Chương 3. Chuyển
biến bắt đầu
Khoảng
bốn tháng sau khi chuyển tới động săn, khi tuyết trên những sườn núi đã bắt đầu
tan, một thay đổi kỳ lạ xảy đến với Chagum.
"Này
Chagum, em định ngủ hết ngày đấy à?" Balsa vừa trách cứ vừa xốc chăn của cậu
bé lên.
Chagum
lơ mơ ngước nhìn cô. "Chị Balsa, em mệt quá. Người em cứ nặng trịch ấy."
Cô
sờ tay lên trán cậu, nghiêng đầu nghĩ ngợi. "Có thể là em bị cảm rồi,
nhưng không thấy sốt. Tanda, em ra đây xem chút đi?" cô quay người gọi
anh. Tanda đang đun nước bên bếp liền ngẩng lên nhìn. "Chagum nói là thấy
mệt này."
Tanda
quỳ xuống bên họ. Anh bảo Chagum thè lưỡi ra, rồi đưa tay sờ dưới tai cậu. Sau
đó anh cầm lấy chiếc cổ tay mảnh khảnh của cậu bé và bắt mạch. Đếm nhịp một lúc
rồi, anh nói: "Hừm, mạch hơi chậm. Chagum, em có cảm thấy gì khác ngoài mệt
không?"
"Em
buồn ngủ lắm... Cứ như thể bị... kéo xuống... lòng đất..." Hai mắt cậu đã
nhắm lại, say ngủ. Tanda và Balsa nhìn nhau.
"Em
nghĩ có phải là do cái trứng gây ra không?"
"Ừm,
triệu chứng hơi khác so với bị cảm. Sắp sang xuân rồi, có thể cái trứng đã bắt
đầu lớn, cơ thể của Chagum liền thay đổi."
"Chúng
ta nên làm sao? Có nên đánh thức cậu bé dậy không? Nếu Chagum không tỉnh lại
thì sao?"
"Chị
bình tĩnh nào. Nếu chuyện này là do Nyunga Ro Im thì về lý nó sẽ không gây hại
cho Chagum. Nếu là do Rarunga thì chúng ta nên cảm thấy được gì đó mới phải, em
không cảm thấy gì hết. Chị thì sao?"
Balsa
tập trung cảm nhận khu vực xung quanh Chagum. "Không, chị không thấy có gì
nguy ngập hay thù địch. Nhưng cũng phải nhớ rằng Rarunga không phải là người,
có thể linh cảm của chị không nhận biết được một thứ thuộc về một thế giới vô
hình như Nayugu."
"Em
không nghĩ thế. Chagum thuộc về Sagu. Cho dù con yêu quái đó đến từ Nayugu, nó
vẫn phải hiện hình ở thế giới này để tấn công cậu bé. Một trăm năm trước, người
ta từng thấy những cái móng đã xé xác Nyunga Ro Chaga, chị nhớ chứ? Em tin là
chúng ta sẽ nhận ra dấu hiệu gì đó nếu nó sắp tới. Mà dù thế nào đi nữa, em
cũng nên nhìn vào trong cậu bé một chút."
Anh
xoa hai lòng bàn tay vào nhau, khép hờ đôi mắt và bắt đầu lẩm nhẩm rất nhỏ. Rồi
anh kéo mép chăn xuống và áp hai tay lên ngực Chagum. Balsa nín thở xem; cô nhận
thấy hai bàn tay của anh như hơi mờ đi. Nhìn kỹ hơn, lồng ngực của Chagum cũng
đã bắt đầu mờ dần, rồi bỗng như hoà làm một với tay của Tanda.
Tanda
đột ngột thu tay, hít vào mấy hơi thật sâu như thể vừa nổi lên từ dưới nước.
"Em
không sao chứ?" Balsa hỏi, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
Tanda
khua khua tay trước mặt. "Phù! Công nhận là mệt thật!" Anh nằm ngửa
ra sau, lấy tay che mặt. Đến khi thở bình thường lại được rồi, anh mới ngồi dậy.
"Đúng như em nghĩ, cái trứng đang thay đổi. Nó lớn hơn nhiều rồi, em còn
có thể nhìn thấy có thứ gì đó cử động bên trong."
Balsa
nhíu mày. "Em có chắc là Chagum sẽ ổn không? Bên trong cậu bé có thứ đang
lớn lên như vậy... Như tò vò đẻ ra là ăn chủ ký sinh, em không nghĩ thứ này sẽ
ăn mòn Chagum chứ?"
Tanda
đưa tay gạt phần tóc mai ướt đẫm mồ hôi, lắc đầu. "Không, em không cho là
thế. Ở Sagu đây cơ thể của Chagum không hề yếu đi chút nào."
"Nhưng
nhìn cậu bé mà xem! Mệt đến lả đi kìa."
"Em
nghĩ đó chỉ là những dấu hiểu cho thấy cơ thể của cậu bé đang cố gắng bắt nhịp
với sự phát triển của cái trứng. Chị cũng thấy vừa rồi em chật vật thế nào mà,
đúng không? Cho dù đã được tôi luyện để trở thành chú thuật sư như em thì muốn
kết nối giữa Sagu và Nayugu cũng rất cực nhọc. Đến trước hôm nay, Chagum vẫn
không có vẻ mệt mỏi gì, cho dù cậu bé luôn bị giằng co giữa hai thế giới. Như vậy
có nghĩa là cơ thể của cậu bé có thể thích nghi được với điều đó. Nhưng giờ cái
trứng đã lớn và vừa bước vào một giai đoạn mới. Thích nghi với thay đổi của nó
có thể đòi hỏi rất nhiều năng lượng, em nghĩ cậu bé ngủ để giữ thể lực
thôi."
Nhìn
thấy vẻ mặt hoài nghi của Balsa, Tanda mỉm cười. "Chị không tin? Vì là em
nói chứ gì? Nhưng sư phụ cũng nói như vậy đấy. Chúng em không biết Nyunga Ro Im
đẻ trứng vào một sinh vật Sagu như thế nào hay nó chọn người giữ trứng theo
phương pháp gì; nhưng hãy nhìn thế giới xung quanh ta mà xem, mọi vận động đều
hoàn hảo. Hoa không thể di chuyển, nhưng côn trùng sẽ tìm đến và giúp chúng
phát tán phấn hoa. Cây cối cũng không thể đi đâu được, nhưng chim thú ăn quả và
mang hạt của chúng đi xa. Hẳn phải có một điều gì đó khiến cho cậu bé phù hợp để
trở thành Nyunga Ro Chaga. Sư phụ chỉ nói ra chừng một phần mười những gì ngài
biết, nhưng nếu cảm thấy có gì đáng lo ngại thì chắc chắn ngài đã nói với em.
Chị đừng lo lắng, sẽ ổn cả thôi."
Balsa
chăm chú nhìn anh – Tanda hoàn toàn không có một tia băn khoăn nào. "Em có
vẻ rất bình tĩnh," cô nói.
"Thật
sao? Có lẽ em đã lường rằng chuyện này sẽ xảy ra. Thôi, ta ăn sáng đi. Dù sao
thì chúng ta cũng chỉ có thể để mọi việc thuận theo tự nhiên."
