Sunday 28 December 2014

Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chương 3

“Kouya,” cậu bé có mái tóc vàng kim đã gọi cậu như vậy. Kouya. Cậu thích cái tên ấy.
 
Kouya sống trên núi Kongou — rặng núi bao bọc quanh Hoàng Hải với những đỉnh núi xuyên thủng Vân Hải. Đại làm tổ trong một cái hang nhỏ trên vách đá. Cái hang đâm xuống sâu mãi sâu mãi như thể chạy dài đến tận chân núi. Kouya chưa bao giờ đi tới cùng, nhưng cậu đoán rằng nó thông đến Hoàng Hải. 
 
Trong cái hang đầy mùi thịt đang thối rữa đó, cậu đã nhìn vào mắt con quái vật và nói: “Từ nay tên của tao là Kouya. Hãy gọi tao là Kouya, nếu không tao sẽ lại quên mất.”
 
Con vật khịt một tiếng đồng ý.
 
“Ngươi có muốn một cái tên không, Đại?”
 
Nó nhìn cậu bằng ánh mắt thờ ơ.
 
“Tao sẽ gọi mày là ‘Rokuta’, như vậy tao cũng sẽ không quên tên cậu ấy.”
 
Rokuta là người đầu tiên từng tỏ ra thân thiện với cậu. Cậu ấy đã không đuổi cậu hay Đại đi, cũng không bỏ chạy. Cậu đã đến bắt chuyện với họ, rồi còn cho Kouya một cái tên.
 
Kouya ôm lấy cổ con quái vật. “Rokuta?” cậu nói, “Tao ước gì mày có thể nói chuyện thật nhiều, giống như cậu ấy vậy.”
 
Cậu đã đến tuổi hiểu được cô đơn là như thế nào, dù cậu không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác ấy. Phía bên kia bờ biển có nhiều làng mạc đông dân cư. Ở đó có những đứa trẻ cũng bé như cậu, có những người lớn nắm lấy tay chúng rồi bế chúng lên. Kouya rất thích ngắm họ từ xa xa, nhưng cậu cũng thấy buồn. Lòng cậu đau nhói mỗi khi nhìn thấy những gia đình dắt nhau đi trong thị trấn hay những đứa trẻ chơi cùng nhau trên đường phố; để rồi sau khi vội bỏ chạy để trốn khỏi cảm giác đau khổ, cậu lại thấy mình thèm được ngắm họ nhiều hơn. Cuối cùng thì lần nào cậu cũng quay lại.
 
Con quái vật đã nuôi cậu lớn lên không bao giờ giao du cùng đồng loại. Thỉnh thoảng, họ có gặp những quái vật khác, nhưng chúng luôn đánh nhau; đó là bản chất của chúng. Vì vậy, phần lớn thời gian cậu và Đại chỉ có một mình.
 
Cậu muốn đến các làng mạc nhiều hơn nữa, muốn được gặp mọi người; nhưng cậu biết Đại sẽ tấn công họ. Sẽ có đụng độ xảy ra, và người ta sẽ lấy giáo đuổi đánh cả hai. Cậu đã cố cầu xin con vật, nhưng mỗi khi đói, nó liền mặc kệ cậu và bay đi săn. Dân làng khi nhìn thấy họ thì hoặc thét lên bỏ chạy, hoặc cầm ngay vũ khí để tấn công; cậu không biết phản ứng nào khiến cậu cảm thấy tệ hơn nữa.
 
Kouya nhìn sát hơn vào mặt con quái vật và thử gọi nó bằng cái tên mới. Rokuta. Rokuta.
 
“Đừng tấn công con người nữa được không, Rokuta?” một hôm cậu nói. “Như vậy chúng ta sẽ có thể cùng nhau đến Kankyuu.”
 
Bé Con. Con quái vật rầm rì.
 
 “Không phải. Tên tao là Kouya. Kouya.
 
Bé Con, Bé Con, con quái vật nhắc lại, đúng cách nó vẫn gọi cậu mỗi khi muốn ra ngoài đi săn.
 
“Mày phải gọi tao là Kouya, không thì tao sẽ quên mất, giống như tao đã quên tên thật của tao vậy.”
 
Cậu vẫn còn nhớ mẹ đã gọi tên mình khi bà dắt tay cậu đi, nhưng cậu không thể ngẫm ra được nó là gì dù đã cố hết sức.
 
“Hãy gọi tao là Kouya.”
 
Những đứa trẻ chạy chơi trên đường làng và cùng nhau trò chuyện, những cánh tay mạnh mẽ nhấc bổng chúng lên, những cổ tay được nắm chặt, Kouya khao khát tất cả những điều ấy. Những bàn tay duy nhất mà cậu còn nhớ là bàn tay mẹ đã để cậu lại trên núi và bàn tay chai sạn của người đàn ông đã dắt cậu ra bờ biển.
 
Tại sao cậu không thể có một đôi bàn tay ấm áp cho riêng mình như những đứa trẻ khác? Tại sao người ta có thể dịu dàng với chúng nhưng lại tàn nhẫn với cậu như vậy? Cậu đã nghĩ mình sẽ tìm thấy câu trả lời ở bên kia đại dương — ở Hourai. Ở đó sẽ không có ai đuổi đánh cậu; họ sẽ nắm lấy tay cậu và truyền cho cậu hơi ấm của mình. Giờ Hourai đã quá xa vời, nhưng có lẽ, nếu cậu cố gắng tìm kiếm, sẽ vẫn có một nơi dành cho cậu.
 
Rokuta...
 
Rokuta đã lắng nghe cậu. Rokuta đã cùng cậu ăn và xoa đầu cậu. Rokuta đã cho cậu một cái tên, thậm chí mời cậu đến ở cùng. Nếu lúc ấy Kouya đồng ý thì đã có biết bao người nói chuyện cùng cậu, gọi tên cậu! Có lẽ họ còn chơi đùa cùng nhau như những đứa trẻ trong thị trấn.
 
Lẽ ra mình nên đi cùng Rokuta.
 
Nhưng con quái vật này, Rokuta của cậu, là sinh vật duy nhất Kouya từng gặp mà không tìm cách giết cậu. Kouya choàng tay qua cổ con vật và vùi mặt vào bộ lông đỏ. “Tao ước gì cả hai ta có thể đi cùng cậu ấy.”
 
————————————————————
 
“Không được. Mày không được ăn thịt người.”
 
Khi Rokuta đói, nó sẽ ăn bất cứ thứ gì nằm trong tầm mắt, vì vậy Kouya đã học cách tự mình tìm thức ăn cho con vật. Chừng nào cậu còn có thể giữ cho nó no, nó sẽ nghe lời cậu và không tấn công con người.
 
Mặc dù vậy, vẫn không ai có thiện cảm với Kouya và con thú của cậu. Mỗi khi bất cẩn đến quá gần một thị trấn nào đó là họ lại bị đuổi bằng những trận mưa tên. Kouya không còn mơ ước đến Hourai nữa, nhưng lần này qua lần khác, cậu vẫn tìm đến các làng mạc ở bờ biển phía đông một cách vô thức, và mỗi lần như vậy, cậu không thể kiềm lòng hi vọng rằng ngày hôm đó sẽ có một kết thúc khác với thường lệ.
 
Càng lớn, Kouya càng thèm muốn được sống cùng con người, nhưng không có nơi nào chấp nhận cậu. Con quái vật cũng không chịu gọi tên cậu; Kouya chỉ có thể nói chuyện với chính mình.
 
