Thursday 25 May 2017

Hộ Vệ Của Tinh Linh - Phần II Chương 3-4-5

Chương 3. Thông điệp từ Torogai

Nằm sâu phía dưới nền tẩm cung của Hoàng đế là một mật thất mà chỉ có ngài, Thánh đạo sư cùng các Thợ săn biết đến. Vào thời khắc này, gian phòng ngập chìm trong một sự trầm mặc trĩu nặng những cảm xúc giận dữ cùng nóng nảy. Hoàng đế ngồi phía sau mành trúc, Thánh đạo sư và Shuga ngồi phía trước, ba người cùng nghe lời báo cáo của Mon.

Riêng việc Mon và người của mình để mất dấu Nhị hoàng tử đã là tội không thể dung thứ, sau đó lại đến việc các Thợ săn bám đuổi theo bà lão chú thuật sư bị sập bẫy một cách dễ dàng và trắng tay trở về. Thất bại quá nặng nề, Mon cảm thấy rồi sẽ không còn đường nào khác ngoài lấy cái chết để tạ tội. Vài giờ sau cuộc chạm trán với Balsa, anh mới tỉnh lại, nhưng tới giờ vẫn phải chịu một cơn đau đầu kinh khủng cùng cảm giác choáng váng. Thần sắc của anh trắng bệch như người đã chết.

"Làm thế nào mà việc này lại xảy ra?" Thánh đạo sư trầm giọng thúc giục. "Một trong các ngươi bị chém ngang mặt, một bị đâm vào vai, lại thêm một người nữa bị thương nặng tới mức may chưa mất mạng. Còn ngươi, người đứng đầu, thì bị đánh vào đầu đến bất tỉnh."


Mon không nói được lời nào.

"Người phụ nữ đó lợi hại đến thế sao?"

Hồi tưởng lại, Mon nhận ra rằng điều khiến người phụ nữ này đáng gờm đến vậy chính là khả năng quyết chiến không nề hà thương tích. "Cô ta biết kiếm của hạ nhân đang đâm tới nhưng không thèm tránh đòn. Người bình thường thì dù có quả cảm đến mấy cũng sẽ cản đòn theo bản năng. Vậy nhưng cô ta đã chọn tấn công hạ nhân vào đầu thay vì tránh khỏi mũi kiếm, cô ta thậm chí không cần do dự cân nhắc. Đó không phải là điều có thể dùng lý trí tính toán trước hay tự trấn định bản thân để làm được. Chỉ có huấn luyện khắc khổ từ nhỏ, liên tục trải nghiệm thành quen mới được."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau mành trúc. "Ý ngươi nói rằng ngươi, người đứng đầu các Thợ săn, cũng tu tập chưa bằng người phụ nữ đó."

Mon không ngẩng đầu. Anh không nhìn thấy, nhưng gương mặt thon dài tao nhã của Hoàng đế đã run lên vì cơn giận. Đây là lần đầu tiên một mệnh lệnh của ngài lại không thể được thực thi. Trong lòng ngài tràn ngập cảm giác kích động muốn đánh vào kẻ đang khấu đầu trên sàn kia. Tuy vậy, ngài cũng đủ khôn ngoan để gắng nén chặt cảm xúc xuống.

"Không những thế, những người do ngươi phái đi truy sát người chú thuật sư Yakoo nọ chẳng phải cũng bị bà ta đùa cho cụp đuôi chạy về đó sao? Trong các Hoàng đế xưa nay, chưa ai có những Thợ săn vô dụng như trẫm."

Những lời cuối ấy như được nhổ ra, khiến Mon cảm thấy tim dường như bị khắc vào đau đớn. Lúc ấy, anh nghe thấy một tiếng gõ nhỏ vang lên trên cửa mật thất. Nhận ra đó là ám hiệu của các Thợ săn về sự vụ khẩn cấp, anh hành lễ đứng dậy và mở cửa. Một trong các Thợ săn đã đuổi theo Torogai đứng trong hành lang, sắc mặt tái xanh.

"Việc gì?" Mon giật giọng.

Người Thợ săn hơi nhăn mặt, cho anh xem chiếc áo khoác đã lộn trái. "Tôi phát hiện thấy khi thay áo. Có vẻ như là do Torogai viết."

Mon cướp lấy chiếc áo từ tay người nọ. Anh ta nói đúng: trên mặt vải có chữ viết. Anh trừng mắt nhìn người Thợ săn, trong lòng bùng lên lửa giận. Chỉ có sự hiện diện của Hoàng đế mới ngăn được anh ra tay đánh người.

"Đi đi," anh quát. Người Thợ săn nọ lập tức mất dạng.

"Chuyện gì thế?" Hoàng đế hỏi.

Mon quỳ xuống trên sàn và nói: "Torogai đã để lại thông điệp ở mặt trong áo khoác của một Thợ săn."

Hoàng đế và Thánh đạo sư đưa mắt nhìn nhau qua tấm màn. Rồi vị thánh đạo sư đứng dậy, vừa làm chú thuật phòng ngự vừa cầm lấy chiếc áo từ tay Mon. "Trên đó có thể có tà pháp, xin để thần kiểm tra trước."

Đưa mắt qua nét chữ khó đọc, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Thánh đạo sư càng thêm sâu.

"Trên đó viết gì?" Hoàng đế nóng lòng hỏi.

Thánh đạo sư nói: "May rằng thần đã xem thứ này trước. Đúng như e ngại, trên đây có một thứ chú thuật nhắm vào bệ hạ. Thần cần phải lập tức phản chú và thiêu huỷ thứ này." Ông lộn lại chiếc áo cho các dòng chữ quay vào phía trong, sau đó cẩn thận gấp nó lại. "Xin bệ hạ cho thần từ nay tới mai để giải chú. Dục tốc bất đạt, thần và Shuga xin được có thể thời gian để suy nghĩ."

Cung kính hành lễ rồi, ngài dẫn theo Shuga rời khỏi mật thất, để lại Mon cùng Hoàng đế và những câu hỏi dường như chưa tận.


Vị thánh đạo sư không nói gì thêm cho tới khi trở lại phòng riêng của mình tại Tinh Cung. Sau khi vào phòng và đã biết chắc xung quanh không có ai khác rồi, ngài mới cất lời. "Mụ chú thuật sư Yakoo đáng hận! Viết cái thứ gì mà quái gở!" Ngài đưa chiếc áo cho Shuga. "Đây, con tự xem đi. Không có tà pháp gì đâu."

Shuga cầm lấy chiếc áo và đọc những dòng chữ nguệch ngoạch:

Mấy kẻ ngắm sao à,

Mải nhìn trời với tốn công tế tự nên quên mất chức trách của mình rồi sao? Giờ là bước ngoặt quan trọng trăm năm có một, thay vì phí thời gian đuổi giết ta, các ngươi hãy bảo vệ cái trứng đi – nó đang cư ngụ trên một thành viên của các ngươi cơ mà! Nếu các ngươi thất bại, đại hạn sẽ giáng xuống nơi này.

Kẻ ăn trứng Rarunga đã thức tỉnh và bắt đầu tìm bắt các trứng. Hai thế kỷ trước, tổ tiên của các ngươi đã đủ khôn ngoan để hợp sức cùng người Yakoo, tiêu diệt Rarunga. Ta ghét phải thú nhận điều này, mấy anh bạn ngắm sao ạ, nhưng người Yakoo chúng ta lưu lạc đã lâu, đã để quên nhiều tri thức quý báu ở quá khứ rồi. Chúng ta đã quên mất cách giết Rarunga. Nếu may ra các ngươi còn lưu giữ những ghi chép về phương pháp diệt nó thì nhanh tay lên! Đừng mải trông lên nữa, hãy nhìn lại xuống mặt đất này đi. Phải giết được kẻ ăn trứng!

Torogai chắp bút.

Shuga đọc lại một lượt rồi ngước đầu nhìn Thánh đạo sư, vẻ bối rối. "Bà ta hẳn là đang đùa."

