Sunday 28 December 2014

Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 8

Tách. Một giọt nước lóng lánh bạc rơi xuống mặt đất.
 
Mây mưa ôm lấy núi Kankyuu; khắp nơi phía dưới Vân Hải, một tầng mây thấp đã giăng phủ.
Mùa mưa đã đến.
 
“Ta đã biết đáng ra ta nên đến Ganboku mà!”
 
Itan đứng ở lưng chừng núi, ngẩng đầu nhìn những đám mây nặng trĩu. Mùa thu đến mang theo một dòng không khí lạnh từ phía bắc thổi xuống, khiến nước đọng lại như sương ở phía dưới Vân Hải cho đến khi tụ thành những cồn mây trắng. Ngày qua ngày, chúng lớn dần cho tới khi mưa bắt đầu rơi.
Shuko đến cạnh Itan. Anh nhìn lên. “Có vẻ như năm nay sẽ mưa khá nhiều.”
 
“Hắn đang đánh cuộc với mạng sống của tất cả chúng ta ở ngoài kia đấy.” Itan nói, không để tâm đến lời nhận xét của bạn mình. “Ta thà xông vào giữa chỗ đó để ném đá quân địch với hắn còn hơn phải ngồi đây chờ nghe kết cục.”
 
“Chúng ta chỉ có thể hi vọng mọi việc sẽ diễn ra như Vương thượng đã dự tính.”
 
“Tên vua ngu ngốc,” Itan lầu bầu, quay người đi vào khi mưa bắt đầu đổ xuống thềm hiên.
 
––––––––––––––––––––
 
 
Seisho đứng bên bờ sông, mắt nhìn xuống dòng nước đang cuồn cuộn dồn chảy. Mực nước đã nâng cao rõ rệt từ khi mưa ở thượng nguồn bắt đầu. Nhìn theo hướng đông về phía Kankyuu, anh có thể thấy những dải mây đen trải rộng. Không lâu nữa mưa sẽ đến trên toàn Gen.
 
Công việc vẫn tiếp tục trên tuyến đê bao quanh Shineki, họ đã xây được cao hơn so với bờ bên phía Ganboku.
 
“Bất cứ lúc nào đây,” Seisho khẽ lẩm bẩm.
 
“Xin thứ lỗi, Tướng quân nói gì ạ?” một người hỏi, nhưng Seisho chỉ lắc đầu.
 
“Không có gì. Hãy để ý cho kỹ. Mọi việc sẽ bắt đầu sớm thôi.”
 
––––––––––––––––––––
 
Không xa phía trên Shineki, ở làng Hokui, một người đàn ông đang đi trên con đường mòn chạy ven sông, dưới bóng con đê khổng lồ. Tên của người nông dân là Yuuzen.
 
“Cầu phúc cho Vương sư,” Yuuzen nói nhỏ, và những người dân làng đi cùng anh phá lên cười. Họ đang trên đường từ cánh đồng về nhà. Hoàng hôn đã buông xuống.
 
“Tôi cũng nghĩ vậy,” một người phụ nữ đi phía sau lên tiếng. “Mùa mưa năm nay là lần đầu tiên tôi thấy yên tâm như thế này kể từ không biết bao nhiêu năm rồi. Lần này có khi tôi sẽ ngủ được vài giấc an đây.” Tất cả mọi người cùng ngước nhìn con đê. Yuuzen đặt thử một chân lên bức tường đất, nhìn kỹ gò đất đá dốc dựng. Như một đứa trẻ, anh trèo theo nó lên tận mặt đê và nhìn xuống con sông phía bên kia.
 
“Ầy,” anh nói vọng xuống. “Nước lên đấy. Trên kia chắc mưa rồi.”
 
Hai người dân làng khác – một đôi vợ chồng – leo lên đứng cùng anh.
 
“Nhìn mà xem!” người chồng thốt lên; đây là lần đầu tiên anh được thấy toàn cảnh con đê. “Tôi nghĩ năm nay chúng ta sẽ ổn cả thôi.”
 
“Đừng có ngủ say quá,” vợ anh bảo. “Cứ ngáy như mùa đông năm ngoái đi rồi anh sẽ biết có thứ còn kinh hơn lũ lụt đấy.”
 
Hai người cùng phá lên cười và bắt đầu trèo xuống. Trước khi chuẩn bị xuống cùng, Yuuzen liếc nhìn lại con sông một lần nữa và thoáng thấy một sự chuyển động xa xa ở bờ bên kia. Đó một nhóm người cưỡi ngựa – một đội binh mã. Anh nhanh chóng tụt người xuống để khỏi bị nhìn thấy.
 
Gần đây có nhiều tin đồn đang lan ra. Một số người nói Vương sư sẽ xây đê về phía hạ lưu để dồn nước chảy vào Ganboku. Một tin đồn khác, được truyền ra kín đáo hơn, nói rằng Châu sư có thể sẽ đến phá phần đê phía bên này nhằm bảo vệ Ganboku. Dù thế nào đi nữa, có quân đội đến gần như thế này cũng không thể là điềm tốt.
 
“Chuyện gì vậy, Yuuzen?” một người hỏi vọng lên. Yuuzen đưa một ngón tay lên môi. Vài người trèo lên chỗ anh, nấp đầu quan sát.
 
“Hừm, hừm…”
 
Mặt trời đang lặn dần và cả thung lũng giờ chỉ còn những bóng đen mờ mờ, nhưng ánh sáng vẫn đủ để họ có thể thấy rõ những người lính đang xuống sông ở bờ bên kia. Yuuzen đếm thử và ước chừng phải có tới hai trăm người.
 
“Anh nghĩ họ định làm gì?”
 
“Có lẽ là tìm một chỗ đủ nông để lội qua.”
 
“Tại sao lại tìm ở đây, trên thượng nguồn có một bãi cạn mà?”
 
“Tôi dám chắc là họ có lý do để không lên đó.”
 
Trong lúc họ nói chuyện, một kỵ binh đi nước kiệu theo một đoạn sông phía trên, xem xét vùng bờ sông. Đột nhiên anh ta quay ngựa và lội xuống nước.
 
“Xuống rồi kìa!”
 
“Có khi nào họ định tấn công không?” Yuuzen nắm tay lại. Đây có thể là một cuộc đột kích vào doanh trại Vương sư ở phía dưới, cũng có thể là…
 
“Không,” một người nói, “giờ đã muộn lắm rồi. Đến lúc họ qua được sông thì trời đã quá tối để chuyển quân.”
 
Lúc này những người còn đứng phía dưới đã trèo cả lên.
 
“Họ mang theo xẻng kìa!”
 
Những người dân làng nhìn chằm chằm ra phía trước, nỗi lo dâng lên trong lúc đội kỵ binh lội xuống. Mưa đã làm nước sông chảy mạnh hơn và khiến một số kỵ binh bước dạt xuống ngay dưới tầm mắt nơi Yuuzen và mọi người đang núp. Họ đã có thể nhìn rõ những người này. Phải có ít nhất hai trăm binh sĩ đeo xẻng cán dài trên lưng thay vì giáo.
 
Những người mới đến bắt đầu xuống ngựa.
 
Yuuzen nhảy lên mặt đê và hét xuống.
 
“Mấy người kia! Đừng có nghĩ đến chuyện phá con đê này!”
 
Đám lính ngẩng lên nhìn. Yuuzen quay lại hét bảo vài người vẫn còn ở dưới. “Chạy về thị trấn má\au! Báo là Châu sư đang ở đây phá đê!”
 
