Sunday 28 December 2014

Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 5

Mười ngày sau khi Rokuta biến mất, một sứ giả được Gen gửi tới cung Genei.
 
“Từ Gen phải không?”
 
Shouryuu thượng triều, vểnh tai vẻ như đang nghe những lời phàn nàn của các quan. Sau khi sáu vị đại quan bị bãi miễn, các thứ quan lên thay lập tức yêu cầu được giải thích về lý do cấp trên của mình phải chịu hình phạt đó.
 
Đoàn sứ giả đến vào lúc không thể tốt hơn. Shouryuu lập tức cho mời vào, và một lát sau ông xuất hiện. Đó là một bậc trung niên đã tầm năm mươi tuổi, mặc quan phục hết sức đầy đủ. Ông quỳ gối trước ngai vàng và gập người khấu đầu.
 
“Ngươi là người của Gen?” Shouryuu hỏi.
 
Ông ta trả lời mà không ngẩng đầu. “Thần là Châu tể của Gen. Tên thần là In Hakutaku.”
 
“Quan Châu tể của Gen có việc gì với trẫm đây?”
 
Vị Châu tể rút ra một bức thư từ tay áo và nâng lên quá đầu mình. “Thần xin chuyển một bức tấu thượng từ quan Lệnh doãn.”
 
“Ngẩng đầu lên. Giờ trẫm không có hứng đọc, trẫm sẽ nghe chính miệng ngươi nói ra.”
 
Hakutaku ngước lên, bộ râu dài bạc phơ của ông vờn trên mặt đất. “Thần xin mạn phép. Tể phụ đại nhân hiện đang ở châu Gen.”
 
Các triều thần đồng loại há hốc mồm.
 
“Và?”
 
“Quan Lệnh doãn yêu cầu Vương thượng lập nên một chức vụ cao hơn ngai vàng, giao lại toàn bộ quyền lực của ngai vàng, và đề nghị Vương thượng bổ nhiệm ngài ấy vào chức vụ đó.”
 
“Ra vậy. Atsuyuu không muốn làm vương, mà còn hơn thế. Hắn đã suy tính việc này không ít đây.”
 
“Quan Lệnh doãn muốn nói rõ rằng ngài không muốn xoá bỏ ngôi vị hay cá nhân Vương thượng. Vương thượng sẽ vẫn là Vương như bây giờ. Chỉ có quyền lực của Vương thượng là được giao lại cho quan Lệnh doãn.”
 
“Nếu ta cho hắn làm trủng tể thì thế nào?”
 
“Thần e ngài ấy sẽ giữ nguyên ý kiến của mình.”
 
“Tức là làm ngồi lên trên tất cả hoặc không thỏa thuận luôn chứ gì?”
 
“Quan Lệnh doãn cho rằng nếu quân vương trên danh nghĩa và quân vương mang thực quyền đồng thời tồn tại thì sẽ gây ra bối rối trong dân chúng. Vì vậy cả danh chức mới và toàn bộ quyền lực nên được giao lại cho một người khác, trong khi Vương thượng có thể lui về nghỉ ngơi ở một cung điện riêng theo ý mình. Vương thượng có thể thoải mái dạo chơi thiên hạ và thưởng thức những nét đẹp trên đời.”
 
Shouryuu cười ha hả. “Trẫm hiểu rồi. Vậy là nếu như trẫm cho Atsuyu chức vụ đó, trẫm sẽ có thể lang bạt khắp các thôn quê, tự do hái hoa ngủ trọ?”
 
Hakutaku lại khấu đầu.
 
“Hãy bảo với Atsuyu—”
 
“Vương thượng?”
 
“Trẫm không phải là một kẻ rộng rãi đến mức lấy thứ của mình đem cho người.”
 
“Vương thượng—” một triều thần lên tiếng, giọng ông vống lên rung động, nhưng Shouryuu đã phất tay ra lệnh im lặng.
 
“Hãy trả Enki trở về. Vì danh dự của Atsuyu, trẫm sẽ cho phép hắn được tự vẫn để tạ tội. Nếu hắn còn tiếp tục lấy kirin của trẫm làm lá chắn, hắn sẽ bị áp chế bằng vũ lực và xử tử như một kẻ chống đối Thiên Giới.”
 
Hakutaku quỳ bất động trong một lát, trán tỳ trên nền nhà.
 
“Thần đã hiểu,” cuối cùng ông nói.
 
Shouryuu đứng dậy, một tay đặt lên chuôi kiếm đeo bên hông. Chỉ có vương và cận vệ riêng của ngài mới được phép mang vũ khí khi thiết triều.
 
“Hakutaku — nếu ta nhớ đúng tên ngươi — ngươi nghĩ mình còn bao nhiêu cơ hội sống sót trở về Gen?”
 
Hakutaku giữ nguyên tư thế của mình. Tuy vậy giọng nói của ông vẫn to và rõ ràng. “Hết sức mong manh, tâu Vương thượng.”
 
“Atsuyu đã gửi Châu tể của hắn là ngươi đến để truyền đạt việc này?”
 
“Không, tâu Vương thượng, thần đã tình nguyện đi. Thần tin tưởng rằng mình sẽ không quay về và đã giao lại trách nhiệm cho một hạ quan trước khi tới đây.”
 
“Trẫm nhớ theo lệ ở Gen, vào những thời điểm như thế này, kẻ truyền tin sẽ bị chém đầu vứt qua tường thành, có phải không?”
 
“Gia quyến của thần đã được thu xếp ổn thoả.”
 
Shouryuu quỳ một gối xuống trước Hakutaku. Anh rút kiếm và dùng mũi kiếm đưa xuống dưới cằm vị Châu tể, nâng đầu ông lên. “Ngươi có biết kết cục của những kẻ phản bội là gì không?”
 
“Thần biết, tâu Vương thượng.” Hakutaku nhìn thẳng vào mắt En Vương không chút nao núng.
 
Shouryuu nhếch môi cười. “Ngươi không sợ. Trẫm kính nể điều đó. Giết ngươi sẽ là một điều đáng tiếc. Nói xem, nếu trẫm đề nghị, ngươi sẽ vào triều phục vụ đất nước chứ?”
 
“Thưa vâng, nếu chủ thượng của thần là quan Lệnh doãn.”
 
“Chẳng phải vương là chủ thượng của mọi triều thần sao?”
 
“Thần được ra làm quan là nhờ ơn của Châu hầu Gen. Ngài ấy đã được bổ nhiệm bởi Kyou Vương và bị tước quyền bởi Vương thượng. Vì vậy thần không thể nói là thần đã lên tới, hay thậm chí là được trụ lại tại vị trí này để phục vụ Vương thượng.”
 
“Trẫm hiểu,” Shouryuu bật cười và tra kiếm vào vỏ. “Lời của ngươi cũng có lý lẽ của riêng nó.”
 
Hakutaku cúi lạy.
 
“Vậy là nếu chủ nhân của ngươi quyết định, ngươi sẽ ủng hộ việc nổi loạn? Không phải nhiệm vụ của châu tể là chỉ ra những thiếu sót cho quan Lệnh doãn sao?”
 
“Và thần đã hết lòng khuyên nhủ để chỉ rõ cho quan Lệnh doãn nỗi ô nhục ngài có thể sẽ phải gánh vác khi chịu danh phản đồ.”
 
“Hừm, hừm. Trước tiên, Atsuyu còn không phải là châu hầu của Gen. Hắn không có lý do gì lại là chủ quân của ngươi. Vì hắn là con trai của quan Châu hầu ư? Trẫm cứ nghĩ chuyện thiên vị huyết nhục đã không còn quan trọng mấy trong thời đại này.”
 
“Quan Châu hầu đã giao lại toàn quyền cai trị cho quan Lệnh doãn. Chư quan của Gen đều hiểu điều này và cho rằng quan Lễnh doãn xứng đáng với vị trí đó, chúng thần đều công nhận Atsuyu đại nhân là minh chủ của mình.”
 
“Tức là hắn đã lên chức châu hầu? Vậy thì tội của hắn còn tăng gấp đôi. Chỉ có vương mới có quyền bổ nhiệm các châu hầu. Cho dù chư quan của một châu cùng ủng hộ một người, họ cũng không thể cứ thế quyết định tôn người đó làm châu hầu. Và giờ hắn còn muốn cưỡi lên ngai vàng?”
 
“Cho dù Vương thượng có nói gì đi nữa, ý nguyện của Gen cũng sẽ không suy chuyển.”
 
“Được lắm,” Shouryuu đứng dậy. Anh phẩy tay. “Ngươi có thể lui. Chuyển lời của ta tới Atsuyu.”
 
“Vương thượng… để thần đi?”
 
“Trẫm cần một kẻ đưa tin, không phải sao? Về bảo quan Lệnh doãn của ngươi rằng hắn là một kẻ phản nghịch.”
 
“Vâng, thưa Vương thượng.”
 
“Trẫm không muốn nội chiến phải nổ ra. Nếu ngươi cũng nghĩ vậy, hãy cố khuyên giải Atsuyu dừng việc này lại.”
 
“Nếu thần…cũng nghĩ vậy?” Hakutaku kinh ngạc ngước nhìn vị Vương đang mỉm cười.
 
“Mảnh đất này được cai trị bởi Thiên Ý, không phải là trẫm, Hakutaku. Chừng nào trẫm còn có Thiên Mệnh, không cuộc nổi loạn nào chống lại trẫm có thể thành công. Nếu chủ nhân của ngươi muốn thách thức Thiên Giới thì trẫm là ai mà cản hắn?”
 
“Vương thượng tin vào quyền năng của Thiên Giới ư?”
 
“Đây không phải vấn đề lòng tin,” Shouryu khẽ cười. “Nếu lúc này trẫm còn có thể thườn người ngồi ở đây thì trẫm sao có thể nghi ngờ Thiên Ý được? Nếu ngươi muốn nói Thiên Ý vốn không tồn tại… Hừm, vậy trẫm tự hỏi tất cả các ngươi đến đây dập đầu trước trẫm để làm gì.”
 
“Vi thần…đã hiểu, thưa Vương thượng.”
 