Nhiều lúc cậu có cảm giác cuộc hội ngộ ngày ấy chỉ là một giấc mơ. Suy xét nhiều chỉ khiến cậu thêm chắc chắn đó là một ảo tưởng. Một người có thể giao tiếp với họ không chút sợ hãi như vậy không thể có thật. Nhưng cậu vẫn tự gọi mình là Kouya và con quái vật là Rokuta. Dù có đói đến thế nào, cậu vẫn luôn đưa thức ăn cho con vật ăn trước, và dù có mệt lả, cơ thể có trầy xước khắp nơi, cậu vẫn không ngừng tìm kiếm thức ăn. Nếu có thể giữ cho con quái vật không ăn thịt người như Rokuta đã khuyên, cậu cảm thấy mình vẫn còn có thể giữ một mối liên hệ nào đó với cậu bé tốt bụng cậu đã gặp trên bờ biển.
 
Cậu đã có một giấc mơ khác: giấc mơ được sống trong một ngôi làng với mọi người; nhưng mơ ước ấy cũng tàn lụi dần theo mỗi lần dân làng la hét chửi bới cậu và dùng những mũi tên ngọn giáo cắt đứt hi vọng của cậu. Cậu đã từng nghĩ đến rời bỏ con quái vật để đến Kankyuu một mình.
 
Cuối cùng, Kouya đã chấp nhận sự thật rằng mình là một đứa trẻ quái vật chứ không phải con người. Cậu sẽ không bao giờ hoà nhập với loài người. Cậu đã định rằng số phận mình sẽ là như vậy; cho đến ngày cậu gặp Atsuyu trên bờ biển Kokkai của Gen, đúng nơi cậu đã gặp Rokuta nhiều năm về trước.
 
————————————————————
 
Hôm đó, như thường lệ, cậu cưỡi Rokuta bay trên không trung, săn bắn bằng cách ném đá xuống những con vật họ nhìn thấy. Qua mấy phút đầu, cả hai đã bắt được một đôi thỏ, nhưng Kouya biết như thế là chưa đủ để thoả mãn cơn đói của con quái vật. Trong lúc con vật hưởng thụ những thành quả đầu tiên, Kouya một mình đi xung quanh để tìm kiếm con mồi tiếp theo. Cánh tay cậu đau ê ẩm vì bị một mũi tên đâm vào vài ngày trước. Nhiều lúc cậu đau đến mức đêm không ngủ được, nhưng cậu vẫn quyết tâm đi tiếp, con quái vật phải được ăn.
 
Kouya vừa vượt qua vài bụi rậm đến một trảng rừng trống thì một đợt tên bắt đầu phi tới xung quanh cậu. Cậu kêu lên một tiếng rồi chạy ngược trở vào rừng. Dù đã bị trúng tên vô số lần với nhiều vết sẹo còn hằn rõ trên da, cậu vẫn không thể nào quen được với cảm giác đau đớn. Mỗi lần bị thương đều khiến cậu khổ cực không kém gì lần trước.
 
Kouya tiếp tục chạy vào sâu hơn, nương mình theo những bụi cây thấp. Tên đã ngừng bắn.
 
“Cậu bé! Hãy ra đây!” Một giọng trong sáng và mạnh mẽ vang qua bãi cỏ. Kouya nín thở chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Giọng nói lại cất lên.
 
“Chính là em, em đã cưỡi con quái vật đó bay phải không?”
 
Kouya thường phải rất khó khăn mới hiểu được tiếng người nói, nhưng cậu lại có thể nghe được những gì người này nói một cách dễ dàng. Kỳ lạ hơn nữa là anh ta không gào thét lên sợ hãi hay đuổi cậu đi. Điều này khiến Kouya tò mò đến mức cậu liều mạng thò đầu ra để có thể nhìn rõ hơn.
 
Một nhóm người đang đứng ở sườn đồi thưa cây. Phần lớn trong số họ đã quỳ xuống trên một gối, cung tên giương sẵn trong tay; nhưng có một người đứng tách biệt lên hẳn phía trước, hai tay anh khoanh trước ngực.
 
“Không ư?” anh ta nói và nhìn quanh. “Cậu bé sợ đấy — hạ cung.” Anh thấp giọng ra lệnh.
 
Một người lên tiếng phản đối, nhưng anh đã khoát tay gạt đi, những người xung quanh liền đồng thời đặt cung xuống đất.
 
Kouya ló đầu ra nhiều hơn. Lần này thì cậu bắt gặp ánh mắt của người kia. Anh ta mỉm cười. Mái tóc của anh có màu đỏ giống như màu lông của Rokuta, chỉ trừ một lọn tóc trắng bên thái dương phải.
Điều này mang đến cho Kouya một cảm giác an tâm kỳ lạ, và cậu chống tay nâng người dậy cho đến khi chỉ còn quỳ hai gối trên mặt đất.
 
“Không sao đâu. Hãy ra đây đi. Chúng ta sẽ không hại em.”
 
Bị lôi cuốn bởi giọng nói ấm áp, Kouya bước ra ngoài khoảng trống. Ở sâu trong lòng, cậu vẫn mong muốn được giao tiếp với ai đó. Đó có thể là bất cứ ai — bất cứ ai không xua đuổi cậu đi.
 
Người kia quỳ xuống và đưa một tay ra. “Lại đây. Người của ta sẽ không bắn.”
 
Một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả nổi dâng lên trong lồng ngực Kouya; cậu bắt đầu đi tới — bỗng một tiếng kêu hoang dã vang lên từ trong rừng. Dừng lại. Có tiếng đập cánh mạnh mẽ, rồi con quái vật lao xuống giữa bãi cỏ như một ngôi sao băng, họng phát ra những tiếng rít về phía đám người. Leo lên đi. Bé Con.
 
Ngay lập tức, đám người cầm lấy cung và lắp tên. Người kia lại ngăn họ lại.
 
“Không được bắn.”
 
Anh nhìn giữa con quái vật và Kouya, ánh mắt không chút sợ hãi.
 
“Rất thú vị! Con quái vật này bảo vệ em à?”
 
Một lần nữa anh lại vươn tay ra. “Lại đây. Chúng ta sẽ không tấn công em hay con quái vật của em. À...” Anh quay về phía những xạ thủ đang kinh ngạc và ra lệnh cho họ mang tới một con hươu.
 
“Em đang đi săn phải không?” anh nói trong lúc hai người khác kéo con hươu ra giữa bãi trống.
 
“Có thể em nhắm rất giỏi, nhưng ta nghĩ sẽ khó có thể bắt được một con mồi thế này.”
 
Kouya há hốc mồm nhìn con thú trên mặt đất. Rõ ràng là người kia đang tặng nó cho cậu, dù cậu không thể hiểu nổi nguyên do. Anh ta nhận thấy nét mặt của cậu và bật cười.
 
“Em cũng muốn ăn chứ? Có lẽ thứ này sẽ hợp khẩu vị em hơn.” Anh lấy ra một bọc lá xanh từ chiếc túi nhỏ bên hông và bóc lớp vỏ, để lộ một nắm cơm nóng, bên trên có rắc gia vị.
 
Kouya cảm thấy mình có thể ngửi được mùi thơm từ bên kia bãi cỏ. Cậu biết mùi này. Nó cùng loại với thứ cơm nắm mà Rokuta đã cho cậu, và có hương vị tuyệt vời.
 
