Chương 1
Đen hơn mực,
sâu hơn đêm.
Cô gái đứng
đó, cứng người sững sờ, bị vây bủa trong không gian thăm thẳm không gì có thể
xâm nhập.
Từ đâu đó,
âm thanh trong vắt của tiếng nước nhỏ giọt xuống một mặt chất lỏng đương đều đều
truyền tới tai cô, nhưng cô không lượng được nó vọng tới từ hướng nào, cách đây
bao xa. Những âm thanh ấy cho cô cảm giác như đang đứng trong một khoang động
kín, nhưng linh tinh cũng mách bảo cô rằng chắc chắn không phải như vậy.
Bóng tối này
quá sâu, quá lớn, khái niệm bầu trời hay mặt đất đều không còn tồn tại bên
trong nó.
Thốt nhiên, ở
phía xa xa có thứ gì chợt bùng cháy lên, không ngừng lay động – một ngọn lửa
liên tục nhảy nhót biến ảo.
Trên nền ánh
sáng đỏ ấy, muôn vàn cái bóng hiện thân, là dáng hình của vô số quái vật dị thú
đang chạy tới theo bầy. Cũng như ngọn lửa, chúng nhấp nhô biến động, tất cả đều
phi thân về phía cô. Trong bây đoàn ấy đông đủ các loại thú, từ linh trưởng đến
chim chuột, tất cả đều ngờ ngợ quen thuộc mà cũng cực kỳ dị thường. Có con màu
đỏ, màu vàng, cócon lại xanh dương; rất
nhiều con dị dạng, toàn bộ đều lớn hơn muông thú thông thường tới vài lần.
Chúng lao tới, chi trước trảo vào không trung, một số vừa chạy vừa bật nhảy uốn
mình, tất như một đoàn rước lễ hừng hực náo nhiệt, mà cô chính là vật tế lễ. Những
con vật rầm rập chạy, mõm há rộng, kích động chờ dòng máu tế sắp đổ.
Cô gái cảm
thấy sát ý ập xuống quanh người, mũi đã ngửi thấy được cơn khát máu của những
con vật. Những con thú đầu đàn chỉ còn cách cô chưa đầy bốn trăm mét, ngày một áp
sát. Từ khoảng cách này, cô đã có thể nhận thấy ánh nhìn đói khát trong mắt
chúng, nhưng cô vẫn không nghe thấy gì cả – không một tiếng kêu, không tiếng
móng chạy – chỉ trừ những tiếng nước tong tong nhỏ giữa khoang động. Cô cũng
không thể làm gì ngoài trân trân nhìn.
Chúng sẽ giết mình mất.
Vì sao cô
không thể nhúc nhích được? Chẳng mấy chốc, cô sẽ bị xé xác, sẽ bị ăn tươi nuốt
sống, nhưng cô vẫn chỉ có thể đứng sững sờ một chỗ. Chẳng còn nơi nào để trốn
chạy, chẳng còn cách nào để đánh trả.
Máu trong
người cô như đã chảy ngược, cả người choáng ván nôn nao trong suy nghĩ rằng
mình sắp chết. Tiếng tim đập bỗng dồn dập thùng thùng trong tai cô.
Bầy quái thú
vẫn chạy tới, cách cô không đầy ba trăm mét...
––––––––––––––––––––––
Youko ngồi phắt
dậy.
Mồ hôi chảy đầm
đìa bên hai thái dương, nhỏ vào mắt cay xè. Cô vội vàng chớp mắt vài lần, sau
đó hít vào thật sâu.
"Là nằm
mơ thôi," cô nói lên thành tiếng. Cô phải kiểm chứng lại trước khi dám chắc.
Không... không có tiếng nước nhỏ, không
có quái vật.
"Chỉ là
mơ thôi mà," cô lại nói. Không hơn một
giấc mơ. Dù rằng cô đã mơ giấc mơ này hàng đêm trong suốt một tháng qua.
Youko lắc lắc
đầu. Trong phòng rất tối, tấm rèm dày đã ngăn lại ánh trăng bên ngoài. Cô cầm
chiếc đồng hồ đặt bên giường lên nhìn. Vẫn còn quá sớm để dậy.
Người cô nặng
trình trịch. Khi nhấc tay, cô cảm thấy một sức cản, như thể cơ thể đang di chuyển
trong một chất lỏng đặc quánh.
Lần đầu cô
mơ thấy giấc mơ này là vào khoảng bốn tuần trước. Ban đầu, nó chỉ là một giấc
mơ về bóng tối. Cô cảm thấy vô cùng hoảng loạn trong bóng tối ấy, nhưng dù cố sức
đến mấy cô vẫn không nhúc nhích được. Đến lần mơ thứ ba, cô nhìn thấy ngọn lửa
phía xa, thét lên mà tỉnh dậy. Vào đêm thứ năm, cô bắt đầu thấy những bóng thú ấy.
Khi ấy, chúng chỉ là những bóng mờ nhạt nhoà trên nền sáng đỏ, nhưng cùng với
những lần mơ lặp đi lặp lại, cô đã dần thấy rõ rằng những bóng mờ này là một bầy
dã thú đang lao tới.
Youko vươn
tay kéo con gấu bông yêu thích của mình tới, ôm chặt vào lòng. Lần này chúng ở gần quá.
Trong vòng một
tháng, chúng đã chạy từ xa xa phía chân trời tới ngay sát gần cô. Cứ thế này,
chỉ nay mai thôi là chúng sẽ tóm được cô.
Rồi sao? Cô lắc đầu. Chỉ là mơ thôi mà.
Cho dù chúng
đã ám ảnh cô đêm đêm trong một tháng trời, cho dù mỗi lần chúng lại một gần
hơn, mơ vẫn chỉ là mơ.
Tuy thế, mặc
cho Youko có tự nhủ bản thân bao nhiêu lần đi chăng nữa, hôm nào tim cô cũng
thình thịch đập dồn, miệng hổn hển thở dốc đến rát cả họng.
Cả cơ thể lẫn
tinh thần của cô đều kiệt quệ, nhưng cuối cùng Youko vẫn ép mình bò dậy, mặc đồng
phụ đi học và đi xuống nhà. Ngay cả những việc nhỏ nhặt thường ngày giờ cũng
khiến cô rất khó chịu. Cô vỗ nước vào mặt, lảo đảo đi vào gian bếp kiêm phòng
ăn.
"Chào
buối sáng ạ," cô chào mẹ. Mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng bên bồn nước.
"Con dậy
rồi à? Sớm thế," mẹ cô nói, quay sang nhìn cô. Ánh mắt của bà trở nên sắc bén
hơn, biểu cảm cũng đanh lại.
"Youko,
nó lại đỏ rồi hơn đúng không?"
Trong thoáng
chốc, Youko ngẩn người ra, chưa hiểu ý của mẹ. Rồi cô bắt đầu tháo bím tóc ra tết
lại. Bình thường, cô sẽ tháo tóc ra tết trước khi xuống ăn sáng, nhưng sáng nay
cô chỉ gài kẹp tóc vào bím tóc mình đã tết trước khi đi ngủ đêm qua.
"Sao
con không thử đi nhuộm tóc đi?"
Youko lắc đầu.
Những lọn tóc xõa lung tung nhè nhẹ lướt bên má cô.
Ở giữa những
người mang màu tóc đen, mái tóc màu đỏ của Youko rất nổi bật. Tóc cô xưa nay vẫn
rất nhạt màu, nếu cô đi ngoài nắng hoặc tắm trong bể bơi quá lâu, màu tóc ấy lại
càng sáng hơn. Cô thích để tóc dài tới hết lưng, nhưng nếu độ dài như vậy, đuôi
tóc của cô sẽ bợt màu đến độ trông như bị tẩy.
"Hay là
con cắt bớt?"
Youko cúi đầu
không nói gì, chỉ tết lại tóc cho xong. Tết chặt tóc lại khiến màu tóc của cô
trông có vẻ tối hơn, đó cũng chính là điều cô cần.
"Chẳng
biết con giống ai nữa nhỉ? Chắc chắn là không giống tóc mẹ rồi." Mẹ cô thở
dài. "Hôm trước thầy của con hỏi chuyện mẹ đấy. Thầy hỏi có phải tóc con
như vậy là bẩm sinh hay không. Con nên nhuộm đen đi."
"Nhưng
trường không cho phép nhuộm tóc đâu ạ."
Mẹ cô đảo mắt.
"Thế sao con không chịu cắt? Ít nhất thì nhìn nó sẽ không nổi bật như thế
này."
Youko chỉ
nhìn xuống bàn.
"Con biết
không, con gái thì phải trông phải thật đoan trang giản dị, không nên quá nổi bật,
nên nề nếp một chút. Cho dù con không có lỗi gì thì người ta vẫn sẽ nghĩ rằng
con nổi loạn hay gì đó, rồi họ lại hiểu nhầm con người của mình ra."
Youko di di ngón
tay theo những hoa văn trên khăn trải bàn.
"Người
ta sẽ tưởng con chơi bời với phường bất lương nào. Con không muốn ai nghĩ mình là
loại ăn chơi, đúng không? Mẹ sẽ cho con tiền, con đi cắt đi. Nhé?"
Youko len
lén thở dài.
"Youko?
Con có nghe mẹ nói không?"
"Vâng ạ,"
cô đáp, đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Bầu trời mùa đông u buồn xám xịt. Đã giữa
tháng hai mà trời vẫn rét căm căm.
–––––––––––––––––––––––
Youko theo học
tại một trường trung học bình thương. Ngoài việc nó là một trường nữ sinh tư
nhân ra, ngồi trường này không còn một điểm đặc biệt nào khác.
Cha cô là
người đã quyết định cho cô theo học tại đây. Thành tích cấp hai của Youko rất
khá; khi ấy cô cũng mong được vào học một trường tốt hơn, giáo viên của cô cũng
từng gợi ý cho cô theo học một trường khác, nhưng cha cô không hề suy chuyển.
Ngôi trường hiện
giờ có vị trí gần nhà, không nổi danh cũng không tai tiếng, rất tự hào về tính
truyền thống và kỷ luật của mình. Như thế là đã đủ. Bản thân mẹ của Youko cũng
đã muốn cho con tới học một trường khác, nhưng thân là người vợ mẫu mực, bà chỉ
biết chấp nhận quyết định của chồng. Cha mẹ đã đều nói vậy, Youko không thể đưa
ra ý kiến gì.
