Thursday 25 May 2017

Hộ Vệ Của Tinh Linh - Phần II Chương 1-2


Phần II. Rarunga





Chương 1. Dược sư Tanda

Balsa cứ mãi chìm trong bóng tối. Cô lờ mờ ý thức được cơ thể của mình, có khi rét lẩy bẩy, có khi nóng thiêu đốt đến phải thở dốc, cùng với một nguồn đau âm ỷ luôn hiện hữu. Trong những khoảnh khắc nửa tỉnh đứt quãng, cô nhận thấy mình được nâng lên, sau đó thoáng cảm giác như có ánh nến đang lay động trong bóng tối này. Cô cũng nhớ tới một cơn đau khủng khiếp xuyên qua bụng và cánh tay, đã khiến cô phải hét lên.

Khi tỉnh lại, cô không biết mình đang ở đâu, giờ là năm nào, hay thậm chí vì sao bản thân lại bị thương. Ánh mắt của cô chạm tới người thanh niên đang lơ mơ ngồi bên giường, hai cánh tay anh khoanh trước ngực, gương mặt trẻ được chiếu rõ dưới nắng chiều nhạt.

"Tanda?", cô khàn khàn nói khẽ. Người nọ lập tức mở mắt. Anh có diện mạo hiền lành, tuổi chừng hai bảy hai tám. Màu da sẫm gần như nâu đen tương phản với mái tóc nâu hơi rối cùng đôi mắt tràn đầy sự ôn hoà, hai bên khóe mắt đã hiện nếp nhăn.


"Chị tỉnh lại rồi à?"

"Jiguro lại đánh chị sao?"

Đôi mắt của Tanda thoáng mở to. Có lẽ đau đớn đã đẩy tâm trí của Balsa về với tuổi thơ, khi người cha nuôi Jiguro của cô vẫn thường khiến cô bất tỉnh sau những buổi luyện võ không khoan nhượng.

"Chị bị thương nặng lắm, chắc vì thế nên chị nhớ nhầm cả. Jiguro mất lâu rồi, chị nghĩ lại xem? Khi ấy chúng ta đều có mặt.”

Mắt Balsa hơi ngấn lệ. "Jiguro... mất rồi? À, em nói đúng..." Cô nhắm mắt lại, để hình ảnh của ông hiện lên trong tâm trí – một người nghiêm khắc và đáng sợ, nhưng cũng vô cùng nhân từ và dịu dàng, là người đã cứu cô khỏi bị sát hại và nuôi lớn cô bằng tình thương.

Cô nhận lấy chén nước từ tay Tanda, uống vội. Một cậu bé tới ngồi bên anh, nhìn cô với ánh mắt lo lắng. "Chagum à?" Balsa từ từ nhớ lại. Trí nhớ chợt ùa về. "Không xong! Chị ngất mất bao lâu rồi? Tanda, chị phải kể chuyện này với em. Có người đang đuổi giết cậu bé này–"

Tanda ra hiệu rằng cô không phải nói. "Không sao đâu, em biết rồi. Chagum rất quả cảm và thông minh. Đêm đó cậu bé chật vật tới đây, xây xước đầy người, thở không ra hơi, em cũng một phen phát hoảng, nhưng lời đầu tiên của cậu bé là về việc bị bám đuổi nên em đã cẩn thận trừ bỏ những dấu vết khi đi đón chị về. Lúc ấy quanh chị không có ai, em cũng đã xoá dấu máu của chị để không ai theo được. Chị cứ yên tâm."

Balsa nhíu mày. "Làm sao em dám chắc? Xưa nay em luyện võ có được đâu, nhỡ lại bỏ qua chi tiết nào."

"Vớ vẩn. Chị thừa biết về chuyện quan sát lần dấu thì em giỏi hơn võ sĩ các chị nhiều mà. Trước khi mắng mỏ, chị nên cảm ơn em mới phải. Chính em đây đã khâu cho chị mười bảy mũi ở bụng, thêm tám mũi trên tay trái, không kể là xử lý vết thương trên vai trái của chị... Chị còn định bắt em phải chữa chạy cho chị thêm bao nhiêu lần nữa?" Tanda cười.

Balsa nở nụ cười vô lực. "Chị biết đâu được?" cô nói. Trong lòng thanh thản, cô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

Khi cô tỉnh thì trời đã tối. Trong căn phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngon cùng âm thanh vỗ về của thức ăn âm ỉ sôi. Cô hơi nghiêng đầu và thấy một chiếc nồi đặt trên bếp lửa ở giữa nhà. Tanda nhấc vung nhìn vào, anh khẽ gật đầu rồi nhặt lấy một ít nấm từ cái rá đặt bên cạnh.

Chagum cúi nhìn qua vai anh. "Đó là thứ gì?"

"Đây là nấm Kankui, cho vào canh rất tuyệt nhưng nếu nấu lâu quá thì sẽ bị đắng. Cậu chỉ nên cho vào khi sắp nhấc nồi ra thôi."

