phủ lông bóng mượt vẫn quay về phía cô. “Vì sao cô phải mặc đồ nam giới vậy?”

 

Youko nhớ ra khi tỉnh dậy mình đã mặc quần áo ngủ sạch sẽ. Cô có thể hình dung được sự sửng sốt của anh ta khi giúp cô cởi bỏ bộ quần áo đã rách nát.

 

“Phụ nữ đi đường một mình thì không an toàn lắm.”

 

“À, cũng đúng.”

 

Rakushun đi tới, cầm theo một cái hũ gốm, mùi hương ngào ngạt. Anh ta lấy hai cái cốc để lên bàn và ngước lên nhìn Youko. “Câu hỏi tiếp theo nhé. Vì sao cô không có bao kiếm cho thanh kiếm này?”

 

“Tôi làm mất rồi,” cô trả lời. Cô đã quên mất, nhưng giờ ký ức đang ồ ạt đổ về. Khi vượt qua Hư Hải, cô đã được nhắc là không được tách rời vỏ kiếm khỏi thanh kiếm. Nhưng có vẻ như làm vậy cũng không gây ra vấn đề gì lớn, cô nghĩ lời dặn ấy là để cô không làm mất viên ngọc. Giá trị của nó thực không kể hết.

 

Rakushun gật đầu và lẩm bẩm một mình trong lúc trèo lên một cái ghế, trông chẳng khác gì một đứa bé nhỏ lông xù. “Cô nên tìm một cái vỏ mới. Thanh kiếm này có vẻ quý giá, cô chắc cũng không muốn nó chịu xước sát gì đúng không?”

 

“Ừm, chắc tôi cũng nên làm thế,” Youko yếu ớt trả lời.

 

Rakushun ngước nhìn cô với đối mắt đen láy. Anh hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc, “Cô nói cô đến từ Hairou, đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Vậy ý của cô không phải là Vương quốc Kei nhỉ? Hairou là một ngôi làng ở phía đông huyện Shin, nếu tôi không nhầm.”

 

Đúng rồi, Youko nghĩ, đó là tên ngôi làng mình dạt tới. Vì sao mình lại nói cái tên đó?

 

“Cách đây không lâu có một trận shoku lớn ở đó, có phải không?”

 

Youko không trả lời.

 

“Nghe nói có một kaiyaku dạt vào, sau đó trốn đi mất.”

 

Youko trừng mắt nhìn Rakushun, vô thức vươn tay về phía thanh kiếm đặt trên ghế. “Anh muốn nói gì?”

 

“Nghe nói kaiyaku đó là một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc đỏ. À, còn có một thanh kiếm nữa, kiếm không có vỏ. Youko, cô nhuộm tóc đúng không?”

 

Youko nắm lấy chuôi kiếm, mắt găm vào người Rakushun. Cô không thể đọc nổi biểu cảm của một con chuột, lúc này khuôn mặt này chợt quá xa lạ so với con người.

 

“Quan phủ đã có thông cáo.”

 

“Rồi sao…?”

 

“Cô không cần phải căng thẳng như vậy. Nếu có ý giao nộp cô, tôi đã làm vậy khi quan quân tới cửa hỏi cách đây mấy hôm rồi, đúng không? Tiền treo thưởng của cô cũng kha khá đấy.”

 

Youko tháo vải bọc, đứng thẳng với thanh kiếm giương lên, sáng loáng trong không gian mờ mờ tối của gian phòng. “Anh muốn gì?”

 

Người này nhìn cô, hai con mắt tròn hấp háy, tay vuốt những sợi râu mảnh. “Cô có vẻ nóng vội nhỉ?”

 

“Vì sao lại bảo vệ tôi?”

 

Rakushun mỉm cười và gãi gãi tai. “Tôi muốn gì ư? Ừm thì, mọi chuyện không phải là theo kiểu đó. Thế này nhé, lúc nhìn thấy cô, tôi không thể để mặc cô nằm đó trong bùn được, vì vậy tôi mới chăm sóc cô. Lúc quan quân đến thì, ừm, tôi không thể giao cô cho họ sau khi đã bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy, đúng không?”

 

Youko không tin. Tin tưởng dễ dàng thì rồi sẽ phải hối hận.

 

“Các kaiyaku đều bị nộp lên phủ quan, nếu may mắn thì họ sẽ tống cô vào tù đến hết đời. Nếu không may, họ sẽ treo cổ cô. Thực tình mà nói, tôi e là cô sẽ rơi vào tình huống thứ hai.”

 

“Tại sao lại nghĩ vậy?”

 

“Vì họ cho rằng cô nguy hiểm. Có phải quái vật đã tấn công họ khi họ đến bắt giữ cô không? Là quái vật đó! Thế mà cô lại thoát được.”

 

“Những quái vật đó… tôi chẳng liên quan gì tới chúng.”

 

“Tôi cũng nghĩ vậy,” con chuột gật đầu, “Quái vật không dễ dàng nghe lệnh con người. Tôi không nghĩ chúng là do cô gọi đến, mà là săn đuổi cô. Tôi nói có đúng không?”

 

“Tôi… tôi không biết.”

 

Rakushun nhấp trà. “Rồi, tôi đoán cô bị liệt vào cái nhóm hay bị gọi là kaiyaku ‘xấu’. Đặc biệt là vì cô bị quái vật theo đuôi.”

 

“Thế thì sao?”

 

“Thì khi bị đưa tới phủ, vận số của cô sẽ khá tệ, nói vậy có dễ hiểu không? Tôi đoán rằng trong tình huống ấy cô chỉ có thể chạy trốn, nhưng nếu cô không biết phải chạy đi đâu thì…”

 

Youko đứng đó, im lặng.

 

“Mà cô không biết thật, phải không? Nếu không thì đã chẳng lang thang đến nơi hẻo lánh này. Cô cần phải đến Vương quốc En.”

 

Youko nhìn chằm chằm vào gương mặt của Rakushun. Cô vẫn không thể hiểu được biểu cảm ấy. “Vì sao? Vì sao lại giúp tôi?”

 

“Bản thân cô thấy có thể khoanh tay đứng nhìn người khác bị giết hay không?” Rakushun hỏi lại, hơi cười. “Tôi không phải là kiểu người sẽ giao hảo với tội phạm hay người bị truy nã, nhưng một người bị giết hại chỉ vì là kaiyaku thì… tôi cảm thấy ấy là một phạm trù khác.”

 

“Nhưng tôi là một kaiyaku xấu, đúng không?”

 

“Ừ, đó là quan phủ sẽ nghĩ thế. Tôi thì tôi không nghĩ kaiyaku có thể phân tốt xấu. Tôi cho rằng chẳng qua con người chỉ sợ hãi những gì họ không hiểu mà thôi.”

 

“Thế chuyện kaiyaku xấu mang họa cho vương quốc thì sao?”

 

“Mê tín thôi.”

 

Câu trả lời nhanh chóng và thoải mái khiến Youko càng thêm ngờ vực. Cô nhớ ai đó cũng đã dùng từ ‘mê tín’ đó. Một người phụ nữ.

 

“Vậy thì thế nào? Nếu tới Vương quốc En, tôi sẽ được an toàn ư?”

 

“Tôi nghĩ vậy. Vương quốc En không bắt giết kaiyaku như ở những nơi khác. Kaiyaku ở đó sinh sống không khác gì người dân bản địa. Đối với tôi, đó là bằng chứng rằng không có kaiyaku tốt hay xấu. Cũng vì thế mà tôi nghĩ cô nên tới En. Hơn nữa…” Rakushun liếc nhìn thanh kiếm. “Cô có thể cân nhắc cất thứ nhọn nhọn đó đi không?”

 

Youko chần chừ rất lâu trước khi hạ kiếm xuống.

 

“Ngồi đi nào! Trà nguội rồi.”


Cuối cùng cô cũng ngồi xuống. Cô không hiểu nổi động cơ của Rakushun. Giờ đây, khi anh ta đã biết cô là một kaiyaku, cô nghĩ mình nên rời đi cành nhanh càng tốt, nhưng trước tiên cô muốn biết thêm về Vương quốc En đã.

 

“Cô có biết cách sắp xếp của các vương quốc ở thế giới này không?”

 

Youko lắc đầu. Rakushun gật gù, sau đó vừa cầm cốc vừa trượt khỏi ghế và đi vòng qua bàn. Youko để hờ tay trên kiếm, nhìn anh ngồi xổm xuống.

 

“Chúng ta đang ở làng Kahok, thuộc huyện Anyou, châu Jun,” anh giải thích và vạch lên nền đất. “Còn đây là Hư Hải. Huyện Shin nơi cô dạt tới nằm tại đây.” Anh chỉ về một khu vực xem ra là nằm về hướng đông. “Tôi đoán Hairou ở quãng này, vậy là cô đã đi theo hướng tây nam. Nói cách khác là cô đã đi từ bờ biển vào sâu trong Kou. Tất nhiên là lẽ ra cô nên rời khỏi Kou, cho nên hướng đi vốn có này là sai lầm.”

 

Youko cúi nhìn cái bản đồ này, lòng cồn cào. Cô có thể tin anh ta được hay không? Bản đồ này có bị cải biên gì không? Cho dù vậy, cô vẫn nhìn kỹ nó và ghi nhớ từng chi tiết. Cô cần những thông tin này.

 



 

“Từ đây đi về phía Tây, cô sẽ tới Hokuryou. Tiếp tục theo hướng tây thì tới nội hải Seikai. Vượt qua biển đó là tới Vương quốc En.”

 

Cái móng nhỏ của Rakushun vạch ra những ký tự tinh xảo đến đáng ngạc nhiên. Đầu tiên là Seikai:

青海

 

Tiếp theo là ký tự của En:

 

“Vậy là tôi nên tới Hokuryou trước ư?”

 

“Đúng vậy. Cô nên tới thị trấn cảng Agan, sau đó lên thuyền tới En.”

 

“Đi thuyền sao?”

 

Liệu mình có lên được thuyền không? Nếu cảng bị kiểm soát, mình sẽ bước thẳng vào một cái bẫy.

 

“Tôi nghĩ cô sẽ qua được,” Rakushun nói như thể đọc được suy nghĩ của cô. “Cách nhanh nhất để ra khỏi Shin là đi thẳng lên phía bắc, vượt núi vào Kei. Chính những người truy tìm cô của quan phủ cũng sẽ không nghĩ rằng cô sẽ đi vào theo hướng tây như thế này, nên thực ra cô bị lạc cũng có cái may. Ở các làng có dán hình truy nã cô, nhưng họ đều tìm một cô gái tóc đỏ. Nếu cô có thể giấu được thanh kiếm đó, tôi nghĩ cô sẽ qua mặt được họ.”

 

“Hiểu rồi,” Youko nói và đứng dậy, “Cảm ơn anh.”

 

Rakushun giật mình nhìn cô. “Này, cô định đi ngay đấy à?”

 

“Tôi phải đi thật nhanh. Tôi xin lỗi vì phải vội đi ngay sau khi anh đã chăm sóc tôi đến thế. Giá mà tôi có thể đền đáp…”

 

Rakushun đứng dậy. “Cô hẵng chờ đã. Ôi, cô đúng là nóng vội thật đấy.”

 

“Nhưng…”

 

“Cô sẽ làm gì sau khi tới En? Cứ đi hỏi từng người trên đường xem họ có thấy cái người tên Keiki đó không ư? Mà cô có biết mình cần gì để đi thuyền không? Cô sẽ tìm ai trợ giúp mình ở En?”

 

Youko cụp mắt, chợt cảm thấy mình hơi ngu xuẩn. Tìm được một đích đến là một bước tiến quá lớn so với quãng đường vô định trước đó, khiến cô tưởng như mình đã sắp tới đích rồi. Nhưng giờ Rakushun đã chỉ ra những chướng ngại rõ rệt mà cô sẽ gặp phải. Cô cảm thấy như mình mới chỉ gặp phải một phần mười trong những loại khó khăn đang chờ đón mình mà thôi.

 

“Mọi việc đều cần chuẩn bị, có đúng không? Đừng vội lao đi như thế. Nếu không làm việc cẩn trọng, cô sẽ chỉ gặp rắc rối mà thôi.”

