Tuesday 7 June 2016

Tung cánh đồ nam - Chương 3


Họ mất thêm năm ngày nữa để vượt qua vùng rừng rậm. Trong thời gian này, đoàn người lại mất thêm hai thành viên.

Cánh rừng bị cắt ngang bởi một khúc sông rộng nhưng khá cạn. Một sợi xích đã được bắt qua mặt sông - người ta bám vào nó để lội qua trên đáy sông trơn trượt. Tới bờ bên kia, con đường lại tiếp tục đâm vào rừng rậm. Vẫn như trước, lối đi mòn hướng về vùng thượng du.

Bóng núi Kongou ngày một nhạt nhoà. Khi họ mới tiến vào khoảng rừng trống đầu tiên để cắm trại, vách núi sắc lẻm còn hiển hiện phía trên những tán cây. Giờ thì nó đã mờ, dần dần chìm xuống sau biển cây xanh bạt ngàn. Sau khi vượt qua một sườn núi nữa, dãy Kongou đã hoàn toàn khuất bóng.


Lượng cây đổ và thân khô trên nền rừng bắt đầu tăng lên, ngoài ra là vô số những cây héo sắp chết. Chẳng mấy chốc, xung quanh không còn gì ngoài những thân cây chồng chất lên nhau thành đống, mục nát và phủ đầy rêu mốc, những cành cây lỉa chỉa trắng hếu tựa xương cốt. Qua khỏi cánh rừng chết đó, cả đoàn người thấy mình đang đứng bên bờ một hồ nước trong xanh đến mức quỷ dị. Đáy hồ là một vành đá trũng rộng lớn, ôm trong lòng làn nước trong như thuỷ tinh.

Đã mười lăm ngày trôi qua kể từ khi họ rời thành Reiken. Con số thương vong là hơn mười người.

Trong thời gian này, đoàn người đã hình thành một cấu trúc cơ bản. Đi đầu là những cương thị hay hoàng chu như Gankyuu. Chừng hai trăm người trong nhóm thứ hai gồm những ai như Shitsu Kiwa và những người không có hộ vệ - những người thăng sơn này và tuỳ tùng của họ đều cần dựa dẫm vào nhóm hoàng chu.

Tiếp theo sau là chừng một trăm năm mươi người lấy Ren Choudai làm trung tâm, thường xuyên phát sinh mâu thuẫn với Kiwa cùng các cương thị.

Những người còn lại đều có hộ vệ am hiểu võ nghệ, cũng không thiếu trang bị, tạm thời không theo một phe phái nào, hành động độc lập.

Tuy không mang tính tuyệt đối, các nhóm chừng hai chục hoàng chu, nhóm theo Kiwa, theo Choudai, hay những nhóm lẻ tẻ hơn đều đã ít nhiều chọn ra thủ lĩnh của mình. Nhóm của Kiwa và Choudai còn có nhiều người nhập vào hoàn toàn với ý nghĩa thực dụng, tuỳ theo hoàn cảnh. Kết quả của trật tự này là những tranh chấp không ngừng phát sinh.

Nhóm các hoàng chu cũng chẳng liên kết chặt chẽ gì, nhưng nhìn chung đều hiểu việc gì nên làm, việc gì không nên, khi có vấn đề họ đều có thể đoàn kết lại để hành động mà không cần ai ra lệnh.

Họ lẳng lặng cùng nhau dọn sạch những thân cây chết chắn ngang đường, sau đó lẳng lặng một mình đi tiếp như chưa có gì xảy ra, rồi lại tìm chọn nơi nghỉ ngơi hạ trại rất giống nhau. Vào những thời điểm này, Kiwa luôn vội vã ra lệnh cho cả đoàn của mình tới giúp đỡ các hoàng chu hay hạ trại ở những điểm gần đó. Trong khi đó, Choudai lại vờ như họ chẳng tồn tại, thậm chí còn tự tìm kiếm lối đi vòng qua, tìm nơi hạ trại khác.

"Rõ là lạ," Shushou lẩm bẩm.

Bên bờ hồ, họ đang dọn dẹp lá và cỏ khô ra khỏi một khoảng trống giữa những thân cây mục. Đang vươn người dùng dây thừng buộc cố định một thân cây, nghe vậy Rikou liền ngừng tay quay sang, "Lạ? Chuyện gì lạ?"

"Ngài Shitsu và ngài Ren, đặc biệt là ngài Shitsu. Rất lạ."

"Vì sao em lại nói vậy?" Vừa nói, Rikou vừa tiếp tục làm việc. Anh đẩy một thân gỗ mục sang bên, cắm một cây cọc gỗ xuống đất, rồi buộc đầu thừng còn lại lên đó.

"Anh xem kìa, bọn họ lại làm theo chúng ta, dựng lều bên cạnh cây đổ. Lần nào họ cũng mô phỏng y hệt nhóm mình."

"Có lẽ họ nghĩ rằng làm như vậy sẽ an toàn hơn."

"Em biết. Nhưng tuỳ tùng của ngài Shitsu phải ba bốn chục người, sao chép răm rắp theo ba người thì làm sao mà hiệu quả được?"

Shushou nhìn về phía khu trại rộn rã của Kiwa. Cô hiểu lý do Gankyuu chọn vị trí hiện tại để nghỉ lại. Anh luôn tìm những nơi dễ ẩn nấp. Nhưng với một nhóm lớn như của Kiwa thì sao mà giấu mình được.

"Cũng phải."

"Tại sao ngài ấy không đi hỏi thẳng Gankyuu hay một cương thị nào đó? Sao không hỏi xem một nhóm lớn như họ thì nên làm thế nào? Rõ ràng là ngài ấy luôn để mắt tới nhất cử nhất động của chúng ta, còn cố gắng làm theo y hệt, nhưng lại nhất định không chịu tới hỏi."

"Nếu là em thì em sẽ hỏi ư, Shushou?"

"Dĩ nhiên. Người giàu kinh nghiệm thì chắc chắn phải hiểu rõ nhất chứ. Hoàng chu thường chỉ hành động theo từng nhóm nhỏ, nhưng không có nghĩa là không biết gì về cách tổ chức cho một đoàn đông người."

"Trên thực thế..." Shushou vừa nói vừa ngắm nhìn hoàng hôn đang buông xuống trên mặt hồ. Nước hồ trông rất trong, nhưng Gankyuu lại nói nó rất độc. Tuy không đến nỗi một ngụm là mất mạng, nhưng đối với người hay thú vật thì đều không phải là nước để uống. Nếu không có anh nhắc, có lẽ cô đã uống, nếu nhóm của Kiwa đi theo bên cạnh không nghe lỏm được, chắc chắn họ cũng đã uống. "Nhóm của ngài Ren cũng thật lạ. Vừa rồi em thấy họ tụ tập bên bờ hồ, tranh cãi xem nước hồ có uống được hay không."

Rikou vừa cuốn đoạn dây thừa lại vừa cười: "Anh không lấy làm ngạc nhiên."

"Hình như họ không lúc nào là không đang bàn bạc cái gì đó, cứ như thể họ phải cố làm trái lại với những gì chúng ta làm vậy. Em biết ngài ấy khắc khẩu với các cương thị nên để bụng, nhưng rõ ràng là cương thị hiểu biết hơn về Hoàng Hải, đối nghịch như vậy thì ích gì chứ?"

"Anh cũng không hiểu."

"Mà cả hai bên đều cứng đầu quá thể. Hay là người lớn ai cũng như vậy?"

"Có thể lắm."

Rikou cất bó dây vào hành lý. Hành lý của họ luôn được xếp gọn, sẵn sàng để buộc lên lưng kỵ thú ngay khi cần đi. Đây cũng là một trong những điều Gankyuu không ngừng rót vào tai hai người.

"Em vẫn thấy Gankyuu và những người khác rất không phải khi không chịu đi nói cho các đoàn khác những điều họ biết. Giữ rịt thông tin như vậy là ích kỷ và vụ lợi, em cực lực phản đối."

Rikou không đón đáp đề tài của cô; anh đứng lên, nói: "Không biết Gankyuu đi đâu rồi?"

"Chú ấy ạ, sang bên chỗ các cương thị khác rồi."

"Để làm gì vậy?"

"Gankyuu vốn là người đi săn nên không quen với đường mà người ta dùng để thăng sơn. Chắc chú ấy không nắm rõ đoạn đường sắp tới nên mới tới hỏi bọn họ. Chuyện không thể uống nước từ hồ cũng là nghe được từ chỗ họ."

"Hoá ra là vậy." Rikou mỉm cười.

Shushou chớp mắt. "Dạ?"

"Chỉ cần em hỏi những cương thị đó thì họ sẽ nói cho em biết. Anh cũng từng thấy một châu sư cử người đi hỏi các cương thị về chuyện đường xá. Vấn đề là ngài Shitsu không hỏi và ngài Ren cũng không."

"Có vẻ là vậy."

"Anh không nghĩ Gankyuu cố tình giữ bí mật, chỉ không thích nói ra trong khi người ta không muốn nghe thôi."

"Tức là nếu người ta không nhờ đến thì chú ta sẽ không chịu giúp gì sao? Thế thì khác gì với chuyện lên mặt rằng ta đây biết hết trong khi mấy người thì không?"

"Anh nghĩ là có điểm khác đấy."

"Vậy sao."

Kinhaku đang ngồi xổm trước mặt Gankyuu, vạch địa đồ trên nền đất. "Khoảng ba ngày nữa, chúng ta sẽ ra khỏi rừng, xuống đến vùng trũng nhất."

Kinhaku là một người cường tráng, cưỡi rokuhaku, có kinh nghiệm làm cương thị lâu năm, lại khá nghĩa hiệp nên được coi như thủ lĩnh của hơn mười mấy cương thị ở đây.

"Sau đó sẽ là đất bằng sao?"

"Là đầm lầy. Nền đất rất lầy lội, tốt nhất là các anh nên ở trên kỵ thú. Vượt qua chỗ đó mất chừng một ngày. Cố gắng bay càng nhiều càng tốt, tránh tiếp xúc với mặt lầy. Đám đỉa dưới đó rất đáng gờm."

"Có độc ư?"

"Không, nhưng rất thích máu người."

"Tầm nhìn thế nào?"

"Kém. Nhiều cây to rậm rạp, nhiều gỗ mục và cỏ mọc cao."

Gankyuu gật đầu, "Như vậy chỉ cần đi qua lúc trời còn sáng là ổn chứ?"

"Qua chỗ đầm lầy thì đúng là vậy. Nhưng phần đường trước đó mới phiền. Toàn bộ đoạn đó chỉ có cây không, không có nơi để ẩn nấp, hơn nữa khắp nơi đầy đá sỏi và cỏ dại, dễ lạc đường. Giả mà có một con yêu quái bay xuống thì không trốn đi đâu được."

"Nước thì sao?"

"Cũng kém. Từ giai đoạn này trở đi, chúng ta không thể uống nước từ vũng đọng hay sông suối được nữa, phải dùng đá manou.

Đá manou là một loại đá xuất hiện nhiều tại Hoàng Hải, được biết đến do sự truyền bá của các hoàng thị. Thả đá này vào bình nước có thể giúp lọc nước.

"Như vậy lộ trình khó nhất là trước khi tới đầm lầy. Đi vào ban đêm có phải là lựa chọn tốt nhất không?"

"Không thể chắc được. Nói trắng ra thì đi lúc nào cũng nguy hiểm như nhau. Vấn đề mấu chốt là những người đi sau chúng ta có chịu đi vào buổi tối hay không thôi. So với nghe bọn họ kêu ca rằng đi đêm nguy hiểm hay gì đó, chi bằng cứ đi luôn vào ban ngày."

