Chương 7. Mộng
cùng mây
Sau
khi Torogai và Mon xuất phát, Balsa cùng những người còn lại tới bên sông
Aoyumi, tìm cách phán đoán xem Chagum đã đi về phía thượng nguồn hay hạ nguồn.
Trong buổi hoàng hôn đang dần tối, mặt sông đã không còn những đám mây mù lảng
bảng nữa.
"Chị
nhớ em có nói rằng sau khi sinh ra, Nyunga Ro Im sẽ lớn lên ở biển. Nếu đúng
như thế, hợp lý nhất là theo dòng nước đi xuống cửa sông, đúng không?"
Balsa hỏi.
Tanda
vừa định gật đầu thì bỗng thoáng thấy thứ gì đó trên bãi sông lởm chởm đá khô.
"Kia có phải là vết lửa trại không?"
Balsa
nhìn về phía bãi đá, nói với vẻ nóng nảy: "Ừ, nhưng thế thì sao? Đó không
thể là do Chagum nhóm lên được, nên chúng ta..."
Nhưng
Tanda đã không thèm để ý và chạy về hướng đó. Anh quỳ xuống xem xét, bất động
và chăm chú. Balsa bực mình tặc lưỡi, hơi liếc mắt về phía các Thợ săn rồi bước
vội đến bên anh. "Tanda!"
Anh
chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô. "Balsa, em biết cậu bé đi đâu rồi. Cậy bé đang
tới Sahnan."
"Sahnan?"
Tanda
phủi bụi bám trên đầu gối và đứng dậy. "Thượng nguồn của dòng Aoyumi.
Trong tiếng Yakoo, 'Sahnan' có nghĩa là 'nguồn nước'. Người Yakoo luôn lấy nước
từ Sahnan về cho Lễ Hạ chí, nên đám lửa này là của những người dân làng nhóm
khi họ lên thượng nguồn lấy nước. Chị thấy không? Họ đã rải muối lên trên để
thanh tẩy nó." Rồi ánh mắt của anh dần trở nên sắc sảo, như đang tập trung
vào điều gì đó mà không ai khác có thể thấy được. "Lửa! Lễ Hạ chí! Hỏng thật!"
Cái
nhìn nghiêm nghị anh hướng về phía Balsa và những người đang đứng sau cô mãnh
liệt như đã thuộc về một người khác. "Em ngốc quá mà! Thổ khắc thuỷ, hoả
khắc thổ – đó là những nguyên lý cơ bản của chú thuật. Nyunga Ro Im là kẻ thủ hộ
của nước, vậy nên trứng của nó kỵ một tinh linh đất như Rarunga. Và vậy thì
Rarunga chắc chắn phải kỵ hoả! Quá dở! Em và Toroga cứ nghĩ rằng Lễ Hạ chí đã bị
Thánh tổ biến tướng hoàn toàn, chung quy lại không nhận ra được sự thật đơn giản
như thế. Tại sao người ta lại đốt đuốc trong Lễ Hạ chí? Những động tác xua đuốc
về phía quái vật trong lễ chính là để mô phỏng lại cách người xưa đã đánh bại
Rarunga!"
"A!"
ba người đang lắng nghe cùng kêu lên. Hình ảnh về vở kịch luôn được diễn lại khắp
đất nước vào Lễ Hạ chí hiện lên trong tâm trí họ: con thuỷ quái nhảy múa hoang
dại, bốn người vây xung quanh nó, tay múa đuốc trên không, và người anh hùng
trong vai Hoàng đế Torugaru vung kiếm kết liễu con vật đã bị dồn vào đường
cùng.
"Trong
truyền thuyết về Torugaru, con quái vật bị tiêu diệt tại một dòng suối."
Tanda quay người nhìn lại cánh rừng nơi họ vừa bị Rarunga tấn công và đưa tay
chỉ. "Nếu định đi về phía cửa sông, Chagum sẽ di chuyển theo hướng đó để
ra khỏi rừng. Nhưng Balsa, chị đã theo cậu bé đi về hướng này." Anh phác
hoạ lên con đường dẫn thẳng tới thượng nguồn dòng sông. "Vậy là về đầu nguồn,
Sahnan."
Họ
đi theo hướng anh chỉ và không dừng lại ngay cả khi mặt trời đã lặn, để lại
dòng sông bị bao trùm trong bóng tối. Mặt trăng sắp tròn toả sáng xuống sông, rực
rỡ đến độ việc di chuyển không gặp khó khăn gì. Tuy vậy, qua nửa đêm, họ vẫn rời
khỏi bờ sông lạnh lẽo và đi một đoạn ngắn vào rừng để nhóm lửa hạ trại. Tanda
kiên quyết yêu cầu rằng nếu muốn sẵn sàng chiến đấu, tất cả cần phải nghỉ ngơi
thay vì đi tiếp một cách bất cẩn; và tuy đang rất vội, mọi người đều biết anh
nói đúng.
Balsa
bẻ vài cành cây để tiếp vào ngọn lửa. Tuy đang là mùa hè, đêm trong rừng núi vẫn
khá lạnh. "Chúng ta đúng là một đám kỳ dị nhỉ?" cô nói, mắt nhìn mọi
người đang quây quần quanh đống lửa. Jin và Zen ngồi yên nhai thịt khô, không
nói một lời. Cả hai đều đã từng tử chiến với cô, cô vẫn nghĩ rằng họ sẽ có phần
mang hận với mình, nhưng trên vẻ mặt của họ không lộ một chút sát khí nào.
