Trên
nền trời của Hoàng Hải xuất hiện một chấm đen.
Nó
hướng thẳng về phương nam, vút lên phía trên Vân Hải, vượt qua dãy núi Kongou,
tiến vào vùng trời của biển Sekkai ở nam Hoàng Hải.
Chấm
nhỏ ấy tiếp tục bay qua vùng biển xanh trong về phía nam. Sau một ngày đêm, nó
tới được biên giới của Sou - vương quốc ở tận cùng phương nam trong tám vương
quốc ở vòng trong của thế giới. Vẫn theo vạch thẳng cũ, chấm đen này cuối cùng
cũng biến mất tại Ryuukou, kinh đô của Sou.
Cung
Seikan nằm uốn lượn theo các đỉnh của núi Ryuukou, cũng là nơi cư ngụ của vị
Sou Vương lừng danh. Mọc lên từ đỉnh núi, nhưng từng toà điện trắng tinh khiết
phía trên Vân Hải tựa như bồng bềnh trên mặt nước, với những lầu các, lâm viên,
hành lang và nhịp cầu tiếp nối nhau thành quần thể.
Nằm
ở nơi sâu xa nhất trong kiến trúc này là Enshin - nơi ở của hoàng gia. Toà sân
viện lớn nằm kề bên ao nước bình lặng, mặt nước phản chiếu vòm trời lấp lánh dải
ngân hà.
Một
vị nữ quan nhẹ nhàng tiến vào hành lang bao quanh sân, quỳ xuống hành lễ với một
người thiếu nữ đang đứng đó.
"A,
Taiho, ngài ở đây."
Vị
Taiho quay lại, mỉm cười dịu dàng. Mái tóc màu vàng kim của nàng điểm những sợi
trắng bạc. Vị nữ quan cúi đầu càng thấp.
"Hoàng
thượng hồi cung rồi ạ."
"Vậy
ư?" Vị Taiho đáp lại, giọng nói thánh thót. Nàng cảm ơn vị nữ quan rồi đi
về phía điện Jinjuu.
Danh
hào của nàng là Sourin. Là người đưa Sou Vương hiện thời lên ngôi vị, nàng đồng
thời đã trở thành nền tảng cho vương triều thịnh thế này.
Từ
điện Jinjuu tới gian chính của Rokuchou còn xa, nhưng Sourin từ chối ý muốn gọi
thuyền của các hạ quan. Thay vào đó, nàng đi theo một con đường tắt qua Hậu
Cung để tới Rokuchou. Nàng thi lễ rồi bước vào phòng - vương đang được các hạ
quan giúp thay lễ phục đi đường.
"Hoàng
thượng, ngài đã trở về."
Sou
Vương ngoái nhìn lại. "Shoushou à," ông cười bảo.
Vẻ
ngoài của ngài ước chừng năm mươi tuổi, cao lớn và khoẻ khoắn. Đây là chủ thượng
của Vương quốc Sou, một trong những vị vương hiếm hoi đã từng ban thưởng tên
cho kirin. Nhưng cũng có thể nói rằng kiểu hành vi này là một phần của những vị
vương hiếm thấy.
"Tình
hình châu Kou thế nào ạ?" vị kirin nhẹ nhàng gật đầu hành lễ và hỏi.
Một
nụ cười nở trên gương mặt của Sou Vương, "Tiến trình xây cảng tốt lắm."
Thay
ra khỏi lễ phục rồi, ngài đi sâu vào trong điện. Taiho của ngài đi theo sau.
Theo lệ, Rokuchou là nơi vương ngụ, còn điện Jinjuu được dành cho kirin, nhưng Sou
không còn tuân theo quy ước này. Cả vương và kirin của ngài đều ở tại điện
Tenshou, trung tâm của Hậu Cung. Quan lại không được bước vào nơi này, chỉ có một
vài tuỳ tùng thân cận cùng gia quyến của vương sống tại đây.
"Không
hổ là các chuyên gia từ En. Shoushou, ngươi cũng nên tới xem bến tàu họ đang
xây ở đó."
"Vậy
hẳn nó phải rất đáng nể."
