Shushou
mở mắt.
Cô
hít vào một hơi. Ngực cô đau nhói, nhưng người vẫn gượng dậy được, xem ra không
bị thương nặng ở đâu.
Xung
quanh rất tối, chỉ thấy từ xa phía trên rọi xuống một luồng sáng mỏng.
"Tốt
rồi. Ít nhất vẫn sống." Cô ngước nhìn tia sáng len lỏi qua khe đá kia,
theo bản năng mà hô nhỏ một tiếng. Âm thanh dẫu khẽ vẫn vọng lên, dội lại theo
những vách đá. Đây hẳn là tại đáy của một hốc đá trên lưng chừng vách núi nọ.
Nói
được, nhìn được, khi động đậy thì có đau nhức nhưng vẫn chịu sự điều khiển của
mình. Không thể nói là không thương tích gì, nhưng đại khái chỉ là bầm dập trầy
xước bên ngoài thôi.
"Thật
đáng ngạc nhiên."
Khi
con yêu quái như quả cầu lửa tới ngay trước mặt cô và vung chân trước lên,
Shushou tưởng mình thế là chết chắc rồi.
Tại
một bên tường của hốc đá có một tảng đá tròn lớn dựng chéo. Đối diện với nó,
hai tảng đá khác xếp chồng lên nhau thành một bậc thang khá dốc. Khe hở giữa
chúng mở ra ở phía dưới, chen trên nền đất ẩm và nhiều lớp cỏ khô phủ lên nhau.
Khoảng không gian này đủ dư để Shushou có thể chui xuống nằm duỗi người một
cách thoải mái.
Cô
đứng dậy, tì tay lên vách đá nghiêng nghiêng và nhìn lên. Miệng giếng trời phía
trên lớn hơn cô tưởng. Vách hốc đá không có dấu hiệu đứt đoạn, chứng tỏ nó đâm
thẳng lên mặt đất. Có lẽ những dòng nước chảy qua đã mài mòn nên nơi này.
"Hừm..."
Shushou
vịn vào tảng đá tròn để trèo lên cái bậc dốc. Mặt đá đầy rêu trơn tuột, còn phủ
nhiều cành lá khô, nhưng cuối cùng cô cũng leo được lên trên mà không bị ngã.
Nhô
đầu lên nhìn, ánh nắng ấm áp liền phủ đầy. Lỗ nứt thông ra một mặt đá võng hẳn
xuống, tựa như đáy một cái cối, cỏ dại mọc đầy. Shushou nắm vào cỏ để kéo mình
lên.
Nằm
dài trên mặt cỏ, cô thấy tâm tình nhẹ nhõm hẳn. Nhìn bầu trời trong xanh, cô
hít vào một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Theo bờ cỏ leo lên khỏi chỗ đá võng,
xuyên qua những bụi cây dày, đồng cỏ bằng phẳng trải ra trước mắt cô.
Quang
cảnh này không còn xa lạ với Shushou sau mấy ngày vừa qua: mặt đất rập rờn chói
ánh mặt trời, mấy bãi đá trắng, những thân cây và bụi cỏ rải rác. Tít ngoài xa
hiện lên chút đường nét của bìa rừng.
Nhìn
khắp xung quanh, cô không nhận mặt được một thứ gì. Không một bóng người hay xe
ngựa.
Làm gì bây giờ? Shushou vừa nghĩ
vừa leo lên mỏm đá lớn. Phần đá nhô lên khỏi mặt đất không cao lắm. Đứng trên đỉnh
đá vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe ngựa của Kiwa đâu.
Xem
ra con yêu quái đã vướng móng vào áo cô và đưa cô tới một nơi xa lạ. Một bên
tay áo của Shushou đã rách tới tận vai; hẳn cô đã bị tóm vào ở đây và bị mang
theo cho tới khi vải rách hết thì rơi xuống. Sau đó cô rơi vào chỗ đá lõm này
và lăn vào lỗ nứt. Đó là điều hợp lý nhất.
"May
thật– Ít nhất là giờ thì vẫn có thể xem như vậy."
Còn
toàn mạng là rất may mắn rồi, chỉ có điều cô không biết mình hiện đang ở đâu,
cũng không biết được vị trí của đoàn thăng sơn - hay chính xác hơn là vị trí của
những người tuỳ tùng bị đoàn thăng sơn bỏ lại. Hơn nữa bên người cô không có nước
hay thực phẩm. Tình hình này khó có thể khiến ai phấn khởi được.
Shushou
xé một dải vải từ tay áo rách và buộc nó vào bụi cây. Ký hiệu lại nơi có tảng
đá lõm này rồi, cô bắt đầu đi xem xét xung quanh.
"Nếu
mình tốt số đến mức này thì con yêu quái đó hẳn không thể còn sống nữa. Nhất định
là nó chết rồi."
Một
cái may nữa là những loài yêu quái đều khác sợ con shuen đến độ tránh hẳn khỏi khu
vực này. Chí ít trong một thời gian ngắn tới, cô sẽ không phải lo việc tao ngộ yêu
quái.
Bóng
của Shushou đổ dài. Cô nghĩ mình bất tỉnh cũng không lâu lắm, nhưng xem ra mặt
trời đã sắp lặn tới nơi. Sau khi ghi nhớ hình dáng tảng đá lớn, cô bắt đầu chọn
một hướng và đi thẳng. Vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe.
Nếu
còn đi thêm nữa, cô sẽ hoàn toàn mất bóng tảng đá. Khi chỉ còn mờ mờ thấy tảng
đá, Shushou bắt đầu lấy nó làm tâm và đi thành một vòng tròn lớn xung quanh.
Không một bóng xe. Cô thử kêu to mấy lần, rồi lại nghiêng tai lắng nghe. Không
ai trả lời, cũng không thấy có tiếng nào giống tiếng người nói chuyện.
"Tình
hình nghiêm trọng hơn mình nghĩ rồi." Cô cần phải tìm cách trở lại con đường
mòn - giá mà cô biết được nó đại khái nằm ở đâu. "Người ta vẫn bảo nếu lạc
đường thì phải đứng yên, nhưng..."
Vấn
đề là liệu có ai đi tìm cô hay không. Dù sao cũng là bị yêu quái bắt đi, khả
năng lớn là mọi người sẽ cho rằng cô đã chết và từ bỏ tìm kiếm, lên đường đi tiếp.
Cho đến nay, nhóm của họ vẫn làm như vậy. Những người mất tích đều bị coi như
đã chết. Theo hướng nghĩ ấy, ở yên tại đây vào lúc này là một lựa chọn ngu ngốc.
"Tựu
chung lại thì chắc chỉ còn cách đi xa hơn xem thế nào.
Cô
kiểm tra lại cánh tay nơi áo bị rách một chút. Tuy chạm vào sẽ đau nhưng không
thấy có máu chảy. Không rách da, chứng tỏ chỉ có phần áo là bị con yêu quái trảo
phải. Thế mà nó đã mang cô đi xa đến vậy, thật khó tưởng tượng. Nếu có thể quay
lại được đường mòn, hẳn cô sẽ bắt kịp được với mọi người.
"Chỉ
còn cách cố thử thôi."
Shushou
gật đầu tự nhủ. Sau khi quay trở lại tảng đá lớn, cô chất vài hòn đá lên thành
một đống phía trên, bẻ một cành cây từ bụi cây gần đó và cắm vào đó như một lá
cờ.
"Như
vậy mình sẽ giữ được tảng đá này trong tầm nhìn."
Chừng
nào còn thấy được tảng đá này, cô sẽ còn về được lỗ nứt phía dưới. Mặt đất
trong khe nứt rất ẩm, đủ để nếu đào xuống thì có khả năng gặp được mạch nước.
Làm
như vậy xong, cô dựa theo vị trí của mặt trời và địa hình để chọn một hướng đi
chung chung, vừa tiến tới vừa đếm bước chân của mình. Trong phạm vi vẫn còn thấy
tảng đá lớn, cô đắp thêm một đụn đá nhỏ nữa.
Shushou
cứ đi tới, cứ tiếp tục nhặt đá đắp thành những đụn nhỏ - như vậy ít nhất sẽ biết
đường quay lại.
Bóng
cô đã dài hơn. Khi mặt trời sắp lặn thì cô đắp đến đụn đá thứ tư, rồi thứ năm,
rồi đi tới khi chỉ còn thấy bóng đụn đá ấy-
Cô
bỏ cuộc. Xem ra hướng đi này đã sai.
Shushou
ỉu xìu tìm trở lại tảng đá lớn. Lần này cô chọn hướng ngược lại, đi và đánh dấu
theo đúng cách cũ. Kết quả không khá khẩm hơn. Tới lúc cô thất vọng trở về, trời
đã tối. Tấm màn xám đã rủ xuống trên cảnh vật, mà cô thì không có cách nào để
nhóm lửa, cũng không có gì để ăn uống.
"Giờ
mà từ bỏ hi vọng tức là chết," Shushou nói to để tự khuyên nhủ bản thân.
Cô ngồi trên tảng đá để nghỉ, chờ khi trăng lên sẽ đi tiếp.
Dưới
ánh trăng, việc tìm kiếm càng thêm gian nan, hơn nữa tầm nhìn cũng không xa,
khiến cô phải thường xuyên đắp các đụn đá hơn. Sau khi trời tối, hướng đi đầu
tiên của cô không cho kết quả gì. Hướng đi tiếp theo cũng tương tự. Tới lần thứ
ba, sau khi đi xa đến hết mức có thể từ đụn đá thứ năm, cô nhìn thấy bóng dáng
chiếc xe đổ của Kiwa ở đằng xa.
"Mình
quả là may mà."
Xung
quanh đó không thấy ánh lửa hay dấu hiệu có người. "Mọi người thật là bạc
tình ghê," cô lầm bầm, nhưng chân vẫn bước vội về phía này.
Cô
lao qua đồng cỏ, chạy đến hụt hơi, khi bên mình đau nhói rồi thì chân mới dừng
lại.
"A...?"
Trước
mắt cô chỉ là một tảng đá bình thường, không phải chiếc xe. Từ vị trí cô dừng lại,
xung quanh cũng không thấy bóng thứ gì giống chiếc xe. Shushou hoảng sợ xoay
người lại nhìn: đụn đá nhỏ kia dĩ nhiên cũng không còn thấy được nữa.
"Thôi
hay, mình lạc hẳn rồi."
------------------------------
Gankyuu
đưa mắt nhìn những người đang ỉu xìu ngồi xổm trên mặt đất. Bọn họ cứ im lặng
như vậy, bị bao trùm bởi một tâm trạng giằng xé giữa giận dữ và bi thương.