“Chiến tranh sẽ chẳng mang lại lợi lộc gì cho ai, đúng là như vậy — nhưng nhiệm vụ của trẫm là tuân theo Thiên Mệnh. Nếu Atsuyu muốn đối đầu, hắn sẽ được như ý.” Shouryuu nhìn khắp các triều thần trong điện và những cảm xúc lẫn lộn trên gương mặt họ. “Hộ tống quan Châu tể ra khỏi địa phận Sei. Trẫm sẽ không phí công cử sứ giả của riêng trẫm chỉ để Atsuyu có thể giết người đó. Nếu ai dám động đến Hakutaku, trẫm sẽ cho kẻ đó đến Gen thay ông ta.”
 
 
*Châu tể: 州宰《しゅうさい》đứng đầu lục quan của một châu, giống với vai trò của Trủng tể của triều đình.
 
—————————————————————
 
Itan hầm hập xông vào tẩm phòng và bước thẳng về phía vị Vương thượng đang nằm gà gật trên chiếc tràng kỷ thêu.
 
“Tên đần độn!”
 
Shouryuu ngồi dậy gãi gãi cằm trước khi đưa mắt nhìn vị cận thần đang bốc khói như thể bấy giờ mới để ý thấy anh ta. Mặt Itan đỏ lựng, và gương mặt hai người theo sau anh — Shuko và Seisho — cũng không khá hơn bao nhiêu.
 
“Chuyện gì vậy?”
 
“Gen đã cử sứ giả tới có phải không?”
 
“Phải, chúng phái châu tể của chúng tới hẳn hoi.”
 
“Và yêu sách là Atsuyu trở thành vương thượng. Ngươi đã khước từ?”
 
Shouryuu chớp mắt. “Các ngươi không nghĩ là trẫm sẽ giao En vào tay chúng đấy chứ?”
 
“Ngươi tối dạ đến thế sao? Sao ngươi không tranh thủ kéo dài thời gian? Chỉ cần ngươi nói cần bàn bạc với các triều thần trước khi đưa ra câu trả lời, chúng ta đã có thể dùng chính quan châu tể của bọn chúng để lấy lợi thế. Ta có thêm thời gian để khảo sát tình hình, để luyện thêm quân — lượng thời gian mà chúng ta đang rất cần ấy đều bị phung phí bởi ngươi!” Itan rống lên, ánh mắt như muốn đục lỗ trên người vị Vương.
 
Shouryuu cười. “Ồ, trẫm chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
 
“Ngươi còn tệ hại hơn cả Kyou Vương, ngươi biết không? Ta rất tiếc, nhưng thế giới này không vận động theo cái sự thảnh thơi của ngươi!”
 
Itan phẫn nộ đến sắp phát điên. Trong tình cảnh hiện tại, lực lượng của Vương sư chỉ ngang bằng với Châu sư của Gen. Nếu có thêm thời gian, họ đã có thể chiêu mộ để tăng quân số lên gấp hai hay thậm chí là gấp ba lần, nhưng giờ thì cho dù có tuyên bố quân dịch ngay lập tức, họ cũng không kịp tập trung được thêm quân. Hơn nữa số lượng đơn thuần không thể giải quyết được vấn đề. Những tân binh cần được huấn luyện sử dụng vũ khí, học các kỷ luật quân đội, và sẽ phải tốn nhiều thời gian sau đó trước khi họ có thể phối hợp tác chiến một cách thành thục. Riêng hành quân đường bộ tới thủ phủ của Gen cũng sẽ mất tới một tháng. Phải có quân lương chở theo, như vậy phải có thêm người để vận chuyển lương thảo.
 
Shouryuu nhíu mày nhìn Itan. “Trẫm dám cá rằng chưa một vị vương nào bị chửi bới nhiều như trẫm bị ngươi nói.”
 
“Phải, không vị vương nào — mà đúng là ta chẳng thấy bóng dáng quân vương ở đâu trong ngươi. Nếu không thích nghe mắng mỏ thì ngươi hãy tỏ ra có chút trách nhiệm hơn đi!”
 
“À, mấy lời đả kích ấy thì trẫm cũng không lấy làm phiền lòng lắm đâu.”
 
Đôi vai của Itan sụp xuống. “Giờ thì ta đã biết có nói ngươi bao nhiêu đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì.”
 
“Nhiều năm như vậy mà nay ngươi mới nhận ra?”
 
Itan lờ đi và quay lại nhìn hai đồng minh của mình. “Chúng ta nên chuẩn bị Vương sư sẵn sàng. Ít nhất phe ta đã có một vạn hai nghìn năm trăm quân. Giờ chỉ cần cân bằng lực lượng với Gen mà thôi.”
 
“Việc đó không được,” Shouryuu bỗng ngắt lời từ phía sau.
 
“Tại sao?”
 
“Rokuta không có ở đây. Hắn phải đồng ý thì trẫm mới điều động được Kinh sư. Làm sao mà trẫm lấy được sự chấp thuận ấy nếu không có hắn?”
 
“Hai chữ ‘khẩn cấp’ có chút ý nghĩa nào với ngài không, Vương thượng?”
 
“Có. Nhưng đây là luật.”
 
“Chúng ta đang điều quân để giải cứu Taiho, quan Tể phụ của ngươi đấy! Ngươi muốn hắn ra lệnh giải cứu chính hắn? Ta phải nói rằng lượng bọt nước trong đầu ngươi khiến Vân Hải cũng phải cúi mình nhường chỗ mất!”
 
“Ngươi nói đúng, trẫm không thể lấy được sự phê chuẩn của hắn. Chắc chúng ta phải bỏ ý định sử dụng Vương sư rồi.”
 
Itan điếng người, suýt mất cả thăng bằng. “Ta có cần nhắc lại cho ngươi rằng Tả quân của Gen có cả một hắc bị sẵn sàng chiến đấu hay không?”
 
“Trẫm biết chuyện đó. À, trẫm sẽ thay chức châu hầu ở Kou.”
 
Itan trợn mắt. Kou là một châu lớn về phía tây bắc của Sei. Góc phía nam của nó chia cách Gen với kinh thành.
 
“Ngươi không hiểu được mối nguy chúng ta đang phải đối mặt hả?”
 
“Trẫm tin là trẩm hiểu khá rõ. Giờ hãy phế Châu hầu của Kou đi, đưa Thái sư trong triều về đó làm Châu hầu, và bổ nhiệm Lục quan của họ làm sáu vị đứng đầu Lục quan triều đình. Lập tức gửi sứ giả triệu hồi tất cả về Kankyuu. Seisho.”
 
Seisho nghiêm người “Có thần.”
 
“Trẫm sắc lệnh cho ngươi thống lĩnh Tả quân hành quân tới Ganboku. Hãy bao vây Châu cung của Gen.”
 
Seisho khẽ cúi người thi lễ.
 
“Ngươi làm cái trò gì vậy?” Itan chen vào, cảm giác như sắp mất trí đến nơi. “Lúc nãy ngươi có nghe lời nào của ta không?”
 
Shouryuu bình thản trả lời. “Trẫm đã quyết rồi. Đây là thánh chỉ.”
 
“Ta đồng ý là nên để Seisho làm tướng quân, nhưng ngươi hi vọng đạt được được gì chỉ với bảy nghìn năm trăm quân? Châu cung của chúng sẽ không thất thủ dễ dàng đâu, ta đảm bảo điều đó. Và ngươi sẽ xử lý việc quân lương thế nào? Ngươi sẽ chỉ huy đường hành quân như thế nào?”
 
“Trẫm chẳng phải là vương sao?”
 
“Phải, ngươi đúng là vương, đáng tiếc là như vậy.”
 
“Vậy trẫm có cần phải giải thích mọi mệnh lệnh của trẫm với các người không?”
 
Itan trừng mắt nhìn Shouryuu. “Chúng ta không thể để vương quốc bị tàn phá dưới tay kẻ hôn quân được.”
 
Shouryuu thở dài và đứng lên, dộng nhẹ một nắm tay xuống bàn. “Trước tiên hãy để trẫm làm rõ điều này: tám châu phía ngoài của En không được cai trị bởi người của trẫm.”
 
Itan im lặng. Đúng là trừ Sei ra, các châu khác đều có châu hầu được bổ nhiệm bởi Kyou Vương.
 
“Trẫm không thể bỏ trống Kankyuu. Nếu chúng ta điều động toàn bộ Vương sư, sẽ chẳng thiếu người nắm lấy cơ hội soán ngôi.”
 
 “Tuy là vậy…”
 
“Nghe đây. Gen đang nắm Rokuta trong tay. Hắn là bình phong cho chúng đe dọa chúng ta. Chúng chẳng việc gì phải hành quân tới tận Kankyuu để giải quyết chuyện này. Và dù chúng ta biết chúng đã bòn rút một số lớn vũ khí từ Kankyuu, không có tin gì về việc chúng tập trung ngựa hay xe cả. Chúng hoàn toàn không có ý định tấn công kinh thành — ít nhất là trong giai đoạn trước mắt.”
 
Itan ngập ngừng gật đầu.
 
“Nhưng chúng ta lại không thể chờ Gen hành động, bởi vì chúng có Rokuta. Nếu chúng không manh động, chúng ta phải tấn công trước. Giờ Tả quân của Gen khoe khoang rằng chúng có một vạn hai nghìn năm trăm quân, bằng với Vương sư. Điều này đặt chúng ta vào thế bất lợi với tư cách là phe chủ động, chưa kể tới lợi thế địa lý của Gen. Như vậy trẫm phải điều động nhiều quân hơn — toàn bộ Cấm quân và Kinh sư.”
 
“Đó là điều ta vẫn nói…”
 
“Giả sử trẫm bao vây Ganboku với Vương sư và tấn công Châu sư. Có thể dễ dàng suy đoán rằng vòng phòng thủ của Gen rất mạnh và cuộc tiến công sẽ rơi vào thế giằng co kéo dài. Trận đánh sẽ không kết thúc chỉ trong một ngày đêm. Bất cứ ai cũng có thể nhận thấy điều này, ngay cả kẻ thù của chúng ta. Vậy ngươi nghĩ tiếp theo Gen sẽ làm gì?” Shouryuu hỏi, đưa mắt nhìn ba vị cận thần.
 