“Em không thích à? Em có muốn thịt hơn không?”
 
Kouya đến gần hơn. Con quái vật lại kêu lên — đừng — nhưng cậu không nghe. Quay về phía người nọ, cậu chỉ tay vào con hươu, rồi chỉ vào con Rokuta, xong lại chỉ lại con hươu, cho đến khi anh ta mỉm cười gật đầu.
 
“Anh ấy nói sẽ cho mày đấy,” Kouya bảo con vật. “Mày có thể ăn con hươu, nhưng không được tấn công người.”
 
Con quái vật rít lên một tiếng nghi ngờ, nhưng nó vẫn tiến tới, một bước lại một bước, rồi lấy mỏ quặp cẳng con hươu và kéo về. Kouya chăm chú nhìn. Khi thấy Rokuta đã bắt đầu ăn, cậu mới quay lại nhìn người kia. Những người xung quanh rõ ràng đều rất kinh ngạc, nhưng vì con quái vật có vẻ không có ý đối địch, họ bắt đầu thả lỏng. Vẫn để mắt đến con vật và cậu bé bên cạnh, họ để cung tên lại đằng sau và đi đến quanh vị thủ lĩnh của mình — người lúc này đã tới quỳ cạnh Kouya.
 
Anh chậm rãi chìa một tay ra. Kouya bước lại, và anh đặt nó lên đầu cậu. Bàn tay anh to lớn và rất ấm.
 
“Một đứa trẻ kỳ lạ. Em đã thuần phục con quái vật đó phải không?”
 
Giọng nói dịu dàng của anh nhẹ nhàng truyền tới, chạm vào tai cậu khiến cậu giật mình lùi lại. Cảm giác trống vắng lại tràn tới khi hơi ấm từ bàn tay trên đầu cậu mất đi.
 
“A, như một con thú hoang, em không thích bị người khác chạm vào.”
 
Kouya lắc đầu. Không phải vậy.
 
“Không sao. Ta sẽ không làm thế nếu em không muốn. Em từ đâu đến? Ta đã nghe lời đồn về một con nin’you (nhân yêu) cưỡi tenken bay qua khu vực này. Không thể ngờ được đó lại là em, một cậu bé loài người!”
 
Cậu nhìn anh không nói gì.
 
“Em tên là gì? Em sống ở đâu?”
 
“Kouya,” cậu nói và cảm thấy lâng lâng trong lòng. Được có một cái tên, được một ai đó hỏi tên mình — đã bao nhiêu lần cậu tưởng tượng đến cảnh này rồi?
 
“Kouya? Em sống ở quanh đây à, Kouya?”
 
Mỗi lần anh nhắc lại tên cậu, Kouya càng cảm thấy hạnh phúc hơn. Cậu quay người lại và chỉ về phía những đỉnh núi chót vót vượt trên các ngọn cây đằng xa.
 
“Ta đoán em sống trên núi Kongou, không phải trong Hoàng Hải, đúng không? Nghe nói không con người hay quái thú nào có thể đi vào Hoàng Hải.”
 
“Vách đá,” Kouya giải thích, và anh toét miệng cười.
 
“Ra là em sống trên vách núi! Và em hiểu được những gì ta nói. Rất thông minh.”
 
Một lần nữa, anh lấy tay xoa xoa đầu Kouya. Lần này thì cậu đứng yên, lòng thầm hi vọng anh sẽ không bao giờ dừng lại.
 
“Em bao nhiêu tuổi rồi? Khoảng mười hai?”
 
“Em không biết.”
 
“Em không có cha mẹ?”
 
Kouya lắc đầu.
 
“Ta đã nghe về nhiều đứa trẻ bị ném xuống Kokkai để bớt miệng ăn trong gia đình. Có lẽ em cũng vậy? Sống sót được đến bây giờ, em rất giỏi đấy.”
 
“Rokuta...” Kouya mở miệng và quay về phía con quái vật. Người kia liền nhìn con vật đang đậu trên mặt đất nhai xé con hươu.
 
“Con quái vật đã nuôi em, có phải không? Thật thần kỳ! Và em vừa gọi tên nó? Rokuta?”
 
“Vâng.”
 
Anh ta khẽ cười, rồi anh nhìn thấy cánh tay của Kouya.
 
“Gì thế này? Em bị thương. A... Nó bắt đầu mưng mủ rồi.”
 
Cậu để anh cầm tay mình lên xem xét kỹ hơn.
 
“Đầu mũi tên vẫn còn ở bên trong, hoặc ít nhất là một phần của nó. Vết thương này cần được xử lý.”
 
Anh đứng dậy. Kouya nhìn lên, sợ rằng anh sẽ đi mất.
 
Nhưng anh đã đưa tay ra. “Đi nào. Em xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn thế này, Kouya.”
 
“Đi?” Kouya nhắc lại, cậu không tin được vào tai mình.
 
“Tên ta là Atsuyu, ở Ganboku. Em có hiểu ta nói không?”
 
Cậu chỉ có thể nhìn anh mà không nói được gì.
 
“Hãy về nhà cùng với ta. Em cần được chăm sóc, cần quần áo tốt hơn... và cần được dạy dỗ.”
 
“Cùng... Rokuta?” Kouya hỏi, lòng sợ hãi vì câu trả lời sẽ phải đến.
 
Anh bật cười sảng khoái. “Dĩ nhiên. Cả hai đều được mời.”
 
————————————————————
 
Theo đường bộ, hành trình từ Kankyuu đến Ganboku, thủ phủ của Gen, phải mất một tháng. Vì Kouya cưỡi con quái vật của cậu và những người khác cũng có kỵ thú của riêng mình, cả đoàn chỉ đi hết bốn ngày rưỡi.
 
Đã đến ngày cuối cùng, và mặt trời đang dần hạ xuống phía chân trời. Rokuta ngoan ngoãn ngồi sau Kouya trên lưng con quái vật giống như cách cậu đã ngồi suốt những ngày qua. Cảm giác không khó chịu như cậu nghĩ. Qua mùi hương xung quanh, cậu biết con vật không còn ăn thịt người; vậy là những gì Kouya nói với cậu đều là thật.


Khả năng pháp thuật của những người đã gia nhập Tiên Tịch là gì thì bạn Zed không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ bao gồm việc có thể hiểu mọi ngôn ngữ, có thể chống lại mọi bệnh tật thông thường, không chết bởi các vết thương thông thường (họ chỉ chết khi bị chặt cổ hoặc chém ngang đầu bằng Touki hay vũ khí có pháp thuật ^”^).
x
Trong lúc bay, Kouya trả lời tất cả những thắc mắc của Rokuta và kể lại việc cậu đã gặp Atsuyu như thế nào.
 
“Ngài đưa mình về Ganboku như đã hứa và dạy mình rất nhiều điều ở đó. Rokuta — ý mình là con Đại — cũng được nuôi ăn đầy đủ. Nó ngừng săn bắt kể từ khi đó.”
 
“Nó đã được thuần phục hoàn toàn rồi à?”
 
“Không hẳn. Chủ nhân giao cho mình làm trưởng đội cận vệ của ngài chừng ba năm sau khi nhận mình về, mình nhớ khoảng thế. Khi có nguy hiểm, mình và Đại cùng bảo vệ ngài, dù là chống lại người hay thú. Vì thế nó vẫn có thể tấn công con người. Đó là nhiệm vụ của bọn mình.”
 
