Người ta gọi nơi đó là “Vùng đồi nát,” một miền đất mà sự
cằn cỗi bao trùm lên cả đỉnh núi cao ngất xuyên thủng tầng mây. Liếc mắt,
Rokuta xem xét vùng núi và những bãi đất đồng phía dưới. Cậu đã từng nghĩ nơi
này không thể hoang tàn hơn; nhưng giờ đây, cậu chua chát nhận ra rằng mình đã
lầm. Những dải mây mỏng trôi lờ lững trên bầu trời cao. Không gian chói chang một
cách tàn nhẫn; và mặc dù đã gần sang mùa hè, xung quanh không có nổi một đốm chồi
non. Truớc kia, nơi này từng là đất canh tác, giờ nó là một hoang mạc. Nơi đáng
ra phải là biển lúa vờn đùa trong gió nhẹ giờ đến một mầm cỏ dại cũng không thể
đâm lên. Chỉ có những rãnh nứt khắp mặt đất, và chỗ này chỗ kia, những thân cỏ
cao đã chết khô đứng đó trong một sắc vàng vọt như xương cốt.
Con đường đắp bằng đất
nhô lên giữa các cánh đồng đã lở hết cả; chỉ có những hàng rào bằng đá là vẫn nằm
đó để đánh dấu những ranh giới giờ đã trở thành vô nghĩa. Đá từ hàng rào cũng
đã vụn vỡ khắp nơi, nằm vương vãi trên mặt đất đen đúa và khét lẹt, mặt đá phủ
một màu xám nặng nề sau nhiều năm gió mài khắc nghiệt.
Dưới chân vùng đồi
này từng có một thị trấn. Đầu tiên là bức tường bao quanh nó đổ xuống, rồi đến
những ngôi nhà bên trong, cho đến khi chỉ còn một đống gạch vụn nằm đó đánh dấu
nơi thị trấn đã từng tồn tại. Không có một bóng lá nào che trên những dấu vết
đường phố xưa kia. Chỉ còn gốc cây làng trơ trụi ở đó, những cành cây trắng màu
tro. Rokuta có thể nhận ra vài cái bóng mang hình người dưới gốc cây. Họ nằm
yên như những tảng đá, lạnh lẽo và bất động.
Vài con chim bay lượn
phía trên cây, và nhiều hơn nữa là những con quái vật dạng điểu. Những cành cây
này chẳng có mấy tác dụng che chở đối với quái vật, nhưng những người đang trú
phía dưới không đưa mắt lên nhìn lấy một lần. Không một loài yêu thú hay quái vật
nào có thể tấn công những sinh vật trú dưới gốc cây làng. Hơn nữa, những người ấy
cũng đã quá kiệt lực để nghĩ đến chuyện sợ hãi.
Lửa đã thiêu rụi cả đồng
bằng lẫn cây rừng trên núi, các sông đều tràn bờ, và mọi thị trấn mọi ngôi làng
đều chỉ còn là tro tàn. Trong bán kính hàng dặm xung quanh đây không có một mảnh
đất nào còn canh tác được, mà cũng không có ai còn đủ sức làm đất. Người dân ở
đây đã quá kiệt quệ để có thể gieo cho vụ mới. Bàn tay họ, yếu ớt vì đói, không
thể cầm nổi cán cuốc; và cũng chẳng còn mấy người để dìu dắt lẫn nhau mà đứng.
Thảm họa không chỉ
lan tràn trên mặt đất — cánh của những con quái vật trên không trung đều giập
nát trơ xương. Chúng cũng đang chết dần vì đói. Một con con lảo đảo rơi xuống
ngay trước mắt Rokuta.
Nơi cằn cỗi này không
nuôi sống nổi thứ gì, dù là người, dã thú, hay quái vật.
Những hoang mạc nằm
dưới chân một ngọn núi xơ xác là tất cả những phế tích còn lại của một mảnh đất
đang hấp hối – đối với Vương quốc
En, thế giới đã đến ngày tận.
––––––––––––––––––––
Vị vua cuối cùng của
En được đặt thụy hiệu là Kyou Vương — Cú Vương. Tuy khởi đầu là một người trị vì với lòng
khoan dung độ lượng, quỷ dữ đã dần dần xâm chiếm trái tim Vương. Ông ta bắt đầu giày
xéo thần dân, lấy tiếng kêu khóc của họ làm lạc thú. Binh lính canh chừng khắp
các ngõ ngách để làm tai mắt cho Vương. Một lời nói ngược lại ý ngài nghĩa là
toàn bộ gia đình lập tức bị xử chém trước sự chứng kiến của cả làng; khi dân
làng phản kháng nổi dậy, Kyou Vương liền ra lệnh mở cửa sông xả nước nhấn chìm ngôi
làng. Nếu ở đó không có sông, ông ta sẽ cho đổ dầu tràn trên đường phố rồi dội
hỏa tiễn xuống thiêu rụi mọi thứ, đảm bảo đến một đứa trẻ mới sinh cũng không
thể sống sót để sau này chống lại triều đình.
En, cũng như các vương quốc còn lại, có chín vị châu hầu
cai quản chín châu, đóng vai trò là tiếng nói của dân chúng. Trong chín vị ấy,
những người thanh liêm chính trực đều nhanh chóng bị chỉ điểm ám sát đến không
còn một ai.
Cho tới một ngày, khi vị tể phụ thân cận bên vương gục xuống
trên giường bệnh, tâm can vỡ nát, Kyou Vương tuyên bố rằng Thiên Mệnh của ông
ta đã hết và bắt đầu xây dựng một lăng mộ khổng lồ cho chính mình. Dịch phu bị
triệu tập về từ khắp cả nước để đào hai vòng hào lớn. Những người này sau đó phải
bước vào chính những hào đó, chịu chôn sống bởi tầng tầng lớp đất phủ lên, lấy
thân mình làm nền cho đồi mộ sẽ táng Vương. Lại hơn mười vạn phụ nữ và trẻ em nữa
bị bắt giết để theo hầu kẻ này. Ngày lăng mộ hoàn thành thì Kyou Vương cũng chết.
Tiếng reo hò của dân chúng En vang vọng tới cả các nước lân cận.
Tuyệt vọng trong đống đổ nát, người dân của En khao khát
chờ đợi sự xuất hiện của tân vương, vậy nhưng ngôi báu vẫn trống không. Vương của
một nước chỉ có thể được chọn nhờ Thiên Ý được truyền đạt qua kirin của nước
đó. Sau khi tân vương lên ngôi, kirin sẽ trở thành quan tể phụ bên ngài — tuy vậy,
kirin mới của En đã sống qua hết ba mươi năm thọ hạn của mình mà không tìm được
vị chủ thượng mới, cứ như vậy mà chết đi khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành. Từ
thuở khai thiên lập địa tới nay, đại hung như thế mới chỉ xuất hiện đúng tám lần.
Bậc quân vương không chỉ cai quản vạn sự mà sự hiện diện
của ngài còn có ý nghĩa dung hoà âm dương. Ngai vàng không vương, thế cân bằng
liền khuynh đảo; thiên tai liên miên đổ xuống, chồng chất lên những dấu vết tàn
dại từ thời Kyou Vương. Dân chúng giờ đây còn không đủ sức để cất tiếng kêu
khóc nữa.
Cảnh đổ nát trước mắt này, chính là cảnh chung của khắp
En vậy––––
–––––––––––––––––––––
Rokuta đưa mắt liếc người bên cạnh mình. Hắn đứng đó, im
lặng quét mắt đánh giá cảnh hoang vu trước mặt.
Trong
triều, hiệu của Rokuta là Enki. Dù có bề ngoài của một đứa trẻ, cậu không phải
là người. Cậu là kirin mới của En, và đứng cạnh đây là kẻ mà cậu đã chọn làm
vương.
“Ngươi
có muốn đất nước này không?” — cậu đã hỏi hắn như vậy, mặc dù rõ ràng một miền
đất không đất trồng cũng không người sống như nơi đây thì chẳng thể gọi là một
đất nước được. “Nếu ngươi muốn, nó sẽ là của ngươi.”
Hắn muốn,
đôi mắt rực sáng của hắn nói lên điều đó. Có điều Rokuta không thể hiểu nổi vì sao
hắn còn có thể có thái độ như vậy khi nhìn thấy cảnh này. Sự tàn phá ở đây vượt
xa mọi khả năng tưởng tượng của con người.
