Youko và Rakushun đi vội trên đường, gần như
là chạy bộ tới thị trấn tiếp theo, vừa kịp để nhảy ào qua cổng trấn trước khi cổng
đóng. Sáng hôm sau, hai người lại rời đi ngay khi cổng mở.
Youko
vẫn chưa hoàn toàn mường tượng được tầm cỡ của việc họ đang cố gắng làm, nhưng
cô có thể đoán được phần nào từ những vẻ mặt khác nhau của Heki và Rakushun.
Lòng cô cũng bắt đầu tràn ngập cảm giác cấp bách.
“Anh thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ được gặp En Vương ư?” cô hỏi trong
lúc hai người cùng bước đi.
Rakushun
vuốt râu trầm ngâm. “Ừm, tôi chẳng dám nói. Tôi đã bao giờ xin diện kiến vị
vương nào đâu. Chắc là chúng ta chẳng thể cứ thế đi thẳng tới cổng cung điện rồi
đập cửa xin vào đâu nhỉ.”
“Vậy
chúng ta nên làm như thế nào?”
“À chắc
chúng ta sẽ đi qua một quy trình giấy tờ nào đó, ở Kankyuu cũng có các quan
viên phụ trách việc của các châu và quận, nhưng tôi nghĩ trước tiên chúng ta có
thể xin được diện kiến taiho.”
“Taiho
ư?”
Rakushun
gật đầu và vạch nên hai ký tự trong không khí: 台輔
“Taiho
là quan tể phụ của vương. Đây giống như, ừm, giống như một loại danh tước vậy.
Kankyuu là Châu phủ của châu Sei, và Châu quan của châu Sei chính là taiho."
Youko
khựng lại, mắt như nhìn vào khoảng không nơi Rakushun đã viết hai chữ taiho kia
.
“Tôi…
đã từng nghe thấy từ này ở đâu đó rồi.” Nhưng là ở đâu? Nghe quen quá. Taiho.
“Nếu
thế thì cũng không có gì lạ mà.”
“Không
không, ý tôi là… tôi đã nghe thấy từ này khi còn ở Bên kia.” Cô chắc chắn
là mình đã từng nghe thấy từ này, tuy giờ nhớ lại cứ như thể chuyện đã diễn ra nhiều
năm trước vậy… “Chờ đã, tôi biết rồi! “ Đột nhiên, cô nhớ ra được giọng nói khi
ấy. “Nó đã gọi Keiki như vậy. Nó gọi anh ta là taiho.”
Đôi mắt
tròn đen láy của Rakushun mở to. “Hở? Keiki? Taiho ư?”
“Đúng
vậy,” Youko đáp. “Chính là Keiki, người đã đưa tôi tới đây, người đã cho tôi
thanh kiếm.” Cô bật cười. “Có vẻ như anh ta là thuộc hạ của tôi. Anh ta gọi tôi
là chủ thượng mà, tuy rằng hành động của anh ta thì không thể hiện ra điều đó
cho lắm.”
“Ch–chậm
lại chút đã,” Rakushun lắp bắp, tay quơ quơ, đuôi hơi dựng lên. “Ai đó đã gọi
người Keiki này là taiho… Cô chắc chứ?”
“Ừ,
khá chắc đấy,” Youko nói. Cô nhận ra sự ngỡ ngàng trong mắt anh. “Từ từ, không
phải là anh biết anh ta đấy chứ?”
Rakushun
lắc đầu quầy quậy. Râu anh vểnh lên rồi lại quặp xuống vài lần, vẻ mặt trầm tư.
“Keiki là một taiho, mà cô lại là chủ thượng của anh ta,” anh tự lẩm bẩm.
Youko
cũng trở nên im lặng. Chuyện xảy ra như đã
từ rất lâu rồi vậy. Những ký ức tràn về, như thể cô đang lật giở một cuốn album
ảnh cũ trong đầu. Khi cô hồi thần, Youko nhận thấy Rakushun đang đứng ngước
nhìn mình từ cách đó vài bước. Trông anh rất hoang mang.
“Sao
thế?”
“Èm…”
Youko
nhướn mày. “Sao nào?”
“Được
rồi, nếu vị Keiki này đúng là một taiho, thế thì rất có thể anh ta là tể phụ của
Kei đó!”
“Hở?”
Youko nhìn vẻ mặt câm nín của Rakushun một cách tò mò. “Keiki là taiho thì có vấn
đề gì sao?”
Rakushun
ngồi thụp xuống bên đường và dùng cái bàn móng nho nhỏ vẫy vẫy Youko tới gần.
Youko ngồi xuống bên cạnh anh; anh nhìn cô hồi lâu trước khi cô quyết định mở lời.
“Thế
nào? Keiki này là ai vậy?”
“Chuyện
này… chuyện này lớn đấy, Youko.”
“Tôi
không hiểu.”
“Để
tôi giải thích nhé. Cô cứ ngồi yên đây và nghe tôi này.”
Một cảm
giác bồn chồn dần dần dâng lên trong Youko. Cô gật đầu trong lúc Rakushun vừa
phấn khích như một đứa trẻ vừa loay hoay vuốt vuốt râu.
“Là thế
này nhé, nếu trước đây cô nói với tôi rằng người này là một taiho, riêng điều
đó có thể lý giải rất nhiều tình tiết kỳ lạ đã xảy ra. Tôi dám nói rằng cô đã
có thể bớt vất vả hơn rất nhiều.”
“Rakushun,
tôi…”
“Nghe
này, chỉ có quan tể phụ mới được gọi là taiho thôi. Vừa rồi cô lại nói vị taiho
này có tên là Keiki. Thế thì điều này chỉ có thể có nghĩa rằng anh ta là quan tể
phụ của Kei. Chỉ có thể là vậy.”
“Được
rồi. Thì sao?”
Rakushun
vuốt râu. Anh vươn tay ra, định vỗ vỗ tay Youko, nhưng sau đó lại đổi ý. “Thì
có nghĩa rằng anh ta không phải là phàm nhân. Anh ta cũng không phải là một
quái vật. Anh ta là một kirin.”
“Một
kirin?”
“Đúng
vậy. Là loài linh vật lớn nhất và cao quý nhất, tuy rằng bình thường họ sẽ sử dụng
hình người. Các taiho đều không phải là người, họ luôn luôn là kirin. Mà anh bạn
Keiki của cô ấy mà, chữ Keiki đó không phải là tên riêng đâu, đó là một danh tước
đấy. Tôi nhận ra rồi. Anh ta là kirin của Vương quốc Kei, cô có hiểu không?”
“Có thể…”
“Kei nằm
ở bờ đông của Sekkai, giữa En và Kou. Trước đây Kei là một nơi rất ổn, khí hậu
tốt, con người thân thiện.”
“Còn
giờ ở đó đang tan hoang cả, đúng không?”
Rakushun
gật đầu nặng nề. “Tiên vương mới qua đời năm ngoái, tân vương chưa đăng vị.
Vương thượng là người đánh đuổi quái vật, dập tắt loạn lạc, bảo vệ đất nước trước
thiên tai. Khi không có vương, cả vương quốc sẽ rơi vào cảnh lầm than.”
“Được
rồi.”
“Cô
chưa hiểu sao? Nếu Keiki gọi cô là chủ thượng thì tức là cô là Kei Vương tiếp
theo đó!”
Youko
chớp mắt. “Hở?”
“Là
Kei Vương! Vị vương tiếp theo của Kei!”
Youko
ngồi đờ ra một lúc. Những gì Rakushun vừa nói quá bất ngờ khiến cô không biết
phản ứng ra sao.
“Cô là
tân vương của Kei! Chính là cô đó, Youko!”
“Chờ
đã. Tôi không phải là vương… Tôi là một học sinh trung học mà! Ừ thì tôi– tôi
có thể là một taika, nhưng tôi đâu phải là hoàng tộc!”
“Nhầm
nhầm,” Rakushun nói, giơ một ngón tay lên quơ quơ. “Trước khi bước lên vương tọa,
vương chỉ là một người thường. Vương không được chọn theo dòng tộc. Thực ra họ
không được lựa chọn vì nhân cách hay ngoại hình hay bất cứ tiêu chí đo lường
nào cả. Điều quyết định duy nhất là kirin phải lựa chọn họ.”
“Nhưng–!”
Rakushun
lắc đầu. “Kirin chọn ra vương. Nếu Keiki chọn cô, vậy thì cô là tân vương của
Kei. Kirin không thần phục bất cứ ai… người duy nhất họ gọi là chủ thượng chỉ
có thể là vương của họ.”
“Chuyện
này quá vớ vẩn. Mà cho dù, cho dù tôi có là… một vị vương… vậy tôi sẽ là nữ
vương à?”
Rakushun
đảo mắt. “Chuyện đó chẳng quan trọng,” anh thở dài. “Điều quan trọng là taiho
đã chọn cô.”
“Thiên
Đế đã đưa cho mỗi vị vương đầu tiên một cành cây, cô nhớ câu chuyện đó không? Một
cành cây có ba quả: đất đai, vương quốc, ngọc tòa. Đất đai là nơi con người
sinh sống, vương quốc tượng trưng cho luật lệ, và ngọc tòa tượng trưng cho đức
hạnh của vị vương, cũng chính là tượng trưng cho quan tể phụ của ngài – kirin của
ngài.” Rakushun càng nói càng có vẻ hốt hoảng. “Youko. Cô không phải là người
thường đâu, cũng không phải là một taika thường. Cô đã có một khế ước với
Keiki, có phải không?”
“Một
cái gì cơ?”
“Một khế
ước, một giao kèo. Tôi chưa từng trải qua chuyện này, vì vậy tôi không dám chắc
nó sẽ như thế nào. Tôi chỉ biết rằng một vị vương sẽ là người phàm cho tới khi
họ có một khế ước với kirin. Kể từ sau giờ phút đó, họ là… thần.”
Não
Youko vận động điên cuồng, chạy vội qua những ký ức khi còn ở thế giới quê nhà,
trong ngày đầu tiên cô gặp Keiki. Ba chữ trồi lên từ trong đám sương mờ hỗn độn.
Tôi chấp thuận.
“Tôi
còn nhớ… Keiki đã nói gì đó – tôi không dám chắc – sau đó tôi đã nói ‘Tôi chấp
thuận’. Là lúc đó ư? Tôi nhớ rằng lời của
anh ta rất lạ, sau đó tôi– tôi đã cảm nhận được…”
Giờ
thì cô đã nhớ ra cảm giác khi ấy rất rõ ràng: Một thứ gì đó chảy trôi khắp người
cô, dồn dập, thôi thúc. Rồi ngay sau đó, tất cả dãy cửa kính trong phòng giáo
viên vỡ tan tành, mà trong khi nhiều giáo viên của cô bị thương nặng, Youko vẫn
bình yên vô sự.
“Rất lạ
ư?”
“Đúng
thế, anh ta quỳ xuống một gối trước mặt tôi và cúi đầu. Sau đó– đúng rồi, anh
ta áp trán vào đầu mũi giày của tôi!”
“Đó chắc
chắn là khế ước rồi,” Rakushun quả quyết. “Kirin là một loài yêu thú cao quý. Họ
không cúi đầu trước bất cứ ai… ngoại trừ vương của mình.”
“Nhưng…”
“Cô muốn
hỏi vì sao phải không? Vì sao cô được chọn? Đừng có hỏi tôi! Tôi làm sao mà biết
được? Tôi chỉ là một hanjyuu nhỏ nhoi! Tôi không có giao tiếp gì với thần tiên
cả. Cô biết mình nên hỏi ai không? Hỏi En Vương ấy!” Giọng của Rakushun sắc bén
một cách khác thường. Anh nhìn Youko chằm chằm, tay lơ đãng vuốt râu. “Tôi thậm
chí không nên nói chuyện với cô vào lúc này, Youko.”
“Tôi
ư?”
“Nếu
đúng theo trật tự, tôi chẳng có tư cách gì để nói chuyện với những người có cấp
bậc như cô đâu Youko. Tôi cũng không thể gọi cô như thế được! Ây, bệ hạ–”
Rakushun bật dậy. “Ngài cần phải tới gặp En Vương càng sớm càng tốt ạ. Ngài nên
dừng chân tại phủ quan gần nhất để gửi tin đi trước, không cần phải chờ đến
Kankyuu đâu ạ. Đây là chuyện rất trọng đại… đối với vương quốc này và cả vương
quốc của ngài.” Anh quay lưng về phía Youko để nói. Sau đó anh lại quay người lại
nhìn cô. “Tiểu nhân biết rằng hành trình lúc trước của ngài rất dài, ừm, thưa bệ
hạ, nhưng tiểu nhân nghĩ rằng chúng ta nên yêu cầu sự trợ giúp ngay từ lúc này
thay vì chờ cho tới khi đến Kankyuu. Ngài có thể, hơ, nghỉ tạm tại nơi trọ
trong lúc chờ En Vương hồi đáp.” Rakushun kết thúc bài diễn văn nhỏ của mình bằng
cách gập người cúi chào thật sâu, đến mức đầu râu anh chạm đất.
Cảm
giác buồn tủi dâng lên trong Youko. “Chờ đã, Rakushun. Anh không cần phải đột
ngột đối đãi khác biệt với tôi như thế đâu! Tôi vẫn là tôi mà.”
“Không…
không, ngài không phải nữa.”
“Tôi…”
Giọng Youko run run. “Tôi chỉ là tôi thôi. Xưa nay tôi vẫn chỉ là tôi. Chẳng
thiết là vương hay kaikyaku hay taika, chuyện đó chẳng can hệ gì. Tôi vẫn là
người bạn đồng hành suốt quãng đường qua bên cạnh anh mà, Rakushun.”
Rakushun
đứng đó lặng lẽ, mắt cụp xuống.
“Anh
nói xem, có gì khác chứ? Có điều gì đã thay đổi nào? Tôi tưởng chúng ta đã trở
thành bạn rồi, Rakushun. Nếu trở thành vương đồng nghĩa với việc không thể có bạn,
tôi không muốn làm vương đâu.”
Nhưng
người bạn nhỏ của cô vẫn không trả lời.
“Rakushun,
thế này là… là phân biệt đối xử đấy. Anh không hề phân biệt đối xử với tôi vì
tôi là một kaikyaku mà, đúng không? Thế sao giờ anh lại làm thế?”
“Youko…”
“Tôi
không hề thay đổi. Tôi không phải là ai xa xôi lạ lẫm. Cho dù lúc này anh đang
cố kéo khoảng cách ra với tôi thì… thì xem đi! Anh vẫn chỉ đứng cách tôi có hai
bước thôi.” Youko chỉ vào khoảnh đất ngắn ngủn giữa mũi chân cô và chân
Rakushun.
Rakushun
ngước nhìn cô, hai tay táy máy, hết vuốt vuốt vùng lông ngực đến gảy gảy những
sợi râu tơ mảnh.
“Tôi
nói có gì sai không nào?”
Rakushun
nhìn xuống đất, rồi lại nhìn hai cái chân ngắn của mình. “Youko… đó có thể là
hai bước đối với cô, nhưng là ít nhất ba bước đối với tôi đấy.”
Youko
phá lên cười. “Xin lỗi!”
Rakushun
lật đật tiến lại, vươn một bàn móng ra nắm chặt tay Youko. “Cho tôi xin lỗi
nhé, Youko.”
