“Anh ấy cao chừng này ạ,” Youko giơ tay ngang
tầm chiều cao của một đứa trẻ. “Trông như thuộc giống chuột.”
Bà lão
nhìn cô với vẻ ngờ vực. “Là sao? Hanjyu à?”
“Vâng.
Cháu nghe nói anh ấy bị thương ở vụ việc ngoài cổng thành tối qua.”
“A… Vụ
mấy con kochou!” Bà lão kêu lên, quay người lại nhìn. Thành Goryou nằm trong tầm
mắt họ. “Hừm, ta không biết, nhưng nếu cháu đang tìm người bị thương thì họ đều
ở trong phủ thành. Mọi người đang được chăm sóc ở đó.”
Những
người Youko đã gặp sáng nay đều nói như vậy.
Cô đã
chờ đến sáng rồi mới về Goryou, nhưng sau đó phát hiện thấy vòng phòng thủ của
thành giờ đã trở nên rất chặt chẽ, cô không thể lẩn vào được. Mà cho dù có vào
được thành, cô cũng không muốn ló mặt ra ở phủ thành.
“Cháu
đã vào đó tìm chưa?”
“Dạ rồi
ạ… không thấy anh ấy.”
“Thế
thì có khi ở sau thành rồi,” bà lão nói và gùi đống đồ nặng bỏ đi.
Phía
sau thành, người ta đã đặt xác những người chết vào một rãnh nông dưới chân tường
thành. Youko đã nhìn từ xa, nhưng ở đây cũng có quan binh canh phòng rất nghiêm
ngặt. Cô không thể tới gần để xem trong đó có Rakushun hay không.
Youko
nhìn bà lão chầm chậm bước đi, sau đó quay người lại, tiếp tục chờ đón người tiếp
theo ra khỏi thành.
“Xin
cho hỏi…”
Lần
này là một đôi vợ chồng. Người đàn ông quấn băng quanh một bên chân, tay chống
gậy. Hai người quay nhìn cô, vẻ ngần ngại.
“Xin lỗi,
tôi nghe nói hôm qua có người bị thương–”
“Là cậu!”
Người đàn ông kêu lên, bất chợt chỉ vào mặt cô. “Chính là cậu! Cậu có thanh kiếm–”
Youko
quay phắt người bỏ đi trước khi anh ta kịp nói xong.
“Này,
dừng lại!”
Mặc kệ
cho anh ta la hét, cô bỏ chạy, len lỏi giữa những người đi đường.
Xét vết
thương trên chân anh ta, có lẽ đó là một trong những người bị thương ngày hôm
trước. Anh ta vẫn nhớ mặt cô.
Cô đã
chạy trốn nhiều lần như vậy sáng nay. Sau mỗi lần, số thủ vệ ở cổng thành dường
như lại tăng lên, khiến cô phải lùi ngày càng xa.
Youko
biết con đường an toàn nhất cho mình là rời khỏi Goryou và vào núi đợi cho đến
khi sự tình lắng xuống. Nếu cứ lượn lờ ngoài đường như thế này, sớm muộn gì cô
cũng bị bắt. Thế nhưng cô không sao dứt lòng bỏ đi được. Cô phải biết được tin
tức đã.
Tại
sao lại phải quan tâm tới tình hình của anh ấy?
Chỉ
tìm hiểu xem Rakushun còn sống hay không cũng không thể bù đắp cho việc cô đã bỏ
rơi anh. Những gì đã xảy ra thì không thể vãn hồi.
Hơn nữa,
nếu được hay tin anh vẫn còn sống, cô cũng không thể vào thành để nói lời xin lỗi.
Ngay khi bước qua cổng thành, cô sẽ bị nhận mặt và tóm lại. Làm thế nghĩa là chết.
Biết
làm gì bây giờ? Một phần
trong cô cảm thấy dường như mình đang lãng phí thời gian. Cô đã hèn hạ tới hết
mức có thể rồi, cố gắng sửa chữa lỗi lầm thì có ý nghĩa gì nữa? Nhưng đồng thời,
cô vẫn cảm thấy không thể bỏ mặc người bạn đường một lần nữa. Cô không thể quyết
định nổi, vậy nên cứ quanh quẩn ở đây.
Ngày sắp
tàn mà Youko vẫn chưa thể dứt khoát. Cô đã quay về cổng để hỏi thăm thêm vài lần,
bám lấy hết người này tới người khác, hỏi cùng một câu hỏi và nhận được cùng một
câu trả lời. Cô đã cạn ý tưởng và cạn cả thời gian.
“Này cậu!”
một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Youko
bắt đầu bỏ chạy theo bản năng, mắt liếc về phía sau. Rồi cô nhìn thấy một đôi mẹ
con đứng gần đó, mắt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
“Đúng
là cậu rồi! Chúng ta đã gặp nhau ở gần Bakurou.”
Youko
dừng chân, ngẩn ngơ nhìn, sau đó bước lại về phía họ. Đây chính là hai mẹ con
đã tìm thấy cô trong núi cách đây đã lâu – hai người bán kẹo, hôm nay cũng đeo
hai gùi to trên lưng.
“Cậu
đã thoát được! Tốt quá, lúc ấy tôi thật chẳng dám nghĩ…” người mẹ nói, môi mỉm
cười, tuy nét mặt không chỉ thuần túy là vui mừng. Đứa bé thì tỏ vẻ ngẩn ngơ rất
rõ ràng.
“Vết
thương của cậu sao rồi? Lành cả chứ?”
Youko
chần chừ rồi gật đầu. Sau đó cô cúi gập người. “Cảm ơn hai mẹ con. Cảm ơn vì đã
giúp đỡ tôi khi còn ở trong núi."
Họ đã
có ý giúp cô, còn cô lại phủi tay bỏ chạy, không dám tin tưởng vào người lạ. Có
lẽ lúc đó cô đã nói lời cảm ơn họ, nhưng lời cảm ơn ấy e rằng không chân thành.
“Ừm, cậu
khỏe mạnh thế này là tôi vui rồi. Lúc đó tôi lo lắm, cậu ở một mình giữa nơi
hoang dã như thế.” Nụ cười của người phụ nữ trở nên nhẹ nhõm hơn. “Con thấy
chưa Kuyo? Anh ấy ổn cả mà. Không có gì phải lo hết.” Cô nhìn xuống con gái
mình. Cô bé đang bám lấy chân mẹ, ngước nhìn Youko như thế không dám tin vào mắt
mình. Youko cố mỉm cười với cô bé. Cơ miệng của cô căng cứng, chỉ nhếch nhếch
lên ở mép. Cảm giác rất thiếu tự nhiên.
Cô bé
Kuyo chớp chớp mắt và trốn sau ống quần của mẹ, miệng chu ra. Youko quỳ một gối
xuống trước mặt đứa bé.
Nếu họ
không cho mình nước và những cây kẹo đó, liệu mình có sống qua nổi đêm ấy
không?
Lần
này, nụ cười của Youko đã tươi tắn hơn. “Cảm ơn cả em nữa. Em đã cho anh bao
nhiêu là kẹo mà , đúng không?”
Cô bé
nhìn Youko, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ, cuối cùng cũng mỉm cười một chút. Sau đó
cô bé lại cố nghiêm mặt, nhưng chẳng bao lâu sau thì không thể nín được nữa và
toét miệng cười, để lộ hai hàm răng. Đứa trẻ quá nhỏ bé và trong trẻo, khiến
Youko muốn bật khóc.
“Lúc ấy
có đau không ạ?
“Sao
kia?”
“Vết
thương của anh ý ạ. Mẹ nói là anh đau quá nên mới cáu bẳn như vậy.”
“À ừ,
có đau. Mẹ em nói đúng đấy. Anh xin lỗi vì đã cáu với em.”
“Không
đau nữa chứ anh?”
“Không,
giờ anh khỏe rồi.” Youko kéo tay áo, để lộ vết thương do móng con quái vật táp
vào, trong lòng có chút lo ngại rằng hai mẹ con sẽ thấy vết thương này lành quá
nhanh.
Kuyo
ngước nhìn mẹ. “Vết thương lành rồi kìa mẹ!”
Người
mẹ hơi nheo mắt, cúi nhìn con gái mình. “Ừm, tốt quá rồi. Lúc đó tôi vẫn muốn
quay lại tìm cậu, nhưng khi tới thị trấn thì cửa trấn đã sắp đóng, mà bây giờ
quan quân chẳng dám ra ngoài vào buổi tối. Vậy là cậu đang tìm ai đó ở đây à?”
Youko
gật đầu. “Vâng, bạn tôi. Một hanjyuu dạng chuột.”
“Chúng
tôi cũng đang định vào Goryou, cậu đi cùng chứ?”
Youko
buộc phải lắc đầu từ chối. Người mẹ gật đầu, vẻ mặt có điểm trầm ngâm.
“Thế
nhé. Kuyo, mình đi tìm nơi trọ nào.” Cô cầm lấy tay con, sau đó lại nhìn Youko.
“Bạn nói bạn cậu là hanjyuu?”
Youko
gật đầu.
“Vậy
là anh ta sẽ ở trong phủ thành hoặc… phía sau kia. Tên anh ta là gì?”
“Rakushun…”
“Cậu cứ chờ ở đây nhé, tôi sẽ đi tìm xem,” cô thong dong
nói, tay xốc lại gùi.
Youko cúi đầu. “Xin tạ ơn cô một lần nữa.”
Khi trời sắp tối, người phụ nữ quay lại một mình. Cô nói
với Youko rằng không có ai trông giống Rakushun trong số những người còn sống
hay đã chết, sau đó nhanh chóng trở vào trong thành, để lại Youko cùng lời tự hỏi
không biết cô có đoán được những gì đã xảy ra ngày trước và liệu Youko thực ra
là ai hay không.
––––––––––––––––––
Youko quyết định rằng đã đến lúc từ bỏ việc hỏi thăm thêm
thông tin. Hoặc là đôi mẹ con bán kẹo đã để lỡ không thấy Rakushun, hoặc là anh
đã rời khỏi thị trấn Goryou.
Mình không có cách nào để biết được điều gì đã xảy ra.
Youko cúi đầu đứng trên đường, người vẫn hướng về cổng
thành phía xa xa.
Đây chính là sự trừng phạt. Sự vô tri này. Nỗi canh cánh
không thể vứt bỏ này.
Lòng nặng nề, cô quay người, bước đi trong cô độc.