Cậu đã
chờ đợi những lời phàn nàn hoặc giận dữ, nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn chỉ nhìn
cậu và mỉm cười.
“Một sự
trống trải đến kinh ngạc.”
Cậu gật
đầu. Lời nói không sai.
“Một
quốc gia trắng trơn! Ngươi tặng cho ta một trách nhiệm nặng nề đây,” hắn nói
thêm, giọng điệu vẫn hào hứng như cũ. “Không có gì để giữ lại nghĩa là sẽ không
có ai bắt ta phải giữ lại cái này cái kia. Ở đây, ta muốn làm gì cũng được!”
Giọng
cười thật sảng khoái.
Rokuta
cúi đầu. Đột nhiên cậu thấy muốn khóc.
“Làm
sao vậy?” người ấy hỏi, giọng nói trầm ấm và dịu dàng như một cái ôm.
Rokuta
thở ra. Lâu nay đôi vai cậu đã phải gánh vác một trọng trách quá lớn, mà đến tận
bây giờ khi nó đã được nhấc đi, cậu mới thực sự cảm nhận được trọng lượng ấy.
“Được
rồi,” một bàn tay to lớn đặt lên vai cậu, “Đi thôi, tới núi Hou lãnh phần thưởng
của ta.”
Giờ
đây, trên vai cậu chỉ còn sức nặng của bàn tay này. Mười ba năm qua của cuộc đời
cậu là mười ba năm mang theo số mệnh cả một vương quốc. Lúc này đây, một đôi
vai khác đã ghé xuống cùng cậu chống lấy nó – dù cậu không biết tương lai của mình cùng người này rồi sẽ ra
sao.
Hắn vỗ
nhẹ vai cậu và quay lưng bước đi. Rokuta vội quay lại.
“Ngươi
có chắc ––” cậu mở miệng
Hắn cười
lớn.
“Ngươi
lo lắng quá nhiều, kirin của ta.”
Vùng đồi nát: 折山《せつざん》(Chiết (gãy) + sơn)
En: 雁州国《えんしゅうこく》(Chim nhạn + Quốc gia)
Enki: 延麒《えんき》 (Duyên (Dài) + Kì, Ki trong kirin => kì trong kì lân). Kirin vốn không có tên, trừ những người đã lưu lạc đến Hourai như Rokuta. Họ được gọi bằng cách lấy tên hiệu cộng với chữ ki (nếu là nam) hay chữ rin (nếu là nữ). Ví dụ như Taiki là nam kirin của nước Tai, Sairin là nữ kirin của nước Sai.
Tên hiệu được lấy là một chữ đồng âm khác nghĩa với tên nước, ví dụ như chữ En — dài ở trên đồng âm với chữ En — con nhạn trong tên nước En. Chữ En trong En–ou hay Enki đều là chứ En đồng âm này.
Houzan: 蓬山《ほうざん》(Bồng + Sơn — tương truyền trên biển có một quả núi nơi các tiên ở, gọi là Bồng Lai, Bồng Doanh, Bồng Đảo, v..v..)
––––––––––––––––––––
“Nơi này đã trở
nên xanh tốt hơn nhiều.”
Rokuta ngồi ở hiên cung điện, ánh mắt lơ đãng nhìn qua
màn mây xuống không gian xanh mờ ảo phía dưới. Đó là Kankyuu.
Đã hai mươi năm trôi qua kể từ ngày tân vương lên ngôi. Đất nước En đang dần
dần hồi phục.
Núi Kankyuu là trung tâm của En. Dưới chân núi là kinh
thành Kankyuu, còn trên đỉnh núi là Cung Genei nẳm nổi phía trên Vân Hải — tầng
mây phân cách giữa Thiên giới và Hạ giới.
Nếu nhìn từ dưới đất lên, ta sẽ thấy Vân Hải tựa hồ không
có nước. Người bình thường sẽ chỉ nhận thấy những đám mây trắng thay vì những
con sóng xô vào vách núi, trong khi nếu đứng ở trên cao nhìn xuống thì Vân Hải
thực sự là một làn nước xanh trong vắt. Mặc dù độ sâu của nó trông như
không quá đầu người, một vật rơi vào đây có thể sẽ không bao giờ chạm tới
đáy. Tuy vậy, ta có thể quan sát rõ thế giới phía dưới qua làn nước này — màu
xanh ngọc của lúa, màu lá non trên những sườn đồi, những cành cây che bóng làng
mạc và thị trấn.
“Dĩ nhiên, ta cũng có thể nói, ‘Hai mươi năm trời mà chỉ
được đến thế này thôi sao?’”
Rokuta đặt hai tay lên lan can và vùi cằm vào khuỷu tay
mình. Phía dưới cậu, sóng biển đập vào những cột đá, tung vào không khí một vị
mặn chát.
“Taiho.”
(chức quan của kirin là tể phụ nhưng để tỏ sự kính trọng,
kirin được xưng là Taiho).
“Tuy vậy,” cậu tiếp tục lẩm bẩm, lờ tịt đi tiếng gọi sau
lưng mình, “tiến bộ vẫn là tiến bộ. Khi xưa lúc ta mới vào cung, dưới kia chẳng
có gì ngoài mặt đất cháy đen.” Mọi thứ xung quanh kinh thành đã bị thiêu đốt
tới tận tủy. Cho dù có mất tới hai mươi năm mới mang được màu xanh trở lại đi
nữa, rõ ràng nơi đây đã khá hơn trước rất nhiều. Những người phải vượt biên tị
nạn đang trở lại, và cứ mỗi khi vụ mùa tới, người ta lại nghe thấy tiếng hát
lao động từ những cánh đồng cất lên thêm vang vọng.
“Taiho!”
“Cái gì?” Rokuta ậm ừ trong cổ họng. Vẫn tì tay trên lan
can, cậu ngóc đầu quay lại nhìn người vừa gọi mình. Quan Triêu sĩ đang đứng đó,
hai tay ôm một chồng tấu chương cao sắp vượt mặt. Anh cười cười: “Nhờ phúc
Taiho, thu hoạch năm nay hứa hẹn còn bội thu hơn tất cả những năm qua. Hạ quan
xin thay mặt dân chúng cảm tạ đại nhân đã bận tâm tới tình cảnh khó khăn của
họ; tuy vậy, nếu hạ quan có thể xin ngài bận tâm thêm chút này nữa, hạ quan tin
hạnh phúc của họ sẽ được nhân lên vạn lần.”
“Nói tiếp đi. Ta nghe đây.”
“Xin đại nhân thứ tội vô lễ, mong ngài nghiêm túc hơn
nữa.”
“Ta đã nói là ta đang nghe ngươi đây mà.”
Vị Triêu sĩ thở dài cái thượt. “Ý hạ quan là... đừng có
tung tẩy như một đứa trẻ nữa và quay mặt lại đây.”
Rokuta lúc đó đã phi lên cưỡi trên con sư tử bằng đất
nung đặt ở góc hiên. Về phương diện một cái ghế mà nói thì nó hơi quá cao so
với cậu. Hai chân cậu buông lơ lửng hai bên thân con vật, và cậu vung vẩy chúng
với sự vui thích của một đứa bé, những ngón chân đạp đạp hơi chạm qua phần tay
vịn phía dưới. Cuối cùng, cậu cũng ngồi thẳng dậy và quay hẳn người lại, miệng
cười nói:
“Thôi nào, ta vẫn là một đứa trẻ thật mà.”
“Ngài nói xem ngài đã vào cung bao nhiêu năm rồi?”
“Mới ba mươi ba năm thôi.”
Đó là sự thật, mặc dù về bề ngoài Rokuta trông không khác
gì một đứa trẻ mười ba tuổi. Điều này cũng không phải là kì lạ. Những ai đứng
trên Vân Hải vọng xuống thế gian đều trường sinh bất lão. Đáng ra sẽ tốt hơn
nếu như Rokuta có thể có thêm vài năm trước khi tìm thấy tân vương – kirin thường đạt tới điểm
trưởng thành trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi tuổi, nhưng tình thế cấp bách
đã khiến cậu không thể chờ đến lúc ấy, và từ thời khắc cậu bước chân vào cung Genei,
cơ thể cậu đã ngừng lớn lên.