Jin
nuốt xuống và nhìn sang Tanda. "Anh là người như thế nào? Trông anh có vẻ
như mang dòng máu Yakoo. Anh cũng là một chú thuật sư như bà Torogai đó
ư?"
"Tôi
chỉ là một người tập sự, một chút thuật sư nho nhỏ mà thôi. Tên tôi là Tanda.
Còn đây thì anh chắc cũng biết rồi, vị nữ thương thủ đáng sợ này tên là Balsa.
"À,
chúng tôi chưa bao giờ tự giới thiệu nhỉ? Tên tôi là Jin, và đây là Zen."
Tanda
phá lên cười. "Hả? Tên hai anh là số hai và số ba hả?"
Jin
cười nhẹ. "Đó là vì chúng tôi đang hành động như các Thợ săn. Đó là tên gọi
của chúng tôi vào lúc này." Anh hơi ngập ngừng rồi nói thêm. "Nếu khi
ấy không có anh đẩy tôi ra, tôi đã mất mạng dưới móng của Rarunga rồi. Tôi nợ
anh một mạng."
Tanda
có vẻ sửng sốt, nhưng rồi anh gật đầu bảo: "Anh không cần để ý. Tôi còn chẳng
biết là khi ấy tôi đang đẩy anh ra."
Nụ
cười của Jin càng tươi. "Một ngày nào đó, tôi sẽ báo đáp," anh nói.
"Nhưng nếu anh là một chú thuật sư, vậy là anh có thể nhìn thấy được con
quái vật đó trông như thế nào chứ?"
Sắc
mặt của Tanda hơi trầm xuống. "Phải, tôi có thấy được nó, chỉ trong một
nháy mắt thôi. Nó giống như một thứ lai giữa nhền nhện và hải quỳ – sáu chân,
thêm sáu cái càng khổng lồ trên lưng, trong mồm vươn ra vô số xúc tu như roi.
Kích thước của nó rất lớn, nhưng nó bơi qua bùn lầy với tốc độ nhanh đến kinh
ngạc."
"Em
nghĩ vì sao mà nó tìm được Chagum?" Balsa hỏi. Jin và Zen rõ ràng là giật
mình khi nghe cô nói thẳng tên của Nhị hoàng tử như chẳng để tâm. "Nó chắc
chắn là đã theo dấu được cậu bé để tấn công, nhưng lại không nhận ra khi Chagum
leo lên cây và di chuyển về phía dòng sông. Em nghĩ việc chân cậu bé không còn
chạm đất có tạo nên sự khác biệt hay không?"
"Em
cá là có. Rarunga là một tinh linh đất. Theo cách di chuyển của nó thì có lẽ nó
khá linh động trên mặt đất và trong bùn, nhưng em nghĩ sẽ khó để nó có thể đi
trên những bề mặt cứng khác, như đá. Chị nói rằng sau khi Chagum lặn xuống sông
thì có một làn sương trùm lên mặt sông đúng không? Nếu cái trứng đang điều khiển
cơ thể của Chagum thì có lẽ nó đã dùng nước để chạy trốn khỏi Rarunga. Nhưng
cho dù chúng ta dùng lửa thì Rarunga vẫn có thể lẩn khuất trong Nayugu. Nếu
chúng ta có thể tấn công nó trong thế giới ấy thì tốt rồi, nhưng ngay cả chú
thuật sư bọn em cũng không làm được điều đó. Em không biết rồi chuyện gì sẽ xảy
ra ở dòng suối. Em chỉ biết rằng chúng ta phải tìm cách nào đó để bảo vệ
Chagum..."
"Em
nói rằng nó có miệng," Balsa," như vậy nó sẽ phải hiện lên ở thế giới
của chúng ta để ăn cái trứng. Chúng ta chỉ còn cách tấn công khi nó hiện thân
mà thôi."
"Nhưng
cũng không có gì để đảm bảo điều đó. Có thể nó chỉ cần dùng xúc tu bắt lấy cậu
bé và biến trở về Nayugu."
Họ
tiếp tục nói chuyện tới khuya. Balsa, Jin và Zen đều là những cao thủ võ công
và chiến thuật, các ý tưởng không ngừng tuôn ra. Họ bàn về những cách dụng lửa
tối ưu và làm sao để lấy lửa làm lợi thế. Sau cùng, cuộc hội bàn cũng hơi chìm
xuống; Tanda xoa xoa mặt, râu mọc lún phún trên cằm anh khiến tiếng phát lên loạt
xoạt.
"Ây,
đúng là một ngày quá tổn thọ! Tôi mệt quá. Mọi người khoẻ thật đấy. Cho tôi xin
phép đi ngủ trước nhé?"
Balsa
mỉm cười. "Ngủ đi. Bọn chị sẽ thay nhau gác. Mệt nhọc có thể trở thành
chuyện sống còn đấy"
Cô
nhận ca gác đầu tiên trong lúc những người còn lại trải giấy dầu ra đất và ngả
lưng. Tất cả đều lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tuy
vừa rồi họ nói chuyện không lớn tiếng, xung quanh lúc này vẫn chợt dâng lên cảm
giác tĩnh lặng tuyệt đối. Một làn gió lướt qua, xào xạc những cành cây trên đầu.
Qua bóng lá, Balsa ngắm mặt trăng bừng sáng trên nền trời xanh thẫm. Ở một nơi
nào đó, ánh trăng kia hẳn cũng đang toả sáng cho Chagum.