Lời lẽ trong thư không chỉ tràn ngập sự tự tin mà còn khá ngoa ngoắt, đôi khi mang nét chọc tức. Các quan tinh sĩ đều là người được kính trọng, ngay cả Hoàng đế cũng nghe theo lời của họ. Trong đời này, Shuga chưa từng gặp ai dám gọi các quan tinh sĩ là "anh bạn ngắm sao". Bà ta chỉ là một chú thuật sư người Yakoo, vậy mà lại xưng hô như thể ngang hàng cùng họ. "Bà lão Torogai này là người như thế nào? Xem lời trong đây, dường như bà ta biết nhiều về con thuỷ yêu đó hơn chúng ta."

Vị thánh đạo sư khoanh hai tay lại. "Đó là vì bà ta là một chú thuật sư mang dòng máu Yakoo. Chắc bà ta phải biết rất rõ về các yêu quái và tinh linh sinh sống trên lục địa này."

"Bà ta nói chúng ta phải bảo vệ "cái trứng", nhưng trong truyền thuyết của chúng ta, chẳng phải người Yakoo rất sợ con thuỷ yêu đó sao? Vậy mà bà ta viết như thể Thánh đạo sư Nanai đã cùng người Yakoo tiêu diệt thứ được gọi là Rarunga này."

Shuga chợt ngừng bặt, run lên vì một ý tưởng vừa vụt loé. "Không thể nào," anh thì thầm.

"Cái gì không thể?" Thánh đạo sư nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh lẽo.

Shuga biết mình phải cẩn trọng từng lời, nhưng muôn vàn suy nghĩ tỉnh ngộ đang đua nhau chạy trong đầu anh.

"Con đang nghĩ," anh mở lời, "rằng khi Chính sử được ghi lại, Tân Yogo mới chỉ là một quốc gia non trẻ. Những nhà biên sử có lẽ đã chừa ra những chi tiết có thể khiến người dân cảm thấy bất an hoặc có thể gây nên bạo loạn. Nếu thông điệp này là thật, thì cứ một trăm năm lại có hai chứ không phải một thứ cùng xuất hiện: một cái trứng và kẻ ăn trứng. Không chỉ vậy mà Thánh tổ Torugaru và vị thánh đạo sư đầu tiên cũng đã hợp sức với người Yakoo để tiêu diệt kẻ ăn trứng, bảo vệ cái trứng. Cái trứng này có một mối liên hệ nào đó với nước, và nếu nó không được bảo vệ, đại hạn sẽ xảy ra. Điều này có nghĩa là chính thứ ăn trứng kia mới là yêu quái, và thứ đang ngụ trong Nhị hoàng tử là cái trứng chứ không phải nó! Giá mà chúng ta biết được điều này sớm hơn!"

Thánh đạo sư không đáp lời anh. Nhìn vào gương mặt của ngài, Shuga biết rằng mình đã nói quá nhiều. Dưới sức ép của những suy nghĩ bức bách trong lòng, anh đã vô tình phê phán rằng thầy mình không sáng suốt. Tuy hối hận bởi chút nóng vội này, trong lòng anh cũng nảy lên ý nghĩ rằng nếu Thánh đạo sư có nổi giận bởi một chi tiết như vậy, ngài cũng không xứng đáng nhận được sự kính trọng từ anh.

"Shuga." Cuối cùng, Thánh đạo sư cất lời. Giọng nói của ngài lãnh đạm nhưng không có lửa giận. "Theo thời gian, con người có thể tìm ra và học hỏi được vô số điều, nhưng họ cũng có thể lãng quên. Tinh Cung xưa nay vẫn có hai mặt. Một là dành cả đời quan tinh, lý giải tương lai. Một là dẫn dắt con đường trị vì quốc gia này."

"Con người ta lúc nào cũng phải gây nên rắc rối, việc triều chính lúc nào cũng như vũng lầy. Đời này qua đời khác, các thánh đạo sư chúng ta đã dành quá nhiều tâm trí cho việc triều đình, đến mức thời gian dành để quan tinh chẳng còn mấy. Tới một thời điểm, chúng ta bắt đầu nhìn thế giới này qua lăng kính quyền lực. Lúc đầu, khi ta nghe đến việc có thứ gì đó đang trú ngụ trong người Nhị hoàng tử, mối lo đầu tiên của ta đã hướng về những ảnh hưởng tiềm tàng của việc này đến triều đình, dù chính ta cũng biết mình cần phải tìm ra xem thứ sinh vật đó là gì."

Sự giá lạnh tan khỏi giọng của ngài, chỉ còn vẻ điền đạm không chút kích động, "Các Thợ săn không phải là những người duy nhất có lỗi. Người đầu tiên sai lầm và đã mắc vào sai lầm trầm trọng nhất chính là ta. Đáng ra ta đã phải bắt đầu tìm đọc các thư tịch trong bí thất của Thánh đạo sư Nanai."

"Bí thất ạ?"

"Phải. Trong Tinh Cung này có một bí thất mà chỉ có các Thánh đạo sư mới biết đến, trong đó cất các phiến đá mang những thông tin tuyệt mật do Nanai chép lại. Tuy nhiên, vì chúng được chép bằng tiếng Yogo cổ, chúng ta sẽ cần nhiều thời gian để giải nghĩa."

"Shuga, hiện giờ ta không thể bắt đầu tìm kiếm manh mối từ những thư tịch đó được. Ta có nhiệm vụ giải quyết tình hình bên ngoài vào lúc này, việc đó sẽ tốn không ít công. Ta buộc phải giao phó việc này cho con. Con hãy cố gắng, mau tìm ra chuyện gì đã xảy ra hai trăm năm trước."

Shuga cúi người thật thấp. Vậy là Thánh đạo sư thực sự là một người thông tuệ đáng kính, anh nghĩ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng ý của Thánh đạo sư chưa hết. "Con nghe cho kỹ này, Shuga. Chúng ta hành động không phải là theo lời khuyên của chú thuật sư người Yakoo đó. Đây là hành động tự chủ của chúng ta. Sau khi con đã tìm được đáp án và vấn đề được giải quyết, chuyện này phải được ghi lại trong sử sách như một công trạng của các quan tinh sĩ. Con hiểu rõ, phải không? Đây là con đường cai trị của một quốc gia."

Shuga gật đầu. Đúng vậy, trong lòng anh thầm nghĩ, đây chắc chắn chính là điều đã xảy ra hai trăm năm về trước.

Cảm giác cồn cào trong người vẫn không giảm bớt sau khi anh đã rời khỏi căn phòng. Sai lầm của họ khi xác định thứ sinh vật ký sinh trong Nhị hoàng tử hay khi giải quyết vấn đề ấy không phải là những điều duy nhất khiến anh phiền lòng. Cho đến lúc này, Thiên đạo vẫn luôn là tất cả đối với anh. Anh vẫn tin rằng nắm được những tri thức về quan tinh tức là sẽ có ngày anh hiểu thấu được chân lý, ấy là điều mà anh chưa từng hoài nghi. Nhưng giờ anh không rõ điều này có còn đáng tin nữa hay không. Một ý nghĩ đáng sợ lập lờ trong một góc tối của thâm tâm của anh: nếu một chú thuật sư người Yakoo có thể biết những điều mà ngay cả Thánh đạo sư cũng không biết được, có thể nào thế gian này cũng bị chi phối bới những thứ nằm ngoài Thiên đạo hay không?




Chương 4. Truyền thuyết của người Yakoo

Các vết thương của Balsa lành lại nhanh hơn cả dự đoán của Tanda.

"May là không có xương nào bị gãy, nếu không đã không chóng được thế này," Balsa lẩm bẩm trong lúc Tanda tháo băng để kiểm tra cho cô.

Tanda lắc đầu, có ý bất mãn. Da của Balsa vậy mà đã liền. "Thương của chị lành lại đúng là thần tốc, xem mà khó tin rằng chị đã ba mươi rồi. Nhưng chị cũng phải nhớ đấy, tốc độ thế này vẫn là kém so với hồi xưa. Đến tuổi rồi, đừng cố."