Ở gần đây còn
có một trường cấp ba có đồng phục đẹp hơn nhiều, nhưng Youko không dám xin cha
mẹ cho vào, cuối cùng chỉ im lặng tuân theo. Có lẽ vì vậy mà sau khi chuyển cấp
hơn một năm, cô vẫn không cảm thấy gắn bó gì với ngôi trường này.
"Chào
buổi sáng!" một giọng hớn hở gọi Youko khi cô vào lớp.
Một nhóm bạn
đang vẫy tay chào cô. Một người chạy lại. "Nakajima! Cậu làm bài tập toán
chưa?"
"Rồi."
Youko chớp mắt.
"Cho tớ
xem đi?"
Youko gật đầu.
Cô ngồi xuống chiếc bàn bên cửa sổ và lấy vở bài tập ra khỏi cặp; vài người
trong lớp vây lại chép bài của cô.
"Cậu
chăm thật đấy, không hổ danh là lớp trưởng!"
Youko khẽ mỉm
cười.
"Không,
thật đấy, cậu chăm hơn tớ bao nhiêu. Tớ ghét làm bài tập lắm. Mà còn toàn quên
cách làm!" Một người khác lại nói.
"Ờ, lúc
bắt tay vào làm tớ cũng chẳng nhớ được gì cả, làm mãi không xong, cuối cùng lại
ngủ gật. Thông minh đúng là sướng."
"Chắc cậu
làm thì mất tí thời gian ấy mà nhở, Nakajima?"
Youko vội lắc
đầu. "Kh– không, không phải thế mà."
"Thế là
cậu thích làm bài tập à?"
"Đâu
có!" Youko đáp, cố cười. "Tại mẹ tớ nghiêm lắm." Sự thật không
phải vậy, nhưng nói dối vẫn dễ hơn. "Mẹ tớ kiểm tra tất cả bài tập của tớ
trước khi cho tớ đi ngủ. Phiền thế đấy."
Thực ra mẹ
cô không muốn cô khổ công học nhiều đến vậy. Dĩ nhiên bà vẫn quan tâm đến điểm
số của cô, nhưng bà thích cô ở nhà phụ việc nhà với mình hơn là đi học thêm.
Nguyên tắc của bà là làm trước học sau. Youko vẫn làm hết bài tập về nhà, nhưng
không phải vì cô thích học. Cô chỉ sợ thầy cô mắng mỏ.
"Oa, thế
là mẹ cậu bắt cậu học như nô lệ hả?!"
Youko cười
nhẹ. Ít nhất thì các bạn vẫn thích nói chuyện với cô. "Ừ, lúc nào mẹ cũng
nhăm nhăm nhắc tớ. 'Con đã làm hết bài chưa?', rồi thì 'Con được mấy điểm?'"
Một bạn khác
gật đầu. "Đúng, đúng! Mẹ tớ cũng y hệt! Cứ như tớ vừa vào nhà một cái là
đã đến giờ học rồi! Mà tớ cá là hồi xưa mẹ tớ có học lắm đến thế đâu!"
"Đúng đấy!"
Youko đồng tình, lòng nhẹ nhõm vì mình không còn là tâm điểm của cuộc nói chuyện
nữa.
"Ê,
Sugimoto kìa," một người nhỏ giọng nói.
Một cô gái
khác vừa vào lớn. Tất cả mọi người trong lớp đều đưa mắt nhìn rồi quay đầu ra
chỗ khác. Không khí căng thẳng rõ rệt.
Phớt lờ
Sugimoto đã trở thành trò chơi của cả lớp trong chừng nửa năm nay. Đầu cúi gằm,
Sugimoto chỉ đưa mắt nhìn quanh lớp rồi dè dặt đi về phía Youko và ngồi vào bàn
bên cạnh.
"Chào
buổi sáng, Nakajima," cô ngập ngừng nói.
Youko suýt
chào lại theo thói quen, nhưng rồi kịp nuốt lời vào khoảnh khắc cuối cùng. Có một
lần, cô đã vô thức chào lại Sugimoto, sau đó thì bị cả lớp trêu chọc suốt mấy
ngày.
Vậy là Youko
chỉ giữ im lặng và vờ như chưa nghe thấy gì cả. Tiếng nén cười vang đến từ những
bàn xung quanh.
Sugimoto cúi
mặt ngồi, dáng vẻ rất đáng thương, cô đưa mắt sang phía Youko như muốn nói gì
đó.
Youko nói
chuyện với các bạn khác trong khi vẫn cảm nhận thấy ánh mắt của Sugimoto luôn
nhắm về phía mình. Cô cảm thấy tội nghiệp cho bạn, nhưng nếu cô tỏ ra như vậy,
những người còn lại trong lớp sẽ nhanh chóng biến cô thành nạn nhân tiếp theo.
"Ưm...
Nakajima này?"
Youko giả vờ
như không để ý thấy, sau đó lại thấy tội lỗi. Cô không biết mình nên làm gì.
"Nakajima
ơi," Sugimoto lại nói.
Tiếng nói
chuyện xung quanh tắt dần, Youko có thể thấy ánh mắt lạnh lẽo của cả lớp đang
hướng vào mình. Không thể tảng lờ Sugimoto thêm nữa, cô quay nhìn bạn mình,
nhưng vẫn không nói gì.
"Ừm...
cậu đã làm xong bài tập toán chưa?" Sugimoto hỏi.
Cả lớp phá
ra cười.
"Đại
khái rồi," Youko nói.
"Tớ có
thể xem một chút được không? Xin cậu đấy?"
Youko quay
nhìn những bạn xung quanh mình, họ đều nhìn cô mà không nói gì.
Cô nuốt nước
bọt, cố đuổi vị đắng ra khỏi miệng. "Tớ vẫn còn mấy chỗ muốn sửa."
Những người
còn lại không mấy hài lòng với lời từ chối quanh co của cô, họ nói vào ngay.
"Cậu tốt
bụng quá đáng, Nakajima!"
Cậu đúng là nhu nhược, ý họ là thế.
Youko ngồi xịu
trên ghế.
"Cậu cứ
bảo nó lượn thẳng đi ấy, Nakajima!" một người khác nói vào.
"Đúng rồi,
ai cho nó quyền được nói chuyện với cậu chứ?"
"Có mấy
đứa ngốc quá nên không nói thẳng là nó không hiểu ấy!"
Youko không
biết nói sao. Cô không có can đảm đi ngược lại ý kiến của mọi người xung quanh,
nhưng đồng thời cô cũng chẳng dám nói gì ác ý với người bạn học bàn bên. Cô ngượng
ngùng cười và nhún vai.
"Cậu tốt
thật, Nakajima, thế nên mới hay bị một số người nhờ cậy quá đáng."
"Thế
à?" cô nói nhỏ.
"Cậu biết
mà!"
Cả phòng học
tràn ngập những tiếng cười tàn nhẫn.
"Đừng
cho Sugimoto mượn vở, bẩn hết đấy!"
"Thế
thì kinh quá nhở!"
"Không
kinh bằng chính nó ấy chứ!"
Mọi người lại
cười. Youko cũng hoà vào trong lúc mắt len lén nhìn sang cô gái cô độc ngồi bên
cạnh mình. Sugimoto khoanh tay vùi mặt trên bàn, nước mắt chảy dài trên má.
Sugimoto cũng có lỗi, Youko tự thuyết phục bản thân. Đừng lúc nào cũng tỏ ra mình chỉ là một nạn
nhân như vậy.
–––––––––––––––––––––
Đen thăm thẳm,
không trời không đất.
Lại tiếng nước
nhỏ như kim ấy – tóc, tóc tóc.
Youko đứng
trong màn đêm, một lần nữa nhìn về tấm màn lửa phía xa. Vô số hình thù vặn vẹo
biến thân trên nền sáng – một bầy thú phi thường và kinh khủng đang lao tới, hướng
thẳng về phía cô.
Chúng vẫn
còn cách nơi này chừng hai trăm mét, nhưng kích thước quá lớn của chúng khiến
khoảng cách như gần thêm. Một con linh trưởng khổng lồ há mõm tuôn ra một tràng
cười ghê rợn, bộ lông ánh đỏ phản chiếu lại sắc lửa đằng xa. Nó đã gần tới mức
cô có thể nhìn thấy những thớ cơ co duỗi theo từng bước vọt hoang dại.
Cô không thể
nhúc nhích nói năng gì, thậm chí không thở nổi. Tất cả những gì cô có thể làm
là trừng trừng nhìn thẳng vào bầy thú đang tới gần, chăm chú tới mức hai tròng
mắt ê ẩm vì căng lên. Chạy, nhảy, múa vung người, thú tính của những con vật
này ập tới quanh cô như cuồng phong, khiến cô không hô hấp được.
Phải thức dậy.
Phải kết
thúc giấc mơ trước khi chúng bắt kịp cô. Nhưng nếu có thể dùng lý trí để tỉnh dậy,
cô đã làm thế từ lâu rồi.
Bầy thú đã vượt
qua nửa quãng đường.
Mình phải thức dậy.
Cô nghiến
răng khi cảm giác bất lực nghiến vào người như một lưỡi dao. Nỗi sợ đảo điên cuồng
loạn trong người như muốn xé da cô thoát ra, tim cô đập như chạy, hơi thở hồng
hộc, tiếng máu xô dồn trong tai như bão biển.
Phải tìm cách thoát đi.
Đột nhiên,
cô cảm thấy có thứ gì đó phía trên đầu – một luồn sát khí khác giáng xuống như
hòng nghiền phẳng cô ngay tại chỗ. Và, lần đầu tiên trong giấc mơ này, cô có thể
động đậy được. Cô ngước nhìn lên.
Youko thấy
những cánh chim màu nâu đen, những cẳng chân vạm vỡ, những cái móng sắc nhọn khủng
khiếp đang vươn về phía mình.
Ngay cả ý
nghĩ bỏ chạy cũng đã bị đẩy phăng khỏi tâm trí cô trong cơn trào dâng của sự hoảng
loạn. Cô thét lên.
“Nakajima!”
Tiếng quát
đánh thức một bản năng tự vệ nguyên thuỷ trong Youko, khiến cô lập tức bỏ chạy.
Chỉ đến khi đã bước tới cửa rồi, cô mới dừng chân quay lại.
Cô giáo của
cô đứng trên bục giảng với vẻ mặt sửng sốt. Biểu cảm của mọi người trong lớp
cũng tương tự. Một sự im lặng nặng nề tràn khắp không gian, sau đó vỡ òa trong
tiếng cười vang. Youko thở ra một hơi nhẹ nhàng, sau đó mặt bắt đầu đỏ lựng
lên.
Cô ngủ gật
trong lớp.