Cô
tự hỏi không biết cậu có cảm thấy cô đơn chăng. Cô thở dài và chuyển người dựa
lưng vào một cành cây. Thực khó mà tin được rằng mới chỉ tám tháng trôi qua kể
từ khi họ lần đầu gặp mặt vào mùa thu trước. Cô nhẹ nhàng xoa mặt. Bàn tay cô lạnh
lẽo.
Từng
có một thời, rất lâu về trước, cô đã kính yêu cha mẹ, kính yêu Jiguro. Giờ những
người cô yêu thương nhất đều đã rời xa. Cô nhìn sang dáng hình Tanda đang ngủ,
rồi lại gợi về gương mặt của Chagum – gương mặt chưa biết đến rám nắng, vẫn còn
những đường nét trẻ thơ. Cô lại thở dài.
Chagum
đã rời dòng nước của sông Aoyumi từ lâu, giờ đang bước ven theo nó qua rừng rậm.
Nhưng thực ra cậu vẫn đi theo nước, vẫn ở
trong nước, bởi tại Nayugu, cậu đang bước trong một dòng sông rộng lớn tới không
thấy bờ bên kia, sâu thẳm tới không nhận được đáy. Cậu như đang đi trong một giấc
mộng, mắt vừa thấy Sagu lại vừa thấy Nayugu; chân cậu tự động tránh khỏi rễ cây
và đá sỏi trên đường đi ở Sagu trong khi cậu dõi nhìn những con cá của Nayugu
bơi giữa những thân cây. Mặt đất dưới chân cậu trong suốt, và làn nước với màu
xanh tuyền lộng lẫy đến nghẹt thở kéo sâu mãi xuống một vực tối không ánh sáng
nào có thể lọt tới.
Cậu
cứ đi trong cảnh sắc trong vắt và lặng như tờ ấy. Xa về bên phải, bờ sông ở
Nayugu dần hiện lên trong tầm nhìn. Nước sông trong như pha lê nhẹ xô trên bờ
sông trắng, những cây rong màu ngọc lam chập chờn giữa các thân cây ở Sagu. Đột
nhiên, cận nhận thấy có thứ gì đang trôi về phía mình, thân hình uốn lượn như một
con rắn vươn lên theo vực sâu dưới chân cậu. Tóc nó như rong biển, da nó trơn
nhẵn, mắt và miệng như của loài cá... Một giọng nói vang lên từ miệng nó, theo
nước vang vọng đến tâm trí cậu.
"Nyunga Ro
Chaga,
Ơi người thủ hộ của
tinh linh.
Chút nữa, chỉ chút
nữa thôi,
Khi thái dương lặn
rồi lại mọc,
thời điểm sinh sôi
sẽ gần kề."
Sinh
vật ấy bơi lượn quanh cậu trong mừng rỡ. Thêm nhiều Yona Ro Gai tụ đến, vươn
lên từ lòng nước sâu thẳm. Họ vỗ những bàn tay dính màng lên mặt nước, vẩy những
giọt nước lấp lánh bay lên trên nền rừng của Sagu.
"Ơi trứng
đang ngụ trong lòng Nyunga Ro Chaga!
Mau mau nở Nyunga
Ro Im ra,
Thở thành mây và
cho mưa ngọt xuống
trên đất này và cả
thế giới kia."
Họ
tiếp tục bơi quanh Chagum cho tới khi mặt trời đã lặn và dòng sông được bao phủ
bởi bóng đêm. Đến khuya, Chagum nằm xuống trên một đám rêu dày dưới một cây cổ
thụ. Dưới ánh trăng sáng tỏ, những đốm sáng dần trôi từ đáy nước lên trên như
đom đóm, tụ lại rồi lại chợt tản ra. Cậu ngắm nhìn vũ điệu của chúng, rồi ngủ
thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm
nay, giấc mộng của cậu hoà cùng giấc mộng của Nyunga Ro Im, khi cái trứng say
ngủ, chờ tới lúc được nở ra. Đây là món quà duy nhất của Nyunga Ro Im cho người
ôm trong mình trứng của nó: giấc mộng của tinh linh mây, thứ mà không ai ngoài
người thủ hộ cho nó có thể được thấy. Trong mơ, Chagum là một con sò khổng lồ,
lớn hơn cả cung điện ở kinh thành, nằm dưới đáy của dòng sông vĩ đại. Cậu nhìn
ra thế giới từ trong một cái vỏ toả sáng bảy màu. Sức sống xung quanh thẩm thấu
vào sâu trong cậu, ấm áp xoay vần trong bụng, rồi toả ra khắp người.
Muôn
vàn sự sống của khắp bán đảo này trôi qua giấc mơ của cậu như một dòng sông rực
rỡ cuồn cuộn. Có sinh mệnh mạnh mẽ, có sinh mệnh yếu ớt, có cả ở Sagu và Nayugu
– một số may mắn, được bảo vệ bởi nhiều sinh mệnh khác; số khác lạc lối trong
những khe sâu, phôi pha và tiêu tan không lâu sau khi được sinh thành. Cơ thể của
Chagum nương náu trong dòng chảy lớn lao ấy. Aaaaa... Như một tiếng thở thật dài, cậu thở ra dòng năng lượng
trong mình và để tâm trí trôi theo hơi thở ấy dâng lên mặt sông, bùng qua trên
mặt nước, lên mãi, lên mãi cho tới trời cao…
Trên
nền trời xanh, hơi thở của cậu trở thành một đám mây, và từ trên tầm cao đến
chóng mặt ấy, cậu ngắm nhìn dòng sông trong xanh cùng miền đất mà nó uốn lượn
chảy qua. Gió thổi đến qua cậu, những cánh chim cũng nhẹ nhàng lướt xuyên qua.
