Thursday 25 May 2017

Hộ Vệ Của Tinh Linh - Phần I Chương 1-2

Phần I. Nhộng




Chương 1. Balsa cứu giá

Khi đoàn xa giá của hoàng tộc vừa tới cầu Yamakage, vận mệnh của Balsa cũng thay đổi.

Khi ấy, cô đang bước đi trên cây cầu dành cho thường dân nằm về phía hạ du của dòng sông; sàn cầu gỗ lỗ chỗ những tấm ván đã vỡ và trôi đi mất, lấp ló để lộ mặt sông Aoyumu phía dưới. Vào ngày thường, dòng sông này đã không tạo nên một cảm giác dễ chịu gì, vậy mà hôm nay nó dường như đặc biệt đáng sợ – dòng nước được đẩy dâng lên sau những trận mưa thu kéo dài giờ đây đục ngầu và sủi bọt trắng. Chiếc cầu treo làm ẩu đung đưa bất định trong gió.

Nhưng bước chân của Balsa không vẩn chút do dự. Mái tóc dài đã trải sương gió được cô buộc lại sau gáy; gương mặt không tô điểm mang màu nắng rám, đã hiện vài nếp nhăn mờ mờ. Cô vác trên vai một cây đoản thương, ở đuôi thương buộc lủng lẳng một cái túi vải; dưới tấm áo choàng lữ hành đã sờn là một cơ thể gọn gàng, hết sức dẻo dai và rắn chắc. Bất cứ ai có chút hiểu biết về võ thuật đều sẽ lập tức nhận ra đây là một đối thủ đáng gờm. Nhưng đôi mắt của cô mới chính là điểm khiến người nhìn bị cuốn hút nhất: đen thẳm và mãnh liệt đến giật mình, tỏ rõ cô không phải là người dễ dàng bị qua mặt.




Đôi mắt ấy giờ đang liếc nhìn về phía thượng lưu, trong khi chủ nhân của chúng rảo bước qua cầu. Lá phong đã nhuộm lên những sườn núi lừng lững một màu đỏ tươi. Từ xa, Balsa có thể thấy một chiếc xe bò kéo, những then chốt bằng vàng loé sáng trong ánh hoàng hôn theo nhịp xe tiến qua cầu Yamakage – cô biết đây là một đặc quyền của hoàng gia. Bên xe có hai mươi hộ vệ, và lá cờ đỏ dẫn đầu đoàn xe tỏ rõ địa vị của người được hộ tống.

Là Nhị hoàng tử. Hẳn ngài đang trở về kinh thành từ hành cung trên núi, Balsa nghĩ. Cô dừng lại ngắm nhìn đoàn xe, trong lòng rung động trước thời khắc tráng lệ như hoạ. Từ khoảng cách này, không quỳ xuống hành lễ sẽ không bị coi là phạm tội. Balsa không phải là con dân của vương quốc này, và bởi một lý do cá nhân mà cô sẽ không bao giờ quên, cô cũng không có mấy kính ý đối với tầng lớp cai trị.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, khung cảnh bình yên đã bị phá tan – con bò kéo xe đột nhiên xung lên, giãy khỏi sức ghìm của người cầm cương. Điên cuồng đạp vó và vung sừng, con vật chạy khắp xung quanh, những người tuỳ tùng đều bất lực không dừng được nó. Mắt Balsa nhìn thấy chiếc xe dần dần đổ nghiêng về một bên.

Rồi một bóng người nho nhỏ trong trang phục đỏ bị ném tung ra khỏi thùng xe, tay chân vùng vẫy hoảng loạn trong lúc cả người rơi thẳng xuống dòng sông phía dưới.

Khi bóng người này vừa chìm xuống mặt nước thì Balsa cũng đã tháo bỏ hết đồ đạc, lách mình bỏ áo choàng, khoá chiếc kẹp kim loại ở đầu một sợi dây thừng vào thương và ném cây thương về phía bờ sông. Nó mạnh mẽ phóng thẳng đi, cắm sâu vào một khe hở giữa hai tảng đá. Khoé mắt cô thoáng thấy ba bốn người tuỳ tùng đã nhảy xuống sông theo vị hoàng tử, nhưng cô vẫn nắm chắc lấy đầu dây thừng vào lao xuống dòng nước đục.

Cơ thể tựa như bị quật xuống một nền sàn đá; trong khoảnh khắc, Balsa không thở nổi, suýt ngất đi. Bị tấn công bởi dòng nước xiết, cô níu lấy sợi dây, kéo mình bò lên tảng đá gần nhất. Vừa vuốt những lọn tóc ướt khỏi mặt, cô vừa chăm chú quan sát dòng nước, cho đến khi tìm thấy một cái bóng nho nhỏ màu đỏ đang chìm nổi theo dòng chảy. Một bàn tay khẽ nhô lên khỏi mặt nước, chìm mất, rồi lại nhô lên.

Mong là chỉ ngất. Cầu trời, mong là chỉ ngất thôi, Balsa thầm khấn. Ước lượng vị trí rồi, cô một lần nữa nhảy xuống nước, bơi hết sức ngược dòng chảy tới vị trí mà vị hoàng tử có thể sẽ bị cuốn qua. Nước lạnh buốt như muôn ngàn lưỡi dao đâm vào người, sùng sục kêu trong tai. Mắt cô chỉ mờ mờ thấy sắc áo đỏ trong dòng nước tối, đầu ngón tay vươn ra cảm nhận được một tà áo trôi lướt qua.