"Thơm thật!" Chagum kêu lên.

Balsa mỉm cười. Xem ra Chagum đang được học món canh rau rừng hầm sở trường của Tanda. Vẻ mặt của cậu vui vẻ hứng khởi như mọi đứa trẻ bình thường khác, khiến cô nhận ra rằng cậu bé vẫn luôn hết sức căng thẳng cho tới lúc này. Ơn trời, mấy kẻ đó đã không bắt được cậu ấy, cô thành tâm nghĩ.

"A, xem xem! Bà cô ngang tàng của cậu tỉnh rồi kìa. Tôi đã bảo thấy mùi thức ăn là người sẽ dậy ngay mà, xưa nay tính có đổi đâu."

Chagum quay nhìn cô, trong mắt ánh lên sự ngạc nhiên cùng nhẹ nhõm, khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.

"Balsa, chị cảm thấy có ổn không? Vết thương có đau hay không?"

"Đương nhiên đau! Nhưng tôi không sau đâu, lành ngay ấy mà."

Tanda lấy muôi gỗ khuấy canh rồi nhấc nồi khỏi bếp. Anh hắng giọng đứng dậy rồi đến bên Balsa, thành thục đỡ cô ngồi lên và đẩy một mảnh da gấu đã được cuộn lại ra sau lưng cô để cô dựa vào. Cô ngước nhìn anh, "Chị ngất mất bao lâu?"

"Không lâu lắm, hai đêm. Rạng sáng sau đêm đầu tiên là em xử lý vết thương xong cho chị. Năm hôm nữa em có thể tháo chỉ rồi. Như chị thì có thể còn sớm hơn." Anh chuyển cho Chagum một cái bát nóng hổi với rau hầm chan trên cơm cùng đại mạch, sau đó mang phần của Balsa tới chỗ cô. "Chị có muốn em giúp không?"

"Không, chị nghĩ chắc là tự được." Tay trái dĩ nhiên là rất đau, nhưng đối với Balsa thì như thế này chưa thể gọi là tệ. Cô đã bị trọng thương đủ nhiều để theo cơn đau mà đoán được thời gian phục hồi.

Món canh hầm nấm đậm đà nóng hổi và rất ngon. Dường như Tanda rất có tài khiến người khác cảm thấy yên lòng. Chagum đang nói chuyện rất sôi nổi, cởi mở hơn nhiều so với trước đây.

"Anh biết không, đúng là rất lạ, nhưng các món ăn dân dã hình như ngon miệng hơn nhiều so với những món tôi được nếm trong cung. Không biết là vì sao?"

"Đúng là khó hiểu. Chắc là vì những món này tươi mới nóng sốt hơn chăng? Tôi chưa ở trong cung điện nào bao giờ, nhưng tôi đoán các bữa trong ấy phải có người thử độc rồi nghi lễ các loại trước, nên đến khi đưa tới cho em thì chúng nguội mất rồi."

"Đúng thật! Anh nói phải. Tôi chưa bao giờ được ăn thức nào được múc thẳng ra từ nồi thế này."

Vừa nghe hai người trò chuyện, Balsa vừa tự nhắc mình phải luyện cho Chagum cách nói bớt trang trọng hơn. Tanda thì lúc nào cũng bình thản vững vàng, chứ người thường mà nghe Chagum nói chuyện thì sẽ phải trố mắt ra nhìn, lòng nghĩ không biết cậu xuất thân từ danh gia vọng tộc nào.

Sau bữa tối, trong lúc nhâm nhi món trà đun từ lá ramon, Balsa kể lại tường tận cho Tanda những chuyện đã xảy ra. Anh không xen vào lần nào, lắng nghe và thỉnh thoảng gật đầu, nhưng biểu cảm dần dần trở nên nghiêm trọng. Khi cô dứt lời, anh nói luôn: "Balsa. Nó là Nyunga Ro Im."

"Nó gì?"

"Nó... thứ trong người cậu bé này, nó là Nyung Ro Im, ít nhất đó là theo cách gọi của người Yakoo. Cái tên đó có nghĩa là "người thủ hộ của nước". Chị nói cậu bé đi về phía nước trong lúc mộng du phải không? Chị cũng thấy người cậu ấy phát ra ánh sáng xanh và nước dưới sông liền thay đổi?"

"Đúng, xem chừng chỉ những lúc cậu bé ngủ hay bất tỉnh thôi. Em có thấy gì như vậy trong hai đêm vừa qua không?"

"Không có gì cả. Có thể là vì chúng ta ở quá xa dòng sông."

Chagum nghe chuyện mà nhíu mày.

"Vậy thứ Nyunga–gì–gì này là sao? Một loại tinh linh sông suối ư?" Balsa hỏi.

"Em cũng không biết rõ lắm. Nhưng chắc chắn chị có biết về Thánh tổ Torogaru và câu chuyện người lập quốc bằng cách đánh bại thuỷ yêu."

