Tuesday 7 June 2016

Tung cánh đồ nam - Chương 4

"Chú ta cứ nhất quyết cho rằng cháu không bao giờ hiểu được. Cháu thật không thể chịu được khi bị coi như đứa ngốc kiểu đó."

Shushou bực bội nói. Ở bên cạnh cô, Kiwa gật đầu một cách khoa trương. "Làm vậy đúng là quá lắm. Shushou, cháu chắc chắn không phải là một đứa trẻ tầm thường. Dù sao cháu cũng đang thăng sơn mà."

"Đúng vậy."

"Thực ra những người săn xác chính là vậy đấy. Họ đều là những kẻ yếm thế. Tuy họ tự nhận mình là người hoàng chu, nhưng thực ra cũng có những người xuất thân từ Kyou. Dù vậy, chưa bao giờ thấy ai trong số họ thăng sơn, và đương nhiên cũng chưa bao giờ có một hoàng chu nào trở thành vương."


"Hoàng chu sống trong Hoàng Hải từ khi còn nhỏ, vậy nên họ không hiểu thế giới bên ngoài. Còn cháu thì không phải là một hoàng chu. Vậy thì đây là vấn đề hai chiều chứ. Một hoàng chu đâu thể hiểu cuộc sống của con gái một thương gia. Vậy mà họ luôn làm ra vẻ như mình hiểu hết, chuyện gì cũng ‘Tiểu thư ơi’, ‘Tiểu thư à’. Dù họ không cố ý thì cháu vẫn nghe ra giọng giễu cợt. Nếu họ cứ nhất quyết rằng chỉ có hoàng chu mới hiểu được chuyện của hoàng chu, thì cháu cũng có thể nói rằng họ chẳng đời nào hiểu được chuyện của cháu, vì họ không xuất thân từ gia đình buôn bán lớn."

"Cháu nói không sai. Một cá nhân nhỏ bé kỳ thực không bao giờ có thể hiểu được những nhu cầu của người khác." Kiwa nói, rồi nhìn xung quanh mình. "Hành lý cần có nhiều như vậy, nếu đi bộ thì người ta làm sao mà khiêng theo được? Cháu thấy có đúng không, Shushou?"

Shushou đồng tình, cũng nhìn quanh một lượt. Trên xe ngựa chất đầy đồ đạc. Kiwa yên vị trên một tấm thảm căng ra giữa hai chồng đồ. Đường đi khá xấu nên hành trình cũng không dễ chịu gì.

"Đúng là người trong đoàn ngài khó mà có thể tự vác theo từng này hành lý được." ‘Từng này’ ở đây chiếm đến một chiếc xe ngựa và ba cái xe cút kít.

Dù gật đầu như vậy, Shushou vẫn có cảm giác hơi phức tạp. Cô liếc nhìn Kiwa, "Thực sự là rất nhiều... Tại sao ngài lại cần nhiều đồ đến vậy?"

Kiwa mỉm cười, bảo: "Ta muốn mang theo nhiều tuỳ tùng. Riêng thực phẩm cho họ đã chiếm một lượng lớn rồi. Mà muốn chuẩn bị thức ăn nước uống cho một hành trình không biết sẽ dài bao lâu thì còn cách nào khác đây?"

Thực phẩm cần cho bốn mươi người qủa thực không nhỏ. Nhưng... Shushou nghiêng đầu, hỏi: "Để mỗi người tự mang một phần của bản thân không được ạ?'"

Kiwa phẩy tay một cái, như thể đây là một chủ đề chẳng đáng bàn tới. "Cứ giả sử như chúng ta biết hành trình sẽ hết bao nhiêu ngày đi. Đầu tiên là nước thì phải đóng vào thùng để đem theo, một mình một người đâu thể vác thùng nước đi được. Mà dù có chia ra cho mỗi người thì cũng quá nhiều để đeo vác."

"Đúng vậy," Shushou lẩm bẩm. Cô ngoái nhìn lại. Tấm bạt phủ lên xe ngựa đã được kéo xuống, cô có thể thấy những người trong đoàn đang gắng sức đẩy kéo các xe cút kít.

"Sao thế, Shushou? Cháu có vẻ không yên lòng. Cháu sợ ư?"

"Dạ... Mà có khi cũng không phải ạ, cháu không biết nói thế nào." Shushou trả lời một cách mơ hồ.

Họ đang thẳng tiến vào khu vực được nói là có yêu quái, thấy bất an là điều không tránh khỏi. Sợ thì dĩ nhiên có sợ, nhưng vì không muốn thấy mặt Gankyuu nữa nên cô đã lựa chọn con đường này, giờ không muốn lên tiếng phàn nàn. Hơn nữa việc ngồi trên xe ngựa cho người khác hầu hạ cũng khiến cô nặng lòng. Từ lúc vào Hoàng Hải, cô vẫn đi bộ, vừa đi vừa nhặt củi, thấy suối thì lấy nước. Bây giờ việc ngồi im trên xe khiến cô thấy ngứa ngáy.

"Không có gì phải lo đâu, Shushou. Tuy nghe nói có yêu quái, nhưng những thân cây kia đã bị chặt xuống từ đầu mùa đông rồi, phải không? Yêu quái cũng phải ăn chứ. Đường bị chặn thì sẽ không có ai qua lại nữa. Vậy thì chúng hẳn sẽ tới nơi khác tìm thức ăn."

"Vâng, cũng có thể thế."

"Tất nhiên là thế rồi," Kiwa mỉm cười tự phụ. "Ở trong Hoàng Hải lâu như vậy, dù là người thường thì cũng phải khôn lên một chút. Ta không bao giờ coi thường việc làm của người khác, không giống như Choudai, ta vẫn luôn quan sát cách làm của các hoàng chu. Chỉ có điều dù thế nào thì ta cũng không thể bỏ lại đoàn xe này được. Trong đó có quá nhiều thứ mà một người như ta không thể thiếu."

Như đám hành lý của ngài, Shushou vừa nghĩ vừa ngán ngẩm gật đầu, "Nhưng nếu thế thì cố mang theo toàn bộ nước cho chuyến đi chẳng phải là vấn đề lớn ư? Ví dụ như trong giai đoạn này thì ngài chỉ mang theo vừa đủ thôi, rồi tìm cách cầm cự được càng lâu càng tốt..."

"Với tình hình không biết đến khi nào mới tìm được nguồn nước uống như hiện nay ư?"

"Dù là thế, nhưng Gankyuu và các hoàng chu đều chỉ mang theo bên mình một túi nước cá nhân. Nếu các hoàng chu có thể làm vậy, hẳn ngài và cả đoàn mỗi người cũng chỉ cần một phần nước bằng chừng ấy thôi chứ ạ?"

Kiwa khoát tay. "E rằng đó là một điểm mà chúng ta không thể làm theo họ được. Các hoàng chu có một loại đá để lọc nước."

"À phải. Ngài nhắc thì cháu mới nhớ."

"Còn chúng ta vốn không hề biết có một thứ như vậy, nên dĩ nhiên không trang bị. Đó là lý do chúng ta chở theo nhiều nước hơn họ." Nói đến đây, Kiwa đột nhiên hạ giọng. "Cháu có biết chuyện xảy ra lúc trước chưa?"

"Chuyện lúc trước ạ?"

"Ở chỗ cái hồ mà nước không uống được ấy."

Shushou cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. "A, dạ..."

"Từ chỗ đó cho đến đoạn lầy vừa rồi có một dòng suối nhỏ, nhưng nước cũng không uống được."

"Theo lý là phải ạ. Nó chảy ra từ cái hồ kia."

"Cho nên không được uống. Nhưng không phải ai cũng có lượng nước dự trữ lớn như ta."

"Vâng."

"Khi đó các cương thị đã dùng loại đá nọ để lọc nước uống. Vậy chắc chắn những người khác cũng muốn mượn chúng một chút, có phải không?"

"Cháu cũng nghĩ vậy."

"Ta nghe nói những người thiếu nước đã tới gặp các cương thị hỏi xin một ít đá, nhưng bị từ chối thẳng thừng. Đã bị từ chối rồi, đến khi hết sạch nước thì coi như họ chỉ còn cách uống loại nước độc kia."

"Vậy là họ uống ạ?"

"Không không," Kiwa lắc đầu, "Họ lại tìm tới các cương thị và cầu xin một lần nữa, nhưng các cương thị nhất định không giúp đỡ. Vậy là họ bị dồn vào đường cùng."

"Ý ngài là họ phải tìm cách trộm ư?"

"Đúng là có người đã làm thế. Thật khổ quá. Cá nhân ta thấy họ không đáng trách, bởi không có nước uống thì chỉ còn đường chết khát thôi. Rốt cuộc thì ta nghe nói là họ bị phát hiện và bị xử rất thảm."

"Cháu nhớ có thấy người ta tranh chấp... Hình như là sau khi qua vùng đầm lầy, đúng không ạ?" Shushou dám chắc rằng mình đã thấy loáng thoáng.

"Chính là lúc ấy đấy. Các cương thị quây lại đánh người kia rất dữ, đánh xong còn bảo lúc đầu họ đã định ném thẳng người đó vào ổ quái vật kia. Cuối cùng ta phải chia một ít nước cho họ."

"Ừm..."

"Thật quá đáng, cháu thấy có đúng không? Người ta đã gặp khó, giúp một chút cũng được mà? Những cương thị đó đã không giúp người ta lúc gian khổ, lại còn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Chính vì vậy nên ta mới thấy đã đến lúc phải tách khỏi các cương thị - lần này chính là một cơ hội."

"Có lẽ vậy."

Kiwa có cái lý của mình. Các cương thị chỉ cần bản thân không chịu khát, chứ người khác thiếu nước bao nhiêu họ cũng không để tâm. Tất cả chỉ có thế. Nhưng cô cũng biết về thứ đá manou đó. Gankyuu mang theo một cái túi nhỏ chứa rất nhiều đá này. Chúng không phải là vĩnh cửu, mỗi viên chỉ dùng được một lần. Ban đầu chúng có màu trắng, sau này khi chuyển sang hơi đen hay xanh biếc thì phải vứt bỏ.

"Cương thị đúng là khó hiểu."

Shushou lên tiếng, "Các cương thị cũng chỉ có một lượng đá hữu hạn thôi ạ."

Nghe cô nói vậy, Kiwa hơi hé miệng, ngạc nhiên mở to hai mắt.

"Không phải cháu muốn biện hộ cho họ. Nhưng có lẽ họ cũng chỉ mang theo đủ đá cho bản thân mình dùng. Họ cũng phải tính toán lộ trình đến núi Hou, xem xét tình hình đường đi, theo đó mà chuẩn bị lượng đá phù hợp. Nếu cho người khác đá thì chính họ sẽ lại gặp khó khăn. Nhờ có đá nên họ mới không cần mang theo thùng nước mà."

"Thế nhưng rành rành có người đang gặp nạn vì thiếu nước kìa?"

"Cháu không phủ nhận điều đó, nhưng các cương thị vốn không mang thừa đá để cho. Gankyuu luôn để ý những lúc trời mưa, cho nên cháu tin chắc là họ chỉ mang số lượng tối thiểu thôi. Giúp người trước mắt thì dễ, nhưng đến khi ai cũng tới hỏi xin đá thì sao ạ? Không thể cho mỗi người một viên được. Mà mỗi viên cũng chỉ dùng được một lần, đến khi người ta lại đến xin thì biết làm sao? Chẳng mấy chốc sẽ hết sạch đá mất."

"Nói cách khác, để bảo đảm sau này sẽ không thiếu nước, phớt lờ những người đang trong cảnh cấp bách trở thành việc có thể chấp nhận được ư?"

"Có thể phải diễn giải như vậy. Nhưng nếu làm ngơ một lần trước những người đang thiếu nước là tàn nhẫn, vậy giúp họ trong khi biết chắc rằng họ sẽ lại phải tới hỏi xin mình chẳng phải cũng rất tàn nhẫn ư? Cương thị chịu trách nhiệm với không chỉ bản thân mình mà còn cả tính mạng của chủ thuê nữa. Lúc này rộng lượng giúp đỡ, mai kia nhỡ chủ thuê chết khát, vậy thì tiêu chí lẫn lộn cả."

"Ồ. Thế ra chỉ cần chủ thuê bình an vô sự, thu về được nốt nửa số tiền giao hẹn là họ chẳng cần để tâm đến gì nữa rồi."

“Không phải thế. Ai, cháu không biết nói thế nào cho rõ ra được." Shushou thở dài, quay nhìn về phía khác.

"Đừng nóng nảy." Kiwa cười bảo, "Cháu có lòng hàm ơn các cương thị nên muốn giải thích thay họ, ta hiểu mà."

"Đó hoàn toàn không phải là ý cháu."

Shushou thực sự không có ý bao che cho nhóm cương thị. Các cương thị hay hoàng chu cũng chẳng muốn và chẳng cần ai bao che cho mình. Tuy vậy, rất khó để có thể diễn giải lời của cô theo một cách nào khác.

Ánh nắng chiếu sáng trắng mặt đường phía trước. Chiếc xe ngựa tiếp tục tiến lên trong một làn bụi mỏng. Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán những tuỳ tùng đi theo các xe kéo.

Đồ đạc thực sự quá nhiều.

Còn ba tháng nữa mới tới ngày Hạ chí, khi cơ hội tiếp theo để ra khỏi Hoàng Hải xuất hiện. Nếu không muốn chết đói trong lúc chờ đến ngày đó, đoàn của họ sẽ cần tới toàn bộ số lương thực này. Nếu suy xét theo cách ấy, Gankyuu hẳn là bị điên nên mới mang độc một con kỵ thú cùng ít hành lý vừa sức.