Buổi đêm cô
ngủ không ngon vì cơn ác mộng đó, mà nếu cô không mơ thì giấc ngủ vẫn không
yên. Cô luôn cảm thấy mệt mỏi mơ màng, hay gà gật trong lớp, nhưng đây là lần đầu
tiên cô nằm mơ ở trường.
Cô giáo giận
dữ đi về phía bàn học của Youko. Nhìn chung, các giáo viên ở trường đều quý cô,
nhưng vì một lý do nào đó, cô giáo này luôn rất nghiêm nghị với cô. Youko cắn
môi.
“Nakajima!”
Cô giáo đập cuốn sách giáo khoa tiếng Anh xuống bàn. “Tôi đã thấy học sinh ngủ
trong lớp nhiều rồi, nhưng ít nhất lúc tỉnh chúng nó còn biết được đây là đâu.
Về chỗ của bạn ngay.”
Youko cúi đầu
về chỗ, nơi vị giáo viên vẫn đứng trấn.
“Bạn đến trường
để làm gì? Nếu mệt thì về nhà mà ngủ. Nếu không thích học thì tôi nghĩ bạn đây
chẳng việc gì phải ngồi chịu đựng ở chỗ này.”
“Em xin lỗi
cô ạ.”
Vị giáo viên
gõ gõ góc cuốn sách lên mặt bàn.
“Hay là ban
đêm mải chơi quá nên không có thời gian ngủ rồi?”
Một vài học
sinh khúc khích cười, trong đó có người là bạn của Youko. Tiếng cười to nhất đến
từ bàn bên cạnh.
Cô giáo
nghiêng người tới và mỉa mai giật giật bím tóc của cô. “Cái tóc này là sao đây?
Tự nhiên hở?”
“Vâng ạ.”
“Ra thế,” cô
giáo nói với vẻ không tin, “Biết không, hồi tôi còn đi học, trong lớp tôi cũng
có một người tóc y như của bạn đấy. Tất nhiên là cô kia thì tẩy tóc, chứ không phải như bạn đâu. Học đến năm ba thì
cô kia bị kỷ luật, cuối cùng phải bỏ học. Không biết bây giờ cô ta thế nào rồi
nhỉ?”
Khoảng nửa lớp
có vẻ như đang cố nín cười.
“Bạn nói cho
tôi biết, bạn có muốn học cùng cái lớp này không?”
“Dạ em có ạ.”
“Thật chứ
gì? Thế thì đứng đó đến hết tiết đi. Đứng cho tỉnh.” Cô giáo khinh khỉnh quay
đi và bước về bục giảng.
Vậy là Youko
đứng học đến hết tiết, vây quanh bởi những tiếng cười trộm.
––––––––––––––––––––
Sau buổi học,
Youko bị gọi tới phòng giáo viên. Xem ra câu chuyện trong giờ Anh văn đã lan
xa.
“Một số thầy
cô hỏi có phải em hay đi chơi tối hay
không đấy,” thầy chủ nhiệm Matsuzaki nói với cô, vẻ mặt không vui. “Thầy thấy
ít nhất chắc chắn em cũng phải thức rất muộn. Em có lý do gì không?”
Youko ngập
ngừng. “Dạ không ạ.”
Cô không thể
kể về chuyện nằm mơ được.
“Hay là em
xem tivi muộn à?”
“Dạ kh-
không, thì là…” Youko lắp bắp, cố móc trong đầu ra một lý do. “Điểm thi kỳ một
của em không tốt lắm, cho nên…”
Thầy chủ nhiệm
hơi thả lỏng. “Vì chuyện ấy ư? Ra là em ôn bài! Ừm, thế thì cũng có một phần lỗi
của thầy rồi.”
Thấy thầy
giáo có vẻ tin mình, Youko thầm thở ra một hơi.
“Nhưng
Nakajima này…”
Youko lại cứng
người. “Dạ?”
“Buối tối em
muốn học bao nhiêu cũng được, nhưng nếu không tập trung trên lớp thì sẽ phí
công.”
“Em xin lỗi ạ.”
“Em không cần
phải xin lỗi. Thầy phải dặn kỹ em, bởi vì màu tóc em rất dễ khiến người khác hiểu
lầm, Nakajima. Em không thể làm gì được về chuyện tóc của em ư?”
“Hôm nay em
đang định đi cắt đây ạ.”
Thầy
Marsuzaki gật đầu. “Cắt thì tiếc lắm, thầy biết mà. Con gái bọn em hay thích
nuôi tóc dài. Nhưng thầy nghĩ cắt sẽ tốt hơn cho em thôi. Thật tình, một số thầy
cô cũng thắc mắc có phải em nhuộm tóc đi bar hay không.”
“Em biết ạ,
em xin lỗi.”
“Chỉ thế
thôi. Em về đi.”
“Em cảm ơn
thầy ạ.” Youko cúi chào.
Đúng lúc ấy,
cô nghe thấy một giọng nói…
––––––––––––––––––––
“Tìm được rồi,”
một giọng nói vang lên. Kỳ lạ thay, trong khoang mũi của Youko bỗng ngập tràn
hương gió biển nhàn nhạt, dù họ đang ở cách bờ biển rất xa.
Thầy
Matsuzaki nhíu mày nhìn qua vai cô. Youko quay người và thấy một người thanh
niên đang đứng ở cửa. Cô biết mình chưa thấy người này bao giờ, bởi anh có một
ngoại hình hết sức nổi bật.
“Ngài đây rồi!”
người lạ mặt nọ kêu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Youko, biểu cảm lẫn lộn khó
đoán. Anh trông lớn tuổi hơn cô, có lẽ là gần 30, trên người mặc một chiếc áo giống
như kimono với tay áo chùng dài. Gương mặt anh nghiêm trang, những đường nét
như thể một chiếc mặt nạ trong kịch nô, mái tóc vàng ánh kim xõa dài tới gần đầu
gối.
“Anh là ai?”
thầy chủ nhiệm hỏi.
Người thanh
niên như không hề nghe thấy. Anh chỉ làm một điều khiến cho Youko càng thêm sửng
sốt.
Anh bước về
phía cô, quỳ xuống và cúi đầu.
“Thần vẫn hằng
tìm kiếm ngài.”
“Đây là người
quen của em sao, Nakajima?”
Youko á khẩu
đứng sững, sau đó lắc đầu. “Không ạ!”
Cả cô và thầy
giáo đều hết sức hoang mang. Không biết phải làm sao, họ chỉ biết đứng nhìn cho
tới khi người thanh niên đã đứng dậy.
“Xin ngài
hãy đi cùng tôi,” anh quả quyết nói.
“Sao kia?”
“Nakajima,
đây là ai?”
Đó là câu mà
cô cũng muốn hỏi. “Em không biết thật mà!” cô nói, khẩn thiết nhìn thầy giáo. Những
giáo viên còn lại trong phòng bắt đầu xúm tới, tò mò xem chuyện gì đang xảy ra.
“Đủ rồi. Anh
này, anh là ai?” thầy chủ nghiệm nghiêm khắc hỏi. “Anh có biết người ngoài
không được phép vào khuôn viên trường hay không? Đừng để tôi phải gọi cảnh
sát.”
Người thanh
niên xa lạ dường như lúc này mới để ý tới thầy giáo, nhưng gương mặt kia vẫn
hoàn toàn vô cảm. Anh ta rõ ràng là chẳng màng đến việc xông vào đây.
“Việc này
không liên quan đến ông.” Anh lạnh lùng nhìn những giáo viên đứng quanh. “Cũng
như tất cả các vị. Tránh ra đi.”
Thái độ quyết
liệt của anh khiến các giáo viên đều căng thẳng. Youko cũng ngỡ ngàng không
kém, cô nhìn anh chằm chằm.
“Thần sẽ giải
thích mọi thứ sau,” anh nói với cô với giọng nhẹ nhàng hơn. “Xin ngài hay đi
cùng thần.”
“Tôi xin lỗi,
nhưng–”
Cô đang định
hỏi anh là ai, nhưng vừa lúc đó lại nghe thấy một giọng nói khác cất lên một từ
mà cô chưa bao giờ nghe thấy.
“Taiho.”
Âm thanh ấy
phát ra như thể gọi tên. Người thanh niên ngước lên, có vẻ đáp trả. “Chuyện
gì?” Anh nhíu mày, ánh mắt chuyển sang bên như đang nhìn về phía ai đó, nhưng
Youko không nhìn thấy người nào cả.
Cô lại nghe
thấy giọng nói ấy nói: “Có truy binh.”
Gương mặt của
người thanh niên đanh lại. Anh gật đầu và nắm lấy cổ tay của Youko.
“Xin thứ lỗi,
chúng ta đang gặp nguy hiểm. Xin ngài hãy ra đây.”
“Nguy– nguy
hiểm?”
“Thần không
có thời gian để giải thích.”
Có điều gì
đó trong giọng nói của anh ta khiến Youko sợ hãi.
“Kẻ địch
đang đến.”
“Kẻ địch
nào?” cô nói, trong lòng hoảng loạn. Cô lại nghe thấy giọng nói kia. Lần này nó
đế từ sát bên phải cô.
“Taiho,
chúng tới rồi.”
Youko quay
phắt sang, nhưng một lần nữa cô lại chẳng thấy ai. Thầy chủ nhiệm mở miệng định
nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy, cửa sổ quay ra bờ sông ở gần sát cô chợt vỡ tan.
Cô nhắm tịt mắt, run người nghe tiếng thuỷ tinh rơi vụn.
“Cái gì thế?!”
Thầy Mitsuzaku hô lên, Youko mở mắt và thấy thầy chạy tới nhìn qua khung cửa sổ
vỡ. Một ngọn gió lạnh thổi vào từ bên sông, mang theo mùi tanh ngờ ngợ như mùi
cá ươn.
Trên sàn phủ
đầy mảnh thuỷ tinh. Youko thoát được không xây xước gì là nhờ có người thanh
niên kia đã chắn cho cô.
“Cái gì–” cô
nói, hoàn toàn mất phương hướng.
“Thần đã nói
là rất nguy hiểm,” người nọ lạnh lùng nói, một lần nữa nắm lấy cánh tay cô. “Đi
hướng này.”
Hoảng hốt, Youko
cố giật tay lại, nhưng tay anh ta đã siết cứng. Thấy cô lảo đảo, anh đặt một
tay lên vai cô, giữ cô đứng vững lại.
Thầy
Matsuzaki cố len vào đứng chắn giữa Youko và người này. “Anh kia! Anh đang làm
gì thế?!”
