Chương 3. Quan tinh sĩ
Ánh
nắng đầu ngày phơi lộ những tàn tích đen đúa của cung Ninomiya. Giữa những người
đang đào bới trong đống phế tích đắng khét, riêng một người thanh niên đứng trong
đơn độc, ánh mắt chăm chú nhìn những khung gỗ còn bốc khói. Khoác trên mình một
chiếc áo chùng xanh thẫm, anh dường như hoàn toàn tách biệt khỏi những xôn xao nhộn
nhạo xung quanh. Hai hàng lông mày như nét bút điểm rõ gương mặt đoan chính, viền
trên đôi mắt nâu nghiêm nghị sáng rực. Người đời xưng vị này là "đệ nhất
anh tài của Tinh Cung."
Quan
tinh sĩ Shuga.
"Thứ
đó đáng ra không thể gây hoả hoạn," anh lẩm bẩm. "Nếu mình đoán đúng,
bản tính của sinh vật ấy là nước."
Tôn thờ ta... Một dòng trong “Tân
Yogo Chính sử" lướt qua trong tâm trí Shuga. Gần đây, truyền thuyết này
ngày một ám ảnh anh.
Tôn thờ ta, bởi ta
cai trị thuỷ năng của mảnh đất này. Đổi lại, ta sẽ phù phép dòng suối này để đất
đai của ngươi luôn màu mỡ.
Một
loài thuỷ quái đã dùng những lời ấy hòng lừa vị Hoàng đế đầu tiên, Torugaru. Liệu có phải thứ thuỷ quái ấy đã quay lại nhập
vào hoàng tử Chagum hay không? Shuga nhíu mày, lòng lạnh toát trong kinh hãi.
Một thứ yêu quái từng chống đối thần lực
sao có thể sống sót lâu như vậy?
Người
Yogo vốn không cư ngụ tại bán đảo Nayoro này. Nơi đây vốn thuộc về những người
Yakoo hàm rộng da ngăm, với những làng mạc rải rác trên khắp vùng bình nguyên
trù phú. Những người này chủ yếu săn thú hoang và dùng lửa đốt từng khoảng rừng
nhỏ để canh tác. Rất lâu về trước, vị Hoàng đế lập quốc Torogaru của Tân Yogo
đã từ bỏ vương quốc bị chiến tranh tàn phá của mình và dẫn thần dân vượt biển
tìm miền đất mới. Giờ thì truyền thuyết từ thời xa xưa ấy đang có nguy cơ đe doạ
cuộc sống của Shuga – chính bởi có người đã làm hỏng chuyện. Gakai! Shuga khinh bỉ tặc lưỡi. Xem ra lần này Thánh đạo sư đã chọn lầm người.
Giờ thì xem chuyện gì vừa xảy ra đây. Thế này chỉ khiến tình hình kém đi.
Đột
ngột quay lưng lại với đống đổ nát mù khói, Shuga sải bước bỏ đi. Tối qua vừa tới
lượt anh làm nhiệm vụ quan tinh, tới giờ vẫn anh chưa được nghỉ ngơi. Thế
nhưng, tuy cảm giác mệt mỏi đã trĩu nặng trên hai mi mắt, Shuga chỉ do dự trong
giây lát trước đưa ra quyết định: anh sẽ quay về Tinh Cung xin bái kiến Thánh đạo
sư.
Anh
len ngược dòng người đang đổ về tàn tích của cung điện. Qua cổng, anh nhanh
chóng hướng về phía đông của khu Thượng Phiến, nơi Tinh Cung toạ lạc. Kinh đô
Kosenkyo của Tân Yogo, đúng như tên gọi có nghĩa "phiến quạt sáng" của
mình, là một cánh quạt mở ra từ tâm khu cán quạt Thượng Phiến, bắt đầu ở ngã ba
sông nằm sát các dãy núi. Khu Thượng Phiến được chia làm bốn góc. Về cực bắc là
cung Yogo tráng lệ nơi Hoàng đế ngự, với những mái ngói xanh lam và vàng kim. Về
phía tây là cung Ichinomiya của Đại hoàng tử và cung Ninomiya của Nhị hoàng tử.
Cung Sannomiya dành cho Tam Phi nằm về phía nam, và cung Hoshinomiya, tức Tinh
Cung nơi các quan tinh sĩ cư ngụ, nằm về phía đông. Một bức tường vôi cao chia
cắt toàn bộ khu Thượng Phiến khỏi khu Trung Phiến – khu vực dành cho các quý tộc.
Đại Nam ngự môn được đặt ở chính giữa bức tường này, mở ra Nhất đại lộ – con đường
xuyên qua kinh thành.
Shuga
bước trên con đường trải sỏi ra khỏi cung Ninomiya, suy ngẫm về truyền thuyết
mà anh đã thuộc nằm lòng từ thuở còn là một quan tinh sĩ tập sự. Từng lời kể trải
ra trong tâm trí anh như còn thoang thoảng hương giấy cũ...
Tại một lãnh thổ rộng
lớn về phía nam, từng có nhiều quốc gia được thai nghén rồi trở nên hưng thịnh.
Trong số đó, Yogo là quốc gia hùng mạnh nhất, cũng chính là quê hương của nhà
tiên tri vĩ đại Kainan Nanai. Với tài năng quan tinh hiếm có, Nanai có thể biết
được những điều đang xảy ra ở những nơi rất xa, thậm chí còn tiên đoán được những
điều sắp đến. Tới tuổi trưởng thành, Nanai liền quyết định dành cả cuộc đời để
học về Thiên Đạo – quy luật cai quản trời đất của thần linh tối cao.
Một ngày nọ, quốc
vương Yogo lâm trọng bệnh. Một cuộc chiến ngai vị đẫm máu liền nổ ra giữa bốn
người con trai của ngài. Vị Htử thứ ba, Yogo Torugaru, dần trở nên căm ghét cảnh
tương tàn giữa các anh em và tuyên bố sẽ từ bỏ quyền được thừa kế ngai vị. Mới
hai mươi lăm tuổi, ngài đưa vợ con rời khỏi kinh thành và bắt đầu sống một cuộc
sống ẩn dật yên bình. Tới một đêm, Kainan Nanai xuất hiện trước cửa nhà ngài,
mang theo một lời tiên tri sẽ thay đổi số phận của vị Hoàng tử và toàn bộ bán đảo
Nayoro.
"Điện hạ hãy
vượt biển bắc," Nanai nói với Torogaru, "Ở nơi ấy, ngài sẽ tìm thấy
chốn bồng lai trên một bán đảo xanh tốt. Ấy cũng là nơi có thể nghe rõ được tiếng
gọi của thần linh nhất. Núi non hiểm trở sẽ bảo vệ ngài khỏi những kẻ xâm lăng
từ phương bắc, biển cả sẽ ngăn chặn kẻ địch từ lãnh thổ này. Hãy xây dựng kinh
đô của ngài tại vùng đất hình cánh quạt toả ra từ ngã ba sông dưới chân những
ngọn núi mờ sương. Ngài phải bồi đắp uy quyền của thần linh trên vùng đất ấy, bởi
ngài chính là người được gửi xuống mặt đất này để thực hiện ý nguyện của thần
linh, là thiên tử được thần linh chỉ dẫn và phù hộ.
Tin tức về lời
tiên tri của Nanai nhanh chóng được lan rộng. Vô số người tìm đến Torugaru, quyết
tâm đi theo thiên tử của thần linh để tới chốn bồng lai. Torugaru quyết định từ
bỏ quê hương và dẫn một đoàn thuyền vượt biển. Nanai quan sát thế sao từ trên
boong tàu, đưa họ yên bình vượt qua biển cả vĩ đại để cập bờ bán đảo Nayoro phì
nhiêu. Torugaru theo dòng sông ngược lên thượng du, tới vùng núi xanh chìm
trong sương khói Aogiri, rồi tìm thấy một miền đất màu mỡ nằm giữa hai dòng chảy,
đúng như lời tiên tri.