 

Trong lòng mình, Youko vẫn sợ người này đang dụ dỗ mình bước vào một cái bẫy, nhưng tình cảnh ngày càng tỏ rõ rằng cô vẫn còn cần phụ thuộc vào anh.

 

“Được rồi, chúng ta ăn cơm nhé? Cô cần có sức đấy. Đi tới Agan cũng mất một tháng.”

 

Youko lại cúi đầu.

 

Cô sẽ chờ đợi, ít nhất là cho tới khi đã hoàn toàn lại sức. Đến lúc đó, cô sẽ biết mục đích thực sự của Rakushun. Biết đâu lần này cô đã thực sự gặp may, mà biết đâu đây đúng là một âm mưu bí mật. Dù thế nào đi chăng nữa, Rakushun cũng biết nhiều về cô hơn là cô biết về anh. Anh biết cô từ đâu tới, cũng biết cô sẽ tới Agan và sau đó là En. Nếu không thể làm gì trước khi rời đi thì cô phải cân bằng lại lực lượng.

 

–––––––––––––––––––––

 

“Tôi nghe nói rằng trận shoku đó mạnh bất thường,” Rakushun gợi chuyện trong lúc dọn dẹp sau bữa trưa.

 

“Bà lão ở Hairou cũng đã nói vậy.”

 

“Theo tôi được biết, vùng phía đông huyện Shin thiệt hại hết vùng trồng lúa mì. Mùa đông năm nay sẽ khó khăn đấy.”

 

Youko gật đầu. Nghe kể về những thiệt hại này khiến tim cô thắt lại.

 

Rakushun dường như cũng nhận thấy vẻ ủ ê của cô. “Đừng buồn lòng, Youko,” anh nhẹ nhàng nói. “Không phải là lỗi của cô mà.”

 

“Không phải… Tôi ổn mà.”

 

Cô bận bịu làm việc của mình, tiếp tục xúc tro bếp ra từ đáy lò, nhưng một cái đuôi lông xù xù đã thò tới vỗ vỗ lên mu bàn tay cô. “Shoku không xảy ra vì kaiyaku. Là kaiyaku bị shoku đưa tới.”

 

Youko xúc hết tro vào một cái thùng gỗ nhỏ, sau đó gắp những viên than chưa cháy hết ra cho vào một hộp khác.

 

“Tôi hỏi anh một câu này được không?” Một lát sau, cô nói.

 

“Sao thế?”

 

“Thực sự thì shoku là cái gì?” Cô đã nghe bà lão ở Hairou miêu tả rằng nó giống như một cơn bão, nhưng cô cảm thấy hình như định nghĩa này vẫn chưa hoàn chỉnh.

                                                   

“A? Cô không biết shoku là gì ư? Ở quê hương của cô chắc là không có thứ này nhỉ.”

 

“Ừm, cách viết chữ shoku của các anh tương tự như chữ của chúng tôi khi ghép từ ‘nhật thực’ và ‘nguyệt thực’ với nhau.” Youko viết xuống trên bàn, trước tiên là từ nhật thực:

 

日蝕

 

Sau đó là nguyệt thực:

 

月蝕

 

“Vậy ư?” Rakushun nói, nhướn một bên mày rậm lông. “Ừm, cũng có thể coi nó là một loại ‘thực’ đi, tuy rằng không anh hưởng gì tới mặt trời hay mặt trăng. Bà lão cũng nói với cô rồi, đây là một dạng bão, có điều không phải là xao động của gió nước mà là xao động về linh khí.”

 

“Nhưng vẫn mưa bay gió cuốn à?”

 

“Có thể. Một số shoku xuất hiện rất giống bão, gió rất mạnh. Những cơn shoku nhỏ này không gây ra thiệt hại lớn lắm. Nhưng khi có động đất, sét đánh, sông tràn bờ, đất sụt thành khe thì ta biết là có shoku lớn rồi. Người ta nói vừa rồi ở Hairou cả một cái hồ sôi sục bốc hơi cạn sạch, chẳng còn dấu vết gì. Nguyên một cái hồ đó!”

 

Youko khựng lại trong lúc đang rửa tay. “Tệ đến thế ư?”

 

“Như tôi đã nói, mỗi cơn shoku có một kiểu. Nhưng cô cũng có thể thấy vì sao người ta lại sợ shoku hơn so với những cơn bão thông thường. Không thể lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong một cơn shoku.”

 

“Không biết là thứ gì gây ra chúng vậy? Ở thế giới của tôi không có thứ này.”

 

Rakushun rót trà với vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả động tác cũng điền đạm nghiêm cẩn. “Shoku xảy ra khi bên đó bên này tiếp xúc với nhau, tự như một vụ va chạm vậy. Hai thế giới thường tách rời khỏi nhau, nhưng khi giao thoa thì sẽ gây ra thảm họa.  Tôi không nắm chắc lắm về chi tiết, đấy là những gì tôi nghe kể lại.”

 

“Bên đó và… bên này?” Youko ngơ ngác hỏi trong lúc uống trà. Loại trà của Rakushun trông rất giống với trà xanh, nhưng hương vị lại khác biệt, giống một thứ trà thảo dược nhẹ nhàng hơn.

 

Bên đó là chỉ bên kia Hư Hải. Bên này chính là ở đây. Thế giới này. Không biết có tên nào khác nữa không.”

 

Youko gật đầu.

 

“Hư Hải bao quanh tất cả thế giới này, trải rộng vĩnh viễn, bên ngoài không có gì nữa.”

“Không có gì nữa ư? Nhưng chẳng phải anh vừa nói Bên đó nằm ở bên kia Hư Hải sao?”

 

“Ừm, đúng mà cũng không đúng. Thế này nhé, cô có thể lên thuyền ra khơi và chèo mãi mãi cũng không thể sang được phía bên kia. Tôi có nghe nói đến những người tò mò quyết định ra khơi khám phá, nhưng chưa có ai trở về.”

 

“Nhưng nếu cứ đi mãi thì anh không quay về chỗ cũ sao? Ý anh là… thế giới này có dạng phẳng ư?”

 

Rakushun ngồi thẳng dậy trên ghế và trợn mắt nhìn Youko. “Tất nhiên là phải phẳng chứ, nếu không chúng ta chẳng rơi hết ra ngoài sao?”

 

Trông anh hoảng hốt đến mức Youko bật cười. “Xin lỗi, tôi không hiểu thế giới này lắm.”

 

Rakushun nhặt một hạt óc chó trên bàn lên và đặt ra trước mặt. “Đây là ngọn núi ở chính giữ thế giới, núi Suu.”

 

崇山

 

“Đó là tên chính thức của nó, chúng tôi còn gọi là Suukou hay Chuuzan. Về bốn hướng có bốn núi là Houzan ở phía đông, Kazan ở phía tây, Kakuzan phía nam, và Kouzan phía đông, đây là tổ hợp Ngũ Sơn.”

 

“Xung quanh Ngũ Sơn là Hoàng Hải.”

 

黄海

 

“Gọi là hải nhưng đây không phải là biển thông thường có nước mà là một vùng đất hoang mạc cằn cỗi xen với đầm lầy và cây bụi gai.”

 

Youko nhìn anh vạch chữ ra trên bàn. “Anh đã tới đó bao giờ chưa?”

 

“Tất nhiên là chưa. Hoàng Hải được bao quanh bởi bốn dãy núi Kim Cương Sơn. Vùng đất nằm trong phạm vi của bốn dãy núi này thực không dành cho con người.”

 

“Ra vậy,” Youko nói, dù trong lòng không thực sự hiểu. Tấm bản đồ Rakushun đang dựng ra trên bàn bằng hạt óc chó trông giống như một sơ đồ thế giới cổ đại, trước khi bản đồ ra đời, dựng nên dựa theo truyền thuyết hơn là khoa học đo lường.

 

“Bốn nội hải nằm về bốn phía của Kim Cương Sơn, bao quanh vòng ngoài là tám vương quốc phía trong của thế giới này, một trong số đó là Kou. Ra ngoài nữa là Hư Hải. Trong Hư Hải, gần sát với vùng lục địa, có bốn hòn đảo lớn là bốn vương quốc. Vậy là tổng cộng có mười hai vương quốc.”

 

Youko nhìn những hạt óc chó sắp đặt đối xứng trên bàn, như thành một bông hoa – năm ngọn núi làm nhụy, các vương quốc làm cánh.

 

“Bên ngoài không còn gì nữa ư?”

 

“Không còn gì. Tất cả đều là Hư Hải trải rộng vĩnh viễn. Tuy nhiên, ở đây lại phải nói đến Bên đó,” Rakushun hạ giọng, như thể lẩm bẩm, “nghe đồn rằng ở rìa phía đông của Hư Hải có một hòn đảo kỳ lạ, không thể tới được bằng cách di chuyển thông thường. Đây gần như là một truyền thuyết. Nơi này được gọi là Hourai, nhưng cũng có người gọi là Nhật Bản.” Anh vừa nói vừa viết xuống ký tự của Hourai:

 

蓬莱

 

Sau đó là của chữ ‘Nhật Bản’:

 

 

 

Chờ đã, Youko nghĩ, đó là tên nước cổ của Nhật Bản… phát âm như thế nào ấy nhỉ? Oa (Wa) à?”

 

“Không phải chữ Nhật Bản viết thế này sao?” Cô hỏi và viết xuống:

 

日本

 

“Không,” Rakushun trả lời và lại chỉ vào chữ Oa mà anh đã viết.

 

Youko cắn môi. Đây có phải là một thành quả của phép màu dịch ngôn ngữ của cô không?

 

“Họ nói rằng kaiyaku đến từ Wa,” Rakushun nói và ngước nhìn cô.

 

Youko mở to mắt. Lần nãy, cô có thể nghe rõ ràng rằng anh phát âm chữ ‘Wa’. Phải chăng phép màu dịch thuật ấy biết rằng cô đã hiểu được chữ này nên không tự động dịch nó sang ‘Nhật Bản’ cho cô nữa? Chuyện này càng ngày càng bí ẩn.

 

“Tôi không biết được sự thật là thế nào, nhưng mỗi khi có ai nhắc tới kaiyaku, chắc chắn cô sẽ nghe tới Wa. Một số người thích thám hiểm đã ra biển tìm Wa. Tất nhiên là chẳng ai trở về… nhưng chắc cô cũng biết tôi sẽ nói vậy.”

 

Trí não của Youko hoạt động hết tốc lực. Nếu Nhật Bản thực sự nằm ở sát bên kia Hư Hải, vậy cô vẫn có hi vọng giong thuyền đi về phía đông và về nhà. Thế nhưng, ngay khi suy nghĩ này nảy lên trong cô, cô cũng biết rằng mình không có hi vọng đó. Khi tới đây, cô đã lao xuyên qua một bóng trăng trên biển, xem chừng là một cách du hành khó mà có thể bắt chước chỉ bằng thuyền và buồm.

 

“Mặt khác,” Rakushun nói tiếp, “trong dãy Kim Cương Sơn có một đỉnh núi là Côn Luân, thông với nơi đó là một vương quốc truyền thuyết khác: Trung Hoa. Các sankyaku đến từ nơi này.”

 

Ký tự Rakushun viết xuống cho chữ “Trung Quốc” cũng là tên cổ: Hán (Kan)

 

 

“Sankyaku? Ý anh là sơn khách đúng không?” Youko và viết xuống:

 

山客

 

Rakushun gật đầu.

 

“Vậy là… bên cạnh kaikyaku thì cũng có những người khác đến từ Bên đó ư?”

 

“Phải. Kaikyaku xuất hiện bên bờ Hư Hải, sankyaku xuất hiện ở chân Kim Cương Sơn. Ở đây không thường thấy sankyaku, nhưng họ cũng bị săn đuổi như vậy thôi.”

 

“Thế sao,” Youko thở dài.

 

“Cả Hán và Oa đều không thể đi tới theo cách thông thường, nghe đồn chỉ có quái vật và thần tiên là làm được thôi. Tuy nhiên, thi thoảng khi shoku xảy ra, sẽ có người bị cuốn tới đây, đó là sankyaku và kaikyaku.”

 

Youko gật đầu. Cô cũng đã nghe Takki nói vậy.

