Phần
III. Ngày hạ chí
Chương 1. Mùa đông
tại động săn
Chagum
vốn tưởng hang động để săn thú họ tới sẽ khá nhỏ, nhưng khi tới nơi, cậu mới biết
nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình.
Họ
đi theo dòng Aoyumi, leo cao cao mãi cho tới khi vượt qua một ngọn thác và gặp
một bãi cỏ tương tự như ở trước nhà của Tanda. Phía sau đó là một vách đá quấn
chằng chịt dây leo và rễ bám mọc từ những dải đất đọng trong các khe nứt cùng vỉa
đá chìa ra, cộng thêm mạng nhện giăng khắp nơi. Vào thời điểm cuối thu lúc này,
những dấu hiệu của mùa đông đang rõ dần, lá cây đã rụng cả, để lộ mùa đá xám tại
nhiều điểm.
Trên
vách đá có một lối vào nhỏ, vừa đủ cho một người đứng. Tanda nhóm đuốc và tiến
vào. Một lát sau, anh gọi Chagum. Cậu ngập ngừng vào hang, sau đó nhìn quanh
trong kinh ngạc. Khoang động này lớn như một đại sảnh trong hoàng cung. Trần
hang cao tới mức ánh sáng đuốc không chiếu được tới, độ rộng của hang cũng vậy.
Cậu vốn nghĩ trong hang sẽ ẩm thấp, nhưng nó lại khô một cách đáng ngạc nhiên.
"Bọn
anh gọi đây là gian đệm," Tanda nói, giọng anh vang vọng. "Nó rộng
quá nên rất lạnh. Em sang đây, để anh cho em tham quan nhà của chúng ta."
Chagum
vội bước theo anh, Balsa và Torogai đi không xa phía sau. Ánh đuốc rọi sáng ba
lối rẽ, một trong đó đã bị che lại bằng một tấm ván gỗ. "Em không bao giờ
được vào lối bên phải một mình. Lối đó rất sâu và nhiều nhánh rẽ. Nếu lạc trong
đó thì sẽ không bao giờ thoát ra được. Khoang động ở giữa có một nguồn suối nhỏ
cấp nước ngọt cho chúng ta. Lối bên trái thì đến nhà mình."
Tanda
nhấc tấm ván gỗ ra và bước vào. Chagum nhận thấy sâu phía trong đó có chút ánh
sáng mờ. Tiến vào vài bước, khoang động liền mở rộng, khiến cậu phải reo lên sửng
sốt. Khoang động hình bầu dục, vách động nhẵn nhụi khô ráo. Trên đầu tường bên
trái có ba lỗ thông khói, giúp ánh nắng tràn vào. Nền động đã được kê kín ván
thô, bên trên trải chiếu. Giữa động có đào một bếp lửa, phía cuối động còn có
ba chiếc chum lớn cùng những giá để chai lọ, cho thấy nơi này đã được sử dụng
qua nhiều năm. Thậm chí còn có cả chăn chiếu đã được bọc kỹ trong giấy dầu để
chống ẩm.
"Nhìn
tiện nghi quá!" Chagum kêu lên.
"Tất
nhiên! Đây là nơi bọn anh trú đông. Em giúp anh mang chăn chiếu ra phơi đi, sau
đó cũng phải dọn dẹp nhiều nữa.
Thêm
hai ngày bận rộn chuẩn bị cho mùa đông dài trôi qua. Buổi sáng ngày thứ ba, khi
công việc đã gần xong xuôi, Toroga cùng Tanda liền lên đường đi tới khe núi
Shigumano, nơi bà hi vọng sẽ gặp được những cư dân bùn Juchi Ro Gai và hỏi về
Rarunga.
"Hẳn
chúng ta có thể tới được đó trước khi tuyết bắt đầu rơi," bà nói.
"Các Juchi Ro Gai có thể đã bắt đầu ngủ đông rồi, nhưng ta nghĩ vẫn nên thử.
Balsa, mi trông lấy cái trứng đấy."
Nghe
bà nói như thể chỉ có cái trứng mới quan trọng, Chagum có vẻ bất mãn. Thấy biểu
cảm của cậu, Tanda bật cười. "Em đừng mất công bực dọc làm gì. Sư phụ
thích chọc người ta tức lên như thế đấy, đừng để mình trở thành thú vui của sư
phụ. Balsa, chị bảo trọng nhé."
Balsa
khoanh tay nhướn mày. "Rồi rồi, thế em thì sao? Có chắc là hai người sẽ
quay về kịp trước khi đổ tuyết không?"
"Em
không biết, nhưng bọn em sẽ ổn thôi."
