Đã
bước vào Hoàng Hải thì không thể quay trở ra cho tới ngày Ankou tiếp theo. Người
ta chỉ có thể ngủ ngoài trời, khi bị thương hay bị bệnh thì cùng lắm là chui
rúc dưới một bóng cây.
Theo
lời kể, làng hoàng chu đã có từ lâu lắm. Chu thị và cương thị - hay bất cứ một
kiểu hoàng chu nào - đã vào Hoàng Hải để săn quái thú, tìm cây cỏ hay đá quý. Rồi
họ tìm chọn những khu vực an toàn và thuận lợi, chuyển gạch đá tới và xây những
hầm trú để trốn yêu quái.
Các
hoàng chu không có nhà, phần lớn đều không có một địa chỉ định cư nào. Qua thời
gian, bắt đầu có những hoàng chu muốn ở lại Hoàng Hải. Những người này liền hợp
lực xây nên các làng.
"Nhưng
những nơi đó đâu phải là làng thực sự? Ở đó không có cây riboku." Shushou
vừa đỡ Gankyuu vừa nói.
"Hồi
đầu thì không."
"Hồi
đầu ư?" Shushou ngạc nhiên hỏi.
"Cô
biết riboku được trồng như thế nào không?"
"Không,
tôi chưa từng được nghe đến việc đó."
"Tất
cả đều là cành chiết. Chỉ có những cành được chiết từ cây riboku trong Hoàng
cung mới mọc được thành cây mới."
Mỗi
vương cung có một gốc riboku tổ cho cả vương quốc. Nó không chỉ là nơi kết quả
cho các con của vương mà còn ra quả khi vương cầu xin Thiên Đế và được ban một
loài cây hay gia súc mới. Chiết một cành cây đã ra quả này đem đi trồng, một
cây riboku mới cho giống loài đó sẽ mọc lên, nhưng chỉ trong phạm vi vương quốc
đó mà thôi.
"À..."
"Các
hoàng chu muốn có một cây riboku cho riêng mình. Nếu có được một gốc riboku, những
đứa trẻ kết quả từ đây sẽ thực sự là con dân Hoàng Hải.
"Ý
chú là họ đã trộm nó từ một gốc riboku trong vương cung ư?"
"Họ
có thể trộm nó từ vương cung nào? Hoàng Hải không thuộc về một quốc gia nào cả."
"Nhưng-"
"Nghe
được những lời thỉnh cầu của người dân Hoàng Hải, vị thần của các hoàng chu đã
ban cho họ được có riboku."
Chí
ít thì truyền thuyết đã kể như vậy. Vị tiên thủ hộ của Hoàng Hải, Kenrou
Shinkun, đã thỉnh cầu Ngọc Hoàng cùng các chư thần và từ đó giao mười hai cành
riboku cho các hoàng chu.
"Tôi
không tin."
“Cô
không tin?"
"Các
lão sư đã dạy tôi rằng thần tiên chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi. Đây
cũng chỉ là truyện truyền miệng lại, đúng không?"
"Ai
biết được. Các hoàng chu tin vào câu chuyện đó. Nó cũng chỉ xảy ra chưa đầy ba
bốm trăm năm trước thôi."
"Vậy
những cành riboku đó có đâm rễ không?"
"Có.
Khi Shinkun đưa những cành cây này cho các hoàng chu, ngài đã dặn chúng tôi
không được truyền chuyện này ra ngoài.
Vị
chân quân ấy đã thỉnh cầu các thần, đã xin được riboku, nhưng các thần cũng
không hoàn toàn ủng hộ việc này. Chính vì vậy, ân huệ đã được ban ra cùng một lời
nguyền. Một cây riboku bình thường không thể bị hạ gục bởi quái vật, thiên tai
hay thậm chí con người, còn những cây riboku của các hoàng chu thì sẽ chết nếu
bất cứ một sinh vật nào không phải là hoàng chu chạm vào nó.
"Vì
vậy chú mới không muốn dẫn tôi và Rikou tới đó."
"Đó
không phải là vấn đề lớn nhất. Nếu biết trong Hoàng Hải có làng, người ta chắc
chắn sẽ đổ xô tới. Không chỉ những người thăng sơn mà bất cứ người nào, dù với
lý do gì. Cứ như vậy rồi cũng có ngày ai đó giết chết cây riboku. Bản chất con
người chính là như vậy."
"Có
lẽ chú nói đúng."
"Hơn
nữa, không một quân vương nào lại thấy vừa mắt khi có người sống ngoài tầm quyền
lực của họ. Những người như chúng ta không nhận sự bảo hộ từ vua chúa, đổi lại
chúng ta không bị ràng buộc bởi lao dịch hay thuế khoá. Người ngoài có thể dễ
dàng nhắm mắt bỏ qua việc chúng ta không xin xỏ gì từ các vương quốc, cứ khinh
thường chúng ta như những kẻ lười nhác trốn chạy trách nhiệm mà thôi. Nếu biết
những loại 'đuôi chó ghẻ' này cũng được có riboku, họ sẽ hờn giận hơn nhiều."
"Đúng.
Tôi cũng không lạ nếu có kẻ tìm cách giết những cây riboku ấy vì thù ghét. Quả
là đáng tiếc."
"Vì
thế mà không phải là hoàng chu thì không thể vào làng hoàng chu. Chúng ta đã hứa
với Shinkun rằng sẽ giữ bí mật về những làng ấy, cho dù có phải giết chết bất cứ
ai tình cờ đi ngang qua chăng nữa."
"Vậy
là tôi phải coi như chưa nhìn thấy gì."
Gankyuu
gật đầu.
Cây
riboku của các làng hoàng chu chỉ là một cái cây khô gầy, nhưng nó vẫn ban tặng
con cái. Bất kể địa vị hay xuất thân, chỉ cần lời thỉnh cầu được chấp thuận, một
noãn quả màu vàng sẽ kết trên cành. Dù những ngôi làng này vô cùng nhỏ bé khuất
nẻo, có riboku là chúng đã trở thành quê hương của mỗi đứa trẻ sinh ra tại đây.
Bên
ngoài Hoàng Hải, đứa trẻ ấy sẽ phải đối mặt với vô số thành kiến và bức bách,
chỉ có nơi này là chỗ dựa cho nó, một nơi nó có thể tự hào gọi là nhà. Cho dù
có thể sẽ không bao giờ bước chân trở lại Hoàng Hải thêm một lần nào nữa, cho
dù có bị người ngoài căm ghét hay sợ hãi, Hoàng Hải sẽ vẫn là quê hương cho nó.
"Những
hoàng chu muốn có con sẽ vào Hoàng Hải và thỉnh cầu tại một cây riboku. Đứa trẻ
sẽ sống cùng mẹ tại làng cho tới khi nó đủ lớn để có thể giữ bí mật về nơi này.
Trong thời gian đó, một thủ lĩnh hoàng chu sẽ hướng dẫn nó tu tập."
Shushou
bật cười, "Những người sống ngoài Hoàng Hải như tôi quả thực chưa bao giờ
được biết một đứa con của Hoàng Hải là thế nào. Quả thực là 'con dân yêu ma',
giống như yêu ma vậy.
Gankyuu
mỉm cười, "Đó cũng là một cách nhìn."
Dù
giọng rất yếu, Gankyuu vẫn nói đặc biệt nhiều. Shushou không cần đoán cũng biết
lý do. Anh phải dựa lên cô càng ngày càng nặng, chân anh rõ ràng đang đuối sức.
Mặt anh tái trắng, câu chữ nói ra lộn xộn. Ý thức của anh đang mờ dần, phải nói
để giữ sự tỉnh táo.
Shushou
ngẩng đầu nhìn lên. Không biết những cây đại thụ thỉnh thoảng lại vươn cao lên
giữa tán rừng này là loài gì? Chúng to lớn, sậm màu, những chiếc lá như lá sồi
toả ra ở cuối những cành cây xoắn xuýt. Qua những khe hở, cô mơ hồ nhìn thấy
hình bóng của ngọn núi đôi.
Cô
không biết liệu họ có tới được đó trước khi trời tối hay không, cũng không chắc
rằng mình có thể đỡ được Gankyuu tới nơi. Mỗi lần dừng lại nghỉ, cô liền nới lỏng
mảnh vải cầm máu để kiểm tra độ chảy máu. Dường như máu đã chảy chậm lại một
chút, tuy cô không dám chắc.
"Chú
có thấy đau không?"
"Không.
Mà hoàng chu chung quy vẫn may mắn hơn các lưu dân. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ
phải chết tha hương. Cho dù xác của một hoàng chu có bị ném vào một góc vắng,
chu tinh của chúng ta vẫn cho cơ hội để chúng ta được đưa trở về Hoàng Hải,
chôn cất trong một làng của hoàng chu."
"Chú
đừng nói gở. Mà này, ở Ryuu thì như thế nào?"
"Ta
nhớ rằng nó rất lạnh."
"Kyou
cũng rất lạnh," Shushou nói xen vào.
Thực
ra bây giờ cũng lạnh. Cánh tay của Gankyuu đặt trên vai Shushou không còn ấm.
Những
đại thụ quanh họ lúc này thân to phải vài người ôm, nhưng ngọn cây rất thấp. Những
phiến lá lớn tạo nên một tán xanh rậm rạp, đổ bóng xuống khiến phía dưới rất tối.
