Thiên (cười nhạt): Thiên, húy là Tốn.
Sunday, 28 December 2014
Tỉnh Vị Trì ngoại truyện
Thiên (cười nhạt): Thiên, húy là Tốn.
Tỉnh Vị Trì 49-50
Tỉnh Vị Trì 46-48
Tỉnh Vị Trì 43 - 45
Tỉnh Vị Trì 40-42
Tỉnh Vị Trì 37-39
Tỉnh Vị Trì 34-36
Tỉnh Vị Trì 31-33
Tỉnh Vị Trì 28-30
Tỉnh Vị Trì 25-27
Tỉnh Vị Trì 22-24
Tỉnh Vị Trì 19-21
Tỉnh Vị Trì 16-18
Tỉnh Vị Trì 13-15
Tỉnh Vị Trì 10-12
Tỉnh Vị Trì 7-9
Tỉnh Vị Trì 4-6
Tỉnh Vị Trì 1-3
Ngoại truyện Đông Hải Thần, Tây Trường Dương: Con thuyền phiêu dạt
Núi Kankyuu, Vương quốc En. Đỉnh núi lẻ loi đâm xuyên qua màn mây như một hòn đảo nổi lên đơn độc giữa muôn trùng dương, trên đó là cung Genei chơi vơi mờ ảo trong màn sương xám. Dưới ánh trăng mỏng manh của buổi bình minh, mặt biển Vân Hải tĩnh lặng như một dải gấm lớn gờn gợn những sợi chỉ bạc ẩn hiện.
Trời còn lâu nữa mới hừng đông, nhưng điện Junju của cung Genei đã chật ních người hầu. Riêng trong phòng ngủ tập trung tới mười, hai mươi thị quan cùng nữ quan. Không ai trong số họ có việc gì cụ thể đang phải làm, nhưng tất cả đều căng thẳng nhìn quanh canh chừng. Những người đứng gần lối vào và các cửa sổ gần như nín thở.
Thời gian chậm chạp trôi qua trong tĩnh lặng. Cuối cùng mặt trời cũng đã ló dạng, và như chỉ chờ có thế, một tiếng chuông liền vang lên cao vút.
Một nhóm người hầu nhảy bật dậy mở tung các cửa sổ và cửa chính cho ánh sáng tràn vào. Mấy nữ quan lúc trước vẫn đứng đợi trong một góc vội vã xô vào phòng ngủ, vây lấy chiếc giường xa hoa.
“Taiho, thỉnh ngài hãy thức giấc!”
Một nữ quan lớn giọng gọi. Tấm màn phủ dúm lại vì bị người nằm trong níu chặt. Khi hai nữ quan giật lấy tấm màn vắt sang hai bên, bóng người trong chăn liền co quắp lại như muốn trốn vào đệm. Trong lúc đó, chậu rửa mặt được đưa tới, quần áo trên giá cũng đổi, các vật dụng buổi sáng được bày ra khắp bàn. Quanh giường không còn chỗ đứng vì những nữ quan đang xúm lại.
“Thưa đại nhân, đã đến giờ rời giường ạ!”
“Thỉnh đại nhân mau dậy ạ!”
Một nữ quan kéo tấm chăn ra, một vị nữa nắm vị đại nhân đang giật mình hoảng hốt kéo khỏi giường, người thứ ba nhanh chóng cởi áo ngủ của ngài, trong lúc người thứ tư giở quan phục ra choàng lên người vị này.
“Cứ từ từ đã! Ta sẽ dậy, ta sẽ dậy mà!”
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chung chương
Đã mười năm trôi qua kể từ cuộc nổi loạn của Atsuyu; chỉ mới đây thôi việc tổ chức lại Lục
Quan và tuyển thêm quan viên bổ sung mới tạm ổn. Trong triều đình mới này, Shuko được bổ nhiệm làm Đại tư khấu, đứng đầu Thu quan.
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 8
Mây mưa ôm lấy núi Kankyuu; khắp nơi phía dưới Vân Hải, một tầng mây thấp đã giăng phủ.
Mùa mưa đã đến.
“Ta đã biết đáng ra ta nên đến Ganboku mà!”
Itan đứng ở lưng chừng núi, ngẩng đầu nhìn những đám mây nặng trĩu. Mùa thu đến mang theo một dòng không khí lạnh từ phía bắc thổi xuống, khiến nước đọng lại như sương ở phía dưới Vân Hải cho đến khi tụ thành những cồn mây trắng. Ngày qua ngày, chúng lớn dần cho tới khi mưa bắt đầu rơi.
