Thursday 25 May 2017

Hộ Vệ Của Tinh Linh - Phần III Chương 9-Hết

Chương 9. Một vận mệnh khác

Sang ngày hạ chí, họ hạ trại cách con suối không xa. Tanda chỉnh lại bả vai bị trật khớp cho Chagum, cố định nó lại bằng một cái quai buộc tạm, sau đó anh bôi một thứ thuốc nặng mùi lên bên hông cậu, nơi đã trở nên bầm tím sau khi cậu bị Rarunga ném xuống bãi sông.

"Em phát huy năng lực lắm đó." Balsa cười bảo Tanda trong lúc anh xử lý vết thương trên lưng cô.

Tanda khịt mũi. "Mọi người đều thế thôi."

Rồi họ nghe thấy giọng của Jin và ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy các Thợ săn đang trở lại cùng hai con gà rừng béo với một ít cá cho bữa ăn. Nhận thấy Chagum đã tỉnh, Jin và Zen run run quỳ xuống trước cậu, đầu khấu thấp.

"Hoàng tử điện ha!" Hai người không dám nhìn vào mắt cậu.


Chagum nhíu mày. "Tôi không còn là một hoàng tử nữa," cậu nói nhỏ. "Các anh không cần phải đối xử với tôi như thế này." Giá như mình có thể hỏi họ mệnh lệnh của phụ hoàng là gì, cậu chợt nghĩ. Phụ hoàng thực đã lệnh cho họ giết mình ư? Nhưng dần dần, suy nghĩ ấy đã bị thay thế bởi cảm giác rằng điều này không còn quan trọng nữa. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, không chỉ trong cơ thể mà cả ở sâu trong lòng.

Những con chim hai Thợ săn bắt về bị ném lăn lóc trên mặt đất. Ánh mắt vừa dừng lại trên thi thể vô lực của chúng, Chagum bỗng cảm thấy một cơn rùng mình chạy khắp toàn thân. Tanda đang nắm cổ tay cậu để bắt mạch liền đưa mắt nhìn theo.

"Ăn hay là bị ăn, trốn thoát hay bị bắt được," anh thì thầm rồi nhìn Chagum. "Đối với kẻ chịu trận đó là vấn đề quan trọng nhất, vậy mà nhiều khi chúng ta không hề nhận thấy dù điều này vẫn luôn diễn ra xung quanh."

Nước dâng lên trong mắt Chagum. Balsa vòng tay ôm lấy vai cậu, khẽ nói: "Chị rất vui vì em đã qua khỏi. Thật may vì bọn chị đã đến kịp."

Nghe được những lời này, trong lòng cậu như có một dòng nước ấm đang tuôn trào, lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Không phải là em 'qua khỏi', cậu nghĩ. Là chị đã cứu mạng em. Suy nghĩ ấy bất chợt khiến cậu tỉnh ra. Bản thân cậu, dù là người biết rõ nhất cái trứng muốn được sống đến chừng nào, cũng chưa từng nghĩ đến việc hi sinh tính mạng để cứu nó. Vậy mà tất cả những người này đã lựa chọn đối mặt với hiểm cảnh kinh khủng như thế chỉ vì cậu. Khi còn là hoàng tử, cậu vẫn cho rằng được bảo vệ là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ, cậu đã hiểu được giá trị của sự bảo vệ này. Cậu vòng cánh tay còn lành quanh cổ Balsa và ôm cô thật chặt.

"Em cảm ơn chị," cậu nói. Cậu không thể tìm nổi lời nào để diễn tả nữa. Nhìn Tanda, rồi các Thợ săn, cậu lại nói. "Xin cảm ơn mọi người." Đến giây phút này, những căng thẳng vẫn trói chặt quanh cậu suốt tám tháng qua cuối cùng cũng tan đi. Tất cả đã kết thúc, cậu nghĩ vậy.

Cả cậu lẫn Balsa đều không thể ngờ được một số phận khác đang lặng lẽ tìm tới.

Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều ngủ cho đẫy giấc, tới khi mặt trời đã lên cao mới dập lửa lên đường. Bất ngờ thay, tới gần giữa trưa thì họ được đón đợi bởi một toán lính nhỏ đang tiến lên theo sơn đạo. Torogai đi đầu, gương mặt sáng bừng lên khi thấy Balsa và những người trong đoàn.

