Chương 5. Phóng xuất Thợ săn
Mỗi khi được lệnh trở thành phân ảnh của Hoàng
đế, Mon luôn cảm thấy một cơn phấn khích trào dâng khắp người.
Mon là thủ lĩnh của Thợ săn, của những võ sĩ
thượng thừa chỉ nhận lệnh từ duy nhất Hoàng đế và Thánh đạo sư. Mỗi Thợ săn đều
là hậu duệ của một trong tám dũng sĩ từng cùng Thánh tổ tiêu diệt thuỷ quái.
Người con trai út của mỗi Thợ săn được huấn luyện để nối nghiệp cha, kể từ đó
cũng được gọi bằng một con số: Mon – nhất,
Jin – nhị, Zen – tam, Yun – tứ, cho đến cuối
cùng là Sune – bát. Chỉ có Hoàng đế,
Thánh đạo sư, cùng cha của mỗi Thợ săn là biết tên thật của họ.
Về bề ngoài, các Thợ săn là các cảnh vệ trong
cung, hàng ngày thực hiện nhiệm vụ bảo vệ và làm lá chắn cho Hoàng đế. Nhưng
khi Hoàng đế cần một gián điệp, một người truyền tin, một đại diện, hay một
thích khách, họ sẽ trở thành phân ảnh của ngài, thực hiện mỗi mệnh lệnh của
ngài với tốc độ và sự thầm lặng. Bởi các cảnh vệ trong cung vẫn đôi khi phải nhận
các nhiệm vụ tuyệt mật, bản chất của các Thợ săn được giấu kín ngay cả với những
cảnh vệ khác. Hai trăm năm nay tất cả vẫn vậy.
Từ khi Mon mới chỉ là một cậu bé, cha anh đã
thường bí mật huấn luyện anh vào ban đêm, rèn giũa để những kỹ năng cần thiết
thấm nhuần vào tâm trí và cơ thể của anh: sao cho một đòn đoạt mạng, sao để theo
dấu tìm người, để cải trang thành người khác. Anh đã kinh qua tất cả các trường
phái võ học, từ tay không cho tới tên nỏ, tập tới khi có thể vung kiếm nhanh
như chớp giật. Từng có những lúc cảm giác kiệt quệ khiến anh oán hận cha và thầm
hỏi vì sao chỉ có mình anh phải trải qua sự trừng phạt như vậy, có khi đã dành
suốt đêm chạy lên rồi lại chạy xuống một sườn núi lởm chởm nhưng vẫn phải thức
dậy cùng lúc với các anh em khác vào buổi sớm. Nếu bị mẹ mắng vì dậy muộn, anh
cũng không được nói ra nguyên do.
Nhưng tới mười lăm tuổi, Mon đã được triệu kiến
tới trước Hoàng đế, một đặc quyền mà nhiều quý tộc cũng không mấy khi được nhận.
"Ngươi được sinh ra để làm một Thợ
săn," Hoàng đế đã nói với anh. "Không có một vinh dự nào lớn lao hơn
thế. Tuy không người ngoài nào được biết đến sự tồn tại của họ, các Thợ săn mới
chính là những anh hùng bảo vệ vương quốc này."
Những lời ấy đã khiến Mon run lên vì tự hào.
Anh trở thành Thợ săn kể từ ngày ấy. Mười tám
tuổi, anh được lệnh ám sát Tả đại thần, một trong những đại thần cao tuổi của Hoàng
đế. Lẻn mình vào phòng ngủ của viên đại thần trong đêm, Mon đã kết liễu ông chỉ
bằng một đòn từ đốt tay của ngón giữa, thẳng vào đầu để tóc nạn nhân có thể che
kín vết máu tụ, tạo nên hình ảnh một cái chết tự nhiên trong giấc ngủ. Khi Mon
cảm nhận được sức nặng của đầu ông lão trong tay, anh đã hiểu được làm một Thợ
săn nghĩa là như thế nào: một người quyền thế như Tả đại thần cũng không hơn một
con mồi. Mon đã nhìn xuống cái cơ thể vô tri ấy và cười không thành tiếng.
Rất nhiều năm sau đó, khi Hoàng đế lệnh cho
anh ám sát Nhị hoàng tử, Mon tuy kinh ngạc nhưng đã trung thành thực hiện từng chỉ
thị, tạo vết nứt trên vách đá tại suối nước nóng và bắn tên vào con bò kéo xe.
Khó tin thay, Nhị hoàng tử đã thoát được cả hai lần. Thất bại đầu tiên trong đời
đã khiến Mon giận sôi, nhưng lời giải thích của Thánh đạo sư lại khiến anh ngạc
nhiên hết nỗi.
"Ngươi không cần cảm thấy mất thể diện,"
ngài đã nói khi họ hội kiến vào buổi sáng sau khi cung Ninomiya gặp hoạ.
"Khi vạch ra những kế hoạch đó, ta đã dự đoán rằng chúng ta sẽ thất bại.
Ta đưa Nhị hoàng tử vào hiểm cảnh là vì mong sinh vật trong người điện hạ sẽ lộ
rõ bản chất. Ngươi đã làm rất tốt, Mon. Cũng như tổ tiên của các ngươi, các Thợ
săn lần này sẽ là những anh hùng cứu nguy cả vương quốc. Ta tin chắc rằng Nhị
hoàng tử đang bị ám bởi thứ thuỷ quái mà các vị dũng sĩ đã đánh bại hai trăm
năm về trước. Hẳn cha ngươi đã kể cho người biết về một thứ yêu vật tương tự xuất
hiện cách đây một trăm năm nhưng đã xét nát cơ thể của đứa bé nó ký sinh vào
trước khi các Thợ săn có thể điều tra về nó."