Balsa bức bách mắng thành tiếng. Nhưng rồi một điều kỳ lạ xảy ra. Trong một nháy mắt, cô chợt thấy người nhẹ bỗng, dòng nước trùng trùng cũng tĩnh lại, mọi âm thanh đều tan đi. Tất cả ngưng đọng trong một không gian trong xanh vô tận, chỉ có thân hình của vị hoàng tử hiện lên rõ ràng. Tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Balsa vẫn vươn tay nắm lấy áo của cậu.




Bàn tay cô vừa nắm tới thì sức nước lại xô đến, khiến cô tưởng như cánh tay sắp bị xé toạc đi rồi. Một sát na kỳ lạ vừa qua dường như chỉ là một thoáng trong mơ. Lấy hết sức bình sinh, Balsa kéo vị hoàng tử về phía mình và móc đai lưng của cậu vào chiếc kẹp kim loại gắn tại đầu cuộn dây. Nắm chặt sợi dây trong một bàn tay đã tê dại, cô bơi về bờ, đẩy cậu lên trên trong lúc sức cùng lực tận.

Vị hoàng tử trông chỉ chừng mười một mười hai tuổi, gương mặt non nớt tái trắng như tờ giấy. May mắn thay, cậu chỉ ngất đi do cú sốc khi rơi xuống mặt nước, đúng như Balsa đã hi vọng; bụng của cậu cũng không bị phù vì nước. Cô cấp cứu cho cậu cho đến khi cậu bắt đầu ho lên và thở lại.

Ai da, ơn trời, Balsa khẽ thở ra.

Cô không ngờ rằng tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.  




Chương 2. Bắt đầu chạy trốn

Uống cạn giọt rượu cuối cùng, Balsa thở ra sung sướng. Được mời vào cung Ninomiya thực là một bất ngờ lớn! Quả rằng cô đã cứu mạng Nhị hoàng tử, nhưng với tư cách là người ngoại quốc, thân phận của cô còn thấp hơn cả dân thường. Cùng lắm cô chỉ mong được cho một ít tiền thưởng. Mà quả thế, khi cô từ biệt đoàn hộ giá của vị hoàng tử vào buổi chiều, một tuỳ tùng đã hỏi thăm chỗ trọ của cô để đưa tiền thưởng tới. Nhưng người sứ giả tới quán trọ gặp cô lại nói rằng Nhị Phi Soko, mẫu thân của Nhị hoàng tử, muốn mời cô vào cung làm khách trước.

Hoàng đế tối cao của Tân Yogo có ba vị phi. Vị đầu tiên sinh hạ được hoàng tử được là Nhất Phi, vị thứ hai sinh ra Nhị hoàng tử là Nhị Phi. Tuy Balsa có nghe nói rằng vương quốc chỉ có hai hoàng tử do Tam Phi không có hoàng tử, nhưng những chuyện vương cung quý tộc này cô vốn cũng ít để ý tới.

Cô không ngây ngô tới mức tự mãn bởi một lời mời từ hoàng gia: cô biết hoàng gia chỉ đối xử tử tế với dân đen khi họ muốn một điều gì đó. Dù biết rõ rằng lời triệu này là mở đầu của rắc rối, cô khó có đường từ chối nào để tránh tỏ ra bất kính – làm vậy chỉ càng thêm phiền phức. Trên thực tế, Balsa đã không có lựa chọn nào khác ngoài phải đến.

Nghĩ là vậy, nhưng xem ra cô được tiếp đãi thực sự nồng nhiệt, Nhị Phi hẳn rất yêu thương con trai mình. Gian điện này nằm ở nơi xa xôi tầm thường nhất trong cung, nhưng vẫn có chậu than lớn sưởi ấm rất dễ chịu, cao lương mỹ vị cũng xa hoa hơn bất cứ thứ gì cô từng nếm qua: gà rán giòn mà mọng, súp kem thơm nhẹ, còn có rượu hảo hạng đựng trong bình thuỷ tinh thanh thoát. Cô thoải mái thưởng thức tất cả những thức này mà không lo bị hạ độc – nếu có người muốn bịt miệng cô, họ đã ra tay ở quán trọ rồi chứ không mời cô tới đây.

Dù Nhị Phi là người ngỏ lời mời, ngài không hề hiện thân mà lệnh cho thị thần đứng đầu của Nhị hoàng tử tới bày tỏ lòng cảm tạ sâu sắc đối với Balsa. Balsa không ngạc nhiên trước điều này. Theo tín ngưỡng của Yogo, hoàng tộc là con cháu của Thiên Đế, thần lực của họ có thể vô ý gây hại cho những thứ nằm trên đường phóng ra, tựa như nước lũ đổ xuống sườn đồi. Một người bình thường có thể bị mù nếu nhìn vào mắt họ.

Balsa quay người cúi mình với vị thị thần. "Xin cảm tạ lòng chiêu đãi," cô nói, "đối với một người thấp hèn như tôi thì thế này thật quá xa xỉ."

Vị thị thần với chòm râu trắng cũng nhẹ nhàng cúi đầu. "Ngài quá khách khí, như thế này có là gì so với ơn cứu mạng điện hạ của ngài.  Nhị Phi điện hạ đã có lời, mong ngài ở lại cung nghỉ ngơi tối nay."