"Nhưng chú ta lại không điên." Shushou nói thầm một mình.

Gankyuu không hề mang theo lương thực. Shushou cứ nghĩ họ phải mang gạo hay mì gì đó, nhưng Gankyuu hoàn toàn không chuẩn bị những thứ này. Chỉ có một cái túi chứa một thứ gì như bột làm món chính cho tất cả các bữa. Châm nước sôi vào, nửa bát bột sẽ nở ra thành ba bát đầy. Nêm thêm thì có thể có cỏ dại quanh đó, ít bò khô, tôm khô, rong biển hay lá trà. Nếu đổi thành gạo hay mì, có lẽ họ cũng phải mang theo ngần này đồ đạc. Ngay từ đầu, Gankyuu đã chuẩn bị như vậy để giảm thiểu lượng hành lý. Mà nói đến đây, Rikou cũng chuẩn bị y hệt, không hiểu làm sao anh ấy biết được thứ nào là cần thiết?

Dù sao đi nữa, vì ít hành lý nên mỗi khi yêu quái tấn công họ mới có thể tức tốc sửa soạn rồi rời đi gần như ngay lập tức.

Kiwa mang theo một lượng tư trang rất dồi dào, bản thân ngài cũng là người hành động chậm chạp. Đây có phải là một chiến lược tốt hay không? Đặc biệt là khi yêu quái có thể đột kích họ?

"Ngài Shitsu, ngài nghĩ bây giờ chúng ta quay lại thì có hơn không?" Thấy Kiwa nhìn mình với vẻ không vui, cô nói thêm, "Dù phải bỏ bớt hành lý đi thì cũng an toàn hơn, phải không ạ?"

"Nếu làm vậy, Shushou à, cả hai chúng ta sẽ phải đi bộ hết hành trình này đấy."

"Tất cả mọi người đều đi bộ mà ạ, đó cũng không phải là chuyện bất khả thi."

"Nhưng là chuyện ta không thể làm được, cháu phải hiểu thế."


------------------------------


Ngay cả khi nghỉ trưa, Kiwa cũng trải khăn dựng lều. Bột mì được nhào lên thành bánh, nướng trong nồi, bữa ăn còn có cả súp, trà, và hoa quả.

Shushou không ăn cùng. Đây không phải là những thức mà người du hành trong Hoàng Hải nên dùng.  Đến tối, Kiwa cũng chẳng nề hà gì mà tiếp tục cho nổi lửa nấu cơm.

"Hay là ngài bớt nhóm lửa đi thì hơn," Shushou khuyên can.

Nhưng Kiwa lại ngạc nhiên đáp lại: "Không có lửa thì sao làm đồ ăn được."

"Khi còn ở đoạn cây đổ, các cương thị chẳng đã dặn không nên nhóm lửa sao ạ?"

"Chúng ta đã đi qua đoạn đó rồi mà."

Giờ thì đến lượt Shushou sửng sốt. Trước mắt có nguy cơ gặp yêu quái, còn là thứ yêu quái mà ngay cả các cương thị cũng quyết định đi vòng để tránh. Kinhaku đã khuyên tất cả hãy hành động lẩn khuất, đừng nên nhóm lửa hay giết thú vật, bởi bất cứ yêu quái nào trong vùng phụ cận cũng sẽ nghe ra có người đến, thấy đốm lửa, ngửi được máu. Giờ họ đang càng ngày càng gần với con vật kia, đáng ra nên hành động cẩn thận hơn nữa mới phải.

"Ý họ không phải là việc đốt lửa ở riêng một nơi đó, mà là xung quanh đây đều nguy hiểm như vậy."

"Đốt lửa thì nguy hiểm ư?"

"Đó chính là lý do các cương thị luôn nhóm lửa rất nhỏ, sau đó tắt lửa càng nhanh càng tốt."

"Vậy thì chúng ta cũng sẽ làm vậy."

"Nhưng ở một nơi như thế này..."

Kiwa đã cho dừng xe dưới một tán cây bên đường. Lều vải được dựng lên bên cạnh trông cực kỳ lộ liễu. Mà lửa được nhóm lên ở cách đó một chút, hoàn toàn không được nguỵ trang che chắn gì. Họ học theo các cương thị, dùng cành cây vây quanh đống lửa, nhưng rõ ràng là hoàn toàn không hiểu được mục đích của việc làm này.

Ngọn nguồn của những thói quen cẩn thận của Gankyuu thực ra đã rõ ràng đến chẳng cần phải giải thích nữa. Họ luôn ngủ dưới những tàng cây bởi lá cây có thể che giấu sự hiện diện của lửa và người lẫn thú, đặc biệt là cản tầm nhìn của những yêu quái có cánh. Nếu cành cây hơi cao quá, họ liền dùng dây kéo xuống làm mái che. Việc xếp các cành cây lớn xung quanh đống lửa cũng là nhằm giấu ánh lửa hết mức có thể. Nay lại đốt lửa giữa bãi đất trống, vậy thì xếp bao nhiêu cành lá xung quanh cũng chẳng ích gì.

"Ngài Shitsu, đám cành lá xung quanh lửa trại của chúng ta-"

"A, đám đó hả," Kiwa đã giành nói trước, "Cháu cũng để ý tới sao? Chắc lúc đi cùng những người săn xác cháu cũng thấy rồi nhỉ. Ta đoán là để tránh gió hay làm phép đuổi tà gì đó chăng. Ta thấy dân săn xác đúng là thật khó hiểu, tuy vậy nếu họ đã làm thế thì hẳn cũng phải có tác dụng gì đó."

Shushou không tin nổi vào tai mình. Người này đã bám theo các cương thị hàng tuần liền, khổ công bắt chước theo từng hành động của họ, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến ý nghĩa của những hành động đó, chỉ một mực cho rằng cứ làm theo thì sẽ được an toàn.

"Ngài Shitsu, ngài phải dập lửa ngay."

"Shushou à?"

"Các hoàng chu không đốt lửa khi xung quanh có nguy hiểm. Yêu quái thấy lửa trại là biết có người, lấy lửa làm tâm mà tìm tới."

Kiwa trợn mắt, mồm há hốc như cá đớp, vội kêu to: "Dập lửa! Mau dập lửa!"

Các tuỳ tùng của ông ngơ ngác nhìn lại. Kiwa hô lớn, ra lệnh cho họ dập lửa. Mọi người làm theo, nhưng sự bất an bắt đầu tràn ra trong khu vực hạ trại tăm tối.

Vài người tìm đến gặp Kiwa. Họ không thuộc đoàn của ông, nhưng đã chọn đi theo ông trong quá trình thăng sơn.

"Ngài Shitsu, để tối mịt như thế này thì có nên không?"

"Chúng tôi vẫn chưa nấu cơm xong mà."

"Tôi biết các vị có lo lắng, nhưng xin hãy gắng nhịn một thời gian. Yêu quái thường nhắm tới các đám lửa."

Yên lòng khi thấy Kiwa đã giải thích rõ ràng như vậy, Shushou liền chỉ vào rừng cây. "Nếu nhóm ở dưới một cái cây lớn thì không sao. Cố gắng chọn những bụi cây rậm rạp, các cành cây ngả xuống thấp-"

"Cháu đùa đấy ư!" Kiwa run lên như vừa nghe được điều gì đáng kinh sợ. "Chẳng phải yêu quái luôn nhắm về phía lửa trại ư?"

"Đúng là thế, cho nên chúng ta phải nhóm lửa thật nhỏ, cẩn thận dùng cành cây che quanh-"

"Làm vậy sao giấu được ánh lửa!"

"Nhưng..."

"Lửa có thể lộ qua kẽ cây kẽ lá, đúng không? Mà trong đêm mắt yêu quái vẫn rất tinh, đúng không? Không được không được, tuyệt đối không thể nhóm lửa!"

"Nhưng nếu ta không nhìn thấy gì xung quanh thì cũng nguy hiểm không kém. Đêm nay không trăng thế này, ngài có thể để một ngọn lửa gần nơi ngủ, chỉ cần che chắn tốt và nhóm thật nhỏ."

"Nếu cháu nhìn thấy được xung quanh mình thì chẳng phải những gì ở xung quanh cháu cũng thấy được lửa ư?"

"Cho dù thế-"

"Đốt lửa thì thành mời chúng đến tấn công chúng ta rồi."

"Vậy nên mới ngủ cách xa ra một chút-"

"Không. Ta không thể mạo hiểm như vậy."

Shushou cố sức giải thích, nhưng Kiwa như đã bị ám ảnh hoàn toàn bởi ý nghĩ "Yêu quái sẽ tìm về phía có lửa", không để một lời nào khác vào tai.

"Đến phục luôn," Shushou bực dọc nói một mình. "Cứ như nói với gốc cây không bằng." Sau đó cô đến tìm một tuỳ tùng của Kiwa để hỏi mượn một con dê. "Tôi không có ý trộm đâu, chỉ muốn mượn để ngủ dựa vào thôi."

Nói rồi, cô tới bên một thân cây trông tương đối an toàn, chui xuống dưới tán lá và buộc con dê vào một bụi cây cạnh đó.

"Tiểu thư..."

Nghe có người gọi, cô quay đầu lại, liền thấy một vài trong số những người thăng sơn cùng Kiwa.

"Tiểu thư đã đi cùng người săn xác nọ, có học được cách chuẩn bị chỗ ngủ cho an toàn chăng?"

"Tôi không hẳn là học hỏi gì..."

"Nhưng cũng đã gần gũi với bọn họ hơn chúng tôi. Không biết có thể nói cho chúng tôi biết nên làm thế nào không?"

"Ừm, thì ngủ dưới một tàng cây, hoa lá càng rậm rạp càng tốt. Dùng những bụi cây thế này để giấu mình, hoặc dùng tảng đá hay cây đổ cũng được. Nếu không thì dùng tạm một chỗ đất trũng xuống."

"A, ra là vậy."

"Lều trại màu trắng rất lộ. Tốt nhất là tránh dùng. Nếu các cành cây cao quá, các vị hãy dùng dây để kéo chúng thấp xuống. Không có thì lấy các cành cây đắp lên người cũng ổn."

"Đúng là có lý."

"Nên ở gần những loài cây có mùi nồng. Và tốt nhất là giữ một đống lửa cháy."

"Nhưng lửa-"

"Ý tôi không phải là một đống lửa to. Nhóm ít lửa cách nơi nằm xa xa một chút, nhưng đủ để nhìn thấy. Gankyuu thường chặt các cành cây xếp lên trên đó. Tuy vậy làm thế nào để giữ cho lửa khỏi tắt thì tôi không biết."

"Ra là có lửa thì tốt hơn."

"Lửa có thể rất nguy hiểm, nhưng trong một đêm như thế này, không có lửa còn nguy hiểm hơn. Nếu yêu quái đến, chúng ta sẽ không thể nhìn thấy chúng. Hơn nữa, khi có lửa, những vị trí ở ngoài luồng sáng lại trở nên khó nhìn hơn. Nhãn lực của yêu quái vào ban đêm rất tốt, nhưng nếu có một điểm sáng vừa đủ mạnh thì lại trở thành kém linh động. Các vị cũng nên ngủ cùng ngựa và kỵ thú, tốt nhất là nằm gối lên chúng. Động vật nhạy cảm hơn người, khi yêu quái đến gần liền sẽ có phản ứng, các vị cũng sẽ được đánh động tỉnh dậy."

"A, hiểu," những người nọ đều tỏ vẻ tán đồng.

Shushou chợt thấy hơi chột dạ. Những người này đang nuốt vào từng lời cô nói. Gankyuu cho rằng họ sẽ không nghe, nhưng chú ta đã sai. Mọi người thực sự rất cần những tri thức của các hoàng chu. Tuy vậy, cô có nên là người nói ra những thông tin này hay không?

Họ chỉ một mực nghe lời cô nói. Sự chú ý ấy khiến Shushou cảm thấy mâu thuẫn. Cô không lớn lên trong Hoàng Hải như các hoàng chu. Những gì cô biết chỉ được mô phỏng theo những điều Gankyuu làm, nghe lời chú ta nói, rồi phỏng đoán thêm vào. Vậy mà giờ đây cô đứng nói cứ như thể mình thông thạo lắm vậy.

"Thực tình..." Shushou cuống quít nói thêm, "Tôi không thể hiểu những chuyện trong đây bằng các hoàng chu được. Xin đừng coi những lời vừa rồi là tuyệt đối."

"Xin đừng lo. Cảm ơn tiểu thư."

"Không có gì," Shushou yên tâm mỉm cười. Cô nhìn những người này quay đi, sau đó quàng tay ôm cổ con dê mà bảo: "Đêm nay xin nhờ mày đây.”

Nhưng con dê này như ghét cô không bằng, cứ tìm cách tránh đi. Trong lúc cô vất vả thu phục nó, trong cánh rừng bắt đầu sáng ánh lửa. Sau đó liền nghe thấy tiếng người chạy rầm rập, tiếng hô giận dữ cùng cãi vã, rồi tiếng hắt nước và dập lửa. Shushou câm nín nhìn xung quanh tăm tối trở lại.

"Thật tình... Ngài Shitsu đúng là không nghe vào lời một ai cả."


---------------------------------


Đầu hàng trước con dê luôn giãy dụa không ngừng, Shushou chui xuống nằm dưới một bụi cây. Nói cô không lo lắng hay sợ hãi gì là giả. Cùng với sự tĩnh lặng và bóng tối, những suy nghĩ không mấy tươi đẹp bắt đầu hiện lên trong đầu, khiến cô trằn trọc mãi.

