Sunday 28 December 2014

Đông Hải Thần, Tây Trường Dương chương 6

Không có việc gì hữu ích hơn để làm, Rokuta dành phần lớn thời gian lang thang theo những hành lang lộng gió trải dài vô tận trong cung điện của Atsuyu. Cậu ngó nghiêng khắp nơi, từ nhà bếp cho đến tẩm phòng của quan Lệnh doãn. Mặc dù những người hầu trong cung đều thắc mắc về vẻ thong dong của cậu khi thấy Rokuta lởn vởn như vậy, sự thật là cậu không thể chịu nổi việc ngồi một chỗ.
 
Đã sắp tròn hai tháng kể từ ngày cậu bị bắt làm con tin.
 
Rokuta vẫn không thể nghĩ ra được mình nên làm gì. Mọi việc đều hỏng bét. Kouya trở thành kẻ thù của cậu, Atsuyu mang tội phản loạn, vậy mà giờ cậu vẫn đang ở đây nhìn ngày tháng trôi qua trước mắt như một tù nhân nhàn nhã. Nếu có thể rời khỏi nơi này một thời gian, đủ để cậu gặp Shouryuu hay thậm chí là Vương sư thôi, có lẽ cậu sẽ thuyết phục được họ từ bỏ cuộc tấn công, nhưng Rokuta dám chắc những người đang nắm cậu trong tay sẽ không thả cậu ra dù có vì lý do đó đi nữa.
 Châu sư của Gen đã bố binh khắp Ganboku, sẵn sàng chống trả lại Vương sư. Ở đây, họ có lợi thế hơn hẳn, và để đảm bảo rằng đối phương sẽ tìm đến giao chiến ở địa thế quen thuộc này, tất cả các lực lượng phân tán tại các nơi đã được triệu hồi trở lại. Đội quân hiện giờ đang đứng dưới bóng tường thành Ganboku thực sự khổng lồ.
 
Mỗi lần nhìn ra cửa sổ, Rokuta lại được nhắc nhở rằng cậu phải làm gì đó. Cậu đã bắt đầu nhìn thấy ánh lửa trại của Vương sư trên những sườn núi xa xa về phía tây thành phố, nơi nhìn xuống thung lũng của sông Rokushui. Cuộc chiến sắp tới là không thể tránh khỏi. Chỉ còn vài ngày trước khi hai đội quân tiên phong chạm trán.
 
Rokuta sắp hết thời gian. Cậu đang rầu rĩ lo nghĩ về điều này, vừa ngồi trong phòng giam vừa cắn móng tay, thì Ribi tới gần. Cô ôm đứa bé trong tay và chỉnh lại tã cho nó trước khi ngồi xuống cạnh cậu.
 
“Có lẽ Taiho muốn chia sẻ với hạ quan những điều đang khiến ngài lo lắng?”
 
“Không hẳn là vậy,” Rokuta lắc đầu. “Ta chỉ thấy chán nản, thế thôi. Không có gì đặc biệt cả.”
 
“Vậy xin ngài đừng lo nghĩ quá nhiều.”
 
“Ta không có gì để lo nghĩ cả, đó mới là vấn đề. Ngươi có biết Atsuyu trong mắt người dân ở đây chẳng khác gì một vị anh hùng không? Ta chưa từng nghe một lời bất mãn nào về hắn — và tin ta đi, ta đã cố tình để tâm nghe rồi. So với Shouryuu thì…” Rokuta uể oải cười. “Không, thôi đừng so.”
 
Ribi thở dài, vỗ về đứa bé để ru nó ngủ. “Atsuyu có thể là một kẻ có năng lực lãnh đạo, nhưng đại nhân không nên so sánh hắn với Vương thượng.”
 
“Ngươi lại bắt đầu bênh vực cho Shouryuu rồi. Hãy đối mặt với sự thật đi, Atsuyu rõ ràng là một kẻ trị vì tốt hơn. Và hắn làm việc rất có hiệu quả nữa! Ta chưa thấy hắn để lãng phí một phút nào kể từ khi chúng ta đến đây.”
 
“Taiho—“
 
“Hắn ta dũng cảm, giàu sức thuyết phục, hiểu biết đường lối, và rất rộng rãi đối với dân chúng của mình. Ta cũng suýt đã nghĩ rằng nên giao mọi thứ lại cho hắn như hắn đã nói.”
 
Ribi rướn tới, vẻ mặt bối rối. “Taiho, hạ quan có nên nghĩ là ngài đang đùa?”
 
“Có thể là không.”
 
“Tại sao ngài lại nói một điều như vậy? Ngài không tin vào Vương thượng — người mà chính ngài đã lựa chọn hay sao?”
 
“Nó không liên quan tới chuyện tin vào một cái gì hết,” Rokuta bật cười. “Sự thật hiển nhiên là hắn là một tên ngốc.”
 
“Vương thượng hoàn toàn không hề ngu muội. Hạ quan thực sự cho rằng Vương thượng là người thích hợp nhất cho ngai vàng. Đó là lý do hạ quan phục vụ Vương thượng.”
 
“Chờ một chút — ngươi để ý tới hắn có phải không?”
 
“Taiho!” Ribi kêu lên giận giữ.
 
Rokuta rụt lại trên ghế. Tự cậu cũng biết điều đó không đúng. Nhưng mỗi ngày trôi qua, cậu lại cảm thấy áp lực lên mình đang tăng thêm. Nhiều lúc cậu chỉ muốn trêu chọc ai đó để xả hơi.
 
“Hạ quan cảm thấy rất đáng tiếc khi Taiho nghĩ rằng cần phải hạ thấp Vương thượng đến như vậy. Nếu đại nhân thấy Vương thượng là người yếu kém, tại sao ngay từ đầu ngài lại dâng ngôi vị lên cho Vương thượng?”
 
“Đừng hỏi ta.” Rokuta chĩa ngón tay lên trời. “Ngươi phải lên gặp Thiên Đế ấy.”
 
Ribi thở dài và ngồi thẳng dậy. “Khi hạ quan nhậm chức mục bá, Vương thượng đã đích thân xin lỗi hạ quan.”
 
“Shouryuu xin lỗi ai đó? Chuyện mới đấy.”
 
“Vương thượng đã nói các châu hầu không phải là người của ngài, và nếu quyền hạn của họ bị hạn chế, họ sẽ chống lại ngài.”
 
––––––––––––––––––
 
“Cho dù vậy,” vị vương nói, “trẫm cũng không thể buông cương cho họ muốn làm gì thì làm. Rồi sẽ đến ngày những người đó phải bị bãi miễn. Nhiều kẻ sẽ không đồng tình và điều quân chống đối lại triều đình. Trẫm không lo về những tên tham quan ăn phần từ tiền thuế, nhưng hãy để mắt đến quân đội của họ; nếu ngươi nhận thấy bất cứ sự tăng cường nào về quân lực, nó phải bị chặn lại.”
 