Balsa khẽ nhíu mày. "Tôi nào có thể nhận ơn huệ lớn đến thế. Xin ngài chuyển cáo tới điện hạ, được nếm những món ngon này là tôi rất cảm kích rồi."

"Sao có thể, sao có thể," vị thị thần nói. Ông vỗ nhẹ lên vai cô như muốn động viên cô không cần câu nệ, nhưng sau đó liền nhanh chóng thì thầm rất nhỏ vào tai cô: "Điện hạ rất cần ngài. Tôi cầu ngài hãy ở lại đêm nay." Rồi giọng ông lập tức trở lại như thường. "Bể tắm lấy nguồn từ suối nước nóng trong điện này hết sức tuyệt vời, tôi tin chắc rằng ngài sẽ có những kỷ niệm đẹp."

Balsa cúi đầu chấp nhận. Cô không còn lựa chọn nào khác.


Đúng như lời vị thị thần, khu tắm rửa trong toà điện này thực xa hoa bậc nhất. Sau khi xối mình trong phòng tắm sang trọng bằng cẩm thạch – với nước suối nóng được dẫn vào bằng ống nước theo cách mà chỉ có tầng lớp quý tộc giàu có mới có thể hưởng thụ – Balsa bước ra ngoài và tiến về phía bể tắm lộ thiên trong góc khu vườn được bình phong vây kín. Không khí buổi đêm đâm vào da cô lạnh buốt, nhưng chỉ cần bước vội xuống ao nước lượn lờ khói này, hơi ấm liền lan khắp toàn thân. Hơi nước trắng dâng lên trong không gian, những chiếc lá đỏ chập chờn trong ánh đuốc mờ mờ toả quanh vườn. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một trời đầy sao.

Chỉ còn cách chờ xem thế nào vậy, Balsa nghĩ.

Bước ra khỏi bể, Balsa mặc những nội y mới đã được sắp sẵn cho cô bên cạnh, nhưng bên ngoài vẫn mặc bộ quần áo đi đường cũ kỹ của mình. Người thị nữ đứng bên nhíu mày, "Tiểu thư, tôi có chuẩn bị cho ngài quần áo mới..."

Balsa mỉm cười. "Xin cảm tạ, nhưng tôi mặc những đồ này quen rồi nên có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Thường dân như tôi không biết đến những thứ xa xỉ nhường này. Hơn nữa," cô tiếp lời, "tôi luôn có hai bộ áo để đổi nhau, sạch sẽ cả."

Người thị nữ hơi cười gượng rồi dẫn Balsa qua một hành lang dài và tối tới phòng ngủ. Bốn phía trong phòng đều có cửa kéo căng vải thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc. Balsa đoán rằng mỗi cửa này thông sang một căn phòng tương tự. Chăn gối cho cô đã được trải sẵn giữa phòng, trên nền tatami đan bằng rơm dày. Cô đặt thương và hành lý xuống sát cạnh mình, chỉ hơi nới lỏng dây buộc áo một chút rồi chui vào ổ chăn và giãn người. Cảm giác nằm trên đệm thực tuyệt vời.

Mềm như mây vậy, cô nghĩ. Vương công quý tộc ngày ngày đều được ngủ như thế này đây. Coi như mình cũng được hưởng lạc một lần trong đời đi, chỉ không biết còn sung sướng được đến lúc nào... Tuy biết nguy hiểm đang đón đợi, cô vẫn để cảm giác ấm áp sau khi ngâm mình và những mệt nhọc của cả ngày đưa mình vào giấc ngủ.

Đa phần người ta thường chìm vào giấc ngủ một cách từ từ, luân chuyển nhiều lần giữa trạng thái ngủ sâu hay cạn. Tới khi tỉnh, họ cũng không thể lập tức khôi phục được sự tỉnh táo. Nhưng Balsa thì có thể ngủ sâu ngay lập tức, không khác gì một hòn đá lăn xuống đáy vực, và khi tỉnh lại cô cũng thanh tỉnh ngay; đây là một điều cô đã rèn đúc được qua nhiều năm.

Giữa đêm, cô bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng chân tới gần. Có hai người đang tiến lại, không phải qua hành lang mà là qua những gian phòng kế cận. Tuy họ rất cẩn trọng, cô có thể nhận ra rằng họ không có công phu, không biết cách ẩn tiếng bước đi của mình. Balsa ngồi thẳng dậy.

Một giọng nói thì thầm qua lần cửa: "Balsa." Cô không ngờ đó lại là một giọng nữ.

"Tôi tỉnh. Xin mời vào," cô đáp lại. Cánh cửa được đẩy mở, một bóng người tiến vào, một tay nâng một cây nến cắm trên giá bạc, tay kia dẫn theo một bóng người nhỏ hơn. Balsa mở to mắt khi nhận ra gương mặt tái nhợt dưới ánh nến yếu ớt. Không thể nào! Cô nghĩ vậy, nhưng mắt cô không lầm. Đó là gương mặt của cậu bé cô vừa cứu khỏi dòng sông hôm nay, Nhị hoàng tử.



