Sunday 28 December 2014

Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 7

Sao mọi chuyện lại thành thế này?
 
Những lời ấy vang lên khắp nơi trong Châu cung.
 
Quang cảnh từ núi Ganboku nhìn xuống giờ là một rừng cờ xí và lều trại được Vương sư dựng lên nhanh chóng đến bất ngờ bên bờ dòng Rokushui.
 
Đã lâu nay, Atsuyuu luôn là trụ cột của Gen. Ngay cả khi khắp nơi trên vương quốc En trở nên hoang phế do sự tàn ác của Kyou Vương, những cánh đồng của Gen vẫn được chăm sóc tươi tốt và việc hành chính được cai trị một cách khôn ngoan. Dù Gen không thể ngăn được làn sóng tàn phá tràn qua phần còn lại của En, nó đã ứng phó rất mềm dẻo. Chính Atsuyu đã là người đi đầu phất cao lá cờ chống lại mọi khó khăn. Trong khi dân số ở các châu khác giảm sút với mức độ kinh hoàng, các luật lệ bị phá vỡ và đất màu bị vắt kiệt, chỉ có Gen vẫn đứng vững.
 
Với thảm họa lan rộng và quái vật hoành hành khắp nơi, những người tị nạn đi qua châu Gen trên đường tìm kiếm một vương quốc khác để xây dựng lại cuộc đời đều kể lại cùng một điều: châu Gen rất trù phú, và Ganboku giống như một giấc mơ.
 
Nhưng khi tân vương lên ngôi và En từ từ leo ngược trở lên con dốc dài của sự hồi phục, Gen đã bị bỏ lại sau rất nhiều. Sắc xanh đã trở lại trên đồi núi của các châu khác, dân số tăng lên, sản lượng lương thực cũng vậy; chúng nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa sự giàu có của Gen và các láng giềng. Những người lữ hành không còn truyền tai nhau về vẻ đẹp của Ganboku nữa.
 
Nếu các châu khác giàu có thêm trăm lần, Gen nên giàu có thêm gấp ngàn lần. Trước đây nó vẫn luôn sung túc hơn – tại sao bây giờ điều đó lại phải thay đổi?
 
Vậy nhưng tân vương đã quyết định rằng những nơi bị thiệt hại nhiều nhất nên được nhận trợ giúp trước, cũng giống như khi một người nông dân lấy đất đổ vào những rãnh nứt và mương lầy để làm phẳng một mảnh đất hoang vậy. Những người dân của Gen không đồng tình. Họ cho rằng nếu En Vương không tước bỏ quyền hạn của Atsuyu, quan Lệnh doãn hẳn đã dẫn dắt Gen thịnh vượng hơn giống như trước kia.
 
“Làm thế nào mà tình cảnh lại xoay chuyển thành thế này?” một binh lĩnh khẽ nói chuyện với một người khác cùng đứng ở trạm gác trên đường dẫn lên núi Ganboku. Đồng đội của anh không nói gì. Vị trí của họ bao quát một phần lớn sông Rokushui, nơi Cấm quân đã hạ trại.
 
“Tôi cứ nghĩ quan Lệnh doãn sẽ dẫn dắt chúng ta và khiến Gen giàu có.”
 
Kế hoạch đã vạch ra là Atsuyu sẽ sửa lại những sai lầm của Vương, giành lại quyền cai quản cho các châu và đưa tất cả bọn họ đến một tương lai tươi sáng hơn. Dân chúng các châu khác sẽ biết ơn Gen, sẽ yêu quý những công dân ưu tú của Gen biết bao! Một số người còn nói rằng Gen sẽ trở thành ngọn cờ quần tụ của cả vương quốc.”
 
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
 
“Những kẻ nghịch tặc, giờ chúng ta là thế đấy. Ai cũng nói rằng quan Lệnh doãn đang tìm cách chiếm ngôi.”
 
Lực lượng Cấm quân tập trung bên kia sông Rokushui đã lên tới gần ba vạn, và thêm nhiều nữa đang tạo thành dòng người hối hả đổ về Ganboku. Sự cách biệt về số lượng giữa Cấm quân và Châu sư giờ đã lớn đến mức việc dự đoán xem quy mô của Cấm quân sẽ đạt đến đâu khi giao tranh xảy ra đã trở thành một việc vô nghĩa.
 
Nguy hại hơn nữa là quân số của Châu sư đang giảm đi, chậm nhưng rõ ràng. Quân sĩ bỏ trốn không dứt. Tệ nhất là số binh lính từ trưng dịch; còn khi người ta tuyển thêm quân để lấp vào các chỗ trốn, những lính mới đó hiếm khi ở lại được quá ba ngày. Không ít người trong số họ hôm sau đã chuyển sang cầm cờ hiệu cho Cấm quân.
 
“Các cậu nghe tin đồn mới nhất chưa?” một người lính khác buông một câu vu vơ. “Họ nói quan Mục bá đã chết tuần trước rồi.”
 
“Ngài ấy tự tử để Taiho có thể thoát đi, có phải chuyện ấy không?”
 
“Tôi nghe nói quan Lệnh doãn nghi Gen không thể thắng được nên tấn công Taiho, quan Mục bá đã hi sinh thân mình để bảo vệ ngài.”
 
“Vớ vẩn. Atsuyu đại nhân không bao giờ làm những chuyện như vậy.”
 
“Ồi, tôi cũng chắc về việc đó chẳng kém gì cậu. Nhưng những tin đồn này đang lan khắp nơi. Hồi xưa có ai để tai đến những lời như thế đâu? Không phải là rất đáng lo hay sao khi bây giờ người ta thèm khát đến cả những tin tức kiểu đó?”
 
Tất cả đều im lặng. Rồi, như thể có một sự đồng thuận nào đó, họ cùng đưa mắt nhìn những lều trại xa xa phía dưới.
 
“Họ đã đóng ở đó bao lầu rồi? Tại sao họ không tấn công?”
 
––––––––––––––––––––
 
“Chúng thậm chí còn chưa nhúng một ngón chân nào xuống dòng Rokushui. Chúng đang chờ đợi cái gì chứ?” Atsuyu nhìn xuống con sông từ trên ban công. Một hàng quan lại đứng sau lưng anh chờ lệnh. “Đừng bảo ta rằng chúng đang chờ thêm người đến; ta nghĩ đến thời điểm này rồi thì có thêm tạp binh chưa được huấn luyện vào sẽ chỉ làm chúng chậm đi thôi.”
 
“Thực ra, thưa đại nhân” – Hakutaku xuất hiện với vẻ mặt căng thẳng – “họ đã tách hai vạn quân đi đắp bờ cho dòng Rokushui.”
 
“Ngươi nói cái gì?”
 
“Có vẻ như họ đang xây đê, thưa đại nhân. Những binh lính được tập trung đi không trang bị vũ khí mấy; trên thực tế họ hoàn toàn không phải là binh lính, mà là những người đến để làm công xây dựng.”
 
“Hắn cho xây đê vào lúc này? Hắn muốn mua chuộc lòng người ư? Hơi quá muộn rồi! Hắn tặng ta một mỹ nhân trên chiếc giường cắm đầy dao.”
 
“Nếu được như vậy thì đã tốt hơn; nhưng theo như quan sát thì Vương thượng đã cho các nhân công làm đê ở bờ bên kia suốt từ vùng thượng lưu ở Shineki xuống vùng hạ lưu Sugo ở Kou.”
 
Atsuyu há hốc mồm; lần đầu tiên trong ngày anh ngẩng lên nhìn vị Châu tể của mình. “Ngươi không đùa đấy chứ – chúng muốn dùng thủy công?”
 
“Hạ quan e rằng đó là một nguy cơ rất rõ ràng.”
 
Atsuyu nhíu mày. Thứ duy nhất ngăn dòng sông tràn bờ đổ xuống các con đường của thành phố có nền thấp này là những dải đê được xây trước đây đã lâu. Dù không có đủ quyền hạn, nhiều năm nay Atsuyu vẫn luôn nỗ lực cải thiện hệ thống đê của thành phố – nhưng nếu con sông bị cản lại ở hạ lưu, chúng sẽ không thể cầm cự được lâu.
 
“Khốn nạn!”
 
Trường hợp bị dẫn nước vào đã được họ xem xét khi các kế hoạch cho Ganboku được đưa ra. Tuy nhiên, vùng đất bên kia sông vốn còn thấp hơn mặt bằng của Ganboku; nếu mực nước sông dâng lên vì một lý do nào đó, khả năng lớn là nước sẽ tràn ra xa khỏi thành phố chứ không phải ngược lại. Lẽ dĩ nhiên, nếu đê ở bờ bên kia được xây cao hơn đoạn đê của Ganboku, nước sẽ bị buộc phải chảy vào thành phố – nhưng điều này đòi hỏi một khối lượng thi công khổng lồ trên một quãng sông dài. Nếu như chỉ có một vạn Cấm quân đến đây thì Atsuyu đã chẳng phải bận tâm, nhưng giờ với thêm hai vạn nhân công gia nhập…
 
“Nếu Châu cung bị bao vây, chúng ta có thể đưa bao nhiêu quân lính vào trong cung?”
 
Các trận mưa sắp đến, hứa hẹn mang tới cho dòng sông một lượng nước rất lớn. Nếu lượng nước đó dâng lên quanh Ganboku, các cánh đồng ngoại thành nơi Châu sư đang đóng quân và tất cả các trang trại gần thành phố sẽ bị nhấn chìm – có khả năng ngay cả thành phố nương dưới chân núi cũng phải chịu chung số phận.
 
“Câu hỏi không phải là chúng ta có thể chứa được bao nhiêu quân mà là chùng ta có thể nuôi được bao nhiêu quân.”
 
Trong Châu cung không có kho lương lớn nào. Mặc dù mùa thu hoạch vừa qua, châu Gen cũng không trù phú đến mức có thể để dư ra một trữ lượng lương thực quá lớn. “Nếu lực lượng của Kou tham gia, một trận đánh nhanh gọn đã có thể được tiến hành. Nhưng Kou sẽ không xuất quân. Chỉ có chúng ta mà thôi, vì vậy một trận chiến kéo dài là không thể tránh khỏi. Chúng ta không có đủ tài nguyên để theo đuổi một kế hoạch như vậy, thưa đại nhân.”
 
Atsuyu nghiến răng tức giận trước những hàm ý khiển trách lộ liễu của Hakutaku. “Được lắm. Ra lệnh lấy gạo từ các của hàng trong thành phố ngay lập tức. May là mới vài tuần trôi qua kể từ vụ thu hoạch. Kho bãi của họ chắc vẫn còn khá đầy.”
 
Hakutaku nhíu mày. “Đại nhân muốn lấy hơn phần lương đã thu từ thuế sao? Thực phẩm người dân giữa trong kho của họ và lương thực trong các cửa hàng ở các làng là phần được dự định để nuôi ăn dân chúng trong cả năm tới.”
 
Atsuyu lạnh lùng nhìn xuống Hakutaku. “Vậy ngươi thà để binh sĩ bị bỏ đói còn hơn?”
 
Hakutaku nhìn đáp trả. Ông đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Rokuta vẫn đang bất tỉnh sau khi bị tắm trong vũng máu của quan Mục bá. Chẳng có chuyện gì diễn ra như người dân Gen mong đợi.
 
“Trước tiên, cho dù chúng ta có bắt đầu trưng thu từ bây giờ thì sẽ vẫn không kịp. Chúng ta chỉ có thể lấy từ các cửa hàng gần Châu cung nhất, mà như thế thì không thể đủ-
 
“Cứ lấy được bao nhiêu thì lấy. À, còn một việc nữa–” Atsuyu quay về phía các quan đang đứng đợi dọc theo một bên phòng “– không thể để chúng đắp các đoạn đê đó. Cử một toán quân xuống dòng Rokushui đi.”
 
Quan Tư mã của Gen bước tới. “Đại nhân, hạ quan xin can ngăn việc này. Cấm quân đông hơn hẳn toàn bộ quân ta. Tách quân ra vào lúc này sẽ không có lợi.”
 
“Sao, vậy chắc ta nên điều động toàn quân đi vậy?”
 