Là người suy nghĩ
sâu xa, Torugaru không hề có ý định dùng vũ lực để chế ngự những người Yakoo bản
địa. Nhưng sự xuất hiện của những lữ khách từ một vùng đất xa lạ đã khiến người
Yakoo hoảng sợ; họ từ bỏ làng mạc và ẩn vào trong núi.
Theo đúng lời
Nanai chỉ dẫn, Torugaru xây dựng một kinh đô đồ sộ trên vùng bình nguyên này và
bắt đầu canh tác. Nhưng trong năm đầu tiên ấy, họ không thu hoạch được một hạt
thóc nào. Sau khi quan tinh, Nanai được biết rằng nơi đây có một thứ ma vật vì ghen
tị với quyền năng của thần linh mà đã trù yểm đầu nguồn của dòng sông, khiến
cho mùa màng thất bát.
Nanai khẩn cầu thần
linh phù hộ cho Torugaru, thiên tử của ngài. Ngài cầu nguyện suốt bảy ngày bảy
đêm, không màng ăn uống. Tới đêm thứ tám, thần linh liền truyền lời: "Hãy
bảo Torugaru tìm thanh thần kiếm có khắc ấn ký của ta. Hãy mang theo tám dũng
sĩ tìm tới dòng suối nằm sâu trong núi Aogiri. Tại đó có một tinh linh đã bị thứ
ma vật kia nuốt vào. Tinh linh ấy phải bị diệt trừ bởi thanh kiếm này và máu của
nó phải được đổ xuống sông để được gột rửa. Có như vậy miền đất này mới trong sạch
trở lại và nhận được ân huệ của ta."
Nanai liền khắc
lên thanh kiếm của Torugaru ấn ký sao Bắc Đẩu – biểu tượng của thần linh. Thanh
kiếm này có tên Seishin, vẫn lưu truyền trong hoàng thất cho tới ngày hôm nay.
Torugaru chọn trong những thần tử của mình tám dũng sĩ chính trực và dũng cảm
nhất, rồi chỉ mang Seishin làm vũ khí mà tiến vào nơi thâm sâu nhất của núi
Aogiri.
Trên đường lên
núi, họ gặp một vài người Yakoo đang đau thương than khóc. "Vì sao các vị
lại khóc?" Torugaru liền hỏi.
Họ trả lời ngài:
"Có một thứ yêu ma đã bắt mất linh hồn của một đứa trẻ trong tộc chúng
tôi, giờ thằng bé đã biến dạng thành yêu ma, bỏ vào núi mất tích. Cứ một trăm
năm, thứ yêu ma này lại thức tỉnh. Nó đã có mặt ở đây từ thời thượng cổ."
Rồi những người ấy quỳ rạp xuống trước Torugaru, cầu xin ngài tiêu diệt thứ nọ,
cứu giúp họ.
"Xin đừng lo
ngại," Torugaru nói với những người này, "Ta được phù hộ bởi thần linh.
Chính ngài đã gửi ta tới đây để làm nhiệm vụ ấy."
Tiếp tục ngược
dòng đi lên, họ tới một vùng rừng vô cùng rậm rạp, nơi sương mù dày đặc nhất. Họ
tìm thấy ở đây một điểm phát nguyên của dòng nước, bên cạnh có một cậu bé đang
ngồi. Khi thấy Torugaru, cậu bé liền chỉ vào dòng suối mà nói: "Tôn thờ
ta, bởi ta cai trị thuỷ năng của mảnh đất này. Đổi lại, ta sẽ phù phép dòng suối
này để đất đai của ngươi luôn màu mỡ."
Torugaru nhận ra rằng
thứ ma vật kia đã biến hình thành cậu bé. Không để lời nói nọ đánh lừa mình,
ngài rút Seishin ra. Cậu bé nọ liền biến thành một thứ thuỷ quái trơn trượt và
tấn công ngài. Suốt ba ngày ba đêm, Torugaru cùng tám dũng sĩ đã chiến đấu với
con thuỷ quái. Cuối cùng, họ cắt lìa đầu của nó và để dòng máu màu xanh lam
đang trào ra từ cổ nó đổ xuống suối. Một tia sét xuyên thủng không gian, đánh
vào lòng suối; dòng nước bừng lên sáng loà rồi phun thẳng lên trời. Được thần
linh gột rửa, dòng nước ấy biến thành mưa, rơi xuống mặt đất để thanh tẩy những
dấu vết của yêu ma. Từ ấy, Torugaru mang lại sự bội thu cho vương quốc và trở
thành Hoàng đế đầu tiên. Ngài đặt tên cho vương quốc là Tân Yogo – "vương
quốc mới được thần linh phù hộ".
Như vậy, Torugaru
đã chứng minh được rằng mình là Thiên Tử và được thần linh phù hộ.
Trên
đường tới Tinh Cung, suy nghĩ của Shuga quay về với người đã chỉ bảo cho
Torugaru – Nanai. Các quan tinh sĩ đã dẫn
đường cho người dân từ thuở lập quốc, anh nghĩ. Nanai đã được tôn làm Thánh
đạo sư, từ đó dạy dỗ những quan tinh sĩ đầu tiên về Thiên Đạo. Ngài thu nạp những
thiến niên có tư chất đặc biệt bất kể thân phận, đưa họ về Tinh Cung để huấn
luyện. Quan tinh sĩ ưu tú nhất sẽ dần kế thừa tất cả mọi nghi thức, đạt đến chức
vị Thánh đạo sư tối cao.
Hai trăm năm sau
khi Nanai qua đời, tất cả vẫn vậy, Shuga ngẫm nghĩ. Tuy phần lớn người dân đều tin rằng Hoàng thượng là người cai quản tất
cả, thực ra chính các quan tinh sĩ như chúng ta cùng Thánh đạo sư đứng đầu mới
là người chỉ đường cho các quyết định của Hoàng thượng.
Bước
qua ngự môn khảm trai tượng trưng cho ánh sao của Tinh Cung, tâm tình xao động
của Shuga liền bình lặng trở lại. Dù đã ở đây hơn tám năm, mỗi lần bước qua
cánh cổng này, anh vẫn cảm thấy sự yên bình như có thể ùa vào lòng mình. Cũng
như thường lệ, anh nghĩ bất cứ ai không phải là quan tinh sĩ cũng sẽ cảm thấy
cô tịch một cách khó tả trước quang cảnh ở nơi này.
Trong
khi cây xanh phủ bóng quanh tất cả các cung điện khác, Tinh Cung được bao bọc bởi
một khoảng sân rộng lớn trải cát trắng, không một lá cây ngọn cỏ. Tất cả các
quan tinh sĩ đều hiểu nguyên nhân của lựa chọn này: ngay cả tiếng thở dài nhỏ
nhất cũng có thể trở thành một tạp âm rất lớn, ngăn trở họ lắng nghe tiếng thì
thầm từ các thần linh trong từng bước biến chuyển của vũ trụ. Để hoàn thành nhiệm
vụ, các quan tinh sĩ phải loại bỏ mọi "tạp âm" – không chỉ có âm
thanh mà còn bao gồm nhận thức về những sinh vật xung quanh, cũng như những suy
nghĩ và ham muốn của bản thân. Bởi vậy, Thánh đạo sư đầu tiên Kainan Nanai đã
cho trải cát xung quanh Tinh Cung. Ngài cũng quy định chỉ có nam giới độc thân
mới được ở trong cung, bởi gia đình cũng có thể trở thành một trở ngại. Những
người đã lập gia đình sống trong khu vực Thượng Phiến.