Sau
khi hai người rời đi, xung quanh bỗng trở nên trống trải. Chagum ngước nhìn
Balsa. "Tôi thấy hơi tĩnh mịch thế nào ấy."
"Đấy
là vì hai người đó nói nhiều quá! Không sao, chúng ta có nhiều việc phải làm lắm,
không có thời gian để buồn rầu đâu." Cô mỉm cười. "Đầu tiên là phải
rèn sức cho cậu mới được."
Mặt
Chagum xị xuống.
Tiếp
mấy ngày sau, Balsa huấn luyện vị cựu hoàng tử qua hàng giờ tập chiki và chạy
đường dài trong rừng. Cô cũng dạy cho cậu cách cải thiện thăng bằng và cách
ngã. Tuy nghiêm khắc, cô không khiến cậu quá sức, cũng không dùng lời khen hay
động viên để thúc cậu tiến bộ. Phương pháp của cô rất thẳng thừng. Thời gian
trôi qua như bay, Balsa vẫn để ý cảnh giác những dấu hiệu về người của Hoàng đế
nhưng không phát hiện được gì, cũng không điều nào liên quan tới Rarunga, thứ
sinh vật ăn trứng đáng sợ của Nayugu. Hai người chỉ dành từ sáng tới tối cho
luyện võ và việc nhà.
Có
đôi lúc, khi Chagum bước lang thang trong rừng giữa tiếng chim hót trong veo,
hay khi ngồi bên Balsa trước bếp lửa khi đêm xuống, cậu cảm thấy mất phương hướng,
như thể toàn bộ cuộc sống trước đây của cậu chỉ là một ảo mộng kỳ lạ. Mới qua một
tháng, nhưng cuộc sống trong Nhị Cung của cậu như đã lùi xa lắm. Cậu không còn
mơ được "trở về" một nơi bất định nào nữa, có nhiều hôm cậu thậm chí
còn cảm thấy hình như mình không còn mang cái trứng tinh linh nọ – ấy là nếu
như cậu không nhớ tới lý do mình đang sống trong hang động này cùng Balsa.
Cậu
bắt đầu có thói quen suy tư vào mỗi buổi chạng vạng, khi một mình nhặt củi
trong rừng. Mỗi lần ánh nắng trời tây nghiêng nghiêng chiếu xuống qua kẽ lá,
tâm trí của cậu lại quay về với một câu hỏi. Tại sao lại là mình? Trong bao nhiêu người trên đời này, tại sao mình lại
bị chọn mang cái trứng này?
Đáp
án đầu tiên hiện lên là vì cậu là một hoàng tử. Nhưng nếu đúng như vậy thì chuyện
về cậu bé Yakoo trong truyền thuyết về Torogaru và bác của ông Noya là thế nào?
Họ đều là thường dân và là người Yakoo. Bên cạnh đó, giờ cậu không còn là một
hoàng tử nữa. Mỗi lần nhớ tới điều này, trái tim cậu lại thắt chặt, tựa như bị
ngợp bởi một cảm giác khó tả. Trước đây, cậu chưa từng nghi ngờ thân phận hoàng
tử của mình hay việc mình là con của phụ hoàng và mẫu thân, đó là những điều dường
như không bao giờ có thể thay đổi. Vậy mà hãy xem cậu đã mất hết địa vị như thế
nào! Số vận quả thực có thể xoay chuyển theo từng khắc.
Điều
lạ là cậu cũng khá thích con người mới của mình – giờ này chỉ là một cậu bé nhặt
củi. Thậm chí, khi nghĩ về bản thân trước đây, là một hoàng tử chưa từng tự mặc
quần áo hay tắm rửa bởi luôn có người hầu hạ làm thay, cậu tự hỏi không hiểu
khi ấy trong đầu mình nghĩ cái gì. Mới đây, cậu còn không biết cách thắt nút buộc
những cành củi mình nhặt về. Giờ thì cậu đã có thể thành thạo luồn cỏ quanh bó
củi và thắt chặt.
Không tệ, cậu nghĩ. Rồi cậu
mỉm cười. Mình thích tự dựa vào sức của bản
thân. Cứ làm theo lời người khác bảo thì thật tẻ nhạt. Mình không muốn bị trói
buộc trong thân phận hoàng tử nữa. Cậu đeo bó củi lên lưng và ngẩng đầu
nhìn bầu trời, những đám mây đã nhuộm ánh đỏ. Vẻ mặt của cậu thoáng trầm xuống.
Nhưng bây giờ mình lại bị trói buộc trong
thân phận người thủ hộ Nyunga Ro Chaga.
Cả
hai số phận đều không phải là lựa chọn của cậu. Cậu chưa bao giờ mong được sinh
ra làm hoàng tử và chắc chắn là không mong trở thành người thủ hộ của nước.