Trong
đó có một người luống tuổi tên Shoutan là tỏ vẻ suy sụp nhất. Anh ta là một
trong những người tuỳ tùng của Kiwa.
Kinhaku
cũng nhìn họ với vẻ lo âu. "Vị tiểu thư ấy mất tích đã một ngày đêm. Chúng
tôi tìm không ngừng nghỉ mà không thấy một dấu vết nào..."
Họ
đã dành cả ngày để tìm toả ra từ vị trí của chiếc xe ngựa và nơi nhóm lửa - những
thứ đã được dùng để dụ con shuen vào bẫy - cho đến sườn dốc nơi con vật đã chạy
xuống.
Trước
khi Gankyuu và những người khác tới, đoàn tuỳ tùng của Kiwa đã lùng sục kỹ càng
khu vực này một lần. Thậm chí có người còn trèo xuống sườn dốc nọ, cuối cùng liền
gặp một mặt đá bằng phẳng. Anh ta chỉ không lường được rằng phần đá nhô ra này
lại rỗng ở bên trong, đủ để một đứa trẻ có thể lọt vào. Vậy là anh cũng không
đi vòng qua nó để gọi tên Shushou. Dĩ nhiên, nếu đã bất tỉnh thì cô cũng khó có
thể nghe được tiếng người khác gọi.
Vậy
là họ chuyển sự tập trung trở lại trên sườn đá. Trong trường hợp con shuen đã
thả Shushou ra trước khi nó nhảy khỏi vách đứng này, cô hẳn sẽ rơi xuống theo mặt
đồi bên cạnh. Phía này không dốc, mọc dày đặc những bụi cây và cỏ cao. Họ gần
như đã xới tung cả khu vực lên, nhưng cuối cùng cũng phí công.
"Tình
hình này..." Kinhaku mở lời, giọng lặng đi.
"Các
vị cứ đi trước, tôi sẽ ở lại."
Người
lên tiếng là Shouta.
"Tôi
muốn tìm lại vào ngày mai. Chỉ xin hãy để lại hai phần nước và lương thực cho
tôi và tiểu thư Shushou."
"Nhưng
anh-"
"Khi
chúng tôi bị bỏ rơi tại nơi hoang dã nảy, chỉ có tiểu thư Shushou lựa chọn quay
trở lại. Tôi không thể bỏ rơi ngài ấy được. Nếu làm vậy thì tôi nào còn dám ngẩng
mặt sống tiếp nữa."
"Đúng
đấy," một vài người khác khẽ cất tiếng tán đồng.
Kinhaku
thở dài và quay sang Gankyuu, "Anh nghĩ sao?"
Gankyuu
hất cằm về phía Rikou. "Hỏi cậu ta kìa. Giờ cậu ta là chủ thuê của
tôi."
Nhận
được sự chú ý, Rikou mỉm cười, "Thế này đi - chúng tôi sẽ ở lại. Dù sao
thì tôi và Gankyuu cũng đã bắt đầu cuộc hành trình này với Shushou. Ba người
chúng tôi vốn đã là một nhóm. Chúng tôi sẽ tìm và đưa cô bé tới núi Hou. Ngay từ
đầu kế hoạch đã là vậy, bây giờ coi như vừa đúng lúc để đưa tất cả quay lại quỹ
đạo."
Khi
Shoutan định tỏ ý phản đối, Rikou đã ngắt lời: "Chúng tôi còn có một con
haku và một con suugu. Ngay sau khi tìm được Shushou, chúng tôi sẽ nhanh chóng
bắt kịp với các vị. Hãy đi trước cùng Kinhaku, giúp chúng tôi níu chân đoàn
thăng sơn một chút."
"Níu
chân đoàn thăng sơn ư?"
"Chodai
và những người khác đang sốt rột muốn đi tiếp càng nhanh càng tốt. Các vị tìm
cách nào đó để làm bọn họ đi chậm một chút, vậy là chúng tôi sẽ không tụt lại
phía sau quá nhiều."
"Được
thôi, nhưng-"
"Đừng
lo cho Shushou. Cô bé chẳng đã dẫn đầu mọi người mà không cần một hoàng thị nào,
rồi còn tổ chức săn yêu quái đó thôi."
"Phải
rồi." Shoutan nhếch môi cười nói một cách tự hào, khiến Kinhaku cũng cười
bảo: "Chuyện đó quá rõ ràng rồi - thật phục vị tiểu thư ất, đến việc đi đường
vào buổi tối cũng nghĩ ra được."
Khi
Shoutan nhìn anh tỏ vẻ không hiểu, Kinhaku cười càng vui vẻ. Anh bảo: "Khi
di chuyển qua một vùng đất quang quẻ thì bao giờ cũng phải chọn buổi đêm để đi.
Nếu Gankyuu chưa từng chỉ cho Shushou biết thì chắc chắn là vị tiểu thư đó đã
suy luận ra. Tôi không nghĩ chúng ta cần lo sợ quá nhiều cho cô ấy đâu."
Anh
nhìn những người đang ngồi và nói tiếp: "Nhân nhắc đến việc này, chúng ta
hãy cố gắng để đi xa hết sức có thể trước khi trời sáng. Việc của Shushou hãy
giao cho ngài chu thị đây. Giờ Chodai đang cầm đầu đoàn thăng sơn và Kiwa đang
hoảng hốt đuổi sát theo sau, ưu tiên hàng đầu của chúng ta là hội lại với họ và
tìm cách ghìm tốc độ của tất cả mọi người."
Sau
một hồi, Shouta mới gật đầu. "Được, anh nói phải."
Những
người xung quanh anh bắt đầu đứng dậy. Kinhaku ném một cái nhìn nhẹ nhõm về
phía Gankyuu. Đáp lại, Gankyuu chỉ phẩy tay thở dài, lẩm bẩm: "Cái trò gì
thế này..."
Nghe
thấy anh, Rikou nhỏ giọng an ủi: "Chính ra mà nói, chu thị xưa nay vẫn di
chuyển trong Hoàng Hải theo nhóm nhỏ mà phải không? Thế này cũng là chuyện thường
nhỉ?"
"Nếu
không có hai tên gà mờ bám theo thì đúng thế đấy."
"Nhưng
anh đã bị tôi thuê mất rồi nên phàn nàn cũng vô ích - giờ ta làm sao?"
"Nhóm
lửa và ngủ một giấc. Đi tìm người khi trời chưa sáng là vô nghĩa. Nếu may, cô
nhóc sẽ thấy ánh lửa và tự tìm tới chúng ta."
"Tôi
cũng không thể loại trừ khả năng đó."
----------------------------------
Những
người tuỳ tùng còn lại của Kiwa xuất phát cùng Kinhaku và các cương thị khác,
chỉ Gankyuu and Rikou ở lại. Họ nằm ngủ dựa vào hai con kỵ thú - giờ đã đổi chủ
- thức dậy khi tảng sáng và ăn uống một chút.
"Shushou
không có thức ăn hay nước uống. Quanh đây có chỗ nào mà nước uống được
không?"
"Nếu
đào xuống, có khả năng."
Rikou
đưa mắt nhìn khắp xung quanh, "Hôm qua chúng ta đã tìm kỹ như vậy, chắc chắn
dưới vách đá không có gì."
Gankyuu
nhìn anh với ánh mắt phức tạp, "Cậu - nói thế nào nhỉ - cậu đúng là một
quái nhân."
"Tôi
ư?"
"Đúng,
cậu. Rốt cuộc thì cậu là ai? Tôi chưa bao giờ nhận được một câu trả lời thoả
đáng về chuyện đó."
"Tôi
chỉ là một lữ khách thôi mà."
Gankyuu
cười khẩy, "Tôi đã nghĩ là cậu sẽ nói vậy. Vậy tại sao lúc này một lữ
khách như cậu lại quyết tâm đi tìm Shushou đến thế?"
"Chẳng
lẽ anh thì sẽ bỏ cô bé lại?"
"Tôi
sẽ không bỏ nhiều công sức đến mức này."
"Nghe
thực chai sạn. Nhưng Gankyuu, cho tới giờ anh vẫn đi cùng đoàn thăng sơn bất kể
mọi chuyện đó thôi."
Bất kể mọi chuyện, Gankyuu khẽ tự
nhủ.
"Lúc
Shushou bỏ anh, chẳng phải anh đã định tách khỏi đoàn để đi săn kỵ thú sao? Vì
lý do gì mà anh vẫn ở lại trong đoàn? Nói đi nói lại, tôi nghĩ anh cũng bắt đầu
để tâm đến cô bé rồi."
"Không
đời nào," Gankyuu lầu bầu. "Tôi có cái lý của tôi. Đi săn cũng có nơi
tốt nơi tồi. Tạm thời ở lại trong đoàn đơn giản là tiện hơn."
"Thật
không? Được rồi, vậy thì tôi cũng có cái lý của tôi."
Gankyuu
thở dài thườn thượt, "Nghe này, Rikou-"
Rikou
toét miệng cười. "Gankyuu, anh khôn thật, thích giữ kín mục đích của bản
thân trong khi đi khơi gợi cho người khác nói hết ra. Có điều, nếu muốn theo
chiến lược đó thì anh phải khéo hơn mới được."
"Hẳn
rồi," Gankyuu lại thở dài một lần nữa, "Cũng chẳng phải tôi muốn biết
mục đích sâu xa gì của cậu, mà..."
"Mà...?"
"Tôi
không nghĩ ra được. Những việc cậu làm dường như chẳng theo lý lẽ gì cả."
"Tôi
phải đồng ý với anh. Có lẽ chuyện tôi làm nói chung là vô lý."
"Thỉnh
thoảng cậu lại hành xử như một kẻ lưu manh chính hiệu."
"Nói
vậy cũng không sao."
Nhìn
nụ cười tươi rói của Rikou, Gankyuu làm bộ lấy tay ôm đầu. "Cậu đã vì
Shushou mà vào đến tận Hoàng Hải. Vậy mà đến lúc Shushou bỏ đi cùng đoàn của
Kiwa, cậu lại cứ mặc thế. Rõ ràng không thể nói là hai người đang song hành. Cậu
nói cậu biết quý mạng, tôi hiểu. Thế thì sao giờ cậu lại chấp nhận nguy hiểm để
đi tìm cô nhóc?"
"Nguy
hiểm nào chứ? Shushou đã diệt trừ con shuen đó rồi."
Nói
rồi, Rikou lại bật cười bảo: "Cô bé đó đúng là đặc biệt."