“Ra vậy,” Rokuta lẩm bẩm. Cậu nhìn xuống phía dưới và thấy một vùng đô thị lớn tràn ngập ráng đỏ của buổi chiều tà. Nhìn từ trên cao, trông nó còn lớn hơn cả Kankyuu.
 
“Đó có phải là Ganboku không?”
 
“Đúng vậy. Rất đẹp phải không? Mình nghĩ nó còn đẹp hơn Kankyuu.”
 
Kouya nói đúng. Thành phố này thực sự có vẻ sầm uất hơn kinh thành, và các vùng đồi núi cùng đồng ruộng xung quanh đều xanh tốt hơn. Nghe Rokuta nói, Kouya liền bật cười quay lại nhìn cậu.
 
“Cậu thấy chứ? Đều là nhờ chủ nhân của mình đấy. Người dân ở đây rất yêu kính ngài. Ngài là một người tốt.” Kouya nhìn vào mắt Rokuta và giữ nguyên như vậy. “Tốt hơn En Vương,” cậu nói thêm và dùng danh xưng trang trọng của Vương thượng.
 
Rokuta gật đầu. “Có thể lắm. Nhiều khi Shouryuu chính xác là một tên ngốc.”
 
Kouya tròn mắt nhìn cậu. “Ý cậu là cậu bất mãn với Vương thượng?”
 
“Không phải là mình ghét hắn. Chẳng qua là hắn quá ngu.”
 
“Tại sao cậu lại phục vụ một kẻ như vậy?”
 
“Mình không còn lựa chọn nào khác. Cậu rất kính trọng Atsuyu, đúng không?”
 
Kouya mỉm cười. “Đủ để vì ngài mà bắt cậu đi thế này.”
 
Nhưng Atsuyu là một kẻ phản nghịch. Rokuta giữ những lời ấy lại trong lòng. Bắt cóc quan tể phụ là tội tử hình, chưa kể tới số vũ khí mà Gen đang lén lút thu thập. Rõ ràng đây là khởi đầu của một cuộc nổi dậy — không gì có thể biện hộ cho điều này.
 
Vương thượng phải do kirin chọn ra, đó là quy luật đã được định sẵn. Tuy vậy, vẫn có những kẻ không chịu chấp nhận Thiên Ý. Lịch sử đã ghi lại vô số kẻ mưu sát quân vương hòng cướp ngôi báu.
Rokuta liếc nhìn lại phía sau. Cậu chỉ có thể nhận ra những ngọn núi của Sei như một vệt mờ mờ ở đằng xa. Shouryuu sẽ nghĩ gì? Cậu ước mình có thể thấy vẻ mặt của hắn lúc nghe tin chuyện đã xảy ra.
 
————————————————————
 
Tương tự như Vương cung ở Kankyuu, Châu cung của Gen nằm trên đỉnh một ngọn núi cao — núi Ganboku. Đoàn của Kouya đáp xuống một bãi đá ở lưng chừng núi, Rokuta từ đó theo đường bộ vượt lên trên Vân Hải. Họ đã đến cung điện của Gen.
 
Họ tiến vào cung và đi tới gian chính, nơi đã có mấy vị quan đứng quanh một người đang ngồi trên đài cao. Anh ta trông rất trẻ và có mái tóc màu đỏ hơi nâu.
 
Một đám người đứng hai bên giữ cánh tay của Rokuta. Đằng sau họ là Kouya và con quái vật của cậu với đứa trẻ vẫn ngậm trong mỏ. Thi thoảng, tiếng khóc của nó lại vọng ra từ miệng con vật.
 
Atsuyu là con trai của Châu hầu đương thời, anh có bậc Khanh bá, được bổ nhiệm làm Lệnh doãn để phụ giúp cha trong việc chỉ đạo Lục quan của Gen. Giờ Atsuyu là người chào đón Rokuta từ ngai châu hầu.
 
“Kouya, em làm tốt lắm.”
 
Atsuyu khen ngợi người của mình rất thoải mái rồi đứng dậy. Bước chân xuống thềm điện, anh đưa tay mời Rokuta đi lên phía trên — và khi vị kirin đã đứng trên cao, Atsuyu liền quỳ sụp xuống khấu đầu.
 
“Hạ quan xin tạ lỗi với ngài, thưa Taiho.”
 
Cử chỉ ấy khiến Rokuta luống cuống, cậu đã bắt đầu quen với ý nghĩ mình chỉ là một tù binh.
 
“Ngươi là Atsuyu?”
 
Atsuyu ngẩng đầu lên. “Hạ quan rất tiếc phải thay mặt cha đón tiếp đại nhân ngày hôm nay, do người vẫn còn ốm nặng. Hạ quan cũng biết hành vi của mình là hèn nhát và bất công, và hạ quan không có lời nào để biện bạch. Hạ quan chỉ có thể xin đại nhân mở lòng khoan dung.”
 
“Các ngươi đang âm mưu gì? Các ngươi muốn gì từ chuyện này?”
 
“Hạ quan xin nói ngắn gọn: dòng Rokushui.”
 
Rokuta nhếch lên một bên mày. “Một dòng sông?”
 
“Như đại nhân đã biết, dòng Rokushui chảy qua châu Gen như một con mãng xà, và kể từ khi Kyou Vương cho phá đê của sông này, nhiều địa phương ở khu vực hạ lưu đã phải chịu tàn phá ghê gớm từ lũ lụt mỗi mùa mưa về. Cho đến nay, chúng ta đã rất may mắn vì chưa có thị trấn hay làng mạc nào bị lũ quét, nhưng điều đó không thể kéo dài mãi. Một công trình trị thủy lớn cần phải được xây dựng ngay lập tức, nhưng Vương thượng không phê chuẩn. Gen có thể tự mình tiến hành việc này, nhưng Vương thượng cũng tước quyền trị thủy từ chính quyền địa phương rồi.”
 
Rokuta cắn môi. Shouryuu đang bắt đầu hứng những cơn bão mà hắn đã gieo. Đây đều là lỗi của hắn.
 
“Không phải các châu được chia ra là để châu hầu cai trị sao? Hạ quan có thể hiểu được khi Vương thượng không có cảm tình với những người được phong chức từ thời tiên đế, nhưng để họ tại chức rồi lấy đi quyền hành của họ là một việc làm vô nghĩa. Vương thượng không thể tự mình quản từng tấc đất của vương quốc. Giờ mùa mưa đã đến gần sát mà dòng sông vẫn còn bị để mặc bất trị.”
 
Atsuyu nhìn lên Rokuta. “Ba lần hạ quan xin diện kiến Vương thượng, ba lần hạ quan đã bị lờ đi. Đây là phương cách cuối cùng của hạ quan. Dù biết ngài nhất định rất giận dữ về việc này, hạ quan vẫn phải cầu xin Taiho hãy lắng nghe hạ quan.”
 
“Như vậy là quá liều lĩnh,” cậu đã bảo Shouryuu. “Ngươi không thể một mình cai trị cả nơi này! Quyền lực phải được phân bổ. Ngươi phải đưa các địa phương về cho các quan cấp dưới. Ai mà quan tâm họ có được bổ nhiệm bởi Kyou Vương hay không chứ? Hãy thay người mới vào, hoặc sắp xếp lại vị trí của họ...”
 