Những người lính đã bắt đầu trèo lên từ phía bờ sông. Một người bên cạnh Yuuzen nhặt một hòn đá ném vào người lính gần nhất. Viên đá văng mạnh vào mũ giáp của anh; anh ta kinh hãi nhìn lên.
“Này! Đừng có làm thế!”
 
“Mau cút xuống sông đi! Biến đi!”
 
––––––––––––––––––––
 
Seisho nhận được tin báo không lâu sau đó. Ánh sáng trong không gian đang loãng đi nhanh chóng trong buổi chạng vạng.
 
“Châu sư đã đến Hokui, thưa Tướng quân! Họ đã đụng độ với dân địa phương!”
 
“Vậy sao?” Seisho bật chạy đi. “Mọi người theo ta!”
 
Anh lao tới bên con kitsuryou của mình và nhảy lên. Con vật được ban cho anh bởi Kyou Vương, và sự gắn bó của Seisho với nó cũng ngang với lòng căm ghét của anh đối với kẻ đã ban nó ra. Anh quát về phía một phân đội cưỡi tenba gần đó.
 
“Đi trước đi! Đưa dân làng ra khỏi đó!”
 
Nói rồi anh bay về phía đông với năm trăm kỵ binh. Do đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, họ tới nơi giao tranh chỉ trong vài phút. Seisho đã đưa cả một sư đoàn hai nghìn năm trăm người đến phía bắc Hokui chỉ để canh chừng chuyện này
 
“Chúng ta tóm được đuôi ngươi rồi, Atsuyu!” Seisho gầm lên, vung tay chỉ đường cho đoàn quân theo sau. “Bảo vệ con đê!”
 
Minh hoạ kitsuryuou:              Tenba:
 
––––––––––––––––––––
 
Yuuzen cúi rạp xuống đất để tránh một lưỡi kiếm chém ngang đầu. Anh lăn sang một bên rồi bật trở dậy với một cục đá lớn trong tay. Ta nguyện chết để ngăn cho con sông không tràn bờ vào đây, anh nghĩ.
 
Hai trăm kỵ binh đã vượt sông và đụng độ đã nổ ra giữa họ với vài chục người từ trong làng chạy tới – một cuộc giao tranh kỳ lạ giữa người dân và những người có nhiệm vụ bảo vệ họ. Mặc dù những người dân làng bị áp đảo bởi số đông, mỗi khi có người ngã xuống, một người khác nhanh chóng xông tới thay chỗ anh.
 
Ai đó hét lên rút lui, nhưng Yuuzen không nghe. Với tinh thần chiến đấu tăng gấp đôi, anh ném hòn đá vào một người rồi nhặt một cục khác táng xuống đầu một người lính vừa nhỏm dậy. Một lưỡi kiếm chém tới, nhưng mũi kiếm chỉ xẹt qua tay anh. Yuuzen lăn ra nhặt tiếp một hòn đá. Anh vừa định ném đi thì một tiếng kèn trận rống lên từ cánh đồng đằng xa.
 
“Vương sư!” có người hét. “Vương sư đến rồi!”
 
–––––––––––––––––––
 
Seisho nhếch môi cười, đưa tay kéo bỏ cái bao mũi giáo làm bằng da thỏ.
 
Chúng ta sẽ xây một con đê để thử Atsuyu, tờ giấy Shouryuu gửi qua Mousen viết. Nếu hắn cho phá đê phía thượng nguồn, chiến thắng sẽ về phe ta.
 
“Hoặc là Vương thượng cực kỳ may mắn, hoặc là ngài không phải là một tên ngốc như chúng ta vẫn nghĩ,” vị Tướng quân lẩm bẩm. Anh liếc nhìn ngọn Ganboku sừng sững vươn lên phía hạ lưu trước khi thúc con kitsuryuou lao tới trước.
 
––––––––––––––––––––
 
“Taiho, ngài đã thấy khỏe hơn rồi chứ ạ?”
 
Rokuta lắc đầu nhìn vị Lệnh doãn. “Không… không khá hơn chút nào.”
 
“Vậy có lẽ đại nhân nên đi nghỉ? Hoặc phải chăng ngài có điều gì muốn bàn bạc cùng hạ quan?”
 
“Ta đến để nói với ngươi rằng ta muốn trở về Kankyuu.”
 
Atsuyu chớp mắt. “Xin đại nhân thứ lỗi, thưa Taiho, ngài biết hạ quan không thể làm vậy.”
 
Rokuta nghiêm mặt. “Nơi này tràn ngập mùi máu tanh. Ở đây ta không thể nghỉ ngơi được. Nếu ngươi thực sự quan tâm tới sức khỏe của ta, ít nhất hãy để ta ra khỏi cung điện.”
 
“Taiho, xin ngài thứ lỗi.” Atsuyu cúi thấp người. Anh liếc mắt về phía Kouya và gật đầu. Thông điệp đã quá rõ ràng: Đưa đại nhân về phòng giam.
 
“Nghe đây, Atsuyu.”
 
Atsuyu nhìn lên. “Vâng?”
 
“Ta có điều thắc mắc: tại sao ngươi lại giam cha ngươi lại trong hầm ngục?”
 
Mắt Atsuyu hơi mở to, một vài châu quan nhìn vị Taiho bằng ánh mắt nghi ngờ.
 
“Ta vừa nói chuyện với quan Châu hầu, cha ngươi không có vẻ gì là mắc bệnh. Hay bị điên. Ta vẫn nghe nói rằng cha ngươi ốm nặng. Đó là lý do ông ấy giao lại toàn quyền cai trị cho ngươi có phải không? Nhưng giam một người lại đâu có giống như để họ nghỉ ngơi?”
 
Atsuyu sững người. Trong một khoảnh khắc, bóng tối thoáng hiện lên trong mắt anh, nhưng rồi nó tan đi và anh mỉm cười. “Cha của hạ quan thực sự không được khỏe. Nếu đại nhân không thấy vậy, có lẽ ngài đã nhầm cha hạ quan với một người khác? Xin hãy nói cho hạ quan biết, đại nhân đã gặp người này ở đâu? Hạ quan sẽ tra xem tại sao ông ta lại dám tự nhận là cha hạ quan.”
 
Rokuta nhún vai. “Thực ra ta còn gặp một người khác nữa trong Nội cung kia.”
 
Atsuyu nhíu mày. “Nội cung? Chắc chắn đó mới là cha hạ quan! Hẳn đại nhân không thể gặp ông ấy tới hai lần!”
 
“Vậy ra quan Châu hầu là người bị ngươi xích vào tường?” Rokuta hỏi, mắt nhìn thẳng vào Atsuyu. “Bị khóa lại, bị bỏ mặc trong bùn đất? Không người chăm sóc? À, và lưỡi ông ấy còn bị cắt mất – đó có phải là để ông ấy không thể nói gì được không? Trả lời ta đi, Atsuyu!”
 
“Hạ quan không rõ…”
 
Rokuta quay người nhìn những quan lại đứng gần đó. “Còn các ngươi thì sao, các người có biết gì về chuyện này không? Có phải các ngươi đã biết, nhưng vẫn phục vụ kẻ này? Nếu đó là sự thật thì tất cả các ngươi chỉ là những kẻ lưu manh trộm cướp quyền lợi và tước vị!”
 
Phần lớn mọi người đều sửng sốt nhìn Atsuyu, nhưng một hai người đưa mắt đi chỗ khác.
 