"Không
còn con shuen thì những yêu quái khác sẽ tới thế chỗ nó. Nếu thực sự quý trọng
tính mạng, cậu sẽ không quanh quẩn ở đây mà chọn lên đường thăng sơn với
Choudai. Thay vào đó, cậu cố tình rời đoàn, còn đổi cả con suugu của mình để đi
tìm Shushou. Nếu Shushou quan trọng đến thế, tại sao cậu không sang đội của
Kiwa ngay từ đầu?"
"Anh
lẫn lộn vấn đề rồi." Rikou mỉm cười. Một nụ cười thực sự hoà nhã, nhưng
Gankyuu đã bắt đầu có cảm giác rằng nó thuộc về một kẻ khá đáng ngờ.
"Tôi
gặp Shushou ở Kyou. Sau đó tôi nổi hứng giúp cô bé. Khi biết cô bé muốn tới núi
Hou, tôi cứ có linh cảm rằng nếu hoàn thành được chặng đường, cô bé trở thành
vương. Có lẽ là vị vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Tôi đã kể với anh lý do
tôi tới đây rồi mà."
"Là
để chứng kiến Shushou được chọn?"
"Nói
một cách nhạt nhẽo thì là vậy. Thật ra tôi cũng tò mò muốn xem Hoàng Hải thế
nào và hành trình thăng sơn ra sao, thuận tiện làm quen với Shushou một chút
trước khi cô bé đăng cơ."
"Hoá
ra bản chất tóm gọn lại là thế," Gankyuu nói, nở nụ cười nhạo.
Rikou
cười phá lên, "Xin lỗi trước nhé Gankyuu, nhưng kết luận hiện giờ của anh chắc
chắn là sai. Tôi không có những động lực mang tính tư lợi như vậy."
"Rồi
rồi. Cậu có cái lý của cậu chứ gì."
"Chính
xác. Tôi có cái lý của tôi. Chính anh đã nói rằng một người có thể dễ dàng cho
nhận suugu như tôi hẳn sẽ không cần phải trở nên quen biết với một vị vương để
tăng thêm địa vị tiền tài."
"Cứ
cho là thế đi."
"Nhưng
đúng là tôi muốn gặp gỡ trước với Shushou."
"Tại
sao?"
"Tôi
chẳng đã giải thích đó ư? Trong câu chuyện này, Shushou nhận được sự trợ giúp từ
ai khi còn ở Kyou cũng không quan trọng. Quan trọng là cô bé lại gặp đúng tôi.
Nhân duyên đã hi hữu như vậy, thay vì từ biệt thì chi bằng tiếp tục xem thế
nào. Bản chất của việc này là thế đấy."
"Cái
lý của cậu nghe chả ra sao."
Rikou
chỉ cười tiếp. "Ừ. Thế nên tôi mới bảo tôi có cái lý của riêng tôi. Tuy vậy,
nếu Shushou không đăng cơ, những quyết định của tôi đều trở nên vô nghĩa. Lựa
chọn giữa việc đi cùng các hoàng chu hay đi cùng Kiwa có thể là một bước ngoặt
trong việc cô bé có trở thành vương hay không."
"Tức
là vì nếu không lên ngôi thì hành trình này liền trở nên vô nghĩa với
Shushou?"
"Tôi
đã nói rồi, anh đang nghĩ ngược. Nếu cô bé không lên ngôi, chuyện này liền trở
nên vô nghĩa với tôi đây. Tôi vào
Hoàng Hải là vì tôi có một số kỳ vọng đối với Shushou. Việc Shushou đăng cơ sẽ
thoả mãn những kỳ vọng đó. Nếu cô bé không thành công thì chẳng qua là tôi đã
nghĩ ngông. Tôi không thể chịu mất mạng vì một vài ý nghĩ ngông nghênh được."
"Chuyện
đó thì hợp lý đấy."
"Nhưng
tôi nghĩ là anh vẫn chưa hiểu. Tôi muốn nói đến những trách nhiệm của tôi, giống
như của các cương thị bảo vệ người thăng sơn vậy. Đó không phải là những trách
nhiệm mà muốn bỏ là bỏ. Một khi đã nhận
gánh chúng thì anh phải gánh đến cùng. Đúng không?"
"Chắc
vậy."
"Cho
nên nếu Shushou không có khả năng trở thành vương, tôi sẽ đặt sự an toàn của bản
thân lên trên cô bé, còn nếu cô bé sẽ đăng cơ thì chấp nhận một chút nguy hiểm
là đáng giá."
"Không,
nói vậy vẫn chẳng hợp lý gì cả."
"Có
lẽ vậy," Rikou cười, "Shushou thế mà lại ngu ngốc cãi nhau với anh rồi
bỏ đi cùng Kiwa."
"Việc
đó ngu ngốc lắm ư?"
"Quá
ngốc! Nếu Shushou có thiên mệnh thì cô bé sẽ không bao giờ cãi nhau với chu thị
như vậy. Sự an toàn của vương phải được ưu tiên so với sự an toàn của thần
dân."
"Cậu
diễn giải xa xôi thật."
"Đó
là cái lý trong một thời đại khi chúng ta cần có vương. Anh có thể cho rằng
Kiwa là kẻ máu lạnh vì ông ta đó đã bỏ các tuỳ tùng ở lại. Nhưng nếu Kiwa trở
thành vương, hành động đó sẽ được coi như một quyết định cần thiết. Tính mạng của
hơn một trăm người này cũng không thể so được với tính mạng của vương, bởi tính
mạng của mấy chục vạn dân còn phụ thuộc vào vị vương đó."
"Dù
có đúng đi nữa thì đó cũng là một cái lý đáng khinh."
"Vậy
sao? Nó không tương tự như quan hệ giữa chu thị và chủ thuê của họ ư? Các chu
thị phải chấp nhận hi sinh những người khác để bảo vệ chủ thuê của mình. Quy luật
của vạn vật yêu cầu rằng mỗi vương quốc phải có một người tại chủ vị. Kyou hiện
vô chủ. Nếu hi sinh một vài trăm người có thể cứu được hàng vạn người thì đó là
việc phải làm."
"Chẳng
khiến nó bớt bẩn thỉu đi," Gankyuu nhổ ra một câu.
Rikou
cười trả lời: "Tôi không nói rằng cái lý ấy sạch sẽ gì. Đó chỉ là nguyên tắc
khi chúng ta đang cần tìm vương mà thôi. Mà chính vì vương sẽ là người cai trị
nên họ phải thoát phá được khỏi nguyên tắc đó."
"Sao?"
Rikou
cười nhạt, "Bởi vì đó chỉ là lý luận của những hạ thần. Một người làm
vương thì không thể nghĩ như các hạ thần. Là vương nên mới ngồi trên ngọc toà,
chứ không phải cứ ngồi lên ngọc toà thì sẽ thành vương. Cũng như một thằng hề
thì luôn là một thằng hề, bất kể địa vị của hắn trong cung. Lý luận của một
vương phải vượt lên trên tầm các bề tôi phía dưới."
Gankyuu
day day thái dương. "Tôi hoàn toàn không theo được cậu. Tuy nhiên..."
"Tuy
nhiên gì?"
"Tôi
nghĩ tôi đã hiểu vì sao cậu lại muốn đi tìm Shushou sau khi cô nhóc bỏ đi cùng
Kiwa mà vẫn sống sót được. Một cương thị thông thường sẽ chọn đường vòng, ai
không làm thế là ngu xuẩn. Nhưng nếu một cương thị không chọn đi đường vòng, vừa
bảo vệ chủ nhân lại vừa diệt trừ yêu quái để tất cả mọi người đều được an toàn
thì hẳn là một cương thị kiệt xuất. Có phải thế không?"
"Phải,
đó là một ví dụ tuyệt vời."
"Cho
nên cậu không chạy theo tóm Shushou trở lại ngay sau khi cô nhóc bỏ đi. Cậu muốn
thử thách Shushou. Là để xem cô nhóc có phải là một vị vương xứng đáng hay không
ư?"
Rikou
cười, "Tôi thích khảo nghiệm mà."
-----------------------------
Shushou
chậm rãi đi tiếp. Buổi tối, cô ngủ nép vào bên một tảng đá lớn, tới bình minh lại
xuất phát, tiếp tục tìm kiếm những đụn đá mình đã đắp. Nhưng kết quả là dường
như cô đang lạc càng ngày càng xa, tựa như dính phải một trò đùa ác.
"Phiền
ghê," cô lẩm bẩm một mình. "Làm gì bây giờ?"
Một
cái bóng chợt xẹt qua trên mặt đất.
Không
cần nghĩ ngợi gì, cả người cô đã theo phản xạ mà nhào xuống bên một tảng đá gần
đó, rúc mình vào khoảng không hẹp nơi tiếp giáp với mặt đất. Sau khi chui vào đến
nơi rồi, cô mới hoàn toàn nhận thức được rằng mình có thể sẽ bị tấn công.
Một
tiếng kêu lạ vang lên trên cao. Không kìm lòng được, cô ngẩng đầu nhìn.
Bóng
của những đôi cánh hiện lên trên nền trời. Trong đoàn thăng sơn không có ai cưỡi
kỵ thú có cánh. Mà con yêu quái hình vượn kia hẳn đã chết. Những yêu quái khác
đang tụ về để tranh giành địa bàn này.
"Gankyuu,
nhìn kìa-", Rikou chỉ xuống vùng bình nguyên.
Gankyuu
nhìn theo và thấy những đụn đá. "Một vật đánh dấu. Của Shushou ư?'
"Còn
ai được nữa? Anh nhìn sự phân bố đều đặn của chúng mà xem? Hơn nữa ba đụn đá
này còn thẳng hàng."
Rikou
tới bên một đụn đá và chỉ về phía đụn đá tiếp gần đó. Ba điểm này tạo thành một
kim chỉ hướng hoàn hảo. Anh ngồi xổm xuống xem xét và thấy các viên đá được xếp
chồng lên nhau một cách vững chắc. Chúng không thể là vật thiên tạo.
"Dấu
vết tới đây là hết. Shushou đã đi tìm từ hướng đó, tới đây thì quay ngược lại.
Đáng tiếc, nếu thêm một đoạn nữa thì cô bé đã đi qua chỗ khuất và thấy được lửa
trại của chúng ta."
Gankyuu
quay nhìn. Sau lưng họ là một sườn đất thoải. Nếu trèo qua đây thì có thể thấy
chiếc xe ngựa và các vết tích của lửa trại. Đi theo các đụn đá xuống sườn dốc, họ
thấy đụn đá đầu tiên xếp trên đỉnh một tảng đá lớn, ở giữa cắm rõ một cành cây
được bẻ từ một bụi cây cách đó không xa.