Người đầu tiên lên tiếng là Shuko. “Chúng sẽ quay sang liên hợp với các châu hầu gần về phía Kankyuu để họ tấn công chúng ta. Có thể một thỏa thuận đã được lập sẵn rồi.”
 
“Rất đúng. Thêm một lý do vì sao trẫm không thể để Kankyuu không phòng bị. Chúng ta phải để Kinh sư lại đây, loan truyền về sự phản bội của Gen, và chiêu mộ thêm quân từ các vùng phụ cận.”
 
“Phải, nhưng như vậy có thể cầm cự được bao lâu?”
 
“Đủ lâu. Và chúng ta không cần gươm giáo gì hết. Chỉ cần tập trung càng nhiều người càng tốt ở Kankyuu. Không châu nào ở quanh đây có quân đội lớn hơn một vạn người. Ngay cả dân thường khi được tập hợp với số lượng đủ lớn, khoảng ba vạn đi, cũng đủ để khiến bất cứ kè nào có ý đồ nổi loạn phải nhụt chí mà từ bỏ việc liều lĩnh tấn công kinh thành.”
 
“Nhưng nếu có kẻ tấn công thật thì sao?” Itan khẽ phun ra một câu.
 
“Thì chúng ta chỉ còn cách đầu hàng và ngồi rủa vận đen của mình.”
 
“Nghe này, ngươi—”
 
“Đừng hiểu nhầm. Vụ này có thể sẽ kết liễu tất cả chúng ta. Nếu chúng giết Rokuta, không chỉ trẫm sẽ chết mà cả những người đã hỗ trợ trẫm hết sức đắc lực như các ngươi chắc chắn cũng sẽ mất chức, nếu không phải là hơn thế.”
 
Itan không thể nói được gì.
 
Bên cạnh anh, Shuko trầm giọng hỏi, “Chúng ta có thể tập hợp được bao nhiêu người?”
 
“Hãy làm tất cả những gì cần thiết để kêu gọi họ. Nói dối sẽ giúp ích nhiều đấy.”
 
“Nói dối…?”
 
“Taiho là một cậu bé mới mười ba — không, nói là mười đi. Hãy thêu dệt một câu chuyện về vị Taiho nhỏ tuổi, đáng thương của chúng ta. Dùng càng nhiều người càng tốt để truyền tin rộng rãi. Bảo họ nguyền rủa Gen vì đã bắt cóc quan Tể phụ, bảo họ kêu khóc giữa đường, vò đầu bứt tóc, xé quần áo. Phải, và nói cho người dân biết Vương thượng của họ là một vị vua anh minh hiếm có đến mức nào. Đó là những gì các ngươi cần làm.”
 
Lần này thì cả ba vị triều thần cùng đứng á khẩu, mồm há hốc.
 
Shouryuu nhìn họ và mỉm cười. “Không phải dân chúng đã cầu nguyện suốt ngày đêm để tân vương đăng quang sao? Giờ đây ngôi báu đang vị đe dọa. Vương quốc có thể sẽ lại rơi vào vòng hỗn loạn. Ngươi có nghĩ rằng người dân muốn nhìn thấy những cánh đồng ngọn núi của họ, sau khi xanh trở lại qua rất nhiều năm, một lần nữa trở thành hang ổ của quái vật hay không? Dĩ nhiên là họ muốn một vị vương anh minh, và họ muốn vị vương anh minh đó cai trị họ cũng như đưa đất nước phát triển phồn vinh. Trẫm dám cá rằng không có ai thèm quan tâm khi vương thượng của họ bị gọi là tên ngốc đâu. Vậy thì hãy làm cho họ tin rằng trẫm không phải kẻ ngốc, cho dù các ngươi có cho rằng như vậy là dối trá đi nữa.”
 
“Trước đây ta nói rằng ngươi không có chút dáng dấp quân vương nào, nhưng bây giờ ta mới nhận ra bộ mặt thật của ngươi: một kẻ lừa đảo.”
 
“Vũ khí duy nhất mà chúng ta có là ý nguyện của dân chúng. Càng có thêm người đổ về Kankyuu thì chúng ta càng an toàn. Hãy nói dối đi, nói cho đến khi những lời ấy hóa thành mật trên môi các ngươi.”
 
“Cho dù vậy,” Shuko lẩm bẩm, “việc tấn công Gen này sẽ thế nào?”
 
“Trẫm sẽ để việc đó cho Seisho. Ngươi mang bảy nghìn năm trăm quân đó bao vây Gen được bằng cách nào thì đem.”
 
“Nhưng còn Tả quân của Atsuyu?”
 
Shouryuu hơi nhếch môi. “Nó không tồn tại. Chúng chiêu mộ vài người dân thường và kéo thêm người vào từ vùng nông thôn xung quanh; số đó cộng vào lên đến một vạn là cùng.”
 
“Ngươi không thể dựa tất cả chiến lược vào sự suy diễn—”
 
“Trẫm không suy diễn. Tình cờ, trẫm cũng là quan Tư mã của một lượng ở Gen. Trẫm chém đứt dọc một sợi cỏ và chúng cho trẫm chức đó. Trình độ của cái quân đội chúng ta đang bàn về là như thế đấy.”
 
Shuko liếc mắt trao đổi với Seisho. Bên cạnh anh, Itan gần như chồm qua bàn đến trước mặt Shouryuu. “Chờ đã! Ngươi? Trong quân đội của Gen? Tư mã của một lượng? Như vậy ngươi nắm trong tay cả một lượng!”
 
Một quân của Châu sư thường quân được phân thành năm sư (). Mỗi sư gồm năm lữ (), mỗi lữ gồm năm tốt (), mỗi tốt gồm bốn lượng (), mỗi lượng gồm năm ngũ () — mỗi ngũ gồm năm binh sĩ.
 
“Phải, trẫm đoán là như vậy. Trẫm đang lượn lờ ngắm cảnh trong trang phục thường dân ở Ganboku thì có người hỏi trẫm có muốn gia nhập Châu sư của Gen không. Chúng nói nếu hạ được năm mươi người của Vương sư thì được thăng làm Tốt trưởng (卒長), hạ được hai trăm thì cho làm Lữ suất (旅帥) lấy được đầu tướng quân địch thì lập tức lên Tả tướng quân, lấy được đầu Vương thượng thì sẽ được làm Đại tư mã; đáng tiếc là cái việc cuối cùng ấy không khả thi lắm.”
 
Itan trợn ngược mắt lên trời. “Ta sợ ta sắp gục xuống khóc mất…”
 
Bên cạnh anh, Shuko thở dài thườn thượt. “Không phải thần đã khuyên Vương thượng đừng chơi trò gián điệp nữa hay sao?”
 
“Có vấn đề gì đâu nếu việc đó hữu dụng? Các ngươi cũng phải để cho trẫm hưởng chút vui thú chứ…”
 
“Thôi được rồi, nhưng việc công thành sẽ vẫn mất vài ngày đến vài tuần. Nếu có việc gì xảy ra với Taiho trong lúc đó…”
 
“Chúng ta chỉ có thể mong rằng nó sẽ không xảy ra.”
 
“Phải, nhưng nếu có chuyện… hậu quả sẽ lung lay đến tận ngôi vị của Vương thượng. Ít nhất chúng ta nên—”
 
“Shuko.” Shouryuu quay người nhìn thẳng vào vị Triêu sĩ. “Ngươi muốn khuyên ta thuận theo Atsuyu để bảo toàn tính mạng của Rokuta ư?”
 
Shuko im lặng nhìn xuống.
 
“Vương quốc của chúng ta được gây dựng dựa trên nguyên tắc kirin lựa chọn vương, chỉ cần trẫm để một kẻ phản loạn đảo lộn điều này một lần thôi, En chắc chắn sẽ sụp đổ. Không thể để xảy ra một tiền lệ như vậy được. Trẫm nói có đúng không?”
 
“Thưa không, nhưng…”
 
“Ngươi có hai lựa chọn: cứu vương thượng của ngươi hoặc cứu đất nước của ngươi.”
 
Shuko không nói gì. Nếu Atsuyu giết Rokuta, cái chết của Shouryuu cũng chắc chắn như việc hắn đang ngồi ở đây vậy. Đó là luật trời. Nếu cuộc hành quân thành công và thế cục phát triển theo dự tính của Shouryuu, Atsuyu sẽ không còn lối thoát nào khác ngoài hiện thực hóa lời đe dọa của mình và sát hại vị kirin. Nếu vì Vương, cách giải quyết tốt nhất là chấp nhận yêu sách của Atsuyu, nhưng điều đó là không thể chấp nhận được.
 
“Nếu chúng ta khuất phục trước Atsuyu, nền tảng đất nước sẽ rạn nứt,” Shouryuu tiếp lời. “Ngươi sẽ để điều đó xảy ra ư?”
 
Seisho bước tới, đưa liếc mắt nhìn Shuko. “Vậy hi vọng là may mắn thuộc về chúng ta, và Gen thất bại.”
 
————————————————————
 
Những cơn gió lồng lộng nặng mùi muối biển thổi khắp sân hiên nơi Rokuta đứng. Nó được đẽo dựa vào mặt trên của một mỏm đá ở lưng chừng núi Ganboku, tạo thành một vị trí quan sát ưu việt.
 
“Mưa lớn sắp tới rồi. Họ sẽ không sửa kịp đê cho Rokushui mất.”
 
Xung đột hiện tại phải được giải quyết trước, mà mưa sẽ không chờ đến khi lợi thế nghiêng hẳn về một bên. Mặc dù gió từ Kokkai sẽ ngăn mưa lớn đổ trực tiếp xuống Gen, lượng nước dồn xuống từ thượng nguồn cũng sẽ đủ gây ra một trận lụt khủng khiếp.
 
“Có thể lắm,” Kouya lẩm bẩm và dựa người vào lan can. Ánh nắng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước theo dòng chảy uốn lượn như một con rắn qua Ganboku. Đối với những người sống ở hạ lưu của Ganboku, con sông là một mối đe dọa thường trực. Nước có thể tràn bờ bất cứ lúc nào, kể cả khi chưa vào mùa lũ. Năm trước đã trôi qua trong bình an. Năm nay cũng có thể sẽ được như vậy. Nhưng với mỗi năm bình yên trôi qua, sự bồn chồn trong lòng người dân lại tăng lên. Chính sự lo ngại chứ không phải bản thân lượng mưa đã thúc đẩy Gen hành động.
 
