Sunday 28 December 2014

Ngoại truyện Đông Hải Thần, Tây Trường Dương: Con thuyền phiêu dạt


*truyện được in trong booklet kèm CD Drama của Đông Hải Thần, Tây Trường Dương

1.
Núi Kankyuu, Vương quốc En. Đỉnh núi lẻ loi đâm xuyên qua màn mây như một hòn đảo nổi lên đơn độc giữa muôn trùng dương, trên đó là cung Genei chơi vơi mờ ảo trong màn sương xám. Dưới ánh trăng mỏng manh của buổi bình minh, mặt biển Vân Hải tĩnh lặng như một dải gấm lớn gờn gợn những sợi chỉ bạc ẩn hiện.
 
Trời còn lâu nữa mới hừng đông, nhưng điện Junju của cung Genei đã chật ních người hầu. Riêng trong phòng ngủ tập trung tới mười, hai mươi thị quan cùng nữ quan. Không ai trong số họ có việc gì cụ thể đang phải làm, nhưng tất cả đều căng thẳng nhìn quanh canh chừng. Những người đứng gần lối vào và các cửa sổ gần như nín thở.
 
Thời gian chậm chạp trôi qua trong tĩnh lặng. Cuối cùng mặt trời cũng đã ló dạng, và như chỉ chờ có thế, một tiếng chuông liền vang lên cao vút.
 
Một nhóm người hầu nhảy bật dậy mở tung các cửa sổ và cửa chính cho ánh sáng tràn vào. Mấy nữ quan lúc trước vẫn đứng đợi trong một góc vội vã xô vào phòng ngủ, vây lấy chiếc giường xa hoa.
 
“Taiho, thỉnh ngài hãy thức giấc!”
 
Một nữ quan lớn giọng gọi. Tấm màn phủ dúm lại vì bị người nằm trong níu chặt. Khi hai nữ quan giật lấy tấm màn vắt sang hai bên, bóng người trong chăn liền co quắp lại như muốn trốn vào đệm. Trong lúc đó, chậu rửa mặt được đưa tới, quần áo trên giá cũng đổi, các vật dụng buổi sáng được bày ra khắp bàn. Quanh giường không còn chỗ đứng vì những nữ quan đang xúm lại.
 
“Thưa đại nhân, đã đến giờ rời giường ạ!”
 
“Thỉnh đại nhân mau dậy ạ!”
 
Một nữ quan kéo tấm chăn ra, một vị nữa nắm vị đại nhân đang giật mình hoảng hốt kéo khỏi giường, người thứ ba nhanh chóng cởi áo ngủ của ngài, trong lúc người thứ tư giở quan phục ra choàng lên người vị này.
 
“Cứ từ từ đã! Ta sẽ dậy, ta sẽ dậy mà!”
 
Rokuta hất tay mất vị nữ quan, ôm gối cuống cuồng chạy về góc giường. Các nữ quan chen nhau đứng san sát xung quanh như một bức tường. Mà bức tường ấy như muốn sập xuống đầu cậu đến nơi.
 
“Taiho, xin ngài hãy rời giường ạ!”
 
“Thỉnh ngài dậy mặc áo!”
 
“Xin Taiho dậy chải đầu!”
 
“Ta, ta dậy đây! Các ngươi bình tĩnh lại đã... nhé?”
 
Làm tể phụ một nước mà phải lấy gối làm khiên chạy trối chết, có khi chính Rokuta mới là người
đang cần được trấn tĩnh lại.
 
“Thưa đại nhân, thỉnh ngài hãy mau lên ạ!”
 
“Đã đến giờ rồi ạ, thưa Taiho.”
 
“Ta dậy rồi. Ta ra ngay đây.”
 
“Xin ngài hãy nhanh lên kẻo muộn…”
 
“Các ngươi đều muốn ta mau vào triều. Ta biết rồi, biết rồi!”
 
 
2.
Sân trước của Nội điện tràn ngập ánh nắng thanh mát của buổi sớm. Bầu trời xanh trong vắt; tiếng sóng Vân Hải và những làn gió mang mùi biển nhẹ nhàng tràn qua không gian.
 
Rokuta oán hận nhìn cảnh sắc mùa thu đã bắt đầu tới. Mới sáng mà đã thấy rã rời cả người, cậu mệt mỏi bước ra ngoài Nội điện, cùng lúc cũng thấy một kẻ khác trông tiều tụy không kém lê tới – chủ thượng của cậu, En Vương Shouryuu.
 
“Chào.”
 
Shouryuu hờ hững đáp lại. Ngoài bộ dạng uy phong ra, giọng nói và vẻ mặt của anh chẳng mang chút phong thái quân vương nào.
 
“Mặc dù thực ra ta chẳng muốn thấy ngươi.”
 
Rokuta nói rồi vờ thản nhiên rời khỏi đám nội quan tới cạnh Shouryuu bảo nhỏ.
 
“Này, ngươi không có biện pháp gì giải quyết vụ này sao?”
 
“Đừng hỏi ta.”
 
Vị Vương thấp giọng nói với vẻ cay đắng.
 
“Ngươi không phải là người có quyền lực cao nhất En sao? Ra chiếu thư thế nào đó đi.”
 
“Ngươi còn không rõ ai là người có quyền lực cao nhất En à?”
 
“… Là Itan.”
 
Rokuta khẽ trả lời; cả chủ cả tớ cùng thở dài.
 
“Toàn là tại ngươi đi làm những chuyện không cần thiết thôi.”
 
En Vương Shouryuu tại vị được ngoài trăm năm, việc nội chính được ổn định, bốn năm sau khi đổi niên hiệu thành Taigen liền đề nghị cải tổ các chức sắc cấp cao trong triều đình.
 
“Chẳng phải hồi đó ngươi cũng đồng tình à?”
 
Làm việc ở một chức vụ trong nhiều năm sẽ dẫn đến sai phạm. Cho dù người làm quan không cố ý, trong chính trị vai trò nào cũng có những đặc thù của nó, trải qua thời gian dài, việc hình thành những thói quen xấu là không thể tránh khỏi.
 
Để giảm thiểu việc này và tránh cho bộ máy khỏi trở nên cứng nhắc, đồng thời mở rộng hiểu biết của các quan chức, Shouryuu cho rằng nên định kỳ thay đổi các vị trí trong triều đình, bất kể công trạng thế nào. Ý kiến của anh hoàn toàn có lý.
 
“… Đúng là ta đồng ý, nhưng cớ gì lại phải cho Itan làm Đại tể?”
 
Shouryuu vốn đề cử Itan làm Trủng tể đứng đầu Lục quan, Nhưng Itan lại nhất định không làm gì ngoài Đại tể. Nếu không được làm Đại tể, hắn sẽ xin rút tên khỏi Tiên Tịch về ẩn cư, nói như thỉnh cầu nhưng đúng ra là hăm doạ.
 
"Chính ngươi cũng bảo cứ kệ hắn đi còn gì?"
 
"Ta không biết hắn lại mưu tính sâu xa đến mức đó..."
 
Chức Đại tể thuộc Thiên quan, cai quản mọi việc trong cung. Hiện giờ việc quốc nội đang được ưu tiên nhất, thời gian rảnh rỗi để chỉnh lý việc cung không có, nề nếp và các lầu các trong cung đã bị xao nhãng rất nhiều năm, cần phải sắp xếp lại. —Và việc Itan quyết định dốc sức vào đầu tiên chính là chấn chỉnh ngay nhịp sống của Vương thượng cùng quan Tể phụ.
 