Rồi anh chỉ vào bên bụng cô. "A! Em nhớ cái này. Hồi đó cũng là em phải khâu cho chị." Anh dùng ngón tay vuốt nhẹ lên vết sẹo.

Balsa xoay người tránh đi. "Thôi ngay, nhột quá! Tránh xa chị ra." Cô giật lấy băng vải từ tay anh và bắt đầu quấn vết thương. Tanda liền lùi lại, xoa xoa hai tay. Băng bó xong xuôi, Balsa chợt đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt giấu kín.

Vừa quỳ xuống bên bếp lửa để lấy một lọ thuốc mỡ, Tanda vừa thở dài.

"Sao anh lại thở dài?" Chagum hỏi, mắt nhìn thẳng vào anh. Cậu đang cầm một con dao trong tay, hơi vụng về từ từ vót một que nướng thịt theo cách Balsa đã dạy cho.

"Em để ý đến việc trong tay mình đi, không thì cắt vào tay đấy," Tanda nói. Anh cầm lấy lọ thuốc, cất lên giá. Ánh mắt của Chagum vẫn dõi theo.

"Anh Tanda."

"Ừm?"

"Vì sao anh không kết hôn với chị Balsa? Hai người hợp nhau thế mà."

Tanda chậm rãi quay nhìn Chagum. "Em đừng hỏi anh về chuyện đó," anh nói. "Nói chung là đừng hỏi."

"Nhưng–"

"Em không nên hỏi. Đặc biệt là khi có Balsa ở đây, em tuyệt đối đừng hỏi anh. Em hứa nhé?"

Chagum có vẻ chưa phục, nhưng cũng không nói gì. Tanda ngồi xuống bên cậu và lặng lẽ nói: "Balsa có một việc mà chị ấy đã thề sẽ hoàn thành. Việc chị ấy trở thành bảo tiêu và nguyện mạo hiểm tính mạng của mình để cứu em cũng là một phần của lời thề đó. Cho đến khi lời thề ấy được thực hiện, anh không nghĩ là chị ấy sẽ kết hôn với bất cứ ai."

"Lời thề như thế nào ạ?"

"Chị ấy đã thề sẽ cứu mạng tám người."

"Tại sao?"

"Anh không phải là người nên nói ra. Lúc nào đó, em nên hỏi Balsa. Em rất thông minh, anh tin là khi thời điểm thích hợp đến, em sẽ nhận ra. Em có thể hỏi lúc nào chị ấy cảm thấy muốn hồi tưởng về quá khứ."

Tanda mỉm cười với Chagum rồi đi ra ngoài. Balsa đang đứng dưới một tán cây, chậm rãi chuyển động chân và cánh tay, như thể đang vẽ nên những vòng tròn. Chợt, cô vung quyền và đá mạnh.

"Ây!" Mặt cô nhăn lại. Cô liếc nhìn Tanda đang đứng khoanh tay phía sau mình, miệng liền cười gượng. "Vẫn đau lắm."

"Chị nghĩ nó còn thế nào được nữa? Em đến làng Yashiro đây, chị định làm gì?"

"Em đi hỏi về Nyunga Ro Im à?"

"Vâng. Em đã hỏi quanh đây rồi, xem chừng người biết nhiều về nó nhất hiện sống ở Yashiro. Chị có muốn mang Chagum đi cùng với em không?"

Balsa lắc đầu. "Chị sẽ ở lại đây. Chị hơi ngại chuyện người ngoài nhìn thấy cậu bé, để cậu bé ở đây một mình lại càng không xong. Chị đang nghĩ nên dạy cho Chagum một ít chiêu thức cơ bản, từ từ rồi nên. Như thế, nếu có lúc nào nguy hiểm thì ít nhất cũng sẽ tự vệ được."

Tanda gật đầu. "Quyết thế đi. Lúc nào cần, chị cứ lấy đồ ăn trong kho ra dùng thoải mái nhé. Đi cũng hơi lâu, nếu tối nay em chưa về thì chị đừng lo."

Balsa gật đầu, nhưng tránh không nhìn vào mắt anh.

–––––––––––––––––––––

Ngôi làng Tanda đang vội vã hướng tới là một thôn trang nhỏ với chừng ba mươi nhân khẩu, nằm bên sông Aoyumi về phía thượng nguồn. Một vài quãng đồng đã được khai khẩn để trồng lúa, còn trên sườn núi có ruộng bậc thang trồng các loại lương thực và hoa màu khác. Người trong làng pha trộn giữa cả dòng máu Yakoo dòng máu Yogo. Họ sống trong những ngôi nhà hình vòm đắp bằng đất, nhìn tựa như những cái bát úp ngược. Tuy sống trong kiểu nhà truyền thống của người Yakoo, các cư dân tại đây mặc trang phục đặc trưng của nông dân Yogo – một lớp áo vạt chéo được buộc lại bởi thắt lưng, quần dài tới đầu gối. Một số người có da ngăm như người Yakoo, một số khác thì màu da sáng không khác gì người Yogo thuần chủng. Tiếng Yogo là ngôn ngữ chung, nhưng mỗi khi bị kinh sợ, những người lớn tuổi thỉnh thoảng vẫn nói lẫn sang tiếng Yakoo.

Tanda tiến về phía Sợi thừng Tránh tà – một sợi thừng treo các mảnh xương giăng ngang lối đi nhờ hai cột gỗ hai bên đường. Theo lệ, khi bước dưới sợi thừng, anh để đỉnh đầu mình hơi chạm vào các mảnh xương, khiến chúng lao xao rung lên. Người Yakoo tin rằng những mảnh xương này có năng lượng bảo vệ đặc biệt, và sợi thừng này sẽ ngăn không cho ma quỷ vào làng.

Mà không hiểu tại sao lại phải dùng xương nahji nhỉ? Tanda lơ đãng tự hỏi. Nahji là một loài chim di trú thường bay qua dãy Aogiri về phía biển vào tiết hạ chí. Chúng không phải là một loài chim mang tới ân huệ đặc biệt gì cho mảnh đất này. Thế nhưng, nếu có một con nahji kiệt sức rơi xuống trên biển và dạt xác vào bờ, những người Yakoo sống bên bờ biển sẽ cầu nguyện cho nó, cẩn thận gột rửa những chiếc xương rồi bán chúng trong chợ. Người Yakoo từ những nơi khác sẽ trả không ít tiền để mua những chiếc xương ấy về làm bùa.

Một điều gì đó lay động trong tâm trí của Tanda, một ký ức tuổi thơ mà chính anh cũng không ngờ vẫn luôn còn đây: khi ông của anh dắt anh đi dưới những chiếc xương nahji. Ghen tị vì chỉ có ông là đủ cao để khiến những chiếc xương rung lên, anh đã đòi ông cho mình được chạm vào chúng. Ông của anh đã cười và bế anh lên vừa đủ để đỉnh đầu anh chạm tới nơi.

"Loài nahji bay nhanh hơn mọi loài ma vật, mọi thứ tai hoạ."

Khi ấy, Tanda đã hát:

"Bay đi, nahji, bay đi!
Bay tới biển rộng, cho mưa xuống đây,
để lúa của ta lớn cao thật cao."

"A, cháu nhớ giỏi lắm. Đó là bài hát của Lễ Hạ chí. Phải có thật nhiều mưa thì mạ chúng ta gieo trước đó mới mọc lên thật tốt được. Mong rằng năm nay chúng ta sẽ lại có một vụ mùa bội thu."

Khi ấy mình mấy tuổi nhỉ? Tanda nghĩ. Anh đi trên sơn đạo mà chìm đắm trong hồi ức. Vừa lúc này, bụi cây phía trước hơi lao xao; một cô bé chừng mười một tuổi chui ra, trên lưng gùi một giỏ đầy khoai sọ. Đáy giỏ rỉ nước; hai má và các ngón tay của cô bé cũng đỏ ửng.

"A, anh bán dược thảo!" Cô bé cười với anh.

"Nina! Chào em. Em vừa đi rửa khoai ở sông về ư?"

