Thursday 25 May 2017

Hộ Vệ Của Tinh Linh - Phần III Chương 5-6

Chương 5. Những cái móng tấn công

Họ tiếp tục đi, Jin phía trước, Yun và Zen ở hai bên, Mon theo đằng sau. Bốn Thợ săn còn lại không lộ diện. Balsa biết bọn họ hẳn phải đang ẩn mình trong rừng, bao bốn phía xung quanh – một điều cực kỳ khó khăn trong địa hình hiểm trở này. Tiếng ve kêu liên miên dội xuống, vang ù ù trong tai không ngừng.

Chagum vẫn còn trong trạng thái lơ mơ. Tuy cậu ý thức được mình đang di chuyển trên sơn đạo, cũng cảm nhận được bàn tay Balsa giữ mình, vẫn có những lúc Sagu hoàn toàn biến mất, trong mắt cậu chỉ còn thấy Nayugu. Người cậu thấm đẫm mùi shigu salua, khiến cậu gần như xây xẩm, nhưng mùi hương ấy chỉ có thể ngửi thấy được ở Nayugu; ngay cả Balsa đang đi ngay bên cạnh cậu cũng không ngửi được nó. Mùi hương ấy đọng lại sau từng bước đi, để lại những dấu vết rõ ràng.

Balsa chợt thấy nổi da gà, tóc gáy dựng đứng như vừa bị dội nước lạnh. Cô chuẩn bị tinh thần, tưởng rằng Mon định tấn công, nhưng cô lập tức nhận ra rằng mình đã lầm. Tất cả mọi người đều đã dừng lại. Tuy các Thợ săn, Torogai và Tanda rõ ràng đều cảm nhận được điều gì đó, một sự hiện diện như đang dần hình thành tựa hơi nước bốc lên từ mặt đất, không ai nhận rõ được ngọn nguồn của nó. Tiếng ve kêu rầm rĩ bỗng ngưng bặt. Sự tĩnh lặng bất thình lình cực kỳ căng thẳng.


Tim của Chagum co lại kinh hãi. Có thứ gì đó ở Nayugu đang theo dõi cậu. Cậu biết mình phải bình tĩnh nhìn thẳng vào thế giới đó, nhưng cậu sợ tới mức theo bản năng mà tránh mắt đi luôn.

"Ba–Balsa!" Cậu cứng đờ người, bám chặt lấy cô. Cô hướng mũi thương xuống đất. Sát ý tràn lên từ dưới chân cô, không phải từ một điểm mà từ rất nhiều nơi! Nhưng cô không thấy được gì cả.

Có thứ gì đó loáng lên dưới chân Chagum – kia! – Balsa đâm xuống. Mũi thương va chạm với một thứ gì đó cứng cáp, nhưng thứ này lập tức biến mất. Đầu thương của cô ngập vào mặt đất, cô phải dừng lại để rút nó lên.


Bất chợt, những móng vuốt cao bằng đầu người xuất hiện quanh họ. Xuyên qua những dây leo, bụi rậm, thậm chí cả rễ cây, chúng hướng thẳng về phía Chagum. Balsa lập tức nắm lấy thắt lưng cậu và ném cậu lên trên. Một cái móng suýt sượt qua cậu. Bàn tay cậu vươn ra tóm được lấy một cành cây lớn trên cao và cậu ôm chặt lấy nó, nhưng nó ngả xuống do sức nặng của cậu, chừng như sắp gãy.



Tốc độ của Balsa khiến các Thợ săn kinh ngạc. Vừa thấy cô đâm thương xuống đất, đã thấy cô tung người lên không. Lấy đuôi thương làm bệ đỡ, cô nhảy lên một cành cây phía trên Chagum và nắm vào cổ áo cậu để kéo cậu lên ngọn cây. Phía dưới họ, những móng vuốt đang vây lại từ mọi hướng, những nắm đất bị hất tung về phía thân cây.

Rồi chúng đột ngột biến mất. Chúng không chìm xuống mà chỉ hoàn toàn mất dạng, để lại một khoảng không đáng ngờ. Yun nằm kêu rên trên mặt đất – chân phải của anh đã bị cào rách. Kiếm của anh đã bị những cái móng đánh vỡ vụn.