 

Rakushun nhìn quanh phòng rồi rướn về phía Youko và thì thầm với vẻ bí ẩn, “Tôi nghe nói ở Hán và Wa, nhà cửa đều xây bằng vàng bạc, đất đai màu mỡ, người sống như vua chúa. Con người ở đó có thể chạy thẳng lên trời, có thể vượt vạn dặm trong một ngày! Ngay cả một đứa bé mới sinh cũng có sức mạnh phi thường để đánh bại quái vật. Người ta kể là quái vật và thần tiên ở Bên này có được sức mạnh là nhờ sang Bên đó uống nước suối trong núi!” Rakushun nhìn cô với vẻ hào hứng, tựa như mong chờ một lời xác nhận.

 

Youko lắc đầu phì cười. Phóng đại ghê quá! Nếu cô kể lại với mọi người ở nhà những câu chuyện thần kỳ như vậy, họ sẽ nghĩ đó là chuyện cổ tích. Vậy là ở thế giới này cũng có chuyện cổ tích, cô nghĩ.

 

Một nụ cười gượng gạo nở ra trên môi cô. Bấy lâu nay cô vẫn thắc mắc về sự kỳ lạ của thế giới mới này, nhưng lúc này, khi đã nghe thấy quan điểm từ phía đối lập, cô bắt đầu tự hỏi không biết thứ nào là kỳ lạ hơn: thế giới này hay bản thân cô.

 

Ngay khi câu hỏi ấy hiện lên, cô đã biết đâu là đáp án. Vì thế mà kaiyaku bị săn đuổi. Vì thế mà ai đó, thứ gì đó, muốn cô phải chết.

 



 

–––––––––––––––––––––––

 

“Vậy là tất cả các kaikyaku đến Kou đều chết, theo cách này hay cách khác,” Youko nhận định sau một quãng dài im lặng cân nhắc số phận của những kaiyaku đã tới đây trước cô. “Có vẻ như tình hình này sẽ vẫn tiếp diễn cho tới khi con người ở đây tách khái niệm shoku ra khỏi các kaikyaku.

 

“Về cơ bản là vậy,” Rakushun thở dài. Anh nhìn cô, “Youko này, cô làm nghề gì?”

 

“Tôi là một học sinh.”

 

Rakushun gật gù, ánh mắt hấp háy. “Một số kaikyaku có kiến thức đặc biệt, có kỹ năng mà người ở thế giới này không có. Những người như vậy sẽ được triều đình bảo vệ và được phép sống ở đây. Biết đâu…?”

 

Youko cười nhạt và lắc đầu. Ý tưởng của anh có lý, nhưng cô không nghĩ ra mình có thể tận dụng kiến thức gì để hòa nhập vào thế giới này.

 

“Rakushun… anh có biết cách nào để tôi trở về Oa không?”

 

Rakushun nhíu mày. “Tôi xin lỗi… tôi không biết. Hơn nữa, tuy rằng tôi không nên nói thế này, nhưng…” anh hít sâu một hơi, “Tôi không nghĩ có cách để trở về.”

 

“Nhưng thế thật không hợp lý. Nếu tôi đã tới được đây thì phải có cách quay lại chứ?”

 

Những sợi râu của Rakushun cụp xuống, một tiếng hắng giọng nhỏ buồn rầu vang lên. “Con người không thể vượt qua Hư Hải, Youko à.”

 

“Nhưng tôi đã vượt qua mà. Tôi đã đến đây đó thôi!”

 

“Tôi không nghĩ đây là con đường hai chiều. Tôi chưa từng nghe nói có kaikyaku hay sankyaku nào có thể trở về.”

 

“Thế thì quá không công bằng,” Youko hùng hổ tuyên bố, dù biết thừa rằng chẳng ai nói cuộc đời này là công bằng. Cho dù thế, một phần trong cô vẫn bám víu vào hi vọng hồi hương. “Thế dùng shoku thì sao? Có thể tôi chờ đón một shoku và về nhà thông qua nó không?”

 

Rakushun chầm chậm lắc đầu. “Có lẽ, nhưng không thể dự đoán được vị trí và thời điểm xảy ra shoku. Cũng có lẽ có một số shoku chúng ta có thể nhận ra khi sắp xảy ra, nhưng điều này không thay đổi cục diện gì nhiều. Con người vẫn không thể sang Bên đó.

 

Không thể thế, Youko tự nhủ, Nếu thế Keiki đã nói trước. Anh không nhắc gì tới điều này với cô. Chẳng có ám chỉ nào trong hành vi của anh là cô sẽ không thể về nhà được.

 

“Khi tôi tới đây từ Wa, tôi đang bị một con kochou đuổi theo–”

 

“Một con kochou? Một con đuổi theo cô ở Bên đó?”

 

“Ừ… mà không chỉ tôi. Lúc đó tôi đi cùng một người thanh niên tên là Keiki.”

 

“A, là người cô đang tìm đó ư?”

 

“Phải. Keiki là người đã đưa tôi đến đây. Anh ta nói phải đưa tôi tới đây vì sự an toàn của tôi, vì con kochou đang săn đuổi tôi.” Youko nhìn sâu vào mắt Rakushun. “Nếu như vậy, liệu tôi có thể về nhà nếu anh ta không cần bảo vệ tôi nữa không? Anh ta còn nói là sẽ đưa tôi về nhà ngay nếu tôi yêu cầu.”

 

“Nghe có vẻ đáng ngờ.”

 

“Keiki có một con quái thú có thể bay trên không trung, còn có một con có thể nói chuyện giống như anh vậy, Rakushun. Anh ta nói nếu chúng tôi bay thẳng , hành trình tới đây, ý tôi là từ đó tới đây, sẽ mất một ngày. Nghe chẳng giống như chúng tôi có thể quay lại sao? Vì là bay thẳng mà?”

 

Rakushun lặng ngồi, dường như không biết trả lời cô như thế nào.

 

“Rakushun à?”

 

“Ừm, thế này thì tôi không biết. Có vẻ như cô bị liên lụy vào một tình huống khá hệ trọng rồi.”

 

“Hệ trọng ư? Vì sao anh lại nói thế?”

 

“Hừm, đầu tiên là cô có nhắc tới kochou. Đó là một loài quái vật, như vậy là đã khác thường rồi. Nó mà xuất hiện thì một làng cũng chạy hết ngay. Cô nói là kochou đuổi theo cô? Sang tận Bên đó để săn đuổi cô? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện như vậy. Mà người tên Keiki này… cô nói là anh ta đưa cô tới đây ư?”

 

“Phải.”

 

“Trong tất cả những câu chuyện tôi từng nghe về việc quái vật và thần tiên qua lại giữa hai bên, tôi chỉ thấy họ đi một mình. Kể cả Keiki có là một tiên nhân thì việc anh ta mang một người về đây cũng là rất phi thường. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra để cô có thể tới được đây, nhưng hoàn cảnh chắc chắn là khác thường. Thực sự là chẳng có điểm nào bình thường cả.”

 

Rakushun trầm ngâm một hồi, mắt dõi về phương xa, sau đó lại quay nhìn Youko. “Thế… cô định làm gì? Cô định tìm một nơi an bình ở đây… hay là vẫn tìm đường về nhà?”

 

“Tôi… tôi muốn về nhà,” Youko đáp.

 

Rakushun gật đầu. “Tôi có thể hiểu. Giá mà tôi biết cách. Tuy nhiên, dù cho mục đích cuối cùng của cô có là gì, tôi vẫn nghĩ cô nên tới En trước tiên.”

 

“Được, sau đó thì sao?”

 

“Tôi e là một quan viên hay thậm chí là một châu hầu cũng không giúp nổi cô. Đến En rồi, cô sẽ cần xin sự trợ giúp của En Vương.”

 

“En Vương ư?”

 

“Đúng vậy, đó là người đứng đầu của En.”

 

“Liệu vị đó có giúp tôi không?”

 

“Biết đâu được?”

 

Youko phải cố lắm mới không đảo trắng mắt.

 

“Tôi không thể đoán trước được những chuyện thế này,” Rakushun nói tiếp, “nhưng thà thế còn hơn tiếp tục ở lại đây. Chắc chắn cô sẽ có cơ hội tốt hơn so với việc tiếp cận những quan viên ở vương quốc lạc hậu này, bởi vì En Vương là một taika.”

 

“Một taika à?”

 

“Phải,” Rakushun nói và viết chữ này xuống bằng cái móng nho nhỏ của mình:

 

胎果 (thai quả)

 

“Đây là từ để gọi những người được sinh ra ở Bên đó. Nghe nói điều này có thể xảy ra, tuy rằng rất hiếm. Taika thực ra là những người thuộc về Bên này nhưng không may lại sinh ra ở Bên đó.

 

Youko mở to mắt. “Có sao?”

 

“Đúng, rất hiếm, nhưng có. Tuy nhiên tôi cũng không biết được việc lỡ sinh ra ở Bên đó là việc hiếm hay việc sinh ở Bên đó rồi quay lại được nơi này là việc hiếm nữa, cô có hiểu không?”

 

Youko gật đầu.

 

“Có ba người nổi tiếng… ba taika nổi tiếng. Một là En Vương tôi đã nhắc đến, một là Taiho của En, và một là Taiho của Tai.”

 

“Taiho?”

 

“Ừm, đó là một chức quan tham mưu cho vương thượng. Nhưng tôi nghe nói Taiho của Tai đã qua đời cách đây không lâu rồi, Tai Vương cũng mất tích, khiến cả vương quốc rơi vào loạn lạc, cô nghe là đoán được đấy. Ừm, cho nên tốt nhất là cô nên tới En. Nên thử vận ở đó.”

 

Youko thấy choáng váng, một phần vì lượng thông tin quá lớn phải hấp thu trong một thời gian ngắn, phần khác bởi chỉ trong vài phút cô đã đi từ cảm giác không có tương lai sang có một hành trình nhiều tháng trời trải ra phía trước – một hành trình tìm gặp một vị vương!

 

Diện kiến một vương có lẽ sẽ tương tự như diện kiến một tổng thống hay thủ tướng. Điều này có khả thi không? Cô nghĩ. Đồng thời, cô cũng tự hỏi không biết tình cảnh của mình có thực sự đặc biệt như Rakushun đã nói hay không.

 

Trong lúc suy tư, cô nhận thấy một âm thanh từ phía bên ngoài – tiếng chân người đang bước về phía ngôi nhà.

 

–––––––––––––––––––––––

 

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, bên ngoài là một người phụ nữ trung tuổi.

 

“Rakushun à?”

 

Hai tai của Rakushun vểnh lên. “Mẹ!” anh gọi bà, mấy sợi râu dài vung vểnh liên tục. “Con… con tìm được một vị khách rất thú vị này!”

 

Youko câm lặng. Đây là mẹ của Rakushun? Người phụ nữ này rõ ràng là con người. Về phần mình, trông bà cũng rất ngạc nhiên. Bà đưa mắt nhìn giữa Rakushun và Youko.

 

“Khách à? Hai người gặp nhau ở đâu thế?”

 

“Con thấy cô ấy ở trong rừng. Cô ấy là một kaiyaku bị dạt vào từ Bên đó trong cơn shoku ở huyện Shin.”

 

Youko cứng người.

 

Tiêu đời luôn cả bí mật rồi.

 

Người phụ nữ lẩm bẩm gì đó và nhìn Rakushun với vẻ nghiêm khắc.

 

Youko đi vào trạng thái sẵn sàng. Nếu người này đã nghe nói về việc kaiyaku bỏ trốn ở Shin, bà ta có thể sẽ làm gì đó. Liệu bà ta có bảo vệ cô giống như Rakushun không? Vì một lý do nào đó, Youko cho là không.

 

“Ra thế.” Người phụ nữ quay sang nhìn cô, biểu cảm giãn ra, miệng nở nụ cười. “Hẳn là hành trình vất vả lắm.” Rồi bà lại nói với Rakushun. “Con sao thế? Đáng ra phải gọi mẹ về ngay chứ. Cô đây chắc chắn là đi đường mệt mỏi lắm, con chăm sóc cô ấy một mình à?”