Cát
nhè nhẹ chuyển mình dưới bước chân tiến về phía Tinh Cung của Shuga. Toà cung
hình lục giác được làm bằng đá trắng, lợp ngói đen. Lần đầu tiên tới đây, Shuga
cảm thấy như vừa bước vào một thế giới khác: anh không bao giờ còn là con của một
ngư dân nữa. Trở thành quan tinh sĩ tức là được ban tước quý tộc, được nhận một
chỗ đứng trong chốn linh thiêng này, và hơn hết là có trong tay quyền năng để
lèo lái đất nước. Giờ đây, sau tám năm, sự bình lặng của không gian trải cát trắng
này đã thấm sâu vào tâm hồn anh. Đây là cuộc sống duy nhất mà anh có thể mường
tượng tới.
Buổi
sáng là thời điểm thong thả nhất tại Tinh Cung. Gần bên cổng, một ông lão chậm
rãi đưa chổi dọn mặt cát cho phẳng. Khi nhận thấy Shuga, ông dừng lại và lặng lẽ
cúi chào.
Bước
vào toà cung từ không gian sáng sủa bên ngoài, Shuga phải mất một chút để làm
quen với bóng tối bên trong. Tất cả im lìm. Tuy trong cung có tới gần một trăm
người sinh sống, mọi tiếng động hay lời thầm thì đều tan đi trong tĩnh lặng.
Shuga để lại đôi giầy rơm tại thềm đất nện ở lối vào và bước lên mặt sàn mát lạnh
của hành lang. Anh đi về phía phòng của Thánh đạo sư sâu trong cung, theo sau
là những làn khói toả ra từ các lư hương nằm tại sáu góc của toà cung. Trên cửa
phòng Thánh đạo sư có vắt một tấm vải trắng. Shuga thầm thở ra trong lòng. Nếu
là vải tím, điều ấy có nghĩa rằng Thánh đạo sư đang thiền tịnh, trong vòng ít
nhất một ngày sẽ không thể quấy rầy, có khi là nhiều ngày.
Anh
vừa định xưng tên thì cửa phòng chợt mở. Không may thay, người đàn ông trung
niên thấp bé xuất hiện tại cửa phòng lại là người mà anh không muốn gặp nhất
vào lúc này – vị sư huynh Gakai của anh. Shuga cúi đầu chào và nghiêm cẩn nhường
bước. Gakai sải bước ra hành lang; trong thoáng chốc, Shuga đã nghĩ ông sẽ bước
qua mình, nhưng rồi ông dừng lại và nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
"Cậu
tìm Thánh đạo sư có việc gì? Nếu là chuyện của cung Ninomiya thì ta đã báo cáo
với ngài cả rồi."
"Tôi
có câu hỏi về kết quả quan tinh tối qua," Shuga lặng lẽ trả lời.
Gakai
khinh thường khịt mũi. "Thế sao? Vậy tại sao ta thấy người cậu có mùi
khói?"
Vẻ
mặt của Shuga vẫn không đổi. "Tôi đã tới cung Ninomiya sau khi hoàn thành
nhiệm vụ quan tinh."
Trước
khi Gakai kịp nói tiếp, trong phòng đã vang lên tiếng nói: "Shuga đó ư?
Shuga
lập tức đứng thẳng dậy. "Vâng, thưa Thánh đạo sư."
"Vào
đi. Con đến đúng lúc lắm, ta có việc muốn bàn với con."
Gakai
giận dữ trừng mắt nhìn Shuga rồi bỏ đi.
Căn
phòng rộng lớn bên trong được lát đá. Nền đá phía cuối phòng được nâng cao lên
một chút, trải chiếu dày. Những cánh mành thêu dày quây quanh chỗ ngủ ở phía
bên trái, bên phải phòng mở ra một cái sân trong, nơi có tinh tháp đặt chính giữa.
Lúc này, các mành trúc đều đã được kéo lên, ánh nắng rựa rỡ len qua lớp rèm mỏng
tại cửa.
Vị
thánh đạo sư ngồi trên nền đá cao trong ánh nắng, hai chân khoanh lại, một bàn
tay vươn ra sưởi trên chậu than. Tên ngài là Hibi Tonan. Là một người vai rộng
cường tráng, cao lớn vững chãi, ngài trông giống như một võ sĩ hơn là một quan
tinh sĩ. Ở tuổi bảy mươi tư, lông mày của ngài đã bạc trắng, nhưng ánh mắt của
ngài vẫn rất nhanh nhẹn sắc bén, khiến Shuga lập tức trở nên căng thẳng trong vô
thức. Đó là sự uy nghiêm mà ngài toả ra sau nhiều năm nắm trong tay quyền lực tối
cao. Nhưng chính sự sắc sảo không quản tuổi tác mới là điều khiến Shuga kính trọng
ngài.
Anh
quỳ xuống trước nền đá và khấu đầu. Thánh đạo sư nhẹ nhàng gật đầu rồi lên tiếng:
"Xem ra đêm qua rất bận rộn. Con tới về việc của cung Ninomiya ư?"
"Vâng."
"Tốt.
Ta cũng muốn nói chuyện với con về việc ấy. Gakai mà con vừa có chút căng thẳng
ngoài cửa đó vừa phấn khởi báo lại với ta rằng Nhị hoàng tử đã chết cháy, vậy
là vấn đề của chúng ta đã được giải quyết."
Shuga
ngẩng đầu nhìn ngài. "Xin thứ lỗi, thưa Thánh đạo sư, nhưng con e rằng con
không đồng ý với điều đó."
Thánh
đạo sư gật đầu. "Ta cũng không. Nhưng con nói vì sao đi."
Đã đến lúc phải
nói ra những điều mình vẫn băn khoăn, Shuga nghĩ vậy. "Lần đầu tiên ngài
cho gọi Gakai và con tới để nói về việc có thứ gì đó đang ký sinh trong người
Nhị hoàng tử, các tình tiết ấy đã khiến con liên tưởng tới hai việc. Việc thứ
nhất là câu chuyện về con thuỷ quái mà Thánh tổ Torugaru đã tiêu diệt, được ghi
lại trong "Tân Yogo Chính sử". Việc thứ hai là những điềm báo Đại hạn
hán đã xuất hiện trên bầu trời vào hạ chí năm nay. Tuy vẫn chưa có gì xảy ra
nhưng những điềm ấy dự báo rằng năm sau sẽ xảy ra hạn hán vô cùng khủng khiếp, khi
trước mọi người đều đã thảo luận về việc này rồi."
"Con
cảm thấy bất an về mối liên hệ giữa hai việc này nên đã tìm xem lại những ghi
chép có trong phòng sách. Con tìm thấy một điểm rất kỳ lạ. Cứ chừng mỗi một
trăm năm, bán đảo Nayoro lại phải gánh chịu một đợt hạn hán nặng nề. Các ghi
chép không kể cặn kẽ, nhưng vào đợt hạn một trăm năm trước, một thứ yêu quái đã
xuất hiện và nuốt chửng một đứa trẻ, hoặc xé xác nó, một câu chuyện rất dã man.
Câu chuyện ấy rất giống với câu chuyện được kể lại trong "Tân Yogo Chính sử",
khi những người Yakoo nói rằng có một thứ yêu quái xuất hiện mỗi trăm năm một lần
và bắt mất linh hồn của một đứa bé.