Tanda và Torogai lẩm nhẩm niệm chú. Khi mở mắt nhìn vào Nayugu, họ nhìn thấy một vùng đất bùn nhão trải dài trước mắt. Một sinh vật trông giống nhện bò về phía họ với sáu chân. Trên lưng nó mang sáu cái móng xếp thành vòng quanh một cái miệng, từ trong vươn ra những xúc tu mỏng đung đưa như roi, tạo nên những tiếng huýt gió. Đó chính là Rarunga, khủng khiếp hơn cả những gì hai người đã tưởng tượng. Đưa tâm trí trở về Sagu, hai người hét lên, "Leo lên cây! Nhanh lên!"

Nhưng Jin vẫn chôn chân trên mặt đất, không hiểu gì, kiếm giương sẵn sàng. Trong lúc Tanda chạy về phía anh, nhữung cái móng đột ngột xuất hiện trở lại. Trước khi một trong số chúng chém anh làm đôi, Tanda vừa kịp đẩy anh sang bên.

Máu phun ra từ bên hông Tanda. Balsa nhìn mà mặt tái đi. "Chagum, ôm chặt lấy cành cây này, không được di chuyển, nhớ chưa?" Cô nhảy xuống đất và chạy về phía Tanda. Luồn tay xuống dưới cánh tay của anh, cô đỡ anh đứng dậy. Anh rên lên và quay nhìn cô.

"Em không sao! Không sao! Cứ kệ em! Chị phải bảo vệ Chagum đi!" Anh cố đẩy cô ra, nhưng cô phớt lờ. Từ vị trí quan sát trên cây, cô đã theo dõi sự di chuyển của Rarunga và thấy rằng những cái móng của nó luôn xuất hiện thành vòng tròn với Chagum là tâm. Cho rằng nó sẽ không truy đuổi ai ngoài Chagum, cô dùng vai cõng Tanda chạy ra ngoài.

Nhưng trong vài phút ấy, một thay đổi lớn thứ ba đã đến với Chagum. Sau khi hấp thu mật của shigu salua, cái trứng đã sẵn sàng nở. Đối với Chagum, thay đổi này tới dồn dập và đáng sợ hơn bất cứ thay đổi nào trước đó. Cậu sửng sốt nhận ra mọi cảm giác đang mất đi khỏi tay chân mình; chẳng mấy chốc cậu đã không còn cảm nhận được cành cây mình đang bám vào nữa. Cậu cố hét lên, nhưng không âm thanh nào thoát ra. Mọi tiếng động xung quanh cậu từ từ lùi xa và tầm nhìn của cậu tối đi – năm xúc giác kết nối cậu với thế giới bên ngoài mờ dần cho đến khi hoàn toàn rời bỏ cậu. Ý thức của cậu thu lại thành một vùng tối vô tận, thay vào đó, một ý thức khác bắt đầu di chuyển tay chân của cậu, cơ thể của cậu. Ban đầu, cậu kinh hãi đến mức tưởng rằng mình đã phát điên, nhưng dần dần cậu mất đi cảm giác hoảng sợ, cho đến khi rơi vào một trạng thái giống như buồn ngủ.

Cậu vẫn cố giữ ý thức của mình, chống lại cảm giác lịm đi ấy. Nỗ lực này đã mang lại kết quả – dường như cậu đã đạt được một sự thấu hiểu nào đó với ý thức kia. Tuy nhận thức đứt đoạn, cậu thoáng thấy được những gì đang xảy ra quanh mình, giống như một người vừa ngoi lên mặt nước từ đáy nước sâu. Cậu thấy mặt đất phía dưới xoay tròn rồi biến khỏi tầm mắt. Nhác thấy tay phải của mình nắm lấy một cành cây quấn đầy dây leo, rồi nó biến mất và dòng sông ào về phía cậu, những tảng đá dưới mặt nước cạn chìa lên. Bọt nước tung vào không trung. Đáp lại mùi nước ấy, một năng lượng nóng bỏng vươn lên từ sâu thẳm bên trong cậu, và tâm trí Chagum bước vào một thế giới kỳ lạ, nơi cậu sẽ phải phiêu lưu trong một thời gian nữa...