Vị tư mã há hốc mồm. “Xin đại nhân hãy nghĩ về con số mà thôi. Họ đông gấp ba lần chúng ta. Nếu không để lại quân để phòng thủ trong trường hợp bị bao vây, chúng ta không thể nào thắng được.”
 
“Ta biết,” Atsuyu quát. “Ngay khi bắt đầu mưa, hãy cử một toán quân đặc nhiệm xuống phá bờ đê bên kia sông.”
 
Hakutaku tái mặt. “Đại nhân không thể nghiêm túc về chuyện đó!”
 
“Ngươi có phương án khác ư? Ta muốn nghe đấy!” Atsuyu gầm lên. “Hãy phá bờ sông trên thượng lưu để nước sông đổ vào Shineki.”
 
Quan Lệnh doãn cũng đang mất kiên nhẫn. Lực lượng của Cấm quân đã tăng lên nhiều, Kou đã phản bội họ, còn quan Tể phụ thì đang nằm bất tỉnh trong Châu cung. Tất cả những mong đợi đều đã khiến anh thất vọng, và giờ thì ngay cả nơi anh đang đứng đây cũng bị đe dọa cuốn trôi đi.
 
“Đại nhân không thể làm như vậy. Các trận mưa đã kề sát rồi!”
 
“Chính vì thế chúng ta mới phải phá những con đê đó từ bây giờ! Sẽ là quá muộn nếu chờ mưa xuống rồi mới hành động. Nếu chúng xây đê đủ cao ở bên kia sông và chặn nước chảy về hạ lưu, cả thành phố sẽ bị cuốn phăng!”
 
“Đại nhân sẽ nhấn chìm Shineki để cứu Ganboku? Đại nhân không cần phải lo lắng về Châu cung. Cho dù thành phố có bị ngập, ngọn núi sẽ giữ chúng ta nằm trên mực nước. Hạ quan xin ngài đừng làm vậy!”
 
“Không còn cách nào khác đâu. Giờ thì đừng có nói ngược lại mọi quyết định của ta nữa và làm như đã được ra lệnh đi!”
 
––––––––––––––––––––
 
Rokuta chậm rãi mở mắt.  Mí mắt cậu nặng trĩu; trong một lát, tất cả những gì cậu có thể nhìn được là những hình khối mờ ảo.
 
“Đại nhân đã tỉnh!” cậu nghe một giọng nói vang lên. Có tiếng chân bước gấp gáp về phía cậu. Đó là giọng một người phụ nữ, nhưng cố nhiên cô không thể là Ribi. Rokuta nhớ lại những gì xảy ra và rên lên.
 
Tại sao ngươi lại vứt bỏ mạng sống của chính mình như vậy? Hắn chỉ là một tên vua!
 
Người phụ nữ cúi nhìn cậu. Rokuta đưa tay che mặt. Cậu nghe giọng cô vang lên bên tai.
 
“Taiho có ổn không? Ngài có đau không?”
 
Rokuta lắc đầu.
 
“Hạ quan đã hết sức lo lắng. Ngài đã ngủ rất lâu.”
 
Đột nhiên vị kirin ngồi bật dậy, hai tay rơi thõng trên đùi. Sàn nhà dâng lên và quay cuồng trước mặt cậu. “Bao lâu – ta đã ngủ bao lâu rồi?”
 
Giờ cậu đã nhìn thấy người nọ rõ hơn. Cô trông khoảng ngoài ba mươi tuổi và mặc phục sức của một nội quan. Có lẽ là một tiểu quan nên mới làm nhiệm vụ chăm sóc này.
 
“Ngài đã ngủ bảy ngày nay rồi, thưa Taiho.”
 
“Bảy ngày! Vương sư, họ đã di chuyển chưa?”
 
Nếu chiến tranh đã bắt đầu rồi thì sao?
 
Người phụ nữ lắc đầu. “Thưa chưa. Vương sư chỉ dừng lại ở bờ kia sông Rokushui. Họ chưa đi đâu cả.” Cô mỉm cười. “Trên thực tế, họ đang xây đê ở bờ bên kia.”
 
“Cái gì?”
 
Không lẽ Shouryuu muốn mua chuộc lòng người? Vào lúc này?
 
“Ngài có đi lại được không thưa Taiho?”
 
Rokuta gật đầu. Cậu thấy chóng mặt kinh khủng, nhưng không thể cứ nằm trên giường được, không phải vào một thời điểm như thế này. Cậu vội vã ngồi dậy, rồi đột nhiên khựng lại, bị níu giữ bởi một mối nghi ngờ đã quá quen thuộc.
 
Ta có thể làm được gì chứ?
 
Người phụ nữ giở một chiếc áo choàng ra và khoác nó lên vai cậu. Rokuta xỏ tay qua ống tay áo. Trong lúc mặc quần áo, cậu cảm thấy một thứ gì lành lạnh đang tì trên trán mình.
 
Viên đá!
 
Rokuta ngần ngừ đưa tay sờ nó.
Người phụ nữ nhíu mày. “Hạ quan rất xin lỗi, thưa đại nhân. Hẳn ngài thấy khó chịu lắm. Hạ quan không biết phải tháo nó ra như thế nào, nếu không hạ quan đã làm vậy.”
 
“Không…” Rokuta lẩm bẩm.
 
Nó không đặt trên sừng của cậu. Viên đá được buộc ở đó, nhưng nó đã bị đẩy lên quá cao. Cậu có thể cảm nhận thấy nó, rắn chắc và lạnh lẽo, nhưng nó không phong ấn gì cả. Cậu vẫn có đầy đủ sức mạnh.
 
Kouya–
 
Có lẽ Kouya đã nghe lời khẩn cầu của Rokuta, có lẽ cậu đã lo lắng cho sức khỏe của vị kirin. Dù là vì lý do nào đi nữa, cậu cũng đã không phong ấn chiếc sừng lại.
 
“Ngài có đi được không?” người phụ nữ hỏi lại; Rokuta ngước nhìn cô, lòng nhen lên một mối nghi ngờ. Cô mỉm cười nhẹ nhàng và đưa cho cậu một cái bọc nhỏ. “Những gì đại nhân cần đều ở trong này. Xin ngài hãy trốn đi ngay bây giờ, khi còn có thời gian.”
 
“Sao?”
 
“Người dân của Gen nổi dậy chống lại Vương thượng vì tin rằng hành động đó sẽ mang lại những điều tốt đẹp. Chúng hạ quan không hề muốn vương quốc chịu tàn phá! Chúng hạ quan đã vì giận dữ về những việc trước mắt mà quên mất những gì Vương thượng đã làm cho tất cả mọi người, để rồi không suy xét đến ý nghĩa đằng sau việc làm của mình. Đó là một việc thiển cận và ngu ngốc. Xin đại nhân hãy tìm đến Vương sư, hồi cung và gặp Vương thượng. Xin ngài hãy thay người dân Gen tạ lỗi với Vương thượng.”
 
“Nhưng nếu ngươi để ta đi–”
 
“Xin đại nhân,” cô nói, tay trùm một mảnh vải lên tóc Rokuta. “Hạ quan biết ngài là một người cao thượng và hết sức nhân từ, thưa Taiho – không phải qua những lời đồn thổi, mà qua việc ngài ở lại đây chỉ vì một đứa bé. Chính nhờ có ngài ở bên mà Vương thượng không sa ngã vào những hành động vô tâm. Giờ Vương thượng đã huy động một đội quân lớn, nó đang chờ ở ngay bên kia sông. Xin đại nhân hãy ngăn chặn trận chiến sắp nổ ra! Tuy rằng khi hạ quan nghĩ lại về sự ngu ngốc cuộc nổi loạn này, đôi lúc hạ quan e rằng đó là một hình phạt xứng đáng.”
 
Cô dịu dàng đặt tay lên lưng Rokuta và đẩy cậu về phía cửa.
 
Trong giây lát, vị kirin bối rối đứng yên. Chuyện này là thế nào? Tất cả mọi người ở Gen đều yêu kính Atsuyu, vậy mà giờ đây sự ủng hộ ấy đang đổ vỡ ngay trong cung điện của hắn.
 
“Còn Atsuyu thì sao? Nếu ta trốn thoát, không thể chắc rằng anh ta…”
 
Người phụ nữ lắc đầu buồn bã. “Quan Lệnh doãn đã thay đổi. Trước kia ngài ấy chỉ nghĩ và làm vì người dân của mình, còn giờ…”
 
“Sao?”
 
Cô lại đẩy cậu tới. “Sau khi ra ngoài, ngài hãy rẽ phải. Ngoặt theo khúc quanh tiếp theo sẽ có một cầu thang đi xuống. Khi đã đi qua đoạn đó, đại nhân phải đi sâu vào Điện Choumei cho đến khi tìm thấy một lối xuống. Ở tầng cuối cùng đại nhân sẽ thấy một đường thông ra ngoài.”
 
“Nhưng–”
 
“Hạ quan khẩn cầu Taiho. Cho dù chưa hoàn toàn hồi phục, ngài cũng phải đi ngay bây giờ. Có thể sẽ không còn cơ hội nào như thế này nữa. Chỉ nhờ vào may mắn mà hạ quan mới được ở một mình với ngài vào lúc này. Xin đại nhân hãy trở về Kankyuu. Xin ngài đừng để sự hi sinh của quan Mục bá phải uổng phí.”
 
Nói rồi cô đẩy Rokuta bước ra khỏi phòng.
 
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với cô nếu cậu bỏ đi? Rokuta quay người lại hỏi. Trước mặt cậu chỉ có cánh cửa đã khép chặt.
 
Giờ ta phải làm gì?
 
Sau một chút ngần ngừ, Rokuta bắt đầu bước đi. Đầu gối cậu khuỵu xuống; cậu phải chống một tay lên tường để gượng tới trước. Cậu đã thử gọi các shirei, nhưng cơn sốt máu đã làm cậu quá yếu để có thể gọi chúng ra một cách tử tế. Đáng ra các shirei phải cảm nhận được khi chủ nhân cần chúng và tự hiện ra. Điều này có nghĩa rằng các shirei của Rokuta lúc này có lẽ cũng đã bị ảnh hưởng nặng.
 
Rokuta bấu chặt các ngón tay vào tường. Chậm rãi từng bước một, cậu tiến tới khúc quanh và tiếp tục đi xuống dọc hành lang.
 
––––––––––––––––––––
 
Kouya bước vào phòng với hai mươi binh sĩ theo sau. “Đại nhân, hạ quan đã dẫn đội hộ vệ tới.”
 
Atsuyu quay người lại, vẻ mặt nghiêm trọng. “Cảm ơn, Kouya.”
 
Vị Lệnh doãn rõ ràng là đang bị lung lay. Việc Vương sư đóng quân ngay gần kề đè nặng lên vai anh. Quân số của kẻ thù đã đạt tới ba vạn và đang tăng lên hàng ngày. Vấn đề càng trở nên khó khăn hơn với tất cả những bất ổn đang lan ra trong thành phố, những tiếng kêu bất mãn và thiếu tin tưởng vang lên khắp nơi. Sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi dân chúng quyết định đứng lên chống lại anh – chính người đã dẫn dắt họ! Atsuyu cần tăng cường thêm cận vệ để đề phòng.
 
“Những người này đều có đẳng cấp về kiếm thuật, thưa đại nhân. Tất cả bọn họ đã thề trung thành với ngài và chống lại Vương thượng.”
 
Kouya liếc mắt nhìn hàng lính sau lưng mình. Quả đúng là họ rất giỏi về kiếm thuật, nhưng câu còn lại của cậu chỉ là lời nói dối.
 
Chỉ cần mình ở bên Atsuyu… Có mình và Đại ở đây, đại nhân sẽ được an toàn.
 
Atsuyu gật đầu và nhìn qua các binh sĩ. Họ đang khấu đầu trước quan Lệnh doãn một cách hết sức thành kính thì một hộ vệ khác chạy vào phòng.
 
“Đại nhân!”
 
“Việc gì vậy?”
 
“Taiho!” anh ta kêu lên, quên cả cúi chào. “Ngài ấy biến mất rồi!”
 