Jin và Zen vội tới gặp Mon, người đang dẫn đường cho toán lính, và kể lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm trước. Trong thoáng chốc, nét mặt của Mon tỏ ra hết sức vui mừng, nhưng thấy Chagum đang tiến tới, anh liền quỳ xuống trên đất. Giáp sắt leng keng, những người lính còn lại cũng đều quỳ xuống. Bước ra khỏi vai trò thủ lĩnh của Thợ săn, Mon lúc này đã quay lại vị trí cận vệ. Anh nhìn xuống đất, miệng bẩm báo với Chagum:

"Chúng tiểu nhân xin mạo muội tỏ lòng biết ơn rằng ngài đã được bình an vô sự. Đối với việc điện hạ đã cứu được thuỷ thần, giải cứu đất nước khỏi cảnh khô hạn, chúng tiểu nhân xin cảm tạ vô ngần. Được thấy thánh tổ Torugaru một lần nữa giáng thế quả thực là vạn phần may mắn. Từ nay về sau, đời dời sẽ còn truyền lại sự tích anh hùng huy hoàng của ngài, thưa Hoàng thái tử điện hạ.

Nghe tới danh tước cuối cùng, hai mắt Chagum bỗng mở to. Balsa, Tanda, Jin, và Zen cũng nhìn Mon trong kinh ngạc.

"Ngươi vừa gọi ta là Hoàng thái tử ư?" Lời lẽ của cậu tự động quay trở về với cách nói hoàng gia.

"Vâng, thưa điện hạ. Tiểu nhân e phải thưa với ngài một tin dữ. Hai đêm trước, anh trai của ngài, Hoàng thái tử Sagum, đã tạ thế vì trọng bệnh. Bệ hạ đã chính thức tuyên bố lập Nhị hoàng tử Sagum làm Hoàng thái tử. Khi trước chúng tiểu nhân rất tiếc vì đã không thể bảo vệ được cho ngài, nhưng lúc này chúng tiểu nhân đều sẵn sàng tận lực để hộ tống điện hạ trở về Hoàng cung."

Chagum cảm thấy một nỗi bi thương dâng lên trong lòng. Không phải là bi thương vì Sagum đã mất; họ đã được nuôi lớn trong tách biệt, những lần hiếm hoi gặp mặt nhau, Sagum đều lạnh lùng với cậu. Chagum với anh trai không khác gì hai người xa lạ. Nhưng khi anh cậu mất đi, một số phận mới đã bó chặt quanh người cậu như một tấm áo choàng bằng sắt đang thít lại không khoan nhượng. Những suy nghĩ và cảm xúc liên tục vụt qua. Mình có thể gặp lại mẫu hậu... Một ngày nào đó mình sẽ trở thành Hoàng đế. Nhưng vì một lý do nào đó, mọi việc ấy đều thật lạnh lẽo và xa xôi. Cảm giác mạnh mẽ nhất, rõ ràng nhất vào lúc này trong cậu, chỉ là nỗi buồn không thể gánh chịu nổi mà thôi.

Cậu ngước nhìn Balsa. Cô đang nhìn thẳng vào cậu.

Trước ánh mắt sửng sốt của toán lính, Hoàng thái tử chợt choàng tay ôm lấy người phụ nữ lạ mặt nghiêm nghị mình đầy bụi bẩn này và oà lên khóc, tiếng kêu như xé lòng. "Em không muốn về! Em không muốn làm Hoàng thái tử ngu ngốc gì hết! Em muốn ở với chị và anh Tanda mãi cơ!"

Cậu ôm chặt lấy cô. Balsa đứng yên, lặng lẽ khóc. Những giọt nước mắt lần lượt chảy xuống trên má cô. Rồi, như không thể kiềm nổi lòng nữa, cô chợt bế bổng Chagum lên, ôm cậu trong tay và vùi mặt vào vai cậu.


Cứ như vậy một lát, cuối cùng cô chậm rãi đặt cậu xuống đất.


"Em có muốn bỏ trốn cùng chị không, Chagum?" cô khàn khàn hỏi. Các cảnh vệ liền lập tức căng thẳng. Cô bật cười: "Thế nào? Chị cho bọn họ biết tài nhau nhé?"

Chagum nhìn cô, vẫn nấc lên. Cậu biết cô muốn nói điều gì. Cậu từ từ lùi lại và quay nhìn Tanda, rồi Torogai.