“Không
cần đâu. Tôi mới là người cần xin lỗi mà, xin lỗi vì đã kéo anh vào mớ bòng
bong này.” Youko bất giác run người khi ngẫm lại những gì Rakushun vừa nói. Cô
đã bị săn đuổi mải miết, có lẽ ngay lúc này những kẻ đó vẫn đang theo dấu cô.
Có lẽ người bạn của cô đã nói đúng. Có lẽ cô quả thực là vương. Điều này có thể
lý giải được phần nào sự chú ý bất thường của đám quái vật vào cô.
Đôi mắt
đen của Rakushun hấp háy ánh cười. “Cô cũng biết rằng tôi đến En vì chính mình
mà. Đừng nghĩ cho tôi làm gì.”
“Không
đâu, tôi vẫn e rằng tôi là một gánh nặng đối với anh.”
“Không
phải gánh nặng đâu. Nếu có nghĩ như vậy thật thì tôi đã không đi đến tận bước
đường này. Ngay vào lúc tôi thấy nản lòng, tôi đã quay đuôi bỏ về nhà rồi.”
“Anh
đã bị thương vì tôi.”
“Này
này, tôi đã biết từ đầu là hành trình sẽ không dễ dàng mà. Đi đường lúc nào chẳng
có nguy hiểm, tuy rằng không đến mức gặp quái vật đầu sừng, nhưng mà… chuyến đi
này vẫn đáng giá lắm.”
“Anh
là một người bạn rất tốt, Rakushun à.”
“Có thể
lắm, có thể lắm. Nói chung tôi vẫn thà ở trong hiểm nguy với cô hơn là giữ một
thân an toàn.”
“Chẳng
lẽ từ lúc đó anh đã nghĩ rằng sẽ nguy hiểm đến thế này sao?”
“Ừ thì
chắc là tôi có hơi lạc quan quá. Nhưng đấy là vấn đề tại tôi chứ đâu phải tại
cô.”
Youko
gật đầu, không nói được lời nào.
Bàn
móng nhỏ vẫn nắm tay cô, khiến trong lòng cô thắt lại vì hối hận đối với những
hiểm nguy cô đã đẩy anh vào. Có lẽ nào anh sẽ vẫn bị trừng phạt vì đã chứa chấp
một kaikyaku hay không? Liệu bọn quái vật có tấn công ngôi nhà của anh khi anh
đi xa? Dù Rakushun nói rằng mẹ anh có thể tự chăm lo cho bản thân, lúc ấy anh
có lường được mức độ nguy hiểm mà mẹ có thể phải đối mặt khi anh đi cùng cô hay
không?
Trong
phút kích động, cô ôm chầm lấy anh, ôm cả thân hình mềm mềm xù lông ấy vào
lòng. Rakushun kêu lên một tiếng cao vút, mặt cúi gằm. Youko cảm thấy lông anh
đúng là mềm y như vẻ ngoài vậy.
“Tôi rất
tiếc vì đã khiến anh dây vào việc này. Chân thành đấy.”
“Youko…”
Giọng Rakushun nghe như nấc nghẹn. Cô liền buông anh ra.
Rakushun
bối rối rõ ràng. “Xin lỗi, ờm… tôi hơi hoảng hốt chút.”
“Không
sao mà.”
Anh
nhíu mày, dùng cả hai tay vuốt vuốt râu. “Cô nên biết kiềm chế hơn một chút, cô
biết không?”
“Hửm?”
Râu của
Rakushun xìu xuống. “Cô vẫn còn rất nhiều điều phải học về thế giới này, cô gái
ạ.”
Youko
nghĩ chắc là anh nói đúng nhỉ.
–––––––––––––––––––––
Ngay
khi tới thị trấn tiếp theo, Rakushun sắp xếp để hai người nghỉ tại một nhà trọ
khá thoải mái. Tại đây, họ dành thời gian để anh viết một lá thư ngắn gửi tới
En Taiho, sau đó hai người đi gần như chạy đến phủ quan địa phương và nộp lá
thư này cho một quan viên phụ trách những vấn đề hệ trọng.
Trên
đường ra khỏi phủ quan, Rakushun giải thích rằng sau khi bức thư này đến được
nơi cần đến, một lời hồi đáp sẽ được gửi về nơi họ ở. Lúc này Youko vẫn còn
đang rất ngơ ngác, chưa hiểu được toàn bộ tầm quan trọng của những gì đang xảy
ra. Cô chưa thể tiếp thu khả năng rằng mình có thể là vương. Cô có thể
khẳng định là mình chẳng cảm thấy giống vương tí nào. Cho dù vậy, cô cũng không
ngăn cản Rakushun viết thư và sẵn lòng chờ đợi xem điều gì sẽ xảy đến.
“Sẽ mất
bao lâu mới nhận được trả lời?”
“Hừm,
tôi đã viết lại mọi chi tiết và xin cầu kiến En Taiho, nhưng ai mà biết được từ
nay đến lúc ngài ấy nhận thư là bao lâu chứ? Tôi không có kinh nghiệm lắm về vụ
này.”
“Chúng
ta không thể hỏi một quan viên nào đó ư? Vì chuyện này khá gấp mà?” Youko hỏi.
Rakushun
cười. “Tôi chỉ sợ họ sẽ đánh đuổi tôi ra ngoài đường nếu thử làm vậy thôi.”
“Nhưng
nếu các quan viên tảng lờ thư của chúng ta thì sao?”
“Vậy
thì sẽ phải gửi thư cho đến khi họ trả lời thì thôi.”
“Anh
nghĩ họ sẽ để tâm thật ư? Liệu họ có nghĩ rằng chúng ta đang nói thật không? Họ
không biết chúng ta là ai mà.”
“Ừ thì
tôi cũng không biết còn cách nào khác nữa.”
“Tôi
chỉ không thích ngồi không chờ đợi.”
“Chúng
ta đã xin cầu kiến những người vô cùng cao quý và quyền lực mà, phải theo quy
trình của họ thôi.”
Youko
vẫn không thể tin được rằng mình là tâm điểm của một câu chuyện lớn như thế
này.
Ra tới
ngoài đường, thay vì tỏ ý muốn trở về nhà trọ, Rakushun chỉ tay dẫn Youko về
phía quảng trường ở gần đó.
“Sao
thế?”
“Tôi
muốn dẫn cô đi xem một thứ. Chắc cô chưa bao giờ thấy thứ này.”
Youko
tò mò đi theo trong lúc anh đi xuyên qua quảng trường. Chẳng bao lâu sau, họ đã
đứng trước một toà viện lớn màu trắng, xung quanh xây một vòng tường đá trắng
được trang trí bằng phù điêu vàng và những màu cơ bản, trong đó màu men xanh
dương của mái ngói đẹp đến độ Youko ngắm ngẩn ngơ. Thị trấn này có tên là
Yousho, tên tòa nhà đề trên biển treo trước cổng là Đền Youshou. Cô đã thấy những
đền như vậy ở tất cả các thị trấn họ đi qua, nhưng bản thân cô chưa bao giờ hỏi
xem nơi này có vai trò như thế nào.
“Đến
đây ư?”
“Đúng
vậy.”
“Đây
là đền, vậy ở đây mọi người vẫn thờ cúng thần linh nào đó ư, như là thờ Thiên Đế
chẳng hạn? Tôi tưởng anh nói rằng người ở thế giới này không làm vậy?”
“Cô cứ
tự mình xem đã.”
Rakushun
toét miệng cười và dẫn cô đi qua cổng. Hai người lính gác tại đây hỏi xem giấy
tờ của anh rồi vẫy tay cho hai người qua.
Họ đi
qua nhiều vòm cổng rồi tiến vào một khoảng sân nhỏ xen lẫn vườn cây, qua đây là
một tòa nhà lớn mà Youko đã nhìn thấy khi đứng trên quảng trường. Sau một
thoáng do dự, cô giơ tay đẩy mở cửa tòa nhà, hai tay khẽ chạm lên những nét chạm
gỗ tinh xảo. Qua đây, họ tiến vào một hành lang rộng chạy dài vào bên trong.
Không
khí bên trong rất tĩnh lặng. Ở cuối cùng lối đi này là một bức tường có một ô cửa
vuông lớn, có vẻ như là cửa sổ, từ đây hai người có thể nhìn thấy một phần khu
vườn bên ngoài.
Ở bốn
phía xung quanh cửa sổ có đóng nhiều kệ tủ, dường như có chức năng như bàn thờ,
được đặt đầy hoa, nến, và các đồ cúng. Lúc này, phía trước ô cửa có bốn người
đang thành kính cúng bái, hai nam hai nữ.
Youko
vốn tưởng ở chính giữa những bàn thờ này sẽ có gì đó, nhưng đúng là chỉ có ô cửa
không kính kia. Họ đang cầu nguyện với quang cảnh ngoài cửa ư? Ngoài kia, cô
nhìn thấy một mảnh sân, ở giữa chỉ có một cái cây.
Youko
bỗng há hốc mồm. Rakushun quay mặt về phía một bàn thờ và hơi chắp tay, sau đó
dắt tay cô đi tiếp. Ở hai bên gian phòng này có hai lối hành lang đi sâu hơn
vào trong tòa nhà.
Youko
đi cùng anh theo một trong những lối này. Nó dẫn cô tới khoảng sân kia – một
khoảng không lớn rải sỏi trắng. Youko đứng lặng người, nhìn thứ đứng sừng sững
giữa sân.
Cái
cây trắng.
Đây rõ
ràng là loài cây trắng mà cô thường trú chân khi còn lang thang trong núi. Thân
cây này lớn hơn những cây cô từng gặp trong tự nhiên, nhưng chiều cao thì không
có gì khác biệt. Cô đoán chừng tán của nó phải rộng khoảng mười tám mét, trong
khi tầm cao chỉ khoảng hai mét, những đầu ngọn cây hạ xuống thấp gần như chạm đất.
Đây đó, cô có thể thấy những vật trang trí nhỏ tựa như nơ thắt trên các cành
cây, cùng với nhiều quả lớn màu vàng kim. Những quả cô từng thấy trên các cây
trong núi đều khá nhỏ, tựa như những quả thuộc loài dâu, nhưng những quả ở đây
thì lớn đến mức phải dùng hai tay để ôm.
“Rakushun,
đây là cây gì vậy?”
“Đây
là cây riboku.”
“Cây
riboku? Là cây kết ra quả ranka đó ư?”
“Chính
là nó đấy. Trong mỗi quả màu vàng kia có một em bé.”
Youko
sững sờ nhìn cái cây. Thảo nào cô chưa từng nhìn thấy loài cây này khi còn ở Nhật.
“Khi shoku
cuốn cô tới Oa, cô vẫn đang ở trong một quả ranka như vậy đấy.”
“Thật
khó tin,” Youko lẩm bẩm, mắt nhìn cái cây không rời. Thân cây và quả của nó lấp
lánh như thể phủ một tầng ánh kim.
“Khi một
cặp vợ chồng mong có con, họ sẽ đến một ngôi đền như thế này. Họ dâng lễ và thắt
một chiếc nơ lên cành cây để cầu tự. Nếu Thiên Đế chấp thuận lời cầu xin của họ,
cành cây nơi họ thắt nơ sẽ đơm quả. Quả sẽ chín sau mười tháng và rụng xuống
khi đôi vợ chồng ấy tới hái. Qua một đêm, trứng sẽ sẽ nở và đứa trẻ ra đời.”
“Vậy
là cây không tự đơm quả mà phải có một cặp cha mẹ tới cầu nguyện ư?”
“Chính
xác – tuy rằng việc đơm quả không được đảm bảo trước. Có những đôi vợ chồng tới
cầu nguyện nhưng không bao giờ được đơm quả, có những người lại thấy quả đơm chỉ
sau một đêm. Thiên Giới sẽ định đoạt xem ai có tư cách làm cha mẹ và ai không.”
“Chờ
đã, tức là tôi cũng như vậy sao? Ai đó đã thắt nơ lên cây để sinh ra tôi ư?”
“Hẳn vậy.
Chắc chắn là họ đã rất buồn khi cơn shoku cuốn cô đi mất.”
“Anh
nghĩ tôi có thể tìm được họ không?”
“Tôi
không dám chắc. Cô có thể thử tra các tài liệu cũ, dùng lịch để ước lượng thời
gian cô bị cuốn đi, tìm xem nơi nào đã xảy ra shoku vào đúng thời điểm đó và có
những nơi nào bị mất ranka. Tuy nhiên cũng không phải là dễ dàng.”
“Ừ, nghe
là thấy khó rồi.”
Nhưng
nếu đúng là có một cách để tìm cha mẹ mình, Youko nghĩ cô thực sự muốn thử. Cha
mẹ thật của mình. Vì một lý do nào đó, việc được biết rằng đã có những người
cầu nguyện để cô được sinh ra khiến cô cuối cùng cũng có thể chấp nhận nguồn cội
của mình. Cô đã được đơm trái tại đây, trong thế giới được vây quanh bởi Hư Hải
này.
“Ở
đây… con cái có giống cha mẹ không?” Cô hỏi Rakushun.
“Con
cái giống cha mẹ? Giống để làm gì chứ?”
Youko
bật cười trước vẻ mặt khó hiểu lộ rõ của Rakushun. Một người mẹ phàm nhân với một
người con trai là chuột có lẽ là một ví dụ điển hình để chối bỏ mối quan hệ di
truyền nào giữa cha mẹ và con rồi.
“Ở thế
giới bên kia, cha mẹ và con cái sẽ giống nhau đấy.”
“Hử.
Thế thì hơi kỳ nhỉ.”
“Không
đâu,” Youko nói. Cô nhận ra rằng hóa ra mình chưa bao giờ cân nhắc đến những
chuyện như thế này.
“Tôi
nghĩ rằng sống trong một gia đình mà mọi người trông giống nhau thì sẽ kỳ cục lắm.”
“Ừm,
cũng có thể.”
Trong
lúc Youko đứng nhìn, một đôi vợ chồng trẻ đã đi vào trong sân. Họ thảo luận gì
đó, sau đó cô gái chỉ lên một cành cây còn trống và thì thầm vào tai chàng
trai. Sau một giây phút lưỡng lự, họ đi tới thắt nơ trên cành cây này.
“Các cặp
cha mẹ sẽ tự thêu dải nơ đó. Họ sẽ nghĩ về đứa con mình hằng mong chờ và lựa chọn
một hoa văn phù hợp để thêu.”
Youko
gật đầu đồng tình. Phong tục này nghe rất tuyệt. “Tôi đã thấy những cái cây
tương tự ở trên núi.”
Rakushun
ngước nhìn cô.
“Cây dại?”
“Tôi
đoán là cây dại. Chúng cũng có quả.”
“Đó là
cây yaboku, chúng có thể có hai loại quả, hoặc là nở ra cây cỏ, hoặc là nở ra
các loài thú.”
Youko
mở to mắt nhìn anh.
“Ý anh
là cây cỏ muôn thú cũng sinh ra từ loài cây này ư?”
Rakushun
đảo mắt. “Chứ còn từ đâu ra được nữa? Đâu thể tự nhiên chui lên từ lòng đất được,
đúng không?”
“Vậy
là động vật cũng mọc trên cây luôn,” Youko vừa nói vừa lắc đầu. Cũng phải thôi,
nếu trẻ em đã sinh ra trên cây thì mọi thứ khác cũng nên thế.