“Cái gì?” Atsuyu đứng phắt dậy.
 
“Người phụ nữ được sai chăm sóc Taiho đã giúp đại nhân thoát đi.”
 
Sau lưng anh, một người khác xuất hiện, giải theo vị nữ quan vào phòng.
 
“Đi tìm Taiho ngay.” Kouya lập tức quay lại nói.
 
“Tìm Taiho và đưa ngài trở về đây, nhưng trong mọi trường hợp cũng không được làm ngài bị thương.”
 
Những hộ vệ mới đến cúi chào và chạy ra khỏi phòng, theo sau họ là người vừa tới báo cáo về sự biến mất của vị kirin.
 
Người phụ nữ bị đưa vào giữa phòng rồi được buông ra.
 
Atsuyuu quắc mắt nhìn cô. “Vì sao người lại làm như vậy?”
 
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô tràn ngập sự căm ghét. “Chính tôi mới phải hỏi ngài câu đó, thưa quan Lệnh doãn. Tại sao ngài lại ra lệnh phá đê trên sông Rokushui?”
 
Atsuyu thở dài. “Là vì chuyện đó sao?” anh nói, đưa một ngón tay lên thái dương. “Vậy ngươi muốn ta phải làm gì?” Anh lắc đầu và nhìn xuống cô. “Chúng ta không còn cách nào khác để giành chiến thắng. Hay ý ngươi là ta nên bỏ cuộc?”
 
Ánh mắt người phụ nữ không hề dao động. “Đại nhân bắt đầu cuộc nổi loạn này là để đảm bào rằng các con đê sẽ được tu tạo. Giờ thì đang ngài vứt bỏ quyết tâm đó vì cái gì, một cuộc tranh chấp quân sự vô nghĩa ư?”
 
“Nghe đây, ta không…”
 
“Không làm điều này vì dân chúng của đại nhân? Tôi có thể đoán được vậy, cứ nhìn theo cái ý định dồn tất cả người dân Shineki vào chỗ chết này của ngài.”
 
“Ta đã nói rồi – chúng ta không còn cách nào khác!”
 
“Có đấy. Hãy đầu hàng. Đại nhân đã đánh giá quá thấp ngai vàng, điều đó sẽ dẫn đến thất bại của ngài.”
 
Atsuyu hít một hơi sâu và nhìn sang Kouya.
 
“Dẫn cô ta đi.”
 
––––––––––––––––––––
 
“Rikaku…? Rikaku?”
 
Một tay chống lên tường, Rokuta cố nhích chân tới trước. Cậu gọi các shirei của mình. “Rikaku…? Yokuhi?”
 
Không có tiếng trả lời. Cậu tưởng như nghe thấy một âm thanh gì đó rất khẽ, không rõ thành giọng nói. Dù tiếng kêu ấy có là gì đi nữa thì con vật cũng đang chịu đau đớn. Đó là mối giao cảm giữa shirei và kirin của chúng. Khi một kirin mắc bệnh, các shirei của nó cũng bị ảnh hưởng.
 
“Rikaku…?”
 
Trong tất cả những loài có thể được thu phục làm shirei, Yokuhi và Rikaku thuộc vào những loài cao quý nhất; vậy mà chúng vẫn bị khuất phục vì đau đớn. Rokuta thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của các shirei khác.
 
Cậu muốn dừng chân, muốn quỵ xuống ngay chỗ này, giấu mặt đi và nhắm mắt lại. Nhưng cậu biết mình không còn thời gian. Không còn ai có thể bị giết vì sự biến mất của cậu. Có thể Kouya đã buộc Xích tác điều vào ai đó khác sau khi Ribi và đứa bé chết đi, nhưng việc đó không ảnh hưởng gì; sợi dây quanh đầu Rokuta không chịu một phép chú nào.
 
Mình phải tới chỗ Vương sư, ra lệnh cho họ không được tiến quân rồi trở về Vương cung và thuyết phục Shouryuu dừng tất cả chuyện này lại.
 
Luận định của Atsuyuu là có cơ sở. Chín châu phụ thuộc hết sức rộng lớn, các vấn đề họ phải đối mặt là quá nhiều để một người có thể tự giải quyết, nhưng Shouryuu đã lấy đi phần lớn quyền lực của các châu hầu. Rokuta hiểu lý do họ lấy làm bất bình cũng như nỗi lo mà dân chúng sinh sống bên bờ Rokushui hẳn phải canh cánh trong lòng. Nhưng cuộc chiến sắp tới phải được ngăn chặn. Ekishin, Ribi, đứa bé – đã có quá đủ mạng sống phải mất đi. Cậu không muốn có thêm bất kỳ thương vong nào nữa.
 
Thúc ép chân mình cử động, Rokuta đi theo hành lang xuống dốc, sâu xuống phần dưới Nội cung. Cung điện ở các vương quốc và các châu đều có những điểm tương tự nhất định trong cấu trúc. Rokuta có thể tìm tới Điện Choumei chỉ bằng cảm tính. Mọi cung điện đều có một khu vực như vậy. Mặc dù được gọi là điện, đó thực chất là một hệ thống phòng ở và tẩm phòng cho gia thất của vương thượng hay châu quan.
 
Cậu loạng choạng bám vào một cái mấu trên tường để gượng dậy rồi rướn mình tới trước. Vừa đi được vài bước thì cậu nghe một giọng nói vọng tới.
 
“Taiho…”
 
“Rikaku? Có chuyện gì vậy?”
 
“Có ai đó ở đây…”
 
Rokuta khựng lại. Nội cung của Gen vắng tanh; xung quanh đây không có ai – mặc dù những nơi như thế này đáng ra phải có rất nhiều nội quan và binh lính.
 
“Là lính canh?”
 
“Không…” Rikaku, nhưng cậu cảm nhận được ngay cả con shirei cũng không chắc chắn lắm. Rokuta nghiêng đầu nghe ngóng; cậu lờ mờ nghe thấy gì đó – tiếng gọi của ai đó, hoặc tiếng kêu của của một con thú.
 
Nó vọng tới từ phía trước hay phía sau ta? Cậu chầm chậm đi tiếp. Tới khúc quanh tiếp theo, những tiếp kêu đã trở nên rõ hẳn.
 
Rokuta rùng mình, ghé mắt nhìn về hướng âm thanh vọng tới rồi ngần ngừ rẽ vào. Cậu không thể nhận ra những tiếng kêu của nó có ý nghĩa gì. Dường như nó không hề chứa đựng một ngôn ngữ nào. Tất cả những gì cậu nghe được là một tiếng gì đó như tiếng rên rỉ và, lẫn lộn trong đó, tiếng loảng xoảng của sắt thép.
 
Một người hay một thứ gì đó đang vùng vẫy giữa một đám xiềng xích một cách dữ dội. Nghe những tiếng động ấy, Rokuta cảm giác như họ sắp giật tung thoát ra bất cứ lúc nào đây. Cậu đoán có ai đó đang bị giam giữ ở nơi này. Nhưng tại sao lại giữ một tù nhân trong Nội cung?
 
Ở cuối hành lang hẹp, Rokuta thấy một cầu thang đá đi xuống dưới. Chỗ này đã là gần cuối Điện Choumei, đây hẳn là đường xuống mà người phụ nữ nọ đã nói cho cậu biết. Tiếng kêu vọng lên từ phía dưới, cùng với đó là một mùi chua nồng nặc.
 
Rokuta bám vào thành cầu thang và bước một chân xuống. Đường đi ở đây thu hẹp lại, thọc sâu vào trong núi. Có vẻ như không có mấy người qua lại nơi này.
 
Đây chắc hẳn là cái cầu thang đó… nhưng tiếng kêu kia là sao? Mỗi bậc thang đi xuống, tiếng kêu lại càng rõ hơn. Cuối cùng, Rokuta thấy một lối rẽ nhỏ, ở sau cùng có một cánh cửa duy nhất. Âm thanh kia đang vọng ra từ phía sau cánh cừa đó. Nó rên rỉ rồi lại rú lên một tiếng kêu không ý nghĩa. Nhưng giờ khi cậu đã ở gần hơn, những giác quan thuộc về loài kirin của Rokuta bắt đầu nắm bắt được gì đó hơn thế, và cậu nhận ra mình có thể giải nghĩa được âm thanh ấy. Thả ta ra, nó nói.
 
Rokuta do dự thêm một chút rồi vội vã men dọc theo ngã rẽ đi tới. Giọng nói ấy mang một nỗi khẩn thiết khiến cậu không thể quay lưng bỏ đi được. Nhưng ngay lúc cậu đến trước cửa, tiếng rên đột nhiên dừng lại. Rokuta lắng tai nghe; cậu nhận thấy một tiếng khóc nhỏ.
 
Cậu đặt tay lên cửa; chỉ với một cái đẩy nhẹ, cách cửa dễ dàng mở ra.
 
Cánh cửa không khóa – ngay sau nó là một hàng song sắt chặn tại lối vào, gần giống như ở căn buồng nơi Rokuta đã bị giam giữ. Căn phòng bên trong rất rộng, nhưng không có một cửa sổ chiếu sáng nào. Nguồn sáng duy nhất truyền vào là từ hành làng qua cánh cửa mở chỗ cậu đứng nên lúc đầu mắt Rokuta chỉ nhìn thấy những cái bóng lờ mờ. Sau một lúc cậu nhận ra một hình người ngồi sau song sắt.
 
Đó là một ông lão tiều tụy và hốc hác. Ông ta quỳ dưới chân chấn song, những ngón tay bám đầy đất bẩn nắm chặt các thanh chắn. Thấy Rokuta, ông ngẩng bộ mặt giàn giụa nước mắt lên và tiếp tục rung những song sắt, rên rỉ.
 
Mỗi lần ông cử động lại kéo theo tiếng xích sắt loảng xoảng chát chúa. Rokuta thấy một sợi xích dài chạy trên nền đá lạnh lẽo từ chân ông ta đến một góc phòng.
 
Cậu sững sờ nhìn ông. “Ông– ông là ai?”
 
Ông lão không trả lời. Rồi mồm ông mở ra thật lớn, đến mức Rokuta tưởng như ông sắp hét lên, nhưng ông nghẹn ngào bật khóc. Rokuta gắng tìm kiếm ý nghĩa của những tiếng kêu ấy. Cho ta ra khỏi đây. Ông ta nói.
 
Hãy thả ta ra. Ta đã làm việc này quá đủ rồi. Không, không thêm nữa. Cho ta ra khỏi đây.
 
“Ông đã làm đủ việc gì? Ai đã làm chuyện này với ông?”
 
Rokuta há hốc mồm. Dĩ nhiên là ông lão không thể nói được. Ông ta không có lưỡi. Nó đã bị cắt đi.
 
“Rikaku.”
 
Rokuta ra lệnh cho con shirei của mình cắt các chấn song, nhưng nó không thể.
 
“Có một lời chú đặt trên chúng,” Rikaku gầm gừ.
 
Lúc này, khi mắt cậu đã quen với bóng tối, Rokuta cũng có thể nhìn thấy những ký tự lại khắc trên những thanh sắt dầy.
 
Tại sao lại giam giữ một người tù đáng thương sâu trong Nội cung như thế này? Tại sao?
 
Rồi Rokuta giật mình. Một ý nghĩ khủng khiếp nảy ra trong đầu cậu. “Không… Genkai?” Cha của Atsuyu, Châu hầu của Gen – Genkai.
 
Atsuyu đã nói Genkai mắc trọng bệnh. Có lời đồn rằng ông ta đã phát điên, rằng ông ẩn mình trong Nội cung và không chịu ra ngoài. Nếu như không phải Genkai muốn giấu mình mà thực ra là bị xích vào tường như một tù nhân thì sao?
 
Nhưng ông lão rên lên, Không.
 
Không. Tôi không phải là ông ta. Tôi không làm việc này nữa. Xin cậu, cầu xin cậu…
 
“Không có việc gì đâu, xin ông đừng lo. Tôi không thể nghe được ông nói gì khi ông kích động như vậy. Ông không phải là Genka. Thật chứ?”
 
Ông ta gật đầu. Rokuta khẽ thở ra.
 