Rồi
đến những rễ cây lớn trồi lên mặt đất như đang đẩy bổng thân cây lên, những loại
rễ phụ rủ xuống mảnh như mành trúc, những rễ vừa lan toả trên mặt đất và đan
xen vào nhau như liền mạch. Tất cả trập trùng bao quanh hai người, xoắn quyện nối
dài lên cao tựa những sợi thừng được căng thẳng trong ngón tay của những người
khổng lồ.
Len
lỏi trong ma trận cây cỏ này, chỉ một bước vấp ngã cũng có thể gãy chân, đối với
người bị thương như Gankyuu thì lại càng trắc trở. Những tán cây thấp nối dài
trên đầu họ. Trong chút khoảng không mở ra giữa hai đầu cành cây sát gần nhau,
bầu trời ban trưa chỉ gửi xuống vài khe nắng nhỏ.
Shushou
thoáng thấy nền trời xanh. Rồi một bóng đen lướt qua.
Cô
cuống quít đẩy Gankyuu xuống đất, chui vào giữa những rễ cây. Vừa bám vào thân
rễ trên đầu mình, cô vừa ngước nhìn. Không phải chim. Không phải một con suugu.
Nó không giống một kỵ thú nào được mang theo trong đoàn của họ.
"Làm
một con san'yo," Gankyuu khàn khàn nói.
Một
loài rắn bay dài bằng hai thân người lớn. Bốn chiếc cánh dài chậm rãi đập cùng
thân mình uốn lượn, con vật như đang bơi trong không trung. Dáng hình của nó
khiến Shushou thấy sau lưng lạnh toát.
Cô
cố nén lại ham muốn bỏ chạy, ngồi thấp xuống giữa những rễ cây lớn. Con san'yo
bay qua trên không trung, sau đó vòng lại. Nó vượt qua ngay trên đầu cô, đủ gần
để Shushou có thể thấy rõ vảy trên người nó và ba cái chân. Vừa lúc cô nghĩ con
vật sẽ bay thẳng tiếp, nó lại vòng người.
Con
vật không có ý định rời đi. Thong thả bay qua bay lại, bụng nó sượt qua những
ngọn cây, tiếng ồn lao xao như sỏi trượt trên mặt kính.
"Nó
ngửi thấy máu," giọng của Gankyuu khô cứng, yếu đến gần như không nghe được.
"Nó ngửi thấy ta rồi. Shushou, chạy đi."
"Không."
"Việc
này cũng giống như lúc với con haku thôi. Đừng nghĩ nhiều."
"Không
giống. Nếu tôi là một con haku thì tôi đã chọn bỏ trốn cùng chú và con haku của
chú. Không may thay, tôi lại là người."
"Cô
chẳng đã nói rằng muốn trở thành hoàng chu hay sao?"
"Đúng
thế. Nhưng tôi cũng cần một vị thủ lĩnh thu nhận tôi nữa."
"Một
hoàng chu sẽ không lãng phí tính mạng của mình. Chúng ta phải chọn cách tối ưu
để sinh tồn. Một sự hi sinh trong tình cảnh này không tính là hi sinh."
"Vậy
tiếc rằng tôi không thể làm một hoàng chu chân chính."
Shushou
vừa dứt lời thì một âm thanh vang lên từ rất gần đó. Cô cảm thấy máu như rút hết
khỏi mặt mình.
Nó
vọng tới từ dưới một thân cây được đẩy lên rất cao bởi vô số tầng rễ đan xen. Từ
giữa những hốc rễ ấy, một cái đầu sói phủ đầy lông đỏ tiến ra, lớn như một con
hổ. Shushou có thể cảm thấy đôi mắt đen của nó nhìn thẳng vào mắt mình.
Gankyuu
dùng thanh kiếm buộc ở chân phải của mình làm gậy chống. "Trốn xuống dưới
đám rễ đằng kia"
"Nhưng-"
Không
chờ cô dứt lời, anh đã ấn đầu cô xuống. Tay anh rút kiếm một cách khó khăn. Con
yêu quái này có lẽ là kasso. Nó chỉ chăm chú nhìn lại Gankyuu, hoàn toàn bất động.
Trên
đầu họ truyền tới tiếng cành gãy. Con san'yo lượn lờ ngày một thấp.
Bàn
tay nắm chuôi kiếm của Gankyuu gần như không còn sức lực. Nếu chỉ phải đối phó
với một mình con san'yo, có lẽ anh vẫn còn cơ hội. Nhưng giờ còn có con kasso
kia chỉ cách vài sải tay.
"Shushou,
ở yên đó, không được cử động. Cuộn người lại, đừng phát ra tiếng động gì. Nếu
thấy phía trên trở nên yên tĩnh thì chạy đi. Xin lỗi, nhờ cô đưa chu tinh của
ta cho Kinhaku."
"Chú
đừng đùa!!"
Một
người già bị thương cùng một cô gái trẻ còn lành lặn, lúc này cơ hội lớn nhất
thuộc về cô gái. Đây là cách nhìn của hoàng chu. Cũng theo cách nghĩ ấy, nếu thương
thế của hai người đổi ngược lại, Gankyuu sẽ là người có khả năng sống sót cao
hơn, cũng tức là anh sẽ để lại Shushou trong hiểm cảnh này.
Trong
tình huống hiện tại, người nào có tương lai hơn cả là chuyện đã quá rõ ràng.
Gankyuu
lấy thế giương kiếm, chậm rãi tìm chỗ đặt chân. Anh tiến tới một bước. Trong một
khoảnh khắc, anh lại nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh như chim gáy nọ. Nó không
phát ra từ con kasso hay con san'yo mà vọng đến từ một hướng khác hẳn.
Lại
nữa ư, Gankyuu nghĩ, đầu gối hơi hạ xuống.
Như
được phóng thích bởi tiếng chim gáy ấy, con kasso phóng ra từ giữa những rễ
cây. Trước khi Gankyuu kịp vung kiếm, nó đã lao lên trời, phi qua tán cây thẳng
về phía con san'yo.
-----------------------------
"Cái
gì?" Shushou ngồi sụp xuống bên cạnh Gankyuu, thốt lên, "Sao lại thế?"
Không
lẽ một con thú còn dữ tợn hơn đã đến, khiến con kasso phải bỏ chạy? Gankyuu đưa
mắt tìm kiếm đối thủ mới. Anh không phát hiện được gì, chỉ nghe một tiếng vọng
như mưa rào chợt đổ. Là tiếng kêu đe dọa của loài san'yo, anh biết rõ. Tiếng gầm
gừ chói tai của con kasso cất lên ngay sau đó.
Con
kasso khoá chặt hai hàm quanh cái cổ rắn, trong khi con sany'o giãy dụa trong
vô vọng.
Không
chỉ Shushou mà cả Gankyuu cũng á khẩu trước cảnh tượng lạ lùng này. Đã là yêu
quái thì sẽ không ngừng tranh đoạt con mồi và địa bàn của nhau, nhưng chắc chắn
chúng không làm vậy khi mùi máu đã nhuốm vào không khí, khi con mồi đang ở ngay
trước mắt. Cùng lắm thì cũng phải sau khi đã hạ gục mục tiêu. Yêu quái không
bao giờ đặt xung đột cao hơn việc săn mồi.
Ánh
nắng loang loáng len qua những tán cây bỗng chợt tối sầm. Mưa rầm rập giã xuống
mặt lá. Thứ mưa màu đỏ sẫm. Theo sau chúng là thân hình đang cuốn lộn vào nhau
của hai con yêu quái, con kasso vẫn cắm ngập hàm răng vào con san'yo. Vảy của
sany’o lấp lánh ngũ sắc dưới ánh sáng thưa thớt. Con vật chiến thắng giẫm lên
những cái cánh chuồn và vung cổ, xé thẳng đầu của con san'yo xuống. Cái thân
dài còn lại của con san'yo vẫn nhúc nhích, nhưng chẳng mấy chốc đã bất động.
Ngoài một chút co giật đây đó, nó rõ ràng đã chết hẳn.
Vừa
vục mõm vào cái đầu đầy vảy, con kasso vừa liếc lại về phía Gankyuu. Dưới ánh nắng
chiếu rọi, những vòng lông màu nâu đỏ quanh đầu và vai nó rực lên như những lưỡi
lửa mờ ảo. Chẳng hề bận tâm về hai con người, nó quay lại tập trung vào bữa ăn.
Dưới chân nó, con san'yo vẫn còn co giật, những chiếc vảy thỉnh thoảng lại loé
lên.
Shushou
đẩy đẩy Gankyuu trong lúc anh còn đang sững sờ. "Chúng ta trốn đi
thôi."
"À,"
Gankyuu gật đầu, vẫn mang chút đờ đẫn. Nhưng một tiếng hí nhỏ đã khiến anh tỉnh
táo lại. Tiếng kêu như chim lúc trước, và giờ là tiếng hí này, nghe rất giống
con haku của anh. Gankyuu không kìm được lòng muốn tìm đến nơi đã phát ra âm
thanh đó.
"Gankyuu..."
Shushou
chỉ về phía con kasso, lúc này vẫn đang ăn. Qua luồng sáng chiếu xuống thân
hình nó, một bóng người hiện lên trên nền rừng. Đi bên người này là một con ngựa,
hoặc một loài thú giống ngựa... Không phải, đúng là con haku, với yên đai và
hành lý vẫn nguyên trên người nó.