Người thanh
niên hung dữ nhìn thầy. Khi cất tiếng, giọng anh rất lạnh: “Không liên quan tới
ông. Tránh ra.”
“Thế hả? Lớn
lối nhỉ? Anh có việc gì với học sinh của tôi? Vì sao bạn anh ngoài kia lại ném
vỡ cửa sổ?” thầy bắt đầu truy hỏi. Khi
không nhận được câu trả lời nào, thầy lại quay sang gặng hỏi Youko. “Chuyện gì
đây, Nakajima? Thầy yêu cầu em phải giải thích.”
“Em không biết,”
cô nói, lắc đầu trong lúc người thanh niên vẫn kéo tay muốn bắt cô phải đi.
“Chúng ta phải
rời khỏi đây!”
“Không!” Youko
cố vặn tay hòng thoát khỏi anh ta. Nếu thầy Matsuaki nghĩ rằng cô dính dáng tới
người này thì số cô tàn mất.
“Taiho,” giọng
nói phía trên vang lên, có vẻ rất bồn chồn. Các giáo viên dáo dác nhìn xung
quanh, cố tìm điểm xuất phát của nó.
Người thanh
niên cau mày. “Thật cứng đầu,” anh bật ra mấy lời rồi quỳ xuống.
Trước khi
Youko kịp làm gì, anh đã quỳ xuống, tay nắm lấy chân cô – không phải một cách bạo
lực, mà một cách tuân phục, như đang thực thi một cách hành lễ xa lạ nào đó.
“Không rời
quân vương, tuyệt đối trung thành. Thần xin thề,” anh nói rất nhanh, Youko suýt
không thể nghe hiểu kịp.
Cô nhìn xuống
và thấy anh đang nhìn thẳng vào mình với vẻ chờ đợi.
“Hãy nói rằng
ngài chấp thuận.”
“Chấp thuận?
Chấp thuận cái gì?”
“Nếu ngài
còn muốn sống thì chấp thuận đi!” anh gầm lên.
Youko vô thức
nói theo: “Tôi chấp thuận.”
Rồi cô sửng
sốt nhìn anh cầm chân mình cúi người chạm trán vào đó.
Các giáo
viên đều giật mình kêu lên.
Youko ngỡ ngàng. “Cái gì–?”
Đột nhiên,
cô cảm thấy có thứ gì đó đang chạy xuyên vào người mình, tầm nhìn của cô thoáng
đen đặc.
“Nakajima,
thế này là thế nào?!” thầy chủ nhiệm quát, gương mặt đỏ bừng.
Vừa lúc ấy,
một tiếng trầm vang như tiếng động đất dộng tới, những tấm kính cửa sổ còn lại
trong phòng đều phủ hơi trắng xoá.
–––––––––––––––––––––––
Trong khoảnh
khắc, thuỷ tinh vỡ ào ào đổ vào trong phòng xối xả như thác. Những mảnh vỡ cuốn
về phía Youko trong từng đợt ánh sáng lấp lánh. Cô nhắm mắt, giơ tay lên che mặt.
Âm thanh xung quanh đáng ra phải rất dữ dội, nhưng trong tai cô lại chỉ có sự
tĩnh lặng.
Người cô
căng cứng chờ đợi, nhưng lạ thay, cô không bị đau. Cô chỉ cảm thấy có chút khó
chịu, như bị hàng ngàn viên đá li ti rơi vào người. Khi cảm thấy chúng đã dừng
lại, Youko mở mắt.
Phòng giáo
viên đã hoàn toàn thay đổi.
Một thứ ánh
sáng đang dao động theo từng luồng trong phòng, phản chiếu lại trên muôn vàn mảnh
sáng lấp lánh phủ khắp sàn. Đây đó, các giáo viên đang co người nằm rạp, vặn
mình đau đớn. Thầy Matsuzaki quỳ dưới chân cô, hai tay che đầu.
Khi cô cúi
xuống định đỡ thầy dậy, cô thấy trên người thầy có hàng trăm mảnh thuỷ tinh găm
trên lưng và bên sườn.
Youko cúi
nhìn người mình. Tuy đứng ở ngay giữa đợt thuỷ tinh rơi, cô gần như không bị
xây xước gì.
Thầy chủ nhiệm
nắm lấy chân cô, hoảng loạn hỏi. "Em... em đã làm cái gì vậy?"
Người thanh
niên lạ mặt quỳ xuống gạt tay của thầy ra. "Chúng ta phải đi thôi."
Anh ta cũng không hề bị thương.
Youko lắc lắc
đầu, cố lý giải mọi chuyện. Nếu đi cùng người này, các thầy cô chắc chắn sẽ cho
rằng cô quen biết anh ta. Nhưng khi anh ta kéo tay cô, cô cũng không muốn phản ứng
lại. Cô cảm thấy muốn bỏ đi, không phải vì cô tin vào việc "có kẻ địch"
mà anh ta nhắc tới, mà vì cứ nghĩ tới việc ở lại trong căn phòng tràn ngập tiếng
rên rỉ và mùi máu nồng nặc này, cô lại thấy không chịu nổi.
Họ cùng bỏ
chạy.
Trong hành lang, họ bắt gặp một giáo
viên đang chạy tới sau khi nghe thấy tiếng động lớn.
"Chuyện
gì thế này?" thầy hỏi. Đây là một thầy giáo dạy toán làm việc bán thời
gian tại trường, Youko thậm chí còn không biết tên thầy. Vị giáo viên này chằm
chằm nhìn người thanh niên đứng bên cạnh cô, mày cau lại. Trước khi cô kịp nói
gì, người thanh niên đã đưa tay chỉ về phía phòng giáo viên.
"Mau
giúp họ. Có người bị thương."
Sau đó anh
tiếp tục đi theo hành lang, kéo theo Youko phía sau, tiếp đến lại bắt đầu dẫn
cô đi lên cầu thang. Lúc này, Youko chỉ muốn được về nhà hơn hết thảy, nhưng họ
cứ tiếp tục leo lên.
"Chúng
ta đi đâu đây?" cuối cùng cô hỏi.
"Đây là lối lên sân thượng mà! Tại sao?"
"Nếu đi
xuống, chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Cô nhíu mày.
"Rắc rối gì? Anh không muốn bị nhìn thấy à?"
"Ngài
có muốn khiến những người vô tội gặp nguy hiểm không? Việc này vô can tới họ."
Người thanh niên mở cửa cầu thang lên sân thượng và mạnh tay kéo cô ra ngoài.
Việc này vô can tới họ.
Vậy nghĩa là
nó có liên quan tới cô ư? “Kẻ địch” mà anh ta nhắc tới là ai? Cô muốn hỏi,
nhưng cảm thấy mình đã lỡ mất thời điểm thích hợp. Vậy nên cô cứ để bị dẫn đi lảo
đảo tới sân thượng.
Ngay sau khi
bước qua cửa, Youko liền nghe thấy một tiếng rít quỷ dị từ sau lưng. Cô quay phắt
lại – âm thanh ấy giống như tiếng sắt rỉ đang rin rít nghiến vào nhau trong một
cơn bão.
Phía trên cửa
ra hiện lên một hình thù khổng lồ: đôi cánh vĩ đại màu nâu đen, chiếc mỏ khoằm,
một thân hình loang loáng màu xanh lá. Thứ này giống như một con chim rất lớn,
kích thước vượt xa mọi loài chim Youko từng được thấy, sải cánh phải dài tới năm
mét. Con vật vươn dậy, kêu dài một tiếng như tiếng mèo kêu khi kích động.
“Chờ đã–”
Youko khựng lại.
Nó từng có mặt trong giấc mơ đó.
Tiếng kêu kỳ
dị của con vật quét ngang qua sân thượng, sát ý bộc phát hiện hữu như một cơn
gió nóng cháy. Youko loạng choạng.
Trời đã sẩm
tối. Mây phủ kín trời, dày dặc âm trầm. Sau một tầng mây gần phía chân tời, một
luồng sáng đỏ rọi xuống làm nền cho con chim lớn này. Lúc này, Youko còn thấy
thứ quái vật này có sừng, đang vừa lắc đầu vừa đập đập sải cánh lớn, mùi hôi thối
xông tới ngợp quanh cô. Cô đã sợ đến tê liệt, đứng như trời trồng không khác
như khi ở trong mơ, mắt chỉ biết nhìn con chim cất cánh. Nó thong thả thăng
thiên, tiếng vụt cánh thùm thụp, rồi đột ngột đổi hướng – cô mơ màng ý thức được
rằng nó chuẩn bị lao xuống.
Đôi cẳng cuồn
cuộn cơ vươn ra, những cái móng sắc nhọn đáng sợ hướng về cô. Trước khi cô kịp
lấy lại thăng bằng, nó đã giáng xuống. Cô còn không có thời gian để hét lên, hai
mắt trừng to, tầm nhìn đã nhoà mờ. Rồi cô cảm thấy như bị vụt mạnh vào tay, trong
đầu tự hiểu rằng những cái móng kia đang xé vào thịt mình.
“Hyouki!” có
tiếng người kêu lên. Cô không biết đó là giọng của ai hay từ đâu đến. Trước mắt
cô giờ chỉ có một màu đỏ sẫm che kín, dày đặc.
Máu.
Lạ thay, cô
không cảm thấy đau đớn gì. Cô nhắm chặt mắt lại. Cái chết hóa ra dễ dàng hơn cô
tưởng. Tại sao xưa nay cô lại sợ chết chứ?
“Tỉnh táo lại
đi!” có tiếng quát.
Ai đó đang
lay mạnh vai cô. Youko chớp mắt tỉnh dậy. Người thanh niên lạ mặt đang nhìn thẳng
vào mắt cô. Cô cảm thấy lưng mình áp trên bờ tường bê tông, cánh tay trái bị ấn
vào hàng rào thép.
“Đây không
phải lúc để mê ngủ!”
Youko bật dậy,
lảo đảo quỳ trên một gối. Cô đã lăn ra đến rìa sân, cách nơi mình vừa đứng một
khoảng khá xa.
Một tiếng
rít giận dữ tuôn vào tai cô. Con chim khổng lồ đã đáp xuống trước cửa ra sân; mỗi
lần nó đập cánh, gió mạnh lại ập đến. Bộ móng của nó đã cắm ngập vào sân bê
tông, khiến con vật kẹt cứng. Nó lắc lắc đầu như một con ngựa đang bực tức đuổi
ruồi.
Cô nhìn thấy
một con quái vật khác đang bám trên lưng con chim này, trông như báo nhưng có
lông màu rỉ đỏ.
“Cái–” cô lắp
bắp. “Đó là thứ gì?”