Shouryuu không nghe lời cậu. Như với mọi vấn đề khác, hắn chỉ làm những gì hắn muốn. Hắn là vương, và không ai có thể ép hắn làm khác đi. Dù có các quan đại thần và rất nhiều bộ phận phụ tá, Shouryuu chỉ dùng họ theo ý mình — ngay cả Shuko và Itan là những người thân cận nhất với Vương cũng không thể khiến hắn làm một việc gì đó, trừ phi hắn đã định làm như vậy ngay từ đầu.
 
Đã bao nhiêu lần Rokuta cả khuyên lẫn mắng mà đều bị lờ đi rồi? Vương là người nắm mọi quyền lực trong đất nước, là người có tiếng nói cao hơn tất cả. Nếu ngài đã quyết việc gì thì không ai có thể ngăn lại — giống như không ai đã có thể ngăn lại sự tàn sát của Kyou Vương vậy.
 
Rokuta thở dài một tiếng. “Vậy nếu ta hứa chuyển lời của ngươi đến tai Vương thượng và xin Vương thượng bỏ qua cho việc này,” cậu liếc nhìn những người đã đưa cậu đến đây, “ngươi sẽ để ta quay trở về?”
 
Atsuyu cúi xuống càng thấp hơn. “Hạ quan xin thứ lỗi, nhưng hạ quan buộc phải xin ngài chịu đựng tình cảnh này thêm một thời gian nữa, thưa Taiho.”
 
“Tức là ta sẽ bị giữ làm con tin cho đến khi Vương thượng chịu nghe lời ngươi.”
 
“Ngàn lần xin lỗi đại nhân.”
 
“Được thôi.”
 
Atsuyu nhìn lên đầy ngạc nhiên. “Ngài sẽ khuyên Vương thượng về đề xuất của hạ quan?”
 
“Phải. Ta nghĩ là ngươi đúng, Atsuyu. Ta không đồng ý với cách làm của ngươi, nhưng có lẽ ngươi không còn cách nào khác để khiến tên ngốc đó để tai tới. Chuyện này sẽ thú vị đây.”
 
Ánh mắt của Atsuyu tràn đầy sự cảm kích và anh lại cúi đầu một lần nữa. “Hạ quan xin tạ ơn ngài.”
 
“Không cần nhắc tới chuyện đó,” Rokuta nói nhỏ, rồi cậu nhìn sang Kouya, lúc này đang đứng sau lưng Atsuyu. “Vậy ra đây là chủ nhân của cậu ư, Kouya?”
 
Cậu thiếu niên chỉ mỉm cười.
 
————————————————————
 
Rokuta bị đưa vào sâu trong cung điện. Lính canh dẫn cậu xuống một cầu thang rất dài, đến mức cậu tin chắc mình đã tới gần chân núi khi họ dừng lại ở một căn phòng trông có phần giống phòng giam. Cánh cửa nặng nề mở ra, để lộ một lớp song sắt, đứng đằng sau là một người phụ nữ.
 
“Taiho...”
 
“Ribi.”
 
Ribi là vị mục bá được Shouryuu gửi đến Gen để theo dõi hoạt động của địa phương. Thông thường, quan mục bá sẽ thay thế các châu hầu hay lệnh doãn đã bị tước quyền cai quản việc nội chính của châu. Chức vụ này có ở tất cả các châu, trừ Sei, nơi Rokuta nắm quyền; họ và cấp dưới, cùng với Itan, Shuko và Seisho, là những đồng minh duy nhất mà Shouryuu có thể tin tưởng.
 
Song sắt được nâng lên, Kouya đưa Rokuta vào trong phòng. Rokuta thở dài. “Dĩ nhiên là chúng phải bắt ngươi lại, đúng không Ribi? Đâu thể để chó săn của Shouryuu tự do ở ngoài được.”
 
“Chúng dám bắt cóc ngài ư, Taiho?”
 
“Đại khái vậy. Xem ra chúng ta chằng cần làm gì ngoài ở lại đây nghỉ ngơi. Vụ này là lỗi của Shouryuu hết.”
 
“Taiho!”
 
“Nghe ta nói đây, mọi chuyện đã không xảy ra nếu hắn để ý tới việc triều chính hơn. Hừm, chúng ta nên tiện thể lúc nhàn hạ này mà hưởng thụ một chút. Vừa đúng lúc ta đang muốn xả hơi.”
 
Ribi nhìn về phía Kouya. “Nếu ngươi dám làm gì Taiho, ta sẽ...”
 
Kouya bật cười. “Dĩ nhiên là sẽ không có gì tổn hại tới quan Tể phụ cả. Tuy vậy, Rokuta, mình e rằng cậu phải trở thành tù binh ở đây.”
 
“Mình biết, mình biết.”
 
“Lại đây,” Kouya nói.
 
Rokuta bước tới. Kouya lấy từ trong túi áo ra một nắm chỉ đỏ và gắn vào một mảnh đá trắng nhỏ. Cậu đặt mảnh đá lên trán Rokuta. Rokuta giật mình lùi lại.
 
“Không được—”
 
“Xin cậu đừng chống lại. Hãy nhớ tới đứa trẻ.”
 
Rokuta nhìn về phía con quái vật đang ngồi trước cửa. Nó hơi há mỏ, và một cánh tay nhỏ xíu lộ ra.
 
“Mình không có ý phản đối... Chỉ là mình không thích chuyện này.”
 
“Mình xin lỗi, nhưng mình buộc phải phong ấn sừng của cậu lại. Mình không thể để shirei của cậu tự do.”
 
Sừng của kirin là nguồn sức mạnh của con vật. Khi biến thành dạng người, chiếc sừng ẩn đi, chỉ còn là một điểm phía trên giữa hai mắt. Kirin luôn cảm thấy hết sức khó chịu khi bị tác động vào điểm đó. Nếu sừng của chúng bị phong ấn bằng bùa chú thì khả năng sử dụng pháp thuật của chúng cũng bị kiềm chế — kể cả khả năng triệu hồi shirei.
 
“Mình không thích bị chạm vào đó. Ý mình là rất không thích ấy.”
 
“Tất cả chúng ta đều có điểm yếu, kể cả kirin... Cố lên.”
 
Rokuta chậm chạp mở mắt. Viên đá trên trán như một lưỡi dao đang khứa vào dây thần kinh của cậu; các giác quan ở đó nhạy cảm đến độ cảm giác ấy còn vượt trên cả sự đau đớn. Cậu phải nghiến chặt răng và ra lệnh cho cơ thể mình không bỏ chạy theo bản năng.
 
“Ự. Mình buồn nôn quá.”
 
“Không lâu nữa đâu...”
 
Kouya buộc sợi dây quanh đầu Rokuta để giữ yên viên đá. Buộc xong, cậu lẩm nhẩm một câu chú. Rokuta đột nhiên thấy bớt đau hẳn. Cùng lúc đó, cậu cảm giác như mình đã mất đi một cái gì đó — một sự trống trải mà cậu không thể nhớ được trước đây ở đó đã có gì.
 
“Còn đau không?”
 
“Không, nhưng mình thấy lạ lắm.”
 
“Giờ cậu không thể gọi shirei của cậu hay biến hình và bay đi nữa. Tránh đến gần những chỗ cao nhé.”
 
Kouya mỉm cười rồi quay về phía con quái vật. Cậu vỗ nhẹ lên mỏ nó, và con vật thè lưỡi ra, nhẹ nhàng thả đứa bé xuống sàn. Kouya cúi xuống buộc một sợi chỉ khác quanh cổ nó. Khẽ thắt nút buộc, cậu đọc một câu chú khác; phần dây thừa rời ra. Cậu nhặt nó lên và cẩn thận cuộn lại rồi bỏ vào túi áo.
 