Vương thượng đã đến tận tư gia của cô để nói điều này.
 
“Khi đến lúc phải thay đổi các châu hầu, trẫm tin rằng sẽ có một sự kháng cự mạnh mẽ. Chúng ta cần người ở bên trong — trong các châu thành và châu cung — để giám sát mọi việc thật kỹ càng, không để chúng làm trái lại Thái Cương và tập hợp nhiều binh lính hơn số lượng cần thiết cho việc trị an hay thông đồng với các châu hầu khác.”
 
“Vương thượng tin tưởng giao cho thần một nhiệm vụ trọng yếu như vậy sao?” Ribi cúi thấp người với lòng biết ơn.
 
Ribi vốn là một quan chức phụ trách việc xét xử trong ti Hình, danh phận chỉ là một Hạ đại phu. Được thăng lên làm Khanh bá là một vinh dự lớn quá bất ngờ đối với cô.
 
Nhưng Shouryuu đã lắc đầu. “Đừng tạ ơn trẫm. Nếu một châu hầu phản loạn, các quan sẽ là người phải đứng mũi chịu sào. Để ngươi tới đó cũng tương đương với… mong đợi rằng ngươi sẽ hi sinh chính mình khi cần thiết. Trẫm có rất ít người có thể tin tưởng ở đây, trẫm không muốn mất đi ai cả, nhưng trẫm không còn ai khác để gửi đi.”
 
Ribi im lặng. Cô nhìn nét mặt nghiêm nghị của En Vương rồi trả lời. “Vậy thì thần sẽ tới Gen, tâu Vương thượng, cho dù thần có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình đi nữa.”
 
“Trẫm phải thú thật rằng,” vị vương nói với cô, “trẫm đã trăn trở rất nhiều về việc nên để ngươi hay Shuko làm vị mục bá thứ tám. Tuy vậy, khi xem xét những nhược điểm của hai ngươi, trẫm cảm thấy ngươi là người thích hợp hơn cả cho vị trí này. Shuko trông có vẻ bình tĩnh và tự chủ, nhưng anh ta chỉ giấu sự nóng vội của mình dưới một lớp mặt nạ mỏng. Trẫm không thể để anh ta tới Châu cung của Gen và tin tưởng rẳng anh ta sẽ chỉ báo cáo về cho trẫm chứ không dính dáng vào những việc không nên. Shuko quá thiếu kiên nhẫn.”
 
Ribi gật đầu. “Vâng, thưa Vương thượng.”
 
“Vậy là ngươi sẽ nhận nhiệm vụ này?”
 
“Đó là một vinh hạnh lớn cho thần.”
 
Shouryuu hơi gật đầu và cảm ơn cô với giọng trầm nặng nén đau đớn. Đó là giây phút Ribi thực sự hiểu rằng mình sẵn sàng chết vì vị vương thượng này.
 
* Tức là thấp hơn Itan một bậc.
 
––––––––––––––––––––
 
“Câu chuyện hay đấy,” Rokuta nói nhỏ.
 
Ribi chăm chú nhìn cậu. “Đó là lần đầu tiên hạ quan thấy Vương thượng kiên quyết như vậy. Vương thượng không khờ dại, cũng hoàn toàn không vô trách nhiệm. Ngài suy xét mọi quyết định của mình rất cẩn thận và luôn làm những gì cần phải làm. Có thể vấn đề là Vương thượng không để lộ điều đó ra ngoài?”
 
“Ta e là ngươi đánh giá hắn quá cao.” Rokuta yếu ớt cười. “Nếu Shuko và những người khác nghe thấy những gì ngươi vừa nói, họ sẽ lăn ra mà khóc đấy. Ta chắc chắn họ không thiếu chuyện để kể cho ngươi biết rằng làm việc bên cạnh tên đó ngày qua ngày khổ cực đến mức nào đâu. Hắn không bao giờ vào triều. Không bao giờ nói cho ai biết là mình đi đâu. Gần như chẳng để lọt tai lời khuyên nào. Và khi đã quyết định làm việc gì, hắn cứ thế tiến hành mà không bàn bạc với ai hết.”
 
“Nhưng Vương thượng chưa từng sai lầm đúng không ạ? Itan có thể khiển trách ngài luôn tỏ vẻ vô tâm, nhưng chính nhờ sự rộng rãi phóng khoáng đó mà chúng ta mới có thể tiếp tục cố gắng trong suốt những năm qua mà chưa từng mất đi hi vọng.”
 
“Ta đã nói rồi, ngươi quá bao dung với hắn.”
 
Ribi buồn bã lắc đầu. “Tại sao đại nhân lại nói vậy? Hạ quan rất buồn khi ngài luôn nói về Vương thượng một cách đầy hoài nghi như thế này, cho dù đại nhân không thật lòng đi nữa.”
 
“Ribi, ngươi biết ta…”
 
“Vương thượng không phải là tai họa của En như ngài nói, thưa Taiho. Hạ quan tin tưởng vào điều đó. Từ hàng trăm triều thần, Vương thượng đã chọn ra những người giỏi nhất, đặt họ vào những vị trí thích hợp nhất. Hạ quan không cho rằng đó là việc làm của một kẻ khờ.”
 
“Nơi thích hợp với họ? Có thể điều đó đúng trong trường hợp của ngươi, nhưng nhiều lựa chọn đã khiến không ít người phải nhướn mày. Itan và Shuko chỉ thuộc hàng Đại phu, vậy nhưng hắn cho hai người họ rất nhiều đặc quyền.”
 
Ribi lại lắc đầu. “Bằng cách đó, Vương thượng đã giữ được mặt nước cho lặng. Không thiếu kẻ có thể ghen tức với sự thăng tiến của người khác đến mức quên nhiệm vụ của mình đối với đất nước. Nhờ việc trao thêm cho họ trách nhiệm nhưng không nâng cao về phẩm cấp, Vương thượng đã giữ họ ở ngoài tầm mắt những quân đố kỵ. Mặc dù được thăng làm mục bá, ở đây hạ quan nằm xa khỏi cả tầm mắt lẫn tâm trí của tất cả triều thần trong cung. Vì vậy nên triều đình mới không bị rối loạn bới những tranh cãi và bày mưu tính kế nhỏ mọn.
 
“Có thể là thế, nhưng…”
 
“Quan Đại bộc chỉ là một Trung đại phu, nhưng vị trí quản lý vùng sơn dã và ruộng đồng của ngài ấy là hết sức trọng yếu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngân sách dành cho việc trị thủy bị thu vào túi một tham quan? Đê điều xây một cách rẻ mạt trong vội vã không thể trụ nổi qua một đợt lũ. Địa quan là nơi Itan đại nhân có thể làm được nhiều nhất cho dân chúng. Phía trên ngài chỉ có quan Tiểu tư đồ và quan Đại tư đồ. Cả hai người bọn họ đều là những kẻ hèn nhát không bao giờ dám mạo hiểm chức vụ của mình bằng những mưu đồ xấu. Đại nhân có thấy không? Không ai có thể ngăn Itan làm việc của mình cả. Đó là lý do giờ đây vương quốc En có thể xanh tươi được thế này.”
 