"Điện– Điện hạ?" cô lắp bắp. Khi ánh mắt của họ gặp nhau, ngay cả Balsa cũng thoáng tự hỏi liệu mình rồi có trở nên mù loà hay không. Nhưng trong đôi mắt nọ không hàm chứa sức mạnh lôi đình nào, chỉ có sự uể oải khó cưỡng. Cậu bé dường như sắp ngủ gật.

"Ta đã lo lắng nhiều cho người," người phụ nữ nhẹ giọng nói. "Nhưng ngươi đã nhìn vào mắt của chúng ta mà không bị mù. Không hổ là người phụ nữ kiên cường mà ta đã được nghe đồn."

Lúc này, Balsa mới nhận ra người phụ nữ trẻ mảnh mai đang đứng trước mặt mình không phải ai khác ngoài Nhị Phi, người vợ thứ hai của Hoàng đế. Cô vội vàng chui ra khỏi chăn và nghiêm chỉnh quỳ xuống, khấu đầu. Nhị Phi nhỏ nhẹ cất lời:

"Cảm ơn ngươi đã cứu mạng điện hạ tối qua. Bản thân ta vẫn luôn cảm thấy kinh sợ mỗi khi phải đi qua con sông ấy trên đường trở về từ hành cung, còn ngươi đã nhảy xuống đó từ trên cầu! Bốn người tuỳ tùng đã nhảy xuống theo điện hạ, nhưng chỉ có một người sống sót. Chúng ta còn chưa tìm thấy thi thể của những người còn lại."

Đáng thương cho họ, Balsa nghĩ. Cô nhắm mắt lại. Nếu không nhảy xuống theo Nhị hoàng tử, chắc chắn họ sẽ bị giáng tội rằng thấy hoàng tử gặp nạn mà không cứu. Nghĩ đến việc họ chỉ có một con đường chết, trong lòng cô tràn ngập cảm giác thương hại cùng bất lực.

"Ngươi hẳn đang suy nghĩ vì sao chúng ta lại đến gặp ngươi trong đêm và vì sao ta lại muốn nói chuyện riêng với ngươi. Balsa, hãy ngẩng đầu lên và nhìn ta."

Balsa nghe lời ngẩng lên, rồi nhìn Nhị Phi mà trong lòng rung động. Tuy Nhị Phi vẫn còn rất trẻ, gương mặt ngài xanh xao tiều tuỵ như đau ốm. Ngược lại, ánh mắt ngài nhìn cô lại vô cùng rực rỡ.

"Đúng là như lời truyền về!" Ngài kêu lên. "Tướng mạo của ngươi thực tràn ngập khí phách! Các thị nữ đã kể lại cho ta những lời đồn từ đoàn tuỳ tùng về ngươi. Tuy thân là nữ nhi nhưng ngươi lấy việc hộ nhân làm nghiệp. Người ta nói trong giới hộ vệ không ai không biết thương thủ Balsa – một lữ khách gốc gác từ Kanbal xa xôi, am hiểu nhiều ngôn ngữ, lấy thương làm vũ khí, đã cứu rất nhiều mạng người. Có đúng vậy không?"

Balsa cúi nhìn ra chỗ khác. "Tôi e rằng những lời đồn đến tai nương nương đã nói quá rồi. Tôi chỉ là một bảo tiêu, bảo vệ cho người khác để nhận tiền. Đó là công việc của tôi mà thôi."

Nhị Phi gật đầu. "Nói cách khác, nếu trả tiền cho ngươi thì có thể thuê ngươi bảo vệ cho ai đó phải không?"

"A... Cũng không hoàn toàn là như vậy." Balsa ngập ngừng tìm lời. "Có lẽ theo nghĩa đơn giản thì đúng là như lời ngài, nhưng tôi không thể đảm bảo là sẽ bảo vệ được ai đến cùng."

Vẻ mặt của Nhị Phi trở nên nghiêm túc. "Thế thì thật kỳ lạ. Ta không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, nhưng ít nhất ta cũng biết mỗi giao dịch đều phải cân bằng về giá trị. Nếu việc của ngươi là bảo vệ người khác, vậy ngươi phải hoàn thành công việc mới có thể nhận tiền."

Balsa chợt mỉm cười, xem ra vị phi này cũng là người khí khái. "Đúng là như vậy," cô đáp. "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi không thể nhận tiền."

Vị phi nhíu mày. "Vì sao? Ngươi chỉ được trả công sau khi xong việc thôi ư?"

"Tôi thường được trả một nửa tiền công khi nhận việc, phần còn lại để đến sau khi hoàn thành. Nhưng ý của tôi không phải là về việc này. Tôi nói đến khi tôi thất bại, tức là muốn nói đến khi tôi chết."

Nhị Phi im lặng trong một thoáng. Sau đó ngài hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại làm công việc này nếu ngươi phải liều mạng đến vậy?"

"Xin thứ lỗi, nương nương, nếu tôi kể lại với ngài chuyện của tôi thì sẽ qua đêm mất."

Vị phi do dự đưa mắt nhìn con trai, lúc này đã dựa mình vào cửa ngủ say. Balsa đã đoán được rằng ngài muốn thuê cô để bảo vệ cho Nhị hoàng tử. Hẳn trong cung hiện có tình hình gì bất an, Nhị Phi lo cho sự an toàn của con nên mới muốn cô làm hộ vệ. Là người ngoài, cô sẽ không có một mối liên hệ nào với ai khác trong cung, chỉ là một tuỳ tùng chưa từng được hay biết đến. Sau việc cứu mạng hôm nay, có lẽ cô đã trở thành một người thần thông trong mắt Nhị Phi. Điện hạ lại thực sự cho rằng mình sẽ bảo vệ được Nhị hoàng tử! Balsa nghĩ. Trước những mưu mô chốn cung đình ư? Không thể nào.