Hiểu được những gì Chagum hẳn đang phải trải qua, Tanda nhăn mặt đau lòng; đây là một số phận quá ác nghiệt đối với một đứa trẻ mới mười hai tuổi. Nhưng không ai có thể giúp cậu. Hai bàn tay anh siết chặt.

Chagum nhắm mắt và hít vào một hơi thật sâu, cố ngăn lại những tiếng nức nở. Hương rừng tràn đầy trong cậu, tươi mới và đầy nhựa sống. Cậu không còn ngửi thấy mùi hương của shigu salua nữa. Cho dù có cố gắng đến thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy Nayugu. Cái trứng của Nyunga Ro Im đã không còn... Cậu hiểu rằng một phần của cuộc đời mình đã kết thúc. Cậu đã trở thành người thủ hộ của cái trứng một cách ép buộc, và giờ cậu cũng đã trở thành Hoàng thái tử theo cách tương tự. Trong cậu có sự phẫn nộ đối với những biến chuyển trái ý bản thân, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một sự tỉnh ngộ. Tâm tình ấy rất giống như cảm giác của cậu trước thế giới bao la lạnh lẽo của Nayugu, một cảm giác sẽ đi theo cậu cho đến hết cuộc đời này.

Cậu đưa mắt nhìn lên và, vẫn còn chút nức nở, hướng về phía Balsa. "Không sao đâu ạ," cậu nói. "Chị để dành để trổ tài cho một đứa trẻ khác cũng được."

Sau đó, như chợt nghĩ tới điều gì, cậu cười khúc khích mà nói thêm: "Có khi là cho con của chị với anh Tanda ý."

Balsa và Tanda đều ngớ ra nhìn. Torogai ngửa đầu cười sang sảng. "Hay lắm, nhóc! Hay lắm! Mi đúng là lợi hại. Cứ phải nói cho chúng nó như thế ấy."

Cười to một hồi rồi, bà mới bảo cậu, "So với tất cả người lớn ở đây thì mi chắc chắn là chững chạc nhất rồi."

Nghe những lời ấy, cậu cảm thấy sung sướng không gì sánh được.

Họ tiếp tục xuống núi, theo dòng Aoyumi để trở về kinh thành. So với hành trình khi trước, đường trở về hoàn toành bình yên, nhưng trong lòng mọi người đều nặng nề. Trên đường đi có hai lần hạ trại, Chagum liền nói với Mon rằng cậu muốn được đốt trại cùng Balsa và người quen của cô. Cậu chỉ cho phép Jin, Zen, và Mon ngồi cùng. Mon lặng lẽ cúi đầu vâng mệnh.

Câu chuyện quanh đống lửa tập trung vào Nyunga Ro Im và Rarunga. "Anh nghĩ con nahji ấy đã mang được cái trứng ra biển chưa ạ?" Chagum hỏi.

Tanda gật đầu. "Anh nghĩ là rồi. Cánh của loài nahji rất khoẻ. Người Yakoo có lời hát như thế này:

Nahji ra biển từ Aogiri
Vỗ cánh chỉ cần một ngày
A, giá như ta có được đôi cánh của mi."

"Tanda, anh hát hay quá!" Chagum kêu lên.

"Vớ vẩn," Tanda nói vội, mặt đỏ lên. Nếu Chagum mà biết được đó là một bài hát về tình yêu, chắc chắn cậu sẽ lại trêu anh, mà những chuyện như thế thì anh xin miễn thôi. May là xem ra cậu không nhận thấy.

"Vậy là bây giờ chắc cái trứng đang ở dưới dáy biển rồi," Chagum nói. "Không biết bao giờ thì Nyunga Ro Im sẽ nở."

"Chị không chắc," Balsa nói, "nhưng nó phải sớm tạo mây đi thôi, nếu không năm nay sẽ mất mùa lớn. Sau bao nhiêu gian khổ chúng ta phải trải qua như thế, nó nhất định phải lớn lên thành một Nyunga Ro Im thật tốt."

Mọi người đều nhiệt tình gật đầu.

"Rarunga có sống đến mấy trăm năm không ạ? Mà nó chỉ ăn trứng của Nyunga Ro Im thôi ư?" Chagum hỏi.