Rokuta chỉ im lặng.
 
“Về phần Shuko, ngài ấy là một triêu sĩ, một Hạ đại phu; nhưng quan triêu sĩ là người có thể khai án đối với bất cứ quan chức ngoại triều nào, bao gồm cả các châu hầu, và Shuko đại nhân là người duy nhất có thể trực tiếp thượng tấu lên Vương thượng theo cách này. Còn Seisho, Seisho ở bậc xạ sĩ, nhưng trong cả Hạ quan, ngài ấy ở gần bên Vương thượng nhất. Bằng việc giữ Seisho bên mình, Vương thượng có thể tin tưởng được an toàn khỏi những kẻ phản bội tiềm năng. Và để loại trừ mọi sự ngăn cản đối với công việc của Shuko và Itan, Vương thượng đã bổ nhiệm toàn những kẻ đần độn không biết gì vào các chức vụ phía trên họ.”
 
“Ribi, đừng nói nữa,” Rokuta thở dài, nhưng vị mục bá không chịu.
 
“Vương thượng đã để Itan đại nhân làm đại bộc, đúng không ạ? Mặc dù có trách nhiệm thu thuế, ngài ấy không trực tiếp cai quản đất đai. Vì vấn đề này mà hơn nửa tiền thuế thu được chịu biến mất vào túi bọn tham nhũng. Chúng quả quyết rằng đất nước chưa sản xuất được gì kể từ khi Vương thượng lên ngôi, rằng Vương thượng chưa cho En nổi một hạt thóc nào. Nhưng Vương thượng biết rõ hồi sinh đất sản xuất mới là vấn đề cần ưu tiên hàng đầu, vậy nên ngài mới đặt Itan đại nhân vào vị trí kia. Taiho không nhận ra tấm lòng quan tâm của Vương thượng đối với dân chúng qua việc này ư?”
 
“Ta không nói Shouryuu là kẻ bạo ngược hay gì đó tương tự. Ta biết hắn không như thế. Vấn đề là hắn là vương.”
 
Ribi thở dài nặng nề. Thắp mắt nhìn xuống, cô ngồi im lặng. Rồi cô mỉm cười nhìn đứa bé sơ sinh, nhẹ nhàng vỗ về nó trước khi đặt nó xuống sàn. Cô đứng dậy. “Taiho, xin đừng quên rằng sự hoang phế của đất nước đã mang đến đau thương cho hàng vạn người, chỉ riêng việc Vương thượng đăng quang thôi đã mang lại hi vọng cho tất cả người dân của En.”
 
Cô bước đến sau lưng Rokuta. Cậu quay lại xem cô định đi đâu, nhưng cô đã đưa tay ra giữ lấy vai cậu.
 
“Ribi?”
 
“Ngài đã chọn Vương thượng. Ngài đã chọn Shouryuu chứ không phải Atsuyu.”
 
“Ribi, ta biết…”
 
Không phải ta không tin tưởng Shouryuu. Ta chỉ không tin vào tất cả bọn cai trị!
 
“Người dân đã mong chờ tân vương của En quá lâu rồi. Họ cần Vương thượng, cần Shouryuu.”
 
“Ta hiểu điều đó, tuy vậy—”
 
“Chỉ nay mai thôi, Vương sư sẽ đến Ganboku.”
 
Một lần nữa, Rokuta cố quay người nhìn, nhưng Ribi đã luồn tay qua dưới nách cậu và dùng hai tay giữ đầu cậu từ phía sau để cậu ngồi yên. Bàn tay trắng mảnh mai của cô lướt qua mắt cậu.
 
“Ribi?”
 
“Đại nhân phải hồi cung thôi,” cô nói và đưa tay lên trán Rokuta. Trước khi cậu kịp phản kháng, Ribi đã bứt đứt viên đá trắng. Một tiếng đứt lớn không ngờ vang lên, và sợi dây đỏ rơi xuống sàn.
 
––––––––––––––––––––
 
“Chúng đến rồi ư? Nhanh hơn ta tưởng đấy!
 
Atsuyu nhìn xuống thế giới bên dưới làn nước của Vân Hải. Kouya bước tới sau lưng chủ nhân của mình. Xa xa phía dưới, dòng sông Rokushui uốn lượn qua thành phố; ở bờ bên kia, cách một vùng đầm lầy, cờ hiệu của Vương sư tung bay lên như những ngọn cây nhấp nhô nhiều màu sắc trên núi.
 
“Cuối cùng thì cũng bắt đầu.”
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi họ bắt giữ vị Taiho làm tù binh. Vương sư đã tập hợp nhanh hơn Atsuyu dự liệu, lúc này họ đã đến sát cửa ngõ Ganboku. Một khi đạo quân chủ lực của họ vượt qua sông, chiến tranh chắc chắn sẽ nổ ra.
 
“Xin thứ lỗi cho hạ quan mạo muội, thưa đại nhân.”
 
Đó là quan Châu tể Hakutaku. Atsuyu quay lại và thấy ông đang quỳ trên nền gạch, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
 
“Có chuyện gì?”
 
“Dân chúng dưới thành đang rất dao động. Họ nói rằng đại nhân là kẻ nghịch tặc mưu đồ cướp ngôi.”
 
Atsuyu cười lớn. “Ta đề nghị phế bỏ quyền lực của vương và cai trị thay hắn ta. Đó không gọi là cướp ngôi thì là gì?”
 
“Nhưng binh lính cũng đang bàn tán, thưa đại nhân. Hạ quan e rằng đã có nhiều kẻ đào ngũ rồi. Hạ quan rất lo ngại về vấn đề kỷ luật quân đội.”
 
Atsuyu bước tới gần Hakutaku. Đứng thẳng trước mặt ông, anh nói “Ngươi biết đây là một cuộc nổi dậy, Hakutaku. Sao? Tự nhiên ngươi lại trở nên hèn nhát ư?”
 
“Thưa không — nhưng đại nhân, binh lính họ chưa từng biết gì về chuyện này. Giờ Vương sư đã tới, nhiều người trong số tân binh bắt đầu thấy run chân.”
 
“Chúng ta đều đã biết điều này sẽ xảy ra.”
 
“Đại nhân, người có chắc hành động của chúng ta là chính đáng không?”
 
Atsuyu nhíu mi. “Ngươi muốn quay lưng lại phải không Hakutaku?”
 
Vị châu tể vẫn quỳ rạp trên sàn. Kouya đứng gần đó, im lặng quan sát. Cậu có thể hiểu được sự rối loạn trong lòng ông.
 