 

Rakushun gật đầu lia lịa. “Vâng! Con chăm sóc cho cô ấy ổn thỏa cả mà.”

 

“Hừm, mẹ chẳng dám chắc đâu.” Người phụ nữ tặc lưỡi rồi hướng đôi mắt sáng về phía Youko. “Tôi xin lỗi là mấy hôm rồi không ở nhà để giúp cô. Mong là Rakushun làm cũng tốt được như nó kể.”

 

“À… vâng, anh ấy làm tốt mà ạ.” Youko gật đầu. “Cháu sốt không cử động được. Là anh ấy cứu cháu… cứu mạng cháu, thật đấy. Cháu rất biết ơn.”

 

Người phụ nữ bước tới và đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán cô. Youko lại khựng cứng người.

 

“Cháu chắc là thấy khỏe chứ? Hay là cháu đi nằm đi.”

 

“Cháu ổn rồi ạ, cảm ơn cô. Anh ấy chăm sóc cháu tốt thật mà.” Youko cẩn thận lựa lời, cố quan sát nét mặt người phụ nữ để tìm kiếm những biểu hiện lừa dối.

 

Cô cảm thấy mình có thể tin tưởng Rakushun một chút, ít nhất anh là người dạng thú, không phải là một người phàm như người phụ nữ này.

 

Mình không thể tin tưởng giống loài của mình.

 

Suy nghĩ ấy khiến cô ớn lạnh xương sống.

 

“Nhưng đáng ra nó vẫn phải gọi cô về. Đúng là một thằng bé vô tâm,” người phụ nữ tuyên bố và nhìn Rakushun với vẻ răng đe.

 

“Con chăm sóc cho cô ấy cẩn thận thật mà mẹ! Cô ấy hồi phục nhanh lắm.”

 

Người phụ nữ ngắm nhìn Youko. “Ừ, thế thì tốt. Cháu đã khỏe đến mức đi lại được thế này chưa? Trông cháu tái lắm, có khi cháu nên ngủ thêm.”

 

“Không sao, cháu khỏe thật rồi ạ.”

 

“Đấy là cháu nói thế. Mà còn bộ quần áo này nữa! Trời này mà mặc đồ mỏng như vậy sao? Rakushun, lấy thêm áo ra đây.”

 

Rakushun vội vàng chạy sang phòng bên, để Youko lại một mình với người phụ nữ anh gọi là mẹ.

 

Youko nghĩ không biết nên nói gì, những người phụ nữ đã vừa nói vừa bận bịu đi quanh phòng.

 

“Gì thế này… trà lạnh hết rồi! Cháu chờ một chút, để cô đi pha thêm.”

 

Bà ra ngoài để tới cái giếng ở sau nhà. Youko dõi mắt nhìn theo. Khi Rakushun trở về với một cái áo khoác mỏng, Youko vội đi tới bên anh. “Đó là mẹ anh à?” Cô thì thầm.

 

“Đúng rồi. Tôi không còn cha nữa, cha tôi mất lâu rồi.”

 

Cha của Rakushun có phải là người không? Hay là người chuột? Chuyện này là thế nào?”

 

“Ừm…” Youko mở lời, không biết dùng từ như thế nào, “Đó là mẹ ruột của anh à?”

 

Rakushun nhìn cô với vẻ khó hiểu. “Tất nhiên. Mẹ là người hái tôi xuống mà.”

 

Youko chớp mắt. “Xin lỗi… Hái à?”

 

Rakushun gật đầu. “Hái từ cây làng đó. Mẹ đã hái quả chứa tôi xuống.” Rakushun bỗng trợn mắt, như thể nhớ ra điều gì. “Này, có thật là ở Bên đó trẻ em đều sinh ra từ bụng mẹ không?”

 

“Ừ, đại khái thế. Ở đây…  khác ư?”

 

“Tôi vẫn luôn thắc mắc,” Rakushun nói tiếp như không nghe thấy cô hỏi, “Quả mọc ở trong bụng họ ư? Làm sao để hái vậy? Nó vươn ra ngoài à?”

 

Youko nhíu mày. “Tôi không rõ anh nói ‘hái’ là thế nào lắm.”

 

“Thì là hái ranka (đản quả) xuống từ trên cây đó, còn thế nào được nữa?”

 

“Ranka á?”

 

“Ừ. To chừng này này,” anh vừa giải thích vừa xòe tay như đang cầm một quả bóng nhỏ. “Một quả trứng màu vàng có đứa bé bên trong. Quả đơm ra trên cây làng và cha mẹ sẽ đến đó hái quả. Ở Bên đó không có ranka sao?”

 

Youko đưa tay chống đầu. Chuyện nay quá kỳ cục.

 

“Xem ra là không,” Rakushun nói khi thấy vẻ khổ sở của cô.

 

Youko cười khổ. “Ở đó, trẻ con hoài thai ở trong bên trong bụng mẹ và người mẹ đẻ ra chúng.”

 

Rakushun trợn mắt càng to. “Giống như chim ư?”

 

“Ờm, hơi khác một chút, nhưng về cơ bản thì cũng tương tự.”

 

“Nhưng đơm quả như thế nào? Chẳng lẽ ý cô là trong bụng người mẹ có một cành cây làng? Làm sao mà hái quả từ trong bụng một người được?” Rakushun nhăn mặt.

 

“Hự…” Youko thốt một tiếng, tay vẫn đỡ trán. Vừa lúc ấy thì mẹ của Rakushun quay lại, mặt mang nụ cười, tay xách một xô nước đầy.

 

“Uống trà chút nhé. Mong là cháu đói rồi!”

 

Bà bắt Rakushun kể lại ngọn nguồn câu chuyện, vừa chăm chú nghe vừa thuần thục làm ra một loại bánh ngọt hấp nhỏ.

 

“…Vì thế,” Rakushun cuối cùng cũng kết thúc, tay bấu một mẩu bánh, “Con nghĩ là cô ấy nên tới En. Bọn con vừa bàn tới đoạn đó.”

 

Mẹ của Rakushun gật đầu. “Ừm, thế chắc là tốt nhất.”

 

“Con cũng đang nghĩ,” Rakushun ngẩng đầu nhìn mẹ, “Con có thể đưa Youko đến Kankyuu. Mẹ lựa hành lý giúp con được không?”

 

Mẹ của Rakushun nghiêm nghị nhìn anh. “Nào nào… thế có vội quá không? Con nghĩ là con sẵn sàng để đi xa đến thế rồi à?”

 

“Có gì phải lo đâu mẹ! Gần mà. Khá gần. Youko thì không quen đường ở đây, cô ấy cần người dẫn đi. Mẹ ở nhà một mình được đúng không ạ?”

 

Mẹ anh nhìn anh một lúc, sau đó gật đầu. “Được rồi. Mẹ cũng đoán đây là việc không sớm thì muộn. Con đi đi, Rakushun. Chúng ta chuẩn bị thôi.”

 

“Rakushun,” Youko chen vào, “Tôi rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không thể để anh bỏ công đến thế được. Anh chỉ đường là tôi đi được mà.”

 

Cô không muốn có ai đi cùng mình, nhưng không thể nói thẳng ra như vậy. “Hay là vẽ lại cho tôi cái bản đồ đó trên thứ gì tôi cầm theo được? Chỉ cần thế thôi, nếu anh không lấy làm phiền.”

 

“Youko, tới En đã là khó cho cô rồi, còn việc tìm cách diện kiến En Vương thì sao? Một mình cô thì gần như bất khả thi. Cho dù cô có biết đường thì tới Kankyuu cũng sẽ mất ba tháng. Cô sẽ tìm thức ăn trên đường đi như thế nào? Tìm chỗ ở thì sao? Cô có tiền không?”

 

Youko im lặng.

 

“Cô không đi một mình được đâu, đặc biệt là khi không hiểu thế giới này như thế.”

 

Youko nghĩ thật kỹ. Vì sao anh ta lại làm đến mức này vì cô? Cuối cùng, cô vẫn gật đầu. “Cảm ơn anh,” cô nói, mắt liếc về phía thanh kiếm bọc vải. “Tôi xin nhận vậy.”

 

Có Rakushun làm bạn đường có lẽ sẽ tốt hơn. Cả anh và mẹ anh đều có vẻ chân thành muốn giúp đỡ cô. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy ở đây có ẩn tình mà mình chưa nắm được, cô không cho rằng cảm giác bồn chồn của mình chỉ là vấn đề tâm lý.

 

Dù thế, thâm tâm cô nghĩ, dù là địch hay bạn, mình cũng không thể để họ lại đây khi họ đều nắm rõ mục tiêu và đích đến của mình như vậy. Nếu họ báo quan ngay sau khi mình rời đi, khi tới Agan mình sẽ chỉ thấy một cái bẫy chứ không phải thuyền.

 

Mặt khác, nếu mang theo Rakushun, anh sẽ là một dạng con tin để kiểm soát mẹ anh. Mà chung quy, nếu Rakushun gây nguy hiểm cho cô thì… vẫn có thể dùng kiếm.

 

Đây là cách duy nhất, cô nghĩ, cố gắng tẳng lờ cảm giác căm ghét bản thân chợt sôi lên trong lòng.

 

––––––––––––––––––––––

 

Youko và Rakushun rời nhà năm ngày sau.

 

Về cơ bản, cô đã hồi phục rất tốt. Bất kể là thật hay diễn, hai mẹ con Rakushun đều đối xử rất tốt với cô, tuy rằng lời nhắc của con khỉ vẫn không ngừng vang lên trong đầu cô.

 

Mày không thể biết họ đang nghĩ gì…

 

Mẹ của Rakushun đã giúp họ rất nhiều trong quá trình chuẩn bị. Dù trông hai mẹ con dường như còn nghèo khó hơn cả Takki, bà vẫn tìm được cho Youko một bộ quần áo để thay, tuy thô mà hữu dụng. Giờ đây, cô có một bộ áo nam đã được sửa cho vừa người, có lẽ là của cha Rakushun để lại.

 

Vật dụng được cho và lòng hiếu khách khiến Youko thêm phần cảnh giác. Cô không nghĩ lòng tốt có thể khiến ai giúp mình đến thế. Cô gần như đã tin vào Rakushun, anh không giống như những ‘người’ cô đã gặp ở thế giới này, nhưng cô không dám tin mẹ anh.

 

“Anh cần gì phải giúp tôi đến mức này?” Cuối cùng cô cũng lấy hết lòng can đảm ra để hỏi. Lúc này, ngôi nhà nhỏ trên đồi đã sắp khuất bóng.

 

Rakushun vuốt vuốt đầu mấy sợi râu bằng bàn móng nhỏ của mình. “Thứ nhất là cô không thể nào tự đi tới Kankyuu được.”

 

“Chỉ đường cho tôi còn chưa đủ sao?”

 

“Không đâu. Mà Kankyuu cũng là một nơi phồn hoa lắm, tôi đã nghe nhiều chuyện kể thú vị về nó rồi. Người ta bảo ở đó rất giống với Bên đó. Vương thượng từ Bên đó về đây thì cũng có lý thôi.”

 

“Ý anh là ngài ấy đến từ Oa hay Hán?”

 

“Từ nơi cô tới, Oa.”

 

“Vậy… chỉ có thể thôi ư? Anh đi cùng tôi như đi du lịch?”

 

Rakushun ngước nhìn cô. “Cô vẫn không tin chúng tôi ư, Youko?”

 

“Là mẹ anh tốt quá, tốt đến khó tin.”

 

Rakushun gãi gãi phần lông mềm trước ngực và xốc lại túi đeo trên lưng. “Ừm, tính ra thì chúng ta coi như đồng hội đồng thuyền đấy. Cô biết rồi, tôi là một nhân thú.”

 

“Một gì?”

 

“Một nhân thú, còn gọi là bán thú – hanjyuu. Vương thượng của Kou không thích chúng tôi, cũng giống như việc ngài ấy không thích kaikyaku vậy. Nói thật lòng, ngài ấy không thích thứ gì nằm ngoài khuôn khổ bình thường.”

 

Youko chỉ gật đầu.

 

“Kaikyaku khá hiếm gặp. Họ xuất hiện ở bờ đông, vì vậy có lẽ ở Kou có nhiều người hơn ở nơi khác, nhưng không ai biết chắc được.”