"May thay, huyết mạch hoàng tộc của
Hoàng tử Chagum đang giúp ngài phần nào chống lại sự khống chế của con vật kia.
Có lẽ đây cũng là cách mà nó muốn trả thù hoàng tộc. Nếu vậy, chúng ta phải dứt
điểm nó. Phải đoạt lại Hoàng tử trước khi nó lấy mạng ngài và khiến người dân nảy
lòng nghi ngờ. Các ngươi lên đường đi. Hãy giết người bảo tiêu đang đi cùng
Hoàng tử, nhưng phải đưa điện hạ bình an trở về. Ngươi có hiểu không?"
"Vâng."
"Xem ra con thuỷ quái đó đang khống chế
Hoàng tử. Ngươi phải nhớ kỹ điều này trong lúc đuổi theo Hoàng tử. Hãy cảnh báo
cả các Thợ săn khác."
Mon hiểu rất rõ rằng đây sẽ là nhiệm vụ quan
trọng nhất trong cuộc đời mình – là nhiệm vụ mà anh đã được sinh ra trên đời để
thực thi. Bảy Thợ săn còn lại – những người cũng đã được huấn luyện tương tự như
Mon – đều nhận lệnh từ anh lần này. Hai người đã được cử đi để ám sát chú thuật
sư Torogai. Mon quyết định sẽ để hai người ở lại cho việc truyền tin, trong khi
anh và ba Thợ săn cuối cùng lần theo dấu Nhị hoàng tử.
Vào buổi sáng Balsa và Chagum tới tá túc tại
túp lều của Toya, bốn Thợ săn cải trang thành thương nhân cũng tới khu Hạ Phiến.
Họ tách ra thu thập thông tin, tới gặp những người đã từng thuê Balsa với lý do
đi tìm một bảo tiêu thích hợp. Họ hỏi về quá khứ, về tính cách, về những mối
quan hệ của người nữ bảo tiêu. Qua trưa, tất cả gặp lại nhau tại một quán trọ
Mon đã chọn.
"Người phụ nữ này được đánh giá rất
cao," Jin báo cáo đầu tiên. Những tin tức thu về cho thấy rõ rằng Balsa là
một đại cao thủ về thương và cũng hết sức thông minh Hơn thế, cô khá nổi danh
trong khu vực này, đặc biệt là với các thương nhân. Tuy nhiều người từng cảm thấy
ngạc nhiên và hoài nghi về việc phụ nữ làm bảo tiêu, cô đã chứng tỏ được năng lực
của mình và giành được sự tín nhiệm từ họ.
Mon luôn dùng cùng một cách nghĩ mỗi khi theo
dấu ai đó: trong tâm trí mình, anh tưởng tượng những bước suy nghĩ và hành động
của người đó. Anh nhắm mắt trong khi lắng nghe các Thợ săn còn lại miêu tả
Balsa, vẽ nên hình ảnh của cô trong đầu mình và để dòng suy nghĩ lần theo cô. Kinh thành có quá nhiều người, anh nghĩ.
Nhưng nếu tìm cách đi tới một thị trấn
bên ngoài thì cô ta không thể nào giấu hết hành tung được. Tai mắt của Hoàng đế
ở khắp mọi nơi và lính gác tại các cổng thành chắc chắn đã được báo động. Để
thoát ra, cô ta phải tiến vào núi Aogiri. Nhưng cô ta không chỉ có một mình. Cô
ta phải mang theo Nhị hoàng tử, ngài vẫn còn là một đứa trẻ. Trời đã sắp chuyển
rét, cố gắng vượt núi có thể sẽ khiến điện hạ mất mạng. Cô ta sẽ làm gì? Cô ta
nhận công việc này một cách đột ngột, chưa có sự chuẩn bị cho một hành trình
như vậy...
Mon đột nhiên mở mắt và lặng lẽ nói: “Việc đầu
tiên cô ta sẽ làm là mua mọi nhu yếu phẩm trong thời gian ngắn nhất. Nhưng cô
ta quá nổi danh, cô ta không thể tự mình đi mua được. Khi ấy cô ta sẽ làm thế
nào?”
Jin đã có sẵn câu trả lời: “Nếu không thể tự mình mua đồ, cách duy nhất là cô ta phải nhờ người khác.”
Mon gật đầu. “Được, chúng ta sẽ đặt cược vào cửa đó. Hãy tìm những người có thể mua đồ thay Balsa, đặc biệt là những người vừa mua những đồ đạc cần thiết để vượt núi vào mùa đông. Nhưng dù chúng ta chia nhau đi tìm thì sẽ vẫn mất quá nhiều thời gian… Có gợi ý nào từ việc tìm kiếm sáng nay không?”
Jin là người lên tiếng sau một thoáng ngẫm
nghĩ. Tuy có vẻ ngoài hết sức bình thường, anh là người thông minh nhất trong
các đồng đội của Mon. “Có thể đó là một trong những thương nhân đã từng thuê cô
ta làm bảo tiêu chăng? Nếu làm vậy thì cô ta không cần phải mua gì nữa, chỉ cần
lấy đồ từ kho hàng của người đó thôi.”
“Hừm. Anh có gặp người nào xem chừng cô ta sẽ tín nhiệm về độ kín miệng được như vậy không?”
Jin liếc nhìn hai Thợ săn còn lại. Zen nheo mắt,
vẻ mặt không để lộ một suy nghĩ gì trong lòng. Yun hơi gãi cằm, sau đó nhìn Jin
mà lắc đầu. "Tôi không gặp ai như vậy cả. Tôi đã nói chuyện với người bán
dược Ishiro và người làm hàng vải Gasaku, nhưng hai người đó chỉ là những
thương nhân bình thường. Đối với họ, Balsa chỉ một người làm việc vì tiền. Nếu là
cô ta thì tôi sẽ không tin tưởng họ."