“Thứ này được gọi là Xích tác điều,” cậu nói, tay chỉ vào vòng dây quanh trán Rokuta. “Hai sợi dây được kết nối với nhau. Cắt sợi dây của cậu, và sợi dây trên cổ đứa bé sẽ thắt lại.”
 
“Có cần phải làm thế không? Mình sẽ không chạy mà.”
 
“Như mình đã nói đấy, cậu là tù binh ở đây.” Cậu ta quay về phía Ribi. “Sợi dây của cô ta cũng được kết nối như vậy.
 
Rokuta nhìn và thấy Ribi cũng có một viên đá trắng buộc bằng chỉ đỏ trước trán. Khi các quan được phép vượt lên trên Vân Hải, họ được ghi danh vào Tiên Tịch. Ở trên trán những người đó, một con mắt thứ ba mở ra. Dù không thể nhìn thấy từ bên ngoài, con mắt này vẫn tồn tại như một phần cơ thể họ, và việc phong ấn cho nó đóng lại tương đương với tước đi khả năng pháp thuật của chủ nhân nó — giống với việc phong ấn sừng của kirin.
 
“Nếu sợi dây của cô ta bị đứt, sợi dây của đứa bé sẽ co lại cắt cổ nó. Nếu sợi dây của đứa trẻ bị đứt, sợi dây còn lại sẽ cắt ngang đầu cô ta. Điều tương tự cũng sẽ xảy ra với cậu, Rokuta. Vì cậu là kirin chứ không phải là một sinh vật bất tử thông thường, mình nghĩ nó sẽ không xuyên qua đầu cậu, nhưng chắc chắn là sẽ rất đau. Sừng của cậu thậm chí có thể gãy.”
 
“Mình biết rồi.”
 
“Còn một dây buộc nữa trên cửa phòng này. Mở cửa ra thì sợi dây sẽ đứt.”
 
“Và mình, đứa trẻ, cùng Ribi sẽ phải nhận một số phận thê thảm. Đã hiểu.”
 
“Chính xác.”
 
“Sau khi chuyện này kết thúc, cậu sẽ trả đứa bé về cho bố mẹ nó chứ?”
 
Kouya bật cười. “Dĩ nhiên.”
 
“Mà làm sao cậu lại biết nhiều về kirin như vậy?” Rokuta hỏi. Người bình thường thường không hiểu biết mấy về cơ thể loài kirin.
 
“Là vì Rokuta — ý mình là Đại. Quái vật và linh thú thực ra không khác nhau lắm.”
 
“Vậy ư? Shirei của mình chẳng bao giờ nói gì với mình cả.”
 
“Đại cũng thế, nhưng khi sống với một con vật qua nhiều năm, cậu sẽ hiểu nó hơn.”
 
“Ừm.”
 
Kouya bế đứa bé lên và trao cho Ribi. “Ta sẽ để nó lại với ngươi. Ngươi chăm sóc nó được chứ? Nếu
cần gì thì nói với ta.”
 
“Tên vô đạo,” Ribi rủa thầm.
 
Kouya chỉ cười. “Và nếu bản thân ngươi có cần gì, ta cũng sẵn sàng làm hết sức.”
 
Ribi không trả lời. Cô chỉ nhìn Kouya trừng trừng, ánh mắt đầy vẻ hằn học.
 
Rokuta đưa mắt sang Kouya, nhưng trông cậu ta chẳng hề khó chịu. Cậu liền nói nhỏ. “Ribi và mình sẽ ngoan ngoãn ở đây. Cậu sẽ còn quay lại phải không?”
 
“Mình sẽ đến thăm cậu.”
 
Rokuta gật đầu. “Mình rất tiếc là chúng ta lại phải gặp lại nhau như thế này.”
 
“Mình cũng vậy, Rokuta.”
 
————————————————————
 
“Chúng có làm gì ngài không, thưa Taiho?”
 
Rokuta mỉm cười với vị Mục bá. “Không, ta không trầy xước tí gì. Ha, trông cái phòng này cũng không tệ đấy chứ. Ta đâu ngờ lại được đối đãi trang trọng thế này.”
 
Cậu nhìn quanh, trong lòng thắc mắc không biết mục đích ban đầu của căn phòng là gì. Nó không lớn, nhưng cũng không hoàn toàn là một phòng giam. Căn phòng được đục vào một vách đá trắng lớn. Có một bệ được xây cao lên với gối nệm phủ trên để ngủ, ngoài ra còn có một chiếc giường có rèm che đặt ở góc phòng. Ở phía bên kia căn phòng có một bồn rửa tay với nước suối chảy liên tục. Phòng có một bộ bàn ghế, thậm chí có cả một cửa sổ vòm thông ra ngoài. Rokuta có thể tưởng tượng được đến lúc mặt trời lên thì nơi này sẽ khá sáng sủa.
 
“Vậy là, Ribi... ngươi có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con không?” Rokuta nhe răng cười hỏi.
 
Ribi hơi đỏ mặt. “Thực tình hạ quan có hơi lo lắng về nhiệm vụ mới này. Hi vọng hạ quan sẽ có thể hoàn thành nó.”
 
“Vậy là ngươi chưa từng có con?”
 
“Trước kia lâu rồi hạ quan cũng có chồng và một con, nhưng chúng hạ quan đã chia tay khi hạ quan ra làm quan. Chuyện từ thời tiên vương rồi, nên chắc giờ họ đều đã già.”
 
“Họ không ghi danh vào Tiên Tịch cùng ngươi sao?”
 
“Thưa không, chồng của hạ quan đã phản đối.”
 
“Ồ...”
 
Khi các quan lại đến cấp được lên trên Vân Hải, việc thăng chức thường đồng nghĩa với chia ly. Vợ chồng và con cái người đó có thể nhập Tiên Tịch, nhưng anh chị em và các họ hàng khác thì không. Đôi khi, gia quyến của một quan lại đang tại chức có cơ hội thăng tiến cao hơn, nhưng sự thật vẫn là phần đông người ta sẽ không gặp lại nhau nữa.
 
“Còn những người đi theo ngươi đâu rồi — tuỳ tùng và cấp dưới của ngươi?” Rokuta hỏi. Quan mục bá luôn có người hầu và hạ quan đi theo, mà giờ Ribi đã bị cầm tù...
 
“Hạ quan đoán họ cũng đang ở trong một phòng ngục nào đó. Hạ quan chưa nghe thấy một tin đồn về lệnh xử tử nào cả, nên hi vọng rằng chưa có điều gì tồi tệ xảy ra. Các vị mệnh quan triều đình có lẽ cũng đã bị giam lại.
 
Rokuta gật đầu, theo thông lệ, vương sẽ gửi sáu vị triều thần đến hỗ trợ — tức giám sát — mỗi vị châu hầu hay lệnh doãn. Các quan này sẽ giải thích cách cai trị cho những vị này, dạy họ về nguồn gốc thế giới, và can gián mọi lỗi lầm trước khi chúng có thể ảnh hưởng lớn tới người dân. Trên thực tế, chức quan này ở En phần lớn được đảm nhiệm bởi các quan đã già, hơi lú lẫn, không giúp được mấy mà cũng không hại gì. Hiện tại, đất nước đang phải chịu đựng một sự khan hiếm nhân tài khá ngặt nghèo.
 