“Vâng thưa đại nhân, ba mươi ba năm. Cho dù mắt hạ quan
không thấy ngài lớn lên thì số năm phục vụ của ngài cũng đã lên tới hàng chục
rồi, thưa Enki. Ngài chính là quan tể phụ của Vương thượng, là người có trách
nhiệm phụ tá Vương thượng và quần thần của người đi theo con đường đúng đắn.
Ngài là bề trên của tất cả đại thần triều đình, cũng là người duy nhất trong
chúng thần đứng ở hàng ‘Công.’ Thỉnh ngài hãy chú ý tới địa vị của mình một
chút.”
“Được rồi được rồi, ta nghiêm túc đây. Ngươi muốn nói
chuyện đắp đê cho sông Rokusui chứ gì? Đáng tiếc, mấy vấn đề cụ thể như vậy đều
không phải từ ta quyết định mà phải để Vương thượng cùng các ngươi bàn bạc mới
phải.”
Đôi lông mày của quan Triêu sĩ hơi giật giật. Anh có dáng
người mảnh khảnh, làn da hơi tái, phong thái nho nhã ôn hoà; tuy vậy, cũng
tương tự như vị kirin của chúng ta, vẻ ngoài này đều là lừa người. Vốn tên là
You Shuko, anh đã được En Vương ban cho biệt danh Mubou, nghĩa là “Vô Mưu,” và
cái danh này không phải tự nhiên mà có.
“Nếu đã vậy, dù việc này thật khiến hạ quan khổ tâm,
nhưng hạ quan vẫn phải hỏi ngài: Vương thượng hiện giờ đang ở đâu rồi?”
“Đừng hỏi ta. Chắc hắn đang ở dưới Kankyuu vui thú với cô
nào đó thôi, hoặc là vài cô nào đó thì đúng hơn.”
Một nụ cười nhạt lướt qua môi Shuko, “Hạ quan xin mạn phép
hỏi ngài có biết vì sao một quan triêu sĩ như hạ quan mà lại phải đi nói chuyện
dòng Rokusui với ngài hay không?”
“Ờ ha!” Rokuta vỗ tay một cái. “Đúng ra người càu nhàu về
chuyện trị thuỷ vào tai ta lúc này phải là một vị đại thần nào khác chứ đâu phải
ngươi.”
Quan triêu sĩ có nhiệm vụ phụ trách giám sát các quan lại
trong triều đình nói chung. Những việc cụ thể như trị thuỷ đều thuộc về Địa
quan, vì vậy đáng ra người đến gặp Rokuta phải là Toại nhân quản việc thổ địa,
chưa nói tới là quan Đại tư đồ hay đích thân Trủng tể cai quản Lục quan tới bẩm
báo.
“Đúng vậy, đến bẩm cùng đại nhân việc này chính ra phải
là người nào khác chứ không phải hạ quan. Ngài phải hiểu rằng mùa mưa đã gần
sát rồi, nếu việc thuỷ lợi không được làm cẩn thận thì cảnh xanh tốt ngài vừa
say sưa ngắm kia sẽ bị quét sạch chỉ trong một khắc. Việc cấp bách đang cần Vương
thượng để tâm như vậy mà rốt cuộc chúng thần lại chẳng thấy bóng dáng Vương
thượng đâu."
Rokuta nhún vai.
“Hạ quan xin nói thêm là cuộc họp lần này do chính Vương
thượng triệu tập. Nếu thân là tấm gương bề trên mà không thể giữ lời thì chúng
thần phía dưới còn biết làm thế nào?”
“Bản chất hắn vốn dấm dớ như vậy, ta còn nói gì
được!”
“Vương thượng là trụ cột của cả nước. Trụ cột không thẳng
thì đất nước làm sao đứng vững. Vương thượng không thượng triều, không ở trong
cung để quyết sự, như vậy thì đất nước sẽ thành cái gì nữa?”
Rokuta đảo mắt nhìn Shuko, “Ta e rằng ngươi phải tự nói
với Shouryuu thôi.”
Đôi mày của Shuko lại bắt đầu run lên vì giận dữ, rồi đột
nhiên, anh cầm một cuốn tấu chương quật vào đầu con sư tử đất một cái. “Vậy hạ
quan xin hỏi, tháng này Taiho đã vào triều được mấy lần rồi?”
“Hèm...”Rokuta giơ ngón tay lên đếm. “Xem nào, có hôm kia
này, rồi hôm nọ nữa—”
“Hạ quan xin nói thay ngài, chính xác là bốn lần.”
“Ô ngươi giỏi ghê.” Triêu sĩ vốn là một chức quan tương
đối thấp và không có quyền lâm triều tham gia nghị sự. “Sao ngươi biết được hay
vậy?” Rokuta nhìn lên với ánh mắt ngưỡng mộ chân thành.
Shuko nhếch miệng cười, “Hạ quan chỉ nhắc lại lời than
vãn của tất cả các quan đại thần trong cung thôi. Đại nhân cũng biết là thiết
triều vốn ngày nào cũng có chứ?”
“Ờ vậy hả?”
“Đúng vậy. Và chính đại nhân đã tuyên bố chỉ họp nghị sự
ba ngày một lần, như vậy là mười lần một tháng đi. Thế mà tháng này sắp qua
nhưng ngài mới chỉ lâm triều có bốn lần trong mười lần đó.”
“Ờm.”
“Và Vương thượng thì xuất hiện có đúng một lần! Rốt cuộc
thì Vương thượng và đại nhân nghĩ việc quốc gia đại sự là gì?”
Chợt phía sau hai người vang lên một tiếng ‘Rầm’. Rokuta
nghiêng người nhìn và thấy Toại nhân Itan ở gần đó. Vừa rồi cả cậu và Shuko đều
không hay biết tới sự hiện diện của Itan, cho tới khi anh giận dữ đứng bật dậy
đến độ hất đổ cả ghế. Vị Toại nhân trừng mắt nhìn Rokuta, gân xanh nổi lên rành
rọt đầy trán.
“Tại sao chủ tớ nhà ngươi chẳng thể ở những chỗ cần ở
vậy?”
“A, Itan, ngươi đến từ lúc nào vậy?” Nụ cười nhăn nhở của
Rokuta đông cứng lại trước ánh mắt hằn học của Itan.
“Nằm trong tay hai người, En chưa bị xóa sổ thật là quá
phi thường!”
“Đại nhân, bình tĩnh—” Shuko bật cười, nhưng Itan đã quay
lưng bước đi. “Đại nhân, ngài đi đâu vậy?” anh gọi theo.
“Đi hạ nhiệt cho cái đầu của ta!”
Tiếng bước chân xa dần; Rokuta thở hắt ra. “Hắn có cần
lúc nào cũng nóng nảy vậy không?”
Itan, giống như Shuko, đã được Shouryuu tặng cho một biệt
danh. Anh được gọi là Chototsu, nghĩa là “Đầu Trư.” Cái danh này dĩ nhiên cũng
không phải là vô căn cứ mà bị gắn lên lưng anh.
“Đáng tiếc.” Shuko khẽ cười và liếc mắt nhìn Rokuta. “Hạ quan
phải thú nhận là sức chịu đựng của hạ quan chẳng hơn Itan đại nhân là bao.”
“Vậy sao?”
“Vương thượng không thượng triều thì không có việc gì
được thông qua. Khi Itan đại nhân khẩn cầu Vương thượng chú ý, Vương thượng
liền bảo sẽ ‘xem xét chuyện đó sau.’ Lúc ‘sau’ đó chính là hôm nay — và mặc cho
chúng thần cứ chờ và chờ, Vương thượng không hề xuất hiện. Theo lẽ thường thì việc này sẽ đến tay quan tể phụ, tức đại
nhân đây, đi tìm Hoàng thượng về; tuy vậy hạ quan lại vừa mới biết được rằng
đại nhân yêu thích ngắm cảnh biển đến bỏ rơi cả triều đình.”
“Hơ...”
“Nếu
tình trạng này lại xảy lần nữa, hạ quan sẵn sàng áp dụng các biện pháp chỉnh
đốn nghiêm khắc, cho dù Vương thượng và đại nhân có nguyện ý hay không.”
“A...”
Rokuta cúi đầu nói nhỏ “Ta xin lỗi, ta biết lỗi rồi.”