“Các
loài gia súc thì hơi khác biệt một chút,” Rakushun nói thêm. “Chúng sẽ mọc ra
trên cây riboku này, những người nông dân sẽ đến cầu xin vào một ngày đặc biệt,
trong một dịp lễ riêng biệt. Còn ranka của cây cỏ và thú hoang thì đều tự đơm
quả trên yaboku trong tự nhiên. Khi quả chín, nếu là cây thì quả sẽ nở ra hạt,
nếu là chim thì quả nở ra chim non, nếu là thú thì quả nở ra thú con.”
“Không
nói đến chuyện hạt cây, nhưng đối với chim nhỏ thú nhỏ thì việc sinh ra đơn độc
như vậy không nguy hiểm sao? Tôi nghĩ sẽ có thứ đến ăn chúng ngay mất.”
“Ừm, đối
với một số loài, các thế hệ trước sẽ đến đón con non. Đối với một số loài khác
thì con non sẽ tự trú dưới tán cây cho tới khi đủ cứng cáp để tự lập. Cô đã thấy
rằng yêu thú quái vật đều không bén mảng tới gần những cây này rồi đó. Ngay cả
những loài hoang dại nhất cũng sẽ không gây xung đột dưới tán loài cây này.
Cũng chính vì vậy mà những người không kịp vào thành trấn sẽ trú dưới cây
yaboku qua đêm. Đây là một nơi an toàn.”
“Thực
ra tôi cũng đã nhận thấy điều đó,” Youko nói. Vậy là một mảnh ghép khác về thế
giới kỳ lạ này đã được giải đáp.
“Lẽ dĩ
nhiên là quy luật ngược lại cũng được áp dụng. Cho dù có gặp phải loài thú nguy
hiểm đến mức nào đi chăng nữa, nếu đang ở gần yaboku, cô cũng không được giết hại
nó. Đây là luật trời.”
“Ra vậy.
Tức là anh không thể chạy đến một cái cây và hái một quả trứng gà xuống ăn nhỉ.”
Mặt
Rakushun nhăn nhó. “Ai lại đi ăn một quả có con non ở trong chứ?”
Youko
phá lên cười. “Được rồi!”
“Cô biết
không,” Rakushun nói, “Nghe cô hỏi mãi làm tôi cảm thấy thế giới Bên đó chắc chắn là kỳ lạ lắm.”
“Rất có thể
vậy đấy, Rakushun. Còn quái vật thì sao? Chúng có cây riêng không?”
“Tôi đoán là
có, nhưng chưa ai từng thấy cây yaboku của loài quái vật. Tôi từng nghe nhắc tới
có những nơi là ổ quái vật, có lẽ ở đó có cây yaboku của chúng.”
Youko gật đầu.
Rồi một câu hỏi khác chợt nảy ra trong đầu cô, nhưng đây không phải là một câu
hỏi cô muốn đặt cho Rakushun, vì vậy cô chỉ giữ nó trong lòng. Thực ra, những
vòng tường cao và lính gác nghiêm ngặt ở nơi này đã là câu trả lời rồi.
“Có chuyện
gì à?”
“Không
không, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây. Rất… thú vị đấy,” Youko mỉm cười.
Rakushun
toét miệng cười đáp, vẻ mặt nghiêm túc trong khi giảng giải của anh cuối cùng
cũng giãn ra. “Nghe vậy là tôi vui rồi.
Trong sân,
đôi vợ chồng nọ vẫn đang đứng trước cây riboku, hai tay chắp lại thành kính.
––––––––––––––––––––
Trở về
nhà trọ, Rakushun vẫn còn lẩm bẩm rằng anh “cho rằng họ nên thuê nghỉ ở những
nơi có chất lượng tương xứng với địa vị mới của Youko hơn.” Youko kiên quyết gạt
đi, nhưng anh vẫn bám theo chuyện này, “Tôi cho rằng Kei Vương không nên ở một
nơi như thế này.”
“Xem
này, ở đây chỉ có anh là người duy nhất cho rằng tôi là Kei Vương thôi. Tôi thường
tin lời anh, bởi dù sao anh cũng là bạn của tôi, nhưng chúng ta vẫn chưa chắc
chắn đâu đấy.”
“Có chắc
chứ!”
“Dù có
chắc đi nữa thì tôi cũng không thấy cần phải thay đổi chút nào.”
“Youko…”
“Thế
này nhé, nơi này có thể không gọi là ‘tương xứng với địa vị của tôi’, nhưng mà
nó hoàn toàn tương xứng với túi tiền của tôi. Chúng ta không biết bao nhiêu
ngày nữa mới nhận được phúc đáp của En Vương. Nếu thuê một nơi đắt tiền hơn lâu
ngày, chúng ta sẽ hết tiền mất.”
“Nhưng
mà cô là Kei Vương đó! Chúng ta sẽ có cách kiếm được tiền mà. Hơn nữa, tôi nghĩ
sẽ không có chủ nhà trọ nào định lấy tiền của một vị vương đâu.”
“Thế
thì chúng ta lại càng nên ở đây. Tôi không thể ở mà không trả tiền được, như vậy
là bất công. Tôi cũng không thích ý nghĩ rằng chúng ta sẽ tới thuê trọ ở đâu đó
với tâm thế như vậy.”
Sau nhiều
tranh cãi, cuối cùng họ cũng đồng ý ở nguyên tại chỗ cũ, một nơi không đắt tiền
nhưng sạch sẽ ổn thỏa. Phòng của họ khá nhỏ, nhưng cũng có đủ hai giường. Cửa sổ
phòng nhìn xuống sân trong của khu nhà, dưới cửa còn kê một chiếc bàn con.
Youko cảm thấy rất thỏa mãn với việc có thể thuê một nơi ở bằng tiền riêng của
mình.
Khi họ
trở về từ khu đền, trời đã tối, vì vậy Youko tắm rửa và thay quần áo ra giặt
giũ. Ngay cả việc có nước nóng và được mặc quần áo sạch mỗi ngày cũng đã trở
thành một điều xa xỉ đến khó tin.
Sau
khi hoàn thành công việc này, Youko đi xuống khu ăn uống nhỏ của nhà trọ, nơi
Rakushun đang đợi cô. Họ cùng ăn tối. Việc dùng bữa ở một nơi có chỗ ngồi thoải
mái thay vì phải đứng ăn vội bên đường dường như cũng là một điều xa xỉ. Youko
chậm rãi nhấp trà, tận hưởng cảm giác thanh bình này.
Cô
đang định trở về phòng thì nghe thấy một tiếng hét vang vọng tới từ sau khu trọ.
Tiếng
hét đó không bình thường.
Youko
vớ ngay lấy thanh kiếm trong lúc đầu đang nghĩ vậy. Cho dù có cảm thấy an toàn
đến mức nào, cô vẫn chưa từ bỏ thói quen mang theo vũ khí bên mình. Lần này, cô
cảm thấy may mắn vì điều đó. Một tay đặt sẵn trên chuôi kiếm, cô lao nhanh ra
ngoài và lập tức nhìn thấy cảnh hỗn loạn ở bên kia đường. Mọi người đang chạy
tán loạn, rõ ràng là đang bỏ chạy khỏi một thứ nào đó.
“Youko!”
Không…
không thể ở đây chứ.
Vì một
lý do nào đó, cô đã tưởng rằng lũ quái vật sẽ không đuổi theo mình đến nơi này,
sâu trong Vương quốc En an bình như vậy. Nhưng giờ, cô nhận ra rằng mình thực
ra chẳng có lý do gì để tin như vậy cả.
En có
ít quái vật hơn, ấy là người ta đã nói với cô như vậy. Cô và Rakushun đều lựa
chọn những nhà trọ tốt và chỉ đi đường vào ban ngày, vì vậy việc họ không gặp
phải quái vật cũng rất hợp lý. Nhưng hiển nhiên kẻ thù của Youko không chỉ giới
hạn trong những loài quái vật lang thang trên núi vào ban đêm. Thậm chí, có lẽ
họ đã quá may mắn khi chưa bị tấn công trong một thời gian dài như vậy.
“Rakushun,
vào trong mau.”
“Nhưng
Youko–“
Youko
nghe thấy một nét quen thuộc trong tiếng la hét của những người dân thị trấn –
nỗi sợ hãi trước cái chết. Đó là những âm thanh mà con người chỉ có thể phát ra
khi đang thực sự đối mặt với cái chết. Là thứ gì? A, chính là nó– Lẫn trong tiếng thét hỗn loạn, cô nhận ra một
âm thanh khác, một giọng trẻ con khóc.
Tao
nghe thấy mày rồi.
Youko
rút kiếm, tay đưa vỏ kiếm cho Rakushun. “Nhanh lên, Rakushun, vào nhà đi!”
Không
có tiếng đáp lại, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng anh đã không còn đứng bên
cạnh mình nữa. Đám đông tràn về phía cô như sóng ngược. Qua đầu họ, Youko nhìn
thấy một bóng đen tựa như một con hổ đen khổng lồ, lớn bằng một tòa núi nhỏ,
đang chạy dọc theo con đường. Rồi cô nghe thấy một câu hét quen thuộc: Bafuku
đấy!”
Cô
giương kiếm sẵn sàng, mũi kiếm hạ thấp trong tư thế tự vệ mở. Lưỡi thép lóe
sáng trong ánh sáng loang lổ của những cửa hàng mở cửa bên đường. Dòng người chạy
rẽ thành hai lối vòng quanh cô.
Con
quái vật loài mèo lao tới rất nhanh, chân giẫm đạp lên người đi đường và đẩy
ngã nhiều người khác. Ngay phía sau nó, cô nhìn thấy một con quái vật khác – một
con trâu lớn.
Chỉ có
hai con…
Người
cô gồng lên. Dù đã lâu chưa đánh nhau, cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ phấn khích
đến kỳ lạ.
Người
xung quanh bắt đầu thưa hơn, nhiều người chạy vào những cửa hàng còn mở cửa,
cho tới khi chẳng còn ai ngăn giữa cô và hai con quái vật nữa. Cô bắt đầu chạy
về phía chúng, chân lấy đà, kiếm giương sẵn.
Cô gặp
con quái vật dạng hổ. Nó phi qua không trung, móng sắc táp vào khoảng không nơi
Youko vừa đứng. Khi nó đáp xuống, Youko lại lao vào, đâm kiếm vào sau sọ nó.
Ngay sau đó, cô rút kiếm quay phắt người đón chờ con trâu. Bộ da màu xanh đen của
con vật lấp loáng trong ánh chiều tà.
Chỉ
riêng kích thước của hai con vật này đã khiến việc hạ gục chúng rất khó khăn,
nhưng vì chỉ có hai con, Youko khá tự tin rằng mình sẽ thành công. Di chuyển một
cách trơn tru, cô cúi mình tránh bên người con trâu, đồng thời chém ngang. Ngay
lúc ấy, cô lại nghe thấy tiếng Rakushun gọi mình.
“Youko!
Kingen kìa!”
Youko
ngước mắt lên và thấy một đàn chim có kích thước như gà đang hạ xuống. Con số của
của chúng có thể lên tới một hai chục, rất khó đếm.
“Nhớ để
ý đuôi chúng! Có độc đấy!”
Youko
nghiến răng. Lũ chim này vừa nhỏ vừa nhanh, con số lại lớn. Đám này sẽ không dễ
dàng cho cô chút nào.
Đuôi của
loài chim này có dáng như lưỡi dao găm. Cô chém rơi hai con đang bay, sau đó di
chuyển một cách hiệu quả và đầy tính toán để kết liễu con hổ còn đang giãy dụa.
Theo bản
năng, Youko biết rằng mình phải tránh không cho lũ chim này tấn công vào chân –
điều đó sẽ khiến cô sơ hở trước những đòn đánh từ trên không – vì vậy cô chạy
nhanh qua xác con hổ và đứng quay lưng về phía căn nhà trọ, lựa chọn một khoảnh
đất khô ráo vững chân. Trên đường, con trâu bị thương gầm lên và giãy giụa điên
loạn trên nền đá đầy máu trơn trượt.
Đường
hẹp và thiếu ánh sáng, trong khi đàn chim đang bay xuống rất nhanh. Nguồn sáng
duy nhất cho Youko là từ những cửa hàng dọc hai bên đường, ánh sáng mờ ảo khiến
bóng tối càng thêm sâu. Khi cô liếc nhìn lên, lũ chim đã xếp đàn chặt chẽ và ép
sát, tựa như đang trào dâng lên từ trong bóng tối.
Lúc ấy,
con trâu cũng xông tới tấn công, đầu cúi thấp. Youko nhảy sang bên để tránh, đồng
thời chém hạ một con chim khác. Tai cô cũng nghe thấy một âm thanh khác của
loài quái vật – tựa như tiếng kim loại nghiến nhau rào rạt.
Vẫn
còn nữa ư?!
Youko
cảm thấy mồ hôi chảy dài trên lưng. Đám chim kia đã ngăn cản cô kết liễu con
trâu, con trâu cũng đang gây nhiều khó khăn, giờ lại đến thứ này…
Phía
sau con trâu, cô nhìn thấy một nhóm sinh vật trông giống như linh trưởng đang
chạy vào con đường.
Youko
dứt mắt khỏi đám quái vật mới đến này, vừa kịp để thấy một cái đuôi chim nhọn sắc
lướt qua ngay trước mặt. Cô cố hết sức mới tránh được, mất cả trọng tâm, trong
khi một con chim khác đã lao xuống, đuôi chĩa thẳng vào mặt cô.
Cô sẽ
không tránh nổi con này mất.
Có độc…
độc đến mức nào? Hay nó sẽ chỉ chọc mất một mắt của mình? Nếu không nhìn được
thì không thể đánh được. Có thể dùng tay đánh nó… nhưng không kịp nữa. Muôn vàn suy nghĩ chạy ào qua đầu cô, khoảng
cách chỉ còn là một cái chớp mắt.
Tiêu rồi!
Không!
Cô chực
nhắm mắt… nhưng con chim đã biến mất. Ai đó đã đánh ngã nó, nhưng cô không có
thời gian để nhìn xem là ai.
Cô
chém hạ thêm hai con chim nữa, rồi lại tránh khỏi đòn đánh của con trâu. Một
ánh sáng loáng lên khiến cô để mắt tới – hình ảnh một thanh kiếm thành thạo đâm
sâu vào lưng con trâu đen. Youko bị xao nhãng tới mức không nhận thấy một con
chim nữa bay về phía mình, nhưng con chim này cũng bị chém ngã bởi–
Bởi một
người đàn ông đang đứng cạnh cô ngay giữa đường, tư thế như một chiến binh,
thân hình cao hơn cô một cái đầu.
“Tập
trung vào.”
Chỉ
buông một câu như vậy, người này quay lại chém chét ba con khỉ đang gào rít chỉ
bằng một đường kiếm.
Lúc
này, đàn khỉ đang chạy rầm rập về phía họ, hai người cùng quay mặt đối đầu với
chúng.
Người
này có kiếm thuật rất tốt, tốt hơn cô nhiều và cũng khỏe hơn cô nhiều. Đàn khỉ
trông như đông đến đếm không hết, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã hoàn toàn gục
ngã, để sự tĩnh lặng quay trở lại trên con phố ngập xác chết.
––––––––––––––––––
“Cô
đánh tốt đấy,” người nọ cất tiếng nói sau khi lau sạch máu me trên thân kiếm và
tra kiếm vào vỏ.
Youko
há hốc mồm nhìn anh ta. Người này thậm chí còn chẳng cần thở gấp. Thân hình anh
ta cao lớn, nhưng cũng không đến mức gọi là khổng lồ, trông rất giống kiểu hình
mẫu anh hùng hay quân vương. Cô vừa bình ổn lại nhịp thở vừa quan sát anh ta.