Balsa
thở dài nghe theo. Nhưng mặc cho những lời anh đã nói, đám mây đen của sự bồn
chồn vẫn không tan đi trong tâm trí cô. Tanda và Torogai là chú thuật sư; họ đã
giao tiếp với tinh linh và những thứ siêu nhiên cả đời mình, còn cô thì không,
vì vậy cô có thể yên tâm cho rằng thứ tinh linh thở ra mây Nyunga Ro Im kia sẽ
không làm hại tới Chagum.
Họ
nấu cháo trên bếp, bỏ thêm chút muối rồi bắt đầu ăn. Khi ấy, Tanda nhận ra
Balsa có vẻ bần thần nhìn vào đống lửa.
"Balsa."
"Hửm?"
"Trông
chị buồn quá. Chị đang nghĩ gì thế?"
"Không
có gì... Chị đang nghĩ là sắp hết đông rồi."
"Ừ,
nhưng mùa đông vừa rồi không tệ, đúng không? Chỉ có ba chúng ta, vừa làm vừa
nghỉ. Em cũng giống bà của ông Noya, cũng muốn mùa đông này không bao giờ kết
thúc. Nhưng xuân đã tới rồi đây."
"Và
thế là tạm biệt bình yên. Rarunga sẽ tỉnh giấc, rồi thì chỉ có hành động hoặc
là chết."
Tanda
nhìn cô. "Chị nói phải. Từ lúc này, chúng ta sẽ phải đánh cược tính mạng của
mình."
Rồi
anh nói thêm. "Nếu sống sót qua được, sao chúng ba chúng ta không ở cùng
nhau như mùa đông này?"
Ánh
nhìn của Balsa xao động. Tanda lặng lẽ nói: "Em vẫn đợi. Chị biết rồi. Em
cứ nghĩ em sẽ chờ cho đến khi chị hoàn thành được lời thề." Trong đôi mắt
anh trợt dâng tràn một điều gì như thể giận dữ mà cũng có lẽ là đau buồn.
"Nhưng em cũng bắt đầu nghĩ rằng có khi chị sẽ chẳng bao giờ quay về, cho
dù em có chờ bao lâu đi nữa. Tất cả của chị đã trở thành một đấu trường đẫm máu
và dai dẳng. Từ lúc nào rồi, chị đã bắt đầu giao chiến chỉ với mục đích giao
chiến."
Balsa
không trả lời, nhưng trong thâm tâm, cô biết anh đúng. Tính hiếu chiến đã ngấm
sâu vào xương tuỷ của cô. Trải qua mùa đông, có những lúc cả người cô hừng hực
với ham muốn chiến đấu. Cô cười khổ. "Chị nên làm sao đây? Em có giải dược
nào không?"
Tanda
nở nụ cười cô quạnh, lắc đầu. "Nếu chị không tin rằng em có thể là giải dược
đó thì em còn chờ làm gì nữa, đúng không?"
Không
nói thêm lời nào nữa, anh đứng dậy bỏ ra ngoài.
Balsa
thần người nhìn nồi cháo sôi trên bếp. Một nỗi buồn nặng nề cũng đang âm ỷ
trong lòng cô. Trong thoáng chốc, cô đã nghĩ nên đuổi theo nắm lấy cánh tay
anh, nhưng rồi cô không làm vậy. Cô nhắm mắt lại, đưa hai tay xoa mặt. Tên dở hơi! Sao lại đi làm mình phân tâm vào
lúc thế này chứ?! Cô cảm thấy như nước mắt đang ứa ra nóng hổi, nhưng chỉ
nhắm mắt ngồi yên.
Không
biết Tanda đi đâu, đến chiều vẫn chưa về. Balsa im lặng làm việc cả ngày. Khi
Chagum tỉnh lại thì đã chập choạng tối. Cô vừa ôm một bó củi đi vào thì cậu mở
mắt, rên lên.
"Chagum?
Em cảm thấy thế nào?"
Cậu
hướng về cô như thể không nhìn thấy gì mất một lúc, sao đó nói nhỏ. "Chị
Balsa, tối quá."
"Đó
là vì mặt trời sắp lặn rồi. Em ngủ hết cả ngày đấy. Còn mệt không?"
Cậu
bé lắc đầu và ngồi dậy. "Em khát quá," cậu khàn khàn nói. Balsa mang
tới một bát nước; cậu liền ừng ực uống xuống.
"Em
thấy ổn chứ?"
"Vâng,
nhưng hình như đầu hơi choáng."
"Có
thể là vì em ngủ nhiều quá. Nếu thấy được thì em ra ngoài hít thở một chút đi,
em sẽ thấy tỉnh ngay."
Chagum
gật đầu và đứng lên. Cậu chậm rãi thay quần áo và ra ngoài. Balsa vừa bắt đầu gạt
tro trong bếp sang một bên để thêm củi vào thì nghe thấy tiếng cậu hét lên.
Cô
cầm thương chạy ra ngoài, nhưng không nhận thấy dấu hiệu của bất cứ kẻ địch hay
điều khác thường nào. Chỉ có bóng của Chagum tại cửa động, in rõ trên nền ánh
hoàng hôn. Hai tay cậu bụm chặt lấy miệng, cả cơ thể cứng đờ và run lẩy bẩy. Cậu
bé như một sợi dây đã bị kéo căng đến chực đứt.
"Chagum!
Sao thế em?"
"Balsa!"
Một
tiếng gầm vang dội tới từ trong tâm khảm cô. Cô nhận ra giọng của Tanda, nhưng
nó nội hàm một sức mạnh mãnh liệt mà cô chưa từng được nghe thấy từ anh.
"Chagum
đang bị kéo vào Nayugu, chị đừng để bị kéo theo. Tập trung năng lượng vào đan
điền, hãy làm cột mốc giữ vững Chagum tại Sagu!"
Balsa
hít vào một hơi sâu và tập trung năng lượng. Khối năng lượng ấm áp hình thành
bên trong cô, trấn định cơ thể, cảm giác chóng mặt cũng qua đi. Chagum thở ra một
hơi mỏng manh rồi thét lên chói tai: "Cứu em! Em rơi mất! Em rơi mất!"
"Chagum!"
Tiếng của Tanda rung lên như một tiếng trống lớn tràn qua cơ thể cậu, từng nhịp
nặng trĩu và sâu thẳm. "Bình tĩnh lại đi em. Không sao cả. Là em đang nhìn
thấy Nayugu thôi."
"Dưới
chân em không có gì cả! Vực sâu lớn quá–" Chagum bắt đầu hét, hai mắt nhắm
nghiền. Balsa xiết chặt vòng tay, nhưng cậu vẫn hét.
"Tanda!
Chị nên làm gì?"
Lời
vừa nói ra thì cô cảm nhận được hai cánh tay to lớn và ấm áp ôm choàng lấy cả
hai người. Tanda bắt đầu thấp giọng niệm gì đó vào tai Chagum – không phải lời
nói, chỉ là âm thanh. Như những tiếng sóng thầm thì đều đặn vỗ bờ, từng đợt
thanh chấn bình ổn truyền từ anh vào cậu bé. Chagum dừng hét, những cơn run
cũng dần bớt.