Shuko
cười, “Không, thưa đại nhân, ngài đã hết sức kiên nhẫn lắng nghe hết những lời
bất kính hạ quan nói ra hôm nay. Hạ quan cảm động vô ngần. Tuy vậy, hạ quan
phải hỏi lại: đại nhân có thực sự hiểu mình phải làm gì không?”
“Có,
ta hiểu. Hiểu thật sự.”
“Nếu
đã vậy, công việc này sẽ không gây khó khăn gì cho ngài.” Shuko rút ra một cuộn
giấy từ đống tấu chương; sau một phút ngần ngừ, Rokuta bất đắc dĩ cầm lấy nó.
“Đây là cuốn đầu trong Thiên Quyển, một trong những bộ sách thuộc Thái Cương viết
về việc trị nước dành cho thiên tử và tể phụ của ngài. Để chứng minh cho lòng
hối cải của mình, xin đại nhân hãy chép lại cuốn này bằng đúng số ngày ngài đã
không lâm triều tháng này.”
“Shuko!”
“Như
vậy là sáu bản cho ngày mai. Chắc đại nhân không có ý kiến gì chứ?”
“Ngươi
không nghĩ việc này sẽ làm chuyện triều chính càng chậm hơn sao?” Rokuta rầu rĩ
nói, mắt ngước lên nhìn quan Triêu sĩ.
Vị
Triêu sĩ toét miệng cười đắc thắng “Đã đến nước này thì hạ quan thấy thêm một
ngày cũng chẳng hại gì.”
*Chototsu: 猪突 (cứng đầu).
Không rõ tác giả có cố tình chơi chữ không, nhưng nếu theo kanji thì từ này có
nghĩa là đầu lợn — một hình ảnh khác biểu thị sự cố chấp. Vì lý do này mà bản
dịch gọi Chototsu là Đầu Trư .
Toại
nhân: chức quan quản các vùng phụ cận kinh thành
Shuko chậm bước
theo lối ra khỏi Nội cung, vừa đi vừa cảm nhận từng cơn gió lướt qua mặt.
En nằm ở góc đông bắc của nhóm các quốc gia trung tâm
thế giới. Khí hậu ở đây tương đối lạnh. Vào mùa đông có gió đông bắc tràn xuống,
vào mùa hạ thì gió từ Kokkai thổi vào. Tới cuối hạ đầu thu, gió biển Kokkai mới
yếu dần, khiến cho vùng đất liền ẩm ướt dần trở nên khô ấm. Mùa hạ khô mát không
thích hợp cho canh tác, nhưng mùa thu hơi ấm và ẩm thì rất tốt cho trồng trọt;
hơn nữa mùa thu lại kéo dài liền vài tháng cho tới khi kết thúc bởi chừng một
tháng mưa lớn. Sau đó gió đông bắt đầu thổi, cái lạnh đến bất ngờ, và nhiều khi,
với một sự tàn khốc không thể lường trước.
Shuko nheo mắt nhìn về phía tây, xuyên qua Vân Hải.
Anh thực sự lo rằng đê cho sông Rokusui sẽ không được củng cố kịp trước khi mùa
mưa tới.
Rokusui là một dòng sông lớn chảy song song với bờ biển
Kokkai, xuyên từ Kankyuu của châu Sei cho tới châu Gen. Phần lớn Gen là những
vùng bình nguyên được sông Rokusui bồi đắp phù sa qua mỗi trận lũ. Vùng bờ biển
trước kia rất hoang vắng do Kyou Vương đã cho đắp đê phòng hộ đến sát bờ nước;
tuy vậy, khi những người lưu lạc quay lại tái định cư, một số đã chọn sống trên
bờ biển, và Shuko nghe nói giờ đây đã có nhiều ngôi làng mọc lên ở đó. Châu hầu
của Gen không có khả năng giải quyết việc cần thiết trong tình trạng hiện thời —
quyền hạn ở vị trí đó và phương tiện của Gen đều không đủ để tiến hành sửa đê.
Shuko khẽ thở dài và nhấc chân rảo bước. Một lát sau,
anh bắt gặp Itan đang đứng trên đầu bậc điện.
“Thế nào rồi?” anh mỉm cười.
Itan nhìn anh, mặt cau có “Đang ở trong Nội cung thay
quần áo. Ta phải lôi về đến tận Chính Môn đấy.”
Đường đi thẳng từ Kankyuu vào cung Genei chỉ có một,
đó là qua Cấm Môn — lối đi dành riêng cho vương thượng và quan tể phụ của ngài.
Lối lên núi còn lại cho người thường thì dài hơn rất nhiều và bao gồm năm lần cửa
được gọi chung là Chính Môn. Đáng ra, với chức quan của mình thì Itan phải dùng
Chính Môn để lên núi, nhưng anh đã được đặc cách cho phép sử dụng Cấm Môn; tuy vậy,
vì tính trọng lễ nghi đến cứng nhắc, anh chưa bao giờ dùng tới đặc cách đó.
Shuko thở ra. “Vậy hạ quan cũng quay vào cùng ngài. Hạ
quan có vài lời muốn bẩm báo với Vương thượng.”
“Cứ mắng hết lời vào. Ngươi biết hắn ở đâu không?”
“Hạ quan chẳng muốn nghĩ nữa.”
“Sòng bạc trong khu đèn lồng ở Kankyuu! Hắn thua đến một
xu cũng không còn, không quay về cung được vì ngựa cũng mang đi cầm cố mất rồi.
Ta bắt gặp hắn đang đứng ôm chổi chuẩn bị quét sân cho nhà người ta để trả bớt
nợ.”
Shuko phá lên cười. “Đúng là Shouryuu của chúng ta! Đại
nhân, ngài thay Vương thượng trả nợ nhà cái chứ?”
“Đã nợ thì đương nhiên phải trả. Ta đâu thể để Vương
thượng đi quét sân như đứa ở được, mặc dù ta dám chắc như thế sẽ tốt cho hắn lắm;
mà ta cũng không thể bảo người ta xoá nợ đi với lý do con nợ này chính là Vương
thượng tôn kính của bọn họ. Tưởng tượng mà xem! Nếu chuyện Vương thượng cư xử
như vậy mà lọt ra ngoài thì cả khu đèn lồng, từ gái thanh lâu cho tới các bà
tú, cũng phải lăn ra đất mà khóc vật vã mất thôi.”
“Hạ quan không nghi ngờ gì chuyện đó.”
Chỉ vài thập niên trước, En đã đứng trên bờ diệt vong.
Nỗi sợ hãi đã ngấm vào xương tuỷ người dân, và tân vương đăng quang chính là hi
vọng le lói cuối cùng của họ. Nếu biết hi vọng này đã mang đến cho họ cái gì,
không biết dân chúng sẽ còn tuyệt vọng tới mức nào?
“Hắn thực quá mức vô trách nhiệm.”
Shuko khan giọng cười. Không có mấy người dám công khai
chỉ trích Vương thượng như Itan. Itan vốn chỉ là một quan điền liệp, làm nhiệm
vụ quản lý hộ khẩu và sổ sách thuế má; vậy nhưng Shouryuu lại thăng anh lên tận
chức toại nhân. Không những thế, anh còn được đích thân Vương ban tự và nhiều đặc
quyền vượt xa chức vụ của mình. Anh được phép vào tẩm phòng của ngài, được sử dụng
Cấm Môn, được cưỡi ngựa trong cung, thậm chí còn không phải khấu đầu trước Vương
thượng. Tuy vậy, anh chưa bao giờ có quyền gì cao hơn trong việc quyết định các
vấn đề thường ngày của dân chúng.
“Nói là vậy,” Shuko tiếp chuyện, “nhưng nếu không có sự
rộng rãi của Vương thượng thì giờ này chúng ta đều không còn tại chức trong triều.”
Ngày đó, khi tân vương tiến cung sau lễ đăng quang,
toàn thể quần thần triều đình đều tập trung tới Genei chúc mừng. Buổi lễ đang
diễn ra thuận lợi như vậy thì Itan tới, mang theo một cuốn hộ khẩu và quăng nó xuống
chân Vương.
Nghe Shuko nói, Itan liền nghiêm mặt. “... Chuyện đã
cũ thì đừng nhắc lại.”
