Sunday 28 December 2014

Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 4

“Hạ quan nghe nói ngài cảm thấy không khoẻ, thưa Taiho. Hạ quan mong rằng không có gì quá nghiêm trọng?”
 
Hôm sau ngày Rokuta đến Gen, Atsuyu tới thăm những tù nhân của mình. Kouya theo sau anh bước vào căn phòng bằng đá trắng.
 
Khi tỉnh dậy, Rokuta đã thấy mình nằm trên chiếc giường ở góc phòng — hẳn là Ribi đã bế cậu* lại đây trong lúc cậu ngủ. Giờ thì Atsuyu đang quỳ cạnh đầu giường.
 
“Ta chỉ thấy chóng mặt vì máu thôi.”
 
“Hạ quan không biết nhiều lắm về kirin; liệu có sao không nếu ngài cứ để không chữa trị như bây giờ?”
 
“Ta ổn,” Rokuta nói và cố ngồi dậy. Đầu cậu vẫn còn đau vì cơn sốt dai dẳng. Ribi vội cúi xuống đặt một tay lên ngực cậu cản lại.
 
“Không, đại nhân, ngài cần nghỉ ngơi.”
 
“Đừng lo. Ta sẽ không chết chỉ vì thế này đâu. Atsuyu, nếu ngươi đã ở đây...”
 
Atsuyu cúi đầu. “Vâng?”
 
“Những gì các ngươi muốn... vài đoạn đê cho sông Rokushui phải không? Quan Toại nhân đã nói khá nhiều về vấn đề đó ở trong cung rồi. Ta nghĩ họ sẽ sớm tiến hành đắp đê thôi, dù ngươi có giữ ta lại hay không.”
 
Atsuyu nhìn thẳng vào vị kirin. “Taiho, ngài có biết có bao nhiêu dòng sông chảy qua vương quốc chúng ta không? Bao nhiêu trong số đó có hệ thống đê đủ kiên cố để đứng vững trước đợt mưa sắp tới?”
 
“Xin lỗi, ta không biết.”
 
“Hạ quan cũng không biết. Hạ quan chỉ rõ rằng Rokushui là một dòng sông lớn và bất thường; nếu nó còn không có đê, hạ quan có thể tưởng tượng rằng còn rất nhiều sông nhỏ hơn hiện nay cũng chưa được đắp đê. Đại nhân có đồng ý với khả năng này không?”
 
“Có thể là vậy,” Rokuta đáp lại và nhìn vào mắt Atsuyu. “Ngươi phải hiểu rằng En rất rộng lớn. Có nhiều thứ cần được kiến tạo, không chỉ những con sông. Chúng ta thiếu nhân lực, ta chắc chắn ngươi biết điều đó. Làm sao triều đình có thể yêu cầu những người nông dân đã vất vả vì mùa màng phải rời đồng ruộng của họ để lao động thêm được? Đất nước không thể được xây dựng lại chỉ trong một ngày.”
 
“Hạ quan hiểu điều này.” Atsuyu thở dài. “Xin hãy để hạ quan hỏi: vì sao Thái Cương lại dạy rằng cần có các châu hầu cai quản các châu và các thái thú cai quản các quận? Với việc lấy đi quyền hạn của chính quyền địa phương nhưng không tự mình kiểm soát được mọi việc, Vương thượng đang để đất nước rơi vào tình trạng vô tổ chức. Hạ quan biết chúng ta vẫn đang ở trong thời kỳ đen tối của En. Hạ quan cũng hiểu khi Vương thượng cảm thấy cần thiết phải lấy đi quyền lực từ những người đã từng theo tiên đế. Nhưng ai sẽ cai trị thay các châu hầu nếu Vương thượng không làm được?”
 
“Việc này...”
 
“Ngay lúc này, dòng Rokushui đang đe dọa dân chúng. Một con đê phải được đắp. Nếu Vương thượng có ý định trực tiếp đứng ra chỉ đạo việc này thì cần có một con đường liên lạc minh bạch từ phía Vương cung — và cần có hi vọng về những chỉ dụ chính thức được ban hành để giải quyết các vấn đề cai trị cấp bách khác. Nếu hạ quan đã có thể nhận thấy rằng việc này vẫn còn cơ hội, và nếu nó có thể có kết quả nhanh hơn việc sắp xếp lại quyền lực một cách đơn thuần, thì hạ quan đã không phải dùng tới cách này.”
 
Rokuta không biết phải đáp lại như thế nào.
 
“Từ những gì hạ quan được nghe,” Atsuyu tiếp lời, “thay vì bận rộn việc triều chính, Vương thượng lại không thượng triều và khiến các vị đại thấn tốn thời gian chạy đi tìm! Vậy thì vì sao, hạ quan xin hỏi, vì sao Vương thượng lại tước quyền của các châu hầu, nếu như ngài không có ý định dùng đến nó?”
 
“Shouryuu...”
 
“Vương thượng cần trao trả quyền hành cho các địa phương. Ngài là người giữ cân bằng cho cả đất nước. Hạ quan không là gì để có thể nhận xét rằng ngài tốt hay xấu, nhưng nếu Vương thượng không có ý định cai trị thì ngài phải để cho chúng thần của ngài làm việc đó! Ngài có thể phó thác mọi việc cho các đại thần và châu hầu rồi nhàn rỗi ngồi tận hưởng thời gian vàng ngọc của mình như thế nào tuỳ ý.”
 
“Tuy nhiên, đó không phải là một giải pháp tốt. Để mặc các quan sẽ khiến cho họ muốn làm gì thì làm. Tiến hành trị thuỷ đâu có tác dụng gì nếu châu ở vùng thượng lưu dẫn nước cho ruộng đồng của họ rồi để các địa phương ở hạ lưu chịu khô hạn?”
 
“Tại sao Vương thượng không uỷ nhiệm toàn bộ quyền lực của ngài cho một chức quan — như một vị lệnh doãn tối cao chẳng hạn? Vương thượng có thể để những việc triều chính dính tay cho vị này. Hạ quan biết việc đó là trái với các nguyên tắc trị nước, nhưng chúng ta phải làm điều gì đó.”
 
“Nhưng Atsuyu—”
 
“Vâng vâng, hạ quan biết. Đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với Vương thượng. Hạ quan hiểu điều đó. Nhưng nếu Vương thượng không thể cứu con dân của mình, tại sao ngài lại làm vương? Hạ quan muốn bẩm báo với Vương thượng chính xác như vậy, và hạ quan sẽ đề xuất ngài đặt ra một vị trí có quyền lực với toàn bộ vương quốc.”
 
“Đề xuất? Ý ngươi là đòi hỏi. Atsuyu, ta không phản đối những gì ngươi vừa nói. Nhưng kể từ giây phút ngươi bắt một con tin, trên thực tế ngươi đã nắm chắc kết cục rằng quan điểm của ngươi sẽ không được xem xét thuần tuý dựa trên những giá trị của nó.”
 
 “Điên rồ!”
 
Một giọng thứ ba bùng lên xen vào cuộc đối thoại. Rokuta giật mình nhìn lên; cậu đã quên mất sự hiện diện của Ribi. Cô đứng nghiêm trang, gương mặt đanh lại. “Taiho và quan Lệnh doãn, cả hai người đang nói cái gì vậy?”
 
“Ribi, chỉ là...”
 
“Không đúng!” Vị Mục bá lắc đầu phản đối mạnh mẽ. “Xin đại nhân đừng để những lời lẽ tẩm độc dẫn dụ thêm nữa! Ngài có hiểu sự nghiêm trọng của tội lỗi mà hắn vừa nhắc tới không?”
 
 













Rokuta kinh ngạc nhìn Ribi, trong khi Atusyu miễn cưỡng nhếch miệng cười. Ribi bước vội vào ngăn giữa hai người. “Quyền lực tối cao không thể thuộc về ai ngoài vương. Vì sao chúng ta lại có kirin? Và tại sao vương lại do kirin chọn ra? Kirin là hiện thân của ý dân, còn vương được quyết định bởi Thiên Ý — vậy mà hắn dám gợi ý việc giao ngôi vị cho một kẻ khác chỉ bằng cách phong vị, không được chỉ dẫn bởi kirin hay Thiên Mệnh!”
 