"Chagum,
thả lỏng đi em," Tanda nói. "Đáy vực em nhìn thấy không phải là nơi
em đang đứng. Em chỉ đang nhìn thấy Naguyu mà thôi. Em có nghe thấy anh nói
không? Cơ thể của em vẫn ở đây, đứng vững trên mặt đất Sagu. Không sao hết, em
sẽ không rơi xuống đâu."
Anh
nhẹ nhàng buông hai người ra và lùi lại. "Tĩnh tâm và cảm nhận cánh tay của
Balsa đang ôm em. Em có cảm thấy được không?"
Chagum
gật đầu.
"Bây
giờ, em hãy lấy Balsa làm mốc," Tanda nói tiếp. "Bắt đầu từ chỗ em cảm
nhận được tay chị ấy. Hãy định hình cơ thể mình, từ từ thôi. Tay của em, lưng,
ngực, bụng... rồi hai chân. Em có cảm thấy chân mình không?"
Chagum
lại gật đầu.
"Giờ
hãy cảm nhận đất dưới chân em. Nó thế nào? Em có nhận thấy nó không? Mặt đất rất
rắn chắc."
Balsa
cảm thấy Chagum đã từ từ thôi run rẩy. Vừa rồi cậu còn đứng kiễng trên hai
chân, như thể sắp bị kéo trôi đi, nhưng giờ cậu đã thả lỏng, hai gót chân dần hạ
xuống đất. Cô nhận thấy cậu đã chuyển trọng tâm trở lại hai chân.
"Anh–
Anh Tanda, dưới chân em vẫn có mặt đất!"
"Tất
nhiên rồi. Em hãy tập trung tâm trí quay lại đây. Cố nhớ xem thế giới này trông
như thế nào. Em đang đứng ở cửa hang động chúng ta đã ở cả mùa đông vừa qua
đó."
Chagum
bình tĩnh mở mắt. Gương mặt cậu nhễ nhại mồ hôi.
"Em
có nhìn thấy anh không?" Tanda hỏi.
Cậu
bé nhìn anh. Ánh mắt cậu xao động nhưng dần dần tập trung lại. "Dạ em
có."
"Ổn
cả rồi. Em đừng lo. Nayugu cuốn em vào vì em vừa bắt đầu nhìn thấy nó thôi. Giờ
thì không sao hết. Nó giống như bơi vậy, khi em đã biết cách rồi thì em lại thấy
bơi rất dễ, không hiểu sao lúc đầu mình chật vật như vậy. Bây giờ tâm trí em đã
quen với việc nhìn được vào Nayugu rồi, em có thể điều khiển để chỉ nhìn thấy
Sagu nếu em muốn. Em thử xem? Có được không?"
Chagum
vuốt mồ hôi trên mặt. "Có ạ." Cậu bé thở ra một hơi dài, và Balsa cuối
cùng cũng thả lỏng bên cậu.
Tanda
nhìn cô, giọng đầy cảm kích, "Thật may là có chị ở gần đây khi chuyện xảy
ra. Chị lúc nào cũng lập tức phản ứng rất nhanh trước nguy hiểm. Em không nghĩ
trên đời này có ai lại lấy lại được bình tĩnh nhanh như vậy. Nhờ có chị để bám
vào nên Chagum mới thoát được. Nếu chỉ có một mình, có lẽ cậu bé đã suy sụp mất
rồi."
"Chị
chỉ làm thế được là nhờ có em gầm lên thôi," Balsa trả lời. "Chị
không ngờ em làm được thế đấy! Sức lớn như vậy, em cố chút nữa là có thể trở
thành một võ sĩ ưu tú rồi." Cô gắng cười.
Tanda
nhìn cô có ý bảo đây không phải là chuyện để đùa, rồi anh đặt tay lên lưng
Chagum và nhẹ nhàng đẩy cậu đi vào hang. "Em biết không," anh nói,
"sáng nay khi anh xem cái trứng, nó đã lớn lên nhiều rồi. Có thể đó là lý
do vì sao chuyện này lại xảy ra. Anh đoán rằng những việc như thế này rồi sẽ đến
thường xuyên hơn, vậy nên em sẽ cần học cách trấn định bản thân thay vì trở nên
hoảng loạn như vừa rồi. Nó có thể quyết định chuyện sống chết của em đấy."
Chagum
mím chặt môi, gật đầu. Khuôn mặt cậu vẫn ướt đầm mồ hôi. Cậu nuốt khan vài lần,
như thể cố nhịn cho khỏi nôn ra, rồi bắt đầu run lên. Một tiếng hét chợt bật khỏi
môi cậu. "Không công bằng! Thật không công bằng!"
Nước
mắt tràn ra từ mắt cậu. "Tệ hại! Vì sao? Vì sao lại là em? Vì sao em phải
thành thế này? Cái trứng ngu ngốc! Đi mà lấy mạng ta đi, cho ta chết luôn
đi!"
Cậu
vùng vẫy khắp nơi, đấm đá vào không khí và vách hang, rồi cào vào ngực mình,
cho tới khi Balsa nhấc bổng cậu lên từ phía sau và ném cậu xuống đất. Bị quăng
xuống bãi cỏ, cậu lăn lộn rồi vùng dậy, lao vào cô, to tiếng hét. Cô lấy thế,
và một lần nữa cậu bé bị ném ngã nhào. Cậu cứ tấn công cô hết lần này đến lần
khác, chỉ để bị quăng ngã. Cuối cùng, khi không còn sức lực gì nữa, cậu nằm ngửa
ra tại chỗ, vừa nức nở vừa thở dốc. Một lát sau, cậu chầm chậm ngồi dậy, nhìn về
phía Balsa. Cậu giật mình khi thấy cô cũng đang khóc. Cô chẳng thèm lau nước mắt,
chỉ lặng lẽ kéo cậu đứng dậy và dẫn vào hang.
Tanda
vẫn đứng tại cửa hang. Quang cảnh vừa qua đã làm sống lại trong anh một ký ức
xưa cũ, khiến tim anh đau đớn – cô bé Balsa gào khóc lao vào Jiguro, chỉ để bị ông
tóm lấy lẳng xuống đất. Chắc khi ấy cô cũng cảm thấy giống như Chagum bây giờ:
phẫn nộ mà không thể giải toả, phẫn nộ vì vận mệnh ác nghiệt phải gánh trên
vai, vì cuộc đời mà cô sẽ phải sống. Rồi anh chợt sửng sốt. Đó có phải lý do Balsa không thể ngừng giao
chiến hay không? anh tự hỏi. Có khi
nào chị ấy không thể thoát khỏi vòng quay đẫm máu này bởi sâu trong tâm mình,
chị ấy vẫn còn giận dữ?
Anh
không thể loại nổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Chờ Chagum đã ngủ rồi, anh do dự đôi
chút rồi hỏi cô. Balsa nghe mà cười nhẹ. "Hừm. Vậy là em cũng nhớ đến
Jiguro nhỉ," cô lẩm bẩm, mắt nhìn vào tàn bếp chập chờn. "Nộ. Phải,
đúng là luôn có một chút căm tức gì đó âm ỷ trong chị, ngay tại đây," cô
đưa tay xoa ngực. "Nhưng vừa rồi với Chagum, chị nghĩ đến một thứ hơi
khác. Đây là lần đầu tiên chị hiểu cảm giác của Jiguro khi người phải tóm lấy
chị mà ném xuống đất như vậy." Cô chợt ngẩng lên nhìn anh và mỉm cười.