"Hơn nữa," Zen thêm vào, "Muốn
qua núi thì cô ta sẽ phải chuẩn bị không chỉ thực phẩm mà cả áo lông, nồi nấu,
giấy dầu để che mưa..."
Jin gật đầu. "Tôi hiểu ý anh. Cô ta sẽ
không thể chỉ nhờ tới một cửa hàng mà phải mua từ nhiều nơi khác nhau. Nhưng
cũng không khó nếu người làm công hay các con của thương nhân đó giúp đỡ."
Nghe vậy, Mon lắc đầu. "Không, tôi không
nghĩ cô ta sẽ nhờ một thương nhân. Có hai lý do. Thứ nhất, nếu dùng người của một
cửa hàng, sớm muộn gì cũng sẽ có lời truyền ra. Nếu thương nhân đó thường xuyên
vượt núi thì họ có thể nói với những người làm thuê cho mình rằng họ đang chuẩn
bị cho chuyến đi sắp tới, nhưng nếu không phải thì người ta sẽ thắc mắc vì sao
họ lại đột ngột làm việc này."
"Nếu cô ta tiết lộ tình hình với người
làm công kia thì sao?" Yun hỏi, nhưng Jin và Zen cũng lắc đầu.
"Trong trường hợp bất khả kháng thì có
thể phải thế," Mon nói. "Nhưng một người giàu kinh nghiệm như Balsa
chắc chắn biết rõ rằng càng nhiều người biết thì càng dễ hỏng chuyện. Hơn nữa,
Nhị Phi đã thuê cô ta để bảo vệ điện hạ. Nhị Phi hẳn đã nhận ra rằng có người
đang tìm cách hại điện hạ và cũng đã cho Balsa biết điều này. Như vậy, cô ta biết
rằng mình đang bị săn đuổi. Nếu là tôi, tôi sẽ không trông cậy vào những thương
nhân đã từng thuê mình, bởi những người đó cũng sẽ bị hỏi tới đầu tiên."
Những người còn lại trong đội gật đầu đồng tình. "Cùng lúc đó, cô ta không
có thời gian để lên kế hoạch. Các anh nghĩ sao? Có người nào khác mà cô ta có
thể nhờ không?"
Mỗi người đều cẩn thận nghĩ lại, nhưng không
ai tìm được chi tiết gì đáng giá.
Mon liền quyết định. "Không còn lựa chọn
nào khác. Chúng ta đang phải chạy đua. Hãy tản nhau ra và tới tất cả các cửa
hàng có bán nhu yếu phẩm cho việc vượt núi, tìm xem có ai từng có liên hệ với
Balsa đã mua hàng hôm nay hay không. Đi thôi!"
Jin, Zen, và Yun gật đầu rồi nhanh chóng chia
về các hướng khác nhau. Mon cũng làm vậy. Họ chỉ còn thời gian cho đến chập tối:
tới lúc ấy, Balsa sẽ có đủ mọi thứ cô ta cần để chạy thoát. Dù cô ta quả là
đang phải đi cùng Nhị hoàng tử, nhưng nếu họ vào được trong núi, việc truy tìm
một người có kinh nghiệm như vậy sẽ vẫn rất khó khăn.
Thời gian trôi đi như bay, hoàng hôn đã đến
trên khu Hạ Phiến. Tiếng đóng cửa nghỉ bán vang vọng trên những con phố, xung
quanh tối dần, ngay cả con đường dưới chân cũng khó nhìn rõ. Ngay khi các Thợ
săn sắp bỏ cuộc, Jin rẽ vào một con đường và nhận thấy một cửa hàng nhỏ mà trước
đó anh lỡ bỏ qua. Người chủ hàng đang cẩn thận gói lại những món đồ khô anh bày
bán trên một chiếc bàn thấp dưới mái hiên. Trong những thứ anh bán có thịt khô
và gạo, hai thứ có thể giữ được lâu trong các hành trình dài. Trong khu Hạ Phiến
có vô số những hàng đồ khô khác, ngay đến Jin cũng không còn hi vọng gì nữa,
nhưng anh vẫn tiến về phía người bán hàng.
"Anh đã dọn hàng rồi sao?" Anh hỏi.
"Tôi mua mấy món đã được không?"
Người chủ hàng với hai má lún phún râu ngẩng
lên nhìn. "Được chứ, anh cần gì?"
Jin tỏ vẻ vui mừng, thở ra một hơi. "May
mà tôi đến kịp. Nghe nói thịt khô của anh là thượng hạng! Anh có thịt bò không?
Thịt vai ấy? Tôi sắp phải vượt núi nên phải tìm thứ gì giữ được lâu."
Người chủ hàng cười nhạt. "Thị khô nào
chẳng giữ được lâu. Nhưng nếu anh muốn vai bò thì rất tiếc là hết rồi. Bình thường
không hết nhanh vậy đâu, nhưng hôm nay hơi đặc biệt."
Trong lòng Jin nảy lên chút hi vọng.
"Ai, thi thoảng cũng có những hôm như vậy nhỉ? Hôm nay có nhiều người đến
mua bò khô lắm sao?"
"À không, cũng không phải nhiều... Thực
ra chỉ có một thôi. Nhưng cậu ta mua hết cả hàng của tôi luôn! Cậu ta là một
người chạy việc vặt nên chắc là mua đồ cho những người làm thuê gốc Kanbal. Họ
đang chuẩn bị về nhà mùa đông này."
"Chạy việc vặt ư?" Jin nhắc lại.
Sáng nay có ai đó đã nhắc tới một cậu bé chạy việc. Nhưng là ai nhỉ? Họ đã nói
gì?