"Tại sao cứ nhất thiết là sáng nứt mắt đã phải rời giường, đầu ngày còn phải chép kinh, đọc dự thảo với tấu chương chứ?"
 
"Đừng hỏi ta."
 
"Dạo này trời còn chưa sáng là ta đã tỉnh rồi. Đã đến chưa? Sắp đến chưa? Cứ nơm nớp nghĩ đến lúc chuông vang, hại tim quá."
 
"Đúng. Mà nếu dậy trước giờ là thị quan lập tức nhào tới đuổi về giường."
 
"Chẳng đùa luôn. Ta bây giờ cứ như sắp trúng shistudou đến nơi..."
 
Trong lúc Rokuta thở dài, hai người đã đến cửa điện lâm triều.
 
"—Mới sáng sớm mà đã nói gở."
 
Trước đại môn có ba người đang đứng thẳng. Người vui vẻ đứng ở giữa chính là nhân vật chính trong câu chuyện vừa rồi, Itan của Thiên quan.
 
"Để shitsudou xảy ra là việc không thể chấp nhận được."
 
"Đó chính là đại sự bậc nhất, nhất định phải chấn chỉnh Vương thượng thêm mới được."
 
Hai bên cạnh Itan, Đại tư mã Seisho của Hạ quan cùng Đại tông bá Shuko của Xuân quan đều lên tiếng. Thiên quan quản việc trong cung, Hạ quan quản việc cảnh vệ, Xuân quan coi sóc các loại nghi lễ và tế bái — nói một cách thẳng thừng thì cả Rokuta và Shouryuu đều không có đường sống, ba bộ phận này đều quá thiết yếu.
 
Shouryuu nhỏ giọng bảo: "Là ba tên đó hợp mưu."
 
Rokuta vô lực gật đầu.
 
"Từ đầu đã thấy Seisho mà đòi làm Tư mã là rất kỳ quái..."
 
Seisho vốn là Tả tướng quân ở Cấm quân, tuy cũng nằm trong Hạ quan, nhưng vốn là võ quan chứ không phải văn quan. Itan trước kia làm Đại tư đồ trong Địa quan, quản lý đất đai, dân chúng và quốc khố, rất tâm huyết với việc sản xuất thu hoạch, vào Thiên quan chẳng hợp gì với tính hắn.
 
"Để Shuko vào Xuân quan, lúc đầu thấy hợp, hoá ra lại là sơ suất."
 
"Đúng lắm. Không chừng hai ta..."
 
Rokuta thở dài, Shouryuu cũng làm mặt khổ gật đầu.
 
"... Bị mấy tên này lừa rồi."
 
 
3.
"Không tồi không tồi, bọn họ tiến bộ lắm."
 
Nhân vật chủ mưu Itan đang hớn hở tự khen.
 
Ánh trăng lành lạnh trước mùa mưa đổ xuống sân nhà Shuko. Một bên sân nhìn thẳng ra Vân Hải, sóng mây có thể đánh sâu đến vách đá trồng cây phía bên kia sân. Gió đêm mằn mặn cùng những con sóng trập trùng và ánh trăng sáng tỏ rửa trôi qua mặt bàn bằng gốm.
 
"Mặc dù hồi đầu có để chạy thoát mất vài lần, nhưng hai tháng nay thì thượng triều đủ hết."
 
Trên bàn có ba chén rượu đặt cạnh nhau; Shuko nhẹ nhàng cười khổ.
 
"Cho dù có là Vương thượng hay Taiho thì lúc bị canh giữ nghiêm cẩn cũng không nhúc nhích nổi thật."
 
"Để đánh tan ý định chạy trốn của bọn họ, từ sáng đến tối ta liên tục vắt kiệt lực hai người. Như vậy thì buổi đêm mới hết sức, không trốn nổi nữa."
 
"... Có phải đến mức đó không?"
 
"Ngươi muốn nói gì thì nói," Itan vẫn sung sướng.
 
"Lúc chính sự ổn định, muốn rộng rãi với bọn họ một chút thì bọn họ liền thừa cơ đi mất tăm luôn hai ba tháng liền; đi thăm thú các nơi cũng không sao, đằng này sang nước khác còn gây chuyện! Bị thế này là đáng lắm."
 
Đúng thế, Seishou gật đầu đồng tình. Hai người đi đâu mất chẳng biết từ khi nào, ở En còn đang căng thẳng tìm kiếm, hai người đã đến tận Sou, lẫn vào dân chúng bình thường, cuối cùng dính vào rắc rối và bị bắt. Đến khi để lộ thân phận ra, Sou Vương đã đích thân viết thư gửi tới. Sou Vương là người hiền hoà, còn nói sẽ phái hộ vệ đưa người về En, nhưng như thế thật phiền người ta quá, bên này liền trịnh trọng từ chối. Lúc ấy bọn họ đúng là muốn cháy mặt vì xấu hổ.
 
"Có sao đâu, các vương thượng và kirin cho dù có mệt mỏi cũng không ốm hay gặp nguy đến tính mạng được. Cứ quản thúc bọn họ đến khi hai người hiểu cho thật kỹ hẵng dừng."
 
Shuko ngạc nhiên trước giọng hậm hực của Seisho: "Ngươi vẫn ghi hận về bức thư kia sao?"
 
"Đương nhiên. Ngươi cứ đặt mình vào vị trí của ta mà nghe lời Công chúa cười nhạo xem — 'Cuối cùng En cũng được thanh bình, thật tốt quá.'"
 
Thế thì cũng khó nghe thật, Itan ngước mắt ngắm trăng.
 
"Hừm, cứ làm chặt với bọn họ một trăm năm đi, sau đó nếu thôi chắc bọn họ cũng không theo đường cũ nữa."
 
"Ngươi định làm một trăm năm cơ à?"
 
"Không thì cũng chẳng sửa nổi tận gốc."
 
"Nhưng các quan trong Nội điện vất vả quá..."
 
Gì chứ, Itan bật cười.
 
"Các nội quan còn đang phấn khởi lắm. Hôm nào các quan phủ chẳng đưa hối lộ tới cho bọn họ."
 
Shuko và Seisho liếc nhau.
 
"... Hối lộ? Ngươi cho phép sao?"
 
"Sao không, có gì nghiêm trọng đâu. Phủ nào cũng thấy việc hai tên kia trốn mất vào ngày họ chủ trì trên triều là việc tổn hại thanh danh, thế nên họ mới biếu tiền để các quan viên để tâm hơn, nghĩ thoáng ra chút đi."
 
Shuko trầm ngâm. Dưới quan Trủng tể, các quan lại đều thuộc một trong sáu quan Thiên, Địa, Xuân, Hạ, Thu, Đông; mỗi quan lần lượt chủ trì trên triều trong sáu ngày, tới ngày thứ bảy Lục quan và Tam công sẽ họp mặt tổng kết công vụ của bảy ngày. Thân ở Xuân quan, Shuko cũng không mong Vương thượng và Tể phụ vắng mặt. Không chỉ là vấn đề chính vụ trì trệ mà còn là chuyện mặt mũi với các quan phủ khác.
 