"Tôi cũng đã đoán vậy."

"Kỵ thú của các anh rất nhanh, các anh sẽ không mất nhiều thời gian để tới đầm lầy đâu."

"Thế còn nhóm của anh?"

"Bên tôi có một nhóm ba tuỳ tùng đi theo một chủ cưỡi ngựa." Nói rồi, Kinhaku hơi mím môi, "Tôi đang hi vọng đêm nay chúng sẽ tới."

"Ừ."

Vừa lúc Gankyuu nhỏ giọng đồng tình, tiếng của Shushou vang lên: "Chú Gankyuu, cơm nấu xong rồi đó."

Cả anh và Kinhaku đều giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Cách đó không xa, cô gái nhỏ đang đứng quan sát họ.

"Đến đây," Gankyuu vừa nói vừa đứng dậy. Kinhaku vẫn ngồi xổm, thấp giọng bật cười. "Cô bé đó đúng là kiên cường."

"Ờ, hẳn là thế."

"Lúc mới gặp, tôi còn lo không biết sẽ ra sao. Không ngờ cô bé chịu khổ giỏi thật đấy, trong khi trông thế nào cũng ra là tiểu thư nhà quyền quý."

"Trông thì thế thôi. Mà thực ra nếu nói là chịu khổ giỏi, chi bằng nói là quá háo thắng."

"Xem ra anh cũng không an nhàn gì."

Gankyuu liếc về phía Shushou, lúc này đang đứng đợi anh trên đầu dốc.

"Khôn như cáo luôn... chẳng bao giờ hết phiền."

*Châu sư: đội quân của một châu. Về chi tiết xin xem phụ lục Tổ chức triều đình, quân đội, hành chính trong Đông hải thần, tây trường dương.


--------------------------------


Khu cắm trại bị yêu quái tấn công tối hôm đó.

Shushou đang mơ màng ngủ thì bị những động tĩnh của Gankyuu và Rikou làm giật mình tỉnh giấc, một ý nghĩ lướt qua "Chẳng lẽ là..." Cô chưa kịp nhoài dậy thì những tiếng gào thét đã tràn ngập không gian. Cảm giác choáng ngợp át hết cả nỗi sợ.

Cũng như lần trước, khi những tiếng la vừa chuyển thành tiếng hoan hô thì nhóm bọn họ đã dọn dẹp xong hành lý, nhảy lên kỵ thú và lao xuống sườn núi.

Những nhóm khác cũng đã quen với tình huống này, số người chạy theo họ từ khu vực hạ trại cũng càng ngày càng nhiều. Tất cả lẳng lặng thoát thân, không ngừng giục ngựa chạy xuống khu vực thấp hơn, rời xa khỏi ven hồ. Khi những người cưỡi thú bắt đầu dừng lại chờ đoàn người đi bộ thì trời đã tảng sáng, trong thời gian này, họ cũng có cơ hội dưỡng sức.

Như thường lệ, Gankyuu tìm một vị trí thích hợp để nghỉ ngơi và buộc con haku. Anh vừa quay lại bảo "Chúng ta-" nghỉ ở đây, chưa hết lời thì đã thấy Shushou đang đứng ngay sau lưng, nhìn mình với ánh mắt phóng điện.

"Chúng ta phải nói chuyện," cô nói.

"Có chuyện gì?"

"Chú đi với tôi ra chỗ nào người khác không nghe thấy được đã."

"Đùa gì vậy, lúc này-"

"Không, chú đi theo tôi. Tôi nghĩ chính chú cũng không muốn ai khác nghe thấy những gì tôi sắp nói với chú."

Gankyuu đứng yên ngắm nhìn trong chốc lát, thu vào mắt hình ảnh cô gái nhỏ đang giận dữ đứng trong áng sáng nhập nhoè.

"...Được thôi."

Anh tháo dây cho con haku, để nguyên hành lý vẫn buộc sẵn trên nó, và trèo lên. Rồi anh quay lại, chìa một tay ra cho Shushou. Cô lẳng lặng theo ngồi lên.

"Anh muốn đi cùng," Rikou nói.

Shushou ngăn lại, "Em nghĩ anh đừng theo thì hơn."

"Đừng lo. Anh sẽ không xen vào, chỉ quan sát thôi. Anh đảm bảo."

Không để cô phản bác thêm, anh đã leo lên Seisai. Shushou cũng không có ý kiến nữa. Gankyuu hoàn toàn không dị nghị, giật cương mà đi. Con kỵ thú len lỏi giữa những đống cây đổ. Một lát sau, họ dừng lại trên một đỉnh đồi nhỏ, nơi có thể nhìn xuyên qua tàng cây để thấy nơi nghỉ ngơi phía dưới.

Nơi này là một điểm tương đối bằng phẳng trên sườn dốc, còn nhiều cây lớn chưa đổ và lác đác xanh, những cành cây đâm ra rậm rạp. Gankyuu dừng lại tại mặt sau của nhóm cây, Rikou chọn buộc con suuguu vào một cây cách đó không xa. Anh ngồi trên một thân cây đổ, có thể thấy rõ đoàn người. Gankyuu ngồi xuống một khoảng trống giữa vài cây đã ngã; Shushou đứng trước mặt.

Cô liếc mắt nhìn Rikou, sau đó hít vào một hơi và quay lại đối mặt với Gankyuu, người đang ngồi trên đám cành phủ rêu.

"Chiều hôm qua chú nói chuyện vì với Kinhaku?"

Nghe câu hỏi của cô, Gankyuu vừa giở chiếc túi da trong tay ra vừa nở nụ cười, "Nếu đã gọi ta ra đây, lúc đó chúng ta nói gì hẳn cô đã nghe rồi."

"Hai người mong rằng yêu quái sẽ xuất hiện."

"Đúng vậy," Gankyuu trả lời. Anh đeo chiếc túi lại lên thân trước của con haku. Một mẩu cánh còn dính lông rơi xuống trên nền đất cùng một tiếng động hơi đục.

"Chờ đã, đó là cái gì?"

"Một phần của một con yêu quái."

"Chú làm gì với thứ đó?"

Gankyuu nhìn cô như thể đáp án đã quá rõ ràng. Như thấy một phần thưởng, con haku lập tức vùi mõm vào cục thịt.

"Nó... Nó ăn thứ đó? Nó ăn thịt yêu quái?"

Gankyuu nhún vai. "Chúng không kén chọn gì." Anh cầm kiếm xẻ một khối thịt từ phần cánh và lẳng nó về phía trước. Tảng thịt vẽ một đường vòng cung trên không trung, đáp xuống trước mặt Seisai. Nhìn con vật vui mừng thưởng thức món thịt, Shushou rùng mình. "Đừng cho chúng ăn những thứ lạ chứ!"

"Nếu không được ăn đủ thì kỵ thú cũng sẽ quỵ. Haku là loài ăn tạp. Suuguu có thể sống chỉ với đá mã não, nhưng nó cũng cần thịt. Cơ thể của nó không thể vận hành bình thường nếu thiếu thịt."

Shushou nhíu mày, nhìn qua nhìn lại giữa con haku và con suuguu, sau đó lắc đầu, hướng sự tập trung trở lại Gankyuu. "Hôm qua hai người bảo 'hi vọng đêm nay chúng sẽ tới', kết quả là chúng tới thật. Chuyện gì đã xảy ra?"

"Là chúng ta đã gặp may." Gankyuu vừa nói vừa lấy một nắm cỏ lau kiếm.

Shushou thu chặt nắm tay, "Chú nghĩ tôi sẽ tin đó là chuyện ngẫu nhiên ư?"

"Chuyện xảy ra đúng như thế, cô còn muốn ta nói thế nào nữa?"

"Dối trá. Tôi không đời nào tin những thứ như thế lại là chuyện tình cờ. Tối qua chú và Kinhaku mong một cuộc tấn công xảy ra, ý của hai người rất rõ ràng. Sau đó chúng ta bị tấn công, đã có người chết-"

"Còn chưa chết ai cả."

"Đó không phải là vấn đề!" Shushou càng cao giọng. "Tại sao chú lại muốn yêu quái tấn công? Chú mong chúng đến là chúng đến. Thế là thế nào?"

Giời ạ, Gankyuu thở dài, "Và ta cũng nói là cô phiền muốn chết."

"Trả lời tôi đi!"

Gankyuu ngước nhìn cô gái đang giận dữ đến chỉ thiếu điều giậm chân xuống đất nữa này.

"Đúng, chúng ta đã muốn có yêu quái tập kích. Ba ngày xuống núi tiếp theo từ ven hồ này sẽ rất nguy hiểm."

"Ý chú là chú muốn có mùi máu bốc lên?"

"Không sai. Riêng đường đi trong mấy ngày này là đủ nguy hiểm rồi. Chuyện này xảy ra là bớt đi một mối lo."

Shushou nhìn thẳng vào anh. "Cho nên các người dụ yêu quái tới?"

"Chuyện đó thì ta không biết. Kinhaku nói 'nếu chúng tới thì tốt', ta gật đầu đồng tình, chỉ thế mà thôi."

"Vậy để tôi hỏi theo một cách khác: Có cách nào để gọi yêu quái tới không?"

"Có. Bằng cách thử giết một con dê hay chim ngựa gì đó xem chúng có tới không. Ta nghĩ như vậy không hẳn là 'gọi tới' đâu."


"Các người - lũ cầm thú!" Shushou phẫn nộ vung ra một cái tát, nhưng Gankyuu dễ dàng nắm lại cổ tay của cô.



"Để ta nói cho cô biết. Cô là người thuê ta, nói muốn ta đưa cô tới núi Hou."

"Thì làm sao!"

"Người thuê ta là cô, ta làm việc đó để bảo vệ cô, chung quy không khác gì là cô làm việc đó để tự bảo vệ mình."

Shushou há hốc mồm, "Đừng có nói nhảm!"

"Vì sao lại nhảm? Đây là thực tế. Chúng ta ở đây không phải là vì ta mà là vì cô. Cô nên dùng trí tưởng tượng phong phú của mình để suy xét một chút trước khi phát ngôn lung tung đi."

"Tôi không-" Shushou vùng vẫy nhưng không thể giằng tay lại, "Không ai bảo các người đi làm những chuyện tàn nhẫn như vậy!"

"Bảo vệ cô chính là như thế đấy. Một cương thị muốn bảo vệ chủ thuê thì phải sử dụng mọi tài nguyên có thể, dù là người ngoài hay vật gì khác. Không có một ngoại lệ nào hết. Không hề."

"Sao có thể-"

Gankyuu buông tay. Mất đà, Shushou ngã ngồi xuống đất. Dù muốn bật dậy lao vào đánh anh, chân cô hoàn toàn vô lực.

"...không ngờ các người lại có những hành vi bẩn thỉu như vậy..."

"Cho rằng làm vậy là bẩn thỉu tức là cô quá ngây thơ."

Gankyuu liếc nhìn Rikou, lúc này vẫn ngồi trên cành cây lớn nọ, hai tay đang khoanh trước ngực, im lặng cúi mắt nhìn anh.

"Hoàng Hải không phải là chốn cho người dung thân. Bước vào đây thôi đã là chuyện điên rồ rồi. Cô nghĩ giết chết hết yêu quái là giải pháp ư? Nói thế mới là nhảm. Làm thế thì hộ vệ của cô, tức là ta, sẽ chẳng mấy chốc mà mất mạng. Chẳng nói gì ta, ngoài kia có những thứ yêu quái mà một binh đoàn hai nghìn năm trăm người mũ giáp đầy đủ cũng chẳng làm gì được. Nhưng cô lại đòi ta phải liều mạng bảo vệ cô. Đến lúc hỏng chuyện, cô có định lấy ta làm lá chắn không?"