Torogai đang nghiêng người nằm, một tay chống đầu, nghe vậy liền khịt mũi. "Chắc là không đâu. Nó chỉ ăn có thế thì làm sao mà tồn tại được. Hẳn nó phải sống dựa vào những thứ khác. Những cái trứng như thế có lẽ là một thức ngon trăm năm có một. Mà thôi, ta cũng không thể biết chắc được. Ta còn chưa hiểu làm sao Nyunga Ro Im lại đưa được cái trứng đó vào người mi. Có ai biết đâu? Mà cũng rất có thể các Nyunga Ro Im cứ trăm năm một lần lại đẻ trứng ở Sagu chỉ tồn tại trong bán đảo này thôi, còn ở những nơi khác trên thế giới Nyunga Ro Im lại bảo vệ trứng theo những cách khác."

Vẻ mặt của Chagum bỗng trở nên nghiêm túc. Cậu nhìn Torogai và nói: "Cháu nghĩ là cháu biết tại sao Nyunga Ro Im lại chọn cháu rồi."

Torogai nhổm dậy. "Thật ư?"

"Ừm, tuy rằng cháu cũng không thể khẳng định hoàn toàn, nhưng khi cái trứng dẫn cháu tới dòng suối, cháu đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Cháu nghĩ khi ấy cháu đã thấy những gì mà Nyunga Ro Im đang mơ về." Ngập ngừng tìm lời, Chagum kể lại về dòng chảy của sự sống mà cậu đã cảm nhận được. "Có lẽ Nyunga Ro Im đã chọn cháu vì nó thấy cháu được nhiều người khác bảo vệ. Chắc rằng nó cảm thấy sức sống của cháu là mạnh nhất, sẽ bảo vệ được cái trứng và cho nó cơ hội sống sót cao nhất... Nhưng cháu không biết nó đã đưa cái trứng vào người cháu bằng cách nào."

Torogai suy tư một lát rồi gật đầu. "Ta hiểu rồi. Hừm. Ta nghĩ chắc là đúng như mi nói. Những người thủ hộ trước đây hẳn đã có địa vị hay sức mạnh tương tự như mi. Nhóc biết không, người Yakoo chúng ta tin rằng trẻ con ở tuổi mười một mười hai là độ tuổi có sức sống mạnh mẽ nhất. Trước khi tới bảy tuổi, linh hồn còn chưa bám rễ đủ sâu vào thế giới này, vì vậy chúng dễ mất sớn. Đến tuổi mười bốn mười lăm, cơ thể đã chuẩn bị để sản sinh ra những thế hệ tiếp theo rồi, năng lượng của con người liền được tập trung vào những chức năng ấy. Có thể cái trứng của Nyunga Ro Im được đưa tới qua mưa hay cách gì đó như thế, nhưng dù bằng cách nào, tinh linh ấy cũng chọn một đứa trẻ giàu sinh lực làm người thủ hộ. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là một giả thuyết." Bà thở dài, nằm ngửa người ra và duỗi chân duỗi tay. "Ai, ta đã sống bảy mươi năm trên đời rồi mà vẫn còn bao nhiêu điều trên thế gian này ta chưa được biết! Khỉ lắm! Trời đất thì cứ từ từ vận động như chẳng thiết. Ê, tên đồ đệ ngu ngốc kia! Mi nên bỏ luôn ý định làm chú thuật sư đi. Không gì bí bách được hơn cái nghề này đâu!"

Tanda cười cười. "Sư phụ đừng lo," anh nói. "Cũng phải năm mươi năm nữa con mới lĩnh ngộ được điều đó mà. Con sẽ cố gắng theo đuổi thêm chút nữa."

Mon và Jin liếc nhìn nhau. Họ chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại ngồi bên bếp lửa cùng những người như thế này. Giống như Torogai và những người xung quanh bà có thế giới riêng của họ, Jin và Mon cũng bị ràng buộc bởi một thế giới khác, thế giới mà họ sẽ trở về ngay sau khi vào thành sáng mai.

Balsa huých huých Chagum và chỉ tay lên trời. Bầu trời đêm cao rộng như có thể nuốt chửng họ được điểm xuyết bởi sao trời như một doi cát bạc. Một phút trước đây, nó còn trong vắt, nhưng lúc này, một dải mây mỏng đã vắt ngang qua, nhỏ bé và mỏng manh như hơi thở trong một sớm tuyết rơi.

Đêm hôm sau, họ tới cầu Yamakage, từ đây chỉ có Hoàng gia và các tuỳ tùng có thể đi tiếp. Nhóm của Balsa dừng lại ở đầu cầu và nhìn một cỗ xe bò kéo tiến tới trước mặt Chagum. Cậu quay lại nhìn cô.