"Ra là vậy... Là tặng tiền cho nội thị để kính nhờ họ dùng mọi cách đánh thức rồi tống hai tên kia tới."
 
"Nếu hối lộ để nội thị làm cho bọn họ vắng mặt tại ngày thượng triều của các quan phủ khác thì mới thành vấn đề, còn hối lộ mà để các nội quan tận tâm tận lực hơn thì cũng tốt. Nếu không có miếng, bọn họ cũng chẳng muốn phải đối phó với hai tên đần kia làm gì."
 
"... Ta hơi ngạc nhiên về mức độ không từ thủ đoạn của ngươi đấy."
 
"Không làm thế thì đến chầu sớm hai tên đó cũng không thèm tham gia, lỗi là ở họ."
 
"Quả đúng là thế," Shuko lầm bầm, "Nhưng... ta không cho rằng hai người đó sẽ ngoan ngoãn chịu đựng."
 
"Đúng," Seisho buông chén trà. "Với kiểu của họ, thể nào cũng sẽ chạy mất bằng được."
 
"Ta đã lệnh cho các tiểu quan luôn theo dõi chặt chẽ, cho dù được lệnh ra khỏi phòng thì cũng phải canh ở cửa, tuyệt đối không được đi."
 
"Bọn họ có thể dùng vũ lực, dù sao thì chúng ta cũng không thể xuống tay với ngọc thể."
 
"Tăng cường canh gác tại Ngũ Môn, bất luận thế nào cũng không được cho bọn họ xuất môn."
 
"Cấm Môn thì sao?"
 
"Đương nhiên cũng thế, đã tăng số cảnh vệ lên mấy lần rồi. Ta cũng đặc biệt ra lệnh cho người trong chuồng vật nuôi phải theo dõi sát sao, không được để bọn họ tới gần kị thú.”
 
"Vấn đề chẳng phải là nằm ở Tama và Tora à? Loài suugu rất thông minh, chỉ cần chủ gọi một tiếng là sẽ tự ra ngoài tìm chủ."
 
Shuko chỉ ra như vậy, Seisho cũng gật đồng tình. Để một chủ một tớ kia có hai con suugu thật chẳng khác gì mời bọn họ cứ thế mà chạy, nhưng một con đã có sẵn từ thời Kyou Vương. Con Tama trước kia đã chết, khi việc chỉnh sửa hàng ngũ quan lại được tiến hành, một quan đã dâng Tora và một con suugu nữa tên Tama lên hòng thoát nạn, việc cũng đã đành.
 
"Không cần lo. Ta biết, đã chuyển Tama và Tora vào chuồng dành cho quan Tư mã rồi."
 
"Nhưng Taiho còn shirei."
 
Seisho nhắc đến đó thì Itan không biết nói gì nữa."
 
"Ờ... Chúng ta cũng chẳng làm gì được, shirei không thể bắt cũng không thể nhốt."
 
Seisho mắt lạnh liếc Itan. Có bày ra cơ chế hoàn hảo đến đâu, sắp xếp bao nhiêu người vào đi nữa, có shirei tức là vô dụng. Hơn nữa kirin vẫn còn lựa chọn cuối cùng là biến thân.
 
"Hay là nhờ Đông quan. Gì nhở, à ờ, hồi xưa bọn phản nghịch chẳng phong ấn sừng của Taiho còn gì? Có cái viên đá gì ý. —Nếu hết cách thì dùng cái đó vậy."
 
Seisho bất bình đầy mặt.
 
"Ngươi nghĩ Taiho sẽ chịu đeo thứ đó à? Điểm quan trọng như vậy mà cũng quên."
 
Itan lại cùng đường. "Được rồi được rồi," Shuko gượng cười để xoa dịu hai người. "Tạm thời ta đã bảo Taiho rằng tất cả đều là lỗi của Vương thượng."
 
"—Hả?"
 
"Là thế này, ta nói rằng Taiho không được tự do là tại Vương thượng hết. Với tính của ngài ấy, nếu dùng shirei đào thoát thì chắc chắn cũng là bỏ rơi Vương thượng mà đào thoát. Đương nhiên Vương thượng sẽ không đồng tình với việc đó, cho nên ngài nhất định sẽ ra lệnh cho shirei không được ra ngoài. Mà trừ những lúc Taiho đang gặp nguy hiểm, mệnh lệnh của Vương thượng sẽ được ưu tiên."
 
"Hừm..."
 
Itan ậm ừ rồi đưa mắt nhìn Seisho. Seisho thì đực mặt ra nhìn Shuko.
 
"Tuy vậy, ta không biết mánh khoé tạm thời đó sẽ dùng được đến bao giờ. Nếu hai người kia mà quyết tâm lên thì thủ đoạn gì cũng mang ra được."
 
"Cũng đúng..."
 
"Tóm lại, trong lúc Vương thượng và Taiho chưa hạ quyết tâm bỏ trốn, chúng ta phải tận dụng bọn họ tối đa."
 
"Ngươi... đúng là không thể xem thường."
 
Itan nói với giọng thán phục. Shuko cười cười.
 
"Gì đâu. Ta cũng chỉ được mỗi cái cẩn thận với thật thà mà thôi."
 
'Nói láo!’ Itan và Seisho đồng loạt kêu lên trong đầu.
 
 
4.
"Ta sắp chịu hết nổi rồi..."
 
Nghe tiếng Rokuta thì thào, Shouryuu im lặng gật đầu. Vì hắn đã ra lệnh cho những người khác lui đi hết, lúc này trong phòng mới không còn ai, nếu không thị quan và nữ quan đã đứng chật cứng. Như vậy là đã khó chịu lắm rồi. Lúc này ngoài cửa phòng và cửa sổ vẫn rất nhiều người, thật đúng là khiến người ta không bình tĩnh nổi.
 
"Là tại ngươi hết, cứ thích lang thang khắp nơi. Chỉ vì ngươi mà ta bị vạ lây."
 
"Ngươi lang thang có kém gì đâu?"
 
Khác nhau là ở chỗ lang thang đến đâu. Dù rất muốn phản bác, Rokuta vẫn bỏ qua. Họ đã nói qua nói lại chuyện này rất nhiều lần rồi, nhắc lại cũng phiền; hơn nữa cậu đã bị dựng dậy từ sáng sớm, sau đó bị chính sự cùng việc học tập đuổi chạy hộc hơi không từ một khắc, giờ vừa ăn xong bữa tối là mệt đến mức chỉ muốn ngủ.
 
Rokuta nằm ườn ra bàn.
 
"Ngươi nghĩ cách gì đi~"
 
"... Cũng không phải là không có cách."
 
Shouryuu hạ giọng bảo, Rokuta bật thẳng dậy.
 
"Shouryuu—"
 
Giọng cậu cao vút lên tràn đầy kỳ vọng. Shouryuu ra hiệu bảo cậu bình tĩnh.
 
"Nếu ngươi có quyết tâm đàm phán hoà bình."
 
"Đàm phán hoà bình?"
 
"Từ thủ đoạn của mấy tên kia, rõ ràng có thể thấy điều kiện tiên quyết của bọn họ là ngươi và ta không liên thủ. Bọn họ đã sắp xếp để hai ta kìm hãm lẫn nhau."
 