Chìm trong cảm giác uất nghẹn đầy bất lực, cậu lại quay trở lại suy nghĩ ban đầu.
Tại sao phải là mình?
Mười
ngày sau khi Tanda và Torogai xuất phát, tuyết bắt đầu rơi, tựa như một tiếng
thở dài. Tuyết rơi nhanh và dày, phủ kín mặt đất ngọn cây. Chagum vừa giúp dọn
dẹp sau bữa tối. Cậu đưa tay ra hơ trước bếp lửa, để rồi vội vã rụt lại. Lần đầu
tiên trong đời, bàn tay của cậu bị nẻ, hơi nóng khiến vết nẻ đau buốt.
Balsa
cầm lấy hai tay cậu. "Để tôi xem nào. Ây! Nẻ hết rồi nha!" Cô khúc
khích cười, đứng lên lục tìm thứ gì đó trên giá. Cuối cùng, cô cầm trở lại một
thứ thuốc mỡ và bôi nó lên tay cậu. Chagum nhìn hai bàn tay của cô. Chúng rất
khác so với hai bàn tay của mẫu thân cậu, thô dày và phủ đầy vết chai do cầm
thương. Nhưng khi được đôi tay khô ấm ấy chạm vào, nước mắt bất giác trào lên
chảy dài trên hai má cậu.
Balsa
không nói gì, chỉ tiếp tục xoa tay cho cậu. Bão tuyết vẫn đổ ngoài kia, nhưng
trong động ấm áp và yên tĩnh, như thể nằm sâu trong lòng đất.
"Tôi
ghét tuyết," Chagum thầm thì. "Mọi âm thanh bị nuốt lấy, làm tôi cảm
thấy đến thở cũng không xong."
Balsa
vỗ vỗ bàn tay cậu và đặt chúng xuống. "Hay để tôi kể cho cậu một câu chuyện
nhé?" cô nói.
Gương
mặt của Chagum lập tức sáng lên. "Câu chuyện như thế nào?"
"Câu
chuyện về một đất nước rất xa về phương bắc, ở đó có một cô bé sinh ra là con của
thái y cho một đế vương nọ." Mắt nhìn vào ngọn lửa, cô bắt đầu kể. "Nếu
cậu vượt qua dãy Aogiri và đi về phía bắc, đi mãi đi mãi, cậu sẽ tới một vương
quốc tên là Kanbal. Không giống như vương quốc của cậu, Kanbal không có những
ruộng đồng tươi tốt, chỉ có núi non quanh năm tuyết phủ, thêm một vài sườn núi
dốc và lởm chởm đất. Người dân sống sót bằng cách trồng một vài loại lương thực
cứng cáp, khoai tây, và nuôi dê trên sườn núi. Trên những sườn núi ấy có một
loài chim rất lớn ăn thịt chuột và dê, hay xác những sinh vật đã chết... Chúng
đặc biết thích ăn tuỷ, thường thả những cái xương từ trên cao xuống để đập vỡ vỏ
xương ngoài, lấy tuỷ bên trong. Đến giờ tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng
xương đập vào đá rắc, rắc. Quê hương
Kanbal của tôi là như thế đấy.
"Tuy
đất nước nghèo khó, vị hoàng đế già cả có tới vài vị phi và rất nhiều con, là bốn
hoàng tử và năm công chúa. Khi các vị hoàng tử lớn lên, họ bắt đầu tranh giành
vương vị, cũng là chuyện thường tình giữa các hoàng tử. Nhị hoàng tử Rogsam là
một kẻ đặc biệt độc địa. Khi cha mình qua đời, Rogsam đã sắp xếp để anh trai
mình là Naguru được đưa lên ngôi vị, sau đó hắn đã hạ độc Naguru trước khi anh
mình có người nối dõi.
"Không
ai nghi ngờ rằng tân vương đã bị sát hại. Hoàng đế vốn vẫn ốm đau, mọi người
trong cung đều biết mùa đông trước đó ngài vừa bị cảm nặng. Ai cũng nghĩ ngài
qua đời bởi thế."
"Nhưng
có một người biết được bí mật của Rogsam, đó là ngự y của Naguru – Karuna
Yonsa. Rogsam đã ra lệnh cho ông đầu độc Hoàng đế và đe doạ sẽ giết chết con
gái của ông nếu ông dám trái ý. Thê tử của Karuna vừa qua đời năm trước, vị thầy
thuốc chỉ còn lại con gái trên đời này. Ông biết Rogsam là người ác độc, không
ngại giết chết một đứa bé gái, vì vậy, để cứu con, ông đã làm theo ý hắn và hãm
hại Hoàng đế."