"Đúng
một trăm năm đã trôi qua từ thời điểm ấy. Đây không thể là một điều tình cờ.
Con biết nghi ngờ việc Thánh tổ đã diệt trừ thuỷ quái và thanh tẩy đất đai là tội
ác tày trời... nhưng một quan tinh sĩ chân chính không thể vì sợ phạm tội bất
kính mà giấu diếm không nói ra điều mình vừa tìm thấy được."
Một
ánh nhìn hóm hỉnh lướt qua trong mắt Thánh đạo sư.
"Nếu
con nghĩ đúng," Shuga tiếp lời, "Bản tính của thứ ma vật này là nước.
Nếu như vậy, nó không có khả năng gây hoả hoạn cho cung Ninomiya. Vì lý do này
mà con không tin rằng Nhị hoàng tử đã mất trong hoả hoạn."
Trong
một lát, vị thánh đạo sư chỉ im lặng nhìn những bóng nắng được để lại trên sàn
bởi ánh mặt trời đang rọi qua lớp rèm mỏng. Cuối cùng, ngài ngẩng đầu và nhìn
Shuga. "Xem ra ta đã chọn lầm. Đáng lẽ ta nên để con xử lý việc này ngay từ
lần đầu tiên con xin phép ta. Gakai là đệ tử lớn tuổi nhất của ta, ta đã định cho
nó một cơ hội thể hiện khả năng. Sự khinh suất của ta lại khiến sự việc trở nên
phức tạp hơn nhiều." Ngài chăm chú nhìn Shuga, còn anh chỉ bình tĩnh đón
nhận ánh mắt của ngài. "Con còn trẻ quá, mới hai mươi, vậy mà xem chừng chỉ
mình con là có khả năng trở thành truyền nhân của ta. Nhưng ta phải cảnh báo
trước với con: nếu dấn thân vào việc này thêm nữa, con sẽ không còn đường lui.
Con có nguyện đi tiếp hay không?"
Shuga
gật đầu không do dự. "Con cảm thấy những sự kiện này đang ẩn giấu một điều
gì đó rất sâu xa," anh nói.
"Có
lẽ. Nhưng để ta dặn con một điều nữa. Những việc con phải làm không phải lúc
nào cũng trong sạch ngay thẳng. Nếu con tham gia vào chuyện này, con sẽ buộc phải
thấy mặt tối của Tinh Cung. Nó sẽ bẩn thỉu và xấu xa hơn con có thể tưởng tượng
ra."
Shuga
cảm thấy tim chợt lạnh buốt, người nổi da ga. Anh nhận ra mình đang đứng tại
ngã rẽ của cả cuộc đời.
"Con
đã được ngài dạy rằng thế gian là do ánh sáng và bóng tối cùng nhau dệt
nên," anh nói. "Là một quan tinh sĩ, con phải đối diện với bóng tối.
Dù con đường có mịt mù hay quanh co, nếu nó dẫn tới Thiên Đạo, con sẽ bước
theo."
Trong
đôi mắt vị thánh đạo sư không còn một nét thích thú nào nữa. Thay vào đó, chúng
rực sáng với một sự mãnh liệt mà Shuga chưa từng được thấy.
"Con
hãy luôn nhớ kỹ điều đó, nó sẽ là tia sáng soi đường duy nhất cho con. Con đường
trở thành Thánh đạo sư là một con đường tràn ngập những thứ tăm tối kinh khủng
và tanh tưởi. Một khi sa ngã, con sẽ vĩnh viễn mất dấu."
Ngài
chợt đứng dậy, kéo rèm và nhìn ra khoảng sân trong. Trong sân không một bóng
người. Ngài lại buông rèm ngồi xuống. "Việc Thánh tổ diệt trừ thuỷ yêu,
thanh tẩy đất đai là bằng chứng cho dòng dõi thần linh của hoàng tộc,"
ngài bình thản mở lời, "Con hãy tưởng tượng xem người dân sẽ nghĩ sao nếu
họ biết chính thứ thuỷ yêu ấy lại đang bám trên người một hoàng tử! Đó chính là
lý do bệ hạ đã hai lần cho người sát hại Nhị hoàng tử."
Shuga
chỉ có thể sửng sốt nhìn thầy.
"Đây
không phải là lúc để phê phán việc sát hại một đứa trẻ vô tội," Thánh đạo
sư tiếp lời, "Hai lần đó đều được sắp xếp cẩn thận để xảy ra như một tai nạn.
Lần đầu tiên, họ cố ý dùng nước từ suối nước nóng để khiến điện hạ bị bỏng,
nhưng điện hạ lại trượt chân ngã vào bể tắm. Lần thứ hai là vào ngày hôm qua,
khi họ cho người bắn tên vào bò kéo xa giá từ trên núi. Con bò đó đã lồng lên,
khiến điện hạ bị rơi xuống sông; nhưng tuy bị rơi từ trên cao xuống như vậy,
ngài đã được một người bảo tiêu cứu sống – chỉ là một người phụ nữ tình cờ đi
qua vào thời điểm đó mà thôi."
"Nước!"
Shuga kêu lên. "Hai lần đều dùng đến nước!"
"Đúng
vậy. Ta là người đã sắp xếp cả hai lần đó. Ta đã lường rằng nếu tính mạng điện
hạ gặp nguy hiểm, thứ ký sinh trong người ngài sẽ lộ rõ bản chất. Xem ra đúng
là nó có tính nước."
"Vậy
việc hoả hoạn tối qua... Ngài đã lệnh cho hoả thiêu cung Ninomiya để hại điện hạ
ư?"
Thánh
đạo sư cười nhạt. "Quả thật, ta đã nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ phải dùng tới
lửa. Nhưng việc tối qua không phải do ta làm, ta vốn dự tính sẽ chờ tới khi mọi
người đã dần quên đi hai lần ám sát trước đó. Hơn nữa, ta cũng muốn xác thực
xem thứ yêu vật kia rốt cuộc là thứ gì. Trận hoả hoạn tối qua hoàn toàn không
phải do ta bày kế."
"Vậy
thì có thể là ai ạ?"
"Cá
nhân ta ngờ rằng đó phải là Nhị Phi. Nương nương là người hết sức thông tuệ. Ta
nghĩ có lẽ ngài đã cảm nhận được việc tính mạng Nhị hoàng tử đang bị đe doạ và
đã tìm cách để điện hạ có thể trốn đi. Gakai ngu ngốc nên mới kể với nương
nương những nghi ngờ của nó, vậy là nương nương đã lập tức gửi thư hỏi chú thuật
sư Torogai. Ta đã ra lệnh tìm giết Torogai, nhưng bà ta đã biến mất không vết
tích. Chúng ta đã cử đi một vài 'Thợ săn', nhưng cho đến nay vẫn chưa có tin
gì."
"Thợ
săn ư?"
"Đó
là những người sống trong bóng tối của hoàng cung này, là những sát thủ chỉ
nghe lệnh của bệ hạ và ta. Không ai ngoài hai chúng ta biết đến sự tồn tại của
họ; giờ con đã trở thành người thứ ba. Từ nay về sau, con cũng sẽ dùng những
người ấy."
Mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng Shuga. Mặt
tối của Tinh Cung... Anh không thể tưởng tượng nổi Thánh đạo sư lại có thể
bình thản nói về những chuyện kinh khủng như thế này. Anh cảm thấy trong lòng như
mang một nỗi sợ trống rỗng, tựa như thế giới quen thuộc xung quanh mình vừa biến
thành bóng đêm tăm tối.
Thánh
đạo sư dường như đã tiên lượng được cảm giác của anh. "Con có hối hận
không?" ngài hỏi.