Balsa đặt Tanda xuống một nơi cô thấy an toàn. Khi quay nhìn lại, cô thấy Chagum đã nhanh chóng đi rất xa, chuyền mình giữa những thân cây như khỉ, tung người qua các cành cây với sự dẻo dai đáng kinh ngạc. Trong thoáng chốc, cô đứng sững tại chỗ. Động tác của cậu không giống người, ngay cả cô cũng không thể nhẹ nhàng nhảy đi trong rừng như vậy. Còn đây là cậu đang lao đi.

Cô bừng tỉnh lại và đuổi theo hướng cậu đã biến mất. Không hề được báo trước, một cái móng chợt vươn cao như tường thành trước mặt cô, đẩy đất đá rơi xuống như mưa. Đưa tay lên trước mặt để bảo vệ mắt, cô nhanh nhẹn tránh sang bên và chạy qua nó. Phía sau lưng, cô nghe thấy tiếng các Thợ săn hét lên. Ngay cả những võ sĩ thiện chiến như họ cũng không có cơ hội trước một thứ quái vật có thể biến mất theo ý muốn, và Rarunga có thể đã nhận ra rằng nó phải giết chết những người này trước khi muốn tóm được cái ăn.

Balsa chuyên tâm truy đuổi Chagum, nhưng cô cũng phải đề phòng những cái móng tấn công bất chợt và những xúc tu tìm cách cuốn lấy mình, khiến khoảng cách giữa họ ngày một nới rộng. Cô cắn chặt răng, tiếp tục chạy. Đột nhiên, cô nhận ra rằng đất không còn bay lên không trung nữa. Có vẻ như cô đã thoát khỏi tầm của những cái móng. Rarunga không biết rằng Chagum đã chạy thoát, cô chợt hiểu. Có lẽ nó không theo dấu được một người đã rời khỏi mặt đất. Cô nhìn qua những khoảng trống giữa các tán cây, tìm kiếm Chagum, nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu.

Balsa bình ổn lại hơi thở và mở rộng các giác quan để tìm cậu. Phía xa xa, cô cảm thấy như mình vừa nghe thấy tiếng một thứ gì va vào nước. Đúng rồi! Chắc chắn là cậu bé đã chạy về phía dòng sông!

Cô chạy lao qua những thân cây cho đến khi tới bờ sông. Rồi cô dừng lại trong kinh ngạc. Một làn sương dày như khói đã trùm lên mặt sông, che mờ tất cả vùng thượng du. Nó ngăn không cho cô thấy được gì cả, chưa nói tới tìm người.

“Chagum!” Cô gọi tên cậu cho đến khi giọng khản đặc, nhưng làn sương chỉ hút lấy tiếng cô, không cho một lời đáp.

Cô chỉ rời mắt khỏi cậu một khoảng khắc. Chỉ có thế. Sao có thể ngờ hậu quả lại thành thế này? Balsa đứng đó, lặng đi trong ân hận.




Chương 6. Lần lại những ghi chép của Nanai

Mon nhìn vào thảm cảnh trước mắt, không nói một lời nào. Chân phải của Yun đã bị cào nát. Các Thợ săn còn lại tan tác khắp nơi, có hai người chịu thương nặng bởi những cái móng, hai người nữa bị thương nhẹ. Tới khi con Rarunga đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn Mon, Jin, và Zen là vẫn bình yên.

Torogai lấy ra một bình rượu mạnh để khử trùng một mũi kim cùng chỉ khâu, khâu lại vết thương bên lườn Tanda một cách thành thạo, sau đó tới trị liệu cho những người còn lại. Chống chọi lại cơn đau bỏng rát, Tanda đứng dậy, đi tới giúp bà.

"Ta không thấy Balsa và Chagum. Tanda, mi nên đi tìm họ đi," Torogai lên tiếng giục, nhưng Tanda lại lắc đầu.

"Con sẽ đi tìm, nhưng để sau khi trị thương cho hai người này đã. Nếu trị không xong ngay bây giờ, họ sẽ mất mạng. Balsa thì dù tạm thời không có chúng ta đi cùng cũng có thể xử lý được khó khăn."