"Đây
chắc chắn là điểm xuất phát rồi." Các đụn đá được xếp thành từng nhóm năm
điểm, toả ra các hướng xung quanh tảng đá.
"Cô
nhóc vẫn còn giữ được sự tỉnh táo đấy." Gankyuu nói, rồi nhác thấy thứ gì
trên một bụi cây. "Rikou."
Rikou
chạy vòng qua tảng đá, tới chỗ bụi cây. Trên cành cây có buộc một mảnh vải tay
áo. Gankyuu xem xét xung quanh rồi cúi xuống tại một chỗ trũng ở phía bên kia bụi
rậm. Trong điểm lõm của mặt đá có một vết nứt. Anh thử vào. Không gian bên
trong quá hẹp để anh có thể tiến thêm, nhưng đủ để anh nhìn rõ tất cả.
"Có
trong đó không?"
"Không."
Gankyuu bò ra ngoài, quan sát cảnh vật xung quanh. "Nhưng có dấu vết người
đi lại. Chắn chắn phải là Shushou. Người trưởng thành không thể xuống tới đáy hốc
đá này được."
"Sau
đó thì cô bé đi đâu?"
"Không
biết được. Không thấy một lỗ đào nào trong này hay trên bình nguyên, tức là
Shushou chưa thử đào tìm nước uống."
"Không
có nước thì có thể chịu được bao lâu?"
"Tối
đa ba ngày."
"Đã
qua một ngày rồi."
"Sải
chân của cô nhóc không lớn, hẳn chưa đi được bao xa - miễn là chưa bị yêu quái
tóm mất."
Shushou
ngủ một giấc ngắn dưới một tảng đá, tới gần tối thì đi tiếp. Rỗng bụng, mệt mỏi,
lại khát nước. Cô cảm thấy mọi chuyện đều thật không xong.
Đi
tiếp tốt hơn là dừng lại, nhưng cô không biết mình nên làm gì, đi đến đâu, hay
liệu bản thân có còn cơ hội quay trở lại hốc đá kia hay không. Bình nguyên này
chỉ có những trảng cỏ lùm cây, cộng thêm vài khoảng đất trống và đá lớn. Không
có một địa điểm đặc trưng nào, khiến cô càng thêm mất phương hướng.
Shushou
nhặt một hòn đá để khắc lên trên tảng đá mình vừa ngủ phía dưới, rồi đặt hòn đá
đó lên vị trí cao nhất có thể. Sau đó cô bẻ một vài cành cây trên một bụi rậm
bên cạnh. Ít nhất những dấu hiệu này hợp lại sẽ báo hiệu khi cô bắt đầu đi vòng
tròn.
Nghĩ
vậy nhưng Shushou vẫn thở dài. "Mình chỉ làm thế để an ủi bản thân mà
thôi."
Mỗi
lần nghỉ ngơi là cô lại phân vân không biết nên đi tiếp hay cứ ngồi yên luôn tại
đó, hi vọng có người tình cờ đi qua. Do dự rồi, cô lại đi. Đến khi mệt nhoài,
cô chợt thấy việc di chuyển là lãng phí thời gian một cách ngu xuẩn.
Đáng ra ngay từ đầu
mình đã không nên rời khỏi hốc đá đó. Nếu ở đó mà đã không được ai tới tìm thì
có đi đâu cũng sẽ không có ai tới tìm cả.
Cô
nói to lên: "Chuyện đã qua thì thôi. Cứ thế này thì mình sẽ tự mâu thuẫn."
Lúc
này, cơ hội duy nhất của cô làm tìm cách quay lại con đường mòn. Nghĩ là phải
đi, nhưng chân chẳng còn sức. Không biết vì bụng rỗng hay vì mất một tay áo mà
cô cảm thấy gió đêm rất lạnh.
Shushou
uể oải lê bước qua đồng cỏ, trong lòng trĩu nặng những bất an và hối hận. Trong
quá trình lang thang ấy, tới một lần cô lại vừa ngồi sụp xuống đất thì có một
giọng nói vang lên.
"Này!"
Shushou
nhảy bật dậy, đưa mắt nhìn quanh đồng cỏ đã hơi tối.
"Này!"
Đó
là một giọng nam, nửa vui vẻ nửa như sắp khóc bởi có người tới tìm anh.
Tiếng
kêu lại vang lên từ phía sau Shushou, lần này cô trả lời: "Ở đây! Tôi ở
đây!"
Cô
chạy về phía tiếng nói. Dường như người này không nghe được lời cô, bởi anh vẫn
lặp lại tiếng gọi. Giọng anh nghe thật hoảng hốt và cô độc. Có lẽ anh cũng bị
con shuen đuổi theo, rồi lạc đường giống cô. Cũng không sao. Có người đồng hành
giữa nơi hoang dã này sẽ khiến hành trình bớt khổ cực.
"Ở
đâu vậy? Tôi ở bên này!"
"Ở
đâu?"
Vậy
là anh ta đã nghe thấy tiếng cô. Shushou vừa chạy vừa liếc xung quanh. Dù người
mệt chân đau, cô cảm thấy mình cứ như đang bay.
"Tôi
ở đây!" cô cố hét thật to.
Xa
xa phía trước, cô thấy một bóng người ghé vào bên một tảng đá. Hẳn anh chưa nhận
ra cô, bởi tiếng anh vẫn vang lên từ sau tảng đá. "Ở đâu?"
"Tôi
tới đây!" Shushou trả lời trong lúc chạy.
Đầu
người nọ hơi ló lên từ sau tảng đá. "Tôi ở đây!"
Cô
không nhìn rõ được mặt anh từ khoảng cách này, cũng không nhận được giọng nói.
Vậy chắc anh là một trong những nạn nhân của con shuen từ những đợt tấn công
trước, bị lạc trong lúc chạy thoát thân rồi cũng lạc lối trong nơi hoang vu này
giống cô.
"Anh
có một mình ư?"
"Một
mình."
"Tôi
cũng bị lạc."
"Tôi
cũng bị lạc."
Người
đàn ông giơ tay vẫy từ sau tảng đá. Dung mạo của anh hơi xa lạ, đôi mắt híp lại
như đang cười.
"Anh
có sao không? Không bị thương?"
"Không
bị thương."
Một
trận gió lớn nổi lên. Tựa như bị gió cản đường, Shushou bước chậm lại.
"Ừm...
Anh đi cùng ngài Shitsu sao?"
"Cùng
ngài Shitsu."
Người
này vẫn không rời khỏi vị trí, chỉ ló nhìn từ tảng đá và giơ tay lên cao.
"Sao
vậy? Anh ở đó làm gì?"
"Làm
gì."
Shushou
từ từ dừng lại. Cô chăm chú nhìn. Người đàn ông vẫn giơ tay.
"Cho
tôi biết tên được không?"
"Cho
tôi biết tên được không?"
"Anh
nên biết tên tôi rồi mới phải."
"Anh
nên biết tên tôi rồi mới phải."
Shushou
lại cất bước, lần này là về hướng ngược lại. Cô chầm chậm lùi xa. "Anh thuộc
đoàn của ngài Shitsu phải không?"
"Đoàn
của ngài Shitsu."
"Nên
anh phải biết tên riêng của ngài Shitsu đúng không?"
"Đúng
không?"
Shushou
lại lui càng xa.
"Nhưng
anh lỡ quên mất rồi?"
"Lỡ
quên mất rồi."
Sống
lưng cô lạnh buốt. Shushou hơi quay người về phía mình vừa chạy đến, mắt vẫn để
ý tảng đá. Người đàn ông tiếp tục giơ tay, nhìn chằm chằm về phía cô.
"Này!"
Một cảm giác đáng kinh sợ hiển lộ trong giọng anh ta. Shushou lùi vội, hai chân
giẫm cả lên nhau khiến cô ngã sụm xuống. Người nọ ló đầu qua tảng đá, vẫy vẫy
tay. Cô chống hay bàn tay run lẩy bẩy xuống đất, cố gắng gượng dậy.
Người
đàn ông chuyển động cánh tay, rồi đột nhiên không còn ở đó nữa. Trong khoảnh khắc,
Shushou nhận ra không phải là anh ta đã biến mất. Anh ta đã nhảy qua tảng đá
cao ngang đầu mình bằng một cú bật và đáp xuống ngay bên cạnh cô.
"Này!"
Gương mặt vô cảm đó nói.
Chỉ
có một nửa của nó là người: chiếc cổ thô, đôi vai trần rắn chắc, hai cánh tay
dài cường tráng. Vảy thú phủ kín từ bụng nó xuống đôi chân chim quặp móng. Phía
sau đó là một chiếc đuôi rắn quật trên mặt đất.
Shushou
thét lên. Cô giơ tay lên theo bản năng, rồi với xuống nắm một nắm đấm để ném
vào cái mặt kia. Rồi một hòn đá. Cô vừa đạp lùi người lại vừa ném ra bất cứ thứ
gì có thể tóm được.
Shushou
loạng choạng đứng dậy chạy nhưng bị con nhân yêu nắm được tóc. Cô kinh hoảng
vùng vẫy, thoát ra, rồi chạy loạn - thẳng về phía tảng đá. Chống tay lên mặt
đá, cô lắc mình bước vòng sang phía bên kia. Nhưng con nhân yêu chỉ cần nhảy thẳng
qua hòn đá và cả Shushou. Cô vừa định quay người, nó đã nắm được đầu cô, kéo cô
lại và nhấc bổng cô khỏi mặt đất. Mặt cô sượt tới gần một tảng đá dựng đứng.
Một tiết kêu thảm thiết vang lên. Ban đầu cô còn nghĩ
đó là tiếng của mình. Tảng đá đã ở ngay trước mắt. Suy nghĩ của Shushou như
đông cứng. Cô vung tay ra đỡ theo bản năng, nhưng trán đã đập vào mặt đá, đau
tê dại. Cả người cô ngã bật về phía sau. Vậy mà xuyên suốt tất cả những diễn biến
ấy, cô chỉ cảm thấy sững sờ.
Một
tiếng kêu nữa xé qua không gian. Mặt đất rung lên phía dưới cô. Shushou nép vội
vào bên tảng đá; một vật nhợt nhạt rơi xuống từ ngay phía trên.
Phải
mất một lúc lâu cô mới hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Vật
vừa rơi xuống là một cánh tay rắn chắc bị đứt lìa ở khuỷu, chính là cánh tay đã
nắm lấy đầu cô. Con nhân yêu định đập đầu cô vào đá, nhưng chưa kịp thực hiện
thì tay đã bị chém.
Ngước
nhìn lên, lưng con vật đang quay về phía cô. Nó giãy dụa quằn quại, cái đuôi
vung lên đánh trúng Shushou, mạnh như lưỡi roi.