Cậu không biết ông là ai hay vì lý do gì mà ông lại bị xích ở đây, nhưng ít nhất thì ông không phải là quan Châu hầu. Cậu cảm thấy nhẹ lòng đôi chút; nhưng đồng thời một nỗi đau dâng lên trong lồng ngực cậu. Nếu ông ấy không phải Châu hầu thì là ai? Ông lão tội nghiệp này…
 
“Đừng khóc,” Rokuta nói. “Lúc này tôi chưa thể đưa ông ra ngoài được, nhưng tôi sẽ quay lại tìm ông. Tôi xin hứa. Xin ông hãy đợi, được chứ?”
 
Ông lão gật đầu liên tục, nước mắt trào ra ầng ậng lăn dài trên hai má và cằm ông trước khi rơi xuống đất.
 
Ta không quan tâm ông ấy đã gây ra tội ác gì, xích một người lại như thế này là vô nhân tính. Tại sao Atsuyu lại có thể cho phép việc này xảy ra? Mình không tin hắn không biết. Hắn phải biết. Đây là Nội cung của hắn!
 
Đừng đi! ông lão kêu lên, nhưng Rokuta cam đoan với ông rằng cậu sẽ trở lại rồi quay bước về lối đi chính.
 
“Atsuyu…” cậu vừa đi vừa lẩm bẩm. “Sao ngươi có thể chấp nhận việc này trong cung điện của chính ngươi?”
 
Đây là cách anh ta phục vụ người dân của mình ư?
 
*Kirin là một loài vật thuộc Thiên Giới nên có giác quan rất nhạy. Nó đặc biệt nhạy cảm với nỗi đau đớn, các thảm họa, điềm xấu v.v. Ngoài ra những người được ghi danh trong Tiên Tịch có thể thấu hiểu mọi loại ngôn ngữ. Đây là lý do vì sao dù Rokuta và Naotaka nói tiếng Nhật cổ, khi tới thế giới của Thập nhị quốc họ không gặp vấn đề gì về rào cản ngôn ngữ.
––––––––––––––––––––
 
Rikaku đã hồi phục đủ để Rokuta có thể bám vào nó khi đi, còn cậu thì vẫn vừa loạng choạng vừa thỉnh thoảng vấp phải ngón chân của chính mình trên đường xuống. Cậu đã phải thử vài lần mới có thể làm cho Rikaku hiện thân, và ngay cả lúc này con shirei vẫn chưa đủ sức để mang cậu trên lưng. Cậu bám vào bộ lông xám dày của nó, men theo lối đi được chiếu sáng lờ mờ.
 
Hai bên tường ở đây được đục thô vào đá; lối đi uốn lượn rẽ ngoặt liên tục, chẳng mấy chốc Rokuta đã mất đi mọi cảm giác về phương hướng. Vừa lúc cậu không còn nhớ nổi mình đã đi xuống bao nhiêu tầng trong lòng núi nữa thì những bậc thang dừng lại. Sợ rằng mình đã lạc, cậu quay người nhìn, cố lần lại trong đầu con đường đã đi qua.
 
“Ta đang ở đâu?”
 
Rokuta đi theo dấu chân cũ của mình in trên nền bụi đất, nhưng có nhiều chỗ nước chảy qua các khe nứt trên vách, mặt đất không bằng phẳng, hoặc xung quanh quá tối khiến cậu không nhìn được một dấu hiệu nào.
 
“Yokuhi. Ngươi có biết nơi chúng ta đang đứng hay cầu thang đi xuống tiếp theo ở đâu không?”
 
Cái bóng của Rokuta xao động trong ánh sáng yếu ớt. Giọng nói gắng gượng của con nyokai nghe như thể vọng tới từ đằng xa. “Không phải ở đây… không ở đâu gần đây cả. Hình như ngài đã đi vào một khu vực khác, một bộ phận ngầm dưới cung điện.”
 
“Ngươi có xác định được hướng chúng ta đã đến hay đường quay lại không?”
 
“Xin thứ lỗi… tôi chưa thể đi xuyên qua tường hay sàn nhà được.”
 
Các shirei đều thành thạo độn giáp thuật. Chúng có thể tàng hình, có thể nương theo địa mạch, thủy mạch, phong mạch hay những dòng năng lượng để phi qua những khoảng cách dài, cơ thể lướt qua như những cái bóng. Dù cách xa đến vạn dặm, shirei cũng có thể cảm nhận được kirin của mình như dõi theo tín hiệu của một ngọn hải đăng và tìm về. Tuy nhiên vào lúc này, cơn sốt dai dẳng suốt nhiều ngày đã khiến cả Rokuta và các shirei của cậu kiệt sức. Một số kirin bẩm sinh có thể đi xuyên tường, nhưng tiếc rằng Rokuta không có năng lực ấy.
 
Những mạch nước ngầm cắt qua con đường gập ghềnh ở chỗ này chỗ kia. Có một chút ánh sáng – những điểm sáng trắng hơi nhòa trông như đang treo lơ lửng trên tường. Có lẽ là một loại tảo lân quang, Rokuta nghĩ.
 
“Có lẽ ngài nên nghỉ chân một chút,” Rikaku lên tiếng. Giọng nó khá yếu.
 
“Ừm. Xung quanh đây có vẻ như không có ai… có thể sẽ an toàn đấy.”
 
Rokuta dựa vào tường và trượt mình ngồi bệt xuống sàn. Cậu thấy chóng mặt. Mặc dù đã vịn vào tường khi đi, cậu vẫn thấy choáng váng mỗi khi bước tới. Đã hơn một lần tâm trí cậu rơi vào trạng thái mơ hồ và cậu phải tự cấu vào da mình vì sợ sẽ lả đi ngay tại chỗ. Cậu cởi chiếc khăn quấn đầu ra lau mồ hôi. Người cậu ướt đầm, một phần vì kiệt sức khi đi, một phần vì đau đớn. Cậu đã vứt lại cái gói người phụ nữ đưa cho từ trước. Cậu không thể hi vọng có thể vừa đi vừa đeo nó được.
 
Rokuta quan sát xung quanh. Lớp bụi dày trên mặt đất và đám bùn không dấu vết nơi lạch nước chảy qua cho thấy rõ rằng con đường này đã lâu rồi không có người đi qua.
 
Dựa mình vào lưng Rikaku, Rokuta thở dài một tiếng. Rồi đột nhiên cậu bật dậy. Cậu nghe thấy một tiếng động – gần đây thôi. Rokuta nhìn quanh và nghe ngóng. Tất cả những gì cậu thu nhận được là tiếng thở của chính mình.
 
“Có ai ở đây không?” cậu gọi; khu hành lang xung quanh vọng lại không, không, không. Cuối cùng, khi những tiếng vọng đã dứt hẳn, cậu chợt nghe thấy một giọng nói rất gần.
 
“Ai đó? Ngươi là ai?”
 
Rokuta xem xét bức tường sau lưng cậu. Trên tường có một vết nứt chạy dọc xuống mà trước đó cậu không để ý. Giọng nói có vẻ như được truyền ra qua đó.
 
“Ưm… tôi bị lạc.” Rokuta ghé mắt nhìn vào, nhưng phía bên kia tối đen. Tuy vậy chỗ đó có vẻ không lớn lắm.
 
“Lạc? Ngươi xuống đây làm gì?”
 
“Tôi đi dạo… Đây là đâu?”
 
Cậu nghe thấy những tiếng cười khô khốc, điên dại vang lên từ bên kia.
 
“Nơi này? Đây là địa ngục.” Đó là giọng của một ông già.
 
“Ông là ai?”
 
“À, giờ thì ngươi hơi láo xược rồi đấy. Ngươi không thèm nhớ giọng chủ nhân của mình ư?”
 
Rokuta rùng mình giật người lại. Người này nói ông ta là chủ nhân của cậu? Ở cung điện này? Không nhiều người có thể nói điều đó. Cậu nhớ lại về ông lão bị xích.
 
“Ông là Genkai?”
 
“Giờ thì tên hạ quan này còn quên cả xưng hô cho kính trọng rồi. Ta là kẻ vô danh ư, trong chính cung điện của ta?” giọng nói buông xuống qua vết nứt.
 
“Tôi nghe nói ngài không được khỏe, Genkai – ý tôi là quan Châu hầu.”
 
Vậy là ông lão ở phía trên quả thực không phải quan Châu hầu. Thế thì ông ấy là ai?
 
“Không khỏe? Hừ, ta không hề khỏe. Ta đã không có gì tử tế để ăn uống trong vài năm nay rồi.”
Genkai phá lên cười và giải thích rằng lâu nay ông ta vẫn sống bằng cỏ nhổ từ trên tường và nước húp từ mặt đất.
 
“Họ không mang đồ ăn tới cho ông? Vậy ông – ông giống như một tù nhân bị giam bí mật?”
 
“Bị giam bí mật? Ngươi gọi nơi này là một hầm giam ư? Không, ta không phải là một tù nhân. Ta là một thứ đồ bị vứt đi. Chúng mở cổng địa ngục và ném ta xuống, không chút bận tâm tới ta kể từ đó. Ta biết, vì trước ngươi chưa từng có ai đến đây.”
 
Rokuta nín thở. Lẽ dĩ nhiên, vị Châu hầu sống bất tử vì có tên trong Tiên Tịch. Trừ phi bị xóa tên, bị chặt đầu hay cắt ngang người, ông ta sẽ sống sót qua hầu như mọi loại vết thương. Bỏ đói không đủ để giết ông. Điều này cũng tương tự với kirin và các vương.
 
“Tiếng của ngươi là giọng người đầu tiên ta nghe thấy trong nhiều năm qua.”
 
“Không thể tin được,” Rokuta lẩm bẩm; tiếng cười của Genkai chợt khựng lại.
 
“Đã bao năm trôi qua rồi? Nó muốn ta phải như thế nào? Nó muốn làm châu hầu, nhưng ta không phải là vương! Ta không thể cứ thế giao cả châu Gen cho nó. Chỉ có kẻ ngồi trên ngai vàng mới có thể bổ nhiệm một châu hầu mới. Ta không thể cứ có người hỏi đòi là chuyển quyền lực cho người đó được. Ngươi hiểu ý ta không?”
 
Bàn tay Rokuta run rẩy vịn trên bức tường đá. “Ông nói ‘nó’… ông không phải đang nói về Atsuyu đấy chứ?”
 
Đó là một chuyện không tưởng. Quan Lệnh doãn là người có đạo đức, có lòng vì nước vì dân. Cậu đã nghe người ta khen Atsuyu hàng trăm lần. Atsuyu đã cứu sống Kouya. Anh ta đã cứu người mà Rokuta không thể giúp đỡ được gì. Cõ lẽ nào Atsuyu lại giam giữ chính cha mình trong lúc luôn miệng nói về dân chúng và đạo lý? Chuyện này không thể xảy ra.
 
Nhưng tại sao anh ta lại giam giữ một tù nhân thấp hèn như ông lão câm kia trong Nội cung?
 
“Phải, nó chính là đứa vô đạo mà ta đang nhắc tới,” Genkai nói. Giọng ông ta không có lấy một tia do dự. “Ta không thể cho nó làm châu hầu. Khi ta bảo nó vậy, thằng bé đòi ta phải lên làm vương. Thú thực, ta đã từng ham muốn ngai vàng, nhưng không có Thiên Mệnh thì nghĩ đến những chuyện ngu ngốc như vậy làm gì? Nhưng Atsuyu nói rằng ta quá hèn yếu, quá nhu nhược để có thể nổi dậy giành ngôi vị! Nó cáo buộc ta xu nịnh Vương thượng, sống không hơn một con sâu sống nhờ vào sự thương hại.”
 
Hẳn là Genkai đang nói về Kyou Vương. Rokuta nghe nói Kyou Vương vẫn còn tại vị khi vị Châu hầu bắt đầu lánh mình.
 
“Đúng là ta luôn theo ý Vương thượng, có thể là hơi quá đà. Ngài bảo ta bắt giữ những quan lại chống đối và dập tắt các cuộc nổi dậy; ta đã làm như vậy. Ta đã giết người để được sống. Nếu không hành quyết ai, Vương thượng sẽ cho rằng ta đang nương tay. Ngài thậm chí đã cáo buộc ta có ý đồ phản bội ngài. Chỉ để tự cứu mình, ta đã giết những người mà ta biết rõ sẽ không bao giờ phản bội lại En. Nhưng Vương thượng… ngài đã băng hà chưa?”
 