"Ừ, chị có biết. Nhưng ngài đã diệt trừ con yêu quá đó rồi, đúng không? Sao giờ nó lại xuất hiện?"

Tanda mở miệng định nói, sau đó lại chần chừ. "Cũng hơi phức tạp."

"Không sao. Cứ nói những gì em biết. Đêm nay dù sao cũng dài."

Tanda chăm chú nhìn Chagum, một lát sau thì gật đầu như đã quyết định. "Chagum, những gì tôi sắp nói có thể khiến cậu phật lòng, nhưng rồi cũng đến lúc cậu phải biết. Cậu kiên nhẫn nghe hết trước nhé?"

Tuy có vẻ bất an, Chagum vẫn gật đầu.

"Được rồi. Rất lâu về trước, trên bán đảo này chỉ có người Yakoo sinh sống. Họ quan niệm rõ ràng rằng có hai thế giới, thế giới Sagu mà ta biết đến, và thế giới Nayugu mà ta không thấy được. Hai người đừng hiểu nhầm rằng đây là một thế giới khác theo cách hiểu của người Yogo – nó không phải là Thiên Thai hay Địa Phủ. Sagu và Nayugu tồn tại cùng nhau, ngay tại đây vào giờ này khắc này cũng vậy. Hai người có hiểu không?"

"Điểm quan trọng nhất là hai thế giới này có quan hệ mật thiết, che chở lẫn nhau, tuy theo cách nào thì ngay cả người Yakoo cũng không biết chắc. Chỉ có một điều họ nắm rõ, và hai người cũng phải nhớ kỹ. Ở Nayugu có một thứ sinh vật có khả năng điều khiển khí hậu của cả hai thế giới. Người Yakoo cho rằng cứ trăm năm một lần, thứ này sẽ đẻ một cái trứng. Năm tiếp sau đó sẽ xảy ra hạn hán nặng nề. Nếu cái trứng này không được ấp nở trước ngày tròn trăng của tháng hạ chí, đại hạn sẽ tiếp tục kéo dài, gây nên tai hoạ."

"Còn một điều đáng chú ý nữa. Vì một lý do nào đó, thứ sinh vật mà người Yakoo gọi là Nyunga Ro Im này luôn đặt trứng trong một sinh vật của giới Sagu."

Balsa và Chagum há hốc mồm. "Ý em nói là thứ Nyunga Ro Im này đã đưa trứng vào Chagum?" Balsa hỏi.

Chagum đặt hai tay lên ngực, vẻ mặt như muốn nôn. Cậu chợt đứng phắt dậy và chạy ra ngoài. Tanda đi theo và trở lại cùng cậu sau một lát. Mặt cậu bé tái mét. Tanda nhẹ nhàng xoa lưng cậu với bàn tay to lớn của mình.

"Tôi xin lỗi," anh nói, "Phải nghe chuyện này hẳn rất khó chịu cho cậu. Nhưng tôi muốn cậu biết rằng người Yakoo rất coi trọng Nyunga Ro Im. Một đứa trẻ được chọn mang theo cái trứng của nó được gọi là Nyunga Ro Chaga, tức là "người thủ hộ của tinh linh". Đứa trẻ đó luôn được bảo vệ rất cẩn thận."

"Chờ đã Tanda," Balsa nói, "Câu chuyện đó rất khác với truyền thuyết diệt thuỷ yêu của Thánh tổ Torugaru. Trong truyền thuyết, cha mẹ của đứa trẻ kêu khóc vì đứa bẻ mang thuỷ linh trong mình sẽ chết, vậy nên họ đã cầu xin Thánh tổ giết con thuỷ yêu. Chuyện không phải vậy ư?"

Tanda lộ vẻ khó xử. "Em nói câu chuyện này có thể khiến Chagum tức giận chính là vì thế."

"À. Chị hiểu." Balsa gật đầu.

Gương mặt vẫn tái nhợt, Chagum ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ. "Chị hiểu ra điều gì? Tôi sẽ không nổi giận. Chị nói đi."

Balsa thở dài. "Chagum, dù cậu có đi tới bất cứ đâu, cậu cũng sẽ gặp những người có địa vị cao sang luôn muốn tô điểm cho thanh danh của mình. Ví dụ như một tướng quân thì luôn luôn phải hào hùng, bởi nếu có điểm nào yếu đuối thì còn ai nể trọng họ nữa? Tôi đã đi qua nhiều quốc gia, đã nghe nhiều chuyện rồi. Chiến công trên sa trường bao giờ cũng thuộc về kẻ làm tướng, cho dù đó là thắng lợi giành được nhờ những lao khổ của các binh lính bình thường. Trải qua thời gian, những câu chuyện đó liền trở thành truyền thuyết."

"Tức là chị đang nói rằng Thánh tổ của chúng ta, Hoàng đế đầu tiên, cũng đã dùng những lời lừa lọc như vậy?" Chagum gay gắt hỏi lại.