Torogai không nói thêm gì nữa. Jin, Zen, và Mon chia nhau giúp đỡ các đồng đội bị thương. Sau khi họ đã làm mọi việc có thể làm trong tình cảnh này rồi, Tanda liền nghe thấy có tiếng người đang xuyên rừng đi tới. Anh vội đứng dậy và nhận ra đó là Balsa. Biểu cảm đầy u uất, cô rảo bước tới bên cây thương của mình và nhổ nó lên khỏi mặt đất.

"Balsa! Chagum sao rồi?" Tanda hỏi. "Không theo cùng chị sao?"

Cô ném một ánh nhìn sắc nhọn về phía anh và khẽ lắc đầu.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô đi về phía anh, nhíu mày thở dài. "Chị không biết. Cậu bé tự chạy mất." Cô kể lại sự việc từ đầu đến cuối. Torogai và các Thợ săn tụ lại nghe.

"Chắc chắn là nó bị nước thao túng rồi," Torogai nói. "Mi có kể rằng chuyện này đã từng xảy ra, nhớ không?"

"Phải. Nhưng chỉ là khi cậu bé ngủ hoặc bất tỉnh thôi."

Đôi mắt của Torogai nheo lại. "Vậy có thể là thằng nhóc không còn tỉnh táo."

"Sao kia?"

"Trong thời kỳ đầu, trứng của Nyunga Ro Im chỉ chiếm lấy cơ thể của Chagum khi nó ngủ hoặc bất tỉnh, đúng không? Nhưng khi thay đổi thứ hai xảy ra, Chagum đã bắt đầu cảm nhận được những xung động của cái trứng ảnh hưởng đến hành động của nó, ngay cả khi nó đang tỉnh táo, hơn nữa nó cũng đã có thể nhìn vào Nayugu một cách dễ dàng."

"Vậy là sư phụ cho rằng một biến hoá mới đã diễn ra," Tanda nói.

Torogai gật đầu. "Chỉ còn một ngày nữa trước điểm hạ chí – một ngày trước khi cái trứng nở ra. Có thể cái trứng đã chiếm lấy cơ thể của thằng bé và điều khiển mọi hành động của nó để đảm bào rằng việc trứng nở sẽ diễn ra một cách an toàn.

Balsa dộng đuôi thương xuống đất. Mọi người đều giật mình, ngạc nhiên nhìn cô.

"Cái thứ Nyunga Ro Im này nghĩ nó là cái quái gì chứ?" cô gầm lên. "Tôi chẳng quan tâm đến thứ tinh linh mây kia! Nếu Chagum có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đập nát cái trứng ấy trước khi Rarunga kịp đụng đến nó! Sao nó dám đùa bỡn với mạng sống của người khác như thế!"

Torogai liếc nhìn Tanda như muốn bảo rằng vỗ về cơn giận điên cuồng của nữ thương thủ kinh dị này việc của anh. Bà cũng chẳng thèm chờ để thấy anh nhún vai đáp lại mình mà quay sang nhìn thẳng vào người đứng đầu nhóm Thợ săn. Mon cũng mạnh mẽ nhìn lại.

"Ngươi!" Torogai nói. "Ngươi thấy mấy cái móng đó rồi đấy. Ta không biết Thánh đạo sư kia đã ra những chỉ thị gì cho ngươi, nhưng thứ đó chính là thứ quái vật mà Hoàng đế Torugaru theo lý đã tiêu diệt từ xa xưa. Nó đang nhằm tới trứng của tinh linh mây nằm trong người Nhị hoàng tử." Bà thuật lại sơ qua về những chuyện đã xảy ra và về thế giới Sagu cùng Nayugu. Các Thợ săn chăm chú nghe, không nói lời nào. Câu chuyện quả thực phi thường, xoá tan đi những nghi ngờ còn lại trong họ.

"Và vì thế," Torogai kết luận, "Ta phải gặp Thánh đạo sư và tìm ra xem trước kia những người đó đã đánh bại con vật bằng cách nào. Nhưng ta cũng lo cho Hoàng tử. Balsa và Tanda là một cặp đôi khó bại, nhưng càng thêm sức giúp vào thì càng tốt. Trong các ngươi có ai tình nguyện giúp họ đi tìm Hoàng tử hay không?"