“Bọn cậu đã có thể làm việc này sớm hơn,” Rokuta nói.
 
Nhận xét của cậu chỉ nhận được một tiếng cười từ Kouya. “Mình e rằng chiến tranh rắc rối hơn thiên tai rất nhiều.”
 
“Không sai.”
 
“Thực ra…” Kouya rời mắt khỏi thế giới bên dưới để quay lại nhìn Rokuta, “Atsuyu đã muốn bắt đầu sớm hơn, nhưng ngài biết một lời tuyên chiến trực diện sẽ dẫn đến thất bại. Để chiến thắng, ngài phải dẫn dụ Kinh sư đến đây. Khi Atsuyu trăn trở vì chưa tìm được một phương pháp để làm việc này, mình đã nhắc về cậu. Mình đã nói mình có quen biết quan Tể phụ, rằng mình sẽ mang cậu về đây… Cậu có giận không?”
 
Kouya nói với Atsuyu rằng Rokuta có thể đã quên cậu — nhưng nếu anh muốn, cậu sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt với vị kirin. Nếu may mắn, cậu có thể đưa Rokuta tới Ganboku. Dĩ nhiên, nếu các hộ vệ của Rokuta được chuẩn bị kĩ càng và chuyện diễn ra không suôn sẻ thì Kouya có lẽ sẽ không thể trở về.
 
Vậy là Atsuyu đã ra lệnh cho cậu đi và cho bắt cóc một đứa trẻ trước. Cho dù hành động này có trái với đạo lý đi nữa, ta cũng thà làm vậy hơn là hi sinh Xạ sĩ tốt nhất của ta, anh nói với Kouya.
 
“Mình đoán bọn cậu đã dùng mọi cách có thể,” Rokuta lắc đầu nói. “Cậu chắc rằng mình đi ra ngoài thế này sẽ không sao chứ?”
 
“Ở mãi trong đó cậu không thấy bức bối sao? Hơn nữa Atsuyu đã nói cậu nên được hưởng tự do đi lại một chút vì thái độ hợp tác của cậu rất tốt.”
 
“Quan Lệnh doãn rất rộng lượng.”
 
Kouya mỉm cười gật đầu. “Ngài ấy rất cảm kích vì cậu đã đối thoại trực tiếp với ngài, Rokuta. Có lẽ ngài muốn cảm ơn cậu bằng việc này. Nhưng đừng rời khỏi Châu cung nhé, nếu không sợi dây sẽ đứt.”
 
Rokuta ngước mắt. Dù cố đến mấy cậu cũng không thấy được viên đá buộc trên mình. “Mình biết.”
 
Kouya bật cười. “Loài kirin thật kỳ lạ. Chỉ với hai con tin thôi mà cậu đã hoàn toàn bị khống chế.”
 
“Nhiều hơn hai đấy.”
 
“Cũng đúng,” Kouya vừa nói vừa cười. “Còn có toàn bộ người của Ribi, và một số nữa. Dĩ nhiên, nếu cậu định… làm gì đó, tất cả bọn họ sẽ phải chết.”
 
“Tại sao cậu không thả những người còn lại đi?”
 
“Tại sao phải làm vậy?”
 
“Một con tin là đủ để giữ mình ở đây. Mình có thể hiểu tại sao Atsuyu muốn giữ Ribi lại. Nhưng những người khác và đứa trẻ, tại sao họ phải ở đây? Cậu có thể để họ đi, cậu biết mình sẽ không bỏ trốn mà.”
 
“Mình sẽ thử thuyết phục Atsuyu, nhưng mình sợ ngài sẽ không đổi ý đâu. Ngài không rộng rãi đến mức để thoát những người có hiểu biết sâu rộng về nội tình của Gen như vậy.”
 
“Có lẽ không,” Rokuta thở dài, “nhưng ít nhất là đứa bé…”
 
Vừa lúc đó, có tiếng động sau lưng họ, và Atsuyu bước tới. Anh nhận thấy Rokuta và cúi chào rất thấp trước khi mỉm cười với cậu.
 
“Ra là đại nhân ở đây. Có vẻ như Vương sư cuối cùng cũng xuất quân. Họ hành động nhanh hơn hạ quan đã dự đoán.”
 
Rokuta quay phắt lại, mắt mở to. “Vương sư đang hành quân tới đây?”
 
“Đúng là thế, thưa Taiho. Tuy vậy chỉ có bảy nghìn năm trăm quân của Cấm quân thôi. Họ sẽ rời Kankyuu trong nay mai.”
 
“Không thể thắng được…” Rokuta lẩm bẩm.
 
“Ngài đang nói phe nào?” Atsuyu bật cười và hỏi. Rokuta không hiểu nổi sao anh còn có thể cười vào một thời điểm như thế này.
 
“Nếu ngài muốn nói Cấm quân sẽ thắng, vậy xin hãy nhớ rằng hạ quan sẽ không để chuyện đó xảy ra một cách dễ dàng. Nếu ý ngài là chúng hạ quan sẽ chiến thắng thì hạ quan cũng hi vọng rằng ngài nói đúng, hạ quan sẽ nỗ lực hết sức để điều đó trở thành sự thật.”
 
“Tại sao?” Rokuta bật hỏi. “Tại sao ngươi và Shouryuu lại muốn đối đầu như vậy? Xung đột này là không cần thiết. Con số bảy nghìn năm trăm mà ngươi vừa nhắc tới ấy — ngươi có hiểu ý nghĩ của nó hay không? Đó không phải là vỏ ốc ngươi đếm trên bãi biển đâu. Đó là sinh mạng con người, là những người còn có gia đình, có hi vọng, có ước mơ…”
 
Nụ cười của Atsuyu dịu lại. “Hạ quan hiểu điều ấy rất rõ. Nhưng xin hãy nói cho hạ quan được biết, thưa Taiho, ngài nghĩ bao nhiều người sẽ chết nếu lũ tràn về trên sông Rokushui? Nếu hi sinh một nghìn người hôm nay có thể cứu được mười nghìn người ngày mai thì hạ quan sẽ làm điều đó.”
 
“Ngươi…” Rokuta lắc đầu. “Đó cũng là những gì Shouryuu đã nói.”
 
“Rokuta,” Kouya nói và đặt tay lên vai vị kirin. “Chuyện không thể thay đổi được nữa. Nó đã bắt đầu rồi. Không còn cách nào để dừng lại nữa — trừ phi chủ nhân tự sát. Cậu sẽ buộc ngài phải chết ư, Rokuta?”
 
“Kouya, nói vậy là không công bằng.”
 
“Đó là sự thật. Rút quân đồng nghĩa với kết thúc chắc chắn của Atsuyu. Cậu sẽ hi sinh ngài để cứu một nghìn người kia ư? Vậy thì cậu đang tranh luận bằng chính luận điểm của ngài ấy.”
 
Rokuta quay đi. Cậu khoanh tay trên lan can và vùi mặt vào đó. “Ta không hiểu các ngươi, tất cả các ngươi. Ta không hiểu nổi bất cứ ai có thể tắm mình trong máu mà nói chuyện nhân nghĩa được.”
 
Kouya bước tới gần và đặt tay lên vai cậu. “Nếu Vương thượng phê chuẩn yêu cầu của quan Lệnh doãn, việc này đã không cần phải diễn ra. Sau khi trở thành vương, chủ nhân sẽ không tìm cách trừng phạt Shouryuu đâu.”
 
“Sao cậu có thể nói như vậy?”
 
“Ngay từ giây phút mình mang cậu rời khỏi Kankyuu, cuộc chiến này đã là bất khả kháng rồi.”
 
Rokuta ngẩng đầu lên và thấy Kouya nhìn cậu với ánh mắt thương hại.
 
“Nếu cậu không muốn có chiến tranh, lẽ ra cậu nên giết mình từ lúc ở Kankyuu. Cậu đã có thể để mặc đứa trẻ và bỏ chạy. Một khi bọn mình nắm được cậu, chuyện đã không còn đường quay lại nữa — kể cả đối với quan Lệnh doãn.”
 
Đầu Rokuta gục xuống. Đó là sự thật. Ngày ấy khi Kouya tìm đến, cậu đã linh cảm được điều gì đó. Vậy mà cậu đã không bỏ chạy vì sợ đứa trẻ sẽ chết.
 
“Mình thấy thương hại cho loài kirin. Làm sao cậu có thể chịu đựng mọi chuyện như vậy? Làm sao cậu có thể gánh vác được tránh nhiệm tể phụ bất khả thi ấy? Sao cậu không để mọi việc lại cho Atsuyu?” Kouya nắm lấy tay Rokuta. “Mình cũng không muốn chiến tranh nổ ra. Và nếu Vương thượng nhượng bộ vì chủ nhân, nó sẽ không xảy ra. Rokuta, cậu nên viết thư gửi Vương thượng. Cậu nên khuyên ngài xuống nước.”
 
“Mình có thể viết những gì cậu muốn, nhưng mình chắc chắn hắn sẽ không làm theo đâu.”
 
“Vương thượng sẽ không?”
 
“Shouryuu sẽ không từ bỏ ngai vàng. Cậu không biết hắn đã muốn có nó đến thế nào đâu. Và giờ khi hắn đã là vua… không. Hắn có thể không tham lam, nhưng hắn không dễ dãi đến vậy.”
 
Rokuta quay lại nhìn Atsuyu. “Shouryuu sẽ đối đầu với ngươi, cho dù hắn có là người cuối cùng còn lại để chống đỡ đi nữa. Một trong hai ngươi sẽ phải chết trước khi chuyện này có thể kết thúc — bởi vì Shouryuu sẽ chết trước khi chịu khuất phục.”
 
Atsuyu âm trầm mỉm cười. “Về điểm đó thì Vương thượng và hạ quan rất giống nhau.” Anh quay người nhìn xuống qua lan can. “Vậy là Vương thượng muốn có vương quốc này. Ngài muốn làm chủ.”
 