“Ngươi có sao không, Ribi? Ta hi vọng chúng không khiến ngươi kinh sợ đấy chứ?”
 
Một nụ cười ngập ngừng nở trên môi Ribi, “Không có gì là hạ quan chưa ngờ tới cả, dĩ nhiên là trừ việc chỉ bị giam lại ở đây. Chúng ta khá may mắn, dù trong tình hình này cụm từ đó có lẽ không hợp, khi hiện nay Atsuyu vẫn có vẻ chưa hoàn toàn mất trí.”
 
“Atsuyu đang làm gì vậy? Châu hầu của Gen thế nào rồi?”
 
“Hạ quan nghe nói ông ta ốm rất nặng, chỉ nằm trong Nội cung và giao lại toàn bộ quyền hành cho Atsuyu.”
 
Ribi cúi đầu nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình. Sau khi được thả ra khỏi mỏ con quái vật, nó đã nhanh chóng ngủ say.
 
“Tin đồn lan truyền trong phủ rằng quan Châu hầu không mắc bệnh về thể xác mà là về tinh thần, và không còn đủ minh mẫn để cai trị. Ông ta vẫn sợ Kyou Vương; mặc cho các cận thần cầu xin như thế nào đi nữa, ông ta cũng không chịu rời phòng. Trước đây mỗi khi thấy khỏe, ông ta vẫn gọi các quan vào để chỉ đạo — nhưng gần đây thì ông ta ngày càng kém. Người ta nói ông ta thường xuyên nổi nóng, mắng chửi người hầu là sát thủ do Kyou Vương phái tới. Hạ quan nghe nói Atsuyu vẫn thường diện kiến cha mình mỗi khi có thể, nhưng ông ta không còn tham dự vào việc cai quản Gen nữa.”
 
Rokuta lắc đầu.
 
“Thành thật mà nói,” Ribi tiếp lời, “hạ quan đã rất kinh ngạc khi Atsuyu làm một việc như thế này... vụ bắt cóc này. Hắn là người hiểu đạo lý, hạ quan vốn vẫn tin hắn thực lòng chỉ nghĩ cho dân chúng.”
 
“Ừm, ít nhất là chắc chắn hắn đã làm rất tốt ở Ganboku. Ta không thể tin nổi nơi này lại có thể sầm uất đến thế.”
 
“Atsuyu rất có năng lực, đúng là như thế. Mặc dù quyền hành bị hạn chế, hắn vẫn có thể đạt được như vậy — thế nên chuyện này lại càng thêm khó hiểu.”
 
“Ta đã bảo với ngươi đó là lỗi của Shouryuu mà. Hắn cứ mải lơ là nhiệm vụ của mình.”
 
Ribi đưa tay lên môi. “Hạ quan tin chắc rằng Vương thượng đã có kế hoạch sẵn. Atsuyu quá nóng vội và hành động cực đoan mà không tới tính tới hoàn cảnh. Hạ quan e rằng sự tin yêu của quần thần và dân chúng đã bắt đầu khiến hắn mờ mắt rồi.”
 
“Ta không biết...”
 
Ribi ôm đứa bé chặt hơn rồi cúi đầu để nhìn vào mắt Rokuta “Ngài có chắc là mình không sao không, thưa Taiho? Trông ngài tái quá.”
 
Rokuta phẩy phẩy tay phủ nhận rồi ngồi xuống cái bệ đá có trải chăn.
 
“Taiho, nếu ngài mệt thì nên đi nghỉ. Cái giường kia...”
 
“Ừ. Ta cảm ơn,” cậu nói rồi vẫn nằm xuống ở chỗ cũ. Chỉ việc bước qua phòng thôi dường như cũng là quá sức với cậu.
 
“Taiho?”
 
“Quá nhiều máu, ta e vậy. Ta rất mệt... Xin lỗi nhé, cứ để ta nghỉ ở đây.”
 
“Máu...?”
 
“Ekishin... anh ta chết rồi.”
 
Mắt Ribi mở to. “Ekishin? Ý ngài nói là người của Seisho?”
 
“Phải. Đáng ra ta không nên để anh ta... Ta không nên...”
 
Bối rối, Ribi nhìn quanh trước khi đặt đứa bé lên trên bàn. Đi về phía Rokuta, cô cúi đầu tạ lỗi rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu, cẩn thận để không chạm tới viên đá.
 
“Ngài bị sốt...”
 
“Ừ. Không sao đâu, chỉ là vì máu thôi.”
 
“Ngài có đau không?”
 
“Ta chịu được.”
 
“Hạ quan xin lỗi đã tò mò, nhưng làm thế nào mà ngài lại quen tên cận vệ đó, thưa Taiho?”
“Cận vệ?” Rokuta lẩm bẩm. Ngay sau đó, cậu nhận ra cô đang nói về cận vệ của Atsuyu. “À phải, Kouya. Cậu ta đã tiến xa phải không?”
 
“Hạ quan nghe nói hắn có khả năng thuần phục quái vật.”
 
“Cậu ấy không thuần phục nó. Là con quái vật đã nuôi lớn cậu ấy.”
 
“Sao kia?”
 
“Xin lỗi nhé, ta sẽ giải thích sau. Ta chỉ... Lúc này ta rất mệt.”
 
Ribi gật đầu, và Rokuta nhắm mắt lại. Đầu cậu quay cuồng trong sắc máu và tiếng hét cuối cùng của Ekishin.
 
————————————————————
“... Hắn có thể đi đâu được chứ?”
 
Shouryuu đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào bóng tối bao quanh cung Genei. Đã nửa đêm mà Rokuta vẫn chưa quay trở lại. Vị kirin thường xuyên lén ra cung mà không báo cho ai lời nào, nhưng cậu luôn về sớm. Ngay cả khi trốn đi vào ban đêm, cậu cũng không bao giờ ở bên ngoài cả đêm vì biết rằng sáng ra sẽ có cả một đoàn người mặt trắng bệch đón chào mình.
 
“Có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra,” Shuko nói, giọng có phần lo lắng.
 
Vị Vương thượng gật đầu.
 
Có tiếng bước chân dồn dập chạy tới; một người xuất hiện — đó là Seisho, gương mặt anh hết sức căng thẳng.
 
“A, thật là một cảnh hiếm gặp! Trẫm tin là trẫm đang nhìn thấy gương mặt tái mét của Seisho,” Shouryuu châm chọc trong lúc người nọ đứng thở dốc.
 
“Không phải lúc để đùa,” Seisho thấp giọng quát. “Người của ta vừa tìm thấy xác Ekishin.”
 
Cả ba người còn lại trong phòng — Shouryuu, Shuko, và Itan, đều đồng thời nhìn Seisho.
 
“Không thấy Taiho đâu, và không ai biết giờ đại nhân ở nơi nào.”
 
“Thật không may. Đánh mất hắn lúc này sau khi En vừa thoát được Kyou Vương... Đáng tiếc.”
 
“Vương thượng!” Shuko kêu lên và quay lại nhìn Shouryuu. “Vương thượng không nên đùa về những chuyện như thế.”
 
“Trẫm chỉ muốn nói đáng ra Rokuta nên lựa chọn bạn của hắn một cách cẩn thận hơn. Trẫm không thể để cận vệ của trẫm bị giết mỗi khi cậu nhóc ra ngoài dã ngoại được.”
 