"Bà không cần phải hỏi," Mon gầm nhẹ. "Ta sẽ đích thân đi."

Nhưng Jin đã bước tới. "Lão đại, xin hãy để tôi đi."

"Và tôi nữa," Zen lặng lẽ nói thêm.

Mon gật đầu. Nếu có hai người, ít nhất một trong hai luôn có thể liên lạc với anh, còn nhiệm vụ đầu tiên của anh sẽ là bẩm báo lại ngay lập tức với Hoàng đế và Thánh đạo sư để họ biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi vấn đề này được quyết định, tất cả những việc còn lại đều nhanh chóng được sắp xếp. "Chúng ta sẽ để những người bị thương nặng lại đây," Mon nói. "Taga, Sune, hai người ở lại với họ đêm nay. Tôi sẽ đưa vị chú thuật sư này vào kinh. Tôi sẽ lập tức phái viện binh tới sau khi đến nơi.  Nếu bà ta nói thật, thứ sinh vật có móng đó đang nhắm tới Hoàng tử, vậy nên nó sẽ không tấn công những người ở lại đây. Hiểu chứ?"

Các Thợ săn gật đầu. Jin và Zen lẳng lặng lên đường cùng Balsa và Tanda, trong khi Mon và Torogai bắt đầu một cuộc chạy đua về phía kinh thành. Đó là một quãng đường vô cùng khổ cực. Họ đang ở cách kinh đô tại Kosenkyo chừng năm mươi nan (khoảng 55 km), cả quãng đường bị cách bởi núi non trùng điệp, ngay cả các Thợ săn thường cũng phải mất nửa ngày để vượt qua, trong khi hai người giờ phải đi với tốc độ như đang ở trên đất bằng. Dù Torogai cực kỳ khoẻ mạnh so với độ tuổi ngoài bảy mươi, bà cũng không thể đi liên tục không ngừng nghỉ. Khi trời bắt đầu tối và bà tỏ ra thâm mệt, Mon liền cõng bà đi tiếp.

Mon không thể ngừng suy nghĩ về Đại hoàng tử đang trong cơn bạo bệnh. Thứ Nyunga gì đó này và cái trứng của nó là một chuyện, nhưng nếu Đại hoàng tử có mệnh hệ gì, Chagum sẽ trở thành người thừa kế ngôi vị duy nhất của Hoàng đế. Ngài phải được bảo vệ bằng mọi giá. Trong khi chạy băng băng trên sơn đạo tối mịt, anh chợt tự hỏi không biết hai trăm năm về trước có phải tổ tiên của mình cũng đã từng chạy qua núi non như thế này hòng săn đuổi con quái vật kia hay không.

Khi họ tới được kinh thành thì trời đã sắp sáng. Torogai đã ngủ gần như suốt đoạn đường được cõng, nay thấy hồi sức hẳn, nhưng Mon thì cảm thấy kiệt lực như muốn quỵ xuống. Hai người được đưa tới mật thất dưới tẩm điện của Hoàng đế, nhưng Thánh đạo sư không thể tới gặp họ: bệnh tình của Đại hoàng tử đã trở nặng, ngài không thể rời khỏi bên giường điện hạ. Trong lúc Torogai không tiếc lời chửi rủa thì một quan tinh sĩ trẻ tuổi tiến vào.

Đó là Shuga. Mon nhìn anh mà giật mình; Shuga trông như một một người bệnh đang chết mòn, sắc mặt tái xám, hai má hõm vào. Nhưng anh vẫn chú tâm nghe những điều Mon thuật lại, sau cùng thì gật đầu. "Phái các anh tới ao Aoike trước là một quyết định chính xác. Anh làm tốt lắm, Mon. Tôi sẽ chuyển lời ngay khi Thánh đạo sư trở lại. Tạm thời thì anh nên nghỉ ngơi một chút đi."

Mon thoáng ngập ngừng, không chắc rằng mình nên để bà lão chú thuật sư lại một mình với vị quan tinh sĩ trẻ này, anh ta trông mệt và yếu quá.  Nhưng Thánh đạo sư rõ ràng đã tin tưởng để anh ta đại diện thay ngài, hơn nữa nét mặt kiên nghị và tinh tường của anh cũng thuyết phục Mon rằng anh có thể xử lý được Torogai.