"Thực ra gọi vậy vẫn là oai cho thằng bé
đó," người chủ hàng nói tiếp. "Nó chỉ là một đứa ăn xin sống dưới gầm
cầu bên kênh thôi. Nói thế nhưng nó cũng khôn, mà em gái nó thì xinh lắm, mỗi tội
cũng là ăn xin."
Trong đầu Jin thoáng hiện lên một hình ảnh: một
người đàn ông với nước miếng phèo phèo, nói liên thanh như thể đang khoe khoang
điều gì. "Hồi xưa Balsa là vì cứu hai đứa trẻ ăn mày nên mới bắt đầu nổi
danh," ông ta nói. "Cô ta lợi hại lắm! Người ta còn chưa kịp chớp mắt
mà cô ta đã hạ đo ván năm tên lưu manh đang quấy rầy đứa nhóc ăn mày xinh xinh
đó rồi! Hai đứa đó chuyên chạy việc trong khu này, nhờ có bọn nó truyền lời nên
thanh danh của Balsa mới lên."
Chính là chúng! Jin
nghĩ. "Nếu anh hết hàng rồi thì đành vậy," anh nói với người chủ
hàng. "Hôm khác tôi lại qua nhé." Rồi anh vội vã rời đi, khắp người
hưng phấn với con mồi đã ở trong tầm mắt.
Chương 6.
Thợ săn và con mồi
Balsa tra chiếc vỏ gỗ lên mũi thương cô vừa
mài sắc. Vỏ thương khít vào như thể dính keo. Nó không bao giờ lỏng ra một cách
ngẫu nhiên, nhưng sẽ lập tức lướt khỏi chỉ với một cái xoay cổ tay, để lộ lưỡi
thương sắc lẻm ngay khi cần thiết.
Chagum đeo trên lưng một chiếc túi nhỏ chứa đầy
thịt khô, giấy dầu, cùng vài dược vật. Tuy chiếc túi không nặng, đây vẫn là lần
đầu tiên trong đời cậu phải mang vác bất cứ một vật gì. Balsa đã gật đầu mà
nói: "Đó là nhiệm vụ của cậu, Chagum. Để ý nhé." Rồi cô nhanh chóng
gói phần hành lý còn lại và đeo lên lưng, để hai tay rảnh.
"Da thuộc cứng quá," Chagum kêu
lên. Dưới lớp quần áo, cậu đang đeo một mảnh da thuộc dày, che từ ngực xuống hết
bụng, tương tự như mảnh da Balsa cũng đang mang dưới lớp áo đi đường.
Cô đặt một tay lên vai cậu. "Nghe kỹ
này," cô nói, "Cậu hãy tưởng tượng như trên người cậu có một khu vực
tựa như một cái đai rộng cỡ như cổ của cậu, kéo thẳng từ đỉnh đầu xuống. Phần lớn
những chỗ hiểm trên người cậu đều nằm trên cái đai đó."
"Chỗ hiểm nghĩa là sao?"
"Là nơi hiểm yếu. Nếu bị đánh trúng tại
những nơi đó, cậu có thể bất tỉnh, thậm chí là mất mạng." Balsa đưa ngón
tay chỉ, vừa di dần xuống dưới vừa nói: "Đỉnh đầu, ấn đường, mũi, nhân
trung, cằm, hầu kết, tim, giữa ngực, ổ bụng. Đối với nam giới, hạ bộ cũng là điểm
yếu. Còn nhiều vị trí khác, khi nào có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu. Cậu chỉ cần
nhớ rằng việc những điểm đó có được bảo vệ hay không sẽ tạo nên sự khác biệt rất
lớn. Lưng cũng vậy. Nếu cậu bị tấn công từ phía sau, cậu có thể bị đâm thấu tới
tim vì không được xương sườn che chắn. Chiếc túi đeo này có thể đỡ tạm cho cậu,
miếng da này cũng vậy, tuy đeo chúng hơi khó chịu nhưng cũng khá hơn mất mạng
nhiều rồi, đúng không?"
Chagum miễn cưỡng gật đầu.
"Vậy thì đi thôi," Balsa nói.
"Toya, Saya, cảm ơn các em nhiều nhé. Nếu may mắn, sau này chúng ta sẽ lại
có dịp gặp nhau."
"Hay là để em theo sau bọn chị tới chân
núi đi?", Toya hỏi. "Em có thể quan sát rồi báo tin cho chị nếu có kẻ
bám theo." Cả cậu và Saya đều hiểu đây có thể sẽ là lần cuối cùng hai người
được thấy Balsa. Nước mắt rơm rớm bên mắt hai đứa trẻ.
Nhưng Balsa đã quả quyết lắc đầu. "Cảm
ơn em, có tấm lòng ấy của em là đủ rồi. Nếu có kẻ nào bám theo bọn chị thật, em
chưa nhận ra họ thì họ đã một đòn đoạt mạng em trước. Những người đó là như vậy
đấy. Chị là bất đắc dĩ nên mới phải phiền đến hai em như thế này... Từ nay về
sau coi như chúng ta không vướng bận nữa. Nếu họ đến hỏi tìm bọn chị, em hãy
nói hết tất cả những gì em biết với họ, nhớ nhé? Chị làm việc này đã lâu rồi, nếu
em có nói ra việc gì thì cũng không đáng ngại. Chị sẽ tìm cách tránh được. Hiểu
chứ?"
Toya gật đầu.
"Được rồi. Chúng ta lên đường. Chagum, tạm
biệt họ đi."
Chagum ngước nhìn hai anh em và khẽ nói,
"Tạm biệt."
