Sunday 28 December 2014

Đông Hải Thần, Tây Trường Dương - Chung chương

“Shuko! Ngươi thấy Shouryuu đâu không?” Rokuta ló đầu vào Nội cung
 
Đã mười năm trôi qua kể từ cuộc nổi loạn của Atsuyu; chỉ mới đây thôi việc tổ chức lại Lục
Quan và tuyển thêm quan viên bổ sung mới tạm ổn. Trong triều đình mới này, Shuko được bổ nhiệm làm Đại tư khấu, đứng đầu Thu quan.
 
“Đáng tiếc là hạ quan không biết,” Shuko buông một tiếng thở dài như thường lệ. Rokuta nhận thấy trong phòng có một vài viên quan khác thuộc Thu quan, và còn có cả Itan.
 
Itan phẩy tờ giấy đang cầm trong tay. Anh hiện là quan Đại tư đồ của Địa quan. “Tốt nhất là đại nhân xem con Tama còn trong chuồng không thì biết.”
 
Tama là tên con kị thú giống suugu của Shourryuu.
 
“Sao, ngươi không tức giận ư?” Rokuta hỏi, miệng nhe ra cười.
 
“Ồi hạ quan bỏ cuộc vụ đó rồi. Xuống dưới kia nhìn người khác tận hưởng cuộc sống là thú tiêu khiển duy nhất của Vương thượng. Hạ quan chẳng buồn cất công đi lôi ngài ấy về nữa. Nói cách khác: hạ quan có nhiều việc đáng làm hơn.
 
“Vậy sao?”
 
“Chúng ta không thể việc nào cũng trông cậy vào Vương thượng được, thưa Taiho. Trong Lục quan với nhau, chúng hạ quan đã học được cách tự làm theo ý mình. Nếu Vương thượng có gì không đồng tình, chắc chắn ngài sẽ lên tiếng.”
 
“Oa, các ngươi thực sự hiểu được hắn rồi đó!” Rokuta ngạc nhiên nhìn vị Đại tư đồ.
 
“Có thượng triều thì Vương thượng cũng toàn gây rắc rối thôi,” Shuko cay đắng nói thêm. “Vậy thì cứ cố bắt Vương thượng có mặt làm gì? Chúng hạ quan sẽ tìm đến Vương thượng những lúc nào thật cần kíp, còn lại thì ngài ấy muốn làm gì tùy thích.”
 
“Cả ngươi ư, Shuko? Ầy, ta thấy thương cảm cho hai ngươi khi nghĩ về những gì các ngươi hẳn đã phải trải qua để đạt đến trình độ giác ngộ như vậy.”
 
“Nếu đại nhân thật sự thấy thương cảm cho chúng hạ quan, xin ngài hãy bảo Vương thượng thỉnh thoảng cố giả vờ nghiêm túc một chút để đỡ chúng hạ quan một tay.”
 
“Xin như ý ngươi,” Rokuta nói và quay đi, để lại một nhóm quan viên khúc khích cười sau lưng.
 
 
––––––––––––––––––––
 
Rokuta chạy vội qua qua cung điện tới Cấm Môn. Sau khu Enshin là có một toàn nhà lớn mà từ đó Rokuta có thể theo một cầu thang dài đi xuyên xuống tận lưng chừng núi, tới một đôi cổng vĩ đại. Hai cánh cổng đã mở sẵn. Vẫy tay chào những lính canh ở đó, cậu chạy qua cổng và rồi qua Cấm Môn. Cậu rẽ sang bên cạnh, nơi có một khối đá lớn đã được cắt phẳng để làm chỗ đáp cho các loài kỵ thú. Tới khu chuồng ở đầu kia, cậu đã thấy Shouryuu vừa thắng xong yên cho Tama.
 
“Thế nào?” vị Vương hỏi, đưa mắt nhìn.
 
Rokuta mỉm cười lắc đầu. “Họ hoàn toàn không thèm quan tâm nữa.”
 