Cậu hoà mình cùng những đám mây đang trôi đến từ xa, hít vào hương thơm của những
miền đất lạ, cuộn mình và mở rộng... Ánh sáng nảy nở trong lòng cậu, và cùng một
ánh chớp, một tiếng sấm nổ, cậu trở thành một giọt mưa rơi trở về đáy sông xưa.
Cảm
nhận được ánh bình minh nhàn nhạt, Chagum tỉnh giấc và biết rằng tất cả đã sẵn
sàng. Cái trứng trong ngực cậu quặn đau. Đã đến lúc nó được nở ra.
Ánh
mặt trời chiếu qua tán lá xanh che phủ nền trời, loang lổ đổ xuống nền đất mọc
đầy rêu cỏ và trúc mảnh.
"Chờ
đã."
Balsa
đang đi nhanh phía trước liền dừng lại khi nghe tiếng Jin gọi đằng sau. Anh
đang quỳ xuống đất, xem xét những đám rêu dưới chân một cái cây lớn.
"Sao
vậy?"
Jin
ngẩng đầu lên. "Có vẻ như Tanda đã đúng. Ai đó đã ngủ lại tại đây. Xem dấu
vết trên rêu, người này đã rời đi vào đầu ngày."
Zen
đứng bên cạnh. Anh chỉ xuống mặt đất và lặng lẽ nói. "Đó là Nhị hoàng tử.
Không thể nhầm lẫn được. Xem kìa – một dấu chân."
Balsa
gạt cỏ quay trở lại bên gốc cây và nhìn mặt đất nơi anh đang chỉ. Dấu dép cói
in trên mặt đất còn thấy được, với hai vết dây buộc qua gót đặc biệt rõ nét. Cô
cảm thấy tim mình hơi thắt lại. "Phải, đó là dấu chân của Chagum. Tôi nhận
ra được sợi rơm bện tôi buộc vào dép của cậu bé cho dép đỡ trơn." Cô đứng
dậy và nhìn Tanda. "Từ đây đến suối còn bao xa?"
"Với
tốc độ của chúng ta thì khoảng hai dan (hai tiếng)."
"Nếu
đã xuất phát từ hừng đông thì cậu bé sẽ đến suối ít nhất nửa tiếng trước chúng
ta. Tính thêm thời gian chuẩn bị đuốc nữa, chúng ta không được bỏ lỡ giây phút
nào.” Balsa nhìn Jin và Zen rồi mỉm cười đầy thách thức. “Đây là cơ hội cho các
anh chứng tỏ giá trị của mình đấy.”
Hai Thợ săn chỉ mỉm cười đáp lại.
*Dan là đơn vị thời gian do tác giả đặt ra
Chương 8. Ngọn gió
Sahnan và cánh chim nahji
Chagum
tiến thẳng về hướng dòng suối, như thể được cái trứng dẫn dắt. Cậu ra khỏi rừng,
xuống
bãi sông và đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Mặt trời lên, phả xuống gáy cậu
gay gắt, nhưng cậu thậm chí còn không cảm nhận được sức nóng ấy. Tới khi dòng
sông đã thu hẹp thành một dòng chảy nhỏ và con suối đã sắp xuất hiện trong tầm
nhìn, cậu bỗng đột ngột dừng lại.
Thế
giới mơ hồ như một cơn mộng mị xung quanh cậu chợt trở nên rõ nét; cơ thể vừa cảm
nhận được mối nguy sống còn đã đẩy cậu ra khỏi giấc mơ của Nyunga Ro Im. Cả người
cậu toát mồ hôi lạnh. Xuyên qua hình bóng bình yên của bãi sông tại Sagu, cậu
thấy một biển bùn của Nayugu hiện lên trước mắt, như thể một vùng hồ khổng lồ
đã cạn sạch nước, để lại đáy hồ bùn lầy toả đi khắp phía. Một vùng cỏ nhỏ nhô
lên trên một cái gò nổi giữa vũng bùn – đó chính là thượng nguồn của dòng sông ở
Sagu. Tại chính giữa đó, cậu thấy một khoảng tối lớn như miệng hang, bên trong
toả ra tinh khí của đất. Linh cảm cho Chagum biết rằng đây là thứ năng lượng mà
cái trứng cần có để hoàn toàn trưởng thành.
Nhưng
cậu chỉ ngửi thấy cái chết quanh đây. Đó là mùi của loài ăn trứng Rarunga. Cậu
run lên vì sợ, bụng quặn lại, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Chân cậu giật
giật. Chagum rùng mình và căng cứng người, cố ngăn không cho chân cử động. Cái
trứng đang thúc giục cơ thể cậu đi tới, liên tục đẩy cậu. Nhưng khắp người cậu
toả ra mùi của shigu salua. Chỉ cần cậu bước một chân lên mặt bùn kia, Rarunga
chắc chắn sẽ ngửi thấy và săn đuổi cậu, để rồi xé xác cậu ra và nuốt lấy cái trứng!
Không! Tôi không
muốn chết!
Nhưng bàn chân của cậu đang nhích tới. Chagum run rẩy, dùng hết sức bình sinh để
kéo nó về; nhưng cái trứng như một đứa trẻ vừa được sinh ra, còn tắm mình trong
máu mẹ, nó đang căng người vươn về phía sự sống, liều lĩnh lao theo cuộc đua thời
gian với cái chết. Chagum không thể đè nén được một bản năng sơ thuỷ như vậy.
Cái trứng tựa như đang bốc cháy lên trong người cậu, và một lần nữa, cậu cảm thấy
chân mình chầm chậm chuyển dịch.