Bên ngoài, ánh trăng khuyết toả xuống vừa đủ loang
loáng mặt sông. Balsa nín thở, tập trung tư tưởng trong chốc lát, mở rộng mọi
giác quan để cảm nhận động tĩnh xung quanh. Cô không nhận định được có điều gì
khác thường, nhưng cũng không thể kết luận rằng họ không bị ai theo dõi. Người
của Hoàng đế sẽ không kém cỏi đến mức để cô phát hiện được; mà dù có bị cô phát
hiện, họ cũng sẽ không dám tấn công trong khu vực nội đô. Xung quanh đây có quá
nhiều người sinh sống, một cuộc giao tranh sẽ gây chú ý, hơn nữa không gian chật
hẹp do nhà cửa chen chúc cũng khiến họ mất đi lợi thế số đông. Không, cô dám chắc
rằng nếu tấn công, họ sẽ làm vậy khi xung quanh chỉ còn là ruộng đồng. Balsa nắm
tay Chagum và bắt đầu bước đi.
Ẩn mình sau một thùng chứa nước, Yun quan sát
hai bóng người trèo lên từ gầm cầu. Anh không hề cử động, chỉ nhìn họ đi về hướng
đông. Mon đã chỉ thị cho mọi người không được tấn công trong thị trấn hay ở gần
những khu vực nhiều nước. Khi nắm chắc rằng hai con mồi đã đi xa, Yun mới ra hiệu
cho Jin ở bên kia bờ kênh.
Cuộc săn bắt đầu.
Bốn Thợ săn toả ra theo hai hướng trái phải,
tạo nên một nửa vòng cung lớn xung quanh mục tiêu, sau đó bắt đầu chậm rãi bám
theo. Từng người lần lượt thay đổi nhịp bước, có khi nhanh khi chậm, không bao
giờ đuổi sát, cũng không để con mồi mất dạng. Sự phân tán khiến các Thợ săn rất
khó bị phát hiện so với những người đơn độc theo dõi con mồi.
Không bao lâu sau, Balsa và Chagum đã tới ngoại
ô, trước mắt chỉ còn những cánh đồng trải dài vừa bước qua mùa gặt. Các Thợ săn
lẳng lặng bám theo thêm một đoạn. Rồi Mon dừng lại bên một bờ ruộng cách hai
người một chút, chờ đợi các Thợ săn khác bắt kịp. Khi tất cả đã họp lại, anh nhẹ
giọng nói: "Không còn chỗ giấu mình nữa. Đến lúc rồi."
Từ thời điểm bước chân lên bờ ruộng, cảm giác
căng thẳng đã tăng vọt trong Balsa. Không còn thứ gì để che chắn cho họ nữa,
không còn nơi nào để trốn và không còn ai để chứng kiến. Nếu hai người bị theo
dõi, những kẻ bám theo cũng không thể lẩn lút thêm. Cuộc tập kích sẽ diễn ra ở
đây.
Cô đẩy Chagum ra phía trước mình để bảo vệ cậu
khỏi tên bắn và ám khi, tay tháo vỏ thương cất vào trong áo. Tay phải cầm
thương, còn trong tay trái cô nắm sẵn năm chiếc phi tiêu dài.
Trăng toả xuống mặt ruộng một quầng sáng trắng
mờ nhạt. Trong không gian chỉ có tiếng bước chân của họ trên con đường đất. Vừa
tới lúc thoáng thấy bìa rừng hiện lên cuối quãng đồng, Balsa chợt dựng đứng cả
tóc gáy. Đẩy vội Chagum ra, cô quăng mình xuống đất trong khi mũi nỏ bay sượt
qua trên đầu.
Cô nhanh chóng lách người thả túi đeo xuống
cho khỏi vướng. Những kẻ tấn công cần thời gian để lắp nỏ; trước khi mũi nỏ thứ
hai được bắn ra, Balsa đã xoay mình ném đi năm chiếc phi tiêu. Những tiếng trầm
đục vang lên khi mũi tiêu cắm vào thân nỏ được kẻ nọ đưa lên làm lá chắn.
Ba thân hình lao ra từ bóng đêm, vươn dài và
thoăn thoắt như những chân nhện. Một tia sáng trắng loáng lên. Cây thương trong
tay Balsa xoay mình, gạt phăng lưỡi dao. Không hề dừng lại, cô vung thương đỡ
lưỡi kiếm đang chém tới từ bên phải. Chống trả lại ba mũi công kích, cô liên tục
đâm tới, có khi vẽ nên hình số tám, có khi lại xoáy móc nhanh tới mức cây
thương rít từng đợt. Trong mỗi cú đỡ, Balsa đều tính góc tiếp xúc vừa đúng để
lưỡi kiếm trượt đi một cách vô dụng.
Nhưng dù có thể xoay thương như chớp giật,
Balsa vẫn không tạo được cơ hội tấn công. Cô chỉ có thể đâm thương về phía một
kẻ tấn công, với thân thương trượt tới trong lòng bàn tay, nếu theo tình huống ấy,
hai kẻ địch còn lại sẽ chém chết cô. Bản thân mỗi người này đều đáng gờm, ba
người hợp lại thì chiến thắng là bất khả.
Cuối cùng, sự đuối sức đã trở thành điểm trí
mạng của Balsa. Cô vướng phải Chagum, vì không muốn giẫm lên cậu mà phải nhảy
qua, để lộ ra một điểm sơ hở rất lớn. Tuy cô kịp đỡ kiếm của Yun, Chagum nay đã
nằm giữa cô và các Thợ săn. Chỉ cần một nhát chém, cậu sẽ bỏ mạng.
Nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, các Thợ
săn thoáng thay đổi đội hình, tập trung sự tấn công vào một mình Balsa. Giật
mình, cô nhận ra điều này chỉ có thể có một hàm ý, và cô phải đánh cược tất cả
vào phán đoán ấy.