Người
nọ nắm cương dẫn nó về phía họ, gương mặt mờ mờ dưới bóng cây.
"Là
người ư?" Shushou nói ra thành tiếng. Một trong những "con dân hoàng
chu", chắc hẳn vậy. Một thân hình quá mảnh khảnh so với đàn ông, quá cứng
rắn so với phụ nữ, phong thái hoàn toàn bình thản, không có một chút sợ sệt hay
kinh hãi nào trước cảnh máu thịt đang bày ra.
Cũng
không phải là Rikou hay một trong các cương thị. Người này trùm một chiếc khăn
trên đầu. Các cương thị thường làm vậy để chắn gió. Chiếc khăn lớn che từ đầu
xuống vai; qua những lần vải, Shushou có thể nhận ra một vài chi tiết cứng chắc
và những bóng phủ sắc nét. Là giáp trụ chăng?
Dẫn
theo con haku, người này đi qua bên cạnh con kasso mà không có bất cứ một phản ứng
nào. Bước qua cái đuôi dài trên mặt đất của con sany'o, trong thoáng chốc cột nắng
mỏng manh đã chiếu tỏ một gương mặt trẻ tuổi và nhu hoà.
Gankyuu
và Shushou đứng sững đó trong im lặng.
Người
nọ bước tới trước mặt họ, "Con haku này có phải của các vị không?"
Giọng
nói của anh cũng còn rất trẻ.
Gankyuu
gật đầu. Người thanh niên mảnh khảnh này - có thể nói là như một thiếu niên -
liền đưa dây cương về phía anh. Cử chỉ của cậu ta rất bình thản, trong khi con
haku bên cạnh thì hưng phấn gật gật đầu. Chiếc dây trượt xuống khỏi tay
Gankyuu, thay vào đó, con vật cúi đầu dựa lên bờ vai anh. Hồi anh còn huấn luyện
nó, đây là cách con haku tỏ ý muốn được khen thưởng.
Gankyuu
nhè nhẹ vỗ lên cổ nó. "Ngoan. Ngoan. May mà mày bình an cả."
Không
biết con haku có hiểu được chuyện mình đã bị bỏ lại hay không, chỉ thấy nó thân
thiến cọ cọ mũi vào vai anh. Tắm mình trong ánh sáng xanh mờ, bộ lông của nó
ánh lên như tơ lụa.
"Anh
là một trong các hoàng chu à?" Thiếu niên nọ hỏi, vẫn với giọng nhẹ nhàng
và điềm tĩnh đó, trong ngữ điệu không hề có một chút trách cứ hay tán thưởng
nào.
Gankyuu
gật đầu. "Rất cảm ơn cậu. Là cậu cứu nó sao?"
"Tôi
thấy nó được buộc lại bởi một sợi dây đen nên đoán rằng chủ của nó đang phải trốn
chạy yêu quái. Xem ra anh bị thương."
"À,
ừ." Chống tạm lên thanh kiếm, Gankyuu buông con haku ra và ngồi sụp xuống
đất. "Chính vậy. Cuối cùng thì được cậu cứu cả mạng bọn tôi."
"Ừm,"
Shushou nói, chỉ về phía con yêu quái đang ăn, "Đó là yêu quái phải không ạ?
Chúng ta cứ đứng nói chuyện ở đây thế này có sao không? Hay là nó là kỵ thú của
anh?"
Cậu
thiếu niên lắc đầu. "Nó không phải là kỵ thú. Có thể coi như hai chúng ta
có quen biết."
"Anh
quen biết với một yêu quái ạ?"
"Đại
khái vậy."
Trong
lúc nói chuyện, Shushou thấy rõ hơn tướng mạo của người trước mặt. Cậu ta không
lớn tuổi hơn cô là bao.
Cậu
hỏi cô: "Em cũng là hoàng chu ư?"
"Không là câu trả lời đầy đủ nhất cho câu
hỏi đó," Gankyuu nói.
"Anh
giúp chúng em một chút được không ạ? Chúng em sẽ vô cùng biết ơn."
"Được,"
cậu ta thẳng thắn trả lời, "Anh chảy máu nhiều, chúng ta nên đi
ngay." Cậu chìa tay cho Gankyuu, "Chân của anh bị thương, anh cưỡi kỵ
thú đi. Tôi sẽ đưa hai người tới một nơi an toàn."
Khi
cậu kéo Gankyuu đứng dậy, vạt khăn trên vai cậu hé ra. Shushou há hốc miệng khi
thấy một chiếc áo giáp đã cũ nhưng còn rất tốt và tinh xảo. Những dải vòng ngọc
buông dài từ vai phải của cậu xuống hông bên trái, từng viên trong và sáng, lấp
lánh muôn màu theo cử động của cậu. Lạ hơn nữa là những vòng ngọc này dường như
không phải là trang sức.
Một tấm khăn choàng
ngọc...
Shushou
ngước đầu, mở to mắt nhìn trong lúc cậu thiếu niên leo lên yên con haku và đưa
tay ra.
Gankyuu
cũng vươn tay rồi khựng lại, vẻ mặt không khác Shushou là bao.
------------------------------
Không lẽ anh là...
Shushou
không ngừng hỏi đi hỏi lại trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra thành lời
được.
Gankyuu
cưỡi trên con haku, cậu thiếu niên cầm cương đi bên cạnh anh. Shushou ngập ngừng
vươn tay nắm bàn tay còn lại của cậu. Cậu chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô, sau đó
không rút tay lại mà nắm lấy bàn tay cô, mềm mại và ấm áp.
Trông
cậu không khác bất cứ một thiếu niên bình thường nào, tuy cử chỉ của cậu gợi
lên dáng dấp nhà binh. Đi trong rừng, cậu không hề tỏ ra bất an hay do dự. Lúc
đầu, Shushou tưởng họ sẽ tới làng của các hoàng chu. Nhưng thay vào đó, cậu
quay trở về ngọn đồi nơi Gankyuu đã phải bỏ con haku lại.
Đi
vòng qua đồi về phía một vùng bụi rậm dưới chân dốc, họ gặp một lạch nước và bắt
đầu đi ngược dòng chảy. Khi mặt trời đã ngả, một bãi đá hiện ra, những gốc tùng
mọc bám lên từ các bờ đá, và dòng suối tuôn ra từ những khe hở.
Dòng
suối đổ xuống theo nền đá hạ thấp. Những tán cây tùng gần như che khuất bầu trời
phía trên. Cậu thiếu niên buộc con haku vào một cái cọc gỗ cắm giữa một khe đá
rồi cúi xuống bên một bếp lửa quây lại bằng đá nhỏ.
Quả là nơi đắc địa, Shushou nghĩ. Hẳn là anh ấy thường xuyên tới đây. Mọi
cử chỉ của cậu thiếu niên đều rất tự nhiên, như đã quen thuộc. Với những suy
nghĩ xáo trộn trong đầu, Shushou nhìn cậu nhóm lửa từ những nắm lá tùng và cành
khô cậu đã thu nhặt trên đường đi.
Nắm
được một vị trí an toàn như thế này tỏ rõ sự tinh thông của cậu về Hoàng Hải.
Có điều, ngoài việc biết đến, cậu còn thường xuyên dừng lại tại đây, như vậy
thì không giống với một hoàng chu thông thường.
Không thể tin được.
Có lẽ nào anh-
Cô
vẫn không thốt nên lời.
Dưới
vòm cây tùng, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống quanh suối. Những làn gió nhẹ dễ
chịu dần tĩnh lại. Cuối cùng Shushou cũng bắt mình động đậy. Cô vỗ về an ủi con
haku, tháo yên và hành lý, dẫn nó tới suối uống nước rồi mở túi thức ăn của con
vật và đổ một ít ra đất.
"Thật
may quá." Ôm lấy cổ con haku trong lúc nó cúi đầu ăn, Shushou thực sự thấy
biết ơn vì nó đã được an toàn. Dán mình vào hơi ấm ấy, cô vừa thầm nhẩm đi nhẩm
lại trong lòng, khoé mắt nóng lên vì lệ. Cô vùi mặt vào lông nó, cọ cọ.
Đưa
mắt nhìn lại, Shushsou thấy Gankyuu đang ngồi dựa vào một tảng đá, thẫn thờ
nhìn cô và con haku. Cô chạy về phía anh.
"Chú
thấy sao? Có đau không?"
Anh
gượng cười, "Nhói nhói chút."
"Anh
không cần phải nói dối. Bị thương như vậy chắc chắn phải đau như thiêu đốt lên
rồi." Giọng cười hóm hỉnh đầy nhân tính của cậu thiếu niên càng khiến
Shushou thêm hoang mang. "Cô nương, vết thương cần được làm sạch. Xin hãy
lấy nước sạch lại đây."
Shushou
gật đầu, đổ nước còn thừa trong túi da ra rồi lấy đầy nước suối vào đó. Đặt chiếc
túi xuống đất, cô cầm tay Gankyuu để đỡ anh đứng dậy. Đứng lên rồi, anh đưa mắt
nhìn cậu thiếu niên, lúc này đã quay lại trông bếp lửa.
"Shinkun..."
Cậu
thiếu niên ngước nhìn anh, có ý chờ phần còn lại của câu nói.
"Cảm
tạ ngài. Tôi và con haku đều cảm tạ ngài."