Shuko đến cạnh Itan. Anh nhìn lên. “Có vẻ như năm nay sẽ mưa khá nhiều.”
“Hắn đang đánh cuộc với mạng sống của tất cả chúng ta ở ngoài kia đấy.” Itan nói, không để tâm đến lời nhận xét của bạn mình. “Ta thà xông vào giữa chỗ đó để ném đá quân địch với hắn còn hơn phải ngồi đây chờ nghe kết cục.”
“Chúng ta chỉ có thể hi vọng mọi việc sẽ diễn ra như Vương thượng đã dự tính.”
“Tên vua ngu ngốc,” Itan lầu bầu, quay người đi vào khi mưa bắt đầu đổ xuống thềm hiên.
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 7
Những lời ấy vang lên khắp nơi trong Châu cung.
Quang cảnh từ núi Ganboku nhìn xuống giờ là một rừng cờ xí và lều trại được Vương sư dựng lên nhanh chóng đến bất ngờ bên bờ dòng Rokushui.
Đã lâu nay, Atsuyuu luôn là trụ cột của Gen. Ngay cả khi khắp nơi trên vương quốc En trở nên hoang phế do sự tàn ác của Kyou Vương, những cánh đồng của Gen vẫn được chăm sóc tươi tốt và việc hành chính được cai trị một cách khôn ngoan. Dù Gen không thể ngăn được làn sóng tàn phá tràn qua phần còn lại của En, nó đã ứng phó rất mềm dẻo. Chính Atsuyu đã là người đi đầu phất cao lá cờ chống lại mọi khó khăn. Trong khi dân số ở các châu khác giảm sút với mức độ kinh hoàng, các luật lệ bị phá vỡ và đất màu bị vắt kiệt, chỉ có Gen vẫn đứng vững.
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương chương 6
Đã sắp tròn hai tháng kể từ ngày cậu bị bắt làm con tin.
Rokuta vẫn không thể nghĩ ra được mình nên làm gì. Mọi việc đều hỏng bét. Kouya trở thành kẻ thù của cậu, Atsuyu mang tội phản loạn, vậy mà giờ cậu vẫn đang ở đây nhìn ngày tháng trôi qua trước mắt như một tù nhân nhàn nhã. Nếu có thể rời khỏi nơi này một thời gian, đủ để cậu gặp Shouryuu hay thậm chí là Vương sư thôi, có lẽ cậu sẽ thuyết phục được họ từ bỏ cuộc tấn công, nhưng Rokuta dám chắc những người đang nắm cậu trong tay sẽ không thả cậu ra dù có vì lý do đó đi nữa.
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 5
“Từ Gen phải không?”
Shouryuu thượng triều, vểnh tai vẻ như đang nghe những lời phàn nàn của các quan. Sau khi sáu vị đại quan bị bãi miễn, các thứ quan lên thay lập tức yêu cầu được giải thích về lý do cấp trên của mình phải chịu hình phạt đó.
Đoàn sứ giả đến vào lúc không thể tốt hơn. Shouryuu lập tức cho mời vào, và một lát sau ông xuất hiện. Đó là một bậc trung niên đã tầm năm mươi tuổi, mặc quan phục hết sức đầy đủ. Ông quỳ gối trước ngai vàng và gập người khấu đầu.
“Ngươi là người của Gen?” Shouryuu hỏi.
Ông ta trả lời mà không ngẩng đầu. “Thần là Châu tể của Gen. Tên thần là In Hakutaku.”
“Quan Châu tể của Gen có việc gì với trẫm đây?”
Vị Châu tể rút ra một bức thư từ tay áo và nâng lên quá đầu mình. “Thần xin chuyển một bức tấu thượng từ quan Lệnh doãn.”
“Ngẩng đầu lên. Giờ trẫm không có hứng đọc, trẫm sẽ nghe chính miệng ngươi nói ra.”
Phụ chú Đông Hải Thân, Tây Trường Dương: Tổ chức triều đình, quân đội, hành chính
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 4
Hôm sau ngày Rokuta đến Gen, Atsuyu tới thăm những tù nhân của mình. Kouya theo sau anh bước vào căn phòng bằng đá trắng.
Khi tỉnh dậy, Rokuta đã thấy mình nằm trên chiếc giường ở góc phòng — hẳn là Ribi đã bế cậu* lại đây trong lúc cậu ngủ. Giờ thì Atsuyu đang quỳ cạnh đầu giường.