Shushou không thể thốt nên lời.

"Chẳng lẽ cô nghĩ cô có hộ vệ thì yêu quái sẽ bỏ qua cho cô? Chính vì thế này nên ta mới bảo cô là một đứa nhóc phiền nhiễu. Đây là lãnh địa của yêu quái, chúng ta là những kẻ đột nhập vào hang ổ của chúng thì chúng sẽ tấn công bất kể điều gì. Đi đến núi Hou hết một tháng rưỡi, cô nghĩ cô sẽ may đến mức không đụng phải con nào ư? Thế cô đi từ Kyou đến đây hết bao lâu? Đi đường thuận buồm xuôi gió hết hả?"

"Chuyện đó-"

"Đi trong Kyou thôi mà còn bị người ta cướp mất kỵ thú, giờ vào Hoàng Hải cả một tháng rưỡi mà cô nghĩ mình không có nguy mất mạng thì đúng là buồn cười."

"Cho dù-"

"Cô lấy ta ra làm lá chắn thì khác gì với lấy người khác ra làm lá chắn? Kể từ giây phút cô muốn ta mang cô vào Hoàng Hải, cô đã lựa chọn sẵn sàng hi sinh người khác để đổi lấy sự an toàn rồi."

"Không đúng!"

"Đáng tiếc là ở chỗ muốn an toàn thì không chỉ tiền là đủ. Vì sao người thăng sơn lại đi thành đoàn lớn? Tụ tập thành một đoàn lớn, yêu quái dễ ngửi thấy mùi người, cũng dễ nhìn thấy chúng ta hơn. Nhưng cho dù vậy thì chúng ta vẫn tụ tập lại, vẫn muốn xung quanh có những người khác cho an toàn. Vì sao lại thế?"

"Đừng nói nữa."

"Bởi vì trong lúc người khác bị tấn công thì mình mới có thời gian để chạy."

Shushou cắn môi. Đó đúng là sự thật.

"Con người - mà không chỉ người, tất cả các loài vật sống thành bầy đàn cũng có lý do đó. Bằng cách chia đều nguy cơ ra, chúng mới đảm bảo an toàn được cho một số lượng cá thể tối đa.

"Thật tàn khốc."

"Tàn khốc? Vậy nên mới nói là cô âu trĩ. Chẳng có gì tàn khốc ở đây cả. Đây là quy luật tự nhiên."

Quy luật… Shushou lẩm bẩm một mình.

"Chúng ta tiến vào Hoàng Hải thành đoàn, như vậy chịu nguy hiểm chỉ có một con số nhỏ trong tổng thể mà thôi. Ta không thể đưa năm trăm người tới núi Hou. Cô nghĩ mười mấy cương thị có thể làm việc đó không? Điều duy nhất ta có thể làm là bảo vệ người thuê mình. Chỉ cần chủ thuê vô sự, ta đã hết nghĩa vụ. Nếu có ai xấu số, máu của họ dẫn yêu quái đi, ta còn phải biết ơn họ."

"Được rồi. Đủ rồi."

Shushou cúi đầu, ngồi bó gối. Gankyuu thở dài, ngẩng đầu nhìn Rikou. Anh không nói gì, Rikou cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu. Vầng trăng đang lặn treo trên nền trời sau lưng anh, khiến cho khuôn mặt anh rơi trong bóng tối, không rõ biểu cảm.

"Shushou."

"Không cần nói nữa. Em biết em quá ngây thơ rồi."

"Em tới Hoàng Hải vì cái gì?"

Shushou ngẩng đầu lên. Cô không thấy được mặt anh, nhưng từ giọng nói cô cũng đoán được rằng anh mỉm cười.

"Em đã quên lý do mình muốn tới núi Hou rồi ư?"

"Em chưa quên. Chính vì thế-"

"Muốn vương triều tồn tại, muốn quốc thổ yên bình, kẻ làm vương phải khiến đầu rơi máu chảy. Cho dù không tự tay tàn sát, khi quần thần làm theo lệnh chủ thượng thì trách nhiệm đã nằm trọn trên vai đế vương rồi. Muốn giải thích thế nào cũng được, không thể tồn tại một vương quyền không có máu."

Shushou chăm chú nhìn anh.

"Em sẽ khiến người khác đổ máu cho lợi ích của em. Ngai vị chính là như thế."

"Em-" Shushou giật mình thốt lên. Rồi cô buông mắt nhìn xuống. "Vâng, có lẽ đúng là thế."


------------------------------


Shushou trở về điểm hạ trại, lẳng lặng chui vào một khoảng trống giữa những thân cây đổ nằm ngủ.

Gankyuu ngồi bên canh chừng, kiếm cầm sẵn trong tay. Rikou cũng dựa lưng vào con suuguu, im lặng ngồi gần đó. Khi trời bắt đầu sáng, nhịp thở của Shushou cũng đã trở nên sâu và chậm hơn.

Lúc này, Gankyuu mới mở miệng hỏi: "Tôi hỏi cậu một câu được không?"

"Ừ?"

"Cậu nghĩ liệu cô nhóc này có trở thành nữ hoàng không?"

Rikou nghiêng đầu, ngước mắt lên trời, trả lời: "Nói thế nào nhỉ. Trước hết là vấn đề có thể bình an đến được núi Hou hay không. Shushou là một đứa bé kiên cường, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn quá nhỏ để vượt qua Hoàng Hải."

"Nghe giọng điệu của cậu lúc nãy, tôi tưởng cậu đã kết luận rằng cô ta sẽ trở thành nữ hoàng rồi."

Rikou mỉm cười. "Anh biết không Gankyuu, nếu Shushou đến được núi Hou, tôi tin cô bé sẽ đăng vị thật."

Gankyuu hơi trợn mắt, "Vì sao?"

Rikou mỉm cười chẳng chút nao núng như thường lệ, "Vì chúng tôi đã gặp nhau."

Gankyuu thở dài một hơi, "Tự tin đến đáng sợ. Cậu cũng vậy mà Shushou cũng thế. Thật không hiểu nổi sao hai người có thể tự phụ đến mức đó."

"Vậy ư?" Nụ cười biến mất trên môi Rikou. "Có thể gọi đó là trời định."

"Trời định. Ha."

"Shushou cần giúp đỡ. Đúng lúc đó tôi có cách để giúp cô bé. Nếu là bất cứ ai khác, e rằng chuyện đó đã không thể xảy ra. Mà cũng chỉ có những tình huống kỳ lạ như vậy mới khiến tôi chú ý đến."

"Có thể lắm."

"Cô bé gặp tôi, sau đó lại gặp được anh. Tôi muốn nói những chuyện như vậy."

"Tôi chẳng qua là vì tiền mà thôi."

"Hai người gặp nhau vừa đúng lúc: một chu thị với kiến thức toàn diện về Hoàng Hải đang cần tiền, và Shushou đây đang cần một hộ vệ."

"Là kỵ thú của Shushou bị mất cắp."

"Nhưng mạng không mất, tiền để thuê người cũng vẫn còn. Riêng việc cô bé một mình mang một con moukyou tới được sát thành Ken đã quá khó tin rồi."

Nói cũng không sai, Gankyuu thầm nghĩ. "Rồi, vậy là cậu nhận ra tài đức của cô nhóc này nên chạy tới đây để bảo vệ nữ vương tương lai. Tinh thần hiệp nghĩa nổi lên sao?"

Nghe lời đùa của Gankyuu, Rikou mỉm cười, "Không hẳn là hiệp nghĩa, mà đúng hơn là vừa đúng dịp... Tôi nghĩ anh đừng gán cho tôi cái tâm hiệp nghĩa làm gì."

"Hở?"

"Mà thôi, thế hôm qua chúng là do các anh gọi tới thật ư?"

Tuy anh không chỉ rõ, Gankyuu vẫn hiểu anh đang nhắc tới chuyện gì.

"Tôi không biết. Chuyện chúng tôi nói thì đúng như Shushou đã kể đấy. Kết quả cũng như tôi đã mong muốn. Không chừng Kinhaku và những người khác đã làm gì đó."

"Anh ta sẽ làm vậy sao?"

"Không chắc được."

Tình hình của họ không cấp bách đến mức phải làm điều này. Tuy anh quả đã mong sẽ có một cuộc tấn công, khi chuyện xảy ra Gankyuu cũng sửng sốt không kém gì những người khác.

"Ra vậy, anh không làm mà cũng không cho rằng nhóm Kinhaku đã làm thế."

Nghe Rikou nói vậy, Gankyuu trầm mặc.

"Nếu đã vậy, tại sao anh không giải thích rõ ràng với Shushou? E rằng giờ cô bé đã mặc định rằng hai anh đã gây chuyện."

"Tuỳ cô nhóc muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."

"Anh không quan tâm là cô bé nghĩ gì về mình ư? Xem ra đây là thái độ phổ biến trong các hoàng thị."

Gankyuu cười nhẹ, "Chẳng mấy chốc rồi các cậu lại quay ra gọi bọn tôi là săn xác với đuôi chó ghẻ cả thôi. Một việc này chẳng thay đổi gì hết."

"Có lẽ..."

Rikou không nói thêm gì nữa. Lúc này, Gankyuu đứng lên, vẫy tay ý bảo "Nhờ cậu trông cô ta đấy", rồi xoay người bước qua những thân cây ngổn ngang. Luồn lách giữa đám cây lộn xộn, anh đi vòng qua một đống gỗ rêu mốc đã đổ chồng chất thành gò, tiến về nơi Kinhaku và những cương thị khác nghỉ chân.

"A, ông anh chu thị đây rồi. Lần này chúng ta may quá ha." Một cương thị giơ tay chào anh. "Tôi thề, không thể đúng lúc hơn được nữa."

"Chết mất bao nhiêu?" Gankyuu hỏi.

"Một người, hai ngựa," Kinhaku trả lời. "Trong lúc loạn chúng liền tấn công mấy con ngựa, chúng ta rất may."

"Nói vậy tức là không phải các anh dụ chúng tới. Tôi cũng đã đoán thế."

Kinhaku giật mình, "Anh nói thế tức là cũng không phải anh làm ư?"

Gankyuu gật đầu ngồi xuống. Một cương thị chuyển cho anh ống trúc đựng nước, anh cảm ơn, nhận lấy uống một ngụm, sau đó lại chuyển cho người bên cạnh.

"Bên tôi vừa bàn rằng vụ đêm qua quá tình cờ, hẳn phải do bên anh làm ra. Thực ra hoàn cảnh cũng không đến nỗi cần dụ chúng tới, nhưng không thể nói là không tiện cho chúng ta."

"Hẳn rồi."

"Quả nhiên," một cương thị lẩm bẩm, "lần này đoàn ta có điềm rồi."

Thấy Gankyuu liếc nhìn mình, anh ta nhếch miệng cười, nói thêm: "Trong đoàn thăng sơn lần này có chim bằng cùng bay."

Gankyuu quay nhìn Kinhaku; người kia cũng gật đầu. "Cho đến nay mới chỉ mất mười ba người, vậy là quá ít. Hơn nữa tỉ lệ chết mỗi lần cũng chia ra rất đều. Bình thường con sông chúng ta vừa vượt qua có dòng chảy rất xiết, mực nước cao, còn có thể có yêu quái bơi đến. Một cửa ải đó thường cũng phải hi sinh mất chục người. Thế mà lần này nước gần như lặng."