“Ngươi đã nói rất nhiều điều lớn lao, Atsuyu, đừng hiểu nhầm ta. Ngươi giảng về đạo đức rất hay – nhưng trên thực tế ngươi đang làm cái gì? Bắt cóc? Giam người? Đó là cách ngươi thực thi đạo lý ư?”
 
“Hạ quan rất xin lỗi vì đã đưa đại nhân đến đây bằng một cách hạ cấp như vậy, thưa Taiho. Khi Xạ sĩ của hạ quan nói rằng cậu ta có thể đưa ngài đến gặp hạ quan, hạ quan đã không ngờ được rằng cậu ta có ý định sử dụng một biện pháp sai trái trắng trợn đến thế.”
 
Lần này đến lượt Kouya sững người. Đứng ở một góc phòng, cậu nhìn vẻ mặt đang nhăn lại khổ sở của Atsuyu.
 
Em là một người tốt, một bề tôi trung thành.
 
Kouya vẫn biết hàm ý thực sự lẩn khuất sau lời khen ấy.
 
Ta không muốn mất đi xạ sĩ tốt nhất của mình.
 
Những lời ấy đã có ý nghĩa rất nhiều với cậu, cho dù Atsuyu thực ra chỉ muốn nói rằng anh không muốn mất đi một tay chân tiện dụng như vậy.
 
Atsuyu là người duy nhất từng quan tấm đến sự sống chết của cậu.
 
Vị Lệnh doãn nhìn lướt qua Kouya trước khi quay lại nói với Rokuta. “Việc làm của thuộc cấp của hạ quan là trách nhiệm của hạ quan. Hạ quan vô cùng hối hận. Xin đại nhân hãy rộng lượng. Hạ quan cũng chưa từng biết về những gì đại nhân vừa nói về cha hạ quan. Kẻ nào lại có thể làm một việc kinh khủng như vậy? Hạ quan sẽ lập tức cho người điều tra việc này.”
 
Rokuta nheo mắt. Vừa lúc đó, một người chạy vào điện. Đó là vị Châu tể Hakutaku.
 
“Đại nhân, ngài đã làm gì vậy?” Hakutaku quỳ sụp xuống trước vị Lệnh doãn. “Hạ quan không ngờ ngài có thể thực sự ra lệnh phá đê như vậy! Hạ quan đã cầu xin ngài đừng làm thế! Tại sao?”
 
Những tiếng thốt sửng sốt dâng lên trong hàng ngũ các quan.
 
Atsuyu nhíu mày vung tay. “Không phải lúc này, Hakutaku. Ngươi lui ra đi”
 
“Hạ quan sẽ không đi! Không phải đại nhân đối đầu với Kankyuu là vì dân chúng sao? Vậy mà ngay khi Vương sư tới xây đê, ngài lại muốn ngăn họ lại? Nếu đại nhân làm như vậy, người dân sẽ cho rằng chân lý thuộc về Vương thượng! Đại nhân không nhận ra điều đó sao?”
 
“Hakutaku–”  
 
“Không, hạ quan vẫn còn điều muốn nói! Hạ quan vừa hay tin quân lính của chúng ta đã đụng độ với những dân làng cố bảo vệ đê ở Hokui. Trong lúc binh sĩ trong Châu sư vung kiếm lên đánh lại người dân ở ngay Gen này, Vương sư đã đến cứu người dân! Đại nhân hy vọng thu được gì từ cả mớ bòng bong này? Những lời đồn thổi đã bay khắp thành phố rồi. Dân chúng đang bỏ chạy. Hàng ngũ quân đội tan rã hết cả – không chỉ lính mới tuyển mộ mà cả các binh sĩ thường trực của Châu sư cũng bỏ đi. Họ vừa mở cổng chính của Ganboku!”
 
“Cái gì?”
 
Atsuyu chạy tới cửa sổ nhìn ra, nhưng tầng mây dày đặc phía dưới Vân Hải đã che kín thế giới bên dưới.
 
“Đây là kết thúc của Gen!” Hakutaku kêu lên. “Hạ quan tin ngài đã có được thứ ngài muốn rồi. Ngài đã chống lại Thiên giới, đại nhân, ngài đã trở thành một kẻ nghịch tặc chưa từng có.”
 
Ông quay lại nói với các quan lại đang đờ người vì bối rối.
 
“Tất cả mọi người mau chạy thoát đi! Hãy tới chỗ Vương sư và thú nhận những tội lỗi của mình để cầu xin sự khoan dung. Một số binh sĩ không kiên nhẫn của quân ta đã xuất phát theo đến Hokui  – ở đó sẽ xảy ra giao tranh lớn. Chờ đến lúc đó sẽ là quá muộn, họ sẽ bao vây và xử trảm tất cả các vị!”
 
Atsuyu giật mình rời khỏi cửa sổ, gương mặt anh nhăn lại.
 
“Hakutaku!”
 
Anh rảo bước tới chỗ vị Châu tể, túm lấy cổ áo ông lẳng xuống đất. “Ngươi là kẻ bất trung! Chính ngươi mới là kẻ nghịch tặc, Hakutaku!” Vị Lệnh doãn trừng mắt đứng trước ông lão đang run lẩy bẩy. “Đã bao nhiêu lần ngươi tán thành ta, để rồi bây giờ bỏ rơi ta ngay khi ngọn lửa vừa lan tới? Ngươi là Châu tể của ta, không phải sao? Nếu Gen gặp nạn, ngươi không có trách nhiệm chỉnh đốn nó sao? Khi ta bàn chuyện khởi nghĩa, ngươi lao vào ủng hộ ta – nhưng ngay lúc ngươi nghe thấy kẻ khác gọi ta là “nghịch tặc,” ngươi liền quay phắt!”
 
“Các ngươi cũng vậy,” Atsuyu gầm lên, quay về phía các quan lại. “Không phải chính các ngươi đã cầu xin ta tìm cách xây đê ư? Các ngươi không muốn quyền lực được trả về tay Gen để chúng ta có thể trị thủy và nâng nền thành phố lên sao? Những điều đó không cần thiết cho dân chúng ư? Các ngươi đã nguyện trung thành với ta, không phải với một vương thượng ở đâu đó xa tít ngoài kia!”
 
Atsuyu quay lại nhìn Hakutaku. “Tất cả việc này đều khởi đầu từ ngươi! Không phải chính ngươi đã nói Thiên đạo không thể được thực thi nếu để mọi việc vào tay En Vương sao? Không phải chính là ngươi đã kêu gọi việc quần tụ dưới một người có tâm huyết và tầm nhìn để đứng lên thay đổi mọi việc?”
 
“Đại nhân, hạ quan–”
 
“Không phải ngươi đã tâng bốc ta, đã nói rằng chỉ có ta mới làm được việc này cho ngươi, cho Gen?”
 
“Không, hạ quan không bao giờ…”
 
“Chính ngươi mới là kẻ nghịch thiên, tên gian trá!”
 
“Atsuyu đại nhân!”
 
“Ngươi đã lợi dụng lòng yêu thương của ta dành cho dân chúng; ngươi đã lôi kéo và thúc giục ta để đảm bảo rằng ta sẽ nổi loạn. Bây giờ thì ngươi thấy mưu mô của mình thất bại nên đổ hết tội lên ta hòng chạy thoát thân có phải không? Ta đã mù khi chọn một kẻ thối nát như ngươi làm châu tể!”
 
Atsuyu nhìn Kouya. “Giải ông ta đi!”
 
“Đại–đại nhân!” Kouya lắp bắp, một nỗi buồn vô hạn dâng lên trong mắt cậu.
 