"Anh
chỉ cần cảm tạ trời xanh. Đơn giản là số anh rất may mà thôi."
Shushou
cố quan sát người này mà không tỏ ra lộ liễu. Gankyuu gọi cậu là Shinkun, cậu
đã đáp lại.
"Kenrou
Shinkun," cô nói thành tiếng.
Quỳ
gối bên đống lửa, cậu quay nhìn cô.
"Nhưng
nhìn ngài chỉ như người thường..."
Cậu
cười, "Tôi nhớ có bao giờ tôi không phải là người đâu. Đây, để tôi
giúp."
Cậu
đưa vai đỡ Gankyuu. Shushou theo họ đến bên suối. Giúp Gankyuu ngồi xuống rồi,
Shushou tháo đôi ủng và bọc đầu gối ra, rồi gỡ phần băng vải quanh vết thương để
giặt.
"Tôi
vốn tưởng Shinkun không phải là người," Gankyuu nói nhỏ.
"Nếu
anh không coi tiên là người thì điều đó cũng đúng. Tôi đơn giản chỉ là một
thiên tiên mà thôi."
"Thiên
tiên?"
"Cũng
như các phi tiên vậy. Chúng tôi sống lâu hơn mọi người một chút, nhưng xuất
thân đều là người phàm."
"Vậy
ngài có phải theo các chư thần của thiên đình không ạ?"
"Câu
hỏi hay đấy."
"Không
phải ạ?"
"Đừng
hỏi nữa," Gankyuu xen vào.
Shinkun
đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, "Theo lệ thì thiên tiên không tiếp xúc với
con người. Chúng ta nên tránh những chuyện không cần thiết và tập trung vào vấn
đề chính chăng?"
"A
dạ, xin lỗi ngài."
Shushou
tạ lỗi rồi quay lại chú tâm vào vết thương của Gankyuu. Cô cầm một tấm vải ướt
để lau vết máu khô. Thật phi thường, cô thầm nghĩ. Nếu Shinkun từng là một người
thường, rất có thể các chư thần cũng như vậy. Có lẽ thực sự có một Thiên Đình tồn
tại ở đâu đó, nơi các thần cùng ngự.
"Trên
đời này quả là có nhiều điều bí ẩn hơn mình tưởng," cô lẩm bẩm. "Như
thế này được chưa ạ? A không, ngài thấy thế này có được không ạ?"
Shinkun
hơi cười, "Không cần phải lo chuyện lễ nghĩa vậy đâu." Ngài cúi nhìn
chân của Gankyuu trong lúc anh lục tìm thứ gì đó trong túi hành lý. Ngăn anh lại,
ngài lấy ra một ống trúc từ chiếc túi đeo bên hông mình.
"Tìm
một mảnh vải sạch lại đây."
Shushou
vội lấy ra một chiếc khăn mới từ trong túi. Vị tiên đổ một dung dịch ra từ ống
trúc và áp tấm vải lên vết thường. Nút ống lại, ngài đưa nó cho Shushou.
"Giữ
lấy đi. Nếu đau quá thì cho anh ấy uống. Trong này không còn nhiều nhưng cũng đủ
cho đến khi vết thương lành lại."
"Xin
hỏi, đây là-" cái gì.
Cô
định nói, nhưng Shinkun đã cất lời, "Trông cô nương không có vẻ là một
cương thị."
"Dạ
không, tôi đang thăng sơn."
Vừa
băng lại cho Gankyuu, Shinkun vừa đưa mắt nhìn lại, "Cô ư?"
"Vâng.
Gankyuu là một chu thị, nhưng tôi, ừm, tôi đã thỉnh chú ấy đi cùng như cương thị..."
"Thật
xằng bậy."
Lời
phủ nhận thẳng thừng không khỏi khiến Shushou thấy tức giận. "Tôi biết rõ
rằng mới nghe thì chuyện này có vẻ khó tin."
"Vì
sao một đứa trẻ như cô lại muốn thăng sơn?"
"Vì
tôi nghĩ mình có đức làm vương."
"Shushou,"
Gankyuu thấp giọng nạt cô, nhưng cô không để tâm.
"Cô
nương quả là không thiếu lòng tự tin.”
"Các
thầy cô vẫn dạy tôi rằng tự tin không có gì là sai cả."
"Quá
tự tin tất tự hại thân. Cô nương có hiểu làm vương nghĩa là thế nào
không?"
Shushou
cảm thấy máu dồn lên mặt. "Ngài có ý gì?" Hoàng chu cũng thế mà thiên
tiên cũng thế, nhắc đến chuyện này thì họ không khác gì nhau. "Xin đừng vì
tôi còn nhỏ tuổi mà cho rằng tôi không biết gì! Ngài nghĩ xem, nếu không biết
làm vương là như thế nào thì tôi đâu đã đến Hoàng Hải?"
"Cô
biết, cho nên nghĩ rằng mình có đức để làm vương?"
"Đúng
vậy. Ngài không thấy thế ư?"
"Nếu
thế," Shinkun nói, ánh mắt nhìn cô lãnh đạm, "Từ đây trở đi hai người
phải tự lực cánh sinh. Tôi cảnh báo trước, yêu quái đang đổ xô đến đây rồi.
Chúng sẽ không tấn công chừng nào tôi còn ở đây, nhưng một khi tôi rời khỏi
đây, chắc chắn chúng sẽ ngược dòng mà tới."
Shushou
cũng trừng mắt nhìn lại, "Tôi cũng không thấy ngạc nhiên. Trở thành thiên
tiên rồi thì đâu cần coi người phàm ra gì nữa."
"Ngọc
toà không phải là một thứ đồ chơi, cũng không chỉ cái ngai để ngồi, mà là gánh
nặng đè trên lưng. Nếu cô thực sự hiểu được những trách nhiệm và ràng buộc của
một kẻ đứng đầu, cô chắc chắn sẽ không cho rằng mình có đức độ làm vương."
"Tôi
có hiểu. Gánh nặng của vương là cả vương quốc và từng con dân của nó. Mỗi ngã
ba đường đều có thể khiến vạn người mất mạng hay vạn người phải chịu
tang."
"Và
cô cho rằng mình có thể quyết định một cách hoàn hảo trước những ngã rẽ
đó?"
"Tất
nhiên là tôi không làm được!" Shushou hét lên.
Gankyuu
giật mình. "Shushou..."
"Tôi
là một đứa trẻ. Tôi không tường tận mọi chuyện chính sự. Khi tiến vào Hoàng Hải,
mỗi bước của tôi đều phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác. Một người như tôi
nào có thể gánh vác được tính mạng của người khác! Điều tốt nhất tôi có thể làm
là học tập, đến trường, rồi trở thành một viên quan nho nhỏ. Nghe không phải
như chuyện đương nhiên sao? Nếu như tôi tràn đầy đức độ để làm vương thật thì
có lẽ đã chẳng đi đến đây, kirin hẳn phải tới tìm tôi trên đường đi rồi."
"Đã
rõ vậy, tại sao cô vẫn muốn thăng sơn?"
"Vì
đó là nghĩa vụ của tôi!" Ngay từ đầu, hành trình đằng đẵng trong Hoàng Hải
vẫn không ngừng vạch rõ sự vô lực của cô. "Vì tôi là một người dân Kyou. Nếu
tôi mà là quan Trủng tể, tôi sẽ quy định tất cả người dân phải thăng sơn ngay
sau khi tinh kỳ của kirin được giương lên!"
Cha
cô hoàn toàn không có ý định thăng sơn, bởi ông không muốn phải hi sinh cuộc sống
sung túc mà ông đang có.
"Vị
vương tiếp theo đang ở đâu đó trong chúng tôi, không ai biết đó sẽ là ai cả.
Nhưng trong lúc tất cả đứng run sợ trước viễn cảnh đường xa và những nguy hiểm
của Hoàng Hải, người ta đang chết như rạ đó."
Nghe
tin yêu quái xuất hiện ngày càng nhiều, họ chỉ biết chắp tay cảm thán về thế
thái gian nan.
"Nếu
mọi người đều thăng sơn, thể nào vương cũng sẽ xuất hiện. Thế nhưng cứ mỗi khi
có tai hoạ xảy đến thì họ lại xem đó thành việc của người khác, thành cái khó của
người khác. Họ đóng song sắt lên cửa và ngồi trong những cái lồng để cảm thán.
Ngu xuẩn!"
"Shushou
này-" Gankyuu với tay về phía cô.
"Khi
tôi hỏi tại sao họ không thăng sơn, họ lại cười bảo tôi không hiểu gì về việc
trị quốc lớn lao hay những hiểm hoạ trong Hoàng Hải. Rằng tôi chỉ là một đứa trẻ,
còn là một đứa trẻ xuất thân trong sung sướng. Họ mỉm cười khi nói rằng tôi quá
thơ ngây về thế gian, rồi ra vẻ như chỉ họ mới thấu hiểu tất cả!"
"Ra
vậy."
"Đối
với tôi mà nói, khi xung quanh có bao người chết đi mà ta ngoảnh mặt vờ như
chuyện tương tự sẽ không xảy đến với mình thì chính chúng ta mới là người ngây
thơ. Chính chúng ta mới không biết gì về chết chóc hay đau khổ. Ngài nghĩ nói vậy
có sai không?"
"Không
sai."