"Đúng vậy," một người khác tiếp lời, "Chỗ rừng chết đang mục này cũng thế, mỗi lần mưa gió là khó nhằn lắm. Nền đất sụt lún, cây đổ liên tục. Thế mà từ lúc chúng ta rời thành tới nay mưa rất vừa phải."

Kinhaku lại gật đầu. "Nhất định là chúng ta đang được cưỡi trên cánh bằng, nếu không thì không thể nào thuận lợi được nhường này."

Khi trong đội ngũ có bậc vương giả kế nhiệm, những khó khăn trên đường luôn giảm đi nhiều. Giới cương thị gọi đây là "cưỡi trên cánh bằng". Người sẽ đăng vị tương lai đi trong đoàn được gọi là "bằng" hay "bằng non".

"Anh nghĩ bằng non là ai?"

Nghe Gankyuu hỏi vậy, Kinhaku nở nụ cười, "Chính là cô bé thuê hẳn một chu thị làm cương thị kia kìa. Ở đây ngoài cô bé ra thì còn có ai tài đức được đến thế nữa?"

"Tôi nghĩ chuyện tôi được thuê chẳng liên quan gì đến vấn đề tài đức cả."

"Cứ coi đó là một sự trùng hợp đi vậy. Xuất phát từ sự trùng hợp mà lấy lợi cho mình, đó cũng là tài đức. Ở trong Hoàng Hải này, ngoại hình hay nhân cách chẳng có ý nghĩa gì. Có cái tâm và cái vận để lôi kéo những người xa lạ, thao túng cả một vương quốc, đó chính là tài đức của kẻ làm vương."

"Hừ, nếu không phiền thì mong anh đừng phát tán mấy lời đó ra. Chẳng cần thêm khoản đó để kiêu ngạo, riêng sự cứng đầu của cô ta đã khiến tôi đang điên rồi."

"Dù sao cũng là vương, cá tính một chút là bình thường mà."

"Vương hay không thì đã ai biết được." Gankyuu nhìn xuống tay mình. Ngón tay anh hơi tê dại. Sau khi cắt thịt yêu quái lúc trước, anh đã quên không rửa tay.

Kinhaku cười bảo: "Thế nào cũng được. Chỉ cần chúng ta bảo vệ được chủ thuê, bình yên đưa họ ra ngoài là ổn rồi. Không thì mất nguyên một nửa thủ lao đó."

"Anh mà mất mạng thì bọn tôi sẽ nhận nốt nửa còn lại cho", có người nói đùa. Cả đám người cười vang.

"Xin gửi trả anh nguyên xi câu ấy. Với chúng ta, ai là bằng không quan trọng, nhưng nếu đã có dịp ngồi trên cánh bằng để kiếm một món khả dĩ thì tất nhiên là không thể bỏ lỡ."

Kinhaku đưa mắt nhìn một vòng quanh mọi người: "Đúng là không thể kết luận đó có phải là cô bé kia hay không. Hãy để mắt tới tất cả những người thăng sơn, không thể để mất cánh bằng. Nhỡ mà bằng non sa xuống, bao nhiêu vận rủi sẽ ào tới cho xem!"


*Chim bằng: một loài chim khổng lồ trong truyền thuyết Trung Quốc, lưng dài hàng dặm, cánh lớn như đám mây che cả bầu trời. Hình ảnh chim bằng bay về phương nam được dùng để ám chỉ chí lớn.

-------------------------------


Trên đường tiếp tục đi xuống, lượng cây chết và đá vụn tăng dần, khiến mỗi bước đi đều thêm phần mạo hiểm. Tới được điểm trũng nhất, những cây cỏ tươi tốt bắt đầu cao hơn. Lá cây mang những sọc tím lạ mắt, thân cành uốn lượn kỳ dị, nhưng ít nhất thì nền đất phủ lá nay đã cứng rắn thêm nhiều, khiến tất cả những kẻ lữ hành đều yên tâm hơn.

Qua rừng cây, họ đối mặt với đầm lầy. Trong khu vực này mọc rải rác một thứ cây có lá sần sùi và những bụi rậm lá kim. Mới đầu, con đường đi vòng qua chỗ lầy, nhưng sau đó thì đổi hướng, đâm thẳng xuống làn nước mờ đục, một lần nữa lộ diện ở bờ lầy xa xa phía đối diện.

Tại điểm bước xuống đầm lầy, ai đó không rõ đã bắt đầu xếp xuống những tàng đá cứng vừa chân, giữa mỗi hòn đá đều có vết lõm giống như vết bánh xe nghiến qua mặt đường. Đống đá xếp chồng chất trên bờ bên kia, có lẽ còn bao gồm cả đống thân cây được gom góp lại tại đó, là những vết tích của nỗ lực làm đường qua chốn này của con người.

Thay vì thu thập củi đốt, lần này các cương thị thu thập đá trên đường đi. Tới bờ lầy, họ ném chúng xuống nước. Phần lớn chìm nghỉm mất dạng, nhưng một hai hòn cũng nhô lên được tới mặt nước.

Có lẽ tinh thần chung là nếu mỗi người thăng sơn ném vào một ít đá, sẽ có ngày xây được thành đường.

Shushou vừa nghĩ vậy vừa ném vào số đá nhỏ mình đã gom. Kinhaku đang quấn vải bố quanh chân ngựa của chủ thuê và chân những tuỳ tùng đi trong đoàn, cố định lại bằng những đai da mỏng. Cô đứng bên cạnh, nhìn cảnh đó với tâm tình phức tạp, chưa nghĩ ra mình nên cảm thấy thế nào về anh và Gankyuu.

Kinhaku chỉ bảo vệ chủ thuê, nhưng nếu việc bảo vệ đó bao gồm cả dẫn dụ yêu ma tới, có thể khiến người khác mất mạng, vậy chẳng phải là quá phận ư? Cách làm của bọn họ thoạt nhìn thì như 'ai ngoài chủ cũng mặc'.

Thế mà đây lại là những người bảo vệ cho người đến núi Hou...

Nếu những chủ thuê này biết cương thị của mình đã làm gì, chắc chắn họ cũng sẽ phẫn nộ. Nhưng cũng có thể họ sẽ nhún vai nói đó là việc không thể tránh khỏi, đúng cái lối biện hộ mà người lớn nào cũng dùng.

"Đáng hận," Shushou lẩm bẩm. Cô rất ghét cảm giác của mình lúc này. Có một thực tế không thể chối cãi: bản thân cô cũng phải nhờ có các cương thị và hoàng chu bảo vệ nên mới đến được đây.

Trong lúc cô còn chưa giải quyết xong khúc mắc này, Gankyuu đã cất tiếng gọi. Họ dẫn đầu đoàn, vượt qua đầm lầy theo lối đá rải và đợi những người khác trên bờ. Kinhaku cũng hoàn tất việc chuẩn bị và tiến xuống đầm. Bắt nhịp với anh, Shitsu Kiwa cùng người của mình làm theo y hệt. Ngay trong những bước chân đầu tiên, đã có người kêu lên thảm thiết.

Shushou giật mình ngước nhìn Gankyuu. "Chẳng lẽ trong đầm có yêu quái?"

Trong giọng của cô vang lên sự chất vấn. Gankyuu chỉ gạt đi một cách cụt ngủn: "Không có."

Quả thật, người đàn ông vừa kêu lên giờ đã bò lên được một đống cây nhỏ, tuy trông có vẻ đau đớn nhưng không gặp nguy hiểm gì về tính mạng. Tuy vậy, một lát sau, trong đoàn lại có con một con ngựa hoảng sợ kêu lên.

"...Dưới nước có gì đó."

"Chắc là đỉa."

Shushou trừng mắt nhìn anh, "Lại một chuyện chú biết mà không chịu nói ra hả?"

"Nói ra cũng vô ích."

"Chú sống cái kiểu gì vậy?"

"Bây giờ hỏi thì chẳng phải hơi muộn rồi sao? Ta đoán cô muốn chạy ra bảo họ: Dưới đầm có đỉa. Đỉa cắn đấy. Ai không lấy da buộc kín chân lại sẽ phải chịu đau đấy. Thế chứ gì?"

"Tất nhiên."

"Rất có hảo ý. Thế những người không mang theo loại đai da kia thì biết làm sao bây giờ?"

"Chuyện đó..."

"Hay là cô lại cười bảo bọn họ: Chúng tôi có kỵ thú nên chẳng vấn đề gì. Chỉ khổ các anh. Nói thế có khiến cô vui lòng hơn không?"

Shushou nhìn anh đầy hung hãn, cố nén giận mà nói: "Ít ra cũng có thể dùng suuguu và haku của chúng ta để đưa những người đi bộ qua."

"Nói vớ vẩn. Không được khiến người khác trở nên dựa dẫm vào chúng ta. Bị dựa dẫm vào là phiền to, mà đến lúc có gì nguy hiểm, ta cũng chỉ mang mình cô chạy thoát được thôi."

"Nhưng-"

"Sao thế?" Kinhaku cất tiếng hỏi, bước từ dưới đầm lên bờ.

"Tiểu thư đây nghĩ chúng ta nên giúp những người khác."

"Đó là chuyện hoang đường."

Shushou thở hắt ra. "Tôi suýt nữa lại quên mất, trong giới mấy người làm gì có khái niệm tương hỗ."

Kinhaku ôm bụng cười phá lên.

"Chú cười cái gì."

"Tương hỗ chỉ là một từ hoa mỹ được dùng khi những kẻ hèn yếu bám víu vào nhau mà thôi. Tôi hiểu tâm tình của tiểu thư, nhưng khi một người có khả năng giúp đỡ một người không làm gì được thì đó không thể gọi là tương hỗ, đó phải gọi là gánh nặng."

Shushou trừng mắt nhìn Kinhaku. "Tôi hiểu rồi. Giờ thì tôi đã được thấy rõ mồn một cách suy nghĩ của hoàng chu."

Địa điểm cắm trại ngày hôm đó nằm trên sườn dốc, vẫn một khoảng đất trống như thường lệ. Theo hành trình, ngày đang dài dần ra. Tuy điều đó không dễ nhận ra trong vùng rừng rậm này, ít nhất thì sau khi ăn tối trời vẫn đủ sáng để họ có thể đi lại. Chỉ dạo bước một lát thôi cũng đủ khiến Shushou thấy hơi nóng, phải xắn tay áo lên.

Cô len lỏi một hồi mới tới được nơi Shitsu Kiwa và nhóm của ông nhóm lửa nấu cơm. Vây quanh ông là những xe ngựa và xe hàng mà các tuỳ tùng trong đoàn đã mất không ít công sức để đưa được tới đây. Ngôi lều được dựng ở phía trong cùng. Giờ họ đốt lửa nhỏ hơn trước nhiều, rất khó nhận thấy. Kiwa đã thực sự học theo cách làm của các hoàng chu.

"A, Shushou đó ư?" Kiwa cất tiếng chào trước. Ông đang ngồi cạnh bếp lửa. "Cuối cùng cũng khuất phục trước lời mời gọi của cuộc sống lều che đệm lót rồi sao?"

"Dạ không. Là cháu nhớ có người trong đoàn của ngài bị thương lúc vượt qua đầm thôi ạ."

"Ừ, gặp phải đám đỉa rất lạ. Ai đi bộ cũng bị cắn kín cả chân, ngựa cũng vậy."

"Ngài Shitsu, vì sao trước đó ngài không hỏi các cương thị cách vượt qua đầm ạ?"