Youko nhanh chóng khôi phục tác phong đi đường lúc trước:
đi bộ suốt đêm, cảnh giác với những cư dân của bóng tối, ngả lưng ngủ khi trời
tảng sáng. Cô nhận ra rằng mình đã du hành trong đêm tối quá lâu, đến mức ấn tượng
của cô về đất nước này là một vùng đất của bóng đêm, nơi bóng tối là điều bình
thường còn ban ngày chói chang chỉ là một vùng mộng mị bất an.
Rakushun cầm hết tiền của họ, vì vậy trên người cô chẳng
có đồng nào. Cho dù vậy, cô đã quen với nhịp sống quần thảo cùng quái vật và ôm
bụng đói ngủ trên cỏ, lòng chẳng bân tâm gì về tiền. Chỉ cần có một mục tiêu là
tốt lắm rồi. Cô sẽ tới Agan và vượt biển sang En. Cô không có tiền để lên tàu,
nhưng vẫn còn rất nhiều thời gian để nghĩ cách.
Youko cố tính toán và áng chừng rằng mình đã đi đường được
hơn một tháng kể từ khi ông già ở Takkyu trộm mất đồ đạc của cô. Cô biết rằng nếu
tiếp tục đi tới, cô sẽ không có gì để ăn uống, chỉ có sức mạnh của viên ngọc,
nhưng chính vì đã biết trước nên khó khăn này cũng dễ chấp nhận hơn nhiều.
Con khỉ xanh không xuất hiện nữa. Giờ đây, khi cô đã có vỏ
kiếm, thanh kiếm cũng không chiếu nên những hình ảnh ở nhà cho cô nữa. Đôi lúc,
cô có thể nghe thấy một tiếng nước nhỏ giọt ở xa xăm vọng lại, khóe mắt cô có
thể nhác thấy chút ánh sáng lóe lên giữa đốc kiếm và vỏ kiếm, nhưng cô không
bao giờ rút kiếm ra xem. Thay vào đó, cô im lặng bước tiếp, tốc độ ngày càng
nhanh.
Đáng thương quá. Cái mạng mày có đáng giá đến thế không?
Cô có thể nghe thấy giọng của con khỉ trong tâm trí mình,
chế nhạo cô trong những giây phút ngơi nghỉ. Cô không ngạc nhiên. Chung quy nó
cũng chỉ là giọng nói từ những nỗi sợ trong cô. Cô không cần con khỉ xuất hiện
để nghe thấy lời của nó.
Đáng giá.
Đáng giá đến mức mày bỏ rơi một người đã cứu cái mạng ấy?
Tao không biết, nhưng tao sẽ không từ bỏ.
Sao mày không đầu thú đi, trả giá đi? Gánh lấy những tội
lỗi của mày…
Tao sẽ nghĩ đến việc đó sau khi tới En.
Cô như có thể nghe thấy tiếng cười khùng khục vang tới từ
xa.
Mày chẳng qua là sợ chết thôi đúng không? Sợ quá đi! Ai,
mày nghĩ mạng mày đáng giá lắm đấy.
Đúng là đáng giá. Vì anh ấy cứu tao nên nó càng đáng giá.
Khi tao đã không còn cần được cứu vớt nữa, không cần được bảo vệ nữa, khi mạng
tao đã hoàn toàn thuộc về tao, tao sẽ nghĩ về cách mình nên sống. Khi đó tao sẽ
nghĩ về việc tiếc nuối và hối cải.
Giờ phút này, Youko nghĩ, Giờ phút
này là dành cho sự sống.
Ờ phải lắm, là sống. Sống và giết chóc. Chém giết quái vật,
giương kiếm dọa người. Mày thích nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt người khác chứ
gì?
Tao chỉ làm những gì cần làm. Tao phải đến En. Tao không
thể sao nhãng. Tới đó rồi, tao sẽ từ đao.
Đến En không thể giải quyết được mọi thứ!
Có lẽ là không, nhưng tao sẽ đi tìm Keiki và tìm một con
đường để về nhà. Còn nhiều điều để tao cân nhắc.
Vẫn tưởng Keikil là bạn mày sao?
Gặp nhau rồi sẽ biết, tao không cần nghĩ về điều này cho
tới khi đó.
Cho dù có tìm được hắn ta, mày cũng không thể về nhà được
nữa.
Tao sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nắm chắc.
Về nhà làm gì chứ? Chẳng ai mong mày cả.
Tao
không quan tâm.
Cô đã
sống bao nhiêu năm trời, có lẽ là toàn bộ quãng đời trước kia, bằng cách quan
sát sắc mặt của những người xung quanh, cố đoán xem họ muốn gì. Họ vui chứ? Họ
giận à? Họ có thích mình không? Làm sao để họ thích mình hơn? Cô luôn sợ xung đột
và sẽ làm mọi cách để không bị mắng.
Nghĩ lại
thấy buồn cười thật. Mình sợ cái gì chứ?
Cô nhận
ra rằng có lẽ trước đây mình không chỉ là một kẻ hèn nhát. Cô còn quá lười biếng.
Chiều ý người khác thì dễ dàng hơn việc phải có chủ kiến nhiều. Bảo vệ quan điểm
của mình thì quá tốn công, còn xuôi theo ý người khác thì đơn giản, làm một “cô
bé ngoan” và gọt bỏ những góc cạnh cá tính của bản thân thực sự rất đơn giản.
Vậy ra
cô là một kẻ hèn biếng nhác. Chính vì thế mà lúc này cô muốn về nhà hơn bao giờ
hết. Cô sẽ trở về nơi mình hiểu rõ, sẽ sống theo một cách hoàn toàn khác biệt.
Cô muốn được có một cơ hội thứ hai.
Youko
nghĩ về những điều này, lặng lẽ bước đi trong màn đêm không chút thanh bình.
––––––––––––––––––––
Mưa
ngày một thường xuyên, Youko đoán rằng phía tây của Kou đã bước vào mùa mưa. Ngủ
ngoài trời trở thành một chuyện rất mệt mỏi, cô quyết định tìm chỗ ngủ ở các
làng quê dọc đường. Một số người đồng ý cho cô ngủ nhờ trong kho, một số khác
đòi tiền thuê nhưng cô không thể trả. Đôi lúc, những người xấu tính hơn sẽ gọi
lính canh của làng tới. Có lần nguyên một thôn làng đổ ra đuổi đánh cô, cô còn
tưởng rằng mình sẽ bị ném đá đến chết trước khi trốn được. Nhưng cũng có khi,
cô được mời vào ăn một bữa ăn ấm nóng, mà lời mời thường đến từ những gia đình
nghèo khó vô cùng.
Đi đường
lâu, Youko đã có cách để xử lý vấn đề ăn ở của mình.
Cô sẽ ở
một đêm, sau đó làm công cho chủ nhà vào sáng hôm sau. Cô đã học được cách làm
nhiều việc – giúp đỡ việc đồng áng, dọn dẹp nhà cửa, sửa mái nhà, chăm sóc gia
súc, quét dọn chuồng vật nuôi. Có lần, cô còn phụ cả việc đào mộ.
Đôi
khi, những gia đình khá giả hơn sẽ để cô ở lại vài ngày và trả công một ít tiền.
Cứ thế, Youko đi từ làng này sang làng khác, làm việc khi có cơ hội, rút kiếm
và bỏ chạy khi gặp bất trắc. Cô nhận ra rằng mỗi khi có một làng gọi quan quân
khi cô tới, làng tiếp theo cũng sẽ thắt chặt sự phòng vệ, vì vậy cô sẽ ngủ
ngoài trời cho tới khi đến một nơi ít bị đề phòng hơn.
Quái vật
cũng xuất hiện với số lượng ngày một lớn, nhưng cô gần như chẳng để tâm tới
chúng. Cô chỉ chiến đấu, sau đó lau kiếm và đi tiếp.
Khoảng
một tháng sau, cô đang đi đường thì nghe thấy tiếng ồn ào phía sau lưng. Ngẩng
đầu lên, cô thấy một nhóm đàn ông đang đuổi theo mình, đó là lính canh từ một
nơi cô đi qua đã lâu trước đó. Mỗi khi cô dừng chân và giao tiếp với dân một
làng, cô đã để lại dâu vết. Có lẽ việc ai đó lần theo những dấu vết này để bắt
kịp cô chẳng đáng ngạc nhiên.
Cô trốn
vào núi, cắt đuôi những kẻ săn đuổi mình nhờ cây cỏ bụi rậm, nhưng trong những
ngày tiếp theo, cô thấy nhiều quan quân tuần tra trên đường hơn. Dần dà, cô bị
ép phải tránh xa đường lớn, thay vào đó là đi trong vùng thôn dã.
Nỗi sợ
lớn nhất của cô là không thể vào được Agan, vì vậy khi gần tới nơi, cô tránh
không vào các làng hay nói chuyện với ai trên đường nữa. Cuối cùng, cô bỏ luôn
việc đi đường, thay vào đó là cẩn thận dò hướng đi trong rừng núi với lòng quyết
tâm cao độ.
Rakushun
từng nói hành trình tới Agan sẽ mất một tháng, nhưng khi Youko nhìn thấy thị trấn
cảng sôi động này, gần hai tháng đã trôi qua.
–––––––––––––––––––
“Xin lỗi
bác,” Youko lên tiếng, cản đường một người lữ hành trước cổng Agan.
Thị trấn
này nằm dưới chân một sườn núi dài thoai thoải. Đứng trên con đường dẫn tới cổng
trấn có thể bao quát toàn bộ vùng cảng.
Sekkai
mang sắc xanh rực rỡ, đan xen những đầu sóng trắng xô bờ. Một cảnh quan thực sự
tráng lệ: vùng biển trong xanh, bờ vịnh cong cong che chở cho cảng biển, những
cánh buồm trắng điểm xuyết ngoài xa. Nhìn ra xa, chân trời thẳng tắp phân cách
trời và biển. Nếu đây thực sự là một thế giới phẳng thì thật kỳ lạ.
Những
cung đường hướng tới cổng chính của Agan đều tấp nập. Đây là một thị trấn lớn
đông người qua lại. Youko trà trộn vào một nhóm người trông có vẻ như là dân địa
phương. Cô mở lời với một người trông có vẻ khá hiền hậu.
“Xin lỗi
bác, bác có biết ở đâu có thuyền tới En không ạ?”
Ông
lão lịch sự chỉ đường cho cô. Cô hỏi cách thuê chỗ và giá tiền. Số tiền cô kiếm
được trên đường tới đây vừa đủ dùng.
“Bao
giờ họ rời bến hả bác?”
“Cứ
năm ngày là có một chuyến. Đến chuyến tiếp theo còn ba ngày.”