"Vâng." Cô bé tới đi cùng Tanda. Trông cô bé giống người Yogo đến mức nếu cô vào thành phố, sẽ không có ai nghĩ rằng cô mang cả dòng máu Yakoo trong mình. Cứ thế này, không chừng người Yakoo sẽ biến mất trong vòng chưa đầy trăm năm nữa, Tanda nghĩ.

"Anh đi đâu thế ạ?" Cô bé hỏi anh.

"Anh có tí việc muốn hỏi nhờ ông em thôi. Để anh đeo hộ giỏ cho nhé?"

"Dạ không cần đâu ạ."

Tới bìa rừng, họ vào đến làng. Mùi củi cháy toả về phía hai người. Những người dân làng thân thiện mỉm cười chào Tanda bởi cứ mỗi đầu mùa, anh lại mang dược thảo tới từng làng trong vùng này, cũng luôn tìm tới giúp mỗi khi nghe tin có người ngã bệnh.

Tanda đã tính giờ để đến làng đúng vào lúc nghỉ trưa, khi mọi người trở về từ đồng ruộng; trông những cột khói mỏng bốc lên trên đỉnh các nhà, anh biết rằng nhiều người đã về tới nơi. Vừa đi vừa chào hỏi, anh hướng về phía một ngôi nhà gần sườn núi. Nina rảo bước cùng anh, có khi vượt lên trước, có khi theo sau. Vừa tới ngôi nhà, cô bé liền thả giỏ khoai xuống cạnh cửa cái thụp rồi chạy vào kêu: "Ông ơi, ông có khách ạ!"

Theo truyền thống, Tanda quệt chân hai lần lên một ô đất trước lối vào để rũ bỏ điềm xấu rồi mới tiến vào gian nhà tối. Trong nhà tràn ngập mùi khói. Nền đất trong nhà trải chiếu rơm, ở giữa là bếp lửa nơi cả gia đình đang quây quần: ông của Nina, cha mẹ, và các anh chị em của cô bé.

"Cháu chào ông ạ, ông Noya," Tanda nói.

Đôi mắt của ông lão nheo nheo. "A a, Tanda đấy à! Lâu lắm rồi nhỉ? Vào đi vào đi, đến đúng lúc quá. Khoai sắp chín rồi, ngồi xuống ăn với cả nhà đi cháu."

Tanda cởi đôi dép cói và đến ngồi bên bếp. Anh lấy từ trong áo ra một gói dược thảo. "Không được nhiều lắm, nhưng cháu có mang tới ít cây todo đây ạ. Cháu nghe nói chị nhà mình có tin vui, uống cái này sẽ đỡ ốm nghén đấy ạ."

Người mẹ trẻ ngượng ngùng cười, khẽ nói cảm ơn. Cô bảo Nina mang khoai vào.

"Ông à, cháu có chuyện này muốn hỏi. Thực ra hôm nay cháu đến là vì việc này. Ông của ông hồi xưa là bạn thân với ông tổ nhà cháu, đúng không ạ?"

"Ừ, bạn thân lắm. Hồi xưa hai ông kể cho ông bao nhiêu là chuyện ly kỳ; nhưng sau này cụ của cháu được cấp một ít ruộng tại quê của cụ bà ở Toumi, sau khi cụ của cháu chuyển đi, hai ông không có dịp gặp nhau mấy nữa."

"Cháu đến là muốn hỏi về bác của ông, là cụ bị mất khi còn trẻ ạ," Tanda lặng lẽ nói, "Cũng là hỏi về Nyunga Ro Chaga, người thủ hộ của tinh linh."

Sắc mặt của Noya hơi tối đi, ông đưa một bàn tay gầy guộc lên vuốt cằm. "Ừ, bác của ông xưa là Nyunga Ro Chaga, ông có nghe kể về chuyện đó. Nhưng khi ấy gia đình ông làm mọi cách mà vẫn không bảo vệ được bác và cái trứng, cuối cùng bác chết thảm lắm... Mỗi lần nhớ lại là bà của ông lại buồn khổ nhiều, nên sau rồi không ai nhắc đến chuyện ấy nữa. Tiếc là vì thế nên ông cũng không biết rõ gì cả. Nếu biết được, chắc chắn ông sẽ nói cho cháu."

Tanda hoàn toàn thất vọng. Đáng ra anh phải lường trước tình huống này. Việc khi xưa là một bi kịch đối gia đình của ông Noya, họ muốn quên nó đi thì cũng là thường tình. Nhìn thấy vẻ mặt của anh, ông Noya nói với vẻ tiếc nuối, "Nếu cháu đến từ năm ngoái lúc bà vẫn còn thì có khi đã khác. Bà sinh ra là con của người giảng truyện làng mình, bà biết nhiều về bác của ông, về Nyunga Ro Chaga và về chuyện tinh linh các thứ hơn ông nhiều... Xưa nay ông không mấy để ý những chuyện ấy. Mà việc cũng xưa quá – một trăm năm rồi. Sao cháu lại muốn hỏi?"

Đối với Tanda, hi vọng cuối cùng vậy là đã tắt: ngay cả những người thân của Nyung Ro Chaga cũng đã quên mất sự quan trọng của năm nay, khi một trăm năm từ khi sự kiện nọ xảy ra đã trôi qua. Đúng với sự lo sợ của anh, người Yakoo đang dần đánh mất những truyền thuyết của mình. Phải tìm được Torogai, anh nghĩ. Nhưng có kịp không?

Bỗng có tiếng khoai rơi lục cục, lăn lông lốc trên đất. Nina đứng đó, mồm há hốc. "Ông ơi! Nyunga Ro Chaga bị hại đã một trăm năm rồi ạ?! Nhưng thế thì nguy quá! Năm nay là năm trứng của Nyunga Ro Im sẽ nở đó ạ!"

Mọi người kinh ngạc nhìn cô bé, nhưng người sửng sốt hơn cả chính là Tanda. "Nina, sao em lại biết được chuyện đó?"

"Em nghe cụ kể ạ," Nina nói.

Ông Noya vỗ hai tay vào nhau. "Đúng rồi! Nina quấn mẹ ông lắm, hồi xưa cứ muốn được cụ kể chuyện cho luôn. Nina à, chuyện này như thế nào? Cháu kể lại cho anh Tanda nghe đi."

Được bao nhiều người chú ý tới, Nina đỏ bừng cả mặt.

"Nina, ngoan," Tanda nhẹ nhàng nói. "Sang đây ngồi với anh, kể cho anh nghe những gì em nhớ. Em cứ thong thả."

Cô bé ngồi xuống cạnh anh, hơi bối rối một lúc rồi bắt đầu nói. "Dạ... để em nghĩ... Ừm, khi anh trai của cụ tổ, ưm, còn rất nhỏ, Nyunga Ro Im, người thủ hộ của nước, có đặt một cái trứng trong người cụ." Nina mở đầu không được lưu loát, nhưng dần dần cô bé cũng thoải mái hơn, những chi tiết quen thuộc dần trở về. Nghe cô bé kể, Tanda tỉnh ngộ ra rằng may mắn đã mỉm cười với mình: Nina đang kể cho anh nghe những điều mà anh chưa từng được biết.

"Nyunga Ro Im được sinh ra từ một cái trứng trong biển của Sagu, tức là của thế giới này ạ. Khi lớn lên, nó bơi ngược dòng chảy của một con sông trong thế giới Nayugu, tới làm tổ ở một đáy nước rất, rất sâu. Lúc đã trưởng thành rồi, nó liền không động đậy gì nữa. Cụ nghĩ đó là vì nó lớn thành một con trai con sò gì đó rất lớn. Tinh khí nó thở ra biến thành mây mưa cho cả Nayugu và Sagu. Cứ mỗi một trăm năm, nó lại đẻ trứng rồi chết đi."