Balsa ngập ngừng rồi đưa mắt nhìn Tanda. Cậu bé trước mắt họ thông minh hơn tuổi mười một của cậu, vết thương mà sự thật mang lại sẽ càng đau đớn hơn. Nhưng cô cũng tin rằng cậu có thể đối mặt với điều đó. "Tôi không muốn nói dối cậu," cô nói. "Vậy nên tôi sẽ nói chuyện với cậu như nói với một người đàn ông trưởng thành. Truyền thuyết về Thánh tổ có lẽ có những điểm đúng sự thật, nhưng giờ tôi cũng tin rằng có những phần trong đó là giả."

"Vì sao chị lại tin truyền thuyết của người Yakoo hơn truyền thuyết về Thánh tổ?" cậu bé lại chất vấn.

Bị bất ngờ, Balsa ngạc nhiên nhìn cậu, rồi một nụ cười bất giác nở trên môi cô. Đứa bé này thật khó chơi. "Có hai lý do. Thứ nhất là vì tôi biết Tanda rất rõ. Anh ấy là người suy nghĩ cặn kẽ, ít khi nào mắc sai lầm. Thứ hai, từ những kinh nghiệm của tôi, kẻ mạnh thường biến tấu những lời kể của kẻ yếu cho phù hợp với mục đích của mình, chứ không phải là ngược lại."

Tanda nãy giờ vẫn lắng nghe hai người đối đáp với vẻ thú vị, nhưng tới đây thì anh cất lời. "Không, Balsa. Tuy điều đó đôi khi cũng đúng, nhưng em nghĩ những kẻ yếu hơn cũng thường tô vẽ cho các câu chuyện của họ. Nếu không làm thế, họ sẽ không giữ được lòng tự tôn. Nhưng em không nghĩ truyền thuyết về Nyunga Ro Im rơi vào trường hợp này. Nó đã được lưu truyền qua hàng trăm năm trước khi Thánh tổ tới đây, vậy nên khó có khả năng rằng nó đã bị biến dạng thành một câu chuyện có ý đối nghịch với Tân Yogo. Hơn nữa, vẫn còn điều này em chưa nói với hai người."

Anh nhìn về phía Chagum. "Tôi nghĩ cậu có thể nhìn màu da của tôi và đoán được rằng tôi mang dòng máu Yakoo. Bà ngoại tôi là người Yakoo. Bà từng kể cho tôi nghe một câu chuyện rất đáng sợ mà ông của bà đã kể khi bà còn nhỏ, tức là từ kỵ của tôi. Chuyện như thế này."

"Một trăm năm sau khi Thánh tổ diệt trừ thuỷ yêu, thuỷ linh đặt một cái trứng vào con của một người bạn của kỵ. Người bạn này là người Yakoo, nhưng vợ của ông là người Yogo, vì vậy dòng máu của cả hai tộc người chảy trong huyết mạch của đứa bé này. Kỵ của tôi cùng tất cả mọi người trong làng đã cố hết sức để bảo vệ đứa bé này, nhưng họ đã thất bại và đứa bé ấy đã chết."

"Tại sao? Chết như thế nào?" Balsa hỏi, nhưng Tanda lắc đầu.

"Bà kể cho em khi trí nhớ không còn tốt nữa. Em không biết hết chi tiết. Bà nói rằng đứa bé đã bị giết chết bởi Rarunga – "Kẻ ăn trứng", nhưng em không rõ rằng chữ đó ám chỉ những người của Hoàng đế cử đến để bảo vệ truyền thuyết của Thánh tổ hay thực ra là một thứ gì đó khác. Torogai cho rằng Rarunga cũng là một sinh vật của Nayugu."

Gương mặt của Chagum đã tái trắng, nhưng giọng nói của cậu vẫn bình tĩnh. "Torogai? Là vị chú thuật sư mà thân mẫu của tôi đã gửi thư tới sao?"

"Đúng vậy," Balsa nói. "Torogai là sư phụ của Tanda, cũng có lẽ là chú thuật sư đứng đầu hiện nay."

Chagum tròn mắt nhìn Tanda, khiến anh xấu hổ gãi gãi đầu. "Sư phụ cũng là người lai Yakoo," anh nói.

"Nhưng tôi nghe nói người Yakoo không biết chữ. Làm thế nào một người không biết đọc viết lại thông thái đến vậy được?" Chagum hỏi với vẻ hoài nghi.

Tanda mỉm cười. "Họ có thể không biết chữ, nhưng họ vẫn biết rất nhiều về thế giới xung quanh. Cậu nghĩ mà xem, người Yakoo đã sống tại đây qua bao nhiêu thế hệ. Bất cứ ai cũng hiểu rõ mảnh đất của mình hơn một người mới tới.

Balsa nắm chặt hai bàn tay đang đặt trên đầu gối. "Chúng ta phải tìm Torogai hoặc một người Yakoo nào đó hiểu biết hơn về thứ thuỷ linh này. Không có cơ may bảo vệ cho Chagum được nếu ngay đến thứ Rarunga này ta cũng không biết là thứ gì. Nếu đó thực sự là người của Hoàng đế thì có một số điều chị có thể làm, nhưng nếu không phải thì nhiệm vụ này vượt quá khả năng của chị."