Atsuyu không để ý tới cậu và tiếp tục nói với quan Tư mã, “Hãy làm tất cả những gì có thể để ngăn những kẻ đào ngũ và quyết tử để bảo vệ Châu cung. Ta sẽ đưa Taiho tới gặp Vương thượng và bẩm báo lại những gì đã diễn ra ở đây. Vương thượng sẽ phán xét tất cả, rồi thì chúng ta sẽ biết ai là kẻ thực sự có tội.”
 
Rokuta điếng người nhìn Atsuyu.
 
Nó chẳng thể làm hại ai bao giờ – nếu có, nó sẽ khuất lấp đi… Đó mới chính là con người của nó.
 
Khi Atsuyu quay lại nhìn cậu, vẻ mặt anh hết sức thống khổ. Trong mắt những người khác, anh ta hẳn là một con người đang cùng đường, một vị Lệnh doãn bị phản bội bởi những hầu cận bất trung. Màn diễn quá hoàn hảo.
 
“Taiho, ngài đã phải chịu đựng nhiều trong thời gian qua, hạ quan xin ngài hãy mở lòng độ lượng. Hãy để hạ quan được hộ tống ngài tới Kankyuu và chịu tội trước Vương thượng, ngay cả nếu hạ quan có phải chết đi nữa. Sự ngu dại của hạ quan đã để mầm mục nát lan tràn ngay trong Châu cung; hạ quan sẽ xin được Vương thượng phán xét… và khoan dung với những quan chức của Gen. Đại nhân sẽ làm chứng cho hạ quan trước Vương thượng chứ?”
 
Rokuta chì nhìn anh ta chòng chọc, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. “Atsuyu, ta thấy rồi. Ta đã thấy được con người thật của ngươi.”
 
Vị Lệnh doãn nhếch mày.
 
“Ngươi nói ngươi đại diện cho người dân của mình, nhưng ngươi lại chọn nhấn chìm các làng mạc của chính Gen hòng cầu thắng. Ngươi tự nhận là “đại nhân,” nhưng lại đổ hết lỗi lầm lên Kouya và Hakutaku. Phải, giờ thì ta hiểu rồi.”
 
Rokuta nhìn những quan lại đang tái xám đi xung quanh. “Đây là kẻ mà vì hắn các ngươi đã ruồng bỏ Genkai. Đây là chủ nhân của các ngươi.”
 
Không ai nói một lời. Rokuta quay người bỏ đi.
 
“Taiho, ngài đi đâu vậy?”
 
“Ta sẽ trở về Kankyuu. Ta không cần ai hộ tống cả. Ta sẽ tự mình tâu lại mọi việc lên Vương thượng.”
 
Đứng trong góc tường, Kouya thở dài. Mọi thứ đang đổ vỡ hết cả.
 
Chưa ai ở đây từng nghi ngờ sự chính trực của Atsuyu. Nếu có, Kouya đã loại bỏ họ từ lâu. Dù vậy, các châu quan đều là những người giàu lòng tự trọng; họ luôn lo nghĩ cẩn thận và có trách nhiệm. Nếu toàn bộ sự thật bị phơi bày và họ được lựa chọn giữa trung thành với Atsuyu hay đi theo đạo lý, họ sẽ không ngần ngại chọn con đường thứ hai.
 
Atsuyu nhíu mày nhìn vị kirin bước đi. Kouya không thể chịu nổi cảnh này nữa. Cậu bám chặt cổ con quái vật, cụp mắt nhìn xuống sàn.
 
“Đại nhân cũng đẩy tội lỗi của bọn họ vào tay hạ quan sao?” vị Lệnh doãn hỏi.
 
Rokuta không trả lời. Cậu biết có nói gì lúc này cũng chỉ phí lời.
 
“Hakutaku,” Atsuyu gầm lên, quay lại nhìn ông, “đừng nói với ta ngươi đã thông đồng với Vương thượng và Taiho để đổ việc này lên đầu ta!”
 
“Đại nhân, không…”
 
“Được lắm, giờ thì ta biết rồi: Ngươi đã về phe với Taiho ngay từ đầu! Vương thượng ghen tức với tình yêu mà dân chúng dành cho ta nên đã gửi ngươi đến dẫn dụ ta trở thành kẻ nghịch tặc. Ta nói đúng rồi có phải không?”
 
Rokuta dừng bước. “Atsuyu,” cậu thở dài, “Vương thượng sẽ không bao giờ làm vậy. Ngài không cần phải làm việc đó.”
 
“Ồ, hạ quan biết các vị đại quan trong cung than vãn về sự ngu ngốc của ông vua chính họ phải phục vụ như thế nào chứ! Tại sao, tại sao hạ quan đã không tin tưởng hơn vào bản thân? Hạ quan đã có thể lên núi Hou vào đúng thời điểm và xin lĩnh hội Thiên Ý. Tất cả chuyện này có thể đã không phải xảy ra.”
 
“Ta mừng là ngươi đã không lên núi,” Rokuta lặng lẽ nói. “Ngươi không xứng đáng với ngai vàng.”
 
“Ý đại nhân là hạ quan không bằng Vương thượng?”
 
“Không bằng? So với Shouryuu, ngươi chỉ là thứ cặn bã!” Rokuta quay người và bắt đầu bước ra khỏi gian điện. Rồi cậu dừng lại, liếc nhìn Atsuyu và hàng hộ vệ đứng sau lưng anh ta. “Và tin ta đi, câu đó chẳng phải để khen Shouryuu đâu!”
 
Hakutaku đưa mắt nhìn giữa con người mới đây ông còn gọi là chủ nhân và vị kirin đang giận dữ. Ông thở dài buồn bã rồi nói với các hộ vệ đứng đó. “Nếu các ngươi còn có tâm cứu giúp Gen,” ông nói, “hãy bắt quan Lệnh doãn lại ngay lập…” Hakutaku chớp mắt, miệng ông há hốc ra như một con cá. Ông vừa nhận ra một người trong hàng lính. “Không thể nào…”
 
Anh ta mỉm cười. Hakutaku lắc đầu, không tin nổi vào mắt mình; trong lúc đó, anh đã tách khỏi những người khác và bước thẳng tới chỗ Atsuyu.
 
Atsuyu quay lại “Gì thế này? Một kẻ phản bội nữa trong cung điện của ta ư? Hay là ngươi mang đến một tin xấu khác?”
 
“Xin lỗi, cả hai đều không phải,” người hộ vệ nói với một nụ cười; anh quỳ xuống. “Hạ quan chỉ nghĩ có lẽ ai đó nên báo cáo với ngài?”
 
“Báo cáo với ta?” Atsuyu hỏi. “Về việc gì? Ngươi được Châu sư thuê có phải không?”
 
“Vâng thưa đại nhân.”
 
“Vậy ngươi có gì cần nói? Ngươi tên là gì?”
 
Anh ta mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt Atsuyu. “Komatsu Naotaka.”
 
Atsuyu nhướn mày trước cái tên lạ lẫm.
 
Người nọ đứng lên. “Nhưng một vài người gọi ta là Shouryuu, Vương thượng của En.”
 
Chỉ trong chớp mắt, anh đã rút kiếm gí thẳng tới cổ họng Atsuyu.
“Gì thế này?”
 
“Đừng nhúc nhích, Kouya!” Shouryuu nói lớn. “Ta sẽ xuyên thủng họng hắn trước khi con quái vật đó có thể làm gì đấy.”
 
Vừa chuẩn bị hành động, Kouya khựng cứng người trước ánh mắt điềm tĩnh của Shouyuu.
 