"Sau khi Nyunga Ro Im đẻ trứng, mây ít dần, nắng khô nhiều hơn. Để chắc chắn rằng Nyunga Ro Im tiếp theo được sinh ra và tạo mây, người Yakoo quyết định phải giúp gìn giữ trứng của nó. Từ xưa lắm, khi các sinh vật của Sagu và Nayugu vẫn còn hết sức hoà hợp, người Yakoo đã làm vậy rồi. Người hộ vệ Nyunga Ro Chaga tại thế giới này giữ cái trứng đó trong mình như chim mẹ bảo vệ trứng của mình cho đến khi trứng nở.


"Nhưng giống như có rắn muốn ăn trứng chim, có loài Rarunga đáng sợ rất thích ăn trứng của Nyunga Ro Im, bọn đó săn đuổi những cái trứng sau khi chúng được đẻ ra!" Cô bé rùng mình. "Cụ kể rằng anh trai của cụ tổ đã bị Rarunga xé xác! Xé làm đôi ạ! Nếu một trăm năm đã qua rồi, có phải Rarunga đang đến săn chúng ta không ạ?"

Tanda đặt một tay lên vai cô bé. "Nina à, không sao đâu. Rarunga chỉ ăn trứng của Nyunga Ro Im. Chắc chắn là nó sẽ không theo em đâu, em đừng sợ."

Mọi ánh mắt đều dán vào Tanda và cô bé. Ngay cả mẹ của cô cũng đã ngừng tay gọt khoai.

"Nina, về chuyện của Rarunga, cụ có kể cho em nghe nó là thứ quái vật như thế nào không?"

"Dạ có, cụ nói là cha của cụ đã thấy nó. Đầu tiên họ không nhìn thấy gì cả, rồi tới khi tấn công vào Nyunga Ro Chaga, nó đột nhiên hiện hình! Cụ nói rằng cha chỉ nhớ nó có móng vuốt rất lớn, sáng quắc."

Vậy thì đó là sinh vật của Nayugu, không phải là người của hoàng đế, Tanda nghĩ. "Cụ có nói rằng nó có nhược điểm gì không?" anh hỏi.

Nina buồn bã lắc đầu. "Dạ không ạ. Em cũng có hỏi cụ, vì cho dù là ma vật kinh khủng đến thế nào, nếu nắm được nhược điểm thì mình vẫn có thể đánh được nó. Nhưng cụ nói nếu hồi ấy nhà mình biết được nhược điểm nào của nó thì họ đã không để cho Nyunga Ro Chaga bị hại."

Tanda gật đầu. "Cũng phải." Anh vỗ vai cô bé. "Cảm ơn em, Nina. Em đã giúp anh rất nhiều. Mà xem chừng em có khiếu kể chuyện lắm đó! Anh thấy rồi sẽ có ngày em trở thành người giảng truyện hay như bà em."

Nina cười vui vẻ; nhưng ở bên kia đống lửa, ông Noya tỏ vẻ lo lắng. "Tanda, ông hỏi cháu lần nữa: sao cháu lại đến hỏi về chuyện này."

Tanda nhìn quanh cả nhả rồi trả lời: "Cháu chắc là mọi người cũng đoán được rồi, Nyunga Ro Im đã đẻ trứng. Cháu muốn bảo vệ cái trứng, nhưng cháu xin mọi người đừng kể lại điều cháu vừa nói."

"Vì sao?"

"Nyunga Ro Im đáng ra đã bị Thánh tổ tiêu trừ từ xa xưa rồi, phải không ạ? Nếu có lời truyền ra rằng người Yakoo nói Nyunga Ro Im vừa đẻ trứng, những người liên quan sẽ bị chém đầu vì tội phản loạn." Mọi người trong nhà rùng mình nhìn nhau. "Vậy nên đừng nói chuyện này với ai là hơn."

Cả gia đình gật đầu và đặt ngón tay út lên môi theo lời thề giữ im lặng của người Yakoo. Tanda quay sang Nina. "Em cũng phải hứa đấy. Đừng nói với ai cả, nhé?"

Cô bé có vẻ hơi thất vọng; rõ ràng cô đã định sẽ chạy ngay đi kể cho các bạn. Tuy vậy, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của ông và Tanda, cô cũng đưa ngón tay lên thề. Tanda mỉm cười.

Ông Noya nghiêm nghị nói: "Tanda, cháu cũng phải thề sẽ giữ im lặng. Hãy hứa với chúng ta rằng cháu sẽ không kể lại với quan binh những gì đã nghe được từ chúng ta."

Tanda gật đầ và làm dấu. Rồi anh đứng dậy và từ biệt mọi người, tỏ ý xin lỗi vì đã khiến cho cả gia đình giờ lại phải lo âu.

Nhưng vừa đi qua cửa, anh đã được Nina gọi với lại. "Anh Tanda, chờ đã ạ! Em vừa nhớ ra! Cụ có nói chuyện này với em." Quay người nhìn, anh thấy đôi mắt của cô bé sáng rực. "Theo truyền thuyết, Rarunga không hoạt động vào mùa đông. Cụ đoán rằng nó ngủ đông giống như dã thú trên núi."

Những lời của cô dường như giúp gợi nhớ cho Noya, ông gật đầu nói: "Đúng rồi. Bác của ông mất lúc gần hạ chí. Hồi xưa bà của ông vẫn hay than rằng ước gì mùa đông cứ dài mãi."

Tim của Tanda nảy lên; chút thông tin bất ngờ này thực vô giá. Anh chân thành cảm tạ, cúi chào thật thấp rồi rời khỏi nhà của Noya. Trên đường về, anh lẳng lặng đi dưới Sợi thừng Trừ tà, cẩn thận để không động tới những chiếc xương. Những chiếc xương ấy đung đưa nhẹ nhàng trong gió, làn gió mà giờ đã phản phất hương tuyết. Hẳn lúc này tuyết đã rơi trên quê hương Kanbal của Balsa, nằm tại bên kia dãy Aogiri.

Ngước nhìn qua những cành cây, anh nhận thấy những chiếc là thu đỏ tô điểm nền trời xám lạnh đều đã bạc màu và thưa thớt, chỉ còn để lại những cành trơ trụi. Những dấu hiệu của mùa đông lâu nay vẫn khiến anh thấy lòng chùng xuống, nhưng ngay lúc này, anh chỉ cảm thấy biết ơn. Tanda bước trên sơn đạo, trầm tư.




Chương 5. Hội ngộ cùng Torogai

Chagum đầm đìa mồ hôi. Balsa nhìn cậu, hai tay chống hông. "Cậu mệt rồi?"

Cậu bé gật đầu, không nói được một lời. Sau khi Tanda lên đường, Balsa bắt đầu dạy cậu những động tác tự vệ cơ bản tại bãi cỏ trước nhà. Đây là bài võ đầu tiên của phái võ chiki cô đã tập từ khi lên sáu. Mỗi động tác đồng điệu với một nhịp thở – vào, ra, vào, ra, thúc tới, vung quyền, hay đá chân, tất cả đều theo tốc độ chậm. Một tay sẽ tấn công trong khi tay còn lại di chuyển để bảo vệ một điểm hiểm yếu, tổ hợp công thủ vào từng tư thế, tạo thành bài võ có thể tập một mình. Chỉ sau hai mươi lần luyện, Chagum đã phải thở dốc.

"Thế này không được," Balsa nói. "Chúng ta phải luyện sức cho cậu trước. Cậu vẫn còn nhỏ, xương chưa phát triển hết, nên tôi không muốn ép cậu quá sức, nhưng cũng phải tập đủ để cậu không hụt hơi mới được."

Chagum gạt mồ hôi đọng trên mắt và nhăn mặt. Cậu không biết mồ hôi lại có thể làm cay mắt đến vậy. "Tôi phải tập bao lâu để có thể được như chị, chị Balsa?"

"Hai mươi năm," Balsa bình thản trả lời.

"Hai mươi năm! Vậy chẳng phải là không bao giờ có thể!"

"Chagum, cậu nên nói là "Tôi không làm được" hoặc tương tự như vậy thôi, cho bớt vẻ quyền quý đi. Cậu không muốn khiến người ta có nghi vấn về xuất thân của mình mỗi lần nói chuyện, đúng không? Còn về làm được hay không, một cậu bé tuổi như cậu chỉ tập vài tháng thì dĩ nhiên không thể nào so được với những người đang đuổi bắt chúng ta."