“Ta chỉ thấy chóng mặt vì máu thôi.”
“Hạ quan không biết nhiều lắm về kirin; liệu có sao không nếu ngài cứ để không chữa trị như bây giờ?”
“Ta ổn,” Rokuta nói và cố ngồi dậy. Đầu cậu vẫn còn đau vì cơn sốt dai dẳng. Ribi vội cúi xuống đặt một tay lên ngực cậu cản lại.
“Không, đại nhân, ngài cần nghỉ ngơi.”
“Đừng lo. Ta sẽ không chết chỉ vì thế này đâu. Atsuyu, nếu ngươi đã ở đây...”
Atsuyu cúi đầu. “Vâng?”
“Những gì các ngươi muốn... vài đoạn đê cho sông Rokushui phải không? Quan Toại nhân đã nói khá nhiều về vấn đề đó ở trong cung rồi. Ta nghĩ họ sẽ sớm tiến hành đắp đê thôi, dù ngươi có giữ ta lại hay không.”
Atsuyu nhìn thẳng vào vị kirin. “Taiho, ngài có biết có bao nhiêu dòng sông chảy qua vương quốc chúng ta không? Bao nhiêu trong số đó có hệ thống đê đủ kiên cố để đứng vững trước đợt mưa sắp tới?”
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 3
Kouya sống trên núi Kongou — rặng núi bao bọc quanh Hoàng Hải với những đỉnh núi xuyên thủng Vân Hải. Đại làm tổ trong một cái hang nhỏ trên vách đá. Cái hang đâm xuống sâu mãi sâu mãi như thể chạy dài đến tận chân núi. Kouya chưa bao giờ đi tới cùng, nhưng cậu đoán rằng nó thông đến Hoàng Hải.
Trong cái hang đầy mùi thịt đang thối rữa đó, cậu đã nhìn vào mắt con quái vật và nói: “Từ nay tên của tao là Kouya. Hãy gọi tao là Kouya, nếu không tao sẽ lại quên mất.”
Con vật khịt một tiếng đồng ý.
“Ngươi có muốn một cái tên không, Đại?”
Nó nhìn cậu bằng ánh mắt thờ ơ.
“Tao sẽ gọi mày là ‘Rokuta’, như vậy tao cũng sẽ không quên tên cậu ấy.”
Rokuta là người đầu tiên từng tỏ ra thân thiện với cậu. Cậu ấy đã không đuổi cậu hay Đại đi, cũng không bỏ chạy. Cậu đã đến bắt chuyện với họ, rồi còn cho Kouya một cái tên.
Kouya ôm lấy cổ con quái vật. “Rokuta?” cậu nói, “Tao ước gì mày có thể nói chuyện thật nhiều, giống như cậu ấy vậy.”
Cậu đã đến tuổi hiểu được cô đơn là như thế nào, dù cậu không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác ấy. Phía bên kia bờ biển có nhiều làng mạc đông dân cư. Ở đó có những đứa trẻ cũng bé như cậu, có những người lớn nắm lấy tay chúng rồi bế chúng lên. Kouya rất thích ngắm họ từ xa xa, nhưng cậu cũng thấy buồn. Lòng cậu đau nhói mỗi khi nhìn thấy những gia đình dắt nhau đi trong thị trấn hay những đứa trẻ chơi cùng nhau trên đường phố; để rồi sau khi vội bỏ chạy để trốn khỏi cảm giác đau khổ, cậu lại thấy mình thèm được ngắm họ nhiều hơn. Cuối cùng thì lần nào cậu cũng quay lại.
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 2

Rokuta
sải bước ra ban công, để lại Vương thượng của cậu với ba vị cận thần. Mặt trời
đã khuất một nửa dưới chân trời, phía trên Vân Hải đã tối đen. Vành trăng lưỡi
liềm mỏng manh vừa nhô lên từ phương đông.
"Ta ngửi thấy mùi máu,” vị kirin nhăn mũi lẩm bẩm một mình. Chiến tranh đang tới, rất nhanh thôi. Không khí đối chọi gay gắt đã bao phủ khắp triều; chỉ riêng việc nội chiến còn chưa nổ ra đã là một điều đáng ngạc nhiên. Để làn gió xoa dịu đi cảm giác tanh lợm, Rokuta đi về phía vườn thượng uyển, lòng chùng xuống theo từng bước chân.