“Tất nhiên là rồi. Nhưng tôi nghe nói khi còn trị vì, Kyou Vương thưởng cho các châu hầu theo mỗi đầu phản tặc họ dâng lên. Điều đó có đúng không?”
 
Genkai không trả lời. Khi cất tiếng trở lại, ông nói với giọng rất bực bội. “Đó không phải là lý do duy nhất khiến con trai ta chống lại ta. Ngươi phải tin ta. Nó nói ta không đủ tư cách làm một châu hầu. Sau đó nó ném ta xuống đây. Nhưng tại sao nó lại được làm lệnh doãn? Là vì ta đã cho nó vị trí đó! Ta đã xin Vương thượng bổ nhiệm nó!”
 
“Và dưới trướng của Kyou Vương, ông đã bán đứng nhân dân để ôm lấy địa vị của mình?”
 
“Ta có thể làm gì khác được?”
 
“Vì thế nên Atsuyuu mới chối bỏ ông có phải không? Vì ông không chịu hành động? Có thể trong thâm tâm ông không thực sự muốn hành hạ dân chúng, nhưng ông vẫn theo lệnh Kyou Vương. Thực ra ông đã lấy lệnh của Kyou Vương để biện hộ cho bản thân khi Atsuyu chất vấn ông. Việc đó đã khiến anh ta giam ông ở đây.”
 
Atsuyu đã nhận ra rằng Genkai không thích hợp để lãnh đạo, rằng sự cai trị của ông ta đang chống lại chứ không phải cống hiến cho En. Vì vậy anh ta đã nhốt ông xuống hầm ngục này. Nếu một quân vương thất đạo như Kyou Vương thì người dân cần phải chống lại kẻ đó. Rokuta hiểu điều này. Nếu Genkai đàn áp dân chúng chỉ để bảo vệ bản thân trước Kyou Vương thì việc Atsuyu giam ông ta là đúng đắn. Vậy là trong lúc Kyou Vương vẫn còn tại vị, Atsuyu đã lật đổ cha mình, loan tin rằng ông mắc bệnh, và giành quyền lực về trong tay. Rokuta lý giải được những việc đó.
 
Nhưng người tù cậu đã thấy ở thấy ở tầng trên là ai?
 
Genkai đã trở nên im lặng.
 
“Hừm, nếu may mắn, tôi sẽ trở lại đây đưa ông ra,” cuối cùng Rokuta nói. Nếu may mắn, nếu mình có thể dừng cuộc chiến này lại và nếu Shouryuu không thất bại.
 
Rokuta thở dài rồi duỗi chân một chút và đứng lên. Cậu vừa chuẩn bị bỏ đi thì Genkai kêu lên.
 
“Nó chỉ muốn làm châu hầu. Ta biết. Ta biết hết!”
 
Rokuta dừng lại.
 
“Lý do nào mà chẳng được. Nó chỉ cần một cái cớ để khóa ta lại ở đây.”
 
Rokuta tưởng như tai mình có thể nghe được tiếng ông nghiến răng ken két. Chuyện này thật là vô nghĩa.
 
“Ngươi có biết Atsuyuu là một cung thủ xuất sắc không?”
 
Rokuta nhướn mày. “Việc đó thì liên quan gì?”
 
“Ngay cả trong lễ Đại na, nó cũng không bao giờ bắn trượt. Trên thực tế, ta mới chỉ nhìn thấy nó bắn trượt duy nhất một lần trong đời.” Genkai phá lên cười một tràng dài khùng khục.
 
Rokuta lắng tai nghe, trong đầu tự hỏi ông ta có ý gì.
 
“Lần đó, Atsuyu đã đổ lỗi cho người hầu dựng tâm ngắm. Nó nói kẻ kia đã nguyền rủa nó. Đích ngắm trong lễ Đại na được dùng để biểu thị cho những điều ma quỷ xấu xa, mũi tên là lời cầu nguyện xin các thần linh đánh đuổi những thứ tà ác đi xa. Atsuyu quả quyết rằng tên hầu kia đã đặt tấm bia với một góc quay khác thường. Ngươi biết sau đó nó làm gì không? Nó xử tử người đó!”
 
Rokuta nhíu mày.
 
“Atsuyu là một con người hoàn hảo không tì vết. Không có gì là nó không làm được. Nó biết rõ quy luật của vạn vật, nắm được tâm tính của người khác. Nó vừa hiểu biết lại vừa thông minh. Nhưng thằng bé có một khuyết điểm trí mạng: nó không thể nhìn nhận sai lầm của bản thân.”
 
Genkai bật cười khô khốc. “Ngươi nói thử xem, sau khi Vương thượng băng hà, Atsuyu có trèo lên núi Hou không? Nó có tìm gặp Enki để thử Thiên Ý không? Ta dám chắc là không. Làm sao mà nó đi được? Nếu lên núi mà không được làm vua, nó sẽ thấy bẽ bàng đến mức nào! Thằng bé không thể chịu nổi ý nghĩ đó.”
 
“Nhưng–”
 
“Ngươi có thấy nó hoàn thiện không? Ngươi có thấy nó xuất sắc về mọi mặt? Ta chắc chắn bên ngoài nó luôn tỏ ra như vậy. Lỗi lầm duy nhất của nó là để những kẻ khác gây ra lỗi lầm. Atsuyu thực sự cho rằng mình không thể làm sai điều gì. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi nó tin chắc bản thân mình rất toàn diện.”
 
Rokuta nhìn xuống chân, ánh mắt mờ đi. Một cảm giác bất an sâu sắc dần lan trong cậu.
 
Người tù đó…
 
 “Phải, nó tin rằng bản thân nó không hề tì vết. Nó muốn tin vào điều đó. Và trong sạch nữa; có vẻ như nó chẳng thể làm hại ai bao giờ – nhưng nếu có, nó đã giấu việc ấy đi, như nó đã giấu ta ở đây. Đó mới chính là con người của Atsuyu.”
 
Rokuta bước đi. Hai chân cậu run lên.
 
Atsuyu nói anh ta nổi dậy vì dân chúng. Những lời của anh ta đều mang đạo lý. Vị Lệnh doãn tạo cho người khác ấn tượng về một con người luôn theo đuổi chính đạo không chút lệch lạc, vì vậy Rokuta mới tình nguyện chịu giam giữ ở Gen. Nhưng phải chăng cậu đã quên rằng không phải mọi kẻ rao giảng chính nghĩa đều thực sự cao cả?
 
Dĩ nhiên, mọi loại người đều có thể nói chính nghĩa thuộc về mình. Không vua chúa hay một kẻ cai trị nào có thể chiếm được lòng tin của dân chúng mà không phải treo lên cái mác đại nghĩa. Nhưng trong phần lớn trường hợp, công lý của những kẻ đó chỉ là cái thùng rỗng. Nó là lớp vỏ che giấu những lao khổ hành hạ trên đầu người dân.
 
Đã bao nhiêu lần Rokuta nói với Atsuyu rằng chiến tranh sẽ chỉ phương hại đến dân chúng rồi? Tại sao Atsuyu luôn nhất quyết muốn gây chiến nếu hạnh phúc của người dân là mối quan tâm duy nhất của anh ta? Liệu một người thực sự muốn phục vụ nhân dân có quả quyết đẩy họ ra chiến trường đến vậy? Mỗi lần Rokuta tranh luận về những câu hỏi này với Atsuyu, cậu luôn cảm thấy bất lực trước những lý lẽ của vị Lệnh doãn. Nhưng nếu chính nghĩa của Atsuyu không hơn gì một vỏ bọc, một thứ đồ phô trương rỗng tuếch…”
 
“Atsuyu!” Cậu nghe tiếng Genkai rống lên xa xa phía sau.
 
Người tù đó–
 
“Người tù đó là thế thân cho Genkai!” Rokuta thở hắt ra.
 
Hắn ta đã nhốt quan Châu hầu lại rồi đặt một người khác vào Nội cung làm thế thân cho ông ta.
 
“Ông lão đó đã nói ‘làm việc này quá đủ rồi’…?”
 
Trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo đó, Atsuyu đã thuyết phục ông đóng giả cha hắn. Nhưng theo thời gian, ông lão dần dần cảm thấy lo sợ cho tình cảnh của mình.
 
“Không, ta đã làm việc này quá đủ rồi. Hãy thả ta ra!”
 
Ông đã bị xích lại để không thể chạy thoát, bị cắt lưỡi để không thể tố cáo.
 
“Atsuyu! Atsuyu!”
 
Tiếng rống oán hận của Genkai như lơ lửng trong không trung, đeo bám lấy Rokuta trên con đường tìm lối thoát ra ngoài.
 
*Đại na 大儺《ぎしき》: lễ xua trừ ma quỷ (phong tục thời Tần Hán)
––––––––––––––––––––
 
Kouya dẫn người phụ nữ xuống núi, tới một toà cung rồi đi sâu vào lòng núi cho đến khi tới gần sát chân tòa đại sơn. Nơi đây có một góc khuất chưa từng đón ánh mặt trời, được sử dụng cho một hệ thống hầm ngục khổng lồ. Không có gian phòng xa hoa nào như nơi Rokuta đã ở. Những kẻ tò mò sẽ phải lục sâu vào những ghi chép cổ để tìm thông tin đề cập đến mục đích sử dụng ban đầu của nơi này. Có khả năng ngay cả trong những tư liệu từ thời kỳ đầu cũng không nhắc tới khu hầm ngục: những bí mật nằm lại đây quá đen tối để được ghi lại trong biên niên sử của Gen.
 
Họ đi theo một con đường khá bằng phẳng. Kouya đã qua đây nhiều lần, vì đây là nơi cậu đưa tất cả những tù nhân của Atsuyu tới. Phần lớn trong số họ là những người bị tình nghi phản bội.
 
Phải, đã có những người muốn chống lại Atsuyu. Ngay cả những nhà lãnh đạo tài ba nhất, hay ngu ngốc nhất, cũng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người.
 
“Đi vào,” Kouya nói, tay mở cánh cửa một phòng giam. Đó là một trong những căn phòng lớn hơn bình thường, nằm trong một góc xa của khu hầm. Thấy người phụ nữ không nhúc nhích, cậu đẩy cô tới rồi bước theo vào và khóa cánh cửa lại sau lưng. Cậu lấy cây đuốc trong tay mình để nhóm một cây đuốc khác trên tường. Hai ngọn lửa lay động chiếu sáng những vách đá đục thô sơ và vài món đồ đạc đơn giản. Người phụ nữ đứng đờ một chỗ, hai tay bị trói sau lưng.
 
“Ngồi xuống đi,” Kouya chỉ vào những bệ đá nhô lên được dùng làm chỗ ngủ. Người phụ nữ ngần ngừ nhìn cái bệ, rồi nhìn lại cả căn phòng. Cô chầm chậm ngồi xuống.
 
“Vì sao ngươi lại dám nói chuyện với quan Lệnh doãn như vậy? Ngươi có biết tình cảnh của Gen không?” cậu lạnh lùng hỏi.
 
“Ta biết. Chúng ta đã quay lưng lại và chà đạp lên Thiên Ý.”
 
“Nhưng ngay từ đầu ngươi cũng đã biết chúng ta sẽ làm như vậy rồi.”
 
“Không đúng,” người phụ nữ ngắt lời. “Ta đã được nghe rằng quan Lệnh doãn muốn giúp Vương thượng trở về chính đạo. Ta chưa từng nghe về việc nổi loạn. Sao Atsuyu đại nhân lại có thể nghĩ tới một việc như vậy? Ngươi có biết giết một quân chủ có hệ quả lớn đến mức nào không?”
 
“Đại nhân luôn lo nghĩ cho lợi ích của dân chúng. Ngươi là quan của Gen mà không hiểu điều đó ư?”
 