Kiwa chớp mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, "À, dĩ nhiên lúc đó ta có biết các cương thị đã dùng vải bố và đai da buộc quanh chân để đi. Đoàn của ta đã quan sát và làm theo họ, nhưng chúng ta không có loại đai da tương tự nên mới có nhiều người bị thương như vậy."

Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt tròn đầy của ông: "Chodai và đoàn của ông ta muốn tìm đường để đi vòng qua, giờ còn chưa thấy tới. Hi vọng họ sẽ đến được trước khi trời tối, vì sự an toàn của chính họ thôi."

"Nếu là cháu, nếu có ai xung quanh mà biết rõ về Hoàng Hải hơn Gankyuu, cháu nhất định sẽ đi hỏi người đó cách đi đường an toàn nhất."

"Nhưng họ sẽ không nói ra đâu."

"Chuyện đó chưa chắc mà, Gankyuu vẫn sang hỏi chuyện họ luôn."

"Đó là vì Gankyuu là một người săn xác, họ coi như cùng hội cùng thuyền."

"Không phải. Cháu nói thật mà. Những người khác cũng đến hỏi họ, không chỉ có Gankyuu. Thay vì bắt chước theo, ngài cứ trực tiếp hỏi họ sẽ nhanh hơn mà cũng chính xác hơn. Như vậy mọi người đều có thể an toàn đi tiếp."

Kiwa giơ lên một bàn tay, ngón tay ông đeo đầy nhẫn. "Shushou, thế này này, ta đã cử người trong đoàn ta đi dò hỏi họ rồi, nhưng những cương thị đó không chịu trả lời thẳng vào vấn đề. Thuê luôn một cương thị có lẽ sẽ tốt hơn, cho dù lúc này đã hơi muộn. Nhưng những người đó đều đã cam kết đưa chủ thuê đến hết hành trình, nếu không sẽ mất một nửa thủ lao. Ta cũng từng mời cả họ và chủ của họ tới ăn cùng, tới dùng lều của ta. Nhưng ngay cả Gankyuu cũng chẳng đoái hoài tới, đúng không?"

"Quả thật..."

"Đương nhiên, ta cũng hiểu quan điểm của các cương thị. Nếu người người đều hiểu về Hoàng Hải, giá trị của họ sẽ thấp đi, việc giao dịch của họ sẽ gặp khó khăn. Ta nói câu này hơi khó nghe một chút, nếu những người bình thường chúng ta không thỉnh thoảng chịu khổ một chút, họ sẽ mất mặt trước chủ thuê của họ. Nếu đường lui tới núi Hou dễ đi như vậy, chủ thuê chưa chắc sẽ chịu trả nửa số tiền thuê còn lại."

"Có thể phần nào vì điều đó..."

"Trong mắt cháu, việc này chắc hơi bẩn thỉu, nhưng đây là vấn đề đồng tiền bát gạo."

Nghe Kiwa nói vậy, Shushou khẽ cau mày.

"Chính vì vậy nên ngay từ đầu ta đã quyết định không thuê cương thị. Đối với những người vào Hoàng Hải để làm ăn, nếu có làm chút việc bẩn thỉu thì ta thấy cũng không sao. Đó là miếng cơm của bọn họ. Nhưng nếu thuê những người như vậy để bảo vệ mình, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để diện kiến Kyouki khi lên tới núi Hou nữa. Chính vì vậy nên ta mới phải cố tự lực cánh sinh."

Kiwa lại mỉm cười, hỏi xem Shushou có điều gì phiền não hay cần gì hay không. Cô vừa nói lời phủ định thì tin đoàn của Ren Chodai vừa tới nơi cũng đến tai.

Shushou liền đứng dậy, tạm biệt Kiwa và đi về phía đoàn người nọ. Trên đường đi, cô thấy một nhóm cương thị đang đấu khẩu với ai đó, nhưng cô phớt lờ họ, đi tìm Chodai trong đoàn người.

"Ngài Ren."

Chodai đang nhăn mặt chỉ huy tuỳ tùng của mình dựng lều. Nghe tiếng gọi, ông quay đầu lại, khi nhận ra người vừa đến thì hơi cau mày.

"Có việc gì thế?"

"Ngài có tìm được đường khác không ạ?"

"Đại khái thế," ông nói tránh đi. Nhưng rõ ràng vài người trong đoàn của ông đang ôm chân rên rỉ, chứng tỏ họ đã không hoàn toàn tránh được chỗ lầy.

"Các cương thị đều rất hiểu biết về Hoàng Hải. Vì sao ngài không muốn hỏi ý kiến của họ?"

Chodai tỏ rõ sự khó chịu, "Đi đường mà phải nhờ cậy vào ngoại lực thì Thiên Đế còn coi ra gì nữa."

"Nhưng nếu mất mạng thì cơ hội cũng chẳng còn. Nếu ngài hỏi những bí quyết của họ, hay ít nhất là học tập họ, hành trình của ngài hẳn sẽ bớt hiểm nguy hơn chứ ạ? Ví dụ như ngài Kiwa làm theo họ nên số người chết và bị thương đều đỡ hơn đoàn ta nhiều."

Chodai nhướn mày, "Ý cháu là ta kém cỏi hơn Kiwa?"

"Không- Cháu- Cháu không có ý đó."

"Ta muốn vượt qua Hoàng Hải bằng trí tuệ và năng lực của chính mình. Đó sẽ là căn cứ minh xác nhất rằng ta xứng đáng với vương vị."

"Ra vậy," Shushou lẩm bẩm, quay người bỏ đi, "Cháu hiểu chí khí đó, nhưng thật thương thay cho các tuỳ tùng của ngài."

Buồn bực trong lòng, lúc đó Shushou chỉ muốn bỏ đi thật nhanh. Cô cảm thấy cơn giận đang dâng lên. Chodai muốn cứng đầu ra sao thì đó là chuyện cá nhân, nhưng khi tìm cách đi vòng hay thử bất cứ việc nào khác, người phải đi đầu dò đường luôn là các tuỳ tùng của ông ta.

"Muốn làm vương, nhất định phải kiệt xuất." Chodai nói đuổi theo cô, trong giọng khó kiềm nén được sự giận dữ.

"Nhân tài kiệt xuất nhất trong dân chúng liền trở thành vương, không đúng sao? Nếu không kiệt xuất, ai sẽ chịu quỳ gối trước kẻ đó chứ?"

"Các lão sư của cháu cũng từng nói, một người không biết trân trọng người khác thì chắc chắn sẽ không thể được người khác kính trọng."

"Kính trọng người khác là đi cóp nhặt nhờ cậy vào các cương thị như Kiwa sao? Nếu muốn biểu thị kính ý với những người đó, đáng ra phải nỗ lực đứng ngang bằng với họ chứ? Các cương thị đúng là rất hiểu Hoàng Hải, đó là bổn phận của họ. Nhưng khi kính trọng họ thì phải làm được như họ, học cách vượt qua Hoàng Hải, chứ không phải đi xun xoe rồi bắt chước như thể mình là bề dưới của họ."

Shushou kinh ngạc ngước nhìn khuôn mặt gầy gò của Chodai.

"Ta khâm phục kiến thức phong phú của cương thị về Hoàng Hải. Trong đoàn này, các cương thị hoàn toàn không có ý thức giúp đỡ người gặp nạn, vậy thì ta cũng không muốn cầu xin họ giúp đỡ. Họ hiểu về Hoàng Hải không có nghĩa là họ có trách nhiệm với những ai non kém hơn."

"Đúng, chuyện đó thì cháu rõ."

"Lý do của họ rất dễ hiểu, bởi bọn họ vào đây chỉ để bảo vệ chủ thuê mà thôi. Nhưng những ai không quen thuộc với Hoàng Hải đúng là cần sự trợ giúp từ những người hiểu biết hơn, những người như cương thị. Vậy nếu các cương thị không chịu chia sẻ thông tin, ta sẽ làm điều đó. Đáng tiếc là ta không biết sẵn những điều này, cho nên ta phải tự học qua những thử nghiệm và thất bại."

"Đi hỏi chẳng phải là nhanh hơn thử nghiệm rồi đúc kết ư?"

"Khi còn học ở trường, cháu cũng đi hỏi thầy cô đáp án như vậy sao?"

"Ừm, đúng là cháu không." Shushou thở dài, vẫy tay một cái qua loa, "Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài." Nói rồi, cô quay người đi luôn.

Không lâu sau đó, cô liền gặp Rikou.

"Trời tối rồi đấy. Gankyuu chuẩn bị nổi trận lôi đình cho xem."

"Vậy hai anh em mình cùng đi nhận lỗi vậy," Shushou nói vu vơ. Trên đường sóng bước cùng anh trở về, cô thở dài đến vài lần.

"Sao thế em?"

"Thật là phức tạp... Mọi thứ ở đây đều thế."


------------------------------


Hoàng Hải không phải là một nơi thích hợp cho con người sinh sống, muốn vượt qua nó, nhất định phải đối mặt với nhiều khó khăn gian khổ. Điều này thì Shushou hiểu rất rõ. Không đường đi, không quán xá, yêu quái tự tung tự tác. Mỗi đêm trải qua tại đây là một đêm tính mạng nằm trong vòng nguy hiểm.

"Đó là những gì em đã nghe nói," Shushou nói, người nghiêng về phía trước như thể đang gắng leo lên một sường dốc.

Nhưng trên thực tế, ở đây vẫn có đường đi, như con đường mà cô đang bước theo đây.

"Sao?" Rikou hỏi lại.

Cô nhún vai, "Em nghe nói Hoàng Hải không hề có đường đi nên cứ tưởng vào đây sẽ giống như vào nơi hoang dã không dấu chân người. Khi xưa em lên núi thu hạt dẻ, trên đường đi phải chặt cành phát cỏ, đu bám thân cây để leo lên sườn núi, lúc xuống chỉ có cỏ để túm vào. Em cứ tưởng đi trong này cũng sẽ như vậy. Mà trong khi lên xuống như vậy, vấn đề lớn nhất là xác định đúng phương hướng, anh phải tìm ai đó hiểu rõ cả vùng núi như lòng bàn tay để hỏi trước cách đi đường tốt nhất mới được."

"Thế cơ à?" Rikou toét miệng cười.

Shishou gượng gạo mỉm cười đáp lại, sau đó thở dài một hơi trước khi nói tiếp: "Trong khi Hoàng Hải vẫn có đường đi. Ít nhất thì cho tới lúc này, chuyện phương hướng chỉ cần dựa theo con đường này là ổn, đúng không ạ? Vấn đề chính chẳng qua là không có thành trấn xung quanh thôi."

"Ừm?"

"Nếu đi trên một con đường bình thường, khi mệt mỏi anh chỉ cần tìm đến xóm làng gần nhất là được. Cần gì thì vào chợ cũng có thể mua đủ gần hết, đói bụng thì mua đồ ăn, khát nước thì tìm một giếng đào gần đó múc nước uống. Trên đường tới Ken, khi dừng chân em thường vào các miếu trong nghĩa trang để ngủ, nên em cứ nghĩ cảm giác khi ở đây cũng sẽ từa tựa vậy. Nhưng trên thực tế cảm giác lại hoàn toàn khác. Khi đi đường bình thường, lúc nào cũng có một xóm làng gần vị trí của anh với những thứ anh cần."

Cô vừa nói vừa cúi xuống nhặt một cành cây có thể dùng để nhóm lửa.

"Như vậy, cái gọi là đường không chỉ là một lối đi liên tục trên mặt đất. Nó bao hàm cả lối đi và những thứ liên quan ở gần đó, gồm những nơi kẻ lữ hành sẽ không phải lo chuyện đói khát, khi mệt mỏi liền có nơi ngủ nghỉ. Theo khái niệm đó, rõ ràng là Hoàng Hải không hề có đường."