“Ngươi không như vậy sao?”
 
“Hạ quan không khao khát quyền lực. Trên thực tế, khi Kyou Vương băng hà, hạ quan đã không lên núi Hou. Rất nhiều cận thần đã thúc giục hạ quan đi, nhưng cái hạ quan muốn không phải là ngai vàng.”
 
“Vậy thì ngươi muốn gì?”
 
“Hạ quan chỉ muốn dân chúng có thể sinh nhai. Nhưng Vương thượng, người lẽ ra phải che chở bảo vệ con dân của mình, lại chẳng quan tâm tới họ. Ngài cũng biết người dân đã mòn mỏi chời đợi tân vương qua bao nhiêu năm đấy, thưa Taiho.”
 
“Phải lắm.”
 
“Hạ quan cũng như họ, đã nghĩ rằng cuối cùng việc Vương thượng đăng quang sẽ mang lại thay đổi cho đất nước; nhưng Vương thượng cứ bám chặt lấy quyền lực trong khi sự cai trị của ngài ngày càng kém đi. Chúng ta đã chờ rất lâu, rất lâu như vậy… Phải có ai đó đứng lên vì dân chúng!”
 
“Và người đó là ngươi?” Rokuta hỏi với một giọng mỉa mai không che đậy.
 
Atsuyu lắc đầu. “Nếu có ai phù hợp hơn để cai trị đất nước này, hạ quan xin lập tức tôn người đó làm chủ. Như hạ quan đã nói, hạ quan không khao khát quyền lực.”
 
Nắm tay của Atsuyu siết chặt quanh lan can, tầm mắt anh chậm rãi phóng nhìn khắp không gian phía dưới. “Giờ thì hạ quan đã hiểu. Vương thượng chỉ muốn ngôi báu của mình… đó là lý do vì sao ngài khinh thường việc cai trị như vậy — cứ như thể đó chỉ là một trò chơi.”
 
“Ý ta không phải là vậy—” Rokuta lên tiếng, nhưng Atsuyu quay về phía cậu và lắc đầu. Sau đó anh cúi mắt nhìn xuống.
 
“Hạ quan thấy ngài có vẻ mệt rồi, thưa Taiho. Hạ quan không có lời nào để tạ lỗi với ngài. Nhưng nếu may mắn nghiêng về phía hạ quan và Cấm quân bị đánh bại, hạ quan xin hứa sẽ chuộc lại tội lỗi của mình bằng cách phục vụ En với đạo đức và lòng tự trọng.”
 
——————————————————————
 
Rokuta u ám lê bước trở về phòng giam. Trong phòng, Ribi đang chơi đùa với đứa bé.
 
“Đại nhân đã trở lại.”
 
Rokuta ngồi sụp xuống ghế, không nói gì. Ribi nhướn mày.
 
“Có chuyện gì sao, thưa Taiho?”
 
“Mong muốn có một vương quốc và mong muốn có được ngai vàng có giống nhau không?”
 
“Hạ quan xin lỗi?”
 
Rokuta lắc đầu. “Không, không phải thế. Ý ta là… Ta cũng không biết ta muốn nói gì nữa.”
 
“Chuyện gì đã xảy ra sao?”
 
“Shouryuu đã nói với ta hắn muốn có một đất nước. Hắn không nói rằng hắn muốn làm vua hay một địa vị. Hắn chỉ muốn một đất nước — và vì một lý do nào đó ta đã cho rằng điều đó khác với việc trở thành vua hay có danh vọng. Vì vậy ta mới giao ngai vàng cho hắn.”
 
“Taiho…”
 
“Nếu ta đã sai thì sao?”
 
“Taiho, ngài nói gì vậy?”
 
Rokuta bước qua phòng và ném mình uống giường. “Không có gì. Ta xin lỗi.”
 
—————————————————————
 
Quốc gia nhỏ bé này được bao trùm bởi một bầu không khí tươi mát và trong lành. Thi thoảng, mùi máu có dạt xuống từ thế giới phía bên kia dãy núi, mang theo lời nhắc nhở về cái chết và sự suy tàn, nhưng gió biển sẽ nhanh chóng xua nó tan đi. Trong một thời gian rất dài tưởng chừng như vô tận, vùng đất xinh xinh của những người chài lưới này đã là một góc trú ẩn không vướng bụi phiền.
 
Nhưng rồi Rokuta nhận ra một điều khác thường trong thị trấn dưới chân lâu đài. Cậu ngửi thấy mùi máu, lần này bay tới từ ngoài biển. Cậu quan sát mặt biển suốt ba ngày trong bất an, cho đến khi một cái xác dạt lên bờ. Đó là một ngư dân của thị trấn.
 
“Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ngươi biết mà, đúng không?” Rokuta tra khảo Naotaka — lúc này đang ngồi câu cá ở vịnh.
 
“Nhóc biết gia tộc Murakami không?”
 
“Không.”
 
“Chúng cũng có tổ tiên là hải tặc như nhà Komatsu, căn cứ của chúng nằm trên bờ đối diện của vùng biển này. Chúng từng đi theo Kouno, nhưng mối ràng buộc giữa hai bên đã lỏng dần kể từ sau Chiến tranh Onin. Gì thì gì, Murakami đã bắt đầu hành động.”
 
Mắt Rokuta mở to. “Chúng ta sẽ ổn chứ?”
 
“Hừm, sẽ là nói dối nếu ta bảo nhà Murakami không thèm muốn lãnh thổ của chúng ta. Nếu có thể nắm quyền kiểm soát cả hai bên bờ biển, chúng sẽ sở hữu tất cả các lối vào của vùng biển này. Ta cho rằng sẽ không lâu nữa đâu trước khi chúng tấn công.”
 
“Và ngươi sẽ bỏ chạy? Đó là điều ngươi đã nói đúng không?”
 
Naotaka bật cười. “Ta đã khuyên cha ta theo phe Murakami. Hãy chờ xem ông ta có cân nhắc đến khả năng đó chút nào không. Điều không may là ông già có lòng kiêu hãnh lớn lắm.”
 
“Còn thị trấn — liệu có xảy ra giao tranh trong thị trấn không?”
Đến lúc này thì Naotaka phá lên cười. “Ta tin là có! Xung quanh đây chẳng có nơi nào để đánh chiếm ngoài chỗ chúng ta. Nếu có chỗ để rút lui, chúng ta có thể sẽ tới đó, nhưng nhà Komatsu xưa nay vẫn ở trong thế gọng kìm. Có thể chúng ta đã từng tham gia thủy chiến, nhưng bây giờ chúng ta sẽ phải chống trả lại hạm đội danh tiếng của đảo Inno — ta tự hỏi quân ta có thể cầm cự nổi bao lâu? Hơn nữa ba nhánh của nhà Murakami liên kết với nhau rất chặt chẽ. Nếu chúng thấy có điểm bất lợi, chúng sẽ kêu gọi bà con từ các đảo Nou và Kuru tới tác chiến.”
 
Giọng của Naotaka nghe cứ như thể hắn đang lên lớp giảng bài về những vị trí câu cá tốt vậy. Rokuta nhìn hắn chằm chằm.
 
“Ngươi nói chẳng khác gì những chuyện đó sẽ xảy ra với ai đó chứ không phải dân chúng của ngươi vậy.”
 
“Cuống lên cũng không lợi được cho ai. Mấy nhà thuộc Hoàng tộc chỉ quan tâm tới chỗ trốn cho chính bọn họ thôi — và cho dù chúng ta có thể nhờ cách nào đó mà thắng lại được sự tấn công của Murakami, Kobayakawa cũng sẽ xông tới đế vào. Thà giữ bình tĩnh một chút còn hơn,” Naotaka thêm vào với một tiếng cười cay đắng “Gia tộc chúng ta không có đủ đàn bà để bán đi nhằm đổi lấy sự an toàn. Chúng ta cũng không có quan hệ mật thiết với một quốc gia nào để xin họ giúp đỡ. Chỉ còn cách sẵn sàng đón điều tồi tệ nhất ập đến.”
 
“Không phải chính ngươi sẽ thừa kế đất nước này sao? Ngươi không nhận thấy mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm ư?”
 
“Có, vì vậy ta đã chuẩn bị tinh thần để chết rồi. Ngươi nên rời khỏi đây trước khi chiến loạn nổ ra. Hãy đi về hướng tây; tình hình vẫn đang khá bình lặng ở đó. Ngươi có thể sẽ thoát được mà thịt vẫn dính da đấy.”
 
 
————————————————————
 
Tin đồn về cuộc chiến sắp tới đã lan khắp thị trấn. Những người không có nhà cửa, đất đai, hay tàu thuyền đã bắt đầu rời đi. Có thể chính Naotaka đã cố tình loan tin, mặc dù giờ ngay cả hắn cũng hạn chế những cuộc dạo chơi thường lệ quanh khu vực này. Những người đàn ông mang theo vũ khí khi ra khơi; các vật phẩm thiết yếu được chở ra tàng trữ ở hòn đảo nhỏ được dùng để phòng vệ trong vịnh.
 
Chỉ trong vài ngày, bầu không khí đã căng thẳng hơn rõ rệt, đến mức người ta cảm thấy da thịt như bị kim châm; nhưng Rokuta vẫn ở lại. Cậu biết chiến tranh đang đến gần sát, cái điều mà cậu căm ghét hơn tất cả mọi thứ trên đời ấy. Nhưng cậu không đành lòng bỏ nơi này mà đi.
 
Một ngày nọ, một lính gác từ lâu đài tới nhà lão ngư dân mà Rokuta đang ở nhờ. Anh ta đưa cho cậu một món tiền nhỏ và khuyên cậu rời đi càng sớm càng tốt.
 
“Thiếu gia nói một đứa trẻ không có nhà cửa hay ràng buộc gì không cần thiết phải chết ở đây.”
 
Rokuta hỏi về Naotaka và biết được hắn đã xuất phát từ sáng hôm đó đến hòn đảo nọ.
 
“Thiếu gia thực sự là người rất sáng suốt. Có lúc tưởng như ngài chỉ là một lưỡi kiếm cùn, nhưng nó sẽ trở nên sắc bén khi khó khăn tới.”
 