"Thế thì tôi tập như thế này là nhằm... tôi tập để làm gì?" Chagum bức xúc hỏi.

"Rất đơn giản. Cơ hội trốn thoát của cậu tăng lên khi cậu có tập so với khi không tập. Nghe này Chagum, một chi tiết nhỏ cũng có thể là ranh giới sống chết. Nếu cậu có thể đánh lạc hướng kẻ địch dù một khắc thôi, đó cũng có thể là cơ hội cho cậu bỏ chạy. Nó cũng có thể là kẽ hở để tôi có thể cứu cậu. Tin tôi đi, thế nào cũng tốt hơn là không luyện tập gì cả," Balsa nói.

Chợt, cô quay phắt lại, cây thương nhắm thẳng về phía những bụi cây. "Ai đó?"

Bụi cây xao động, một thân hình như khỉ xuất hiện. Mắt Balsa mở to. "Toro– Sư phụ Torogai!"

Vị chú thuật sư khịt mũi. "Gì thế này? Nhóc cũng ở đây nữa? Xem ra tính vẫn như xưa nhỉ, thích vung vẩy mấy thứ nguy hiểm lung tung. Thằng bé kia là sao vậy?"

Chagum vẫn đang nghẹn lời, trân trối nhìn bà lão ăn mặc rách rưới trước mặt.

Torogai bỗng nheo mắt. Không nói một lời, bà lướt qua bên Balsa, đến ngay trước mặt Chagum và chăm chú nhìn cậu. Hai người cao xấp xỉ nhau. Khi bà đặt một bàn tay gầy trơ lên trán cậu, cậu liền rụt lại.

"Đứng yên!" Bà lão ra lệnh, và cậu bé đứng cứng lại như thể đã bị hai chữ nọ trói chặt quanh người.

Không chạm tới da cậu bé, bà lão đưa ngón tay lần từ trán xuống ngực Chagum. Một khắc sau, Chagum nhận thấy một cảm giác kỳ lạ: đầu ngón tay của bà như đã xuyên qua quần áo, thậm chí cả da thịt của cậu, tiến sâu vào ngực. Cậu đổ mồ hôi lạnh; dù không thấy đau đớn, cảm giác quá lạ lẫm khiến cậu choáng váng. Đến khi tưởng mình sắp không chịu nổi nữa, bà lão rút tay lại, và cậu chợt được giải thoát. Chagum quỵ xuống đất như một con rối đứt dây, ngồi rũ ở đó.

Mồ hôi lấm tấm quanh mày Torogai. "Chà chà," bà lẩm bẩm, chậm rãi lắc đầu và quay sang Balsa. "Đây chắc là cái mà người ta gọi là định mệnh đây mà! Những mối nối trên đời này đúng là phi thường. Nhị Phi thuê nhóc hả?"

Balsa gật đầu. Chẳng việc gì phải ngạc nhiên; Torogai là một trong những người sắc sảo nhất mà cô biết. "Sư phụ Torogai," cô nói. "Con đang định tìm người. Nếu định mệnh là có thật thì con phải thấy biết ơn rồi."

Torogai toét miệng cười. "Ta cũng thế. Nhóc giúp ta bớt được không ít việc đấy. Mà–" Bà lão dừng lời để nhìn về phía Chagum, lúc này mới loay hoay đứng lên được. "Được sống lâu đúng là có phước. Không ngờ ta lại có ngày được tận mắt thấy cái trứng của Nyunga Ro Im cùng Nyunga Ro Chaga."

Chagum trợn tròn mắt. "Bà– Bà nhìn thấy nó sao? Thứ ở trong ngực tôi đó? Nói cho tôi biết bà đã thấy gì, đây là lệnh!"

Torogai chăm chăm nhìn cậu, sau đó ngửa đầu cười phá. "Ô hô! Thì ra là thế. Cậu là Nhị hoàng tử đúng không? Thảo nào có mấy đứa chó săn đuổi giết ta ghê thế." Cười chán rồi, bà mới quay lại nói với cậu. "Cơ thể của cậu nằm ở Sagu, bởi cậu là sinh vật của thế giới này. Không có cái trứng nào đặt lẫn trong máu thịt của cậu đâu. Bản thân ta cũng lần đầu tiên được thấy chuyện như vậy: một thứ thuộc về Nayugu song song gắn liền với một sinh vật Sagu. Ta thấy một cái trứng nhỏ toả sáng màu xanh trắng. Nó không có vỏ cứng, mềm như trứng cá vậy."

Chagum nhăn nhó. Dù bà lão đã trấn an rằng thứ này không nằm trong người cậu, khi nghĩ tới, cậu vẫn thấy khó chịu. Cậu lắc lắc đầu, cố chống lại cảm giác buồn nôn. Trong khi ấy, bà lão chú thuật sư thì chẳng để tâm đến vấn đề này. "Mà cậu đã làm gì?" bà hỏi. "Sao mà lại có cái trứng này?"

Cậu trừng mắt nhìn bà. "Tôi không biết. Tôi không nhớ tới gì hết. Tôi còn tưởng nếu gặp được bà thì bà sẽ cho tôi biết được chuyện gì đã xảy ra. Tại sao tôi lại phải mang cái trứng này chứ?"

"Cậu nghĩ ta sẽ biết? Ây, cậu bé à, rất tiếc phải cho cậu biết rằng trên đời này có những thứ mà ngay cả ta đây cũng không nắm được! Hưm hưm, tiếc nhỉ... Ta cũng muốn biết Nyunga Ro Im đẻ trứng như thế nào lắm. Thôi, có khi sau này cậu sẽ nhớ, chắc ta cứ chờ vậy."

"Này Balsa! Thằng học sinh ngốc nghếc của ta đâu rồi? Bị nhóc ăn mất rồi hả?"

Balsa cười. "Con chưa đói đến thế mà! Tanda đang–" cô vừa bắt đầu nói thì quay người lại nhìn phía sau. Qua một chốc, bụi cây lay động và Tanda xuất hiện, đầu tóc đầy lá rụng. Anh khựng bước khi thấy cặp mắt đang nhìn mình.

"Sao? Sao thế? A, sư phụ! Con đang muốn tìm ngài!" Thời điểm anh về trùng hợp đến mức Balsa, Chagum, và Torogai phải sững sờ nhìn nhau.

"Có câu 'Nhắc người người đến', xem ra cũng đúng phần nào." Torogai nhăn răng cười bảo Chagum. Rồi bà quay sang Tanda. "Nhìn đầu mi kìa!" Bà mắng. "Toàn lá cỏ thế kia! Nhếch nhác như thế rồi chẳng lấy được vợ."

Tanda thở dài. "Người sư phụ cũng toàn lá cỏ mà. Bây giờ sư phụ có nhiều việc quan trọng hơn chuyện vợ con của con đó, mình vào nhà uống trà, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?" Anh đưa tay phủi đầu rồi vào nhà.

Họ thưởng thức món trà thơm của Tanda, cùng kể lại câu chuyện của mình. Cuối cùng, Balsa nói: "Tổng kết lại nhé. Nyunga Ro Im là một thứ tinh linh hoặc sinh vật sống trong đáy nước sâu và thở ra mây. Vì không thể di chuyển nên sau khi trưởng thành, cứ một trăm năm, trước khi chết đi nó sẽ đẻ ra một cái trứng gắn liền với một sinh vật Saga, trứng này sau đó được đưa ra biển. Nếu như vậy, tại sao chúng ta không mang cái trứng ra biển ngay bây giờ?"

Nhưng Torogai đã lắc đầu. "Không, ta nghĩ làm thế sẽ không ổn. Vẫn chưa đến thời điểm. Ta nghĩ các giấc mơ về nước của Chagum và cách cậu bé cố đi xuống nước có thể là bị ảnh hưởng từ những ký ức của cái trứng khi nó còn nằm trong lòng nước Nayugu, cũng có thể chúng giúp cho cái trứng làm quen với nước của Sagu. Nhóc kể rằng nước xung quanh trở nên đặc quánh đúng không? Có khả năng sau khi trưởng thành, cái trứng này sẽ biến nước của Sagu thành như vậy được. Gì thì gì, ta nghĩ khi đến lúc cần, Chagum sẽ tự động di chuyển về phía biển dù không ý thức được."