Thay vì bảo vệ Chagum, cô xông thẳng về phía
Zen. Anh nghiêng đầu, chỉ kịp tránh khỏi phải treo mình trên mũi thương, để lưỡi
thép xẻ xuống một đường trên vai trái. Balsa tấn công trực diện, dồn sức xuống
vết chém. Cơn đau cực độ khiến Zen sững lại trong khoảnh khắc, để lỡ Balsa khi
cô phóng thẳng qua bên cạnh mình.
Cô tiếp tục chạy, hai tiếng bước chân rầm rập
phía sau. Có thứ gì cắm phập vào vai trái của cô như một cú đấm, nhưng dù biết
đã trúng phi tiêu, Balsa vẫn không giảm tốc. Tiếng truy đuổi ngày càng rõ, bìa
rừng cũng ngày một gần.
Rồi cô cũng tới rừng. Trong mắt các Thợ săn,
cô dường như đã chạy vào rừng. Nhưng thực ra Balsa đã bám vào một thân cây và
vung người quay lại đối mặt với họ. Bị bất ngờ, Yun giương kiếm chỉ muộn một giây:
mũi thương cắt qua bên mặt anh và hướng thẳng về phía Mon sát cạnh. Tuy vậy,
Mon cũng không hổ là Thợ săn đứng đầu. Anh cúi người tránh mũi thương, và trong
lúc Balsa xoay thương để tung đòn, lưỡi kiếm của anh đã chém tới, cắt ngang bụng
cô.
Một cơn đau buốt cháy bùng lên trong bụng
Balsa, nhưng may có miếng da bảo hộ, vết thương của cô không sâu như ý Mon. Cô
cũng không để vết thương này cản lại đòn tấn công của mình. Để thân thương trượt
tới trong lòng bàn tay, cô nắm lại sát dưới mũi thương và vung cán thương sang
bên. Mon cảm nhận được chuyển động và xoay đầu tránh theo bản năng, nhưng cán
thương đã đánh vào ngay dưới thái dương anh, một cú đánh trời giáng khiến anh bất
tỉnh. Balsa cũng không dừng lại quan sát kẻ địch mà lập tức quay mình chạy vào
rừng. Yun bắt đầu đuổi theo, bỏ qua cảm giác nhói đau từ vết thương bên mặt,
nhưng Jin đã bắt kịp và ngăn anh lại.
"Để tôi. Anh và Mon giữ lấy Nhị hoàng tử."
Họ đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Không
ai lường trước được việc Balsa có thể đánh trả được ba Thợ săn. Cho dù có tiếng
tăm đến nhường nào, chung quy cô cũng chỉ là một người phụ nữ; khó có thể tưởng
tượng rằng cô lại lợi hại đến vậy.
Trong rừng tối đen, những tầng lá trập trùng
che kín bầu trời. Jin dừng bước, điều hoà hơi thở và lắng tai nghe. Trong bóng
đêm, thính giác hữu dụng hơn thị giác. Tiếng bước chân của Balsa sẽ lập tức làm
lộ cô. Nhưng cánh rừng hoàn toàn chìm trong yên lặng. Bị khuấy động bởi sát khí
dữ dội và đột ngột, chim muông đều như đã ngừng thở. Anh chỉ có thể nghe thấy
tiếng lá xào xạc.
Ở đâu? Cô ta đã trốn vào đâu? Jin bị ấn tượng thực sự. Người phụ nữ này đã đánh giá
chính xác khi cho rằng hi vọng tẩu thoát của mình phụ thuộc vào việc giữ bản
thân bất động và im lặng. Dù có hiểu rõ những nguyên lý này, người bình thường
khó có thể kiềm chế được xúc động muốn chạy trốn. Anh đã thấy chiếc phi tiêu cắm
vào sau vai cô ta, lưỡi kiếm của Mon hẳn cũng đã gây nên thương tích đáng kể. Vậy
nhưng vẫn không có một dấu hiệu di chuyển nào xung quanh. Người này rõ ràng đã
rất lão luyện với những tình huống sinh tử.
Anh nên làm gì? Nên chờ cô ta có động thái,
hay nên giúp ba người còn lại đưa hoàng tử trở về, bởi họ bị thương? Anh không
thể quyết định được, và sự dao động khiến anh khó tập trung. Anh nghe thấy tiếng
kéo lê truyền tới từ thềm rừng phía sau, hẳn Mon vẫn còn bất tỉnh.
Jin bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh. Chúng ta
đã có được Nhị hoàng tử, anh lý luận. Chúng ta đã hoàn thành được phần quan trọng
nhất của nhiệm vụ. Cho dù Balsa chạy thoát, cô ta có thể làm gì được nữa? Cô ta
chỉ là một thường dân. Anh đưa ra quyết định. Những người khác đã bị thương nặng,
đủ để gây chú ý; anh sẽ phải tự mình đưa Nhị hoàng tử tới gặp Thánh đạo sư.
Trong lúc rời khỏi bìa rừng, Jin vẫn để tâm lắng
nghe. Yun đã kéo Mon cõng lên lưng. "Tôi sẽ cõng Nhị hoàng tử," Jin
nói, "Tôi có thể đi thẳng từ đây tới sông Torinaki, không phải qua thị trấn,
sau đó vào Tinh Cung từ bờ sông. Anh và Zen từ từ đưa Mon theo. Chỉ đừng vào
thành, quá lộ liễu."
Yun gật đầu, nghiến răng nhịn đau. Tuy vết
thương rất nông, mũi thương đó đã cắt một đường ngang từ tai này sang tai kia,
ngay dưới mắt anh. Vết thương gần đầu bao giờ cũng đau đớn hơn. Zen đang đi về
phía họ, trên vai là vị hoàng tử. Hẳn anh đã chuốc mê cậu, vị hoàng tử nhỏ hoàn
toàn bất tỉnh, tay chân buông thõng thiếu tự nhiên. Jin đỡ lấy cậu bé và nói lại
kế hoạch của mình. Zen đỡ lấy Mon từ lưng Yun.