Anh mỉm cười đáp lại.
“Tôi
không có ý đánh giá gì đâu, nhưng cô có bị thương không?”
Youko
lặng lẽ gật đầu.
Người
kia nhướn một bên mày. “Mệt quá không nói nổi nữa sao?”
“Tôi… Không…
Cảm ơn anh.”
“Không
có gì để cô phải cảm ơn cả, nhưng tôi xin nhận lấy lời ấy của cô.”
“Anh
đã cứu mạng tôi.”
“Vậy
sao? Tôi vốn chỉ muốn xua bớt đám sinh vật phiền phức này, cứu được cô chắc là
tác dụng phụ thôi.”
Youko
đứng đờ đó một lúc, không biết nên trả lời ra sao. Rồi cô cảm thấy một bàn tay
nhỏ đang kéo kéo đuôi áo mình.
“Youko,
cô ổn cả chứ?” Rakushun hỏi. Anh nhìn đống xác nằm khắp đường với ánh mắt e ngại.
Youko
nhận lại vỏ kiếm từ tay anh, lau kiếm tra vào vỏ. “Tôi ổn lắm. Anh cũng được an
toàn chứ, Rakushun?”
“Tôi ấy
hở? Vẫn nguyên đai nguyên kiện đây. Người này là ai vậy?”
Youko
chỉ nhún vai. Người thanh niên lạ mặt nọ mỉm cười và quay lại nhìn khu nhà sau
lưng Youko.
“Hai
người đang trọ ở đây sao?”
“Đúng
vậy.”
Người
này lẩm bẩm gì đó vào đưa mắt nhìn quanh. “Mọi người đang tụ tập đến đấy. Cô có
uống rượu không?”
“Không…”
“Anh
thì sao?” anh ta hỏi và nhìn xuống Rakushun – người đang đứng đó bối rối vuốt
vuốt râu. Rakushun chỉ nhún vai ba phải.
“Vậy cả
hai cùng chuồn với tôi đi. Tôi không muốn phải dây dưa với các quan viên.”
Nói rồi
anh ta quay người bỏ đi. Rakushun và Youko nhìn nhau rồi cùng gật đầu và đi
theo.
Người
này di chuyển rất dễ dàng giữa đám đông đang ngày càng lớn. Sau một lúc, một khách
điếm lớn rực rỡ dường như lọt vào mắt anh ta, khiến anh ta đột nhiên quay bước
đi tới, tiến thẳng vào mà chẳng nhìn hai người họ lấy một cái. Youko quay đầu
nhìn Rakushun, “Thế nào…?”
“Ý cô
hỏi ‘thế nào’ là sao? Chúng ta vào chứ?”
“Ừm,
tôi chắc chắn là muốn nói chuyện với anh ta rồi, nhưng tôi chỉ… ý tôi là… tôi
không muốn ép anh phải vào cùng. Anh có thể về nhà trọ trước. Nhỡ không an toàn
thì sao.”
“Ngoài
này thì có hơn gì đâu?” Rakushun hỏi lại, lắc lắc đầu. “Mình vào đi, Youko.”
Họ bước
lên những bậc đá nhỏ, Youko đi trước. Qua cửa rồi, họ thấy người nọ đang đứng
cùng chủ nhà trọ dưới chân cầu thang. Ngay khi thấy Youko đi vào, anh ta mỉm cười
và đi lên lầu.
Người
chủ quán trọ rảo bước đi trước, dẫn ba người bọn họ tới một căn phòng ở tầng ba
– một phòng lớn ba gian có ban công nhìn xuống sân trong, sang trọng tinh tế.
Ngay cả nội thất cũng có vẻ rất quý giá, khiến Youko phải khựng lại. Nơi này
cao cấp hơn bất cứ nơi nào cô từng bước vào.
Người
nọ đã đặt một vài món ăn thức uống, sau đó ngồi xuống chiếc ghế quý phi, trông
có vẻ rất thoải mái trong không gian này. Cõ lẽ nhờ hiệu ứng của lượng nến lớn
được thắp trong phòng, Youko đột nhiên để ý thấy thực ra trang phục của người
này cũng rất tinh xảo và đắt tiền.
“Ưm..”
cô hơi ậm ừ, người vẫn đứng nguyên ở cửa phòng.
Người
kia bật cười. “Cô thử ngồi xuống xem nào.”
“À tất
nhiên,” Youko lẩm bẩm, sau đó vừa liếc qua Rakushun vừa ngồi xuống chiếc ghế gần
nhất. Tay cô cứ táy máy không dừng được. Nhìn thấy điều này, người đàn ông nọ
cười nhưng chỉ ngồi im nhìn cô và không nói gì. Không biết nên làm sao, Youko cứ
nhìn quanh phòng, cho tới khi người chủ nhà trọ cho đưa thức ăn và rượu lên.
“Ngài
có yêu cầu gì thêm không ạ?”
Người
đàn ông lắc đầu, vẫy tay cho ông ta lui xuống và dặn ông khép cửa khi đi ra.
“Hai
người uống chứ?”
Youko
lắc đầu. Ngồi bên cạnh cô, Rakushun cũng từ chối.
“Ừm…”
Youko lại bắt đầu. Dù không dám chắc mình nên nói gì, cô vẫn cảm thấy cần phải
mở lời.
Người
kia lại ngắt lời cô. “Kiếm của cô rất đẹp,” anh nói, mắt nhìn vào vật đeo bên
hông phải của Youko. Tay anh vươn ra. Chưa kịp cân nhắc gì, Youko đã vô thức
tháo kiếm đưa ra. Người này nhẹ nhàng dụng lực trên chuôi kiếm và dễ dàng rút
thanh kiếm ra.
Không
để tâm đến tiếng thở hắt ra thảng thốt của Youko, anh ta xem xét cả thanh kiếm
và vỏ kiếm.
“Vỏ kiếm
này của cô chết rồi.”
“Vỏ kiếm
này làm sao?”
“Trước
đây cô có nhìn thấy gì không? Chẳng hạn như một ảo ảnh hơi lạ?”
Youko
cau mày. “Xin lỗi?”
Người
kia mỉm cười trước vẻ mặt nghiêm trọng của cô và tra lại kiếm vào vỏ.
Anh
dùng hai tay nâng kiếm trả cô, động tác trôi chảy thanh nhã.
Youko
cầm lại thanh kiếm, tay hơi nắm chặt. “Ý anh là gì?”
“Ý của
tôi rất rõ ràng. Cô không biết mình đang nắm gì trong tay đúng không?”
“Nó là
gì? Anh đang ám chỉ điều gì?”
Người
đàn ông cầm lấy một vò rượu trên khay và rót đầy cốc của mình, tư thái cực kỳ
thảnh thơi.
“Cô
đang sở hữu Thủy Ngu Đao. Lưỡi kiếm rèn từ nước, vỏ kiếm thuộc từ da khỉ, từ đó
mà thành tên. Một vũ khí tinh xảo, đồng thời còn mang trong mình những sức mạnh
khác. Lưỡi kiếm này đôi lúc có thể tỏa sáng và phát ra ảo ảnh cho chủ nhân như
một mặt gương thấu thị. Nếu học được cách chế ngự nó, chủ của thanh kiếm có thể
thấy được quá khứ và tương lai, thậm chí thấy được cảnh ở nơi cách xa hàng vạn
dặm. Tuy nhiên, nếu không để mắt đến nó, nó sẽ tự chiếu ra những ảo cảnh khá
khó chịu. Chỉ có vỏ kiếm mới có thể khiến nó dừng lại.”
Người
đàn ông nâng chén uống một ngụm lớn, sau đó nhìn Youko. “Bản thân vỏ kiếm cũng
có thể thay đổi, biến hình thành một con khỉ. Con khỉ này có thể đọc tâm. Nếu
cũng không để mắt tới nó, nó sẽ đọc tới tận nơi tối tăm nhất trong tâm hồn người
chủ và khiến người đó rối lòng. Lúc ấy, chỉ có thanh kiếm mới có thể ngăn nó.
Đây là một trong những bảo vật linh thiêng của Vương quốc Kei.”
Youko
đứng bật dậy.
“Nhưng
rất rõ ràng,” người đàn ông tiếp lời, “Vỏ kiếm này đã chết. Không có vỏ kiếm
này để kiềm chế, hẳn rằng ảo ảnh trên thanh kiếm kia đã trở nên hoang dại.”
“Anh
là–” Youko lắp bắp.
“Có một
lá thư. Hai người đã gửi thư đi từ phủ quan tại trấn này, đúng không? Cô có
nguyện vọng gì?”
Nhưng
thư mới gửi hôm nay thôi mà, Youko nghĩ, lòng hoảng hốt. Ai mà trả lời kịp được…
“Anh…”
Cô hơi hụt hơi. “Anh không phải là En Taiho chứ?”
Người
kia cười với vẻ trêu chọc. “Taiho bận rồi. Nếu cô muốn gì, tôi sẽ nghe.”
Youko
hơi hụt hẫng. Vậy là không phải taiho của En.
“Tôi
có ý gì thì đã viết cả trong thư rồi.”
“Tôi
biết. Kei Vương, đúng không?”
Anh ta
đã đọc thư!
“Tôi
chỉ là một kaikyaku. Tôi không biết nhiều về thế giới này…”
“Xem
ra là vậy.”
“Anh
tin tôi? Anh thực sự cho rằng tôi là Kei Vương?”
“Ý kiến
của tôi chẳng có giá trị định đoạt gì. Thủy Ngu Đao là bảo vật của Kei, được tạo
nên bằng cách hạ gục những quái vật khủng khiếp nhất mà không giết chết chúng,
khuất phục chúng và tinh chiết nội lực của chúng cho đến khi thành hình kiếm và
vỏ. Bản thân việc sử dụng thanh kiếm này đã là một việc ít ai dám vọng tưởng và
càng ít người đạt tới. Nói cách khác, cô chắc chắn phải là Kei Vương. Xưa kia,
cũng chính là một vị Kei Vương đã thu phục con quái vật tạo nên thanh kiếm này.
“–Nhưng…”
“Con
quái vật chịu cầm tù và đổi lại chủ nhân của nó bị ràng buộc… điều này có nghĩa
rằng chỉ có chủ nhân thực sự với có thể rút thanh kiếm ra. Lẽ dĩ nhiên, vỏ kiếm
này đã chết, vì vậy tôi mới có thể rút kiếm được. Tuy vậy, cho dù tôi có thể cầm
tới thanh kiếm, ở trong tay tôi nó cũng không thể chém đứt được gì, cho dù chỉ
là một cọng rơm, không nói gì đến việc chiếu lên ảo ảnh."
Youko
nhìn anh ta chằm chằm. “Anh là ai? Hãy nói đi.”
“Cô
không giới thiệu bản thân trước sao?”
“Tên
tôi là Youko. Youko Nakajima.”
Người
nọ quay sang Rakushun. “Và anh là Chosei? Người đã viết thư”
Rakushun
gật đầu, trông biểu cảm rất rối rắm.
“Tên
thường dùng của anh là gì?”
“Rakushun.”
“Chúng
tôi đã tự giới thiệu rồi đấy,” Youko nói, mắt như sắp quắc lên, nhưng người đàn
ông vẫn tảng lờ.
“Tên
tôi là Naotaka Komatsu,” anh ta nói rất đơn giản.
Anh ta
là người Nhật?!
Giờ
thì Youko vô cùng ngạc nhiên. “Anh là một kaikyaku?”
“Thực
ra là một taika. Ở đây phần lớn người ta sẽ gọi tôi là Shouryuu… đó là phiên âm
tiếng Hán của tên tôi.”
“Vậy…?”
Youko gợi lời.
“Sao?”
“Anh
là ai chứ? Người đưa tin của En Taiho ư?”
Người
nọ phá lên cười. “Tôi ấy à, tôi là vương thượng của En. En Vương xin hân hạnh
phục vụ hai vị.”
––––––––––––––––––––––
Youko
đứng yên như tượng. Bên cạnh cô, mấy sợi râu của Rakushun đã giương thẳng đứng.
Người
tự xưng là En Vương này buông tiếng cười trầm thấp, có vẻ đang vô cùng hưởng thụ
thời khắc này.
“En
Vương?”
“Đúng
vậy. Ta xin lỗi vì taiho của ta không tới được, nhưng ta đoán rằng mình sẽ có
chút hữu dụng. Hay là hai người chỉ muốn làm việc với cậu ta thôi?”
Youko
lắc đầu phủ nhận, miệng nuốt nước bọt đánh cái ực.
Làm
sao ngài ấy lại tới nhanh được như vậy?
Người
kia lại cười và nhúng một ngón tay vào chén rượu.
“Có lẽ
ta nên nói một chút về lịch sử gần đây nhỉ. Bắt đầu từ đầu câu chuyện nhé? Tròn
một năm trước, Kei Vương – cũng là một nữ vương như ngài – đã qua đời. Người
này còn có hiệu là You Vương (Dự Vương) – ngài có biết điều này không?
“Không,”
Youko trả lời.
Người
nọ gật đầu. “Tên thật của vị này là Jokaku, có một em gái là Joei. Người em gái
này, vì một lý do nào đó, hiện có thể nói rằng đang tự xưng rằng mình là tân
vương của Kei.”
“Tự xưng?”
“Mỗi vị
vương có một vị kirin. Kirin là người chọn ra vương, ngài có nghe chuyện này rồi
chứ?”
“Tôi
nghe rồi.”
“Giờ
You Vương đã băng hà, để lại kirin của mình là Keiki. Ngài có biết anh ta
không?”
“Tôi
đã gặp anh ta một lần. Anh ta là người đã đưa tôi tới đây.”
En Vương lại gật đầu. “Khi En Vương qua đời và ngôi báu bị
bỏ trống, Keiki lập tức đi tìm tân vương, biến mất khỏi triều đình. Hai tháng
sau, có tin truyền ra rằng tân vương đã đăng vị tại Kei. Tuy nhiên, ta buộc phải
kết luận rằng đây là một tân vương giả.”
“Giả là sao?”
En Vương thở dài. “Chỉ có kirin mới có thể nhận ra vương,
nếu một kẻ đăng vị mà không nhận được lời khế ước từ kirin, kẻ đó là giả mạo.
Có nhiều dấu hiệu về sự đăng vị của một tân vương thực sự, nhưng Joei thiếu tất
cả những dấu hiệu đó. Hơn nữa Vương quốc Kei đã trở thành nơi quái vật và thiên
tai hoành hành. Không, cô ta không thể là vương của Kei được.”
“Tôi không–” Youko muốn nói rằng cô không thực sự hiểu lời
anh đang nói, nhưng En Vương đã khoát tay muốn cô nghe tiếp.
“Giờ thì ta đã biết chắc rằng lời của Joei là dối trá. Cô
ta có thể là em gái của You Vương, nhưng chỉ thế không hơn. Cô ta không thể bước
vào vương cung hay thực hiện những nghi lễ hoàng gia. Vì lý do đó, ta vẫn cho rằng
cô ta sẽ không làm được gì. Vậy nhưng…” Ánh mắt En Vương trầm xuống, như thể
đang ngẫm lại một vài cảnh tượng.
Youko ngồi xuống, im lặng chờ đợi. Dù không theo kịp lời
nói của người này, cô vẫn biết rằng chuyện này rất hệ trọng.