Youko
hỏi thêm về giở khởi hành. Nếu cô mắc sai lầm và cảng này bế quan, mọi công sức
sẽ công cốc. Cô hỏi tất cả những câu hỏi có thể nghĩ tới rồi cúi mình tạ ơn.
Quay
lưng rời xa Agan, Youko trải qua hôm đó và ngày tiếp theo ở vùng núi lân cận.
Trước ngày thuyền rời bến, cô lại quay về trước cổng trấn.
Quan
binh canh gác tại đây khá chặt chẽ. Cho dù thế, cô cần vào trấn ngủ đêm nay,
còn phải làm sao để không gây nghi ngờ. Youko liếc nhìn thanh kiếm quấn trong bọc
vải của mình. Dù thanh kiếm này đã có vỏ, một người lữ hành mang kiếm vẫn là điều
hiếm gặp, mà cô thì không muốn người khác chú ý tới mình.
Mọi
chuyện sẽ dễ dàng hơn biết bao nếu cô không có thanh kiếm này! Vì lý do ấy mà
cô đã cân nhắc để lại nó tại Kou, nhưng như vậy cô sẽ hoàn toàn không có cách tự
vệ trước quái vật. Hơn nữa đeo kiếm không phải là việc phạm pháp ở đây – chỉ có
kaiyaku là bị xua đuổi.
Một ý
tưởng nảy ra trong cô. Youko quay vào núi và cắt vài búi cỏ buộc kín quanh
thanh kiếm. Sau đó cô đặt vũ khí đã được ngụy trang của mình vào cùng các hành
lý còn lại và buộc thành một gói đồ lớn, hoàn toàn che lấp hình dáng thanh kiếm.
Ôm gói đồ trong tay, đến chiều ta cô đi xuống dưới chân dốc và ngồi xổm xuống
bên đường, chờ đợi một cơ hội.
Vừa ngồi
xuống đường, một người đàn ông trung niên đã cất tiếng gọi cô.
“Cậu
trai, cậu sao thế?”
“A,
không có gì đâu ạ,” cô trả lời, cố gắng làm giọng mình trầm hơn, “Chân cháu hơi
bị thương lúc đi đường.”
Người
đàn ông nhìn cô với vẻ hồ nghi, sau đó tiếp tục rảo bước vào Agan. Youko ngồi
im nhìn ông bỏ đi. Lại thêm ba người nữa hỏi thăm cô trước khi cô gặp được đối
tượng mình mong muốn.
“Cậu
có sao không?”
Đó là
một đôi vợ chồng trẻ đi cùng hai con nhỏ.
“Em…
Em hơi mệt…” Youko nói, mắt cụp xuống nhìn đường.
Người
vợ đặt tay lên vai cô. “Em đi tiếp nổi không?”
Youko
lắc đầu. Nếu cô không giành được sự thương cảm của người phụ nữ này, cô sẽ phải
lựa chọn vứt bỏ thanh kiếm và đẩy mình vào thế yếu. Sự căng thẳng này phần nào
phụ trợ cho diễn xuất của cô; trên trán cô chảy dài một dòng mồ hôi lạnh.
“Trông
cậu kém lắm. Sắp đến Agan rồi, cậu cố đi tới đó được không?”
Youko
gật đầu yếu ớt. Người chồng đỡ dưới vai cô. “Đây, bám vào tay anh. Đi chút nữa
thôi là tới rồi.”
Youko
gật đầu, bám tay lên vai người chồng. Khi đứng lên, cô cố tình để rơi túi đồ.
Cô gượng cúi xuống nhặt, nhưng người vợ đã ngăn cô lại và tự mình nhặt cái túi
lên. Cô quay sang nói với hai con mình: “Đây, hai con cầm lấy. Cái này nhẹ.”
Hai đứa
trẻ cùng đỡ cái túi và gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, thể hiện rõ sự lo lắng dành cho
Youko.
“Cậu
đi thử xem? Hay là để chúng tôi gọi mấy binh lính tới giúp?”
Youko
lắc đâu. “Không cần đâu, em làm được ạ. Bạn em đã vào trấn tìm chỗ trọ trước rồi.”
“Thế
à,” người chồng mỉm cười, “Em có bạn đón thì tốt rồi.”
Youko
gật đầu và bắt đầu bước tới, tì lên vai người chồng vừa đủ nhẹ để anh không cho
rằng cô quá mệt, nhưng cũng vừa đủ sát để những người xung quanh nghĩ rằng họ
đi là người cùng đoàn.
Tới gần
cổng, các binh lính bắt đầu đi len lỏi trong các dòng người, vừa kiểm tra giấy
tờ xác suất vừa quan sát đám đông. Youko và gia đình nọ đi thẳng qua trước mặt
họ. Có khoảnh khắc cô cảm nhận được ánh mắt của một binh lính nhìn mình, nhưng
tiếng gọi mà cô lo sợ không bao giờ cất lên. Cẩn thận đi giữa hai vợ chồng trẻ,
Youko qua được cổng trấn Agan.
Đi
thêm được một đoạn, Youko thở ra nhẹ nhõm. Cô liếc về phía sau để chắc chắn rằng
đã cách xa quan binh ở cổng và họ không thể nhận ra cô nữa.
Mình
qua được rồi. Cảm
giác nhẹ lòng lan tỏa khắp người cô, cô rụt tay khỏi vai người chồng.
“Cảm
ơn anh chị nhiều. Để em tự đi tiếp ạ.”
“Cậu
có chắc không? Chúng tôi có thể đưa cậu đến nhà trọ.”
“Không
sao, không cần đâu ạ, em cảm ơn. Em ổn mà. Thật đấy. Cảm ơn anh chị rất nhiều.”
Youko cúi đầu. Em xin lỗi vì đã lừa dối hai người.
Hai vợ
chồng nhìn nhau rồi chúc cô mạnh khỏe; họ chia tay nhau ở đây.
–––––––––––––––––––––
Giống
như Takkyu, thị trấn Agan rất đông lưu dân. E ngại rằng nhân viên tại các quán
trọ sẽ nghi ngờ mình, Youko ngồi xổm ở một góc tường vắng vẻ cho qua đêm.
Cuối
cùng trời cũng tảng sáng. Cô vươn cơ thể tê dại đứng dậy, bước theo những con
đường bùn lầy về phía cảng biển. Cô dừng chân khi thấy một cầu cảng bằng gỗ đơn
sơ cùng hàng người đang lần lượt bước lên con thuyền đậu ở cuối cầu. Có một vài
quan binh đang giám sát quá trình, kiểm tra từng người lên thuyền.
Trong
khoảnh khắc, mắt Youko như nhòe đi. Cô đờ đẫn nhìn những quan binh đó kiểm tra
hành lý của từng hành khách. Cô có thể đoán được họ đang tìm gì, nhưng cô vẫn
không muốn vứt bỏ thanh kiếm nếu có thể tránh được. Cô mon men tới gần bờ nước,
giấu mình dưới bóng bờ tường thấp. Cô không dám tới gần hơn, chỉ quan sát những
hành khách và binh lính.
Mình
có nên bỏ thanh kiếm không?
Cho dù
phải từ bỏ cách thức tự vệ duy nhất thì cũng tốt hơn là bị mắc kẹt lại ở Kou.
Đây là con đường duy nhất, cô quyết vậy và quay về phía mặt nước – nhưng vì một
lý do nào đó cô không thể nào ra tay nổi. Thanh kiếm này là thứ duy nhất còn kết
nối cô với Keiki. Từ bỏ nó cũng có nghĩa là từ bỏ sợi dây kết nối này – sợi dây
kết nối duy nhất giữa cô và quê hương.
Làm
sao đây?
Youko
chần chừ, không dứt lòng nổi.
Cô
quét mắt nhìn khắp bến cảng. Phải có cách nào đó để tới En mà không phải mất đi
thanh kiếm. Cô nhìn thấy một số chiếc thuyền nhỏ đang neo bên bờ. Có lẽ cô có
thể ăn trộm một chiếc.
Mình
không biết chèo thuyền.
Rakushun
đã nói Sekkai là một vùng nội hải. Cô có thể đi dọc theo bờ biển để tới biên giới
En không?
Cô cứ
đứng đó, đang do dự vô cùng, thì nghe thấy một tiếng trống vang vọng.
Cô liếc
mắt nhìn về phía cầu cảng. Tiếng trống vang lên từ trên thuyền, con thuyền chuẩn
bị rời bến. Mọi người đều đã lên thuyền. Các binh lính vẫn còn đó, nhưng chỉ đứng
loanh quanh. Công việc buổi sáng của họ đã hoàn tất.
Không
kịp mất.
Nếu cô
chạy về phía thuyền, những binh lính đó sẽ bắt được cô. Cô chẳng còn thời gian
để mở gói đồ ra vứt thanh kiếm, mà vứt cả gói đồ thì quá đáng nghi vì cô sẽ chẳng
còn hành lý nào. Youko đứng nghệt ra như mọc rễ xuống đất trong lúc con thuyền
chầm chậm hạ mái chèo.
Ván gỗ
bắc lên thuyền đã được rút lên. Cuối cùng, Youko chạy ra từ dưới bờ tường. Con
thuyền đã bắt đầu di chuyển, bơi dọc theo bờ cảng trong khi các quan binh đứng
nhìn. Youko đột ngột dừng lại. Cô không thể mạo hiểm tới gần hơn.
Nếu
mình chạy tới bây giờ, mình có thể nhảy xuống biển rồi bơi lên thuyền… Youko bắt đầu có những ý tưởng dại dột, nhưng
cơ thể cô không làm theo nổi. Giá mà mình có thể lên chiếc thuyền đó để tới
En!
Cô chỉ
có thể đứng đó ôm lấy túi đồ, chăm chăm nhìn con thuyền rời xa, đầu óc đờ đẫn,
vẫn không tin nổi rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội có lẽ là duy nhất trước mắt.
“Cậu
sao thế? Lỡ tàu à?”
Một giọng
nói đột ngột vang lên, gọi hồn cô về.
Nhìn
xuống phía dưới, ở phía bên kia một đê chắn sống xây bằng gỗ và đất nện, cô thấy
một chiếc chuyền nhỏ chở bốn người đàn ông. Một trong số họ đang ngước nhìn cô.
Youko
gật đầu, quay mặt đi để giấu vẻ bức bối. Năm ngày nữa sẽ đến chuyến tàu tiếp
theo. Năm ngày đó sẽ quyết định số phận cô.
“Thế
thì nhảy xuống đây nào, chàng trai.”