“Ribi.”
 
“Đại nhân có hiểu đại nhân vừa nói gì không?” cô lờ đi lời phản kháng của Rokuta và nói tiếp. “Giả sử, để lấy cơ sở tranh luận thôi, rằng Atsuyu được bổ nhiệm làm vị lệnh doãn toàn quyền này. Điều gì sẽ xảy ra khi hắn lầm đường lạc lối và bắt đầu tàn sát như Kyou Vương? Một vương không thể trị vì lâu dài theo cách đó, Thiên Giới không chấp nhận việc ấy. Nhưng nếu một người khác được ghi danh trong Tiên Tịch nắm giữ quyền lực của vương thì sao? Hắn sẽ cai trị mãi mãi! Và xưa kia Kyou Vương chỉ mất có ba năm đã khiến En phải gục ngã!”
 
Rokuta im lặng. Mặc dù các quốc vương được trở nên bất tử, thời gian trị vì của họ không phải là vĩnh cửu. Khi một vị vương trở nên sai trái và quay lưng lại với dân chúng, kirin của ngài sẽ bị trừng phạt: nó sẽ mắc bệnh. Tuy một kirin khi đã chọn chủ sẽ trở nên bất lão, căn bệnh giáng xuống vì chủ thượng của họ là không thể chữa trị. Nó được gọi là “Shitsudou” — Thất đạo, và sau một thời gian sẽ dẫn đến tử vong. Khi một kirin chết đi, vương thượng của nó cũng sẽ chết. Vì thế nên triều đại của một hôn quân không bao giờ kéo dài.
 
“Thiên Đế đã tạo ra thế giới và sắp đặt mọi thứ vào chỗ của chúng. Tại sao ngài lại không giao quyền lực cho một vị tổng chỉ huy quân đội mà lại là một người do kirin chọn? Một kẻ không bao giờ chết thì không thể làm vương được! Đi ngược lại quy luật này là chống lại trật tự thế giới, khước từ sự sắp đặt của Thiên Giới!”
 
Atsuyu cười khẩy. “Không thể quên rằng, thưa quan Mục bá, chính Kyou Vương đã được chọn bởi một kirin.”
“Phải, nhưng...”
 
“Lúc nào cũng có những mầm xấu trong các vị vương. Và đúng, họ đánh mất chính mình — rồi ngôi vương — rồi gần như cả triều đình. Nhưng hãy để ta hỏi, tại sao ngay từ đầu kirin lại chọn đưa một kẻ kém cỏi như vậy lên ngôi?”
 
“Vô lễ! Ngươi dám miệt thị Thiên Ý!”
 
“Ta chỉ nói sự thật. Người ta nói kirin dung hoà mọi nhu cầu của dân chúng và chọn ra vị vương thích hợp nhất. Nếu vậy, ta hỏi, tại sao Kyou Vương lại có thể lên ngôi? Nếu như sự lựa chọn này thực sự là một điều kỳ diệu, là ý của Thiên Đế, tại sao kirin không bao giờ chọn được một người trị vì vĩnh cửu? Ngươi thấy đấy, dù ngươi có gọi đó là Thiên Ý hay sự lựa chọn của kirin thì cũng không có gì đảm bảo rằng Vương thượng là người thích hợp nhất để ngồi trên ngôi báu.”
 
“Quan Lệnh doãn!”
 
“Và Thiên Đế — ngươi nói xem, ngài ở đâu trong lúc tất cả những chuyện này đang diễn ra chứ? Nghe nói các vị thần có thể giáng sấm sét xuống diệt trừ sự xấu xa. Vậy sao ngài còn khiến kirin phải chịu shitsudou? Sao không trừng phạt vương ngay lúc người đó bắt đầu sai lầm?”
 
Gương mặt của Ribi đã đỏ gay. “Ngài đi quá xa rồi đấy!”
 
“Nếu ngươi muốn nói rằng kirin chọn ra vị vương tốt nhất thì hãy chứng minh cho ta thấy. Nếu trên đời này thực sự có Thiên Đế, hãy đưa ông ta đến đây cho ta gặp mặt! Không, để ta nói thẳng: không có Thiên Đế gì hết. Và cho dù có đi nữa thì chúng ta cũng không cần ông ta. Nếu lời này là vô lễ, vậy hãy thử giáng sét xuống đánh ta ngay lúc này xem.”
 
Ribi tức giận tới mức nghẹn họng không nói nên lời. Nghi ngờ quyền năng của Thiên Đế đồng thời với việc nghi ngờ nguồn gốc của thế giới.
 
Atsuyu vẫn mỉm cười. “Ở đây chúng ta có một con quái vật. Nó chọn chủ cho chính mình và không nghe theo ai khác. Một con quái vật hoang dã về bản chất, có năng lực to lớn, nhưng tâm tính lại hiền lành — không giống với những đồng loại khác — và nó tuân theo luật lệ của thế giới. Ta có thể tưởng tượng rằng những tổ tiên mê tín của ta sẽ cho rằng nó rất thần kỳ — thần kỳ đến độ họ sẽ giao lại quyền cai trị nơi này cho nó.”
 
“Atsuyu, ngươi có ý gì?” Ribi bước tới, bàn tay cô nắm chặt lại đầy giận dữ.
 
Rokuta vỗ nhẹ lên lưng cô. “Nếu ngươi để ý đến lòng kính trọng kirin tới vậy thì đừng sử dụng vũ lực trước mặt ta.”
 
Mắt Ribi mở to, rồi cô cúi đầu. “Thứ lỗi cho hạ quan.”
 
Rokuta gật đầu và nhìn lên Atsuyu. “Ngươi muốn nói ngươi cho rằng việc chọn vương dựa trên quyết định của kirin là một sai lầm?”
 
“Đại nhân có thể nói với hạ quan, thưa Taiho, rằng ngài tin chắc Vương thượng là người thích hợp nhất cho ngai vàng không?” Ánh mắt của Atsuyu đột nhiên trở nên sắc nhọn như những lưỡi dao nhắm vào vị kirin.
 
Rokuta đáp lại cái nhìn ấy. Cậu biết câu trả lời xã giao mà một người ở vị trí của cậu phải đưa ra, nhưng cậu đã nói lên lập trường của mình: “Không hoàn toàn.” Cậu cười. “Nhưng ta cũng không cho rằng những gì ngươi nói là đúng. Cá nhân ta nghĩ chúng ta sẽ tốt hơn nhiều nếu chẳng có vua chúa nào cả.”
 
“Ý nghĩ của ngài rất kỳ lạ.”
 
“Có thể. Nhưng đó là cảm nhận của ta.”
 
“Taiho!” Ribi kêu lên, giọng cô gần như thét.
 
“Ribi, ta sẽ không nói dối. Khi ta gặp Shouryuu, ta đã nghĩ: Người này sẽ trở thành vương. Ta biết ngay từ giây phút ta nhìn thấy hắn...”
 
“Vậy, Taiho, chắc rằng...”
 
“... ta biết hắn sẽ trở thành vương, và hắn sẽ huỷ diệt En.”
 
Ribi nghẹn lời.
 
“Shouryuu sẽ tóm lấy cổ En và siết cho đến khi nó ngạt thở. Vấn đề không phải là bản thân Shouryuu. Vấn đề ở chỗ đó là việc những kẻ cai trị luôn làm tốt nhất.” Cậu nhìn thẳng vào Atsuyu. “Nếu ngươi nói muốn phế bỏ ngai vàng, có lẽ ta sẽ đồng tình với ngươi. Nhưng ngươi muốn lấy quyền lực đó và giao cho người khác? Ngươi muốn tạo ra một quyền hạn cao hơn vương vị? Điều đó thì ta không thể chấp nhận được.”
 
Atsuyu nheo mắt. “Rất thú vị, thưa Taiho.”
 