Shouryuu nhe răng cười. “Thế thì ta chắc chúng ta có đi chừng một tuần đi nữa cũng không sao đâu.”
 
“Ta cũng nghĩ vậy. Mà dĩ nhiên là có muốn thì họ cũng đâu cản được.”
 
Rokuta quấn chặt một mảnh khăn quanh đầu. “Vậy ta đi đâu đây?
 
“Ta đang nghĩ nên đi tới Sou. Ta nghe nói Sou Vương là người rất có tầm nhìn xa trông rộng.”
 
“Ồ? Ta hi vọng ngươi sẽ không quá buồn khổ khi phải so sánh bản thân với ngài ấy.”
 
Mắt Shouryuu lóe lên một tia ranh mãnh; anh thảy cái bọc của Rokuta vào cái túi đeo bên yên cương. “Ta nghe nói Sourin vừa là một mỹ nhân lại vừa nhanh nhẹn linh hoạt rất thú vị, được người ta ví với tiên nữ từ Thiên Giới giáng xuống trần. Đến lúc đấy thì chưa biết ai là người mất tự tin đây.”
 
“Biến thái~.”
 
“Cách tổ chức thành phố của họ cũng rất đặc biệt. Ta muốn tận mắt xem xét xem thế nào.”
 
“Gì chứ, ngươi muốn bắt chước họ? Ngươi không đặt mục tiêu nào cao hơn được sao?”
 
“Ta đặt mục tiêu cao tới đâu thì có gì quan trọng nếu người dân được hưởng lợi? Nếu có ai nói gì thì ta sẽ bảo là ta ngu đến mức chỉ biết đi sao chép cái hay của người khác.”
 
“Thành thật ghê nhỉ.”
 
“Ờ ta đã định giấu phẩm chất ấy đi không cho ngươi thấy, nhưng… e rằng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.”
 
 “Ngươi đần thật đấy ngươi biết không?”
 
“Vương nào kirin nấy thôi.”
 
“Hừ.”
 
“Rokuta, ngươi nghĩ sao về việc qua Hourai?” Một lúc sau, Shouryuu hỏi khi đã leo lên nắm cương Tama. Anh nhìn quanh. “Ta muốn biết bên đó giờ thế nào rồi.”
 
“Hừ, ta không muốn đi. Ai mà biết được tai ương gì sẽ xảy ra nếu ta mang ngươi sang đó.”
 
Theo lẽ tự nhiên, con người không thể qua lại giữa hai thế giới. Mở ra thông đạo sẽ kéo thảm họa tới cho cả hai bên. Chỉ kirin mới có thể đi mà không gây ra ảnh hưởng gì.
 
“Vậy thì ngươi đi một mình đi.”
 
Rokuta ngạc nhiên nhìn anh. “Ngươi chắc chứ?”
 
“Sao lại không? Ngươi có shirei của ngươi rồi.”
 
“Ngươi lại định bắt chước luôn cả Hourai chứ gì?” Rokuta mắng.
 
Shouryuu cười lớn. “Thì như ta đã nói đấy, chỉ cần tốt cho dân là được.”
 
“Ngươi không biết xấu hổ là gì ư? Thôi, ngươi khỏi phải trả lời. Đi thì cũng không sao, nhưng ta hơi ngại khoản máu me.”
 
“Vậy là bên kia vẫn còn đang bất ổn?”
 
“Ừ, còn phải như thế một thời gian nữa,” Rokuta nói nhỏ. Bên cạnh cậu, Shouryuu kêu lên đắc thắng.
 
“À há! Vậy là ngươi đã sang Hourai.”
 
“Hở?”
 
“Lâu nay ta vẫn thắc mắc ngươi đi đâu mỗi khi ngươi không xuống Kankyuu.”
 
“Ta chỉ đi chỗ khác thôi mà…”
 
“Nếu ngươi xuống thị trấn thì ngươi đã che tóc lại như bây giờ rồi. Ngươi không quấn khăn đi nên ta mới nghĩ.”
 