“Thần đã nói
chúng ta đang gặp nguy mà.”
Người thanh
niên lại kép cô đứng dậy. Ánh mắt của Youko đưa qua lại giữa hai con vật. Con
quái vật có cánh đang giao chiến cùng con vật giống báo màu đỏ kia.
“Kaiko!”
Như thể được
triệu hồi, một người phụ nữ trồi lên từ nền bê tông dưới chân Youko. Làn da của
cô ta phủ lông, hai cánh tay dài và cong lại như cánh chim. Cô ta cầm trong tay
một thanh kiếm báu với bao kiếm được trang trí rất tinh xảo, chuôi kiếm lấp loáng
ánh vàng, ở đuôi bao kiếm gắn đá quý có treo một viên ngọc lớn. Youko không có
hiểu biết sâu sắc gì về lĩnh vực này, nhưng cô cảm thấy thanh kiếm này rõ ràng
là để trang trí chứ đâu phải để sử dụng.
Người thanh
niên cầm lấy thanh kiếm từ tay người phụ nữ và chĩa nó về phía Youko.
“Là sao?” Cô
há mồm.
“Nó thuộc về
ngài. Hãy dùng nó đi,” anh ta nói như ra lệnh.
“Tôi? Tôi
dùng cái này?” cô chớp mắt, ngớ người. “Không phải là anh dùng sao?”
Anh ta nhìn
cô với vẻ bất mãn , một lần nữa chĩa thanh kiếm về phía cô.
“Thần không
có hứng thú với việc dụn kiếm.”
“Tôi thì có
sao? Không phải anh sẽ dùng nó để bảo vệ tôi ư?”
Anh ta nhún
vai. “Rất tiếc là thần không biết cách dùng.”
“Cái gì?!”
Youko ngập
ngừng cầm lấy thanh kiếm. Nó nặng hơn cô tưởng; cô nghĩ mình không đủ sức giơ
thanh kiếm này. “Nhưng tôi cũng không biết dùng!” cô phản đối.
“Ngài muốn bị
giết hơn ư?” người kia lãnh đạm hỏi.
“Tất nhiên
là không!”
“Vậy hãy
dùng nó.”
Cơn hoảng loạn
trong tâm trí của Youko càng sôi lên. Từng tế bào trong người cô đều khao khát
sống, nhưng chúng không thể cho cô lòng can đảm để dùng thanh kiếm hào nhoáng
này chống lại con chim ma quỷ kia. Hành động như vậy là vô nghĩa. Cô không có sức
khỏe hay kỹ năng cho việc này. Tai cô nghe thấy người lạ mặt kia nói rằng có có
thể dùng thanh kiếm, nhưng giọng nói vang vọng trong tâm trí cô nói rằng cô
không thể.
Trong lúc tự
hỏi liệu mình có còn cách nào khác hay không, cô giật tay một cách bức bối và
vô vọng, thay kiếm bay vòng qua không trung và rơi xuống mặt sân.
“Ngu xuẩn!”
người thanh niên quát, ngạc nhiên xen lẫn phẫn nộ.
Youko đã ném
thanh kiếm một cách hời hợt về phía con chim khổng lồ. Trước sự ngạc nhiên của
cô, nó bay đủ xa để sượt qua cánh con vật trước khi leng keng rơi xuống.
“Đúng là–
Hyouki!” Anh ta gắt lên, Youko cảm thấy như vừa nghe thấy anh tặc lưỡi bực
mình. Theo tiếng gọi, con quái thú lông đỏ nhảy khỏi lưng con quái điểu và đáp
xuống sân. Với một động tác lưu loát, nó ngoạm ngang thanh kiếm và lao như tên bắn
về phía Youko.
Người thanh
niên cầm lấy thanh kiếm từ mõm con vật. Họ cùng quay nhìn con quái điểu đang
vùng vẫy. “Người có giữ chân được nó không?” người thanh niên hỏi.
“Ta nghĩ là
được.” Phi thường thay, con thú có tên “Hyouki” đó lại đáp lời bằng tiếng người.
Người thanh
niên ậm ừ gật đầu, sau đó gọi người phụ nữ nửa chim đang chờ bên cạnh: “Kaiko!”
Người phụ nữ trồi lên hoàn toàn khỏi mặt sân, cùng thời điểm một cơn mưa vụn bê tông đổ xuống quanh họ. Con chim khổng lồ đã thoát khỏi mặt bê tông, để lại một hố sâu lớn tại nơi móng của nó từng bị kẹt.
Hyouki quay người phóng đi, bám mình
vào con chim trong lúc nó chầm chậm cất cánh; người phụ nữ nửa chim tên Kaiko cũng
tham gia vào. Youko nhận thấy cô ta có chân giống người nhưng phủ lông và có một
cái đuôi dài.
“Hankyo!
Juusaku!” người thanh niên tiếp tục gầm lên.
Hai con quái
thú nữa xuất hiện theo lời triệu, một con giống như cho khổng lồ, cùng một con
khỉ đầu chó rất lớn. “Hankyo ở lại đây. Jusaku, đưa ngài ấy đi!”
“Tuân lệnh,”
hai con vật đồng thanh đáp và cúi đầu.
Người thanh
niên gật đầu và quay lưng lại. Không chút ngập ngừng, anh ta bước về phía hàng
rào quanh sân và biến mất.
“Cái gì? Chờ
đã!” Youko kêu lên.
Con khỉ đầu
chó đặt tay lên người Youko, trước khi cô kịp phản đối, nó đã ôm sát cô vào cơ
thể đầy lông, quặp cô dưới cánh tay mình vào nhảy bật qua hàng rào, mặc cho cô
thét lên.
––––––––––––––––––––––––
Con vật nhảy
từ sân thượng xuống mặt đất, rồi bật nhảy lên đỉnh một cột dây điện thoại. Nó
chạy với tốc độ nhanh khủng khiếp, đến mức mỗi nhịp lên xuống khiến Youko cảm thấy
như đang bay trong một cơn lốc.
Cho dù vậy,
cô lại cảm thấy thời gian như dài vô tận. Lòng cô tuyệt vọng mong mỏi có được một
khắc bình yên. Cuối cùng, họ dừng lại bên bờ biển, cách rất xa thị trấn nơi cô sinh
sống. Con khỉ dừng lại trên một bức tường chắn sóng quay mặt về phía cầu cảng,
hạ Youko xuống đất và biến mất không một lời nào.
Vừa cố điều
chỉnh lại hơi thở, cô vừa nhìn quanh tìm kiếm con vật. Thay vào đó, cô thấy người
thanh niên tóc vàng bước ra từ giữa những kiến trúc bê tông chắn sóng. Tay anh
cầm thanh kiếm báu.
“Ngài đã tới,”
anh nói.
Youko mờ mịt
gật đầu. Cô cảm thấy choáng váng, nhưng không rõ là do hành trình vừa qua hay bởi
chuỗi sự kiện kỳ lạ này. Hai chân cô kiệt lực, quỵ xuống.
Nước mắt
trào ra.
“Giờ không
phải là lúc để khóc,” người thanh niên nói, quỳ xuống bên cạnh cô.
Cô nhìn anh,
câm lặng cầu xin một lời giải thích, nhưng xem ra anh ta không có hứng giải
thích.
Cô cụp mắt
nhìn xuống. “Con thú đó… đang đuổi đến ư?”
Anh ta gật đầu.
“Vì ngài không chịu giết nó. Hyouki và những người còn lại sẽ cố hết sức để cản
bước nó, nhưng họ không thể giữ chân nó được lâu.”
“Con vật
kinh khủng ấy… là thứ gì?”
“Một con kochou.”
“Kochou? Là loài gì?”
“Là thứ mà ngài vừa thấy.”
Đây nào phải là một lời giải thích, nhưng cô không thể
phàn nàn. “Anh là ai? Vì sao lại cứu tôi?”
“Thần tên là Keiki.”
Youko thở dài. Vậy
Taiho thì nghĩa là gì, cô tự hỏi, nhưng đã từ bỏ ý định hỏi thêm thông tin
từ người này. Cô muốn bỏ trốn, muốn chạy thật xa khỏi anh ta, muốn về nhà càng
sớm càng tốt. Nhưng cô vẫn còn áo khoác và cặp ở trường, mà cô cũng không nghĩ
mình có thể đi về một mình.
“Ngài xong chưa?” người thanh niên hỏi.
Youko co người.
“Xong gì?”
“Ý thần là
chúng ta đi được chưa?”
“Đi? Đi
đâu?”, cô hỏi.
“Về bên
kia.”
Youko không
có khái niệm gì về “bên kia”, nhưng cô không tin nó khá gì hơn so với tại đây
vào lúc này. Cô mờ mịt ngồi im.
Người thanh
niên sốt ruột nắm tay cô kéo dậy, giục cô đi dọc theo bờ chắn sống. Cô đã bị
lôi đi như thế này bao nhiêu lần trong suốt một tiếng qua rồi? Tại sao người
này cứ bắt cô đi từ chỗ này tới chỗ khác mà không thèm giải thích một lời nào?
“Chờ đã!” cô
kêu lên.
“Chúng ta chần
chừ quá lâu rồi. Lợi thế của chúng ta sắp hết.”
“Chúng ta
đang đi đâu? Cách đây bao xa?”
“Nếu đi ngay
bây giờ, khoảng một ngày.”
“Tôi không
thể làm thế!”
“Cái gì?” anh
ta gắt.
Youko rúm
người nhưng vẫn kiên quyết. Cô không đời nào có thể đi cùng người này, đi xa
như vậy càng không được. Cô biết nói gì với bố mẹ? Họ thậm chí còn hiếm khi cho
cô ra ngoài chơi buổi tối với các bạn. Chắc chắn cô không được phép đi đâu cả
ngày được.
“Tôi không
thể–” cô ngừng lời, muốn bật khóc. Cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra,
trong khi người lạ mặt này cứ độc đoán đòi hỏi. Nhưng nếu cô khóc, có lẽ anh ta
sẽ lại mắng cô. Vậy là cô cắn răng nhịn xuống. Cô ngồi xuống, hai tay bó gối,
người cuộn lại. Rồi cô lại nghe thấy giọng nói kia.
“Taiho.”
Người thanh
niên ngước nhìn lên. “A, kochou sao?”
“Vâng.”
Youko cảm thấy
một cơn run lạnh chạy dọc sống lưng. Lời kia chỉ có thể mang một ý nghĩa: con
chim kinh khủng ấy đang đến gần.
“Xin hãy cứu
tôi!” cô tóm chặt lấy tay anh ta trong lúc anh cố đưa thanh kiếm cho cô.