“Cứ để những việc đó cho ta,” Shouryuu đã nói; nhưng như thế chưa đủ. Cậu không muốn xảy ra đụng độ, cho dù việc đó có liên quan tới cậu hay không. Sẽ có binh sĩ phải bỏ mạng, và dân chúng sẽ không khỏi bị ảnh hưởng.
Rokuta đi tới một ngôi miếu nhỏ và đẩy cửa. Cánh cửa cọt kẹt một chút rồi hé ra. Cậu ngó vào trong: vọng gác ở lối ra vào trống không. Theo quy củ thì mọi toà nhà trong cung điện phải có lính gác túc trực mọi lúc, nhưng nhân lực trong cung hiện giờ không đủ để được như vậy. Kyou Vương đã giết gần hết bọn họ, và từ đó đến nay chưa ai được chiêu nạp thêm để thế vào. Vương cung đã trải qua hai mươi năm một cách khá tĩnh lặng.
Cậu đi qua khu vườn ở mặt tiền và tới một toà sảnh thuộc hậu cung. Đứng giữa khoảnh cát trong mảnh sân nhỏ là một cây đại thụ màu trắng bạc. Những cành cây ánh kim tao nhã rủ xuống thành vòm tròn trên mặt đất.
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 1
Người ta gọi nơi đó là “Vùng đồi nát,” một miền đất mà sự
cằn cỗi bao trùm lên cả đỉnh núi cao ngất xuyên thủng tầng mây. Liếc mắt,
Rokuta xem xét vùng núi và những bãi đất đồng phía dưới. Cậu đã từng nghĩ nơi
này không thể hoang tàn hơn; nhưng giờ đây, cậu chua chát nhận ra rằng mình đã
lầm. Những dải mây mỏng trôi lờ lững trên bầu trời cao. Không gian chói chang một
cách tàn nhẫn; và mặc dù đã gần sang mùa hè, xung quanh không có nổi một đốm chồi
non. Truớc kia, nơi này từng là đất canh tác, giờ nó là một hoang mạc. Nơi đáng
ra phải là biển lúa vờn đùa trong gió nhẹ giờ đến một mầm cỏ dại cũng không thể
đâm lên. Chỉ có những rãnh nứt khắp mặt đất, và chỗ này chỗ kia, những thân cỏ
cao đã chết khô đứng đó trong một sắc vàng vọt như xương cốt.
Con đường đắp bằng đất
nhô lên giữa các cánh đồng đã lở hết cả; chỉ có những hàng rào bằng đá là vẫn nằm
đó để đánh dấu những ranh giới giờ đã trở thành vô nghĩa. Đá từ hàng rào cũng
đã vụn vỡ khắp nơi, nằm vương vãi trên mặt đất đen đúa và khét lẹt, mặt đá phủ
một màu xám nặng nề sau nhiều năm gió mài khắc nghiệt.
Dưới chân vùng đồi
này từng có một thị trấn. Đầu tiên là bức tường bao quanh nó đổ xuống, rồi đến
những ngôi nhà bên trong, cho đến khi chỉ còn một đống gạch vụn nằm đó đánh dấu
nơi thị trấn đã từng tồn tại. Không có một bóng lá nào che trên những dấu vết
đường phố xưa kia. Chỉ còn gốc cây làng trơ trụi ở đó, những cành cây trắng màu
tro. Rokuta có thể nhận ra vài cái bóng mang hình người dưới gốc cây. Họ nằm
yên như những tảng đá, lạnh lẽo và bất động.
Vài con chim bay lượn
phía trên cây, và nhiều hơn nữa là những con quái vật dạng điểu. Những cành cây
này chẳng có mấy tác dụng che chở đối với quái vật, nhưng những người đang trú
phía dưới không đưa mắt lên nhìn lấy một lần. Không một loài yêu thú hay quái vật
nào có thể tấn công những sinh vật trú dưới gốc cây làng. Hơn nữa, những người ấy
cũng đã quá kiệt lực để nghĩ đến chuyện sợ hãi.
Lửa đã thiêu rụi cả đồng
bằng lẫn cây rừng trên núi, các sông đều tràn bờ, và mọi thị trấn mọi ngôi làng
đều chỉ còn là tro tàn. Trong bán kính hàng dặm xung quanh đây không có một mảnh
đất nào còn canh tác được, mà cũng không có ai còn đủ sức làm đất. Người dân ở
đây đã quá kiệt quệ để có thể gieo cho vụ mới. Bàn tay họ, yếu ớt vì đói, không
thể cầm nổi cán cuốc; và cũng chẳng còn mấy người để dìu dắt lẫn nhau mà đứng.