Đã hai mươi năm kể từ ngày Shouryuu đăng quang, và đất nước mới đang bắt đầu hồi phục. Nhưng nếu như trong số những kẻ đang vờ ngủ qua mùa đông dài này không chỉ có các quan lại đã biến chất thì sao? Nếu như chính Vương thượng cũng đang ngấm ngầm chờ đợi? Ngài không thể hành hạ dân chúng khi họ chẳng có gì để mất — nhưng giờ đây khi đất nước sắp được vực dậy, thứ gì sẽ bước ra từ cái hang động vương giả ấy, chớp mắt đón nhìn ánh nắng xuân? Một vị vương rộng lượng hay một con gấu đói khát?
 
“Ta không nghĩ người dân cần kẻ cai trị nào ngoài chính họ ra. Giao quyền lực cho một ai đó đứng trên tất cả, và kẻ đó sẽ báo đáp bằng sự trừng phạt. Đó là quan điểm của ta.”
 
Atsuyu hơi cúi người. “Hạ quan rất tiếc là chúng ta đã không thể đồng ý về vấn đề này.”
 
“Ta cũng vậy, Atsuyu. Ta cũng vậy.
 
 
(*) Không kể đến việc Rokuta có cơ thể của một cậu bé, loài kirin vốn đã rất nhẹ.
 
————————————————————
 
“Cậu không thích Vương thượng ư, Rokuta?” Kouya hỏi khi đưa thức ăn đến sau đó.
 
Rokuta nhún vai.
 
Ribi đang đứng ở bên kia bức bình phong để bón cho đứa trẻ món sữa dê mà Kouya mang tới.
 
“Nếu cậu thực sự ghét ngài ấy, mình có thể giúp cậu. Mình mến cậu, Rokuta. Cậu có muốn Vương thượng biến mất không?” Kouya nhìn cậu một cách đầy ý nghĩa.
 
Rokuta nuốt nước bọt. “Bọn mình không hẳn là đối nghịch nhau.”
 
“Nhưng cậu không ưa Vương thượng?”
 
“Mình nghĩ hắn đưa đến nhiều phiền phức hơn là lợi ích. Hắn không phải người xấu, và chắc chắn là mình không ghét hắn. Nghe này, mình không phản đối con người của Shouryuu; mình chỉ không thích vương, tướng quân, lãnh chúa — tất cả những loại người đó.”
 
“Tại sao?”
 
“Họ có bao giờ làm được gì tốt đâu?”
 
Lần này đến lượt Kouya nhún vai; cậu bắt đầu dùng con dao nhỏ cạo lá trà từ một viên trà khô để pha trà cho Rokuta. “Mình nghĩ mọi sự sẽ chẳng thay đổi mấy nếu không có họ,” cuối cùng cậu nói.
 
“Gì kia?”
 
“Đó chỉ là kiểu sống của con người thôi. Con người luôn phải túm tụm lại thành nhóm. Nhóm càng lớn càng tốt. Nếu họ sống trong cùng một khu vực với các nhóm khác thì sẽ có ranh giới giữa hai bên và tranh chấp ở ranh giới đó.”
 
“Cũng đúng,” Rokuta nói.
 
“Khi đã sống thành nhóm thì tốt hơn hết là hướng đến một nhóm mạnh. Điều gì làm nên một nhóm mạnh? Một thủ lĩnh sáng suốt hoặc một cộng đồng có tổ chức — mà cậu cần một người đứng đầu để được như vậy. Một kẻ đứng đầu có năng lực.”
 
“Có lẽ thế.”
 
“Nếu không có vương thì người ta sẽ làm gì? Liệu họ có tan rã không? Mình cá rằng họ sẽ nhanh chóng tụ tập lại và tạo nên một thứ ngai vàng mới cho ai đó ngồi lên.”
 
“Cậu cũng muốn có một minh chủ ư, Kouya?”
 
Kouya lắc đầu. “Mình không phải là con người. Quái vật không sống cùng nhau. Mình là một đứa trẻ quái vật nên mình không tìm kiếm bầy đàn. Tuy nhiên vừa rồi là suy nghĩ của mình khi nhìn những người khác.”
 
“Vậy tại sao cậu lại theo Atsuyu?”
 
Con dao trong tay Kouya dừng lại. “Có lẽ mình nói nhầm. Dĩ nhiên mình là con người, một phần trong mình vẫn muốn được sống trong tập thể. Nhưng vì có một nửa là quái vật, mình khó mà hoà nhập được. Atsuyu chấp nhận điều này ở mình. Cho dù mình khác biệt với mọi người, ngài vẫn bỏ qua sự bất thường ấy và chấp nhận mình.”
 
“Cậu đâu có bất thường đến vậy,” Rokuta bảo.
 
Kouya cười lớn. “Cảm ơn cậu, nhưng chỉ có cậu và Atsuyu mới nói vậy thôi. Atsuyu rất rộng lượng, còn cậu thì cũng đâu phải con người đúng không? Người bình thường đều không thích mình. Họ không thể thoải mái khi ở gần một con quái vật, họ xem mình như một người bạn quái vật chứ không phải là một đồng loại của họ. Nếu không được Atsuyu thu nhận, e rằng cả mình và Rokuta đã bỏ mạng từ lâu rồi.”
 
Vừa nói cậu vừa xắn tay áo lên, để lộ một vết sẹo khủng khiếp trên cánh tay trái. “Mình đã bị trúng tên ở đây. Nếu Atsuyu không đưa mình về chữa trị thì mình đã mất cánh tay rồi — trước kia một thầy thuốc đã bảo mình vậy.”
 
Rokuta nhìn vào mắt Kouya. “Mình hiểu. Vậy là cậu nợ Atsuyu tính mạng.”
 
“Phải.”
 
“Mình không muốn cậu và Shouryuu trở thành kẻ thù — và nếu Atsuyu là chủ nhân của cậu, mình cũng không muốn Atsuyu và Shouryuu đối địch nhau.”
 
“Cậu có một trái tim rất cao quý, Rokuta.”
 
“Không, vấn đề đơn thuần hơn thế nhiều. Mình là người của Shouryuu, cậu hiểu không? Cho dù mình có nghĩ về vương vị hay chính con người hắn thì chuyện đó vẫn không thể thay đổi được. Atsuyu sẽ trở thành một kẻ phản nghịch nếu chống lại Shouryuu. Cho dù lý do của anh ta có là gì đi nữa thì tìm cách chiếm ngôi khi không có Thiên Mệnh vẫn là tội nghịch quốc. Một khi Atsuyu đặt yêu sách của mình trước ngai vàng, anh ta sẽ lao xuống một con dốc không thể quay đầu. Nếu chiến tranh nổ ra, một trong hai phe sẽ phải bị tiêu diệt. Hoặc là cậu và Atsuyu, hoặc là mình và Shouryuu.”
 
“Cậu không thể tránh đi sao?”
 
Rokuta lắc đầu. “Mình e là không thể được.”
 
“Tại sao? Mình tưởng cậu không thích vua chúa?”
 
“Mình không thích họ, nhưng... Nghe này, Kouya, nhớ hồi cậu đi tìm Hourai chứ?”
 
“Có. Qua Hư Hải về phương Bắc.”
 
“Ừm, mình đã sinh ra ở Hourai.”
 
Kouya giật mình, nhưng hoàn toàn không có vẻ thất vọng như trong lần gặp mặt đầu tiên của họ.  Rõ ràng cậu không còn ý muốn theo đuổi giác mơ khi xưa nữa, và cũng chẳng quan tâm tới một nơi xa vời như Hourai. Cậu hỏi Rokuta về cuộc sống ở Hourai gần như chỉ cho có lệ.
 
“Chiến tranh rất nhiều, xung đột liên miên. Mình cũng đã bị bỏ rơi trong núi.”
 
Lần này thì mắt cậu ta mở to. “Cậu ư, Rokuta?”
 
“Ừ. Bố mình dắt mình lên vùng đồi rồi để mình lại đó. Đến lúc mình gần chết thì người từ núi Hou tới.”
 