Cô ngẩn
ra mất một lúc, không hiểu nổi người đàn ông ấy đang nói gì.
“Cậu
đang vội đúng không?”
Youko
gật đầu. Người đàn ông đang nắm vào một sợi dây thừng vòng quanh một chiếc cọc ở
ngay cạnh chân cô.
“Được
rồi– tháo dây ra nhảy xuống đây đi. Chúng ta sẽ bắt kịp con thuyền đó ở Fugou.
Từ đây đến đó cậu có thể phụ việc trên tàu.”
Những
người còn lại phá lên cười. Một lần nữa, Youko lại chầm chậm gật đầu, không biết
lòng mình có dám tin vào họ hay không. Cuối cùng, cô tháo sợi dây neo, nắm chặt
nó và nhảy xuống thuyền.
Con
thuyền nhỏ này là một con thuyền buôn chở hàng hóa tới đảo Fugou nằm về phía bắc
của Agan trong Sekkai. Fugou là quận cực bắc của Kou, cách Agan một ngày đêm đi
biển, cũng là thị trấn cảng cuối cùng trên cung đường tới En.
Ngoài
một lần đi phà từ nhiều năm trước trong một chuyến tham quan do nhà trường tổ
chức, Youko chưa bao giờ đi thuyền, chẳng nói tới là thuyền buồm.
Cô đi qua đi lại trên bong thuyền với vẻ mặt hoàn
toàn ngơ ngác, kéo dây thừng hoặc bê vác đồ đạc theo hướng dẫn. Những người
trên tuyền tận dụng sức cô hết cỡ. Khi thuyền đi vào vùng nước sâu hơn và hành
trình trở nên êm ả hơn, Youko được giao kỳ cọ xoong nồi và chuẩn bị thức ăn. Tới
cuối chuyến đi, cô thậm chí đã rửa chân cho một thủy thủ già, còn những người
trên thuyền đã hùa nhau gọi cô là cậu chuột nhát, bởi cô chẳng bao giờ đáp trả
những lời trêu chọc của họ, cũng không chịu kéo bỏ mũ trùm đầu. Cô cảm thấy may
là họ không dò hỏi thêm gì.
Con
thuyền suôn sẻ chèo từ sáng đến đêm. Tới sáng hôm sau, họ đã cập cảng Fugou.
Con
tàu tới En mới cập bến trước họ, giờ đang lặng lẽ đậu tại đây. Đoàn thủy thủ
trên chiếc thuyền buôn bắt Youko lau dọn kỳ cọ đến tận phút cuối cùng, cho tới
khi họ neo lại song song với thân con tàu chở khách. Những thủy thủ cất tiếng gọi
người trên con tàu này, nhờ họ nhận chở Youko. Một lát sau, Youko đã bước chân
leo lên chiếc thang đứng do con tàu lớn hạ xuống. Khi cô lên tới boong tàu, một
trong những thủy thủ ở phía dưới ném lên cho cô một cái bọc nho nhỏ.
“Bánh
bao đấy, cậu giữ lấy mà ăn,” anh ta vẫy tay chào cô.
Ôm cặt
cái bọc trong tay, Youko vẫy tay đáp trả. “Cảm ơn các anh.”
“Có gì
đâu, cảm ơn cậu đã bỏ công. Đi đường mạnh giỏi nhé.”
Nhóm
thủy thủ cười lớn và kéo những tấm đệm chống va đập xuống giữa hai con thuyền
lên – Youko là người đã thả những tấm đệm này xuống nước trước khi cô trèo lên
con thuyền bên cạnh. Giờ đây, họ vẫy chào cô một lần nữa, và trở thành những
người cuối cùng cô gặp gỡ tại Vương quốc Kou.
–––––––––––––––––––––––––
Tuy chỉ
là một nội hải, Sekkai rộng lớn tới mức Youko không thể thấy được bờ bên kia.
Mùi hương mặn mòi cô ngửi thấy khi đứng trên boong tàu khiến cô cảm thấy nơi
đây không khác gì những vùng biển rộng thông thường. Con thuyền rời khỏi Fugou,
lướt trên làn nước trong xanh, hướng tới thị trấn Ugou bên bờ biển của En. Từ
Fugou, họ đi đường mất ba ngày hai đêm trong điều kiện gió thuận.
Khi mới
thoáng nhìn, Youko cảm thấy En không khác nhiều so với cảnh quan cô đã thấy
trên bờ tây của Kou. Khi con thuyền đến gần cảng biển hơn, cô bắt đầu nhận thấy
những khác biệt. Cảng biển tại đây lớn hơn nhiều, có nhiều cầu tàu hơn hẳn, và
cơ sở vật chất cũng tốt hơn hẳn. Phía sau cảng biển này là một thị trấn vô cùng
lớn – hay thực sự phải gọi là một thành phố, lớn hơn nhiều so với bất cứ nơi
nào cô từng thấy tại Kou. Quy mô tại đây khá tương đương với một thị trấn ven
biển tại Nhật, chỉ không có xi măng cốt thép. Có vẻ như nhiều người đang tụ tập
trên boong tàu ngắm cảnh cũng là lần đầu được thấy Ugou. Họ cũng đứng đó như
Youko, mở to mắt để thu vào cảnh quan trước mặt.
Thị trấn
này trải rộng từ cảng cho tới một bức tường cong hình chữ U, nơi đánh dấu khi vực
nội địa. Giống như Agan, nơi này cũng nằm trên một sườn núi thoải, ngọn núi nằm
ở phía bên kia thị trấn. Những tòa nhà bằng gỗ sơn màu sáng nhạt hòa thành một
thể ở phía xa, mang lại cho thị trấn một sắc ngả hồng ấm áp. Dọc theo rìa thị
trấn, cũng như đây đó ở phía bên kia bức tường ngăn thị trấn, Youko nhìn thấy
những tòa nhà cao vượt lên, có vẻ như được xây bằng đá. Một trong số đó rõ ràng
là một tòa tháp canh – một thứ cô chưa từng thấy tại Kou.
Youko
ngơ ngẩn nhìn. Cảng biển ngăn nắp tại đây khiến Agan trước đó trông chẳng khác
gì một khu ổ chuột. Những cầu tàu tấp nập giao thương. Thuyền đậu đầy bến, cọc
buồm dựng nên như rừng, điểm xuyết trong đó là những cánh buồm màu trắng hoặc
nâu giương lên đón gió, tạo nên một sự tương phản đẹp mắt với sắc xanh của biển.
Thoát
được khỏi những ngày đói kém và hiểm nguy tại Kou, Youko cảm thấy mình chưa được
thấy nơi nào đẹp đến thế trong đời.
Xuống
thuyền rồi, Youko lập tức được nhấn chìm trong một đám đông đầy năng lượng. Những
người bận rộn ngang dọc khắp các cầu tàu; những đứa trẻ chạy qua chạy lại làm
việc vặt; những người bán thức ăn cất cao giọng rao hàng, tăng thêm tính nhịp
điệu cho hỗn hợp âm thanh sôi động đang trào dâng. Tất cả tựa như một lễ hội.
Ý nghĩ
đầu tiên nảy lên trong Youko khi nhìn thấy những người dân này là nơi đây hẳn
là một nơi tuyệt vời để sống. Chỉ nhìn những gương mặt tươi mới và tràn ngập sức
sống này cũng khiến cô cảm thấy được tiếp thêm năng lượng, và cô đoán rằng vẻ mặt
mình lúc này cũng hứng khởi như họ.
Cô
đang đi bộ dọc theo bến tàu, mong được hấp thu sức sống của nơi này, thì chợt
nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc gọi tên mình. “Youko à?”
Cô giật
nảy mình, quay phắt lại, và thấy một thân hình thân quen – thấp bé và mang bộ
lông mềm mượt màu nâu xám. Đó là Rakushun, với những chiếc râu dài lấp lánh dưới
nắng trưa chói chang.
“Rakushun…”
Anh
len lỏi giữa dòng người cho tới khi đến được trước mặt cô. Hai bàn móng nhỏ hồng
hồng của anh ấp lấy tay cô. “Cô cũng đến được là tốt quá. Tốt quá rồi.”
“Làm
sao mà anh…”
“Ừ thì
tôi đoán rằng nếu có thể lên thuyền ở Agan, cô sẽ tới đây, vì vậy tôi ở đây chờ
cô.”
“Anh
chờ tôi ư?”
Rakushun
gật đầu, sau đó kéo tay Youko. “Tôi đợi vài ngày tại Agan nhưng không thấy cô,
vì vậy tôi nghĩ có lẽ cô đã tới đây trước rồi. Nhưng khi sang đây, tôi cũng
không tìm được cô, vậy nên mỗi lần có thuyền tới, tôi đều ra cảng nghe ngóng.
Nói thật thì tôi cũng sắp nghĩ tới chuyện bỏ cuộc rồi,” anh thú nhận và mỉm cười
nhìn cô.
“Sao…
Sao anh phải đợi tôi lâu như vậy chứ?”
Rakushun
hơi so vai. “Tôi ngốc quá đi. Đáng ra tôi nên đưa cho cô một ít tiền, hoặc tối
thiểu là đưa một nửa tiền cho cô. Chắc cô mất nhiều công sức lắm mới tới được
đây. Xin lỗi nhé, được không?”
“Nhưng
tôi mới là kẻ đã bỏ chạy! Tôi đã bỏ rơi anh lại đó!”
“Ừ,
lúc ấy tôi vô dụng nhỉ?” Anh cười trừ với cô. “Cô bỏ chạy là đúng. Nếu quan
binh tới bắt cô thì biết làm sao? Tôi cũng sẽ khuyên cô làm như vậy thôi, sẽ
đưa luôn cả túi tiền cho cô nữa, nếu lúc đấy tôi không… ờm, ngất ngư dưới đất
như vậy.”
“Rakushun…”
“Bỏ
qua chuyện đó đi. Sau khi cô đi, tôi vẫn lo không biết cô ra sao rồi. Thấy cô ổn
cả, tôi vui lắm.”
“Để
anh lại đó cũng khiến tôi nhọc lòng lắm.”
“Tôi vẫn
mong là thế đấy!”
“Ừ,
tôi phải thú nhận với anh, tôi rất sợ phải đồng hành với một người khác. Tôi–
tôi không tin nổi ai. Tôi cảm thấy như ai cũng là kẻ thù của mình.”
Rakushun
vuốt vuốt râu. “Giờ thì sao, tôi có phải là kẻ thù của cô nữa không?”
Youko
lắc đầu.
“Ừ, thế
thì chẳng còn vấn đề gì nữa. Đi nào.”