Thảm họa không chỉ
lan tràn trên mặt đất — cánh của những con quái vật trên không trung đều giập
nát trơ xương. Chúng cũng đang chết dần vì đói. Một con con lảo đảo rơi xuống
ngay trước mắt Rokuta.
Nơi cằn cỗi này không
nuôi sống nổi thứ gì, dù là người, dã thú, hay quái vật.
Những hoang mạc nằm
dưới chân một ngọn núi xơ xác là tất cả những phế tích còn lại của một mảnh đất
đang hấp hối – đối với Vương quốc
En, thế giới đã đến ngày tận.
Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương mở đầu
Nằm tại nơi tận cùng thế giới là Hư Hải – đại dương hư vô ngăn cách hai miền đất
xa xôi, một về phía đông và một về phía tây. Chưa từng giao hòa, vĩnh viễn phân
chia, hai miền đất thế nhưng lại có chung một huyền thoại:
“Ở bên kia đại dương, có một vùng đất hứa tràn đầy
những điều bí ẩn và kỳ diệu.”
“Chỉ có những người được số phận lựa chọn mới có thể
tới được thế giới của hạnh phúc vô tận ấy. Ở đó những cánh đồng luôn cho mùa vụ
bội thu, và sự sung túc tuôn trào từ lòng đất như suối. Ở đó không có già
nua, không có cái chết, cũng không có khó khăn gian khổ…”
Con người ở một bên bờ gọi miền đất này là “Hourai”.
Tại bờ bên kia, người ta gọi nó là “Tokoyo,” – đất nước vĩnh hằng.
––––––––––––––––––––
Cậu bé tỉnh giấc bởi tiếng rì rầm lặng lẽ truyền qua
bóng đêm. Bố mẹ cậu đang nói chuyện ngoài hiên nhà.
Ngôi nhà của họ thực đơn sơ, chỉ gồm bốn gian nhỏ với
tường và mái lợp bằng những tấm rạ. Cậu bé ngủ trên nền đất cứng, trên người
không một mảnh chăn; may cho cậu là bây giờ vẫn chưa vào hẳn mùa lạnh, cậu vẫn
có thể nghe thấy tiếng côn trùng rền rĩ suốt đêm. Niềm an ủi duy nhất của cậu
là các anh chị của mình đang nằm ngủ bên cạnh, cũng trên nền đất. Trước kia gia
đình họ đã từng có một ngôi nhà khang trang với mái ngói và tường gạch, nhưng
nơi đó đã không còn nữa. Nó đã bị thiêu thành tro trong biển lửa ở kinh thành.
“Chúng ta không còn cách nào khác,” người cha khẽ nói.
“Nhưng…” mẹ cậu phản bác “Em biết nó là đứa nhỏ nhất
nhà, và anh nói có lý — nhưng thằng bé thực sự rất tinh nhanh.”
Nằm trong bóng tối, cậu bé chợt rùng mình. Mọi tia mơ
màng trong đầu bay đi hết khi cậu nhận ra cha mẹ đang nói về mình.
Cha cậu lẩm bẩm gì đó không rõ tiếng, sau đó là tiếng
mẹ cậu đáp lại, “Thằng bé hiểu những chuyện xảy ra xung quanh nó. Nó
nhận thức được, và thông minh nữa, trong khi những đứa trẻ khác ở tuổi ấy còn
chẳng ghép nổi hai từ thành một cụm. Cứ như nó không phải là con chúng ta vậy, nó
cứ như … là một đứa trẻ đến từ thế giới khác.”
“Em nói đúng, nhưng dù sao nó cũng vẫn chỉ là một đứa
bé. Nó sẽ không biết được điều gì đã thực sự xảy ra.”
“Em không nói về điều đó. Em sợ rằng nếu để nó chết,
cả nhà ta sẽ phải chịu một sự nguyền rủa nào đó…”
Cậu bé kéo cao cổ áo để ngăn lại cái giá lạnh của ban
đêm. Cuộn tròn người lại, cậu cố ngủ. Cậu không muốn nghe trộm. Dù mới hơn bốn
tuổi, cậu đã hiểu bố mẹ đang bàn luận điều gì. Họ tiếp tục đối thoại, nhưng cậu
bé không nghe. Đẩy những lời nói ra khỏi đầu, cậu buộc mình quay lại cơn mộng
mị.