Chỉ để giữ ba chiếc xe kéo và một chiếc xe ngựa đầy đồ đạc, Kiwa đã chọn một con đường được cảnh báo có yêu quái. Riêng lượng hành lý kia đã đủ để khiến Shushou thấy căng thẳng. Nó hoàn toàn không phù hợp với việc di chuyển trong Hoàng Hải.

Cô đi theo Kiwa chỉ vì một phút bồng bột, không muốn thấy Gankyuu nữa. Nhưng điều duy nhất cô có thể đoan chắc về Kiwa là càng rêu rao thì hiểu biết của ông về Hoàng Hải lại càng thảm hại.

Đáng ra ngài ấy không nên làm bất cứ việc gì khi chưa hỏi các hoàng chu.

Mặt khác, ngay khi nghe được rằng lửa có thể gây nguy hiểm, Kiwa lại lập tức bỏ dùng lửa trong mọi tình huống.

Câu hỏi của Chodai lại hiện lên trong tâm trí cô: "Cháu cũng đi hỏi thầy cô đáp án sao?"

Nói rằng 'lửa là nguy hiểm' có giống như đưa ra một đáp án đơn thuần hay không? Bản thân cô không biết hết được rằng phương thức dùng lửa nào thì nguy hiểm và nguy hiểm trong những tình huống nào. Có những lúc họ cần nhóm lửa ở gần đó, có những lúc hoàn toàn không được nhóm lửa. Cho tới giờ, cô vẫn luôn trông chờ những đánh giá của Gankyuu.

Biết rằng 'lửa là nguy hiểm' cũng giống như biết đáp án nhưng lại không biết tại sao nó lại đúng.

Cô cần một lời giải thích tường tận về những vấn đề như thế này.

Nhưng liệu việc đó có khả thi hay không?  Các hoàng chu đã lớn lên trong Hoàng Hải, học hỏi tất cả qua trải nghiệm. Nếu không tích luỹ kinh nghiệm qua một thời gian dài như vậy, cô có thực sự thấm nhuần những gì được nghe hay không?

Không lẽ mình đang thấy hối hận?

Chẳng cần đến từ 'không lẽ' ấy.

Cô phải thẳng thắn thừa nhận thực tế không mấy dễ chịu này. Đi cùng Kiwa không phải là điều cô nên làm. Ở đây vào lúc này không phải là điều cô nên làm. Shushou cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.

Thái độ của các hoàng chu đã lây sang cả mình rồi.  Nhưng sự tức giận và bất bình đối với Gankyuu vẫn còn đè nặng trên ngực cô. Và chú ta chắc chắn sẽ chẳng tìm đến để xin lỗi đâu.

Cô muốn tin rằng Gankyuu không cản mình là vì đoạn đường này không thực sự nguy hiểm. Dù sao cũng đã cầm một số tiền lớn rồi, ít nhất cũng có thể xin lỗi hờ một câu, tỏ ý khuyên can mà. Hay là, chỉ hay là thôi, đoạn đường này quả thực chẳng có nguy cơ gì đến mức Gankyuu phải đuổi theo cô?

Không đúng. Mình là người đã rời khỏi chú ấy. Chú ấy việc gì phải để tâm tới mình nữa? Tính chú ấy là thế mà.

Thật khiến người ta thấy ức chế. Mà tệ hơn nữa là cũng không thấy Rikou tới tìm, trong khi rõ ràng anh đã vào Hoàng Hải chỉ vì đi theo cô.

Đáng ghét. Mình cứ như đứa trẻ đang dỗi vậy.

Cảm giác này khiến cô giận dữ hơn cả.

Mãi rồi Shushou cũng thiếp đi, nhưng chẳng được bao lâu. Giữa đêm, cô tự nhiên tỉnh lại, thoáng ngơ ngác không hiểu vì sao mình lại thức giấc.

Cảm giác nặng nề bao phủ khắp người, tâm trí vẫn còn trong cơn mông lung. Ánh mắt cô vô thức tìm kiếm bóng con dê. Theo lý thì cô phải dễ dàng nhận thấy bộ lông trắng của nó trong bóng đêm này. Cô không thấy nó đâu cả. Hẳn là nó đang ngủ sau thân cây hay phía bên kia bụi cây, không việc gì phải lo hết. Cô vươn tay tìm sợi dây thừng.

Khi đi ngủ, Shushou gối đầu lên rễ cây, đỉnh đầu ở sát một cành cây, còn chân thì duỗi theo bụi rậm. Dây giữ dê được cô buộc vào thân cây ngay trên đầu. Cô kéo nhẹ sợi dây. Không thấy phản ứng, cô lại kéo một lần nữa. Sợi dây không đưa lại một lực cản nào.

Không bình thường, cô nghĩ, rồi lại nhận thấy phần dây vừa thu lại bị ướt. Ướt vì cái gì chứ? cô tự hỏi. Trước khi tìm được một đáp án, đầu dây trống không đã vào đến tay cô.

Con dê- Shushou chợt tỉnh hẳn. Sợi dây đã đứt.

Con dê không còn nữa. Shushou run bắn lên. Đầu thừng cô đang cầm ướt dính.

Tiếng thét đã vọt lên đến miệng, cô phải nhịn xuống. Muốn vứt ngay sợi dây này xuống mà bật dậy chạy, cô cũng phải cố ghìm lại. Gắng nắm chặt sợi dây trong bàn tay run rẩy, cô nín thở lắng nghe.

Không được động đậy, cô tự nhủ. Phải hết sức lặng lẽ. Nhưng cô không thể ngừng đưa mắt liên tục tìm kiếm trong bóng tối, cũng không thể ngăn lại tiếng thở ngày càng dồn dập trong họng. Phải cố hết sức, cô mới giữ được cho tiếng thở thật nhỏ. Trong tai cô chỉ có tiếng tim đập, không nghe ra một âm thanh nào xung quanh, hay ít nhất là không nghe ra một tiếng rít gào nào đủ át đi.

Nó còn ở đây không? Hay là...

Cô cố tập trung cảm nhận, nhưng chẳng nghe được gì ngoài tiếng thở và tiếng tim của mình. Mắt cô lờ mờ nhận ra thân cây, phần rễ nổi đan xen của nó, những bụi cây cỏ gần sát - không có gì lạ cả.

Nó đi đâu rồi?

Vừa nghĩ đến đây, Shushou cảm thấy một thứ gì rơi xuống trên mặt. Như mưa vậy. Một giọt, rồi hai giọt. Chúng nhỏ xuống má cô và chảy xuôi theo mặt. Đáp xuống bên trán cô và vòng qua mắt.

Chắc mưa rồi... nước đọng từ... phía trên...

Từ trên cây.

Trong tầm mắt của cô lúc này chỉ có phần rễ cây, không thấy được những cành lá. Dù đánh mắt lên, tán lá gần sát vẫn che khuất hết.

Thứ kia vẫn đang nhỏ xuống, mang theo một hương tanh pha mùi rỉ sắt.


Không thể nhịn nổi nữa, Shushou ngẩng đầu lên, trong lòng nơm nớp lo sợ. Cô căng cứng người, không cho nhúc nhích, chỉ nín thở và hơi ngửa đầu ra phía sau.




Mắt liền thấy một thứ màu trắng treo ngay trên đỉnh đầu. Bên cạnh nó còn có một cái bóng đen khổng lồ nhìn như đang ngồi.

Bụng cô như muốn thốc lên một tiếng hét, ngực quặn lại, cổ khô cháy, nhưng lại không bật ra được một âm thanh nào. Không phải là Shushou đã ghìm lại được, là cô đã sợ đến câm bặt.

Người cô tê dại, lồng ngực co giật. Thứ màu trắng trên kia đã bị xé ra làm đôi. Những giọt chất lỏng tiếp tục nhỏ xuống.

Nó sẽ phát hiện ra mình mất. Nếu tiếp tục nằm ở đây như thế này, nó chắc chắn sẽ phát hiện thấy cô. Trong lúc nó còn đang tập trung vào con dê kia, cô phải tìm cách thoát thân.

Phải chạy ngay.

Nhưng chạy thế nào cho im được? Mà thực ra lo lắng về chuyện đó cũng chẳng ích gì. Tiếng tim thình thình, tiếng răng nghiến lại của cô đã quá đủ cho con thú kia rồi.

Nhưng mình- Mình không nhúc nhích nổi. Đến ngón tay cũng không giơ lên được.

Mình thật ngu xuẩn. Cảm giác hối hận tràn lên trong cô. Gankyuu.... Cứu tôi với.

Như đáp lại lời cầu xin của cô, gần đó vang lên một tiếng hô: "Này! Mấy con ngựa!"

Cành cây kia khẽ động, con vật chuyển mình.

Những tiếng hô, tiếng nói chuyện hoảng loạn tiếp tục qua lại. Thứ màu trắng nọ nặng nề rơi xuống bên cạnh Shushou, toả ra một mùi kinh tởm. Cành cây phía trên lại động, cong xuống, rồi bật trở lại.

Bên tai vang lên những tiếng kêu rên, tiếng ngựa hí, tiếng người người nháo nhác bỏ chạy.

Shushou vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn lên. Cành cây đã ngừng lay động. Bóng đen kia không còn.


------------------------------


Một người trong đoàn của Kiwa vừa tỉnh lại thì phát hiện con ngựa buộc bên cạnh mình đã biến mất. Sợ rằng nó đã tuột dây chạy, anh ta đi tìm, rồi nhác thấy con vật nằm trên bãi cỏ gần đó. Đến nơi thì chỉ thấy nửa thân sau của nó, không biết phần còn lại đã biến đi đâu.

Tiêng kêu kinh hoảng của anh đã gọi những người khác dậy. Không chịu nổi bóng tối ngột ngạt thêm nữa, ai đó đã nhóm lửa. Sau đó họ phát hiện ra xung quanh rải rác đầy những phần xác người và ngựa. Tất cả cầm vũ khí lên, đốt đuốc tìm kiếm.

Họ tìm thấy cô gái nhỏ cùng cái xác dê dưới một gốc cây. Ai cũng tưởng rằng cô bé đã gặp nạn. May mà cô kêu lên được thành tiếng, biết rằng mình đã được cứu.

Công cuộc tìm kiếm tiếp tục đến tận khi trời sáng. Kết quả là họ vẫn không tìm được phần còn lại của bốn người bị xé xác cùng những gia súc bị tấn công, cũng không thấy bóng dáng của con vật đầu sỏ ở đâu.

"Shushou... Cháu ổn không?" Kiwa kéo cô lại.

Shushou áp chiếc khăn ẩm lên mặt. "Không sao ạ. Sống sót là tốt rồi ạ."

"Nhưng-"

"Ngài buông cháu ra đi ạ. Đầu tóc và quần áo cháu dính máu nhiều quá, để cháu đi tắm."

Kiwa còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gọi ba nữ tuỳ tùng tới để hộ tống cô ra suối. Mặt trời rọi xuống một vùng cây cỏ xanh mướt, ở giữa là lối mòn len lỏi như một dải lụa trắng, tạo nên một cảnh sắc vui tươi rực rỡ đến dối trá so với bản chất của nơi này.

Cùng với ba người phụ nữ, Shushou đi xuôi xuống một sườn dốc bên đường, tới một khúc suối gần đó. Cô vùi đầu xuống nước mà rửa mặt gội đầu. Những người phụ nữ to khoẻ đứng bên giúp đỡ.

Nước suối lạnh buốt. Shushou cởi quần áo ra. Một người phụ nữ giúp cô giặt giũ. Hai người còn lại dùng khăn ướt lau người cho cô.

"Sợ lắm phải không? Khổ cho em quá."

“Không sao đâu ạ. Sống qua được là quan trọng nhất rồi, đúng không ạ?"

"Không sao thế nào được. Em đừng cố dằn lòng quá."

"Em ổn thật mà. Dù lúc đó đúng là có sợ thật."

Chỉ hồi tưởng lại thôi cũng đủ thấy kinh hãi, nhưng giờ cô chỉ còn run một chút vì nước lạnh mà thôi.  Lau khô người, mặc quần áo khô vào, cơ thể lại trấn định như thường. Leo lên đến mặt đường ấm áp, trong lòng Shushou đã bình thản trở lại - mạng vẫn còn, vận may quả là không tệ.

Những người và động vật bị hại đã được mai táng trong một góc của khu vực cắm trại. Đây không phải là lần đầu tiên họ bị yêu quái tập kích, nhưng là lần đầu tiên còn một phần thi thể nằm lại để mai táng. Riêng điểm này thôi đã đủ khiến người ta phải sợ hãi.

Shushou đứng nhìn mà dựng cả tóc gáy. Kiwa đến bên cô, tỏ vẻ lo lắng. "Cháu thế nào rồi, Shushou? Thấy đỡ hơn chưa?"

"Dạ, cháu thấy tốt lắm rồi ạ. Cháu xin lỗi về con dê của ngài."

Kiwa khoát tay. "Không cần phải xin lỗi đâu. Cháu bình an là quan trọng nhất." Nói rồi, ông nhìn theo ánh mắt của cô, có chút bối rối mà kéo cô đi về hướng ngược lại. "Những cảnh thế này cháu đừng xem làm gì. Cháu ăn thứ gì đó cho ấm bụng nhé?"

Họ tới xe ngựa của ông. Một đống lửa nhỏ đã được nhóm, trên bếp bắc một ấm nước. Shushou nhận một ly trà xanh và ngồi xuống bên. Chút bất an cuối cùng trong lòng đã hoàn toàn tan đi. Tĩnh tâm lại rồi, cô mới để ý thấy xung quanh đống lửa không có ai khác. Cũng khó trách, trời hiện rất nóng.