"Họ
nói 'Hoàng Hải là một nơi đáng sợ’. Họ nói 'Đừng làm bậy." Thế nào là làm
bậy? Tôi chỉ có một lòng này mà đã vào đến tận đây đó thôi!"
Shushou
ngồi sụp xuống đất. Gankyuu vòng tay ôm cô. "Không cần phải khóc. Nhóc đã
làm hết sức rồi."
Rồi
Shushou đứng lên, lấy tay áo lau mặt. "Nếu tôi không có ý định thăng sơn,
tôi thà làm một hoàng chu, đi nói với mọi người rằng không ai cần vương làm gì
cả. Đến khi yêu quái lan tràn khắp nơi, tôi sẽ mặc kệ. Học cách sống với chúng,
học cách tự vệ, học cách trốn tránh."
"Chắc
chắn rồi."
"Con
người có thể sống được trong Hoàng Hải thì hẳn sẽ sống được ở Kyou. Tha hồ mà
tìm bắt thuần phục yêu thú hay nhận làm hộ vệ cho những người lữ hành qua vương
quốc. Tất cả đều trở thành chu thị hay cương thị là được."
Gankyuu
toét miệng cười, "Nghe không tệ chút nào."
"Gankyuu,
chú có biết là chú đang rất đáng ghét không?"
"Hở?"
"Mặt
chú viết rõ một dòng 'Không tranh với trẻ con đang mếu' kia kìa!"
"Thì
sự thật thôi mà."
"Hừ!"
Shushou giận dỗi quay nhìn ra chỗ khác.
Sau
lưng cô, Shinkun nhẹ nhàng hỏi: "Nếu cô trở thành vương, cô sẽ làm
gì?"
Shushou
quay đầu ngước nhìn ngài. "Nếu như chuyện đó xảy ra... khi ấy tôi sẽ tính
sau. Nhưng giả sử tôi trở thành vương thật, điều đó có nghĩa là trong vương quốc
không còn ai xứng đáng với ngai vị hơn tôi. Tôi còn có thể làm gì ngoài quyết
tâm hoàn thành nhiệm vụ nữa?"
"Quả
thế," vị tiên nói, trong giọng mang nụ cười, "Và cô sẽ có thể hưởng
thụ cuộc sống xa xỉ nhất. Vây quanh cô sẽ là đông đảo hạ quan phủ phục chờ mong
được hoàn thành bất cứ mệnh lệnh nào của cô."
"Ngài
đừng nói bỡn. Mới đây thôi tôi vẫn là một tiểu thư thông minh xinh xắn con nhà
phú gia. Từ nhỏ đến lớn tôi ăn sung mặc sướng, làm gì cũng được người ta nâng hứng."
"Nhưng
cô không thể chấp nhận nhìn cảnh hoang phế xung quanh mình. Tại sao?"
Shushou
không giấu được vẻ kinh ngạc. "Đương nhiên là dù bản thân sung sướng thì
tôi cũng không thể cứ ăn no ngủ kỹ được."
"Không
ư?"
"Khi
vương quốc đã yên bình và thịnh vượng, khi tất cả mọi người đã cơm no áo ấm, khi
đó tôi sẽ vui sống xa hoa, ăn mặc tuỳ thích không chút bận lòng."
"Ra
vậy," Shinkun mỉm cười, "Thôi chúng ta ăn cơm đã."
-----------------------------------
"Nghĩ
kỹ lại thì lâu lắm rồi tôi mới được một ăn một bữa tử tế như thế này."
Shushou đặt bát xuống, thoả mãn cười bảo.
Nhìn
thấy vậy, Gankyuu không khỏi nhếch miệng cười. Các hoàng chu gọi món chính
trong ngày của mình là hyakka, gồm các loại hạt ngũ cốc đã được rang lên rồi
xay nhỏ. Thứ thực phẩm này không chiếm nhiều thể tích mà vẫn đủ chất để người
ta có thể sống sót, vì vậy nên nó trở thành thức ăn chủ đạo của họ. Nói rằng nó
là một món ăn vô vị đã là nói nhẹ.
Nhưng
ngẫm lại, Shushou chưa bao giờ phàn nàn về điều này.
"Có
lẽ cô là người đầu tiên chưa từng chê món này."
"Thật
ư? Tôi cũng không nói là nó ngon lành gì."
"Chắc
chắn là cơm ở nhà ăn ngon hơn chứ?"
"Có
thể nói vậy," Shushou nhún vai, "Bữa nào cũng thịnh soạn, món ăn đầy
bàn. Nhưng nếu đã được nghe chuyện có những học sinh ở trường phải nhịn đói vài
ngày liền thì chẳng ai có thể ăn ngon được."
Cô
thở dài, nói tiếp: "Mà cho dù thế, nếu tôi không ăn thì những món ấy cũng
chỉ trở thành thức ăn cho gia súc. Không thể mang ra đường phân phát cho người
khác, mà nếu tôi nói không muốn ăn thì sẽ bị mắng là lãng phí. Không còn thứ gì
khác để ăn thì phải ăn những món đó thôi. Chỉ có điều là tôi thấy rất khó ăn,
chẳng phải vì hương vị, vì tâm tình cả."
"Có
lẽ việc đồ ăn có ngon hay không cũng chỉ xoay quanh chuyện đó."
"Đúng
vậy. Nếu chú chưa từng trải qua thì khó mà tưởng tượng được cái cảm giác phải
nhìn một bàn đại tiệc bày ra trước mặt mình ngày này qua ngày khác, trong khi
chú biết xung quanh mình có bao nhiêu người đang chết đói. Bụng chú đói, những
món chú thích đã ở ngay đây, nhưng chú không nuốt nổi. Họng chú nghẹn cứng. Chú
đã bao giờ cảm thấy thế chưa?"
Gankyuu
hơi mỉm cười, "Khó có thể nói là rồi."
"Cái
đói quả thực kinh khủng, nhưng có thức ăn mà không nuốt trôi cũng đau đớn như vậy.
Dĩ nhiên tôi sẽ không chết đói, nhưng tôi cũng thường nghĩ rằng thà chết đói
luôn đi thì tốt hơn biết bao."
Gankyuu
mở miệng định nói, nhưng Shushou đã nhíu mày. "Tôi biết chú định nói gì,
nên chú đừng nói. Tính tôi dễ giận. Chú muốn nói rằng tôi là một tiểu thư được
bao bọc cho nên không biết được thế nào là đói rách, có đúng không?"
Cô
quay đầu đi. "Tỏ ý đồng cảm với những người không có ăn sẽ chỉ bị coi như
đang bố thí mà thôi. Một đứa trẻ sinh ra trong vinh hoa, chưa bao giờ khổ sở
thì nào có tư cách đòi đi giúp đỡ người khác. Thấy thương xót, cố gắng giúp đỡ,
và người ta sẽ gọi đó là khoe của và đánh bóng bản thân. Nói ra sự thật rằng
nhà tôi giàu có, lúc nào tôi cũng no đủ, thế là họ liền cười vào mặt tôi. Bởi
vì như thế là tôi không có tư cách rồi."
"Ừm,"
Gankyuu vẫn chỉ nhếch môi.
"Có
những lúc tôi cũng muốn cắt giảm thực đơn đi một chút, nhưng điều đó không có
giá trị thực sự nào cả. Tiết kiệm phần tôi thì cha tôi chỉ nhiều tiền hơn thôi,
những người bần cùng đâu đỡ đói khổ đi được."
Shushou
hít vào thật sâu. "Chẳng cần xem cũng biết, tôi chưa bao giờ phải chịu khó
khăn gì. Ăn mặc lúc nào cũng xa xỉ bậc nhất, gia viên rộng rãi đầy đủ, cửa sổ đều
có song sắt rất an toàn, hộ vệ ở khắp nơi. Nhưng qua một bức tường ra ngoài
thôi, ngày nào cũng có người chết. Cho dù những cái chết ấy đều rất đáng
thương, tôi không có quyền gì mà nói vậy. Tôi chỉ được chấp nhận nói một câu
duy nhất-"
Cô
hơi ngưng lại, lấy thế chĩa một ngón tay ra.
"Sao
hồi xưa ngay cả hộ vệ mà họ cũng không thuê về chứ?"
Như
để trả lời, hai tiếng cười cố nén truyền đến từ bên đống lửa và con haku.
Shushou
quay nhìn hai người và thở dài. "Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện làm quan.
Như vậy ít nhiều gì tôi cũng giúp đỡ được ai đó, có lẽ rồi sẽ thấy bớt tội lỗi
hơn. Nhưng thầy hiệu trưởng đã bị yêu quái giết mất, trường phải đóng cửa. Tôi
đã nghĩ quá đơn giản. Học hành chăm chỉ và trở thành quan lại để cải thiện bộ
máy chính trị chỉ có ý nghĩa nếu có vương đứng đầu bộ máy đó."
Gankyuu
nói: "Vì vậy nên cô quyết định trở thành vương?"
Shushou
lắc đầu. "Không phải. Tôi muốn ai đó trở thành vương. Dù thế nào thì một đứa
trẻ mười hai tuổi cũng không thể lên ngôi được. Tôi sẽ cười vào chuyện đó đầu
tiên. Khi một người có tài năng đức độ trở thành vương, yêu quái sẽ biến mất. Nạn
đói sẽ giảm dần. Chính vì vậy nên tôi vẫn luôn hỏi từng người vì sao họ không
thăng sơn. Nhưng không ai chịu để tâm cả, họ chỉ nói rằng con nít đúng là ngây
ngô."