“Rakushun,”
Youko gọi anh, “Anh không giận ư? Tôi cảm thấy tôi đã phản bội anh.”
“Ờ thì
có lẽ đầu óc cô có hơi chậm về khoản này, nhưng tôi không ghét cô vì điều đó
đâu, Youko,” Rakushun nói và mỉm cười.
“Tôi…
tôi thậm chí còn nghĩ… Tôi nên quay lại kết liễu anh. Để anh không tiết lộ với
ai về tôi.”
Rakushun
rút tay lại và dừng bước. “Youko này…”
Cô nuốt
nước bọt. “Ừ?”
“Nói
thật lòng nhé, khi cô bỏ tôi lại đó, đúng là tôi có hơi thất vọng. Chỉ hơi hơi
thôi. Tôi vẫn biết cô không tin tôi. Khi đi cùng nhau cô luôn căng thẳng, lo âu
như sợ tôi sẽ làm gì cô vậy.
“Nhưng
tôi vẫn tự nhủ rằng ‘Rakushun, mày nên cho cô ấy thêm không gian, cô ấy sẽ tự
vượt qua thôi.’ Cho nên thất vọng là có đấy, nhưng xem ra giờ đây cô đã tự giải
quyết ổn thỏa cả rồi. Thế nên thực ra chẳng còn vấn đề gì đâu, đồng ý không?”
“Có vấn
đề chứ,” Youko phản bác, “Ý tôi là… anh còn nghĩ cho tôi làm gì? Sau bao nhiêu
chuyện như thế, anh cần gì phải để tâm tới tôi nữa?”
“Ừ thì
tôi vẫn luôn thích gì làm nấy đấy. Lòng tôi muốn cô có thể tin tôi – đó là chuyện
của tôi; còn chuyện cô có thể tin được tôi hay không là quyết định của cô. Tôi
là ai mà có thể biết được cô sẽ được mất ra sao nếu tin một người như tôi chứ?
Chuyện được mất ấy cũng thuộc quyền quyết định của cô.”
Youko
chầm chậm gật đầu. “Rakushun, anh thật là…”
Rakushun
toét miệng cười. “Khỏi cần nói đâu.”
“Không
được. Tôi sờn lòng quá dễ dàng. Tôi vốn cứ tưởng mình chẳng có bạn bè.”
“Youko.”
Một bàn móng nhỏ đặt lên cánh tay cô.
“Tôi
chỉ… chỉ thấy hổ thẹn quá đi…”
“Cô không
nên thấy hổ thẹn.”
“Nên
chứ.”
“Không
nên, Youko à. Này, tôi có phải là người bị vứt vào một thế giới xa lạ, bị đuổi
bắt khắp nơi và vùi dập khắp chốn đâu.”
Youko
cúi nhìn gương mặt của Rakushun.
Anh mỉm
cười. “Cô làm tốt vô cùng, Youko. Cô sẽ ngày càng tốt thôi.”
“Sao
kia?”
“Ngay
khi cô nhảy xuống từ con tàu đó là tôi đã nhìn ra rồi. Cô có… một thứ khí chất đấy.
Không dễ để lướt mắt bỏ qua cô đâu.”
“Tôi
ư?”
“Ừ. Được
rồi, đi thôi.”
“Đi
đâu?”
“Đến
trấn phủ. Nếu đăng ký với tư cách là một kaikyaku, cô đi đường sẽ thuận lợi
hơn. Thậm chí nếu cô nói rằng cô đang mong được diện kiến Vương thượng, họ có
thể viết cho cô một lá thư giới thiệu. Trong lúc chờ cô tới đây, tôi đã đi
loanh quanh tìm hiểu rồi, đến hỏi cả phủ trấn rồi. Chính các quan viên hướng dẫn
tôi thế đấy.”
“Ôi… cảm
ơn anh,” Youko nói.
Cho tới
giờ phút đó, thế giới này vẫn tựa như một lồng giam đối với cô, nhưng đột
nhiên, cô tựa như đang nghe thấy tiếng những song sắt rung lên. Cửa lồng sắp mở.
––––––––––––––––––––
Hai
người đi vào trung tâm thị trấn. Phía trong Ugou còn sôi động hơn cả ngoài bến.
Người đi đầy đường, tiếng rao từ các hàng quán ven đường không ngừng mời gọi
khách mua.
“Khác
xa Kou đúng không?”
“Khác
hẳn luôn.”
“Tôi
đã nghe danh En là một vương quốc trù phú, nhưng nghe kể và được thấy đúng là một
trời một vực.’
Youko
gật đầu. Đường phố ở đây rộng hơn, mọi thứ đều cao lớn hơn. Ngay cả tường thành
quanh thị trấn cũng rất dày, có nơi tới chừng mười mét, dưới chân tường có rất nhiều
ki–ốt xây thụt vào trong. Cảnh tượng này khiến Youko liên tưởng đến những quán
ăn được xây dưới đường tàu trên cao của Tokyo.
Phần lớn
nhà cửa được xây bằng gỗ, cao ba tầng. Cửa sổ đều có kính, nhìn từ bên ngoài
cũng có thể thấy bên trong rất rộng rãi, trần nhà cao ráo. Đây đó cô còn thấy
những tòa nhà lớn hơn xây từ gạch và đá, mang lại cho cô cảm giác rất khác so với
không khí kiểu ‘khu phố người Hoa’ mà cô thấy ở Kou.
Đường
không phải là đường đất mà được lát đá, hai bên có lối dẫn nước thải. Trong trấn
còn có cả vườn hoa và quảng trường trung tâm. Đây là lần đầu tiên cô thấy những
thứ như vậy ở thế giới này.
“Tôi cảm
thấy cứ như đã sống cả đời ở nông thôn, nay mới được tới thành thị lần đầu vậy,”
Youko vừa nói vừa nhìn khắp xung quanh.
Rakushun
bật cười, “Lúc mới đến tôi cũng nghĩ thế. Nhưng mà lẽ dĩ nhiên tôi đúng là lớn
lên ở nông thôn thật.”
“Nhìn những
bức tường quanh trấn kìa – tường ở đây còn có nhiều lớp.”
“Sao?”
Youko
chỉ về phía những bờ tường họ có thể nhìn thấy qua những mái nhà. Những bức tường
này tạo thành nhiều vòng tròn đồng tâm phía trong vòng tường chữ U đánh dấu khu
vực nội địa nọ.
“À, đó
hả. Thực ra bức tường ngoài cùng kia gọi là tường ngoại biên, còn những vòng tường
còn lại đều là tường nội trấn. Phần lớn thành thị tại Kou không có tường như thế
này. Chúng có chức năng phòng vệ, tuy rằng tôi cũng tự hỏi không biết đây thực
ra có phải là những vòng tường ngoại biên cũ, sau này được để lại khi thị trấn
mở rộng hay không.”
“Cũng
phải… khi đó họ sẽ phải xây tường mới phía ngoài.”
Có một
số lưu dân từ Kei đang sống trong những túp lều nhỏ tại quảng trường và dưới những
chân tường, nhưng trông họ có vẻ ngăn nắp hơn nhiều so với những nơi Youko đã
đi qua. Rakushun cho rằng có lẽ chính thị trấn đã cấp lều cho họ.
“Ugou
có phải là một châu thành hay không?”
“Không,”
Rakushun đáp, “Đây là một hương thành.”
“À, là
dưới châu thành một bậc đúng không”
“Không,
dưới hai bậc. Ở dưới cùng là làng và trấn, sau đó là thành phố, huyện, hương,
quận, châu.”
“Thế một
châu có bao nhiêu quận vậy?”
“Việc
đó thì phụ thuộc vào từng châu chứ?”
“Nếu
đây chỉ là một hương thành, vậy quận thành và châu thành sẽ còn lớn hơn nhiều!”
Youko kêu lên. Cô cảm thấy mình đã bắt đầu hiểu được hệ thống hành chính phức tạp
của thế giới này rồi, tuy rằng đầu cô vẫn hơi quay cuồng. “Nhưng sao En và Kou
lại khác nhau đến thế chứ?”
Rakushun
cười nhạt. “Vương tốt hơn thì vương quốc cũng tốt hơn.”
“Tốt
hơn ư?” Cô hỏi, quay đầu nhìn quanh. Rakushun gật đầu.
“En
Vương được mệnh danh là thiên tài trị quốc, là vị vương anh minh nhất trong một
thời gian rất dài rồi. Ngài ấy tại vị đã hơn năm trăm năm, khác hẳn với Kou
Vương non trẻ mới lên ngôi được năm mươi năm.”
Youko
chớp mắt. “Năm… năm trăm năm?”
“Đúng
vậy. Người duy nhất có vương triều dài hơn ngài ấy là Sou Vương. Về cơ bản thì
vương triều càng dài lâu, Vương thượng càng anh minh. Tôi nghe kể rằng Sou cũng
là một quốc gia vô cùng giàu có.”
“Duy
nhất một vị vương suốt năm trăm năm ư?”
“Ừ, tất
nhiên rồi. Vương thượng là một vị tiên mà. Cô vẫn tưởng họ là người thường sao?
Không phải đâu, Thiên Giới chỉ ban ngôi vị cho những ai xứng đáng, mà vương quốc
hưng thịnh hay suy bại cũng phụ thuộc vào sự xứng đáng đó.”
“Oa,”
Youko lẩm bẩm ngỡ ngàng.
“Cô biết
không, mỗi khi một vương triều kết thúc, vương triều tiếp nối chắc chắn phải kế
thừa nhiều vấn đề. Chính vì thế nên một vương quốc có vương thượng khôn ngoan
và bền vững mới phát triển được. Cụ thể như En Vương được mệnh danh là người
thông thạo việc trị quốc, đã đưa ra rất nhiều cải cách quan trọng. Sou Vương
cũng có tiếng tăm rất tốt, nhưng khác là Sou nổi danh bình yên, trong khi En nổi
danh là nhanh nhạy quyết tuyệt.”
“Công
nhận là ở đây nhộn nhịp quá.”
“Chính
xác! A,” Rakushun kêu lên, chỉ về phía tòa nhà trước mặt, “Trấn phủ đây rồi.”
Youko
ngước lên và thấy một tòa nhà gạch lớn lộng lẫy. Phong cách trang trí trên tường
và mái tòa nhà đậm chất Trung Hoa, nhưng bản thân cấu trúc ngôi nhà lại rất tây
phương. Khi bước qua cửa chính, Youko cũng thấy những yếu tố kiến trúc đông tây
hỗn hợp bên trong.