Lại
một tiếng kêu thảm. Lần này thì Shushou biết đó không phải là tiếng kêu của
mình. Tiếng rên ấy gầm gừ đầy giận dữ, chẳng khác gì tiếng người. Con yêu quái
cuộn người, quơ quơ cánh tay còn lại. Rồi một mũi kiếm xuyên qua lưng nó, tựa
như mọc lên từ những thớ thịt.
Cùng
lúc ấy, có ai đó lao tới từ bên cạnh và kéo cô ra. Ngẩng mặt lên, cô liền gặp
Rikou đang cúi nhìn mình - thực sự là Rikou.
"A..."
Cô
chưa kịp cảm thấy yên lòng thì một cái đuôi đã đánh bật vào tảng đá bên cạnh,
tiếp theo là cơ thể của con nhân yêu bị ném tới, bật lại và đổ gục xuống đất.
"Này,"
bóng người đứng bên cái xác kia gọi cô, "Còn sống không?"
Shushou
cố nói nhưng không bật ra được tiếng nào. Cô gật đầu.
"Có
trời phù hộ, tiểu thư cô đúng là người may nhất ta từng gặp đấy."
Không
thể phản bác, Shushou lại gật đầu.
"Sao
thế? Chân bị làm sao ư?"
Người
kia lắc lắc thanh kiếm như thể đang rũ bỏ sương đọng rồi tra nó vào vỏ.
"Tôi...
Tôi đúng là quá ngu xuẩn."
Gankyuu
chỉ hơi nhướn mày.
"Thật
đáng sợ..."
Cô
không nói nổi nữa, chỉ còn có thể bật ra những tiếng nức nở. Cô vòng tay ôm lấy
hai chân, gục đầu xuống. Bên tai cô truyền đến tiếng bước chân nặng nhọc.
Gankyuu
cúi xuống nắm lấy sau cổ áo cô, kéo cô đứng dậy.
"Được
rồi, đứng lên thôi. Chúng ta ra khỏi đây."
Không cần đối xử với
tôi như một con mèo thế chứ. Shushou không kiềm được mà nghĩ.
Rồi
cô mở to mắt.
"Gankyuu!
Chân của chú!"
"Ờ,"
Gankyuu cười khổ, "Là ta sơ xuất, bị cào mất một miếng."
----------------------------
Giọng
của Shushou không ngừng run rẩy. "Chú- Chú ổn chứ?"
Gankyuu
chống tay vào tảng đá. "Không thể nói là ổn cả được."
Rồi
anh trượt ngồi xuống đất. Vết rách nằm phía trên đầu gối, phần vải ướt đẫm tối
màu rất rõ ràng. Shushou nhận thấy Gankyuu phải dùng tay đỡ chân phải khi ngồi
xuống.
Cô
quỳ xuống bên cạnh. Nhìn gần lại, dưới chỗ vải rách hiện lên một vết thịt bị
móc ra nham nhở. Rikou cũng đến ngồi bên.
"Gankyuu-"
"Thôi
đi. Cái giọng nẫu ruột quá."
Gankyuu
vuốt tay theo chân mình, rồi đột ngột dừng lại, rõ ràng bởi quá đau.
Rikou
quay sang Shushou: "Em cởi bao đầu gối của anh ấy ra, cắt ống quần
đi."
Nói
rồi, anh chạy về phía một bãi đá gần đó. Shushou cúi mình trước chân của
Gankyuu. Cô tháo bỏ hai chiếc bao đầu gối đã ướt nặng như bị mưa xối. Cô định xắn
ống quần của anh lên nhưng chúng quá hẹp, định xé ra theo đường chỉ bên cạnh
nhưng vải quá chắc.
"Đây,
để anh," Rikou nói, chạy trở về cùng hai con kỵ thú. Anh không cần đắn đo,
rút kiếm lấy mũi xẻ một đường rất ngọt từ cổ chân của ống quần lên đến đầu gối.
Trong
một thoáng, Shushou không chịu nổi mà phải quay nhìn đi chỗ khác. Phần thịt bị
cắt vào như một cái khe hơi nghiêng, sâu đến mức máu đọng sóng sánh.
"Anh
động đậy được chân không?"
"Không
biết. Tê dại rồi. Lấy cho tôi một sợi dây và cái túi đi đường trên con haku -
nhầm, trên Seisai. Cái túi nhỏ buộc chỗ cổ nó ấy."
Shushou
ngăn Rikou lại và tự đi về phía đặt hành lý. Cô tháo một cuộn dây từ sau đống đồ
ném cho Rikou, sau đó cởi chiếc túi da nhỏ vắt trên vai con vật.
Rikou
cắt một phần dây ra buộc vào đùi trên của Gankyuu. Anh tháo kiếm của Gankyuu,
lách cả kiếm cả vỏ vào chỗ lỏng trên vòng dây rồi xoay kiếm để thắt chặt vòng
buộc.
"Cậu
nhuần nhuyễn ghê."
Rikou
mỉm cười. "Ừ thì tôi cũng được việc trong mấy chuyện nhỏ này." Nói vậy
nhưng lông mày anh nhíu lại.
Khi
nghe thấy những tiếp gọi đáp giữa Shushou và một giọng nam, chính Gankyuu đã nhận
ra đó là một con nhân yêu. Họ đã chia nhau ra, tiến về phía Shushou theo hai hướng
trái phải. Rikou ra tay trước, cắt lìa cánh tay con yêu quái dùng để nắm cô.
Gankyuu là người ra đòn trí mạng.
Rikou
đã chứng kiến khoảnh khắc Gankyuu mất cân bằng ngã xuống. Anh nhanh chóng nhận
ra đó không phải là một lỗi di chuyển, mà là một việc làm cố tình nhằm bảo vệ
Shushou khi cái đuôi chết người kia vung ra. Người đàn ông này có thể độc hành
giữa Hoàng Hải - một chu thị bậc nhất - nhưng trong lúc vội vã cứu Shushou, anh
đã tính sai, để rồi bị thương.
Shushou
cầm cái túi quay lại. "Gankyuu- chú có chắc là chú ổn không?"
"Bị
thương thế này mà đã gục thì sao có thể gọi là hoàng chu được?"
"Nhưng-"
"Thế
cô nhóc thì sao, có bị thương không?"
"Tôi
không sao. Lần này ngay cả tôi cũng tưởng vận mình sắp tận rồi. Cảm ơn
chú."
Gankyuu
ngước nhìn cô, hơi mỉm cười, "’Ngay cả' ấy hả?"
"Nhìn
chú vung kiếm chém mà cứ như chặt một cành cây thôi vậy. Kiếm thuật của chú tốt
thật đấy."
Gankyuu
lấy một cái ống trúc và một chiếc túi nhỏ ra khỏi chiếc túi da, nghe đến câu của
Shushou thì không thể không lộ vẻ ngạc nhiên.
Shushou
giải thích: "Tôi thay đổi ý kiến về chú rồi."
"Đa
tạ. Nhưng cô nhóc nên cảm ơn Rikou đi. Nếu cậu ta không chém cái cánh tay kia
thì giờ mặt cô vẫn đang treo trên tảng đá đấy."
Gankyuu
đổ thứ trong ống trúc lên vết thương, mặt nhăn cứng lại. Ngửi mùi thì có vẻ như
đó là rượu. Anh lấy một thứ trông như tro ra khỏi cái túi nhỏ, bôi lên trên.
"Rikou
ư? Cảm ơn anh. Nhưng đúng là cũng bất ngờ quá."
"Xem
ra ngài công tử đây cũng có chiêu trò phết. Cậu ta chém được tay con nhân yêu
mà không xém vào nhóc tí nào."
Rikou
cười, "Nếu ngay việc đó mà tôi cũng không làm được thì chúng ta phiền to rồi.
May mà con yêu quái ấy là nhân yêu. Bọn anh nghe được tiếng em với nó nói chuyện,
chứ đến lúc em hét lên mới đi tìm thì e đã không kịp. Cũng nhờ có những dấu hiệu
em để lại đã chỉ bọn anh thẳng đến đây nữa. Em rất thông minh đó."
"Em
đã bảo anh rồi mà." Shushou mỉm cười, hơi nghiêng đầu, "Nhìn thì em
không đoán được, anh là một quân nhân ư, Rikou?"
"Hừm,
lâu lâu về trước thì có."
"Ra
đó là lý do anh có một con suuguu."
"Đã
có thì đúng hơn. Anh đổi nó lấy con haku của Gankyuu rồi."
Shushou
há hốc mồm. "Sao lại thế?"
"Anh
có mấy con suugu khác ngoài Seisai, nhưng chưa có con haku nào."
"Anh
đúng là quái..."
Gankyuu
lên tiếng: "Shushou, lấy túi nước lại đây."
Shushou
vội chạy về phía con suuguu, tháo túi nước mang lại. Gankyuu vừa cầm lấy vừa
nói với Rikou: "Cậu mang theo những hành lý gì?"
"Tôi
thuê một cương thị ở Ken sắp hành lý cho, nói chung cũng không khác đồ của anh
lắm."
"Tốt.
Hai người lên đường đi."
"Gankyuu!"
Người
kêu lên không phải là Rikou mà là Shushou.
"Chúng
sắp theo mùi máu tới đây rồi. Nhiêu đây đồ là đủ cho tôi xoay sở. Trả con suugu
lại cho cậu đấy."
"Đừng
có đùa!"
"Ai
đùa," Gankyuu lãnh đạm nói, "Ta dĩ nhiên không đùa."
Anh
đặt một mảnh da nặng mùi lên trên vết thương rồi buộc vải cũ xung quanh. Phía
trên đầu gối của anh, Rikou thắt đầu sợi dây thừng vào vỏ kiếm của Gankyuu để cố
định nó lại.
"Anh
cứ nói thật. Anh muốn con suugu hay con haku hơn?"
"Cậu
cứ để con haku lại là tôi chân thành cảm tạ."
"Được."
"Chờ
đã!" Shushou lại kêu lên. "Hai người đang nói gì vậy? Chú nghĩ chúng
tôi sẽ để chú ở lại sao? Đừng nhảm nhí, tôi không đời nào chấp nhận!"
"Đừng
có lầm ý ta. Nếu còn tia cơ hội nào thì ta đã chẳng bảo hai người lên đường
đâu. Tin ta đi, hoàng chu không phải là loại người hay đi hi sinh bản thân cho
người khác." Nói rồi, Gankyuu lấy ra một miếng rễ cây từ túi và bỏ vào miệng.
"Đi
mau. Ta thích được để kệ một mình."
"Không!"