Tanda gật đầu nhưng cũng nhíu mày. "Em cũng nghĩ vậy. Nhưng sư phụ quá bất định, không có cách nào để liên lạc được. Người Yakoo cũng đã hoà huyết rất nhiều với người Yogo và người Kanbal, như em đây... Người Yakoo đã dần quên mất nguồn cội rồi. Em không biết có còn ai thấu hiểu về Nyunga Ro Im nữa hay không."

"Vậy phải thử thôi. Thế còn con cháu của người bạn của kỵ em thì sao? Có thể họ biết rõ hơn về câu chuyện này."

"Chị nói đúng. Sáng mai em sẽ đi hỏi luôn."

Thấy Chagum vẫn tái nhợt, Tanda đặt một tay lên vai cậu. "Tôi biết cậu hẳn đang cảm thấy rất hoang mang, nhưng tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ tìm ra được cách bảo vệ cậu. Cũng không phải tôi nói thế chỉ để an ủi cậu đâu. Nghĩ xem này: Nyunga Ro Im chắc chắn đã tuyệt diệt từ lâu rồi nếu không một cái trứng nào của nó sống sót được. Chắc chắn một vài trong số đó đã nở ra, cho dù chúng ta chưa bao giờ nghe tới điều ấy. Hơn nữa, nếu nó đặt trứng vào những đứa trẻ chỉ để chúng phải chết thì vì lý gì người Yakoo lại phải kính trọng nó như vậy?"

Balsa thầm nghĩ rằng có thể họ đã coi những đứa trẻ ấy như những hiến sinh cần thiết để thoát khỏi đại hạn, nhưng cô giữ im lặng. Chagum chắc đã sợ đến muốn chết tới nơi rồi, cô không muốn khiến cậu bé thấy tệ hơn. Thế nhưng Chagum lại trả lời với một sự vững vàng bất ngờ: "Đó là điều mà vị chú thuật sư đó đã nói với mẫu thân của tôi. Người mang trong mình thứ sinh vật này chỉ chết nếu không bảo vệ được nó."

Balsa giật mình ngẩng lên; cô đã quên mất chi tiết này. Một tia hi vọng le lói trong cô. "Cậu nói đúng. Nương nương quả đã nói vậy. Tanda!"

"Em đồng ý. Chúng ta phải tìm được sư phụ."

"Chị chắc chắn là Torogai bỏ trốn rồi. Bà ấy sắc sảo như vậy, hẳn đã đoán được ngay Hoàng đế định làm gì."

"Cho nên giờ sư phụ chắc đã sang đến bên kia dãy Aogiri."

Hai người nhìn nhau. Balsa thì thầm: "Chị vốn không muốn khiến em phải dây vào chuyện này."

Tanda bật cười. "Đừng lo, em còn phải cảm ơn chị đã khiến em dây vào. Chuyến đi này có khi lại giải đáp được nhiều thắc mắc của em."

"Anh muốn biết những chuyện gì vậy, Tanda?" Chagum hỏi.

Tanda ngẫm nghĩ tìm lời. "Rất nhiều. Trông tôi thế này thôi, nhưng tôi cũng muốn trở thành một chú thuật sư. Để làm được như vậy thì phải hiểu về ngọn nguồn thế giới, không chỉ về thế giới hữu hình Sagu mà cả thế giới Nayugu vô hình nữa."

Balsa toét miệng cười, "Từ hồi nhỏ anh ấy đã muốn biết hết tất cả mọi thứ rồi. Tuy luyện võ thì không làm thế nào để tiến bộ được, nhưng cứ dính đến y thuật hay tinh linh các thứ là anh ấy chú tâm đến kinh người luôn. Giờ anh ấy chưa thể làm một chú thuật sư nhưng đã có thể mưu sinh bằng việc bán thuốc rồi. Bao giờ trở thành chú thuật sư vang danh, Tanda, em nhớ bắt mấy người giàu có kia trả cho nhiều tiền vào để đãi chị một bữa thật ngon đấy."

"Chị đừng có nói ngược. Chị còn may là em vẫn đang vô danh tiểu tốt nên mới chữa cho chị miễn phí đấy! Đến khi em thành một chú thuật sư vang danh, cứ một mũi khâu là em sẽ lấy chị một đồng vàng."

Chagum nhìn từ Balsa sang Tanda mà nói, "Hai anh chị biết nhau từ khi còn nhỏ ư?"

"Từ khi còn bằng ngần này này!" hai người đồng thanh kêu lên và đưa tay lên ngang hông, cả động tác lẫn vẻ mặt đều y hệt nhau. Họ cùng cười.