"Thật không thể tin được. Tối hôm qua ta đã nói rất rõ là không được nhóm lửa rồi, vậy mà có mấy kẻ ngu ngốc vẫn cứ đốt lửa. Chắc chính vì thế nên mới ra nông nỗi này đây. Mấy đám lửa đó đã dẫn yêu quái tới. Ta đành phải làm mạnh tay, đuổi mấy kẻ ngốc đó về đường cũ."

"Sao cơ ạ?"

"Kẻ nào muốn làm chuyện ngu xuẩn thì đó là quyền của hắn, nhưng nếu làm liên luỵ đến sự an toàn của người khác thì không thể chấp nhận được. Đừng lo, Shushou, ta sẽ không để chuyện này lặp lại một lần nào nữa."

"Chờ một chút."

"Khi nào cháu thấy bình tĩnh lại rồi thì cứ lên xe trước. Mai táng xong, chúng ta sẽ xuất phát."

"Chờ đã, ngài Shitsu!"

"Sao vậy? Vẫn còn hơi sợ ư? Ta cũng không thể trách cháu. Nhưng ở lại đây cũng nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi khu vực này."

Nói vậy xong, Kiwa vội vã đi chỉ huy đoàn tuỳ tùng. Shushou trợn mắt nhìn bóng ông đi xa. "Đầu óc ông ấy thế nào vậy? Vậy mà mình vẫn tưởng người này lòng dạ tốt đẹp."

Kiwa rõ ràng hoàn toàn không nắm bắt được tình hình. Cả đoàn người này đang đi theo một con đường mà đáng ra họ không bao giờ nên bước vào. Đó chính là lý do họ bị tấn công. Vào thời điểm này, mục tiêu hàng đầu của họ đáng ra phải là rút lui thật nhanh, không phải là tiếp tục tiến lên.

Đó là chưa kể đến việc con yêu quái đã để lại vài phần thi thể sau đó biến mất không chút tăm hơi. Kiwa không nhận ra ẩn ý đằng sau hành vi kỳ lạ ấy ư? Trong không trung đầy mùi máu, vậy mà không thấy một yêu quái nào khác xuất hiện, xác chết trên mặt đất thế nên mới còn vài phần - rõ ràng là những yêu quái nhỏ hơn không dám xâm nhập vào địa bàn của con vật này.

Nó hẳn phải rất lớn và đáng sợ.

"Chúng ta không thể đi tiếp được."

Tất nhiên là các cương thị đã chọn đi đường vòng. Thứ yêu quái này thuộc về một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những thứ họ đã gặp phải trước đó.

Shushou đứng dậy. Cô cần phải quay lại và đuổi theo các hoàng chu. Nhưng cô không nhấc bước nổi. Kiwa và đoàn người của ông vẫn định đi tiếp. Cô có thể bỏ mặc bọn họ, một mình chạy thoát sao? Cô phải thuyết phục họ.

Phải nói cho họ hiểu rằng con đường này quá nguy hiểm, khiến họ quay đầu lại. Nếu đi nhanh, có lẽ cả đoàn sẽ bắt kịp các cương thị.

"A, không xong. Ngài Shitsu lại còn cái xe ngựa đó nữa."

Xét riêng công sức sẽ phải bỏ ra để thuyết phục vị này bỏ lại cái xe đó thôi, Shushou đã thấy có lẽ cô nên quay lại một mình là tốt nhất. Lần trở về, đuổi theo các cương thị, giải thích tất cả. Trong tình cảnh này, các cương thị biết rõ nên làm gì nhất.

Cân nhắc giữa các khả năng, Shushou đưa tay ôm đầu. "Nhưng chắc chắn các cương thị sẽ không tới đây để cứu đoàn..."

Ngay từ đầu, họ cũng như Shushou đã vào đây sau khi mặc kệ lời cảnh báo của các cương thị. Bản thân cô còn không biết mình đi bộ như thế này thì có bắt kịp được bên cương thị hay không. Nếu cô có kỵ thú thì may ra.

"Vẫn phải thuyết phục tất cả mọi người quay ngược trở lại thôi. Trước tiên phải bảo ngài Shitshu vứt bỏ hành lý, chia số đồ còn lại ra..."

Nhưng nếu từng này người quay lại và đuổi theo các hoàng chu, con yêu quái có thể sẽ đi theo được. Con vật này biết ẩn mình khi nghe thấy tiếng người, chứng tỏ nó thông minh hơn bất cứ loài yêu quái nào mà họ từng bắt gặp. Nhỡ việc này mang lại nguy hiểm cho cả đoàn người bên kia...

"Mình đúng là ngu xuẩn."

Giận Gankyuu, giận Rikou nữa cũng thôi, đáng ra giận mấy thì cô vẫn phải nhịn xuống bằng được.

"Làm thế nào bây giờ..."

Đoàn của Kiwa lên đường. Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, lần đầu tiên Shushou chọn ngồi trên xe ngựa. Trên đường đi, đoàn đã phải dừng lại ba lần bởi có người biến mất không biết từ lúc nào.

Họ đang bị con yêu quái kia bám theo.

Nó giấu mình trong rừng cây, tìm cơ hội bắt đi những người đi rơi lại phía sau hoặc cách hơi xa đoàn. Nó xé nát các nạn nhân, tựa như chỉ giết chóc cho vui.

Theo bản năng, tất cả mọi người đều đi nhanh hơn, sợ hãi như đang bị quỷ đuổi. Những người có ngựa đều leo lên ngựa, sóng vai gấp rút đi về phía trước. Đến tối, tất cả mọi người tụ tập lại, im thin thít như một bầy chuột, thức trắng đêm canh chừng.

Ấy thế mà khi mặt trời lên, một hai người đã biến mất.

"Không giết được nó e rằng không xong..."

Sớm muộn gì họ cũng sẽ nhập đoàn với các hoàng chu. Cứ thế này, con yêu quái sẽ chỉ có thêm mồi để chơi. Tốt nhất là dừng lại, diệt con vật giảo hoạt này trước. Nhưng dù cô có giải thích thế nào với Kiwa, ông vẫn không tiếp thu ý kiến này.

Chẳng mấy chốc, họ từ bỏ những nỗ lực tìm kiếm hay chôn cất nạn nhân. Đoàn người liều lĩnh tiến về phía trước trong làn bụi. Không ai ngủ lâu hay được yên giấc. Sau hai ngày di chuyển cấp tốc, cuối cùng họ cũng đi hết đoạn rừng rậm.

Những tiếng kêu sung sướng đồng loạt nổi lên. Đến đây, yêu quái sẽ không còn chỗ ẩn mình nữa. Trước mắt chỉ có bãi cỏ mở rộng. Quang cảnh tiêu điều trải dài trước mắt, trơ trọi vài tảng đá và bụi cây thấp. Cảnh vật hoang vắng như một mặt biển lặng.

"A, tốt quá rồi. Không còn nơi để trốn nữa, hẳn con yêu quái đó sẽ không tiếp tục đuổi theo chúng ta." Kiwa mỉm cười, giục đoàn người ngựa đi về phía trước. Tất cả như được giải phóng tâm hồn, vội vàng tiến lên.

Vừa qua trưa thì tiếng thét nổi lên ở phía cuối đoàn người dài. Shushou thoáng thấy bóng một con vật lớn có dáng người. Những người ở cuối đoàn chạy tán loạn.

Chiếc xe ngựa tăng tốc. Những người đi bộ nhanh chóng bị bỏ lại, chẳng mấy chốc đã khuất bóng do địa hình trập trùng.

"Ngài Shitsu, không được! Những người kia-"

"Chúng ta cũng không giúp gì cho họ được, Shushou à. Chỉ còn cách tận dụng khoảng thời gian này để chạy thoát thôi."

"Nhưng-!"

"Ta rất tiếc cho những người đó, nhưng nếu quay lại thì chúng ta sẽ làm gì? Thoả mãn lương tâm thôi ư? Chẳng phải chúng ta có những sứ mệnh quan trọng hơn sao?"

"Sứ mệnh?"

"Đúng rồi. Vì sao hai ta lại thăng sơn? Vì phải tới núi Hou, trở thành vương, cứu vớt ba vạn dân của Kyou này. Một vị vương thuộc kiểu hi sinh bản thân vì một vài người sẽ chỉ đẩy ba vạn thần tử tương lai vào hiểm cảnh hơn thôi."

Shushou trừng mắt nhìn ông. "Ngài nghĩ một kẻ không cứu nổi vài người thì sẽ cứu nổi ba vạn người sao?"

"Cháu nghĩ trên đời này có kẻ nào làm vương mà lại không hại chết một ai ư?"

Shushou nghiến răng, không trả lời.

"Hi sinh số ít để cứu lấy số đông, hay là chiều theo lòng thương cảm, chấp nhận quốc gia không vương dần dần lụi tàn? Một người ngồi trên ngai vị phải sẵn sàng đối mặt với vô số những quyết định như vậy, Shushou."

"Chuyện đó-"

"Hi sinh họ như vậy, ta đương nhiên cảm thấy rất khó chịu. Nếu ta có khả năng cứu được họ, ta sẽ không ngại ngần gì mà quay lại ngay. Nhưng ta lại không có. Cách tốt nhất để trân trọng sự hi sinh của họ là tiến về phía trước, vì họ mà cống hiến sức lực, đền đáp ân nghĩa."

"Làm vậy..."

Chẳng khác gì các hoàng chu. Xét cho cùng vẫn là nhân lúc người khác gặp nạn để chạy thoát. Không có cách nào để cứu được nhiều người hơn ư?

"Mình đúng là dại." Shushou tự nhủ, âm thanh chìm đi trong tiếng xe chạy và vó ngựa.

Kẻ mạnh giúp người yếu, đó là nghĩa vụ. Nhưng trong Hoàng Hải không ai mạnh cả. Kẻ mạnh chỉ có thể giúp người yếu trong một thế giới mà họ tự cứu được mình. Ở đây, các cương thị cũng chẳng phải bậc cường giả.

Khi một yêu quái mạnh xuất hiện mà họ không đơn độc đối đầu được, họ liền đi đường vòng. Nếu tình cảnh thuận lợi hơn, may ra họ sẽ cứu theo được hai ba người. Tuy được thuê làm hộ vệ, nhóm cương thị hoàn toàn không thể làm chủ hoàn cảnh.

Cương thị biết cách giữ mạng cho bản thân với nỗ lực tối thiểu, chừa lại vừa đủ để bảo vệ chủ thuê. Vượt qua giới hạn đó, họ chẳng cứu vớt nổi ai nữa, cho dù có muốn hay không.

"Chung quy chỉ là vậy."

Dù có quen thuộc với Hoàng Hải đến đâu, hoàng chu cũng không có thế mạnh tại đây, không thể mang theo một người không có những sự chuẩn bị từ trước theo hành trình được. Để bảo đảm an toàn tối đa, ngay từ đầu tất cả mọi người trong đoàn phải sẵn sàng nghe theo mọi chỉ dẫn của họ. Ví như khi nguồn nước không uống được, họ sẽ cần có đá manou mang theo từ đầu, chứ không thể tìm xung quanh. Hoàng Hải không có cửa hàng. Hoàng Hải không có đường. Một dải đất thẳng không làm nên con đường. Nơi đây không có chỗ cho sự hối hận, cũng không có cửa để bỏ cuộc giữa chừng. Thắng bại trong Hoàng Hải được quyết định bởi những chuẩn bị từ trước khi bước vào đó.

Phải tiếp thu ý kiến của các cương thị, sắp xếp chu toàn ngay từ đầu, kính trọng tri thức của cương thị, tin cậy nghe lời họ - nếu không làm vậy, ngay cả những cương thị giỏi nhất cũng không bảo vệ cho được. Người ta thuê cương thị không phải để làm chủ của họ. Quyền chỉ đạo trong hành trình phải do cương thị nắm giữ.

Chỉ có các hoàng chu mới biết được lúc nào dùng lửa và lúc nào không. Họ có thể quan sát địa hình, tổng kết và phán đoán chính xác dựa vào kinh nghiệm và trí tuệ được bồi đắp từ khi còn nhỏ. Ý nghĩa của việc thuê cương thị chính là tìm người có kinh nghiệm nhất để dẫn đường.

"Bỏ nhiều tiền ra, liền được người khác đưa tới núi Hou..."

Việc này khác với thuê một hộ vệ. Thuê cương thị tức là thuê họ đi tới núi Hou, tạo dựng nên toàn bộ hành trình, chủ thuê chỉ đi nhờ theo, vừa bị chỉ đạo vừa được chăm sóc. Với số tiền thuê lớn đó, cương thị liền trù bị cho một người này. Sự an toàn của người khác, của những Kiwa hay Chodai nào đó, hoàn toàn không nằm trong tính toán của họ. Nếu không thì sẽ cần thêm rất nhiều cương thị nữa.

"Mọi người đều phải mang theo cương thị, không thì không xong."

Mỗi đợt thăng sơn đều cần một đội cương thị lớn như vậy, may ra khi hội sức lại mới có thể giảm bớt nguy hiểm. Nhưng trên thực tế, phần lớn người tới đây không có cương thị. Kiwa có hơn bốn mươi tuỳ tùng, nhưng tất cả đều không biết gì về Hoàng Hải. Nếu ông thuê một cương thị, chắc chắn ngay từ đầu người này sẽ đề nghị bớt người bớt của, có thể thêm chu thị để bổ sung nhân lực.  Dù có đông đến mấy, nếu không biết cách hộ thân trong Hoàng Hải, để rồi phải hi sinh người khác trong lúc tìm đường thoát thân, thì cũng không thể làm nên chuyện gì.