Rokuta bật cười. “Ừ phải, cũng đúng.”
 
“Không vấn đề gì, En đang được chăm sóc bởi những quan lại rất tốt.”
 
“Cho dù Vương thượng và kirin của nó có hơi rởm đi nữa.” (1)
 
Shouryuu phá lên cười. “Đi thôi.”
 
Rokuta nhảy lên con suugu. Họ phi qua cổng, tới khi quan giác cổng kịp nhận ra hai người vừa đi thì họ đã vút cao trên Vân Hải, lướt qua các vách đá và bay ngang bầu trời.
 
Từ trên nhìn xuống chỉ có những ngọn đồi xanh mướt và những biển lúa trập trùng.
 
–––––––––––––––––––––
 
Taika năm thứ hai mươi mốt, Lệnh doãn châu Gen, tên Atsuyu, ham muốn quyền lực lớn hơn En Vương của En, ra sức tập hợp binh mã. Vốn là con trai của Kai, Châu hầu của Gen, hắn đã tiếm quyền cha mình. Hắn bị đánh bại tại Ganboku, loạn lạc nhờ thế được ngăn chặn. Thủ cấp của Atsuyu bị treo trên tường thành Ganboku (2), đánh dấu một thời kỳ yên bình sau binh đao. Vương thượng đổi niên hiệu thành Hakuchi.
 
Năm Hakuchi thứ tám mươi bảy, Vương thượng đổi niên hiệu thành Taigen. Năm Taigen thứ nhất, Vương thượng cho ra Tuyên bố về Gia súc Kỵ thừa. Xưa nay kỵ thừa được xem gồm ba nhóm: ngựa, bò, và các loài dã thú. Nay một loài thứ tư được thêm vào: loài quái vật. Như vậy, sáu loài gia súc được tăng thành bảy. Tuyên bố được công bố rộng rãi tại tất cả các đền đài, cổng thành, làng xã, hiệu lực từ suốt bờ Seikai, Kokkai tới Núi Kongou.
 
Trong thập nhị quốc, coi quái vật như loài gia súc chỉ có Vương quốc En.
–En sử bang thư–
 
 
[Hết chính truyện]

 
 
Nếu ai không nhớ, Thu quan quản việc pháp luật, Địa quan quản việc đất đai tài nguyên :D
Nhờ ơn anh QT, Zed biết được bản Trung đoạn này có khác đi chút như sau (bản Nhật thế nào thì không biết vì không đọc được…)
[Rokuta] “Tự nói chính mình ngu, vậy là ngươi ngu thật?”
“Ờ lâu nay ta vẫn che giấu tốt lắm, tới giờ ngươi mới phát hiện được đó.”
“…Ngươi thật sự là cái thứ quân vương bậy bạ!”
“Ta vẫn ngồi vững trên ngọc tòa đấy thôi.”
“Lại còn dám nói…”
(1) Cậu này theo bản Trung Rokuta nói “Đúng vậy, đúng vậy, đều là nhờ ơn Vương thượng và kirin đây mang họ lại đấy.”
(2) Vế này trong bản Trung nói “Hoàng thượng đích thân thảo phạt(…)”.
 
Suugu là một giống dã thú giống con hổ trắng vằng đen
Taika: 大化 (Đại (to lớn) + hóa (biến hóa). Đồng âm khác cách viết với chữ Taika (Thai quả) từ chỉ chung những người từ Hourai bị cuống sang Tokoyo và sinh ra ở Tokoyo. Có lẽ vì Shouryuu (và Rokuta) là Taika nên niên hiệu đầu tiên của anh là Taika .
Hakuchi 白雉 《はくち》(Bạch (trắng) + chim trĩ)
Taigen 大元 (Đại (to lớn) + nguyên (thứ nhất, bắt đầu))
Hakuchi và Taigen cũng là hai niên hiệu đầu tiên của Nhật Bản 

2 comments:

  1. Cảm ơn bạn đã dịch bộ này ạ

    ReplyDelete