Một lát sau, vị này tiếp lời, “Hãy tưởng tượng ta đã ngạc
nhiên đến nhường nào khi được biết rằng Joei đã truyền tin ra từ một châu phủ,
tuyên bố rằng mình đăng vị trở thành Kei Vương. Thần dân của cô ta dĩ nhiên
không thể biết được sự thật, hay nói đúng hơn là không có lý do gì để nghi ngờ,
vì vậy họ tin vào lời này. Tiếp theo, cô ta lại tuyên bố rằng nhiều vị châu hầu
đang bắt tay tạo phản, ngăn cản không cho cô ta tiến vào vương cung. Người dân
cũng tin vào điều này, nổi lên chỉ trích lại các quan châu hầu vô tội. Joei
tuyên chiến với những “quan chức thoái hóa” này và kêu gọi tuyển chọn những
quan viên và binh linh mới để hình thành một đội quân. Rất nhiều người nghe
theo.”
Trong lúc nói những lời này, vẻ mặt của En Vương trở nên
nặng nề. “Trước khi You Vương lên ngôi, Kei đã có một giai đoạn bất ổn kéo dài,
trong khi triều đại của vị vương này cũng rất ngắn. Kei đã chìm trong hỗn loạn
nhiều năm nay, sự bất mãn của dân chúng đối với triều đình rất sâu sắc. Vì những
điều không may này, có rất ít người tỏ ý muốn ngăn chặn Joei khi cô ta tiếm quyền.
Trong chín châu, ba châu lập tức rơi vào tay cô ta.”
“Không ai phản đối sao?”
“Có một số. Tuy vậy, vì kirin đã mất tích, lời của họ
không thể xác minh được. Sự việc có thể được diễn giải theo lời viện dẫn của
Joei, rằng các châu hầu đã giam cầm vị kirin, sợ rằng vị này sẽ tiết lộ sự thật
về sự phản bội của họ. Sau đó, khi người này trình ra một kirin, người ta không
còn lý do để nghi ngờ nữa.”
“–Đúng thế đấy,” En Vương nói trước vẻ mặt ngỡ ngàng của
Youko, “Joei đã trình ra một kirin ở dạng thú; cô ta nói rằng vị kirin của mình
được giải thoát từ vòng vây của kẻ thù. Từ lúc ấy, ba trong số sáu châu còn lại
đã gia nhập phe cánh của cô ta.”
“Trình ra một kirin? Sao có thể? Đó không phải là Keiki
đúng không?”
“Không phải vậy… ta e rằng Keiki đã bị những kẻ này bắt
giữ.”
Vì vậy nên anh ấy không thể đi tìm mình.
Nỗi sợ lớn nhất của cô đã không trở thành sự thật, nhưng
chuyện đến mức này cũng quá đủ để sợ rồi.
“Vậy vị Joei này là người đã phái những con quái vật tới
ám sát Youko ư?” Rakushun hỏi.
“Không nhất thiết. Quái vật tấn công con người là điều
thường thấy, nhưng việc chúng săn đuổi một người cụ thể thì chưa từng có tiền lệ
– dĩ nhiên là trừ phi chúng là shirei.”
“Shirei?”
“Những quái vật tùy tùng, chịu sai khiến. Kirin có thể sử
dụng năng lượng thu về từ những báu vật của vương quốc để điều khiển shirei. Nếu
thật sự có ai đó đang điều khiển những quái vật đó đến tấn công ngài, đó không
thể là một người phàm mà phải là một kirin.”
Vậy ra những quái vật đuổi theo Keiki là các shirei, Youko nghĩ. Bên cạnh cô,
Rakushun bật dậy. “Không thể nào!”
En Vương nặng nề gật đầu. “Đúng là bất khả tư nghị, nhưng
không còn cách lý giải nào khác. Những quái vật tấn công Kei Vương thực sự phải là shirei của một kirin và những quái vật
hoang dã mà chúng gọi tới.”
“Chờ đã… điều này có nghĩa là…”
“Nếu xét lại những sự thật đã biết, bản thân Joei rõ ràng
không có tiền bạc hay mạng lưới quan hệ để xây được một đội quân. Chắc chắn phải
có ai đó đang đứng sau lưng ủng hộ cô ta, một người nào đó rất giàu có. Nếu người
này có thể khiến kirin sai sử shirei, vậy thì đó phải là một vị vương.”
Youko đưa mắt nhìn giữa En Vương và Rakushun. “Hàm ý ở
đây là gì?”
“Ngài có biết kirin là loài thú như thế nào không?”
“Có, một linh thú chọn ra các vị vương.”
“Chính xác. Kirin là tiên thú chứ không phải là yêu thú.
Họ rất gần với các thần, có dạng thú trong trạng thái tự nhiên nhưng thường sử
dụng hình dạng người. Bản chất của họ là nhân ái và hiền từ. Có thể có người rất
cao ngạo hay có tính độc lập cao, nhưng họ luôn cực kỳ căm ghét chiến tranh và
xung đột. Cụ thể hơn nữa, họ rất kỵ máu, chỉ chạm vào máu thôi cũng có thể khiến
họ bệnh rất nặng. Họ cũng sẽ không bao giờ cầm kiếm ra trận. Shirei là tầng bảo
vệ duy nhất của họ. Đây là những quái vật đã có ràng buộc sinh tử với kirin.
Cho dù có mâu thuẫn với kirin đến mấy, chúng cũng sẽ không tự tiện tấn công bất
cứ ai, chúng chịu sự trói buộc của kirin.”
“Nhưng chúng lại tấn công tôi?”
“Chính vậy. Chỉ có một cách để lý giải điều này, lý luận
từ việc vương là chủ nhân của kirin. Kirin phải tuyệt đối tuân theo vương của
mình; tuy bản chất của kirin sẽ khiến họ không mang ác tâm với bất cứ ai, nhưng
nếu vương của họ ra lệnh, họ không thể làm trái. Nếu một shirei tấn công ngài,
chắc chắn là một vương đã ra lệnh cho kirin của mình làm vậy.”
“Nhưng… nhỡ người tên Joei này có một kirin của riêng
mình thì sao?”
“Không thể được. Vào mỗi thời điểm, mỗi vương quốc chỉ có
thể có một kirin. Người đó chỉ có thể có một chủ nhân, hoặc đang tìm kiếm chủ
nhân của mình. Không có tình huống nào khác.”
Vậy là có một vị vương nào đó đang nhắm vào tính mạng của
Youko.
Đột nhiên, cô nhớ ra một chi tiết.
Người phụ nữ trên núi hôm đó… cô ta rất buồn khổ trước
cái chết của con quái vật. Đó chắc chắn là một kirin đang thương tiếc shirei của
mình! Rồi khi con vẹt gì đó ra lệnh cho cô ta tấn công mình, cô ta đã rất chống
cự, mắt còn ngấn lệ. Có lẽ nào con vẹt đó đại diện cho một vị vương và cô gái
đó là kirin?”
Mọi tình tiết đã bắt đầu khớp lại.
“Nhưng là ai chứ?” cô hỏi, trong đầu thầm nghĩ ‘Vị
vương nào muốn mình phải chết?”
En Vương lại trầm ngâm. “Sẽ sớm lộ mặt thôi.”
“Nhưng…”
“Chừng nào ngài còn ở trong vòng bảo hộ của En, ngài sẽ
không gặp bất cứ sự phương hại nào. Ta tin rằng chúng ta sẽ sớm biết được kẻ
đang âm mưu làm hại Kei Vương. Thiên Giới sẽ không để chuyện như vậy kéo dài.”
“Tôi cảm thấy mình chưa hiểu hết,” Youko nói.
“Chúng ta chỉ cần chờ đợi mà thôi. Thiên hướng phụ thuộc
của Kei sẽ sớm lộ rõ, khi ấy ta sẽ biết ngay được kẻ nào đang tổ chức những đợt
tấn công này. Tuy nhiên,” vị này nói tiếp, “Vấn đề liên quan tới vị kirin của ngài
cấp bách hơn nhiều. Nếu vị này đang bị giam giữ tại Kei, chúng ta phải tìm cách
giải cứu anh ta. Vì lý do này, cũng như vì sự an toàn của ngài, ta xin đề nghị ngài
đi cùng ta tới một nơi an toàn hơn. Ngài có thể đi khỏi đây không?”
“Ý ngài là đi ngay bây giờ?”
“Phải, nếu có thể. Tất nhiên là ngài cứ dành thời gian để
thu dọn hành lý ở nơi trọ. Ta mong ngài sẽ đến nơi của ta ở tạm.”
Youko nhìn sang Rakushun. Anh gật đầu. “Cô nên đi, Youko.
Ở đó sẽ an toàn hơn.”
“Nhưng…”
“Đừng lo cho tôi, cô đi đi.”
En Vương bật cười. “Ta không ngại có thêm một vị khách
đâu mà. Nhà của ta có lẽ hơi tồi tàn, nhưng phòng thì không thiếu đâu.”
“Tôi– tôi sao có thể…”
“Đám dưới quyền ta toàn một lũ lỗ mãng, nhưng mọi người sẽ
rất vui mừng đón tiếp anh nếu anh muốn tới. Ta cũng tin rằng Kei Vương sẽ thích
như vậy hơn,” anh nhìn về phía Rakushun.
Nhắc tới ‘nhà’, En Vương hẳn là đang nói về Cung Gen’ei tại
Kankyuu, nhưng giọng điệu của anh thì cứ như thể đây là túp lều vậy. Youko lắc
lắc đầu, đoạn nói với Rakushun: “Đi với tôi nhé, xin anh đấy! Nếu để anh lại
đây, tôi sẽ cảm thấy rất sai trái.”
Rakushun ngượng ngập gật đầu.
–––––––––––––––––––––
Youko có hơi thắc mắc liệu En Vương sẽ đưa cô và Rakushun
về Kankyuu bằng cách nào. Phải chăng anh đã dùng một phép thần thông nào đó để
tới đây ngay vào ngày họ gửi lá thư đi? Nhưng nếu vậy, không chắc rằng hai người
họ có thể đi bằng cách này. Cô biết kinh đô còn ở cách đây một tháng đường bộ,
có lẽ họ sẽ còn có một số đêm phải ngủ ngoài trời, nhưng lúc này dường như việc
trọ lại trong các thành trấn còn nguy hiểm hơn ở bên ngoài.
Tới lúc hai người đi theo vị vương ra khỏi thị trấn, bí ẩn
này đã được giải đáp chỉ nhờ một tiếng huýt sáo: hai bóng thú cao lớn hiện ra
trên đầu tường ven đường. Đó là hai con hổ lớn, bộ lông sáng ánh ngũ sắc, những
vằn đen chạy dọc hai bên sườn vừa thăm thẳm vừa óng mượt, những dải trắng lấp
lánh như ánh ngọc trai, đôi mắt như những viên opal đen hút hồn người, đuôi của
chúng cũng rất dài.
Cũng giống như đêm đầu tiên khi vượt qua Hư Hải, Youko lại
một lần nữa được cưỡi trên lưng yêu thú. Ba người họ bay đi dưới ánh trăng non,
trên những con thú sải bước về phía Kankyuu.
Lúc này, hành trình vượt thế giới của Youko dường như đã
lùi về một quá khứ vô cùng xa xôi. Khi ấy cô biết quá ít – về cả Keiki lẫn bản
thân mình. Nghĩ lại về thời điểm ấy, cô cảm thấy khá kinh ngạc về quãng đường
đã qua. Lúc cô cưỡi trên lưng con shirei có tên Hyoki bay về phía biển, trời
đang là mùa đông, mà giờ đã vào hè. Không khí ấm áp của ban ngày vẫn lưu lại tới
buổi tối. Cô ước gì mình có thể cảm nhận thấy làn gió trên cao, nhưng dường như
con thú này có một tầng khí thế quanh thân để che chở cho cô.
Họ bay lên ngày càng cao; Youko nhìn xuống thế giới tăm tối
phía dưới. Đây đó, những làng trấn của En đã trở thành những đốm sáng nhỏ, khiến
cô liên tưởng tới những ánh lấp lánh mình từng thấy sâu thẳm trong lòng Hư Hải.
–––––––––––––––––––––
“Youko, nhìn kìa– Kankyuu kìa!” Rakushun kêu lên trong
lúc một tay đang bám lên lưng áo cô, một tay chỉ một chiếc móng nhỏ qua vai cô.
Họ mới bay vỏn vẹn hai giờ đồng hồ.
Youko nhìn theo hướng anh chỉ nhưng không thấy gì. Không
một ánh đèn, chỉ có màn đêm đen như mực. Cô đang định cất tiếng hỏi lại thì chợt
nhận ra đôi mắt của mình đang tìm sai đối tượng. Rakushun không có ý chỉ vào một
thứ nào đó trong bóng tối kia, anh muốn chỉ cho cô thấy chính bóng tối ấy.
“Không thể nào…”
Dưới ánh trăng mờ, thế gian dưới chân họ mang sắc màu như
biển đêm - một khoảng đen trải rộng với những vằn sáng nhỏ uốn dáng hình rừng
núi trập trùng và vô số điểm sáng tí hon, còn trước mặt họ là một vực thẳm đen
quánh.
Không phải, Youko nghĩ, đó không phải là một vực thảm. Đó
là một cái bóng, một cái bóng đổ xuống dưới ánh trăng, trong khi vật đổ bóng
này trông tựa như một khe hổng giữa không gian.
Chỉ có điều đó không phải là một khe hổng. Trái lại.
“Một ngọn núi…”
Một ngọn núi khổng lồ! Nó cao tới mức vùng thành thị dưới
chân núi trông như những đốm nhỏ, trong khi đỉnh núi còn vươn cao, cao mãi phía
trên đầu họ. Một ngọn núi vươn tới Thiên Giới, Rakushun đã từng kể.
Cô không ngờ thứ này thực sự có thể tồn tại. Trong khoảng
khắc, cô rơi vào cơn hoảng loạn về sự nhỏ bé của mình, như một sinh vật vô
nghĩa đứng trước một sự tồn tại quá tráng lệ đối với khả năng nhận thức của nó.
Ngọn núi như thể một cột trụ nối liền trời và đất, vươn
lên từ vùng đồi núi trập trùng phía dưới, thân núi trông giống như một bó bút
lông khổng lồ dài ngắn khác nhau. Sườn núi rất dốc, đỉnh núi nhọn giấu mình
trong tầng mây đặc.
Như một bức tường thành vĩ đại.
“Đó là Kankyuu ư? Cả ngọn núi đó ư?” Youko nhìn xuống
vùng rừng đang lướt nhanh phía dưới, sau đó lại nhìn lên ngọn núi trước mặt. Thực
ra ngọn núi vẫn còn ở cách họ khá xa. Vậy mà trông nó đã lớn đến vậy!
“Đúng vậy, đó là núi
Kankyuu,” Rakushun thấp giọng đáp. “Vương cung của tất cả các vương quốc đều
như vậy. Cung Gen’ei nằm trên đỉnh núi.”
Đường nét của sườn núi hiện lên như những sọc mảnh màu bạc,
dốc thẳng đứng. Youko cố tìm kiếm bóng dáng vương cung trên đỉnh núi, nhưng tầng
mây đã hoàn toàn chắn mất tầm nhìn của cô. Đổi lại, cô có thể nhìn thấy những cụm
sáng nhỏ dưới chân núi.
“Đó là thành phố Kankyuu.”
Nếu đây là kinh đô của vương quốc En, thành phố này hẳn
phải lớn hơn Ugou rất nhiều, tuy nhiên khoảng cách vẫn còn quá xa, khiến cho
ánh sáng của nó còn rất nhỏ.