"Nói
nhỏ thôi. Seisai đã bắt đầu hoảng rồi kìa, chúng sắp đến rồi. Ta đã nói là ta
không sao, mấy vết thương kiểu này ta gặp mãi. Đi đi."
Dù
rất tối, Shushou vẫn có thể nhận ra trán và mặt Gankyuu đã ướt đầm. Chảy nhiều
mồ hôi như vậy thì đâu thể nói là không sao.
"Rikou,
anh đỡ chú ấy dậy. Nếu Gankyuu không điều khiển được Seisai thì anh ra lệnh cho
nó."
Shushou
nắm lấy cánh tay của Gankyuu, nhưng bị giật ra. "Cô đúng là nói không được.
Đi ngay. Không có hai người có khi ta còn thoát được chúng. Nếu còn phần thắng
thì ta đã không bảo hai người phải đi."
Gankyuu
cuộn phần ống quần bị cắt lên, buộc bao đầu gối lại.
Shushou
vẫn giữ vững lập trường. "Tôi cũng nói rồi, tôi sẽ không đi. Hoặc là chú
đi cùng tôi, hoặc là tôi sẽ ôm hành lý ở lại chờ chết với chú, đừng hòng đuổi.
Chú chọn đi."
"Ta
từ chối hết. Rikou, cậu trói cô nhóc lại mà mang đi."
"Này!
Đừng hòng đối xử với tôi như vậy!"
Tựa
như bị kinh hoảng bởi tiếng của Shushou, Seisai và con haku đều quay lại, sau
đó ngẩng đầu nhìn nền trời đêm.
Rikou
khẽ nói: "A, mấy vị khách của chúng ta đi hơi chậm... nhưng cũng đến nơi rồi."
Seisai
hơi gầm gừ về phía bầu trời.
Rikou
hỏi: "Gankyuu, anh muốn tôi làm thế nào?"
Gankyuu
đáp không hề do dự: "Mang cô ta đi."
"Em
thì sao, Shushou?"
"Em
tuyệt đối sẽ không đi. Nếu muốn bỏ chạy thì anh tự đi đi."
"Được
rồi," Rikou mỉm cười, "Chúng ta chọn biện pháp trung hoà nhé."
Trước
khi Shushou kịp gọi anh lại hay Gankyuu kịp buông tiếng rủa, Rikou đã nhảy lên
lưng con Seisai và bay vút lên.
"Hai
người cố chịu nhé," anh nói vọng xuống, "Bọn này sẽ đi gọi các cương
thị tới."
----------------------------
"Tên
khốn đó!"
"Tôi
nghĩ đây không phải là biện pháp trung hoà mà là tình cảnh lưỡng bại câu thương
thì đúng hơn."
Gankyuu
tức giận gào về phía Shushou: "Cô còn bình thản cái gì?"
"Tôi
ở lại vì tôi chọn thế mà. Tôi sẽ không đi đâu hết. Quyết định là của tôi, chuyện
gì phải đến sẽ đến."
"Thế
nên ta đã bảo-"
"Chú
cứ nghĩ quẩn mãi làm gì. Rikou thì đã đi rồi. Với tốc độ của suugu thì bắt kịp
các cương thị cũng nhanh thôi. Chúng ta chỉ cần giữ vững cho tới khi họ đến."
"Cô
nghĩ là chúng ta chịu nổi chắc?"
Shushou
mỉm cười, "Sẽ ổn thôi. Số tôi tốt mà."
"Vận
cô có tốt đến mấy thì cũng sắp cạn rồi." Gankyuu bám vào tảng đá để đứng dậy.
"Mang con haku lại đây."
"Đáng
ra chú nên nói thế ngay từ nãy rồi!"
Shushou
đáp với giọng điệu rất chọc tức rồi chạy tới nắm lấy dây cương của con haku.
Lúc đầu, con vật hơi chần chừ, chỉ ngước nhìn trời rồi lắc lắc đầu. Sau khi cô
đưa cương cho Gankyuu, anh leo lên ngồi một cách chậm chạp nhưng tương đối lưu
loát, đưa tay về phía Shushou."
"Chân
chú không đau sao?"
"Ta
đã nói rồi. Thương thế này không là gì cả."
Miệng
thì nói vậy, nhưng chân anh không chống được lên bàn đạp, đầu gối cũng không co
được. Chất giảm đau đã loại bỏ hết những hành hạ tinh thần, cùng với mọi cảm
giác và khả năng cử động ở chân của anh. Anh kéo Shushou lên trên yên và vỗ ba
lần lên cổ con haku.
Tuỳ theo ý mày.
Con
haku ngẩng cao đầu rồi đột ngột phóng đi. Bằng bản năng của loài yêu thú, nó
đang bỏ chạy khỏi nguy hiểm. Xem ra họ vẫn còn khả năng chạy trốn. Nếu yêu quái
đã sẵn sàng tập kích, nó sẽ chọn đứng yên tại chỗ.
Con
vật chạy rồi sau đó bắt đầu hơi bay lên. Lúc này chỉ cần hơi kéo cương để nó hạ
thấp xuống, rồi cho nó tự do chạy tiếp. Không giống như ngựa, bất cứ một kỵ thú
tạm được nào, dù to lớn hay chỉ nhỏ như một con lừa, cũng đã quen thuộc với
Hoàng Hải. Đó là điểm khác biệt hoàn toàn so với súc vật thường: chúng có bản
năng để tự vệ trước yêu quái.
Tiếng
vỗ cánh phía sau khiến Shushou giật mình. Gankyuu bịt tay lên miệng cô, khiến
cô ngồi yên lại. Ngồi trên yên, cô quay lại, ngước nhìn anh và gật đầu.
Con
haku phóng đi theo địa hình trập trùng, nhảy lướt qua những chỗ trũng. Nó không
quen với cách chạy này và các động tác cũng khá mất sức ngay cả với loài haku.
Nhưng đây là cách tốt nhất để giảm thiểu tiếng động từ những bước chạy.
Tiếng
đập cánh lại truyền tới, kèm theo là những tiếng rít đầy đe doạ, lẫn lộn về cao
độ. Những con yêu điểu đang tranh đoạt con mồi.
Lúc
đầu, họ di chuyển cùng hướng với Rikou và con suugu, sau đó con haku len vào giữa
một bãi đá và bẻ ngoặt sang hướng khác. Xuyên qua một đồng cỏ mở rộng, xuống dưới
một vùng trũng được các bụi cây che chở, họ tiến vào một rừng cây xen đầy đá.
"Không
ổn," Gankyuu tự nhủ.
Con
haku đang cố tìm đến một nơi an toàn. Gankyuu cũng có mục đích tương tự, vì vậy
anh mới muốn Rikou và Shushou để mình lại. Nhưng có Shushou ở đây, anh không thể
đi tiếp theo lối này.
Không
còn cách nào khác, anh giật cương. Vào rừng rồi, anh vỗ về con vật rồi khiến nó
quay về hướng ngược lại. Con kỵ thú vô cùng hoang mang. Nơi an toàn đã ở ngay
phía trước, vậy mà họ lại chạy trở về. Gankyuu cố gắng khiến nó bình tĩnh trong
lúc họ chạy xuyên rừng.
Con
haku thình lình nhảy vọt lên. Gankyuu ấn Shushou nằm rạp xuống trong lúc họ bay
qua tán cây lên không trung. Ở phía dưới, những bóng đen len lỏi rung rinh cành
lá.
"Dưới
kia có gì đó."
"Chúng
không bay được."
Bầu
trời màu tím than đang dần chuyển sáng. Bay là lựa chọn dở nhất vào thời điểm
này, nhưng họ không thể hạ xuống.
"Nằm
yên," Gankyuu nói, nhưng đã quá muộn.
Shushou
nói nhỏ: "Gankyuu, nhìn kìa-". Cô giơ tay chỉ, "Chờ một chút, ở
kia có ánh sáng"
Qua
một trảng rừng, một khoảng trống hiện ra, ở giữa là một mỏm núi đôi. Hai mỏm
núi trắng sáng dưới ánh trăng, trụi lủi. Dưới chân chúng có ánh sáng, không chỉ
một điểm mà dường như là ba.
Con
haku không để tâm tới Shushou, bay xa khỏi khoảng trống đó. Cô kéo dây cương, định
dừng nó lại.
"Shushou!"
"Chờ
đã! Ở đó có nhà ở!"
Gankyuu
bật cười, "Cô nhìn lầm rồi."
"Tôi
không nhầm. Đúng là có-"
Họ
lướt qua bầu trời. Những toà nhà dưới chân hai mỏm núi đã biến mất khỏi tầm mắt,
nhưng những điểm sáng vẫn còn.
"Cô
không nhìn thấy gì hết."
Shushou
quay nhìn Gankyuu. Anh nói thêm: "Ở đó không có gì cả, hiểu chưa?"
"Tại
sao?"
"Nếu
cô cứ kiên quyết nói là có thì ta đẩy cô xuống luôn đây."
Shushou
không kìm lòng được mà nhìn xuống dưới. Trong tán cây thưa thỉnh thoảng hiện
lên những lay động nhỏ. Có thứ gì đó đang đuổi theo họ trên mặt đất. Dù họ vẫn
đang an toàn, chỉ cần xuống dưới là cô mất mạng.
"Thì
đẩy tôi xuống đi."
"Shushou."
"Trên
đời này chỉ có gia súc mới đi răm rắp nghe lời người khác thôi. Nếu chú cứ đối
đãi với tôi như gia súc thì đẩy xuống hay ném vào miệng yêu quái có khác gì
nhau đâu?"
Vừa
nghe cô nói vậy thì một thứ gì đó lướt qua tầm nhìn của Gankyuu. Con haku hí
lên, âm thanh trầm hơn tiếng ngựa một quãng.
"Cái
gì-"
Cố
nhìn vào nền trời, anh nhận ra một đôi cánh đang lướt trong không trung, chỉ
cách họ một cánh tay.
Con
haku rơi thẳng xuống, Shushou còn không kịp hét lên. Tán rừng đã dâng lên gần
sát họ. Cùng lúc ấy, một âm thanh như tiếng kim loại rít vang lên phía trên.
Một
con yêu điểu hai đầu cắm mình về phía con haku, hai cái miệng cùng rít. Con
haku tránh được. Con yêu điểu xuyên qua không trung như một mũi tên, quay vòng
lại và bay lên về phía họ - lần này nó bị cản lại bởi lưỡi kiếm của Gankyuu.
Con
haku lại hí. Một bóng đen khác đã xuất hiện trên bầu trời hừng đông. Nó không có
cánh mà đang tung vó trên không trung.