Đáp
lại nỗi kinh hoàng đang bóp nghẹt Chagum và tinh linh mây, một tầng sương trắng
dần dần dâng lên trên mặt sông. Dòng nước đặc sệt lại và toả ra một mùi kim loại
– mùi của nỗi sợ hãi. Chân của Chagum bắt đầu chuyển động, và lần này cậu không
thể ngăn được nó. Như một con cá khát tìm không khí, cậu ngẩng đầu hét lên:
"Balsa!"
*
"Sắp
tới Sahnan rồi," Tanda lẩm bẩm, rồi chợt dừng lại.
Balsa
ngoái nhìn anh. "Sao vậy?" cô hỏi.
"Suỵt!"
Tanda quỳ xuống bên dòng Aoyumi, kề mặt tới sát mặt nước. Anh vừa nghe thấy tiếng
gọi của những cư dân lòng nước Yona Ro Gai. Miệng niệm chú, anh mở mắt nhìn vào
thế giới bên kia–
–và
há hốc mồm kinh ngạc. Anh đang bồng bềng trong vùng trời phía trên một dòng
sông uốn lượn kỳ vĩ. Bờ sông trải về phía Sahnan, nhưng anh bàng hoàng nhận ra
rằng qua đó chỉ có một vùng lầy mênh mông bao quanh bởi núi non – đó là tổ của
Rarunga! Mà Chagum phải vượt qua đó để cái trứng có thể nở ra....
Anh
nhìn thấy một vài sinh vật kỳ lạ đang bơi về phía mình – các Yona Ro Gai.
"To Ro Gai trẻ tuổi, cư dân của mặt đất Sagu." Tanda phải gắng sức thở
trong lúc nghe. "To Ro Gai bề trên có lời nhắn. 'Đừng chỉ làm đuốc. Hãy tẩm
đẫm dầu để ngọn lửa không thể dập được bằng nước, hãy đánh lại Rarunga. Lấy cái
trứng và né–'"
Nhưng
Tanda không chịu nổi nữa. Anh hít vào một hơi thật sâu, ngã ngửa ra trên mặt đất
Sagu.
"Tanda!
Chuyện gì vậy?" Balsa kêu lên. Cô đỡ anh ngồi dậy.
Tanda
vừa ho khan vừa nói: "Torogai gửi lời tới chúng ta. Sư phụ nói không thể
chỉ làm đuốc đơn thuần được. Phải nhúng chúng vào dầu để lửa không thể bị dập bởi
nước... Không còn thời gian nữa! Chúng ta phải đi nhanh hơn, phải đổ dầu vào
trong các ngọn đuốc." Anh nhìn thẳng vào mắt Balsa. "Ở Nayugu, Sahnan
là một biển bùn."
Vừa
lúc đó, họ nghe thấy một tiếng thét nhỏ. Balsa bật dậy chạy đi.
"Balsa!
Chờ đã! Chị định chống lại Rarunga mà không dùng đuốc ư?" Tanda kêu lên,
nhưng Balsa đã nhảy qua các tảng đá và mất dạng khỏi bãi sông. Anh vội vã ngăn
cản các Thợ săn đang định đuổi theo cô. "Xin chờ! Đừng đi vội. Chúng ta phải
chuẩn bị đuốc trước. Tôi tin Balsa sẽ cho chúng ta đủ thời gian."
Balsa
lao mình vào màn sương – màn sương mà trước đó cô đã từng thấy. Sương trắng dày
ngăn cản tầm nhìn của cô, nhưng cô vẫn có thể nhận ra một bóng người nhỏ đang
chạy phía trước: Chagum. Cuối cùng thì cô cũng đã sắp bắt kịp được cậu.
Nhưng
đột nhiên cô cảm nhận được một luồng sát khí xuyên qua khắp người mình, xông
lên từ lòng đất phía dưới giống như lần trước. Ngay khi Chagum đến gần được
dòng suối, những cái nanh khổng lồ liền đâm qua mặt đất, vây lấy cậu từ mọi
phía.
Không kịp được! Balsa nghiến
răng.
Vậy
nhưng những cái nanh ấy lại di chuyển hết sức chậm chạp, tựa như chúng đang phải
cắt vào đá. Cái trứng… Nó đã thay đổi chất
nước trong lòng suối! Nhận ra điều này, Balsa nhảy lên mặt sông. Mặt nước
lúc này rắn hơn băng, trở thành một con đường toả ra ánh sáng xanh nhạt. Cô chạy
hết sức mình. Những cái móng vẫn đang cắt dần qua nước, cùng với những tiếng
răng rắc vang vọng, chúng chậm rãi thu hẹp lại quanh thân hình đã cứng đờ của
Chagum, không gì cản nồi.
Nhưng
Chagum không còn thấy sợ nữa. Tuy có thể nhìn thấy con Rarunga khủng khiếp, cậu
cũng đang tập trung vào Nayugu, vào gò đất nổi lên dưới chân cậu. Dù cảm giác
bình tĩnh này phần nào bắt nguồn từ khao khát được sinh ra của cái trứng, nó đang
được tiếp sức rất nhiều từ chính Chagum và ham muốn sinh tồn từ sâu thẳm trong
cậu.
Cậu
cảm thấy cái trứng bắt đầu chuyển động, đi từ ngực cậu lên họng, từ họng lên miệng.
Trước mắt cậu là một cái hố sâu, nơi tinh khí của lòng đất đang thổi lên. Theo
bản năng, Chagum quỳ xuống trên hai tay hai chân, nhìn vào lòng đất Sahnan, tạo
nên tư thế cho cái trứng được nở ra tại Nayugu.