"Đương nhiên rồi. Ta mà hợp tác với ngươi là bọn họ xúi quẩy."
 
"Đó chính là tính toán của bọn họ. — Không sao, tóm lại là nếu chúng ta liên thủ thì ta có một cách này."
 
"... Một người làm mồi nhử à?"
 
"Tốt hơn là thay nhau làm mồi để nhử thị quan chạy vòng quanh. Lúc ta làm mồi, ngươi sắp xếp đường đào thoát cho ta; qua được vòng đó rồi, ngươi đi nhử, ta sẽ mở đường cho ngươi chạy."
 
Hừm, Rokuta ậm ừ. Nếu ba tên kia đã tính đến chuyện khiến họ đối đầu nhau, quay sang hợp tác là biện pháp tương đối hữu hiệu. Nhưng nếu bị Shouryuu bán đứng mà xui xẻo bị tóm, cậu sẽ chịu khổ vô ích.
 
"Nhỡ không thoát được thì tàn tạ là cái chắc."
 
"Cho nên mới phải liên thủ."
 
"Ngươi nghĩ được vậy ta mới thấy lạ đấy."
 
"Ý ngươi là gì chứ? Ta thấy ngươi tiều tuỵ nên mới muốn giúp ngươi."
 
Rokuta chĩa thẳng một ngón tay vào Shouryuu.
 
"Ngươi, ta không tin ngươi lấy một phân."
 
"Ngươi nghi ngờ lòng tốt của chủ nhân ngươi sao?"
 
"Bảo tin ngươi thì ta thà ngồi chờ bọn Shuko đột nhiên cười toe toét nói 'Mời ngài thoải mái ra ngoài du ngoạn' tiễn ta đi còn hơn."
 
"Trước tiên," Rokuta nhìn Shouryuu chằm chằm. "Muốn nói lời tử tế, sao ngươi không làm mồi để ta một mình thoát ra? Mà cũng không cần phải nhử, ngươi có thể huỷ lệnh với các shirei của ta, để ta thoải mái trốn ra không?"
 
Shouryuu nhăn mặt như bị chọc vào vết thương.
 
"... Là vì ta có một chỗ cần tới thăm."
 
"Ờ hớ?"
 
"Ta đã hẹn là đúng thời gian này phải đi. —Rokuta, ta kính nhờ đấy."
 
Là phụ nữ sao? Rokuta nghĩ, nhưng tên kia đã nói 'kính nhờ' thì cậu cũng không nỡ phá.
 
"Vậy thì nói cách làm đi... Cơ mà dù có thoát được, lúc trở lại chắc chắn sẽ vẫn rất khủng bố..."
 
"Đến lúc đó, ta sẽ ra lệnh để cứu ngươi."
 
"Thế thì thà làm thế ngay bây giờ đi?"
 
Shouryuu nhướn mày như vừa nghe được điều gì bất ngờ. "Bọn họ đã tính kế khoá chân chúng ta như vậy, chúng ta nên dùng đường vòng chứ?"
 
Rokuta vỗ hai tay vào nhau sau một khắc. "Ờ đúng~"
 
"Dùng sắc lệnh hay shirei là ngớ ngẩn; nếu chạy thì cứ đường đường chính chính mà thoát ra."
 
"Đi đường vòng là đường đường chính chính à?"
 
"Thế có làm không?"
 
Rokuta thoả mãn cười. "Làm."
 
 Cậu ôm lấy bộ trà cụ, đứng lấy thế, hướng về phía Shouryuu đang nhìn mình đầy nghi hoặc mà cười: "Để khiến họ lơ là, hiện giờ chúng ta nên đánh nhau một trận to chứ nhỉ?"
 
 
5.
Vùng đồng bằng lộng lẫy vàng kim trải ra dưới tầm mắt.
 
"—Tuyệt thật."
 
Năm ngày sau khi bày kế cùng Shouryuu, Rokuta đã tài tình chạy thoát được khỏi Kankyuu sau nguyên một hôm chơi trốn tìm khắp cung Genei.
 
Cậu đã chọn đúng ngày phủ Thiên quan chủ trì thượng triều để trả thù. Itan nhất định là đang rất cáu, không biết đến lúc quay lại sẽ thế nào. Nhưng sau khi để shirei điều khiển Tora chở mình bay đi suốt đêm, được nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt này, cậu thấy vấn đề đó cũng không là gì.
 
Sau vùng núi non được bao trùm bởi sắc xanh đậm là vùng bình nguyên rộng lớn. Dưới thân hình đang bay nhanh của Tora, đồng ruộng trải dài miên man. Lúc này là ngay trước thời điểm thu hoạch, bởi sau đó mùa mưa sẽ bắt đầu; vùng bình nguyên óng ánh sắc vàng, dập dờn trong gió như một vùng biển vàng kim. Trông về phía xa, cậu có thể nhìn thấy đại dương xanh rộng lớn. Ở cuối đường chân trời là dãy núi Kongou bao quanh Hoàng Hải.
 
Nội hải của En bao gồm một phần thuộc Kokkai và một phần thuộc Seikai. Phần đất chìa ra ngăn cách giữa hai biển là Cấn Hải Môn, bờ phía Rokuta đang bay qua thuộc về châu Tei, nằm phía bên kia là huyện Kon, thủ phủ của châu Sei.
 
"Ta thích bên này hơn."
 
Rokuta tự lẩm bẩm một mình. Khắp tầm mắt chỉ có một mình cậu, tựa như khi đang bay khỏi cung Genei vậy. Cậu ngước nhìn, chỉ có thể thấy bầu trời cao vô tận, tầm mắt không chạm tới Vân Hải. Nếu tới một độ cao nhất định, tuỳ theo chỗ quan sát mà người ta có thể thấy đáy Vân Hải như một tầng pha lê, nhưng thông thường không ai có thể nhận ra sự hiện diện của Vân Hải. Tuy vậy, dù không thể thấy, nó vẫn tồn tại ở đó, ngăn cách trời đất một cách rõ ràng.
 
"... Không biết Shouryuu có thoát được không."
 
Vừa mỉm cười vừa hồi tưởng lại cảnh hỗn loạn trong cung Genei, cậu tin chắc Shouryuu sẽ làm được. Thôi, cậu cũng chẳng quan tâm, bởi cậu đã xuống được đến Hạ giới đây rồi.
 
Tora vượt qua vùng núi và đồng bằng diễm lệ, ra tới biển. Trước mặt là núi Kongou. Qua vùng biển rộng, huyện Gon là vùng đất bồi vươn ra dưới chân núi, nơi có cổng Reigon — một trong bốn cổng dẫn vào Hoàng Hải.
 
Rokuta bay qua vùng đất hoang dã thường khiến người ta e sợ của huyện Gon, đáp xuống thành của Gon trong ánh chiều tà. Rokuta đã chọn cho mình vùng đất này của châu Sei — ở đây không có ai nhận ra được cậu. Cậu xuống khỏi Tora ở Nhân Môn và thong dong cầm cương dắt nó đi.
 