Cô
hơi nghiêng đầu, "Rồi tôi nghĩ nếu đã có thời gian để ngồi phàn nàn về cuộc
sống khó khăn và đố kị với người khác, sao những người ấy không lôi kéo nhau
thăng sơn đi, chẳng tốt hơn ư? Nếu không thì họ toàn nói mồm mà thôi. Nhưng
nghĩ đến đó thì tôi thấy điều đó cũng đúng với mình nữa."
Gankyuu
nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi
giận dữ vì không ai muốn trở thành vương. Cùng lúc đó, tôi lại tự nhủ rằng một
người như tôi thì không đời nào có thể và cũng không có lý gì để lên núi Hou.
Chung quy, tôi cũng như họ. Chỉ có hành động mới chứng minh được quan điểm của
tôi. Tôi phải tới Hoàng Hải. Sau khi trở về, tôi mới có thể bảo người khác rằng
hoặc là họ thực hiện nghĩa vụ của mình, hoặc họ nên nín đi mà chịu. Người ta
ghét bỏ hay đố kị tôi cũng được, nhưng tôi nhận được bao nhiêu thì tôi cũng đền
đáp ngần ấy. Hoàn thành nghĩa vụ rồi, tôi cũng không cần phải ép mình làm quan
nữa, cứ thích gì làm nấy thôi."
"Thích
gì làm nấy ư?", câu hỏi nhẹ nhàng vang lên.
"Tôi
vẫn luôn muốn được làm một người thuần dưỡng kỵ thú." Shushou mỉm cười.
"Tôi thích kỵ thú. Làm chu thị cũng không tệ. Mà đừng nói rằng tôi không
hiểu thế nào là làm một hoàng chu. Tôi nghe câu đó nhiều quá rồi. Tôi sẽ trở
thành một chu thị, rời khỏi Kyou, tuỳ ý ở bên các kỵ thú. Giả mà tôi đụng phải
người quen rồi họ bắt tôi nghe về tình cảnh thê thảm thế này thế kia ở Kyou,
tôi sẽ bảo họ liệu mà thăng sơn đi rồi hẵng kể lể."
Bên
đống lửa bật lên tiếng cười.
"Kỳ
thực tôi cũng không thể nói rằng cuộc sống sẽ tốt hơn nếu có vương. Người lớn vẫn
bảo với tôi như vậy, nhưng từ khi tôi sinh ra tới nay, Kyou không có một vị
vương nào."
"Thật
ư?"
"Không
có vương suốt thời gian qua, nhưng cha tôi vẫn buôn bán, tôi vẫn đi học, các
nha phủ vẫn làm việc, và mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Mọi người đều làm
hết sức có thể. Nên thật ra tôi vẫn nghĩ rằng nếu không có vương, người ta sẽ vẫn
sống tiếp được thôi."
Cô
hơi nghiêng đầu, như thể tự vấn. Giọng nói bên đống lửa nhẹ nhàng hỏi ngược lại
cô:
"Có
thật là sẽ vậy không?"
"Nếu
không có vương, mọi chuyện sẽ tệ đến thế ư?"
"Vấn
đề không phải là tệ đến đâu, vấn đề là mọi chuyện cứ xấu đi mà không trở nên tốt
hơn."
"Quả
là một điều khiến người ta phải rối lòng," Shushou nói, khoanh tay lại.
"Bỏ Kyou là có thể tuỳ tâm mà sống, nhưng sống như vậy trong khi biết tình
hình ở nhà ngày một kém thì thật khó."
Gankyuu
ngả người vào con haku, ngắm nhìn Shushou đang vạch ra những kế hoạch tương lai
rồi tự phân tích chúng. Cơn đau đã chìm xuống nhờ tác dụng của thuốc, chỉ còn cảm
giác buồn ngủ mơn man. Trong những suy đoán mông lung của anh, hình như Shushou
có ý trở thành một chu thị. Cô sẽ là một chu thị giỏi, chỉ e rằng chuyện đó sẽ
không xảy ra.
Cô
bé này đã đi về phía nam, tới một vùng biển không nước có tên Hoàng Hải.
Có loài chim nọ,
xưa gọi tên bằng
Thái sơn thành
lưng, mây rộng là cánh
Một cái đập cánh
gió nổi lốc xoáy
Một bước vút lên xé
toạc mây trời
Lượn nên cung tròn,
gánh mảnh thanh thiên
Tung cánh đồ nam,
tìm về biển rộng
Cánh
chim đồ nam là cánh chim vẽ nên đại nghiệp, cho nên hành trình thăng sơn bên cạnh
vị vương tương lai được xưng là "cưỡi trên cánh bằng".
Kyou xem ra chưa tận
số.
Gankyuu
lắc đầu cười.
Ta ngờ rằng có việc
lớn lao hơn cuộc đời chu thị đang chờ đợi cô nhóc này.
*Đoạn thơ xin được
dịch thoát ý.
Cánh chim bằng bay
về nam (đồ nam) là điển tích chỉ chí lớn, xin tham khảo Nam Hoa Kinh (http://bookhunterclub.com/tieu-dao-du-trich-nam-hoa-kinh-trang-tu/)
------------------------------
Hai
người một thú quây quần bên nhau qua giấc ngủ, thức dậy khi sáng sớm và chuẩn bị
lên đường. Vị thiên tiên dường như không hề ngủ.
Trước
khi khởi hành, ngài bảo Shushou bôi thuốc lên vết thương của Gankyuu thêm một lần
nữa. Khi tháo lớp băng vải, cả cô và Gankyuu cùng ngây ngẩn nhìn. Miệng vết
thương đã bắt đầu lành và liền thịt.
Shushou
nhìn vào chiếc ống trúc rồi ngước lên vị thiên tiên. "Thứ này thật phi
phàm."
Vị
tiên mỉm cười và xử lý vết thương của Gankyuu giống như ngày hôm trước.
"Ừm,
ngài có nói rằng theo lệ thì thiên tiên không tiếp xúc với người thường phải
không ạ?"
"Đúng
thế."
"Thế
này không phải phải là tiếp xúc kha khá rồi sao?"
Vị
này khẽ cười. "Cũng coi là thế đi. Không sao, tính tôi như vậy, thích lang
thang phóng túng trong Hoàng Hải. Thiên Đình bỏ cuộc với tôi rồi."
"Thiên
Đình..." Shushou lẩm bẩm. Xem ra 'tránh những chuyện không cần thiết và tập
trung vào vấn đề chính' không phải là quy chuẩn khắt khe gì.
Shinkun
vẫn mỉm cười, đứng dậy. "Núi Hou không còn xa nữa, nhưng đừng lơi lỏng cảnh
giác."
"Xin
đa tạ ngài vì đã giúp đỡ nhiều như vậy."
"Cô
vẫn còn chặng đường khó khăn phía trước, cũng là cửa ải khó nhất. Đó là vùng
hoang mạc đá hiểm trở nhất trên con đường từ Ken lên núi. Hãy giữ vững sự tập
trung."
Shushou
hơi hạ cái yên đang cầm trong tay xuống, ngước nhìn ngài. "Vậy là ngài
không đưa chúng tôi đi nốt đoạn đường sao?"
"Này!"
Gankyuu đang chỉnh hành lý phải lên tiếng can.
"E
là không," vị tiên hơi cười rồi xoay người đi.
"Yêu
quái có còn ở đây không ạ?"
"Àm,
không biết."
"Không
biết, thế đấy. Không phải ngài đã nói rằng chúng đang tụ tập lại đây sao? Vừa mới
tối qua mà? Nếu hôm qua ngài tường tận đến vậy thì giờ ngài cũng nên biết chúng
có đang ở quanh đây hay không chứ?"
Shinkun
quay đầu lại.
"Tôi
xạo thôi."
Shushou
trừng mắt nhìn. "Sao tôi lại không thấy ngạc nhiên nhỉ? Ngài đúng là nham
hiểm."
"Nếu
cô cho rằng như vậy là nham hiểm thì hãy nhớ kỹ điều này: một lời khẩn cầu
không phát ra từ chân tâm thì không thể lay động được ai cả."
Trong
khoảnh khắc, Shushou nhìn thẳng vào đôi mắt hiền hoà của vị tiên.
"Cô
nương, nó phải là tiếng lòng từ sâu trong tâm khảm mới được. Nếu không trời
xanh sẽ không phù hộ."
"Thiên
tiên các ngài thật đúng là thích chọc ghẹo người khác."
Shinkun
bật cười. "Xem ra tôi thực không phải người nữa."
"Thế
nhưng nếu lời của ngài không sai thì biết làm sao bây giờ? Hay ít ra ngài giúp
chúng tôi trở lại con đường thăng sơn được không?"
"Tôi
không thấy cần thiết."
"Thật
là vô tình. Chúng tôi có một người bị thương mà."
"Có
một người bị thương, nhưng sẽ không có mặt tôi, cho nên yêu quái sẽ không tới."
"Ý
ngài là sao?"
"Tôi
rất ít khi gặp phải con người."
Shushou
nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu. "Tôi hoàn toàn không hiểu nổi cách nghĩ của thiên
tiên các ngài."
"Ý
tôi là cô rất may mắn." Vị này mỉm cười.