“Thực ra thì đừng ai nhúc nhích. Trẫm không cần các ngươi đặt hết vũ khí xuống sàn, nhưng tất cả hãy lùi lại đứng dựa vào tường đi.”
 
Anh gật đầu với Rokuta. “Ta thích cái câu vừa nãy của ngươi đấy.”
 
“Ê ta không có khen ngươi đâu!”
 
Shouryuu phá lên cười; mũi kiếm của anh đung đưa trước họng Atsuyu,
 
“Vương thượng, tại sao?” Atsuyu khó nhọc thốt lên, ánh mắt đờ ra nhìn vị Vương.
 
“Không phải ngươi muốn thách thức Thiên Ý sao? Bây giờ chính là cơ hội của ngươi đấy.”
 
“Sao cơ?”
 
“Thiên Ý đã để trẫm có được ngai vàng. Nếu ngươi không bằng lòng với điều đó thì cũng không sao, nhưng ngươi nên biết chỉ cần chĩa kiếm vào trẫm là ngươi đã chĩa kiếm vào Thiên Giới. Nếu muốn thách thức Thiêu Ý, ngươi không cần một binh sĩ nào hết. Vũ khí có thể được hàn lại, mũ giáp có thể được sửa chữa, nhưng tính mạng con người thì không như vậy. Một đứa trẻ sinh ra năm nay không thể bù lại một người đã qua đời năm trước. Hi sinh dân chúng để đối đầu với Thiên Ý chỉ khiến ngươi rời xa chính nghĩa hơn mà thôi.”
 
“Thay vào đó, ngươi phải một mình đối mặt với trẫm. Nếu ngươi giết được trẫm tại nơi này, Atsuyu, En sẽ là của ngươi để xây dựng hay phá hủy tùy thích, bởi chiến thắng của ngươi sẽ chính là Thiên Ý.”
 
Shouryuu nhìn Kouya. “Kouya, giữ chắc lấy con quái vật của cậu. Ta không muốn giết một con thú trước mặt chủ nhân của nó. Và cậu cũng đứng yên đấy. Nếu ta giết cậu, Rokuta sẽ không bao giờ ngừng lải nhải bên tai ta.”
 
Anh mỉm cười quay lại nói với các quan lại và binh sĩ còn đứng trong điện. “Nếu ở đây có ai sẵn sàng ngã xuống vì Atsuyu, có ai toàn tâm trung thành với con người này, kẻ đó có thể ra đây sát cánh cùng quan Lệnh doãn. À, mà ai đó đưa cho đại nhân đây một món vũ khí gì đi, thứ gì anh ta thuận tiện dùng nhất ấy.”
 
Không ai nhúc nhích.
 
“Sao vậy? Không ai muốn bảo vệ chủ nhân của họ hay sao?”
 
Vẫn không có ai bước tới. Shouryuu nhẹ giọng bật cười. “Trẫm thấy rồi, Atsuyu, có vẻ như ngươi đã bị bỏ rơi.”
 
“Vương thượng đang chế nhạo thần.”
 
“Ít nhất thì hãy đưa vũ khí cho kẻ đáng thương này đi!” Shouryuu liếc nhìn một người trong hàng hộ vệ; sau một chút do dự, anh ta loạng choạng đi tới chỗ Atsuyu. Anh tháo thanh kiếm bên hông và ấn nó vào tay vị Lệnh doãn. Hai tay Atsuyu run lên khi nắm lấy thanh kiếm.
 
“Vương thượng, xin hãy thứ tội cho chúng thần.” Hakutaku sụp xuống lạy.
 
Mọi người trong điện lần lượng quỳ xuống khấu đầu. “Vương thượng, cuộc nổi dậy đã tan rã rồi.”
 
“Kết thúc không hoành tráng lắm nhỉ.”
 
“Không, thưa Vương thượng. Thần tin quan Lệnh doãn đã biết hối cải. Vương thượng không cần phải khiến máu đổ thêm nữa. Thần xin ngài hãy xét xử khoan dung.”
 
Shouryuu gật đầu nhếch mép cười. Anh quay nhìn Atsuyu, người lúc này đã hạ kiếm và quỳ xuống trên sàn.
 
“Mở cổng thành đi Atsuyu. Giải tán quân đội của ngươi.”
 
“Vâng… tâu Hoàng thượng.” Atsuyu khấu đầu.
 
“Trẫm cần người canh gác hắn,” Shouryuu nói, tra kiếm vào vỏ và bước đi. Rokuta buốt lạnh sống lưng khi nhìn thấy cảnh ấy.
 
“Trẫm cần người để ý ở đây,” Shouryuu nói tiếp. “Đừng lo, trẫm sẽ khoan dung – trẫm chỉ muốn hắn không làm gì hại đến chính mình trong lúc đó thôi.”
 
Sau lưng anh, Atsuyu lặng lẽ vươn dậy vung cao kiếm.
“Shouryuu!”
 
En Vương xoay người, tay nắm lấy chuôi kiếm trong lúc Atsuyu bước tới, lưỡi kiếm giơ cao lao tới thu hẹp khoảng cách ba bước giữa hai bên. Thanh kiếm bổ xuống cùng lúc với ánh chợp lóe lên trên vỏ kiếm của Shouryuu.
 
Tất cả nín thở.
 
“Rikaku!”
 
“Rokuta!”
 
Hai tiếng hét át lên nhau trong lúc khoảng cách kia rút ngắn lại.
 
Nhưng Rikaku đã nhanh hơn bất kỳ ai.
 
Trong chớp nhoáng, hai hàm răng của con shirei đã cắm chặt vào cổ Atsuyu; một bụm máu trào ra từ miệng anh ta.
 
Rokuta quay mặt đi chỗ khác; rồi cậu nhìn Kouya. Họ đã hét lên cùng một lúc, nhưng Kouya đã ra lệnh cho con quái vật của cậu đứng yên không được tấn công. Cả hai đã cùng ấn định số phận của Atsuyu và Shouryuu: một người kêu lên để cứu thoát vị Vương, một người để tha mạng cho anh.
 
Thanh kiếm của Atsuyu rơi xuống với một tiếng keng nặng nề. Rikaku thả vị Lệnh doãn ra và nhẹ nhàng rút lui. Shouryuu, khi nãy đã lùi lại khi thấy con shirei bổ tới, giờ bước tới bên Atsuyu.
 
Một người bình thường có thể chết ngay lập tức với một vết thương do shirei gây ra, nhưng Atsuyu có tên trong Tiên Tịch; tuy họng đã bị cắn thủng, anh ta vẫn thở. Anh nằm úp mặt trong vũng máu của chính mình, hai con mắt trống rỗng xốc ngược lên, tuy không ai có thể biết được chúng đang thấy gì.
 
“Trẫm sẽ kết thúc cơn đau cho ngươi,” Shouryuu lặng lẽ nói và giơ kiếm lên. Lưỡi kiếm chém xuống chặt đứt cổ vị Lệnh doãn; không gian rung lên trong tiếng thép băm xuống nền đá chát chúa.
 
––––––––––––––––––––
 
Shouryuu buông kiếm nhìn khắp những quan lại đang đứng bất động.
 
“Kouya,” anh cất tiếng gọi, bước tới phía người Xạ sĩ. Anh nhìn gương mặt không chút cảm xúc của cậu, “Kouya, ta xin lỗi.”
 
“Nhưng…” Kouya lắp bắp, giọng cậu không hơn một tiếng thì thào. “Nhưng tôi…”
 
“Ta cảm ơn cậu.”
 