Mon liền cúi người. "Xin cảm tạ," anh nói. "Tôi rất trân trọng được có thời gian lấy lại sức."

Sau khi Mon đã rời đi, Shuga quay sang nói với vị chú thuật sư già, "Ngài chắc hẳn là Torogai. Tôi mong được diện kiến ngài đã lâu."

Torogai hừ ra một tiếng chế nhạo. "Thế về chuyện Rarunga thì sao?" bà truy hỏi. "Mi đã tìm ra cách tiêu diệt nó chưa?"

Shuga lắc đầu, vẻ mặt u uất.

"Cái gì?" Torogai kêu lên. "Đừng nói với ta là mi không biết!"

Một nét giận dữ thoáng lướt qua trên gương mặt của Shuga, nhưng nó nhanh chóng biến thành vẻ uể oải và nặng trĩu âu lo. "Không, tôi không biết. Hay đúng hơn là tôi không thể tìm ra được, bởi vì ngài Nanai và Torugaru bệ hạ đã không tiêu diệt được Rarunga."

Torogai há hốc miệng. "Họ không tiêu diệt được nó? Thế thì làm sao cái trứng ấy lại bình an nở ra được?"

"Thưa ngài chú thuật sư Yakoo, ghi chú của ngài Nanai được lưu lại bằng tiếng Yogo cổ. Tôi đã giải nghĩa tới đoạn cái trứng được nở ra, tôi cũng đã hiểu được rằng Rarunga là một thứ sinh vật sống trong bùn tại một thế giới có tên Nayugu, nhưng vẫn còn quá nhiều chữ và từ mà tôi không hiểu."

Torogai kích động rướn tới. "Có thể trong đó dùng nhiều từ trong tiếng Yakoo. Hãy đọc lại cho ta, có thể ta sẽ giúp được."

Shuga gật đầu, hai người liền ngồi xuống sàn. Torogai tưởng anh sẽ phải đi lấy những ghi chép nọ tới, nhưng trước sự ngạc nhiên của bà, vị quan tinh sĩ chỉ nhắm hai mắt và bắt đầu đọc lại theo trí nhớ.

"Siguru – đứa trẻ Yakoo mang trong mình cái trứng của Nyunga Ro Im – đã tới ao Aoike và ăn shigu salua. Khi tôi và các chú thuật sư lần theo dấu nó, chúng tôi đã bị Rarunga tấn công..." Shuga kể lại trơn tru, dịch những lời Yogo cổ sang từ ngữ đương đại một cách chuẩn mực mà vẫn giữ nguyên nhịp điệu của thứ ngôn ngữ xưa. Torogai nổi da gà khi nhận ra những điều họ vừa trải qua ngày hôm qua giống y hệt như những việc đã diễn ra hai thế kỷ trước.

"Siguru trốn lên một cái cây, nhờ đó mà thoát được. Các chú thuật sư làm phép để nhìn vào Nayugu. 'Thổ địa nơi này không lành,' họ kêu lên và cõng Siguru bỏ chạy. Họ nói rằng Rarunga có thể ngửi thấy cái trứng và lần theo dấu mùi từ bàn chân của Siguru sau khi cậu đã bước chân lên đất của Nayugu, vì vậy họ liền mang cậu trên lưng."

Torogai vỗ tay lên đầu gối và kêu lên, "Tất nhiên rồi, là cái mùi. Mật từ shigu salua hẳn đã nhuộm hương lên cái trứng! A! Sao mà ta ngớ ngẩn thế nhỉ!"

Shuga không để tâm tới tiếng kêu của bà, tiếp tục thuật lại. "Siguru tới được vùng đất Sahnan vào chính giữa mùa hè. Ôi, Sahnan tươi đẹp với dòng suối xanh cuộn trào, nguồn cội của dòng Aoyumi! Chỉ một dòng suối nhỏ, nhưng trong cơn hạn đang siết quanh muôn miền đất mùa hè này, mạch nước tinh khiết của nó là nguồn sống cho mọi sinh vật. Ngàn vạn cánh chim, ngàn vạn dã thú giải toả cơn khát của chúng tại đây..."