Trước khi mất đi ý thức, Rokuta nghe thấy tiếng bước chân tới gần của một con thú. Con thú đó là Yokuhi.
 
“Kirin lớn lên ở núi Hou phải không?”
 
“Đúng vậy, mặc dù mình không nhớ rõ lắm về thời kỳ sau khi mới về đây. Hồi đó mình không quen với ai cả. Ký ức về giai đoạn ấy của mình khá mờ nhạt... nhưng sau đó một thời gian thì tất cả cứ như thể mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ vậy.”
 
“Đó lúc cậu biết mình là một kirin?”
 
“Ừ. Đầu tiên mình không thể tin nổi chuyện ấy. Chưa từng có ai đối xử tốt với mình như ở đó. Ý mình là gia đình mình đã tuyệt vọng đến mức phải bỏ mình đi — nhà mình nghèo đến mức thế. Mình đã quen với điều ấy. Ở núi Hou, mọi loại thức ăn mà cậu có thể nghĩ tới đều sẵn có. Và mọi thứ mình dùng, kể cả rèm che, đều làm từ lụa. Tuy vậy khi ấy mình chỉ thấy tức giận hơn là biết ơn.”
 
“Thật sao?”
 
 Rokuta nhìn xuống hai bàn tay mình. “Họ nói mình sẽ phải chọn tân vương của En.”
 
Cậu sẽ không bao giờ quên được cảm giác lạnh giá chạy suốt sống lưng khi lần đầu tiên nghe được những lời đó. Cậu đã nghĩ họ đang nói về những daimyo như kẻ đã thiêu cháy nhà cậu ở Hourai. “Một lãnh chúa, như Yamana hay Hosokawa ư?” Cậu hỏi các tiên nữ, nhưng dĩ nhiên là họ không hiểu.  “Không đời nào mình chọn,” mình đã nghĩ vậy, “mình không muốn dính dáng tí gì đến chuyện đó.”
 
“Mặc dù đó là nhiệm vụ thiêng liêng của loài kirin?”
 
Rokuta gật đầu. Vì kirin được sinh để lựa chọn và phụ tá vương vị, họ có xu hướng trưởng thành rất nhanh và hiểu biết về thế giới xung quanh nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
 
“Hồi đó mình nghĩ quá nhiều, và còn hay có ý kiến riêng nữa nên sự tình càng tệ hơn. Các tiên nữ chẳng giúp mọi chuyện khá hơn chút nào, họ nói toàn những việc mình không muốn nghe — như là sau khi mình chọn được tân vương, mình sẽ phải phục vụ kẻ đó.”
 
Kirin, về bản chất, không sở hữu một thứ gì. Sau khi tìm được vương của mình, nó phục vụ người đó, và mọi thứ nó có — kể cả chức vị lẫn tài sản — đều thuộc về vương. Kirin nhận nhiệm vụ từ Thiên Giới để tìm người sẽ là chủ thượng, nhưng nếu vị vương đó thất đạo thì chính kirin phải trả giả đắt nhất. Khi chết đi, shirei của nó sẽ hấp thụ hoàn toàn xác con vật. Thực chất kirin có khả năng thu phục shirei cũng chỉ là để phục vụ vương thượng được tốt hơn. Cuối cùng thì mọi thứ về kirin — tâm trí, thể xác, linh hồn — đều nằm trong tay chủ nó.
 
Tại sao mình lại sinh ra trên đời này? Rokuta thường tự hỏi.
 
Những kẻ cai trị chỉ biết mang lại đau khổ cho dân chúng. Đó là điều mà ai cũng biết. Rokuta không muốn trở thành tay sai của một kẻ bạo ngược. Cậu không muốn phải phát động chiến tranh, phải vắt tiền từ dân chúng rồi quay lại chém giết họ. Kẻ cầm quyền chỉ biết gây chiến, còn nhân dân thì như củi khô để ném vào lửa. Giờ người ta lại trông chờ cậu sẽ tham gia vào tất cả sự điên cuồng này mà không để cậu nói lời nào. Người ta muốn cậu phải hiến mình cho vương.
 
“Mình không tin nổi chuyện đó. Sau khi mình lên núi một thời gian, người ta bắt đầu tới diện kiến mình, nhưng chẳng ai trong số họ có chút giá trị nào; mà dù sao thì mình cũng không muốn lựa chọn. Vì vậy mình đã cố trốn đến một nơi mà mình sẽ không phải làm việc đó.”
 
Kouya há mồm nhìn cậu, Rokuta bật cười cay đắng.
 
Khi còn ở trên núi, cậu không mấy khi cười. Vị kirin nhỏ bé đã mất tất cả trong loạn lạc. Làm sao cậu có thể không căm ghét những kẻ ham muốn quyền lực luôn chà đạp người khác để tiến lên? Cậu đã từng nghĩ, nếu được tận mắt nhìn thấy En, có lẽ cậu sẽ hiểu ra tại sao mình phải làm điều mà mọi người đã nói — nhưng sau khi xin tới thăm En và được các tiên nữ đưa đi, tất cả những gì hiển hiện trước mắt cậu chỉ là một hoang mạc đã bị bằm nát. Quê hương cậu ở Hourai còn khá hơn nơi này. Trong mắt cậu, nó như một thế giới đang đong đưa bên bờ vực thẳm, chỉ còn chờ một cuộc chiến tiếp theo và một vị vương tiếp theo xô xuống.
 
“Khi nhìn thấy sự tàn phá ở En, trời ạ mình muốn quay lại Hourai biết nhường nào. Vì một lý do nào đó, mình đã nghĩ Hourai sẽ khá hơn, hoặc có thể mình chỉ muốn tìm một lối thoát khác, chính mình cũng không rõ nữa.”
 
Vậy là Rokuta đã làm theo lời trái tim mách bảo — cậu trốn khỏi núi Hou và vượt Hư Hải để quay về Hourai. Chưa từng có kirin nào làm như vậy; trên thực tế, cho đến tận bây giờ Rokuta vẫn không dám thăm lại núi Hou vì xấu hổ về hành vi của mình.
 
“Dĩ nhiên mình cũng chẳng có gì để làm sau khi đã đến Hourai.”
 
Kinh thành nơi cậu trở về vẫn là một đống than âm ỉ. Cậu có thể đứng ở một phía của thành phố và nhìn thông suốt sang bên kia. Cậu đi tìm gia đình mình nhưng không thành công. Có thể họ đã chuyển đi nơi khác cách xa vòng chiến loạn, cũng có thể cuối cùng họ vẫn không sống sót nổi.
 
Rokuta đã đi về hướng tây, hướng mặt trời lặn. Trong ba năm, cậu lang thang không mục đích qua Hourai. Itan đã kết tội Shouryuu vì chậm trễ trong lúc đất nước cần hắn, nhưng thực ra người có lỗi là Rokuta.
 
“Mình đi tha thẩn khắp nơi, không có việc gì để làm, đơn giản là muốn đi hướng nào thì đi — và khi ấy mình đã gặp Shouryuu.”
 
Đó là một tiểu quốc bên bờ nội hải. Mọi vùng đất Rokuta đi qua đều gánh chịu chiến tranh, đường phố trải đầy xác người, nhà cửa cháy rụi đến trơ gốc tường. Cũng giống như lúc này, máu khiến Rokuta ốm nặng, cậu sốt rất cao.
 
“Cậu biết không, chuyện ấy đã khiến mình phải thắc mắc. Mình cứ nghĩ mình chỉ đi theo ý mình, tự do thoải mái, nhưng cuối cùng chính Shouryuu đã kéo mình tới chỗ hắn. Mình đoán rằng mình không thể thoát được, ít nhất là không phải là thoát theo cách đó. Cho đến giờ mình vẫn không biết mình đã thật sự chạy trốn hay thực ra là quay lại Hourai vì có Shouryuu ở đó nữa.
 
“Mình hiểu,” Kouya trầm giọng đáp lại.
 