"Khỉ
thật."
Gankyuu
mắng thành tiếng. Anh điều khiển con haku vượt qua ngọn đồi phía dưới, đáp xuống
một điểm khuất sau đá tảng và bụi rậm giữa trảng rừng. Anh lục tìm một cuộn dây
màu đen ra từ trong hành lý. Riêng việc tìm kiếm đã mất một lúc. Nếu hành lý
này do một cương thị xếp thì đáng ra sợi dây phải ở ngay trong cái túi đeo vai.
"Tháo
các túi phía trước xuống. Cả nước luôn."
Ngay
khi chạm đất, Gankyuu cho con hakyuu nằm xuống. Để bảo vệ chỗ bị thương, anh lộn
người để xuống. Anh buộc một đầu dây đen vào cương, nhảy lò cò tới một cái cây
gần đó và thắt đầu dây còn lại quanh thân cây.
"Gankyuu?
Tôi tháo đồ xuống rồi đây."
Gankyuu
nhảy trở lại bên cạnh con haku và cầm lấy mấy túi đồ. Quay nhìn con kỵ thú, anh
vuốt ve cổ nó, vỗ về nhè nhẹ.
"Lấy
nước rồi chứ?"
"Rồi,"
Shushou gật đầu.
Gankyuu
liền choàng tay lên vai cô, dùng cô như một cái nạng để kéo chân đi. Họ nửa đi
nửa chạy, để lại con haku phía sau.
"Gankyuu,
nó-"
"Nó
không sao."
"Nó
không sao?"
Shushou
ngoái nhìn vị trí nơi Gankyuu đã buộc con vật.
"Đừng
để ý nữa."
"Nhưng-!"
Sợi
đây đó dài mảnh nhưng được buộc rất chặt. Con kỵ thú vẫt đang nằm rạp xuống như
Gankyuu đã ra lệnh. Lúc này, nó chỉ dõi mắt nhìn theo hai người đang xuống đồi,
rời đi ngày càng xa.
"Gankyuu,
nó không chạy được. Nếu mấy thứ đang đuổi theo chúng ta... mà nó bị buộc lại
như vậy..."
"Nó
ở đó là được rồi."
"Sao
có thể!"
"Có
nhớ nhóc từng bảo nhóc sẽ đặt tên cho nó không?"
Shushou
từng nói vậy khi họ mới bước chân vào Hoàng Hải.
"Hoàng
chu không đặt tên cho kỵ thú. Đây là lý do đấy."
----------
Họ
chạy vòng theo sườn đồi, len lỏi giữa những bụi cây và đá tảng, vừa đề phòng vừa
lật đật chạy vội từ bóng râm này sang bóng râm khác cho đến khi có thể giữ một
tốc độ ổn định
Thật khó chịu, Shushou nghĩ.
Nghe
thấy tiếng con haku hí lên xa xa phía sau, cô lắc lắc đầu. Đã có thể không
nhìn, vậy có thể không nghe không? Cô thực muốn thử. Dường như không phải họ
đang tiến về phía trước, mà là đang bỏ chạy khỏi con haku thôi.
"...Đừng
khóc, nhóc."
"Mặc
kệ tôi," Shushou lầm bầm. Hình ảnh con haku đưa mắt nhìn hai người rời đi
sẽ còn in đậm trong tâm trí cô suốt đời này.
"Đặt
tên thì sẽ sinh cảm tình. Thế nên các hoàng chu mới không đặt tên cho kị
thú." Nói vậy nhưng giọng Gankyuu vẫn khàn khàn.
"Ngớ
ngẩn!"
"Cứ
thoải mái gọi chúng ta là vô tâm tàn ác đi."
Shushou
trừng mắt nhìn anh. "Vớ vẩn. Ai nói vậy." Cô chỉnh tư thế để anh dễ
dàng dựa vào vai mình hơn. "Chuyện đặng chẳng đừng mà thôi, phải không? Muốn
thoát đi thì chúng ta chỉ còn cách hi sinh nó. Nếu yêu quái đến khi mặt trời
lên, chúng ta sẽ trở nên lộ liễu. Ở lại vì thương cảm thì có thể khiến lòng nhẹ
nhàng hơn, nhưng kết quả là sẽ chết hết."
"Xem
ra cô cũng hiểu."
"Đừng
coi tôi như đứa ngốc."
Shushou
giơ tay, lấy tay áo thấm mồ hội. Cô cố tăng tốc độ. Càng mau chóng rời xa khỏi
tiếng kêu của con haku càng tốt.
"Nếu
có ai ngốc thì đó chính là các hoàng chu. Không đặt tên cho kỵ thú mới là dở,
chẳng thế sao?"
Nhác
thấy vẻ thắc mắc của Gankyuu, Shushou ngước lên nói: "Chú xưng "tao"
gọi "mày" thì còn thân mật hơn gọi tên rồi."
Gankyuu
quay nhìn đứa trẻ mang đôi mắt ngậm nước. Để tâm vào quãng đường phía trước,
anh không trả lời, nhưng trong lồng ngực anh như có thứ gì vừa sôi lên, khiến
anh khó thở. Có lẽ Shushou nói hoàn toàn đúng. Đây đã là con kỵ thú thứ chín mà
anh mất đi. Anh chưa từng quên những con số. Nhớ một con là lại nhớ những con
khác. Có những cương thị nhất định phải cưỡi cùng một loài kỵ thú. Gankyuu thì
nhất định không bao giờ dùng một loài lần thứ hai.
"Xin
lỗi, tại tôi cả," Shushou nói.
"Chuyện
gì?"
"Vì
tôi nên chú mới phải hi sinh nó. Nếu không có tôi ở đây, chú và nó đã đi về
phía những ngôi nhà đó rồi. Đây là lý do chú muốn tôi và Rikou để nó lại cho
chú và đi tiếp, đúng không?"
Gankyuu
ngẩn người, kinh ngạc nhìn cô gái đang đỡ mình.
"Thứ
tôi phải coi như không thấy ấy là cái gì? Tôi biết chú không thể đến đó là vì
tôi."
Gankyuu
vẫn trầm mặc. Trên thực thế, giờ anh thở dốc đến mức mở miệng nói là quá nhọc.
"Nếu
chúng ta tách nhau ra bây giờ, chú sẽ tới đó phải không? Tự chú đi có được
không?"
Gankyuu
dừng lại. "Nhóc bảo sao?"
"Ý
tôi là nếu chú tự tới đó được thì chúng ta nên tách ra."
"Nghe
này, nhóc-"
Gankyuu
ngồi sụp xuống. Vừa lúc tảng đá cạnh đó có một chỗ lõm vào phía dưới. Anh đẩy
mình trượt vào đó.
"Chú
đi tới được chứ? Thế thì chú đi đi. Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn yêu quái để chờ tới
khi Rikou quay lại. Cũng đáng thử mà."
Gankyuu
nhìn đứa trẻ đang quỳ cạnh mình, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
"Rốt cuộc là cô đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi
nghĩ tôi nên chịu trách nhiệm về việc này. Nói trước cho rõ, chú cũng có trách
nhiệm. Đáng ra chú phải nói rằng chú có nơi an toàn để trú, có điều Rikou và
tôi không vào được. Giải thích như thế thì tôi mới suy tính cho chuẩn được chứ."
Gankyuu
không thể nhịn được mà cười khổ: "Suy tính cho chuẩn hở?"
"Vì
chú không thành thật gì cả. Chú lúc nào cũng kín bưng, đâm ra lúc nào chú nói
thật lòng thì chẳng ai đoán được. Tôi vẫn cứ tưởng lúc ấy chú cậy mạnh nói liều.
Cái này gọi là tự làm tự chịu."
"Rồi."
"Nhưng
tôi cũng tin chuyện tôi cố chấp ở lại là sai, mà hậu quả là chúng ta phải hi
sinh con haku ấy. Chú và nó đều chịu khổ vì tôi; để bồi thường, tôi sẽ làm mồi
để chú có thể về được chỗ kia. Đấy là ý tưởng của tôi thôi, chứ giờ trông chú e
rằng không đi nổi."
Gankyuu
bật cười. "Nhóc cũng thấy thế à?"
"Nếu
tôi tới đó tìm người trợ giúp thì sao?"
"Thôi
đi. Chưa cầu cứu được thì cô đã bị giết rồi."
"Vậy
tôi sẽ đưa chú đến sát đó. Tôi thề sẽ không hé với ai một lời. Nơi đó là gì vậy?"
Gankyuu
nằm nghiêng xuống, ngước nhìn bầu trời đang sáng dần ngoài hốc đá. "Nhóc
vào Hoàng Hải để làm gì?"
"Để
trở thành vương."
"Vậy
nhóc đi đi. Ta tự có cách."
"Dù
chỗ kia có gần đến thế nào đi nữa thì chú vẫn cần có người để dựa vào, dẫu vai
tôi nhỏ." Shushou nghiêng đầu nghĩ, "Nếu tôi là một hoàng chu thì sẽ
chẳng có vấn đề gì nếu hai ta cùng tới, có đúng không?"
"Đấy
là nếu cô nhóc hiểu được việc làm một hoàng chu rốt cuộc là như thế nào
đã."
Shushou
thở dài. "Chú có biết chú nói kiểu đó nghe xúc phạm đến mức nào không? Thật
khiến tôi không chịu được."
"Hửm?"
"Chú
có ý rằng một đứa trẻ như tôi thì không thể biết được những cực khổ của một
hoàng chu."
"Thế
nhóc có biết không?"
"Tôi
có thể bỏ qua việc chú nói tôi chỉ là trẻ con. Tôi bỏ qua chuyện chú nói tôi chẳng
biết gì về Hoàng Hải. Nhưng tôi không thể chấp nhận việc chú cứ ám chỉ rằng tôi
căn bản là không hiểu chuyện gì trên đời!"
"Thế
nhóc có hiểu không?" Gankyuu chế nhạo.
Đứa
trẻ phẫn nộ trừng mắt nhìn anh. "Tôi có mắt chứ? Có tai chứ? Mở to mắt, lắng
tai nghe, sẽ hiểu được rất nhiều điều, chú không cho là thế?
"Cô
có người quen nào là hoàng chu ư?" Gankyuu cười nhạt.
"Gia
đình tôi đều là thương gia danh giá, có tiếng tới cả Renshou."
"Tiểu
thư thứ thiệt hử? Ta cũng đoán mà."
"Không
được nói với tôi kiểu đó!"
Gankyuu
vội giơ tay, "Nhỏ thôi nhỏ thôi."
"Thế
thì đừng xúc phạm tôi nữa! Phải, gia đình tôi đúng là rất giàu, có rất nhiều gia
nô."