"Xem ra em vẫn không thể trở thành một võ sĩ tốt được rồi. Phẫn nộ ư. Em
nghĩ đó là lý do chị không từ bỏ được bùn lầy?" Cô thở dài. "Chị ước
gì nó lại đơn giản như vậy. Tanda à, vấn đề là vũ lực đã ngấm vào xương tuỷ của
chị rồi. Chị không có một lý do cao đẹp trang trọng như hận thù số phận gì đâu.
Chị chỉ như một con gà chọi lao vào mọi trận chiến bất kể tốt xấu mà thôi. Chị
thích đánh nhau, vì vậy nên chị không thể dừng được."
Kể
từ hôm đó, Chagum dành phần nhiều thời gian của mình để buồn bực trong lặng lẽ.
Cậu có thể nổi giận chỉ vì những điều nhỏ nhặt nhất, đùng đùng bỏ ra khỏi hang
rồi không trở về cho tới tận chập tối. Balsa và Tanda đều không nói gì, chỉ để
mặc cậu.
Một
buổi chiều, Chagum lề mề quay lại sau khi đi thu củi, trở về chỉ với vài cành
khô lèo tèo. Cậu nhận thấy Balsa đang lột da một con thỏ được cô treo trên cành
cây bằng con dao của mình. Như một cành trúc cong đột ngột bật ngược trở lại,
cơn giận lại bùng lên trong cậu, rừng rực đến chính cậu cũng không sao hiểu nổi.
Cậu vứt bỏ đám cành cây, chạy tới định giằng con dao ra khỏi tay cô. "Trả
em đây! Sao chị dám dùng mà chưa hỏi!"
Balsa
nắm lấy tay cậu, vứt cậu ngã xuống bãi cỏ. Chagum rên rỉ, cố đứng dậy, nhưng cô
đã cúi xuống đè cậu lại, một tay trên cổ cậu, một đầu gối trên ngực. Cô nhìn thẳng
vào mắt cậu. "Đến lúc em thôi bỏ chạy đi rồi đấy."
Cậu
bé nghiến răng, run rẩy hít thở, hai mắt loang loáng nước.
"Muốn
khóc lắm phải không?" Balsa lặng lẽ hỏi. "Trong ngực như có cái gì đè
nặng xuống, chịu không thấu. Thấy mình vô dụng, đồng thời lại cảm thấy giận dữ
đến không kiểm soát nổi. Chị nói đúng chứ? Nhưng trút giận lên đầu người khác sẽ
không khiến em cảm thấy khá hơn, vì em không ngu ngốc như thế. Cứ thế này, cảm
giác trống vắng sẽ chỉ càng lớn, càng tệ. Đừng chạy nữa, hãy nhìn lại mình đi.
Hãy xem xem điều gì khiến em giận dữ đến vậy."
Chagum
nhắm mắt lại. Nước mắt tuôn dài từ khoé mắt sang hai tai. Cậu vừa nấc vừa nói
thầm: "Đáng hận!"
Balsa
thả cậu ra và đứng dậy. Cậu bé nằm đó, một cánh tay giơ lên che ngang mặt. Cô
quay về bên con thỏ, sau khi lột da thì rửa dao và bắt đầu mài lưỡi. Chagum đến
đứng sau lưng cô, lơ đãng nhìn hai bàn tay cô làm việc. Cô nói nhỏ, mắt vẫn
nhìn xuống: "Nếu em mài một lưỡi thép, nó sẽ bén nhọn hơn. Đó là nguyên tắc.
Giá như mọi chuyện trên đời này đều có thể tuần tự hợp lý như vậy."
Cô
xoay nhẹ con dao theo ánh mặt trời, lưỡi dao loé lên. "Đôi khi một người
hiền lành cả đời sống lương thiện lại bị sát hại bởi một kẻ lêu lổng sống dựa
vào cha mẹ. Trên đời này, em sẽ không tìm thấy sự công bằng ở đâu đâu."
Chagum ngồi xổm xuống bên cạnh cô. "Khi chị còn nhỏ, chị cũng thường tức
giận rồi trút tất cả lên Jiguro. Tại sao cha chị lại phải chết? Tại sao chị cứ
phải đi hết nơi này đến nơi khác, vừa đói vừa rét, trong khi chị có làm gì để
phải bị như thế đâu? Cứ nghĩ như vậy lại khiến chị thấy hận. Nhưng sau một vài
năm, chị thấy thậm chí mình chẳng thể trút giận lên Jiguro được nữa, bởi người
còn bất hạnh hơn chị. Bao nhiêu gian khổ cùng cực ấy, chỉ vì người là bạn của
cha chị. Khi nhận ra điều đó, chị cảm thấy chẳng còn hi vọng gì nữa. Cảm giác tội
lỗi vì đã khiến Jiguro phải đau khổ giờ lại chồng chất lên trên những điều
khác.”
Chagum
cảm thấy trong lòng cuộn sóng. Balsa đã được trả công để bảo vệ cậu, tất cả chỉ
có thế. Vậy mà cậu hành xử như một đứa trẻ nhõng nhẽo, luôn đổ tất cả lên cô mà
chẳng cần nghĩ ngợi. Còn cô cũng để cậu làm vậy, dù cô thậm chí còn không phải
là mẹ của cậu. Sự hổ thẹn chạy dọc khắp người Chagum, lạnh lùng như tuyết.
Nhưng
Balsa lại quay sang và mỉm cười. "Khi chị mười sáu tuổi, chị nói với
Jiguro rằng chị và người nên tách khỏi nhau. Chị nói rằng chị đã lớn rồi, có thể
tự bảo vệ được bản thân. Nếu kẻ thù tìm đến và đánh bại được chị, ấy là số phận
chị đã định cho chị phải chết. Người đã làm đủ rồi. Hãy coi nhau như những người
xa lạ, chị đã bảo với người như vậy. Chị nói rằng người nên sống cho bản thân
người thôi."
"Vậy
dưỡng phụ của chị đã nói sao?"
"Người
nói đã tới lúc chị thôi đừng đong đếm nữa, đừng so bất hạnh với hạnh phúc, cũng
đừng nghĩ rằng chị mang nợ bao nhiêu từ những gì người đã làm. Cố bù đắp cho những
gì đã qua như thể đếm tiền là một việc vô nghĩa. Người nói: 'Ta còn ở đây là vì
ta cảm thấy sống thế này với con cũng không tệ. Chỉ thế thôi. '"
Balsa
lau con dao vào một miếng vải và trả nó lại cho Chagum. "Giờ em nhìn chị
mà xem. Dù người đã khuyên như vậy, chị vẫn rất ngu ngốc. Chị đã phí phạm nhiều
thời gian, dùng đồng tiền đi làm bảo tiêu của mình để đo mạng sống của con người.
Cho dù có cứu được bao nhiêu người đi nữa, chị cũng đâu thể thanh thản được?"