"Ừ,"
nét mặt của Sou Vương toát lên sự tự hào.
Tên
của ngài vốn là Ro Senshin. Shoushou gặp ngài tại châu Kou, khi ngài đang là chủ
một quán trọ lớn tại cảng biển ở đây. Sự xuất hiện của nàng khi ấy đã khiến
Senshin phải giật mình lảo đảo, nhưng đây cũng là chuyện rất xưa rồi.
Đã
có tin truyền từ trước, khi hai người tới điện Tenshou, các hộ vệ của Sou Vương
đã sẵn sàng - gọi là hộ vệ, bởi ngài không dùng quốc khố để thuê người. Họ nhẹ
nhàng hành lễ, mở cửa.
Trên
đường từ điện Tenjin tới chính điện, Senshin giảng giải cho Shoushou nghe về những
đổi thay đang diễn ra tại thị trấn quê hương ngài. Trong chính điện đã có ba
người đang ngồi quanh bàn. Thấy Senshin, họ đều đứng dậy chắp tay làm lễ.
Nếu
hỏi danh hào, đây sẽ là Sou Hậu, Eiseikun và Bun Koushu, còn thường gọi là
Bunki.
"Ngài
đã trở về," ba người cùng cất tiếng, giọng nói uy nghi và nghiêm cẩn.
Mà
vị công chúa thi lễ cung kính hơn cả lại là người ngẩng đầu trước tiên, tươi cười
hỏi ngài: "Hoàng thượng, tình hình ở Kou tốt chứ ạ?"
"Tốt
lắm," Senshin gật đầu ngồi xuống. "Xem đã nào... Một, hai, ba, thêm
Shoushou nữa là bốn. Còn thiếu một người. Đứa con trai lêu lổng của ta đâu rồi?"
Ngài
nhìn về phía Hoàng hậu. Sou Hậu thở dài một hơi. "Không chỉ chưa thấy về
mà đến tin tức cũng không có."
Senshin
cũng thở dài. "Thật có những lúc nó đi nửa năm mà chẳng thấy hành tung
gì."
"Biết
thế mà cha vẫn để cho anh ấy tự do không ràng buộc!"
"Cha
cho anh ấy một con kỵ thú như vậy, anh ấy đương nhiên sẽ không về rồi!"
Bị
con trai con gái vây lại công kích, Senshi ngồi xịu xuống trên ghế, rên lên.
"Thôi
nào," Shoushou can, "Thần đã thưa với hai ngài rồi, dù Hoàng thượng
có sai thì hai ngài cũng không nên liên thủ như vậy."
"Lại
còn nói vậy rồi sao...", Senshin đảo mắt nhìn trời, vờ như không biết.
Bunki
chìa tay ra. "Quan trọng hơn... Cha ơi, quà của bọn con đâu?"
"À
à," Senshin đưa tay vào vạt áo, lấy ra mấy gói nhỏ. Shoushou mỉm cười nhìn
mọi người vây lại mở từng món quà, dù chúng không quý hiếm gì.
Từ
thuở đăng cơ tới nay, Senshin đã gây dựng nên một vương triều năm trăm năm lừng
lẫy. So ra, chỉ có En Vương phía đông bắc có thể bì kịp về thanh danh và sự trường
tồn.
Chỉ
có điều, ít ai biết rằng hai chữ "Sou Vương" không phải nhằm chỉ một
người duy nhất.
Quả
đúng rằng Sourin đã chọn Senshin làm vương, nhưng triều đại được như ngày nay
hoàn toàn không chỉ nhờ công của một mình ông. Khi nàng tìm đến bái phỏng,
Senshin chỉ là chủ một quán trọ tại một thị trấn cảng nghèo nàn. Chỉ nhờ tài quản
lý của Senshin và vợ ông, Meiki, cùng ba người con mà nơi này trở thành quán trọ
trứ danh. Senshin là trụ cột của cả cộng đồng xung quanh, đồng thời là một người
chủ gia đình rất rộng rãi, sáng suốt, không bao giờ bốc đồng. Ông bàn bạc với vợ
con trước mọi quyết định và luôn tôn trọng ý kiến của họ. Người chủ quán này
coi một nửa thành công của mình là do gia đình. Khi đăng vị, ông vẫn giữ cách
làm này, chỉ có một thay đổi là thêm Shoushou nhập cuộc.