Mặc dù không ai trong số các quan lại thân tín của Atsuyu bàn về việc này trước mặt các quan khác hay binh lính, tình hình đã chuyển biến xấu một cách rõ ràng. Quân số của Vương sư lớn hơn dự trù của họ rất nhiều.
 
Khi rời khỏi Kankyuu, Vương sư chỉ có bảy nghìn năm trăm quân; các quan lại của Gen đã vui mừng vỗ vai nhau vì một chiến thắng cầm chắc trong tay. Châu cung ở đây là một pháo đài kiên cố gần như bất khả xâm phạm. Vương sư cần có quân số lớn hơn thế nhiều lần để có thể bao vây nơi này, và phe phòng thủ có lợi thế địa lý rất rõ ràng. Làm sao họ có thể thua được?
 
Atsuyu lạnh lùng nhìn Hakutaku. “Hiện giờ chúng có bao nhiêu quân?”
 
“Hạ quan được tin rằng con số đã lên tới gần hai vạn, thưa đại nhân.”
 
“Cái gì?” Atsuyu trừng mắt. “Vậy là thêm tới ba nghìn so với báo cáo trước cho ta!”
 
Hakuta gật đầu, vẫn quỳ trên sàn.
 
“Ba nghìn?” Kouya lẩm bẩm. Vương sư càng đi càng lớn lên. Phần lớn những người đi theo là dân thường từ các thị trấn lân cận, những người vẫn còn cầm cuốc trong tay khi tới. Tuy lúc đầu sự tập trung này chỉ là trò đùa bất tận cho các quan lại của Gen, khi lực lượng ấy vượt qua con số một vạn, nụ cười đã dần héo đi trên môi họ.
 
Trong lúc đó, người dân Ganboku bắt đầu lo lắng. Tin đồn truyền ra rằng quan Lệnh doãn có ý đồ soán ngôi và vương quốc sẽ một lần nữa bị san phẳng. Những kẻ từng lớn tiếng ủng hộ Atsuyu nhất giờ đột nhiên bắt đầu xầm xì chỉ trích ngài khi chúng tin rằng xung quanh mình không có ai. Thậm chí một số châu quan còn công khai phê bình cách làm của Atsuyu. Những châu ở không xa Ganboku mấy đã cam kết hỗ trợ Vương sư, và có lời đồn kể rằng các lộ đạo giờ đã đầy ắp người từ các châu khác tới gia nhập Vương sư trong cuộc bao vây thủ phủ của Gen.
 
“Chúng hạ quan đã nhận được tin từ Kankyuu báo rằng quân đội đồn trú tại Sei hiện đã vượt quá ba vạn.”
 
“Không thể nào,” Atsuyu rủa thầm. Gương mặt anh đanh lại. “Chuyện gì xảy ra với Kou vậy? Tại sao họ không tấn công Vương sư?”
 
Hakutaku hạ thấp đầu. Mặc dù người của ông rêu rao khắp nơi rằng Châu sư của Gen có tới một vạn hai nghìn năm trăm quân, trên thực tế họ chỉ có tám nghìn người. Trong số đó, ba nghìn được mượn từ Châu sư của Kou, và ba nghìn còn lại được tuyển thêm bằng quân dịch ở Ganboku.
 
Kế hoạch đã vạch ra là chờ tới lúc Vương sư giằng co ở Ganboku, một nửa Châu sư của Kou sẽ tấn công từ phía sau trong khi nửa còn lại đánh vào Kankyuu.
 
“Châu hầu của Kou đã được triệu tới Kankyuu, thưa đại nhân. Ngài ấy đã được bổ nhiệm làm quan trủng tể.”
 
“Ta chưa từng nghe tin về việc đó! Người của chúng ta ở Kankyuu đâu? Hắn đang làm trò gì vậy?”
 
“Hạ quan xin lỗi. Có vẻ như họ đã chậm trễ trong việc báo tin.”
 
“Ngu xuẩn!”
 
Nếu có thể, Hakutaku cũng đã mắng một câu như vậy. Khi liên lạc từ Kankyuu bị gián đoạn một cách bí ẩn, ông đã nghi ngờ và cho người tới kiểm tra, chỉ để phát hiện rằng cơ sở của họ ở kinh thành đã dừng gửi báo cáo về Gen — một cách cố ý.
 
Những tin đồn về việc xóa bỏ ngôi vị của Hoàng thượng là thế nào? Tôi chỉ biết là Gen muốn đứng lên giành quyền tự trị chứ chưa từng nghe về việc bắt cóc Taiho hay đe dọa sự sinh tồn của đất nước như thế này!”
 
Nói rồi, anh ta khước từ có thêm bất dính dáng nào tới sự phản nghịch cử Gen và mang tất cả người của mình gia nhập Vương sư, để lại sứ giả của Hakutaku về chuyển lời.
 
“Có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp vai trò của ngai vàng và tầm ảnh hưởng của Thiên Mệnh.”
 
“Ngươi muốn nói về vai trò và tầm ảnh hưởng của thứ đã cho phép Kyou Vương cai trị bừa bãi vương quốc chúng ta?”
 
“Hạ quan biết Thiên Mệnh đã từng rơi vào tay kẻ hôn quân, nhưng người dân tin vào sức mạnh của
nó. Mọi người cảm thấy tân vương đang mang tới một thời đại hứa hẹn. Có thể nó chưa thực sự hiện diện, nhưng họ tin nó sẽ tới. Giờ Gen bị nhìn như những kẻ đi ngược lại hi vọng ấy. Đại nhân cần hiểu rằng rất có thể chúng ta sẽ mất đi sự ủng hộ từ phía dân chúng.”
 
“Hakutaku!” vị Lệnh doãn gầm lên.
 
Ngay lúc ấy, Kouya nghe thấy một tiếng động căng như tiếng cung đứt trong túi áo mình. Cả người cậu sững lại; Atsuyu và Hakutaku quay lại nhìn.
 
“Cái gì vậy?”
 
Kouya cảm thấy máu như rút hết khỏi mặt mình. “Là Xích tác điều, thưa đại nhân. Nó đứt rồi.”
 
“Sao kia?”
 
“Hạ quan xin đi kiểm tra ngay lập tức.”
 
Cậu quay phắt người nhảy lên lưng con quái vật đang chờ sẵn.
 
––––––––––––––––––––
 
“Rokuta!” Kouya kêu lên, hấp tấp lao vào phòng giam. Vừa bước vào chân cậu liền khựng lại.
 
Căn phòng trông như vừa trải qua một cuộc tàn sát. Dù đã quen với cảnh thịt nát xương tan khi sống quanh Đại, Kouya vẫn phải giật mình lùi lại đầy kinh hãi.
 