"Dạ
không," Shuga trả lời.
"Tốt.
Còn một lý do khác khiến ta tin rằng Nhị Phi đã giúp Nhị hoàng tử bỏ trốn. Ta
đã nhận được một tin từ Thợ săn giám thị trong cung Ninomiya. Theo lời người
này, nương nương đã mời người bảo tiêu cứu mạng điện hạ chiều qua vào cung dùng
bữa. Nương nương đã có thể ban thưởng vàng bạc cho cô ta, thế là xong, nhưng
thay vào đó ngài không chỉ chiêu đãi người này mà còn mời cô ta ở lại qua đêm.
Vị nữ hộ vệ đó đã biến mất trong cơn rối ren lúc xảy ra hoả hoạn, cho tới nay vẫn
không có dấu vết."
"Ngài
nghĩ rằng Nhị Phi đã giao phó điện hạ cho người này. Cô ta là ai?"
"Một
lãng khách. Theo các Thợ săn, ngoại hình của cô ta giống người Kanbal, nhưng cô
ta nói tiếng Yogo mà không nhiễm thổ âm. Cô ta được biết tới với danh Thương thủ
Balsa, là một bảo tiêu khá nổi tiếng, hẳn rất lợi hại."
Shuga
nhíu mày. Một nữ bảo tiêu dùng thương? Đây phải là một người phụ nữ rất kỳ lạ.
"Đã
có bốn Thợ săn đang đuổi theo cô ta, có thêm tin tức chỉ là vấn đề thời gian. Mệnh
lệnh cho họ là tìm cô ta và, nếu cô ta đang bảo vệ Nhị hoàng tử, giết cô ta rồi
đưa điện hạ về đây." Thánh đạo sư chăm chú nhìn Shuga. "Từ khi quan
tinh tối qua tới giờ con vẫn chưa nghỉ ngơi. Con về nghỉ đi, chừng ba hồi
chuông nữa thì thay lễ phục rồi quay lại đây. Tối nay ta sẽ mang con tới diện
kiến bệ hạ."
Shuga
cảm thấy máu chảy rần rật trong người. Anh khấu đầu thật thấp rồi lui ra khỏi
phòng. Anh biết mình vừa bước một bước đầu tiên trên một con đường đằng đẵng
không lối về, con đường trở thành Thánh đạo sư. Mà giờ đây, con đường ấy tịnh
không còn vẻ sáng sủa như anh từng thấy nữa.
*Ichinomiya, Ninomiya, Sannomiya
lần lượt nghĩa là Nhất Cung, Nhị Cung, Tam Cung.
Aogiri: sương xanh
Seishin là Tinh Tâm – trái tim của
vì sao : P
Chương 4. Toya vạn sự thông
Ống
thoát nước của cung Ninomiya đổ ra sông Torinaki ở phía đông kinh thành. Bước từ
lòng cống tanh hôi đến điếc mũi ra bãi sỏi ven sông, Balsa mới cảm nhận được một
cách sâu sắc sự ngọt ngào của không khí trong lành. Chagum vừa nhăn nhó với vẻ
kinh tởm vừa cọ đế dép lên mấy tảng đá, cố gắng quệt bỏ những lớp bùn hôi đã
bám vào. Tuy trong rừng vẫn còn rất tối, làn sương sớm trắng đục đang dần tan
đi trên sông, ánh sáng cũng đủ để Balsa có thể mờ mờ nhìn ra gương mặt hơi tái
của cậu.
"Đi
thôi, Chagum," cô nói. Cậu nhíu mày nhìn cô với vẻ không vui, nhưng cô không
để tâm, chỉ nắm lấy cánh tay khẳng khiu của cậu và bắt đầu bước đi. Chagum đã
được tôn sùng như con cháu thần linh từ khi mới lọt lòng, nếu cô mong cứu được
mạng cậu, việc đầu tiên cô phải hoàn thành là khiến cậu làm quen với cuộc sống
của một đứa trẻ bình thường. Xem chừng
không dễ đây, cô thở dài.
"Chúng
ta đi đâu đây?" Chagum bất mãn hỏi.
"Hửm?
À, giờ thì hai ta đi nghỉ ngơi một chút. Sau đó sẽ có rất nhiều việc phải làm,
tôi đang nghĩ chúng ta nên tới ở nhờ nhà một người bạn."
Chagum
lại im lặng. Trên đường đi xuôi về phía hạ du, Balsa để ý thấy cậu cứ thỉnh thoảng
lại vấp. "Cậu còn đang buồn ngủ phải không?" Cô cười nhẹ. Là hoàng tử,
hẳn cậu đã được chăm bẵm từ khi còn nhỏ, lúc này chắc đã mệt lắm rồi. "Lại
đây đi, tôi cõng cậu."
Cô
cúi người xuống, đưa lưng về phía cậu, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
"Sao
vậy?", cô hỏi, "Lên đi."
"Cõng–
cõng nghĩa là gì?"
"À,
ra thế." Balsa chợt thấy thương cảm. Bị cha đuổi giết dù bản thân không mang
tội tình, bị ép phải lìa xa vòng tay của mẹ, bị cướp đoạt hết những yêu thương ấm
áp xưa nay vẫn bao bọc xung quanh, rồi lại bị ném ra một thế giới không ai quen
biết, đứa trẻ này phải hết sức kiên cường nên mới chưa oà khóc lên rồi.
"Chagum."
Balsa ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào cậu. "'Cõng' có nghĩa là mang theo ở
trên lưng. Những người bình dân đều cõng con mình từ khi con sinh ra. Nếu cậu
có điều gì chưa rõ thì cứ hỏi tôi. Không hiểu cũng là việc rất bình thường, đừng
cảm thấy mất mặt. Dần dần rồi cậu sẽ quen cả thôi."
Cô
thấy hàm cậu hơi đanh lại; cậu bé đang cố hết sức để ghìm lại nước mắt. Cô nhấc
bổng cậu lên và xoay người cậu để cậu bám lên lưng mình, nhẹ nhàng như mang một
đứa trẻ mới sinh. "Như thế này cậu sẽ thấy ấm hơn. Cứ ngủ đi."
Dùng
thương và hành lý đỡ dưới người cậu, cô bắt đầu đi tiếp. Cô có thể cảm thấy cơ
thể cứng nhắc của cậu dần dần thả lỏng, cho đến khi sức nặng của cậu hoàn toàn
dựa vào trên lưng mình và má cậu áp vào bên cổ. Cậu bé đã ngủ say.
Ai da, Balsa vừa nghĩ vừa
thầm than, phen này mình lún sâu thật rồi.
Bước trên con đường ngày một sáng tỏ, cô tính toán những bước hành động tiếp
theo. Việc đầu tiên, trước khi bị ai nhìn thấy, họ phải tới được Hạ Phiến – nơi
những người bình dân sinh sống. Cô bước nhanh hơn. Đây đó đã có những người
nông dân bắt đầu ra đồng làm việc.
Hạ
Phiến là một mê cung của những con đường bụi bặm và hun hút gió. Không như hai
khu vực Thượng Phiến cùng Trung Phiến trang nghiêm quy củ, vùng rìa kinh thành ồn
ào lỗ mãng và sống động này cứ mở rộng dần một cách tuỳ tiện theo sự tăng lên của
nhân khẩu, tạo nên vô số ngõ hẻm và kênh đào đan xen. Balsa bước vào con đường
nhỏ sau phố Hyakken nhộn nhịp hàng quán.