––––––––––––––––––––
Thiên Đế khi khai thiên lập địa đã tạo nên mười hai vương
quốc; mỗi vương quốc được ban cho một kirin có nhiệm vụ theo Thiên Ý truyền tới
mà tìm ra người ngồi lên vương vị nước đó.
Kirin vốn là loài linh thú, sở hữu sức mạnh hết sức lớn
lao. Mọi kirin đều sinh ra ở điểm cực đông của Ngũ Sơn — núi Hou. Ở đó, họ sẽ
chờ cho tới khi Thiên Ý giúp họ nhận ra quốc vương kế vị trong số những người
lên núi tìm kiếm Thiên Mệnh.
“Tại sao?” Itan gầm lên trong lúc cuốn sổ lật soàn soạt
trên sàn đá trước ngọc tòa. “Tại sao Vương thượng lại chờ từng ấy năm mới đăng
sơn? Kirin đã có thể nhận Thiên Ý từ lúc sáu tuổi! Vương thượng đã chần chờ tới
bảy năm, vậy thì đây là hộ khẩu của toàn Kankyuu, mời Vương thượng hãy tự mình xem
xem đã có bao nhiêu người chết trong bảy năm trời đó!”
Không khí toàn điện lập tức lặng xuống, không gian im
phăng phắc, đến tiếng chuột chít bên vách núi cũng có thể nghe thấy được.
Itan cứ như vậy mà trừng trừng nhìn con người đang ngồi
trên ngai vàng trước mặt, nhưng người nọ chẳng để ý tới anh mà chỉ nhìn cuốn sổ
dưới chân, mặt lộ vẻ hứng thú.
Hành động của Itan có thể coi là xuẩn ngốc, nhưng động
cơ đằng sau nó thì hoàn toàn hợp với đạo lý. Thân là Vương thượng thì phải hiểu
nỗi khổ của dân chúng. Vương quốc En đã bị huỷ diệt tới cùng cực. Trong lúc
hoàng cung tràn ngập ánh sáng ngọc ngà thì phía dưới Vân Hải, chết chóc và tàn
phá lan tràn như những dây leo bóp nghẹt một thân cây tới mục ruỗng. Ngày qua
ngày, người dân cầu nguyện Thiên Đế ban cho họ một vị vương mới, nhưng Itan không
tin mọi chuyện có thể được giải quyết một cách đơn giản như vậy.
Tuy chọn một con đường vô cùng liều lĩnh, Itan không
phải không có tính toán. Trong những năm tháng phục vụ dưới sự áp chế của Kyou
Vương, anh tựa như một người đi trên dây, luôn phải tìm cách cân bằng trong
tình thế giằng co giữa vương lệnh và lương tâm cùng trách nhiệm.
Các quan trong triều đều nói tân vương xuất hiện là sự
khởi đầu mới cho En, nhưng anh không thể quên được quá khứ. Mạng người mất đi
là vĩnh viễn. Sự hoan hỉ mau quên của các quan khiến anh tức giận, và càng đáng
căm ghét hơn chính là Vương thượng cùng lễ mừng đăng quang của ngài.
Anh quyết định đối đầu ngay lúc đó, như vậy nếu có phải
chết vì tội khi quân thì hành động quyết liệt của anh cũng sẽ mãi mãi tồn tại
như một vết nhơ cảnh cáo. Khi triều thần chứng kiến Vương thượng hạ trảm lệnh
chỉ một thời gian ngắn sau khi đăng quang, họ sẽ buộc phải nhớ tới Kyou Vương
và những gì đã xảy ra trước đây.
Tân vương đưa mắt nhìn anh hồi lâu. Không gian xung
quanh họ tựa như đóng băng, cho tới khi chính Vương phá vỡ sự tĩnh lặng nặng nề
ấy. Ngài bật cười và thản nhiên đứng dậy nhặt cuốn sổ hộ khẩu lên, vừa phẩy tay
phủi bụi trên nó vừa mỉm cười hướng tới Itan.
“Ta sẽ xem xét,” ngài nói.
Itan sững sờ nhìn vị vương trước mặt mình. Trong lúc
đó quân hộ vệ đã tiến vào bắt giải anh đi. Sau đó quan Đại tư đồ tước chức quan
của anh. Itan về nhà thong thả chờ đợi. Anh chẳng cần nghĩ tới chuyện bỏ trốn
vì quanh nhà đã có sẵn binh lính ngày đêm canh phòng cẩn mật.
Năm ngày cứ như vậy trôi qua, cho đến khi Thánh chỉ tới,
tuyên anh không những được phục chức mà còn được thăng lên Toại nhân. Sửng sốt,
Itan thăng điện tạ ơn Vương thượng và thề tận trung với ngài. Vị vương bật cười
và gọi anh là Đầu Trư — biệt hiệu mà anh vẫn mang theo cho tới ngày hôm nay.
––––––––––––––––––––
“Lúc đó hạ quan mới chỉ là một tiểu quan thôi, nhưng
nghe chuyện về ngài, hạ quan đã thực ao ước được có mặt trong Chính điện lúc
đó,” Shuko vừa cười vừa nói khiến mặt Itan lại càng tối. Mọi người cứ mang nó
ra làm chuyện để cười, nhưng đối với Itan mà nói, khi ấy anh đã thấy chết chắc
rồi.
Từ sau sự kiện đó, Itan trở thành một bề tôi cực kỳ tận
tâm, luôn luôn kính cẩn khiêm tốn và không bao giờ phàn nàn — nhưng sự kính trọng ấy đã nhanh chóng bay sạch.
Anh kinh dị nhìn tân vương hết lần này qua lần khác đánh bạc thua hết tiền và bỏ
bê nghị sự. Còn lời gì có thể bào chữa cho một sự bê tha trắng trợn đến vậy?
“Là ta đã thực thiển cận khi nhầm lẫn sự thờ ơ bạc bẽo
của hắn với lòng bao dung.”
“Itan đại nhân, có lẽ ngài nên để ý lời nói của mình một
chút?”
“Ngươi còn có tư cách khuyên ta à?” Itan hỏi ngược lại
Shuko. Trước khi đuợc thăng chức lên vị trí hiện tại, Shuko chỉ là một quan nội
sử nhỏ thuộc Xuân quan. Trong một lần Hoàng thượng tuần thị phủ Nội sử, anh đã
tới chặn đường đoàn ngự thị.
“Vương thượng có biết,” anh nói, “chúng thần đã bắt đầu
chọn thụy hiệu cho Vương thượng rồi không? Nếu Vương thượng không vựng dậy nổi En thì Vương
thượng tất sẽ diệt nó, vậy Vương thượng thích thụy hiệu Hưng Vương hay Diệt
Vương hơn?”
Thấy Itan nhắc tới chuyện này, Shuko chỉ cười, “Đại
nhân, đấy là hạ quan chỉ noi gương ngài thôi. Cứ theo thành công của ngài mà thấy
thì bất kính chính là con đường thăng quan nhanh nhất khi đó.”
“Nói nghe hay lắm, nhưng không lừa được ta đâu. Lúc
người ta xôn xao bàn tán về hành động của ngươi thì tân vương mới lên ngôi được
ba ngày. Khi đó ta vẫn còn đang chịu giam lỏng ở nhà.”
“Vậy sao? Chuyện xảy ra đã lâu làm hạ quan lú lẫn hết
cả rồi.”
Itan quắc mắt nhìn Shuko. Dù tuổi của Shuko thực ra đã
cao hơn vẻ ngoài rất nhiều, Itan thừa biết trí nhớ của anh vẫn sắc sảo như ngày
mới bước chân vào cung điện vậy.
“Tuy vậy, chuyện đã xảy ra như thế mà hạ quan còn ở
đây làm tới chức triêu sĩ thì ngoài nhờ Vương thượng ra, hạ quan không biết giải
thích thế nào nữa.”
–––––––––––––––––––––
“Ta không chọn hiệu nào hết,” vị Vương đáp.
Sự thực thì Shuko hành động chẳng khác với Itan là
bao. Anh cũng đã sẵn sàng đón nhận cái chết vì quyết định của mình. Khi đó anh
chỉ là một sử quan thấp kém, làm nhiệm vụ đi theo các quan chép sử – chỉ riêng việc ở thân phận đó mà dám
mở miệng trước mặt thánh đã là tội khi quân rồi. Trong cơn giận, ngài đã có thể
lấy mạng anh chỉ bằng một lời.