“Nếu còn muốn
sống, hãy cầm lấy thanh kiếm này.”
“Nhưng tôi
không biết dùng kiếm.”
“Chỉ có ngài
mới có thể dùng nó.”
“Tôi… Không,
thật mà, tôi không thể!”
“Vậy tôi sẽ
cho ngài một hinman. Jouyuu!”
Từ dưới chân
Youko nhô lên một gương mặt nam giới – làn da tái nhợt như đá, đôi mắt trũng
sâu với màu như máu khô. Cái đầu này vươn lên khỏi mặt đất, nhưng không có cơ
thể nào đính kèm. Thay vào đó, nó kéo theo một cái túi mềm trong suốt, tựa như
một con sứa kinh khủng. Thứ này bay thẳng về phía cô.
Youko thét
lên bỏ chạy, nhưng Keiki đã nắm lấy cánh tay cô. Cô vùng vẫy, nhưng anh nắm quá
chặt. Rồi một thứ gì đó nằng nặng áp vào sau gáy cô; cái đầu mềm nhũn kia len
vào trong theo cổ áo đồng phục của cô.
Cô la hét,
vươn tay ra sau để cào cấu vào thứ trên lưng mình.
“Lấy nó ra!”
Keiki nắm lấy
bàn tay còn lại này.
“Dừng lại!
Không!” Youko chống cự cùng cực.
“Bình tĩnh lại
đi!” anh quát.
“Tôi… Tại
sao anh lại làm thế này với tôi!”
Cô cảm thấy
như có một thứ nội tạng lành lạnh đang trượt xuống cánh tay mình, đồng thời có
một thứ khác đang ấn vào gáy. Đầu gối cô vô lực khuỵu xuống. Mặt cúi gằm, cô
dùng cả hai bàn tay cố gắng bấu gãi vào sau gáy.
“Cái gì? Là
cái gì thế?”
“Jouyuu đã
nhập vào người ngài.”
“Nhập vào?!” Youko hơi gượng dậy và vuốt
tay dọc hai cánh tay, rồi ngập ngừng sờ vào cổ mình. Không còn dấu vết gì của
thứ sinh vật kinh khủng kia nữa; cảm giác trơn nhớt đã biến mất.
“Jouyuu am hiểu
kiếm thuật. Giờ thì cầm lấy đi,” Keiki lạnh lùng ra lệnh, đưa cho cô thanh kiếm
báu vẫn tra trong vỏ. “Kochou có tốc độ rất cao. Ít nhất ngài phải diệt được một
con như vậy, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ bị chúng bắt được.”
“Ít nhất? Ý
anh…” Còn những thứ khác đang đuổi theo
sao! Youko tự hỏi liệu còn có những quái vật nào khác đang tìm đến. Tình cảnh
lúc này quá giống với giấc mơ của cô. “Tôi không thể làm được!” cô kêu lên.
“Còn thứ Jouyuu hay hinman gì gì đó thì sao? Nó đi đâu rồi?”
Keiki không
trả lời. Thay vào đó, anh ngẩng đầu nhìn trời.
“Tới rồi.”
––––––––––––––––––––––
Youko vừa
ngước lên định nhìn thì nghe thấy tiếng rít quỷ dị nọ vang lên phía sau. Keiki
nhét thanh kiếm vào tay cô trong lúc con chim khổng lồ lao xuống tung đòn sát
thủ. Youko thét lên, và trong một khoảnh khắc, khi ý thức của cô sáng rõ một
cách kinh khủng, cô biết mình không còn đường thoát nữa. Con vật lao xuống quá
nhanh. Cô không biết dùng kiếm, cũng không có gan chiến đấu. Cô hoàn toàn không
có một sự tự vệ nào.
Những cái
móng như lưỡi dao của con kochou xoè rộng choán hết tầm nhìn của cô. Cô tuyệt vọng
ước rằng mình có thể nhắm mắt lại, nhưng không làm nổi. Thay vào đó, cô bị
choáng ngợp hoàn toàn: một quầng sáng trắng loá, một tiếng chát chúa như đá lớn
va chạm vào nhau. Những cái móng to nặng chém xuống như lưỡi rìu – và bị chặn lại
ngay trước khi chạm được tới mặt cô.
Trước sự
kinh ngạc của Youko, thanh kiếm báu đương rút dở khỏi vỏ đang được chính tay cô
đưa lên chống đỡ lại con quái vật. Trong khi một phần tâm trí sâu bên trong cô
la lên hoảng hốt, cô cũng thấy chính cánh tay của mình rút hết lưỡi kiếm ra và
chém vào hai chân của con kochou.
Một dòng máu
đỏ tươi phun vào mặt cô, ấm nóng và nhớp dính.
Youko sững sờ
đứng đó. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Cô không hề sử dụng thanh kiếm này,
tay chân của cô chỉ tự ý cử động.
Cô thấy mình
chặt đứt một cẳng chân to lớn của con điểu trong khi con vật cuồng loạn vụt
cánh, cố thoát khỏi chiêu kiếm. Máu lại phun lên. Cô cảm thấy những dòng dung dịch
ấm lỏng chảy xuôi từ má xuống cằm, len vào trong cổ áo của mình. Cảm giác ấy
khiến cô run rẩy. Hai chân cô giần giật, cô nhảy sang một bên để tránh một dòng
máu mới vừa trào ra.
Tuy bị
thương nặng, bằng một cách nào đó con kochou đã bay được lên cao. Nó chỉ nâng độ
cao một chút rồi chúi mình lao về phía cô, tiếng rít đầy phẫn nộ. Youko tránh
sang bên và chém vào cánh của nó, tránh khỏi những cái móng sắc một cách thiện
nghệ. Mỗi khi cánh tay cử động, cô lại thấy một cảm giác lạnh lẽo trơn nhớt chạy
khắp người mình.
Là thứ Jouyuu đó!
Cánh phải chịu
trọng thương, con điểu khổng lồ đâm xuống đất, mỏ rin rít kêu.
Youko đã hiểu
được điều gì đang xảy ra. Thứ hinmean tên
là Jouyuu đó đang điều khiển cơ thể của mình! Với những kỹ năng di chuyển
và độ chính xác mà Youko chưa từng có, nó đang đánh lại con chim này thông qua
cô.
Trên mặt đất,
con chim đập đập cánh, cào vào bức tường chắn sóng cứng rắn. Cánh của nó vỗ lên
mặt đất và bờ đá, giúp nó lết dần về phía Youko. Cơ thể của cô nhanh chóng phản
ứng. Phóng mình sang bên, cô cắm sâu mũi kiếm vào ngực con vật và nhanh chóng
rút lại.
Youko nhảy bật
về phía sau. Máu thịt dính lên người cô từ đầu tới chân, bản thân cô vẫn còn nhớ
được sức cản của máu và xương con vật khi mũi kiếm đâm vào.
Chạy tới cạnh
con chim một lần nữa, cô đâm vào đôi cánh đã rách nát của nó trong lúc nó quằn
quại trên mặt đất. Rồi cô giơ cao thanh kiếm, chém lìa chiếc cánh. Không ngừng
thêm một khắc nào, cô quay lại chém một nhát vào đầu con vật. Một tiếng thét
thoát ra từ mỏ của nó, theo sau là vô số bọt máu sủi lên, thấm đỏ mặt đất phía
dưới.
“Không, tôi
van xin đấy, xin hãy dừng lại!” Youko hét lên, chỉ còn miệng là vẫn tuân theo ý
chí của cô.
Con chim đập
chiếc cánh còn lại, cố lật mình, nhưng nó không thể nhấc người khỏi mặt đất.
Cánh tay cầm kiếm của Youko tránh khỏi cái cánh đang quờ quạng và đâm vào ngực nó.
Cô nhắm tịt mắt lại với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng vẫn cảm nhận được lực cản
của máu thịt quanh lưỡi thép. Một lần nữa, cô thấy mình đang đưa cao thanh kiếm
quá đầu; lần này, nó chém thẳng xuống phần cổ, cắt sâu vào đến tận đốt xương.
Vẫn chưa tha,
tay cô lại nhấc thanh kiếm khỏi đống máu thịt nhày nhụa và chém một lần nữa,
hoàn thành công việc của mình. Cái đầu đầy máu rơi xuống đất. Cô lau lưỡi kiếm
vào cái cái cánh vẫn còn hơi cử động – rồi đột nhiện, tay chân cô không nhúc
nhích gì nữa.
Youko thét
lên và ném thanh kiếm vào bờ đá.
Lê lết ra
rìa của bờ chắn sóng, cô nôn thốc xuống mặt biển trào sóng. Hai vai vẫn run rẩy
khóc nấc, cô lao thẳng xuống mặt nước. Trời đang giữa tiết tháng hai, nước lại
như đá, nhưng cô chỉ có một ý niệm muốn được gột rửa khỏi đám máu thịt này.
Như theo một
nghi lễ tẩy rửa nào đó, cô không ngừng chụm hai bàn tay múc nước đổ lên đầu
mình. Đến khi dừng lại, cả người cô đã run lẩy bẩy, phải dùng hết sức bình sinh
để lết trở về bờ chắn sóng Cô lại bật khóc, nức nở trong cảm giác hãi hùng và
kinh tởm chính bản thân mình. Cô khóc cho đến khi giọng khản đặc. Cuối cùng,
khi cô đã kiệt sức đến không khóc nổi nữa, Keiki mới cất lời gọi.
“Ngài đã
xong chưa?” anh hỏi
“Xong cái
gì?” Cô cố nhấc đầu nhìn anh.
Anh ta nhìn
cô, gương mặt vẫn bình thản như không. “Đây không phải là truy binh duy nhất của
chúng ta. Những con tiếp theo chẳng mấy chốc sẽ tới.”
“Thì sao?”
Youko nhận
ra rằng một phần não bộ của mình đã tê liệt. Hai chữ truy binh không gây ra cảm xúc gì cho cô, cho dù chỉ là chút ít sợ
hãi đi chăng nữa. Cô cũng chẳng còn sợ việc chống đối lại người thanh niên này.
“Chúng rất
đông và rất mạnh. Cách duy nhất để thần có thể bảo vệ ngài là ngài phải đi cùng
thần ngay bây giờ.”
Youko nhổ ra
một câu: “Tôi không đi.”
“Ngài không
hiểu gì hết.”
“Tôi nhịn đủ
rồi. Tôi về nhà đây.”
“Cho dù ngài
có làm vậy, ngài sẽ vẫn không được an toàn,” Keiki nói.