"Nhưng
ông đã biết quá nhiều. Karuna hiểu rằng sau khi việc thành, Rogsam sẽ không để
mình hay con gái được sống sót. Vậy nên ông đã ngầm cầu xin người bạn thân
Jiguro Musa đưa con gái chạy trốn đi thật xa sau khi Hoàng đế băng hà. Jiguro
là thầy dạy võ của Rogsam, cứu con gái của Karuna đồng nghĩa với việc cuộc sống
lúc bấy giờ của ông cũng phải chấm dứt. Cậu cũng hiểu mà, đúng không? Bỏ trốn
cùng đứa bé tức là ông sẽ phải để lại mọi thứ – chức vụ của mình, cả cuộc đời
mình. Rogsam sẽ không bao giờ để ông thoát thân một khi nhận ra Jiguro đã biết
bí mật về cái chết của Hoàng đế.
"Thế
nhưng Jiguro đã nhận lời với bạn mình." Đôi mắt của Balsa ánh lên sự bi
thương. "Ông mang cô bé trốn chạy. Rogsam gửi người truy sát họ, Jiguro
đánh trả lại từng đợt. Cứ thế cứ thế, ông cùng đứa bé bỏ trốn."
"Không
bao lâu sau, họ được tin rằng Karuna đã bị đạo tặc sát hạt. Đứa bẻ cảm thấy tim
như đã bị đao chém làm đôi. Nó hận Rogsam, thề rằng sẽ có ngày dùng hai bàn tay
tự mình để xé xác hắn. Nó cầu xin Jiguro dạy võ cho mình."
"Ban
đầu, Jiguro khước từ. Ông khăng khăng rằng võ thuật là dành cho nam giới. Nữ giới
không đủ sức. Nhưng nguyên nhân thật sự khiến ông không muốn dạy cho cô bé là
vì ông không muốn cô dấn bước vào một con đường đẫm máu. Cũng lạ, một khi cậu học
võ rồi, hình như cậu cũng bắt đầu thu hút kẻ thù đến... Không sớm thì muộn, mọi
kẻ học võ đều phải giao chiến."
"Cuối
cùng, Jiguro cũng nhượng bộ vì hai lý do. Một là để cô bé có thể trốn thoát và
sinh tồn một mình trong trường hợp ông bị giết bởi những kẻ truy sát. Thứ hai
là bởi ông nhận ra cô bé này có tài năng bẩm sinh."
"Muốn
học võ thì cần những tài năng gì?" Chagum hỏi.
"Rất
nhiều loại. Cô bé đó có thể chuẩn xác lặp lại những động tác mới chỉ thấy một lần.
Rồi cũng có thể..." Cô dừng lời và giơ một ngón tay lên. "Chagum, cậu
có thể dùng ngón tay để điểm vào một điểm duy nhất lần này qua lần khác
không?"
Chagum
thử làm, dùng ngón tay điểm lên một điểm muội bám trên thành bếp. Làm vậy khó
hơn cậu tưởng; cậu càng cố điểm thật nhanh, đầu ngón tay của cậu càng run và lệch
đi xa. Balsa chợt đưa tay điểm vào một điểm nhỏ hơn nhiều ngay bên cạnh đó.
Ngón tay cô di chuyển nhanh đến nhìn không kịp; hơn nữa dù chọc tới từ khoảng
cách xa hơn, cô luôn điểm trúng vị trí đó, như thể bị một mảnh nam châm hút tới.
Cô
ngừng tay và nói: "Cô bé đó rất có khiếu để làm vậy. Rồi còn những khả
năng khác... di chuyển nhanh nhẹn, tính cách còn hung hăng hơn so với con trai.
Jiguro nói rằng đứa bé ấy sinh ra là để trở thành một kẻ tập võ, rằng vận mệnh
của ông là trở thành sư phụ của nó."
"Hành
trình của họ vẫn tiếp tục, Jiguro vừa đi vừa dạy võ cho cô bé. Một hay hai năm
trôi qua. Đôi khi họ phải làm những việc bẩn thỉu chỉ để có cái ăn. Jiguro được
thuê làm bảo tiêu cho một sòng bạc. Cô bé làm việc vặt và đi ăn xin. Họ sống
sót như thế đấy. Họ không thể ở lâu tại bất cứ đâu bởi kẻ thù có thể tìm đến.
Và cho dù có cẩn trọng đến nhường nào, rốt cuộc rồi cũng có lúc kẻ thủ sẽ tìm được."
Ánh mắt của cô càng thêm đau thương. "Jiguro mạnh vô cùng, Chagum à. Mạnh
hơn bất kỳ kẻ địch nào. Nhưng cô bé ấy cũng biết rằng mỗi khi một kẻ truy sát
ngã xuống, trái tim của ông lại như bị trăm ngàn lưỡi dao xuyên qua. Tất cả những
người đuổi giết họ đều là bạn của ông, là những người ông từng luyện võ cùng.