Người phụ nữ cười lớn. “Dân chúng? Vậy thì tại sao đại nhân lại ra lệnh phá đê? Quan Xạ sĩ cũng biết bên kia sông có bao nhiêu quân Vương sư đấy. Gen thua rồi. Quan Lệnh doãn đã sai. Không có lý do gì để phá đê và trả giá bằng mạng sống của nhiều người như vậy – cuộc chiến đã qua rồi! Đó là hành động của một người luôn lo nghĩ cho dân chúng ư?”
 
Kouya im lặng. Châu sư đã tề tựu, binh sĩ đã sẵn sàng. Giống như Atsuyu, cậu không thể chấp nhận thất bại.
 
“Ta có một người bạn làm phủ lại tại phủ Toại nhân,” người phụ nữ nói, mắt nhìn vào ngọn đuốc. “Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ. Ngay từ khi còn trẻ, cô ấy đã luôn trăn trở liệu việc để quan Lệnh doãn cai trị Gen như vậy có phải là đúng đắn hay không.”
 
“Nhưng Châu hầu…”
 
“Ta biết. Quan Châu hầu bệnh quá nặng. Ta tin điều đó là sự thật – những người hầu trong Nội cung thường bàn tán về tiếng kêu rên của ngài. Họ nói ngài đã không thể nói được bình thường từ mười lăm năm nay. Vì vậy Atsuyu phải cai trị thay ngài.”
 
Kouya lặng lẽ nhìn cô. “Nếu ngươi hiểu, tại sao…?”
 
“Đó là những gì ta vẫn nói với bạn ta. Nhưng điều đó chỉ khiến cô ấy thêm bực mình. Cô ấy nói ‘Đúng lắm, quan Lệnh doãn cứ giảng giải chuyện quy tắc và đường lối với vẻ mặt của một vị thánh; nhưng nếu ngài ấy thực sự cao quý như lời mình nói, sao ngài không báo cáo lên Vương thượng tình trạng của cha mình và trao quyền quyết định về tay Vương thượng? Quyền cai trị ở Gen thuộc về Châu hầu. Vị trí ấy chỉ có thể được phán xét bởi Vương thượng. Mà ngay cả khi Taiho chưa tìm được Vương thượng, quan Lệnh doãn cũng đã có thể đưa vấn đề ra trước Lục quan triều đình và để các vị đại quan xem xét – không phải đó mới là điều đúng đắn hay sao? Nhưng ngài ấy đã không làm gì cả. Đại nhân nắm lấy mọi quyền hành ngài có thể thâu tóm được vào tay; trải qua từng ấy năm trong triều đại mới, ngài chưa hề có ý định trao trả chúng.”
 
Kouya nhìn người phụ nữ và cơn giận của cô.
 
“Ngươi gọi đó là cao quý ư?”, cô hỏi. “Việc làm đó có đúng hay không? Ta không thể phản bác lại người bạn của ta. Cô ấy đã quả quyết rằng mình hiểu rõ, rằng Atsuyu chỉ là một kẻ độc tài đội lốt thánh thiện. Vì ngài ấy không bao giờ theo đuổi quyền lực hay tiền bạc đơn thuần, ta đã không nhận ra điều đó – cho đến bây giờ. Tất cả những gì ngài ấy muốn là được người khác tung hô.”
 
“Những gì ngươi nói quá cực đoan.”
 
“Không. Giờ thì ta đã biết rằng bạn ta nói đúng. Atsuyu muốn được dân chúng tôn sùng, đó là lý do hắn ta vươn tới mục tiêu hiện tại, không phải là vì lợi ích của người dân hay để Gen phát triểu hơn. Hắn muốn mọi người phải công nhận sự vượt trội của mình, có thế thôi.” Mặt người phụ nữ đanh lại. “Ta tự thấy giận bản thân vì đã không nhận ra điều này sớm hơn. Ta đã ngu ngốc biết bao khi tranh luận với bạn mình. Ngươi nói rằng mọi người trong Châu cung đều biết Atsuyu tốt đẹp đến mức nào có phải không? Họ luôn nói rằng Atsuyu chỉ nghĩ cho dân chúng chứ gì? Dĩ nhiên là họ luôn nói vậy, bởi vì nơi này chỉ còn những kẻ ngu ngốc bị Atsuyu lừa gạt thôi. Họ đứng chật hàng ngũ châu quan và các cơ quan hành chính tỏa khắp Gen. Còn những người hiểu rõ tình hình hơn thì sao? Những người nhìn thấu được bản chất của Atsuyu giờ ở đâu? Bạn của ta giờ ở đâu?”
 
Mắt Kouya cụp xuống.
 
“Cô ấy đã chất vấn hắn ta! Cô ấy đã đối mặt với Atsuyu, rồi ngươi đến bắt cô ấy. Bạn ta bị buộc phải từ chức, từ đó không ai còn thấy cô ấy nữa. Quan Tư mã nói với ta rằng cô ấy đã đi xa, rằng trong Châu cung có quá nhiều người sùng bái Atsuyu và họ sẽ đem cô ấy ra làm đối tượng công kích, vì vậy bỏ đi là biện pháp tốt nhất. Đó có phải là sự thật không?”
 
“Ta nghĩ quả là từng có việc như vậy xảy ra. Đại nhân không muốn trừng phạt những người như bạn của ngươi. Ngài rất vị tha trong phán quyết của mình.”
 
“Vậy thì tại sao ta không bao giờ nghe tin từ cô ấy nữa? Cô ấy đã bỏ lại tất cả những gì thân thuộc nhất lại Gen. Tại sao?”
 
“Ai mà biết được?”
 
“Đồ quái vật!”
 
Kouya nhìn lên.
 
“Ngươi đã cho con thú đó ăn thịt cô ấy có phải không? Ngươi cũng sẽ làm thế với ta. Đồ quái vật! Tạp chủng!”
 
Kouya nhìn cô, rồi cậu mỉm cười. “Vì có vẻ như ngươi không có ý định thay đổi quan điểm nên ta e rằng chuyện đó là không thể tránh khỏi được.”
 
Cô bật dậy. “Ta biết mà!”
 
“Dù sao thì đây cũng là nhiệm vụ của ta. Ta là một trong những kẻ ngu ngốc mà ngươi vừa nhắc đến, không may là như vậy; ta tin rằng quan Lệnh doãn là người đúng. Nếu ngươi tiếp tục phỉ báng đại nhân, ta cho rằng sự tồn tại của ngươi ở đây sẽ bất lợi cho ngài.”
 
“Atsuyu đã ra lệnh cho ngươi phải không?”
 
Kouya lắc đầu. “Nếu biết được những gì ta làm ở đây, chắc chắn đại nhân sẽ không cho phép ta. Tuy vậy, việc này là tốt nhất cho đại nhân, vì vậy ta đã tự giao cho mình có nhiệm vụ tiến hành nó.” Kouya quay người và đưa tay vuốt ve bộ lông con tenken. “Quan Lệnh doãn quá nhân từ. Ngài sẽ luôn chọn đẩy kẻ thù của mình đi xa thay vì làm hại họ. Vì vậy mỗi khi có kẻ cần bị loại bỏ, ta liền mang hắn tới đây xử lý.”
 
Kouya vỗ lưng cón quái vật và nói không chút cảm xúc.
 
Rokuta. Thức ăn.”
 
Dù biết không có cách nào thoát được, người phụ nữa vẫn quay người chạy – cô chạy được vài bước rồi trượt chân ngã. Tiếng thét vang vọng khắp căn phòng đá. Con quái vật lướt tới như một con mèo đang vờn con chuột đã bị nó nắm chắc trong móng vuốt. Thưởng thức cảm giác giết chóc vốn là một bản năng của nó.
 
Atsuyu chưa từng ra lệnh cho ta. Kouya nhớ lại trong lúc lắng nghe tiếng hét của người phụ nữ. Atsuyu chưa bao giờ yêu cầu cậu tiêu diệt một kẻ thù nào. Vị Lệnh doãn chỉ nói về những khó khăn của mình – nỗi khổ vì không được thấu hiểu, vì bị phản bội, về những băn khoăn khi phải bắt giam những người đã chống lại anh.
 
Atsuyu thường nhắc về những điều này. Trong mắt Kouya, dường như anh không có vẻ gì lo sợ, mà thực ra đang cố ám chỉ, cố gợi ý một điều gì đó. Khi cậu hỏi không phải giết chết những tù nhân đó sẽ tốt hơn sao, Atsuyu đã khiển trách cậu. Vậy nhưng anh vẫn tiếp tục thầm nói cùng Kouya về mối bất an của anh khi phải ở gần kẻ thù của mình như vậy.
 
Không thể ngồi yên thêm được, Kouya đã tự mình xuống khu hầm ngục; chuyện này xảy ra đã từ vài năm trước.
 
Cậu xin Atsuyu giao cho mình quyền cai quản các tù nhân. Anh cho phép cậu, và vậy là cậu đã đến gặp họ với con quái vật của mình theo sau. Kouya biết nếu để họ làm mồi cho Rokuta thì sẽ không còn lại bất cứ dấu vết nào. Cậu đã ở đó theo dõi, quan sát con vật liếm sạch đến giọt máu cuối cùng; và rồi, run lẩy bẩy đến mức hai hàm răng đập lập cập vào nhau, cậu quay về gặp Atsuyu. Cậu báo cáo rằng mình đã thả các tù nhân sau khi chỉ cho họ thấy những sai lầm của họ.
 
Ai cũng có thể nhận ra lời nói dối của cậu. Mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, lưỡi ríu cả lại, cả người run bần bật không đứng vững nổi.
 
“Ra vậy,” Atsuyu nói và mỉm cười. Anh xoa đầu Kouya.
 
“Em là một người tốt, một bề tôi trung thành.”
 
Rồi sau đó…
 
Kouya nhìn xuống hai bàn tay mình. Bên cạnh cậu, con quái vật đang nhai xé dữ dội.
 
Atsuyu tiếp tục nhìn cậu và cười, nhưng một ánh nhìn hoang dại lóe lên trong mắt anh.
 
“Em đã hiểu ta mà không cần ta nói một lời nào. Em biết chính xác ta muốn em làm gì. Ta rất may mắn vì có một bề tôi như em.”
 
Cảm giác được sức nặng của bàn tay Atsuyu đặt trên vai mình, Kouya nhận ra anh đã làm gì. Lâu nay anh vẫn muốn cậu giết những người tù ấy. Đó là điều anh vẫn luôn xui khiến cậu.
 
Atsuyu tuyên bố về vị trí mới của Kouya và khen ngợi cậu trước mặt các châu quan.
 
“Từ nay về sau, Kouya sẽ quản lý tất cả các tù nhân.”
 
Nói cách khác, Kouya đã được giao vai trò của một kẻ hành quyết bí mật tại cung điện này. Kể từ giờ phút ấy, cậu đã dùng con quái vật của mình để giải quyết không chỉ những người muốn làm hại Atsuyu mà bất cứ ai, qua hành động hay lời nói của họ, đã tỏ ra có thể gây ảnh hưởng tới vị trí của chủ nhân cậu.
 
Số phận của người phụ nữa này cũng đã được định đoạt ngay từ lúc cô quay lại chống đối Atsuyu. Kouya đưa cô xuống hầm ngục này không vì lý do nào khác ngoài biến cô thành bữa ăn cho con tenken. Như mọi lần, cậu sẽ kiểm tra để chắn chắn rằng không còn một vệt máu nào đọng lại trên sàn sau khi công việc xong xuôi. Sau đó cậu sẽ quay lại báo cáo lên Atsuyu.
 
Hạ quan đã thả cô ta đi. Hạ quan tin rằng cô ta đã trở về nhà.
 
Cứ như vậy, cậu hoàn thành hiệp ước không lời giữa mình và Atsuyu. Atsuyu chưa bao giờ ra lệnh xử tử một tù nhân nào, chỉ có lòng trung thành đã khiến Kouya làm vậy. Đó là cách mọi chuyện phải xảy ra. Đó là lý do cậu báo cáo với anh như vậy: Hạ quan đã thả cô ta đi; cậu phải nói thế. Cậu sẽ được khen ngợi là một hộ vệ thấu hiểu, một bề tôi tận trung.
 