Tới
khi họ bước ra ngoài một lần nữa, lời đầu tiên Youko thốt lên là: “Tuyệt vời
quá đi!”
Rakushun
gật đầu lia lịa. “Đúng vậy! Tôi vẫn biết Kou quá khắc nghiệt với kaikyaku,
nhưng đúng là khác nhau khủng khiếp nhỉ?”
Youko
cũng gật đầu, tay giơ lên chiếc thẻ gỗ cô vừa được phát bởi Trấn phủ. Mặt trước
được đóng dấu và viết dòng chữ “Cấp bởi Trấn phủ Ugou, hương Suyou, quận Haku,
châu Tei” bằng mực đen. Mặt tấm thẻ ghi tên cô. Đây là thẻ thân phận của cô.
Cả quá
trình này suôn sẻ đến đáng kinh ngạc. Sau khi đi vào, họ được một quan viên gọi
tới. Anh ghi chép tên, địa chỉ và nghề nghiệp của Youko ở Nhật. Ngạc nhiên
thay, anh còn hỏi cô cả mã bưu điện và mã vùng của cô. Sau khi trả lời tất cả
những câu hỏi này, cô được phát cho tấm thẻ.
“Youko
này, tôi vẫn thắc mắc…” Rakushun cất giọng từ bên khuỷu tay cô. “Mã bưu điện là
gì vậy? Còn cả mã vùng nữa?”
Anh đã
hỏi quan viên nọ hai câu hỏi này, nhưng xem ra người đó cũng không biết câu trả
lời, chỉ nói rằng quy trình yêu cầu phải hỏi hai câu này, theo những loại thông
tin được quy định phải hỏi theo cuốn sách hướng dẫn của anh. Youko đã nhìn thấy
cuốn sách này khi anh mở nó ra tra cứu – một cuốn sách được in bằng bộ khắc gỗ.
Vị quan viên này tra sách vài lần trước khi phát thẻ thân phận cho cô.
“Ừm,”
Youko giải thích, “mã bưu điện được dùng để điền kèm theo địa chỉ khi anh gửi
thư, còn mã vùng thì dùng để gọi điện thoại.”
“A… điện
gì?”
“Một
thứ… một thứ anh dùng khi muốn nói chuyện qua những khoảng cách xa.”
“Ma
pháp sao! Ở Oa cũng có những thứ tuyệt như vậy ư? Mà ai cũng dùng được đúng
không? Hay quá!” Rakushun phấn khích vuốt vuốt râu. “Nhưng quan viên đó hỏi cô
những thông tin ấy thì có ích gì chứ?”
“Cũng
có thể vì không ai biết được những con số ấy nếu họ không đến từ Oa. Nhờ đó mà
anh ấy có thể chắc chắn rằng tôi là một kaikyaku. Nếu không thể kiểm soát được
ai thực sự là người đến từ thế giới của tôi, chắc sẽ có rất nhiều kẻ mạo danh,”
Youko bật cười, tay lại giơ tấm thẻ lên nhìn.
“Có
khi cô nói đúng đó.”
Youko
được dặn rằng cô chỉ có thể dùng tấm thẻ này trong ba năm. Trong thời gian đó,
cô phải tìm cách mưu sinh, chọn một nơi để sống, và ghi danh vào hộ tịch của
nơi đó – điều khiến cô trở thành một công dân chính thức của vương quốc này.
Cũng trong ba năm này, cô có thể đi học và khám bệnh tại trường học và bệnh viện
công của En mà không mất phí. Hơn nữa, cô có thể mang tấm thẻ này tới kho bạc để
được phát cho một số tiền sinh hoạt nhỏ.
“Đúng là
một nơi tuyệt vời!”
“Còn
phải nói sao.”
Kou
nghèo nàn biết bao nhiêu, En giàu có biết bao nhiêu. Tấm thẻ đeo trên cổ cô đã
nói lên tất cả.
Ngay cả
việc diện kiến En Vương cũng không khó khăn mấy nữa – Youko nghĩ. Rakushun đã
khuyên cô nên xin sự trợ giúp từ vị vương này, tuy bản thân cô không dám chắc
mình còn dám xin thêm điều gì nữa. Cô cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thở
ra một hơi. Nỗi sợ bị trừng phạt đã tan biến.
–––––––––––––––––––
Đúng
như lời Rakushun đã kể, hanjyuu không hiếm ở En. Đối với Youko, việc thấy những
động vật đi bằng hai chân trong đám đông là một cảnh tượng hơi hài hước. Một số
hanjyuu còn mặc quần áo của con người, khiến quang cảnh càng thêm thú vị. Youko
thường cảm thấy dường như mình đang đi trong một lễ hội hóa trang khổng lồ, mà
những người đang đi lại xung quanh cô là cảnh quan du lịch chính.
Rakushun
đã tìm được một công việc tại cảng trong thời gian chờ Youko đến. Dù đây chỉ là
một công việc khuân vác từ thuyền xuống bến và vào thị trấn, anh kể lể về nó
như thể đó là công việc vui vẻ nhất trên đời này.
Đây là
công việc đầu tiên anh được nhận làm. Tuy vậy, sau khi Youko tới, anh đã thôi
việc. Cô gợi ý rằng họ có thể ở lại lâu hơn nếu anh muốn làm thêm, nhưng anh
không chịu nghe. “Hơn nữa,” anh bổ sung,” Tôi đã nói với họ từ đầu là tôi chỉ
làm việc này trong lúc đợi bạn của mình tới thôi, họ không phật ý vì tôi bỏ việc
đâu – họ biết từ trước rồi mà.”
Ngay
ngày con thuyền chở Youko cập bến, hai người liền rời Ugou và lên đường tới
Kankyuu. Youko đã được phát khoản sinh hoạt phí đầu tiên ở kho bạc. Tuy đây
không phải là một khoản tiền lớn, nhưng trang trải ăn ở xong vẫn còn thừa, vì vậy
hành trình này cũng khá dễ dàng. Họ đi bộ trên đường vào ban ngày, đến tối thì
vào khu dân cư gần nhất để trọ. Các thành trấn tại En đều khá lớn, giá trọ cũng
dễ chịu. Cùng một số tiền để thuê một căn phòng tồi tàn ở Kou, họ có thể ở rất
thoải mái tại En. Mỗi ngày, sau khi tìm được chỗ trọ, họ sẽ đi dạo xung quanh để
ngắm cảnh. Rakushun đặc biệt thích thăm thú những cửa hàng địa phương.
Thời
gian đi rất vui vẻ. Có vẻ như không có ai theo dõi Youko, tuy rằng cô vẫn mất một
thời gian mới có thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi bị đuổi bắt cũng như cảm giác
lo âu mỗi khi một binh lính đi về phía mình. Cô không bao giờ ra khỏi khu dân
cư vào buổi tối nên không dám chắc chắn, nhưng theo lời mọi người trên đường
nói chuyện thì quái vật rất hiếm khi xuất hiện tại vương quốc này.
Một tối,
trong lúc Youko đang tắm, Rakushun ra ngoài nói chuyện với mọi người trên đường
và nghe được một tin đồn về một kaikyaku khác đang ở gần đó. Hôm ấy là ngày thứ
mười một kể từ khi họ rời Ugou, họ đã đi được hơn một phần ba quãng đường đến
Kankyuu.
Tuy
Rakushun đã nói rằng Youko có thể ăn mặc thoải mái hơn vì họ đã tới En, cô vẫn
chọn mặc quần áo nam giới – loại áo choàng hai vạt gọi là hou. Cô thấy mình
không cần thay đổi. Mặc hou rất dễ vận động, mà cô cũng cảm thấy ngần ngại đối
với những loại trang phục vạt dài của phụ nữ mà cô đã thấy.
Vì ăn
mặc như vậy, Youko thường bị nhầm tưởng là một thiếu niên. Tuy phần lớn các nhà
trọ họ tới đều có phòng tắm nhưng phòng tắm đều phân chia nam nữ nên những tình
huống oái oăm có thể nảy sinh nếu cô vào khu tắm nữ. Cô lựa chọn gọi đưa nước
nóng lên phòng mình. Hai người không thiếu tiền đi đường nên thường thuê một
phòng loại khá, có thùng tắm riêng. Tuy vậy, trong thâm tâm Youko vẫn thích
phòng tắm chung hơn và cảm thấy hơi tội lỗi vì phải bắt Rakushun ra ngoài mỗi
khi cô tắm.
Tối
hôm ấy, Youko vừa gội mái tóc dài tả tơi của mình trong bồn tắm nước nóng, vừa
nghĩ về những rắc rối mái tóc này đã mang tới. Takki đã nhuộm tóc cho cô ngay
khi cô tới thế giới này, nhưng nhiều tháng đã trôi qua, tóc cô đã dài hơn nhiều.
Cô hay
để ý tìm kiếm loại củ mà Takki đã lấy trong vườn của mình để nhuộm tóc, nhưng kết
quả chẳng bao giờ được như ý cô, những phần tóc mới được nhuộm luôn mất màu rất
nhanh mỗi khi cô gội đầu. Dần dà, tóc của cô đã trở về màu tóc đỏ rực từng khiến
cô vô cùng kinh ngạc khi mới thấy. Giờ đây, cô đã quen với nó hơn. Tuy hình ảnh
mỗi khi soi gương vẫn khiến cô thấy hơi là lạ, cô đã chấp nhận nó. Trong lúc cô
tắm rửa và giặt giũ, cô dần nhận ra mình đã chấp nhận cuộc sống tại thế giới
này đến mức nào.
Một
lát sau, Rakushun quay lại.
“Gần
đây có một thị trấn lớn tên Houryou,” anh nói, “Họ bảo ở đó có một kaikyaku
đang sinh sống.”
Youko
ngước mắt lên một lúc, sau đó lại nhìn xuống. “Thế à.”
Cô
không cảm thấy quá thích thú đối với việc gặp gỡ người này, cho dù họ có là ai
đi chăng nữa. Cô không phản cảm, nhưng vì một lý do nào đó cô cảm thấy việc trò
chuyện với một người từ quê hương sẽ khiến mình càng khó lòng quên đi những gì
đã đánh mất.
“Họ gọi
anh ta là ‘người rơi xuống từ trên tường’.”
“Là…
Heki Rakujin hả?”
“Ừ.
Nghe nói anh ta làm một thầy dạy học.”