Tôi cũng không nghĩ là họ muốn giao chiến với Jiguro, nhưng nếu trái lệnh vua,
cả họ cùng gia quyến đều phải mất mạng. Vậy là họ đã tìm đến Jiguro, trong lòng
cũng trĩu nặng đau khổ.
"Ông
ấy đã giết tám người, là tám người bạn xưa, tất cả nhằm bảo vệ bản thân và cô
bé đó, cứ vậy suốt mười lăm năm. Thế rồi Rogsam đột ngột qua đời vì bệnh tật,
con trai hắn ta lên ngôi, vậy là không còn lý do gì để trốn chạy nữa. Chagum,
mười lăm năm ấy là địa ngục. Đến lúc bấy giờ, đứa bé gái sáu tuổi đã trở thành
một người phụ nữ hai mươi mốt. Cô ta đã trở thành một võ sĩ có thể đánh cùng
Jiguro hai trận thắng một."
Củi
trong bếp đã cháy chỉ còn tàn. Sự tĩnh lặng bao phủ gian động mờ sáng.
"Cô
bé đó là chị, có phải không?" Chagum hỏi.
"Phải."
"Vì
thế nên chị đã thề sẽ cứu sống tám người. Đó là số người Jiguro đã phải giết để
bảo vệ chị," cậu ngập ngừng nói.
Balsa
ngạc nhiên nhìn cậu. "Chắc phải là Tanda nói với cậu. Thế là cậu đã biết
chuyện này rồi sao?"
Chagum
lắc đầu. "Không. Lúc tôi hỏi vì sao hai anh chị không kết hôn, anh ấy nói
rằng chị đã thề sẽ cứu được tám mạng người, cho đến lúc chị hoàn thành được tâm
nguyện đó thì anh ấy nghĩ chị sẽ không lập gia đình với ai cả. Chỉ thế
thôi."
Balsa
thở dài. Rồi cô cười khan, nhưng không nói gì. Trên gương mặt của cô hiện lên một
vẻ cô đơn sâu thẳm. Chagum cảm thấy thương cảm cho cô từ tận đáy lòng, một điều
khiến chính cậu phải giật mình. Balsa tựa như một người vô địch, mang trong
mình sức mạnh không ai bì được, vậy nhưng trong gương mặt quay nghiêng của cô,
cậu có thể thoáng nhận thấy bóng dáng của một cô bé đã bị một số phận ác độc và
vô vọng vây bủa vùi dập. Nếu chưa từng được nếm đến thế nào là bị vận mệnh trói
chặt, cậu đã không nhận ra điều ấy, nhưng lúc này, cậu đã có thể nhìn thấu tất
cả với một nỗi buồn khó có thể chịu đựng nổi. Một cảm giác ấm áp và mềm mại
dâng lên trong lòng cậu. Cậu muốn nói gì đó, nhưng không thể nghĩ tới điều gì.
Cậu chỉ có thể thầm thì hỏi: "Balsa, em là người thứ mấy?"
Cô
cười nhưng không trả lời. Thay vào đó, cô choàng tay ôm chặt lấy cậu. "Khi
Jiguro sắp qua đời," cô nói, "Chị đã dặn người hãy thanh thản, chị sẽ
bù đắp lại những tội lỗi mà người đã phải gây ra. 'Con sẽ cứu tám mạng người,'
chị đã nói thế đấy. Nhưng em biết không, sư phụ chỉ mỉm cười. Người nói với chị:
'Cứu người khó hơn hại người rất nhiều. Balsa, con đừng đặt ghánh nặng lên vai
mình như vậy.'"
"Sư
phụ đã đúng. Nếu muốn cứu được một người trong một trận giao chiến, em chỉ còn
cách gây hại cho một người khác. Cứu một người thì em đã có thêm hai ba kẻ thù.
Về sau thì không thể đếm được rằng mình đã cứu nổi bao nhiêu người nữa. Chagum
à, bây giờ chị chỉ cố sống thôi."
Bão
tuyết kéo dài suốt hai đêm, đến rạng sáng ngày thứ ba mới ngớt. Bầu trời trong
vắt, tuyết trắng sáng đến chói mắt. Qua trưa thì Tanda trở lại, chân bước trên
nền tuyết mới.
"Torogai
đâu rồi?" Balsa hỏi.
Tanda
mỉm cười. "Sư phụ nói không muốn ru rú cả mùa đông trong núi, nhưng ở
trong thành phố thì nhiều tai mắt nên sư phụ đến suối nước nóng ở Tangaru rồi.
Bao giờ tuyết tan người sẽ trở lại."