"Tức
là khi gặp ngài thì tôi đã dùng hết vận may rồi?"
"Không
phải vậy. Nhưng giờ cô không hiểu cũng không sao. Đi thôi, cô sẽ có Thiên Đế
phù hộ."
Shushou
quay đầu liếc nhìn Gankyuu. Anh gật đầu như đã hiểu ra điều gì.
"Có
những lúc người lớn thật không giải thích nổi."
Shinkun
cười cười và đi xuôi theo dòng suối.
"A,
đúng rồi. Xin chờ!" Shushou đứng dậy, đuổi theo ngài vài bước. "Thiên
tiên vốn là người đúng không ạ?"
"Ừ."
Vị này quay đầu đáp.
"Vậy
là ngài cũng có tên chứ ạ? Shinkun chỉ là danh hào phải không?"
Ngài
gật đầu. Rồi như nhớ ra điều gì, ngài cởi chiếc khăn choàng xuống ném cho cô, để
lộ bộ áo giáp phía dưới. Những tia nắng len qua tán cây chiếu xuống lấp lánh
trên những dây ngọc.
"Cái
này…"
"Cô
mất một bên tay áo, để vậy sẽ bị cháy nắng."
"Xin
cảm tạ. Tên của ngài là gì ạ?"
"Biết
thì có ích gì không?"
"À
thì... Đã là người với người gặp nhau, tính danh cũng là lễ tiết cơ bản mà."
Shushou hơi cúi người. "Tôi tên là Shushou. Chú ấy là Gankyuu. Con haku
chưa có tên, chú Gankyuu bảo để tôi đặt tên cũng được. Nếu ngài không phiền, có
thể dùng tên của ngài được không ạ?"
Vị
này nhẹ nhàng cười. Một ngọn gió nhẹ lay tóc ngài, làn tóc đen ánh lên sắc xanh
biển.
"Là
Kouya."
*A hú* Xin được dành 5 giây fangirl bạn
Kouya!!!!!!
!!!
!!!
!!!
…
Khụ. Về câu chuyện của Kouya,
xin tham khảo “Đông hải thần, Tây trường dương.”
---------------------------------------
Mặt
trời treo cao trên bầu trời không một gợn mây. Gankyuu ngước nhìn với vẻ mặt
hơi thắc mắc. "Đi đường tới giờ mà không thấy mưa nhỉ."
"Chuyện
đó lạ lắm sao?
"Hoàng
Hải vốn không mưa nhiều, nhưng suốt hành trình mà không mưa như thế này thì quả
là hiếm có. May mà vừa rồi chúng ta đã lấy được nước bổ sung."
"Hừm."
Qua
những tán tùng, Shushou có thể thấy những đường nét sắc cạnh của ngọn núi phía
xa. Đó vẫn là đích đến cuối cùng của họ, có điều...
Shushou
cầm cương trong lúc Gankyuu đặt yên lên lưng con haku. "Gankyuu, chú có biết
làm thế nào để quay lại đường chính không?"
Gankyuu
trả lời với vẻ chán nản. "Nếu biết thì ta đã không lo chuyện nước nôi."
"Chú
cũng không biết đường chính ở đâu nữa ư?"
"Thì
chúng ta đã chạy trốn lung tung khắp nơi như vậy. Có làng hoàng chu ở bên kia,
ta đại khái nhận được phương hướng, nhưng dù sao ta cũng không phải là cương thị."
Shushou
nắm chặt dây cương.
"Đáng
ra phải uy hiếp Shinkun, bắt ngài ấy đưa chúng ta đi..."
"Nhóc
này... Đúng là to gan lớn mật."
"Không
dám lợi hại bằng chú đâu. Chú nghĩ liệu chúng ta có gặp được Rikou và các cương
thị không?"
"Không
biết được. Nhưng rồi thể nào cũng có cách."
Nói
rồi, Gankyuu gấp chiếc khăn lớn lại một cách nghiêm chỉnh. Từ đây đến lúc phải
dùng vật này vẫn còn một đoạn đường nữa.
"Đã
có số gặp được thiên tiên thì muốn gặp cỡ các cương thị cũng dễ như chơi
thôi."
"Đúng
rồi, tôi thực tốt số mà. Nhờ vận may của tôi nên chú mới được cứu, đúng
không?"
Shushou
vừa buộc hành lý vừa cười bảo.
Gankyuu
leo lên trước rồi vươn tay cho cô.
"Đã
tới được đây, thể nào cô cũng đến được núi Hou. Ta nghĩ cô nên bắt đầu nghĩ xem
đến nơi rồi thì làm gì đi."
"Nếu
không được làm vương thì coi như làm hoàng chu vậy. Gankyuu, chú có nhận đệ tử
không?"
Gankyuu
lại cười khổ, "Cô không phải vẫn còn cha mẹ sao?"
"Còn
thì đúng là còn."
"Cô
không ưa họ ư?" Gankyuu hỏi trong lúc họ đi xuống bên bờ suối.
"Không
phải vậy, nhưng tôi cũng không cảm thấy kính trọng họ. Họ thích ứng bằng cách
đóng song sắt lên cửa sổ và thuê thêm hộ vệ. Khi tôi hỏi tại sao họ không thăng
sơn, họ cười và nói rằng họ chỉ là thương nhân mà thôi."
"Chẳng
phải họ rất thành đạt ư?"
"Cơ
nghiệp của họ quả thật rất lớn. Cha tôi đã hối lộ các quan của Renshou rất nhiều
để thừa dịp tình hình ngày một xấu mà mở rộng kinh doanh. Ông ấy đưa lưu dân về
làm gia nô, dùng sức lao động rẻ mạt của họ để ép giá ngũ cốc ở những vùng trồng
trọt khó khăn, chiếm lĩnh thị trường, rồi nâng giá ở những nơi đói kém. Tôi
không thể kính trọng một người như vậy."
"Ừm."
"Vì
tôi vốn vẫn sống cùng gia đình nên dường như việc theo bước cha mẹ là điều
đương nhiên. Không phải là tôi không cảm nhận được rằng mình được ban cho một
cuộc sống tốt hơn người khác rất nhiều, nhưng khi đến mười tám tuổi, được cấp đất
rồi, tôi sẽ không ở nhà nữa. Các anh của tôi đều bán đất đi và về nhà. Tôi sẽ
không thế."
Shushou
quay người, ngước nhìn Gankyuu. "Nếu muốn làm đồ đệ của chú thì tôi không
cần chờ đến khi đủ mười tám tuổi, đúng không?"
"Muốn
làm đệ tử thì giờ nhóc hơi lớn quá rồi... Mà quan trọng hơn, cô không nên tính
xem mình sẽ làm gì nếu trở thành vương sao?"
"Làm
vương ư..." Shushou lầm bẩm, rồi lại quay lại, "Thế này nhé. Nếu tôi
không thành vương, chú nhận tôi làm đệ tử, còn nếu tôi lên ngôi, chú làm hạ thần
của tôi đi."
Gankyuu
nhếch mép cười. "Ta ấy hả?"
"Đúng
rồi, chú ấy. Đến lúc tới Ken tôi mới hiểu rằng Renshou hoàn toàn không có một sự
phòng bị nào trước yêu quái. Nếu cả vương quốc được phòng thủ kỹ càng như Ken
và chỉ cần mọi người hiểu cách đối phó với yêu quái bằng một nửa các hoàng chu
thôi thì thương vong cũng giảm đi đáng kể rồi."
Gankyuu
chỉ lắc đầu. "Cô lo chuyện đó làm gì? Sau khi vương đăng cơ, yêu quái sẽ tự
bỏ đi."
"Ừ
thì người ta cứ nói vậy nên tới giờ vẫn chưa chuẩn bị cho khi chuyện xấu xảy
ra, tôi nghĩ đây chính là điểm thất bại. Khi có vương, người dân nghĩ thế là đã
ổn, liền chỉ liều mạng làm ăn. Họ không để tâm lo toan cho lúc ngôi vị bị bỏ trống."
"Chắc
chắn rồi."
"Nếu
tôi trở thành vương, các cương thị sẽ thất nghiệp đầu tiên. Nếu họ đều trở
thành chu thị thì sẽ có quá nhiều kỵ thú, thị trường sẽ giảm giá. Nếu vậy, phục
vụ triều đình sẽ tốt hơn nhiều, đúng không?"
"Tính
như ta không hợp làm quan lại gì."
"Vậy
thì tôi sẽ thuê chú như một cương thị. Tình hình vương quốc lâu nay vẫn liên tục
xuống dốc. Khắp nơi lan tràn những loại yêu điểu kinh khủng hơn yêu quái thông
thường. Những lúc không cần làm hộ vệ, chú có thể vào Hoàng Hải bắt kỵ thú cho
tôi. Việc săn bắt kỵ thú chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều sau khi tôi thăng tiên
cho chú. Ít nhất lần sau mà bị con nào cào phải một chút thì vết thương cũng sẽ
khép miệng ngay."
"Được
rồi, ta sẽ suy nghĩ."
Không
biết nó là trẻ con hay người lớn nữa, Gankyuu thầm nghĩ. Vì phẫn uất trước tình
cảnh khó khăn xung quanh mà thăng sơn, đó là tính cách của một đứa trẻ. Nhưng
hoàn thành được một kế hoạch lớn lao đến vậy có thể coi là thành quả vĩ đại kể
cả với người lớn.