Meiki
và các con của ông không giữ một chức quan thực tế nào. Ngoài các tước vị chính
phi, hoàng tử, và công chúa, họ được cho là không tham gia vào việc triều chính
và sống cuộc sống thanh tĩnh trong Hậu Cung. Nhưng trên thực tế, bốn người hợp
lại có thể nắm vương quyền ngang với ngai vị.
Hay cũng có thể
nói là ba người rưỡi đi, Shoushou nghĩ và khẽ mỉm cười.
Ngay
từ khi Senshin còn làm tại quán trọ, người con trai thứ hai của ông đã thường nổi
hứng thuê thuyền chu du. Dù sau này được lập làm hoàng tử, bản tính này vẫn
không hề thay đổi. Nhưng cũng chính nhờ vậy mà Sou luôn nắm được tình hình thực
tế tại mười một vương quốc còn lại.
Nghĩ
vừa đến đây thì cửa ra ban công bật mở. Nhìn thấy gương mặt hiện ra bên ngoài,
nàng không thể nhịn được mà bật cười.
"Ồ,
tốt, mọi người ở đây cả rồi." Rikou chào một câu đơn giản. Danh hào chính
thức của anh là Takurokun.
Meiki
đáp lại bằng một tiếng thở dài. "Trên đời này có thứ gọi là cửa đó
con."
"Vâng...
Nhưng đi qua đây tiện mà."
"Ít
nhất con cũng phải ra hỏi thăm cha đi. Cha con vừa từ châu Kou về."
"A,
thế là cha cũng đi dạo chơi một chút ạ?"
"Đúng,
chỉ hai tháng thôi. Mà con đi trước cha hai tháng nhưng vẫn về sau."
"Vâng
ạ vâng ạ, chào mừng cha đã về."
"Thật
tình, con đi bốn tháng rồi mới biết nghĩ về nhà à? Rốt cuộc là con đi
đâu?"
"À
thì... Núi Hou ạ."
"Không
công bằng!" Bunki kêu lên, "Thế mà anh không đưa em đi! Em còn chưa
được đến núi Hou!"
"Nói
thật là lúc đi anh cũng không dự tính tới đó."
Meiki
ngạc nhiên nhìn con trai, "Núi Hou? Con lên đó mà không có lời mời của
Genkun ư?"
"Vâng.
Nhưng con có gửi lời bái phỏng từ cửa chính, ngài không tỏ ý giận, lúc con về
ngài cũng cho con đi từ cổng sau."
"Cổng
sau?" Meiki hỏi.
Rikou
chỉ ra ngoài cửa sổ. "Cổng sau từ phía trên Vân Hải. Con bay thẳng về nhà
từ núi Hou, nhưng vẫn xa lắm. Mất hai ngày trời. Khổ hơn đi trên đất bằng nhiều.
Bunki
xen vào, "Anh bái phỏng từ cổng chính? Đó là ở dưới Vân Hải mà! Chẳng lẽ
anh vượt qua Hoàng Hải để tới núi Hou?!"
Rikou
toét miệng cười, "Đúng rồi. Anh đi theo đoàn thăng sơn, chứng kiến Kyou
Vương đăng cơ."
Nói
rồi, anh đi tới trước mặt cha mình, chắp tay nói: "Kyou Vương đang ở lại núi
Hou để đợi ngày lành, chuẩn bị tiếp nhận Thiên Mệnh. Phượng sẽ sớm hót lời báo
đăng vị của ngài. Con nghĩ mình nên về báo tin trước, cho nên đã cáo lui sớm."
Senshi
ngẩng đầu nhìn con trai, "Vị đó là người như thế nào?"
Rikou
vừa nói vừa nháy mắt với em gái, "Một cô nương chắc sẽ rất hợp tính với
Bunki."
"Vậy
là nữ vương à."
"Mười
hai tuổi."
Mọi
người đều giật mình, sững lại mất một lúc.