Cô đặt một tay lên vai cậu. "Nhưng em biết không, ngay lúc này, chị thấy
khá hơn rất nhiều rồi. Trở thành hộ vệ của em đã giúp chị lần đầu tiên hiểu được
cảm nhận của Jiguro."
Sức
nặng của bàn tay Balsa đặt trên vai cậu khiến Chagum cảm thấy thoải mái hơn. Thở
ra một hơi dài, cậu luồn con dao vào thắt lưng rồi hít sâu. Hương lá non thơm
mát tràn đầy trong phổi cậu.
Hai
tháng lại qua. Tuyết trên núi đã biến mất cả; màu xanh cây cỏ ngày một đậm, gió
thổi nhẹ nhàng và vương mùi thơm. Balsa đã để ý đề phòng những thay đổi tiếp
theo trong Chagum, nhưng dường như không có gì xảy ra. Khi Torogai tái xuất
cùng mùi bùn đất, cái trứng vẫn vậy. Sau khi nghe họ thuật lại về mùa đông vừa
qua, bà khịt mũi. "Tất nhiên là nó không thay đổi tiếp rồi! Hai đứa nghĩ nếu
nó lớn tiếp thì thằng bé chịu nổi chắc? Cứ chờ xem, ta cá qua thêm một tháng nữa
thì nó lại thay đổi nhiều đấy. Mà nhóc biết gì không?" Bà nói với Chagum.
"Trông nhóc chẳng giống hoàng tử mấy nữa, y hệt một đứa trẻ bình thường rồi."
Chagum
trừng mắt nhìn bà, nhưng rồi chợt nhận ra rằng đầu bà ở thấp hơn so với mình
nhiều. "Chờ đã!" Cậu kêu lên. "Bà nhỏ đi đó ư?"
"Mi
đùa đó hả? Ta còn nhỏ được đến thế nào nữa? Là mi cao lên đó, đứa ngốc!"
Balsa
ngạc nhiên nhìn Chagum. "Bà ấy nói đúng đấy. Em cao lên nhiều rồi."
"Đã
qua năm mới, thế là em mười hai tuổi rồi, đúng không Chagum?" Tanda hỏi.
"Sau đây là đến lúc con trai lớn nhanh nhất rồi."
Lời
này của anh khiến Balsa nhớ về một ngày xa xưa. Khi ấy cô vẫn xem cậu bé Tanda
như một đứa em trai, nhưng vừa sang tuổi mười hai thì anh đột ngột cao hẳn lên,
vượt qua cả cô trước khi cô kịp nhận ra. Cô còn nhớ mình đã ngạc nhiên nhìn anh
khi nghe anh nói với mình bằng một giọng trầm ấm, khi cảm nhận được rằng một điều
mang tính quyết định vừa thay đổi.
Không
bao lâu sau khi trở về, Torogai lại kéo Tanda đi tìm gặp các Juchi Ro Gai.
Nhưng lần này cũng thất bại. Ngay cả những sinh vật sống trong bùn của Nayugu
dường như cũng sợ Rarunga, họ không chịu nói gì về nó. Khi hai người trở về
làng Yashiro, mùa xuân đã qua, tiếng ve kêu ran khắp ruộng đồng và rừng núi,
báo hiệu mùa hè đang đến.
Bước
chân ra khỏi rừng để tới bờ sông, Tanda khựng lại, kinh ngạc vì quang cảnh trước
mắt. Lúc này, những cánh đồng được gieo mạ từ nhiều tháng trước đáng ra phải rập
rờn lúa xanh. Thay vào đó là mặt đất trơ trọi nứt nẻ, mang màu nâu bợt bạt. Chỉ
còn khoảnh ruộng gần sát bên sông là còn nước, trong đó cũng chỉ trồng rất ít
lúa, chắc chắn không đủ ăn cho cả làng.
"Nhìn
mà xem," anh lẩm bẩm.
Torogai
nghiêm nghị nhìn cánh đồng. "Cứ thế này thì đến mùa thu sẽ có nhiều người
chết mất."
Một
người đàn ông đang đi xuống trên sườn ruộng bậc thang, khi thấy họ liền vẫy tay
và rảo bước tới. Đó là Yuga, cha của Nina.
"Sư
phụ Torogai! Tanda! Đã lâu không gặp." Ông cúi đầu chào họ rồi đưa mắt
nhìn đồng ruộng. Gương mặt lốm đốm râu của ông tối lại, trên đôi môi mím chặt lộ
vẻ nôn nao của một người biết rõ tai hoạ đang tới gần mà không làm gì được.
"Thảm quá phải không? Người ta bảo khắp nơi bây giờ đều thế. Từ đầu xuân đến
giờ mưa xuống chưa bằng một con sâu đái ra. Cứ ngày nào cũng nắng chói thế đấy."
Nói rồi ông lại vội vã tạ lỗi với thần mặt trời vì đã phàn nàn, sau đó ngẩn ra
đứng nhìn ruộng đồng, như thể đã quên mất họ còn đứng đó.
Cuối
cùng, ông quay nhìn Tanda. "Chuyện cậu nhắc tới khi nói chuyện với Nina là
như thế này đây, đúng không? Chuyện về cái tinh linh làm mây của Nayugu từng ở
trong ông của tôi ấy, thế là nó là thật à?"
Tanda
gật đầu. Yuga nhăn mặt. "Khỉ thật!" ông mắng. "Tôi chưa bao giờ
thấy một đợt hạn nào như thế này, chưa bao giờ! Ngay cả các cụ đời trước cũng
chưa từng. Người ta có câu còn nắng thì còn trồng được, nhưng thế này thì năm
nay vô vọng rồi. Nếu tình hình cứ tiếp diễn, chũng ta cũng sẽ mất chỗ lúa kia
thôi."
"Hồi
đầu năm, trong Tinh Cung có truyền ra lời cảnh báo hạn hán, nên mọi người đã
nhanh chóng chuyển sang trồng shiga và yassha. Nhưng thế cũng chỉ vừa đủ ăn
thôi. Mà không thể nào mua thóc hay mạch từ thương lái được, giá trên trời hết.
Có những thương lái bây giờ còn không chịu bán gạo trong kho cơ, vì tiền thì
cũng có ăn được đâu."
Ông
thở dài và nhìn họ. Hai mắt ông vằn máu. "Không biết các vị có làm chú thuật
thế nào cho mưa xuống được không?" Nước mắt ông ứa ra. "Cứ thế này nữa
thì con trai tôi không qua được mùa thu mất!"
Torogai
nhìn ông, nhưng chỉ có thể nói: "Chúng tôi đang cố hết sức."
Chương 4. Theo dấu
shigu salua
Khi
Shuga tìm thấy tấm đá khắc câu chuyện về Nyunga Ro Im trong những ghi chép của
Nanai, mùa hạ đã bắt đầu. Vừa đọc to từng chữ thành tiếng, anh vừa đưa ngón tay
lần theo mỗi ký tự, rồi không thể ngăn nổi mà run lên. Chính là đây! Đây là thứ
thuỷ linh đã được nhắc đến trong truyền thuyết lập quốc của Thánh tổ, cũng là
thứ được người chú thuật sư Yakoo gọi là "cái trứng". Cuối cùng thì
thứ này cũng sẽ cho anh câu trả lời mà anh vẫn kiếm tìm.