"Nhưng trong thế giới của Nayugu, Sahna là một đầm lầy mênh mông toả đi khắp hướng. Đây, đây chính là tổ của Rarunga. Siguru dũng cảm! Cậu bé đã tiến vào Sahnan."

"Đây là lúc phải làm điều mà từ ngàn xưa chúng ta đã làm – phải nhóm lên bốn ngọn đuốc sáng và vây quanh Sahnan, ngăn Rarunga bên ngoài. Nhưng không may thay, sức mạnh của Nyunga Ro Im bên trong Siguru đã tạo nên một làn sương trắng phía trên dòng nước, chúng tôi đã thử mọi cách để châm đuốc mà không thành.

"A, đau lòng biết bao! Chúng tôi không thể làm gì ngoài khóc thương đầy bất lực trước cảnh Siguru bị Rarunga xé ra..."



Torogai chợt ngẩng phắt đầu. "Cái gì?! Ý mi là nó chết ư? Mi nói là đứa bé bị giết chết?!"

Shuga gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. "Phải, cậu bé đã chết. Tôi đoán rằng đây là lý do truyền thuyết của chúng tôi kể rằng máu của cậu bé bị con quái vật nhập vào đã chảy xuống dòng nước."

Torogai nghiến răng. "Khỉ lắm! Sao lại có thể thế này? Khi ta hỏi những sinh vật ngụ trong nước của Nayugu về chuyện xa xưa, họ nói rằng cái trứng đã nở và đứa trẻ Yakoo đã không chết."

"Vậy ư? Vậy họ có nói Rarunga đã bị tiêu diệt như thế nào không?"

"Họ không biết! Hơn nữa ta không thể nói chuyện lâu với họ được, đứng ở ngay giữa Sagu và Nayugu là việc rất khó."

Shuga chậm rãi lắc đầu. "Vậy có thể một vài đứa trẻ đã sống sót được. Nhưng cậu bé từ hai trăm năm trước thì đã chết."

"Thế cái trứng thì sao? Nó có bị ăn không?"

Shuga rên lên. "Không. Chỉ biết có vậy. Nó không bị ăn mất. Ngài chú thuật sư, ngài có biết sinh vật nào gọi là nahjiru hay không? Thực ra tôi cũng không biết liệu nó có phải là một thứ sinh vật hay không. Có thể nó chỉ là một cái tên khác dành cho gió."

"Nahjiru? Nahjiru? Không, ta chưa từng nghe tới."

Shuga nhíu mày. "Ngài không biết. Trong tất cả mọi người, tôi vẫn nghĩ rằng ít nhất ngài sẽ có thể trả lời được cho tôi. Nếu tôi biết được nó là thứ gì, tôi sẽ hiểu rõ hơn những việc đã xảy ra."

"Vậy xin lỗi nhé! Mi cũng không phải là người duy nhất đang thấy thất vọng đâu. Nhưng cứ nói lại đoạn đó ra xem, đoạn có nahjiru ấy."

Shuga gật đầu và một lần nữa nhắm mắt, lặp lại theo trí nhớ.

"Một chú thuật sư Yakoo không quản nguy hiểm, nhảy vào giữa vòng vây móng sắc của Rarunga, giành lấy cái trứng từ cơ thể đã bị xé ra của Siguru và ném nó lên cao, cao tới thanh thiên. A, đây, đây thực sự chính là lẽ trời, cái trứng đã được nahjiru đưa tới biển rộng để phun mây cho bầu trời này..."

"A, đây, đây thực sự chính là lẽ trời. Mây trắng đang trải ra trên bầu trời của Sagu, nước mưa ngọt lành đang rơi để hồi sinh mặt đất."

Torogai đang chìm trong suy tưởng bỗng kêu lên: "Chính thế! Hẳn phải thế rồi! Giờ thì ta đã hiểu. Chính là chuyện đó. Khỉ!" Bà kêu lên.

Shuga kích động rướn tới. "Bà đã hiểu? Thứ nahjiru này là gì? Xin hãy cho tôi biết."