Gankyuu
chăm chú nhìn gương mặt đã đỏ bừng vì giận dữ của Shushou.
"Tôi
mặc lụa là, học trường bậc hương. Người hầu Keika của tôi lúc nào cũng phải mặc
áo vải bông lấm bẩn vì làm việc. Làm việc từ sáng tới tối là chuyện thế nào,
tôi tưởng tượng được. Mà lên đường tới đây rồi, tôi thấy những tưởng tượng của
tôi cũng không sai nhiều đến vậy."
Hai
đứa trẻ cùng tuổi, một người sống trong nhung lụa, người còn lại hầu hạ cuộc sống
đó.
"Gia
nô cũng là những lưu dân. Họ đã rời khỏi nơi giữ hộ tịch của họ, mất đất, mất
nghề, mất nhà, không nơi nương tựa nên phải gán mình đi để lấy cái ăn. Tuy chuyện
ăn ở tối thiểu được bảo đảm, nhưng họ không được làm gì mà không có phép của chủ
nhà. Các thầy cô vẫn dạy tôi rằng buôn bán người là phạm pháp, giữ nô lệ là phạm
pháp. Nhưng gia nô chính là nô lệ, chỉ khác cái tên mà thôi.
Gankyuu
vẫn chăm chú nhìn cô.
"Rằng
chủ nhà thấy những lưu dân không có ăn có mặc thì nổi lòng từ bi thuê về, mà rằng
những lưu dân ấy dùng suốt quãng đời còn lại để làm việc mong trả cái ân này,
chúng tôi vẽ chuyện này lên như thế đấy. Hai bên đều biết rõ kẻ được mướn có địa
vị chẳng hơn nô lệ là bao."
"Ra
vậy."
"Khi
gán mình, các gia nô phải giao nộp thẻ căn, chú có biết không?"
Gankyuu
gật đầu. Thẻ căn là thứ duy nhất bảo chứng cho thân phận của một người, được cấp
bởi quan phủ tại nơi người này đăng ký hộ tịch. Nếu một người vắng nhà trong bảy
năm liền, người đó sẽ bị coi như đã chết tha hương, nhà và đất trồng đều bị tịch
thu trở về công quỹ. Nhưng chỉ cần đưa ra thẻ căn của mình, người này vẫn có thể
được cấp lại đất. Hay ít nhất thì cũng được phủ quan che chở giúp đỡ.
Phần
lớn những lưu dân chọn giao nộp thẻ căn là để đánh đổi lấy sự yên lòng, cũng giống
như khi một đứa trẻ bị gán cho một hoàng chu dẫn dắt vậy. Vì lý do này, các lưu
dân còn có biệt danh là 'vô căn'.
"Nộp
đi thẻ căn cũng giống như lời thề sẽ không bỏ trốn. Khi cha mẹ trở thành gia nô,
các con của họ cũng vậy. Những đứa trẻ ấy phải đi làm từ nhỏ, không được học
hành, nếu đã có thẻ căn thì cũng bị lấy đi. Khi trưởng thành họ sẽ không có hộ
tịch, không thể xin đất, không thể tự lập, không có cách nào để kết hôn hay có
con. Họ chỉ có thể dựa vào gia chủ để sống. Mà người chủ không muốn người hầu của
mình bỏ đi nên cũng không phát lương bổng, chỉ cấp đồ đạc tối thiểu. Khi về
già, cũng do không có hộ tịch mà họ không thể được đưa vào nghĩa trang trong thị
trấn. Những người ấy chỉ có làm việc cho đến chết, để rồi bị chôn trong một góc
đất thừa nào đó."
Gankyuu
lặng lẽ gật đầu.
"Keika
sẽ không được tự do cho đến ngày cha tôi qua đời. Mà dù cha có mất đi thì nếu mẹ
tôi vẫn còn, mẹ sẽ tiếp nhận toàn bộ các gia nô cùng phần tài sản còn lại.
Keika sẽ phải làm gia nô tới khi mẹ tôi cũng mất, không còn ai trông coi gia
nghiệp và tất cả được sung công."
"Mà
điều may mắn đó hiếm khi xảy ra."
"Đúng
vậy. Trên danh nghĩa khen thưởng, cha tôi sẽ để tặng lại cửa hàng và gia sản
cho anh cả tôi. Khi người mất, trong mắt luật pháp thì người chỉ là một lão
nhân không tiền bạc, được các con phụng dưỡng mà thôi. Sẽ chẳng còn gia nghiệp
hay một gia nô nào để sung công nữa, tất cả đã chuyển cho các con rồi."
Gankyuu
lại gật đầu.
"Tôi
không thể nói rằng tôi có hoàng chu nào thân quen. Nhưng lớn lên bên những người
gia nô ấy cũng là lớn lên bên những lưu dân. Tôi vẫn nghĩ tại sao tôi được mặc
vải vóc đẹp như thế mà Keika thì không? Tại sao Keika và tôi không được ngồi ăn
cùng bàn? Lại vì sao mà cùng do một bếp nấu ra, bữa ăn của chúng tôi khác nhau
đến thế? Vì sao Keika không được ở trong nhà chính với tôi? Cho dù tôi chưa bao
giờ là một lưu dân, không ai có thể nói rằng tôi không hiểu cuộc sống của những
người đó."
"Ra
thế..."
"Tuy
tôi không hiểu các hoàng chu bằng thế, tôi vẫn hiểu rằng thay vì đánh đổi tự do
để sống trong cái lồng sắt an toàn ở các phủ đệ, hoàng chu đã chọn sự tự do
trong Hoàng Hải. Gia nô và các hoàng chu đều khởi đầu là lưu dân. Có người thì
chọn luồn cúi với các gia chủ, mong rũ bỏ thân phận lưu dân để vươn lên một địa
vị cao trong xã hội. Có những người khác thì từ bỏ xã hội và chọn cái danh
"dân hoàng chu". Nếu là tôi, tôi thà chọn cầm chu tinh hơn là chịu sự
bảo hộ của ai khác."
"Nhưng
không phải cô đến núi Hou là để làm vương sao?"
"Đúng,
tôi tới đây chính vì việc đó. Nhưng nếu không được làm vương thì làm hoàng chu
cũng tốt thôi. Chú biết rồi, làm chu thị đâu có tệ."
"Thế
ra hai đòn cân là một bên vương một bên hoàng chu."
"Thì
có sao? Chú không biết à? Vương cũng không có hộ tịch đấy."
Gankyuu
khẽ cười. "Hoàng chu chúng tôi chẳng cần vương lẫn hộ tịch."
Anh
sinh ra ở Ryuu. Bị vòng chiến loạn xô đẩy, cha mẹ anh đã phải rời bỏ quên
hương, mất đi hộ tịch. Họ chuyển đến En, nhưng vương quốc En là dành cho người
dân En, các lưu dân chỉ có thể ngắm nhìn những người dân may mắn ấy rồi tối đến
ngủ ở ven đường. Họ không thể mong xin một mảnh đất, càng xa vời hơn là xin một
đứa con. Làm lưu dân, họ đã bị cắt rời hoàn toàn khỏi xã hội.
"Các
vương chẳng giúp gì được chúng ta. Đổi lại, nếu đã không có đất ở, không nơi định
cư, chúng ta cũng chẳng cần vương làm gì. Giả mà Kyou chìm trong tai hoạ, chúng
ta cũng chẳng làm gì ngoài nói lời từ biệt, chúc tất cả may mắn."
"Có
lẽ vậy."
"Thế
giới này thực sự cần có vương sao? Khi vương lạc lối, tai hoạ liền giáng xuống.
Vậy thì giam vương lại đi, cho những người đó ngồi yên không cai trị, để tất cả
lại cho triều đình. Tuy làm vậy chẳng cải thiện được gì, ít nhất nó cũng không
gây hại."
Shushou
hơi nghiêng đầu, như thể đang tìm cách chắt lọc một ý gì đó từ những lời
Gankyuu vừa nói.
"Có
thật là lòng từ bi của kirin cứu được mạng người không? Muốn thương hại nhau
thì ai chẳng làm được. Nếu vương và kirin cũng chỉ thực hiện những việc đó thì
chúng ta cần họ làm gì? Chung quy chỉ là biết chấp nhận tự lực cánh sinh, không
dựa dẫm vào ân huệ của triều đình. Người ta chỉ muốn có vương vì đã quen thế rồi
thôi, chứ hạ thấp mình trước vương thì cũng như gia nô cúi mình nhận lòng từ bi
của chủ vậy.”
Chối
bỏ vương quyền, thoát khỏi thiên ý, các hoàng chu lấy Hoàng Hải làm tổ quốc, chỉ
chịu ở dưới những yêu ma.
"Shushou,
nhóc không thể nghĩ đến việc trở thành hoàng chu trong khi vẫn muốn có vương được."
"Đừng
nói linh tinh," Shushou cười, "Tôi không phải là muốn có vương, tôi
muốn làm vương. Hai chuyện đó không hề giống nhau."
Cô
ngẩng lên nhìn sắc trời. Phương đông đã bắt đầu tỏ. "Sắp sáng rồi. Chúng
ta đi thôi chứ? Hay là chú muốn tôi đi?"
Gankyuu
ngồi dậy. "Đưa vai lại đây," anh nói.
"Không
sao chứ?"
"Chịu
được cho tới khi chúng ta đến đó."
"Đến
đó là-"
Gankyuu
ngẩng đầu nhìn khoảng không phía trên. "Làng của các hoàng chu."
*Ở
phần thẻ căn cước có một chút biến tấu. Tác giả dùng từ tinh khoán (旌券 ) -
tinh là lá cờ, là thứ thể hiện những điều tiêu biểu, khoán là chứng chỉ. Thật
tình là cũng không biết thứ này làm bằng giấy hay vải hay cái gì, có điều trong
anime vẽ nó như thẻ gỗ nên mình để là thẻ. Biệt danh của các lưu dân là cát
tinh (割券), từ cát là chia cắt à chia lìa khỏi thứ tiêu biểu của mình, vậy nên mình
cũng để tạm ý là 'vô căn'.
Việc
có con tại thế giới này dựa vào việc “xin” – một đôi vợ chồng muốn có con sẽ đến
cây thần riboku trong làng nơi mình sống (nơi họ có hộ tịch) và buộc một lá bùa
lên cành, cầu xin có con. Nếu trời thuận thì từ cành cây đó sẽ có một quả lớn dần,
sinh ra một đứa con sau 9 tháng. Vì tất cả mọi việc đều dựa vào hộ tịch như vậy
nên các lưu dân không thể có con.
No comments:
Post a Comment