"Balsa là dưỡng nữ của một võ sĩ lang thang tên là Jiguro," Tanda nói với Chagum. "Họ đến đây khi chị ấy lên mười và đã ở đây vài năm để luyện võ. Jiguro là một người rất nghiêm khắc, nhiều lúc Balsa bị thương rất nặng. Mỗi lần như vậy, sư phụ Torogai khi đó còn sống ở đây sẽ chữa cho chị ấy. Jiguro liền trả tiền cho sư phụ, mà đối với một chú thuật sư không muốn giao tiếp nhiều với người địa phương thì điều đó rất tiện lợi."

"Jiguro biết Torogai thể nào cũng chữa được nên chẳng bao giờ lo chuyện đánh chị đến thừa sống thiếu chết. Thật tình!" Balsa lầm bầm. "Người ta đang thiếu nữ mơn mởn mà đối xử như thế sao?"

Tanda lờ đi luôn và kể tiếp: "Tôi kém chị Balsa hai tuổi. Lúc còn nhỏ, tôi vẫn thường nhằm lúc bố mẹ không để ý để trốn việc ngoài ruộng, chạy đến chỗ Torogai chơi. Đó là lý do tôi biết Balsa. Torogai là một bà lão cực kỳ tinh khôn–"

"Sao?" Chagum thốt lên. "Vị chú thuật sư này là nữ ư?"

"Đúng vậy," Balsa trả lời. "Người Yakoo gọi tất cả các cao nhân là "sư phụ", bất kể giới tính. Torogai là một bà lão cường tráng, khôn lỏi, nói chuyện thẳng thừng đến hung ác luôn. Hồi đó bà ấy đã chừng năm sáu, năm bảy tuổi rồi, chị đoán bây giờ bà ấy phải cỡ bảy mươi, đúng không?"

"Đúng nhỉ, vừa đúng bảy mươi rồi," Tanda đồng tình.

"Thế thì bà ấy trốn sao được!" Chagum kêu lên. "Bà ấy già như vậy! Bà ấy đâu thể chạy thoát được khỏi những truy binh giống như chúng ta đã gặp, đúng không?"

"Dám chắc là thoát!" Balsa và Tanda lại trăm miệng một lời.

"Nếu có ai trên đời này thoát được thì chắc chắn là bà ấy thoát được," Balsa nói thêm. "Nghe tuổi có vẻ già, nhưng bà lão ấy giống quái thú hơn người thường đó."

Tanda cười khổ. "Balsa, sư phụ mà biết chị vừa nói gì thì chị cứ mơ đến chuyện được giúp đi. Chưa kể bao giờ chị già thì chị sẽ giống hệt thôi."

Vừa cười đùa nhau, họ vừa kể lại chuyện xưa cho Chagum nghe. Cảm giác cô độc và trống vắng trong lòng Chagum kể từ khi cậu phải chia lìa khỏi mẫu thân dần dần dịu lại. Mái ấm của cậu giờ đã là ngôi nhà nhỏ này: một căn phòng duy nhất, lấy vài tấm gỗ và nền đất làm sàn, chỉ thêm một đống lửa ở chính giữa, nhưng tất cả khiến cậu thấy thân thuộc vô cùng. Ngọn lửa lách tách trên bếp sưởi ấm cả gian phòng, ôm ấp lấy cậu. Lần đầu tiên kể khi rời khỏi cung, cậu cảm thấy an toàn.



*Có một sự thú vị khi Chagum so sánh thức ăn trong cung với thức ăn dân dã, bởi theo kinh nghiệm được Nhị Phi thết đãi của Balsa thì thức ăn trong cung cũng tuyệt lắm ^^.



Chương 2. Chú thuật sư Torogai

Sâu xa trong dãy núi Aogiri, có một bà già nhỏ bé mặc áo bố đang dệt chú. Mấy lọn tóc bạc rôi rối bao quanh khuôn mặt sạm nâu và nhăn nhúm, trên đó có hai lỗ mũi nở rộng, đôi môi mỏng hơi móm vào, cùng hai con mắt rất hẹp chỉ để lộ sắc đen loe loé. Một diện mạo xấu xí kinh người, nhưng ẩn hiện sức mạnh bên trong. Đây chính là Torogai, bà lão mà Balsa và Tanda đang tìm kiếm.

Bà ta đang ngồi trên bờ đá phủ đầy dương xỉ của một con suối, hai cẳng chân xương xẩu và nhăn nheo duỗi ra giữa những tảng đá ẩm ướt, đôi mắt khép hờ. Chỉ có hai bàn tay của bà là chuyển động, vừa vuốt ve vừa gõ nhẹ lên một mặt đá – tong tóc, tong tóc – tựa như chơi nhạc. Trong thâm tâm, bà thầm nhẩm:

Hỡi những cư dân đáy nước Nayugu,
những kẻ phát sáng sống trong lòng mát,
những kẻ thon dài, những thân uốn lượn!
Hãy hiện lên và đối thoại cùng ta!