"Hả,
cái gì mà–!" Balsa cáu giận kêu. "Nhưng có khi thế cũng hơn là phải
chịu đựng bà ấy cả mùa đông. Chuyện Juchi Ro Gai thì sao? Hai người có gặp được
ai trong số họ không?"
"Không
hề. Đi cả chuyến phí thời gian. Không ai trả lời bọn em cả. Em không biết ấy là
vì họ đã ngủ đông hết hay vì họ không muốn nói cho chúng ta biết về Rarunga. Dù
sao thì họ cũng sống trong đất Nayugu giống như thứ kia. Đến mùa xuân chúng ta
sẽ phải thử lại vậy."
Ngồi
bên bếp lửa nhấp trà, anh chợt mỉm cười.
"Có
gì hay mà em cười?" Balsa cau mày hỏi, nhưng anh chỉ lắc đầu. Anh chỉ e cô
sẽ lại chạy mất nếu anh nói mình vui biết chừng nào khi được trải qua cả mùa
đông này cùng cô.
Chương 2. Sâu
trong mật thất
Đối
với Shuga, đó cũng là một mùa đông khó quên. Thánh đại sư đã giao lại cho anh
chìa khoá của bí thất và lược bỏ tất cả các nhiệm vụ và hoạt động tu luyện khác
của anh. Shuga chỉ chuyên tâm giải mã những ghi chép đã ngủ yên hai trăm năm
nay của Kainan Nanai.
Bí
thất chỉ có một vài lỗ thông khí, không có ánh sáng chiếu tới từ không gian bên
ngoài. Anh phải mang vào mười cây nến lớn và gương để phản chiếu ánh sáng. Dù rất
muốn có thể mang xuống một chậu than sưởi ấm, anh đã được cảnh báo rằng đốt
than trong phòng nhỏ như vậy có thể làm anh ngộ độc. Trong phòng rét cóng,
Shuga phải mặc nhiều lớp áo, phần còn lại phải dựa vào ngọn lửa nến le lói để
sưởi ấm.
Ngày
ngày anh chỉ ra ngoài hai lần để ăn sáng và ăn tối. Mỗi lần bước vào nhà ăn,
anh đều phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng từ những quan tinh sĩ khác. Họ đều cố
tình lờ anh đi. Do lối vào bí thất nằm trong gian phòng đá của Thánh đạo sư, mọi
người đều cho rằng Shuga đang làm một công việc đặc biệt nào đó cùng thầy. Con người ta thật nhỏ mọn, anh thường nghĩ
vậy. Vì sao những người vốn được chọn để dành cả đời nghiên cứu Thiên đạo lại
có dư thừa thời gian để ghen tức với anh như vậy? Nếu đổi vị trí với họ, liệu
anh có trở thành giống vậy hay không? Anh nghĩ là không, nhưng cũng cho rằng rất
có thể mình sẽ vô cùng đố kỵ. Nhưng dù thế nào, anh cũng không để những điều nhỏ
nhặt như thế làm mình phiền lòng. Càng đọc anh càng đắm mình trong những ghi
chép xưa. Nội dung của chúng lôi cuốn đến mức anh thường quên không ăn tối.
Ghi
chép của Nanai được khắc lên bản đá, chữ nhỏ và chi chít. Có lẽ ban đầu ngài đã
dùng mực ghi lại trên vải hay da thuộc, nhưng những truyền nhân sau này đã dành
nhiều thời gian công sức để khắc lại tất cả lên đá, tránh cho chúng bị mục hỏng
theo ghời gian. Đó hẳn là một khối công việc đồ sộ, bởi tổng cộng có tới vài
trăm bản khắc đá. Chúng bắt đầu với những hồi ký của Nanai về thời trẻ của
mình, khi ngài còn đang học về Thiên đạo và được huấn luyện cách tiên đoán
tương lai thông qua việc quan tinh. Ngài chép lại mọi việc một cách hết sức tỉ
mỉ; mà dần dà, trong khi đọc, Shuga mới ngộ ra vì sao Nanai lại kể một cách chi
tiết đến vậy: ngài biết rằng dòng thời gian luôn luôn bẻ cong sự thật, mọi điều
rồi sẽ bị thay đổi để tô điểm cho một câu chuyện hay vẽ nên một truyền thuyết.
Nanai đã nhận ra rằng mình sẽ trở thành nhân vật chính trong truyền thuyết lập
quốc của Tân Yogo. Chính vì thế, ngài đã bí mật ghi lại những gì đã thực sự xảy
ra cho các thế hệ sau này, làm nên câu chuyện thứ hai bên cạnh những lời kể biến
tướng mà sau lâu ngày sẽ trở thành truyền thuyết.