Sau
lưng các cửa hàng này có một con kênh đào đắp đá, được dùng cho những con đò vận
chuyển hàng hoá tới lui. Dưới một cây cầu nối hai bờ kênh, trên một dải đất nhỏ,
một vài chiếc lều xiêu vẹo đứng đó, làm nhà cho những người cùng khổ nhất. Những
chiếc chiếu mỏng mảnh buông xuống từ xà cầu trở thành tường nhà, gầm cầu làm
mái. Vào hè, muỗi sẽ quây quanh người từng bầy, đến đông, gió liền lạnh thấu
vào xương.
Balsa
kiểm tra để chắc chắn không bị ai để ý rồi mới bước tới trước một trong những
túp lều này. "Toya, em có đây không?", cô gọi khẽ, hướng về phía tấm
chiếu dơ bẩn được dùng làm cửa. Sau mấy tiếng sột soạt phía trong, một cậu thiếu
niên chừng mười lăm mười sáu với vẻ mặt ngái ngủ tới vén chiếc chiếu lên. Đôi mắt
to nổi rõ trên gương mặt gầy gò của cậu, thêm mái tóc nâu bù xù phía trên; cậu
há hốc mồm khi nhìn thấy cô.
"Balsa!
Có việc gì mà chị đến sớm vậy?"
"Chị
vào được không? Chị có việc, không muốn bị nhìn thấy."
"Tất
nhiên ạ." Cậu thiến niên tên Toya nọ vội nghiêng người tránh sang để họ
vào. Trong lều bẩn đến kinh ngạc. Nắng sớm lọt qua những vết rách thủng trên mấy
phía tường tạm bợ, trên sàn chỉ trải hai cái chiếu mỏng, mùi mồ hôi lâu ngày nồng
nặc khiến người ta phải thấy khó thở. Từ một đống rơm nổi lên tại góc lều chợt
có một cái đầu thò ra. Nó thuộc về một cô bé khá xinh xắn, tuy trong tóc cô lẫn
đầy rơm.
"Saya,"
Balsa thì thầm, "Xin lỗi vì đã đánh thức em. Cho chị nhờ một chút được
không?"
Cô
bé mỉm cười gật đầu. Chagum hơi giật mỉnh tỉnh lại khi cô nhẹ nhàng hạ cậu xuống
đất. Vẻ ngơ ngác trên mặt cậu dần dần trở thành vẻ ghê tởm khi cậu nhìn xung
quanh lều. "Ở đâu thế này?"
Toya
nhìn Chagum rồi kinh ngạc quay sang Balsa. "Đừng bảo em là chị vừa bắt cóc
công tử quý tộc nào đó đấy!"
Balsa
gãi đầu. "Ờm, không hẳn thế, nhưng chị cũng không thể cho em biết chính
xác là chị đang làm gì được. Không biết sẽ tốt hơn cho hai em nhiều. Chị chỉ có
thể nói là chuyện này phiền to đấy, chị phải nhờ bọn em giúp một chút. Tất
nhiên là chị sẽ hậu tạ."
"Ôi
giời, Balsa. Chị biết bọn em sẽ làm mọi thứ cho chị mà không đòi một xu
mà."
Balsa
phải cố nhịn cười. "Cảm ơn nhé Toya. Vừa rồi em nghĩ đúng đấy, cậu bé này
là một quý tộc. Có người đang tìm cách ám sát cậu ấy và chị được uỷ thác làm hộ
vệ."
"À."
Balsa
thôi cười và chăm chú nhìn Toya. "Nghe cho kỹ này. Đừng nói với bất cứ ai
là hai em đã gặp bọn chị, dù là sau khi bọn chị đã rời đi cũng không được. Nếu
em nói ra, không chỉ cậu bé này và chị mà cả hai em cũng sẽ mất mạng."
Toya
chớp mắt, mọi vẻ ngái ngủ tan biến.
"Chị
ước gì không phải phiền đến hai em," Balsa nói tiếp, "nhưng bọn chị
cũng đang phải đánh cược tính mạng của mình. Nếu đêm nay bọn chị có thể trốn ở
đây, chị sẽ trả cho em hai đồng vàng."
Mắt
của Toya mở lớn đến như muốn rơi ra khỏi tròng. Một đồng vàng đã đủ để hai anh
em sống thoải mái trong hai năm; hai đồng vàng thì thật không thể tưởng tượng nổi. Balsa đã nhận được rất nhiều tiền từ Nhị Phi,
bản thân cô cũng có một lượng tiền lớn còn lại từ lần bảo tiêu trước đó. Cô
hoàn toàn có thể trả nhiều hơn cho cậu, nhưng quá nhiều tiền đối với cậu sẽ là
lợi bất cập hại.
"Em
không thể tiêu hai đồng này cho tới hạ chí năm sau," Balsa nói.
"Trong thời gian trước mắt, chị sẽ cho em một trăm xu đồng. Em có hiểu ý
chị không? Em phải hứa với chị về việc này và phải giữ lời, nếu không em sẽ phải
hối hận."
Cô
đặt túi xu và hai đồng vàng vào tay Toya. Cậu sững sờ đứng nhìn chúng. "Em
đang mơ đấy ư?", cậu lẩm bẩm. Cậu nhìn Balsa với ánh mắt như chực khóc, rồi
nhìn về phía Saya, lúc này cũng đang sửng sốt không kém.
Balsa
đặt thêm bốn xu đồng vào tay cậu. "Chị có một thỉnh cầu nữa. Chị muốn nhờ
em mua một ít đồ đạc. Nghe và nhớ lấy lời chị này." Toya nuốt nước bọt và
gật đầu. "Trước tiên, em mua cho chị quần áo nam giới vừa cỡ chị, quần áo
đi đường nhẹ nhàng thôi. Chị cũng nhờ em mua cho cậu bé này, nhưng đừng mua ở
cùng một cửa hàng. Chị không muốn ai dò ra vị trí của bọn chị. Chị cũng cần hai
tờ giấy dầu, một tấm da gấu, và đủ gạo cùng thịt khô cho chừng mười ngày."
Toya
chú tâm lắng nghe rồi gật đầu một cái. Được gọi là người "vạn sự
thông", cậu dễ dàng ghi nhớ những đơn hàng như thế này, cũng không bị ai
nghi ngờ bao giờ nếu đi mua đồ hộ người khác. Đây là lý do Balsa muốn nhờ đến cậu.
"Cứ
giao cho em," cậu nói. "Em sẽ đảm bảo rằng không ai biết được gì.
Saya, giúp anh nhé?" Cô bé Saya ít nói mỉm cười và vui vẻ gật đầu khi cậu
đưa cho cô một xu đồng. "Balsa, chắc chị đói rồi, mà vị thiếu gia đây thì có
vẻ đã đói lả đến nơi. Để em sang bên chỗ Nogi mua ít đồ ăn sáng cho chị. Đừng
lo nhé, em sẽ nói là một trong những người lái đò nhờ em đi mua."
Cậu
chạy vội ra ngoài, rồi chẳng mấy chốc đã quay lại với bốn hộp thức ăn nóng hổi
trong tay – gian hàng của Nogi mở cửa vào sáng sớm để bán cho những người lao động.
Chagum không chịu ngồi xuống sàn lều bẩn thỉu cho tới khi Balsa trải một chiếc
khăn nhỏ ra cho cậu. Toya và Saya cùng nhìn nhau mà cười mỉm, nhưng không có vẻ
phật lòng.
"Chén
nào!" Những chiếc hộp này được làm từ gỗ mỏng. Kéo nắm hộp ra, bên trong
là cơm trộn đại mạch nóng, một lát thịt từ một loài cá trắng được người ở đây gọi
là gosha, thêm một món nướng được tưới sốt ngọt mặn điểm chút cay, và cuối cùng
là dưa muối. Chagum lấy đũa chọc chọc những thức này với vẻ ngờ vực rồi mới ăn
một miếng to cơm với cá. Cậu tròn mắt kinh ngạc.