"Đáng hận nhất là... Đến giờ mình mới hiểu được điều này." Shushou tự dằn vặt trong lúc chiếc xe tiếp tục chạy nhanh giữa vùng hoang dã. "Gankyuu hoàn toàn đúng khi cười nhạo mình..."

Tới hoàng hôn, họ giảm tốc độ. Đã bỏ xa lại con yêu quái cùng những người bị hi sinh phía sau, những người trong đội đều thở ra một hơi.

Shushou xuống xe, quay nhìn vùng bụi rậm đã mờ nhạt sau làn bụi. Nhân số của họ chỉ bằng một phần ba lúc trước. Số người bị bỏ lại nhiều đến mức này.

Đặt chân xuống mặt đất tựa hồ như còn đang rung chuyển, cô tiến về phía Kiwa, lúc này đang nhóm lửa.

"Ngài Shitsu, cháu có điều này muốn cầu ngài."

"Sao vậy?" Kiwa quay đầu lại, hỏi với giọng ôn hoà.

"Ngài đã giúp cháu nhiều như vậy, quả thực cháu rất băn khoăn vì phải nói ra chuyện này."

"Ây, làm sao thế?"

"Cháu muốn xin ngài một ít nước và thực phẩm ạ."

"Shushou à?"

"Nếu không quá phận thì cháu xin thêm một cây giáo hay thanh kiếm được không ạ?"

"Shushou! Ý cháu là gì vậy? Vì sao cháu lại cần những thứ ấy?"

"Cháu muốn quay lại."

"Shushou!"

"Cháu sẽ quay lại tìm những người đi bộ. Nếu tìm được họ và con yêu quái đã bỏ đi thì tốt. Nếu không, cháu sẽ cùng họ tìm cách diệt con thú đó."

Shushou hốt hoảng kéo tay cô. "Cháu nói mê sao!"

"Ngài Shitsu, ngài vẫn chưa hiểu ư? Ngay từ đầu chúng ta đã không nên đi theo con đường này. Con yêu quái đó chẳng dễ gì mà bỏ cuộc đâu. Nếu cứ tiếp tục, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ dẫn nó tới những người khác."

"Cái dại của chúng ta đã quá rõ rồi. Không còn cách nào để thay đổi được chuyện này nữa. Có lẽ việc hi sinh người khác để bỏ chạy là một cách sàng lọc trong tự nhiên, nhưng mang tai hoạ tới cho những người vô tội thì không thể được."

"Nhưng, Shushou, cháu bình tĩnh nghĩ lại xem..."

Shushou lắc đầu. "Cháu đã nghĩ cả rồi. Lúc trước, cháu thấy giận trước cung cách của các cương thị nên mới đi theo ngài. Cháu giận họ coi thường và bỏ rơi những người không hiểu Hoàng Hải. Nhưng nếu chúng ta bỏ rơi những người không đi ngựa thì có khác gì các cương thị đâu?”

"Nghe ta nói đã, Shushou…”

“Cháu cũng hiểu đây là tình cảnh không thể tránh khỏi. Nhưng nếu đã bất mãn với các hoàng chu, vậy thì cháu nhất định không được làm thế này. Hành động của cháu quá ngớ ngẩn. Cháu phải quay lại nhận lỗi thôi - ấy là nếu con yêu quái kia không bám theo cháu.

"Shushou!"

"Cháu chưa hiểu gì về hoàng chu mà đã tự chuốc căm tức vào người, còn không nghe lời khuyên của họ, tự lao vào nguy hiểm. Nếu muốn quay lại, cháu sao có thể dẫn mối hoạ đó theo cùng? Cháu sẽ không chấp nhận làm thế. Cháu xin ngài đấy, ngài có thể cho cháu một ít nhu yếu phẩm được không? Chỉ cần một ít mà cháu cầm được thôi. Không được cũng không sao đâu ạ, cháu không trách ngài đâu."

"Ta sao có thể cho cháu được, cháu lại muốn quay lại, chuyện như thế-"

"Dạ, cháu hiểu rồi ạ." Shushou quay gót. Tay không mà đi có khi lại càng lợi.”

"Shushou, chờ một chút!"

"Nếu ngài không có dũng khí để quay lại, vậy ngài cứ làm theo ý ngài. Cháu không thể bắt ngài làm khác đi được. Cháu thà đi một mình còn hơn phải chung đường với một người nhu nhược đến mức không chịu trách nhiệm với sai lầm của bản thân. Đừng cho rằng cháu cũng sẽ như vậy."

"Shushou!"

Shushou hơi quay người, phẩy tay một cái, "Đa tạ ngài đã giúp cháu. Ngài Shitsu, mong ngài hãy thận trọng."


------------------------------


Một tầng cát bốc lên lơ lửng trong không trung, khiến cả vùng đất này nhuộm vàng.

Người đàn ông thở dốc. Dù đã cố chạy thật nhanh, trước mắt anh vẫn chỉ có một mảng mịt mờ, không thấy bóng xe ngựa của chủ thuê. Mỗi lần leo lên một sườn dốc, anh lại thầm cầu nguyện rằng tầm nhìn từ trên đỉnh sẽ thoáng đãng hơn, hoặc ít nhất thì có thể gặp những người khác trong đoàn cũng đang nghỉ chân, may hơn nữa thì là đoàn đi trước quay lại tìm bọn họ.

Mỗi lần chờ mong là một lần thất vọng.

Dẫu đã tuyệt vọng, anh vẫn cố ngẩng đầu mà đi, lên được đỉnh gò đất, để rồi vẫn chỉ thấy màn bụi mà chủ nhân của mình đã để lại đằng sau và gục đầu xuống. Trên đường xuống dốc, anh chỉ chúi xuống nhìn cái bóng dưới chân mình - cái bóng càng ngày càng dài sau mỗi gò đất anh vượt qua.

"Shoutan," một trong những người đồng hành với anh hổn hển bảo, "Đại nhân bỏ chúng ta thật ư?"

Đã đến nước này, Shoutan buộc phải đối mặt với sự thật, "Ai, xem ra là vậy rồi."

Anh thở ra một hơi. Cơn đau nhức bên sườn nhắc nhở với anh rằng cái cơ thể đã bốn mươi sáu tuổi này chẳng còn chịu được bao lâu nữa.

"Chắc là đại nhân đang nghỉ chân, nếu chúng ta đi tiếp, có khi-"

Shoutan dừng lời, hít vào một hơi. Bản thân anh cũng chẳng tin những gì mình đang nói. Kiwa đã bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, người đi bộ không thể bắt kịp. Cho dù họ có rút ngắn được khoảng cách trong lúc chủ nhân đang nghỉ, chỉ cần con yêu quái lộ diện là Kiwa sẽ lập tức biến mất. Họ sẽ chỉ ở lại hít bụi mà thôi.

Người đàn ông đang đi phía sau Shoutan ngã quỵ xuống đất, "Khốn nạn."

"Này!" Shoutan vội gọi, nhưng người kia đã lắc đầu.

"Chịu thôi. Tôi không chạy nổi một phân nào nữa."

Shoutan cũng dừng lại. Một người trong nhóm không nói không rằng mà ngồi thụp xuống, nằm vật ra đất. Rồi lại thêm một người nữa làm theo y hệt.

Nếu chạy tiếp, một chút nữa thôi họ sẽ đuổi kịp Kiwa. Nhưng đến loại hi vọng này cũng chẳng còn. Shoutan cũng ngồi xuống. Cổ họng anh khô cháy, cạnh sườn có cảm giác như bị đá đâm vào. Anh nằm lăn ra.

Con yêu quái đó sẽ đến. Nó đã đuổi theo họ suốt một đường này. Một cuộc tập kích rồi sẽ lại xạy ra. Dừng lại như hiện giờ, khoảng cách giữa họ với Kiwa càng bị nới rộng, nhưng anh chẳng thèm quan tâm nữa.

Không ai nói một lời nào. Họ ngồi hay nằm, thở phì phò một hơi rồi lại một hơi. Một nhóm đi chậm hơn phía sau bắt kịp được với họ. Những người mới đến nhìn Shoutan và nhóm của anh. Shoutan và các bạn đường cũng nhìn lại. Tất cả im lặng.

Khuôn mặt của họ dúm lại trong kinh hoảng. Từng người lần lượt đổ gục xuống đường như một bờ đê lở, không thốt được lời nào. Rồi vầng trăng dâng lên. Các nhóm tuỳ tùng bị Kiwa bỏ lại gom dần gom dần lại quanh một cái ao nằm dưới chân gò.

Họ đã bị bỏ rơi. Khi tiếng la hét nổi lên, họ đang kéo xe ở phía sau, chỉ kịp thấy đoàn ngựa xe đằng trước chạy hút tầm mắt. Thấy sẽ phải đuổi theo chủ một đoạn đường xa, họ vội bỏ xe lại mà chạy, dù biết sau đó sẽ bị trách mắng nặng. Nếu kéo đồ theo thì sẽ không bao giờ đuổi kịp được một chiếc xe sáu ngựa. Suốt đường đuổi, họ chỉ gặp những người đi bộ khác, cùng với yêu quái.

Phần lớn những người thăng sơn đều cưỡi ngựa nên số người đi bộ còn lại chủ yếu là tuỳ tùng của Kiwa hay những người không may có chủ nhân bị chết trước đó, chỉ còn một lựa chọn là đi tiếp.

Chỉ còn cách dựa vào hai chân để chạy, đó là đường sống duy nhất; nhưng dù có chạy đến đứt hơi, dù rời xa khỏi vị trí đã bị yêu quái tập kích đến bao nhiêu, họ vẫn không cảm thấy an toàn. Con vật kia nhanh hơn tốc độ của họ nhiều. Nếu không có ngựa hay kỵ thú, chạy trốn là việc gần như không tưởng. Những ý nghĩ như thế cứ quay cuồng trong đầu, khiến chân họ nặng như chì. Cảm giác rằng nỗ lực chỉ là vô nghĩa cứ lớn dần, trong lòng bỏ cuộc thì chân cũng thấy không chạy nổi nữa.

Tới khi trăng treo cao trên bầu trời phía đông, số người tụ tập quanh ao nước đã đến chừng một trăm. Họ ngồi vây lại, trầm mặc. Thỉnh thoảng trong đám người vang lên tiếng mắng chửi, nhưng không ai đáp lại.

"Lại đến đêm rồi..."

Một giọng nói chợt nổi lên giữa không gian tĩnh lặng nặng nề.

"Ừm," Shoutan đáp.

Lại đến đêm. Mối nguy càng tăng lên gấp bội. Trong lúc họ ngồi ở đây, con yêu quái kia đang không ngừng áp sát.

"Đằng nào cũng thế thôi," ai đó buông một câu.

Shouta lại gật đầu đồng tình. Không ai trong số họ vào Hoàng Hải vì muốn vậy. Họ chỉ đi theo chủ nhân của mình. Shoutan là một trong những gia nô trong nhà Kiwa. Đã có lệnh phải tham gia vào hành trình này, anh tất nhiên không thể cãi lại. Anh đã đi bộ rất lâu rất lâu, trong khi chủ của mình ngồi trên chiếc xe ngựa luôn luôn ở trong tầm mắt. Đến lúc ông nghỉ chân, anh liền chuyển sang làm việc. Cuối cùng thì Kiwa đã ném anh lại để bỏ chạy. Trong lúc yêu quái tập kích, Shoutan và đoàn tuỳ tùng chạy bộ, còn những người dùng ngựa và kỵ thú tất nhiên sẽ có lợi thế về khoảng cách khi bỏ trốn. Chung quy chỉ có thế.

"Đúng là khốn kiếp," có người bật lên lời mắng.

Shoutan không thể không đồng tình, "Nói không sai."

"Cả đường đi thì sung sướng nhờ công của chúng ta, lúc gặp nguy hiểm thì lại mang chúng ta ra làm lá chắn."

"Ờ, tự thu vén cái mạng để chạy tới núi Hou. Gì chứ, cứ làm như bọn này làm nặng gánh không bằng."

"Có khi lại ăn may được chọn làm vương, vinh hoa vĩnh viễn đấy."

"Giời, bỏ tuỳ tùng lại để chạy như thế thì đời nào thành vương được."

"Ai mà biết. Mấy người cầm quyền bây giờ chẳng rặt vô dụng đó sao."

"Anh nói cũng đúng đấy."

"Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng sẽ chẳng biết được."

"Tốt thôi, đỡ phải thấy lão ta kênh kiệu thêm."

Tiếng cười lan ra như sóng gợn quanh ao. Shouta cũng mỉm cười. Anh chẳng còn làm gì khác được.

"Này-"

Một tiếng hô căng thẳng khiến Shoutan vội cuộn người lại theo bản năng. Cứ cho là ra sao cũng được, khi có nguy cơ yêu quái tấn công, anh vẫn nghĩ đến việc sẵn sàng chạy trốn. Và anh không phải là người duy nhất làm vậy. Họ đều còn khao khát được sống.

"Có cái gì đó đang tới..."

Mọi người cùng giật mình hít vào một hơi, ngước nhìn sườn dốc phía trước. Những người ngồi bên rìa thì vươn cổ nhìn sang phía bên kia.

"Yêu quái ư?"

"Không..."

"Là một người."

"Có ai đó quay lại."

Tất cả nuốt nước bọt, nhìn về phía nọ.

"Chỉ một người."