Thật khiến cho người ta phải kinh ngạc, bên cạnh họ vang lên giọng nói mang nét đùa giỡn của Kinhaku. Những ngày gần đây, Kinhaku và những người trong đoàn của mình luôn đi cách họ không xa. Hơn nữa nhóm các hoàng chu cũng đã xích lại gần nhau một cách rõ ràng.

"Nói rất sâu sắc. Khi đi đường trong Hoàng Hải, cô bé hay suy tư những chuyện như vậy sao?"

"Tất nhiên rồi. Mà cháu xin hỏi chút này, làm thế nào để trở thành cương thị hoặc chu thị vậy?"

Kinhaku giật mình nhìn cô, "Cháu đúng là có những hứng thú kỳ lạ, chẳng lẽ cháu muốn khi lớn lên thì trở thành cương thị ư?"

"Nguyện vọng hàng đầu của cháu dĩ nhiên là làm vương. Nhưng nếu không thì đúng là sẽ thế. Không làm vương được, vậy làm chu thị cũng không tệ, mặc dù không phải là cháu không có gì bất mãn với các chu thị," vừa nói, Shushou vừa đưa mắt lườm Gankyuu một cái.

Kinhaku cười phá lên, mà Rikou đang đi bên cạnh cô cũng bật cười khúc khích.

"Cứ cười đi. Rồi tiếp theo chú sẽ bảo trong các hoàng chu thì chu thị là rất đặc biệt, không phải cứ muốn làm là được chứ gì?"

Mỗi lần Shushou nói cô muốn làm gì đó, những người lớn xung quanh cô sẽ lại nói một câu kiểu vậy, sau đó cười xoà mà phớt lờ cô.

"Chẳng ai chịu nghiêm túc cả. Nói thích ở bên kỵ thú và muốn trở thành người chăm thú thì bị các vị cười nhạo và chê là ngây ngô, còn dạy rằng đâu phải cứ muốn làm là được. Nhưng nếu nói muốn đi học rồi ra làm quan, các vị lại kêu tuổi còn nhỏ mà đã vội lo đến công danh làm gì, sao chẳng giống trẻ con bình thường. Nghe mãi cũng phải thấy khó chịu."

"Ta cười không phải vì chuyện đó đâu," Kinhaku mỉm cười khoát tay, "Chẳng qua là thấy lạ vì hai lựa chọn của cháu thôi. Một bên là làm nữ hoàng, bên kia thì làm chu thị, rất bất ngờ. Shushou, cháu thích kỵ thú ư?"

"Thích ạ, vì vậy cháu mới thấy trở thành chu thị hay tương tự cũng rất hay. Thực ra cháu rất muốn được thử sức với việc thuần phục kỵ thú, nhưng người lớn không ai chịu nói cho cháu biết phương pháp thuần phục cả. Rốt cuộc thì người ta làm thế nào?"

"Chuyện đó hả, trước tiên cha mẹ cháu phải là lưu dân."

"Ý chú là phải học từ cha mẹ ạ?" Shushou nhìn sang phía Gankyuu. Anh gật đầu.

Kinhaku cười nhe, "Ừ, bản chất là như vậy. Những bậc cha mẹ là lưu dân đó vì miếng cơm manh áo mà gán con mình cho một vị đầu lĩnh cương thị hoặc chu thị. Đứa bé sẽ tu luyện ở đó, khi lớn lên liền trở thành hoàng chu."

"Sao lại như vậy được, buôn bán người là bất hợp phát mà?"

"Không hẳn là buôn bán người; những bậc cha mẹ đó đều vì đói kém nên mới không nuôi nổi con, lại là lưu dân nên không thể gửi con cho gia đình họ hàng nhờ nuôi được. Không còn đường nào khác, họ mới phải gửi con cho ai đó dư dả để người ta nuôi. Người nào may mắn thì còn được trả cho một khoản tiền nhỏ nữa. Chuyện là thế đấy."

"Gankyuu và chú đã trở thành hoàng chu theo cách đó ư?"

"Cơ bản là vậy."

"Ra thế. Thảo nào tính cách của hai chú đều cứng nhắc như vậy. Nếu con đường trở thành hoàng chu vất vả đến thế, hai chú đúng là nên thấy tự hào."

Kinhaku lại cười vang, "Liên quan gì đến khó khăn đâu, đơn giản là chẳng ai trở thành hoàng chu vì họ muốn thế cả."

"Mỗi người đều có lý do riêng chứ ạ. Khi trên núi Hou không có kirin nữa thì các cương thị sẽ làm gì? Giả mà cháu thành vương, các chú cũng không còn việc để làm."

"Khi không có ai thăng sơn, các cương thị lập tức trở thành chu thị. Chỉ cần có thời gian, chúng ta liền vào Hoàng Hải săn kỵ thú, chẳng qua là cách săn hơi khác với các chu thị thuần tuý một chút."

"Khác ư?"

"Trước khi trở thành một cương thị độc lập, chú có một đầu lĩnh cùng ba người học việc khác, tuổi cũng xấp xỉ. Trong thời gian không làm công tác hộ vệ, bốn chúng ta không đi theo đầu lĩnh mà đi săn kỵ thú với các tiền bối. Đường đi săn luôn bám theo đường thăng sơn. Đó chính là điểm khác với các chu thị thông thường."

"Ồ..."

"Vừa đi theo lộ trình này vừa săn bắt giúp chúng ta ghi nhớ kỹ những đặc điểm của đường thăng sơn. Cho dù khi trên núi Hou không có kirin, cương thị vẫn chỉ đi một đường, nếu không có người thường xuyên sử dụng, con đường sẽ nhanh chóng biến mất."

"Con đường biến mất sao?"

"Đường này vốn là do người đi trước chặt cây dọn cỏ mà thành. Nếu không có ai thông hành, những dấu vết về nó sẽ nhanh chóng bị Hoàng Hải xoá sạch. Khi ấy các cương thị sẽ gặp vấn đề lớn, bởi chúng ta sẽ phải tìm đường đi an toàn lại từ đầu."

Shushou gật gù, quay đầu nhìn lại phía sau, dọc theo dòng người đang leo lên triền dốc giữa một biển cây.

"Thế nào, cháu muốn trở thành cương thị chứ?"

"Nếu không trở thành vương thì đó đúng là một ý không tồi ạ. Cuộc sống phiêu lưu khá hợp với cháu, tuy không hợp về mọi mặt."

"Ví dụ như về chuyện gì?"

"Cách làm của cương thị có lẽ là cách làm đã truyền lại từ xưa đến nay, về mặt đó thì nó là chuyện khó tránh, nhưng cháu không thể đồng ý hoàn toàn được. Có thể nhiều người trở thành hoàng chu bởi hoàn cảnh gia đình, nhưng nếu không phải vậy, họ vẫn có thể chia sẻ với các cương thị và chu thị mà, có sao đâu."

"Cô bé đúng là kỳ lạ," Kinhaku cười.

Gankyuu thở dài, nói: "Bớt nói nhảm đi, mau chân lên."

"Nhưng nếu tôi nói nghiêm túc đấy thì sao?"

"Thì đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, tập trung vào đi đi!"

Tập trung vào cái gì mới được chứ, Shushou đang định phản bác lại như vậy thì một cương thị đi đầu đoàn hô to với họ.

"Này!"

Cô ngẩng đầu nhìn lên. Sườn dốc phía trước đã bị nhiều thân cây đổ chặn ngang.

Vậy là người và kỵ thú lại chuẩn bị phải hợp lực dọn đường. Đây là chuyện cô đã thấy nhiều thành quen trên đường đi. Cô hơi buồn bực vì hành trình bị cản trở, hơi xót lòng cho các kỵ thú và ngựa trong đoàn, nhưng cũng hơi phấn khởi khi nhìn chúng lao động.

Kinhaku, Gankyuu và các cương thị khác tụ tập lại quanh chỗ cây đổ. Đằng sau họ, một số người đã thấy được tình hình và vội vã chạy xuống dốc, chắc là để báo tin cho Shitsu Kiwa. Gankyuu và những người xung quanh vừa bàn luận vừa chỉ chỏ vào thân cây và cánh rừng phía bên trái. Nếu nhìn kỹ, cô có thể thấy lối đi hẹp sẽ rẽ vào đó.

"Họ đang bàn chuyện gì vậy? Shushou nói thầm một mình.

"Anh chịu." Rikou nghiêng đầu, trả lời.

Gankyuu lại chỉ về phía cánh rừng, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Theo phản xạ, Shushou cũng ngước nhìn lên. Mặt trời đã ngả về tây, thời gian qua trưa về chiều đã lâu.

Bầu đoàn lâm thời nọ cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận, Gankyuu trở lại bên nhóm của mình.

"Làm sao vậy?" Shushou hỏi.

Gankyuu cầm lấy cương của con haku và bắt đầu dẫn nó vào rừng. "Đêm nay chúng ta sẽ hạ trại ở đây."

"Nhưng trời còn-" Shushou chỉ lên phía trên.

"Đoạn đường phía trước không đi được. Chúng ta sẽ phải đi vòng vào rừng để vượt qua đó, nhưng hiện chưa có đường để đi. Tối nay nghỉ ở đây, mai sẽ dò đường."

"Vì sao? Nếu là chuyện cây đổ thì chỉ cần làm như mấy lần trước..."

"Phía trước có yêu quái. Một con rất nguy hiểm."

"Hả?"

"Cái cây đó là do các cương thị khác cố tình để lại trên đường. Dấu vết còn rất mới, có lẽ là trong mùa đông vừa rồi thôi. Có thấy cây bị chặt hạ từ cả hai bên đường không?"

Khi quan sát kĩ hơn, con đường quả thật đã bị chặn từ cả hai bên, các thân cây cũng không phải là gẫy đổ hay bật gốc mà là bị chặt bởi lưỡi đao sắc.

"Đó là dấu hiệu phía trước có yêu quái chúng ta không thể đối phó được, phải đi tránh ra."


------------------------------


"Vậy là đoạn đường phía trước không thể qua được ư?"

Shitsu Kiwa cùng một vài người khác vội vã chạy tới hỏi. Các hoàng chu đều đã rời khỏi đường chính, tìm nơi chuẩn bị hạ trại.

Như thường lệ, người trả lời đầu tiên là Kinhaku, "Đó là kí hiệu 'Không đi được, đừng cố vượt'. Chúng ta nên nghe theo."

"Nhưng-"

"Thế thì làm gì bây giờ?" Ren Choudai xen vào. Shushou hơi ngạc nhiên khi thấy Chodai lại đi hỏi ý kiến một hoàng chu.

"Thông điệp của họ rất rõ ràng rồi. Chúng ta sẽ rời khỏi lối này, tìm cách đi vòng vào rừng."

"Đi như vậy sẽ mất bao nhiêu thời gian? Có an toàn không?"

"An toàn hơn so với tiếp tục đi thẳng. Nếu đi nhanh, chúng ta có thể vượt qua đoạn rừng này trong một ngày đêm. Việc tìm trở lại đường chính sau đó sẽ hơi vất vả, nhưng tôi nghĩ những người đi trước cũng sẽ để lại dấu hiệu chỉ đường cho chúng ta."

"Có khả năng lạc đường trong này không?"

"Không thể dám chắc là không, vì vậy phải chuẩn bị kỹ càng."

"Con yêu quái kia ghê gớm đến mức chúng ta phải mạo hiểm đến vậy sao?"