"Khỉ thật!" anh mắng.
Một lời ấy nói lên suy nghĩ của ba người. Nếu
là một chọi một, có lẽ họ đã giết được cô ta. Nhưng với ba chọi một, sự tự tin
đã khiến họ bất cẩn, phạm phải sơ suất không thể dung thứ.
––––––––––––––––––––
Khi biết chắc rằng Jin đã rời bìa rừng, Balsa
rút bật mũi phi tiêu khỏi lưng. Làm vậy, cô sẽ mất nhiều máu hơn, nhưng để mũi
phi tiêu tại chỗ sẽ làm giảm tốc độ di chuyển của cô. Cô gấp một mảnh vải đặt
lên trên vết thương và buộc chặt nó tại chỗ để cầm máu. Cô tạm thời mặc kệ vết
thương trên bụng. Nó buốt lên từng đợt, máu đã chảy nhỏ xuống tới chân, nhưng
cô không có thời gian để xử lý. Cô còn một việc quan trọng hơn.
Khi thấy một trong bốn kẻ truy đuổi để lại ba
đồng bọn và một mình mang theo vị hoàng tử về phía bờ sông, Balsa hiểu rằng
mình đã gặp may. Cô bắt đầu chậm rãi tiến về phía sông, khéo léo luồn lách qua
những bụi rậm.
Jin bước đi với vị hoàng tử trên lưng, không
ngờ rằng mình đang bị bám đuôi. Tiếng nước chảy lớn dần cho tới khi anh đến bên
bờ sông. Mặt nước hơi lấp loáng trong bóng tối. Anh xoay về phương bắc. Nếu men
theo dòng sông về phía đông bắc cho tới khi nó rẽ sang hướng tây, anh sẽ tới được
mật đạo dẫn vào Tinh Cung. Jin đi chậm lại để tìm kiếm điểm đánh dấu, vốn khá
kín đáo. Mùi sông nước nồng đậm một cách kỳ lạ, tựa như đang bao chặt lấy quanh
anh, tiếng nước chảy dường như cũng ồn ào đến chói tai, khiến anh không chịu nổi.
Sao thế này? Mình đang hoảng sợ hay sao? Đúng là quá non
nớt!
Anh tặc lưỡi, tự cảm thấy khinh bỉ. Nhưng
đúng lúc ấy, một âm thanh khác lướt qua trên nền âm thanh ồn ã, và anh nhảy bật
sang bên. Tia lửa bật lên trên tảng đá bên chân anh, không gian rung lên cùng
tiếng kim loại chạm đá. Chiếc phi tiêu thứ hai xuyên qua không trung cùng lúc
Balsa tung mình ra từ trong rừng, phóng về phía anh. Jin tránh khỏi chiếc phi
tiêu, thả vị hoàng tử xuống bên bờ sông và rút kiếm. Cây thương đánh tới với tốc
độ chóng mặt, nhưng anh dễ dàng đỡ được từng mũi tấn công. Thay vì trực tiếp đối
sức và chịu nguy cơ gãy kiếm, anh hơi nghiêng lưỡi kiếm để các mũi tấn công trượt
đi, trông chờ tới khi Balsa để lộ sơ hở.
Bình thường Balsa có thể tung liền năm chiêu
trong một hơi, nhưng với thương thế lúc này, cô không đủ nhanh để vượt qua được
kiếm thuật của Jin. Nhìn gương mặt cô nhăn lại trong đau đớn, Jin thấy tự mãn
trong lòng. Ngu ngốc! Là cô tự chạy tới
tìm cái chết. Trong lúc cô rút thương lại, anh đâm từ dưới lên, nhắm về
phía cổ. Cô lách người đỡ chiêu. Thông thường, Balsa sẽ tấn công tới bằng một
cú đá vào bụng, nhưng cơn đau giật ngược lên từ bụng khiến cô chỉ có thể tránh
đi. Lưỡi kiếm vung sáng loà, cô chỉ đưa thương đỡ lại được. Cố chống đỡ cơn
đau, cô di chuyển về phía trái kẻ địch và đâm tới. Khi lùi bước tránh chiêu, Jin
vấp ngã lên Chagum đang nằm trên mặt đất.
Không để lỡ cơ hội, Balsa tung đòn. Khi Jin
xoay người tránh, cô luồn cán thương xuống dưới nách anh, xoay thương một vòng
và kéo theo cánh tay đó như thể nó đã dính chặt vào thân thương. Jin kêu lên
đau đớn khi cô xoay thương lật sấp người anh và dập mặt anh xuống đất. Cánh tay
trái của Jin gãy gọn cùng một tiếng rắc kinh khủng.
Nhưng Balsa đã suýt không dám tin vào mắt
mình khi Jin lập tức thu chân lại và bật người đứng dậy, bỏ qua cơn đau chắc chắn
là rất lớn. Không kịp tránh khỏi đòn đánh móc từ phía dưới, Balsa thấy máu phun
ra từ cánh tay trái. Giờ cả hai đều có một tay vô dụng, hổn hển thở gấp, lấy thế
đề phòng và quan sát đối thủ để tìm cơ hội. Không ai có ý định bỏ cuộc.
Nhưng rồi một bóng tối tĩnh tại quây lấy
quanh họ, một mùi vị kỳ dị tràn ra nồng nặc trong không trung. Cả hai đờ người
sửng sốt. Vị hoàng tử vừa rồi còn nằm bất tỉnh trên mặt đất nay đã đứng dậy, bước
xuống dòng sông. Cả cậu và dòng sông đều được bao trùm trong một ánh sáng xanh
phát ra nhịp nhàng, nước sông tựa như đang bám vào người cậu mà leo lên.