Đúng
là một cái tên kỳ lạ, Youko
nghĩ. Chắc là phép thuật thông dịch đã giải nghĩa thêm cho mình một số cách
nói ở đây rồi – ít nhất là nghe ra không giống như với Seizo. Cô nhận ra
mình vẫn nghĩ đến hình ảnh một ông già buồn rầu hèn hạ, tuy rằng nguy cơ trùng
lặp rất hi hữu. Dù sao thì cô cũng đã nhẹ lòng hơn nhiều.
“Vậy
chúng ta nên đi gặp anh ta chứ!” Rakushun nói, nhìn Youko với biểu cảm rất
trong sáng.
“Chắc
là nên nhỉ.”
“Tất
nhiên là nên rồi.”
“Anh
nói phải.”
–––––––––––––––––––––
Ngày
hôm sau, họ rẽ khỏi con đường tới Kankyuu và đi về phía Houryou.
Theo lời
kể, người này sống trong khuôn viên một ngôi trường nội trú lớn. Rakushun sợ rằng
họ đến thăm bất ngờ như vậy thì không phải phép nên đã gửi trước một lá thư
mong được gặp mặt.
Họ nhận
được thư hồi đáp gửi tới nhà trọ vào sáng hôm đó – Youko nhận thấy thư được ký
tên Heki, người mang thư tới cũng chỉ đường tới ngôi trường cho họ.
Ngôi
trường của Houryou nằm ở nội trấn, có kiến trúc Trung Hoa cổ, ở giữa có một khu
vườn lộng lẫy, khiến nơi đây trông giống như một biệt phủ của quý tộc hơn là một
ngôi trường.
Hai
người được đưa tới một đình ngắm cảnh và được mời nghỉ ngơi thoải mái. Không
lâu sau, người được mệnh danh là Heki Rakujin này đi tới.
“Cảm
ơn vì hai người đã chờ. Tôi là Heki đây.”
Khá
khó để đoán tuổi của người này. Youko cho rằng anh khoảng giữa ba mươi và năm
mươi tuổi. Trông anh khá trẻ, nhưng lại mang tác phong đậm vẻ uyên thâm, trên mặt
mang nụ cười nhẹ nhàng, và tất nhiên là anh khác hoàn toàn so với Seizo
Matsuyama.
“Ai là
người viết thư cho tôi vậy?”
Rakushun
đứng lên, “Ừm, là tôi… tôi đây, thưa thầy. Xin cảm ơn thầy rất nhiều vì đã dành
thời gian.”
Heki
cười rất tươi. “Mời anh cứ ngồi.”
“À…
vâng!” Rakushun nói, bồn chồn gãi gãi tai, sau đó quay sang phía Youko. “Cô ấy
là kaikyaku thưa thầy.”
Người
nọ nhướn mày. “Ra vậy, nhưng trông cô ấy không giống kaikyaku lắm đâu, đúng
không?” Anh tò mò nhìn Youko.
“Tôi…
tôi không giống ư?”
Heki bật
cười. “Tôi chắc chắn là chưa bao giờ được thấy màu tóc này ở Nhật.”
Nhìn
thấy ánh mắt thắc mắc của anh, Youko bắt đầu kể về cách mình đến thế giới này,
cũng như cô đã nhìn thấy mình thay đổi ra sao. Không chỉ màu tóc của cô mà cả
khuôn mặt, dáng người, thậm chí là giọng nói của cô đã khác xưa. Sau khi cô kể
xong, Heki gật đầu với vẻ thấu hiểu.
“Khả
năng lớn nhất là cô là một taika.”
“Tôi?
Tôi là taika ư?” Youko mở to mắt hỏi.
“Khi
shoku xảy ra, thế giới hai bên giao hòa, kaikyaku dạt tới đây, ranka bị cuốn
đi.”
“Tôi
không hiểu lắm.”
“Đôi
khi shoku sẽ đưa người từ thế giới bên kia tới đây, và ngược lại những ranka –
cô có thể hiểu đó là những bào thai – bị mang khỏi đây đến thế giới bên kia. Rất
thú vị là những ranka này sẽ ngụ vào tử cung của một người mẹ. Những người được
sinh ra như vậy gọi là taika – nghĩa đen chính là thai quả, quả trứng trên cây đậu
vào tử cung.”
“Tôi
mà một trong số đó ư?”
Heki gật
đầu. “Taika vốn là người của thế giới này, thân thể bây giờ của cô là thân thể
mà Thiên Đế đã ban cho cô khi cô kết quả.”
“Vậy
khi tôi ở nhà…”
“Nếu
cô được sinh ra như thế này ở Oa thì sẽ gây chuyện lớn, đúng không? Tôi đoán rằng
cô sinh ra khá giống cha mẹ mình.”
“Vâng.
Cha tôi vẫn nói rằng tôi rất giống mẹ tôi.”
“Dáng
vẻ của cô khi ở nhà có thể tạm gọi là một vỏ bọc, được sinh ra và bao bọc lên
cô từ khi còn ở trong bụng mẹ để bảo vệ cô, giúp cô có thể sinh ra trong một thế
giới nơi dáng vẻ thật sẽ bị coi là xa lạ. Chừng nào cô còn sống trong thế giới ấy,
con người của cô sẽ thích nghi theo cái vỏ này.”
Youko
phải mất rất lâu mới có thể tiếp thu được những lời này của anh. Nếu đây là sự
thật, vậy cô thậm chí chẳng phải là một phần của thế giới nơi cô đã lớn lên. Ở
đó, cô cũng là một ngoại nhân. Ý tưởng này đi ngược lại tất cả những gì cô đã
được dạy từ khi thơ bé, nhưng đồng thời, một phần trong cô cũng cảm thấy mình vẫn
luôn biết điều này.
Vì thế
nên mình chẳng bao giờ hòa đồng nổi.
Đột
nhiên, nỗi đau cô vẫn mang nặng trong lòng kể từ lần đầu nhìn thấy ảo cảnh trên
mặt kiếm chợt biến mất. Nỗi đau ấy mất đi, nhưng thay vào đó, trong cô còn lại
nỗi buồn vô tận.
–––––––––––––––––––––
Youko
nghĩ một lát về thế giới này, về cả thế giới cô đã bỏ lại sau lưng. Cuối cùng,
cô lại quay sang hỏi Heki.
“Thầy
có phải là taika không ạ?”
Vị thầy
giáo lắc đầu cười. “Tôi là một kaikyaku bình thường. Tôi sinh ra ở Shizuoka,
theo học tại Đại học Tokyo, đến đây năm hai mươi hai tuổi. Lúc đó tôi đang cố
thoát ra khỏi giảng đường Yasuda, vừa chui xuống trốn dưới một cái gầm bàn thì
bị cuốn vào thế giới này.
“Xin lỗi,
thầy nói là giảng đường Yasuda ạ?” Youko vừa hỏi lại vừa sợ rằng mình đã để lộ
rằng bản thân không biết về một điều đáng ra phải biết.
“À,
tôi đoán là chuyện này xảy ra trước thế hệ của cô. Lúc đó nổ ra một cuộc biểu
tình sinh viên. Ừm, thực ra thì chúng tôi gọi đó là một cuộc cách mạng. Chuyện
rất lớn đấy, ít nhất là chúng tôi coi nó như thế, nhưng chắc là không vào nổi
các sách lịch sử nhỉ.”
“Tôi, ừm…
tôi học sử không giỏi lắm.”
“Tôi
cũng thế thôi. Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đó: ngày 17 tháng 1 năm 1969. Lúc ấy
trời vừa sập tối.”
“Vậy
là từ trước khi tôi sinh ra rồi.”
Heki mỉm
cười. “Lâu thế rồi ư? Tôi cũng không nhận ra mình đã ở đây bao lâu rồi đấy.”
“Thế
là thầy vẫn sống tại thế giới này từ khi tới đây sao?”
“Đúng
vậy. Đầu tiên tôi tới Kei, di chuyển qua nhiều nơi và cuối cùng tới En, định cư
tại trường này từ sáu năm trước. Tôi dạy một môn đại khái như sinh học ở đây.”
Người thầy bật cười rồi lắc đầu. “Nhưng chắc chắn là hai người đến đây không phải
để bàn chuyện này rồi. Tôi có thể giúp gì được chăng?”
Youko
thốt ra câu hỏi vẫn chiếm giữ đầu óc mình. “Có cách nào để trở về không ạ?”
Heki
trầm lặng một lát rồi hạ giọng đáp, “Không người phàm nào có thể vượt qua Hư Hải.
Lối đi giữa hai thế giới là lối một chiều. Cô có thể đến, nhưng cô không thể trở
về.”
Youko
thở dài chán nản, tuy không cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời này.
“Tốt rất
tiếc là không thể trợ giúp gì.”
“Dù
sao cũng cảm ơn thầy. Tôi vẫn sợ phải nghe rằng đó là sự thật. Nhưng vẫn còn một
điều… một chuyện khác… vẫn khiến tôi băn khoăn. Tôi hỏi thầy có được không?”
“Dĩ
nhiên rồi.”
“Tôi…
Tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này. Tại sao?”
Heki
nhướn một bên mày.
“Thực
ra, ban đầu tôi còn không nhận ra rằng mọi người đang dùng một ngôn ngữ khác,”
cô giải thích, “Tôi vẫn tưởng tất cả đều là tiếng Nhật từ đầu tới cuối. Tôi chỉ
không hiểu những thổ ngữ dành cho những khái niệm không có ở nhà. Nhưng khi ở
Kou, tôi đã gặp một ông lão cũng là kaikyaku. Người này cho tôi biết rằng những
người xung quanh không nói tiếng Nhật. Tôi muốn nhờ thầy giải thích thêm về điều
này.”
Heki
trầm tư suy nghĩ, sau đó bật cười và nhìn vào mắt Youko. “Cô gái, có vẻ như cô
không phải là phàm nhân rồi.”
Cũng
không có gì để ngạc nhiên,
Youko nghĩ, thầm nhớ lại những giấc mơ lạ kỳ của mình.
“Khi mới
tới đây, vấn đề ngôn ngữ rất khó khăn đối với tôi,” Heki nói tiếp. “Tôi biết nó
có một mối quan hệ nhỏ nào đó với tiếng Trung Quốc, nhưng vốn Hán ngữ cơ bản của
tôi hoàn toàn vô dụng. Nhiều năm liền, tôi chỉ có thể viết xuống những gì mình
muốn truyền đạt, bởi họ chủ yếu vẫn dùng Hán tự và có thể tạm hiểu được ý tôi.