Nắm chặt bao tiền trong tay, Rokuta đi xuống bãi biển. Đứng trên bãi đá lởm chởm, cậu có thể thấy hòn đảo. Những cầu tàu gỗ xung quanh đó đậu đầy thuyền bè. Những chiến thuyền lớn hơn được đặt ở các cửa vịnh để chặn hết đường vào cảng.
 
“Ngài dự định thế nào?” một giọng nữ cất lên từ cái bóng dưới chân Rokuta. “Đó không phải là Vương thượng sao?”
 
Đó là Yokuhi. Rokuta cắn môi.
 
“Không phải ngài đã rời Hourai và vượt Hư Hải đến đây vì ngài ấy ư?”
 
“Không, không phải. Đây không phải là điều ta muốn.”
 
“Thuyền của quân địch đang tập hợp ở hòn đảo đối diện. Nếu ở lại đây ngài sẽ bị cuốn vào cuộc chiến mất, thưa Enki.”
 
“Ta biết…” Rokuta nói, siết cái bao trong tay.
 
 “Yokuhi… Rikaku…”
 
“Vâng, chủ nhân” lời đáp trả vô hình của chúng vang lên.
 
“Nếu tình hình có chuyển biến xấu, hãy bảo vệ Naotaka. Nhưng đừng giết ai của phe Murakami — chỉ cứu hắn ta khi có nguy hiểm tới tính mạng và đưa hắn đến nơi an toàn thôi. Hắn đã từng cứu mạng ta, ta không muốn hắn chết.”
 
“Nhưng—”
 
“Đi đi. Ta có những shirei khác để bảo vệ.”
 
“Vâng, thưa chủ nhân,” hai shirei của cậu trả lời.
 
Hắn đã cứu mạng mình. Đó là lý do duy nhất Rokuta có thể viện ra, mặc dù cậu biết đó không phải vì sao Naotaka phải được bảo vệ.
 
Nếu hắn chết thì En sẽ ra sao?
 
Rokuta cảm thấy trong đầu mình như có hai giọng nói cùng một lúc, một nói rằng đó là điều tốt và nên làm, giọng còn lại nghi ngờ và thắc mắc tại sao.
 
Thiên Ý chỉ xuất hiện với một người thôi sao? Đây không phải là lần đầu tiên cậu tự hỏi mình như vậy. Nếu điều đó là đúng và Naotaka chết, En sẽ mất đi chủ thượng duy nhất của nó. Tất cả mọi người trong thị trấn đều nói họ sẽ không thể thắng nổi trận chiến này.
 
Dĩ nhiên cậu không thiếu cách để cứu Naotaka. Cậu có thể tôn hắn làm vương và đưa hắn trở về En. Nhưng cậu biết điều đó sẽ mang lại thêm chiến tranh. Rokuta sẽ không bao giờ tin vào vua chúa — mọi loại vua chúa. Liệu có một hi vọng nào, dù chỉ mong manh, là Naotaka sẽ cứu được En không? Cậu không rõ, nhưng cậu biết hắn có thể hủy diệt nó cho đến khi tất cả chỉ còn là cát bụi.
 
Tại sao ta lại sinh ra là một kirin?
 
Họ đã nói cậu là biểu tượng cho mong ước của dân chúng, nhưng cậu không thể nghe được họ đang nói gì. Cậu không biết điều mà họ muốn. Giá như cậu có thể hỏi họ, giá như một hai vạn sinh mạng còn lại trong Vương quốc En có thể nói với cậu họ muốn gì.
 
————————————————————
 
Ba ngày nữa trôi qua, cuộc chiến cuối cùng cũng đã đến. Chiến hạm của gia tộc Murakami bao vây hoàn toàn khu vực phòng thủ, nhưng nhà Komatsu đã chống đỡ khá tốt. Rokuta ở lại trên đất liền, quan sát trận đánh với những người đã không kịp bỏ đi nơi khác. Chừng nào hòn đảo còn chưa thất thủ thì quân Murakami chưa thể đặt chân lên bờ biển.
 
Tới ngày thứ sáu, Rokuta nghe thấy tiếng đụng độ sau lưng mình.
 
Một nhóm quân Murakami đã tách ra men theo một con lạch gần đó để lên bờ và vượt núi xuống thị trấn.
 
Tòa thành gần những ngọn đồi bị đốt đầu tiên. Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, tràn xuống các đường phố; Rokuta và những người khác bị dồn ra bờ biển. Họ dùng các thuyền nhỏ để bơi ra đảo, vừa đi vừa ngoái nhìn tòa lâu đài đang bị bao vây bởi quân địch. Lửa phóng lên tháp canh, cánh cổng thành bật tung.
 
Cha của Naotaka, người đứng đầu nhà Komatsu, bị giết chết khi đang chạy trốn khỏi lâu đài; và như vậy, trong một pháo đài xây nên bởi hải tặc, giữa vòng vây của quân thù, Naotaka đã trở thành người cai trị mới của cái đất nước nhỏ bé bên bờ biển này.
 
Chỉ bốn ngày nữa gia tộc Komatsu sẽ biến mất.
 
———————————————————
 
Tin tức về vụ bắt cóc quan Tể phụ lan đi khắp Kankyuu như lửa bắt rơm khô. Những người chờ tin tức đã xếp thành một hàng dài như rắn kéo từ cổng Kou đến cổng Chi.
 
Những lời đồn đại về nội chiến sắp nổ ra và cuộc tấn công Kankyuu vang lên khắp các góc phố. Mới hai mươi năm trôi qua kể tử khi En phải đối mặt với một nguy cơ rõ ràng, ngay cả những đứa trẻ sinh ra sau triều đại Kyou Vương cũng biết rõ những câu chuyện về quá khứ đau thương của đất nước. Hiện giờ En vẫn chưa lấy gì làm giàu có so với các quốc gia lân cận, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng mọi sự đã được cải thiện rất nhiều. Phải đến những năm gần đây, người nông dân mới có thể canh tác trên đồng ruộng của mình mà không phải dọn sỏi cuội hay thử liều dùng cuốc bửa đá; họ đã có thể cày đất mà không gặp phải xác chết hay những phần cơ thể cháy đen. Vậy mà lúc này chiến tranh lại dồn tới.
 
Vương thượng định làm gì? người dân nhao nhác hỏi. Một số người cho rằng ngài đã di giá đến một nơi xa để tránh nguy hiểm. Những người khác thì lo lắng cho vị Taiho.
 
Mệt mỏi vì phải đối phó suốt đêm với những đám đông đã tụ tập, những người lính gác cổng dụi mắt và ngáp sái cả quai hàm trong lúc cầm cự với nhiệm vụ của mình. Trong Hữu ti của Hạ quan, nơi phần lớn các vấn đề thuộc hành chính của quân đội được giải quyết, các quan lại mệt mỏi lê dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi và chập chờn để rã rời lết bước tới bộ phận của mình.
 
Nhiệm vụ mở cống chính của Hạ quan thuộc về một viên quan tên là Onkei.
 
Onkei nhớ lại đoàn người anh phải đối mặt hôm qua mà rùng mình khiếp sợ về một ngày tương tự. Anh đã có thể nghe thấy tiếng họ la hét ở ngoài. “Chúng ta có thắng được không?”, “Phe chúng đã đến chưa?” Chính Onkei cũng muốn biết đáp án cho những câu hỏi này. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có việc xảy đến với Vương thượng? Tại sao một người có chức vụ nhỏ mọn như anh lại phải gánh chịu những bất hạnh này sau tất cả những gì anh đã trải qua trong quá khứ? Anh đã sống sót được đến hết triều đại của Kyou Vương, đã được giao chức vụ mới trong triều đình — và giờ đây một lần nữa, số phận lại mở ra một chuỗi khó khăn trước mắt anh.
 
Cảm xúc đè nén trong tim Onkei khiến thanh chắn trong tay anh dường như nặng hơn thường lệ, phải mất một lúc lâu anh mới mở được cổng. Đúng như dự đoán, một đám đông đã tụ tập sẵn phía ngoài. Họ xô tới gần khi cánh cổng hé ra; Onkei phải giơ tay lên ra hiệu cho họ dừng lại. Anh xua tay để dừng cơn mưa câu hỏi đang trút xuống.
 
“Hữu ti hiện tại đang ở trong thời điểm hết sức bận rộn. Tôi hiểu rằng mọi người có nhiều thắc mắc, nhưng tôi chỉ có thể chia sẻ được rất ít thông tin. Còn nhiều vấn đề quan trọng hơn chúng tôi cần phải xử lý vào lúc này.”
 
Một tiếng kêu phản đối vang lên từ trong đám người. “Liệu có xảy ra chiến tranh không? Ít nhất hãy cho bọn tôi biết điều đó.”
 
“Điều đó phụ thuộc vào châu Gen. Nếu Gen thực sự muốn dấn vào con đường phản quốc thì Vương sư sẵn sàng tiến quân thảo phạt.”
 
“Taiho có được an toàn không? Vương thượng nữa?”
 
Làm sao mà ta biết được? Onkei tự nhủ, nhưng anh vẫn đáp lại, “Vương thượng không gặp nguy hại gì cả và ngài đang hết sức quan tâm đến những vấn đề hiện tại trong dân chúng. Về phần Taiho, hiện giờ chúng tôi không được biết về tình trạng của ngài. Chỉ có thể hi vọng là ngài vẫn bình an vô sự.”
 
“Có cách nào khác để bình ổn lại chuyện này không? Cứ nhất thiết phải có chiến tranh sao?” một cụ già hỏi.
 
“Nếu cụ có thượng sách khác thì chính tôi cũng rất mong được biết đây.”
 
“Sao họ dám biến quê hương làng mạc của chúng ta thành bãi chiến trường chứ? Chúng ta đã chắp vá mãi mới được như ngày nay! Nếu vó ngựa lại giày xé thì lần này En hủy diệt chắc rồi. Tại sao họ không hiểu nổi điều đó?”
 
Onkei nhìn lại ông. “Như tôi đã nói, nếu cụ có cách nào khác để giải quyết việc này mà không phải giao tranh, tôi xin sẵn sàng lắm nghe. Chắc chắn là Vương thượng không hề muốn động binh. Tội lỗi thuộc về châu Gen.”
 