Rokuta ngồi sụp trên sàn nhà, gương mặt sửng sốt đến ngây dại. Cố lấy lại bình tĩnh, Kouya bước về phía vị kirin, nhưng con quái vật sau lưng cậu rít lên.  Đừng lại gần. Kouya mặc kệ lời nó và vội tiến tới; nhưng con vật đã quặp lấy cổ áo cậu giữ lại. Vừa lúc đó, hàm răng của một con quái vật khổng lồ trồi lên từ sàn nhà; con tenken giật Kouya về phía sau ngay khi những chiếc răng nhọn hoắt hướng thẳng về phía cậu.
 
“Rokuta!”
 
Ba con sói đen đứng chắn giữa bọn họ và hai cánh tay trắng dài vươn lên từ sàn nhà. Đại bước tới chắn trước Kouya, nhe nanh gầm gừ. Cậu lại cố hét to hết sức có thể để gọi Rokuta. Cuối cùng vị kirin cũng nhìn lên.
 
“Rokuta! Dừng shirei của cậu lại!”
 
Rokuta ra lệnh bằng một giọng yếu ớt và đứt quãng. “Rikaku, đủ rồi.”
Con shirei phản đối, nhưng Rokuta lắc đầu. “Đủ rồi. Ta không muốn nhìn thấy máu đổ thêm nữa.” Đôi mắt cậu từ từ ngước lên cho đến khi dừng lại ở Kouya. “Kouya… Giúp mình với.”
 
Kouya kiên quyết bước tới. Cậu chạy lại bên Rokuta. Những con shirei tránh đường cho cậu rồi lần lượt biến mất.
 
“Rokuta, cậu có sao không?”
 
Cậu đặt một tay lên bờ vai ướt đẫm máu của vị kirin và thử giúp bạn mình đứng dậy, nhưng Rokuta không nhúc nhích. Cơ thể cậu cứng đờ như một tảng băng.
 
Kouya nhìn quanh cho đến khi thấy thi thể của Ribi. Cậu cúi xuống nhặt viên đá vấy máu từ bàn tay cô rồi nâng nó đặt lên trước trán Rokuta.
 
“Không, Kouya. Đừng.”
 
“Ngồi yên đi. Mình buộc phải làm việc này.”
 
“Kouya…”
 
Kouya chuẩn bị buộc sợi dây đỏ quanh đầu Rokuta thì một giọng nói vang lên từ bóng vị kirin.
 
“Xin đừng làm vậy.”
 
Đó là giọng một người phụ nữ. Trong một khoảnh khắc, Kouya đã nghĩ đó là Ribi, một cơn ớn lạnh chạy khắp sống lưng cậu.
 
“Phong ấn sừng của Taiho lâu thêm nữa sẽ rất nguy hiểm cho ngài ấy.”
 
“Ngươi là shirei của cậu ấy.”
 
“Tôi xin ngài, mọi vết máu phải được rửa sạch. Chúng rất độc đối với Taiho.”
 
“Nhưng…”
 
“Nếu không có gì đe dọa trực tiếp đến Taiho, chúng tôi sẽ không tấn công ai cả. Xin ngài đấy.”
 
Kouya do dự, rồi cậu nhận thấy bàn tay vô lực Rokuta đưa lên khi cậu định buộc sợi dây đã ngã xuống. Vị kirin đã bất tỉnh.
 
––––––––––––––––––––
 
“Ribi đã chết?”
 
Kouya gật đầu. Cậu vừa quay lại báo cáo với Atsuyu. “Hạ quan tin rằng quan Mục bá đã tự mình cắt sợi dây.”
 
Atsuyu chớp mắt, ngẩn người ra một lát. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. “Tại sao? Tại sao phải làm đến mức đó? Taiho thế nào rồi?”
 
“Taiho đang bất tỉnh. Hạ quan đã cho người tới lau máu cho ngài ấy.”
 
“Đại nhân sẽ không sao chứ?”
 
“Vâng.”
 
Shirei của Rokuta đã chỉ dẫn rằng phải dùng nước từ Vân Hải để rửa máu. Kouya đã dặn kỹ những người hầu việc này trước khi đến đây.
 
“Sừng của đại nhân đã được phong ấn lại chưa?”
 
Kouya nhìn xuống chân. “Hạ quan đã phong ấn rồi thưa ngài.”
 
“Nó sẽ không có ảnh hưởng lâu dài tới Taiho chứ?”
 
“Đại nhân không được khỏe, nhưng ngài sẽ bình phục. Chúng ta không thể làm gì hơn.”
 
Atsuyu thở dài. “Ngươi đã nói với ta rằng không kirin nào có thể bỏ trốn chừng nào mạng sống của ai đó còn bị nắm giữ, không phải sao?”
 
Mắt Kouya vẫn dán xuống sàn. “Hạ quan xin thứ lỗi. Hạ quan đã làm ngài thất vọng.”
 
“Ta đoán về cơ bản Taiho đã không phá phòng giam để ra ngoài. Nhưng ngươi là người chịu trách nghiệm trông giữ Taiho. Tại sao ngươi không cho một người canh gác trong phòng?”
 
“Hạ quan đã không nghĩ đến điều đó.”
 
Atsuyuu lại thở dài. “Thôi được rồi. Không có tổn thất lớn nào xảy ra… nhưng hãy đảm bảo rằng chuyện này sẽ không lặp lại.”
 
“Vâng, thưa đại nhân.”
 
“Đại nhân!” Một giọng nói vang lên sau lưng họ; Hakutaku bước tới. “Hạ quan mong rằng qua việc này đại nhân có thể thấy được sức nặng thực sự của ngai vàng?”
 
“Hakutaku?”
 
“Ribi đã hi sinh chính mình.  Đại nhân có nghĩ trong các quan lại của chúng ta có ai có thể làm một việc tương tự vì Gen không? Chúng ta sẽ không bao giờ biết được quan Mục bá đã vứt bỏ mạng sống của mình đi vì con người của Vương thượng hay vì những gì mà Vương thượng đại diện. Dù thế nào đi nữa, chúng ta buộc phải nhìn nhận ý nghĩa ẩn sau hành động này. Vị vương này có thể khiến Ribi tình nguyện chết vì ngài ấy. Đại nhân không nhận thấy trọng lượng của ngai vàng sao?”
 
“Hakutaku!”
 
“Bao nhiêu người đã tới Ganboku để chiến đấu vì tin rằng chính nghĩa thuộc về đại nhân và bao nhiêu người đã tụ tập lại để tấn công Gen? Hạ quan có thể trả lời được câu hỏi thứ hai: dưới kia có gần một vạn quân, và con số ấy đang tăng lên từng ngày.”
 
“Vậy để ta hỏi ngươi điều này,” Atsuyu cố gắng kiềm chế sự giận dữ trong giọng nói. “Ngươi muốn ta phải làm thế nào? Ngươi biết rõ hơn ai hết chúng ta không còn đường thối lui nữa!”
 
“Xin hãy để hạ quan tới Kankyuu. Hạ quan xin hi sinh tính mạng vì ngài, thưa đại nhân.”
 