“Cậu thấy đấy, mình thuộc về Shouryuu. Sau khi gặp hắn, mình đã từ bỏ ý định thoát thân. Nếu Atsuyu phát binh thì chúng ta sẽ trở thành kẻ thù, Kouya. Mình không muốn phải đối đầu với cậu hay với chủ nhân của cậu. Xin cậu hãy thuyết phục Atsuyu. Hãy dừng anh ta lại.”
 
Trong một lát, Kouya đã im lặng. Vẻ mặnh lạnh lùng của cậu không để lộ điều gì. Cuối cùng, khi cậu cất lời cũng là lúc trái tim Rokuta se lại.
 
 “Mình không thể.”
 
“Kouya...”
 
“Atsuyu biết rõ bản thân đang làm gì. Khi quyết định, ngài ấy đã hiểu nó sẽ dẫn đến kết quả như thế nào. Mình không thể nói gì để ngăn cản ngài.”
 
“Vậy thì chiến tranh sẽ nổ ra. Nhiều binh lính sẽ phải chết, và rất nhiều người vô tội nữa.”
 
“Đúng vậy,” Kouya khẽ nói. “Họ sẽ phải chết.” Gương mặt cậu thản nhiên và ánh mắt cậu lạnh giá.
 
 
 
Nội hải: biển nội địa Seto ngăn cách giữa Honshu, Shikoku và Kyuku — 3 đảo chính của Nhật Bản
Yamana: 山名《やまな》— dòng họ võ tướng nổi tiếng ở Nhật thời cổ đại xuất thân từ tỉnh Kouzuke.
Hosokawa細川《ほそかわ》— dòng họ võ tướng nổi tiếng của Nhật thời cổ đại xuất thân từ tỉnh Mikawa.
Khi thu phục shirei, Kirin lập một giao ước với con quái vật là khi nó chết đi, con quái vật sẽ ăn xác  của Kirin.
 
————————————————————
 
“En đang nằm trong tay ngài.” 
 
Đó là những gì một tiên nữ ở núi Hou đã nói với cậu. Tên cô là Shoshun — Thiếu Xuân — và cô có ngoại hình của một thiếu nữ ngoài hai mươi tuổi, dù các tiên nữ, giống như tất cả những người khác sống phía trên Vân Hải, đều không thay đổi theo tuổi tác nữa sau khi đã thăng sơn.  Nhiều năm đã trôi qua nhưng cậu vẫn nhớ câu chuyện cô kể về quá khứ của mình.
 
Kyou Vương phá huỷ làng của tôi. Chỉ còn một vài người sống sót và lương thực thì không đủ. Vì vậy tôi đã tới đền thờ Tây Vương Mẫu và cầu xin được trở thành một tiên nữ. Tôi là đứa lớn nhất trong đám trẻ còn lại và cũng là đứa ăn nhiều hơn hết...
 
Ngồi đền đã bị phá sập. Shoshun ôm lấy cây trụ chính từ đống đổ nát và đỡ nó đứng thẳng dậy. Cô phải cố hết sức mới giữ được cây cột, và cô đã quyết tâm sẽ giữ nó như vậy dù có phải đánh đổi cả tính mạng. Không ăn không uống, Shoshun run rẩy ôm cây cột và cầu nguyện suốt hai ngày. Tới lời khẩn cầu thứ một ngàn, Ngũ Sơn đã nghe thấy lời cô. Shoshun không thể tin nổi may mắn của mình. Giờ cô còn có cơ hội giúp đỡ En và vị kirin của nó.
 
“Ngài sẽ lớn rất nhanh, Enki,” cô nói, “chẳng bao lâu nữa ngài sẽ chọn ra một vị vương. Sau đó người ta sẽ gọi ngài là ‘Taiho,’ và ngài sẽ trở về En làm quan tể phụ cho vương thượng của ngài.”
 
“Không,” Rokuta hét lên. “Vua chúa không thể cứu một đất nước. Vua chúa không thể cứu người dân của hắn.”
 
Một kẻ cầm quyền chỉ khơi cho ngọn lửa thêm bùng lên. Sẽ có càng nhiều người bị ném vào ngọn lửa ấy. Đó là điều mà mọi kẻ có quyền đều làm.
 
“Tất cả chỉ là lời dối trá, Shoshun! En Vương sẽ chỉ biết tàn phá En mà thôi — dân chúng sẽ sống tốt hơn nếu không có hắn.”
 
“En đang nằm trong tay ngài,” cô nhắc lại.
 
“Ta ước gì cô đã không đến đây, Shoshun. Ta ước gì ta đã không đến đây! Những chuyện này lẽ ra không nên xảy ra! Ta không thể để một kẻ nào nữa bước lên ngai vàng!”
 
Nghe đến đây, nụ cười của Shoshun tan nát và nước mắt tuôn rơi như suối trên hai má cô. “Tại sao một vị kirin lại có thể quay lưng lại với vương quốc của mình như vậy?” cô nghẹn ngào. Nhưng là cô đang khóc cho En hay cho chính mình?
 
————————————————————
 
“Dậy nào, cậu bé.”
 
Ai đó đang lay người cậu. Rokuta hé mắt nhìn. Mặt trời ban trưa treo thẳng phía trên, ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt đầu cậu.
 
“Cậu ta tỉnh rồi này.”
 
Bàn tay to lớn mặn mùi cá lại lay cậu, và Rokuta mở bừng mắt. Cậu đang nằm cạnh một túp lều nhỏ. Vài ngươi đàn ông đang vây quanh nhìn.
 
Người đã đánh thức cậu thở dài. Trông ông đã lớn tuổi, có lẽ còn già hơn cha của Rokuta khi ông dẫn cậu lên núi. “Ta cứ nghĩ ngươi chết rồi đấy nhóc. Lắc ngươi mạnh đến đá cũng phải tỉnh.” Ông ta quay đầu lại và nói lớn. “Thiếu gia! Cậu ta tỉnh rồi! Chưa chết như chúng ta tưởng!”
 
Rokuta cố nghĩ xem làm thế nào mà cậu lại ở đây. Cậu chỉ có thể nhớ được mùi xác thối khắp mặt đất và cơn sốt vì máu. Cậu đã đi cho đến khi không bước nổi nữa và gục xuống nằm cuộn lại bên một tảng đá trên bờ biển. Đó là điều cuối cùng còn lại trong trí nhớ cậu. Hít một hơi thật sâu, hương vị của biển tràn ngập cả khoang mũi của Rokuta. Mùi máu đã biến mất — gió ở đây luôn giữ cho không khí rất trong lành.
 
Ông ta vỗ nhẹ lên má Rokuta. “Nhóc nên cảm tạ thiếu gia của chúng ta. Chính ngài ấy đã đưa ngươi về.”
 
Ông hất đầu, Rokuta nhìn theo và thấy một người cao lớn đang ngồi trên tảng đá cạnh đó.
 
“Chưa chết hả?” anh ta nói, mắt nhìn Rokuta. Anh mỉm cười, và cậu rùng mình — không phải vì lạnh hay sợ hãi, mà vì hạnh phúc, một niềm hạnh phúc mãnh liệt đến mức khiến cậu sởn cả gai ốc.
 
Ngài sẽ biết Thiên Ý khi ngài nhận được nó. Ngay cả một kirin nhỏ nhất cũng có thể nhận ra vương thượng của mình.
 
Lúc rời khỏi kinh thành Rokuta không đi theo một hướng cố định nào cả. Ban đầu cậu định đi về hướng đông vì nhớ rằng gia đình vốn sống ở đâu đó về phía đông — nhưng chỉ sau vài giờ, cậu thấy mất hứng và không đi theo con đường ấy nữa. Vì một lý do nào đó, hướng tây có vẻ tươi sáng hơn, vậy là cậu quay lại. Xuyên qua vùng đồi hoang vu gần kinh đô, Rokuta đã dựa theo mặt trời đi mãi về hướng tây, cho tới khi gặp một thị trấn ven biển.
 
“Nhóc từ đâu đến?” Anh ta đến gần Rokuta — lúc này cậu đã ngồi nhỏm dậy — và quỳ xuống bên cạnh.
 