Đào
sâu hơn, Shuga cũng bắt đầu hiểu vì sao tư liệu này phải được giữ bí mật. Thánh
tổ Torugaru vốn là một người yếu ớt nhu nhược, cũng không phải đã từ bỏ quyền nối
ngôi vì căm ghét chiến loạn mà là vì sợ sẽ bị sát hại. Nanai đã chọn Torugaru
chính vì nhược điểm ấy – sự yếu lòng. Đó là một người dễ bị thao túng, một con
rối khoác áo bào.
Những
lời kể Nanai nghe được từ một quan tinh sĩ từng thám hiểm bán đảo Nayoro đã lôi
kéo ngài tới nơi này. Theo lời người nọ, đây là một vùng đất hết sức màu mỡ, dễ
dàng cho việc phòng thủ. Ngài cũng rất bị lôi cuốn bởi đức tin của người Yakoo
về thế giới Sagu hữu hình và thế giới Nayugu vô hình cùng đan xen thành toàn bộ
vũ trụ. Ngài đã tiếc nuối vô cùng khi những người ấy bỏ chạy lên núi sau khi thấy
người Yogo tiến vào bán đảo. Nhưng Nanai không có thời gian để tìm họ học hỏi;
ngài phải giúp vị hoàng đế vô năng kiến tạo nên một quốc gia mới. Những lời
bình như Torugaru, thỉnh thoảng ngươi
cũng phải biết động não chứ! thỉnh thoảng lại xen vào những lời thuật.
Shuga bắt đầu cảm thấy thân tình với ông lão cứ lâu lâu lại càu nhàu mắng chửi
trong lúc đổ hết tâm can vào những trọng trách khổng lồ này.
Các
thư tịch được viết lại bằng tiếng Yogo cổ nên rất khó giải nghĩa. Khi Shuga đọc
tới thời điểm Nanai thành lập vương quốc thì mùa đông cũng đã qua và một năm mới
đã bắt đầu. Tuy không biết rằng tuyết rơi trong năm vừa qua ít hơn nhiều so với
thường niên, anh vẫn đưa ra được một nhận định giống với các quan tinh sĩ khác:
một cơn hạn hán kinh khủng đang tới gần.
Trong
thời gian Shuga giam mình trong bí thất, một thay đổi lớn đã quét qua Hoàng
cung. Đại hoàng tử Sagum, năm nay mười bốn tuổi, bị cảm từ đầu mùa đông mà dai
dẳng không khỏi, giờ đã sắp hấp hối. Thánh đạo sư cùng ngự y của ngài phải dành
hết ngày đêm trong cung, dốc toàn lực cố gắng cứu lại tính mạng cho ngài.
Sagum
và Chagum là hai con trai duy nhất của Hoàng đế; Tam Phi chỉ có con gái. Hoàng
đế đã phải lén hội đàm với Thánh đạo sư về nguy cơ nặng nề nhất. "Sagum có
thể xảy ra chuyện vạn nhất, nếu lỡ vậy, trẫm biết làm sao với Chagum?"
ngài nói mà giọng đau buồn. Dù sao Chagum cũng là ruột thịt của ngài, dẫu không
sống chung dưới một mái nhà nhưng vẫn có tình phụ tử. Ngài đã cố gắng gồng mình
cho tròn với trách nhiệm chí tôn, đã sắt đá cắt bỏ mọi mối lưu luyến cùng con
trai khi hay tin con mang trong người một thứ thuỷ quái, đã ra lệnh đoạt mạng
chính con mình vì đó là điều một hoàng đế phải làm, nhưng khi những xung động lắng
xuống, bóng dáng của Chagum lại trở về ám ảnh ngài.
"Bệ
hạ," vị thánh đạo sư trả lời. "Nóng vội sẽ nguy hiểm, xin bệ hạ đừng
lo lắng. Còn nhiều cách để tuỳ cơ ứng biến, ưu tiên hàng đầu lúc này là chữa trị
cho Sagum điện hạ, trong lúc đó thần sẽ sai các Thợ săn tìm cho được Chagum điện
hạ trong thời gian sớm nhất và đưa ngài an toàn trở về." Những lời này của
ngài đã giúp xoa dịu Hoàng đế.
Thánh
đạo sư lui về. Trên đường quay lại Tinh Cung, ngài ngước mắt nhìn trời. Sao
giăng như cát trải đầy trời, đẹp đến nín thở. Trong tâm khảm ngài rung lên một
cảm giác tựa như nỗi đau. Lâu quá rồi ta
chưa quan tinh. Một quan tinh sĩ mà lại không có thời gian để quan tinh!
Ngài thấy mình không còn là một quan tinh sĩ theo đúng nghĩ của nó nữa.