“Tôi không
thèm quan tâm. Tôi lạnh lắm, phải về nhà. Lấy thứ này ra khỏi người tôi đi.”
Người thanh
niên nhìn cô hồi lâu, Youko nhìn lại với ánh mắt thách thức. “Nó đang ở trong
người tôi đúng không? Nhập vào rồi. Thứ
Jouyuu đó ấy? Lấy nó ra mau.”
“Nhưng ngài
sẽ cần dùng nó trong một thời gian nữa.”
“Chắc chắn
là tôi không cần. Anh biết tại sao không? Vì tôi sẽ về nhà ngay bây giờ.”
“Ngài ngu xuẩn
không hết nhẽ sao?” Keiki đột nhiên gầm lên.
Youko mở to
mắt. Xem ra người này cũng có lúc đánh mất vẻ bình tĩnh rất ngứa mắt kia.
Keiki thở
dài, rồi hạ giọng nói. “Nếu ngài chết đi thì sẽ rất rắc rối. Nếu ngài không chịu
đi, thần sẽ không còn cách nào khác ngoài sử dụng vũ lực.”
“Ai cho anh
cái quyền đó?!” Youko hét lên. Cô không thể nhớ trong đời mình có bao giờ lại
giận dữ la hét với ai như thế này. Nó khiến cô cảm thấy mạnh mẽ và ngây ngất.
“Tôi đã làm gì mà phải chịu đựng chuyện này? Tôi không muốn can hệ vào và tôi
cũng sẽ không đi đâu với anh hết. Tôi về nhà đây!” Cô trợn trừng mắt, gằn giọng
nhắc lại.
“Xin lỗi,
nhưng thần không thể làm theo nguyện vọng của ngài,” Keiki nói, đưa thanh kiếm
ra, nhưng Youko gạt nó sang bên một cách bạo lực.
“Tôi đã nói
là tôi về đây. Tôi không nhận lệnh từ anh.”
“Thần phải
nhắc lại điều này bao nhiêu lần nữa? Ngài đang gặp nguy hiểm.”
Youko cười
nhạt. “Nguy hiểm thì nguy hiểm. Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?”
“Đó là chuyện hệ trọng với thần,” người thanh niên lặng lẽ nói. Rồi anh đưa mắt
nhìn ra sau vai Youko và khẽ gật đầu. Không một dấu hiệu báo trước, hai cánh
tay trắng vòng ra từ sau lưng cô.
“Cái gì?”
Youko quay đầu và thấy người phụ nữ nửa chim đã xuất hiện ở trên sân thượng của
trường. Cô ta nhanh nhẹn nắm lấy tay phải của Youko và nhét thanh kiếm vào đó.
Sau đó cô ta nắm lấy cánh tay còn lại của cô rồi bẻ quặt cả hai cánh tay ra sau
lưng Youko.
“Thả tôi
ra!” Youko hét lên, giãy giụa một cách bất lực.
“Bệ hạ là chủ
thượng của thần.”
Youko trân
trân nhìn Keiki. “Anh nói sao?”
“Nếu ngài có
lệnh, thần sẽ tuân theo. Nhưng lúc này ngài đang gặp nguy tới tính mạn, xin
ngài hãy nghe theo lời thần. Thần phải đưa ngài tới một nơi an toàn và tìm hiểu
thêm những động thái của kẻ địch. Sau khi việc xong rồi, nếu ngài muốn, thần sẽ
đưa ngài về nhà.”
“Chủ thượng?”
Youko hoảng hồn lắp bắp, “Từ lúc nào mà tôi lại thành cái gì của anh?”
“Ngài đã nói
rằng ngài chấp nhận,” Keiki lặng lẽ đáp.
Youko phẫn uất. “Nãy giờ tôi vẫn làm y theo lời anh, để anh kéo tôi đi từ chỗ
này ra chỗ khác, để anh cho thứ gì đó nhập vào người tôi… Đủ lắm rồi!”
“Thần không có
thời gian để giải thích những điều đó vào lúc này.” Ánh mắt của Keiki khiến
Youko thấy lạnh lẽo đến tận xương. “Nói thật lòng, thần cũng không vui lòng gì
với giao ước này, nhưng thần không có quyền quyết định, cũng không thể để mặc
ngài cho số phận dù có muốn làm thế đi chăng nữa. Chúng ta phải nghĩ đến những
người dân vô tội có thể bị ảnh hưởng tới và gắng sức ngăn lại hiểm nguy cho họ.
Nếu ngài chống đối, thần sẽ dốc toàn lực để đưa ngài đi. Kaiko, giữ lấy ngài ấy.”
“Không, thả
tôi ra!”
Keiki không
nhìn lại. “Hankyo!”
Đáp lại lời
gọi, con khuyển lông đỏ hiện thân từ nơi giấu mình.
“Chúng ta sẽ
tách ra để di chuyển. Mùi máu sẽ bám theo ngươi.”
Một khắc
sau, Hyouki, con vật giống báo khổng lồ ấy xuất hiện và quỳ xuống trước mặt họ.
Người phụ nữ trèo lên lưng nó, mang theo Youko vẫn bị giữ chặt trong vòng tay của
cô.
Keiki nhẹ
nhàng nhảy lên cưỡi trên Hankyo.
“Tôi không
đùa đâu!” Youko vô vọng kêu lên. “Cho tôi về nhà ngay! Hay ít nhất thì hãy lấy
thứ này ra khỏi người tôi!”
“Nó không
gây cản trở cho ngài nữa. Ngài không cảm nhận được nó, có đúng không?”
“Nó… nó rất
không tự nhiên. Lấy nó ra đi!”
Keiki quay về
phía Youko và ra lệnh một cách nghiêm nghị. “Jouyuu! Giấu mình đi. Hành động âm
thầm.”
Không có tiếng
đáp lại.
Keiki hài
lòng gật đầu; con quái thú mà Kaiki và Youko đang cưỡi trên lưng nhanh nhẹn đứng
dậy. Youko bám vào cánh tay của người phụ nữ trong lúc con vật bay lên không
trung trong im lặng.
Tiếng kêu của
Youko tắt lịm khi Hyouki nhẹ nhàng phóng vào thinh không. Nó nhanh chóng bay
cao, móng đạp vào không khí như thể đang bơi. Mặt đất rời xa rất nhanh, nhưng từng
động tác của con vật đều mềm mại đến mức dường như họ chưa hề di chuyển. Cảnh
quan phía dưới cứ lùi mãi lùi mãi như thể trong một giấc mơ, cho đến khi Youko
khó có thể nhận ra được thị trấn ven biển mờ nhạt và nhỏ bé, lấp lánh ánh đỏ trong
buổi hoàng hôn nữa.
––––––––––––––––––––
Một bầu trời
đầy sao treo trên đầu họ. Youko không cảm nhận được gió thổi nên không có mấy
nhận thức về tốc độ, nhưng nhìn những ánh đèn thành thị nhanh chóng lướt qua
trước mắt, cô biết rằng tốc độ của họ chắc chẳn phải rất nhanh.
Sau khi họ bắt
đầu bay, cô đã la hét van xin một lúc lâu, nhưng cả con quái thú đang chở họ và
người phụ nữ sau lưng cô đều không có phản ứng gì, kể cả với việc cô khóc. Cô
không thấy sợ bị ngã xuống, nhưng rất hãi hùng khi nghĩ tới nơi họ đang hướng đến.
Con thú tiếp
tục bay ra biển lớn. Keiki và sinh vật mà anh cưỡi đều không xuất hiện trong tầm
mắt – hẳn là đang di chuyển tách rời khỏi họ, như anh đã ra lệnh.
Sau khi đã từ
bỏ ý niệm thoát đi, Youko nhận ra rằng cảm giác khi cưỡi trên một con quái thú
mình báo chạy giữa không trung thực ra khá dễ chịu. Cánh tay của người phụ nữ nửa
chim áp trên làn da mát lạnh của cô khá ấm. Sau hồi lâu, Youko ngập ngừng quay
lại nhìn cô ta.
“Chúng ta
đang bị đuổi theo ư?” cô hỏi, người ngoái lại.
Người phụ nữ
gật đầu. “Rất nhiều quái vật truy đuổi.” Giọng nói của cô êm ái một cách đáng
ngạc nhiên. Đó chỉ là một niềm an ủi nho nhỏ, nhưng cũng đủ giúp Youko thấy
bình tâm hơn nhiều.
“Các vị là
ai?”
“Chúng tôi
phục vụ Taiho. Xin ngài hãy nhìn về phía trước. Nếu ngài ngã, tôi sẽ bị trừng
phạt.”
Youko gật đầu
và ngần ngừ quay người lại. Trước mắt cô chỉ có trời biển tối đen cùng ánh sao
mờ mờ nhấp nháy. Vầng trăng lạnh lẽo treo cao đổ bóng xuống những gợn sóng xa
xa phía dưới.
“Xin hãy giữ
kỹ thanh kiếm của ngài,” người phụ nữ nói. “Đừng bao giờ để nó rời người.”
Những lời này
của cô khiến Youko thấy sợ. Cô sẽ phải trải qua một trận chiến cuồng loạn nữa
ư? “Còn kẻ thù sao?”
“Chúng đang
đuổi theo, nhưng Hyouki nhanh hơn chúng. Ngài không cần phải bận lòng.”
“Vậy thì tại
sao tôi lại cần thanh kiếm này?”
“Cẩn trọng
là khôn ngoan. Xin đừng để mất thanh kiếm hay vỏ của nó.”
“Cả vỏ ư?”
“Hai thứ là
một đôi. Viên ngọc trên vỏ kiếm có thể bảo vệ ngài,” người phụ nữ nói.
Youko nhìn
xuống thanh kiếm trong tay. Vỏ kiếm được trang trí bởi một sợi dây bện, cuối
dây treo một viên ngọc màu xanh da trời to bằng quả bóng bàn. “Thứ này ư?”
“Đúng vậy.
Ngài hãy giữ nó trong tay nếu thấy lạnh.”
Youko nắm lấy
viên ngọc và cảm thấy hơi ấm truyền vào bàn tay.
“Nó có thể
chữa thương, chữa bệnh, hồi sức. Thanh kiếm và viên ngọc này đều là báu vật
linh thiêng. Xin đừng đánh mất.”
Youko gật đầu.
Rồi, như thể biết được câu hỏi tiếp theo của cô, con quái thú đột ngột hạ độ
cao. Bóng trăng phản chiếu trên mặt biển đang lớn dần lên theo tốc độ bay xuống
ngày một nhanh của họ. Youko cảm thấy những con sóng như đang dâng lên chào đón
mình. Không sai, khi họ xuống thấp hơn, cô nhận thấy mặt biển động một cách bất
thường. Một cột nước đang sôi trào cuộn lên từ chính giữa bóng trăng sáng kia.