Sau toà nhà bên cạnh Nhân Môn, người ta có thể thấy vách núi Kongou sừng sững dốc đứng. Dù chưa đến giờ đóng cổng thông thường, Nhân Môn đã khép chặt. Phía sau Nhân Môn chỉ có cổng Reigon. Cổng Reigon chỉ mở vào ngày đông chí, vì vậy Nhân Môn cũng chỉ mở vào ngày đó. Còn rất lâu nữa mới tới đông chí, thị trấn trước cửa thành rất yên tĩnh.
 
"Mày được sinh ra ở bên kia cánh cổng này... Mày có nhớ không?"
 
Im lặng đứng trên khoảng đất trống trước cổng, Rokuta nhìn xuống, tay đỡ cổ Tora để nó ngẩng lên. Tora gầm gừ như muốn nói phải.
 
"Muốn quay lại đó không?"
 
Trước câu hỏi của cậu, Tora chỉ khẽ ư ử như bảo 'không biết.'
 
Rokuta rất muốn vào Hoàng Hải. Đã bốn năm kể từ khi En đổi niên hiệu, chẳng mấy chốc sẽ là năm thứ năm. — Phải, cậu có biết việc tự đặt tính mạng mình vào hiểm cảnh có hậu quả gì. Cậu rất muốn vào, nhưng không thể. Sau khi đã chứng kiến mặt đất cháy đen biến thành biển lúa vàng rực, việc ấy càng khó hơn.
 
Rokuta thở dài rồi dắt Tora về phía toà nhà ở gần đó, nơi có tấm bảng dán bố cáo. Khu vực này là điển tận cùng nơi En giáp ranh với Hoàng Hải. Tấm bảng trông vẫn y như khi nó được dựng lên bốn năm trước, được che chở khỏi mưa gió bởi những bức tường và mái lợp xây như một gian phòng nhỏ. Một quan sai đứng cạnh, đung đưa như không đứng yên được.
 
Rokuta ngẩng đầu nhìn bản bố cáo. Nó có tên 'Sắc lệnh về Kỵ thú và Gia súc', hay còn gọi là 'Sắc lệnh về Bốn kỵ thú và Bảy gia súc." Lệnh này đã thêm quái vật vào hàng ngũ kỵ thú và gia súc. Khi Shouryuu ban hành lệnh này, Itan, Shuko, và thậm chí cả Seisho đều ngây ra. Chỉ có Rokuta hiểu ý nghĩa của nó.
 
Vì xung quanh chẳng có ai, vị quan sai trẻ tuổi bên cạnh nhìn thẳng vào Rokuta.
 
"Ngươi tên là gì?"
 
Rokuta ngẩng lên nhìn người này.
 
"Tên ta sao? Có việc gì vậy?"
 
"À — không, không có gì. Tại trông ngươi cũng khoảng mười lăm thôi."
 
Rokuta gật đầu. Cậu biết vì sao người này lại hỏi tên mình, chính cậu đã dùng địa vị Châu hầu của Sei của mình để ban hành lệnh mà người này đang thực thi.
 
"Đang tìm người sao? Là người bị truy bắt à?"
 
Không - vị quan sai khoát tay. Rokuta liền thoáng yên tâm. Câu chuyện 'tìm người mất tích' rất hay bị biến tướng thành câu chuyện 'tìm người bị truy bắt'.
 
"Là một vị đại nhân có quyền thế đang tìm một người tên Kouya, khoảng mười lăm tuổi."
 
"À."
 
Lời hứa đã được thực hiện, nhưng cho tới giờ vẫn không có tin gì từ Kouya. Họ biết Kouya vẫn chưa chết vì tên cậu vẫn chưa biến mất khỏi Tiên Tịch.
 
Vị quan sai bật cười. "Chắc là ân nhân của vị kia. — Người ta bảo nếu Kouya xuất hiện thì phải trịnh trọng tiếp đãi vào thị trấn. Nếu cậu ta không muốn—"
 
Rokuta mở to mắt nhìn vị quan sai, đúng là cậu đã hạ lệnh yêu cầu đưa Kouya vào thị trấn và báo cáo lên trên, nhưng chưa từng nhắc đến khả năng thứ hai."
 
"— thì nói cho cậu ta biết trên núi Shou có một ngôi mộ."
 
"Núi Shou? — Mộ? Mộ của ai?"
 
Vị quan sai nghiêng đầu thắc mắc. "Ta cũng không biết nhiều đến vậy. — Qua biên giới châu Gen có một lãnh địa của riêng Thiên tử là Hekishou. Đỉnh Ryoun trong đó là một vườn thượng uyển, nó nằm trên núi Shou."
 
"Vườn thượng uyển à..."
 
"Nếu mà nhắc tới núi Shou thì chắc phải là người có quen biết với Hoàng thượng — cả người nằm trong mộ và người tên Kouya kia."
 
 
6.
"... Lại một thanh lâu nữa được hoàn thành."
 
Người đàn ông đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ chống tay lên cằm và nói. Phía bên ngoài là đại lộ của Hekishou, một toàn nhà mới mọc lên bên kia đường. Shougyouku nhìn hắn và bật cười.
 
"Người ở Hekishou càng ngày càng nhiều. Hồi bé có nằm mơ ta cũng không tưởng tượng được đến cảnh này."
 
Shougyouku đang ngồi tước trà. Đây là loại trà Hakutan nổi tiếng của nước Kei phía đông. Một món đồ đắt tiền như vậy, người đàn ông này lại mang tới đây ném phịch một cái xuống bảo muốn uống. Người này tên là Ji Fuukan, không biết làm gì ở đâu. Cứ khoảng nửa năm anh ta mới tới một lần, nên có lẽ không phải là người ở gần đây. Kỵ thú của anh ta rất tốt, trả tiền cũng rất hào phóng, nhưng khi các cô gái hỏi làm sao anh tìm được loại trà quý như vậy, anh lại bảo là trộm được.
 
"... Càng nhiều người thì càng nhiều thanh lâu. Con người đúng là không sửa được."
 
"Cũng là khách thì đừng nói vậy chứ. Nếu rảnh thì ngồi tước cái này đi, trà chắc là ngon, nhưng cứng quá."
 
Người kia gật đầu, nhận lấy khối trà cùng con dao từ tay cô rồi ngoan ngoãn ngồi tước, từng miếng rơi xuống trà cụ để trên đầu gối. Shougyouku bật cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cột xanh ngói đỏ, những toà lầu mới nối nhau kéo dài mãi.
 
"Đúng là người đông lên quá... Khi ta còn nhỏ, nơi này hoàn toàn hoang vu. Lúc đào đất chúng ta chỉ thấy gạch ngói vụn với xương trắng. Ở một lãnh địa của Thiên tử ư? Tin nổi không?"
 
Người đàn ông cười. "Người ta nói En đã từng diệt vong. Nói vậy thì tin nổi chưa?"
 
Anh chìa trà cụ ra, Shougyouku hơi há miệng.
 
"Ai mà uống nhiều vậy được? Trà tước ra rồi sẽ bị mất vị mất."
 
"Đã bắt ta làm việc rồi còn càu nhàu là sao?"
 
Người kia nói; Shougyouku liền trừng mắt. "Ngươi còn thiếu tiền ta. Quên rồi hả?"
 
Sắp đến giờ đóng cửa mới đến, gọi hẳn mười cô nương, ăn một bữa thịnh soạn, rồi đánh bạc một cách ngớ ngẩn suốt đêm đến thua tiền to. Phòng hắn thuê đã bị Shougyouku thu lại, nhưng thấy hắn có vẻ ủ dột, cô lại cho hắn mượn phòng riêng của mình.
 