Ta sống trong vòng tay của Sagu,
vẫn bước trên nền cạn của Sagu,
vẫn cư ngụ trên mặt đất nơi này.
Năm của Nyunga Ro Im đã tới,
khi Sagu và Nayugu hoà quyện.
Nói cùng ta. Hãy đến nói cùng ta.

Bất chợt, Torogai nghe thấy một tiếng động trong dòng nước chảy giữa những thân dương xỉ: tong tóc, tóc, tong tóc. Nhịp điệu của chúng giống hệt như những âm thanh bà đã gõ trên mặt đá, vang vọng tới như phát ra từ một hang động sâu kín nào đó. Xung quanh Torogai trở nên ảm đạm, tựa như ánh mặt trời không còn chiếu rọi được tới nữa, ngay cả không khí cũng như đổi màu. Khi Torogai lắng nghe, những tiếng vọng ấy liền hoá thành lời nói trong đầu bà.

Hỡi con dân của mặt đất Sagu
Con dân của nơi nền cạn khô ráo,
của rong ruổi và những ngọn lửa thiêu.
Ta đã đến để đáp lại lời ngươi.
Ta là cư dân của Nayugu,
sống trong lòng mát của thế giới này.

Thân ảnh của Torogai mờ dần như tan vào thinh không. Một ánh sáng xanh hiện lên trên mặt suối, xoá nhoà ranh giới giữa lòng nước và không khí. Torogai quỳ xuống và úp mặt vào nơi tiếp giáp này. Từ trong không gian xanh sẫm bên dưới dần dần hiện lên một thứ gì đó. Nền cát dưới đáy con suối nông đã biến mất, thay vào đó là một đáy nước trong xanh pha sắc lục tiến sâu mãi xuống dưới như vô tận, tuyệt đẹp đến mức khiến thâm tâm ta phải run lên đau đớn. Từ nơi ấy vươn lên một sinh vật mang những nét như người, nhưng mái tóc của nó giống như rong biển, trên da nó phủ một lớp màng nhầy màu xanh trắng. Hai mắt của nó không có mí, mồm không có môi, và mũi chỉ là hai cái lỗ nhỏ.

"Cảm tạ vì ngươi đã đến, cư dân lòng nước Yona Ro Gai," Torogai nói, đưa mặt đến gần sát sinh vật nọ.

"Con dân mặt đất Torogai, ngươi nói đi," sinh vật ấy trả lời.

Torogai gật đầu. Đuôi mày bà lấm tấm mồ hồi; vươn mặt vào giữa hai thế giới như thế này rất tốn sức. "Nghe này, Yona Ro Gai. Người thủ hộ của nước Nyunga Ro Im đã đẻ trứng chưa?"

"Rồi. Năm cái trứng tại Nayugu và một tại Sagu."

"Rarunga đã hoạt động chưa?"

Sinh vật nọ rùng mình. "Rồi. Hai trong số những trứng đặt tại Nayugu đã mất. Rarunga ăn chúng rồi. Những trứng đặt tại Nayugu đều là để cho nó ăn."

"Làm sao nó tìm được trứng?"

"Ta không biết."

"Có ai biết rõ hơn về Rarunga không?" Torogai đã khó thở đến mức khuôn mặt nhăn nhó cả lại.

"Rarunga là một tinh linh của đất. Ngươi phải hỏi những cư dân bùn Juchi Ro Gai." Việc hít thở rõ ràng cũng đã trở nên rất khó khăn cho sinh vật nọ. Miệng nó mở ra đóng lại như một con cá mắc cạn.

"Ta phải tới đâu để nói chuyện với Juchi Ro Gai?"

"Tới một vực sâu – nơi Sagu và Nayugu giao hoà..."  Nói tới đây, Yona Ro Gai biến mất. Vùng sáng xanh cũng tan sạch, bầu không khí ẩm ướt quay trở lại.

Torogai há mồm thở, ngã ngửa ra sau để dựa vào một tảng đá, tay chân giang rộng. "Chết mất! Tưởng sắp tiêu rồi!" bà kêu lên. "Thế mà Yona Ro Gai còn bảo ta phải làm thế một lần nữa! Ta cá là nói chuyện với các cư dân bùn cũng chẳng dễ gì. Chú thuật chết tiệt!" Hai cánh mũi lớn của bà phập phồng hít thở. "Lại còn mấy con chó săn vẫn dây dưa theo ta nữa."

Torogai nhăn mũi. "A, thối quá thối quá. Ta tởm cái mùi thối của chúng lắm rồi. Hay cứ giết chúng ở đây luôn!" Những lời cuối được nói ra như nhổ.  "Mà không, không được. Ta phải có vài lời với mấy kẻ quan tinh sĩ kia nữa. Toàn một đám đầu óc lơ lửng trên mây nên chẳng biết dưới chân có gì. Phiền thật! Nyunga Ro Im chọn đúng cái lúc quá dở để đẻ trứng. Sao không đẻ từ hồi ta còn trẻ trẻ chút đi?"