Con vật dường
như đang hướng thẳng vào vòng tròn dập dờn toả sáng ấy. Vào thời khắc cuối
cùng, Youko nhận ra rằng họ sẽ không quay lên, và một cơn hãi hùng mới liền trào
lên trong cô. “Tôi không biết bơi!” cô hét lên, bấu ngón tay vào hai cánh tay
màu trắng đang ôm lấy mình.
Kaiko siết
chặt vòng tay. “Đừng sợ.”
“Đừng sợ
ư?!”
Nước ập đến
trước mặt cô, và cô nhắm tịt mắt, căng cứng người trong lúc họ đâm thẳng vào
tâm của bóng trăng. Nhưng cô không hề cảm thấy làn nước lạnh lẽo tạt tới. Thay
vào đó, cô thấy mình như đã tan vào bóng trăng ấy, ánh sáng mờ mờ của nó chiếu
xuyên qua mi mắt cô. Rồi cô cảm thấy như có một làn vải mỏng kéo sát qua da
mình; khi mở mắt ra, cô thấy mình đang di chuyển rất nhanh trong một đường hầm
ánh sáng.
Không tiếng
động, không ngọn gió, chỉ có ánh sáng. Họ đang lặn xuống qua một đường hầm sáng
lấp lánh vào tiến vào biển! Youko thấy bóng trăng trắng mờ đang lùi xa về phía
sau, nhâp nhô biến động trên mặt nước màu đen. Nhưng khi nhìn về phía trước, cô
thấy một vòng trăng sáng khác, giống hệt như thứ ở phía sau lưng mình. Trong
thoáng chốc, cô cảm thấy không trọng lượng và mất phương hướng. Là mặt trăng cô
thấy trên cao kia đang phản chiếu thành quần sáng phía dưới này, hay là ngược lại?
Mà đâu mới là trên và đâu là dưới? Dù thế nào đi chăng nữa, đường
hầm này cũng khá ngắn. Chỉ một khoảnh khắc sau, Hyouki đã nhảy tới, xuyên mình
qua tâm vòng sáng trắng. Youko một lần nữa cảm thấy như có làn vải trôi qua
trên da. Giờ thì họ chắc chắn là đang đi lên, bay cao trên mặt biển.
Âm thanh ào
ào trở về bên tai Youko. Một lần nữa, họ lại đang bay cao cao phía trên một bóng
trăng, như thể đã trở về đúng nơi họ vừa lao xuống – nhưng có một điều gì đó
khác lạ. Trong khi họ lướt qua trên mặt nước tăm tối, những đợt sóng khổng lồ
đã xô cao phía sau lưng, cuộn lại thành những vòng tròn đồng tâm xung quanh bóng
trăng sáng, như thể đường ầm tràn đầy ánh trăng kia là một mắt bão. Mặt nước sủi
bọt trào lộng, những đám mây lớn trên cao trôi nhanh, cho thấy gió chắc chắn phải
rất mạnh. Con quái thú Youko đang cưỡi vẫn được bao bọc bởi một không gian bình
lặng đến kỳ lạ, nhưng ngay cả khi ở trong vòng bảo vệ này, một luồng gió nhẹ
cũng đã bắt đầu nổi lên.
Hyouki phi
nước đại trong không trung, hướng lên cao. Không bao lâu sau, bóng trăng trên mặt
biển động đã xa tới mức trông không còn giống như mặt trăng nữa.
Tiếng kêu của
Kaiko vang lên lanh lảnh và đột ngột.
“Hyouki!”
Con quái thú
ngoái cổ nhìn lại, Youko cũng quay đầu và nhận thấy người phụ nữ nửa chim đang
nhìn một thứ gì đó phía sau. Xung quanh cái bóng phản chiếu trên nền nước thăm
thẳm đằng xa, vô số thân ảnh màu đen đang bay lượn. Khi một đám mây che đi nguồn
sáng duy nhất – vầng trăng trên trời cao – bóng đêm hoàn toàn phủ xuống, dày đặc
và vô tận.
Youko căng mắt nhìn, vừa sợ hãi vừa
mong muốn nhìn thấy thứ đang đuổi theo họ. Trong màn đêm không có ranh giới trời
đất ấy, đôi mắt của cô dần dần nhìn ra một vùng sáng nhỏ màu đỏ tại nơi bóng trăng
từng phản chiếu, dao động và nhảy nhót như một ngọn lửa. Nó biến dạng, nhảy
múa, và trên nền sáng đỏ ấy, cô thấy vô số thân hình đang tạo nên hình ảnh một
bầy thú kỳ dị túa ra lao nhanh về phía cô – linh trưởng, chim chuột với đủ sắc
đỏ, đen, xanh dương.
Youko dại ra.
Cô biết rất rõ quang cảnh này. “Chạy mau,” cô nói, từ thì thào đến hét to. “Chạy
mau!”
Kaiko nắm lấy
vai cô. “Chúng ta đang chạy rất nhanh. Ngài sẽ được an toàn.”
“Không!
Không đâu! Chúng đang đến đấy! Chị không thấy sao?”
Người phụ nữ
ấn Youko nằm rạp xuống trên lưng con thú. “Hãy bám vào Hyouki. Bám chặt lấy.”
“Chị đi đâu
vậy?”
“Tôi sẽ cố sức
cản chúng lại. Bám chặt và đừng bao giờ rời khỏi thanh kiếm.
Kaiko chờ
cho đến khi Youko gật đầu rồi mới rời tay và bay khỏi lưng con quái thú, tiến
vào bầu trời gió lộng. Lượn đi như một cánh chim biển, đôi cánh vàng nâu điểm sọc
trắng của cô lùi xa về phía sau và nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Giờ đây,
chỉ còn Youko và Hyouki đơn độc chạy đi trong không gian.
“Liệu chúng
ta có thoát được không?” cô hỏi con vật đang chở mình.
“Khó mà biết
được,” Hyouki bình thản đáp. Họ im lặng phóng đi trong vài phút. Youko vừa bắt
đầu tưởng rằng họ có hi vọng thì tiếng gầm đột ngột của Hyouki đã xoá tan chút
thanh thản mới nhen nhóm trong cô.
“Có gouyu!”
Hyouki gầm lên, tạt bước sang bên khi một ánh đỏ bập bùng xuất hiện trên đường
chạy. Một thứ gì đó lao xuyên qua khoảng không họ vừa tránh khỏi, phóng qua
không trung với tốc độ phi thường.
“Thứ gì vậy?
Chuyện gì đang xảy ra?”
Hyouki nhảy
trái tránh phải, nhanh chóng hạ độ cao.
“Rút kiếm
ra! Có tập kích. Chúng ta bị bẫy rồi!”
“Cái gì?”
Youko chăm chăm tập trung vào quầng sáng đỏ treo phía trước họ. Có thứ gì đó
lay động phía trước nó – rất nhiều thứ. Những thân hình tăm tối tiến về phía họ.
“Không! Chạy
đi, Hyouki. Chạy đi!”
Bất kể thứ
gì đang tới, Youko cũng không muốn dùng tới thanh kiếm. Một cơn co rút chạy
trong người cô khi cô cảm thấy sự hiện diện lạnh lẽo của Jouyuu trong tay chân
mình. Hai đầu gối của cô ép chặt vào bên người Hyouki, đến mức cô nghe thấy tiếng
lông ma sát vào nó. Một cảm giác gai gai chạy dọc sống lưng cô, người cô đã nhấc
lên khỏi lưng con vật, cho tới khi ngồi thẳng dậy với tư thế sẵn sàng. Hai tay
cô cử động nhanh chóng, chuẩn bị giao chiến. Gài bao kiếm vào lưng váy đồng phục
phía sau lưng, cô rút kiếm.
“Không, dừng
lại! Tôi không muốn!”
Mặc cho ý nguyện của cô, tay phải của
cô giương kiếm sẵn sàng, tay trái nắm lấy lông của Hyouki, bàn tay siết chặt chắc
chắn.
“Tôi van đấy,
dừng lại đi,” Youko thút thít.
Bầy thú đang
nhanh chóng tiếp cận, Hyouki không còn cố tìm cách trốn tránh nữa. Thay vào đó,
nó lao thẳng tới – bật nhảy và chuyển bước giữa những con quái vật như một ngọn
gió đang đua giữa hai cơn dông đối đầu nhau. Một cách rất tự nhiên, tay của
Youko vung lên, chém vào một con thú to lớn vừa có ý tới tấn công họ.
“Không!!!”
Youko nhắm chặt mắt. Dường như chỉ còn đôi mắt và giọng nói là vẫn thuộc về tầm
kiểm soát của cô. Trước khi gặp con kochou, cô chưa từng giết hại một sinh vật
sống nào; cô thậm chí còn không chịu nổi việc thái thịt để nấu ăn. Cô không thể
giết hại thứ gì được. Không thể!
“Đừng nhắm mắt
lại. Jouyuu không thấy được!” Hyouki cảnh báo.
“Không!”
Youko bị xô
về đủ hướng theo bước chạy của Hyouki, nhưng cô vẫn nhắm tịt mắt. Cô không muốn
thấy cảnh chết chóc. Nếu có thể dừng việc ấy lại bằng cách nhắm mắt, cô sẽ
không bao giờ mở mắt ra nữa.
Hyoki vặn mạnh
về bên trái. Một khắc sau, Youko cảm thấy một cơn va đập mạnh như thể vừa đâm
vào tường. Cô nghe thấy một tiếng kêu ngắn ngủi và mở mắt ra, nhưng bóng tối
dày đặc đến mức cô không nhìn thấy gì hơn so với khi vẫn nhắm mắt. Cô chưa kịp
nghĩ gì thì Hyouki chợt hụt bước. Cô không cảm thấy làn lông của nó bên chân
mình nữa.
Cô không hét
lên. Không kịp.
Youko bị ném
vào không trung. Trước mắt cô, một sinh vật khủng khiếp như gấu lớn xuất hiện.
Thanh kiếm vung ra, cánh tay của cô cảm nhận được những chấn động khi lưỡi kiếm
chém vào lông cứng, vào thịt và xương. Tiếng gầm của con vật xé vào tai cô, hoà
cùng tiếng thét của chính cô. Rồi mọi giác quan của cô đều tắt lụi.
Những sự
kiện của chương 1 là nguồn gốc của tên tập truyện này – Bóng trăng, biển của những
chiếc bóng.
No comments:
Post a Comment