Youko cứ thế ngẩn ngơ ngắm nhìn, tay bám chặt lên lưng
con hổ.
Lúc này, ngọn núi không còn cảm giác xa xôi như trước, thế
nhưng cho dù đang di chuyển rất nhanh, họ vẫn không có cảm giác rằng mình đang
đến gần được nó, thậm chí còn có cảm giác đi lùi. Mãi về sau, đường nét của ngọn
núi mới hiện lên rành mạch sát phía trước họ, thân hình ngọn núi lớn dần cho tới
khi Youko không thể bao quát hết được nó nữa nếu không ngửa đầu lên. Dưới chân
họ, dáng hình của Kankyuu cũng trở nên rõ nét.
Kankyuu tỏa ra theo hình vòng cung trên địa thế trập
trùng dưới chân ngọn núi cao không tưởng này. Nép dưới bóng một ngọn núi khổng
lồ như vậy, đêm ở đây chắc chắn phải rất dài, Youko nghĩ.
“Tôi đã từng được tới kinh thành Gousou của Kou, nơi đó
cũng tương tự như ở đây,” Rakushun nói. “Tôi nhớ rằng Gousou nằm về phía đông của
ngọn núi, hoàng hôn ở nơi ấy kéo dài dường như vô tận.”
Nhìn từ trên cao ở khoảng cách gần này, Kankyuu hiện lên
vô cùng tráng lệ, tựa như một đại dương ánh sáng. Trước mặt họ, ngọn núi đã
choán hết hoàn toàn tầm nhìn. Tầng tầng lớp đá dâng lên chọc trời, trần trụi
không chút cây cỏ, tạo nên vách núi bợt bạt.
En Vương hướng kỵ thú của mình tới một điểm nằm khá cao
trên sườn núi, nơi có một vỉa đá hơi chìa ra.
Youko nhận thấy rằng vỉa đá này có mặt phẳng, không khác
gì một ngăn tủ kéo ra, không gian bằng một sân thể dục nhỏ. Trông nó như một tảng
đá lớn được kè vào vách đá sau đó vạt mất nửa trên.
Theo sau En Vương, con hổ đang chở Youko và Rakushun cũng
đáp xuống đây. En Vương hạ kỵ rồi quay lại mỉm cười với họ: “Chúc mừng hai người
đã đi hết quãng đường mà không ngã.”
Youko tự hỏi vì sao có người lại ngã được từ lưng một con
vật di chuyển nhẹ nhàng như vậy, thậm chí xung quanh thân nó còn không có gió.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, vị vương cười nói: “Một số người bị chóng mặt
vì độ cao, một số khác ngủ gật vì không gian trong kết giới quá êm ả.”
Mặt đá trắng của tảng đá được cắt phẳng lỳ, trên sân khắc
nhiều đường nét trang trí phức tạp – có lẽ là để chống trơn trượt,
Youko đoán. Rìa vỉa đá không có tường hay hàng rào, Youko cũng không có ý định
tới gần rìa đá để nhìn xuống. Cô không tưởng tượng nổi độ cao từ đây xuống dưới.
Về phía vách núi có hai cánh cổng rất lớn. En Vương sải
tiến về hướng này; hai cánh cổng lặng lẽ mở ra trước khi anh bước tới.
Nhìn trang phục giáp mềm của hai người mở cổng, Youko
đoán rằng họ là lính gác. Hành động mở cổng của họ rất nhẹ nhàng, dù hai cánh cổng
cao gấp đôi họ và trông như được tạc nguyên khối từ đá trắng.
Vị vương gật đầu chào những người lính gác này rồi quay lại
hất đầu mời gọi hai vị khách còn đang đứng nhìn bên kỵ thú. Youko và Rakushun
cùng rảo bước đuổi theo, trong khi hai người lính cúi đầu chào họ rồi chạy ra
ngoài chăm sóc hai con thú. Youko liếc nhìn lại với chút tò mò; cô đoán rằng họ
sẽ cho chúng thức ăn và nước uống, có lẽ còn chải lông cho chúng, giống như
chăm sóc ngựa vậy.
“Theo lối bên này,” En Vương nói, sau đó quay đầu nhìn
Youko, “Có vấn đề gì sao?”
Khi Youko đuổi tới, cô thấy mình đang đứng trong một hành
lang được chiếu sáng bởi một chùm đèn trần có nhiều vòng. Dựa theo tốc độ vuốt
râu khẩn cấp của Rakushun, cô đoán rằng đây là một vật tương đối hiếm có ở thế
giới này.
Phía cuối của hành lang ngắn này là một gian phòng nhỏ,
tiếp theo đó là một lối đi có trần cung vòm như đường hầm, dẫn tới chân một cầu
thang được tạc từ loại đá trắng đã làm nên vỉa đá bên ngoài. Rakushun ngước
nhìn lối cầu thang này và tiếp tục vuốt mấy sợi râu. Dừng chân trên bậc thang
dưới cùng, En Vương quay lại nhìn hai người.
“Hai vị cần gì chăng?”
“Không…” Rakushun nói, vẻ mặt căng thẳng. Youko có thể
nhìn thấy được sự căng thẳng ấy đã len vào ánh mắt anh. “Ừm, Youko này,” anh
thì thầm, “Chúng ta… phải leo hết chỗ này ư?”
“Tôi đoán vậy,” Youko vừa đáp vừa nuốt nước bọt. Nơi họ
đáp xuống nằm rất cao trên núi, nhưng khoảng cách từ đây tới đỉnh núi chẳng
khác gì một tòa nhà chọc trời. Leo hết được quãng đường đó chắc chắn không dễ
dàng.
Tuy vậy, cô không thể cất lời phàn nàn, chỉ kéo kéo tay
Rakushun và bước lên bậc thang đầu tiên. Mỗi bậc đều khá thấp, quãng đường dường
như kéo dài vô tận. Họ cứ leo mãi leo mãi, theo sau lưng En Vương, cho tới khi
tiến vào một đại sảnh. Tại đây, họ rẽ vuông góc, leo thêm một đoạn cầu thang nữa
rồi bước vào một gian phòng nhỏ hơn. Cuối căn phòng này có một cánh cửa gỗ chạm
khắc tinh xảo.
Khi họ bước qua cánh cửa này, một làn gió nhẹ mang mùi mặn
của biển lướt qua trên má họ.
Youko há hốc mồm. Sau cánh cửa này là một sân ngắm cảnh rất
lớn, phía dưới nó là một biển… mây. Họ đã vượt qua tầng mây!
–Nhưng không thể nào! Cầu thang ấy không cao đến thế!
Sàn sân ghép từ đá trắng, lan can cũng từ đá trắng, phía
dưới là sóng mây xô bờ.
Chờ đã, thật sự có sóng kìa!
Hai mắt
Youko mở to. “Rakushun, là biển đó!” Cô kêu lên và chạy tới bám vào lan can. Dưới
chân cô, sóng mây đánh vào vách núi; họ như đang đứng bên một bờ biển, mùi mặn
mòi tràn ngập khoang mũi.
“Tất
nhiên rồi, chúng ta đang ở trên Thiên Giới mà,” Rakushun bình thản đáp lại.
Youko
quay lại nhìn anh. “Trên trời có biển sao?”
“Có chứ,
chính là Vân Hải. Ở thế giới của cô nó được gọi với tên khác sao?”
Gió thổi
trên mặt biển khiến mùi muối càng thêm nồng đậm. Vì đang là ban đêm, trong nước
rất tối, nhưng những đầu sóng vẫn lấp lánh sáng dưới ánh trăng. Youko vươn người
qua lan can để nhìn xuống đáy nước, và ở nơi đáy nước ấy, cô nhìn thấy những đốm
sáng. Cảm giác rất giống như nhìn xuống Hư Hải, chỉ có điều lần này cô biết rằng
những đốm sáng kia là ánh sáng của kinh thành Kankyuu dưới chân núi.
“Thật
phi thường! Nước không rơi xuống ư?”
“Ngài
cho rằng mưa đến từ đâu?” En Vương mỉm cười hỏi cô. “Nhưng lẽ dĩ nhiên, nếu nước
của Vân Hải cứ thế mà rơi xuống, chúng sinh phía dưới chắc chắn sẽ gặp đại nạn.
Đêm nay… nếu Kei Vương vừa ý, ta sẽ cho người chuẩn bị một gian phòng có sân ngắm
cảnh cho ngài.”
“Ừm…”
Youko mở miệng, không biết nên xưng danh vị chủ nhà của mình như thế nào, “Ngài
có thể không dùng hai chữ Kei Vương được không?”
En
Vương tò mò nhướn mày. “Sao lại không?”
“Chỉ
là… nghe cứ như ngài đang nói về người nào khác vậy.”
En
Vương mỉm cười, dường như định nói thêm điều gì, nhưng sau đó đột nhiên ngước đầu
nhìn lên. Nhìn theo ánh mắt anh, Youko thấy một luồng sáng trắng nho nhỏ chiếu
xuống từ bầu trời phía trên.
“Taiho
của ta đã trở. Xin mời ngài, Youko.” Nói rồi En Vương quay người bước
đi. Youko theo anh leo lên một cầu thang ngắn men lên rìa bên trái của sân. Khi
bước qua khúc quanh ở đầu cầu thang, Youko khựng bước, sững sờ trước cảnh sắc
trải ra trước mắt.
Từ nơi
đang đứng, cô có thể thấy sườn núi vươn lên từ giữa Vân Hải như một hòn đảo.
Trên sườn núi trắng bạc tắm mình dưới ánh trăng là vô số đình viện lầu các nằm
lọt thỏm trong những địa hình núi non kỳ lạ, tựa như những dáng núi đầy cá tính
cô từng thấy trong tranh thủy mặc Trung Hoa. Ở độ cao này, cây cỏ vẫn mọc um
tùm, thác đổ suối chảy khắp nơi.
Một
vài kiến trúc có dạng tòa nhà, một số khác là tháp, tất cả đều được nối liền với
nhau, tạo nên một quần thể khổng lồ.
Đây là
một vương cung nằm trọn giữa đỉnh núi, là trái tim của En, nơi cư ngụ của En
Vương – Cung Gen’ei.
–––––––––––––––––––––
Youko
và Rakushun theo chân En Vương vào một tòa điện. Họ lập tức được người hầu cả
nam lẫn nữ vây quanh và đưa về phòng. Mấy lời can ngăn ngập ngừng của hai người
đều bị đáp trả bởi những ánh mắt lướt qua.
“Xin mời
ngài thay quần áo tại đây. Nước nóng sẽ được đưa ngay lên ạ.”
Có vẻ
như tuy hai người đều được chào đón nồng hậu, trang phục bẩn thỉu của họ không
được ưu ái như vậy. Lòng bối rối, Youko chỉ gật đầu và dùng nước ấm mà người thị
nữ đưa tới để lau người. Cô và Rakushun thay nhau tắm rửa sau tấm bình phong
trong phòng, sau đó họ bước vào căn phòng bên cạnh và thấy quần áo mới đã được
sắp sẵn trên bàn.
“Họ chọn
đồ như vậy cho cô sao?” Rakushun hỏi, mặt nhăn lại trong lúc rũ chiếc áo sắc
màu rực rỡ trên bàn lên xem. “Đây là đồ nam đó. Hoặc là họ cho rằng cô là nam,
hoặc là En Vương đang trêu chúng ta.”
“Ở đây
cũng có đồ của anh này, Rakushun.”
Vai
Rakushun xịu xuống. “Được rồi, có lẽ bây giờ cũng đã khá muộn để tạo ấn tượng đầu
tiên, nhưng chắc tôi vẫn nên cố gắng ăn mặc cho phù hợp với bối cảnh.”
Ý anh
là mặc quần áo thay vì ở trần chứ gì, Youko nghĩ trong lúc chuyển bộ quần áo cho Rakushun. Cô vẫn nhớ nhiều
hanjyuu mình từng thấy tại cảng biển khi tới En có mặc quần áo. Tuy vậy, cô đã
quá quen với hình ảnh Rakushun trong bộ lông của anh, tưởng tượng cảnh anh mặc
quần áo khiến cô thấy khá hài hước.
Rakushun
rũ đầu, lê đuôi chui ra sau bình phong để thay quần áo. Trong lúc đó, Youko ngắm
nghía chiếc quần được sắp sẵn cho mình: ống quần rộng thoải mái, vải mềm dệt rất
tinh vi. Áo và áo choàng của cô cũng được may từ loại vải tương tự, trong đó
chiếc áo choàng ngoài khá dài và được thêu tinh xảo.
Dựa
trên cảm giác co giãn của loại vải này, Youko đoán rằng nó là một loại lụa. Cô
đã quen mặc những chất vải thô ráp hơn, loại vải mềm này khiến da cô thấy ngưa
ngứa. Khi cô vừa thắt chặt chiếc đai lưng thêu thì một người đàn ông lớn tuổi
xuất hiện ngoài cửa.
“Ngài
đã thay đồ xong chưa ạ?”
“Tôi
xong rồi,” Youko đáp, “Nhưng bạn của tôi…”
Đúng
lúc áy, cánh bình phong được kéo dịch ra.
“Không
sao đâu, tôi xong rồi đây,” một giọng nam trầm vang lên. Một người bước ra, và
Youko đứng ngẩn ra sững sờ.
“Sao
thế?”
“Anh… Tôi
không… Rakushun, là anh đấy ư?”
“Tất
nhiên là tôi,” người này bước tới, trên người mặc bộ quần áo mới của Rakushun.
Anh trả lời cô rất nghiêm túc, rồi sau đó chợt toét miệng cười. “A phải, lần đầu
tiên cô thấy tôi trong dáng hình này đúng không? Đừng lo đừng lo, tôi vẫn
nguyên vẹn là Rakushun của ngày xưa đây, tôi xin hứa.”
Youko
thấy hơi choáng váng. Cô lấy tay đỡ đầu. “Tôi đã quên mất thế giới này điên rồ
đến mức… Ý tôi là, tôi chắc là còn nhiều điều phải học hỏi lắm.”
“Có vẻ
thế ha.” Người thanh niên đứng trước mặt cô mỉm cười. Người tự xưng là Rakushun
này có ngoại hình như chỉ vừa quá hai mươi, và cực kỳ, cực kỳ con người.
Một con người hoàn toàn khỏe mạnh, có gì thì chắc là chỉ hơi gầy.
“Sao
nào, chẳng lẽ cô nghĩ tôi là con chuột biết nói à? Tôi đã bảo tôi là người nửa
thú mà. Cô thấy phần thú rồi, đây là nửa còn lại.”
“Thật
cứ như đùa,” Youko nói, mặt như sắp bốc khói. Thảo nào khi mình ôm anh ấy…
Rakushun bảo mình phải biết tiết chế hơn. Mà họ đâu chỉ ôm nhau, họ còn ở
chung phòng trong suốt hành trình nữa. Cô cũng láng máng nhớ rằng anh đã thay
quần áo cho mình khi mới tìm thấy cô.
“Tôi vẫn
nghĩ cô suy nghĩ thấu đáo lắm, nhưng mà giờ tôi hơi nghi ngờ rồi đó, Youko.”
“Không
chỉ mỗi anh đang nghi ngờ như vậy đâu. Vì sao… vì sao anh không hay biến thành
dạng người?” cô truy hỏi, giọng nghe còn phiền muộn hơn cô tưởng tượng.
Rakushun
thở dài thườn thượt. “Tôi thích ở hình dạng kia hơn, cảm thấy thoải mái hơn.”