Nhưng
khi anh cần mẫn đọc hết câu chuyện, đôi khi vấp phải những từ lạ lẫm, anh phát
hiện ra rằng sự thật khác rất xa với những gì mình được biết qua truyền thuyết.
Khi dấu hiệu báo đại hạn xuất hiện trên bầu trời, Nanai đã đích thân vào núi tìm
những người Yakoo, để lại công việc xây dựng kinh thành cho một số người thân
tín. Ngài đã gặp một cậu bé mang trong ngực một cái trứng và những người Yakoo
đang bảo vệ cậu. Người Yakoo kể với Nanai rằng cứ trăm năm một lần, con người
được trao cho cơ hội góp sức vào sự vận động của trời đất. Đây là một diễm
phúc. Họ dạy ngài về thế giới Sagu và Nayugu, cũng như sự phát triển của cái trứng
của Nyunga Ro Im sau khi mùa đông kết thúc, dẫn đến những thay đổi trong người
mang nó. Cùng thời điểm này, kẻ ăn trứng Rarunga của Nayugu cũng bắt đầu hoạt động,
như một con rắn tìm ăn trứng chim. Tất cả những gì Shuga đọc được đã xác minh
cho câu chuyện của người Yakoo.
Nhận
ra sai lầm nghiêm trọng mà bản thân và Thánh đạo sư đã phạm phải, anh toát mồ
hôi lạnh. Tháng mấy rồi? anh chợt
nghĩ. Shuga rời mắt khỏi phiến đã và ngước nhìn lên trần nhà tăm tối. Lần cuối
cùng anh dùng bữa là khi nào? Phải nhớ ra ngay! Bên ngoài giờ ra sao? Đã đến mùa ve kêu rồi! Chỉ còn chưa đầy hai
mươi ngày nữa cho tới hạ chí. Có phải Rarunga đã bắt đầu truy đuổi Nhị hoàng tử
hay không? Để giải mã một tấm đá, anh phải mất nửa ngày, có khi là cả ngày.
Cứ đà này, anh sẽ mất thêm mười ngày nữa để biết được Nanai và những người
Yakoo đã làm thế nào để tiêu diệt Rarunga và bảo vệ cái trứng!
Bình tĩnh đi, anh tự răn bản
thân. Thánh đạo sư đã cử các Thợ săn đi
tìm Nhị hoàng tử. Lúc này, việc quan trọng nhất là tìm ra mọi chi tiết có thể về
sự thật.
Vậy là anh lại lao vào nghiên cứu từng ghi chép, bỏ cả ăn ngủ. Hai ngày sau, anh bắt được một thông tin trọng yếu, khiến anh rời mắt khỏi phiến đá. Tuy đầu anh đau như muốn nứt làm đôi, anh vẫn suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới loạng choạng leo lên chiếc thang bắc tới căn phòng phía trên. Thánh đạo sư khi ấy vừa trở về phòng để ngủ. Ngài sửng sốt nhìn Shuga khi thấy anh hiện lên từ chiếc cửa sập. "Shuga! Sao thế con? Trông con tái quá!"
Shuga
lảo đảo bước rồi ngã quỵ xuống sàn. Vừa đỡ anh, Thánh đạo sư vừa đưa tai tới gần
miệng anh để nghe lời anh nói. Một ánh sáng lóe lên trong mắt ngài, ngài liên
tiếp gật đầu. "Được, dĩ nhiên rồi. Con làm tốt lắm, Shuga. Ta sẽ gửi tin
cho các Thợ săn để họ tới đó trước. Lần này sẽ không sao cả," ngài trấn
an, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng anh. "Việc giải mã các phiến đá rất quan trọng,
nhưng con phải nghỉ ngơi đã. Nếu con gục ngã, chúng ta cũng không còn ai có thể
lật mở các bí mật nữa."
Shuga
ngước đôi mắt vằn máu lên, giọng cầu khẩn, "Thánh đạo sư, chúng ta đang chạy
đua cùng thời gian. Ngài không thể đọc thay con ư?"
Thánh
đạo sư ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu. "Ta cũng như con, không còn thời
gian nữa. Ta bận chữa bệnh cho Đại hoàng tử đến mức cũng không ngủ nghỉ. Đêm
nay là đêm đầu tiên ta được ngơi sức, sáng mai ta lại phải trở lại bên điện hạ."
Shuga
gật đầu, mệt muốn lả đi. Anh không thể cố thêm nữa.
"Đêm
nay con hãy nghỉ lại đây. Ta sẽ cho người sắp chăn cho con. Đi ngủ đi, không cần
đợi ta đâu."
Tuy
Shuga loáng thoáng nhớ được mọi chuyện cho tới khi Thánh đạo sư rời phòng, ngay
sau đó anh đã lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Thay
đổi tiếp theo trong Chagum xảy ra vào một buổi sáng oi bức, năm ngày sau khi
Torogai và Tanda trở về.
Lần
này, khi cậu nói rằng mình thấy mệt, không ai cảm thấy lo lắng, kể cả chính cậu.
Cậu chỉ ngủ một vài giờ, sau đó thức dậy và cảm nhận được một sự thôi thúc kỳ lạ.
"Có thứ gì đó đang gọi em," cậu nói. "Hơi giống như cảm giác hồi
xưa em từng có, như là muốn về nhà vậy. Em chỉ cần biết là phải về đâu thôi...
Giống như là em đang bị gọi đi vậy."
"Là
ai gọi em?" Balsa hỏi, nhưng Chagum chỉ lắc đầu hoang mang.
"Khó
tả lắm ạ, nhưng không giống như là một người. Cứ như bị kéo đi bởi một sợi dây
vô hình thì đúng hơn. Em cảm thấy hình như mình phải đi theo nó."
"Nghe
y hệt như loài toburya của sông Aoyumi," Torogai nói. "Cá nhỏ bơi ra
biển, sau này lại bơi ngược dòng về đẻ trứng. Trứng của Nyunga Ro Im cũng đang
bị lôi kéo đi theo cách tương tự. Chắc chắn là từ khi sinh ra nó đã biết điều ấy
rồi, giống như chim luôn biết nơi nó phải bay tới vậy. Chagum, nhóc muốn tới
đâu?"
Cậu
đưa tay chỉ, không hề do dự. Torogai nhíu mày.
"Kỳ
lạ. Ta đã tưởng nó sẽ muốn đi về phía biển, nhưng xem ra ta lầm. Có lẽ nhóc phải
làm gì đó trước khi cái trứng ra biển. Được thôi, chúng ta cũng không có lựa chọn
nào khác ngoài theo ý nó."
Họ
nhanh chóng dọn dẹp hang và chuẩn bị lên đường. Nhìn quanh gian động rộng lớn,
giờ đã trống trải đến không còn cả tro trong bếp, Chagum cảm thấy một nỗi cô
đơn quạnh quẽ. Cậu ngước nhìn Balsa, lúc này đã đeo túi lên lưng. "Chị
Balsa à?"
"Ừ?"
"Nếu
cái trứng bình an nở ra, nhiệm vụ của em chấm dứt, chúng ta còn có thể quay về
đây không? Em sống với chị và anh Tanda được không?"