 

“Anh đoán có khoảng bao nhiêu người?”

 

“Tôi nghĩ tối đa là ba năm có một người, đấy là tính số người sống sót qua cơn bão.”

 

“Ra vậy,” Youko nói. Như vậy thì vẫn nhiều người hơn cô đã tưởng tượng.

 

“Phần lớn họ xuất hiện ở Kei. Dù sao đó cũng là vương quốc xa nhất về phía đông. Tiếp theo là En. Kou đứng thứ ba. Chúng tôi cũng không có nhiều hanjyuu lắm, không rõ vì sao.”

 

“Các vương quốc khác có đông hơn không?”

 

“Ừm, ít nhất là đông hơn ở Kou. Tôi chỉ biết có mình mình là hanjyuu trong cả vùng này. Vương thượng của chúng tôi không xấu, nhưng ngài ấy cũng có những điểm kỳ cục. Kankyaku và hanjyuu chúng ta đều thuộc vào nhóm không may.” Rakushun vuốt râu. “Mà cũng không có lý do cụ thể nào. Tôi không nói quá đâu, nhưng tôi là người sáng giá nhất ở vùng này đấy, tính cả người thường.”

 

Youko nhìn anh, không hiểu gì.

 

“Tôi thông minh, tinh mắt, tốt tính mà.”

 

Youko bật cười. “Thế cơ à?”

 

“Nhưng họ vẫn không đối xử với tôi như với một con người. Cùng lắm tôi chỉ là công dân hạng hai thôi. Điều này đã được ấn định kể từ khi tôi sinh ra, mà đó có phải là lỗi của tôi đâu.”

 

Youko lại gật đầu. Vậy là Rakushun đồng cảm với cô vì họ đều bị kỳ thị. Khá hợp lý, tuy cô vẫn hơi nghi ngờ câu chuyện này.

 

“Vấn đề rất giống với cô đó. Quan phủ truy bắt cô, nhưng đâu phải vì tội tình gì cô gây ra. Cô chẳng qua chỉ là một kaikyaku. Có phải lỗi của cô đâu!”

 

“Tôi hiểu.”

 

Rakushun gãi gãi phần lông phía dưới tai. “Cô biết không, tôi đã theo học tại trường học hàng đầu trong quận này, còn đứng đầu lớp. Thậm chí tôi đã được lựa chọn làm người đại diện của vùng, được đề cử học lên bậc Thiểu học, học ở trường hàng đầu của châu Jun. Nếu học ở đó, cô có thể trở thành châu quan đấy.”

 

“Quận lớn hơn huyện đúng không?”

 

“Đúng vậy, theo thứ tự nhỏ dần là quận, hương, huyện. Mỗi châu có một vài quận, con số có thể không giống nhau. Mỗi quận có khoảng năm mươi nghìn hộ dân, chia thành bốn hương. Mỗi hương có khoảng mười hai nghìn năm trăm hộ dân, chia thành năm huyện. Địa lý hành chính là sở học của tôi đấy,” Rakushun giải thích với ánh mắt lấp lánh.


Youko chỉ dám gật đầu. Cô còn không mường tượng nổi năm mươi nghìn hộ dân. Tokyo có bao nhiêu hộ dân vậy?

 

“Người ta vốn còn chẳng định cho tôi vào học trường quận đây, nhưng mẹ tôi đã đấu tranh rất dữ. Mẹ vẫn bảo tôi hãy ‘Cố học thật giỏi, học lên thật cao và trở thành quan viên triều đình’. Vì là hanjyuu nên tôi sẽ không bao giờ được phân đất, nhưng nếu có chức quan thì ít nhất tôi cũng sẽ có một phần đất nhỏ.” Rakushun thở dài. “Nhưng người ta đã chặn tôi lại. ‘Hanjyuu không được vào Thiểu học’, họ nói thể đấy.”

 

“Vậy thì tệ quá,” Youko nói, không biết bày tỏ gì hơn.

 

“Mẹ đã bán cả nhà cả ruộng để nuôi tôi đi học ở trường quận đấy.”

 

“Vậy sao? Tức là giờ mẹ anh không có ruộng riêng nữa ư?”

 

“Giờ mẹ tôi làm trong ruộng tư nhân của một phú hộ sống gần đây.”

 

“Ruộng tư là sao?”

 

“Ruộng do triều đình địa phương phân chia gọi là ruộng công. Ruộng cô tự khai phá trồng trọt sau khi được phép thì là đất tư. Mẹ tôi là người duy nhất trong nhà tôi đi làm, tôi không có việc làm, mà muốn làm cũng không thể. Không ai chịu thuê hanjyuu làm nhân công cả, họ bị đánh thuế quá nặng.”

 

Youko nhíu mày. “Sao lại thế?”

 

“Ừm, một số hanjyuu có dạng thú là gấu hay bò. Họ khỏe hơn người thường, vì vậy thuê họ làm nhân công được coi là lợi thế bất công so với người thường, người thuê sẽ bị đánh thuế nhiều hơn. Dĩ nhiên điều này không có nghĩa lý gì nếu cô sinh ra chỉ là một con chuột nho nhỏ, nhưng quan phủ chẳng cần biết đến chuyện này khi thu thuế đâu. Chung quy lại thì đơn giản là Vương thượng của Kou không ưa gì hanjyuu.”

 

“Thật chẳng ra sao.”

 

“Nói chung chúng tôi vẫn chưa bất hạnh bằng kaikyaku các cô. Ít nhất thì họ không tìm cách bắt giết chúng tôi. Nhưng chúng tôi không được coi như người bình thường, không được phân ruộng cũng không thể tìm việc. Mẹ tôi phải làm việc nuôi cả hai miệng ăn, thế nên nhà tôi mới nghèo như vậy.”

 

Youko gật đầu. Xem ra thế giới này còn nhiều điều bất công, nhưng thực ra cô cũng chẳng thể nói rằng quê hương của mình là một nơi công bằng cho lắm.

 

“Không phải là tôi không muốn làm việc. Tôi rất muốn.” Rakushun nâng nâng túi tiền đeo trước ngực. “Đây là toàn bộ số tiền mẹ tôi đã dành dụm để tôi học Thiểu học ở En. Ở đó hanjyuu có thể học đến bậc cao nhất là Đại học, thậm chí có thể thành mệnh quan triều đình. Hanjyuu ở En được đối xử như con người, có thể có ruộng đồng và hộ tịch. Tôi cũng đã nghĩ, nếu đi cùng với cô, biết đâu tôi có thể tìm được một nơi dành cho mình ở En.”

 

Đây rồi, Youko nghĩ một cách trào phúng, Giờ thì chúng ta đã biết gốc gác cho lòng nhiệt tình của Rakushun. Đúng là anh không có ý hại cô, nhưng thiện tâm của anh cũng chẳng thuần túy. Anh ta nảy ra ý tưởng dùng mình là người hộ tống đến En từ lúc nào vậy? Lúc thấy thanh kiếm ư?

 

“Tôi hiểu rồi,” Youko nói, giọng cấm cẳn.

 

Tiếng chân nhỏ của Rakushun chợt dừng lại. Anh ngước nhìn cô hồi lâu, nhưng không nói gì.

 

Youko cũng trở nên trầm mặc.

 

Con người đều sống vì bản thân. Dù ngoài miệng họ có nói rằng họ hành động vì lòng tốt, khi truy hỏi sâu xa hơn, tư tâm của họ vẫn ắt lộ ra.

 

Youko biết mình không nên khó chịu với Rakushun vì có tư tâm. Đó là một lẽ tự nhiên mà. Cô chỉ thầm thở dài. Chính vì con người sống cho bản thân và chỉ sống cho bản thân nên sự phản bội mới tồn tại trên đời này, bất kể tại đâu. Có lẽ cô đã quá ngây thơ khi mơ mộng rằng có người lại cam tâm sống vì người khác. Giờ thì cô đã rõ, điều này là không tưởng. 

 

––––––––––––––––––––

 

Tối hôm đó, Youko và Rakushun tới một thành phố có tên Kakuraku. Quy mô nơi này tối thiểu phải bằng Kasai, khiến ban đầu Youko cảm thấy hơi choáng nghợp. Tuy vậy, họ qua đêm tại đây mà không gặp phải vấn đề gì, theo thời gian, cô cũng quen với những thành trấn như thế.

 

Youko cũng nhanh chóng thích nghi với những thói quen đi đường cần kiệm hơn nhiều so với khi cô đi cùng Takki. Cô và Rakushun chỉ ăn ở những quán rong đơn giản ven đường và ngủ tại những khách điếm rẻ nhất. Họ thường thuê một phòng đơn giá năm mươi sen ở một quán trọ tồi tàn, sau đó dựng một tấm bình phong để có sự riêng tư tối thiểu. Youko không phàn nàn gì, bởi Rakushun trả tiền hết.

 

Khi đi đường, Rakushun nói với người ngoài rằng Youko là anh của mình. Nếu một hanjyuu có thể có mẹ là con người, Youko đoán rằng việc họ có anh em là con người cũng rất bình thường. Quả thực, theo quan sát của cô, không ai đặt nghi vấn gì.

 

Hành trình lúc đầu rất thoải mái. Rakushun giết thời gian bằng cách vừa đi vừa kể cho cô về thế giới này.

 

“Mười hai vương quốc bao gồm bốn vương quốc trung tâm, bốn vương quốc ở giữa, bốn vương quốc bên ngoài.”

 

“Thế bốn vương quốc trung tâm là gì?” Youko vừa hỏi vừa quay đầu nhìn người bạn đường đang thong thả đi phía sau.

 

“Kei về phía đông, Sou về phía nam, Han về phía tây, Ryu về phía bắc. Nhìn trên bản đồ, trông bốn vương quốc này cũng không ‘trung tâm’ gì hơn so với bốn vương quốc ở giữa, nhưng chúng tôi vẫn gọi như thế đấy. Bốn vương quốc ở giữa là En, Kyou, Sai, và Kou đây. Cuối cùng, chúng ta có bốn vương quốc bên ngoài là Tai, Shun, Hou, Ren.”

 

“Rồi,” Rakushun nói tiếp, “Dĩ nhiên là mỗi vương quốc có một Vương thượng. Vương của Kou là Kou Vương, ở trong cung Suikou ở Gousou, châu Ki.”

 

“Gousou là một thành phố sao?”

 

Rakushun gật đầu, chỉ về một vùng núi non phía bên trái. Họ đang đi qua một nơi đồi núi trập trùng. Xa xa về phía bên trái đó là một dãy núi cao hơn một chút, sau đó là một dãy núi cao hơn nữa. “Nó nằm sau dãy núi kia. Núi Gousou cao tới tận Thiên giới, trên đỉnh là cung Suikou, dưới chân là thành Gousou.”

 

Youko gật đầu. Đến lúc này, cô đã từ bỏ việc cố gắng nghĩ ra những câu hỏi có ý nghĩa, bởi đằng nào bài giảng này cũng sẽ được tiếp tục.

 

“Vương thượng cai trị từ nơi đó – ra lệnh cho các châu hầu, ban hành các đạo luật, đưa ra các phán xét, và phân chia đất dai cho dân chúng.

 

“Các châu hầu có trách nhiệm gì?”

 

“Họ cai quản các châu, bao gồm đất đai, con người, và quân đội; đảm bảo rằng các luật lệ của vương quốc được tuân thủ, thực hiện thuế khóa, và huấn luyện binh sĩ để phòng ngừa.”

 

“Vậy thì Vương thượng thật ra không tham gia trực tiếp vào quá trình cai trị người dân, đúng không?”

 

“Phải, tôi nghĩ ngài ấy giống như một chiến lược gia hơn, có vai trò đưa ra định hướng chung cho nền cai trị.”

 

Youko vẫn chưa hiểu lắm, nhưng có vẻ như mô hình này nghe tương đối giống với hệ thống liên bang của Hoa Kỳ chứ không phải mô hình chuyên chế mà cô đã tưởng.

 

“Vương thượng đặt ra luật lệ,” Rakushun lại nói, “Chúng tôi gọi đó là Địa Cương. Các châu hầu có thể đặt ra luật lệ của mình, nhưng không được mâu thuẫn với Địa Cương. Bản thân Địa Cương cũng không được mâu thuẫn với Thiên Cương.”