Vai anh xịu xuống dưới lớp áo màu đỏ. “Khi biến thành hình này, tôi cảm thấy mình
cứ như đang ăn mặc trịnh trọng lắm vậy, người tôi cứ căng hết cả lên. Mà dĩ
nhiên là giờ thì tôi đang ăn mặc trịnh trọng thật rồi…” Anh lầm bầm, ngữ khí thực
sự rất hoảng hốt, khiến Youko không khỏi bật cười.
Người
hầu già dẫn họ đi hết một hành lang dài, tới một gian phòng lớn có cửa sổ cao mở
rộng chạy dọc một bên tưởng, đón chào hương gió biển tràn vào. Vị chủ nhà của họ
đang đứng bên sân, nhìn xuống biển sóng. Anh quay người lại khi họ tiến vào; bản
thân anh cũng đã thay sang một bộ trang phục không khác hai bộ trang phục của
Youko và Rakushun mấy. Youko nhận ra rằng thực ra những trang phục này khá đơn
giản so với bối cảnh hoàng tộc; rõ ràng là En Vương đang ăn mặc rất thoải mái. Một
vị vương khá dân dã nhỉ.
En
Vương sải bước về phía họ. “Hai vị thay đồ rồi sao? Rất tiếc là đám người hầu của
ta lúc nào cũng thích bám lấy lễ nghi quy củ. Hai vị đều là khách quý của ta,
nhưng nếu hai vị thuận theo lời của mấy người hầu đó thì sẽ thấy mọi chuyện đỡ
phiền hà hơn nhiều. Mong rằng hai vị chưa gặp phải điều gì khó chịu,” anh vừa
nói vừa cười, hai mắt hấp háy tinh nghịch. Youko mỉm cười.
“Rakushun,
anh muốn biến hình thì cứ thoải mái nhé.”anh nói thêm.
Người
thanh niên mỉm cười ngượng ngập – Youko cứ phải nhẩm đi nhẩm lại trong đầu rằng
đây thực sự là Rakushun. Anh nói, “Không sao đâu ạ, thưa Vương thượng. Tôi xin
được hỏi về Taiho?”
“Tên
đó tới ngay đây.”
Ngay
lúc ấy, cánh cửa lớn dẫn vào phòng, một làn gió mặn ùa vào. “A,” vị vương nói,
“chúng ta vừa nhắc tới ngươi đấy.”
Cũng
như tại những gian phòng trang trọng Youko đã thấy ở thế giới này, sau cửa
phòng có kê một tấm bình phong, vì vậy cô không thể thấy được nhân vật mới này
cho đến khi cậu ta đi hẳn vào trong. Đó là một cậu bé có lẽ chừng mười hai mười
ba tuổi, mái tóc màu vàng rực.
“Thế
nào? Có tin gì mới không?” En Vương hỏi khi cậu bé tới gần.
“Cô ta
chưa lên được Vương cung, tất nhiên.” Ánh mắt của cậu bé lướt qua Youko và
Rakushun. “Sao đây? Ngươi có khách à?”
“Không
phải khách của ta. Của ngươi đấy.”
“Của
ta? Chưa thấy hai người này bao giờ.” Cậu bé nheo mắt, nhìn nhìn vào mặt Youko.
“Sao? Thế hai người là ai?”
“Ngươi
có thể nói năng cẩn thận hơn không,” En Vương thở dài.
“Này,
là khách của ta mà, ngươi dịch mông ra coi. Nói năng thế ngươi đã thích chưa?”
Cậu bé cau có.
En
Vương tặc lưỡi. “Ngươi sẽ hối hận cho coi…”
“Vì
sao, đây là vương hậu tương lai của ngươi hay sao?”
“Đủ rồi
đấy.”
“Không
à? Hay đây là mẹ ngươi?”
“Người
ta phải là vợ là mẹ của ta thì ngươi mới biết lịch sự sao?” En Vương hỏi, lại
thở dài. Anh quay về phía Youko. “Ta xin lỗi vì sự khiếm nhã của hắn. Đây là
Enki.” Anh quay lại nhìn cậu bé. “Rokuta, người ngươi đang đứng trước mặt là
Kei Vương. Tân Kei Vương.”
Cậu bé
thốt ra một âm thanh pha giữa ho hắng và hộc ra, người nhảy lùi lại một bước, mặt
ngước lên nhìn Youko. Youko không thể nhịn nổi mà phá lên cười. Lần đầu tiên kể
từ khi vượt qua Hư Hải, tiếng cười của cô lại vang động không chút cay đắng như
vậy.
“Sao
ngươi không nói ngay từ đâu? Tên kia, ngươi mất hết lương tâm rồi à?” cậu bé hậm
hực nói.
“Ngươi
có tư cách gì mà nói. Cùng đi với Kei Vương ở đây còn có Rakushun tiên sinh,” vị
vương nói thêm, môi mỉm cười. Sau đó nét mặt của anh trở nên nghiêm túc. “Tình
hình Kei thế nào?”
Nụ cười
cũng biến mất khỏi mặt cậu bé. “Châu Ki thất thủ rồi.”
Bước gần
hơn về phía Youko, Rakushun vạch nên ký tự Ki trên bàn tay cô: 紀
Nhờ có
khả năng dịch tự động, Youko không cần dựa vào chữ viết để hiểu được hiểu ngôn
ngữ ở đây, nhưng cô vẫn cảm kích sự trợ giúp của Rakushun. Nếu không học cách
viết những tên gọi của thế giới này, cô sẽ mù chữ mãi mãi.
“Châu
Baku là thành trì cuối cùng,” Enki. “Joei vẫn ở lại Sei như chúng ta đã dự
đoán. Đội quân của cô ta đã lớn đến mức Vương sư sẽ không có nhiều cơ hội nếu đụng
độ trực tiếp.” Rakushun lại vạch thêm hai chữ của từ vương sư: 王師.
Đây hẳn
là từ chỉ quân đội của vương, Youko nhận ra. Quân đội của cô.
“Cô ta
đã lên kế hoạch đánh tới Baku rồi. Châu hầu của Baku có ba nghìn quân, nếu có
thể cản bước cô ta một chút cũng coi là may mắn lắm rồi. Chiến thắng về tay cô
ta chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Nói rồi, cậu bé nhảy lên ngồi trên chiếc bàn
gần đó, bắt đầu ăn hoa quả bày trên bàn. “Ngươi tìm thấy Kei Vương ở đâu thế?”
En
Vương bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện mà hai vị khách đã trình bày về hành
trình của Youko tới thế giới này cùng những gì xảy ra sau đó. Enki ngồi lặng lẽ,
chăm chú lắng nghe từng chi tiết, nét mặt trầm tư khiến cậu trưởng thành hơn
dáng hình của tuổi mười ba rất nhiều. “Vậy tên ngớ ngẩn đang ra lệnh cho kirin
tấn công một người được coi là bình thường này là ai?”
“Chuyện
đó để bàn sau đi,” vị vương nói. “Danh tính của kẻ đó sớm muộn gì cũng lộ ra. Vấn
đề cấp bách hơn là phải giải thoát Keiki.”
Enki nặng
nề gật đầu. “Phải tiến hành thật nhanh. Nếu phát hiện ra Kei Vương đã xuất hiện,
chúng chắn chắn sẽ truy sát ngài bằng được.”
“Ừm…”
Youko đột nhiên lên tiếng. “Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu lắm chuyện này có
liên quan gì đến mình.”
En
Vương nhướn mày.
“Tôi bị
đưa đến thế giới này khi không biết tí gì về nó cả. Tôi được đưa tới vương cung
này cũng với hiểu biết bằng không. Các vị nói rằng tôi là Kei Vương, vậy có lẽ
đó là sự thật; các vị nói rằng một vị vương khác muốn tôi phải chết, điều đó chắc
cũng đúng. Nhưng tôi chưa bao giờ muốn trở thành Kei Vương, tôi mong được diện
kiến hai vị cũng không phải vì muốn được… được công nhận hay được vinh quang
gì. Tôi chỉ quá chán ghét cảnh bị quái vật và quan quân ở Kou truy đuổi rồi.
Tôi đến đây là để tìm đường về nhà, về Oa. Chỉ vậy mà thôi.”
Enki
và chủ thượng liếc nhìn nhau. Gian phòng chìm trong im lặng nặng nề hồi lâu. Cuối
cùng, En Vương lên tiếng trước.
“Youko,
mời ngồi.”
“Không,
nghe này–“ cô mở lời.
“Ngồi
xuống đi,” En Vương nhắc lại, giọng cương quyết hơn. “Ta có một câu chuyện muốn
kể, sẽ mất nhiều thời gian đấy.”
––––––––––––––––––––
En
Vương lặng ngồi hồi lâu, đắm chìm trong suy tưởng, như thể đang cân nhắc những
câu chữ khởi đầu. Sau một lát, anh cất lời, trong giọng thấm nét quyền uy. “Thiên
hạ có muôn dân, cũng có quốc thổ. Để có phồn vinh, quốc thổ phải được muôn dân
cai trị, đúng chứ?”
“Ừm,”
Youko đáp. Cô tự hỏi bài giảng này sẽ dẫn đến đâu, nhưng tỏ ý đồng tình chắc
cũng không hại gì.
“Ở thế
giới bên kia, các quốc gia có tổng thống và thủ tướng; ở đây, chúng ta có
vương. Vương cai trị quốc thổ và thực thi những nghi thức cao nhất của vương quốc.
Vương cai trị; nhưng không phải lúc nào sự cai trị đó cũng khiến muôn dân hài
lòng. Trên thực tế, quyền lực tối thượng thường khiến con người thoái hóa và
kiêu căng. Đôi khi, vương trở thành kẻ đàn áp chính người dân của mình. Không
thể nói đây hoàn toàn là vấn đề xuất phát từ bản chất nhân cách của vương. Thực
ra, từ giây phút nhận được vương tước, người này đã không còn là người phàm nữa,
tâm của họ đã không còn cơ hội hiểu sâu sát được nguyện vọng của người thường.”
“Tôi
đã được nghe rằng En Vương là một vị vương vĩ đại.”
Người
nọ nhếch mép cười. “Ta nói vậy không phải là để tô vẽ cho bản thân mình, ngài đừng
kết luận sớm như vậy. Quay lại câu chuyện nhé, một số vương đàn áp dân chúng của
mình. Vậy người dân có thể làm gì? Họ phải làm sao để được cứu vớt?”
“Một
phương pháp tiềm năng có thể là xây dựng xã hội dân chủ như phổ biến ở thế giới
cô,” Enki nói xen vào, khiến Youko ngỡ ngàng. “Người dân tự chọn vương, nếu
không hài lòng thì hạ bệ vương.”
“Đúng
vậy,” En Vương nói, còn giải thích thêm với Youko. “Taiho của ta rất quan tâm tới
tình hình của thế giới bên kia. Tuy nhiên, thế giới này có cách vận hành rất
khác. Nếu vương bạo ngược, chúng ta cần chọn một vị vương mới, và đây là trọng
trách của kirin.”
“Tức
là kirin đại diện người dân để chọn vương?”
“Đúng.
Ở đây, chúng ta phải nói đến một thứ là Thiên Ý. Tương truyền Thiên Đế đã tạo
nên thế giới và xác lập những luật lệ cho việc cai trị các vương quốc. Kirin
tuân theo Thiên Ý để chọn vương. Khi nhận được Thiên Sắc, vương đăng vị.”
“Thiên
Sắc?”
“Rằng
một vị vương tốt phải ngự trên ngọc tòa bằng sự anh minh, bảo vệ vương quốc, an
định dân chúng, gìn giữ bình yên khi có bất ổn. Kirin phải chọn lựa một vị
vương có thể làm được điều này, nhưng đồng thời thực ra kirin cũng chỉ đang
truyền đạt lại Thiên Ý. Có người nói rằng ta là một vị vương tốt và hiếm có,
nhưng điều đó không đúng. Tất cả các vị vương, vào thời điểm được chọn, đều là
người có tiềm năng trở thành một vị vương tốt.”
Youko
ngồi im, không biết nên trả lời ra sao, cũng không biết có cần thiết phải trả lời
hay không.
“Tương
tự, ở thế giới bên kia cũng đã có nhiều người cai trị vĩ đại, ở cả Oa và Hán.”
En Vương tiếp lời. “Nhưng cả hai thế giới này đều đã trải qua cảnh chiến loạn.
Tại sao lại như vậy?”
Youko
nhíu mày. “Tôi nghĩ ngay cả một vị vương vĩ đại cũng có thể mắc sai lầm, mà nếu
không thì họ cũng sẽ chết. Không có gì để đảm bảo rằng vị vương kế vị cũng sẽ
làm tốt vai trò của mình.”
“Chính
xác. Nhưng ở thế giới này có một giải pháp: để một vị vương vĩ đại không chết,
chúng ta chỉ cần biến vị đó thành thần. Như vậy đã giải quyết được một nửa vấn
đề. Tất nhiên thần tiên cũng có thể chết, nhưng tình huống đó rất hiếm, hơn nữa
khi điều đó xảy ra tại đây, ngôi vị không được truyền cho con cái của tiên
vương. Thay vào đó, kirin sẽ chọn vị vương tiếp theo và theo dõi khuyên nhủ để
tân vương không lạc lối. Cơ chế khá tinh tế, đúng không?”
“Ừm, có
lẽ vậy,” Youko nói, có chút không dám chắc.
En
Vương gật đầu, có vẻ bình thản trước sự hời hợt của cô. “Ta là người được giao
phó việc cai trị En, bởi Enki đã chọn ta làm vương. Nhiều người có thể ham muốn
vương vị này, nhiều người có thể chăm chỉ phấn đấu để hướng đến nó, nhưng chừng
nào kirin không đích danh chọn những người này, họ sẽ không thể trở thành
vương. Chính bản năng tự nhiên của kirin sẽ giúp họ chọn đúng người, giống như
khi một người cảm thấy sự hấp dẫn về mặt tình cảm vậy. Mà ta là một taika, ta
không sinh ra ở thế giới này. Cũng như
ngài, ta chưa từng biết đến việc cai trị trong cuộc sống trước đây. Nhưng kirin
của ta đã chọn ta, và từ giây phút ấy ta đã trở thành En Vương. Thiên Ý đã xác
lập, số phận của ta đã định.”
“Ý
ngài là điều đó cũng đã xảy ra với tôi? Tôi không thể trở về nhà, quên hết mọi
chuyện ở đây nữa ư?”
“Ngài
có thể về nhà nếu ngài muốn, nhưng ngài sẽ vẫn là Kei Vương. Đó là sự thật
không thể thay đổi.”
Youko
gật đầu, muôn vàn suy nghĩ chạy điên cuồng trong óc.
“Kirin
sẽ có một khế ước với vị vương mình chọn – không bao giờ tự ý rời khỏi chủ
nhân, không để mặc chủ thượng trong hiểm cảnh. Sau khi vương đăng vị, kirin ở
bên vương với tư cách quan tể phụ và cố vấn thân cận nhất.”
“Chờ
đã… tức là Enki là cố vấn của ngài,” Youko vừa nói vừa liếc nhìn với vẻ ngập ngừng
về phía cậu bé đang vắt chân ngồi trên bàn.
En
Vương cười rất thoải mái. “Đúng vậy. Nếu không đánh giá qua vẻ bề ngoài của họ
thì thực ra kirin là loài sinh vật vô cùng rộng lượng, sinh ra vì công lý và
lòng nhân từ.”