Nhưng những lời tiếp theo của Nhị Phi đã vượt quá sự tưởng tượng của cô. "Đêm nay ta đến gặp ngươi cũng là đã quyết định phải vĩnh viễn chia lìa cùng con ta."

Balsa giật mình ngẩng lên. Vị phi nhìn thẳng vào cô. "Ta biết chắc việc bò kéo xe lồng lên hôm qua không phải là tình cờ. Có người muốn làm hại điện hạ. Hai tuần trước, khi hoàng tử tắm rửa, một hòn gạch ở đầu đường dẫn nước suối nóng đã vỡ ra, nước sôi tuôn ra xối xả. Nếu không may mắn trượt chân ngã vào đúng lúc ấy, con ta đã phải chết thảm."

"Thứ lỗi cho tôi. Điện hạ, ngài có chắc điều này không phải là trùng hợp thôi không?"

Balsa đã lường rằng vị phi sẽ nổi giận, nhưng ngài chỉ thở dài.

"Tất cả mọi người đều kiên quyết cho là như vậy. Nhưng đó là vì không ai nghĩ rằng có người lại muốn hãm hại hoàng tử." Ngọn nến bật lên một tiếng khe khẽ. "Khoảng hai tháng trước, khi chúng ta còn ở hành cung trên núi, con trai ta bắt đầu nói mê, như thể gặp ác mộng vậy. Dường như đêm nào nó cũng gặp một giấc mơ ấy, nhưng khi tỉnh lại thì nó không nhớ gì cả. Nó nói chỉ có một cảm giác mãnh liệt được để lại trong lòng nó."

"Cảm giác như thế nào?" Balsa hỏi.

"Nói nói... Nó nói là nó muốn 'trở về'."

"Trở về ư? Là về nơi nào?"

"Một nơi nào đó, ngay cả nó cũng không biết. Con ta nói cảm giác ấy mạnh mẽ đến mức khiến tâm trí nó rối bời. Không lâu sau đó, chúng ta phải cho người trông nom nó vào buổi đêm, nếu không nó liền mộng du. Khi chuyện này truyền đến tai bệ hạ, ngài liền tới hành cung cùng một quan tinh sĩ.

Balsa biết nhắc tới quan tinh sĩ tức là nhắc tới các vị học sĩ tại Tinh Cung, những người tinh thông Thiên Đạo chi phối cả đất trời này và tương lai đang tới.

"Tên vị học sĩ ấy là Gakai," Nhị Phi tiếp lời. "Gakai nghe lời kể lại của con ta xong, đêm đó liền canh gác bên người nó. Rồi trong đêm, một chuyện kinh khủng đã xảy ra." Đôi môi của ngài run lên. "Qua nửa đêm, khi mọi người đã ngủ, ngay cả ta cũng hơi thiếp đi, bỗng nhiên ta chợt tỉnh giấc. Tinh thần ta tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể động đậy. Ta cố quay đầu nhìn về phía hoàng tử. Thực đáng sợ. Khi ấy cơ thể của con ta... toả ra một quầng sáng màu xanh nhạt, thay đổi chầm chậm như mang nhịp đập. Cả người nó trông như một thân nhộng, như có thứ gì đang ký sinh trong người nó."

"Rồi ta nghe thấy một giọng nói. Vị quan tinh sĩ đó niệm thứ gì đó mà giọng run rẩy. Ta thấy ông ta giơ một thanh đoản kiếm sáng loà lên trước người con ta. Nhất thời ta quên hết tất cả mọi thứ khác, lấy hết sức mình để hét lên. Ánh sáng ấy lập tức biến mất, như thể ta vừa tỉnh dậy từ trong mơ vậy. Khi mọi âm thanh và cảm giác lạnh lẽo buổi đêm quay trở lại, ta mới nhận ra trong những khoảng khắc vừa qua ta đã không nghe được hay cảm thấy được gì. Con ta vẫn ngủ như chưa có gì xảy ra, ta còn tưởng là mình đã mơ thật."

"Nhưng đó rõ ràng không phải là mộng. Vị quan tinh sĩ nọ lúc ấy đã toát mồ hôi đầm đìa, tựa như có ai vừa xối nước nóng lên người ông ta. Hơn nữa ông ta còn trừng mắt nhìn ta."

"Ngài ấy trừng mắt với nương nương sao?"

Nhị Phi cắn chặt răng. "Ông ta dám nói một điều kinh khủng, một điều cực kỳ quá phận với ta. Hẳn là vì ông ta thấy mất mặt khi bị ta nhìn thấy mình run rẩy như vậy. Ông ta dám–" Vị phi run lên, nhưng cuối cùng cũng thốt được nên lời. "Ông ta dám chỉ vào con ta mà hỏi có thực nó là huyết mạch của bệ hạ hay không!"

"Nhưng vì sao lại thế?"