"Có đúng là nếu cái trứng sống sót được tới hạ chí thì tôi sẽ được cứu không?” Chagum xen vào.

Torogai gật đầu. "Ta nghĩ vậy. Nhiều năm trước đây, một sinh vật của Nayugu đã nói với ta rằng cái trứng của Nyunga Ro Im sẽ không hại tới người mang theo nó."

Chagum có vẻ bớt lo. Tanda đặt một bàn tay lên vai cậu và mỉm cười, nhưng sau đó, anh quay sang Torogai với vẻ nghiêm trang. "Nhưng nếu không được bảo vệ, nó có thể bị Rarunga ăn mất, đúng không ạ? Giống như việc một trăm năm trước. Nhưng cũng lạ. Con biết khi đó đã có đại hạn xảy ra, có điều không dài tới một trăm năm. Sư phụ có nghĩ rằng Nyunga Ro Im phun ra mây mưa thật hay không?"

Torogai nhún vai. "Ta làm sao mà biết hết mọi thứ được. Tuy nhiên, tính ra thì thế gian này đâu chỉ có mỗi bán đảo Nayoro? Mây có ở khắp nơi mà. Có thể trên đời này không chỉ có một Nyunga Ro Im. Cũng có thể có nhiều loại tinh linh tạo ra mây, cũng giống như có nhiều thứ sinh vật đẻ trứng, như chim như cá như rắn vậy. Đôi khi cùng một loài mà còn đẻ trứng theo những kiểu khác nhau mà."

"Chúng ta chỉ biết rằng ở Nayoro này, nếu trứng của Nyunga Ro Im không được ấp nở thì nhất định sẽ hạn hán to. Không bảo vệ cái trứng đó không được."

"Con biết," Tanda nói. "Và không chỉ để ngăn chặn đại hạn, chúng ta phải bảo vệ nó vì mạng sống của Chagum nữa."

Câu chuyện thoáng dừng. Tanda rót thêm trà cho mọi người. Chagum nhìn Torogai trong lúc bà sung sướng uống trà, không nhịn được mà buột ra một câu hỏi lâu nay cậu vẫn muốn được giải đáp: "Bà Torogai, Tanda nói rằng tôi là người thủ hộ, là Nyunga Ro Chaga vì Nyunga Ro Im là một tinh linh mây. Nhưng các quan tinh sĩ ở Tinh Cung đã dạy tôi rằng tinh linh được sinh ra từ nhiều nguồn tinh khí hợp lại, từ đó hình thành nên linh hồn, vì vậy tinh linh là vô hình và có nhiều năng lực siêu nhiên. Một thứ sinh ra từ trứng và tự nó cũng đẻ trứng có thực sự là một tinh linh được không?"

Torogai nhìn lên. "À, ra đó là cách nghĩ của người Yogo à? Nghe này cậu bé, người sống ở những nơi khác nhau, nói những ngôn ngữ khác nhau thì cũng có thể nghĩ khác nhau. Cậu biết chuyện đó chứ, phải không? Như Balsa đây này. Balsa là người Kanbal, ở đó họ tin rằng sấm sét là một vị thần. Có đúng không, Balsa?"

Balsa đồng tình. "Đúng vậy. Trong thuở sơ khai, bóng tối vần lại thành một vòng xoáy, từ đó phóng ra ánh sáng. Đó là lôi thần Yoram

Torogai lại nhìn về phía Chagum. "Thấy chứ? Chagum, cậu là người Yogo, người Yogo tin rằng thần của mình là một người khổng lồ được hình thành từ thời xa xưa nhờ sự hoà quyện của nhiều nguồn tinh khí trong vũ trụ. Khi vị thần ấy quẫy lên trong bóng tối, thiên giới nhẹ hơn liền nổi lên trên, địa giới nặng hơn liền chìm xuống dưới. Từ địa giới sinh ra nữ thần, và nữ thần cùng vị thần nọ liền tạo nên con người đầu tiên, chính là tổ tiên của hoàng tộc các cậu. Ta nói đúng chứ?"

Chagum gật đầu. Truyền thuyết về tổ tiên rất thiêng liêng đối với cậu, vậy nên cậu hơi căng thẳng, chờ nghe bà lão chú thuật sư phủ nhận nó. Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Torogai chợt mỉm cười. "Đừng lo. Ta không ngớ ngẩn đến mức cười đùa về các thần thoại và truyền thuyết của các dân tộc khác đâu. Qua bao thế hệ xưa nay, con người bất kể thuộc dân tộc nào cũng luôn cố gắng lý về thế giới. Người Yogo tin vào một vị thần khổng lồ; người Yakoo tin rằng sinh vật đầu tiên là một con rắn xoắn lại. Ta đâu thể nói câu chuyện nào là đúng được? Khái niệm tinh linh của người Yogo cũng khác so với người Yakoo. Đối với chúng ta, tinh linh là những gì liên hệ tới đất, nước, lửa, khí, cây cối, đồng thời có sức mạnh lớn lao. Cứ xem những cây trên núi này vậy. Một cái cây đã sống hàng ngàn năm sẽ có năng lượng vĩ đại, người Yakoo chúng ta liền nghĩ nó là một tinh linh. Cho dù mấy ngàn năm trước nó cũng chỉ là một mầm hạt nhỏ, chúng ta vẫn gọi nó là tinh linh."

"Năng lượng vĩ đại ư? Năng lượng như thế nào?"

Torogai thở dài. "Khái niệm đó không dễ để miêu tả. Ví dụ như một mộc linh thì có sức sống mãnh liệt, vậy là bản thân nó có linh khí lớn, chúng ta coi ấy là năng lượng vĩ đại. Còn về Nyunga Ro Im, nó có thể điều khiển nước, phun mây sinh mưa, những năng lực siêu nhiên ấy khiến nó trở thành một tinh linh... Ý ta là như vậy."

Nhìn vẻ mặt chăm chú suy nghĩ của Chagum, Balsa phá lên cười. "Trông cậu giống hệt Tanda hai chục năm trước. Như tôi thì không theo nổi những ý niệm trừu tượng đó. Cậu thích những chủ đề như thế này ư?"

Chagum nghĩ một thoáng rồi nói: "Không hẳn là tôi thích. Chỉ là khi chưa hiểu về điều gì thì tôi cứ phải nghĩ đến khi thông suốt mới yên lòng được."

Nghe thế, Tanda mỉm cười. "Chagum hợp làm học giả hơn làm hoàng tử nhỉ. Nhưng nói thế chứ, nếu hoàng tử mà cứ chẳng biết suy xét gì như Balsa đây thì vương quốc khốn đốn mất."

"Em muốn nói gì thì nói," Balsa khịt mũi. "Quay lại vấn đề, cho dùNyunga Ro Im này có là gì đi nữa, chúng ta vẫn phải bảo vệ Chagum khỏi hai thứ: kẻ ăn trứng Rarunga và người của Hoàng đế."

Toroga rồn rột gãi ngực. "Nếu mấy tên ngắm sao đó nghe lời ta mà sửa sai thì sẽ dễ hơn nhiều. À, mà cũng vui là cô bé ở làng Yashiro vẫn còn nhớ truyền thuyết về Nyunga Ro Im. Còn chừng ấy manh mối thì xem ra vẫn có hi vọng."

"Nhưng con tự hỏi không biết vì sao khi xưa chúng ta lại mất đi những hiểu biết ấy," Tanda nói. "Truyền thuyết về Nyunga Ro Im rất quan trọng, có thể cứu cả vương quốc khỏi đại hạn. Làm thế nào mà nó có thể bị xoá sạch khỏi ký ức của mọi người?"