Đứng trước mặt Shuko, tân vương nhíu mày suy nghĩ, “Nếu
ngay từ lúc này mà ta đã dám kết luận những việc về sau thì chẳng phải là rất
đáng hổ then ư?”
Shuko há hốc mồm đứng đó, rồi lại càng hoảng loạn hơn
khi Vương thượng quay sang nhìn anh và hỏi, “Các sử quan hiện tại trong triều
không có việc gì hữu ích hơn để làm sao?”
“Tiểu–hạ
quan... Vâng, hạ quan e là như vậy,” Shuko lắp bắp.
“Có lẽ,” ngài nói rồi dừng lại suy nghĩ một lát,
“ngươi không thích hợp làm sử quan.”
Shuko khấu đầu nhận rồi lui về. Vài ngày sau, một đạo
Thánh chỉ được truyền tới. Dù đã chắc mẩm bị sẽ bị cách chức, anh lại được
thăng lên hàng Trung quan Ngự sử, rồi sau này là tới đương nhiệm Triêu sĩ của
Thu quan.
––––––––––––––––––––
“Nếu cứ từ ví dụ của hai ta mà suy ra, có lẽ nào Hoàng
thượng chỉ đơn giản là thích những kẻ to mồm không biết sợ trời cao đất dày?”
“Hạ quan chỉ sợ là đại nhân nói đúng đấy,” lời phàn
nàn của Itan làm Shuko bật cười, nhưng nụ cười
ấy nhanh chóng biến mất. Có tiếng chân vọng lại theo hành lang.
Đó là quan Trủng tể và đám phủ lại của ông ta. Itan và
Shuko vội cúi đầu tránh sang hai bên nhường đường. Một giọng nói lạnh nhợt như
mưa đông buông xuống trên đầu họ.
“Gì thế này? Ta không nhầm đường vào Nội cung đấy chứ?”
Một tên phủ lại giơ ngón tay chỉ chỉ hai người, “Hai
ngươi làm gì ở đây? Lạc đường hử?”
Itan và Shuko không nói gì. Rất ít quan lại có quyền
bước vào Nội cung, mà xét về chức phận thì cả hai đều không được phép tới nơi
này. Việc họ được Hoàng đế ban cho đặc quyền hiện có này đã gây thù chuốc oán
không ít, mà hai người thực ra cũng quen nghe mấy lời xói móc này rồi.
“Có đúng là các ngươi đang vào Nội cung không?”
Itan gật đầu và nói nhanh một tiếng xác định. Quan Trủng
tể liền tuồng ra một tiếng thở dài rõ to, “Vậy ta đoán rằng hai vị chủ thượng
hiện giờ không có ý định xử lý chính sự phải không?”
“Chắc Vương thượng muốn tuyên bố cho toàn triều xả hơi
đấy. Hay chúng ta cùng đi đánh bạc đi?” Một tên lại khác cười khúc khích đề nghị.
“Nếu đã thế, chúng ta cũng không thể quấy rầy họ nghỉ
ngơi,” ông ta đanh giọng. “Tuy nhiên, ta không hiểu đến lúc nào Vương thượng mới
định tiếp mặt chúng thần.”
“Đúng vậy,” tên phủ lại tiếp lời. “Với một đám hề hay
như vậy trong triều thì Vương thượng lại chẳng vui chơi tối ngày!”
Cả đám người phá lên cười nhạo rồi đủng đỉnh quay về Đông
phủ. Chờ tới khi tiếng chân đã tắt ở đằng xa, Itan liền ngẩng phắt đầu dậy. Anh
đưa mắt nhìn lối đi giữa hai toà nhà rồi nhổ xuống nền sân.
“Một đám ăn bám lấy tiền mua danh mà còn dám mở mồm nói
ta!”
Shuko khẽ cười. Gọi đám người đó là ăn bám không có gì
sai. Khi Kyou Vương bắt đầu lầm đường và bỏ bê chính sự, mức độ tha hoá trong bộ
máy quan lại của En đã dần đạt tới đỉnh điểm của mọi thời đại. Nhiều kẻ đã lấy
vàng mua chức rồi bòn rút quốc khố để bù lại. Cả triều đình bu lấy nịnh bợ vương
tòa, hùa theo những hành động tàn ác của ông ta thay vì can gián, và như vậy đã
tiếp tay đẩy đất nước vùi sâu hơn trong đổ nát.
Shuko lắc đầu, “Chúng chỉ đáng thương hại thôi, thưa đại
nhân. Ngoài móc mỉa ra, chúng chẳng còn tài cán gì.”
“Nhưng chúng ám chỉ chúng ta đang dung túng Vương thượng
bê tha!” Itan nghiến răng.
Quan Triêu sĩ lại cười. “Những loại độc mồm nói xấu đó
thì lúc nào chẳng có.”
Cũng không khó để cảm thông với quan Trủng tể. Itan
làm chức Toại nhân, tức là chỉ là một Trung đại phu. Một người ở cao hơn tới bốn
bậc như quan Trủng tể mà phải nhìn anh nhận hết đặc quyền này tới đặc quyền
khác, rồi lại phải dựa vào anh để tìm cách gặp mặt Vương hẳn phải thấy quá sỉ
nhục. Đó là còn chưa kể tới Shuko ở hàng Hạ đại phu lại càng thấp kém hơn.
“Chẳng lẽ ngươi lại nhắm mắt làm ngơ sao? Phải có ai đứng
ra chỉnh đốn lại cái lũ ấy chứ!”
“Đại nhân đừng nhìn hạ quan vô ích.”
“Đều là lỗi của Seisho. Hắn ở gần Hoàng thượng nhất;
đáng ra những lúc cần thì hắn phải thẳng tay túm cổ tên kia mà ném lên ngai
vàng ấy!”
Giờ lại đến lượt hộ vệ của Vương thượng ăn
miểng, Shuko nhận định
không chút bất ngờ. “Đại nhân tức giận đến vậy?”
“Ngươi lại không thấy tức? Đám tặc thần ấy chụp cho
chúng ta là hùa theo tính chơi bời của Vương thượng! Chẳng mấy chốc chúng sẽ chẳng
ngại mà gọi hai ta là sủng cơ của hắn!”
“Làm được đến cỡ đó thì chúng ta cũng vất vả phết đấy.”
“Đồ ngốc, ý ta nói là ngươi đang bị hạ nhục đấy!”
Shuko cười phá lên; rồi anh hạ giọng. “Cứ mặc chúng muốn
nói gì thì nói. Đằng nào thì Vương thượng cũng chuẩn bị cải tổ lại triều đình.”
Itan khựng lại giữa bậc thềm đá. “Cuối cùng thì cũng đến!”
Shuko gật đầu. “Việc hành chính giờ đã ổn thoả, hướng
phát triển của đất nước cũng ổn định. Nền đường đã làm tốt thì ta chỉ cần để bánh
xe tự lăn mà thôi. Lâu nay chúng ta chưa có thời gian để chỉnh đốn lại thành phần
quan lại, nhưng hạ quan đoán rằng, sớm thôi, không ít kẻ đang nghêng ngang đi lại
trong cung điện lúc này sẽ bị chính Vương thượng ban chiếu tước chức.”
Vào thời điểm này, tất cả các quan địa phương và nhiều
trọng quan triều đình đều là các quan được bổ nhiệm từ thời Kyou Vương. Khi lên
ngôi, tân vương đáng ra có thể thay toàn bộ các chức quan ấy đi; nhưng từ khi ấy
tới giờ, những việc cấp bách cứ chồng chất khiến ngài chưa có thời gian để điều
tra phán xét các quan hay tổ chức nghiêm tuyển quan mới.
Trong tình thế ấy, Vương chỉ có thể tiến hành một số
thay đổi nhất định, còn lại thì để mặc như cũ. Quyền hạn của các châu hầu bị giảm
đi đáng kể, đồng thời các bộ phận án sát được đặt ra để giám sát từng vùng. Về
phần các quan trong triều, những kẻ thân cận với Kyou Vương đã bị cách chức,
nhưng còn vô số các thành phần sâu mọt nịnh bợ từng có trách nhiệm không nhỏ
trong nỗi khổ của dân chúng thì vẫn nhởn nhơ với địa vị của chúng. Tuy nhiên,
việc này sẽ phải thay đổi.