“Vương thượng!”
 
“Mặc kệ tên ngốc đó đi,” Itan gầm gừ, mặt tím lại vì giận. Anh nói với Seisho. “Taiho đã gọi tên kẻ kia là gì, kẻ đưa tin ngày hôm qua ấy? Kouya đúng không?”
 
“Đó là những gì ta đã nghe được. Lính gác ở cổng Chi cũng xác nhận họ đã gặp nhau. Tên Kouya này đã cùng Taiho ra cung, với Ekishin theo hộ vệ.”
 
“Và Ekishin đã bị giết. Ở đâu?”
 
“Ngoài cổng thành Kankyuu, và không phải do người tấn công — cơ thể của anh ta đã bị ăn mất một phần. Ta nghi ngờ đó là một con quái vật hoặc dã thú. Còn có các báo cáo khác về việc người dân nhìn thấy một con tenken gần kinh thành tối nay.”
 
“Nhưng không ai nhìn thấy Taiho?”
 
“Không.”
 
“Vậy là ngài đã bị bắt đi. Và chuyện con quái vật là thế nào? Đã rất lâu rồi không có quái vật đến gần Kankyuu.”
 
“Đúng vậy. Ta không biết chuyện này có liên quan hay không, nhưng có tin về một đứa bé bị mất tích ngày hôm nay.”
 
“Một đứa bé?”
 
“Phải, một bé gái mới sinh mùa xuân vừa rồi. Mẹ nó chỉ quay đi trong một khắc và nó đã biến mất.”
 
“Quả là kỳ lạ. Liệu nó có thể dính dáng đến việc Taiho bị đưa đi hay không?” Shuko hạ giọng. “Hi vọng ngài vẫn an toàn.”
 
“Tên đó không dễ chết đến thế đâu,” vị Vương lầm bầm từ chỗ ngồi của mình bên cửa sổ.
 
Ba người quay ra nhìn hắn.
 
“Ngươi không quan tâm một chút nào hả?” Itan gầm lên. “Cảnh vệ trong cung đang không biết hắn ở đâu đấy! Quan Tể phụ của ngươi đấy!”
 
“Trẫm không thấy quan tâm thì sẽ có ích lợi gì.”
 
“Cái gì? Đây là lần cuối—” 
 
“Seisho cho người đi tìm hắn rồi chứ gì?”
 
Seisho gật đầu.
 
“Vậy thì chúng ta chẳng thể làm gì hơn. Hắn sẽ được tìm thấy ở đâu đó hoặc sẽ tự tìm đường về.”
 
“Shouryuu!”
 
“Cũng có thể ai đó sẽ trả hắn cho chúng ta với một yêu sách.”
 
Itan chớp mắt.
 
Vị Vương tiếp lời. “Bị bắt hoặc bị giết. Nếu là trường hợp thứ hai thì chúng ta chẳng còn gì để làm. Tuy vậy, trẫm nghĩ giết một kirin không phải là việc dễ dàng. Hơn nữa hắn còn có các shirei của hắn đi cùng. Nếu là bị bắt cóc thì ai đã làm việc đó và vì mục đích gì? Có thể đoán rằng nếu Rokuta chống cự, shirei của hắn sẽ bảo vệ chủ. Như vậy bắt hắn đi không phải dễ. Thế nhưng ở hiện trường chỉ có xác của Ekishin, chứng tỏ Rokuta đã không chống lại. Nên nghi ngờ rằng nhân vật Kouya này, dù hắn có là ai đi nữa, đã mang vị kirin của trẫm đi.”
 
“Ngài ấy đã không phản ứng lại vì Kouya là một người bạn sao?”
 
“Có thể. Cũng có khả năng đứa bé gái bị mất tích thực ra đã bị dùng để ép hắn đi theo một cách nào đó. Trong mọi trường hợp thì, nếu bị bắt cóc, hắn đã bị bắt một cách có chủ đích. Tin trẫm đi, không ai lại mang tên đó về chỉ vì ngoại hình của hắn đâu.”
 
Itan trợn mắt.
 
“Vậy là những kẻ đó đã nắm trong tay một con tốt quý giá.” Shouryuu nói tiếp. “Chúng sẽ không giữ yên lặng lâu. Cho đến lúc biết được hắn đang ở đâu, chúng ta nên để yên chuyện này.”
 
“Ngươi sẽ cứ ngồi đây không làm gì?”
 
“Trẫm còn làm gì được? Shuko?”
 
“V—Vương thượng?”
 
“Liên lạc với quan Mục bá Ribi của Gen.”
 
“Gen...”
 
Vị Vương bật cười. “Trẫm đã nghi ngờ chúng từ trước rồi. Giờ thử lại là việc làm hợp lý. Ngươi nói đúng. Nếu trẫm không làm gì, sau khi quay lại Rokuta sẽ không ngừng rên rỉ phàn nàn là đã bị bỏ rơi, và chúng ta sẽ không đời nào thoát nổi. Kiểm tra Tiên Tịch đi, xem xem có ai tên là Kouya trong đội ngũ quan lại của Gen không.”
 
“Thần tuân chỉ.”
 
Shouryuu quay người nhìn ra ngoài, khoé miệng khẽ cười. “Đúng là phiền phức không ngừng với tên đó. Sau khi lải nhải một đống về lòng căm ghét nội chiến sục sôi, không chừng chính hắn sẽ châm ngòi ngay một vụ.”
 
“Vương thượng nghĩ Gen đã làm việc này ư?”
 
“Chúng ta đều biết chúng đang chuẩn bị quân đội. Và trẫm không nghi ngờ rằng số vũ khí đã biến mất trong quân khố phải đi đến... đâu đó.”
 
Seisho u ám gật đầu. Anh mới chỉ xem xét qua, nhưng lượng vũ khí trong quân khố đã giảm đi đáng kể so với lần thanh tra trước.
 
“Dù sự thật có là gì đi nữa, có kẻ đang manh động. Chúng ta chỉ cần chọc vào tổ là ong sẽ bay ra. Liệu có phải người của Gen đã bắt Rokuta hay không thì phải hành động rồi chờ xem chúng phản ứng thế nào.”
 
“Vâng, thưa Vương thượng.”
 
“Tiếp theo sẽ thú vị đây. Có rất nhiều khả năng khác nhau! Cả vụ này thật bí ẩn.”
 
Shouryuu nhìn xuống Vân Hải, nhưng làn nước đã chìm trong màn đêm sâu thẳm.
 
  
Kỵ thú: 騎獣 — các quái thú sau khi được thuần hoá thì gọi là kỵ thú
*Khả năng pháp thuật của những người đã gia nhập Tiên Tịch là gì thì bạn Zed không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ bao gồm việc có thể hiểu mọi ngôn ngữ, có thể chống lại mọi bệnh tật thông thường, không chết bởi các vết thương thông thường (họ chỉ chết khi bị chặt cổ hoặc chém ngang đầu bằng Touki hay vũ khí có pháp thuật ^”^).
Trong thế giới này, do việc sinh con không phụ thuộc vào con người nên việc duy trì nòi giống hay vấn đề dòng họ không phải là một việc quan trọng; hôn nhân chủ yếu phụ thuộc vào tình yêu và có rất ít ràng buộc. Với việc các họ hàng thân thuộc không thể gia nhập Tiên Tịch, lựa chọn như của chồng Ribi là dễ hiểu. 

No comments:

Post a Comment