“Đúng thế, nhưng…”
 
Một trận ồn rộ lên, Onkei lại xua tay để giữ im lặng. “Mọi người phải đi nơi khác để hỏi thêm thông tin thôi. Hạ quan có rất nhiều việc phải tập trung vào.”
 
Đoàn người đứng trước cổng nhìn lẫn nhau. Một vài người quay đầu đi về phía các ti phủ khác.
 
Một người phụ nữ bước tới. “Vương sư có thể thắng được không?”
 
Cô ôm một đứa trẻ mới sinh trước ngực, mắt nhìn thẳng vào Onkei.
 
“Chúng tôi sẽ làm hết sức có thể để đảm bảo điều đó.”
 
“Nhưng Gen đã bắt cóc Taiho! Nếu chúng giết Taiho, không phải Vương thượng cũng sẽ chết sao?”
 
“Đúng là như vậy.”
 
“Vậy thì sao ngài có thể nói là ‘sẽ cố hết sức’ được? Chỉ thế làm sao đủ? Chúng ta phải gửi quân đến Gen! Phải đánh gục chúng và cứu Taiho trở về!”
 
“Phải, dĩ nhiên,” Onkei nói, trong lòng bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. “Đó chính là lý do các quan các phủ đang làm hết sức có thể!”
 
“Chúng ta không nên đánh nhau mới đúng!” ông cụ lớn giọng xen vào và được đáp trả bằng một cái trừng mắt từ phía người phụ nữ.
 
“Thế nào, để phó mặc mọi sự cho số phận ư? Cụ định cứ đứng đó nhìn Vương thượng phải chết? Nếu không có ngài, đất nước sẽ lại rơi vào cảnh hoang phế. Cụ và tôi đều biết điều đó quá rõ.”
 
“Nếu đánh nhau thì cũng là tàn phá đất nước thôi.”
 
Môi cô cong lên, để lộ hàm răng cắn chặt. “Cụ quên mất nó đã như thế nào rồi đấy.”
 
“Cái gì đã như thế nào?” ông hỏi và bắn một cái nhìn lạnh lùng trở lại. Mọi người trong đám đông đều lặng thinh quan sát cuộc đối thoại giữa hai người.
 
“Có những người trong thành phố này, có thể họ đang đứng ngay đây này, xưa kia khi bệ hạ chưa đăng cơ đã nhẫn tâm giết chết chính con mình.” Cô nâng đứa bế lên cao. “Hãy nhìn đây! Đây là con tôi. Tôi đã tới cầu nguyện trước riboku và được Thiên Đế ban cho đứa bé này. Nhưng tôi cũng biết rõ có người đã giết những đứa trẻ họ được ban cho. Chính em gái tôi đã bị giết như vậy.”
 
Đám đông hoàn toàn im lặng.
 
“Chúng đến vào ban đêm, mang đứa em đang say ngủ bên cạnh tôi đi, rồi cứ như vậy mà ném nó xuống giếng. Tôi biết chúng vẫn còn sống sờ sờ ở đây thôi, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống như thể chưa có gì xảy ra. Chúng nói rằng đó là vì khi ấy đất nước đang loạn lạc, rằng chúng buộc phải làm vậy, và chúng chẳng nói gì thêm nữa, cứ thế sống tiếp — nhưng tôi biết sự thật!”
 
Onkei đặt tay lên lưng người phụ nữ. Anh nhẹ giọng yêu cầu cô dừng lại, nhưng cô quay lại nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng.
 
“Mọi người không thể cứ vờ như quá khứ chưa từng tồn tại và hi vọng những tội ác xưa kia sẽ bị xóa bỏ được. Cho dù tất cả những người khác có quên đi nữa thì tôi vẫn nhớ. Chừng nào còn sống trên đời, tôi sẽ không bao giờ quên được tiếng em tôi rơi xuống nước. Chuyện ấy sẽ lại xảy ra, tất cả những chuyện trước đây. Nếu chiến tranh xảy đến và Vương thượng băng hà, sẽ lại có kẻ đến bắt cóc con tôi và ném nó xuống giếng. Đất nước trở lại loạn lạc, chúng sẽ nói chúng phải làm thế để cứu tất cả mọi người. Đó là cuộc sống mà mọi người muốn ư?” Cô nhìn đám đông một cách ngạo nghễ trước khi quay về phía Onkei. “Hãy để tôi vào. Tôi không đến đây để than vãn như đám người này.”
 
Onkei nhìn cô, chưa hiểu câu vừa rồi có ý gì.
 
Người phụ nữ bật cười. “Tôi đến để đăng ký xuất chinh. Vương thượng đã mang lại ấm no cho tôi, tôi sẽ chiến đấu vì ngài. Tôi không muốn con tôi phải chết. Tôi không muốn những câu như ‘chuyện không thể tránh được, chúng ta không còn cách nào khác.’ Tôi không muốn sống trong một thế giới như thế thêm lần nào nữa. Đó là lý do En cần có Vương thượng và Thiên Mệnh của người làm chủ. Nếu Vương thượng là người có thể mang đến cho con tôi một cuộc sống đầy đủ và trọn vẹn, tôi sẵn sàng hi sinh để bảo vệ ngài.”
 
“Nhưng cô…”
 
“Không có luật nào quy định binh sĩ phải là nam giới cả. Không phải lúc này Vương sư đang cần người hơn bao giờ hết sao? Tôi muốn tới Ganboku chiến đấu. Đó là lý do tôi ở đây lúc này.”
 
Onkei chớp chớp mắt. Trước khi anh có thể nói thêm gì, một chàng trai trẻ đã bước tới.
 
“Tôi cũng đến để đăng ký xuất chinh. Có thể tôi đánh kiếm không giỏi và là một kẻ hèn nhát, nhưng nếu Vương thượng gặp nạn thì tất cả chúng ta sẽ chết. En sẽ chết!”
 
Người phụ nữ mỉm cười với anh. “Tôi không nghĩ là cậu hèn nhát chút nào.”
 
“Không, đó là sự thật. Cả đời tôi chưa thắng nổi một trận đánh lộn nào. Nhưng tôi có thể kéo xe. Tôi có thể làm việc gì khác có ích. Xưa kia mất cả cha lẫn mẹ tôi đã suýt buông xuôi cho tất cả; nhưng khi Vương thượng đăng quang, không hiểu sao chúng tôi đã tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Vương thượng là hi vọng của chúng ta. Chừng nào ngài còn trị vì, chúng ta vẫn còn cơ hội xây dựng một cuộc đời tốt đẹp hơn. Tôi sẽ làm bất cứ gì có thể — nếu ngài có thể sắp xếp cho tôi một công việc, tôi sẵn sàng đi ngay.”
 
Ai đó trong đám đông phá lên cười. Đó là một ông lão đã cao tuổi, chỉ còn một mớ tóc bạc lơ thơ sau đầu. Ông cười nhiều đến mức gương mặt đỏ lựng cả lên. “Ai có thể ngờ được chúng ta lại có những công dân ưu tú đến mức này phải không? Ồ, ta nghĩ chuyện các ngươi đang làm là rất tốt. Tốt hơn để những người như ta làm nhiều!” Ông vừa cười vừa quay lại phẩy tay về phía đám đông. “Đi tìm nơi khác để hỏi đi mọi người! Trừ khi mọi người đều định xuất chinh! Đừng nói với ta là tất cả ở đây đều muốn đi Ganboku đấy chứ?”
 
Từng người một, đám đông giãn ra, chậm rãi tản về các lối.
 
Một người phụ nữ trong đám người đến hỏi tin ban sáng tách ra và chạy bổ xuống phố. Cô trở về cửa hiệu nhỏ của gia đình mình, bước vội ra sau nhà nơi chồng cô đang chăm chú bào một phiến gỗ. Cô hổn hển kể lại cho anh những gì đã nghe được trước cổng Hữu ti.
 
“Em không thể tin nổi là sau từng ấy chuyện khốn khổ, người ta vẫn muốn đánh nhau!”
 
Người chồng ngước nhìn vợ mình, rồi lại quay về với cái bào và dùi đục trong tay.
 
“Đáng ra Vương thượng phải ngăn chặn chiến tranh chứ? Đó không phải là lý do chúng ta có vương sao? Mà ngài còn gọi việc làm của Gen là ‘phản nghịch’? Ngài chẳng đáng giá bằng lọ muối trong nhà ta!” Cô run lên vì giận.
 
“Anh cũng không ưa thích gì chuyện đó,” người chồng đột nhiên nói và hạ tay xuống. “Giết chóc, máu tanh, sống khổ cực rồi làm cho con cháu còn khổ cực hơn. Giờ thì lại phải lo nghĩ chuyện chiến loạn có lan tới Kankyuu không? Chúng ta đã chịu đủ rồi, đã đủ rồi.” Anh kiên quyết đứng dậy.
 
“Anh đi đâu vậy?” người phụ nữ hỏi, tuy không thực sự nghĩ sẽ được đáp lại. Chồng cô là người kiệm lời. Anh ít khi nói gì nếu không thấy nhất thiết. Nhưng hôm nay là một ngoại lê.
 
“Tới Quốc phủ.”
 
“Quốc phủ?”
 
“Anh sẽ hành quân tới Ganboku cùng họ.”
 
Cô trợn mắt nhìn anh. “Đừng đùa như vậy! Anh không thể tới Ganboku!”
 
Người chồng nhìn vợ, ánh mắt chan chứa một cái nhìn ấm áp hiếm khi lộ ra. “Cha mẹ và các anh của anh đã phải chết đói. Anh không muốn điều đó xảy đến với em và các con.”
 
“Nhưng anh…”
 
“Nếu chúng ta để mất Vương thượng, chuyện đó sẽ lặp lại. Anh không nguyện theo lệnh bất cứ ai, nhưng em biết anh sẽ làm điều này vì em và các con.”
 
Tinh mơ ngày hôm sau mở ra với một hàng người rồng rắn khác trước cổng chính Hữu ti… những người tình nguyện xuất chinh.
                    