"Pha trà đi, ta sẽ xoá nợ cho ngươi."
 
Nghe cô nói vậy, anh ta vừa than thở vừa nhấc mông dậy. Shougyouku vừa cười vừa ngắm thủ pháp pha trà mới lạ của anh.
 
"Fuukan, ngươi làm nghề gì?"
 
"Ờm..."
 
"Không lẽ là quan sai?"
 
"Trông ta giống quan sai sao?"
 
"Không giống. Nhưng không thì cứ tới núi Shou làm gì? Đi làm nhiệm vụ phải không? Tuy là vườn thượng uyển nhưng chung quy vẫn rất hoang dã."
 
"Không phải đi làm nhiệm vụ, nếu muốn gọi thì chắc sẽ gọi là du ngoạn ngắm cảnh thôi."
 
"Làm gì có chuyện! Có gì mà ngắm chứ."
 
Người đàn ông khẽ cười.
 
"Có một phần mộ."
 
Shougyouku ngây người chớp mắt.
 
 "... Ta từng nghe nói trên núi Shou có phần mộ của Châu bá của Gen. Vị Lệnh doãn hồi xưa phơi thây ở đó sao?"
 
"Phơi thây?"
 
"Ừ, nghe nói hắn mưu đồ đại nghịch, cho nên xác bị phơi trong lãnh địa của Thiên tử."
 
Sao mà vậy được, người kia cười cười.
 
"Chỉ là có mộ ở đó thôi. Chứ phơi thây tội phạm ở chỗ không ai nhìn thấy thì có nghĩa lý gì đâu."
 
"À à, ... cũng phải. Nhưng vẫn là có mộ của vị đó, vậy ngươi định tới thăm mộ, tức là người quen cũ sao?"
 
"Cũng không quen biết sâu xa gì."
 
"Ngươi cũng là người xấu hả? Vì vị kia là người xấu mà?"
 
Người đàn ông bật cười một tiếng.
 
"Ta không quan tâm ngươi bảo ta là loại người gì, nhưng nói Atsuyu như vậy thì không đúng."
 
"Atsuyu — Châu bá của Gen? Nhưng nghe kể là người đó giết Châu hầu để có thể tuỳ ý khống chế Gen, cuối cùng còn mưu phản mà."
 
"Câu chuyện đại khái đúng là như vậy."
 
Anh ôm bát trà quay trở lại cạnh cửa sổ, bình thản nhìn xuống đường.
 
"... Atsuyu là con của Châu hầu, trở thành Lệnh doãn phụ tá Châu hầu trong thời Kyou Vương. Nhưng cha anh ta là một kẻ hèn nhát. Kyou Vương là một thứ tai hoạ giống như chiến loạn hay thiên tai vậy, mà cha anh ta không có năng lực vượt qua một thứ như thế. Atsuyu liền gạt cha mình ra, tự quản lý Gen. Tuy về danh thì anh ta đã cướp quyền từ cha mình, nhưng nếu xem xét thêm việc cha anh ta đã giúp Kyou Vương ngược đãi dân chúng, Atsuyu chính là người đã ngăn lại tai hoạ."
 
"Ngươi kể cứ như chính mắt nhìn thấy không bằng. Nhưng phạm tội thì vẫn là phạm tội, phải không?"
 
"Đương nhiên là thế. Nhưng lại kể, có một người con khác cũng có một người cha hèn nhát như vậy. Khi tai hoạ ập đến, anh ta cũng biết cha mình chả vượt qua nổi tình cảnh ấy. Anh không phạm tội với cha mình, thế là tai hoạ nuốt trọn tất cả, đến lãnh thổ cũng chẳng còn."
 
Người đàn ông gượng cười, tựa như có phần tự giễu.
 
"Sau khi hạ bệ cha mình, Atusyu đã vượt hoạ cứu dân; còn người kia không giết cha vì sợ phải làm tội đồ thì lại để dân chúng của mình chết đi, thế thì ai hơn ai chứ?"
 
"—Ta không nghĩ là Atsuyu. Hắn bất chính bởi hắn không sợ phạm tội, nên cuối cùng mới phạm vào đại nghịch, không phải sao?"
 
"Ngươi nghĩ vậy à?..."
 
Người đàn ông nhìn chằm chằm xuống bát trà. "Ta không biết rõ Atsuyu lắm... Ta nghĩ có lẽ Atsuyu cho rằng nếu không làm châu hầu thì hắn chẳng có giá trị gì, hơn nữa nhất định phải làm một châu hầu thật tốt. Hắn mưu phản, nhưng ta nghĩ không phải vì hắn muốn ngai vàng. Kyou Vương đã bổ nhiệm cha hắn làm Châu hầu, bản thân hắn chỉ là Lệnh doãn. Nếu tân vương lên ngôi, hắn sẽ không thể giữ được vị thế của mình, nên hắn mới muốn vượt lên đứng trên ngai vị."
 
"... Ta không biết."
 
"Ta cũng không rõ. Nhưng ta cho rằng Atsuyu đã muốn trở thành một thủ lĩnh tốt. Phải, hắn muốn được khen ngợi. Đối với bản thân mình hắn không có một mâu thuẫn nào. Có lẽ ta có thể nói rằng trong dục vọng của mình hắn không hoài nghi gì? Vì vậy nên hắn mới trở thành tội đồ."
 
"Nói tóm lại là hắn chỉ muốn được tán dương thôi?"
 
Shougyouku hỏi. Fuukan quay đầu lại.
 
"Như vậy không được sao? Atsuyu muốn có mỹ danh, cũng không phải là xấu. Hắn đã làm lợi cho dân trong việc theo đuổi mỹ danh của hắn. Mặc kệ bản chất là thế nào, nhân dân đã được lợi, mà làm một quân chủ được nhân dân khen là xuất sắc cũng tốt cho hắn."
"Cho dù đúng là thế."
 
"Có những lúc, ta đã tưởng tượng xem nếu hắn chỉ theo đuổi mỹ danh cho đến cùng thì sao. Trên thực tế, Atsuyu đã bị buộc phải bảo vệ địa vị cai trị của mình trước khi quan tâm đến danh vọng, nhưng nếu hắn có thể theo đuổi danh vọng mãi, có lẽ hắn đã là nhân tài thích hợp làm vương nhất."
 
Shougyouku mở to mắt. "Ngươi nói quá phải không."
 
"Sao?"
 
"Chính vì đã có Vương thượng trên ngai vị rồi cho nên hắn mới là đại nghịch chứ? Hắn không có khả năng làm một người tốt đến vậy, cho nên hắn mới không làm vương được. Hoặc là Atsuyu hẳn vẫn còn thiếu điều gì đó. Nếu không Taiho nhất định đã chọn Atsuyu."
 
À, người đàn ông bật cười.
 
"Ra là vậy..."
 
 
7.
Núi Shou là một ngọn núi hoang vu. Những tảng đá bám đầy rêu khô nằm chồng chất lên nhau. Đá rất giòn, khi bước lên cũng rất dễ trượt rơi. Nếu không có kỵ thú có khả năng bay thì gần như không thể lên núi.
 
"Nếu trời mưa thì dù có Tora ta cũng không lên nổi."
 