Enki
nhăn mặt, khiến chủ thượng của mình lại phá lên cười. “Lời khuyên của taiho
luôn dựa trên công lý và lòng nhân từ, nhưng một vương quốc không thể được trị
vì chỉ với công lý và sự nhân từ. Có những lúc, ta sẽ phải mặc kệ lời càm ràm của
Enki để làm những việc… không mấy nhân đạo. Ta làm việc đó vì lợi ích của vương
quốc. Nếu ta làm mọi việc theo lời Enki, vương quốc chắc chắn sẽ rối loạn.”
“Thật
sao?” Youko nhăn mày.
“Lấy
ví dụ một tội phạm nhé. Người này đã giết người vì tiền, đó là tội ác đáng căm
hận. Nhưng nhìn sâu xa hơn, người này đang phải nuôi vợ con đói kém. Lúc này,
Enki có thể sẽ khuyên ta tha tội, quá đó gián tiếp cứu vợ con người đó khỏi một
tương lai khó khăn. Điều ấy rất nhân đạo. Nhưng đồng thời, nếu để những tội phạm
như vậy được lêu lổng, vương quốc sẽ tàn lụi. Cho dù đáng buồn đến mấy, kẻ này
cũng phải bị xét xử và trừng trị.”
“Tôi
có thể hiểu điều đó,” Youko nói.
“Lại
nói tiếp, giả sử như ta ra lệnh cho Enki kết liễu kẻ này, đó sẽ là hành động đi
ngược lại bản năng tự nhiên của loài kirin. Tuy nhiên, cuối cùng Enki sẽ vẫn giết
kẻ đó, cho dù miệng hắn không ngừng phàn nàn. Vì sao? Vì kirin buộc phải nghe lệnh
chủ thượng. Mệnh lệnh của chủ thượng là tuyệt đối. Không một kirin nào có thể
chống lại điều này; nếu ta có lệnh cho cậu ta phải chết, cậu ta cũng không làm
gì được.”
“Như vậy
là sau khi chọn ngài làm vương, ngài được tự do làm theo ý mình, còn kirin của
ngài thì không?”
“Đây
có thể nói là một tình huống khá vướng mắc, đúng không? Thiên Ý đề cao công lý
và lòng nhân từ, nó muốn các vương quốc phải được cai trị bởi hai giá trị ấy. Mục
đích này được thể hiện thông qua kirin. Tuy nhiên, như ta đã nói, hai phẩm chất
này không thể làm nên bậc vương giả. Có những việc bất công và thiếu nhân từ mà
vương bắt buộc phải làm. Đồng thời, nếu vương làm những điều này quá độ và thiếu
cơ sở, kẻ đó sẽ đánh mất Thiên Sắc.”
Youko chăm
chú nhìn En Vương.
“Vương
có thể làm nhiều điều khắc nghiệt vì vương quốc của mình, nhưng khi tất cả các
hành vi của vương đều vô đạo, người đó sẽ không xứng đáng làm vương nữa. Nếu
vương sai lầm chồng chất và đánh mất tư cách, kirin của kẻ đó sẽ đổ bệnh. Căn bệnh
này được gọi là shitsudou – thất đạo.”
Vừa
nói, En Vương vừa viết những chữ này vào không khí: 失道.
“Căn bệnh
này chỉ xảy đến với kirin khi vương của họ trở nên sai trái. Nếu vị vương này sửa
đổi, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp; nếu vị vương không biết lỗi, kirin sẽ càng bệnh
nặng. Trên thực tế, sửa đổi sau khi đã sai lầm quá nhiều là điều không hề dễ
dàng. Có rất ít trường hợp kirin bị bệnh mà lại khỏe lại.”
“Điều
gì sẽ xảy ra khi kirin không khỏe lại?”
“Cuối
cùng căn bệnh sẽ giết chết vị đó. Khi một kirin chết đi, chủ thượng của vị ấy
cũng sẽ chết.”
“Cứ thế
mà chết thôi ư?”
“Nhân
mệnh rất ngắn ngủi. Vương không chết hay già đi là vì người ấy đã được đứng
trong hàng thần, trở nên bất tử. Tuy nhiên, người này là thần là nhờ sự định đoạt
của kirin. Không có kirin của mình, vương sẽ trở lại làm người phàm.”
Youko
gật đầu.
“Tuy
nhiên, có một cách khác để cứu vị kirin này.”
“Là
như thế nào?”
“Nếu
kirin được giải thoát khỏi ràng buộc với vương, vị này có thể sống sót. Cách
đơn giản nhất là vương lựa chọn tự kết thúc mạng sống của mình. Cô thấy đấy,
cái chết của vương lại không gây ra cái chết của kirin.”
“Khi ấy
kirin sẽ bình phục sao?”
“Đúng
vậy. Thực ra, ta đang nói đến chính trường hợp của Keiki.” En Vương hít vào một
hơi. “Như ta đã kể khi trước, tiên vương của Kei là một nữ vương, thụy hiệu You
Vương. Vương được đặt lên hàng thần, nhưng trái tim của họ vẫn là người như trước.
Thần tính không giúp họ tránh được những điều sai trái. You Vương đã… phát sinh
tình cảm đối với Keiki. Vị này cư xử như thể mình là vợ của Keiki và không cho
bất cứ nữ nhân nào tiếp xúc với Keiki. Theo thời gian, vị này càng ngày càng trở
nên ghen tuông, đến mức đuổi tất cả phụ nữ khỏi vương cung, sau đó là muốn đuổi
họ ra khỏi vương quốc. Keiki đã cố gắng bảo vệ vương của mình, trong lúc hành động
của You Vương ngày càng quá quắt. Khi You Vương bắt đầu ra lệnh giết hại những
phụ nữ còn lại tại Kei, Keiki đổ bệnh.”
“Rồi
sao?” Youko nín thở chờ đợi.
“You
vương đã thất đạo vì tình cảm mù quáng đối với Keiki. Tuy nhiên bản thân vị ấy
chưa bao giờ muốn Keiki phải chết, điều ấy cũng sẽ không mang lại hạnh phúc cho
ngài. Về mặt này, You Vương vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí. Cuối cùng, ngài đã
nhận ra tội lỗi của mình và tạ tội bằng cách trèo lên núi Hou ở trung tâm thế
giới và từ bỏ vương vị. Thiên Giới chấp thuận, Keiki được giải thoát, và nhờ vậy
được cứu chữa.”
“Sau
đó chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy? Ý tôi là với You Vương?”
“Trở
thành vương có nghĩa là đã chết đi một lần và tái sinh thành thần. Khi không
còn làm vương nữa, người đó cũng không còn thọ mệnh.”
Vậy là
tiên vương của Kei đã chết – đã tự sát – để cứu Keiki.
“Giờ
Keiki đã chọn ngài làm tân vương. Để bước lên được ngai vị, ngài cũng sẽ cần
leo lên núi Hou và nhận Thiên Sắc, nhưng lúc này đó chỉ là chuyện hình thức mà
thôi. Từ giây phút khế ước được thiết lập, ngài coi như đã đăng vị rồi. Thiên Ý
đã rõ ràng, ngài là Kei Vương, không gì có thể thay đổi điều này nữa. Ngài có
hiểu không?”
Youko
chầm chậm gật đầu.
“Trách
nhiệm của vương là trị vì quốc thổ. Ngài có thể bỏ lại Keiki và trở về Oa nếu
muốn, nhưng một vương quốc không vương là một vương quốc tàn lụi. Nếu vương quốc
của ngài sụp đổ, Thiên Giới chắc chắn sẽ trừng trị ngài.”
“Ý
ngài là Keiki sẽ phải chịu… bệnh thất đạo, và tôi sẽ chết?”
“Khả
năng lớn là vậy. Tuy nhiên, những vấn đề này chỉ là chuyện vụn vặt khi đặt bên
cạnh những tác động lớn đối với số phận của người dân Kei. Vương không chỉ có
trách nhiệm trị vì, họ còn có sự tồn tại thần tính mang ý nghĩa xua đuổi thiên
tai và trấn áp quái vật. Không có họ, quái vật sẽ tàn phá, bão lũ hạn hán sẽ xảy
ra, nạn đói bệnh dịch tràn lan sẽ khiến dân chúng lầm than. Vương quốc sẽ trở
nên đổ nát, và người dân, người dân của chính ngài, sẽ phải gánh chịu đau khổ tận
cùng.”
Youko
nuốt khan.
“Trước
thời đại của You Vương, Kei đã từng có một thời kỳ dài không có vương thượng,”
En Vương nói tiếp, “Đó là vì Keiki đã mất rất nhiều thời gian để có thể tìm được
You Vương sau khi vị vương trước đó băng hà. Giai đoạn gian khổ đó đã khiến đất
nước trở nên loạn lạc và dân chúng rất kiệt quệ. Cuối cùng, Keiki tìm được You
vương và đưa ngài ấy lên ngôi vị, thế nhưng triều đại chỉ kéo dài có sáu năm. Tệ
hơn nữa, trong những năm cuối, Keiki lại ngã bệnh, chính vụ bị bỏ bê. Giờ lại đến
cơn chiến loạn này. Nhiều người dân Kei ở gần biên giới En và Kou đã rời bỏ quê
hương chạy nạn, nhưng vẫn còn rất nhiều người khác vẫn ở Kei. Ngay lúc này, họ
đang phải oằn mình dưới sự ngang ngược của quái vật và sự hành hạ của thiên tai
không dứt. Chỉ có duy nhất một cách để trả lại bình yên cho họ.”
“Là
vương phải đăng vị ư?”
“Chính
xác.”
Youko
lắc đầu. “Tôi không làm được.”
“Ta
nghĩ là ngài làm được, ta có thể nhìn thấy tiềm năng trong mắt ngài. Ngài có
ánh mắt của một vị vương.”
“Tôi
không tin.”
“Không
ư? Ngài là vương của chính mình, Youko à, ngài biết chịu trách nhiệm với những
hành động của bản thân. Có những người không bao giờ làm được việc này, không
bao giờ chịu nổi sức nặng của vương vị. Một người không biết làm chủ bản thân
thì không thể làm chủ một vương quốc.”
“Nhưng
tôi… tôi không thể.”
“Sai rồi,
ngài–”
“Shouryuu,”
Enki ngắt lời. “Đừng ép buộc ngài ấy. Kei Vương phải tự quyết định tương lai của
Kei. Nếu ngài ấy đã sẵn sàng chịu trách nhiệm với hành động của mình, vậy thì
hành động như thế nào là lựa chọn của ngài ấy.”
En
Vương thở dài. “Tất nhiên. Ta sẽ không ép ngài. Nhưng hãy cho phép ta được… đề
ra một nguyện vọng. Ta đã làm mọi điều có thể để cứu người dân của Kei, nhưng
quốc khố của En có hạn. Ta mong ngài hãy cứu lấy vương quốc của mình. Cầu ngài
đấy.”
“Xin
hãy để tôi suy nghĩ,” Youko trả lời sau hồi lâu, mắt nhìn xuống sàn. Cô không
có can đảm nhìn vào mắt En Vương.
“Ừm,
xin hỏi?” Rakushun là người phá vỡ im lặng. “Có phải ngài biết ai đang muốn làm
hại Youko không?”
En
Vương nhìn sang Enki, nhưng Enki lại tránh mắt ngài. “Anh nghĩ là ai?” Vị vương
quay lại hỏi Rakushun.
“Ừm,
chỉ là suy đoán thôi, nhưng… tiểu nhân đang nghĩ… không lẽ là Kou Vương?”
Youko
ngẩn ra nhìn Rakushun. Cô vẫn mất mấy giây mới liên hệ được người thanh niên
mang vẻ mặt lo âu này với con chuột vui tính mình đã quen thuộc.
“Vì
sao anh lại nghĩ vậy?”
“Ưm,
tiểu nhân vẫn không dám chắc, nhưng khi tiểu nhân tìm thấy Youko trên núi, cô ấy
đã bị săn đuổi đến kiệt sức rồi. Tiểu nhân không thực sự tin rằng tất cả những
quái vật đã tấn công cô ấy đều là shirei của một kirin; tiểu nhân cũng không
nghĩ mật độ tự nhiên của quái vật ở trên núi có thể cao như vậy. Cứ cho rằng một
nửa trong số đó là shirei thì con số cũng quá lớn để có thể coi là ngẫu nhiên.
Thực lòng, tiểu nhân cho rằng tất cả quái vật khắp vương quốc đều nhắm vào cô ấy.”
En
Vương trầm ngâm vuốt cằm và gật đầu. “Có thể lắm. Quả thực, cách đây không lâu,
ta đã nhận được một lá thư có lời lẽ rất mạnh bạo từ Kou Vương, yêu cầu ta giao
nộp tất cả những kaikyaku nào đi từ Kou sang En. Với kiểu cách của Kou, trong
quá khứ đã có những kaikyaku chạy tới đây mong được nương tựa, nhưng đây là lần
đầu tiên ta nhận được một yêu cầu thẳng thừng như vậy. Ta cảm thấy rất lạ nên
đã nhờ Enki tìm hiểu. Ngạc nhiên thay, hóa ra có người tại Kou đang chuyển tiền
tài cho Joei. Xét thêm tình hình ngày càng lụn bại tại Kou, ta đã kết luận rằng
Kou Vương rất có khả năng đang đứng sau câu chuyện truy sát Kei Vương. Ngay
ngày hôm qua, ta nhận được tin rằng Kourin đã mắc phải shitsudou.”
“Shitsudou?
Kourin bị rồi?” Rakushun lẩm bẩm, lắc lắc đầu. Gương mặt trẻ trung của anh
thoáng vẻ căng thẳng. “Vậy là Kou tàn rồi.”
“Không
còn cách gì để cứu vãn ư?” Youko hỏi, ngóng nhìn ba khuôn mặt u uẩn quanh mình.
“Đưa
ra lời khuyên cho Kou Vương với tư cách bằng hữu thì rất dễ, nhưng dạo này Kou
Vương không chịu gặp mặt ai nữa. Cho dù đích thân ta tới tìm, nếu vị này vẫn
chưa nhận ra sự sai trái của bản thân, khả năng để ta thuyết phục thành công
cũng rất nhỏ. Nếu còn có cách nào có thể khiến Kou Vương dừng tay thì chỉ có
tình huống Kei Vương nhận lấy Thiên Sắc và đăng vị mà thôi. Ta không biết vì
sao Kou Vương lại can thiệp vào nội sự của Kei, nhưng nếu giả sử tham vọng của
Kou Vương là đưa một bù nhìn lên ngôi Kei để kiểm soát vương quốc láng giềng với
mình, vậy thì tân Kei Vương sẽ kết liễu tham vọng đó.”
En Vương quay sang nhìn Youko. Quan điểm của anh đã rất
rõ ràng.
Youko cụp mắt. “Tôi cần thêm thời gian.”
* Ngu là từ cổ của ‘con khỉ’
Dự trong Dự Vương là dự đoán, tiên tri. (予王 – trong tiếng Nhật 予 đi từ 豫 )
Shirei nghĩa là ‘kẻ được sai khiến’
Shouryuu đúng là không bỏ lỡ dịp nào để diss quân mình =
) Và 3 tập thì tập nào lúc anh xuất hiện cũng là đang diễn sâu…
Nếu đã đọc “Phong hải, mê bờ”, mọi người sẽ nhận ra nghi
thức nhận Thiên Sắc chính là lúc Gyousou và Taiki leo từng bậc thang để lắng
nghe Thiên Ý trước khi bay về Tai.
No comments:
Post a Comment