“Triều đình rồi sẽ điên đảo hết. Đại nhân có thể chắc
chắn rằng những kẻ đã trở nên liều lĩnh bởi sự mềm dẻo của Vương thượng rồi sẽ
quay lại với những thủ đoạn thâm hiểm trước kia của chúng. Đại nhân không biết
trước được lưỡi dao hèn sẽ đâm lén sau lưng mình từ hướng nào, vậy nên hạ quan
nghĩ đại nhân nên để ý lời nói của mình một chút, tránh cho lọt vào tai những kẻ
ấy.”
“Hai mươi năm. Ta cũng không ngờ chúng ta đã chèo chống
được qua lâu như vậy. Không lẽ những kẻ tha hoá ấy không nghĩ tới hồi tâm chuyển
ý ư?”
“Không, hạ quan dám chắc chừng nào quốc khố của ta còn
gì để vơ vét thì chúng sẽ không ngừng những trò lừa lọc trộm cướp của mình. Tuy
vậy, hạ quan để ý thấy gần đây một bộ phận quân đội có xu hướng tăng cường hoạt
động.”
“Giống như những con thú ngủ đông chuyển mình khi xuân
sang.” Itan liếc mắt nhìn khắp các toà điện xung quanh. “Quả là một mùa đông
dài.”
Khi tân vương mới đăng quang, cung Genei là một toà điện
khảm đầy bạc vàng hết sức hoa lệ. Những thứ ấy giờ đây đều không còn. Những chi
tiết trang trí ngọc ngà tinh xảo từng tạo nên vẻ đẹp thoát tục được ca ngợi
trong thơ ca — kể cả vàng ngọc trên ngôi báu — đều đã bị ngài ra lệnh dỡ đi để
đổi lấy lương thực cứu đói. Đó chính là thực trạng của En hai mươi năm trước. Số
điện trong cung cũng đã bị giảm đi còn một nửa. Những toà điện bị dỡ xuống để lấy
gỗ và đá. Chỉ còn hàng ngói đen lợp suốt đường lên núi Kankyuu là được để lại
nguyên vẹn.
Tương truyền rằng vị vương đầu tiên của En đã được
Thiên Đế ban cho cung điện này, vì vậy các vương đời sau thường tránh phá đi
các toà nhà cũ mà chỉ thêm vào các khu mới. Kiến trúc cung điện trở thành một
phần trong lịch sử đất nước và triều đình, và không ít đại thần tiền triều đã
phải sôi máu khi chứng kiến những toà nhà lộng lẫy ấy không những bị huỷ đi vẻ
đẹp vốn có mà còn bị phá xuống đem bán.
“Dỡ hết đi,” Vương đã nói vậy; thế nhưng ngài vẫn chưa
xuống tay trừng trị những kẻ trộm cướp núp dưới quyền Kyou Vương. Cho dù có
truy xét những kẻ đó trước để thu hồi tài sản thì cũng không kịp. Vấn đề sống
còn của En lúc bấy giờ là ngay lập tức khôi phục đất màu, mọi chuyện khác đều
là râu ria.
Hai mươi năm trước, En chỉ là một mảnh đất khô cháy
không cây cỏ nào có thể mọc được. Toàn bộ thời gian qua đã được dành để cứu sống
đất nước khỏi nạn diệt vong. Mọi thứ quốc bảo, mọi loại kho tàng, kể cả vũ khí,
đã được bán đi để mua lương thực trong những năm tháng đen tối ấy.
“Hãy tạm coi món tiền ấy như một khoản vay,” Vương nói
với những người tối thân cận bên mình. “Đã giàu có thì khắc keo kiệt, ta tin chắc
bọn chúng sẽ tự biết giữ của. Chỉ cần xử lý những kẻ vung tiền xa hoa là được.
Đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ đòi lại món nợ này.”
“Thời điểm ấy đã đến rồi,” Shuko nói.
“Lơ là một cách qúa đáng, nhưng có lẽ hắn không phải
là một gã ngốc.” Itan lầm bầm.
Shuko lắc đầu.
“Trí tuệ của Vương thượng rất đáng nể, tiếc rằng ngài hiếm khi đem nó thượng
triều.”
––––––––––––––––––––
Không lâu sau đó,
vị Vương thượng tài năng nhưng lơ đãng của En bị bao vây trong tẩm phòng của
chính mình, chịu làm thính giả bất đắc dĩ cho ba vị triều thần đang trong tâm
trạng hết sức u ám.
“Trẫm đã biết ý các khanh.” Mắt Shouryuu đảo quanh.
Itan lập tức bắt ngài tập trung lại bằng một cái trừng
mắt. “Chỉ biết thôi ư?”
“Trẫm hiểu, trẫm rất lấy làm tiếc.”
“Rất tiếc? Thần chưa bao giờ cảm thẩy xấu hổ đến vậy.
Vết nhơ này sẽ không sớm mà phai đâu!”
“Rất nhục nhã!” Một tiếng kêu đầy thương cảm vọng tới
từ sau lưng Itan, nhưng anh mặc kệ.
“Đúng vậy,” Shuko đồng tình với một tiếng thở dài. “Không
biết Vương thượng tự đánh giá hành động của mình như thế nào? Nếu En là một con
thuyền thì Vương thượng chính là bánh lái của nó. Vương thượng đáng ra phải là
hình mẫu cho các triều thần noi gương, vậy mà lúc này thần chỉ thấy xấu hổ với
dân chúng vì ngài.”
“Chính xác, chính xác!” Giọng nói từ cuối phòng lại
reo lên.
“Thần sửng sốt đến độ miệng suýt bắt được mấy con ruồi,”
người ngồi cạnh Shuko lên tiếng. Vốn là người trầm tĩnh ít nói, giờ phút này
anh cũng phải lên giọng đầy bất mãn. “Phải phục vụ một bậc quân vương như vậy
thì, nói trắng ra, là quá hạ thấp giá trị của thần.”
Vị Vương nhếch một
bên mày. “Cả ngươi nữa ư, Tuý Cuồng?”
Túy Cuồng, Suikyo,
là cách En Vương gọi anh, nhưng đối với các vị triều thần thì anh là
Seisho. Có dáng người dong dỏng gọn ghẽ và nước da sạm nắng, dù trông còn khá
trẻ nhưng Seisho chính là một trong những tướng quân ngang với chức Tư mã — anh
là Xạ sĩ và Đại bộc của Cấm quân. Là người nổi tiếng về cả tư duy chiến thuật lẫn
khả năng thực chiến, Seisho đã được Kyou Vương bổ nhiệm chỉ huy Cấm quân. Trong
thời kỳ cao trào tàn ác của Kyou Vương, anh đã bị bắt vì dám lên tiếng chỉ
trích Vương. Kyou Vương không nỡ xử tử một nhân tài đến vậy nên chỉ tống giam
Seisho. Sau khi ông ta chết đi, các triều thần đã tới thả Seisho ra, nhưng anh
khăng khăng rằng nếu một vương đã đưa anh vào đây thì cũng chỉ có một vương mới
có thể mời anh ra. Cứ như vậy, vị Tướng quân này đã ngồi trong nhà ngục không
cùm không khóa suốt gần năm mươi năm. Xương cốt của anh được người ta ví với sắt
thép.
“Đừng có gọi thần bằng mấy cái biệt danh ngu ngốc của
Hoàng thượng.”
“Ngươi không thấy hay sao?”
“Đương nhiên không!”
Itan ném một cái nhìn đố kỵ về phía Seisho. “Ít nhất
biệt danh của ngươi còn có chút thi vị. Các sử gia sẽ ghi lại ta trong lịch sử
với danh Đầu Trư kìa!”
Được đích thân Hoàng thượng ban danh đáng ra phải là một
vinh dự tột cùng, nếu Shouryuu không cứ nghĩ ra những cái tên như Tuý Cuồng, Đầu
Trư, hay Vô Mưu. Như thế nhưng đó thực ra cũng chưa phải là tệ nhất, bởi anh đã
gọi ngay vị linh thú kiêm Tể phụ Rokuta của mình là “Mã Thí.” (mông ngựa). Anh tỏ ra đặc biệt thoả mãn
khi nghĩ ra cái danh này, cho rằng nó rất phù hợp vì kirin có cơ thể khá nở
nang sau khi biến hình. Không cần nói cũng rõ, chẳng ai hưởng ứng sáng tác này
của Shouryuu.