"Nhưng kia là-"

Những người ngồi sát rìa đất nín lặng.

Ngồi ghé trên sườn dốc, Shoutan cũng nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ. Từng âm thanh vang lên rõ ràng giữa sự tĩnh lặng tuyệt đối. Rồi một giọng nói cất lên như một làn mưa ấm áp hạ xuống trên đầu họ.

"Có ai ở đây không?"

Tiếng bước chân trở nên vội vã hơn. Một thân hình bé nhỏ xuất hiện trên sườn đất.

"Mọi người không sao chứ?"

Lời hỏi tràn đầy sự lo lắng. Những người đã dồn ứ lại bên ao nước bất giác đồng loạt nhao nhao cất tiếng trả lời. Shouta cũng không ngoại lệ. Một mình cô gái này đã trở lại, có lẽ cô sẽ làm được gì đó để giúp họ... Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất vào lúc này. Mọi người đều biết cô gái này không phải là một người trong đoàn tuỳ tùng. Cô là một người thăng sơn.

Chằng biết từ lúc nào, tiếng ồn ào đã trở thành tiếng hoan hô. Sửng sốt trước cảnh này, cô gái nhìn khắp quanh ao với ánh mắt bối rối. "Mọi người có vẻ vui khi thấy tôi về đây, nhưng tôi cũng phải xin lỗi, tôi không có hành lý hay vũ khí gì cả. Tôi chỉ có một thân này thôi."

"Chẳng cần lo đâu," ai đó trả lời.

"Dạ? Mọi người đều ổn ạ? Có ai bị thương không?" Cô gái nói rồi lại nở cười khó xử, "Làm sao mà mọi người ổn được. Nhưng tới được đây cũng là rất đáng mừng rồi."

Shouta nhìn cô với vẻ cảm kích. Họ không mong chờ những người thăng sơn mang lại được lợi ích gì cho mình, việc người ta quan tâm tới họ, mong muốn họ được bình an mới là quan trọng.

Cô gái đi xuống bờ ao, đưa mắt nhìn mọi người rồi hỏi: "Hành lý của mọi người đâu rồi ạ?"

Cảm thấy như đây là một lời quở trách, ai đó liền thú nhận rằng họ đã ném đồ lại khi chạy trốn.

"Lúc phải chạy thì những thứ đó đúng là phiền thật nhỉ? Nhưng chúng ta phải quay về lấy chúng lại. Nếu không có nước và thức ăn thì e rằng sau đây khó mà đi xa được.

Sau đây... Shouta lẩm bẩm. Vừa lúc ấy, cô gái đã dừng bước, quay nhìn anh, "A, chú trước thuộc đoàn của ngài Shitsu. Chú không sao thì tốt quá."

"Ừ nhưng..."

"Nếu ở lại đây thì chúng ta cũng chết vì đói khát mất. Chúng ta cần số hành lý đó, cả nước và thực phẩm. Ở đây có những ai là đủ nhu yếu phẩm cho bản thân ạ?"

Một vài cánh tay lẻ loi giơ lên.

"Như vậy là vẫn thiếu rất nhiều. Phải, chúng ta phải quay lại."

"Nhưng-" Trở lại bằng cách nào? Ngay cả ngựa họ cũng không có.

"Nhưng gì ạ? Chúng ta cần số hành lý đó, đúng không? Không có chúng thì coi như chúng ta từ bỏ mọi hi vọng." Shushou mỉm cười nói tiếp, "Đi bộ cũng đến được núi Hou mà. Đến núi Hou rồi thì yêu quái không làm gì được nữa. Cho nên hãy đi thôi."

Cô nói cứ như đang đề nghị đi dạo. Nói xong, Shushou liền vòng sang bên kia ao, bắt đầu đi theo đường về.

"Nhưng- Tiểu thư... tiểu thư Shushou-"

"Không phải tất cả chúng ta đều đã đi bộ đến đây sao? Quãng đường còn lại ngắn hơn đường từ lúc xuất phát tới đây rất nhiều. Tôi đoán chỉ còn chừng nửa tháng thôi. Đã đi được hơn một tháng rồi, giờ mà ngần ngại thì thật không phải."

"Nhưng còn yêu quái..."

"Yêu quái vẫn xuất hiện khắp đường đi mà ạ? Đến ở ngoài Hoàng Hải cũng có rồi. Cả đoàn mình đến được đây tức là ai cũng tốt số. Từ đây trở đi, chuyện bị tập kích rồi chết hết cũng khó mà xảy ra được nữa."

"Tiểu thư nói nghiêm túc đấy ư?"

"Còn nếu không có nước và thực phẩm thì tất cả chắc chắn đều không thể sống được bao lâu nữa."

"Nhưng chúng ta vẫn còn hành trình từ núi Hou trở lại nữa!"

"Vâng. Người chu thị đi cùng với tôi lúc trước đã mang đủ phần cho hai người, tính cả hai chiều, vậy mà đồ đạc cũng không hơn sức cõng của một người cường tráng đâu ạ. Nhỡ có chuyện gì thì cứ cố đến núi Hou đã là được, tới núi Hou rồi thể nào cũng có cách."

"Còn cách nào nữa?"

"Ai da, thì núi Hou có kirin mà ạ? Một nhóm người lớn như thế này mà chết đói trước cổng nhà ngài ấy thì chắc ngài ấy tắt thở luôn cho rồi. Những người phục vụ kirin chắc chắn không thể bỏ mặc chúng ta được, nhất định có thể cho ta đồ để sống tiếp. Nếu không xin được đủ đồ cho cả đường về thì nương nhờ lại tại núi Hou cũng được. Rốt cuộc thì cũng là đi làm cho người khác, bỏ những loại chủ nhân một mình đào tẩu kia để đi theo kirin xem ra tốt hơn nhiều đúng không ạ? Dù sao thì kirin cũng là một sinh vật từ bi."

Shoutan kinh ngạc mở miệng, sau đó thì bật cười. "Cũng đúng thật."

"Cho nên ta phải quay về đi. Hơn nữa con yêu quái đó cũng sẽ không ngồi đợi mãi ở một chỗ. Cho đến nay không phải chúng ta vẫn gặp tình trạng như vậy đó sao? Nhân dịp này, hãy quay lại sửa soạn chỗ hành lý đó, chỉ mang theo những thứ thiết yếu cho đường tới núi Hou thôi."

Xung quanh cô, mọi người bắt đầu đứng dậy.

"Đúng đúng, các vị phải lên tinh thần đi ạ. Đến núi Hou rồi thì biết đâu tuỳ tùng cũng có thể được chọn làm vương. Trước mặt kirin thì chủ hay tớ cũng như nhau thôi. Các vị chính ra cũng là người thăng sơn đó, cho nên không được bỏ cuộc."

Được những lời của cô khích lệ, đoàn người bắt đầu hành trình trở về. Cô gái này không thể ngây thơ đến thế được, Shoutan tự nhủ. Cho dù vậy, một chút hi vọng đã nhen nhóm lên trong lòng anh. Viễn cảnh tương lai mà cô vẽ ra đã giúp anh tập trung tâm trí vào sinh mạng của mình - cái sinh mạng mà vài phút trước dường như chẳng đáng gì nay đã trở nên quý giá không thứ nào sánh được.

"Nói chung mọi người đừng đi tách xa khỏi nhau. Cố gắng tụ tập gọn vào một chỗ, liên tục để ý đến những động tĩnh xung quanh. Nếu có gì trông hơi giống yêu quái thì lập tức kêu lên. Mà mọi người nghe thấy tiếng kêu lên xong thì hãy nghĩ đến bản thân mình thôi, lập tức chạy đi."

"Nhưng yêu quái sẽ nhanh hơn."

Shushou thở dài, nói: "Vâng. Nhưng cũng không thể đứng một chỗ được. Vậy phải chạy ra khỏi vị trí đó, tìm cách trốn vào một bụi cây hay sau tảng đá lớn."

Shoutan há mồm. "Trốn đi? Làm thế nào mà-"

"Nếu không tìm được bụi cây hay tảng đá thì nằm rạp xuống đất cũng được. Hãy nằm sát vào mặt đất, không nhúc nhích và không phát ra một tiếng động nào, cho dù nó có đến gần đi nữa. Cứ như vậy, con yêu quái sẽ không nhận ra là có người. Tình huồng đó rất đáng sợ, nhưng đó là cách tốt nhất. Lần trước tôi đã làm vậy nên mới thoát chết. Chú có nhớ không?"

"Ừm." Shoutan gật đầu.

"Lúc đó tôi thấy bóng con yêu quái đậu ở cành cây ngay trên đầu, chỉ cách bằng giữa hai ta bây giờ thôi. May mà tôi nhịn sợ được để nằm im, kết quả là mới không bị tấn công. Chẳng phải giờ còn đang sống sờ sờ đây sao?"

Những người xung quanh gật đầu. Đã ráp mặt với con yêu quái đó và sống sót được, lời của cô gái nhỏ này quả thực có sức thuyết phục.

Được động viên bởi điều này, đoàn người vừa đi vừa nghỉ để trở về con đường cũ. Vừa tới hừng đông thì đến nơi họ đã vứt bỏ hành lý lại. Cũng như những lần trước, con yêu quái đã để lại một số thi thể. Tất cả gấp rút sửa soạn đồ đạc; tuy vậy, đến khi làm xong, mọi người đều đã quá mệt mỏi, không thể lên đường được nữa.

"Cũng đúng," cô gái nói, ngước nhìn vầng mặt trời vừa ló dạng ở phía đông, "Vào ban ngày, việc tìm chỗ ẩn mình khó khăn hơn, con yêu quái đó sẽ bớt hoạt động. Chúng ta nên nghỉ thôi."

"Nghỉ vào ban ngày? Vậy là đi-"

"-vào ban đêm. Ở trong rừng, tầm nhìn sẽ hạn chế, chỗ để con vật đó giấu thân cũng rất nhiều, tất nhiên là đi đường bộ sẽ vô cùng nguy hiểm. Chẳng ai đoán được là con yêu quái kia sẽ nấp ở đâu. Nhưng hiện tại xung quanh đây trống trải, cho dù trời tối, chỉ cần có ánh trăng là đủ để chúng ta nhận thấy bất cứ một bóng đen nào đang tới gần rồi."

"Cứ... cho là vậy đi."

"Không sai đâu ạ, yêu quái rất mẫn cảm với ánh sáng. Mắt chúng nhìn tốt trong bóng đêm, nhưng lại bị loá bởi ánh sáng. Khi ngủ chúng ta cũng không nhúc nhích không làm ồn gì, nếu ngủ nép vào dưới một bụi cây hay cạnh một tảng đá thì sẽ không dễ gì bị phát hiện."

"Có lý đấy."

"Quyết định như vậy đi. Giờ chúng ta hãy ngủ, tối cố gắng đi tiếp. Xin nhớ giữ hành lý sát trong tầm tay, đặc biệt là nước. Tốt nhất là buộc bầu nước vào cổ tay, xa hơn là không ổn."

Sau đó, để đảm bảo rằng cả đoàn sẽ không bị phân tán, Shushou đi tìm chọn một vị trí bao quát tốt khu vực này. Bất giác, cô đã trở thành người chỉ huy của một đội ngũ nhỏ, không ngoài lý do rằng không có ai phản đối hay xung phong làm việc này. Những người này cũng vốn quen nghe theo lệnh của người khác, khi phải độc lập quyết định điều gì đó, họ lại thấy bồn chồn.

Tuy con yêu quái vẫn tiếp tục tấn công, những người không may gặp nạn đều bình tâm nằm im chịu mệnh, để thời gian cho những người còn lại cố hết sức chạy đi, trốn vào bên các bụi cây tảng đá như Shushou đã dặn. Cũng nhờ vậy mà những trường hợp thoát chết dần tăng nhanh, khiến tất cả có thêm dũng khí.

Khi bị tấn công, người ta lập tức kéo tay người nằm bên mình để chạy. Chạy trốn cùng nhau là một kinh nghiệm mà họ đã học được: một người muốn nằm yên nhịn thở thì cần sự trấn tĩnh rất lớn, nhưng khi có hai người hỗ trợ lẫn nhau thì điều này trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi con vật bỏ đi, cả đoàn lại quay về thu thập hành lý và đi tiếp. Sau ba ngày đêm lặp đi lặp lại như vậy, tuy nhân số và hành lý không ngừng giảm sút, sống đông đội ngũ vẫn được bảo toàn, vì vậy mọi người tiếp tục vững vàng đi tới.


------------------------------


"Không thấy vết bánh xe."

Kinhaku ngồi xổm trên mặt đường, kiểm tra nền đất cứng.

"Những người đó vẫn chưa tới."

Họ đã vượt qua vùng rừng rậm, lần theo những dấu hiệu được để lại bởi các cương thị đi trước và tiến vào một trảng cỏ. Sau khi đi xuyên qua một đáy cốc hẹp, họ đã trở lại con đường chính. Cả quá trình, họ không bị yêu quái tập kích, cũng không gặp phải trắc trở đặc biệt gì.

Có điều, khi trở lại đường chính, họ không tìm thấy một dấu hiệu gì cho thấy Kiwa và những người đồng hành đã đi qua đây.

Mới đầu ngày, ánh nắng đã sáng chói, phản xạ trên mặt đường. Kinhaku quay nhìn Gankyuu. "Không lẽ họ bị tấn công?"

"Hẳn rồi," người chu thị lạnh nhạt đáp.

"Chúng ta nên làm gì?"