Kouya gật đầu và quỳ xuống trước Shouryuu. Cậu cúi đầu, đưa cổ ra. “Thần xin chịu sự phán xét của Vương thượng. Xin ngài hãy tùy ý xử trí thần.”
 
“Kouya!” Rokuta kêu lên.
 
Shouryuu lãnh đạm nhìn xuống. “Ta sẽ không giáng tội cậu, Kouya.”
 
“Nhưng xử trảm là hình phạt thích đáng cho kẻ nghịch tặc.”
 
“Ta từ chối.”
 
Kouya nhìn lên. Cậu hét lớn, gương mặt nhăn lại trong đau khổ, “Tôi không hề định cứu ngài!”
 
Con tenken rít lên nho nhỏ bên cạnh Kouya và cọ mỏ lên vai cậu an ủi.
 
“Tôi muốn cứu Atsuyu đại nhân. Không phải là tôi ngăn Rokuta – chính ngài đã khiến nó dừng lại. Tôi không hề muốn nhìn thấy anh ấy chết như vậy!”
 
“Kouya–”
 
“Tôi vẫn luôn sẵn sàng làm mọi điều vì Atsuyu. Nếu cần tôi có thể dễ dàng giết anh ấy! Tôi cũng đã có thể giết ngài, Shouryuu! Tôi không quan tâm nếu đất nước này sụp đổ hay có bao nhiêu người phải chịu khổ, bao nhiêu đứa bé bị bỏ mặc đến chết!”
 
“Kouya, hãy nhớ những gì ta đã nói với cậu: ta ở đây là để cậu và tất cả mọi người có thể sống trong một đất nước thịnh vượng hơn. Nếu không có ai để tiếp nhận điều đó thì tất cả những gì ta làm chỉ là vô nghĩa.”
 
“Hãy đưa nó cho ai khác. Tôi chắc chắn rằng ngoài kia có rất nhiều người đang trông mong vào ngài.”
 
“Không, ngươi thấy đấy, vấn đề ở chỗ ta là một kẻ rất tham lam. Nếu được chọn giữa một nghìn và một nghìn linh một người dân, ta sẽ chọn đường thứ hai.”
 
Kouya cúi đầu. Con quái vật dụi mỏ vào người cậu, cậu choàng tay qua cổ nó. Một giọt nước mắt lăn xuống trên má Kouya. “Nhưng không có một vương quốc nào cho tôi cả. Tôi và Đại không có nơi nào để đi. Cho dù nơi này có trở nên trù phú đến đâu đi nữa thì nó cũng không dành cho tôi… Tôi là một đứa trẻ quái vật.” Cậu nhìn lên. “Vương quốc này càng tươi đẹp thêm bao nhiêu thì tôi càng đau khổ. Tôi đã từ bỏ giấc mơ của mình, từ bỏ Hourai. Những thứ tươi đẹp đó không phải dành cho tôi. Nếu ngài muốn giúp tôi, xin hãy chấm dứt bi kịch này ngay tại đây.”
 
“Ta sẽ không giết cậu vì thương hại.” Shouryuu quỳ một gối xuống trước Kouya. “Bản năng của quái vật là săn mồi. Cậu biết nỗi đau bị xua đuổi, còn những người đã bị quái vật tấn công cũng đã phải trải qua đau đớn. Cậu rất đặc biệt – cậu là người duy nhất con quái vật này không tấn công, bởi vì nó đã chọn cậu. Nhưng còn những người nó đã không chọn, nó sẽ không bao giờ có thể chung sống cùng họ. Không bao giờ.”
 
“Nhưng nó không tấn công con người nữa!” Kouya phản bác, đưa tay vuốt lông con vật.
 
“Giờ nó đã nghe lời tôi rồi. Nó sẽ không phản bội tôi và làm hại con người. Tôi biết bản chất của loài quái vật là thế nào, nhưng Đại – nó đã thay đổi. Nó đã thay đổi vì tôi!”
 
“Vậy thì ta sẽ cho cậu một nơi mà cậu và con quái vật của cậu có thể sống.”
 
Kouya phá lên cười đau đớn. “A, một cái lồng xa xỉ chứ gì? Ngài nói xem, có phải nó có chấn song bằng bạc và xích bằng vàng không?”
 
“Không, ta sẽ cho cậu một đất nước nơi con người không sợ quái vật.”
 
“Nơi đó không thể tồn tại!”
 
Shouryuu vươn tay đặt lên đầu con tenken.
 
Kouya giật mình căng thẳng, nhưng con vật xem chừng không có ý phản đối.
 
“Người ta sợ quái vật vì ở một đất nước hoang dã và rối loạn, quái vật buộc phải đi khắp nơi để săn mồi và phải tấn công cả con người. Nhưng nếu En được hồi sinh, chính đạo được thực thi, quái vật sẽ không cần nhằm vào con người nữa. Khi ấy sẽ không còn ai sợ cậu hay con quái vật này. Việc gì họ phải sợ? Họ sẽ nói, ‘Con quái thú cậu cưỡi trông thật lạ mắt,’ có vậy thôi.”
 
Shouryuu mỉm cười. “Ta sẽ không trừng phạt cậu” – anh nhìn lên – “hay các quan lại của Gen. Vương quốc này đã đủ thưa dân lắm rồi.”
 
“Nhưng–”
 
“Ta cũng sẽ không xóa tên cậu khỏi Tiên Tịch, Kouya. Sẽ cần nhiều hơn một hai thập kỷ để nơi này thay đổi. Nhưng hãy cho ta thời gian, ta sẽ biến nó thành một nơi mà cả cậu lẫn con vật đã nuôi cậu lớn không bị săn đuổi. Cho đến lúc đó, cả hai có thể ở trong Vương cung với ta.”
 
Kouya nhìn anh. “Nơi mà ngài hứa hẹn… có thật là sẽ có ngày nó tồn tại không?”
 
“Ta đã nói đó là lý do ta ở đây: để cho cậu một vương quốc.”
 
Kouya chớp mắt. “Vậy thì tôi sẽ đợi – ở núi Kongou. Tôi sẽ đợi.”
 
“Không, Kouya, hãy đến Kankyuu.”
 
“Không sao đâu. Tôi có thể sống sót trong Hoàng Hải nếu có Đại ở bên. Tôi sẽ chờ ở đó cho đến khi En trở thành đất nước như ngài nói.” Cậu ôm chặt lấy con quái vật. “Chúng tôi sẽ cùng đợi cho tới chừng nào điều đó xảy ra.”
 
––––––––––––––––––––
 
Con quái vật tung cánh, Kouya và nó cùng bay về phía tây. Rokuta đứng ở hiên điện nhìn họ mất hút về phương xa.
 
“Rokuta!” Kouya đã ra lệnh cho con vật lùi lại khi Atsuyu lao về phía Shouryuu – trong khi Rokuta triệu hồi các quái vật của cậu.
 
“Rikaku!” Bảo vệ Shouryuu!
 
Cậu đã gọi Rikaku để cứu Shouryuu, cũng giống cậu đã làm khi xưa, trong đám đông hỗn loạn chạy trốn dưới làn tên của quân Murakami.
 
–––––––––––––––––––––––
 
Naotaka mở mắt. Bầu trời xanh trải rộng phía trên đã điểm ráng tím. Người hắn đang đung đưa, hoặc là ai đó đang đung đưa hắn. Hắn không thể nghĩ gì được.
 
Chớp mắt vài lần, Naotaka dần nhận ra tiếng nước động xung quanh mình. Những làn gió mang hương biển. Những ngôi sao đầu tiên đã bắt đầu mọc lên trên nền trời chiều, nhẹ nhàng đung đưa trước mắt hắn.
 