Balsa
mừng rằng Tanda đã ra ngoài. "Ừ thì, đó cũng là một khả năng," cô trả
lời nước đôi rồi nhẹ nhàng đẩy cậu về phía cửa hang. "Đi nào. Đến lúc xuất
phát rồi."
"Vâng."
Chagum
đã cứng cáp hơn rất nhiều so với thời điểm đầu thu khi họ mới gặp nhau, đến mức
không thể so sánh được nữa. Cậu đã biết cách tự mình nhóm lửa, và nhờ có sự dạy
dỗ tận tình của họ, giờ cậu có thể sống sót một mình, cho dù là khi đang ở giữa
rừng núi đi chăng nữa.
Bước
theo mọi người trên sơn đạo, Chagum đôi khi lại thoáng thấy những quang cảnh kỳ
lạ. Khi tập trung nhìn, cậu có thể thấy Nayugu trải ra trước mắt, trùng lên thế
giới Sagu hữu hình. Thế giới ấy khắc nghiệt hơn nhiều so với Sagu. Từng đỉnh
núi đen thẳm in trên nền trời, mây mù bám dày dần về phía đỉnh. Không có con đường
nào cho người đi, cũng không thấy có dấu hiệu sinh sống của loài người. Khi đi
theo một con đường trên sườn núi, nhìn xuống một thung lũng của Sagu, cậu thấy
phía dưới trùng khớp lên một vực sâu của Nayugu, hun hút và tăm tối như không đáy.
Đôi khi cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó đang len lỏi trong không gian mờ mịt
ẩm ướt ấy. Nhưng những gì cậu thấy ở Nayugu không phải lúc nào cũng đáng sợ. Có
những lúc vẻ đẹp của nó khiến cậu vô cùng xúc động. Nước ở đây xanh tựa lưu ly,
sâu xa như không bao giờ tận. Hoa nở những màu sắc rực rỡ, như thể kiêu ngạo vì
được sinh ra. Không khí trong vắt ngọt ngào khiến cậu thanh tỉnh.
"Này!
Chagum! Đi cẩn thận!" Balsa nắm lấy cánh tay cậu, khiến cậu giật mình ngạc
nhiên. Để tránh một tảng đá lớn ở Nayugu, cậu đã suýt nữa bước ra khỏi vách
núi. Cậu vội vã thôi không nhìn vào thế giới kia nữa.
Tối
hôm đó, họ ngồi quanh đống lửa, hun cỏ phía trên để đuổi muỗi; Chagum kể lại những
gì cậu đã thấy.
"Em
may mắn thật đấy!" Tanda kêu lên. "Đúng là dịp may tuyệt vời. Ngay cả
một chú thuật sư bậc nhất cũng không thể nhìn vào Nayugu dễ dàng như vậy. Anh ước
gì được thấy nó giống em."
"Đúng
quá rồi!" Torogai cũng nói. "Cho một đứa nhóc như mi thấy đúng là phí
phạm!"
"Chagum,"
Balsa xen vào. "Khi nhìn vào Nayugu, em có thấy dấu hiệu nào của Rarunga
không?"
"Dạ
không, không có gì hết."
Balsa
nhìn sang Tanda. "Đã sắp hạ chí, Chagum đã di chuyển rồi. Chị cứ nghĩ
Rarunga sẽ xuất hiện ngay lập tức, nhưng chị không cảm nhận được gì cả. Em thì
thế nào?"
"Không
gì hết. So ra cảm giác lại còn khó chịu hơn là nếu nó đến."
Torogai
khịt mũi. "Ha! Đừng có nói bậy. Mi có cầu xin nó đừng đến thì sớm muộn gì
nó cũng sẽ đến. Cứ để mắt đi. Ta nói cả nhóc đấy."
Bà
nói đúng, dù không nhận thấy dấu hiệu gì của con vật, họ vẫn không thể lơi lỏng.
Tanda và Balsa quyết định luân phiên nhau ngủ.
Họ
tiếp tục đi về phía tây, qua dãy Aogiri. Đến ngày thứ tư, họ tới được khu vực
thượng du của dòng Aoyumi.
"Nước
cạn quá," Balsa lẩm bẩm. Xét vết nước trên các tảng đá, mực nước hiện tại
chỉ bằng một phần ba thường lệ. Những tảng đá lộ ra, bị tẩy trắng phớ dưới ánh
nắng gay gắt khiến cô bất an. Vừa đi, họ vừa bàn về cơn hạn hán, nhưng Chagum
không để tâm mấy. Kể từ lúc nhìn thấy dòng suối trong chảy giữa những tảng đá
phủ rêu ẩm ướt, cậu đã bắt đầu cảm thấy tim mình đập rộn lên. Nước vỗ vào đá
tung bọt trắng xoá, mùi nước liền dâng lên bao bọc lấy cậu. Về hướng này. Không thể sai được. Chúng ta sắp
tới nơi rồi. Vì một lý do nào đó, trong miệng cậu bắt đầu chảy nước bọt.
Tanda
quay sang Balsa và nói: "Khoảng trưa là chúng ta tới ao Aoike. Mùa này có
shigu salua nở ở đó."
"Shigu
salua à?" Balsa lẩm nhẩm. Có gì đó gợn lên trong ký ức của cô.
Chagum
bước vội hơn. Ba người còn lại liếc nhìn nhau. Cậu dường như đang hướng thẳng tới
cái ao đó, vừa thấy bóng nó qua tàng cây thì bắt đầu chạy lao đi. Nếu là bình
thường, họ sẽ ngăn cậu lại, bởi khi chạy ta khó nhận ra kẻ địch hơn. Nhưng cho
tới lúc này, họ vẫn chưa thấy có dấu hiệu bị theo dõi nào, hơn nữa ba người
cũng bị xao nhãng bởi Chagum cùng sự tò mò về điều cậu đang làm tới mức chính
Torogai cũng quên mất phải cẩn trọng.
Một
vùng cỏ bao quanh ao, và đúng như Tanda đã dự đoán, vùng nước ao gần bờ phủ đầy
những bông hoa shigua salua trắng nho nhỏ, trôi nhẹ trên những chiếc lá xanh
tròn. Chúng toả ra một mùi hương đặc trưng – mùi nước ẩm rất đậm, giống như mùi
hương trong không gian sau một trận mưa rào mùa hạ. Balsa lập tức nhớ ra: đây
chính là mùi hương quấn quanh Chaugm khi cô ngăn cậu bước khỏi chiếc lều của
Toya – mùi hoa shigu salua.
Quang
cảnh trong mắt của Chagum lúc ấy hoàn toàn khác với những gì ba người còn lại
đang thấy. Phía trước cậu tại Nayugu là một vùng nước rộng lớn như hồ, mặt nước
tựa một chiếc gương màu xanh sẫm. Cậu vẫn có thể nhìn thấy hình dáng cái ao ở
Sagu nằm chồng trên nó. Những gợn nước lan toả mỗi khi có một con gió thổi qua
trên mặt hồ ở Nayugu.