"Tôi không biết đó cụ thể là giống yêu quái nào, nhưng nếu người ta đã phải cố tình chặn đường vào địa bàn của nó thì hẳn phải là thứ rất lợi hại."

"Tôi hiểu rồi."

"Tôi có thêm một yêu cầu nhỏ này nữa."

"Chuyện gì?" Chodai nhướn mày.

"Tôi mong đoàn của các ngài cũng sẽ vào rừng ẩn náu. Đêm nay không nên nhóm lửa, đặc biệt là đừng chế biến nấu nướng thị cá gì, tuyệt đối không được mổ gia cầm hay dê. Nếu có thể thì chỉ ăn cơm nhạt thôi, giảm thiểu mọi tiếng động đến mức tối đa. Tuy sau khi tránh khỏi đây, hơi thở và tiếng động của chúng ta sẽ không bị phát hiện, nhưng cẩn thật hết sức vẫn không hại gì."

Chodai tỏ vẻ không phục, nhưng vẫn gật đầu. "Tôi không dám bảo đảm điều gì, nhưng sẽ tận lực."

Nói rồi, ông ta quay người trở lại đường mòn, đi xuống dốc. Đưa mắt nhìn theo, Shitsu Kiwa hừ một tiếng rồi quay lại tươi cười với Kinhaku, "Ai da, phải cảm ơn nhóm cương thị các anh nhiều. Theo như anh nói, chỉ cần êm đẹp trốn qua đêm nay thì sẽ không lo bị tấn công phải không?"

"Không chắc được," Kinhaku trả lời thẳng thừng. "Những gốc cây kia đã được đốn một cách vội vã trong mùa đông vừa rồi. Không thể chắc chắn rằng con yêu quái kia chưa đến nơi khác săn mồi, đang đến gần chúng ta hay vẫn còn có thể xuất hiện ở đoạn đường tiếp theo. Đêm nay ngài nhất định phải phân công canh gác cẩn thận, luôn đề cao cảnh giác."

Kiwa thoáng lộ vẻ lo âu, gắng gượng gật đầu. "Nhưng nếu vượt rừng, các xe ngựa sẽ không đi được."

Kinhaku lắc đầu, "Xe không đi được, ngài chỉ có thể chuyển đồ đạc sang xe cút kít để người của mình kéo đẩy theo thôi. Tuy nhiên, cách tốt nhất là ngài bỏ lại tất cả các loại xe, chia đều hành lý ra cho ngựa và người của mình. Những thứ không mang được thì chia cho các đoàn khác."

"A-Anh nói đùa đấy ư!"

"Ngài chắc cũng không cho rằng ngài có thể mang bao nhiêu xe hàng đó lên tới tận núi Hou đấy chứ? Hành trình sắp tới sẽ còn khắc nghiệt hơn thế này nhiều. Dù có đi theo lối mòn, sớm muộn gì ngài cũng sẽ phải lược bỏ hành lý."

"Nhưng-"

"Ngài nên gói ghém hành lý một cách lặng lẽ nhất có thể, nếu không đủ vải gói thì xé lều ra dùng. Những thứ quan trọng nhất là đồ ăn và nước uống. Nếu không mang theo hết được thì chọn mang nước."

"Bao nhiêu nước thì đủ?"

Kinhaku hơi tặc lưỡi, "Giá mà tôi biết. Đoạn từ đây về sau chúng tôi đều chưa rõ ràng. Không biết đi đường vòng thì sẽ mất bao lâu, cũng không biết sẽ vòng đến đâu. Chỉ biết rằng hết nước ở đâu thì chỗ đó sẽ thành mồ chôn của ngài."

"Có nên cho người đi dò đường không?"

"Nếu ngài muốn làm thế thì tuỳ ngài. Chúng tôi sẽ không làm thế."

Nhìn Kiwa buồn bực quay đi, Kinhaku quay lại nhìn đoàn người được hoàng chu bảo vệ, hiện đã có đội của Shushou nhập vào. "Tình hình trước mắt thì như tôi vừa nói đấy. Chúng tôi cũng không biết tiếp theo sẽ ra sao. Rất xin lỗi, các vị phải sẵn sàng đối mặt với gian lao thôi."

Chủ thuê của Kinhaku - một ông lão hiền lành - chỉ im lặng gật đầu, biểu thị niềm tin tuyệt đối vào anh. Một vài người khác bày tỏ sự lo lắng, nhưng sau khi được các cương thị khuyên bảo, họ đều đồng tình.

Tất nhiên rồi, Shushou ngộ ra, đây chính là sự khác biệt giữa họ và Kiwa, giữa người thuê và người được thuê. Những người thuê cương thị là những người đã tin chắc ngay từ đầu rằng họ sẽ không thể vượt qua Hoàng Hải một mình, vì vậy họ mới tìm một người để phó thác sinh mạng, mang theo anh ta vào đây. Xuất phát từ suy nghĩ này, họ sẽ nghe theo người mình thuê trong từng đường đi nước bước.

Cô nói nhỏ với Gankyuu: "Không thể giúp người không chịu tin vào mình. Là thế phải không?"

"Nhóc nói sao?"

"Lý do các chú luôn tỏ ra lạnh nhạt trước hoàn cảnh của người khác ấy. Nếu đến một việc như tin tưởng vào các chú mà họ cũng không làm được thì giúp đỡ họ đúng là chuyện bất khả thi."

Cô tin Kinhaku là người rất hào sảng và tốt bụng. Ngay cả Gankyuu, tuy còn điểm khó ưa, nhưng cũng không phải người xấu tính. Chú ta đã đưa cô đến tận đây, quan tâm để ý cặn kẽ suốt đường đi không sót một thứ gì. Nhưng vì sao họ lại lãnh đạm với tất cả những người khác như vậy? Trước đó, cô đã nghĩ mãi mà không tìm được câu trả lời. Vất vả đến tận bây giờ, đáp án mới hé lộ, những bất mãn trong lòng cô cũng bớt đi đôi chút.

Nhưng câu tiếp theo của Gankyuu không thể lạnh lùng hơn: "Cô có bị điên không vậy?"

Giờ thì đến lượt Shushou ngẩn ra, "Ý chú là gì?" Cô nín giận cố hỏi.

Gankyuu chỉ nhìn cô một cách quái lạ rồi đi tới chỗ Kinhaku bàn bạc vài chuyện.

"Tôi đã cố tìm cách biện hộ cho chú rồi đấy!" Shushou giận dữ mắng. Rikou vỗ vỗ lên vai cô, trên mặt vẫn một nụ cười khiến người ta không thể bận lòng được lâu. "Được rồi, được rồi, lại đây ngồi đi. Không nên thọc gậy bánh xe vào lúc này. Trong tình cảnh hiện giờ, chúng ta chỉ là gánh nặng mà thôi."

"Nhưng em nói đúng mà, phải không?"

"Em suy nghĩ nhiều về các cương thị như vậy, anh thấy rất đáng nể," Rikou cười nói, "Nhưng nếu em chỉ muốn tìm một đáp án mà em có thể chấp nhận được thì chuyện này hoàn toàn vô nghĩa."

"Vì sao anh lại nói vậy?"

"Shushou, em rất thông minh. Gì thì gì, em vẫn đánh giá Gankyuu rất cao, có đúng không? Em muốn lý giải anh ấy như một người tốt. Anh nói có sai không?"

Shushou ngần ngừ gật đầu. Cô rầu rĩ ngồi xuống bên Seisai, ngả lưng vào bộ lông đã nhuốm bẩn của nó. "Cũng có thể thế."

"Nhưng anh nghĩ khái niệm 'người tốt' của em và khái niệm 'người tốt' của Gankyuu không giống nhau. Gankyuu có quan niệm và kinh nghiệm của riêng anh ấy, nếu em dùng quan điểm của em để kết luận thì vô nghĩa thôi."

"Em vẫn chưa hiểu anh muốn nói gì."

"Em thích kỵ thú đúng không?"

"Vâng."

"Vì vậy em muốn trở thành người thuần phục kỵ thú hoặc chu thị. Cuộc sống của một hoàng chu hấp dẫn em."

"Thật tình thì đúng là như thế."

"Anh đoán mà," Rikou gật đầu, toét miệng cười, "Nhưng em có thực sự hiểu được thế nào là hoàng chu không?"

"Anh muốn nói..."

Shushou vừa ngẩng đầu lên nhìn Rikou thì nghe thấy tiếng Gankyuu thở dài đằng sau: "Về chuyện đó ư, tôi nghĩ lời của một người có thể mua bán trao đổi suuguu dễ dàng như cậu chẳng có giá trị thuyết phục đâu."

Rikou cười, ngồi dịch ra để chừa chỗ cho Gankyuu, "Thật nặng lời."

"Và hoàn toàn chính xác. Tôi không tưởng tượng được một người ăn mặc lụa là, cưỡi suuguu để vào Hoàng Hải thì làm sao mà hiểu được hoàng chu."

"Tôi không thể phủ nhận điều đó."

Nhìn nụ cười nhạt trên môi Rikou và vẻ mặt nghiêm nghị của Gankyuu, Shushou nắm chặt tay lại, nói: "Ý hai người là tôi sẽ không bao giờ hiểu được? Cuộc sống của một hoàng chu khó khăn gian khổ như thế nào, tôi căn bản là không có khả năng thấu hiểu?"

Gankyuu gật đầu như đương nhiên, "Cô chưa bao giờ làm một lưu dân, đúng không?"

"Chưa. Chú chắc chắn phải biết câu trả lời đó, trừ phi chú ngốc."

Gankyuu cười cười nhìn cô gái trẻ đã giận đến tái mặt, người run lên. "Ta cũng biết cô thông minh rồi."

"Đúng lắm." Shushou trả lời một cách ngạo nghễ, "Tôi là con gái của Banko, khi đi học tôi không chỉ đứng nhất lớp mà là đứng nhất trường. Kẻ không biết hiểu ở đây không phải là tôi, mà là đám các người."

"Chừng nào cô còn nói ra những lời kiểu đấy thì cô không thể hiểu được chuyện của hoàng chu đâu."

"Chú cho rằng tôi không hiểu, đó là vì chính chú chưa bao giờ muốn trở thành một kẻ thông minh hay tốt đẹp hơn loại đuôi cho ghẻ thôi!"

"Cô nói gì!" Đang đứng dựa vào một cành cây, Gankyuu không nén nổi lòng, vươn thẳng dậy.

Shushou đứng lên, lạnh lùng nhìn anh, "Sáu mươi lăm lượng tôi đưa chú, chú cứ giữ lấy. Từ nay tôi không phiền chú nữa. Chào."




----------------------------


"Ai da, chào tiểu thư."

Ren Chodai quay đầu sang, vẫy tay chào Shushou. Ông cùng đoàn người của mình đang im lặng ngồi thành vòng tròn dưới một tán cây. Tinh thần mọi người đều có vẻ phiền muộn.

"Có chuyện gì sao?"

Shushou nói: "Cháu muốn thỉnh cầu ngài một việc."

"Việc gì?"

"Cháu không chịu nổi mấy chu thị đó nữa. Ngài có thể thuê cháu vào đoàn của ngài không? Cháu có thể làm việc vặt vãnh hay gì cũng được."

Chodai trợn tròn mắt. "Cháu nói... Cháu muốn sang đoàn ta?"

"Vâng. Cháu đã đi được đến đây, hẳn ngài cũng biết rằng ít nhất sức khoẻ của cháu rất tốt. Chân cháu khoẻ, mà cháu cũng không ngại việc nhiều. Có được không ạ? Cháu thực sự không quan tâm là công việc nhỏ nhặt gì."