Rokuta ngước nhìn những tảng đá bấp bênh, lẩm bẩm một mình. Gió rất mạnh, qua mỗi trận gió là có thể nghe thấy tiếng đá vụn rơi. Nếu mưa lớn, trên sườn núi sẽ không có điểm nào để bước vững. Chắc chắn rằng qua mỗi mùa mưa, ngọn núi này lại xói lở mất một ít.
 
Cậu có thể nhìn thấy một gian nhà khó khăn lắm mới giữ được dáng vóc, dựng trên đỉnh núi cao nhất. Bình thường, đỉnh Ryoun có một đường hầm thông từ chân núi đến gian nhà đó, nhưng cậu không tìm được cửa vào — có lẽ nó đã bị vùi lấp. Cậu đành từ tốn đi lên với sự trợ giúp của Tora.
 
Vừa tránh gió mạnh vừa tránh đá rơi, cậu lên tới gian nhà và thấy nó đang ở trong tình trạng thảm hại. Cột kèo xiêu vẹo, mái nhà xộc xệch, gạch ngói rơi vãi. Dù Rokuta không nhớ hết tất cả các lãnh địa thuộc Thiên tử, nhưng nếu đến cái tên "núi Shou" mà cậu cũng không biết thì chắc chắn đây là một nơi bị lãng quên đã lâu. Nó không có đặc sản gì, cũng không có công dụng gì cả. Không chừng đây vốn là một toà núi được xây làm lăng mộ.
 
Lâm viên xung quanh nhà cũng tàn tạ như vậy. Đá vỡ rơi vào, vung vãi khắp nơi. Chỉ có một toà đình nhỏ bằng gỗ trong rừng tùng là còn cố giữ được hình dạng. Nhờ cành và rễ của những cây tùng xung quanh, nó vẫn đứng thẳng.
 
Rokuta xuống khỏi yên, để Tora lại chờ tại đó rồi đi vào rừng tùng. Thấy Tama nằm gần toà đình nghỉ chân, cậu khẽ bật cười.
 
"—Chào."
 
Rokuta vỗ vỗ con suugu đang ậm ừ rồi nhìn vào phía trong. Bên trong không có ai, nhưng ở ngay lối vào có một người đang ôm một vò rượu nhỏ ngồi trên bậc đá.
 
"Ngồi uống rượu một mình sao?"
 
Khi Rokuta lên tiếng gọi, Shouryuu quay đầu lại. Hắn không hề ngạc nhiên, chỉ nhàn nhã giơ tay chào.
 
"Rokuta, ngươi đến đây làm gì?"
 
"Đến làm gì! Chính ta phải hỏi ngươi đây. Ngươi ra lệnh cho quan sai canh cạnh bố cáo truyền cái thông điệp kỳ quái kia phải không?"
 
Cậu đến gần và ngồi xuống bên Shouryuu. Nền đá đã nứt vỡ trước toà đình, những băng ghế và bàn tạc từ đá trong khuôn viên rộng lớn như một toà viện này vẫn còn giữ được hình hài, nhưng những bụi cỏ mùa thu rậm rạp vươn lên từ các vết nứt và hố lõm tạo nên một cảnh tượng hoang phế hoàn toàn.
 
"Ngồi uống ở đây thì khoái lắm sao?
 
Shouryuu bật cười.
 
"Ít nhất là không phải nghe Shuko với Itan rền rĩ."
 
"Ờ — phải."
 
Qua nền đá, cậu có thể thấy một phần mộ dưới gốc tùng. Trên các ngôi mộ thường có trồng một cây đinh tán để đánh dấu, nhưng ngôi mộ này có một phiến đá, mặt đá vẫn còn ướt như vừa được dội nước.
 
"— Đó là mộ của Atsuyu sao?"
 
"Ừm."
 
"Hồi đó là trước mùa mưa. Cũng giống như bây giờ — Không, hơi sau đây một chút."
 
Rokuta lẩm bẩm rồi nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, những hồi ức chậm rãi được khơi dậy. Những chi tiết đã dần dần phai nhạt, tựa như ngọn núi này đang mòn đi theo mỗi mùa mưa. Sớm hay muộn rồi cậu cũng không thể cố nhớ ra nữa.
 
"Ta hiểu rồi. Ngươi nói là có hẹn, làm ta lại tưởng là hẹn làm thứ vớ vẩn gì. Hiện tại vẫn hơi sớm, nhưng vào mùa mưa thì không thể lên núi nữa, nên ngươi mới phải trốn ra ngoài trước khi bắt đầu mưa."
 
Rokuta ngẩng đầu nhìn Shouryuu với nét châm chọc, nhưng hắn không phản ứng cũng không có biểu cảm gì.
 
"Ngươi có ý gì."
 
Rokuta bật cười rồi quay lại nhìn ngôi mộ.
 
"Không ngờ ngươi lại thân với Atsuyu đến độ xây mộ cho hắn."
 
"Cũng nên làm vậy chứ? Atsuyu đã để lại những quan lại ưu tú cho chúng ta."
 
Rokuta gật đầu. Các quan của Gen đều có chí hướng và năng lực. Người ta có thể không biết việc Atsuyu dựng cờ tạo phản là thật hay giả, nhưng đúng là các quan lại đã thực sự hướng về hắn. Sau khi triều đình cải cách, bọn họ đều hết sức đắc lực.
 
" — Nhưng nếu ta chôn cất hắn long trọng thì chắc nằm dưới đất hắn cũng không yên nổi."
 
"Biết vậy mà ngươi vẫn đến uống rượu với hắn? Muốn chọc cho hắn cáu à?"
 
"Ờ thì thỉnh thoảng hắn cũng cần người để kể lể phàn nàn đi?"
 
"Không chừng có ngày hồn hắn lại đến thăm ngươi."
 
"Thăm rồi."
 
Shouryuu thản nhiên bảo, Rokuta hơi lùi lại.
 
"Lại đùa..."
 
"Chỗ này hồi xưa là lăng mộ. Không chỉ Atsuyu mà người chết đến thành đàn luôn."
 
"Thành đàn sao."
 
"Cũ có mới có. Ai muốn phàn nàn là bu lại.
 
"Vì vậy," Shouryuu cười. "Trước khi mặt trời lặn, ngươi nên xuống núi đi."
 
Rokuta nhìn khuôn mặt tươi cười kia rồi gật đầu."
 
"... Vậy ta đi đây. Ta không thích nghe người ta rền rĩ oán thán."
 
"Ờ, gặp lại sau nhé."
 
"Gặp lại sau," Rokuta giơ tay chào và đứng dậy quay trở lại. Cậu xoa xoa đầu Tama rồi đi về phía Tora. Tora nhìn qua nhìn lại giữa Rokuta và toà đình một cách đầy thắc mắc, nhưng Rokuta chẳng để ý, cầm dây cương nhẹ nhàng và vỗ lên đầu con suugu.
 
"... Shouryuu muốn được ở một mình. Đừng làm phiền hắn."
 
8.
"Vẫn chưa tìm thấy bọn họ sao!"
 
Seisho thở dài trước cơn giận của Itan.
 
"Chưa thấy, không biết họ đi đâu?"
 