"Quả
khiến người ta phải bất ngờ."
"Xem
ra đăng cơ rồi ngài ấy sẽ gặp không ít khó khăn. Còn trẻ như vậy, biết trị triều
đình thế nào?"
"E
rằng quả thế."
"Cho
nên con mới mong cha tự tay viết cho vị đó một lá thư, mà sau đại điển đăng vị
cha hãy phái người tới chúc mừng."
"A,
thế là con muốn ta hậu thuẫn vị này?"
"Không
có cha giúp, con sợ Shushou khó mà qua được gian nan sau này."
"Tên
là Shushou à. Thế là một cô bé mười hai tuổi thăng sơn sao?"
"Đúng
vậy." Rikou ngồi xuống bên bàn. "Phải nói là một cô bé đặc biệt. Con
có thể đảm bảo tính cách của Shushou rất hợp với vương vị. Chỉ cần vượt qua được
giai đoạn sóng gió luôn xảy ra trong thời kỳ đầu của các vương triều, con nghĩ
chắc chắn cô bé sẽ trở thành một nữ vương rất tốt."
Meiki
đặt một ly trà trước mặt con trai, "Đừng nói với mẹ là con xúi cô bé lên
núi Hou đấy chứ?"
"Sao
có thể!" Rikou phá lên cười. "Như con thì nào có thể xoay chuyển gì
cô bé đó được. Bọn con gặp nhau ở Kyou, lúc đó Shushou đã đang trên đường thăng
sơn rồi. Shushou là tiểu thư con nhà thương gia Bankou Sou nổi danh đó. Nghe
nói cô bé bỏ nhà đi nên con liền quyết định theo cùng đến núi Hou."
"Con
này... Không quản một cái là chẳng biết chạy đến tận đâu!"
"Việc
này phải gọi là trời cao an bài rồi ạ." Rikou nở nụ cười, "Một cô gái
mười hai tuổi quyết tâm lên đường tới núi Hou, lại gặp đúng đứa con hay lang
thang của nhà họ Ro. Cứ tưởng ít nhất con cũng có khả năng chuẩn bị để sau này
làm hậu thuẫn cho Shushou đăng cơ, nhưng thực ra không phải. Cuối cùng chỉ là
con bị cuốn theo số vận của nữ vương tương lai mà thôi."
"Giỏi
thật đấy," Bunki cảm thán, "Mười hai tuổi đã vượt Hoàng Hải. Em mười
tám rồi mà cũng không dám nghĩ đến chuyện đó."
Rikou
cười, "Anh nghĩ là em quên đếm năm trăm năm kia rồi."
Bunki
le lưỡi với anh trai rồi nhổm qua bàn về phía cha mình, "Cha ơi, cho con
đi sứ trong lễ mừng đăng vị nhé. Nhé cha? Con muốn đi lắm."
Lần
này đến lượt tiếng thở dài vang lên từ phía Eiseikun, hay còn gọi là Ritatsu,
"Thế Rikou, em đã cho vị ấy biết thân phận của em chưa?"
"Ờ
ha, đến lúc đó cho Shushou cả kinh một phen sẽ vui đây."
"Mà
nếu chúng ta không gửi em đi thì chuyện đó sẽ không xảy ra."
"Chính
xác. Cho nên người đi sứ phải là em rồi."
"Anh
thật là xảo quyệt!" Bunki không phục kêu lên.
Ritatsu
chặn lời em gái, "Hết cách rồi em, phải để Rikou làm thôi. Mà chúng ta
cũng phải lo chuẩn bị lễ vật mừng nữa. Cha à, nên chọn gì bây giờ?"
Người
gật đầu lại là Meiki, "Cũng chỉ có cách đó, đành vậy đi. Nhưng con phải phụ
trách chỉ đạo, chứ để Rikou tự làm thì rồi không biết đoàn sứ của mình lại gặp
phải tai hoạ gì."
"Dạ."
"Tính
chuyện tạo ấn tượng tốt thì để Shoushou đi là hơn cả, nhưng giờ vị kia mới chỉ
vừa đăng cơ, mà Shoushou thì yếu mềm."