Itan nhăn mặt. “Giờ thì ta đã hiểu nói ‘đầu óc lơ lửng
trên mây’ là để ám chỉ những người như thế nào.”
“Quá đúng, quá đúng,” có tiếng ủng hộ từ sau lưng anh.
Cả ba vị cận thần đồng loạt quay phắt lại.
“Ngài cũng có phần đó, Taiho!”
Rokuta giật rúm lại dưới ánh mắt băng giá của ba người.
“Gì chứ? Ta có đánh bạc đâu?”
“Vậy thì ngài có thể giải thích tại sao ngài lại không
vào triều không?” Shuko sấn tới.
Một nụ cười toét ra trên khuôn mặt non nớt của Rokuta.
“Ta đi thị sát xem đất nước đã hồi phục đến đâu rồi mà thôi.”
“Đã thế thì mời ngài nói lại xem ngài đã thấy được những
gì?
“Ờ...”
Shouryuu cười phá lên. “Là ngươi tự rước vào thân vì
không bao che được cho ta đấy.”
Ánh mắt Rokuta bắn về phía Vương. “Chính ngươi mới là
người đi ra ngoài chơi bời đến sạch cả túi, vậy mà giờ họ toàn mắng ta! Ngươi
làm gì đi chứ hả?”
“Ngươi cũng có lên triều đâu.”
“Phải, nhưng ta không phải là vương!”
“Ngươi có nghe qua câu ‘Kẻ năm mươi người một trăm’
chưa?”
“Này này, có hẳn năm mươi bước ở giữa đấy nhé.”
Shuko đấm tay cái rầm xuống bàn. “Đây là chuyện nghiêm
túc! Vương thượng và Tể phụ đại nhân hãy cư xử cho phải lẽ đi.”
Shouryuu giơ một tay lên và gật đầu. “Rồi, trẫm xin lỗi.
Trẫm sẽ không trốn thượng triều nữa, được chưa?”
“Đấy mới chỉ là nói thôi.”
“Không, đã đến lúc thích hợp để trẫm tập trung vào triều
sự rồi. Trẫm ngửi thấy mùi mờ ám từ vùng biên giới phía tây trong thời gian gần
đây. Ngai vàng có lẽ sắp phải nóng lên chút.”
Mọi người trong phòng cùng nhìn về phía ngài. “Phía tây?”
Shouryuu cười. “Phải, là Gen. Nơi đó sẽ sớm có động
thái thôi.”
Itan liếc mắt nhìn quanh. Anh đã đảm bảo rằng không có
ngoại nhân nào ở đó khi bọn họ bắt đầu nói chuyện, nhưng lúc này anh cần phải
làm chắc lần nữa.
“Làm thế nào mà Vương thượng biết được?”
“Tin truyền quanh kinh thành thôi. Nghe nói người ở
Gen giờ rất giàu có. Binh lính từ đó cứ một tháng lại vào hí phường tiêu tiền
như nước vài lần. Khi đi chúng chỉ có người không và bao tiền, đến khi về lại
có theo những xe đầy hàng hóa.”
“Chúng mua gì từ Kankyuu chứ?”
“Nếu là mua lương thực thì không sao, nhưng mua vũ khí
thì thế nào?”
Shuko gãi gãi cằm. “Thần không nghĩ chúng có thể mua đủ
vũ khí từ Kankyuu để tiến hành một cuộc nổi dậy. Hơn nữa nếu vũ khí bị mua với
số lượng lớn thì chúng ta đã sớm biết.”
Shouryuu mỉm cười
nhìn về phía Seisho. “Quân khố không phải ở Kankyuu sao?”
Seisho nheo mắt. Có khả năng quan quản lý quân khố đã
bán lén vũ khí ra ngoài. Kyou Vương là người rất có hứng thú với binh khí và đã
thu thập một số lượng lớn trong thời gian tại vị của mình. Một phần số này đã bị
bán đi trong thời kỳ đầu của triều đại mới, nhưng số lượng vũ khí lớn như vậy sẽ
khiến giá thị trường giảm mạnh, vì vậy phần lớn chúng vẫn còn ở trong quân khố
cho tới nay.
“Châu hầu của Gen hiện thế nào?” Shuko quay sang Itan.
“Trước kia ông ta sống trong sợ hãi dưới quyền của Kyou
Vương; đến khi Kyou Vương băng hà thì chịu áp lực lật đổ từ chính dân chúng của
mình. Giờ Vương thượng lại đe dọa phế chức của ông ta đi; nghe nói giờ ông ta
suốt ngày chỉ trốn trong phủ. Có người nói ông ta đã phát điên.”
En Vương gật đầu. “Không có gì nguy hiểm hơn một con
chuột bị dồn vào chân tường. Ta luôn dành sự cảnh giác cao nhất cho những kẻ ẩn
trong bóng tối. Vậy còn con trai ông ta đang làm Lệnh doãn thì sao? Năng lực của
hắn có vẻ khá đấy. Tên là Atsuyu thì phải?”
Itan chớp mắt. “Sao mà Vương thượng biết được?”
“Trẫm nghe nói khi ở dưới kinh thành. Đừng coi thường
các tin đồn. Chúng là những kẻ đưa tin mà có bỏ tiền ra cũng không mua được.”
“Quả đúng vậy,” Itan gật gù, rõ ràng là rất bị ấn tượng.
Shuko liếc mắt nhìn anh rồi húng hắng giọng. “Thứ lỗi cho thần, Vương thượng?”
“Sao?”
“Thần nghĩ việc của ngài không phải là trà trộn vào
dân chúng để chơi trò gián điệp đâu.”
Shouryuu đảo mắt nhìn lên; ở phía sau, Rokuta cười phá
lên rồi đứng dậy.
“Có chuyện gì sao, Rokuta?”
Rokuta quay đầu lại trước khi bước ra ngoài. “Ta chán
nói chuyện này rồi. Ta đi đây.”
Mã Thí: 馬鹿《ばか》Một trường hợp
chơi chữ khác của tác giả. Nếu theo Kanji thì từ này chỉ ngựa lai tuần lộc,
nhưng theo tiếng Nhật thì nó có nghĩa là “ngu ngốc.” Bản tiếng Anh của Tokyopop
dịch là “horse’s ass” có ám chỉ khá phù hợp nên bạn cũng dịch dựa theo nó.
“Kẻ năm mươi người một trăm”: khi đánh trận mà bỏ chạy thì kẻ chạy năm
mươi bước cũng đáng trách như kẻ chạy một trăm bước, ý nói Rokuta cũng đáng phạt
như Shouryuu.
Vùng đồi nát: 折山《せつざん》(Chiết (gãy) + sơn)
En: 雁州国《えんしゅうこく》(Chim nhạn + Quốc
gia)
Rokuta: 六太《ろくた》(Thứ sáu + cao lớn)
Enki: 延麒《えんき》 (Duyên (Dài) +
Kì, Ki trong kirin => kì trong kì lân). Kirin vốn không có tên, trừ những
người đã lưu lạc đến Hourai như Rokuta. Họ được gọi bằng cách lấy tên hiệu cộng với chữ ki (nếu là nam) hay chữ rin (nếu
là nữ). Ví dụ như Taiki là nam kirin của nước Tai, Sairin là nữ kirin của nước
Sai. Tên hiệu được lấy là một chữ đồng âm khác nghĩa với tên nước, ví dụ như chữ
En — dài ở trên đồng âm với chữ En — con nhạn trong tên nước En. Chữ En trong En Vương
hay Enki đều là chứ En đồng âm này.
Taiho: 台輔《たいほ》(Thai (từ biểu hiện sự kính trọng đối với quan trên) + Phụ (phụ tá))
Genei:玄英宮《げんえいきゅう》(Huyền Anh Cung)
Rokusui: 漉水《ろくすい》(Thanh (trong trẻo)
+ Thuỷ )
Suikyo –Tuý
cuồng: 酔狂《すいきょう》
Tư mã: chức quan trong quân đội, thuộc về Hạ quan
(đúng đầu Hạ quan là Đại tư mã)
Xạ sĩ: quan đứng đầu xử lý việc của Cấm
quân.
Đại bộc: tướng quân chỉ huy Cấm quân.
No comments:
Post a Comment