"Còn làm gì? Mặt trời lên rồi, chuẩn bị cắm trại thôi. Nếu còn sống, họ sẽ đến trong lúc chúng ta đang ngủ. Dù sao những người đó cũng không thông minh đến mức nghĩ ra rằng phải nằm yên vào ban ngày và đi tiếp vào ban đêm."

Kinhaku gật đầu, nhưng vẫn quay nhìn con đường. Rốt cuộc họ đã bị tập kích, hay là...

Đoạn đường phía trước đi vòng qua một gò đá. Đứng quan sát từ đỉnh gò, quang cảnh bằng phẳng hiện ra trước mắt anh, không có đến một bụi cỏ. Thất vọng đưa mắt tìm Gankyuu, anh thấy vị chu thị đã bỏ đi tìm nơi cắm trại từ bao giờ.

"Ai, chu thị đúng là theo kiểu chu thị."

Kinhaku lắc đầu cười. Chu thị không phải là cương thị, không hiểu được một hành trình thăng sơn có thể thay đổi kinh khủng đến nhường nào khi đoàn người đã mất đi con bằng non của nó. Bản thân anh cũng chưa từng trải qua tình huống này, nhưng trong những câu chuyện được truyền lại qua các đời cương thị, những ví dụ cho anh hình dung không thiếu.

Làm gì bây giờ? Khi những cương thị khác cũng tìm đến anh với câu hỏi này, anh liền bảo họ dựng trại.

"Nếu đến khi chúng ta dậy mà họ vẫn chưa tới thì sao?"

Câu trả lời của anh không khác mấy so với lời của Gankyuu: "Chúng ta còn làm gì được? Nếu họ gặp phải con yêu quái đó, may ra hai ba người có thể trốn thoát mà sống sót tới đây. Đành chờ và hi vọng thôi."

"Cũng nên cho một đội cứu viện quay lại chứ? Ít nhất là để-"

"Không được nói ra câu đó!" Kinhaku trừng mắt ngắt lời người này. "Nói thế là chúng ta sẽ mất sự che chở của Shinkun."

Họ chờ tới lúc mặt trời lặn. Không thấy ai đến. Các lại cương thị cố gắng thuyết phục những người đang muốn nhanh chóng đi tiếp để ở lại thêm một đêm nữa. Tới chiều hôm sau, từ cuối đường cuối cùng cũng nổi lên một đám mây bụi. Nó tiến gần lại như thể đang trượt xuống một vách núi thoải. Họ có thể thấy cát sỏi đang nảy lên, lăn xuống dòng sông cạn dưới đáy cốc.

"Có người tới!"

Không biết từ đâu, trong đoàn người bắt đầu vang lên tiếng hoan hô. Đoàn người tới gồm mười mấy người cưỡi ngựa và kỵ thú. Thấy đội ngũ đang chờ mình ở phía trước, họ vội vã thúc vật nuôi chạy qua quãng đường còn lại, trên gương mặt ai nấy đều tỏ ra nhẹ nhõm hơn.

Kinhaku bước tới đón họ. "Không lẽ các vị là những người sống sót duy nhất?!"

"Không, vẫn còn những người ở xa phía sau," người đi đầu vừa thở dốc vừa trả lời. "Có yêu quái-"

Kinhaku gật đầu. "Các vị đã biết rõ là nó sẽ đến. Vẫn còn những người khác ư? Họ tụt lại sao?"

"Phải... Nhóm của Kiwa chắc đang tới. Có điều những người đi bộ..."

Kinhaku trừng mắt. "Tức là các vị đã bỏ lại họ để chạy tới đây?"

Thấy người này nhún vai gật đầu, Kinhaku tặc lưỡi. "Còn cô gái trẻ kia thì sao? Không gặp chuyện gì chứ?"

"Không biết. Tôi nghĩ là đi cùng Kiwa."

"Thế Kiwa đang ở đâu?"

"Tụt lại sau đây một chút."

"Không," một người cưỡi kỵ thú khác xen vào. "Tôi thấy vị tiểu thư đó xuống khỏi xe của Kiwa để quay lại rồi."

"Quay lại? Ý anh là quay lại tìm đoàn người đi bộ?"

"Chắc thế," người nọ gật đầu đáp.

"Thế con yêu quái đó đã bị giết chưa?"

"Chưa, bọn tôi nào có dư lực làm việc đó."

"Khỉ thật!" Kinhaku vội chạy trở lại tìm đội của mình. "Năm người ở lại đây. Số còn lại thì sau khi mặt trời lặn lập tức dẫn tất cả những người khác đi thật nhanh, không dừng lại vì bất cứ thứ gì!"

"Làm sao vậy?"

"Con yêu quái đó. Mấy người kia chưa diệt được nó khi chạy tới đây!"

"Tức là-"

"Nó sẽ bám theo, đó là bản tính của yêu quái. Biết mùi người rồi là chúng sẽ thích. Săn người dễ hơn săn các yêu quái khác." Nói rồi, Kinhaku liếc nhìn Gankyuu, "Chu thị lão đại nghĩ sao? Xem ra vị tiểu thư đó thấy đồng cảm với những người bị bỏ lại nên đã trở về cứu hay an táng cho họ."

"Cũng đúng phong cách của cô nhóc lắm," Gankyuu lẩm bẩm rồi cười nhạt, "Tôi vốn định tách đoàn ở đây để đi săn, nhưng ở lại giúp các vị để mắt tới mọi chuyện một chút cũng được."

"Thế thì tốt quá," Kinhaku cười cay đắng.

Lúc này, Rikou đang đứng bên Gankyuu liền xen vào: "Tôi cũng sẽ ở lại cùng Gankyuu và các vị."

Gankyuu liếc nhìn anh, "Hô?"

Rikou mỉm cười, "Chúng ta cùng giải quyết việc này."

"Tôi tưởng cậu hết hứng thú với cô tiểu thư đó rồi?"

"Tôi nhớ tôi có nói thế bao giờ đâu."

Gankyuu thở dài. "Được rồi, tôi nghĩ tôi đã nói nhiều rồi nhưng tôi sẽ nhắc lại cho cậu thêm một lần: Shushou xem ra không cần cậu nữa."

"Ừ thì vậy. Nhưng không chừng sẽ vẫn còn có lúc cô bé cần tôi. Tôi không thể không thử nghiệm giả định đó được."

"Bị yêu quái truy đuổi là đủ chuyện rồi. Cậu cứ đi ái ngại cho tính mạng của người khác đi, chứ tôi không có hứng đi làm những chuyện cứu người này đâu."

"Tôi chưa định nhờ anh đi cứu ai, tôi sẽ thuê anh."

Gankyuu cười đùa: "Ấy a? Bao nhiêu đây? Nói trước là tôi nhận cọc một nửa giá thuê bằng tiền mặt đấy."

"Dùng nó thì sao?" Rikou ném cương của Seisai sang. Anh tháo dây buộc của con haku khỏi tảng đá gần đó. "Dùng giá trị chênh lệch giữa một con suugu với một con haku làm tiền thuê. Tôi không tin anh có thể từ chối được. Giờ thì đi nào."


-------------------------------


Vừa nhìn đội ngũ trước mắt vững chãi đi tới, vừa lơ đãng nghe những lời tán chuyện sôi nổi của Shoutan, Shushou trăn trở một vài điều trong lòng. Nếu cứ đi tiếp theo con đường này, sớm muộn gì họ cũng sẽ nhập đoàn với Gankyuu và những người khác.

Và con yêu quái kia rõ ràng là có ý định đi cùng.

Vấn đề là chừng nào họ còn giữ đúng lộ tuyến, họ không thể không liên tục đi tiếp. Nên tìm cách giết con vật kia ở đâu và vào lúc nào vẫn là câu hỏi bỏ không.

Tuy có nhiều người không mang theo vũ khí, số trang bị của đoàn không quá thiếu. Yêu quái thường phải dừng lại khi ăn mồi, lúc đó nó có thể bị đánh úp bởi số đông. Nhưng con yêu quái này lại xuất hiện đột ngột như gió cuốn, tóm lấy một hai người rồi nhanh chóng bỏ chạy. Nó cũng không loanh quanh chọn lựa nhử mồi mà chỉ bắt nạn nhân đi. Thật sự là không một khe hở.

"Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?"

Bị Shoutan hỏi, Shushou gắng mỉm cười, "Tôi đang nghĩ chúng ta không thể cứ bỏ chạy được, phải tìm cách diệt trừ con yêu quái đó."

"Diệt nó ư?"

"Nếu có thể khiến nó ở yên một chỗ, dù trong thoáng chốc thôi cũng tốt. Phải làm cho nó tạm thời bị động."

"Phải," Shoutan nói nhỏ. Rồi anh đột nhiên kêu lên: "Tiểu thư Shushou, ngài xem kìa."

Nhìn theo hướng anh đang quay người, họ thấy trên mặt đường có một vật lớn màu đen. Tim Shushou suýt nhảy lên họng. Tuy trong không trung có mùi máu, ánh trăng đủ sáng để cho họ thấy đó không phải là con yêu quái mà là một thân xe ngựa. Một chiếc xe xiêu đổ thê thảm đã bị vứt lại ở đây.

"Đó là xe của ông chủ."

"Vậy là cuối cùng ông ấy cũng bỏ lại nó."

Thật trào phúng. Kiwa đã cố tình lao vào con đường nguy hiểm vì không muốn phải bỏ lại chiếc xe này. Khi tới gần, một vài người núp quanh xe liền bước ra, có lẽ là những người bị mất ngựa và thêm một vài tuỳ tùng bị Kiwa bỏ lại.

"Ngài Shitsu đâu?"

"Cưỡi ngựa chạy tiếp rồi."

"Thế sao... Đúng là một ông chủ tốt nhỉ. Nhưng cũng may là các vị vẫn ổn."

"Chúng ta nên làm gì?" Shoutan hỏi.

Shushou nhìn chiếc xe. "Để xem trong đó có còn thứ gì hữu dụng hay không."

Sau khi sắp xếp để mọi người nghỉ ngơi, Shushou bắt đầu tìm kiếm trong thùng xe.

"Tấm vải trùm xe và mấy chiếc lều này có thể dùng để nguỵ trang được. Đắp chúng ngủ vào ban ngày thì trông chúng ta sẽ giống màu với mấy tảng đá xung quanh, không dễ bị phát hiện, đúng không?"

Shutan gật đầu."Cũng phải. Vậy là nên cắt nó ra phát cho mọi người chứ ạ?"

"Cứ làm vậy đi. Hãy phát cho những người bị thương hay yếu chân trước."

"Tôi hiểu rồi." Anh bắt đầu đi gọi những người khác, "Này-!"

Thấy Shoutan bắt đầu đi truyền lại lời mình rồi, Shushou quay lại tiếp tục tìm kiếm trong đống đồ đạc.

"Các thùng nước vẫn còn đây. Có một số chưa bị hỏng này, hãy chia ra cho mọi người. Mấy vò hũ này là gì?"

"Chắc là rượu và dầu."

"Có dầu là nhất rồi. Rượu thì ta có thể dùng cho những người bị thương. Vấn đề là chúng ta cần những bình lọ nhỏ hơn. Nếu ai còn bình lọ trống mang theo thì cũng chia số này cho họ."

Chuyển sang đống đồ tiếp theo, Shushou khựng lại trong kinh ngạc.

"Lụa..."

Shoutan bật cười, "Chắc là ông ấy định mang chúng tới dâng tặng cho những người sống trên núi Hou."

"Thật phục ông ta. Chính vì bao nhiêu thứ này nên mới phải mang theo một chiếc xe lớn đến vậy. Nhưng thật ra đó cũng chính là cách nghĩ của một thương nhân."

Họ đào bới qua những gấm vóc tinh xảo, những thứ bình lọ trang hoàng. "A, có lọ đây. Trông sang đến phát kinh. Lột đoạn da cừu chỗ này lên làm nút bịt là dùng được rồi."

"Chính xác," Shouta cười mỉa. Ông chủ cũ của anh đúng là một người ngu xuẩn, mà như thế lại khiến sự quyết đoán và thẳng thắn của vị tiểu thư này kỳ lạ không kém.

"Không biết đây là gì...?"

Đó là một chiếc rương vững chắc đóng từ gỗ sồi. Nắp rương đã hơi bật lên. Dùng một cành cây gần đó để bẩy mở nó rồi, Shushou ngây dại nhìn những thứ nằm bên trong.

"Trời ạ!" Thật không hiểu Kiwa nghĩ cái gì. Bên trong chiếc thùng đầy kín những vòng trang sức và trâm cài đầu. "Đồ trang sức ư... Chúng thì ích gì..."

Cô đang định gạt chúng sang một bên thì đột nhiên ngừng tay. Vàng bạc tinh xảo. Đá quý.

"Nếu tiểu thư lấy những thứ này, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì." Shoutan nhẹ nhàng nói.

Nhưng Shushou đã lắc đầu, hai tay vô thức nắm lấy vạt áo trước của mình. "Tìm cách thu thập tất cả những thứ như thế này lại. Mấy thứ vàng bạc thì không quan trọng. Chỉ cần những thứ gắn đá ngọc gì đó thôi. Dù có phải lật tung tất cả mọi thứ lên thì cũng phải tìm thấy bằng hết."

"Tất... Tất cả ư?

"Đúng. Kể cả những bình dầu và rượu đó."

Qua lần áo, Shushou chạm vào chiếc bùa gỗ của mình và nhớ về ngôi miếu tại Địa Môn. Kenrou Shinkun, người thủ hộ trong Hoàng Hải, với chiếc áo giáp vảy và tấm khăn choàng gắn ngọc. Cô không biết ngọc quý có tác dụng đối với con quái vật kia hay không, nhưng cũng đáng để thử một lần.