"Balsa, chị gọi em là Chagum đi. Hãy nói với em "Gặp lại sau nhé Chagum."

Balsa hơi mỉm cười. "Ừ, gặp lại sau nhé, Chagum."

Chagum cắn răng. "Cảm ơn chị. Hẹn gặp lại, Balsa. Anh Tanda, sư phụ Torogai... cảm ơn hai người."

Rồi cậu quay người và cúi đầu vào xe. Chiếc xe lăn đi, tiếng bánh xe vang vọng trong thung lũng phía dưới. Ánh nắng vàng kim mùa hạ loang loáng phản chiếu trên thân chiếc xe đang tiếng vào bầu trời hoàng hôn.





Chung chương. Trong cơn mưa

Mưa rơi không dứt, tựa như những sợi chỉ bạc buông xuống từ những đám mây nặng nề giăng thấp. Vai choàng áo tơi, đầu đội nón rơm, Balsa đi trong màn mưa, tay cầm cây thương được bọc trong giấy dầu. Cô dự đinh vượt núi Aogiri trước khi thu sang và tiến vào Vương quốc Kanbal.

Cô nhớ về câu chuyện giữa mình và Tanda sau khi họ chia tay Chagum, cùng với biểu tình của anh khi cô nói mình muốn lập tức lên đường tới Kanbal.

"Chị cần một chút thời gian," cô đã nói vậy, trong đầu lục lọi tìm lời.

"Thời gian để suy nghĩ. Chị đã trốn tránh việc này nhiều năm rồi, nhưng giờ chị đã sẵn sàng để quay về. Chị muốn tìm bạn bè và gia đình của Jiguro để kể cho họ về những gì đã xảy ra, về cuộc sống mà dưỡng phụ đã sống.

Cô nhìn về đầu cầu bên kia, nơi đã khuất bóng Chagum. "Chị nghĩ sau khi gặp được Chagum và bảo vệ cho cậu bé, cuối cùng chị cũng đã hiểu được cảm giác của Jiguro. Lý do là như vậy, em thấy đấy."

Cô quay lại nhìn Tanda. Anh hơi mỉm cười. "Thế thì tốt quá. Vậy chị lên đường đến Kanbal đi. Nhưng đừng hăng múa thương quá. Ở đó chắc cũng có nhiều người đàn ông tốt hơn em, nhưng chắc chắn không có ai chịu chữa thương cho chị miễn phí đâu."

Balsa phá lên cười. Và thế là họ chia tay tại đó.


Nghe tiếng mưa vỗ lên những tàng cây trên đầu, cô cảm thấy sự trống trải khi vắng bóng Chagum bên cạnh. Họ quen biết nhau chưa đầy một năm, vậy mà cô đã có biết bao kỉ niệm về cậu... Mỗi bước đi, cô lại lần lượt hồi tưởng về từng chi tiết đã xảy ra kể từ khi cô lao vào dòng nước của sông Aoyumi và kéo cậu lên bờ.

Không biết giờ Chagum đã thế nào. Cuộc sống của cậu bé rồi sẽ ra sao? Trong cô nhói lên đau đớn khi nghĩ tới việc mình không còn là một phần của cuộc sống ấy nữa. Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Cậu bé mà cô đột ngột gặp gỡ rồi cũng đột ngột từ biệt sẽ sống hết phần đời còn lại trong Hoàng cung, như một thần tử được đưa xuống phàm trần... Cuối cùng, mình cũng chỉ có thể cứu được tính mạng của em ấy mà thôi. Nhưng biết đâu, sẽ có ngày cậu nhớ tới cô với những cảm xúc mà cô đã dành cho dưỡng phụ của mình.

Mưa tuôn xuống theo vành nón của cô.

Thế giới xung quanh cô có thể đảo lộn trong thoáng chốc, dù chẳng bởi lý do rõ ràng gì. Cô chỉ có thể cố hết sức để tồn tại cùng những thay đổi ấy, tìm kiếm một con đường để đi tiếp giống như bất cứ ai khác. Chắc chắn không thể có một cuộc đời nào mà không có sự hối hận.

Ai, bây giờ mà cón món lẩu nấm của Tanda nhỉ. Balsa mỉm cười. Qua những bóng cây trong thung lũng, qua màn mưa mông lung, cô thấy những sắc núi xanh xa xa, thoạt trông càng thêm vời vợi.