Balsa là người đầu tiên hành động. Cô ném
thương và chạy xuống sông với tốc độ nhanh nhất có thể. Bước chân xuống nước,
cô giật lại thảng thốt: nước sông quấn chặt vào chân cô như keo đặc, khiến cô rất
khó có thể tiến tới. Vừa chạy tới theo, Jin vung kiếm chém xuống đầu cô. Nhát
chém đã có thể bổ đôi đầu Balsa, nhưng ngay lúc ấy, nước chợt kéo cô ngã nhào
xuống. Trong khoảnh khắc, Balsa cũng nắm được chân của Jin, khiến anh ngã vào
dòng nước.
Trong một không gian ngập ánh sáng xanh, tĩnh
lặng đến mức khiến tai của Balsa cảm thấy đau đớn, cô thấy Chagum đang cuộn
tròn lại, tựa như một đứa bé nằm trong bụng mẹ. Cô cố vùng vẫy tiến về phía cậu,
nắm chặt lấy cậu.
Như thể một tấm màng vô hình vừa bị đâm thủng,
tiếng nước chảy lập tức trở lại. Balsa cảm thấy nước lạnh xối quanh người mình.
Lắc lắc đầu để định thần, cô đứng dậy, vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Chagum.
Chagum cũng lắc đầu; dường như cậu đã tỉnh lại. Balsa trèo lên bờ sông, vừa đỡ
vị hoàng tử nhỏ vừa quay nhìn Jin. Anh cũng đứng dậy được, nhưng đã rơi mất
thanh kiếm và đang dùng tay sờ tìm dưới lòng sông trong vô vọng.
Cô nhặt thương và dùng cánh tay còn lành lặn
ném ra. Cây thương cắm vào vai phải của Jin, sức ném đẩy anh ngã ngửa xuống
vùng nước nông. Cô bước xuống sông, đặt một chân lên ngực anh và rút thương. Chỉ
nhiêu đó đã là quá đủ đối với Jin: anh chỉ có thể lên được tới bờ sông, sau đó
ngất đi.
Balsa quyết định không giết chết người này
trước mặt Chagum và lựa chọn rời đi nhanh hết mức có thể. Nếu còn lãng phí thêm
thời gian tại đây, ba người còn lại có thể sẽ bắt kịp Với tình trạng hiện thời,
cô không thể đánh nhau.
"Balsa," Chagum nói, giọng hơi rối
lên. "Cô... cô không... sao chứ?" cậu lo lắng hỏi. Tóc của Balsa ướt
bết vào mặt cô, người cô đẫm máu.
"Ừ. Cậu thế nào?"
"Tôi ổn cả," cậu nói. Cậu vẫn còn
chóng mặt vì thuốc mê, đầu cậu rất đau, nhưng ít nhất cậu vẫn có thể di chuyển.
"Cậu đi được không?" cô hỏi, và cậu
gật đầu. "Vậy thì chúng ta sẽ sang bên kia sông. Nhưng hãy thật cẩn thận,
đừng để dòng sông lôi kéo mình. Nếu chuyện đó lại xảy ra, tôi không biết liệu
tôi có thể cứu được cậu nữa hay không."
Cậu không rõ cô đang nói về điều gì, nhưng vẫn
gật đầu. Hai người dựa vào nhau, dò dẫm vượt sông, lần mò tìm những chỗ nông để
lội. Balsa đẩy Chagum lên bờ, nhưng bản thân thì tiếp tục lội thêm một lúc nhằm
tránh để lại dấu máu lộ liễu cho những kẻ truy đuổi.
Rồi họ vào rừng, vất vả bước đi. Tuy Chagum
đã cố hết sức để đỡ Balsa, cậu vốn không quen đi trong bóng tối và thường xuyên
bị vấp. Cứ thế này thì chúng ta sẽ không
qua khỏi được, Balsa nghĩ. Cô đã
bắt đầu thấy lúc tỉnh lúc mê, cơ thể như không còn thuộc về mình. Cô phải làm
gì đó trước khi gục ngã.
“Chagum, nghe này,” cô nói khẽ vào tai cậu.
“Cậu còn đi được không?” Cậu bé gật đầu. Cậu sợ bóng tối, nhưng sức của cậu
đang dần trở lại; có lẽ thuốc mê đã bắt đầu hết tác dụng.
“Vậy thì cậu phải giúp tôi… Hãy đi theo dòng
chảy xuyên qua rừng cho tới khi thấy một tảng đá lớn trông giống một con gấu.
Vòng theo con đường sau tảng đá đó tới một căn nhà nhỏ. Tanda sống ở đó. Cậu phải
kể với cậu ấy… những gì đã xảy ra, và nhờ cậu ấy giúp.”
Cảnh vật đang tối dần trước mắt cô. “Nghe cho
kỹ. Không bao giờ được rời khỏi rừng… phải giữ dòng sông nằm trong tầm mắt. Khi
cậu tìm được con đường… đằng sau tảng đá, hãy đi thật chậm, nhìn lên trời. Cho
dù có tối quá không thấy được đường dưới chân… cậu sẽ vẫn biết đường ở đâu… vì
cây thưa, và cậu sẽ thấy…”
Cô ngã gục xuống đất, bất tỉnh.
Chagum chực khóc. Cậu khẽ lay người Balsa. Rồi
cậu run rẩy đứng dậy, cố nén tiếng nức nở. Cậu không muốn cô chết đi, để lại cậu
một mình. Nhẩm lại những lời được dặn, cậu đi tìm căn nhà nhỏ.
No comments:
Post a Comment