Cảm giác hạnh phúc đến muốn phát khóc này...
 
“Chỉ có một mình sao? Bị lạc gia đình?”
 
“Anh là ai?”
 
“Người thừa kế của gia tộc Komatsu.”
 
Là anh ta, cậu nghĩ và nhắm mắt lại.
 
Anh ta là Vương.
 
Kẻ sẽ huỷ diệt En.
 
—————————————————————
 
Tên đầy đủ của anh ta là Komatsu Saburo—Naotaka, nhưng mọi người thường chỉ gọi tên Naotaka. Những người ngư dân nói cho Rokuta biết rằng anh là con trai thứ ba trong gia tộc Komatsu cai quản vùng bờ biển này. “Có thể ngươi thắc mắc gia tộc Komatsu sẽ thế nào với một người thừa kế như vậy. Dĩ nhiên hắn không ác độc chút nào, chỉ là một tên bất trị,” người ngư dân đã mang Rokuta về nói với cậu. “Sự rộng lượng của hắn cũng không thua kém gì tính buông thả ấy.”
 
Càng nghe, Rokuta càng thấy có ít điều tốt đẹp hơn về Naotaka. Ai cũng có một câu chuyện hay một trò vui để kể về hắn, và sự hài hước không bắt nguồn từ lòng kính trọng mấy bởi Naotaka rất gần gũi với dân chúng — một điều càng trở nên rõ nét với việc thường xuyên bỏ lâu đài xuống đường lượn lờ của hắn. Có lẽ hắn vốn chẳng có gì để làm trong lâu đài, bởi gần như ngày nào cậu cũng có thể thấy hắn mặc trang phục lính quèn ở ngoài chơi đùa với trẻ con, tán tỉnh các cô gái, hay đấu kiếm với đám thanh niên. Thỉnh thoảng hắn còn mang đồ câu ra biển ngồi cả ngày.
 
“Ở đây ngươi rất có quyền lực đúng không?”
 
Rokuta hỏi trong một lần theo Naotaka đi câu. Suốt thời gian bình phục, cậu gặp hắn liên tục vì hắn thường xuyên tới thăm nhà lão ngư dân già — mặc dù Rokuta không bao giờ biết chắc được là Naotaka đến để xem tình trạng của cậu hay thực chất là vì cô con gái xinh xắn của ông lão. Cậu cố lờ hắn đi nhưng không được. Trước khi Rokuta kịp nhận ra, cậu đã bắt đầu bám theo Naotaka đi khắp nơi cứ như một cái đuôi áo mới gắn vào hắn vậy.
 
“Trông ta có dáng dấp của một vĩ nhân sao?” Naotaka bật cười hỏi lại. Dây câu của hắn nằm im lìm trong nước. Cả ngày nay hắn chưa bắt được gì.
 
“Ý ta là một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành chủ nhân của cái thành kia và cai trị đất nước này, không
phải sao?”
 
Toà thành được xây trên một ngọn đồi nhìn xuống mặt biển. Một bộ phận dân chúng sống trong đó, còn có một thị trấn bao quanh bến cảng nhỏ ở phía dưới. Trong vịnh có một hòn đảo nhỏ với hệ thống phòng thủ khá ấn tượng. Vùng vịnh này cùng những ngọn núi xung quanh và các hòn đảo nằm trong tầm nhìn từ toà thành đều thuộc lãnh thổ của gia tộc Komatsu.
 
“Ngươi gọi đây là một đất nước ư?” Naotaka cười khan. “Nhà Komatsu vốn chỉ là một đám hải tặc hoạt động trong vùng nội hải. Cũng có truyện kể rằng chúng ta đã được phong làm tướng quân chỉ huy một đội thuỷ quân bởi một hậu duệ của Taira sau Chiến tranh Genpei, nhưng ta thấy vụ đó rất đáng nghi. Ta cho rằng điều thực sự đã xảy ra là một đám thủ lĩnh đánh cá ở địa phương này quyết định tham gia vào chuyện chính trị.”
 
“Được rồi...” Rokuta gãi gãi đầu.
 
“Vậy là kẻ hung hãn đó đe dọa tất cả những chủ đất xung quanh, cho đến khi họ vì sợ quá mà phải về phe với hắn — giờ thì hắn có một đất nước chừng nào hắn còn xoắn đuôi lên vẫy mỗi khi daimyo có lời. Cũng có thể khi có việc gì thì hắn sẽ phải đem thuỷ quân đi đánh nhau thật, nhưng phần lớn thời gian, hắn chỉ việc hưởng quyền tự trị trong cái lãnh thổ tin hin này. Con trai cả của hắn lên kinh thành trong Chiến tranh Onin và chết trận. Đứa con thứ đi Kouno rồi bị ai đó giết để báo thù cho việc hai năm trước cha hắn chiếm một cái đảo không nên chiếm. Vậy là chỉ còn thằng con thứ ba để nhét vào cái ghế thừa kế của ông già.”
 
“Hãy thương hại cho những người sống trong cái quốc gia này.” Naotaka cười lớn. “Tin ta đi, ta thương họ thật đấy.”
 
“Ngươi có vợ con gì không?”
 
“Có. Cô ta thuộc một nhánh Hoàng tộc hẳn hoi. Đó là những gì bọn họ đã bảo ta khi bắt ta phải kết hôn.”
 
“Cô ta có tốt không?”
 
“Ai mà biết được? Ta chẳng gặp cô ta mấy.”
 
“Sao cơ?”
 
“Có vẻ như cô ta không thích hải tặc cho lắm. Buổi tối hôm tân hôn ta đã mắc sai lầm là thử đi vào tẩm phòng — cô ta cho hai bà già đứng trước giường chắn không cho ta lên. Cả vụ đó hết sức lố bịch, sau này ta không bao giờ quay lại đó nữa. Điều kỳ lạ là như vậy mà chúng ta vẫn có con.”
 
“Từ từ, cái gì—”
 
Các chủ đất địa phương cứ vài năm lại gửi cho hắn mấy người thiếp; sau việc xảy ra với chính thê của mình, Naotaka không rất ít khi gặp cô ta. Tất cả những điều này được hắn kể một cách rất thoải mái cho Rokuta — một cậu bé mà hắn không quen biết.
 
“Ngươi không thấy buồn bực sao?”
 
“Không, ta rất thoả mãn. Thị trấn này có thừa phụ nữ để ve vãn. Ta thà ở cùng ai đó có chút ý muốn vui đùa hơn là một ả mặt sưng mày sỉa bị gửi đến để hoàn thành nghĩa vụ gia đình.”
 
Rokuta thở dài. “Có lẽ ngươi không phải là một kẻ để làm chủ thật. Có lẽ ngươi là một tên ngốc.”
 
“Mọi người đều nói vậy — điều đó rõ ràng thế sao?”
 
“E rằng ta phải đồng ý với người dân của ngươi.”
 
Một tên ngốc hay một kẻ có đầu óc khoáng đạt đến bất thường, Rokuta không xác định được hắn là loại nào. Dù sao đi nữa thì một người như vậy không hể sinh tồn trong một thế giới bị chiến tranh giày xéo. Có thế hắn còn chẳng biết gì về những chuyện xảy ra bên ngoài lãnh thổ của mình. Hắn chưa nhìn thấy kinh đô trong biển lửa, chưa thấy những binh lính kiệt sức và gục ngã, những lãnh chúa đánh chiếm khắp các thị trấn và phủ mặt đất với những vệt máu. Mảnh đất nhỏ bé này vẫn còn thanh bình, nhưng vị kirin biết điều đó sẽ không kéo dài được bao lâu.
 
“Ta sợ rằng trong lúc ngươi chơi đùa cùng các quý cô, đất nước này sẽ đổ sập xung quanh ngươi.”
 
“Ồ, ta chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra thôi. Người ta vẫn bảo cá lớn nuốt cá bé mà.”
 
“Nhưng còn người dân của ngươi thì sao? Nếu chiến tranh lan tới, họ có thể sẽ mất tất cả.”
 