––Hết––






Lời tác giả
(dành cho bản phát hành tại Mỹ)

Mười ba năm trước, ý tưởng cho bộ truyện này đã nảy nở trong tâm trí tôi một cách tình cờ, tựa như một hạt giống nhỏ. Khi ấy, tôi vừa mượn một số bộ phim về nhà để xem theo sở thích mỗi khi rảnh rỗi. Tôi đang ngồi trong phòng khách, mắt không để ý lắm đến những trailer đầu phim, thì có một cảnh của một bộ phim hành động bỗng hút mắt tôi. Tôi cũng không nhớ bộ phim đó tên là gì nữa, nhưng trong cảnh có một chiếc xe buýt đang bốc cháy, rồi tôi thấy một người phụ nữ, chỉ là một diễn viên phụ thôi, đang dắt một đứa trẻ chạy thoát ra.

Đột nhiên tôi muốn viết nên một câu chuyện – về hành trình của một người phụ nữ ba mươi tuổi bảo vệ một đứa trẻ. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ. Cô mặc một bộ quần áo đi đường và mang một cây thương. Một cậu bé nắm lấy tay cô, chân bước vội để theo kịp. Cậu bé có vẻ được nuôi dạy khá tốt, nhưng tính cách của cậu cũng rất mạnh mẽ. Muôn vàn ý nghĩ xuyên qua trong đầu tôi. Cậu bé không giống như là con của người phụ nữ ấy. Cô ấy đang chăm sóc cậu thay cho mẹ cậu ư? Nếu vậy thì vì sao? Ý tưởng này dẫn đến ý tưởng khác, và câu chuyện đã hoàn thành trước khi tôi kịp nhận ra.

“Hộ vệ của Tinh linh” diễn ra trong một thế giới sinh ra trong trí tưởng tượng của tôi, và tên của các nhân vật cùng địa danh đều được đặt theo các ngôn ngữ thuộc về thế giới ấy. Nhưng chúng cũng chịu ảnh hưởng từ quê hương Nhật Bản của tôi, về mặt nào đó thì tương tự như khi đất nước tôi ở vào thời kỳ Trung Cổ.

Như một thân cây toả ra những cành lá, câu chuyện về miền đất nằm chồng lên một thế giới khác này đã nảy nở và lớn lên, để rồi giờ đây, mười ba năm sau khi tôi bắt đầu, cả thảy đã có mười câu chuyện. Bộ truyện Moribito, khởi đầu từ cuốn sách này, đã giành được lòng yêu thích từ trẻ em cũng như các bậc cha mẹ tại Nhật Bản. Gần đây, nó đã được dựng thành một bộ anime bởi cùng một đạo diễn với bộ phim Ghost in the Shell: Stand Alone Complex. Nó đồng thời cũng đã có một bộ manga khá thành công. Lúc này, nó đã qua biển lớn để tới Mỹ Ý, và Đài Loan. Hạt giống nhỏ sinh ra trong tâm trí tôi mười ba năm trước thực sự đã trở thành một cây đại thụ.

Tôi rất vui mừng rằng “Hộ vệ của Tinh linh” sẽ được xuất bản và đón đọc tại Mỹ. Tôi hi vọng các bạn sẽ vui thích khi thưởng thức những hành trình của Balsa, người hộ vê nhân ái dùng thương, cùng cậu bé dũng cảm và chân thành mà cô che chở trong thế giới viễn tưởng mang hơi hưởng Nhật Bản này.

Nahoko Uehashi
Chiba, Nhật Bản,
Tháng 5 năm 2008.

Trong anime, mối quan hệ giữa Chagum và Sagum được miêu tả là khá tốt đẹp, còn trong truyện ở giai đoạn này thì lại khác. Đó là vì tới cuốn tiểu thuyết thứ 3, tác giả mới đi sâu hơn vào quan hệ giữa Chagum với Sagum, và khi đó ta thấy quan hệ của hai vị hoàng tử quả thực không phải là lạnh lùng
Những lời suy tư của Torogai về cách lý giải những sự kiện liên quan tới Nyunga Ro Im có thể thấy nhiều nét ảnh hưởng từ chuyên môn nhân chủng học của tác giả, nhất là chỗ “còn ở những nơi khác trên thế giới Nyunga Ro Im lại bảo vệ trứng theo những cách khác =))

No comments:

Post a Comment