"Chúng ta biết là bọn họ mang theo suugu! Còn biết là đã ra khỏi Kankyuu và đi về phía tây, vậy mà ngươi vẫn không tra ra nơi họ đến! Tại sao!"
 
"Chỉ có mấy manh mối đó, ngươi muốn ta làm gì chứ?"
 
"Trước tiên, tại sao lúc đầu ngươi không đuổi theo ngay lập tức?"
 
"Họ cưỡi suugu đi, có đuổi cũng không kịp."
 
"Hai con suugu đã được gửi trong chuồng của Hạ Quan. Ngươi giải thích xem tại sao bọn họ lại lấy được chúng để chạy đi được?
 
"Không phải vì cảnh vệ của Thiên quan bất cẩn à?"
 
Shuko bưng bộ trà cụ của người hầu lên và đặt xuống giữa hai con người đang ngày càng căng thẳng.
 
"Đừng cãi nhau nữa, hai ngươi cứ như con nít. Cãi nhau thì ích gì?"
 
Itan quay đầu phóng hoả về phía Shuko
 
"Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy!"
 
Seisho cũng gật đầu đồng tình, nhìn về phía Shuko đang trấn tĩnh đối mặt với một chồng văn kiện trong gian phòng của mình. "Ta cũng đồng ý."
 
"Không phải là ta quá bình tĩnh. — Chẳng phải chúng ta đã lường trước kết quả này rồi sao? Như hai người kia mà có thể ngoan ngoãn chịu giam ư? Nếu bị bảo không được đi, chắc chắn bọn họ sẽ đi bằng mọi giá. Hai người còn chưa hiểu rõ à?"
 
Itan đấm xuống bàn. "Đúng lắm. —Mà nếu được cho đi, bọn họ sẽ đi tuốt luôn! Rốt cuộc thì làm thế nào mới giữ họ lại được!"
 
"Thế nên," Shuko bật cười. "Ta mới bảo là chúng ta không cần quản lý bọn họ."
 
Itan ôm lấy đầu, Seisho thì ấn ấn thái dương. Shuko tiếp tục cười.
 
"Tạm thời, chúng ta biết họ đã học được rằng nếu chơi bời quá thì cũng sẽ không được ngủ dậy muộn. Hơn nữa họ cũng nhẫn nhịn được hai tháng, chúng ta đã giải quyết được rất nhiều công việc. Như vậy cũng không đến nỗi nào."
 
Itan oán hận trừng mắt nhìn khuôn mặt quay nghiêng của Shuko.
 
"Nói tóm lại là ngươi đã bỏ cuộc ngay từ đầu rồi sao?"
 
"Không," Shuko nói với vẻ bất mãn. "Ta cũng không thể để Vương thượng và Taiho hành động tuỳ tiện, cho nên ta mới giúp hai ngươi."
 
"Ngươi..."
 
"Ta chỉ bảo là không thể giam cầm họ mãi được. Hy vọng có được một vị quân vương với một vị tể phụ đứng đắn là lãng phí thời gian. Lần này, trước tiên cứ để bọn họ hiểu rằng xằng bậy quá độ sẽ dẫn đến hậu quả khốn đốn tới mức nào đã, vậy là đủ. Sau này chỉ cần từ từ rèn cho họ đừng quá phận."
 
Seisho rên lên. "Hai tên đó chỉ ngang với Tama và Tora thôi sao?"
 
"Nói vậy là thất lễ với loài suugu đó. Phải nói là ngang hàng với gia súc."
 
Itan thở dài thườn thượt.
 
"Ngươi... Ngươi hạ thấp bọn họ quá."
 
"Hừ, ta nói sai gì à?"
 
"Không," Itan ngập ngừng trong miệng. Không chỉ bỏ lỡ thượng triều, giờ hai người còn mất tích. Chỉ quay đi một lát là họ đã vào vương quốc khác gây chuyện. Không những thế, có lúc họ còn đột ngột xuất hiện ở Ngoại cung rồi ra toàn những lệnh quái gở, mỗi lần nhận lệnh là các quan lại ngơ ngác loạn cả lên. —Thật chẳng khác gì súc vật hư.
 
"Rồi thì họ cũng trở lại thôi. Ngoài đây ra họ còn nơi nào để quay về đâu?"
 
"Vậy thì may rồi."
 
Itan khinh thường bảo. Shuko nhướn mày ngước nhìn khỏi cuốn công văn.
 
"Ngươi có nơi nào để ở ngoài cung Genei à?"
 
Hở? Itan ngẩn ra.
 
Shuko cười bảo: "Thật khiến ta hâm mộ quá. Ta trẻ hơn ngươi nhiều mà còn chẳng có nơi nào khác để về. Ngươi thông minh đấy."
 
"Không, chuyện đó..."
 
Itan không nói nên lời, Shuko mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân Hải trải ra vô tận, anh không nhìn thấy lấy một hòn đảo nhỏ.
 
"Cung điện này như một con thuyền trôi dạt trên biển rộng, cho dù có ghét mà muốn nhảy ra, ngươi cũng không có bến bờ nào để cố bơi tới.
 
"Có lẽ vậy," Seisho khẽ nói.
 
"Chưa cần nhắc tới người quen, đến thị trấn nơi ta sinh ra cũng chẳng còn nữa. Dù có kết giao với ai dưới Hạ Giới thì sau vài thập niên, bọn họ cũng ra đi."
 
Muốn thoát khỏi con thuyền này, chỉ có một đường là khai trừ khỏi Tiên Tịch; nhưng ngay cả cách này thì các vương và kirin cũng không thể dùng được, hơn nữa hai người kia còn là taika.
 
"—Ta hiểu rồi. Đây là nơi những người không chốn dung thân tụ tập về."
 
"Ta thấy hệ thống như vậy là khá tốt. Chúng ta chẳng còn nơi nào khác. Cũng chẳng có việc gì để làm ngoài lèo lái con thuyền..."
 
"Nhưng ngay cả mục tiêu cũng không có."
 
Itan khoanh tay, Shuko quay lại đọc công văn.
 
"Vấn đề không phải là đến được đâu. Ngay từ đầu chúng ta đã không có đích đến rồi. Chỉ là hôm nay tiến xa hơn hôm qua, ngày mai xa hơn hôm nay."
 
"Đúng vậy..."
 
"Ờ, cứ vậy cho đến khi thuyền chìm."
 
"Có thể kéo dài được bao lâu chứ? Ta thấy những thuyền khác khi chìm đều chìm rất nhanh."
 
Nghe Itan nói vậy, Seisho gật đầu.
 
"Chỉ có thể nói là đã giữ được đến giờ. Ta thấy các quan lại đều đang cố bịt các lỗ hổng cho khỏi dò thôi, vì khắp nơi đầy lỗ.”
 
"Chính xác," Itan cười khổ.
 
"Nhưng không chừng thứ thuyền này sẽ trôi nổi được mãi đấy."
 
"Giữ vững nổi sao?"
 
"Ta không tin đâu."
 
"Ta không biết."
 
Ba người ba ý, đưa mắt nhìn ra Vân Hải với câu hỏi của riêng mình; nhưng ngoài kia không có đảo mà cũng không một bóng chim. Những sắc màu đan xen của Hạ giới đọng lại trên mặt nước, và những con sóng xô mãi không biết mệt mỏi.

[Hết]

No comments:

Post a Comment