Naotaka cười vô tư lự. “Vậy thì họ không nên chống trả. Nếu Kobayakawa dẫn quân tới, họ nên giơ tay xin hàng và trở thành người của hắn. Nếu Amako đến, họ có thể gia nhập đội quân của hắn. Hoặc với Kouno cũng tương tự. Ta không nghĩ họ cần quan tâm xem kẻ chỉ huy mình là ai, chừng nào họ còn được để cho yên thân.”
 
Rokuta bật dậy, mồm há hốc. “Ngươi là một tên đần!”
 
Naotaka lại cười.
 
Ánh sáng Rokuta đã nhìn thấy ở phương tây không phải là ánh sáng của hứa hẹn. Nó là ngọn lửa thiêu cháy hi vọng cuối cùng của cậu về một số phận có ý nghĩa hơn trong thế giới này. Vậy nhưng cậu thấy mình không thể dứt lòng bỏ đi.
 
Kẻ này phải trở thành vương. Đó là tất cả những gì cậu biết.
 
 
 
 
Đất nước (Kuni) ở đây có ý chỉ các tỉnh tự trị hơn là các quốc gia độc lập bởi các Kuni này đều phụ thuộc vào các daimyo, nằm trong lãnh địa của họ, và chịu ảnh hưởng nhất định bởi chế độ Mạc phủ (thể chế độc tài quân sự ở Nhật 1336—1573, đứng đầu bởi Shogun — tướng quân)
Gia tộc Taira: (), thường được gọi là Heishi theo cách đọc kanji của 平氏 — một gia tộc Nhật Bản từ thời Heian.
Chiến tranh Genpei: 源平合戦 — Chiến tranh 1180—1185 giữa gia tộc Taira và gia tộc Minamoto, kết thúc với sự thất bại của Taira. Chữ Genpei được gép từ chữ (Nguyên (nguồn gốc)) trong chữ kanji của Minamoto và chữ của Taira. Ở đây Naotaka nhắc tới “một hậu duệ của Taira sau Chiến tranh Genpei” có ý chỉ gia tộc Komatsu được bảo hộ bởi một thành viên Taira còn sống sót và có ý định báo thù.
 Chiến tranh Onin: 応仁文明《おうにんぶんめい》— chiến tranh 1467—1477 khởi nguồn từ sự tranh chấp ngôi vị Shogun giữa Hosokawa Katsumoto và cha vợ là Yamana Souzen, sau này lan rộng thành một cuộc nội chiến khốc liệt giữa rất nhiều daimyo. Cuộc chiến này là một phần trong Thời kỳ Chiến Quốc tại Nhật, mà kết thúc là sự sụp đổ của Mạc phủ Ashikaga và sự lớn mạnh của Oda Nobunaga, Toyotomi Hideyoshi, và Tokugawa Ieyasu — những người đóng vai trò quan trọng nhất trong quá trình thống nhất Nhật Bản.
Kouno: 河野《こうの》Đây là tên địa danh gì và gia tộc gì bạn Zed đều không biết =)
Gia tộc Kobayakawa: 小早川《こばやかわ》— tên một gia tộc đi theo gia tộc Mouri và sau này là Toyotomi Hideyoshi.
Gia tộc Amako: 尼子《あまこ》(Ni(ni cô)+ tử (đứa con)) — gia tộc được gây dựng bởi Sasaki Takahisa, một người được một tăng ni nuôi dạy từ khi lên 3 tuổi. Gia tộc này chống lại gia tộc Ouri và Mouri, sau này đi theo Oda Nobunaga.
 
————————————————————
 
“Chúng hạ quan tìm thấy rồi!” một viên quan nhỏ vừa kêu vừa chạy vào phòng, cả người khựng lại khi anh thấy không chỉ có Shuko mà cả Itan, Seisho, và Vương thượng đang chăm chú nhìn mình.
 
Họ đang ở một toà nhà được Shouryuu phân cho Shuko trong Hậu cung. Đây vốn là nơi ở cho các phi tần nên sự có mặt của Vương không có gì là lạ — nhưng từ nhiều năm qua Shuko đã biến nơi này thành phòng làm việc riêng của mình, và vị hạ quan đã không ngờ tới nhóm người đứng trước mặt khi anh bước vào.
 
Shuko quay lại nhìn. “Tên Kouya này... đừng nói với ta là hắn đến từ Gen.”
 
“Hắn... đúng là như vậy, thưa đại nhân.”
 
Viên quan hốt hoảng định khấu đầu một cách muộn màng trước Vương, nhưng Shuko đã giơ tay ngăn anh ta lại. “Đừng để ý, cứ coi đó là món nội thất mới của ta. Báo cáo đi.”
 
“V—vâng, thưa đại nhân. Hắn là Xạ sĩ của Gen. Tên gọi của hắn là Kouya. Hắn không có họ.”
 
“Được rồi.”
 
Shuko phẩy tay cho anh ta đi. Họ sẽ có thời gian để ban thưởng sau. Viên quan đi ra, mặt vẫn còn ngơ ngác, trong khi Shuko quay lại với Itan và Seisho, lúc này đang ngồi quanh bàn. Cả ba đều lờ tịt Shouryuu — kẻ đang nằm ườn trên chiếc trường kỷ bên cạnh. 
 
“Vậy là Gen quả đã nhúng tay vào việc này. Không có tin tức gì từ Ribi hay những người trước đây chúng ta gửi đến đó. Ta tin vụ bắt cóc là do tên Kouya này cùng Atsuyu gây ra.”
 
Itan gật đầu. Anh nhìn xuống những tài liệu trong tay, mặt lộ vẻ căng thẳng. “Không biết Taiho đã gặp hắn ở đâu? Seisho, ngươi biết gì về Châu sư của Gen?”
 
“Họ chỉ có một binh đoàn, nhưng đó là một tả quân với một vạn hai nghìn năm trăm quân tinh nhuệ.”
 
Đã ba ngày kể từ khi Rokuta mất tích. Điều đó cũng có nghĩa là những kẻ mưu đồ ở Gen đã có ba ngày để tiến hành kế hoạch — thừa thời gian cho chúng chuẩn bị lực lượng.
 
“Rắc rối đây,” Itan nói nhỏ, mắt dán chặt vào tờ danh sách trong tay. Vương thượng hiện đang nắm giữ Vương sư, gồm một binh đoàn Cấm quân và một binh đoàn Kinh sư, lần lượt là bảy nghìn năm trăm quân và năm nghìn quân. Cộng lại họ mới chỉ có vừa bằng số quân của Gen. Đáng ra họ phải có nhiều hơn — ít nhất là sáu binh đoàn, mỗi binh đoàn một vạn hai nghìn năm trăm quân tinh nhuệ — nhưng dân số của En hiện tại không thể đáp ứng một đội quân thường trực lớn như vậy.
 
“Chúng không có nhiều thế đâu. Chúng thổi phồng lên đấy,” Shouryuu lầm bầm, nhưng không ai thèm để tai.
 
“Chúng ta có thể huy động thêm một hoàng bị là bảy nghìn năm trăm người, và có thêm khoảng một vạn người nữa nếu bắt đầu trưng dịch...”
 
Theo luật, Cấm quân hoàn toàn trực thuộc vương vị, được tập hợp từ ba bộ phận: Tả, Trung, Hữu; mỗi binh đoàn gồm một hắc bị với một vạn hai nghìn năm trăm quân.
 
Khi không thể có được con số đó, một bạch bị với một vạn quân hoặc một hoàng bị với bảy nghìn năm trăm quân sẽ được dùng để thay thế.
 
Kinh sư, dưới sự cai quản của quan tể phụ, thường cũng có ba hắc bị, trong khi tám châu còn lại mỗi châu có ba hoàng bị. Khi cần thiết, các địa phương có thể huy động thêm năm nghìn quân từ trong dân chúng hoặc tuyên bố trưng dịch nếu tình hình khẩn cấp. Quân đội địa phương có thể có từ hai đến bốn binh đoàn, và cả Cấm quân lẫn Kinh sư cũng bị quy định không vượt quá quy mô này bởi Thái Cương. Hành động xâm lược các quốc gia khác được coi là một trong những tội ác lớn nhất và sẽ dẫn đến việc vương cùng kirin sẽ phải chết gần như ngay lập tức, vì vậy quân đội chỉ được sử dụng trong trường hợp nội chiến, và con số cũng bị hạn chế chặt chẽ để giữ việc đổ máu ở mức tối thiểu.
 