Chagum
chạy về phía những bông hoa và hít vào thật sâu. Hương thơm của nó như có thể
khiến người tay say được. Giữa vô số những bông hoa trôi trên mặt ao, cậu tìm đến
một bông hoa đang nở ở cả hai thế giới, tồn tại cùng lúc ở Nayugu và Sagu. Cậu
hái nó và vội vã đưa vào miệng nuốt xuống. Mật hoa dồi dào hơn nhiều so với
kích thước của bông hoa. Khi nó trôi dần xuống họng cậu, một cảm giác ấm áp dần
lan toả khắp cơ thể Chagum, và cậu bỗng ngồi thụp xuống bên bờ ao, như thể say
rượu.
Những
người còn lại đứng nhìn từ đầu đến cuối, không nói nên lời. Chợt Balsa nắm chặt
lấy cây thương trong tay. Linh cảm cho cô biết họ đã bị bao vây.
"Balsa,
không được,” Torogai nói nhỏ. "Ta biết. Chúng ta bị bẫy rồi. Nhưng mi
không được dùng cây thương của mi để phá vòng vây."
"Tại
sao?" Balsa đanh giọng hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng vào Chagum để kẻ địch không
biết rằng mình đã bị phát hiện.
"Cái
bẫy này đã có ở đây từ trước khi chúng ta tới. Như vậy chỉ có một khả năng. Mấy
kẻ ngắm sao đã tìm được tư liệu về cách tiêu diệt Rarunga từ hai trăm năm trước.
Ta muốn biết họ đã làm thế nào."
"Nhưng
chúng có sát khí. Có thể chúng không định làm hại Chagum, nhưng chắc chắn có ý
giết chúng ta."
"Ta
biết. Cho nên chúng ta sẽ phải biến Chagum thành con tin của mình."
Balsa
nhìn sang Tanda. Tuy hơi căng thẳng, anh có vẻ sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì
phải xảy ra.
"Có
tám người," anh nói. "Sư phụ đã lừa họ một lần, em ngờ rằng họ sẽ
không sập bẫy một lần nữa. Có lẽ chúng ta chỉ còn cách làm theo gợi ý của sư phụ
vậy."
Cuối
cùng, Balsa gật đầu và cúi người về phía Chagum. "Em có nghe thấy chị nói
không, Chagum?"
Cậu
ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô định.
"Người
của bệ hạ đã tìm thấy chúng ta. Có vẻ như họ không định giết hại em, nhưng có dự
tính giết bọn chị." Nét lo lắng cuối cùng cũng hiện lên trong mắt cậu.
"Vậy nên bọn chị sẽ dùng em làm con tin. Em tin bọn chị chứ?"
Chagum
mím môi và gật đầu. Người còn say sưa vì mật hoa, cậu chỉ nhìn vào đám cây với
sự mơ hồ, thấy được vài bóng người xuất hiện. Bốn Thợ săn vây quanh họ, cung ngắn
đã giương sẵn. Tuy có tầm bắn hạn chế, loại cung này có thể bắn ra liên tiếp, rất
phù hợp với khu vực rừng hẹp như thế này.
Bốn
Thợ săn từ từ tiếp cận. Jin cầm cung, vết thương đã khỏi hẳn. Yun một tay cầm
trường kiếm một tay cầm dao. Vết sẹo do thương của Balsa chém ngang mặt vẫn còn
hằn rõ, và anh trừng mắt nhìn cô, không thèm che giấu mối hận bên trong. Zen để
tay không, nhưng nhìn thế chân, Balsa biết người này sẽ không để mình nắm được
sơ hở. Những kẻ này giờ đã biết quá rõ về năng lực của cô, hoàn toàn không có ý
tự phụ.
Theo
sự ra hiệu của Mon, Jin, Zen và Yun bắt đầu thu nhỏ vòng vây. Họ di chuyển sao
cho không ai đứng chắn đường bắn của người khác, rõ ràng là đã biết tường tận từng
khoảng đất từng hòn đá ở đây. Tuy Balsa không định làm trái lời dặn tránh dùng
thương của Torogai, cô vẫn cẩn thận suy tính đường thoát thân. Nhưng bà lão đã
đúng; điều đó là không thể. Cô có cơ hội nếu ở một mình, nhưng nhóm của họ
không thể thắng lại được tám người như thế này.
Torogai
chờ tới khi các Thợ săn chuẩn bị tấn công thì hét lên. "Đứng lại cho
ta!"
Không
gian như đông cứng. Các Thợ săn dừng bước, vẫn hoàn toàn sẵn sàng.
"Chú
thuật sư, trò lừa của bà không dùng được nữa đâu," Mon nói bằng một giọng
rõ và vang dội.
Torogai
nhếch mép cười. "Ta không ngu tới mức dùng lại trò cũ." Trông bà hoàn
toàn thoải mái, khiến các Thợ săn cảm thấy đề phòng. "Nghe cho rõ đây!
Chúng ta không có ý định đánh nhau. Thực ra thì chẳng ai có thời gian để đánh
nhau đâu. Chúng ta phải gặp Thánh đạo sư càng sớm càng tốt."
Mon
đã không lường trước được tình huống này, nhưng đủ thông minh để tránh để lộ điều
đó. "Đừng nói càn!" anh gầm lên. "Chúng ta là người quyết định ở
đây, không phải bà."
"Được
thôi. Cứ thế đi! Nhưng ta cảnh cáo, chỉ cần một trong số ba chúng ta bị thương
hay bị sát hại, trái tim của điện hạ sẽ ngừng đập, cho dù điện hạ có nhìn thấy
ai bị hại hay không cũng vậy. Chỉ cần các ngươi hiểu được điều đó, chúng ta sẽ
làm theo lời các ngươi.'
"Đừng
hòng lừa dối chúng ta," Mon đáp trả.
Torogai
cười càng ranh mãnh, một nụ cười khủng khiếp đến mức họ phải rùng mình. "Nếu
không tin, sao các ngươi không thử luôn nhỉ? Tới đi. Xem xem bà lão Torogai này
đã dệt nên lời chú gì quanh điện hạ."
Mon
nhận ra mình đã ở thế hạ phong – ba kẻ trước mắt biết giá trị của Nhị hoàng tử.
"Bà cho rằng bà đã thắng," anh lặng lẽ nói. "Cứ nghĩ vậy đi. Nhiệm
vụ của chúng ta là đưa điện hạ về gặp Thánh đạo sư. Các ngươi nói các ngươi sẽ
ngoan ngoãn đi theo, vậy đi thôi. Các ngươi đỡ cho chúng ta được nhiều phiền
toái đấy. Nhưng hãy nhớ lấy: Tinh Cung là nơi thiêng liêng, ở đó mấy thứ chú
thuật bẩn thỉu sẽ chỉ vô dụng mà thôi."
Anh
ra hiệu cho các Thợ săn còn lại vây quanh tù nhân của mình, không để lại một
khe hở nào. Họ bắt đầu bước đi. Balsa nắm chặt thương trong tay phải, cánh tay
trái đỡ Chagum –– cậu vẫn chưa đứng vững được. Những Thợ săn đã mong chờ được rửa
hận nóng nảy nghiến răng, nhưng không ai ngu ngốc thể hiện điều đó ra ngoài.
Tất
cả mọi người, bao gồm cả Balsa, đều tưởng rằng họ sẽ về tới Tinh Cung bình an
vô sự.
No comments:
Post a Comment