"À
đúng rồi," Shushou chợt cất tiếng, "Tôi sẽ cho truy bắt mấy tên lượn lờ
ở Ken để lừa cướp kỵ thú của người khác đầu tiên."
Gankyuu
cười phá lên.
Vừa
lúc đó, một giọng nói vang lên. "Này!"
Họ
ngước nhìn và bắt gặp một con kỵ thú đang sải bước chạy xuống sườn đồi. Đó là một
con suugu.
"Oa
Seisai! Rikou đến đón chúng ta thật kìa."
"Cậu
ta tìm được hai ta thì cũng giỏi thật đấy. Từ chỗ đánh nhau với con yêu điểu tới
đây xa đến vậy."
"Phải.
Có lẽ theo dấu được mùi của chúng ta."
Shushou
cười và giơ tay chào. Con suuguu nhảy vọt lên, vượt qua đoạn dốc còn lại và đáp
xuống gần người con haku.
"Xem
ra hai người đã chịu qua được." Rikou cười bảo.
Shushou
hơi ưỡn ngực. "Đó là vì có em ở đây. Có vẻ anh cũng ổn, Rikou. Anh có gặp
được các cương thị không?"
"Có,
tuy không có em."
"Vậy
là số anh cũng tốt."
Rikou
bật cười. Anh hạ xuống và vỗ vỗ lên cổ con suuguu. Seisai bay lên, đáp trên đỉnh
đồi để nhìn xuống bên kia rồi quay lại nhìn họ.
"Là
các cương thị ư? Họ đến tận đây?"
"Ừ,"
Rikou gật đầu bảo.
"Mọi
người tìm đến mà không thấy khó khăn gì nhỉ. Em đang bảo hay là các anh lần
theo dấu mùi."
"Dấu
mùi? À, mùi thì có mùi. Hơn nữa xôn xao loạn cả lên như vậy, muốn theo dấu hai
người cũng dễ."
Shushou
hơi quay đầu ngó Gankyuu, mà anh cũng tỏ vẻ khó hiểu như cô. Rikou không nói
thêm gì nữa, chỉ vươn tay ra. Shushou vừa thắc mắc vừa bám vào tay anh để leo
xuống.
Giục
Gankyuu leo xuống rồi, anh hỏi: "Chân anh thế nào."
"Ổn
rồi, cũng nhờ phúc lớn của Shushou. Sao thế, xảy ra chuyện gì ư?"
Rikou
chỉ ranh mãnh cười, "Chuyện lớn thôi."
Nói
rồi, anh vỗ vỗ cổ con haku, tỏ vẻ biết ơn. "Mày cũng bình an là tốt rồi."
Anh quay đầu bảo: "Tôi cũng nghĩ tôi hợp với haku hơn. Nếu anh muốn lấy lại
con suuguu, tôi xin sẵn lòng."
"Tôi
thì chẳng sao nhưng con haku có khi không thích đâu."
Shushou
cố nín cười. "Chú ấy đùa thôi. Con haku này đặc biệt lắm."
"Đừng
hỏi," Gankyuu nói trong lúc Rikou dẫn họ về phía trước.
"Nó
được đặt cho một cái tên thượng đẳng rồi, một chu thị như chú Gankyuu không thể
đổi nó đi nổi đâu."
"Ta
đã bảo cô..." Gankyuu mở miệng nói. Trong lúc đó, trên đỉnh đồi, Seisai vẫy
vẫy cái đuôi dài tuyệt đẹp của nó.
"Họ
tới rồi.” Rikou nheo mắt nhìn. Một làn bụi bốc lên từ phía bên kia đồi. Một con
rokushoku hiện lên trên đỉnh, tiếp sau là cả một đoàn cưỡi kỵ thú. Có Seisai dẫn
đầu, tất cả uyển chuyển chạy xuống sườn đất dốc. Shushou há hốc mồm nhìn.
Gankyuu
cũng ngây người ngước lên. Lẫn cùng các cương thị ăn mặc đơn giản là rất nhiều
phụ nữ trong trang phục rực rỡ. Kỳ lạ hơn, giữa chừng ba mươi người cưỡi kỵ thú
có một người đàn ông họ không quen biết. Người này cưỡi một con yêu quái - rõ
ràng là yêu quái, không phải kỵ thú. Mái tóc vàng của anh loang láng dưới nắng,
ánh lên như đồng.
Cả
Shushou và Gankyuu đều không nói được lời nào trong hồi lâu.
"Gankyuu,
đó là..."
"Chắc
là đúng rồi."
Shushou
quay sang Rikou. "Vì sao kirin lại đến đây...?"
"Em
không thấy là chỉ có thể có một lý do thôi sao?"
"Một
lý do nào?"
Gankyuu
nhìn khắp đoàn người đang tới gần, nhếch mép cười. "Phải, quả là họ đến
nghêng đón chúng ta."
"Nghênh
đón? Vì sao?"
"Nhóc
nghĩ là vì sao?"
"Nhưng
họ đón ai?"
Rikou
bật cười. "Anh sinh ra ở Sou. Còn Gankyuu-"
"Tôi
sinh ở Ryuu. Tôi cũng biết chắc là con haku này sinh ra ở Hoàng Hải."
"Nhưng..."
Shushou lắp bắp, nhưng Rikou đã vỗ nhẹ lên vai cô. "Rất tiếc, ở đây chỉ có
một người sinh ra tại Kyou thôi."
"Làm
sao có thể." Shushou bám vào bên Gankyuu. "Tôi phải làm gì bây giờ?"
Gankyuu
vỗ về sau lưng cô bé đang ngây ngẩn ra. "Phúc lớn của cô kéo từ thiên tiên
đến kirin tới rồi, còn nói thế nào được nữa?"
Một
cô gái có phúc vận đủ lớn để kéo tới cả một vương quốc, vậy thì chỉ còn một điều
để nói nữa thôi.
Hẳn là thế rồi.
"Đi
nào."
Gankyuu
nhẹ nhàng đẩy cô. Shushou bước mấy bước rồi ngại ngần quay đầu nhìn. Tựa vào
người con haku, Gankyuu chỉ ngón tay về phía trước. Rikou cũng cười và vẫy vẫy
tay bảo cô đi tiếp.
Cô
gật đầu và tiến về phía trước, tới đón đoàn người ở chân đồi.
Các
cương thị đều ở đây, bao gồm cả Kinhaku, ngoài ra còn có Shoutan với vẻ mặt lo
âu. Những người phụ nữ cô không quen mặt hẳn là các tiên trên núi Hou.
Shushou
đứng sững tại đó. Tất cả mọi người đều xuống khỏi kỵ thú và quỳ xuống. Quỳ trước
kirin cũng là hợp lý, nhưng tại sao các tiên và cương thị lại quỳ trước cô?
Chỉ
còn người đàn ông với vẻ mặt tươi sáng hiền hoà và mái tóc màu đồng là vẫn ngồi
trên yên. Anh ngắm nhìn cô gái trẻ trước mắt hồi lâu. Rồi ánh mắt anh nheo lại
cùng nụ cười mừng rỡ vừa nở. Anh hạ xuống một cách tự nhiên và nhẹ nhàng dù
dáng người cao lớn rắn chắc - chân anh đáp xuống đất gần như không mang tiếng động.
"Ừm..."
Shushou không biết làm sao.
Người
đàn ông bước tới trước mặt cô và quỳ xuống.
"Cung
nghênh ngự giá."
Anh
lại mỉm cười, một nụ cười hết sức chân thành. Giọng của anh mang chút âm vang
nhẹ nhàng.
"Ừm...
tôi ư...?"
"Vâng."
Vẻ
mặt khi anh nhìn cô tựa như vẻ mặt của một người vừa gặp được may mắn tuyệt vời
nhất trên đời này.
"...Thật
ư?"
Anh
ta gật đầu. "Thần đã cảm nhận được vương khí của ngài toả tới tận núi
Hou."
Shushou
chăm chú nhìn người này. Cô đã bày kế đổi quần áo với Keika, bỏ trốn khỏi nhà
trên lưng một con moukyoku, rời Renshou ngay giữa mùa đông, để rồi vượt qua hết
Kyou và tiến vào Hoàng Hải. Ngẫm lại, cô chợt nhận ra rằng mình đã bôn ba qua một
hành trình dài.
Trong
nháy mắt đó, một suy nghĩ bột phát dâng lên trong tâm trí cô. Shushou giơ bàn
tay phải lên.
Tất
cả mọi người kinh ngạc nhìn rồi cùng giật mình khi cô gái nhỏ vỗ xuống trán người
đàn ông cao lớn.
"Vậy
tại sao ngươi không đến ngày từ khi ta sinh ra, thật ngớ ngẩn!"
Vị
kirin ngẩn người nhìn. Gò má cô gái đã đỏ lựng lên. Rồi cô xịu vai xuống và thở
ra một hơi dài.
Trên
môi cô chợt nở nụ cười.
Vị
kirin cũng mỉm cười, một nụ cười từ trong tâm khảm, và khấu đầu thật thấp.
Khi gặp Shushou, Kouki đã 26 tuổi. Nếu
không tìm được vương và nhập Tiên tịch, kirin chỉ sống tới 30 tuổi, vậy nên việc
Shushou thăng sơn quả là một điều hết sức may mắn cho Kouki và Vương quốc Kou.
No comments:
Post a Comment