Khi quân đội của một địa phương có đủ bốn bộ phận, nó sẽ gồm Tả quân, Hữu quân, Trung quân, và Tá quân — quân đội hỗ trợ gồm một thanh bị với hai nghìn năm trăm quân. Châu Gen từng có đủ cả tứ quân, nhưng theo thời gian, Trung quân, Hữu quân và Tá quân của nó đã tiêu tán hết, chỉ còn lại Tả quân.
 
Shouryuu đưa mắt nhìn xuống Vân Hải. Nếu hắn có đủ lục quân của Vương sư với bảy vạn năm nghìn quân và mỗi Châu sư trung thành có đủ tứ quân với ba vạn quân thì việc áp đảo một châu nổi loạn là hết sức dễ dàng. Dĩ nhiên, nếu cả tám châu địa phương liên kết lại, họ sẽ có mười tám vạn quân, đủ để nổi dậy lật đổ một quân chủ đã thất đạo. Tuy vậy, vấn đề là ở chỗ En bây giờ chẳng có gì cân bằng cả — dân số của họ quá ít. Trong lễ đăng quang đáng ra hắn phải có một cuộc duyệt binh của ba mươi vạn quân, nhưng ngày hôm ấy hắn đã tập hợp được một lực lượng đáng nực cười với quân số chỉ bằng một phần mười con số đó. Dần dần, lưu dân từ các nước khác cũng trở về, các thế hệ kế tiếp trưởng thành, và các cấp bậc quân đội lớn dần lên — nhưng mới chỉ được một phần năm số lượng cần thiết. Chỉ riêng việc Vương sư đạt được con số một vạn hai nghìn năm trăm như hiện nay đã là một điều kỳ diệu.
 
 “Tả quân của chúng không thể có cả một hắc bị được.”
 
“Dù sao đi nữa,” Itan nói từ bên kia căn phòng, “chúng ta cần bằng chứng xác thực hơn là những nghi ngờ về việc hành vi bắt cóc này là của Gen. Chúng ta không thể tuyên chiến và điều động Vương sư đi chỉ vì một kẻ có tên Kouya tình cờ phục vụ ở đó được.”
 
“Đúng vậy, nhưng thời gian là cố yếu! Nếu có việc gì xảy ra với Taiho...”
 
“Ta sẽ chuẩn bị Vương sư sẵn sàng,” Seisho tuyên bố.
 
Shouryuu đứng dậy.
 
“Vương thượng đi đâu vậy?” Shuko hỏi.
 
“Trẫm thấy ở đây không cần trẫm nữa nên đi ngủ đây.”
 
Shuko thở dài thườn thượt khiến Shouryuu bật cười. Hắn rảo bước tới cửa, nhưng rồi đột ngột dừng lại như thể nhớ ra điều gì. “À đúng rồi. Trẫm có điều này để thông báo. Tối nay trẫm đã bãi miễn cho sáu vị đại thần của Lục quan rồi — và cả Tam công nữa, nhân tiện trong lúc trẫm đang nhắc đến mấy người kia.”
 
Shuko suýt ngất, còn Itan há mồm hộc ra một tiếng rõ to.
 
“Ngươi làm cái gì vậy, tên đần độn! Đây không phải là lúc...” Mặt Itan đỏ gay và nước miếng anh phun phèo phèo. Họ đang ở trên bờ vực nội chiến. Chỉ cần một thay đổi nhỏ trong hàng ngũ quan lại cũng đủ gây thêm hỗn loạn, nhưng Shouryuu lại quyết định đảo lộn tất cả. Họ còn chẳng có thời gian để tìm người bổ nhiệm vào những chỗ trống — đó là một nhiệm vụ khó khăn ngay cả trong thời bình. Hơn nữa sự đấu đá lẫn nhau giữa những kẻ cầu tiến sẽ khiến cuộc chiến tranh tới đây so ra còn tương đối hiền lành.
 
Itan giải thích hết mọi nhẽ, nhưng Shouryuu trông như chẳng nghe.
 
“Trẫm chán nhìn mặt họ rồi. Seisho, báo với quan Trủng tể là ngày mai sẽ có thiết triều.”
 
“Ngươi điên rồi hay sao?”
 
“Không, trẫm là Vương. Trẫm sẽ làm theo ý mình.”
 
—————————————————————
 
 Shouryuu đi ra ngoài, để lại tiếng la ó giận dữ của các cận thần ở phía sau. Anh tóm lấy tai một người hầu cận tên là Mousen.
 
“Chuẩn bị ngựa cho trẫm.”
 
“Hoàng thượng?”
 
“Trẫm chỉ ra ngoài đi dạo thôi. Đi làm như ngươi đã được bảo đi.”
 
Mousen thở dài. “Chỉ cần các vị triều thần nghe về một nửa số việc mà thần làm cho Vương thượng thôi cũng đủ để họ cho quan Đại bộc tới vặt cổ thần.”
 
“Nếu thế trẫm sẽ phong tước Bá cho ngươi.”
 
“Đáng tiếc là thần sẽ không được hưởng lộc từ danh phận mới của mình sau khi đã về với đất.”
 
“Vậy trẫm sẽ đặc cách cho ngươi tước Công.”
 
“Sao Vương thượng không cho thần làm Thiên Đế luôn? Đừng lo, thần sẽ để Vương thượng đi. Nhưng đổi lại, Vương thượng phải để thần đi theo hộ vệ.”
 
“Mousen, giờ thì ngươi lại bắt đầu nói liều rồi.”
 
Mousen đảo mắt. “Cũng có lúc phải liều và có lúc khôn ngoan chứ ạ.”
 
“Đi ngay bây giờ là điều khôn ngoan nhất mà trẫm có thể làm lúc này.”
 
“Vậy thôi, xin Vương thượng sớm quay trở lại. Nếu thần phải báo cáo với quan Đại bộc rằng Vương thượng chẳng bao giờ nói với thần Vương thượng đi đâu, ngài ấy sẽ giáng chức của thần ngay tại chỗ mất.”
 
Shouryuu phá lên cười. “Vậy thì trẫm sẽ giao chức đại bộc cho ngươi và đổi hắn xuống làm kẻ bao che cho những vụ trốn đi chơi hàng đêm của trẫm. Giờ thì làm đi. Ngươi đang phí phạm thời gian đấy!”
 
 
 
Đây là phần phân bố quân đội được nhắc đến trong phần này:
Tên gọi theo số quân:   — Hắc bị (黒備): 12.500 quân
— Bạch bị (白備): 10.000 quân
— Hoàng bị (黄備): 7.500 quân
— Thanh bị (青備): 2.500 quân
— Vương sư (王師) bao gồm Cấm quân và Kinh sư (quân đội kinh thành):
  • Cấm quân: gồm Tả quân, Trung quân, Hữu quân; mỗi bộ phận là có 12.500 quân (một hắc bị)
·         Kinh sư: gồm tam quân với 37.500 quân, ngang với Cấm quân.
— Các Châu sư được quy định không vượt quá tứ quân, bao gồm:
·          Tả quân, Trung quân, Hữu quân: mỗi bộ phận là một hắc bị với 12,500 quân.
·          Tá quân, tức quân đội phụ trợ: tối đa là một thanh bị với 2,500 quân.
Ở đây Shouryuu nói “lục quân” là chỉ tam quân của Cấm quân cộng với tam quân của Kinh sư; còn ba vạn quân Châu sư là gồm ba hoàng bị trong Tả—Trung—Hữu quân cộng với thanh bị của Tá quân và thêm 5.000 quân huy động thêm = 30.000 (quân).


No comments:

Post a Comment