“À, ta đang ở trên một chiếc thuyền.”
 
Vẫn nằm nguyên, Naotaka nghiêng đầu nhìn sang bên và thấy một cậu bé ngồi ở đầu thuyền – cậu nhóc hắn đã cứu được vài tháng trước trên bãi đá ven biển. Khi ấy hắn đã đến chỗ cậu với ý định chôn cất đứa trẻ xấu số, nhưng rồi lại phát hiện ra rằng thằng bé vẫn còn thở. Tình cảnh bây giờ thật khác xa với khi đó.
 
“Ngươi làm gì ở đây?” Naotaka thì thào. Giọng hắn khản đặc.
 
Hắn đã chiến đấu chống lại những kẻ tấn công, đã lập nên một hàng rào cầm chân để đám dân thường chạy thoát. Nhưng hàng rào đã bị chọc thủng; quân Murakami đã bao vây họ. Hắn nhớ mình đã muốn xông lên giúp những người dân, nhưng vượt qua cuộc hỗn chiến đó là một việc quá khó khăn. Nếu có trong tay một cây cung, hắn đã có thể hạ được vài tên Murakami; mà thực ra trước đó hắn cũng đã dùng hết tên rồi.
 
Naotaka chém được ba người, nhổ một cây lao đâm cá thọc xuyên qua hai tên nữa; nhưng đến kẻ tiếp theo, vận may của hắn đã cạn. Hắn nhớ chắc là mình đã ăn một mũi giáo vào vai – nhưng chuyện gì đã xảy ra sau đó?”
 
Naotaka gượng ngồi dậy. Hắn biết mình bị thương, nhưng không thể định rõ được là vết thương ở đâu. Cả người hắn đau rần, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
 
“Chờ đã… là ngươi đã cứu ta?”
 
Rokuta gật đầu.
 
Cậu đã cứu Naotaka, mặc dù cho tới tận phút cuối cùng cậu vẫn còn do dự. Chỉ đến khi nhìn thấy ngọn giáo đó đâm tới, Rokuta mới chắc chắn được rằng cậu không thể đứng đó nhìn con người này chết đi. Qua làn sương mù của cơn sốt, cậu đã gọi Rikaku, lúc đó cũng đang rất yếu, và xin nó cứu vị quân vương tương lai. Rikaku đã đưa cả hai người bọn họ ra khỏi nơi tồi tệ đó.
 
“Những người khác thì thế nào?” Naotaka hỏi.
 
Rokuta lắc đầu. Giá như máu không đổ nhiều như vậy. Cậu đã phải chịu đựng nhiều trên đường tới Komatsu, lại thêm gấp mười lần như vậy trong trận chiến ở cảng. Cậu tưởng đã không đủ sức cứu được hai người, chưa nói đến tất cả bọn họ.
 
“Vì sao ngươi lại cứu ta?”
 
“Vì trước kia ngươi đã cứu ta.”
 
“Đó là chuyện khác. Khi ấy ngươi không nằm đó vì muốn chết như ta bây giờ. Hay là lúc ấy ngươi có ý chết thật?”
 
Rokuta lại lắc đầu. Cậu nhìn Naotaka, lúc này đã đủ sức ngồi dựa vào mạn thuyền. “Ngươi muốn chết?”
 
Naotaka ngửa đầu nhìn bầu trời đang tối dần. “Mỗi lần nghe họ nói ‘thành chủ,’ trong đầu ta luôn hiện lên ý nghĩ ‘Họ cần ta.’ Họ cần ta chăm nom cho đất nước này, cần ta bảo vệ họ… Ta đã thất bại.”
 
“Nhưng đó đâu phải là lỗi của ngươi.”
 
Đất nước của họ đơn giản là không đủ mạnh. Họ thiếu binh lính thiện chiến. Không có cơ hội chiến thắng nào cho họ, và quân Murakami đã không để mở một lối thoát hòa bình nào.
 
“Phải, có thể là vậy. Có lẽ ta đã không thể làm được gì hơn.”
 
“Vậy thì đừng dằn vặt bản thân. Ngươi đã cố hết sức.”
 
“Nhưng họ đã nuôi ta để trở thành ‘thành chủ’ của họ. Họ đã yêu thương ta vì con người mà ta sẽ trở thành.”
 
“Ừm…”
 
“Mỗi lần họ gọi ta bằng cái danh xưng đó, họ đã tin tưởng giao phó cho ta một phần của chính họ. Mỗi người một chút – ta đã không thể đền đáp được ơn nghĩa đó. Giờ thì không còn cách nào nữa rồi.”
 
Naotaka tiếp tục ngắm nhìn vòm trời, không liếc về phía Rokuta lấy một lần. Hắn nặng nhọc thở và rùng mình vì đau đớn.
 
“Họ muốn ta gánh vác tên tuổi của gia tộc. Và ta sẽ gánh vác cái tên ấy. Ta sẽ không bao giờ bỏ được nó xuống. Ta sẽ mang nó theo cho đến lúc chết. Có thể ta là một kẻ dễ dãi, nhưng ta biết sức nặng này. Ta sẽ luôn cảm nhận được nó đè lên tâm can ta.”
 
Con thuyền trôi đi theo một dòng chảy trong vùng nội hải. Rikaku đã mang họ rời xa khỏi bãi chiến trường cho đến khi bắt gặp con thuyền nhỏ này lênh đênh trên mặt biển.
 
Rokuta nhìn Naotaka, trong lòng vẫn không rõ nên làm gì.
 
Hắn bị thương nặng. Dù hắn giấu rất giỏi, cậu vẫn biết cơn đau hẳn là không nhỏ. Hoặc có thể hắn vẫn chưa nhận ra vì một nỗi đau khác đang tràn ngập trái tim và tâm trí. Rokuta có thể thấy những vết thương đang rút dần sức sống khỏi con người này. Cậu càng ngồi đó bối rối thêm lâu thì hắn sẽ càng rời xa thế giới con người.
 
Mỗi thời khắc qua đi, cậu càng thêm tin tưởng là mình không thể bỏ rơi Naotaka. Cậu phải làm gì đó để cứu hắn, bất cứ gì.
 
Cậu chợt nhận ra rằng nếu Naotaka gia nhập Tiên Tịch, những vết thương này sẽ không thể giết chết được hắn. Ngay lập tức, cậu đã hiểu số mệnh được định cho hắn là gì. Có lẽ đây chính là ước vọng của người dân En.
 
“Ngươi có muốn một vương quốc không?” Rokuta lặng lẽ nói.
 
Naotaka trả lời mà không rời mắt khỏi bầu trời. “Ta muốn.”
 
“Cho dù nó không giàu có? Cho dù nó chỉ đang thoi thóp?”
 
Naotaka ngồi thẳng dậy. Gương mặt hắn tái nhợt, nhưng nụ cười quen thuộc vẫn không thay đổi. “Mảnh đất có như thế nào cũng không quan trọng. Ta được nuôi dạy để lãnh đạo, cha ta đã cho ta một đất nước để trông coi. Giờ thì nó biến mất rồi. Một thành chủ không thành là cái gì? Một quốc vương mất nước thì sẽ thành thế nào? Một trò hề, có thế thôi.”
 
“Khi một đất nước rơi vào cảnh hoang tàn, thần dân của nó cũng nản chí. Nếu gặp hoàn cảnh khó khăn, có thể họ sẽ không nghe những lý lẽ của ngươi.”
 