Mình đã quen rồi, Kouya nghĩ, thản nhiên nhìn con quái vật.
 
Mình đã quen với việc ngồi đây, nghe họ nguyền rủa Atsuyu, nhìn hai bàn tay mình tắm trong máu. Mình không cảm thấy gì hết.
 
Và đó là cách mọi việc nên được an bài.
 
––––––––––––––––––––
 
Khi Rokuta đã leo lên được một đoạn khá xa từ hanh lang nơi cậu gặp Genkai, có tiếng bước chân vang lên gần đó. Cậu nhanh chóng nấp vào một hốc lõm trên bức tường đá.
 
“Ngươi thấy Taiho chưa?” một giọng người hỏi.
 
“Đại nhân không có ở đây, thưa ngài.”
 
“Hi vọng chúng ta không phải xuống sâu thêm nhiều nữa. Nơi này rất dễ gây lạc đường.”
 
“Hai ngươi, quay lên và xem lại một lượt những hang phía trước đi. Có thể chúng ta đã để sót gì đó.”
 
“Vâng!” Câu trả lời được nối tiếp bởi tiếng giầy thùm thụp chạy đi.
 
“Còn ngươi, đi với ta. Chúng ta sẽ kiểm tra phía dưới,” giọng nói đầu tiên lại vang lên.
 
Sau đó Rokuta nghe thấy một giọng nói khác mang nét lạc quan kỳ lạ. “Ngài nghĩ đại nhân ở dưới đó ạ?”
 
Rokuta mở to mắt. Cái giọng đó!
 
“Hạ quan nghe nói khả năng định hướng của kirin khá thảm hại. Ngài biết đấy, họ không được thông minh cho lắm.”
 
“Ngươi lảm nhảm đủ rồi đấy. Im đi và theo ta mau.”
 
“Vâng vâng.”
 
Rokuta trượt ra khỏi hốc đá. Di chuyển một cách thận trọng, cậu tiến về hướng có tiếng nói.
 
Không thể tin được. Không thể là hắn. Không thể là ở đây!
 
“Vậy, Đại bộc đại nhân, ngài nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bị lạc?”
 
Rokuta chưa thể nhìn thấy ai, nhưng có ánh sáng phát ra từ hành lang phía trước. Cậu kêu lên, “Có ai không?”
 
Một lúc sau, có tiếng bước chân lao xao chạy. Ánh sáng phía trước khuất xa rồi lại quay tới gần hơn, gần hơn, cho đến khi một người xuất hiện.
 
“Đây rồi!”
 
Mặc dù anh ta chỉ cầm một cây đuốc, trong mắt Rokuta, hành lang nơi anh đứng rực sáng một cách kỳ diệu.
 
“Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, hử?”
 
Rokuta đứng đó, nhìn người nọ rảo bước về phía mình. Cậu như muốn bật khóc khi thấy cái thân hình cao lớn, cái nụ cười ranh mãnh kia. Rokuta quỵ xuống trên hai gối.
 
“Đại bộc đại nhân! Thành nhóc này – hèm, vị thiếu gia này có phải là người chúng ta đang tìm không?”
 
Người thứ hai chạy tới. “Chuyện gì đã xảy ra vậy thưa Taiho? Quan Lệnh doãn và mọi người đã hết sức lo lắng cho ngài!”
 
“Ta đi tìm Kouya nhưng bị lạc.”
 
Vị đại bộc quay sang nói với người đi cùng. “Ngươi đưa đại nhân lên đi.”
 
Rokuta vươn tay bám lấy chân anh ta. “Ta không đi được. Ngươi cõng ta đi.”
 
Một nụ cười nhếch trên môi anh. Không nói thêm lời nào, anh quay lại và quỳ xuống để Rokuta trèo lên lưng mình. Cậu leo lên bám vào vai anh, đầu óc quay cuồng trong thắc mắc. Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi đang làm gì vậy? Chắc chắn Shuko và những người khác đang rứt tung cả đầu tóc lên vì lo lắng. Tên ngốc, Rokuta nghĩ, và cậu siết chặt vòng tay hơn nữa.
 
Người nọ nói với cậu bằng một giọng khẽ đến mức Rokuta suýt mất dấu nó trong tiếng quần áo sột soạt, “Ngươi tí nữa thì cũng khiến ta phải lo đấy.”
 
––––––––––––––––––––
 
“Thưa đại nhân, chúng tôi đã tìm thấy Taiho.”
 
Kouya gặp quan Đại bộc trên đường trở về từ khu hầm ngục.
 
Cậu quay lại và thấy anh ta đang đi lên cầu thang. “Có vẻ như ngài ấy đã bị lạc,” anh nói và chỉ vào một trong những binh sĩ của mình – một kẻ lang bạt tên Fuukan họ đã thu nhận ở Ganboku. Kouya yên lòng thở ra một hơi khi cậu thấy Rokuta trên lưng anh ta.
 
Cậu không phong ấn sừng của Rokuta không phải là để bạn mình có thể bỏ trốn. Cậu đã làm thế vì lòng biết ơn. Rokuta đã cho Kouya rất nhiều khi họ gặp nhau năm xưa; mặc dù việc này không có lợi cho Atsuyu, khi nghĩ đến cảnh Rokuta có thể chết, Kouya không nỡ lòng phong ấn sừng của cậu thêm một lần nữa.
 
“Rokuta!” Kouya chạy về phía người binh sĩ đang cõng vị kirin trên lưng.
 
“Đại nhân nghĩ Taiho có sao không?” anh ta hỏi. “Tôi thấy ngài ấy trông như chết dở rồi.” Hai mắt Rokukta nhắm chặt. Cậu đã ngất đi.
 
“Đưa Taiho về phòng đi. Ngài không được khỏe.”
 
“À, có lẽ làm vậy là hơn.”
 
Kouya chỉ hướng cho anh ta và bắt đầu đi trước; nhưng cậu dừng khựng lại khi nghe thấy tiếng cười của vị Đại bộc sau lưng mình. “Thế chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ kia rồi?”
 
Kouya nhìn viên tướng đang mỉa mai cười. Fuukan cũng dừng lại, đưa mắt nhìn hai người.
 
“Ta đã khuyên cô ta vài lời và cho cô ta ra khỏi Châu cung rồi. Ở đây cô ta sẽ không được an toàn. Ta chắc cô ta đã bỏ đi rồi – có thể là về nhà – trước khi trận chiến bắt đầu.”
 
“Hay là con quái vật của ngài vừa được một bữa điểm tâm?”
 
“Đây không phải là chuyện để đùa,” Kouya nghiêm khắc ngắt lời và quay người bỏ đi. Gần đây, mọi người trong cung đã bắt đầu nghi ngờ; cậu biết rõ điều đó. Không ai có thể tin rằng cậu đã thả nhiều người đi như vậy, ngay cả những kẻ trung thành đến mù quáng với Atsuyu. Tuy vậy, đối với Kouya chuyện đó không hề quan trọng. Điểm mấu chốt là mối nghi của họ chỉ nhằm vào cậu chứ không bao giờ hướng tới Atsuyu. Đó là tất cả những gì mà cậu quan tâm.
 
Kouya ra hiệu cho Fuukan đi theo. Anh ta đang nhìn con quái vật đi sau họ.
 
“Nó là quái vật thật sao?”
 
“Phải. Nó thuộc loài tenken.”
 
“Nó có vẻ đã được thuần phục. Không cắn à?”
 
“Không.”
 
“Hừm,” anh ta nói rồi bước tới đi ngang hàng với Kouya. Cậu liếc nhìn. Anh ta không có vẻ gì là khó chịu khi phải đi với một con quái vật sau lưng mình. Đó là một điều kỳ lạ; ngay cả những người ở Châu cung lâu năm và đã quen với hình ảnh Kouya luôn ở bên con quái vật của cậu cũng không tránh khỏi căng thẳng mỗi khi con vật đến gần.
 
“Ngươi không thấy sợ?” cậu hỏi.
 
“Không,” Fuukan quay sang. “Ngài nói nó không cắn có phải không?”
 
“Nếu không cần thiết.”
 
“Vậy thì không vấn đề gì.”
 
Fuukan tiếp tục đi, vị kirin bám trên lưng.
 
Một kẻ kỳ lạ.
 
Kouya nhún vai và rảo bước đi tiếp.
 
––––––––––––––––––––
 
Kouya dẫn đường tới phòng giam họ mới chuẩn bị và bảo Fuukan đi vào. “Đặt Taiho xuống kia.”
 
Anh ta ậm ừ rồi hạ Rokuta xuống, cẩn thận đặt cậu nằm lên cái bệ rồi ngồi xuống bên cạnh. “Chẳng thấy ho he gì, phải không thưa đại nhân?”
 
“Ngài ấy đang rất yếu,” Kouya nói, đưa tay vuốt nhẹ má Rokuta. Người Rokuta nóng rực. Kouya tự hỏi không biết tình trạng thực sự của bạn mình là thế nào; cậu không biết việc tiếp xúc với máu có thể khiến một kirin yếu đến đâu. Cậu nhíu mày nhìn Rokuta.
 
“Có thật là ngài đã cho con quái vật này ăn thịt người phụ nữ đó không?”
 
“Dĩ nhiên là không. Ta không bao giờ làm những việc như vậy. Quan Lệnh doãn quá nhân từ. Ngài ấy sẽ không để ta làm thế.”
 
“Vậy sao?” Fuukan nhìn quanh. “Tôi chẳng biết. Nơi này có vẻ rùng rợn thế nào ấy.”
 
Kouya mỉm cười. “Ngươi có thể tin ta, ta không làm gì cả. Nhưng đừng nghĩ lầm. Nếu có người thực sự muốn làm hại quan Lệnh doãn, ta sẽ không nương tay.”
 
Người nọ lẩm bẩm gì đó rằng anh ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện ấy, tuy nhiên giọng anh nghe khá lơ đãng.
 
“Ta sẽ để ngươi lại với Taiho một lúc. Hãy chú ý chăm sóc ngài ấy.” Kouya quay người đi về phía cửa, nhưng rồi có tiếng Rokuta rên lên.
 
“Kouya…”
 
Kouya vội vã đến bên cậu. “Cậu không sao chứ? Có đau không?”
 
“Không sao, mình ổn.” Đột nhiên mắt Rokuta mở to. Cậu ngước lên nhìn chằm chằm bạn mình một lúc lâu. Cuối cùng cậu thở dài và nhắm mắt lại.
 
“Rokuta?”
 
“Kouya… Người cậu đầy mùi máu.”
 
Kouya giật mình lùi lại.
 
“Cậu vừa giết ai đó phải không?” Rokuta đưa tay che mặt. “Lúc trước người cậu không hề có mùi đó.”
 
“Hãy hiểu cho mình, tình hình ở đây đang rất căng thẳng. Giờ là thời điểm quyết định đối với Atsuyu. Phải, mình vừa giết người. Đó là trách nghiệm của mình với tư cách là một hộ vệ. Nếu cậu chống lại ngài ấy, Rokuta, mình sẽ phải giết cậu.”
 
Rokuta gật đầu; cậu khẽ nói “Kouya, mình có một thỉnh cầu.”
 
“Là gì?”
 
“Hãy đưa mình tới chỗ Vương sư.”
 
Kouya giật mình nhìn cậu. “Không. Mình không thể.”
 
“Vậy… hãy cho mình gặp Atsuyu.”
 
“Mình không thể, Rokuta.”
 
Rokuta còn sống được đến nay là vì cậu vẫn thuận theo Atsuyu. Atsuyu biết tình cảnh hiện tại rất khó khăn, nhưng anh không đến mức phải sát hại vị kirin vốn vẫn đồng tình với mình – chưa đến mức. Nhưng nếu Rokuta phản đối lại…
 
Rokuta chậm rãi mở mắt, cậu nhìn thẳng vào Kouya. “Mình đã nghĩ kỹ rồi. Mình không thể giúp Atsuyu. Mình xin lỗi.”
 
“Rokuta–”
 
“Mình sẽ không giúp một kẻ khiến cậu phải giết người, Kouya. Trước đây cậu vẫn luôn căm ghét giết chóc mà.”
 