"Sau đó hãy giúp tôi tập trung tất cả những người có vũ khí tới đây."

Cô đứng nhìn những người đã nhóm lại. Dưới ánh trăng, không một vẻ mặt nào trông có thể gọi là đáng dựa dẫm vào, nhưng với hơn một chục người tụ lại một chỗ thì coi như cũng có chút khí thế.

"Ở đây chúng ta có dầu và rượu mà ngài Shitsu đã để lại. Ngoài ra là vòng xuyến và trâm cài."

Tiếng xôn xao lan ra.

"Chừng nào chúng ta không làm người đi săn, chúng ta sẽ bị đuổi giết. Đội ngũ sẽ tiếp tục bị hao hụt. Tiếp theo đây không chừng sẽ đến lượt chính tôi. Mà cho dù may không phải là tôi thì cũng sẽ mất một ai đó. Người càng ít thì nguy cơ càng tăng, có ai thấy sai không ạ?"

Chừng nào vị ôn thần kia còn đeo bám, họ sẽ không thể hợp đoàn với đội thăng sơn do các hoàng chu hộ tống. Ít nhất là Shushou không có ý định để tình huống đó xảy ra.

"Tôi từng nghe nói đá quý có tác đụng thôi miên, khiến yêu quái bị say. Điều này có áp dụng được với con yêu quái kia hay không thì chưa rõ, nhưng nếu không thì cũng còn rượu và dầu đây. Ngọc không dùng được thì có thể rượu sẽ được. Chỗ dầu này có thể dùng để làm hoả tiễn."

Tiếng xôn xao lại nổi lên trong những người đứng quanh.

"Gậy chống lều ở đây đều là cành trúc. Chúng ta có thể chế tạo cung từ chúng không? Ừm... Làm thứ nỏ gì rất lớn mà người ta dùng để bảo vệ các phào đài đó?"

"Ý ngài là làm máy bắn tên ư?"

"Đúng, chính nó. Những người không có vũ khĩ thì cũng có thể dùng những cây thương bằng trúc. Phải xem xét tất cả những gì có thể có giá trị."

"Nhưng-"

"Chúng ta có từng này người giỏi giang cơ mà." Shushou gắng cười, "Chỉ cần khiến nó dừng lại một chút, nhất định có thể giết được nó."

Cô nhìn những người đang bất an đưa mắt trao đổi với nhau. "Và chúng ta đã có con mồi hoàn hảo rồi. Tôi đây. Các vị sẽ không để một cô gái yếu ớt thế này rơi vào thảm cảnh đâu, đúng không ạ?"


-------------------------------


Người ta gọi con yêu quái đó là shuen.

Thân trên của nó tựa một con vượn đỏ, riêng từ cổ trở lên màu trắng. Tứ chi con vật đỏ rực, hàm răng sắc bén, móng vuốt cong nhọn như móng những loài chim ăn thịt. Hơn nữa nó còn hết sức thông minh giảo hoạt.

Con shuen đã chiếm lĩnh khu vực này trong Hoàng Hải, xưa nay vốn săn các loài yêu quái khác. Khi bị con mồi hăm doạ, loài shuen sẽ cười nhạo rồi đột ngột đánh tới một cách tàn bạo. Không chỉ luôn tránh được những chiêu đánh trực diện, chúng dường như còn lấy việc xé nát cơ thể nạn nhân làm vui. Một khi trong khu vực xung quanh đã hết mồi, con vật sẽ đổi phạm vi săn bắn, di chuyển quanh trong Hoàng Hải.

Một ngày nọ, một đoàn những con thú hai chân nọ tiến thẳng vào lãnh địa của con shuen này. Giết chết họ trong chớp nhoáng chẳng là vấn đề gì, hơn nữa giết hết rồi thì những cái xác này sẽ nhanh chóng thối rữa. Tỉa giết từng chút một có vẻ vui thú hơn.

Vậy là nó ám theo đoàn thú nọ, hôm thì tấn công từ phía sau, lúc lại vòng ra phía trước.

Nó sẽ tóm lấy một con vật hai chân rồi giấu mình vào sau một hốc đá kín đáo, róc ra một vài miếng thịt rồi đánh một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy thì đánh chén tiếp. Dù không hoàn toàn no bụng nhưng hương vị thì không tệ chút nào.

Mỗi khi bị cơn đói đánh thức, con vật sẽ chui ra, quét mắt khắp không gian trống trải để tìm kiếm ánh đỏ của lửa. Nơi nào có lửa, con mồi của nó liền không xa. Hặc hặc hặc - con shuen phát ra tiếng cười, và rời khỏi tảng đá.

Xét khoảng cách tới vị trí có ánh lửa, nó chỉ cần vài cái tung người. Nhưng trăng đêm nay lại tỏ. Vậy là nó cẩn thận bò tới. Gần đây, những con mồi này đã khôn hơn. Chúng không dễ dàng để nó tiếp cận nữa, một khi nhận ra sự xuất hiện của nó là lập tức tản ra. Tới khi nó bắt được một hai con thì số còn lại đều đã chạy xa.

Con vật len lét bò sát mặt đất tới thật gần. Ánh lửa loá mắt, nhưng nó vẫn nhận ra được hai ba bóng thú hai chân đang ngồi bên đống lửa. Chuyển ánh nhìn ra khắp vùng thảo nguyên xung quanh, tạm thời nó không phát hiện thêm một con mồi nào khác ở gần đây.

Để cho chắc, con shuen nghển cổ lên đánh hơi. Không, những con thú này không đơn độc. Số còn lại đang lẩn trốn. Mùi của rất nhiều con mồi lẫn lộn trong không gian, trong đó có một thứ mùi lạ lẫm, cực kỳ thơm ngon.

Người nó sôi lên trong hưng phấn. Cố đè nén cảm giác này, nó lại phục sát xuống một lần nữa. Một chút nhẫn nại sẽ khiến thành quả thêm ngọt ngào, và thứ đang chờ đợi nó phía trước chắc chắc là rất ngọt.

Khéo léo sử dụng từng chi một, con yêu quái màu đỏ trườn tới trên mặt đất, cẩn thận né tránh để không đánh động khi lẻn qua các bụi cây.

Khi đã quá gần để có thể tránh bị phát hiện, nó dùng toàn lực vọt tới. Trong một cú tung người, nó vượt qua khoảng cách còn lại, dùng cánh tay dài quật ngã con mồi ngay khi vừa đáp xuống bên cạnh. Vậy nhưng từ tay nó lại truyền đến cảm giác kỳ dị, nơi móng nhói lên đau đớn khiến nó phải nhìn lại.

Hoá ra đó là một tấm ván gỗ phủ da thú. Phát hiện ra mình đã bị lừa, con shuen quay nhìn xung quanh, liền thấy hai người đang bỏ chạy, một lớn một nhỏ.

Vừa định tấn công hai con vật này, không hiểu sao cơ thể nó lại đột nhiên nhẹ bỗng. Hương thơm ngon ngọt nọ lại ngợp quanh nó, khiến nó không chịu nổi mà phải lùng sục đi tìm. Con mồi nhỏ hơn ném ra một vật gì đó, khiến vô số thứ đổ ào ra, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Cái vỏ vô dụng không có giá trị gì. Hương thơm kỳ diệu kia đến từ những thứ nho nhỏ vừa đổ ra thành một đống bên cạnh nó. Được thôi, nó sẽ quay lại tìm sau khi giải quyết xong hai con vật kia. Như vậy là vui nhất.

Vậy nhưng con shuen không thể cưỡng nổi.

Đúng, cơ hội săn mấy con thú hai chân kia thì nhiều, còn thứ nó vừa phát hiện được thì có thể chỉ có một. Quả thực, từ trước đến nay, nó chưa từng thấy những vật thế này.

Vừa liếc mắt nhìn hai bóng thú đang trốn chạy, nó vừa mon men tới. Hương vị toả ra thật khiến nó say mê. Có thứ trong số này mang hương, cũng có thứ chẳng ra vị gì. Nó gí mũi tới, dùng chân trước gảy gảy từng món. Cứ như vậy, mùi hương càng thêm nồng đậm, đến mức làm nó không thể nhẫn nhịn nổi. Rồi chẳng mấy chốc nó đã tìm đến ngọn nguồn của hương thơm này, hơn nữa còn là số nhiều.

Mùi vị của chúng hẳn cũng phải rất tuyệt. Con shuen bỏ nó vào miệng nhai. Hương thơm tràn ra, càng thêm ngọt ngào, dâng lên tận óc khiến tâm trí nó say nhũn. Bóng dáng những con thú bỏ chạy hoàn toàn biến mất khỏi suy nghĩ của nó.

Lực chân của nó dần dần yếu đi, nhưng nó không quan tâm. Nó lười biếng ngã nghiêng ra trên mặt đất, chân trước tiếp tục lục lọi trong đống đồ. Lại phát hiện thêm một món ngon. Bên trên đó có dính dính thứ gì nặng mùi, nhưng nó cũng không quan tâm nốt. Bỏ tọt vào mồm, thần trí càng mê man.

Trước mắt nó đột nhiên đỏ bừng. Ánh sáng trắng chói loà mắt nó. Không thể nhìn thấy gì, không cảm thấy đau đớn, cảm giác say sưa cũng không biến mất, nhưng con vật lờ mờ nhận ra có điều bất ổn.

Còn chưa kịp đoán xem chuyện gì đã xảy ra, nó cảm thấy bên người như bị va chạm rất mạnh. Bình thường thì nó đã bật dậy. Giờ chân nó lại chỉ trượt ra. Dù cố hết sức để gượng dậy, nó vẫn không nhìn ra gì, đầu óc mơ màng.

Lại một cơn va đập nữa. Nó vung tay muốn gạt thứ này ra, nhưng vô dụng. Nó lại va vào- không, lại bị đâm.

Đúng, là nó đang bị đâm. Bị chọc thủng và chém đến nhức buốt. Cảm giác đau đớn nhen lên từng đợt trong nó, không chỉ ở những nơi bị thương mà là toàn thân.

Khi xúc giác hồi phục, mọi cảm giác liền nhanh chóng lan ra như một ngọn lửa buốt cháy khắp người. Chân trước chân sau, trên đầu trên lưng, cả trong hai mắt cũng đau đớn.

Con shuen không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ hiểu rằng nó đang gặp nguy hiểm. Nó nhảy bừa lên, vung tay vào những kẻ thù vô hình. Kể cả chuyện có đánh trúng ai hay không nó cũng không biết.

Nghe không được, nhìn không ra gì ngoài ánh sáng trắng loà. Móng vuốt của nó vướng vào cái gì đó nằng nặng.

Vung vẩy chân hòng gỡ bỏ vật này, con vật nhảy bật lên. Nhảy, lộn mình, rồi lại nhảy. Trên tấm màn trắn lấm tấm liện lên những mảng đen, càng ngày càng lớn. Cơn đau tăng lên rồi dần dần giảm bớt. Khi cảm giác ấy cuối cùng cũng lùi xa, trước mắt nó đã là đêm tối.

Con yêu quái đã bỏ chạy với tốc độ kinh người. Shoutan đuổi theo nó. Va vấp vào những hòn đá và bụi cây, anh trượt chân ngã nhào. Ngẩng đầu lên, anh chỉ thấy con vật như quả cầu lửa bật lên đằng xa, đáp xuống đất, sau đó biến mất.

"Đuổi theo nó!"

Những người cầm vũ khí hét lên chạy tới. Shoutan cũng loay hoay bò dậy. Mặt đất lổn nhổn dưới chân anh. Đầu gối anh run lên, nhưng chưa là gì so với cơn run rẩy khi con yêu quái màu đỏ - là một con shuen, chắc chắn thế - vừa xuất hiện.

Trong lúc con vật say mê giữa đám châu ngọc, dầu đã tỏ rõ sự hữu dụng. Con vật giãy giụa lung tung đã trở thành một mục tiêu công kích dễ dàng. Thế nhưng-

"Tiểu thư Shushou!"

Thế nào mà một cái vung tay của nó lại vướng vào áo choàng của Shushou.

Shoutan đuổi theo, những người đang núp gần anh cũng đuổi, gần như hoảng loạn lao theo hướng con shuen đã mất dạng trong buổi bình minh. Khi họ sắp hụt hơi thì mặt đất chợt dốc đứng xuống. Tất cả vội vã dừng lại. Ba trượng sâu phía dưới, một đốm sáng đang tiếp tục lao xuống, tựa như một quả cầu lửa lăn đi. Con vật vẫn đang trong ngọn lửa thiêu.

"Quanh đây... Tìm quanh đây!"

Hay là đã bị rơi ra trên đường xuống rồi? Shoutan bò khắp xung quanh để tìm cô gái. Chẳng mấy chốc, đêm đã qua, mặt trời mọc lên rọi sáng bốn phía bình địa. Họ tiếp tục tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không có kết quả.

"Chuyện gì có thể xảy ra rồi?"

Shouta ngồi sụp xuống. Gần đó, một người phụ nữ lớn tuổi đi cùng đoàn đang khom lưng tìm kiếm thì chợt đứng thẳng dậy, kêu lên. Shoutan bật dậy và chạy tới. Bà chỉ về phía một đám bụi đang tiến gần về phía họ. Hơn mười đầu kỵ thú hiện lên trước mắt.

Shouta thẫn thờ đứng đó. Chỉ một ngày trước đây thôi, sự xuất hiện này đã có thể khích lệ họ biết chừng nào. Một vài giờ đã là quá muộn.



No comments:

Post a Comment