Torogai thoáng liếc Chagum trước khi trả lời: "Ta tiếc phải nói thế này trước mặt Nhị hoàng tử, nhưng ta thấy lỗi là ở chuyện cai trị thôi. Truyền thuyết về Nyunga Ro Im gắn liền với truyền thuyết lập quốc của Torugaru. Các quan tinh sĩ muốn nắm trong tay vạn vật trên đời này, cho nên họ không thể để người dân tin vào truyền thuyết của người Yakoo được. Nhưng cho dù thế, sẽ vẫn có những người biết tới nó, như ta hay cháu gái của Noya vậy. Ta học về Nyunga Ro Im từ sư phụ Gashin của ta, rồi Tanda học được từ ta. Không may thay, những gì chúng ta biết không hoàn chỉnh. Chúng ta đã đánh mất phần quan trọng nhất của câu chuyện, đó là làm thế nào để tiêu diệt Rarunga, nhưng chung quy vẫn có những tri thức được lưu truyền về vấn đề này, giống như một sợ tơ thoát được khỏi ánh mắt của những kẻ cầm quyền vậy."

Chagum nhíu mày nhìn bà. "Có thực là những vị hiền giả tại Tinh Cung thao túng người dân như lời bà không? Họ làm vậy bằng cách nào?"

"Bằng cách dùng những thứ như Lễ Hạ chí vậy," Torogai đáp.

Nghe tới đó, hai mắt của cậu bé nheo lại. "Lễ Hạ chí là để mừng sự kiện thánh tổ của chúng tôi đánh bại thuỷ yêu, gột tẩy mảnh đất này. Nó làm sao?"

Torogai lắc đầu. "Đối với người Yakoo, nó vốn là một lễ hội cầu cho mùa vụ bội thu. Những kẻ sống trong lòng nước tại Nayugu từng nói với ta rằng hạ chí là ngày trứng của Nyunga Ro Im sẽ nở. Ta tin rằng chúng ta từng truyền lại những tri thức về nó qua những mùa lễ hội, nhưng giờ đây lễ hội ấy đã bị biến thành lễ mừng chiến công của Torugaru. Ngay cả những chú thuật sư như ta cũng không có cách nào để biết được lễ hội nguyên bản khi xưa như thế nào, hay những tri thức gì đã bị mất đi... Thế đấy."

Lắng nghe hai người đối thoại, một mảnh ký ức khác lại bất giác hiện về trong tâm trí Tanda: bài hát ngày lễ hội mà anh từng hát khi được ông bế lên cho chạm đầu vào những chiếc xương nahji.

"Bay đi, nahji, bay đi!
Bay tới biển rộng, cho mưa xuống đây,
để lúa của ta lớn cao thật cao."

Anh nhớ tới hình ảnh bốn chiếc cọc gỗ tẩm dầu được đốt lên bên bờ sông, đen đúa vô cùng, tới một vở kịch có những người dũng sĩ cầm đuốc đuổi đánh và bao vây một con quái vật làm bằng giấy, tới tiếng hát của mọi người cầu nguyện cho mưa xuống. Có thứ gì đó như sắp hiện lên trong tâm trí anh, nhưng khi anh chưa kịp nắm bắt được thì Torogai đã lại cất lời.

"Ta không nghĩ mấy tên ngắm sao đó sẽ lãng quên một câu chuyện quan trọng như vậy. Có chữ viết là điều rất quan trọng trong những trường hợp như thế này. Nếu cách tiêu diệt Rarunga vẫn còn được lưu giữ ở đâu đó thì nó hẳn phải nằm trong sách vở của họ. Ai, tất nhiên là mấy người ấy cũng mải chuyện chính trị quá mà quên mất mục đích chính của mình mất rồi! Hai trăm năm đã qua, có khi mối mọt đã ăn hết sách vở... Tuy vậy, trừ phi mấy kẻ đó đều ngốc hết, nếu không cũng sẽ nhận ra có chuyện quan trọng đang diễn ra. Họ sẽ không sát hại Nhị hoàng tử nếu không cần thiết."

"Đúng thế," Balsa xen vào. "Ngay cả trong đợt tấn công vừa rồi, họ cũng không có ý muốn hại Chagum."

Cậu bé nhìn cô trong kinh ngạc.

"Nhờ vậy nên tôi mới cứu được cậu," cô quay sang nói. "Cậu không biết được, nhưng lúc đó họ có cơ hội để giết cậu rồi. Nếu đó là một trong những mục đích của họ thì họ đã ra tay. Thay vào đó, họ thay đổi đội hình để không khiến cậu bị thương và chuyển sang tấn công tôi. Tôi đã bỏ chạy để họ tách ra, chỉ để lại một người canh cậu, như vậy sau đó tôi đã có thể quay lại cứu cậu."

Chagum kích động chúi người ra trước. "Vậy nghĩa là, là phụ hoàng... bệ hạ không định giết tôi ư?"

Balsa liếc nhanh về phía Tanda. Trước khi Torogai kịp mở miệng, anh đã nói: "Dĩ nhiên có thể tin chắc rằng bệ hạ sẽ không muốn giết em nếu người có thể tránh được. Đó chỉ là đối sách cuối cùng. Nhưng như vậy không có nghĩa là em có thể lơi lỏng. Bệ hạ không chỉ là một cá nhân. Ngài phải đặt vương quốc lên đầu, phải nghĩ đến sự ổn định của vương quốc trước khi nghĩ đến tình cha con, vậy nên em vẫn cần thận trọng."

Lời anh nói chứa đầy lòng săn sóc, khiến Chagum toàn tâm đón nhận. "Cho dù ra sao," Tanda nói thêm, "Lường trước tình huống xấu nhất thì không thiệt gì được. Năm nay chúng ta nên sớm chuyển tới ở hang săn thú." Torogai và anh giữ củi đốt, thịt khô, cùng những nguồn vật tư khác trong một hang động nằm sâu trong núi. Cho dù là vào giữa mùa đông, khi vạn vật đã bị chôn vùi dưới tuyết, họ vẫn có thể sống trong đó mà không lo chết rét.

Cuối cùng, tất cả quyết định phải chuyển đi càng sớm càng tốt để sắp xếp việc ăn ở trong hang động trước khi tuyết bắt đầu rơi.


Sáng hôm sau, trong lúc Tanda vào thị trấn mua đồ, Balsa dẫn Chagum đi kiểm tra các bẫy rập. Họ dành cả ngày để hun khói thỏ rừng và hươu nai. Chagum rất ghét cảm giác phải lột da thỏ, tệ nhất là khi chúng đang ấm, tựa như vẫn còn sống. Cậu vừa lột da chúng theo hướng dẫn của Balsa vừa nghẹn ngào.

"Đừng tập trung nghĩ, Chagum. Như thế chỉ khiến cậu thấy khó chịu hơn thôi. Cậu cứ đưa tay, đừng nghĩ đến gì cả." Balsa cầm lấy con dao săn của mình và cắt các gân ngoài trên chân của con vật, sau đó bẻ gãy từng chiếc xương. Rắc. Rắc. Cô nhanh tay phân loại những phần ăn được khỏi những phần không ăn được, xử lý nốt các con mồi rồi treo thịt lên giàn hun khói trong khi trời vẫn còn sáng. “Nếu xông khói thì thịt sẽ để được lâu hơn, vị cũng ngon hơn,” cô nói.

Tối đến, họ tiếp tục làm việc. Balsa thuộc những bộ da tươi và gói thịt đã xông khói lại. Tanda buộc dược thảo lại thành từng bó rồi nghiền thành bột. Cả Chagum cũng góp sức, sẵn sàng đứng dậy làm việc khi được nhờ. Chỉ có Torogai là không động tay. Sau bữa tối, bà uống rượu do Tanda mua cho rồi nằm duỗi người bên bếp lửa, nơi ấm nhất trong phòng, bắt đầu ngáy. Gương mặt khi ngủ của bà vô cùng mãn nguyện.

Họ chuẩn bị xong xuôi trong vòng hai ngày. Bốn người khoá cửa nhà, xuất phát tới hang động nằm sâu trong dãy Aogiri.



No comments:

Post a Comment