Vụt! Một dòng năng lượng
ấm và ẩm đang thổi ngược lên. Đây là lúc nguồn sống thiêng liêng của Sagu và
Nayugu hội tụ và dâng lên trời cao. Tiếp nhận một nguồn năng lượng tập trung
như vậy, cái trứng đã hoàn thành bước biến đổi cuối cùng, tạo nên một cái vỏ rắn
để bảo vệ nó ở cả hai thế giới. Mau! Mau!
Mau! Chagum nghĩ, và như thể đáp lại lời giục, cái trứng trượt lên khoang
miệng của cậu.
Chính
vào lúc này, Balsa tới được bên Chagum. Những cái bóng sắc nhọn của móng vuốt
Rarunga đã phủ lên hai người. Không còn thời gian suy nghĩ, cô cúi xuống trên
người Chagum, vòng tay trái ôm lấy cậu, định nhấc bổng cậu lên. Chagum hoảng hốt
vùng vẫy trong cánh tay cô, cố gắng nán lại gần Sahnan. Trong khi họ giằng co,
móng của Rarunga khép lại, cho tới khi Balsa nhận thấy đường thoát đã mất. Cảm
thấy cái chết đã gần kề, cô ôm chặt lấy Chagum, cảm nhận hơi ấm của cậu trong
lòng mình.
Chagum
há miệng, ngay sau đó, cái trứng vô hình rơi khỏi miệng cậu vào Nayugu. Ngay lập
tức, Rarunga biến mất khỏi Sagu để truy tìm cái trứng ở thế giới bên kia. Cái
trứng rơi xuống, luồn sâu vào khe nứt trong Nayugu. Thế rồi, như một hơi thở hắt
từ lòng đất, một luồng năng lượng phóng lên từ phía dưới, cuốn lấy cái trứng
trong một vòng xoáy phun lên trời cao. Những xúc tu của Rarunga cố bắt lấy nó,
nhưng khi chúng sắp chạm tới được thì cái trứng rời khỏi Nayugu.
Balsa
không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không bỏ lỡ những khoảng khắc quý
giá khi con quái vật biến mất. Cô siết chặt vòng tay quanh Chagum và nhấc cậu
lên. Một quầng sáng xanh xuất hiện trước mặt cô ngay khi cô vừa cảm nhận được sự
trở lại của Rarunga. Trong lúc Chagum nắm lấy cái trứng đang bập bềnh trong quầng
năng lượng phát sáng thổi lên từ khe nứt, Balsa liền tung người vào không
trung, phía dưới là Rarunga trồi lên từ mặt đất. Ôm chặt lấy Chagum đang giữ
cái trứng trong tay, cô phóng qua những móng vuốt đang bao quanh họ như một cái
lồng. Những xúc tua đuổi theo hai người, tìm kiếm cái trứng nhỏ.
Balsa
xoay người trên không trung và vung thương như chớp giật. găm một cái xúc tu xuống
đất. Một tiếng rít không nên âm sắc vang vọng lại, rung chuyển mặt đất. Cô giẫm
lên cái xúc tu và rút thương ra trước khi cái xúc tu tiếp theo kịp tới. Nhưng
trong khoảnh khắc ấy, móng vuốt của con vật lại đâm lên từ lòng đất, hướng thẳng
về phía họ. Không có thời gian để trốn thoát. Balsa nhảy lên một cái móng, lấy
chân kẹp hai bên vỏ móng rắn chắc và dùng đà nhấc lên của nó để nhảy lên không.
Vừa lộn ngửa người, cô vừa nắm lấy thắt lưng của Chagum và lẳng cậu sang bên
trước khi bản thân chạm đất, đưa cậu rời xa khỏi tầm chém của Rarunga. Tất cả đều
được thực hiện theo bản năng, không chút suy nghĩ.
Vừa
buông Chagum ra, cô liền hối hận: nếu cậu rơi trúng một tảng đá, cú va đập sẽ
giết chết cậu. Nhưng thời gian rèn luyện cùng Balsa đã cứu mạng Chagum. Khi rơi
xuống trên bộ rễ của một cái cây, cậu cuộn người lại, che lấy đầu và dùng vai
cùng hông để tiếp nhận những chấn động. Balsa vừa chạy về phía cậu vừa tránh khỏi
những xúc tu đang liếm tới trong không trung như những lưỡi roi và dùng thương
gạt chúng sang bên.
Đột
nhiên, một cái xúc tu cuốn lấy chân cô và giật cô ngã mạnh xuống đất. Với vòng
thắt chặt cứng, nó nhấc cô lên lủng lăng trên cao. Một móng vuốt sáng rực, sắc
như lưỡi gươm lao tới. Cái xúc tu vung cô lên, có ý đạp cả người cô vào cái
móng kia; Balsa không thể làm gì được.
Cô
nghiến chặt răng, chờ cơn đau tới, nhưng bỗng cái xúc tu giật mạnh lại. Mũi của
cái móng sượt qua dưới vai Balsa. Cô cảm thấy một cơn đau buốt lên sau lưng.
Xoay mình nhìn, cô thoáng thấy bóng một người cầm đuốc – Jin! Anh gí đầu đuốc
dài rực lửa vào cái xúc tu, khói đen cuồn cuộn toả ra mọi hướng. Tanda và Zen đứng
trấn sau lưng anh.