"Mẹ
à, lúc này cứ nói rằng thể chất của kirin như vậy là được. Được rồi, thêm
Seisai vào quà mừng nhé?"
"Anh
à!" Rikou trợn mắt kêu lên.
Meiki
gật đầu. "Mẹ đồng ý. Cứ để nó cho Rikou thì rồi chẳng ra cái gì hay ho được."
"Con
mất bao nhiêu lâu mới thân được với nó," Rikou ai oán kêu.
Ritatsu
chẳng thèm thương hại, "Có trách thì tự trách em đi, cái đồ lêu lổng. Nếu
gặp chuyện gì ở Hoàng Hải thì em tính sao hả?"
"Em
lúc nào cũng cẩn thận mà."
"Cẩn
thận của em thì chẳng ai dám gọi là cẩn thận. Thôi, Kyou Vương thích gì?"
"Kỵ
thú. Nếu là Seisai thì em công nhận là vị ấy sẽ không có gì bất mãn."
"Quyết
thế đi."
"Vâng
vâng," Rikou ủ rũ đáp.
Đưa
mắt, anh gặp trúng ánh mắt cha nhìn mình. "Xem ra ta tặng nó cho con lại
thành lợi bất cập hại."
Rikou
cười, "Không sao đâu ạ. Shushou chắc chắn sẽ quý Seisai như người nhà. Có
khi còn hơn kia. Có điều suuguu quả là kỵ thú hay."
"Đây
là con đang cố xin ta thêm một con nữa à?"
"Chỉ
cần cha có lời..."
"Được
rồi, để xem con hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo thế nào rồi ta nghĩ."
"Lại
thành thế ư?" Rikou lắc đầu cười chịu trận, chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
phương bắc. Bằng một giọng rất nhỏ không ai nghe được, anh thì thào: "Con
cũng kết bạn với vài người trong Hoàng Hải rồi."
Đã
biết đường ra vào, chuyện tự đi tìm bắt kỵ thú cũng không phải là bất khả thi.
Năm
ngày sau, phượng cất tiếng hót tại Sou.
Một
tiếng báo tin từ Kyou.
Kyou
Vương đăng vị.
Fukaku năm thứ mười
một, nữ vương băng hà tại Enshin. Cùng năm ấy, Kyouka kết quả trên núi Hou.
Năm thứ mười hai,
Kyouka nở ra Kyouki.
Năm thứ mười tám,
hoàng kỳ được kéo lên tại Rishi.
Mùa xuân năm thứ
ba mươi tám, Saishou tiến vào Hoàng Hải từ Ken. Taiho nghêng đón ngài, cùng ký
ước định. Saishou nhập Tiên Tịch, lên ngôi vương.
-Kyou sử tương thư-
[Hết]
*Loại quả thai nghén kirin
được đặt tên theo tên nước + chữ ka (果 – quả). Khi nở ra, tên
kirin là tên nước ghép với chữ ki nếu là nam, rin nếu là nữ. Danh xưng kính trọng
cho kirin là Taiho.
Shushou (珠晶 - “Châu Tinh” – châu ngọc + trong suốt/óng ánh) khi đăng vị liền
lấy tôn hiệu là Saishou (蔡晶 - “Thái Tinh” – Sai là tên
chính của Shushou, nghĩa chỉ một giống rùa lớn)
Tương thư là một hình thức
kể chuyện
Mỗi vị vương có một con
chim phượng, chỉ để báo tin đăng vị và qua đời của các vương. Khi vị vương chủ
của con chim này qua đời thì nó cũng chết, chân của nó được dùng để đóng dấu
lên giấy báo tử của vương.
Genkun (Huyền Quân) là chức
danh của vị thiên tiên đứng đầu các tiên nữ trên núi Hou
Eiseikun
- Anh Thanh Quân (Ritatsu đọc Hán Việt là Lợi Đạt)
Takurokun
– Trác Lang Quân (Rikou đọc Hán Việt là Lợi Quảng)
Bun
Koushu - Văn Công chúa (Tên của Bunki đọc Hán Việt là Văn Cơ)
No comments:
Post a Comment