Tất nhiên là khả năng viết tiếng Hán của tôi cũng chẳng tốt lắm đâu, nên khoảng
một năm đầu vất vả vô cùng. Tất cả những người tới đây đều như vậy, taika cũng
không khác gì. Tôi có nghiên cứu một chút về kaikyaku, trong số những người tôi
biết, chưa có ai đến đây mà đã dùng được ngôn ngữ này ngay cả. Tôi cho rằng cô
không phải là một kaikyaku bình thường.”
Youko
đặt một tay lên ngực và hít một hơi thật sâu.
Heki
tiếp lời. “Tôi có nghe nói rằng quái vật và thần tiên có khả năng nói và nghe
hiểu mọi ngôn ngữ. Nếu quả thực cô không gặp trở ngại gì với người dân ở đây,
tôi cho rằng cô không phải là phàm nhân. Cô không là thần thì là yêu, hoặc là một
nhóm tương tự.”
“Quái
vật… cũng có thể trở thành taika được ư?”
Heki gật
đầu, miệng vẫn mỉm cười. “Tôi chưa từng nghe tới chuyện nào như vậy, nhưng có
thể lắm chứ. Tất nhiên, nếu đúng thế thì có thể cô vẫn có cách để trở về nhà.”
Youko
ngẩng đầu lên. “Thật sao?”
“Đúng
vậy. Quái vật và thần tiên có thể tự vượt qua Hư Hải. Tôi sẽ không bao giờ trở
về được quê hương của tôi, nhưng tôi không thể nói điều tương tự về một người
như cô. Cô nên xin diện kiến En Vương.”
“Thầy
nghĩ rằng ngài ấy sẽ đồng ý giúp tôi ư?”
“Rất
có thể. Xin diện kiến không dễ, nhưng tôi cho rằng rất đáng thử."
“Xin cảm
ơn thầy.” Youko gật đầu, mắt nhìn xuống sàn. “Vậy là tôi không phải là người
thường thật. Lâu nay tôi cũng hay nghĩ tới điều này.” Cô bật cười.
“Youko
à,” Rakushun nhắc nhở, giọng đanh lại.
Youko
kéo tay áo và chìa bàn tay phải ra. “Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện thật kỳ lạ. Bàn
tay này của tôi bị thương rất nặng. Đó là một vết thương do quái vật gây ra sau
khi tôi tới đây. Vết thương đâm xuyên qua tay, rất sâu, nhưng giờ thì dấu vết mờ
vô cùng.”
Rakushun
nhìn vào bàn tay vươn ra của Youko và bắt đầu vuốt vuốt ria. Anh là người đã
chăm sóc vết thương ấy, anh biết rõ nó nặng tới mức nào.
“Không
chỉ ở đây, cả người tôi bị thương rất nhiều, thương khắp người. Nhưng giờ đây tất
cả những vết sẹo đều đã lành, đến mức tôi không dám chắc là chúng từng nằm trên
người mình nữa. Ngay cả khi bị thương, vết thương dường như cũng nhẹ hơn rất
nhiều so với lực tất công kinh khủng của bọn quái vật đó. Chúng có thể cắn
xuyên qua tay tôi nhưng vết thương sau đó sẽ chỉ là một vết răng nông. Dường
như tôi có khả năng chắn bớt thương tổn.”
Cô cười
khan. Vì một lý do nào đó, lời khẳng định của Heki cho những nghi vấn trong
lòng cô khiến cô trở nên hơi kích động. “Hẳn là đều bởi vì tôi là – anh gọi là
gì nhỉ? Là thần tiên nhỉ. Có lẽ cũng vì vậy mà quái vật mới săn đuổi tôi.”
“Săn
đuổi cô?” vị thầy giáo cau mày hỏi lại.
Rakushun
đáp thay. “Đúng vậy đấy.”
“Thật
khó tin! Đó là chuyện chưa từng có.”
“Ừ.
Tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng quả là cho dù Youko đi đến đâu thì quái vật cũng bám
theo. Bản thân tôi đã có mặt khi một bầy kochou tấn công.”
Heki
chống tay đỡ trán. “Gần đây tôi có nghe một số lời đồn về việc quái vật xuất hiện
thường xuyên ở Kou… ý anh là chúng đến vì cô ấy ư?”
Rakushun
nhăn mặt, quay sang nhìn Youko, nhưng cô gật đầu với anh. “Có thể lắm,” cô nói,
“Chung quy thì bản thân tôi cũng đã bị một kochou đuổi đến thế giới này.”
“Một
kochou đuổi cô tới đây? Ý cô là đuổi từ bên kia ư? Qua Hư Hải?”
“Đúng
vậy. Có một người thanh niên tên là Keiki… tôi đoán chắc anh ta cũng là quái vật.
Anh ta nói rằng tôi cần phải đến đây vì sự an nguy của chính tôi. Anh ta đã đưa
tôi vượt tới thế giới này.”
“Thế
giờ người này ở đâu?”
“Đó là
điều mà tôi không biết. Đúng lúc đến được thế giới này, chúng tôi bị quái vật
phục kích và lạc mất nhau. Từ đó tới nay tôi chưa gặp lại anh ta, thậm chí có
thể anh ta chẳng còn sống nữa.”
Heki
ngồi lặng hồi lâu, hai tay chống đầu. “Chuyện này thật… không thể nào. Tôi
không biết nên suy xét ra sao.”
“Rakushun
cũng nói vậy đấy.”
“Quái
vật… giống như những con thú hoang. Chúng có thể tạo bầy để tấn công con người,
nhưng chuyện chúng cố tình tấn công một người cụ thể thì rất vô lý – mà chuyện
một con quái vật xông qua Hư Hải để nhắm tới một mình cô lại càng không tưởng
hơn. Đó không phải là một việc mà chúng có thể làm được. Chúng giống như hổ vậy,
nguy hiểm, nhưng không có ác tâm.”
“Nhưng
hổ có thể bị huấn luyện đúng không? Có thể là vậy chăng?”
“Tôi
không tưởng tượng ra nổi có ai có năng lực làm điều đó với quái vật. Không,
Youko, sự tình này có tầm cao hơn nhiều.”
“Ý anh
là sao?”
“Nếu
những con quái vật đó đã bị biến đổi theo một cách nào đó, hoặc nếu chúng bị ép
buộc phải tấn công cô – nếu có một người thực sự học được cách thao túng quái vật
– thì chúng ta cần phải điều tra toàn diện chuyện này. Năng lực điều khiển quái
vật như vũ khí là một mối nguy khủng khiếp. Nó có thể phá hủy cả một vương quốc.”
Heki
nhìn Youko. “Nếu cô là thần tiên thì cũng có thể có một cách lý giải khác cho
những chuyện đã xảy ra. Tuy tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện xảy ra tranh chấp
giữa các loài quái vật, một con quái vật vẫn có thể ăn thịt đồng loại khi quá
đói, có thể trong bản chất của cô có một điều gì đó thu hút chúng. Tuy nhiên…”
“Tôi
nghi ngờ điều đó,” Rakushun nói. “Youko trông không giống quái vật chút nào.”
Heki gật
đầu. “Một số quái vật có thể giả dạng người, nhưng không thể hoàn hảo như thế
này được. Và lẽ dĩ nhiên, nếu là một quái vật thật thì giờ này cô đã tự nhận ra
được rồi.”
“Tôi
có nhận thấy điều khác thường mà,” Youko trả lời anh, miệng cười nhạt.
Heki lắc
đầu. “Không đâu. Tôi tin rằng cô thuộc về một nhóm khác hoàn toàn, không phải
là quái vật đâu.” Anh đứng lên. “Cô cần phải gặp Vương thượng thôi. Tôi có thể
gửi lời cầu kiến tới triều đình, nhưng tôi cho rằng sẽ nhanh hơn nếu cô tới thẳng
Kankyuu. Hãy đến thẳng Cung Gen’ei và nói với các quan viên những điều cô vừa kể
với tôi. Cô chính là mấu chốt của câu chuyện này. Chắc chắn Vương thượng sẽ cho
phép cô gặp mặt.”
Youko
cũng đứng dậy. Cô cúi chào thật sâu. “Xin cảm ơn thầy vô cùng.”
“Nếu
đi ngay bây giờ, cô sẽ tới được thị trấn tiếp theo trước khi trời tối. Hành lý
của cô vẫn còn ở chỗ trọ ư?”
“Không,
chúng tôi mang theo đây rồi.”
“Vậy để
tôi tiễn hai người tới cổng trấn.”
Heki
đi bộ cùng họ trên con đường ra khỏi thị trấn. “Tuy không thể giúp ích nhiều,
tôi sẽ vẫn gửi một đơn thư về trường hợp của cô,” anh nói. “Có lẽ cô sẽ không
thể rời khỏi kinh thành cho đến khi Vương thượng và triều đình tìm hiểu được ngọn
nguồn vấn đề, nhưng tôi tin tưởng rằng En Vương sẽ giúp cô trở về nhà sau khi
các nút thắt được hóa giải.”
Youko
ngước nhìn anh. “Còn thầy thì sao?”
“Tôi
làm sao kia?”
“Thầy
không định xin Vương thượng giúp đỡ ư?”
Heki mỉm
cười cay đắng. “Tôi không có tư cách gì để gặp Vương thượng. Ngài ấy không có
thời gian gặp mặt tất cả những kaikyaku có nguyện vọng này kia được.”
“Nhưng
tôi có thể–”
“Thôi…
Thôi. Nói thật lòng thì đúng là tôi có thể xin được diện kiến thật, chỉ là tôi
không muốn thôi.”
“Anh
không muốn?”
“Khi
còn ở Nhật tôi đã rất chán nản rồi. Chán thời cuộc, chán tình cảnh đang xảy ra.
Thực ra tôi khá vui vì đã đến một thế giới khác. Giờ tôi không còn muốn trở về
nữa. Đến lúc tôi nhận ra rằng Vương thượng có thể có cách đưa tôi về nhà, tôi
đã hòa nhập với cuộc sống ở đây rồi, tôi chẳng muốn đi nữa.”
“Tôi…
tôi vẫn muốn về nhà,” Youko khẽ nói. Cô cảm thấy một nỗi cô đơn thắt lòng dâng
lên trong ngực.
“Chúc
cô may mắn trong hành trình diện kiến Vương thượng.”
“Anh
không muốn nghe tôi kể thêm về Nhật Bản ư? Ví dụ như kể chuyện bây giờ đất nước
như thế nào? Tôi có thể nói trong lúc chúng ta đi.”
“Không
cần đâu,” Heki cười, “Cuộc biểu tình của chúng tôi đã thất bại, tôi đã rơi vào
thế giới này như một sự ẩn náu. Tôi rất vui lòng với sự ẩn náu này.”
No comments:
Post a Comment