Chodai đưa mắt trao đổi với những người ngồi xung quanh, sau đó vẫy Shushou tới và nói: "Ta không có vấn đề cá nhân gì, nhưng ta nghĩ cháu nên về với các chu thị thì hơn."

"Không được, cháu không thể chấp nhận cách làm của các chu thị và cương thị."

"Cách làm của họ ư?"

"Đúng vậy. Mà xin ngài đừng hỏi kỹ, cháu không muốn nhắc lại."

Khuôn mặt gầy gò của Choudai hơi âm trầm: "Tiểu thư... Cháu tên là Shushou phải không? Shushou, nếu cháu thực sự muốn, ta không ngại nhận cháu làm khách trong đoàn. Đáng tiếc thay, chính như cháu đã nói đấy, ta chẳng biết gì về Hoàng Hải."

"Cho dù có hiểu nhiều về Hoàng Hải hơn nữa mà trong tâm không ngay thẳng thì cũng vô nghĩa ạ."

"Tâm không ngay thẳng?"

Shushou cúi nhìn xuống đất, bàn tay vẫn nắm chặt vì giận dữ.

"Hoàng chu là lưu dân. Cuộc sống của họ không hề dễ dàng, không có gia đình hay vương quyền nào để che chở bảo vệ cho họ, điều đó cháu không phải không biết."

Cô ngẩng lên nhìn Chodai, "Cháu phải hiểu chứ. Không có vương thì chúng ta khổ, khi yêu quái thường xuyên xuất hiện thì chúng ta khổ, cho nên mới có nhiều người mạo hiểm tính mạng để tới núi Hou như vậy, không phải ư?"

Chodai im lặng nhìn cô.

"Nếu cứ nói rằng lưu dân sống rất khó khăn, rằng những người như ngài hay cháu không đời nào hiểu được cái khổ của họ, vậy thì chẳng đời nào có ai lại vào Hoàng Hải. Số phận đã cho họ khởi đầu kém may mắn hơn những người khác, nhưng đó không phải là lý do để họ thương hại bản thân, đố kỵ với người ngoài, để rồi khi có ai khá giả hơn tiến vào địa bàn họ quen thuộc thì lên mặt với người đó."

"Shushou-?"

"Nếu họ hiểu Hoàng Hải mà lại dùng hiểu biết của mình như một công cụ để trả thù thì họ còn thấp kém hơn những người không biết gì. Cháu thật không muốn nói thêm gì nữa. Ít nhất cháu cũng có ơn với họ khi đã đến được tận đây."

"Ra là vậy," Chodai gật đầu, trầm ngâm.

"Nhưng hiện giờ cháu không muốn thấy mặt họ nữa. Ngài Ren, ngài sẽ đi tiếp theo đường chính chứ ạ?"

Chodai lắc đầu. "Không. Lần này chúng ta định nghe theo đề nghị của các cương thị và đi theo họ.”

"Vì sao? Cho đến này đoàn của ngài vẫn-"

"Bởi vì lần này các cương thị đã chủ động cho chúng ta biết chuyện."

"Họ phái người tới gặp ngài sao?"

Có lẽ nào Chodai đã bằng lòng đối thoại với cương thị?

"Nếu các cương thị đã cố tình muốn chúng ta biết, vậy đoạn đường đó hẳn là thực sự rất hung hiểm. Ta không liều đến mức muốn thử xông vào đó. Cho tới nay, việc chúng ta tìm các đường đi khác không phải chỉ để tỏ ý chống đối các cương thị."

"Nhưng..."

"Chúng ta muốn đi vòng qua vùng đầm lầy kia là vì chúng ta biết trong đầm có thứ gì đó. Các cương thị biết điều này và đã chuẩn bị sẵn, trong khi chúng ta không có điều kiện như họ. Nếu đã nguy hiểm đến mức khiến các cương thị phải chuẩn bị ngay từ đầu, những người thiếu thốn như chúng ta chắc sẽ không vượt qua được, có đúng không?"

"Quả thế..."

"Chúng ta tìm đường không phải để tránh họ. Nếu họ nói đoạn đường tiếp theo không đi được, chúng ta sẽ nghe theo. Họ định tìm đường mới để vượt qua, vậy đi theo họ có lẽ là khả dĩ nhất."

"Cháu hiểu rồi."

"Tuy vậy, hình như Kiwa và đoàn của ngài ta đã dọn đám cây đổ sang một bên và đi tiếp."

Shushou giật mình, tròn mắt nhìn: "Ngài Kiwa ư? Thật ạ?"

"Anh chấp nhận tình hình này ư?" Rikou hỏi Gankyuu.

Tới lúc này, Gankyuu vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng như định đuổi theo Shushou, chỉ không nhúc nhích, đôi mắt chăm chú nhìn theo hướng cô đã bỏ đi.

"Tuỳ cô nhóc thôi. Dù sao cô ta cũng đã trả trước tiền thuê rồi." Lời là vậy, nhưng trong giọng của anh chẳng hề có vẻ đắc thắng.

"Ha."

"Thật tình, tôi chẳng hiểu trong đầu cô nhóc nghĩ cái gì."

"Thật vậy sao?" Rikou hỏi.

Nghe vậy, Gankyuu liếc nhìn. "Lại còn cậu. Chẳng phải cậu mò đến đây chỉ để hộ tống cái con ngựa hoang cứng đầu đó ư?"

"À thì đúng thế."

"Vậy đi đi chứ," Gankyuu nói, đặt mông ngồi xuống.

"Đừng lạnh lùng vậy. Vào Hoàng Hải mà không ở gần các hoàng chu thì nguy hiểm lắm." Rikou cười bảo.

"Có lẽ."

Một nụ cười khó hiểu nở trên môi Rikou. "Tôi cũng biết quý tính mạng của bản thân chứ. Tôi không định hi sinh nó vỉ người khác một cách vô nghĩa đâu."

"Thế tại sao cậu lại muốn vào Hoàng Hải?"

"Vì tôi nghĩ sự có mặt của tôi sẽ là cần thiết. Giờ thì có vẻ không như vậy nữa."

Gankyuu nghiêng đầu, "Tôi không hiểu."

"Tôi có thể dễ dàng đuổi theo Shushou, nhưng nếu không có anh Gankyuu ở đó, tôi nghĩ tôi có đi cũng chẳng nghĩa lý gì."

Là sao? Gankyuu nâng đầu dậy nhìn.

Rikou hơi cười, "Tôi nghĩ Shushou hẳn đã tới chỗ Chodai hoặc Kiwa; cô bé không khờ dại đến mức nghĩ rằng mình có thể đơn độc tới được núi Hou. Tôi không nghĩ Shushou có thể tới được đó nếu không có một hoàng chu nào đi cùng."

Ra vậy, khoé miệng Gankyuu hơi xệch xuống, anh nói: "Chính xác hơn thì nếu Shushou không phải là người sẽ đăng vị, chúng ta cũng không cần... bảo vệ cô nhóc, đúng không?"

Khi Shushou nói với Rikou rằng cô đang tới núi Hou, linh cảm rằng cô sẽ trở thành nữ hoàng đã bám rễ trong lòng anh. Trước đó, anh không thể ngờ mình sẽ gặp được một người như cô tại thị trấn nọ. Chỉ là anh ngẫu nhiên dừng chân lại đó, ngẫu nhiên nổi hứng đi vòng ra sau trấn xem khu mộ, ngẫu nhiên mà rời khỏi Seisai trong mấy phút.

Như đọc được ý nghĩ của anh, Gankyuu nói: "Chuyện tao ngộ giữa người với người đại khái cũng thường vậy thôi..."

"Mà tôi nghĩ chuyện lúc đó Shushou gặp được ai cũng không quan trọng lắm. Nếu người cô bé gặp không phải là tôi, một mối liên hệ tương tự sẽ vẫn nảy nở."

"Trên đời này chắc là cũng có những người khác tính tình bốc đồng như cậu thật."

"Nhưng nếu không có sự xuất hiện của anh, Gankyuu, rất khó để tưởng tượng câu chuyện này đã có thể diễn biến ra sao."

Thấy Gankyuu nhìn mình chòng chọc, Rikou cười cười: "Anh là một hoàng chu, không giống tôi, có lẽ cũng không hiểu được quan điểm của tôi."

Gankyuu tặc lưỡi, "Hờ, cậu nói đúng quá rồi."

Rikou bật cười, "Đó là câu trả lời của một người đang cự tuyệt việc suy xét. Nếu anh không muốn nghe một lời diễn giải nào, chuyện anh có hiểu hay không là một việc không thể xác định được."

"Cậu muốn nói là tôi lòng dạ hèp hòi chứ gì?"

"Tôi không có ý đó. Chỉ có hoàng chu mới hiểu được một hoàng chu, lời này đúng. Đối với chuyện gì cũng vậy, một người chưa tự mình trải nghiệm thì không thể thấm thía được. Tuy thế, những lời này cũng mang nghĩa khước từ. Nó vừa là lời từ chối không chịu giải thích vấn đề, vừa là lời khiển trách hướng tới những ai không hiểu vấn đề."

Gankyuu trở nên trầm mặc.

"Còn Shushou thì rất muốn hiểu anh."

"Tôi nghĩ cô nhóc sẽ không bao giờ hiểu được."

"Vì anh nghĩ việc giải thích quá phiền phức ư?"

"Ý tôi không phải thế."

"Hay là ngay từ đầu anh đã không muốn Shushou lý giải được mình? Hoặc là anh nghĩ dù anh có nói thì cô bé cũng sẽ không hiểu được?"

Gankyuu thở dài, "Hoàn toàn không phải. Tôi chỉ nghĩ Shushou về cơ bản không có khả năng để hiểu."

"A?"

"Bởi bản thân tôi không hiểu tại sao người ta lại nói rằng một vương quốc cần có vương, tại sao điều đó lại quan trọng tới mức người ta tình nguyện tìm tới núi Hou."

Rikou gật đầu, cười khổ, "Đó đúng là một điều khó mà khơi thông được."

Từ lúc ấy, Gankyuu không nói thêm gì nữa, Rikou cũng trở nên im lặng. Không ai đốt lửa trong khu vực hạ trại, người ta tản ra rải rác đây đó, quấn mình trong màn đêm nặng nề và im lặng thức qua một đêm.

Bóng tối nhạt dần; khi trời đủ sáng, các hoàng chu đứng dậy và bắt đầu chuẩn bị đi tiếp. Gankyuu cũng lặng lẽ đeo hành lý lên lưng con haku. Vừa lúc ấy, Kinhaku đến gặp anh.

"Gankyuu-"

Sau lưng Kinhaku là Chodai.

"Shushou..."

"Muốn tìm cô nhóc đó thì không có ở đây đâu. Tôi bị đuổi việc rồi."

"Tôi biết," Chodai xen vào. "Cô bé đã sang đoàn Kiwa."

"Dễ đoán thôi."

"Tối qua, Kiwa đã dọn đám cây đổ trên đường, giờ đi tiếp theo đường cũ."

Gankyuu giật mình nhìn Chodai, vị này gật đầu. Kinhaku đứng bên nói: "Xem ra vị đại lão gia kia không dứt lòng từ bỏ được đoàn xe cộ của mình. Trời vừa hửng là ông ta đã lên đường. Đi thế nào thì là quyền của ông ta, chỉ có chuyện cô bé ấy cũng đi cùng... Vậy có sao không?"

Nghe Kinhaku nói xong, Gankyuu gật đầu với anh.

"Cô nhóc muốn đi tìm chết thì cũng tuỳ ý. Tôi không làm thuê cho cô ta nữa, chẳng can đến tôi."


No comments:

Post a Comment