“Và ngươi cho rằng Vương thượng sẽ chấp nhận sự trao đổi đó? Nực cười!”
 
Hakutaku rụt lại và quỳ trên sàn.
 
“Thất bại của chúng ta vẫn chưa chắc chắn, vậy mà ngươi đã than khóc như thể giờ tận sắp tới gần. Hãy xuống núi nói chuyện với dân chúng, giải thích để họ hiểu rằng ta mới là người đúng – ta mới là người luôn chăm lo cho đời sống của họ. Hãy hỏi lại họ xem ai mới là người sai lầm. Hỏi xem họ nghĩ thế nào về một vương thượng chỉ ham muốn ngôi vị và để cho việc cai trị mục ruỗng?”
 
“Đại nhân…”
 
“Không. Ta là người đúng. Ngươi phải giải thích điều đó cho họ, người dân của Ganboku sẽ hiểu. Ta đồng ý rằng việc bắc cóc Taiho là sai trái, nhưng Taiho chưa hề phản đối và đòi tự do, đúng không? Trái lại, ngài hiểu tình cảnh của chúng ta và giờ đã tự nguyện ở lại Gen.”
 
“Vâng, thưa đại nhân.”
 
“Ta cho rằng hoàn cảnh của việc bắt cóc Taiho là rất… không may. Nhưng hãy nhìn nó theo một hướng khác! Tấn công Kankyuu sẽ mang lại tổn hại khôn lường. Dân chúng hẳn phải hiểu rằng hành quân qua một quãng đường dài như vậy không phải là một lựa chọn cho chúng ta. Ta cũng không muốn tăng cường trưng dịch. Ta sẽ không buộc những người nông dân phải rời bỏ ruộng đồng để cầm vũ khí.”
 
 
––––––––––––––––––––
 
Mùi máu tanh thật nồng nặc, Rokuta nghĩ. Cậu cảm giác như mịnh vừa bị ném vào một bể nhầy nhụa những thứ ấy vậy – mùi hôi thối và chết chóc bám lấy cậu, làm cậu ngạt thở và ứa nước mắt.
 
Những con sóng vẫn xô vào bờ, ẩn các xác chết dồn lên chân bức tường dựng đứng của pháo đài trên đảo. Những người bên trong tha thiết muốn chôn cất những xác người ấy, nhưng họ biết mình sẽ bị quân Murakami nhằm bắn nếu xuống gần bờ nước. Trong lúc đó, quân Murakami háo hức ở bên ngoài chờ đợi một cơ hội để ập vào những công sự và lấy đầu kẻ thù, trong lòng cũng biết rằng một hành động áp sát sẽ chỉ mang đến những trận mưa tên mưa đá đổ xuống đầu, làm tăng thêm số binh sĩ bị thương.
 
Mùi tanh tưởi nương theo gió xộc vào tận các gian phòng trong pháo đài. Rokuta thử nhắm mắt lắc đầu để xua mùi đó đi lần thứ một nghìn. Cậu thấy cả người nôn nao; đã mấy ngày nay cậu phải chịu đựng một cơn sốt cao. Có tiếng thở dài sau lưng cậu.
 
“Sao vậy? Cuối cùng ngươi vẫn không đi ư?”
 
Giọng nói vừa sáng rõ vừa bình thản – một giọng mà chỉ Naotaka mới có thể có. Rokuta quay lại nhìn vị thủ lĩnh ngư dân đang đứng sau lưng mình với một thanh kiếm gác trên vai.
 
“Vậy mà ta đã cho ngươi tiền đi đường vì nghĩ rằng ngươi sẽ cần. Lẽ ra ta phải cử người theo dí kiếm bắt ngươi rời đi. Xét theo sự căm ghét của ngươi đối với máu me mà nói, quyết định của ngươi khá kỳ lạ đấy.”
 
Trong pháo đài, những người dân thị trấn không kịp bỏ trốn đứng co cụm lại thành từng đám; gương mặt họ mang đầy vẻ sợ hãi. Một vài người nhìn thấy Naotaka nói chuyện với cậu bé Rokuta bèn nhích gần lại, nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi.
 
Naotaka nhếch mày. “Thế nào? Sao phải dài mặt ra vậy? Chuyện gì phải đến sẽ đến. Chuẩn bị sẵn tinh thần là điều tốt, nhưng không cẩn tỏ ra ủ ê đến vậy,” hắn nói.
 
“Xin lỗi, nhưng như thế là ngu ngốc,” một cụ già lầu bầu.
 
“Ngu ngốc, nhưng đúng. Nếu kết cục là không thể thay đổi cho dù cụ có lo lắng hay không thì cứ lo nghĩ làm gì?” Naotaka mỉm cười nhìn ông. “Nếu cụ cứ căng thẳng như vậy thì đến lúc cần chạy cụ sẽ thấy chân nặng không nhấc nổi cho xem. Hãy thả lỏng người ra. Mọi chuyện rồi đâu sẽ vào đấy.”
Naotaka cười lớn, những người xung quanh hắn bị ảnh hưởng bởi tinh thần lạc quan và cũng định tâm hơn.
 
“Có thể chúng ta không còn nhiều lương thực, nhưng bữa tới mọi người hãy ăn cho no. Ta sẽ chuẩn bị xuồng để rời khỏi đây, ta không muốn có người yếu đến mức không ngồi vững nổi.”
 
Những người ở đây đều là những cụ già chân đã yếu không thể chạy nhanh được. Vậy mà sự bình thản trong giọng nói của Naotaka và nụ cười của hắn đã khiến họ cảm thấy thoải mái, đến mức một ông cụ còn đùa rằng ông ta vẫn thừa sức chèo thuyền, chưa nói đến vung kiếm.
 
“Tốt tốt,” Naotaka nói và giơ một tay lên. “Nếu có ai cần gì thì cứ nói với ta. Ta không thể hóa gạo ra từ không khí, nhưng ta sẽ làm những gì có thể.”
 
“Hà, ngươi thì được tích sự gì chứ,” một bà già nói vào, nhưng Naotaka chỉ phẩy tay cười lớn rồi quay bước về phía tháp canh.
 
Rokuta nhanh chóng bám theo sau.
 
“Này—“
 
“Lại là ngươi? Ta nói trước, chỗ ta đang tới không có gì hay ho mà nhìn đâu. Nếu phúc không lớn, ngươi có thể được bọn Murakami tặng cho một mũi tên đấy.”
 
“Ngươi có kế hoạch gì không? Có thật là họ sẽ thoát được khỏi đây không?”
 
“Kế hoạch? Đương nhiên là không. Thị trấn đã bị chiếm. Chúng ta không có đường nào để rút lui mà cũng không có kho tàng dự trữ.”
 
Tới điểm quan sát, Naotaka nhìn qua mặt nước về phía đống đổ nát trên bờ. Tất cả những gì còn đứng trụ được từ trận cháy trước đã bị gom lại làm củi cho đợt đốt tiếp theo. Khói bốc lên cuồn cuộn từ một vài điểm trên sườn đồi. 
 