 

“Thiên Cương? Đó là gì?”

 

“Đó là đạo lý về cai trị mà Thiên giới truyền cho các Vương thượng ở thế giới này. Nếu cô tưởng tượng thế giới là một tòa điện, vậy thì Thiên Cương chính là rường cột của nó, là tất cả hệ thống chống đỡ cho nó đứng vững. Đôi khi nó còn được gọi là Thái Cương. Cho dù là vương thì cũng phải tuân thủ những đạo lý này, nhưng chỉ cần không phạm vào những đạo lý đó thì vương có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn với vương quốc của mình.”

 

“Từ từ đã,” Youko nói, “thế ai là người đặt ra Thái Cương? Làm gì có thần linh mà, đúng không?”

 

Rakushun bật cười nhún vai. “Truyện kể rằng rất lâu rất lâu về trước, Thiên Đế đã thu phục chín châu và bốn tộc, tổng cộng là mười ba vùng đất. Ngài thu gọn thế giới vào trong một quả trứng, để lại bên ngoài năm vị thần và mười hai người. Trong quả trứng này, ngài đã tạo ra Ngũ Sơn, đặt Tây Vương Mẫu làm người cai quản nơi này, biến vùng đất xung quanh Ngũ Sơn thành Hoàng Hải, và để năm vị thần trở thành năm Long Vương ở năm vùng biển.”

 

“Nghe giống thần thoại hơn.”

 

“Ừm, tôi đoán thế. Ngài đưa mười hai cành cây cho mười hai người nọ, trên mỗi cành có một con rắn cuộn quanh và ba trái quả màu vàng kim. Những người nọ khấu đầu trước những con rắn, thả chúng xuống thế giới và ném ba trái quả kia vào không trung. Ba quả này rơi xuống tạo thành đất đai, vương quốc, và ngọc tòa. Mỗi cành cây biến thành một cây bút.”

 

Youko lịch sự gật đầu. Câu chuyện của Rakushun càng nghe càng giống truyện hoang đường, nhưng nó không giống như bất kỳ câu chuyện nào cô từng nghe kể.

 

“Những con rắn ấy đại diện cho Thái Cương. Đất đai đại diện cho các hộ tịch, vương quốc đại diện cho luật lệ, ngọc tòa đại diện cho lòng nhân đạo – chính là các Taiho, và cuối cùng cây bút đại diện cho lịch sử.”

 

Rakushun trầm tư vuốt râu. “Tất nhiên là khi ấy tôi còn chưa sinh ra nên chẳng thể nói đây là thật hay giả được.”

 

“Được rồi,” Youko bảo, đầu óc quay cuồng. Cô đã từng đọc một quyển sách về các thần thoại của Trung Hoa khi còn bé, từ nhiều năm về trước rồi, nhưng chí ít theo cô nhớ thì nó không giống câu chuyện này chút nào.

 

“Vậy Thiên Đế là thần linh tối cao ư?”

 

“Tôi đoán vậy.”

 

“Thế khi các anh cầu nguyện thì các anh sẽ cầu nguyện với ai? Thiên Đế ư?”

 

Rakushun nghiêng đầu với vẻ thắc mắc. “Tôi đoán cô có thể cầu nguyện ngài để xin ban phước, nếu cô muốn.”

 

“Còn cầu nguyện xin mùa mạng thuận lợi hay tương tự thì thế nào?”

 

“À, khi đó người ta sẽ cầu nguyện với Nghiêu Đế, có một số người thờ phụng Nghiêu Đế vì mùa màng. Một số người khác thì thờ Vũ Đế để xin tránh lũ lụt tai ương, có người thờ Hoàng Đế xin xua đuổi yêu ma.”

 

“Tức là có rất nhiều vị đế như vậy à?”

 

“Ừ, mỗi vị có một nhóm tín đồ.”

 

“Một nhóm tín đồ thôi sao? Vậy người bình thường sẽ thờ ai? Họ có thờ ai không?”

 

“Bản thân tôi thì không. Để làm gì chứ? Nếu làm tốt việc đồng ánh, nếu thời tiết thuận lợi, vậy mùa màng ắt sẽ bội thu. Chẳng vị đế nào thay đổi được điều ấy, mà thời tiết tốt hay xấu thì đều phụ thuộc vào khí hậu. Dù ta có khóc hay cười thì trời sẽ mưa khi đến thời điểm thích hợp. Cầu nguyện không có ý nghĩa gì.”

 

Youko hơi ngạc nhiên. “Vậy còn lũ lụt, bão dông, hay… shoku thì sao? Tôi nghĩ nếu mọi người cầu nguyện, họ sẽ cầu nguyện để tránh được những tai họa như vậy.”

 

“Vương thượng làm công tác trị thủy và đào kênh mương chính là để phòng lũ lụt mà.”

 

“Còn sương giá?”

 

“Ờm, cái đó thì không thay đổi gì được mấy, nhưng các vương sẽ cho lưu trữ lương thực để phòng ngừa nạn đói.

 

Youko nhíu mày. “Ở quê hương tôi, mọi người sẽ cầu nguyện xin thần linh cho làm bài kiểm tra thật tốt, hoặc xin tài lộc. Tôi biết ở một số quốc gia, người ta cầu nguyện về gần như tất cả mọi thứ. Ở đây các anh không làm thế à?”

 

Rakushun nheo mắt nhìn cô. “Tôi cho rằng thành công phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân, cầu nguyện có cải thiện được điều đó không?”

 

“Ừ, có lý.”

 

“Nếu học hành chăm chỉ thì sẽ thi đỗ, nếu làm lụng ra tiền thì sẽ thành giàu có. Tôi không cho rằng cầu khấn có liên quan gì.”

 

Youko mỉm cười… sau đó chợt khựng người.

 

Mình hiểu rồi.

 

Ở thế giới này chẳng có thứ gì là nhờ thần linh phù hộ, chẳng có may mắn, vận khí tốt gì để trông chờ vào. Đó là lý do vì sao người ta tận dụng mọi cơ hội để làm tiền, cho dù có phải bán đứng bạn bè đi chăng nữa.

 

“Ra thế,” cô lầm bầm, giọng lạnh lẽo. Rakushun liếc nhanh về phía cô rồi lại nhìn xuống, mấy sợi râu ủ rũ.

 

Rakushun là người có học thức và khá thông minh, đúng như anh đã nói về mình. Youko thực sự cảm khái về tình cảnh khó khăn của anh – có tài năng nhưng lại phải làm gánh nặng của mẹ mình chỉ vì hoàn cảnh sinh ra. Trên đường đi, cô tự nguyện lắng nghe những câu chuyện dài anh kể về cuộc đời của mình và tình hình ở các vùng đất xung quanh. Cô hiểu giá trị của những thông tin ấy và cố gắng hấp thu tất cả. Tuy vậy, mỗi khi anh muốn hỏi thêm về cô hay về Nhật Bản, cô đều lảng tránh. Họ trải qua năm ngày đường như vậy.

 

Đến ngày thứ sáu thì họ bị tấn công.

 

 

Như mọi người có thể đã biết từ những truyện đã được dịch trước đây, vương hiệu thường được đặt đồng âm khác nghĩa với tên vương quốc chứ không phải là cùng một chữ. Đối với Kou thì: Kou trong Vương quốc Kou là – xảo như tinh xảo; Kou trong Kou Vương thế hệ hiện tại là – xác như xác thực.

Cương trong Địa Cương, Thiên Cương, Thái Cương nghĩ đen là dây cương, nghĩa bóng là cơ sở chủ yếu của một vật, giống như trong từ ‘đại cương’, ‘tam cương ngũ thường’.

 

––––––––––––––––––––

 

Lúc ấy trời đang sập tối. Cổng thành Goryou vừa hiện lên trong tầm mắt, đây là nơi họ dự kiến qua đêm. Những người lữ hành đều đang vội rảo bước vào thành, hai người họ cũng hòa mình vào dòng người ấy.

 

Khi cổng thành chỉ còn cách đó không xa, họ nghe thấy tiếng trống vang lên, như thể giục giã người đi đường. Youko đã từng nghe thấy tiếng trống này trước đây, cô biết rằng cổng thành sẽ đóng khi hồi trống kết thúc.

 

Những người đi đường bước ngày càng nhanh, cho đến khi trở thành một đám đông hỗn loạn chạy về phía thành. Sau đó, dấu hiệu rắc rối đầu tiên xuất hiện là một tiếng hét giữa đám đông. Đây đó, có người bắt đầu dừng lại, ngoái nhìn phía sau lưng, rồi lại nhìn lên trời – rồi đám đông thốt nhiên dừng hẳn. Cảm giác bất thường, Youko ngước lên và thấy một đàn những con chim khổng lồ đang nhanh chóng tiếp cận.

 

Sải cánh lớn… chim lớn dáng chim ưng và có sừng… tổng cộng tám con.

 

“Kochou!” Có người kêu lên, đám người liền rầm rập xô đẩy nhau về phía thành. Youko bắt đầu chạy, Rakushun cũng ngật ngưỡng rảo bước theo sau, nhưng có thể thấy rõ rằng đàn kochou sẽ đuổi kịp họ.

 

Cùng lúc ấy, cổng thành bắt đầu đóng lại, những người còn lại trên đường sẽ bị bỏ rơi ở ngoài.

 

Không!

 

Điều này rất có lý. Người trong thành muốn tự bảo vệ mình trước đám kochou. Họ chẳng có trách nghiệm gì với những người đi đường bên ngoài. Cho dù thế, Youko tự hỏi, đóng cổng thì ích gì trước quái vật biết bay chứ?

 

“Xin hãy chờ đã!”

 

“Chờ đã!”

 

Đám đông vừa chạy vừa hoảng hốt kêu lên. Youko nhanh chóng chen mình ra khỏi đám người ấy, miệng gọi Rakushun đi theo. Họ sẽ có cơ hội cao hơn nếu giao thủ ở không gian mở, ở đó cô có thể dùng kiếm mà không phải để ý những người xung quanh.

 

Cũng may là họ vẫn còn cách xa cổng thành. Lúc này, khu vực quanh cổng rất hỗn loạn, người người đều đang bám vào tường; đàn ông đàn bà hay trẻ em đều cố tìm nơi an toàn, trong lúc người sau xô đẩy người trước, giẫm đạp cả lên những người yếu ngã. Ai nấy đều la hét.

 

Cuối cùng cũng rời khỏi được đám đông, Youko chầm chậm chạy về hướng thành nhưng không bước lên đường lớn.

 

Ở đây không có thần linh để cứu giúp mình.

 

Lũ lụt sẽ tới, quái vật sẽ tấn công, nhưng không ai van nài thần phật. Vì thế cho nên họ đều tự mình chạy, để mặc đồng bạn phía sau. Vì thế nên cổng thành đóng, mặc kệ sự sống chết của người bên ngoài. Không có thần linh giúp đỡ, không có vận may, chỉ có sự chuẩn bị của mỗi người có thể quyết định họ có bị quái vật tấn công hay không.

 

Nếu vậy, đêm nay nhiều người sẽ chết ở đây.

 

Một tiếng kêu như tiếng khóc của trẻ con khiến cô đứng sững lại. Rakushun loạng choạng dừng chạy, quay đầu hét lên với cô. “Youko! Chúng ta không thoát được mất!

 

“Anh chạy về phía thành đi, Rakushun!”

 

Con kochou đầu tiên đã rất gần, Youko có thể nhìn thấy hoa văn trên lớp lông ngực của nó. Mắt vẫn quan sát con vật, cô chĩa tay chỉ Rakushun về phía cổng thành, bản thân thì vững vàng lột xuống lớp vải quấn quanh kiếm.

 

Một cảm giác đã quá quen thuộc rần rật chạy dưới da cô. Youko đã hoàn toàn hòa hợp với Joyu. Cô đón mừng nó.

 

Youko nhoẻn miệng cười.

 

Ồi, chúng ta sẽ thoát chứ.