“Điều đó nghe chừng khá hợp ý ta.”
 
Rokuta nhìn thẳng vào Naotaka. “Ngươi muốn có một cung điện? Ta sẽ cho ngươi.”
 
“Ngươi? Cho ta một cung điện?”
 
“Và một vương quốc, cùng toàn bộ thần dân của nó. Nếu ngươi sẽ thực sự lãnh đạo họ.”
 
“Vương quốc này ở đâu?”
 
“Ta có thể nói, nhưng ngươi sẽ không hiểu được. Chỉ nhớ rằng nếu ngươi thực sự muốn có nó, ngươi sẽ phải từ biệt mọi thứ ở đây.”
 
Naotaka bật cười. “Ở đây chẳng còn gì để ta phải lưu luyến mà giã từ cả. Nếu còn gì thật thì ngươi hãy nói cho ta biết đi.”
 
“Ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy vùng biển này, hay những hòn đảo, bờ biển này nữa.”
 
“Vậy sao?”
 
“Tên của ngươi cũng sẽ thay đổi – hay đúng hơn là cách phát âm của nó. Naotaka nghe hơi khác thường, nên ngươi sẽ phát âm nó là “Shouryuu.”
 
“Ngươi sẽ được gọi là Shouryuu.” Rokuta cúi tới gần, nhìn hắn chăm chú. “Nếu ngươi muốn, ta sẽ giao nó cho ngươi. Ngươi có muốn ngai vàng không?”
 
“Ta muốn,” Naotaka nhẹ nhàng nói.
 
Rokuta gật đầu; cậu rời khỏi đuôi thuyền và tiến về phía chân Naotaka. Cậu quỳ xuống và cúi thấp đầu.
 
“Thần thừa lệnh Thiên Mệnh xin nghênh đón chủ thượng. Từ nay về sau, thần quyết không vi phạm chiếu mệnh, quyết không rời bỏ chủ thượng, nguyện thệ ước trung thành với ngài.”
 
“Rokuta?”
 
Rokuta ngẩng đầu. “Hãy nói ngươi chấp nhận. Nói rằng ngươi muốn một vương quốc, rằng ngươi nhận ta làm thần tử. Nếu ngươi còn có hi vọng trong cuộc đời này, ta sẽ giao một vương quốc cho ngươi.”
 
Naotaka im lặng nhìn cậu. Rokuta không rõ điều gì trong lời cậu đã tác động tới hắn, nhưng vì một lý do nào đó, hắn bắt đầu phá lên cười.
 
Rồi hắn nói. “Ta chấp nhận.”
 
Rokuta cúi xuống chạm trán vào mũi giày của vị vương của cậu và hoàn thành ước nguyện của anh.
 
Vị thủ lĩnh dân chài xưa kia sẽ có một cung điện nhìn xuống những ngọn núi hoang tàn, một vương quốc đổ nát, những thần dân của nó – số người ít ỏi còn lại – và một vị cận thần trung thành.
 
 
––––––––––––––––––––
 
Rokuta tự hỏi không biết Shouryuu có hài lòng với kết cục này không. Atsuyu chỉ là khởi đầu. Chắc chắn sẽ còn những kẻ như hắn – rất nhiều nữa. Không có gì đảm bảo rằng Shouryuu sẽ có thể vượt qua được tất cả. Vương quốc En dường như cứ mãi bị đặt trong một thế cân bằng mỏng manh. Liệu có thể có một ngày nơi này thực sự có được cảnh thái bình mà Shouryuu đã hứa với Kouya không?
 
Cái chấm nhỏ xíu của cậu thiếu niên cưỡi trên lưng con quái vật biến mất vào chân trời. Rokuta ngước nhìn con người đang đứng bên cạnh cậu. “Cảm ơn, Shouryuu.”
 
“Vì cái gì?” vị Vương thượng trả lời, mắt về phía trước.
 
“Vì đã tha cho cậu ấy đi.”
 
“Ngươi biết ta làm vậy không phải vì ngươi.” Giọng Shouryuu đanh sắc lại, mỗi tiếng như một lưỡi dao phóng ra.
 
“Ngươi giận ta.”
 
Cuối cùng, Shouryuu rời mắt khỏi bầu trời và quay nhìn Rokuta. “Ngươi nghĩ ta sẽ không giận? Ngươi có biết ta đã phải trải qua những gì vì ngươi để mình bị bắt đi như vậy không?”
 
“Xin lỗi.”
 
“Ngươi nên thấy có lỗi,” vị Vương lặng lẽ nói. “Đó ít nhất là ba phần của ta bị ngươi lấy đi đấy: Ekishin, Ribi, và đưa bé. Ba phần máu thịt của ta.”
 
Rokuta nhìn lên.
 
“Ta sống vì cuộc sống của người dân En. Đừng vứt bỏ cái mạng đó đi.”
 
“Ta xin lỗi.”
 
“Ngươi không thể làm gì hơn để cứu họ sao? Người ta nói kirin là một loài nhân từ, nhưng có lẽ ngươi đang ta tỏ ra nhân từ với không đúng người.”
 
“Shouryuu, xin ngươi đấy.”
 
Rokuta cúi thấp đầu, tay bám vào tà áo Shouryuu. Cậu cảm thấy bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên đầu mình, một bàn tay to lớn so với cơ thể đã dừng lại ở tuổi mười ba của cậu.
 
Giọng của Shouryuu đã dịu xuống khi anh cất tiếng trở lại. “Không sao. Ngươi biết không, ngươi lo nghĩ quá nhiều đấy.”
 
Đúng vậy, Rokuta nghĩ. Đáng ra mình nên giao phó mọi việc cho Shouryuu. Mình cứ nghĩ rằng vì quyết định của kirin truyện đạt ý nguyện của dân chúng, linh cảm của mình sẽ đúng. Có lẽ mình vẫn chỉ là một thằng nhóc mười ba tuổi. Có lẽ người ta phải lớn lên để trưởng thành.
 
“Với Shuko, Itan, và ngươi, nếu ta có làm được xong việc gì thì đúng là kỳ diệu.”
 
Rokuta mỉm cười. “Shouryuu?”
 
“Sao?”
 
“Ngươi có thể cho ta một nơi để thuộc về, giống như ngươi đã hứa với Kouya không?”
 
Rokuta không ngẩng lên, nhưng cậu nghe tiếng Shouryuu cười. “Ta đoán theo lý thuyết thì ngươi cũng là một thần dân của ta.”
 
“Vậy?”
 
“Ngươi muốn một nơi như thế nào?”
 
“Một nơi xanh tươi... với những cánh đồng lúa trĩu nặng và cây cối sum xuê.” Rokuta lùi lại một bước và ngước mặt lên. “Một miền đất trù phú mà ở đó không ai phải chịu đói, mọi người đều có một mái nhà để tránh sương đêm và giá rét; một nơi mà cuộc sống bình yên không vương nỗi sợ chiến tranh hay đói kém. Ta muốn một đất nước thái bình. Đó là điều duy nhất mà ta vẫn luôn khao khát – một nơi mà không ai phải vứt bỏ con mình để có thể sống sót.”
 
Shouryuu gật đầu. “Ngươi đã giữ lời hứa của ngươi và cho ta một vương quốc, vậy thì ta sẽ giữ lời hứa của ta và cho ngươi vương quốc ngươi muốn.”
 
Rokuta nhìn anh. “Vậy thì ta sẽ nhắm mắt làm ngơ trước mọi chuyện cho đến khi ngươi thực hiện được điều đó.”


No comments:

Post a Comment