“Các đợt tấn công của chúng đã giảm đi. Rất hợp lý. Cần gì phải phí công khi chỉ cần bao vây và chờ chúng ta hết lương thực? Khỏi cần bàn cãi, đó chính xác là điều chúng đang chờ đợi.”
 
“Ngươi có đủ lương thực cho mọi người không?”
 
Naotaka bật cười cay đắng. “Không được lâu nữa. Pháo đài này được thiết kế để nhận tiếp tế từ đất liền. Cho dù có tiết kiệm thì cùng lắm chúng ta chỉ ở lại đây được thêm hai tuần. Ta vẫn luôn nhắc cha ta phải để ý vấn đề hậu phương, nhưng ông ta vốn chẳng bao giờ quan tâm đến binh pháp.”
 
Vị chủ nhân quá cố của gia tộc Komatsu là một người chỉ thích những thú vui phong nhã. Lo lắng cho chuyện giáo dục trong gia đình, ông đã mời các danh sư từ kinh thành về dạy chơi nhạc và ca múa cho tất cả gia nhân trong lâu đài. Mẹ của Naotaka, một người đã mất khi vẫn còn trẻ, và tất cả các thị thiếp trong lâu đài đều đến từ kinh thành – ít nhất thì họ luôn cố làm ra vẻ như vậy. Ngay cả chính thất của Naotaka cũng thuộc dòng dõi danh giá; chỉ có mình Naotaka là xuề xòa một cách cá biệt trong gia đình.
 
“Dĩ nhiên, với nhiều người từ thị trấn ra thế này, ta cho rằng chúng ta sẽ không cầm cự được lâu đến thế đâu. Cần phải tìm một lối thoát trước khi mọi người cùng đường đến mức lôi dải rút ra nhai.” Naotaka nhíu mày. “Ta đã gửi thư xin đầu hàng nhưng chưa thấy bọn Murakami trả lời gì – mà bọn chúng hẳn là rất chắc chắn về việc có thể tiêu diệt chúng ta. Dự định của chúng đã quá rõ ràng… Cũng không phải là ta không hiểu được, dù sao thì chúng vốn cũng xuất thân từ cướp biển mà ra.”
 
“Cướp biển? Chuyện đó thì liên quan gì?”
 
“Lúc này chúng ta chỉ có vài người đàn ông, còn lại thì chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, nhưng dân cướp biển không bao giờ mất cảnh giác. Những phụ nữ và trẻ em ấy có thể điều khiển một con thuyền thành thạo như bất cứ người đàn ông nào; bàn tay của một lão đánh cá già nhất cũng vẫn nhớ cảm giác nắm chuôi kiếm, tai ông ta vẫn còn gợi lại được tiếng thép va chạm. Họ vẫn có thể chiến đấu một cách mạnh mẽ là đằng khác. Cho dù chúng ta có đầu hàng vô điều kiện và trở thành nô lệ cho chúng, chúng vẫn sẽ không thể an giấc về đêm. Vấn đề luôn khác hẳn khi tranh chấp xảy ra trên mặt nước chứ không phải mặt đất. Không, ta không nghi ngờ chút nào rằng chúng muốn quét sạch chúng ta.”
 
Có phải hắn đang nói rằng mọi người đều sẽ chết không? Rokuta nhìn lên, Naotaka mỉm cười.
 
“Ta sẽ làm hết sức có thể để cứu được ít nhất là đám phụ nữ và trẻ em. Trong đó bao gồm cả ngươi – lần này ta muốn ngươi hãy chạy thoát đi như ngươi nên làm. Ở đây không có tương lai cho ai hết.”
 
“Ngươi định sẽ chết?” Rokuta liền hỏi. Naotaka phá lên cười. “Cho dù lão già Murakami có là Phật tổ đi nữa thì ta cũng không tin lão sẽ thả ta đi. Tuy vậy ta không có gì phải tiếc nuối hết. Ta đã sống một cuộc đời đủ đặc sắc rồi.”
 
“Thật sao?” Rokuta lặng lẽ hỏi; trong một khoảng khắc, nụ cười nhạt đi trên môi Naotaka.
 
“Gần như vậy,” cuối cùng hắn nói, mắt chăm chú nhìn qua thành công sự. Thị trấn của hắn đã bị thiêu hủy. Quân Murakami đang dựng trại giữa đống đổ nát. Lâu đài trên đồi gần như không còn gì ngoài một phần tường thấp đen sì muội.
 
“Họ chết rồi có phải không? Vợ con ngươi…”
 
“Ta đã bảo họ chạy đi khi có thể. Ta không nghĩ cha ta đã từng lường đến chuyện ông ta có thể thua. Ta e cho đến phút cuối ông ta cũng chưa bao giờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Lúc ta rời lâu đài, ông ta còn nhắc ta nhớ về kịp buổi tiệc thơ chiều hôm đó.” Naotaka bật cười. “Ta thấy thương cho lũ trẻ, phải… Mặc dù ta chắc rằng chúng đã thấy được an ủi phần nào vì được ở bên cha mình khi chết.”
 
Rokuta nhìn hắn. “Cha của chúng… Ý ngươi là cha của lũ trẻ là cha ngươi?”
 
“Rất có khả năng,” Naotaka đáp gọn lỏn.
 
––––––––––––––––––––
 
“Chúng ta sắp cạn lương thực. Phải đưa những người dân đi trước khi mọi người quá yếu.”
 
Rokuta vừa mang đồ ăn tới cho Naotaka. Đã là ngày thứ ba kể thừ khi pháo đài trên đảo bị cắt đứt liên lạc với đất liền.
 
“Nhưng…”
 
“Sẽ là quá muộn nếu chúng ta chờ đến khi mọi thứ đều đã cạn sạch. Ta muốn ít nhất là những người dân thường thoát đi. Họ sẽ cần lương thực mang theo để cầm cự cho đến khi tìm được chỗ trú thân. Nếu chậm trễ thêm, ngay cả việc đó chúng ta cũng sẽ không làm được.”
 
Người của Naotaka cúi đầu.
 
“Nếu mọi người cứ bị bao vây ở đây thế này, tất cả rồi sẽ chết đói. Hãy hạ thủy những thuyền còn lại đi, đưa người dân lên đó và lấy các thuyền chiến bao quanh họ. Chúng ta sẽ lập một đoàn hộ tống họ tới bờ, sau đó tạo một trận thế phòng thủ đủ mạnh để giữ chân kẻ địch cho họ có thời gian chạy thoát.”
 
Naotaka khan giọng cười. “Những ai đã thấy chán sống đều được hoan nghênh ở lại trên bờ chống cự cùng ta. Những người còn lại có thể đi theo bảo vệ người dân nếu họ bị truy kích. Một khi đã vượt qua lãnh giới, các ngươi có thể vứt bỏ các trang bị nặng và trốn vào rừng cây; mọi người có thể lần đi theo đường hươu chạy.”
 