“Sao kia?”
 
“Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cậu có nhớ không? Cậu muốn con Đại không tấn công con người nữa, nhưng nó không chịu. Cậu đã rất buồn…”
 
Kouya mở miệng muốn nói, nhưng rồi cậu không thốt lên được lời nào, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
 
“Nhưng Atsuyu đã khiến cậu phải giết người. Anh ta không phải là một chủ nhân tốt, Kouya.”
 
“Rokuta…” Kouya thì thào. Cậu vẫn luôn thề thốt rằng mình chưa hề giết người, nhưng không ai tin cậu. Cho dù cậu có nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rằng con quái vật sẽ không tấn công thì cũng không có ai muốn đến gần nó. Ngay cả Atsuyu cũng chưa từng dám chạm vào người con vật.
 
“Chuyện đó không còn quan trọng với mình nữa. Giờ mình đã là người của Atsuyu. Nếu ngài ấy muốn mình giết người, mình sẽ giết họ.”
 
Kouya nói vậy, nhưng vẻ mặt của Rokuta làm cậu muốn bật khóc. “Kirin không phải cũng như vậy sao? Nếu Vương thượng ra lệnh, cậu sẽ phải phục tùng có phải không?”
 
“Shouryuu sẽ không bao giờ ra lệnh cho mình giết người.”
 
“Làm sao cậu có thể chắc chắn vậy được? Cậu không biết con người có thể thay đổi đến mức độ nào. Chủ nhân của cậu cũng giống như mọi người bình thường khác mà thôi.”
 
Người ta nói một người đứng đầu tốt phải trong sạch từ trong thâm tâm cho đến hành động – Kouya tin tưởng rằng Atsuyu vẫn luôn đúng với điều này. Nhưng không ai có thể lãnh đạo mà mong giữ cho tay mình khỏi dính bùn. Cậu không tin điều đó là khả thi, cho dù có là với một quân vương đi nữa. Cai trị là một công việc bẩn thỉu.
 
“Không, cậu ta nói đúng đấy. Trẫm sẽ không bao giờ làm vậy,” Fuukan xen vào. Kouya bối rối quay sang. Anh ta ngồi trên cái bệ và mỉm cười nhìn cậu. “Trẫm sẽ không bao giờ ra lệnh cho Rokuta giết người. Tự trẫm làm sẽ nhanh hơn nhiều.”
 
Kouya sững người. “Ngươi–”
 
“Shouryuu, tên ngốc!” Rokuta chực vùng dậy.
 
Shouryuu nhẹ nhàng đặt tay lên trán Rokuta và ấn cậu nằm xuống.
 
“Ngươi mới ngốc. Ngươi nên nghỉ đi.”
 
“En Vương…” Kouya lẩm bẩm, mắt chằm chằm nhìn Shouryuu.
 
“Kouya – đó là tên ngươi có đúng không? Ngươi có vẻ là một người bạn thật sự của Rokuta nên trẫm sẽ hỏi ngươi: Trẫm có thể mang bạn ngươi về được không. Hắn thường gây nhiều rắc rối cho trẫm, nhưng đại khái thì trẫm vẫn cần hắn ở quanh quanh đâu đó.”
 
Kouya đặt tay lên cổ con quái vật. “Chính vụ sẽ đại loạn nếu Vương thượng không có kirin của ngài bên người?”
 
“Không, nhưng không có hắn ở đó thì mấy quan lại hay cằn nhằn chẳng có ai để trút nỗi hậm hực lên.” Shouryuu bật cười, bàn tay Kouya đặt trên cổ con quái vật nắm lại.
 
“Vì sao Vương thượng lại xâm nhập Gen?”
 
“Vì có vẻ như mỗi khi trẫm muốn sửa việc gì cho đúng thì trẫm cứ phải thân chinh đi làm.”
 
“Vương thượng!” Kouya buông tay.
 
“Kouya, không!” Rokuta kêu lên. “Nếu cậu động đến Shouryuu…”
 
Kouya nhướn mày. “Cậu sẽ bảo vệ Vương thượng? Mình cứ nghĩ…?”
 
Rokuta gật đầu. Cho dù cậu không nói, Kouya cũng hiểu được. Khi thấy Shouryuu trong địa đạo, đối với vị kirin đó là ánh mặt trời xua tan bóng tối. Không gì có thể phủ nhận danh phận Vương của anh.
 
“Mình đã giải thích với cậu rồi mà phải không? Mình đi theo Shouryuu.”
 
“Cũng như mình đi theo Atsuyuu.” Kouya nhìn Rokuta, mặt tái đi. “Mình sẽ làm bất cứ gì mà Atsuyu ra lệnh. Mình sống để bảo vệ ngài ấy và sẽ giết bất cứ ai chống lại ngài.”
 
Shouryuu nhíu mày. “Và nếu Atsuyu ra lệnh, ngươi sẽ quay lưng lại với đất nước của chính ngươi? Ngươi sẽ để Atsuyu bị nguyền rủa như một kẻ nghịch tặc? Ngươi cũng biết Atsuyu rất có thể sẽ chết vì tất cả những chuyện vô nghĩa này.”
 
“Nếu ngài ấy muốn bước lên cao hơn vương vị, vậy thì cứ để chuyện đó xảy ra. Nếu điều đó khiến ngài trở thành kẻ phản quốc, hãy để nó xảy ra. Tôi biết rất rõ Atsuyu có thể sẽ chết. Nếu việc ấy đến vì đó là con đường ngài ấy đã chọn thì cũng không sao. Tôi sẽ phục vụ Atsuyu đến cùng.”
 
“Vậy còn mình thì sao?” Rokuta nhìn Kouya. Người bạn rất gần cậu, cũng rất xa cậu, một đứa trẻ cũng bị bỏ rơi trong đêm. “Mình quý cậu, Kouya. Nhưng mình không thể ở gần cậu khi cậu như thế này”
 
“Đành thôi,” Kouya nhún vai. “Cậu có thể đứng bên Shouryuu, còn mình sẽ đứng một mình.”
 
“Rồi giết bất cứ ai quan Lệnh doãn bảo cậu? Cậu không bao giờ đắn đo về chuyện đó ư?” Rokuta không thể tin nổi. Cậu bé Kouya cậu gặp trước đây trên bãi biển hoàn toàn khác hẳn. Trải qua từng ấy năm, cậu ấy đã trở thành người như thế này ư? “Giết người là được ư, nếu Atsuyu nói vậy?  Cử binh phản loạn là được ư, cho dù nó trái với đạo đức? Đẩy đất nước rơi vào cảnh đổ nát chỉ vì tham vọng của một người là chấp nhận được ư? Cậu muốn có thêm những đứa trẻ như chúng ta sao Kouya? Bị cha mẹ chúng bỏ rơi cho đến chết?”
 
“Mình không còn quan tâm đến ai khác nữa,” Kouya thản nhiên nói. “Thì En sẽ sụp đổ. Chuyện đó có gì sai?”
 
Rokuta không tin được những gì mình vừa nghe. “Kouya–”
 
“Con người chết đi thì có gì không đúng? Người ta sinh ra để chết đi; vương quốc được xây nên để sụp đổ. Cậu có thể than khóc cho chuyện đó bao nhiêu tùy thích, nhưng sự thật không thể thay đổi.”
Kouya một đứa trẻ quái vật, đứa trẻ của sự tàn phá. Quái vật được tự do nhất khi không có vương quốc nào kiềm hãm nó tung hoành.
 
“Chỉ cần Atsuyu hài lòng là mình đã thỏa mãn rồi.”
 
Rokuta nhìn Kouya, không nói nên lời. Tại sao trước kia cậu không thấy điều này? Tại sao cậu lại ngạc nhiên đến vậy khi nhận ra trái tim Kouya chỉ còn là một hoang mạc điêu tàn?
 
“Mình cho rằng cậu khác họ, Rokuta. Nhưng nếu Atsuyu không cần cậu nữa, chuyện đó cũng không còn quan trọng có phải không? Mình không quan tâm nếu cậu đau khổ. Mình không quan tâm bao nhiêu người phải chịu khổ hay bao nhiêu vương quốc sẽ biến mất. Nếu đó là điều Atsuyu muốn, anh ấy sẽ có nó.”
 
“Kouya!”
 
“Cậu có sợ phải nhìn thấy vương quốc của cậu lung lay không? Cậu sợ sự tàn phá, sợ chết chóc? Vậy thì có một lựa chọn dễ dàng cho cậu đấy.” Kouya bật cười trong họng. “Hãy để tất cả rơi xuống địa ngục.”
 
“Cả Atsuyu? Ngay cả nếu anh ta chết?”
 
Kouya gật đầu. “Nếu Atsuyu thực lòng muốn chết, cứ để cái chết đến với anh ấy.”
 
Đột nhiên Shouryuu đứng phắt dậy. “Đây là vương quốc của cậu!” anh gầm lên, chỉ thẳng vào Kouya.
 
Rokuta và Kouya cùng sững người nhìn anh.
 
“Atsuyu không phải là thứ duy nhất mà cậu có. Vương quốc này cũng là của cậu!”
 
Rokuta quay mặt đi. “Shouryuu, không tác dụng gì đâu.”
 
“Ta nói nó là của cậu đấy!” Shouryuu bước tới sát trước mặt Kouya. “Cậu nói cứ để nó bị thiêu hủy phải không? Cậu sẽ cứ để tất cả thần dân của ta chết đi? Cậu cũng là một trong số họ. Hãy để ta hỏi điều nàu: Cậu nghĩ vì sao ta lại ở đây?”
 
Kouya chớp mắt nhìn vị Vương.
 
“Vương không có thần dân thì chẳng là gì cả! Ta chỉ là vương vì người dân En muốn ta giúp đỡ cai trị đất nước của họ! Cậu muốn tất cả tàn lụi? Ta hỏi lại cậu lần nữa: Vì sao ta lại ở đây?”
 
Rokuta nhớ lại cơn mưa tên lao theo những người dân đang chạy trốn của Komatsu – lâu đài, thị trấn, tất cả những ai sống ở đó đã nằm lại trong ngọn lửa.
 
“Cậu nghĩ vì sao ta lại tiếp tục sống trong khi ta muốn chết đi vì nhục nhã? Ta đã để mất một đất nước được tin tưởng giao cho mình. Ta sẽ rất sung sướng được chôn cùng những người dân của ta – nhưng ta đã không làm vậy, bởi vì có người nói rằng một vương quốc khác đang trông đợi vào ta!”
 
“Ngươi muốn có một vương quốc?” Rokuta đã hỏi Naotaka. “Nó sẽ là của ngươi.”
 
“Lý do duy nhất để ta ở đây là vì có người cần ta. Ta ở đây để cậu có thể có một vương quốc tốt đẹp hơn, Kouya – chính cậu!”
 
Kouya ngồi lặng một lúc, ánh mắt sững sờ nhìn vị Vương. Cuối cùng cậu đứng dậy và nhẹ nhàng nói. “Tôi đã chứng kiến quá nhiều trong cuộc đời này để tin vào những điều đẹp đẽ rồi.” Kouya biết cuộc sống cực khổ là thế nào. Cậu đã tìm rất lâu, rất lâu cái nơi tốt đẹp ấy, một nơi mà cậu có thể được chấp nhận; nhưng cuối cùng cậu biết được rằng nó chỉ là một giấc mơ. Không ai có thể đến được Hourai từ thế giới mà cậu biết. Không có nơi nào tốt hơn để đi – không đất nước nào, không dân tộc nào, không gì cả.
 
“Tachưa từng nghe gì ở đây. Ta không biết gì hết.” Gương mặt Kouya nhăn lại khi cậu quay đi. “Ngươi hãy canh gác ở đây, Fuukan. Ta sẽ cử một tiểu quan tới chăm sóc Taiho. Hãy để ý tới đại nhân trong lúc chờ anh ta đến.”
 
“Kouya…”
 
Kouya nhìn lại Shouyuu lần cuối. “Hãy nhớ lấy: chỉ cần ngươi giơ một cánh tay chống lại Atsuyu, con quái vật của ta sẽ cắn ngươi. Đừng quên điều đó.”

No comments:

Post a Comment