Nhị Phi trừng mắt nhìn Balsa. "Vì sao? Chính ta cũng muốn biết! Mặc cho ta truy vấn đến thế nào, ông ta vẫn không chịu trả lời. Rồi ông ta nói 'Sớm muộn gì người đang nằm đây cũng sẽ phải chết.'" Những tiếng nức nở bật khỏi môi ngài. "Ta vô cùng giận dữ. Ta hỏi vì sao ông ta dám tiên đoán cái chết của một hoàng thất mà không chịu tìm cách bảo vệ. Nhưng ông ta nói: 'Nếu vị đây thực sự là huyết mạch của bệ hạ, thứ này sẽ không thể ký sinh trên người vị ấy. Do vậy đừng trách rằng tôi đã tiên đoán cái chết của một hoàng tử.'"

Cậu bé chợt tỉnh, bị đánh thức bởi tiếng khóc nấc của mẹ mình. Cậu ngập ngừng vỗ về an ủi mẹ, rồi quay người nhìn thẳng vào Balsa. Đôi mắt của cậu giống mẹ như đúc, khiến Balsa cũng thấy đau lòng.

"Ngươi vô lễ với mẫu hậu của ta sao?" cậu nghiêm hỏi.

"Suỵt!" Nhị Phi đưa bàn tay nhỏ bé lên che miệng con. "Con hiểu nhầm rồi. Chagum, con tỉnh dậy cũng vừa lúc. Ta đang cầu xin vị tiểu thư này cứu mạng con đấy."

Balsa toát mồ hôi lạnh. Cô cảm nhận được một cách rõ rệt rằng mình đang bị cuốn vào một khốn cảnh không đường thoát. "Nương nương, xin ngài. Xin ngài hãy chờ đã."

"Không, hãy để ta nói hết đã. Ta van ngươi."

Chagum sững sờ ngước nhìn mẹ. Balsa chắc chắn rằng vị điện hạ này chưa từng thấy mẹ mình phải thỉnh cầu một thường dân bao giờ.

"Chagum, con cũng phải nghe cho kỹ. Dù con vẫn còn quá nhỏ, con vẫn phải khắc ghi những lời này của ta vào lòng, hãy nhớ rằng có lẽ con sẽ không còn cơ hội được nghe thấy chúng một lần thứ hai nữa."

Vị hoàng tử ngoan ngoãn gật đầu.

"Ta đã suy nghĩ suốt ngày đêm về những gì Gakai nói. Ta nghĩ cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ. Ông ta không tiết lộ chi tiết gì cho ta biết; thực ra ta vẫn cảm thấy bản thân ông ta cũng không biết thứ ở trong người con trai ta là gì – chỉ biết rằng thứ ấy khủng khiếp đến mức sẽ khiến nó phải chết. Nhưng ông ta đã nói rõ một chuyện: Cho dù thứ sinh vật này có là gì đi nữa, không ai mang dòng máu thần tử có thể bị chọn làm nơi ký sinh cho nó. Vậy nếu sinh vật này ở trong người Chagum, hẳn nó không thể là huyết mạch bệ hạ. Đó là điều vị quan tinh sĩ ấy ám chỉ."

"Con không phải là con của phụ hoàng ư?" Chagum mở to mắt nhìn mẹ.

Nhị Phi trả lời với giọng điềm tĩnh nhưng mãnh liệt, từng chữ đều rõ ràng: "Ta thề có trời đất này, con là con của bệ hạ và ta." Rồi ngài nhìn về phía Balsa. "Ít nhất đó là điều ta chắc chắn tuyệt đối. Việc này cũng có nghĩa rằng một sức mạnh mà ngay cả một quan tinh sĩ cũng không hiểu đang ảnh hưởng tới Chagum. Vì vậy ta đã bí mật gửi thư tới một chú thuật sư nổi danh trong kinh thành, miêu tả lại việc này như một câu đố dành cho vị đó chứ không phải việc thực tế liên quan tới hoàng thất."

"Vị chú thuật sư ấy tên gọi là gì?"

"Là Torogai."

"Thư của nương nương tới được tay bà ấy ư? Nương nương quả là may mắn. Torogai phiêu bạt nơi nơi như gió, tìm kiếm bà ấy gần như là việc không tưởng."

Nhị hoàng tử một lần nữa tỏ vẻ sửng sốt, rõ ràng cậu cũng chưa bao giờ thấy một thường dân nào nói chuyện với mẫu thân của mình với thái độ như vậy. Khi Balsa mỉm cười với cậu, cậu chỉ nhíu mày. Không dễ gần lắm nhỉ, cô nghĩ.

"Mẫu thân có chắc rằng năng lực của người đó đáng tin không ạ?"

"Có. Theo ta biết, vị ấy là người giỏi nhất." Nhị Phi đã bình tĩnh hơn, bên môi hơi hiện nét cười. "Câu trả lời của vị ấy cho ta nói chung có ý như thế này: 'Tuy không thể nói chính xác được thứ sinh vật ấy là gì, nhưng nếu nó chính là thứ mà chúng ta tin rằng đã bị tiêu diệt từ xa xưa, vật chủ của nó sẽ chỉ chết nếu người này không thể bảo vệ được nó. Nếu vật chủ ấy có thể giữ được mạng của bản thân cùng sinh vật ký sinh này qua ngày hạ chí, người ấy hẳn sẽ sống sót."