 

Xét trong các loại quái vật, kochou khá dễ chơi, mà đây chỉ có tám con. Thanh gươm của Youko có thể cắt lìa những thớ cơ săn chắc. Trên thực tế, việc đối thủ to lớn như vậy là một lợi thế – chúng trở thành mục tiêu dễ nhắm hơn. Vì chúng phải bay thẳng, việc xác định thời điểm chúng tấn công cũng đơn giản.

 

Đã lâu rồi cô chưa phải đánh nhau, vậy mà giờ cô đang ở trong tư thế sẵn sàng thế này đây, miệng thì cười. Youko tự thấy kinh ngạc vì bản thân mình.

 

Những vết thương của cô đã lành, sức khỏe của cô đã hồi phục, sự tự tin của cô là bất bại. Cô gần như có chút kiêu ngạo khi nghe thấy tiếng người la hét tuyệt vọng – những người đang lùng bắt một kaikyaku như cô.

 

Vào thời khắc cuối cùng, Youko xoay người giương kiếm đón đàn quái vật đang lao mình về phía cô trong cùng luồng khí hôi thối. Máu sôi lên sùng sục khắp người cô, trong tai lùng bùng như biển vỗ bờ.

 

Mình là một con thú. Một con quái vật, không khác gì chúng.

 

Nếu không phải, sao cô có thể vui thích trước trận chiến đến thế?

 

 


Trận loạn giết bắt đầu với cả đám kochou lẫn đoàn người.

 

Cô chém chết con quái vật đầu tiên sà xuống, rồi đến con thứ hai. Tới khi Youko giết được một nửa đoàn thú, cả con đường đã lênh láng máu tươi.

 

Con chim thứ năm thu cánh lao xuống. Youko tránh sang một bên, vung kiếm một cách chính xác tới tuyệt sát, chém lìa đầu con vật trong lúc nó lao qua. Cái xác không đầu đâm sầm xuống đất và lăn tròn vài lần trước khi dừng lại. Youko quay phắt người, vừa kịp để thấy con thứ sáu đang áp sát. Cô nhảy sang bên và hạ thấp trọng tâm. Tức tối vì tấn công hụt, con quái vật bay về phía những người lữ hành đang nép mình dưới cổng thành để trả thù.

 

Youko đứng thẳng dậy, thở dốc. Cô đã thực hiện việc giết chóc một cách nhuần nhuyễn, đã quen với mùi máu và cảm giác chém đứt xương thịt. Nhìn thấy xác chết không khiến cô bận tâm mấy nữa. Ngay sau đó, cô liền trở lại trận chiến – lui tránh những cái móng sắc của kẻ địch, giết hạ chúng bằng lưỡi kiếm lóe sáng, cúi người dưới những dòng máu phun nóng hổi, và chẳng có khái niệm gì về thời gian nữa.

 

Khi con kochou thứ bảy gục ngã, Youko đứng thẳng và ngẩng đầu nhìn trời. Con quái vật thứ tám vẫn bay lượn trên cao, tuần hoàn theo một cung tròn lớn trên nền trời sâm sẩm, tựa như chưa biết nên làm gì.  Màn đêm đang nhanh chóng hạ xuống, bầu trời chỉ còn màu sắt gỉ, kèm theo cái bóng đen của con vật.

 

Cho dù có Joyu, cô cũng không thể lên trời đuổi giết nó.

 

“Xuống đây nào,” Youko lẩm bẩm. Xuống đây, vào tầm tay của tao.

 

Vừa trừng mắt nhìn cái bóng ấy, cô vừa liếc nhìn xung quanh.


Đám kochou này tấn công vào ban ngày, chứng tỏ cô ta có lẽ đang ở gần đây.

 

Cô ta ở đâu cơ chứ? Youko nghĩ mình hẳn sẽ thấy được cô ta nếu người này thực sự đang ở khu vực xung quanh. Nếu thấy được, chắc chắn lần này Youko sẽ tóm lấy người phụ nữ này. Cô tin chắc mình đủ sức làm việc đó. Nếu cô ta không chịu nói chuyện, Youko sẽ chặt đứt một cánh tay của cô ta xem cô ta có sẵn sàng đổi ý hay không.

 

Youko chợt khựng cứng người, thảng thốt vì ý tưởng man dại của mình. Đây là bản chất của mình sau? Một con dã thú?

 

Đây là thú tính trong con người của cô ư? Hay chỉ là cảm giác say sưa trong trận chiến…?

 

Xa xa phía trên, cái bóng kia đã thay đổi lộ trình. Youko thấy nó đảo xuống; cô nắm chặt kiếm, giương cao tay. Con quái vật lại đổi hướng một lần nữa và bay lên phía trên.

 

“Xuống đây!” Youko hét lên trời.

 

Cô đâm sâu mũi kiếm vào xác con kochou dưới chân mình.

 

“Xuống ngay, không thì tao sẽ xé xác đồng bọn của mày ra, nghe thấy không?”

 

Đây rồi. Có thứ để khiến nó chú ý rồi.

 

Ngay sau khi cô đâm vào xác con quái vật, con kochou trên không lại đảo xuống. Youko rút kiếm ra vừa kịp lúc để chống đỡ trước những cái móng đang lao tới như tên bắn. Ánh lửa tóe trên lưỡi kiếm theo mỗi lần giao thủ, cuối cùng, Youko xoay kiếm và đâm xuyên qua một bên đùi con kochou.

 

Con quái vật rít lên và vỗ cánh. Cảm giác thấy luồng gió cuốn, Youko sợ nó sẽ đưa mình lên không trung. Cô dùng cả hai tay để rút lại kiếm, quăng mình xuống đất lăn một vòng, sau đó bật dậy đâm mũi kiếm vào lồng ngực to lớn của con vật. Cô cảm nhận vết cắt ngọt lịm, sau đó nhảy sang một bên, rút theo thanh kiếm. Cô chỉ tránh được luồng máu phụt ra trong gang tấc.

 

Việc còn lại rất đơn giản. Con quái vật không còn sức để bay nữa. Nó khập khiễng trụ trên chân còn lại, lao về phía cô lần thứ hai, rồi thêm lần thứ ba nữa, trước khi cô chặt đứt đầu nó. Youko vung lưỡi kiếm trong không trung, kéo theo một dải máu dài. Đến giây phút này, xung quanh cô không còn bất cứ thứ gì động đậy nữa.

 

Trong buổi chiều tà, trên con đường không chỉ có những cái xác của kochou. Đây đó là xác những người lữ hành bị chúng bắt được, một số khác thì thoát nạn. Cô nghe thấy những tiếng rên.

 

Youko lãnh đạm nhìn họ trong lúc lau lưỡi kiếm lên cái xác kochou gần mình nhất. Rồi cô nhớ ra một điều.

 

Mình không đến đây một mình.

 

“Rakushun?”

 

Cô nhìn theo con đường dẫn tới Goryou và nhận thấy cổng thành đã mở. Từ khoảng cách này, bóng dáng những binh lính đang chạy ra thật bé nhỏ.

 

Cô quét mắt khắp khu vực giữa nơi mình đứng và tường thành. Trong khoảnh khắc, cô nhìn thấy cách đó không xa có một đám lông xám đẫm máu.


“Rakushun…”

 

Cô bắt đầu chạy về phía đó, rồi lại dừng lại, ngước nhìn cổng thành. Những người chạy ra khỏi thành đang la hét, nhưng cô không đoán được họ nói gì.

 

Cô nhìn xuống Rakushun, rồi lại nhìn cổng thành.

 

Từ nơi mình đứng, cô không đoán được vết thương của anh nghiêm trọng đến mức nào, nhưng khó có thể cho rằng tất cả máu dính trên người anh đều là từ đám kochou xung quanh.

 

Cô nắm lấy viên ngọc đeo quanh cổ. Năng lực của nó có tác dụng gì với người khác không, hay nó cũng giống như thanh kiếm – chỉ cô mới dùng được? Cô không biết. Cô chưa thử. Nhưng nếu nó có tác dụng, cô có thể cứu Rakushun.

 

Suy nghĩ trong đầu Youko phi đi như bay. Cô nên chạy tới kiểm tra vết thương cho anh; nếu anh bị thương nặng, cô nên dùng viên ngọc. Đây rõ ràng là phương thức tốt nhất để giúp Rakushun. Thế nhưng cô vẫn đứng như trời trồng.

 

Trong lúc cô giúp anh, chắc chắn những quan binh đó sẽ chạy được tới chỗ họ. Khoảng cách không xa lắm.

 

Youko đứng đây là quá nổi bật, cô là người duy nhất còn đứng thẳng giữa con đường đầy xác chết. Nguy hại hơn, nếu những quan binh kia có quan sát khi còn ở trong thành, hẳn họ đã nhận ra rằng đám kochou này nhắm vào cô… đã nhìn cô đánh bại chúng với cảm giác sững sờ và có lẽ là cả kinh hãi. Tất cả mọi người trong thành phố này sẽ cảnh giác với cô, nếu không nói là sợ cô.

 

Cô có thể đoán được những diễn biến tiếp theo. Thanh kiếm của cô không có vỏ. Nếu bị kiểm tra, người ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng cô nhuộm tóc. Rồi họ sẽ phát hiện ra rằng cô là kaikyaku đang bị truy nã.

 

Nhưng nếu mình bỏ chạy…

 

Cô nhìn hình hài xù lông nhuốm máu kia. Rakushun sẽ nói sao khi biết chuyện cô để mặc anh ở đây đến chết?

 

Cô ta di chuyển đơn độc, mang theo một thanh kiếm cuốn vải, tóc nhuộm đen, mặc quần áo nam giới. Cô ta đang đi tới Agan để bắt thuyền tới Vương quốc En…

 

Nếu những thông tin này bị biết được, tấm lưới xung quanh cô sẽ thít chặt ngay lập tức. Mà cô không đủ sức để chạy tới cõng anh đi. Những quan binh kia chắc chắn sẽ bắt được cô.

 

Vì Rakushun, cô phải quay lại, nhưng vì chính cô…

 

Nhịp tim vang lên thùm thụp trong tai Youko.

 

Rồi cô nghe thấy một giọng nói vang lên giữa muôn vàn dòng suy nghĩ trong đầu: Chạy tới kết liễu nó đi.

 

Ai đó? Ai đang nói? Joyu? Hay bản thân mình?

 

Không còn thời gian để suy nghĩa nữa. Nếu Rakushun để lộ gì đó, Youko sẽ gặp họa. Cô không thể quay lại, làm vậy là vứt bỏ mọi hi vọng. Cô cũng không thể để mặc Rakushun lại đây, như thế quá mạo hiểm.

 

Biết làm sao đây… Quay lại và làm việc có lợi nhất cho mình ư? Mình thậm chí có thể lấy túi tiền của anh ta. Làm vậy sẽ giúp mình qua được khốn cảnh bây giờ. Đây là lựa chọn khả thi duy nhất, mà mình thì vẫn còn thời gian.

 

Cô nhìn lại. Cổng thành đã mở rộng, đám đông đang ùa ra. Họ đang di chuyển rất nhanh về phía cô. Youko quay phắt người bỏ chạy theo bản năng.

 

Một khi đã bắt đầu chạy, cô không thể dừng lại nữa.

 

Cô chạy ngược lại theo đường cũ, nơi những nhóm người đến muộn vừa mới xuất hiện. Cô len lỏi giữa những xe chở hàng, để nhóm người mới này trở thành lớp ngăn cách của mình, bản thân thì đào thoát.

 

––––––––––––––––––––––

 

Anh ấy sẽ ổn thôi. Anh ấy hẳn là…

 

Youko không ngừng lẩm nhẩm trong lúc bước vội trong bóng đêm.

 

Khi mặt trời đã lặn hẳn và trên đường đã không còn người, cô chạy trốn chẳng che giấu gì nữa. Để lại Goryou phía sau, cô chọn lối rẽ ở giao lộ đầu tiên và chạy theo một con đường mới.

 

Ngay cả khi đã cách giao lộ này một quãng xa, Youko vẫn không giảm bớt tốc độ.

 

Chắc hẳn anh ấy sẽ không sao.