Torogai ngẩng mặt lên, đấm nắm tay xuống sàn. "Ta ngu ngốc làm sao! Dám tự xưng là một chú thuật sư trong khi bản thân không nhận ra một điều như thế?" Bà nhìn vào Shuga với một ánh mắt sắc nhọn, nói cho anh biết nahjiru có nghĩa là gì và làm thế nào để họ diệt được Rarunga chiểu theo đoạn ghi chép mà anh vừa đọc lại.

Nghe xong, sắc mặt của Shuga càng tái. Làm thế nào mà anh lại bỏ sót mất chi tiết này trong khi dành nhiều thời gian công sức để nghiên cứu những ghi chép của Nanai như vậy? Tình cảnh thật mỉa mai: Torogai đã suy diễn quá xa về mưu kế của các quan tinh sĩ, trong khi Shuga thì hoàn toàn bỏ qua truyền thuyết của người Yakoo. Kết quả là họ đã quên mất những tinh hoa ẩn trong một điều mà hai nền văn hoá cùng chia sẻ: Lễ Hạ chí.

"Đây là thất bại của tôi," Shuga nói. "Chúng ta ở cách Sahnan quá xa. Cho dù phương pháp này có thể thành công thì chúng ta cũng kịp nói lại cho họ biết nữa."

Torogai đứng dậy. "Có một cách, dẫu ta không biết liệu có thuận lợi được hay không, nhưng cũng chỉ còn đường thử."

"Như thế nào?"

"Ta có thể nhờ các Ronan No Gai ngụ trong nước của Nayugu gửi một thông điệp. Ta chắc chắn là học trò của ta sẽ hiểu được." Bà bỗng quay sang nhìn vào gương mặt hoang mang và hơi bất an của Shuga. "Ta chắc sẽ không còn cơ hội nào để nói chuyện với một quan tinh sĩ như thế này nữa, nên bây giờ có dịp thì ta sẽ nói thẳng. Lần này, các ngươi đừng cố giấu diếm sự thật chỉ vì mấy chuyện chính trị vớ vẩn kia đi. Cứ nghĩ đến việc một trăm năm nữa sẽ có những người lại phải trải qua chuyện như thế này, ta thật không chịu nổi."

Shuga hơi tránh mắt đi, sau đó nhìn thẳng lại bà. "Tôi sẽ cố hết sức. Tôi xin hứa với bà, chú thuật sư Yakoo: Một ngày kia khi đã trở thành Thánh đạo sư, tôi sẽ tìm cách để sự thật được truyền lại."

Đôi môi mím chặt của Torogai thoáng dịu xuống. Nhìn thấy vậy, Shuga nói thêm, như thể ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu anh, "Tôi cũng có một thỉnh cầu. Thánh đạo sư Nanai xưa kia rất có hứng thú với những kiến thức của người Yakoo, ngài có thể dạy lại cho tôi được không?"

Torogai mở to mắt. "Ô, nghe một quan tinh sĩ nói vậy thì hơi lạ đấy. Được thôi, nếu đổi lại mi dạy cho ta về Thiên đạo."

Giờ thì tới lượt Shuga tỏ ra kinh ngạc. "Ngài ở tuổi này rồi mà vẫn còn muốn học ư?"

"Tất nhiên! Nhưng mi nên cẩn thận đấy. Nếu có ai biết được rằng ngươi quan tâm tới truyền thuyết của người Yakoo, ngươi sẽ không bao giờ làm được đến Thánh đạo sư đâu. Phải khôn ngoan vào. Và nếu muốn học về người Yakoo thì mi cũng phải thả cho ta đi bình an vô sự." Rồi bà bật cười. "Bịa chuyện là sở trường của mi đúng không? Ta trông chờ được nghe mi dựng nên một câu chuyện không gây ảnh hưởng tới danh tiếng của Nhị hoàng tử mà vẫn bao gồm công lao của chúng ta đấy. Việc này cũng không chờ được đến khi ngươi trở thành Thánh đạo sư đâu, nên ngươi phải bắt đầu nghĩ đi."

Shuga im lặng nhìn bà trong giây lát rồi gật đầu. "Tôi sẽ cố hết sức," anh nói.

Chú thích: quy đổi khoảng cách nan ra km được quy ước bởi tác giả

No comments:

Post a Comment