"Ngon
lắm đúng không?", Toya nói. "Đồ của Nogi là nhất khu này đấy."
Chagum
liếc nhìn cậu và hơi gật đầu. Tất cả quả thực rất ngon. Bốn người họ lẳng lặng
chúi đầu vào hộp cơm, lấy đũa và thức ăn vào miệng.
Sau
khi ăn xong, Toya và Saya vui vẻ lên đường bắt đầu việc sắm sửa. Balsa sửa sang
lại ổ rơm trong lều một chút rồi chui vào. Chagum lúc đầu cũng hơi ngần ngừ,
nhưng cuối cùng chỉ nhặt chiếc khăn Balsa đã trải cho cậu lên và đi tới ổ rơm.
Cậu lấy nó làm gối rồi nằm xuống bên cạnh cô. Balsa mỉm cười, "Đừng lo về
côn trùng. Bây giờ là thu rồi, trời đang lạnh dần. Nhưng nếu không chui vào đây
thì cậu sẽ bị lạnh đấy."
Bụi
đất rơi xuống từ trên trần khi có người đi trên cầu. Balsa chợt ngồi dậy, lấy
trong hành lý ra hai mảnh vải và đưa một mảnh cho cậu. "Đắp cái này lên mặt
và quay đầu sang bên cho dễ thở này."
Cô
xem cậu làm theo lời mình nói rồi mới chui trở lại vào ổ rơm. Hẳn đã đến lúc
người người ra đường làm việc – những tiếng đi lại phía trên tăng dần, căn lều
nhỏ của họ rung lên theo những bước chân, tiếng móng bò móng ngựa kêu lục cục,
tiếng bánh xe kéo rầm rầm. Nhưng một khi Balsa nhắm mắt lại, mọi tiếng ồn ào đều
lùi xa, chỉ còn lại thoang thoảng bên bờ tiềm thức trong lúc cơn mệt mỏi đưa cô
vào giấc ngủ.
Khi
cô tỉnh lại, Toya và Saya vẫn chưa quay về. Xem sắc trời thì sắp tới buổi trưa.
Chagum vẫn đang say ngủ.
Không bao lâu nữa,
họ sẽ phát hiện ra rằng trong tàn tích hoả hoạn không có di thể của cậu bé, cô nghĩ. Đến lúc đó, chẳng mấy chốc rồi những người
muốn ám sát sẽ đoán được sự thật và cho người đuổi theo. Chúng ta phải vượt
sông Aoyumi để lên núi trong đêm nay.
Bất
chợt, Chagum rên lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cậu quay người nằm ngửa ra
rồi mở to miệng để hít vào một hơi dài.
Lông
tóc trên người Balsa dựng đứng. Từ ngực của Chagum giờ toả ra một quầng sáng
xanh biếc, lan lên họng rồi tới đầu. Dù hơi mờ, cô có thể nhận thấy rằng nguồn
sáng bên trong đang chậm rãi dao động như nhịp đập. Môi Chagum mở ra rồi khép lại
như miệng cá dưới nước. Rồi cậu đứng dậy trong lúc mắt vẫn nhắm và đi về phía cửa.
Giật mình định thần lại, Balsa bật dậy ôm lấy hông cậu, vừa kịp trước khi cậu bước
ra ngoài. Trong lúc ôm cậu, cô nhận thấy từ người cậu toả ra một mùi hương nửa
lạ nửa quen mà cô không xác định rõ được.
"Cha–Chagum!
Chagum!" Cô lay mạnh cậu bé. Cậu chớp mắt tỉnh lại và ngơ ngác nhìn cô.
"Chagum, cậu... cậu ổn chứ?"
Cậu
gật đầu, ngẩn người nhìn quanh. Rồi cậu chợt tỉnh hẳn.
"A,"
cậu lẩm bẩm.
Người
Balsa đẫm mồ hôi lạnh, tim cô như đã dồn lên đến họng, chực nhảy ra ngoài. Những
âm thanh lộn xộn bên ngoài ào trở về xung quanh họ, và lần đầu tiên cô nhận ra
rằng tai mình đã không nghe thấy gì trong lúc ôm Chagum. Là thật hay đùa vậy! cô nghĩ. Cô đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Tuy
câu chuyện của Nhị Phi có hơi kỳ lạ, khi nghe kể cô không hề cảm thấy sợ. Nhưng
nghe kể về một điều thì hoàn toàn khác với việc chứng kiến điều đó xảy ra.
Balsa
đã đối mặt với cái chết không chỉ một lần, thậm chí đã từng bị chém toạc từ vai
xuống bụng. Nhưng cô chưa bao giờ gặp phải chuyện gì như thế này. Cô gạt bỏ những
kế hoạch vừa vạch ra. Linh tính chứ không phải lý trí đang mách bảo cô rằng họ
sẽ không bao giờ có thể thoát nạn nếu chỉ bỏ trốn. Có thứ gì đó đang sống trong
cơ thể của cậu bé này, vào đột nhiên điều ấy đã trở nên quan trọng hơn cả việc
tính mạng của cậu đang bị Hoàng đế đe doạ. Nếu chỉ là vấn đề gươm đao thì cô
làm được, nhưng một người như cô có thể hi vọng chống trả ra sao trước một thứ
yêu quái không rõ lai lịch?
Mình cần có người
giúp,
cô nghĩ. Chuyện thế này thì không đời nào
một mình mình làm được.
"Chagum,"
cô hỏi. "Kể lại cho tôi nghe giấc mơ của cậu đi."
Cậu
bé nheo mắt ngẫm nghĩ một chút. "Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi nghĩ vẫn
là giấc mơ thường lệ thôi... Bởi tôi rất muốn về nhà."
"Ý
cậu là về với mẹ?"
"Không."
Cậu bé im lặng trong chốc lát rồi ngước nhìn cô. "Khi thanh tỉnh, tôi muốn
trở về với mẹ. Nhưng khi ở trong mơ, tôi muốn đến một nơi nào đó... một nơi nào
đó màu xanh và lạnh giá."
Balsa
chợt nhớ tới mùi hương cô đã ngửi thấy khi ôm lấy Chagum. Chính là nó – mùi nước! cô nghĩ.
Nhưng không phải là nước thông thường. Ở đâu chứ nhỉ? Chắc chắn mình đã từng ngửi
thấy rồi. Suy nghĩ ấy quanh quẩn trong cô, nhưng cô không thể nhớ nổi.
Bên
ngoài vang lên tiếng bước chân. Balsa lập tức nắm lấy thương, nhưng rồi lại hạ
xuống.
"Bọn
em về rồi đây," Toya vui vẻ chào khi vén chiếc chiếu lên và bước vào.
"Xin lỗi vì mất hơi lâu nhé. Bọn em mua xong hết rồi. Có cả bữa trưa nữa
này!" Saya theo vào phía sau cậu. Họ thả những túi đồ xuống sàn và lấy từng
thứ bên trong bày ra với vẻ tự hào.
"Đây
nhé. Chị kiểm tra xem có đủ không đi," Toya nói. Khi liếc nhìn Balsa, cậu
tỏ vẻ hơi kỳ quái. "Sao thế chị? Trông chị tái quá."
"Hả?
À, không sao. Không có gì đâu. Tại chị nghĩ có thể là truy binh đến thôi."
"A,
nói thế mới nhớ. Cả kinh thành đang ầm ĩ lên rồi ạ. Nghe nói đêm qua cung
Ninomiya đã cháy rụi."