"Chỉ vậy thôi ư?"

Nhị Phi gật đầu. "Câu trả lời ấy dường như chỉ tăng thêm sự bí ẩn, vì vậy ta liền lập tức gửi tin hỏi xin một câu trả lời rõ ràng hơn. Nhưng đến lúc đó thì Torogai đã rời khỏi kinh thành, để đi đâu thì không ai rõ. Nhưng ta vẫn rất vui mừng vì có được chút hy vọng ấy." Ánh mắt của vị phi một lần nữa trở nên nghiêm khắc. "Nhưng ta không thả lỏng được bao lâu. Ngay sau đó, những việc 'tình cờ' nọ bắt đầu xảy ra. Lúc ấy ta mới hiểu được rằng lời của vị quan tinh sĩ kia còn có hàm ý hiểm độc hơn."

Nhị hoàng tử nắm chặt hai bàn tay lại.

"Những lời đồn về việc một hoàng tử bị thứ sinh vật như vậy ký sinh trong người sẽ huỷ hoại thanh danh là dòng dõi thần linh của bệ hạ. Để ngăn chặn việc này, bệ hạ đã quyết định phải hại chết Chagum trước khi có người nào khác phát hiện ra, và phải làm sao để cái chết đó chỉ như một tai nạn."

"Phụ hoàng? Phụ hoàng lại làm như vậy ư?"

Nhị Phi một lần nữa đặt tay lên miệng con, rồi kéo con trai mình ôm chặt vào lòng. "Con đừng hận bệ hạ. Bệ hạ cũng không còn cách nào khác. Hãy nghe ta. Nếu vì cứu con mà chúng ta tìm người tới diệt trừ thứ sinh vật kia, lời đồn đãi sẽ lan tràn khắp nơi. Nó sẽ không chỉ ảnh hưởng tới con mà tới cả sự tôn nghiêm của bệ hạ, tới thanh danh của ngài, tới tương lai của cả vương quốc. Chừng nào con còn là con trai của bệ hạ và là một hoàng tử, ngài buộc phải giết con."

Giọng nói của Nhị Phi dần run rẩy, rồi cuối cùng lặng đi. Không gian trở nên trầm mặc. Cố kìm xuống tiếng khóc, vị phi nhìn thẳng về phía Balsa. "Ta đã nghĩ rất cẩn thận về việc này. Chiều qua khi ta thấy người ta mang con ta vào cung, mặt nó tái nhợt, tóc tai bết vào hai bên, ta đã quyết định rồi. Ta muốn nó được sống. Cho dù nó không ở trong hoàng thất, nó sẽ vẫn có cơ hội được biết đến những thời khắc hạnh phúc của cuộc sống. Nó sẽ vẫn biết thế nào là yêu thương, là được ban tặng con cái... Chỉ cần ta biết rằng nó đang sống sót và an toàn, dù không bao giờ được thấy con ta nữa, ta cũng sẽ chịu được. Và nếu nó còn có cơ hội nào để vươn tới được cuộc sống ấy, thời điểm phải là bây giờ. Balsa, ngươi là một cao thủ lợi hại. Ta sẽ ban cho ngươi tiền bạc lớn hơn bất cứ một thường dân nào có thể mơ ước tới trong đời này. Xin ngươi hãy cứu lấy con ta. Hãy bảo vệ nó cho ta và đảm bảo rằng nó được sống trong hạnh phúc."

Vị phi nhẹ nhàng đẩy con mình ra và lấy từ trong áo ra hai chiếc túi vải. Ngài nới mở dây buộc miệng của hai chiếc túi xa xỉ: một bên rực rỡ ánh vàng, một bên loang loáng trân châu. Ngài ngước nhìn Balsa, rồi sững người trong kinh ngạc. Trước những châu báu đang bày ra, Balsa vẫn không hề tỏ vẻ dao động.

"Nhị Phi điện hạ," cô nói. "Tôi đã xin giải thích với ngài rồi. Cho dù ngài có ban cho tôi bao nhiêu tiền bạc đi nữa, tôi cũng không thể dùng đến chúng nếu mất mạng. Xin thứ cho tội thất lễ, tôi xin nói thẳng: ngài làm như thế này quả thực rất bất công và hèn hạ."

Nhị Phi tái mặt, người run lên. "Ý ngươi là gì?"

"Tôi phải cứu mạng hoàng tử điện hạ, nhưng đổi lại tôi cũng phải mất mạng. Như vậy không phải là bất công và hèn hạ ư?"

"Ta chưa hề nói ta muốn ngươi phải mất mạng!"

Balsa nhìn thẳng vào mắt ngài. "Thực vậy ư? Tôi là kẻ thấp hèn. Ngài triệu tôi tới đây, tôi không thể không tới. Ngài muốn nói chuyện với tôi, tôi không thể không nghe. Và giờ, khi tôi đã nghe rồi, tôi chỉ có hai lựa chọn: hoặc là vì thực hiện nguyện vọng của ngài mà chết, hoặc là vì từ chối mà chết ngay tại đây. Con đường nào cũng sẽ khiến tôi phải mất mạng."

Cô biết Nhị hoàng tử đang trừng mắt nhìn mình, nhưng cô phớt lờ cậu, chỉ giữ ánh mắt về phía Nhị Phi. Đứng trên bờ vực sống chết vào lúc này, cô chẳng thèm băn khoăn chuyện phép tắc gì nữa.