————————————————————
 
“Ta không biết là nên cười hay nên khóc nữa.” Itan đặt một chồng tấu chương lên bàn. “Người ta đang xếp hàng để được đi bảo vệ Vương thượng dưới kia kìa — đã có một nghìn người rồi, ba trăm nữa tự nguyện tới Ganboku trước. Mới có ba ngày thôi đấy!”
 
Shuko gật đầu, đưa tay lật giở một tờ tấu.
 
“Chúng ta cũng nhận được hỗ trợ từ các quận ngoại vi Sei. Nghe nói người dân đột nhiên xếp hàng đăng ký rất nhiều ở các làng, khiến các quan chức địa phương vò đầu bứt tóc cả lên để sắp xếp mọi việc.”
 
“Các tin đồn đang phát huy tác dụng.”
 
“Chỉ trong vòng ba ngày? Những tin ấy đã lan được bao xa? Ta khó mà tin được nó đã truyền đến tận Yoh!”
 
“Có người từ Yoh? Đại nhân nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Trong này có tấu về người từ đó muốn tình nguyện, đúng là như vậy. Dĩ nhiên họ sẽ chẳng đến kịp để tham gia hành quân được.”
 
Shuko cầm mớ tấu chương úp lên mặt mình. “Vậy thì chúng ta phải biết ơn họ rất nhiều. Hi vọng của dân chúng dành cho tân vương quả là lớn lao.”
 
“Lớn lao thay cho vận may của chúng ta khi họ không biết tân vương của họ là người như thế nào. Chỉ mong việc này sẽ buộc hắn nghiêm túc hơn một chút.”
 
Shuko bật cười lắc đầu.
 
“Đã có sứ giả từ hai châu tới đề xuất điều động các châu sư nếu cần thiết, nhưng có lẽ chúng ta cũng không thể để vậy. Ta không muốn mở cổng Kankyuu để đón một đội quân bên ngoài vào đóng trụ.”
 
“Đúng vậy, nhưng có thể tận dụng các tài nguyên và lính bộ binh của họ mà không lo mạo hiểm nhiều lắm,” Seisho tham gia vào. “Hãy để bộ binh của họ đóng ở ngoài thành. Châu Kou thế nào rồi?”
 
“Những người dưới cấp châu tể đều đã rời khỏi châu thành của Kou, Thái sư đã xuất phát tới đó để tiếp quản chức châu hầu.
 
Quan Thái sư là người chỉ nghĩ đến việc bòn của công nhét túi tiền tư — hắn không có thời gian cho một việc ngu ngốc như phản loạn. Phản loạn có hại cho kinh doanh.
 
“Hãy khuyên Vương thượng tạm thời giải tán Châu sư của Kou và đưa các tài nguyên của họ đến đây. Chúng ta sẽ thu nạp thêm người trên đường vận chuyển.”
 
“Nhưng những người hành quân tới Ganboku phải sẵn sàng chiến đấu,” Itan xen vào. “Ta có thể tăng quân số lên bằng cách thêm tàn quân của Kou vào, nhưng số lượng không thôi không thể mang lại chiến thắng. Từ nay cho tới khi đến đó, họ cần được chuẩn bị toàn diện. Hơn nữa nếu trong hàng ngũ có những kẻ phản lại thì thế nào?”
 
“Vậy chỉ có thể hi vọng là kỳ vọng của họ dành cho Vương thượng lớn hơn cảm tình với hành động của Gen.”
 
Shuko đảo mắt. “Chưa bao giờ chuyện chính trị lại giống đánh bạc như bây giờ.”
 
Cả ba người đã chìm vào sự trầm ngâm căng thẳng khi một giọng nói vang lên từ gian ngoài.
 
“Xin thứ lỗi — hạ quan xin làm phiền.”
 
Một người mặc quân phục ló vào từ sau tấm bình phong ở cửa. Seisho nhận ra Mousen và gật đầu cho phép anh ta vào. Mousen ngập ngừng tiến vào rồi cúi chào hết sức lễ phép trước ba vị triều thần.
 
“Có chuyện gì vậy? Có gì cần bẩm báo gấp sao?” Nếu không phải thế, ngươi nên có một lý do thật tốt cho việc gây gián đoạn này.
 
“Vâng, dạ, hạ quan cũng không biết ngài có gọi việc này là khẩn cấp không…”
 
“Thế chúng ta nên gọi nó là gì?” Seisho ngắt lời.
 
Mousen nhăn nhó nhìn lên nhìn xuống. “Dạ là, hạ quan không có ý mạo phạm, nhưng nếu các vị đại nhân có thể cho phép hạ quan tham gia bàn luận…”
 
Itan nhướn mày. “Đối với ta thì thế nào cũng được thôi. Ngươi trước kia là thuộc hạ của Seisho phải không?”
 
Anh nhìn về phía Seisho. “Ngươi cũng định triệu hồi những người bị giáng xuống làm người hầu trở lại quân đội lưu động đúng không? Mousen, ta chắc ngươi sẽ muốn đi theo Seisho hơn là phải theo hộ vệ tên hề của vương cung kia.”
 
“Đó là dự định của ta,” Seisho xác nhận. “Mousen, ta muốn ngươi quay về làm Sư suất—”
 
“Thực ra, hạ quan sợ là không thể được, thưa đại nhân,” Mousen lắp bắp, sợ hãi nhìn vị Tướng quân.
 
“Ngươi không thể? Tại sao?”
 
“Dạ…ưm…hạ quan không biết phải nói thế nào, nhưng…” Mousen lấy ra một tờ chỉ dụ và cúi thấp người dâng lên cho Seisho. “Hạ quan có chỉ của Vương thượng ở đây, thưa đại nhân. Hạ quan xin lỗi! Vương thượng đã phong cho hạ quan làm Đại tư mã!”
 
Ba người bật dậy há hốc mồm.
 
Đại tư mã là chức danh dành cho đại thần đứng đầu Hạ quan. Tước của Đại tư mã là Khanh bá, so ra còn cao hơn tước Hầu của quan Đại bộc.
 
“Chuyện này là thế nào?”
 
“Hạ— hạ quan xin lỗi! Đó chỉ là— chỉ là đến khi tình trạng, ơ, tình trạng xung đột hiện thời được giải quyết thôi ạ. Xin hãy tha tội cho hạ quan!”
 
Shuko đưa tay lên xoa xoa hai thái dương. “Chuyện này… rất đột ngột. Vương thượng đang ở đâu?”
 
“A, ơm, hiện không có ở đây, thưa đại nhân.” Mousen trả lời, co rúm lại một cách rõ ràng trước ba vị quan.
 
“Không ở đây?”
 
“Vâng… Ngài có lời muốn truyền cho quan Đại bộc…tức là Seisho Tướng quân ạ.”
 
“Ngươi nói xem?” Seisho gầm lên.
 
“’Cẩn thận cái đầu ngươi đấy. Ta thấy chỉ huy Cấm quân cũng hấp dẫn lắm.’ Đó là y lời Hoàng thượng, thưa đại nhân.”
 
Itan nghẹn lời trong một khắc, rồi anh vùi mặt vào hai bàn tay. “Tên đần đó!”
 
“Phi thường,” Shuko rít qua kẽ răng, mắt trừng trừng nhìn thẳng về phía trước.
 
Nắm đấm của Itan đánh rầm xuống bàn. “Ngươi nói xem, ở đâu ra trên đời này lại có chuyện vương thượng gia nhập quân phản loạn lại chính hắn chứ?”
 
“Hạ— hạ quan xin lỗi, thưa đại nhân!”
 
“Ngươi không nghĩ Vương thượng định làm gì đó từ bên trong chứ?” Seisho lẩm bẩm.
 
“Làm gì đó… như là việc gì?”
 
“Vương thượng ra lệnh cho ta rất rõ ràng là bao vây Ganboku. Ngài không bảo ta tấn công thành phố. Đã bao giờ có cuộc chiến nào kết thúc chỉ với việc bao vây thành phố chưa?”
 
“Thêm một việc nữa ạ…” Mousen lên tiếng, giọng anh không hơn một tiếng rên nhỏ.
 
Anh lấy ra một tờ chỉ dụ khác. “Đây là gửi tới Tướng quân ạ.”
 
Seisho cầm lấy, mở dấu niêm phong và bắt đầu đọc. Anh chuyển nó cho Itan, người vẫn đứng nhìn qua vai anh.
 
Đọc xong Itan thở dài. “Tên đó đang nghĩ cái gì vậy?”
 
“Chiếu thư nói gì?” Seiko hỏi và nghiêng người tới. Itan đưa cho anh tờ giấy.
 
“Hắn muốn quân đội thu thêm nhân công trong lúc hành quân. Khi tới Ganboku, họ sẽ có nhiệm vụ đắp đê trên sông Rokushui!”
 
“Không lẽ hắn muốn lấy lòng dân?” Itan giễu cợt ngồi phịch xuống một chiếc ghế. “Để ta nói cho ngươi hắn là thế nào. Hắn là một tên bợm cố công trả tiền cho quán rượu trong lúc lửa đang bốc cháy rừng rực sau quầy!”
 
“Ta nghĩ Vương thượng đang dự định gì đó. Ta không tin ngài lại tới Ganboku trong cảnh rối ren này mà không có kế hoạch gì.”
 
“Hừm, ta chẳng còn gì để nói, và đây cũng không phải là lần đầu tiên. Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn… Không hiểu hắn đã bao giờ suy xét đến hậu quả của việc đó chưa? Hắn có thể bị giết chết trên bãi chiến trường! Ta thực lòng tin rằng hắn không hiểu rõ mình là ai.”
 
“Hoặc có thể Vương thượng hiểu và cho rằng liều lĩnh như vậy là xứng đáng?” Seisho khẽ cười. “Tình hình đâu thể tệ hơn được nữa khi Taiho đang bị giam giữ như vậy. Vương thượng có thể giấu mình trong cung Genei, rồi thì mọi thành quả chúng ta đạt được từ trước đến nay sẽ đi tong hết nếu bọn chúng hại đến Taiho.”
 
“Ngươi nói đúng.”
 
Seisho quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
“Để ta nói cho ngươi biết Vương thượng đang làm gì ở Ganboku: Vương thượng đang đấu tranh cho tính mạng của chính mình.”

No comments:

Post a Comment