"Có
thấy binh lính đi tra hỏi xung quanh không?"
"Dạ
không, không thấy ai. Em đã bảo Saya lên mặt đê xem xem có ai bám theo em hay
theo dõi chỗ này hay không, nhưng không có ai cả. Đúng thế nhỉ Saya?"
Saya
nghiêm túc gật đầu.
"Thế
ư? Hai em thông minh lắm. Cảm ơn nhé, hai em giúp chị rất nhiều đấy."
Toya
tỏ ra hết sức mãn nguyện.
"Mà
này, em có biết Torogai không?"
"Dĩ
nhiên là có ạ," cậu thiếu niên trả lời.
"Em
có biết bà ấy đang ở đâu không? Dù là lời đồn đại thôi cũng tốt."
Toya
nhìn về phía Saya, nhưng cô lắc đầu. "Cách đây không lâu thì em có nghe
tin ngài Torogai ở đâu đó trong khu Hạ Phiến, nhưng từ bấy tới giờ thì không có
gì."
"Đành
vậy," Balsa nói. "Là chuyện bất khả kháng rồi. Quên việc chị vừa hỏi
đi nhé." Torogai xưa nay vẫn bất định như gió, cô không có cách nào để
truy tìm một chú thuật sư uyên thâm như vậy. Xem ra mình không còn lựa chọn nào khác, cô nghĩ. Phải nhờ đến Tanda thôi. Trong tâm trí
cô hiện lên gương mặt của anh, và cô thở dài. Cô đã mong không phải kéo thêm
Tanda vào chuyện này, nhưng giờ thì nào còn thế nào được nữa?
"Được
rồi, ăn cơm thôi." Cô nói.
Toya
đã mua cơm gà về cho họ. Món gà này được ướp với bột giã từ một thứ hạt cay gọi
là jai cùng thịt một thứ quả ngọt tên narai, sau đó được nướng giòn và cắt
thành miếng để trộn với cơm. Một món ăn rất ngon. Ngoài ra còn có hoa quả và
trà nóng đựng trong ống nứa.
"Mua
hàng chính là nghề nghiệp của em," Toya khoe, "Em biết những nơi bán
hàng tốt nhất rẻ nhất nên chị có thể tin tưởng rằng mình phải trả ít hơn so với
nếu để người khác đi mua hộ. Mà xem xem, em còn mua được đồ ăn ngon với số tiền
thừa. Em biết món nào là ngon nhất xong là em sẽ mua cho các bạn em."
Chagum
nhìn Toya không chớp mắt trong lúc cậu thiếu niên nói với vẻ đắc ý. Thấy vậy,
Toya hỏi cậu, "Trên mặt tôi có gì sao?"
Chagum
lập tức lắc đầu rồi hỏi với vẻ không hiểu nổi: "Vì sao cậu lại nói nhanh
như vậy?"
Toya
nhìn Saya rồi lại quay sang Balsa. "Em nói nhanh lắm sao?", cậu hỏi.
"Không
không," Balsa phì cười. "Chagum, người dân quanh đây đều nói nhanh
như vậy đấy. Trên đời này có rất nhiều cách nói, tuỳ thuộc vào nơi người ta
sinh sống. Các thương nhân thường nói rất nhanh và lưu loát, nông phu thì thường
nói nhỏ hơn và không có quá nhiều biểu cảm, còn các thuỷ thủ sống gần biển thì
gần như sẽ hét vào mặt nhau khi nói chuyện."
Chagum
nghe với vẻ sửng sốt lộ rõ trên mặt.
"Chị
Balsa đã đi khắp nơi rồi đấy," Toya nói với cậu. "Không có mấy ai biết
được nhiều bằng chị ấy đâu. Với lại chị ấy mạnh lắm. Chị ấy từng cứu mạng bọn
tôi đấy."
"Toya,
được rồi," Balsa xen vào. "Và đừng nói to tên chị như vậy."
"Em
xin lỗi! Em nói nhỏ đây nhé," cậu trả lời. "Thiếu gia Chagum, cậu biết
không, cha mẹ tôi đã để tôi lại tại khu Hạ Phiến này từ khi tôi còn bé đến mức
không nhớ được mặt họ nữa. Các thương gia quanh đây đều khá giàu có nên khi ấy
tôi có thể sống nhờ đồ thừa họ cho hoặc nhờ trộm cắp. Saya cũng thế. Nó như em
gái của tôi vậy, nên bọn tôi vẫn đi với nhau." Chagum nghe trong kinh ngạc.
"Nhưng cậu thấy đấy, Saya xinh như thế. Mùa hè hai năm trước, có mấy kẻ xấu
muốn động tay động chân với nó khi bọn tôi đang ở chỗ ngã tư đường phía tây. Dĩ
nhiên tôi đã cố đánh lại bọn chúng, nhưng lũ ấy có tới năm thằng. Bọn nó đánh
cho tôi không dậy nổi rồi lại đá tôi lúc tôi đã ngã. Bao nhiêu người xem mà chẳng
ai giúp bọn tôi cả. Chung quy bọn tôi chỉ là mấy người chạy việc thôi, trong
khi đám kia là tay chân của lão đại Gai trấn giữ cả khu phía tây ấy... Thật là
sợ muốn chết. Không biết có phải giẫm đạp người đã quỵ thì có gì sảng khoái lắm
hay không mà bọn đó nổi máu lên, cứ đá tôi liên tục."
"Thế
mà đột nhiên bọn chúng dừng lại. Tôi hé mắt ra, liền thấy chị Balsa. Lúc ấy tôi
không dám tin đâu; một chọi năm mà, đúng không? Mà chị ấy nhìn rất bình thường
thế này thôi, còn mấy kẻ cao lớn kia đã quen đấm đá rồi."
"Cơ
mà, cơ mà nhé! Lần đầu tiên tôi thấy có người dùng thương mà như vậy nhé! Cứ
như sét đánh vậy! Nhoáng một cái mà năm đứa kia đã nằm rạp ra đất, không rên nổi
một tiếng nào luôn. Bất tỉnh. Quá lợi hại! Mà cậu biết tuyệt vời nhất là chuyện
gì không? Là vì chị ấy giúp bọn tôi đó. Người như bọn tôi đó! Mà chị ấy còn chẳng
chịu nhận lễ tạ của bọn tôi."
"Toya,
em đừng nói quá thế." Balsa ái ngại cười. "Chị đã nói với em rồi. Hồi
ấy chị mới bắt đầu nhận việc ở đây nên muốn gây dựng danh tiếng một chút thôi.
Chị có phải hiệp khách gì đâu."
"À
vâng, nếu thế thì sao sau đó chị lại cho chúng em thuốc thang đắt tiền như vậy
được? Chị nhớ là em lớn lên ở đây nhé, em biết nhân tình thế thái là thế nào
mà. Không ai lại làm chuyện gì nếu bản thân không được lợi. Nhưng có những người
sẽ cho đi nhiều hơn những gì họ nhận lại, ấy là những người có tâm rồi."
"Anh
ấy nói đúng đấy," Saya nói nhỏ. Chagum giật mình nhìn cô; từ khi gặp nhau
cô vẫn kiệm lời, khiến cậu còn tưởng rằng cô không nói được. Cô bé mỉm cười với
cậu. "Chị Balsa nhìn hơi đáng sợ, nhưng chị ấy tốt lắm. Đi với chị ấy thì
chắc chắn anh sẽ được an toàn."
"Cảm
ơn vì bọn em đã khích lệ," Balsa rên lên. "Chị chỉ mong là sẽ thế thật."
*Tên phố Hyakken nghĩa đen là “một trăm cửa hàng” : )
No comments:
Post a Comment