"Ra thế," Nhị Phi nói, "Ngươi nói phải. Ta quả thực vừa bất công vừa hèn hạ. Nhưng ta không còn cách nào. Ta không quan tâm nếu như vậy là bất công. Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ con ta." Ngài ngẩng cao đầu. "Đúng là ngươi sẽ không thể sống một khi đã biết đến bí mật này. Vậy thì ngươi lựa chọn như thế nào, thương thủ Balsa? Bỏ mạng tại đây, hay bảo vệ Nhị hoàng tử, nhận lấy châu báu, và đánh cuộc cho sự sống sót?”

Balsa cười lạnh lẽo. “Đằng sau đây có ba người, hai người ngoài hành lang, thêm ba người nữa sau lưng ngài. Ngài chỉ có tám người thân tín thôi ư, nương nương? Không ai nhúc nhích gì hết! Nếu có động tĩnh gì, mũi thương này sẽ xuyên thấu tim hoàng tử!" Trong khoảnh khắc Nhị Phi và Nhị hoàng tử rời mắt, cô đã chộp lấy thương vào tay. Sát khí tràn tới từ sau những lớp cửa. Nhị Phi sững nhìn Balsa, cắn chặt môi.

"Được rồi, nương nương," Balsa nói, "Châu báu cùng hoàng tử tôi đều xin nhận."

Nhị Phi ôm chặt lấy hoàng tử, mở to mắt trừng Balsa.

"Xin mau!" Cô giục. "Tới bình minh thì sẽ quá muộn để trốn đi. Nếu ngài muốn chúng tôi có thể an toàn trốn thoát, ngài phải tìm một tấm khăn đen cho điện hạ che mặt và cho tôi biết một con đường an toàn để rời khỏi đây. Khi ngài nghĩ chúng tôi đã rời đi rồi, hãy châm lửa đốt tẩm phòng của hoàng tử. Ngài có thể nói rằng điện hạ đã đốt phòng trong lúc mộng du, lửa lan quá nhanh nên không ai kịp cứu điện hạ. Phải đảm bảo rằng mọi người đều tin điện hạ đã chết! Họ sẽ bắt đầu nghi ngờ khi không tìm thấy di thể của điện hạ trong đống tro tàn, nhưng khoảng thời gian cho tới lúc họ hiểu được điều đó mới là thứ quyết định vận mệnh của chúng tôi. Thành hay bại đều phụ thuộc vào sự thuyết phục của ngài."


Nhị Phi nhìn cô, không nói nên lời. "Ngươi..."

Nét lạnh lùng tan khỏi nụ cười của Balsa. "Tôi chỉ muốn phát tiết một chút thôi. Tôi sao có thể chọn chết được. Dù sao tôi cũng là một bảo tiêu, tôi nhận hoàng tử điện hạ vậy. Giờ xin ngài mau hành động!"

Lệ tuôn rơi trên hai gò má của vị phi.

Họ phải làm mọi việc một cách kín đáo bởi không phải mọi người trong toà điện này đều đáng tin, vậy nên cũng mất không ít thời gian để hoàn tất việc chuẩn bị. Khi Balsa ôm vị hoàng tử tới đầu con đường bí mật dẫn khỏi hoàng cung, trên màn đêm đã chớm nổi sắc xanh nhạt của bình minh. Cái rét buổi sớm thấm vào má hai người và biến những hơi thở thành khói trắng. Họ sẽ rời khỏi đây qua ống nước lớn được dùng để xả nước từ các hồ tắm. Bên trong tràn ngập mùi lưu huỳnh, Balsa đứng lại ở cửa ống, hít vào một luồng khí sạch mát cuối cùng.

Bỗng có tiếng người truyền đến – một sự hoảng loạn càng ngày càng lan rộng, tuy họ không nghe rõ được một lời nào. Một quầng sáng mờ mờ hiện lên trong góc hoàng cung tăm tối, rồi họ thấy một ngọn lửa chợt bùng lên, tựa như một cây đuốc tẩm dầu vừa được châm mồi.

Balsa hạ cậu bé xuống và kéo cơ thể nhỏ bé của cậu dựa vào mình. Lúc đầu cậu hơi chống cự, nhưng rồi cũng để mặc cô, trong lòng vẫn còn bàng hoàng vì những đảo lộn đột ngột vừa qua. "Nhìn xem. Nhị hoàng tử đã chết trong đám lửa kia rồi. Khi mặt trời lên, ngài sẽ không còn là Nhị hoàng tử nữa, chỉ còn là Chagum mà thôi. Hãy nhớ lấy điều đó."

Cậu bé cố hết sức để nén tiếng nức nở của mình.

"Không ai biết số phận của một người sẽ đi về đâu. Nếu có thể sống sót, không chừng sẽ có ngày ngài được gặp lại nương nương. Nếu ngài chết, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Hiểu chứ, Chagum?"

Chagum mím môi, ngước nhìn Balsa. Rồi sau đó, cậu mạnh mẽ đưa tay gạt hết nước mắt, gật đầu một lần.

Có chí khí đây, Balsa nghĩ rồi mỉm cười. Nhẹ nhàng đẩy lưng cậu, cô đưa Chagum tiến vào miệng ống nước đen thẳm.

No comments:

Post a Comment