Một ông lão có vết sẹo trên cánh tay giơ hai tay lên. “Dân chúng cần một người chỉ huy họ trên đường chạy trốn, thưa thành chủ. Người đó nên là ngài. Xin ngài hãy đi cùng họ.”
 
“Hoàn toàn không. Nếu ta bỏ chạy, toàn bộ quân Murakami chắc chắn sẽ đuổi theo và sẽ không có ai thoát được. Cũng có thể ta nên chạy theo một hướng khác. Phải lắm, hãy làm như vậy khi tuyến phòng thủ của quân ta có dấu hiệu bị xuyên thủng.”
 
Ông lão lắc đầu và cúi người. “Không, thưa thành chủ. Chúng tôi sẽ cố hết sức mình để ngăn bọn Murakami; ngài cần phải sống. Xin hãy đến kinh đô; họ sẽ hỗ trợ ngài. Rồi một ngày, khi thời cơ đến, gia tộc Komatsu sẽ lại vùng dậy. Cho đến ngày đó, thành chủ phải gắng sức và nhẫn nại vì chúng tôi. Tôi quỳ lạy xin ngài hãy trốn đi.”
 
“Ngươi nói lại vùng dậy? Tại sao ta lại phải làm việc đó?” Naotaka nghiến răng đầy phẫn nộ. “Làm sao có thể vựng dậy được một đất nước khi người dân của nó đã tứ tán hay bị giết hết? Chân lý của thời đại chúng ta là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, và chúng ta vốn là phe yếu. Giờ chúng ta còn yếu hơn trước. Ta rất tiếc khi mọi chuyện lại thành thế này, nhưng dù sao thì nó cũng đã xảy ra.”
 
“Không…” ông lão kiên quyết nhắc lại và lắc đầu. “Đúng là mọi người rồi sẽ lưu lạc khắp nơi, nhưng đó là một khó khăn tạm thời mà chúng ta buộc phải đối mặt. Nếu họ biết ngài còn được an toàn, rằng gia tộc Komatsu một ngày nào đó còn có thể hồi phục, họ sẽ còn hi vọng. Nhưng nếu ngài gục ngã, đó sẽ là kết thúc thực sự của nhà Komatsu. Tôi xin ngài hãy chọn ra một người thế thân để lãnh đạo quân ta chiến đấu, còn ngài hãy trà trộn vào đoàn dân lành. Trong lúc bọn Murakami đuổi theo chúng tôi, ngài sẽ có thể thoát lên bờ.”
 
“Đủ rồi!” Naotaka gầm lên, ông lão giật mình lùi lại.
 
“Đừng quên rằng ta là chủ nhân của đất nước này. Ta mang trên lưng gánh nặng vận mệnh của tất cả các ngươi! Làm sao ngươi dám khuyên ta bỏ rơi dân chúng của mình để chạy trốn?”
 
Ông lão gần như gieo mình xuống sàn, dập đầu lạy. “Chính vì ngài nắm trong tay tính mạng của chúng tôi mà ngài cần phải sống. Xin ngài…”
 
“Khi ta còn nhỏ, mọi người trong thị trấn vẫn gọi ta là thiếu gia và chơi đùa cùng ta, tặng cho ta tình yêu của họ. Giờ ta không thể bỏ rơi họ! Ta sao có thể nhìn vào mắt những người ấy và nói rằng họ phải chết?”
 
“Thành chủ…”
 
“Thành chủ, các ngươi gọi ta như vậy, nhưng chỉ có ta mới hiểu rõ hai chữ ấy có ý nghĩa như thế nào.” Naotaka giật giọng. “Người dân không yêu quý ta vì bản thân ta, cũng không phải họ yêu ta vì ta có khả năng lãnh đạo. Họ yêu ta chỉ vì họ biết sẽ có ngày ta trở thành chủ nhân của cái lâu đài kia, vậy thôi.”
 
“Và ngài vẫn là chủ nhân, vì vậy…”
 
“Còn các ngươi, các binh sĩ, các ngươi ủng hộ ta vì muốn tìm kiếm sự thanh thản sau khi cha ta chết, có đúng không?”
 
Đôi mắt ông lão đã ngước lên khi nãy giờ lại cụp xuống, ông cúi rạp người trên sàn.
 
“Các ngươi muốn ta trốn thoát, chỉ một mình ta, để ta có thể tiếp nối gia tộc Komatsu? Đừng có chọc cười ta! Không đất nước nào có thể đứng lên khi người dân của nó đã bị vùi sâu dưới đất. Nếu chuyện đó có thể xảy ra, ta cũng không bao giờ thèm để mắt đến một thứ đất nước như vậy. Hãy tưởng tượng ta ngồi một mình trong một cái lâu đài, làm chủ không gì cả! Đó là điều các ngươi yêu cầu ta phải làm ư? Đó là điều các ngươi muốn ư?”
 
Tất cả mọi người trong phòng lúc này đều đã quỳ xuống, không ai dám nhúc nhích.
 
“Nếu bọn Murakami muốn đầu của ta, chúng có thể lấy nó. Chỉ một đao là xong thì chắc chắn ta sẽ không thấy đau đớn gì. Nhưng những người dân của Komatsu là thân thể của ta. Mỗi người trong số họ chết đi là một mảnh thịt bị rứt khỏi người ta. Tin ta đi, nỗi đau ấy kinh khủng hơn nhiều.” Naotaka đứng dậy. Vẻ bình tĩnh đã trở lại trên gương mặt hắn. “Dĩ nhiên, cũng có thể bọn chúng chẳng ham thích cái đầu của ta chút nào. Lắc lên và nó kêu lạo xạo chẳng khác gì mấy quả bầu khô bọn trẻ đá trên đường.” Hắn cười lớn. “Để xem ta có thể đổi được bao nhiêu mạng người với quả bầu méo mó này.”
 
––––––––––––––––––––
 
Sáng hôm sau, đoàn thuyền bắt đầu rời khỏi hòn đảo nhỏ trong vịnh từ lúc tia nắng đầu tiên ló dạng. Quân Murakami đã sẵn sàng; đợt tấn công của chúng ập đến nhanh chóng và dữ dội. Đến khi những người sống sót của gia tộc Komatsu vào được tới bờ, phân nửa trong số sáu chiến thuyền của họ đã chìm dưới nước. Sau khi lên bờ, họ tổ chức một tuyến quân bọc hậu, chiến đấu rất dũng cảm để bảo toàn một đường thoát cho những người dân lành, nhưng lực lượng mỏng manh của họ không thể cầm cự được lâu.
 
Những người dân đang chạy trốn bị bao vây; và lần lượt từng người một, các binh sĩ ngã xuống.

No comments:

Post a Comment