Bà vốc một nắm bùn lên, vừa dùng hai tay để nhào nặn vừa lẩm bẩm phàn nàn. Bà giật một sợi tóc ra nhét vào nắm bùn đang được nặn thành một hình nhân. Thi thoảng, bà lại lấy thứ gì từ trong áo choàng ra để thêm vào con rối đất này. Xong xuôi rồi, bà dừng tay, nhìn thẳng vào bộ rễ của một cây long não cách đó không xa. "Ê đứa kia!" bà kêu lên, "Ra đây xem nào!"

Bụi rậm lào xào, một Thợ săn bước ra, phi tiêu nắm chặt trong tay. Hắn nhếch mép cười trong lúc một sợi xích nặng vung lên sau lưng Torogai: một Thợ săn khác đã phục kích bà. Bà tránh khỏi sợi xích và nhảy lên trong không trung, nhanh dẻo như một con khỉ. Nhưng các Thợ săn đã đoán trước được bước này; trước khi bà lão kịp bám vào một cành cây phía trên, mấy chiếc phi tiêu đã cắm vào cổ tay và đùi bà. Torogai thét lên và rơi xuống đất.

Hai Thợ săn chạy đến bên bà lão đang nằm ngửa bất lực. Một kẻ giữ chặt lấy hai cánh tay, kẻ còn lại rút đoản kiếm, đặt một chân lên ngực Torogai và chém ngang cổ bà.

Đầu của Torogai vụn ra thành đất.

Hai kẻ Thợ săn nhảy ngược trở lại, kinh hoảng nhìn cơ thể của bà lão vỡ ra trước mắt. Rồi đột nhiên kẻ đã cắt cổ bà giật ngửa đầu ra phía sau, hai tay chới với rồi cả người ngã xuống, bên mép sùi bọt. Tay chân hắn co giật. Kẻ còn lại lộn người bỏ chạy. Phi qua trên một tảng đá, hắn bật người bám vào một cành cây, nhưng chưa kịp chuyền tới cây tiếp theo thì đã thấy cơ thể trĩu xuống như chì. Da hắn lạnh buốt; trước mắt chập chờn một bóng trắng. Nhịp tim của hắn đập như trống dồn trong tai. Người đầm đìa mồ hôi lạnh, kẻ này rơi xuống đất, hai tay vùng vẫy lung tung.

Bà lão nhanh nhẹn đáp xuống từ trên một tán cây. "Hoa đẹp là hoa có gai. Rối đất cũng có gai độc đó, lũ chó ngốc." Bà nhếch mép cười, đá đá kẻ thù đã bất tỉnh.

"Muốn bắt Torogai ta đây? Mơ đi!" Từ thời khắc bà gọi hai kẻ này ra, cả hai đã bị bà lão thôi miên. Chịu sự chi phối của những lời chú, các Thợ săn chỉ nhìn thấy con rối, để rồi tin chắc rằng đó là Torogai và tấn công nó. Nhưng khi chạm vào thân rối, những cái gai tẩm thuốc bên trong đã châm vào da chúng.

"Các ngươi nên cảm tạ ta," bà lão nói trong lúc tháo thắt lưng của một Thợ săn. "Ta đã có thể bôi độc cho ngươi mất mạng, nhưng ta lại chọn chỉ cho các ngươi bất tỉnh. Lòng ta tốt quá mà!"

Torogai lộn áo ngoài của kẻ Thợ săn ra, tìm trong chiếc túi đeo hông một bộ ống trúc đựng bút và hộp mực nước. Mở hộp mực, bà chấm mực và bắt đầu viết lên mặt trong của chiếc áo. Xong việc, bà mặc các thứ lại cho kẻ này.

"Chó ngoan, nhớ truyền tin này về cho ta." Bà vỗ vỗ lên ngực kẻ đó. Rồi như chợt có ý tưởng gì, bà lại sờ vào trong chiếc túi đeo hông nọ và tìm ra hai đồng bạc.

Bà lão toét miệng cười. "Ngươi cũng dư dả nhỉ? Coi như ta lấy bù cho chuyện ngươi rạch cổ ta. Thế này là ta có thể vào thị trấn uống ít rượu ngon đổi gió rồi. Ghé quán Haku Shika ăn lẩu hươu nóng nữa cũng hay."

Tự thấy hài lòng, bà bật cười, rồi chợt vỗ hai tay vào nhau. "Chờ đã! Còn ý tưởng này hay hơn nữa! Ta tội gì phải chất việc lên cái thân già này, cứ ăn uống ngon lành rồi ngồi xem tên học trò của ta làm hết thôi. Không tồi không tồi, đây là một dịp luyện tập rất tốt cho nó. Hoàn hảo! Xem ra bị mấy đứa chó săn thối mũi kia đuổi theo lại khiến ta nghĩ ngợi thông suốt hơn hẳn."

Vừa đi vừa tiếp tục lẩm bẩm, thân ảnh của bà lão hoà vào rừng sâu. 

No comments:

Post a Comment