 

Cho dù Rakushun có kể cho những người khác về cô, ở đây người ta cũng không có máy ảnh. Họ sẽ không dễ dàng tìm được cô. Mà Rakushun đã từng bảo vệ cô, chẳng phải thế sao? Anh ấy không thể kể rằng mình đã cưu mang một kaikyaku, nếu không chính anh sẽ bị trừng phạt.

 

Youko tự nhủ như vậy cho đến khi chính cô cũng tin vào điều này. Cuối cùng, cô không chạy nữa. Cô cảm thấy trống rỗng, run rẩy trong một cảm giác lạnh lẽo không phải do bóng đêm mang lại.

 

Mày không nên nghĩ thế này. Rakushun có ổn không? Anh ấy có sống sót được không? Youko không thấy anh bị vết thương sâu nào, nhưng cô có dám chắc không?

 

Mày phải quay lại.

 

Ít nhất cô phải tìm hiểu xem anh có được an toàn hay không. Nếu anh còn sống, cô có thể thoải mái bỏ đi.

 

Không… Quá nguy hiểm.

 

Mà cho dù có quay lại, cô sẽ làm được gì?

 

Mày có viên ngọc.

 

Thì sao? Nếu nó không có tác dụng với Rakushun thì sao? Nhỡ đâu anh ấy đã chết rồi?

 

Nếu quay lại, cô sẽ bị bắt trước khi kịp làm được gì. Bị bắt là chết chắc.

 

Mày coi trọng mạng sống của mình đến thế ư? Coi trọng nó hơn mạng của tất cả những người khác?

 

Tất nhiên.

 

Anh ấy đã cứu sống mày, thế mà mày bỏ anh ấy lại?

 

Ai nói là anh ta đã cứu tao? Lúc ấy tao vẫn sẽ sống sót được. Tao qua được hết.

 

Anh ấy đã cứu mày. Bảo vệ mày.

 

Anh ta làm thế vì bản thân mình thôi. Làm gì có thứ gì gọi là lòng nhân đạo chứ. Mọi người đều phản bội lẫn nhau vì bản thân.

 

Anh ấy có lý do riêng thì có sao? Vì thế mà bỏ mặc anh ấy là đúng ư? Mày dám chắc? Tất cả những người bị thương còn nằm đó, trong đó có cả bạn của mày, mày có thể phó mặc họ cho số phận như vậy ư? Tối thiểu mày nên phụ giúp những người chạy ra cứu họ chứ? Biết đâu mày có thể cứu thêm được một vài người. Giờ thì cái chết của họ là lỗi của mày.

 

Tưởng tượng hay lắm, nhưng ở đây không làm thế được. Ở đây, nếu không may thì chỉ có thua cuộc. Chỉ có chết. Tao sẽ không thua cuộc.

 

Nhân tính. Có phải cô đã quên mất làm người là như thế nào rồi chăng?

 

Mày dám chỉ trích cách tao sống ư? Vào thời điểm này, sau tất cả những gì tao đã phải trải qua?

 

Phải. Chính vì tất cả những gì mày đã phải trải qua mà tao nói thế.

 

Chính vì?!

 

“Quay lại đi. Giết con chuột đó đi.”

 

Youko giật nảy mình khi nghe một giọng nói gai người vang lên sau lưng. Cô quay lại và thấy con khi xanh đang ló đầu nhìn mình từ sau bụi cây bên đường, miệng toét ra cười.

 

“Mày đang nghĩ thế, đúng không?”

 

Youko nhìn chằm chằm vào con khỉ, miệng câm nín. Cả người cô run lên.

 

“Từ lúc ấy mày đã nghĩ đến chuyện giết nó rồi, phải không cô em thân mến? Mày vẫn còn nghĩ đến đạo đức ư, sau tất cả những gì mày đã trải qua?” Con khỉ cười khùng khục, ánh mắt hấp háy vui sướng. “Ôi, cô em đã lớn rồi, trưởng thành rồi. Đừng lo. Lần sau mày sẽ xuống tay được thôi.”

 

“Không!”

 

Con khỉ cười, phớt lờ lời hét trả ấy, giọng cười the thé xoáy vào tâm trí Youko.

 

“Tao phải quay lại,” cô tuyên bố.

 

“Ích gì chứ? Nó chết lâu rồi!”

 

“Mày không biết được.”

 

“Ôi ôi, nó chết chắc rồi chứ. Nhưng tùy mày thôi. Về đi! Về cho bọn nó tóm lấy mày.”

 

“Tao sẽ vẫn quay lại, bất kể mày nói gì.” Youko xoay người, bắt đầu đi ngược lại con đường vừa qua.

 

“À, có phải mày tưởng làm thế sẽ xóa hết tội lỗi cho mình không?”

 

Cô dừng chân.

 

“Thì về đi! Đi khóc thương cho cái xác lông lá ấy của nó. Cố mà thuyết phục bản thân mình rằng mày chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết chết nó, đúng không?”

 

Youko nhìn con khỉ với ánh mắt bần thần.

 

Đây chính là mình. Là giọng nói nông cạn và yếm thế trong mình. Đây là suy nghĩ thật của mình, không hơn không kém.

 

“Mà thôi, đằng nào cuối cùng nó chẳng phản bội mày. May mà rắc rối này lại xảy ra trước, nhỉ?”

 

“Im mồm đi, đồ súc sinh.”

 

“Ê! Nhỡ đâu mấy tên quan binh ấy sắp tìm đến đây rồi đó? Nhỡ đâu con chuột ấy đã để lộ tin tức rồi?”

 

Youko vung kiếm, lưỡi kiếm chém đứt ngọn một bụi cỏ.

 

“Hi vọng nó chết rồi, vì sự an toàn của mày. Ai da, nếu mà mày có nghị lực để tự kết thúc tất cả thì hoàn hảo rồi, làm thế sạch sẽ biết bao. Mày vẫn hơi yếu đuối đấy, hơi mềm lòng nhỉ?”

 

“Im lặng!”

 

“Lần sau mày sẽ làm được. Lần sau, nếu bạn bè mày ngã xuống, mày sẽ rút kiếm đâm chúng.”

 

“Tao ghét mày!”

 

Lưỡi kiếm lại cắt qua vùng cỏ.

 

Cô không thể tưởng tượng nổi mình sẽ ra sao nếu khi đó cô thực sự làm theo ý nghĩ này và giết hại Rakushun tội nghiệp. Chỉ việc bỏ anh ở lại đã khiến cô suy sụp như thế, làm sao cô có thể sống tiếp nổi nếu bàn tay vấy máu của anh?

 

Sống sót không phải là đủ rồi sao? Cho dù có phải trở thành thứ sinh vật đáng kinh tởm nhất trên đời này, sống sót được là đủ rồi mà?

 

Không. May mà mình chưa giết anh ấy.

 

Cô cảm thấy may mắn vì đã không hành động bộp chộp. May mắn hơn mọi chuyện trên đời.

 

Con khỉ cười như điên cuồng. “Mày cho nó sống để nó có thể bán đứng mày à! Mày làm thế vì cái gì chứ?”

 

“Cứ để Rakushun nói những gì anh ấy muốn!”

 

Những cảm xúc cuồn cuộn nhộn nhạo trong lòng cô cuối cùng cũng tuôn ra thành lời. Nước mắt chảy dài trên hai má cô. “Anh ấy có quyền. Anh ấy muốn nói gì về tôi cũng được!”

 

“Mềm lòng quá, Youko. Mềm lòng quá.”

 

Vì sao mình không thể tin được ai?

 

Cô đâu có cần phải tin ai mù quáng. Lòng tin có rất nhiều tầng lớp mà. Cô có thể dành cho anh một chút niềm tin chứ, cho dù cô không tin được ai khác. Cô nợ anh mạng sống mà.

 

“Mày mềm yếu và mọi người đều nhìn ra được điều đó. Vì thế nên chúng mới bán đứng mày. Mày quá dễ lừa.”

 

“Thì cứ để họ phản bội tao đi.”

 

“Nhu nhược thế!” Con khỉ phá lên cười. “Mày chắc chứ? Mày hài lòng với tình cảnh bạc nhược của mình sao? Thích làm con vịt béo ngu ngốc cho người ta xẻo thịt à?”

 

“Cứ mặc họ phản bội tao. Điều đó chỉ chứng minh sự hèn nhát của họ, chẳng phương hại gì tới tao hết. Thà thế còn hơn trở thành một kẻ hèn nhát giống họ.”

 

“A, nhưng mày không thấy rằng kẻ hèn nhát chính là kẻ chiến thắng sao? Đây là vùng đất của quái vật, Youko. Của quái vật đấy. Chẳng ai quan tâm đến mày đâu. Chẳng có một trái tim nhân hậu nào ở nơi này.”

 

“Điều đó không có nghĩa là tao phải thay đổi!"

 

Ừ thì sẽ chẳng có ai hoàn toàn nhân hậu. Có sao chứ? Đó là lý do để cô vứt bỏ một người đã tốt với mình ư? Có thể hành động của Rakushun không thuần túy xuất phát từ lòng vị tha, nhưng chẳng lẽ cô không thể tin vào giá trị thực tế của nó ư? Cô không dám lấy ân báo ân, lấy lòng tốt đáp trả lòng tốt ư? Không làm thế, cô sẽ là người như thế nào – một người đã trở nên vô lương tâm tới mức cô lập tất cả những người khác, cắt bỏ tất cả niềm tin và tình bạn sao?

 

Hẳn cô vẫn có thể tin vào người khác, cho dù họ có lấy oán báo ân. Cho dù cô có thực sự cô độc trong thế giới rộng lớn này, không được ai trợ giúp hay an ủi, cô vẫn không có lý do gì để trở nên hèn nhát, đa nghi, bạc bẽo, hay tồi tệ hơn là mang ác tâm làm hại người khác.

 

Tiếng cười man dại của con khỉ như xuyên vào óc cô.

 

“Tao nghĩ là có phải thay đổi đấy!”

 

“Mình phải mạnh mẽ lên,” Youko lẩm bẩm, tay nắm chặt chuôi kiếm.

 

Thế giới này, những người lạ lẫm ở đây… tất cả đều không can hệ. Mình có thể tự quyết định. Mình sẽ trở nên mạnh mẽ để sống như mình muốn và tự hào về bản thân mình. Mình sẽ không sống theo cách kẻ khác ép buộc.

 

Đột nhiên, con khỉ ngừng cười. “Không đâu con ơi,” nó rít lên, “Mày sẽ chết. Mày không thể về nhà, cũng chẳng ai nhớ nhung mày hết! Mày sẽ bị lừa, sẽ bị bán đứng, và mày sẽ chết.”

 

“Tao sẽ không chết.”

 

Chết thì sẽ chẳng khác gì cam chịu chấp nhận rằng mình chính là kẻ ngu ngốc và hèn yếu mà cô thấy bản thân đang sắp biến thành. Nói rằng cuộc đời này chẳng còn đáng sống thì dễ vô cùng, nhưng đó chỉ là trốn chạy. Cô không thể sống mà phủ nhận nhân tính của mình. Cô không được phép để mình trở thành như vậy.

 

“Mày sẽ chết. Đói mà chết, bị treo cổ mà chết, kiệt quệ rách rưới–”

 

Youko vung kiếm với hết sức bình sinh. Lưỡi kiếm chém qua ngọn cây bụi cỏ, qua bóng chiều xâm xẩm – và cô cảm thấy nó cắt qua một thứ gì đó khác. Một cái đầu khỉ - vẫn còn phát sáng ánh xanh - bay qua không trung. Cô sững sờ, nhìn nó rơi xuống đất lăn lông lốc, để lại một dải máu phía sau.

 

“Mình sẽ không đánh mất bản thân,” cô nói và dụi mắt. Nãy giờ cô vẫn khóc.

 

Youko lấy tay áo vải thô lau mắt. Cô vừa định bước đi thì để ý thấy một tia sáng vàng lóe lên dưới chân mình. Rồi cô đứng đó hồi lâu, ngẩn ra nhìn xuống thứ đó, không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

 

Trong vũng máu vấy bẩn mặt đất, nơi vốn là đầu của con khỉ màu xanh, cô nhìn thấy một vật bất khả tư nghị.

 

Một thứ cô đã đánh mất từ rất lâu rồi.

 

Vỏ kiếm của cô.

No comments:

Post a Comment