Một
mùi hôi kinh khủng bao lấy Balsa; với một tiếng rít xé toang không gian, Rarunga
ném cô đi. Cô co gối cuộn mình lại, lộn hai vòng trên không. Balsa rơi mạnh xuống
đất khiến sỏi vụi văng lên, cô lập tức lăn sang bên và lộn người bật dậy. Lưng
áo của cô đã bị xé rách, trên lưng cô bị chém sâu, nhưng vết thương hầu như
không chảy máu, cô cũng không cảm thấy đau. Chiến khí cuồn cuộn như cơn sốt
trong người cô, mạnh mẽ hơn bất cứ cảm giác nào cô từng trải qua.
Sau
lưng Balsa, Tanda và những người còn lại vung đuốc, gí lửa vào móng và xúc tu của
Rarunga. Nhưng họ biết mình không thể tiêu diệt con vật chỉ với lửa đuốc; mỗi
khi cảm nhận thấy ngọn lửa, con vật lại biến mất vào Nayugu, sau đó trở lại
Sagu và tấn công từ một hướng khác. Tanda, Jin và Zen cứ tiếp tục như vậy. Tắm
mình trong mồ hôi, ba người tựa như đang múa đuốc, nhưng đó là một điệu múa có
thể định đoạt vận mệnh của họ. Một bước sai, họ sẽ mất mạng.
Trong
lúc ấy, những cái xúc tu hết sức nhạy cảm với mùi vẫn đang tiếp tục tìm kiếm
cái trứng của Nyunga Ro Im. Chúng tránh khỏi những ngọn lửa, lần mò trên mặt đất
để ngửi tìm ngọn nguồn của mùi hương đã dẫn Rarunga đến đây và khiến con vật
thèm khát. Cuối cùng, chúng cũng tìm thấy Chagum đang cuộn người dưới một gốc
cây.
Dù
Chagum không bị va vào đầu khi người cậu văng vào thân cây này, cậu vẫn bị chấn
động đến choáng váng. Tâm trí cậu chỉ tỉnh táo lại khi Balsa đến bên, luồn tay
bế cậu dậy. Cậu sợ rằng mình đã bóp nát cái trứng, nhưng nó vẫn bình yên vô sự,
toả ra ánh sáng xanh trong bàn tay phải của cậu. Cái trứng rắn và trơn mượt như
một viên sỏi; cậu cảm nhận được một chút ấm áp: nó mang sức sống.
Balsa
thấy cái trứng. “Chagum! Vứt nó đi! Mau lên, ném nó đi em!”
Cậu
sửng sốt ngước nhìn cô. Nếu vứt nó đi,
mình sẽ thoát, cậu nghĩ. Tanda và mọi
người cũng sẽ không sao. Bảo vệ nó thì ích gì chứ nếu chúng ta phải bỏ mạng? Nhưng
vô số những ý nghĩ khác cũng lướt qua đầu cậu: hơi ấm của cái trứng, sự yếu ớt
của nó. Nó không còn chút quyền năng nào đối với cơ thể của cậu nữa, thậm chí
cũng không thể bày tỏ khao khát tồn tại của mình. Nó chỉ có thể im lặng nằm
đây, nhẹ nhàng sưởi ấm lòng bàn tay cậu. Nhưng đối với cậu, khao khát ấy vẫn hiển
hiện đến đau lòng. Nó đã chọn cậu, tin vào cậu, gửi gắm sinh mệnh cho cậu, chỉ
bởi vì nó muốn được sống.
Dòng
suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng bởi một cơn thịnh nộ, một cơn thịnh nộ đầy sát ý
trào tới từ bên ngoài, dâng lên từ dưới đất khiến cả người cậu đông cứng. Khi
Balsa định ôm cậu chạy đi, Chagum lại đạp chân vào những rễ cây, giãy mình ra
khỏi vòng tay của cô.
“Chagum!”
cô thét lên.
Mặt
đất dưới chân cậu bửa ra như một quả lựu, những cái móng của Rarunga hiện lên.
Tanda
thấy Chagum chạy về phía mình, phía sau là những cái móng đột ngột xẻ tới.
Nhưng tâm trí anh lại bị thu hút bởi một tiếng kêu the thé – một đàn chim đang
bay về phía họ.
“Kiu!
Kiu!”
Một tia sáng loé lên trong đầu anh. Nahji… Chim nahji! Chiếc bùa làm từ xương nahji ở cổng làng, bài hát trong Lễ Hạ chí, loài chim nahji bay nhanh hơn quỷ dữ… Anh chợt nhận ra chính xác họ cần phải làm gì.
“Chagum!”
anh kêu lên. “Chim nahji! Là chim nahji! Ném cái trứng lên trời!”
Những
xúc tu cuốn mình về phía Chagum. Một trong số chúng suýt chạm được tới cậu,
nhưng Balsa chạy ở phía sau đã tóm lấy nó và quật nó xuống đất. Dù vậy, một xúc
tu khác đã vung tới. Jin và Zen chạy tới hỗ trợ, nhưng họ không cản kịp khi nó
cuốn vào cánh tay phải của cậu và giật ngược lại với một sức mạnh kinh khủng. Một
âm thanh ghê sợ vang lên, cảm giác đau đớn phóng suốt vai phải của Chagum; cánh
tay đã bị trật khớp.