Rồi
ngài lại bước tiếp, theo sau người hầu đang cầm đèn lồng rọi chiếu lối đi. Thay vì làm một quan tinh sĩ, ta đã trở
thành một kẻ cầm đèn rọi đường cho vương quốc này.
Và
ngài bỗng cảm nhận được rất rõ ràng gánh nặng của trọng trách đang đè lên vai
mình, cùng với đó là một nỗi mệt mỏi nặng nề mà lâu nay ngài vẫn quá bận bịu để
có thể nhận thấy.
Khi
quay về đến Tinh Cung, Gakai đã ở đó đợi ngài. “Con đã viết thông cáo với người
dân về hạn hán sắp tới chưa?” Thánh đạo sư hỏi.
Gakai gật đầu, nói: “Đây là thông cáo sẽ được gửi tới tất cả các trưởng thôn.”
Thánh
đạo sư cầm lấy trang giấy từ tay học trò, càng đọc vẻ mặt càng đanh lại. Ngài đột
ngột ngẩng đầu, ánh mắt tinh anh nhìn xoáy vào Gakai. “Đây không phải là những
gì ta bảo con viết. Ta đã nói phải giảm diện tích trồng lúa xuống còn một phần
năm, phải trồng những loại lương thực kiên cường hơn như shiga hay yassha. Vì
sao con dám tự tiện sửa rằng nông dân nên dành một phần ba ruộng để trồng lúa?”
Mồ hôi rịn ra trên trán Gakai, nhưng ông bình tĩnh nhìn lại vào mắt thầy. “Con xin lỗi vì đã tự ý thay đổi lời thầy, nhưng quan trưởng quản kho thóc cực lực phản đối việc cắt đất trồng gạo xuống còn một phần năm. Ngài ấy cho rằng làm vậy sẽ khiến đất nước suy sụp.”
Lúa gạo là lương thực có giá trị lớn nhất của vương quốc, bởi người dân dùng dùng thóc để đóng thuế. Thóc được thu từ mỗi làng rồi đưa vào kho thóc của cả nước, sau đó được bán ra cho thương lái để lấy tiền. Quan trưởng quản kho thóc là người coi sóc việc công quỹ của quốc gia, dĩ nhiên sẽ phản ứng lại việc giảm diện tích trồng lúa, Thánh đạo sư đã hoàn toàn dự tính trước điều này. Ngài thầm thở dài. Gakai rõ ràng sẽ không bao giờ có thể trở thành Thánh đạo sư kế nhiệm.
“Dĩ
nhiên quan trưởng quản sẽ không đồng tình,” ngài nói, “Bảo vệ nguồn thu công quỹ
là việc của ngài ấy. Nhưng vì sao con thân là quan tinh sĩ mà lại không đắn đo
gì, nghe theo lời ngài ấy?”
Gakai
tỏ vẻ không hiểu. "Vì... Vì con nghĩ bảo vệ đất nước cũng là ưu tiên của
các quan tinh sĩ."
Thánh
đạo sư chậm rãi rắc đầu. "Bao nhiêu năm ở trong Tinh Cung, con đã học được
gì vậy? Hàng ngày hàng tháng con được học rằng vạn vật trên đời này đều có nhiều
mối liên hệ vô hình với sao trên trời, rằng thế gian này vận động theo những
quy luật vĩ đại, vậy mà con vẫn chưa hiểu một quốc gia vận động như thế nào!
Không riêng gì quan trưởng quản kho thóc, tất cả những người làm việc cai trị
trên đất nước này đều sẽ đặt của cải của quốc gia lên hàng đầu, nhất là những
người nhận lợi từ các thương lái. Đối với họ, thà để một hai trăm dân thường chết
đói còn đỡ hơn phải giảm một ít tiền thuế. Chính vì thế nên mới cần có các quan
tinh sĩ. Chúng ta có thể nhìn xa hơn rộng hơn bất cứ ai, cho nên chúng ta mới
có thể đưa đất nước đi theo con đường đúng đắn.
"Con
ngẫm xem? Nếu ta tham lam mà bắt nông dân trồng lúa, đến mùa thu khắp cả nước sẽ
chỉ còn lúa chết cùng người dân đau đớn phẫn uất vì đói. Đó là thứ oán hận sâu
thẳm, sẽ tích tụ lại cho đến khi có thể làm lung lay cả nền tảng lập quốc."
Gakai
nhìn chằm chằm xuống đất. Giọng nói của Thánh đạo sư lặng lẽ mà nghiêm khắc,
không để ông có thể tranh cãi lời nào. "Viết lại rồi lập tức bố cáo tới
các trưởng thôn. Hiểu chưa?"
Gakai
chỉ có thể gật đầu.
No comments:
Post a Comment