Cái
xúc tu co ngược lại, nhấc bổng Chagum lên không trung, đầu xúc tu luồn về phía
cái trứng trong tay cậu. Những cái lông mảnh ở đầu xoè ra thành một cái miệng
hút. Miệng thét lên, Chagum cố dùng tay trái để cầm lại cái trứng, nhưng cánh
tay phải của cậu đã bị kéo cao lên bởi cái xúc tu, cả người cậu giờ treo lủng lẳng
trên bờ vai bị thương. Ngay khi cậu cảm thấy phải bỏ cuộc rồi, một bàn tay to lớn
vươn tới bên cạnh cậu và giật lấy cái trứng. Ngoảnh đầu nhìn, Chagum quên cả
đau đớn, hết sức vui mừng. “Anh Tanda!”
Tanda ném thẳng cái trứng lên trời như thả một mũi tên đã giương. Một con chim tách ra khỏi đàn nahji đang bay về phương nam của dãy núi Aogiri. Qua làn nước mắt nhoè, Chagum nhìn nó chúi xuống, mềm mại lượn về phía cái trứng và hé mỏ ngậm lấy khối cầu đang toả sáng. Con vật nhanh chóng băng qua nền trời và biến mất khỏi tầm mắt. Cuối cùng cái trứng cũng đã thoát khỏi nanh vuốt của Rarunga.
Tanda ném thẳng cái trứng lên trời như thả một mũi tên đã giương. Một con chim tách ra khỏi đàn nahji đang bay về phương nam của dãy núi Aogiri. Qua làn nước mắt nhoè, Chagum nhìn nó chúi xuống, mềm mại lượn về phía cái trứng và hé mỏ ngậm lấy khối cầu đang toả sáng. Con vật nhanh chóng băng qua nền trời và biến mất khỏi tầm mắt. Cuối cùng cái trứng cũng đã thoát khỏi nanh vuốt của Rarunga.
Nó
biến mất quá đột ngột, khiến Rarunga không thể theo được dấu mùi. Con vật tập
trung sự chú ý vào Chagum – lúc này vẫn còn mang trên mình mùi của cái trứng.
Tanda dùng tay phải ôm lấy Chagum và gí ngọn đuốc đang rực cháy trong tay trái
vào cái xúc tu đang cuốn quanh cậu. Với một tiếng kêu thảm thiết đến nổi da gà,
con quái vật buông lỏng, nhưng các xúc tu khác đã lập tức túa về phía Chagum,
bám vào cậu như những con đỉa. Cây đuốc bị đánh bay khỏi tay của Tanda, anh và
Chagum đều bị treo ngược lên.
“Chagum!
Tanda!” Balsa đâm vào bốn xúc tu đang nắm lấy hai người. Cây thương của cô hoa
lên với tốc độ như thể lưỡi thương đã trở nên vô hình. Jin và Zen nhảy vào giữa
vòng vây của những cái móng, dùng đuốc bảo vệ cô trong lúc chúng đang thắt chặt
lại. Một thứ dung dịnh đang trào ra từ những vết thương Balsa đâm vào trên các
xúc tu. Rarunga vặn mình thống khổ: lửa là tối kỵ đối với một sinh vật sống
trong vùng đầm lầy tăm tối lạnh lẽo.
Balsa
cảm thấy nền đất dưới chân hẫng đi rồi trồi lên. Bất chợt, cơ thể khổng lồ và
trơn trượt của con quái vật nổi lên trên mặt đất, bụi đất văng khắp nơi. Balsa,
Jin, và Zen loạng choạng ngã. Cái mồm vĩ đại của Rarunga mở to ra giữa vòng
tròn móng vuốt, các xúc tu xô đẩy nạn nhân của con vật về cái hố ấy.
Miệng
hét lên, Jin và Zen ném đuốc vào miệng nó, nhưng các xúc tu quanh vùng miệng đã
gạt chúng sang bên. Một chân của Tanda đã vào tới trong miệng Rarunga. Balsa chạy
tới nhặt cây đuốc anh đã đánh rơi. Tay phải cầm đuốc, tay trái cầm thương, cô
nhảy lên và dùng hết sức ném thương. Lựa theo đà vung ấy, cô ném cây đuốc theo
sát phía sau.
Cây
đuốc bay đúng theo mũi thương. Những cái xúc tu gạt cây thương sang bên, để lộ
một khoảng trống cho ngọn đuốc. Nó bay qua phía trên chân của Tanda và lao thẳng
vào mồm con quái vật, tiếng lửa cháy xèo xèo. Rarunga rít lên không thành lời,
ném những nạn nhân của nó lên không trung và biến mất. Chagum và Tanda rơi xuống
đất với những tiếng ‘thịch’ đáng sợ, sau đó chỉ còn sự im lặng.
Như
một tiếng thở dài, dòng suối lại rầm rì chảy. Balsa chạy về phía Chagum đang nằm
bên bờ sông và nâng cậu dậy. Mặt cậu trắng bệch và đầm đìa mồ hôi. Hai hàng mi
hơi động đậy. Có chút đờ đẫn, cậu mở mắt ngước nhìn cô, ánh mắt không đúng tiêu
cự. “Tay… em… đau quá.”
Balsa thở ra một hơi dài và ôm lấy đầu cậu.
*Tán nhảm cuối ngày: Anime chọn
dựng Rarunga kiểu khác và lúc đánh nhau cũng khác nên xem chỉ cảm thấy hơi nhấp
nhổm, còn trong truyện tả thật ra đọc hơi sợ orz. Bù lại những phần đấu thương
trong phim thực sự vô cùng hoành tráng, nhất là nhờ phong cách vẽ giàu chiều
sâu + nhạc siêu chuẩn của bác Kenji Kawaii vĩ đại <3 o:p="">3>
Đầy đủ bài Nahji no uta rất dễ
thương được viết cho phim là như vầy: Nahji no Uta
No comments:
Post a Comment